1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu anh nói anh yêu em - Lạc Hà (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 06 – Phần 4



      Chương 6: Bên nhau suốt kiếp, rời xa 4


      Khi Mạnh Tuần và Đồng Phi Phi bước xuống máy bay trời mưa lớn. Hai người phải đợi rất lâu mới đón được taxi, vừa lên xe Đồng Phi Phi với tài xế: “Khu Phúc Viên đường Chính Hoa, chúng tôi rất vội, phiền bác chạy nhanh chút! Cảm ơn!”


      “Thời tiết như thế này nên tôi dám chạy nhanh! Cho dù có vội cũng phải giữ an toàn chứ, có phải ?” Người lái xe từ tốn bấm đồng hồ tính tiền xe. Mạnh Tuần khẽ chạm vào tay Đồng Phi Phi: “ về đến nơi rồi, đừng vội. Bác tài xế đúng đó, an toàn là quan trọng nhất. Hay em gọi cho dì Tống ? với dì là chúng ta hạ cánh an toàn, bây giờ taxi, sắp về đến nhà rồi.”


      Đồng Phi Phi gật đầu, gọi điện cho bà Tống, bà Tống nghe thấy Đồng Phi Phi lên xe rồi liền vội vàng : “Tốt rồi! Con ở với Tiểu Mạnh à? Mẹ nấu cơm rồi, con đưa cả cậu ấy về cùng ăn nhé!”


      “Vâng, ấy ở cùng con.” Đồng Phi Phi quay sang hỏi Mạnh Tuần: “Mẹ em nấu cả cơm cho rồi, có qua ăn được ?”


      “Cái này mà vẫn còn phải hỏi sao? Tất nhiên là phải cùng em rồi!” Mạnh Tuần cố ý to. Đồng Phi Phi nghe thấy liền đỏ mặt, nhìn rồi bối rối, với bà Tống: “Mẹ à, lát nữa con cùng Mạnh Tuần về đó. Nhưng mẹ đừng có bày vẽ quá, làm vài món đơn giản là được rồi ạ. Chúng con cũng kén chọn gì đâu, mẹ đừng mất công làm gì.”


      “Mẹ mệt đâu! Mấy ngày các con ở Nhật được ăn uống tử tế rồi phải ? Mẹ làm cho con món sườn chua ngọt, còn hấp cả con cá nữa, đợi con về đấy! Ôi, mẹ vẫn nấu dở, mẹ dập máy trước nhé!”


      “Vâng, lát nữa là chúng con về đến nơi thôi.” Đồng Phi Phi ngắt máy, khẽ thở ra tiếng nhõm. “Có thể về nhà, cảm giác thoải mái!”


      “Ngốc ạ!” Mạnh Tuần xoa xoa lên tóc của Đồng Phi Phi. “Vậy mà cũng thấy thoải mái sao? Những ngày tháng tươi đẹp vẫn còn ở phía trước đấy!”


      Đồng Phi Phi cười, khẽ quay đầu nhìn lên bầu trời nổi sấm chớp bên ngoài cửa sổ xe. Từ sau khi Quân An mất, luôn sợ những ngày bão tuyết lớn như thế này, nhưng lúc này cảm thấy trong lòng mình dường như còn cảm giác sợ hãi đó nữa rồi. nhàng đưa bàn tay trái đặt lên trước ngực, cách lớp áo lông dày, chỉ có thể chạm tới khoảng chừng nơi đó, chầm chậm áp vào và cảm nhận được cảm giác bị dồn nén. khẽ mím môi, Quân An, hôm nay là sinh nhật , biết ước điều gì vậy?


      Họ hết đường cao tốc sân bay rồi chuyển vào đường trong thành phố, tốc độ của xe chậm hẳn lại.


      “Sao vậy? Phía trước xảy ra chuyện gì thế?” Đồng Phi Phi vươn người nhìn về phía trước, người tài xế lên tiếng ca cẩm: “Tắc đường! Chắc chắn là phía trước có tai nạn rồi. Thời tiết quái quỷ này! Chỉ lái hơi nhanh chút là rất dễ xảy ra tai nạn! Thế nên mới an toàn bao giờ là hàng đầu…”


      “Tình hình thế này tắc đến bao giờ ạ?” Đồng Phi Phi sốt ruột ngắt lời tài xế, bà Tống đợi bọn họ ở nhà!


      “Thế này phải xem các đồng chí cảnh sát giao thông hôm nay làm ăn thế nào thôi!” Người tài xế gõ gõ ngón tay trỏ lên vô lăng xe, vẫn còn tâm trạng mà pha trò cười nữa cơ đấy. “Nghe tôi này , có sốt ruột cũng vô ích thôi! Thời tiết thế này, nhìn đường , tôi chạy đường chứ phải là bay trời! Ồ, mà bây giờ cho dù có bay trời e rằng cũng nguy hiểm…”


      Tài xế vẫn còn chưa hết câu, dường như để hưởng ứng với lời của ông ta mà bầu trời đột ngột vang lên tiếng sấm chói tai. Tiếng sấm long trời lở đất ầm ầm rung chuyển kia khiến ông tài xế giật mình, ông ta vô thức nhìn lên đầu, lên tiếng phỉ báng: “Trời với cả đất! Càng ngày càng bình thường! Thời tiết thế này mà tự nhiên lại mưa to!”


      Đồng Phi Phi lại sốt ruột lấy điện thoại ra rồi chợt phát gọi được cho bà Tống.


