1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu có duyên trọng sinh - Nhất Niệm (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 4: Ký mang thai (4)

      Edit: Nhisiêunhân

      An Lai bị hôn đến toàn thân như nhũn ra, chân còn sức chống đỡ cơ thể, đành phải tựa vào ngực Viên Đại Lang, để mặc ôm. Đôi tay làm chuyện xấu bấm lên eo cái, tức giận : “ cũng chịu xem mình ở đâu nữa.”

      Vì rèn luyện thân thể nên người Viên Thanh Cử có thịt mềm, An Lai nhéo cũng thấy đau. Lo vợ xấu hổ, vẫn giả vờ la lên: “A… Em chút. Cũng biết ai trốn ở đây trước, dẫn tới nữa.”

      “Em mới phải vì dẫn tới đâu.”

      “Hử?” nhướng mày: “Vậy trốn ở đây làm cái gì?”

      An Lai: “…” Lúc này mới nhận ra mình rơi vào bẫy của Viên Thanh Cử.

      Viên Thanh Cử chậc lưỡi: “Ăn dưa hấu? Hình như là…”

      An Lai ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, cố gắng làm như nước mắt lưng tròng, dùng giọng điệu vô cùng uất ức : “Chỉ ngụm thôi, được tới ba ngụm nữa, đó!”

      Viên Thanh Cử che đôi mắt tội nghiệp của , thêm gì.

      Nhưng lát về nhà lại bảo bác Hách làm thêm chén canh gà hầm táo đỏ. An Lai biết mình đuối lý, dám làm nũng thêm, dùng khí thế “tráng sĩ chặt tay” cố gắng nuốt vào, Viên Thanh Cử và bác Hách thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu.

      Viên Thanh Cử với bác Hách: “Người biết còn tưởng tôi ép ấy ăn độc dược, ngày mai đổi thành hầm cách thủy .”

      An Lai cũng vui vẻ vì lời này của Viên Thanh Cử, vẫn buồn bực ra mặt. phải do tay nghề hầm canh của đầu bếp tốt, kỳ thực từ khi An Lai mang thai, phát đầu bếp càng dụng tâm hơn khi nấu nướng. Chỉ là ngày uống ba lần kiểu này, uống đến mức An Lai thấy mình sắp biến thành ấm đun nước luôn.

      Nhưng bác Hách và Viên Thanh Cử chịu nhường bước nào. Vì lúc trước thai vị bất ổn là do dinh dưỡng đầy đủ, cho nên hai người rất chú ý bồi bổ cho An Lai.

      An Lai có chút chịu nổi, thường xuyên làm nũng ăn vạ muốn uống, nhưng dưới dụ dỗ nhu tình mật ý của Viên Thanh Cử cũng bại trận, ngoan ngoãn uống hết.

      Kỳ thực chỉ cần nghĩ đến trong bụng còn sinh mệnh cần bổ dưỡng, An Lai bài xích những món ăn chán ngấy này nữa. Sở dĩ so đo với chén canh chẳng qua là vì muốn Viên Thanh Cử dỗ dành nhiều chút thôi.

      Khôn khéo như Viên tiên sinh làm sao hiểu tâm tư nho của , vừa buồn cười vừa thương mang thai vất vả, đương nhiên mỗi lần đều vô cùng phối hợp.

      An Lai tháng lớn hơn chút nữa, Viên Thanh Cử lập tức sắp xếp người sửa sang lại trong nhà lượt.

      Thảm mềm phủ khắp nhà, ngay cả cầu thang cũng tha. Vì đề phòng cầu thang bị nếp thảm uốn trượt chân, nên tất cả thảm đều được đóng đinh chắc chắn, người giúp việc tháo ra giặt giũ tuần lần.

      Phần lớn gia dụng có góc cạnh đều được bọc lại. Ban đầu An Lai còn tưởng làm ảnh hưởng thẩm mỹ, nhưng làm xong rồi mới phát những cái bao này rất phù hợp, cho dù là màu sắc hay chất liệu đều vô cùng hài hòa với vật dụng. nếu chạm tay vào phát giác ra được có lớp bao như vậy.