      “Chuyện gì vậy? Tại sao máy cứ bận suốt thế nhỉ?” Đồng Phi Phi sốt ruột gọi ngừng. “Chắc phải mẹ em bận chuyện với người khác đâu, vừa rồi em vẫn gọi được cơ mà…”


      “Em đừng lo lắng, chắc là dì Tống để kênh máy thôi.” Mạnh Tuần nhìn tình hình đường sá ở bên ngoài, nhàng an ủi Đồng Phi Phi. Đường tắc chật cứng, thời tiết như thế này cũng thể đưa Đồng Phi Phi xuống xe mà bộ về được.


      “Chắc là kênh máy sao?” Đồng Phi Phi quả thực cũng nghĩ được ra lý do nào khác mà chỉ biết cố gắng an ủi bản thân. “Có lẽ vậy, vừa rồi mẹ em dập máy có vẻ gấp, cũng có thể là chưa dập hẳn máy rồi.”


      “Ừ, em đừng lo lắng. Chắc tí nữa là đường thông thôi, em có cần dựa vào mà nghỉ ngơi chút ?” Mạnh Tuần ngồi thẳng người, muốn để Đồng Phi Phi dựa vào.


      cần đâu, vừa rồi ở máy bay em cũng ngủ chút rồi. Bây giờ thấy buồn ngủ.” Đồng Phi Phi nắm lấy điện thoại, cắn chặt môi, lo lắng nhìn về phía trước, đoán xe dài nối đuôi nhau, di chuyển chậm chạp như nhích từng chút , thế này biết phải đợi đến tận bao giờ đây?


      Bà Tống nấu xong cơm, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ cũng thấy Đồng Phi Phi trở về. Bà thấy sốt ruột nên lại với lấy điện thoại định gọi cho Đồng Phi Phi nhưng chỉ nghe thấy trong điện thoại là những tiếng tút tút dài. Bà dập máy rồi gọi lại, vẫn là tiếng máy bận.


      “Chuyện gì vậy nhỉ? Lẽ nào vừa rồi sấm chớp làm trục trặc đường dây?” Bà Tống cau mày. Nơi bà ở là thị trấn cũ, nhà ở đây cũng xây rất lâu đời rồi, đường dây cũng xuống cấp nhiều, thường xuyên xảy ra cố . Giống như là sét đánh mất điện cũng là chuyện rất thường gặp, nhưng mà chuyện điện thoại cũng bị ngắt như thế này đây mới là lần đầu tiên. Bà đậy kín thức ăn bàn lại, đợi hồi lâu vẫn thấy Phi Phi về nên càng lo lắng. Bà yên tâm mở đài FM lên nghe, vừa hay đúng ở kênh giao thông, lúc này phát mẩu tin tức. đoạn đường nối từ đường cao tốc sân bay vào thành phố xảy ra cố giao thông nghiêm trọng, nhiều xe con, xe khách, xe tải đâm vào đuôi nhau liên hoàn khiến số người thương vong rất lớn, trong đó có chiếc container bị lật, đè bẹp chiếc taxi, có khả năng hành khách trong xe khó lòng sống sót…


      “Taxi ư?” Bà Tống sững người, bỗng từ sofa đứng bật dậy, chạy đến bên cạnh ti vi, nhấc điện thoại lần nữa, vẫn gọi được! Bà run rẩy mặc áo vào định xuống nhà, ở ngoài nhất định có điện thoại công cộng, bà phải liên lạc được với Đồng Phi Phi, Phi Phi nhất định có chuyện gì đâu…


      Đồng Phi Phi và Mạnh Tuần đợi trong xe gần tiếng đồng hồ, dòng xe cộ cũng dần dần bắt đầu tiến về phía trước rồi. Trong suốt thời gian đó, Đồng Phi Phi ngừng gọi điện thoại cho bà Tống, nhưng vẫn thể liên lạc được.


      “Mẹ, con về rồi đây!” Đồng Phi Phi vừa vừa đưa tay lần tìm chìa khóa trong túi xách, cửa vừa mở ra thấy bà Tống ngã ngay trước mặt.


      “Mẹ!” Đồng Phi Phi kinh ngạc kêu lên rồi lao vào nhà, muốn đỡ bà Tống lên nhưng lại dám. “Mẹ làm sao vậy?”


      sao, vừa rồi mẹ bị trượt chân, có khi bị gãy chân rồi.” Bà Tống chống tay định tự mình đứng lên, Đồng Phi Phi vội vàng đỡ lấy bà, cùng với giúp đỡ của Mạnh Tuần cuối cùng cũng đỡ được bà lên, đưa tới chỗ sofa rồi lo lắng hỏi: “Sao mẹ lại bị ngã thế? Mẹ còn chỗ nào cảm thấy được khỏe ạ?”


      “Vừa rồi điện thoại chẳng phải là liên lạc được sao? Mẹ nghe đài là cung đường bọn con về có xảy ra vụ tai nạn liên hoàn gì đó nên muốn xuống dưới nhà gọi điện thoại cho con, ngờ vội quá mà vấp phải sofa nên bị ngã. Cũng có gì đáng ngại đâu, con đừng lo.”


      “Hả? Vậy chắc mẹ bị ngã lâu rồi phải ?” Đồng Phi Phi vừa nghe xong quay đầu sang nhìn Mạnh Tuần, Mạnh Tuần gọi 120 nhưng họ là bây giờ tất cả các xe cấp cứu gần đây được điều động cứu trợ những nạn nhân bị thương trong vụ tai nạn liên hoàn kia, nếu người nhà mình chỉ là bị gãy xương tốt nhất là tự đưa bệnh viện, như thế nhanh hơn nhiều. Mạnh Tuần xem qua tình hình của bà Tống chút rồi cách quyết đoán: “Chúng ta tự gọi xe đến bệnh viện, gọi cấp cứu 120 biết đến bao giờ họ mới đến được. thôi, em đỡ dì Tống lên, cõng dì xuống dưới.”


      “Ồ, cái này…”


      “Mẹ để ấy cõng nhé!” Đồng Phi Phi cũng còn tỏ ra quá khách khí với Mạnh Tuần nữa, : “Cẩn thận chút!” rồi đỡ bà Tống lên lưng của Mạnh Tuần, sau đó đỡ ở phía sau cẩn thận xuống lầu.


      Trời mưa to, gọi xe cũng rất khó, Mạnh Tuần để Đồng Phi Phi và bà Tống đứng đợi ở chỗ trú mưa trước cổng khu nhà, chạy qua hai con phố mới gọi được chiếc xe. Mưa rất to nên cho dù Đồng Phi Phi cầm ô nhưng đến khi đưa được bà Tống ngồi vào trong xe cả người cũng bị ướt hết.


      “Phi Phi, con mau lau cho khô ! Trời mưa to như thế này, con đừng để ngã bệnh đấy!” Bà Tống nhìn vẻ thảm hại của Đồng Phi Phi liền dùng ống tay áo của mình lau lau đầu cho Đồng Phi Phi.


      “Con sao đâu, bị ướt chút thôi mà. Mẹ thế nào rồi ạ? Còn chỗ nào cảm thấy được khỏe ạ?” Đồng Phi Phi lau đầu, hỏi bà Tống cách ân cần.


      “Mẹ vẫn ổn, con đừng lo.” Bà Tống nắm chặt bàn tay ướt nhẹp, lạnh cóng của Đồng Phi Phi. “Phi Phi, tối qua mẹ nhìn thấy cảnh tượng thảm họa ở bên Nhật, quả mẹ nghĩ còn được gặp lại con nữa…”


      “Con sao rồi, mẹ xem xem, chẳng phải bây giờ con rất ổn sao? Mẹ, con xin lỗi vì để mẹ phải lo lắng, con xin lỗi…”


      Bà Tống lắc đầu: “Sao con lại xin lỗi với mẹ cơ chứ? Phi Phi, đừng có xin lỗi với mẹ nữa nhé! Lẽ ra mẹ phải sớm hơn với con, mẹ còn trách con nữa rồi! Phi Phi, con hề có lỗi gì với mẹ cả, là mẹ có lỗi với con…”


      Mắt bà Tống đỏ hoe, bà run run chạm vào bầu má vẫn còn vương nước mưa của Đồng Phi Phi: “Phi Phi, hôm qua mẹ nghĩ suốt cả buổi tối, mẹ nghĩ là đợi hôm nay con trở lại, mẹ nhất định phải với con. Phi Phi, mẹ trách con, giận con nữa đâu! Cái chết của Quân An, mẹ nên trách con, nên oán giận con…”


      “Mẹ, mẹ gì vậy ạ?” Đồng Phi Phi ngạc nhiên, ngây người nhìn bà Tống dường như thể tin nổi là mình vừa nghe thấy điều gì, ánh mắt chuyển sang vẻ chần chừ do dự, cẩn thận hỏi: “Mẹ trách con ư? Ý của mẹ là… Mẹ… Mẹ… tha thứ cho con?”


      Bà Tống gật đầu, những giọt nước mắt lăn dài đến đuôi mắt rồi rơi xuống mu bàn tay của Đồng Phi Phi, cảm giác như giọt nước nóng, bỏng cháy cõi lòng: “Mẹ tha thứ cho con rồi! Mẹ tha thứ cho con từ rất lâu rồi! Cái chết của Quân An phải là lỗi của con! Phi Phi, mẹ nên trách con, đó phải là lỗi của con, mẹ nên oán trách con… Mẹ xin lỗi, Phi Phi, mẹ để con phải chịu ấm ức rồi, mẹ để con phải chịu ấm ức suốt bao nhiêu năm rồi…”


      “Mẹ…” Đồng Phi Phi vùi người vào lòng bà Tống, tất cả mọi lời đều bị nước mắt làm cho nghẹn lại, tất cả những ấm ức đều được giải tỏa hết trong giây phút này.


      năm năm rồi, năm năm dài đằng đẵng, luôn phải gánh mình tội lỗi lớn lao này. thể tha thứ, thể giải thích, thậm chí ngay cả những giọt nước mắt hối hận cũng dám lần rơi, chỉ biết lặng lẽ, thầm trả nợ cho lỗi lầm này, trả nợ cho tội lỗi mà mãi mãi thể đòi lại được trong sạch. vốn nghĩ rằng cả đời này cũng trả hết được, chấp nhận rồi, phải gánh tội lỗi này suốt cuộc đời, cho đến khi chết vẫn thể nhận được tha thứ. Nhưng bây giờ, cái tội lỗi mà năm năm trước bị phán quyết cuối cùng nguyên cáo cũng với rằng được tha thứ.


      Bà Tống ôm lấy Đồng Phi Phi, nước mắt chầm chậm tuôn rơi, mọi lời đều nghẹn lại trong lòng, bà chỉ biết khẽ thầm trong lòng, Phi Phi, mẹ xin lỗi, xin lỗi con…
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 06 – Phần 5



      Chương 6: Bên nhau suốt kiếp, rời xa 5


      Mạnh Tuần và Đồng Phi Phi đưa bà Tống tới viện rồi đưa thẳng vào phòng cấp cứu, bác sĩ cấp cứu vừa kiểm tra cơ thể bà Tống đột nhiên cứng lại rồi bà ngất . Sắc mặt vị bác sĩ thay đổi, vội ôm lấy bà Tống, đặt lên giường cấp cứu, lớn tiếng gọi y tá vào hỗ trợ. Mạnh Tuần và Đồng Phi Phi bị mấy người y tá vội vàng chạy vào, đẩy ra bên ngoài cửa rồi đóng cửa, lòng Đồng Phi Phi cũng lặng .