      Chị dâu cả Triển Hoa thường xuyên đến thăm An Lai thấy bụng càng lúc càng lớn, chị nhắc nhở hai vợ chồng lần đầu làm cha mẹ là muốn sinh như thế nào, sinh thường hay sinh mổ?

      Viên Thanh Cử nhìn An Lai, : “Mổ , em chịu đau chút thôi.”

      An Lai rối rít lắc đầu: “Nghe mổ xong, hết thuốc tê rồi còn đau hơn, có thể đau đến mấy ngày.”

      Viên Thanh Cử đau lòng ôm ôm , những chuyện này bất luận thương bao nhiêu cũng thể thay chịu đựng.

      An Lai quay qua đánh cái, sao đâu. hỏi Triển Hoa: “Lúc trước chị sinh thế nào?”

      “Sinh thường. Nhưng mà đúng là đau đến thở nổi.” xong chị vẫn còn thấy sợ hãi, tay nổi da gà: “May mà vẫn còn sống.”

      An Lai nắm tay Viên Thanh Cử, : “Em cũng sinh thường, tốt cho em và cả con, em có thể chịu được!”

      Viên Thanh Cử lần đầu tiên thấy biết làm thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay .

      sao đâu, phụ nữ cổ đại có thai cũng chẳng được lựa chọn, phải đều sinh như thế ư.”

      Chỉ là An Lai hơi quá lạc quan rồi.

      lần khám thai xong, bác sĩ thông báo: “Thai nhi hơi lớn, mẹ phải chú ý đừng ăn quá độ, vận động vừa phải bằng đến khi sinh thường rất khó khăn.”

      Mấy tháng trước liều mạng bổ sung dinh dưỡng, bây giờ lại phát dinh dưỡng quá thừa. An Lai dở khóc dở cười, nhưng lại thể vâng theo lời bác sĩ. Có thể là hai tháng cuối cùng, An Lai tương đối vất vả. Làm heo mẹ, phải khắc chế ham muốn ăn uống của mình bất cứ lúc nào.

      An Lai đáng thương hứa hẹn với Viên Thanh Cử: “Sau khi sinh cục cưng, em nhất định phải ăn bù.”

      “Được, em muốn ăn gì cũng được.”

      Đó là buổi sáng tháng Tư rất bình thường, ánh nắng rực rỡ. Viên Thanh Cử lười biếng ôm An Lai nằm trong sân hưởng thụ ánh nắng cuối xuân đầu hạ dịu .

      An Lai dựa vào ngực Viên Thanh Cử, cùng nằm ghế dựa, mắt nhắm lại, tựa như ngủ rồi.

      Đột nhiên, đôi tay dặt trước ngực Viên Thanh Cử bỗng cào mạnh cái, khiến mở mắt ngay lập tức, nửa chống người dậy hỏi: “Lai Lai?”

      An Lai hít thở sâu, khó chịu hừ hừ: “Hình như… sắp sinh rồi…”

      Đứa trẻ bướng bỉnh này vội vàng muốn ra thăm thú thế giới trước ngày dự sinh nửa tháng, đánh Viên Thanh Cử trở tay kịp.

      Viên Thanh Cử vừa ôm An Lai vừa chạy chậm ra ga ra xe, hung hăng : “Tiểu tử thối, xem sau này ba xử lý con thế nào!”

      Nằm trong lòng , An Lai có thể nghe được vẻ ảo não tức giận trong giọng , tử cung co thắt khiến chỉ có thể đưa tay xoa xoa khuôn mặt đầy mồ hôi, an ủi , cười : “ sao đâu, đừng lo lắng. Bé con rất khỏe mạnh, em cũng vậy, tối nay chúng ta có thể gặp con rồi…”

      Nhưng kỳ thực, đứa bé này An Lai sinh trọn ngày đêm, đến khi sức cùng lực kiệt mới cho ra bé trai nặng chín cân tám vào tối ngày hôm sau.