      “Chẳng phải là chỉ bị gãy chân thôi sao?” Đồng Phi Phi nhìn cánh cửa đóng chặt, người bắt đầu run rẩy. “Sao tự nhiên lại ngất …”


      “Phi Phi, bình tĩnh lại chút…” Mạnh Tuần định an ủi Đồng Phi Phi y tá đột nhiên mở cửa ra, lớn tiếng hỏi: “Người nhà đâu? Người nhà bệnh nhân có đây ? Bệnh nhân bị xuất huyết nghiêm trọng! Phải làm phẫu thuật ngay lập tức! Bây giờ ngân hàng máu xin cứu viện, mọi người chuẩn bị cho việc truyền máu nhé!”


      “Xuất huyết ư?” Đồng Phi Phi lao tới. “Mẹ tôi nhóm máu A, tôi nhóm máu B…”


      “Tôi nhóm máu A đây!” Mạnh Tuần nhanh chóng vén tay áo lên rồi đưa cánh tay ra trước mặt y tá: “Hãy đưa tôi ! Hãy lấy máu của tôi!”


      y tá gật đầu rồi đưa Mạnh Tuần vào phòng lấy máu. Máu của Mạnh Tuần và bà Tống phù hợp nên việc truyền máu thành công, mặc dù mỗi người lần hiến máu chỉ được hiến nhiều nhất là 400ml nhưng trước kiên quyết mạnh mẽ của Mạnh Tuần, cầu y tá lấy 600ml máu. Hôm qua Mạnh Tuần mới bị thương ở đầu, cũng bị mất máu nhiều, hôm nay lại bị lấy 600ml máu, quả thực là quá nhiều. tìm thấy Đồng Phi Phi ở trước cửa phòng phẫu thuật, men theo bờ tường, chầm chậm bước đến bên cạnh rồi cất tiếng an ủi: “ sao rồi, để ý tá lấy 600ml máu, dì Tống chắc sao đâu.”


      “600ml ư?” Đồng Phi Phi ngẩng lên nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Mạnh Tuần, cảm thấy tội lỗi, nổi bất cứ lời nào. Hôm qua, mà chảy rất nhiều máu rồi. Hôm nay, lại vì mẹ mà truyền rất nhiều máu nữa. Cái ơn lớn này biết lấy gì ra để báo đáp đây?


      Trong lúc Đồng Phi Phi đứng đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật Kha Nhã Doanh cùng Hứa Lâm nghe được tin cũng vội vàng chạy đến. Mọi người cùng với Đồng Phi Phi ngồi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, đợi rất lâu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Vị bác sĩ cúi đầu bước ra, với vẻ nặng nề: “Rất tiếc, bệnh nhân thể cứu được nữa…”


      “Cái gì?” Đồng Phi Phi sững người, dường như thể hiểu được lời của vị bác sĩ kia, hoang ma nhìn sang Mạnh Tuần: “Vừa rồi chẳng phải là truyền máu rồi sao?”


      Mạnh Tuần cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn vị bác sĩ rồi hỏi: “Vừa rồi khi chúng tôi đưa bệnh nhân đến chẳng phải là vẫn còn khỏe sao? Cho dù là bị xuất huyết nghiêm trọng thế nào tôi vẫn có thể truyền được, ngài cứ tiếp tục lấy…”


      “Bác sĩ, ông hãy tiếp tục cứu bệnh nhân ! Thuốc gì, cách gì chúng tôi cũng có thể dùng được! Xin ông hãy thử lại …” Kha Nhã Doanh cũng xông đến trước mặt vị bác sĩ, nắm lấy áo của ông, khẩn cầu.


      “Muộn rồi!” Vị bác sĩ chau mày đáp. “Các vị là con cái kiểu gì vậy? Có thể bệnh nhân bắt đầu bị xuất huyết từ hôm qua, thể nào là cách đây hai tiếng đồng hồ như các vị được! Dựa vào độ lớn của của vết thương nơi lá lách bị dập có lẽ bà ấy bắt đầu bị xuất huyết khoảng từ sáu giờ đến tám giờ tối hôm qua! Hôm qua, có phải bà ấy bị ngã ? Các vị bây giờ mới lo lắng còn có ích gì nữa. Sao đưa đến sớm hơn? Để xảy ra chuyện lớn như thế này rồi mới đưa đến…”


      “Hôm qua sao?” Hứa Lâm lẩm bẩm . “Nhưng mà hôm qua mẹ nuôi chỉ là bị vấp chút thôi, tập tễnh thôi mà…”


      “Người già bị ngã mà lại có thể bất cẩn như thế sao? Bà ấy chỉ là tập tễnh là mấy vị cũng thôi sao?” Vị bác sĩ chứng thực suy đoán của mình, giọng điệu càng nghiêm khắc: “Bệnh nhân qua đời, các vị còn rề rà ở đây cũng vô ích thôi, còn mau mà vào trong nhìn mặt lần cuối, lát nữa phải chuyển vào nhà xác rồi.”


      Vị bác sĩ xong liền tách Hứa Lâm và Kha Nhã Doanh đứng chắn trước mặt ông ra rồi bước nhanh về phía trước. Mạnh Tuần đỏ hoe mắt, quay đầu lại, định cùng Đồng Phi Phi vào trong nhìn bà Tống lần cuối phát Đồng Phi Phi thấy đâu nữa!