      Viên Thanh Cử vào phòng sinh, sau khi y tá giao bé con hơi nặng cho kích động đến mức nổi câu đầy đủ nào.

      Bộ dáng ngốc nghếch hiếm thấy đó, An Lai nhất định vĩnh viễn quên.

      cười nhìn hai cha con, mệt mỏi đến mức rất muốn… rất muốn… ngủ giấc.

      Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, ý thức còn ràng.

      “Bác sĩ!” Viên Thanh Cử vừa quay đầu nhìn thấy An Lai nhắm chặt mắt.

      “Người thân của thai phụ mau ra ngoài.” Bác sĩ đẩy ra. Sau khi kiểm tra cười : “ sao, chỉ tiêu cơ thể đều bình thường, là do quá mệt mỏi thôi, ngủ giấc sao.”

      Lúc này Viên Thanh Cử mới thở dài hơi.

      Nhưng ai ngờ rằng, An Lai ngủ giấc suốt ba ngày ba đêm tỉnh lại.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      dhtt, velvety_crystal_roseChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 5: Cửa hàng hoa phía Tây

      Edit: Nhisiêunhân

      Khi Thẩm Dự Chương nhận được điện thoại của Lâm Lạc tụ họp cùng vài người bạn. Từ bọn họ mới biết bà xã của Viên Thanh Cử sinh được bé trai mập mạp nặng chín cân tám, giờ phát thiệp mời tiệc đầy tháng.

      Thẩm Dự Chương có phản ứng gì, bấm tắt điện thoại của Lâm Lạc, uống cạn ly rượu trước mặt.

      Những người khá thân với Thẩm Dự Chương đều biết gút mắc giữa và nhà họ Viên, nhất là dâu mới kia, nên vội vàng chuyển hướng đề tài.

      Điện thoại của Lâm Lạc kiên nhẫn gọi đến, Thẩm Dự Chương có lẽ uống rượu quá nhanh nên bị sặc ho khan, khuôn mặt đỏ bừng, ho đến khom lưng.

      “Dự Chương, cậu… kỳ …” Mấy người bạn thấy vậy muốn gì đó để an ủi, nhưng ra đến miệng lại thành: “Cũng gấp gáp gì, cứ từ từ mà uống!” Vừa vừa vỗ lưng cho thuận khí.

      Thẩm Dự Chương phất tay ý bảo mình sao, chậm rãi ngồi thẳng lại.

      Nhất thời căn phòng yên tĩnh kì lạ, tiếng chuông điện thoại càng ràng hơn.

      người bạn liếc nhìn, : “Là Lâm Lạc, có muốn tôi nhận giúp cậu ?”

      Thẩm Dự Chương khoát khoát tay, vừa ho khan vừa đứng lên, lấy áo khoác tay ghế, cầm điện thoại còn vang với bọn họ: “Hôm nay tôi bận việc, trước. Mọi người cứ uống vui vẻ, ngày khác lại hẹn gặp.”

      Mấy người cũng thêm gì, thả rời . Thẩm Dự Chương vuốt mặt cái, những vẻ muốn lại thôi kia, nhìn thấy được thương cảm của họ.

      Ha, còn đáng được thông cảm sao?

      Cuộc đời chìm nổi.

      Ra khỏi câu lạc bộ mới bắt điện thoại, đầu kia truyền đến thanh hổn hển của Lâm Lạc: “Thẩm Dự Chương, con mẹ nó chơi cái trò mất tích gì vậy, bác với hôm nay phải thử áo cưới sao?”

      Thẩm Dự Chương có tâm tình tán dóc với ta, lạnh nhạt : “Tôi chưa từng đồng ý kết hôn với , ai đồng ý cứ tìm người đó!”

      Bên kia im lặng thoáng, sau đó lại tuôn: “Thẩm Dự Chương, con mẹ nó đồ khốn kiếp!”

      “Ha, giờ mới nhận sao?”

      Dứt lời, cũng quản bên kia gì mà trực tiếp tắt máy.

      Câu lạc bộ của người bạn này xây ngay bên cạnh trấn Thanh Hà, vừa ra khỏi cửa, rẽ sang chính là con sông Thanh Hà sóng dập dềnh.

      Sau khi ra Thẩm Dự Chương mới phát mình có nơi nào để , dứt khoát nữa, tìm ghế đá bên sông ngồi xuống.

      Có người vỗ vỗ tay , là , tay cầm rổ hoa. : “Chú à, mua vài cành hoa . Hoa nhà cháu rất đẹp, mua tặng bạn hay tặng mẹ tuyệt đối khiến họ rất vui mừng.”

      Thẩm Dự Chương bày mặt lạnh với bé, nhìn cái rổ, bên trong cũng chỉ còn mấy cành.

      cười hỏi: “Đây là sơn trà?”

      “Đúng vậy, sơn trà. Sơn trà có vẻ đoan trang như mẫu đơn, rực rỡ như hoa đào, ngông nghênh như hoa mai. Hơn nữa dù có héo tàn cánh hoa cũng liền kề với nhau. Cho nên ý nghĩa của nó là: Tình trọn đời bên nhau, rời bỏ.” vô cùng lưu loát, xem ra mỗi vị khách đều được nghe đoạn thế này.

      “Bao nhiêu nhánh?”

      vui vẻ trả lời: “Mười hai đồng.”

      Trong giỏ, hoa màu hồng, màu trắng, màu phấn tổng cộng có tám cành. Thẩm Dự Chương đưa cho trăm đồng, “Còn dư giữ mua kẹo ăn .”

      bé vui vẻ nhận, cũng rời mà ngồi ghế đá cách đó xa đếm tiền. nhìn thoáng qua, dường như buôn bán tệ lắm. lắc đầu để ý tới nữa, tầm mắt quay về những cành hoa sơn trà.

      “Trọn đời bên nhau, xa rời sao…” thào.

      Đây là lần đầu tiên Thẩm Dự Chương biết ý nghĩa của hoa sơn trà. Người nọ cũng từng rất hoa sơn trà, tuy nhiên lại chú ý gì cả, ấy : “Em thích vẻ đẹp khi nó nở thôi, ý nghĩa gì đó phải chỉ là gán ghép vào sao, cũng biết đóa hoa người ta có muốn vậy hay .”

      cái gì cũng đều thấy tốt, cho nên để ý những thứ khác. Chỉ là mỗi lần gặp phải hoa sơn trà bán đường, nhất định mua về vài cành cho , cái này trở thành thói quen rồi.

      Nuôi dưỡng thói quen cần mất bao lâu? Thẩm Dự Chương biết.

      trở thành thói quen của mười tám năm rồi. Mà ở năm thứ mười chín, lại vứt bỏ .

      Thẩm Dự Chương còn nhớ mình quen biết từ khi nào, có lẽ là khi chưa có cả trí nhớ.

      cũng nhớ tình của họ bắt đầu từ khi nào, chỉ có chút đầu mối từ những lời trêu chọc bình thường của người lớn.

      lớn hơn bốn tuổi. Người lớn hai nhà thân với nhau, bọn họ chơi cùng từ .

      Nhà họ An có hoa viên rất lớn, trồng ít hoa, bốn mùa đều có hoa nở. Vườn này vốn là do mẹ của An Lai trồng khi còn sống, sau khi qua đời gia đình vẫn luôn chăm sóc, để hoang phế.

      Nghe lần, hai bọn họ chơi bùn trong vườn hoa, chơi chơi rồi ngủ quên mất. Người lớn cũng phát , sau đó mọi người biết chuyện này là do An Lai bị ong chích sưng cả mặt, sợ tới mức khóc oa oa.

      Khi đó An Lai rất béo, xét theo thể tích mình gấp đôi rồi, cho nên khi mặt béo bị sưng lên nhìn rất đáng sợ.

      khi đó khóc phải do đau, mới bé tí như vậy biết bị hủy mặt lấy được chồng rồi.