      “Phi Phi đâu?” Mạnh Tuần lo lắng lớn tiếng hỏi. Hứa Lâm và Kha Nhã Doanh lúc này mới ý thức được, định chia nhau ra tìm thấy người y tá bước từ trong phòng phẫu thuật ra, : “Các vị tìm người nhà bệnh nhân phải ? ấy ở bên trong đó.”


      “Ồ, cảm ơn, cảm ơn chị!” Mạnh Tuần thở phào nhõm, vội vã bước vào phòng phẫu thuật, nhưng vừa bước vào trong vội dừng bước.


      Dưới ánh đèn trắng nhợt nhạt, Đồng Phi Phi ngây người đứng bên cạnh giường phẫu thuật. Bà Tống nằm yên giường, đôi mắt hơi hé mở, có vẻ như vẫn còn ước nguyện nào đó chưa thực được nên nỡ nhắm mắt. Đồng Phi Phi nghe thấy tiếng bước chân liền chậm rãi quay đầu lại rồi với Mạnh Tuần: “Mạnh Tuần, mẹ em chưa chết, vị bác sĩ kia linh tinh đó. Bà ấy chỉ ngủ mà thôi, đúng là ngủ mà thôi. hãy tìm vị chủ nhiệm khoa mà quen , hãy tìm ông ấy, để ông ấy cứu mẹ em. hãy để ông ấy giúp đỡ mẹ con em thêm lần nữa thôi, có được ?”


      Mạnh Tuần nhìn vẻ mong đợi vô vọng gương mặt của Đồng Phi Phi mà đau đớn tới mức muốn rơi nước mắt: “Phi Phi, dì Tống rồi, chúng ra hãy đưa dì đến nhà xác thôi.”


      “Đưa đến nhà xác cái gì chứ?” Đồng Phi Phi dường như thể hiểu nổi Mạnh Tuần gì, khẽ nhíu mày rồi nhìn sang phía Kha Nhã Doanh: “Kha Nhã Doanh, chẳng phải là nhà cậu quen biết rất nhiều hay sao? Cậu giúp mình tìm người có được ? Cái bệnh viện này được rồi, chúng ra hãy chuyển sang bệnh viện khác , nếu chữa được nữa lại chuyển sang viện khác! Chắc chắn có nơi có thể chữa khỏi được ẹ mình. Có đúng ? Cậu hãy giúp mình với, có được ?”


      Mắt của Kha Nhã Doanh cũng đỏ lên: “Phi Phi, dì Tống thực rồi…”


      “Tại sao mọi người lại cứ như vậy chứ?” Đồng Phi Phi cuối cùng cũng phát ra Hứa Lâm lúc này đứng ở trong góc phòng, dường như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng nên vội vàng chạy tới: “Lâm Lâm, có phải Hứa Nhiên ở Mỹ ? Kỹ thuật điều trị ở bên Mỹ tốt hơn ở Trung Quốc rất nhiều, có phải ? Cậu có thể giúp mình đưa mẹ sang Mỹ được ? Mình có tiền mà! Mình có thể gặp Hứa Nhiên, mình đảm bảo làm phiền ấy! Mình cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy để ấy giúp mình, có được …”


      “Phi Phi!” Nước mắt của Hứa Lâm bắt đầu rơi, ôm lấy mặt, khóc thành tiếng: “Phi Phi, cậu đừng như vậy nữa, đừng như vậy nữa có được ? Mẹ rồi, còn nữa rồi…”


      “Ngay cả cậu cũng muốn giúp mình sao?” Đồng Phi Phi ngẩng lên cách tuyệt vọng, chầm chậm lùi lại phía sau, lùi đến bên cạnh bà Tống rồi nắm lấy bàn tay của bà: “Mẹ ơi, làm thế nào bây giờ? Bọn họ đều muốn giúp mẹ con ta, bọn họ đều tin là mẹ vẫn còn sống. Mẹ, mẹ hãy tỉnh lại , hãy tỉnh lại , có được ? Mẹ đừng dọa con nữa, con còn cách nào nữa rồi, mẹ hãy mở mắt ra , hãy mở mắt ra nhìn con ! Con xin mẹ đấy… Mẹ đừng có dọa con nữa, mẹ được dọa con như thế này đâu, khó khăn lắm con mới thoát chết. Hôm nay con cố gắng về nhanh với mẹ, hôm nay là sinh nhật của Quân An đó! Năm nào sinh nhật của ấy, hai mẹ con ta cũng đón sinh nhật cùng với ấy mà, phải ? Lẽ nào mẹ quên rồi sao? Chẳng phải mẹ còn làm cho con rất nhiều món ngon sao? Vậy mẹ hãy dậy , hãy dậy ăn cơm cùng với con ! Nếu mình con ăn nổi đâu, mình con ăn thế nào được chứ? mình con ăn thế nào được chứ…”


      “Phi Phi, dì Tống rồi, dì ấy rồi, em đừng như vậy nữa, em mà như vậy dì ấy yên lòng mà ra đâu…” Mạnh Tuần định kéo Đồng Phi Phi ra nhưng lại bị đẩy ra, gục lên người bà Tống, khóc điên cuồng, dữ dội: “Con muốn mẹ yên lòng! Con muốn mẹ quay trở lại! Mẹ ơi, mẹ hãy tỉnh lại , hãy tỉnh lại ! Mẹ đừng đối xử với con như vậy! Con chỉ còn mỗi mẹ thôi! Tại sao mà ngay cả mẹ cũng cần con nữa? Vừa rồi mẹ vẫn còn tha thứ cho con, vừa rồi chẳng phải là mẹ còn để con chịu nhiều ấm ức sao? Vậy mẹ hãy dậy , hãy ở bên cạnh con ! Mẹ biết là con phải chịu nhiều ấm ức, mẹ biết con đau đớn nhiều như vậy, tại sao mẹ lại có thể giống Quân An, cứ thế mà bỏ con ở lại chứ? Cứ thế mà rời bỏ con ngay trước mặt con sao? Mẹ được như vậy! Mẹ hãy tỉnh lại , mau tỉnh lại …”