      Lúc ấy gấp đến độ chỉ muốn dỗ nín khóc, : “Sau này lớn lên lấy em.”
      vẫn còn rất lo lắng hỏi: “Nhưng mà lớn lên rất lâu rất lâu, nếu nhớ được làm sao bây giờ?”
      Lai Lai của , có phải khi đó em cho chúng ta biết, chúng ta cuối cùng có kết quả gì đúng ? và em, từ khi chưa có ký ức hứa hẹn với nhau, chỉ là lớn lên quá lâu, mà lời thề thời niên thiếu quá non nớt, cuối cùng đánh mất em rồi.

      Có lẽ vì cùng ra cùng vào, có lẽ vì người lớn thường xuyên trêu chọc, cho nên khi còn bọn họ sớm xem đối phương thuộc “của mình”.

      Hơn nữa còn cố chấp tin rằng đối phương là vĩnh viễn trong đời mình, gì có thể khiến họ chia ly. Trước mười ba tuổi, dáng người An Lai vẫn béo mập như vậy, đường hệt như quả bóng . Mà Thẩm Dự Chương trưởng thành thành thiếu niên tuấn dật cao lớn, liên tục nhận hết thư tình và chocolate.

      Những thanh chocolate đó toàn bộ đều vào bụng của tim phổi nào đó. Về phần thư tình… Đến mười bốn tuổi, An Lai chậm rãi ốm , có chút thướt tha duyên dáng của thiếu nữ. vừa ngậm thanh chocolate vừa nằm ngửa giường Thẩm Dự Chương, tóc dài đen nhánh xõa ra.

      dùng hai tay cầm tờ giấy viết thư màu hồng nhạt, lanh lảnh đọc: “Mỗi lần nhớ đến , em đều gieo xuống hạt giống hoa. Nếu như có ngày quay đầu lại liếc em cái, thấy em là muôn hồng nghìn tía gieo trồng…”

      dừng lại, hỏi Thẩm Dự Chương ngồi làm bài tập ở đối diện: “ bạch tuột, xem nhà chị ấy lớn đến bao nhiêu mới có thể để chị ấy gieo chơi nhiều hoa như vậy, lại còn có thể nuôi sống đến giờ!”

      có tiếng trả lời, cũng thèm để ý, cứ như thành quen rồi. bỏ thêm miếng chocolate vào miệng. “ chân tình chút nào, chúng ta xem bức thư tiếp theo .”

      mở bức thư được xếp thành hình trái tim ra: “Cái này khéo tay, còn có thể gấp như vậy. Để em xem trong này viết cái gì… Ừm… Từ khi gặp được cậu, mình mới biết nhan sắc khuynh thành là như thế nào… Khà khà khà… ra bạch tuột cũng có nhan sắc khuynh thành cơ đấy, cũng biết là khuynh tòa thành nào?”

      gập người cười muốn gãy lưng. Tờ giấy trong tay bị người rút , “Em có thể đọc được ?” “Sao lại đọc? Các chị ấy viết rất hay mà!”

      trêu tức: “Em sợ nghe rồi động tâm với họ ư?”

      An Lai bĩu môi: “ sớm là hư! thích họ đâu.”

      thích họ, nhưng phải bởi vì thể sớm.”

      “Hả?”

      Thẩm Dự Chương chậm rãi tới gần vô cùng nghi hoặc kia, khắc chế, run rẩy in môi lên đôi môi mềm mại đỏ hồng.

      “Vì thế này.”

      Đến tại, quên mất cảm giác của nụ hôn non nớt đó, nhưng mùi hương chocolate ngọt ngào và khuôn mặt đỏ lên vì của , bao giờ quên được.

      Lúc An Lai mười lăm tuổi, bắt đầu lên đại học. năm kia tham gia trận đấu tư nhân nhận được số tiền thưởng lớn, dùng toàn bộ để mua chiếc váy cho An Lai. vui mừng ôm vây quanh , cười còn chói mắt hơn cả ánh nắng ngày xuân.

      Sau khi vui xong, vừa kéo vừa líu ríu về nguyện vọng của mình: “ phải nhớ lúc chúng ta kết hôn, áo cưới của em nhất định dùng ren, chất liệu này em ghét cay ghét đắng. Dáng thuôn đơn giản là được rồi, em rất thỏa mãn rồi.