      “Phi Phi, Phi Phi, đừng như vậy nữa, em đừng có như vậy nữa…” Mạnh Tuần ra sức ôm lấy Đồng Phi Phi, định dìu ra bên ngoài nhưng cứ nắm chặt lấy thanh sắt của giường bệnh, nhất quyết chịu buông tay: “ hãy để em ở lại, hãy để em ở lại! Mẹ em vẫn chưa chết, bà ấy thực vẫn chưa chết! Bà ấy tỉnh lại ngay bây giờ thôi, bà ấy tỉnh lại ngay bây giờ thôi…”


      “Quân An…” Hứa Lâm từ nãy giờ vẫn sững người đứng bên cạnh, khi vừa nhìn thấy Hạ Tiểu Quả bỗng ngây ra, nén được tiếng thoảng thốt. Đồng Phi Phi nghe thấy tiếng vội quay đầu lại, khi nhìn thấy Hạ Tiểu Quả bàn tay vốn nắm chặt lấy khung sắt giường bệnh bỗng buông ra. Kha Nhã Doanh vốn kéo lấy phòng bị gì nên cũng bị bất ngờ, cả hai đều ngã nhào xuống đất. Hạ Tiểu Quả vội vã lao đến định đỡ lấy hai người Đồng Phi Phi lại đột nhiên chạy tới, giữ chặt lấy Hạ Tiểu Quả: “Quân An, Quân An! đừng để mẹ , đừng để mẹ , mau lên…”


      Hạ Tiểu Quả ngạc nhiên nhìn Đồng Phi Phi, vẫn còn chưa kịp mở miệng điều gì thấy Đồng Phi Phi đứng thẳng lên rồi cơ thể mềm dần, còn chút sức lực nào mà đổ sụp.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 06 – Phần 6



      Chương 6: Bên nhau suốt kiếp, rời xa 6


      Hứa Lâm đưa bà Tống đến nhà xác, Kha Nhã Doanh cùng Hạ Tiểu Quả giúp Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi vào phòng bệnh. Bác sĩ kiểm tra chút rồi Đồng Phi Phi là do đau lòng quá, chỉ cần nghỉ ngơi chút ổn thôi, nhưng mấy người họ đợi trong phòng bệnh gần nửa tiếng đồng hồ mà Đồng Phi Phi vẫn hề có dấu hiệu gì là tỉnh lại. Kha Nhã Doanh với Mạnh Tuần lúc này vẫn quấn băng đầu: “Hay là cứ về nghỉ ngơi trước , em ở đây đợi Đồng Phi Phi tỉnh lại là được rồi.”


      Mạnh Tuần lắc đầu, giọng khàn khàn: “ ở lại đây.”


      Kha Nhã Doanh định thêm điều gì nữa nhưng Hạ Tiểu Quả bấu vào tay , ngầm lắc đầu với . Mắt Kha Nhã Doanh hoe đỏ, nghẹn ngào : “Chẳng phải là dì Tống ở nhà chỉ bị ngã thôi sao? Tại sao lại thành ra thế này cơ chứ…”


      Mẹ của Mạnh Tuần nghe Mạnh Tuần ăn cơm ở ngoài rồi mới về nhà nhưng bà đợi mãi đến tận hơn ba giờ chiều cũng thấy Mạnh Tuần về. Lo lắng quá nên phải gọi ngay cho Mạnh Tuần hỏi: “Tuần à, con ăn xong chưa? Khi nào về nhà thế?”


      người bạn của con, gia đình xảy ra chuyện nên con ở trong viện cùng ấy, chắc về muộn chút.” Giọng của Mạnh Tuần có vẻ mệt mỏi và khàn khàn, bà Mạnh nghe xong, thấy hơi lo lắng: “Bạn thế nào vậy? Giọng của con làm sao vậy? Con ở viện nào?”


      “Là bệnh viện Nhân dân. Con sao, mẹ đừng lo lắng.” Mạnh Tuần ngắt máy. Kha Nhã Doanh nhìn Mạnh Tuần hơi lo lắng: “Là điện thoại của người nhà à?”


      Mạnh Tuần gật gật đầu: “Là mẹ gọi.”


      “Hả?” Kha Nhã Doanh kinh ngạc đứng dậy, Hạ Tiểu Quả ngạc nhiên nhìn bộ dạng hoảng hốt của hỏi: “Sao thế?”


      “Ừm…” Kha Nhã Doanh nghĩ là nên giải thích thế nào Mạnh Tuần nhìn rồi : “ với mẹ là sao rồi, chắc bà ấy đến đâu.”


      “Ồ!” Kha Nhã Doanh thở phào nhõm. Hạ Tiểu Quả thấy bộ dạng lúc này của lại càng thêm nghi ngờ nhưng cũng chỉ mím môi, hỏi thêm gì nữa.


      Hơn mười phút sau, mẹ Mạnh Tuần vội vã lao vào phòng bệnh.


      “Mẹ?” Mạnh Tuần ngạc nhiên nhìn mẹ xông vào, vô thức hét lên tiếng.


      Bà Mạnh nghe thấy tiếng Mạnh Tuần cất lên tiếng gọi rất lâu được nghe nên vội dừng chân, mắt đỏ lên. Bà chậm rãi bước đến trước mặt Mạnh Tuần, nhìn cái đầu quấn băng và gương mặt trắng bệch của , xót xa : “Con như thế này mà còn sao ư? Mau cùng mẹ về nhà nghỉ ngơi!”


      “Con sao mà.” Mạnh Tuần nhìn lướt qua Đồng Phi Phi nằm giường bệnh cái rồi : “Mẹ cứ về trước ạ, con muốn đợi ấy tỉnh lại …”


      “Con đợi ta để làm gì? Con còn ở đây làm gì nữa? Con còn ở đây chờ cái đứa dối trá đó làm gì?”


      “Dối trá ư?” Mạnh Tuần kinh ngạc nhìn mẹ , lòng chùng hẳn xuống.


      ta vốn phải là Kha Nhã Doanh, con của Bí thư Kha! ta tên là Đồng Phi Phi! ta còn treo thẻ đăng ký gặp mặt ở chỗ môi giới hôn nhân nữa! ta là kẻ dối trá! Chúng ra đều bị ta lừa gạt, con có biết ?” Hai hôm trước bà Mạnh đến trung tâm môi giới hôn nhân để tra tìm hồ sơ của Đồng Phi Phi, khi biết lai lịch của Đồng Phi Phi, bà vô cùng tức giận. Bây giờ lại nhìn thấy con trai mình bị thương như thế này mà vẫn còn chờ đợi bên cạnh ta, nỗi tức giận trong lòng lại bùng phát.


      ấy phải là kẻ dối trá, là do con để ấy lấy thân phận của Kha Nhã Doanh để giả làm bạn của con, mẹ đừng ấy như vậy!” Mạnh Tuần vốn định lần này quay trở về giải thích chuyện này với mẹ nhưng ngờ bà Mạnh có thành kiến trước, cho rằng Đồng Phi Phi là kẻ dối trá. Lúc này, chỉ còn biết cố gắng để cho bà Mạnh hiểu lầm thêm nữa, cũng để ý Hạ Tiểu Quả vẫn còn ở bên cạnh mà đưa ra lời giải thích giúp Đồng Phi Phi.


      “Đóng giả ư? Lại còn là do con cầu nữa sao?” Bà Mạnh ngạc nhiên, bà quay sang nhìn Đồng Phi Phi cái rồi lại nhìn sang Mạnh Tuần, gật đầu : “Được, nếu là đóng giả con càng cần thiết phải ở lại đây với ta. Dù sao bây giờ thân phận đóng giả của ta bị phơi bày ra rồi, cũng còn liên quan gì tới con nữa…”


      ấy bây giờ là bạn thực của con, cho dù ấy phải là Kha Nhã Doanh nhưng ấy là bạn của con, làm sao lại có thể liên quan gì chứ?” Mạnh Tuần cảm thấy đầu mình bắt đầu ỉ đau, lần này thực thận trọng rồi. ngờ rằng lại ra thân phận của Đồng Phi Phi với mẹ mình ở trong hoàn cảnh xấu như thế này, trong tưởng tượng của hoàn toàn vốn phải như thế!


      “Bạn ư? Con chọn người như thế này để làm bạn ư?” Bà Mạnh vừa tức vừa lo lắng nhìn Mạnh Tuần. “Có có biết là lúc quen con, ta vẫn còn gặp mặt những người khác hay ? Cho dù là con có cầu nếu là gia giáo, nề nếp sao lại có thể tự tiện đồng ý chuyện như thế này cơ chứ? Hơn nữa, ta còn hiểu được chuyện nhà họ Kha như lòng bàn tay! Nếu phải là ta chủ tâm muốn tiếp cận con tại sao ta lại như vậy?”


      ấy như vậy! ấy thực như vậy! Là do con ép ấy, lúc đầu là do con nhờ ấy, sau đó cũng là con thích ấy trước, ấy luôn từ chối con.” Mạnh Tuần cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, phía trước mặt dần tối lại, nhắm mắt lại, đau đớn sờ vào vết thương. “Phi Phi phải là người con tốt như mẹ nghĩ đâu, mẹ biết là ấy tốt thế nào đâu. Mẹ, coi như con cầu xin mẹ , mẹ cứ về trước , có được ? Chuyện này để sau con giải thích với mẹ…”


      “Tuần!” Bà Mạnh nhìn Mạnh Tuần đột nhiên ngất ngay trước mắt mình, giọng lạc hẳn , quay đầu lại hét lên với Kha Nhã Doanh: “Mau giúp tôi gọi bác sĩ đến !”


      Bác sĩ ở phòng cấp cứu thực muốn phát điên lên rồi, vừa chết người ngất người, bây giờ lại ngất thêm người nữa! Lúc ông kiểm tra cho Mạnh Tuần tức giận đến mức muốn mắng chửi người khác: “Mấy người ở cái nhà này bị làm sao thế biết? Cho dù được cấp cứu ngay ở viện rất tiện nhưng cũng thể cứ giày vò mãi như thế này chứ!”


      Ông vừa vừa xem bệnh trạng của Mạnh Tuần, rồi tự lầm bầm : “Huyết áp của người bệnh này sao lại có thể thấp đến thế?”


      y tá đứng bên cạnh nhìn Mạnh Tuần rồi : “ ta vừa mới truyền 600ml máu ẹ ta, có thể là do thiếu máu quá nhiều.”


      “600ml ư?”


      “Mẹ ta ư?”


      Vị bác sĩ và mẠcủa Mạnh Tuần cùng lúc thốt lên. Vị bác sĩ nhìn bà Mạnh cái rồi trách y tá: “Đây chẳng phải là sơ suất sao? nhìn thấy đầu ta vẫn còn quấn băng hay sao? Người mới bị thương mà lại dám lấy 600ml máu sao? có phải là muốn lấy mạng người ta vậy?”