      Ừm… Nhà của chúng ta nhất định phải có sân , trong sân nhất định phải có hoa đào, mùa xuân có thể ngắm hoa, mùa hạ có thể ăn quả đào. Chúng ta làm lễ kết hôn ngay trong sân. Đúng rồi, nhất định phải tổ chức vào mùa xuân, khi đó hoa đào nở, từng cụm từng cụm hồng nhạt, tuyệt đối khiến các vị khách được tham dự hôn lễ khó quên…”

      “An Lai, em mới mười lăm tuổi!”

      An Lai mặc sức tưởng tượng, đắc ý hừ hừ: “Đúng vậy, mười chín tuổi rồi. Năm năm nữa em đến tuổi kết hôn. Ai da, chỉ có năm năm thôi, bạch tuộc phải mau chuẩn bị cho tốt để lấy em đó. Sau khi kết hôn chúng ta sinh… Ấy chết, suýt nữa là quên khi đó em học đại học.” đếm đếm ngón tay, tiếp: “Vậy đợi thêm hai năm, khi em hai mươi hai tốt nghiệp, sau đó chúng ta sinh bé trai đáng nhé…”

      thích con trai.” Thẩm Dự Chương cũng bị lôi cuốn, cắt ngang màn tưởng tượng của : “ thích con .”

      An Lai xoắn xuýt chốc lát, bất đắc dĩ : “Vậy chúng ta sinh cả hai , trai .” Lát sau lắc lắc tay : “Nhưng mà nghe sinh con rất đau, em lại phải sinh hai đứa. được, từ giờ trở phải thương em nhiều để đền bù tổn thất mới được.”

      “Nào có chuyện đền bù sớm như vậy, em sinh trước rồi sau.”

      “Hừ, nếu thương em, em chỉ sinh bé trai em thích nhất…”

      Mười sáu tuổi, có lẽ ba An cũng dự cảm được còn nhiều thời gian để làm chỗ dựa cho con , nên đề nghị người hai nha flàm nghi thức đính hôn. Nhà họ Thẩm đương nhiên từ chối, vì vậy An Lai chính thức trở thành con dâu chưa qua cửa của nhà .

      Nửa năm sau, ba An bị tố cáo nhiều tội, tạm thời cách chức. Mới ba tháng, bà nội An chịu được đả kích qua đời vì bệnh. Tang còn chưa xong An Vãng lại bị mẹ ruột cưỡng chế bắt .

      Nhà họ AN, tan tác như vậy.

      Ba An qua đời trong ngục, kịp chờ kết quả thẩm vấn của tòa án.

      An Lai danh chính ngôn thuận vào nhà họ Thẩm ở năm. năm nay, bắt đầu trở nên trầm mặc, ổn trọng, còn vô tư ui đùa ầm ĩ với như trước nữa. thậm chí còn phát mỗi hành động của ở nhà mình đều vô cùng cẩn thận, có cả vẻ nịnh nọt, nơm nớp lo sợ.

      Về sau, chuyện làm ăn trong nhà xuất sơ suất nghiêm trọng. Tài chính bị cắt đứt, khoảng thời gian đó, vì để xoay tiền, ba sầu đến bạc tóc.

      Đột nhiên có ngày, ba cho biết, có người bạn hợp tác làm ăn trước kia đồng ý cho họ vay tiền, bảo lấy. Mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn ngay lập tức, vì nhà đợi thêm được. Chỉ là, đợi đến lúc trở về, vị hôn thê của còn ở nhà nữa.

      “Ba, Lai Lai đâu?”

      “Dự Chương, là ba có lỗi với con, có lỗi với lão An!”

      khống chế được, lớn tiếng chất vấn: “Con hỏi ba Lai Lai đâu rồi, con dâu của ba đâu?”

      Trả lời đôi mắt đục ngầu, mệt mỏi đầy áy náy.

      Năm An Lai mười tám tuổi, cuối cùng cũng vứt bỏ , tìm được nữa. Bọn họ thực được lời hứa năm xưa, kết hôn dưới tán hoa đào, nắm tay nhau trăm năm.