      Vị bác sĩ vừa vừa để y tá lắp bình truyền dịch cho Mạnh Tuần, y tá nhanh nhẹn làm xong rồi mới lầm bầm : “Là do ấy nhất quyết cứ đòi truyền nhiều như vậy! Lại còn người đó là mẹ ta, ngộ ngỡ may mẹ ta chết ta cũng sống nổi. Tôi cũng vì thấy ta quá hiếu thuận mà còn cách nào khác, ta còn ký cả giấy đảm bảo nếu có xảy ra chuyện gì tự mình chịu trách nhiệm…”


      ta ký để làm gì! Cho dù có hiếu thuận cũng thể lấy mạng sống của mình ra để đổi mạng chứ?” Vị bác sĩ chau mày, đứng bên cạnh giường của Mạnh Tuần, đợi cho đến khi huyết áp của dần dần trở lại bình thường rồi mới ngồi xuống, thở phào nhõm, tiếp tục : “Mẹ ta ư? Tôi thấy có vẻ như là mẹ vợ phải! Tôi nghe kia vừa rồi còn có vẻ kích động hơn cả ta… đó có phải bây giờ vẫn chưa tỉnh lại à?”


      “Đúng đó, vẫn còn nằm kia kìa.”


      “Các vị vừa vừa rồi con trai tôi bị lấy 600ml máu sao, có phải là vì mẹ của đứa con có tên là Đồng Phi Phi hay ?” Bà Mạnh sốt ruột ngắt lời của ý tá. Y tá nghĩ lúc rồi đáp: “ đó hình như tên là Đồng Phi Phi, chính là cái người bây giờ vẫn nằm bên phòng theo dõi bên cạnh. Đây là con trai của bà sao? Ôi, là đáng tiếc cho ấy, lấy bao nhiêu là máu nhưng vẫn thể cứu được người…”


      “Tiếc cái gì? Bọn họ đưa đến quá muộn rồi còn cứu làm sao được nữa?” Vị bác sĩ trừng mắt nhìn y tá, cái con bé này tay chân cũng nhanh nhẹn đấy nhưng vẫn còn dại khờ lắm, ăn chẳng biết giữ ý gì cả, ràng là muốn gây rắc rối đây mà! y tá rụt cổ im lặng rồi bưng khay ra ngoài, vị bác sĩ nhìn bà Mạnh lúc này đứng thất thần bên cạnh vội cất tiếng an ủi: “Bà cũng đừng nên quá lo lắng, con trai bà thực cũng có gì quá nghiêm trọng, chỉ là mất máu hơi nhiều chút thôi, về nhà tẩm bổ cho ta nhiều đồ dinh dưỡng vào là ổn thôi.”


      “Còn điều gì cần phải chú ý nữa ạ? Những đồ ăn nào tốt ạ?” Bà Mạnh vội vàng hỏi.


      “Đừng lo lắng quá, chỉ cần để tâm trạng ta ổn định trở lại, nghỉ ngơi nhiều, đừng để ta quá kích động, quá mệt mỏi là được. Còn về phần ăn uống, cứ ăn thịt bò, gan lợn, đồ nào bổ máu ăn, tôi xem tình trạng sức khỏe của ta vẫn ổn, có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là có thể hồi phục thôi.” Vị bác sĩ xong ra ngoài, bà Mạnh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường của Mạnh Tuần, nhìn sắc mặt hốc hác và xanh xao của con trai, bà cắn chặt răng. Bà nuôi con trai bà ba mươi năm nay nhưng chưa từng thấy vì người nào, vì chuyện gì mà lại tỏ ra lo lắng, tận tâm đến thế này! Đồng Phi Phi này quả thực đơn giản chút nào!
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 06 – Phần 7



      Chương 6: Bên nhau suốt kiếp, rời xa 7


      Hạ Tiểu Quả giúp bà Mạnh đưa Mạnh Tuần vào phòng cấp cứu xong quay trở lại chỗ phòng bệnh của Đồng Phi Phi. Kha Nhã Doanh nhìn Hạ Tiểu Quả xị mặt bước vào đứng dậy cách đầy lo âu: “Tiểu Quả, chuyện này em có thể giải thích với …”


      Hạ Tiểu Quả nhìn sang Đồng Phi Phi vẫn nằm hôn mê giường rồi mới khẽ lên tiếng: “Ra ngoài .”


      Kha Nhã Doanh chỉ biết cúi đầu theo sau Hạ Tiểu Quả bước ra ngoài phòng bệnh. Hai người họ bước ra ngoài lâu sau Đồng Phi Phi mở mắt ra.


      Hứa Lâm ra khỏi nhà xác, vừa bước vào cửa tầng lầu nơi phòng bệnh của Đồng Phi Phi nhìn thấy Đồng Phi Phi bước về phía thang máy, vẻ mặt thất thần. thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bước nhanh theo sau Đồng Phi Phi vào thang máy. Người trong thang máy rất đông, ánh mắt Đồng Phi Phi trống rỗng, có vẻ như thấy Hứa Lâm cũng ở trong thang máy. Thang máy chầm chậm lên còn lòng Hứa Lâm cũng dần chùng xuống. “Ting” tiếng, thang máy dừng ở tầng cao nhất, Đồng Phi Phi cùng với đám người bước ra ngoài, Hứa Lâm cũng vội vã len ra theo sau nhưng bước ra ngoài mới phát chỉ trong nháy mắt thấy bóng dáng Đồng Phi Phi đâu cả!


      Hứa Lâm nhìn lướt qua lối thoát hiểm ngay