      Ánh nắng đầu hạ, phơi lâu cũng khiến người choáng váng đầu óc.

      “Chú khỏe sao?”

      Hóa ra bé bán hoa kia vẫn chưa .

      “Chị của cháu mở cửa hàng hoa ngay bên cạnh cây cầu, chú vào đó nghỉ lát .”

      cảm thấy có nơi để , cũng nghe lời bé đến cửa hàng bán hoa sau lưng cầu đá. Cửa hàng rất , bên trong bày rất nhiều hoa sơn trà chưa cắt tỉa xong.

      gần tháng năm rồi, sao vẫn còn nhiều hoa sơn trà như vậy?”

      khoảng hai mươi tuổi mang tạp dề từ bên trong ra: “Tiên sinh mua hoa sao? Hoa sơn trà còn thừa trong nhà giờ mới nở, đều là vừa cắt về sáng nay.”

      bé dẫn tới bước lên : “Chú này ngồi cạnh bờ song có vẻ rất khó chịu, em dẫn chú về đây nghỉ ngơi chút.”

      kia vỗ vỗ đầu em, dường như đồng ý lắm cách làm này. Thẩm Dự Chương vốn định cáo từ, đầu cũng còn choáng váng như vừa nãy. kia lại cười mời vào: “Vào ngồi lát, tiên sinh cần tôi gọi xe cấp cứu ?”

      cần phiền như vậy, tôi nghỉ lát là được rồi.” Thẩm Dự Chương áy náy gật đầu.

      chủ cửa hàng rót cho chén trà, lá hoa sao từ hoa sơn trà, cánh hoa nở rộng. Màu hồng nhạt nhìn rất đẹp mắt trong chén thủy tinh.

      “Cảm ơn.”

      Vàoo trong tiệm rồi mới phát cửa hàng bé này chỉ kinh doanh hoa tươi, giá đặt ít hoa trà và lá trà, còn có ít loại tinh dầu khác nhau.

      chủ giải thích: “Đây là tinh dầu trà ép từ hạt trà thu hoạch núi nhà tôi.”

      Thẩm Dự Chương : “Loại trà này buôn bán tôt, sản phẩm cũng có rất nhiều.”

      “Thực tế chỉ có mấy thứ này, hoa trà, lá trà và tinh dầu trà. Nhưng cũng rất mệt mỏi, may mà tôi thích nên quá gian nan.”

      Thẩm DỰ Chương uống ngụm: “Làm gì cũng mệt cả, quý ở niềm vui.”

      Trong ký ức, thiếu nữ kia cũng từng hệt như vậy với : “ bạch tuộc, chờ chúng ta già rồi, con cái lớn khôn, chúng ta mua ngọn núi trồng trà có được ?”

      Lúc ấy trả lời thế nào? À, : “Lớn giọng lắm, vừa mở miệng là mua cả ngọn núi. Em biết cần bao nhiêu tiền ?”

      “Ha ha, dù sao phải còn mấy chục năm ư? mau để dành tiền, em rất coi trọng đó Thẩm nông phu. nghĩ bạch tuộc, trồng trà lời rất nhiều!” xòe ngón tay đếm cho xem: “Đầu tiên này, hoa nở rồi có thể bán hoa sơn trà, hoa tàn có thể chế trà, hạt trà có thể ép dầu. Quan trọng nhất là chúng ta còn có thể ở ngay núi, hoàn cảnh đó, khí đó, bị hấp dẫn sao?”

      ôm , hỏi: “Có muốn mua cho em cửa hàng luôn , cho em bán mấy sản phẩm từ trà kia?”

      “ĐƯợc nha! Lại thêm khoản tiền. bạch tuộc, phải cố gắng lên đó!”

      Lời còn văng vẳng bên tai, nhưng những nguyện vọng nho onhỏ kia của , áo cưới muốn, căn nhà muốn, cuộc sống muốn, núi trà muốn… kịp thực cho điều gì.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      dhttChris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :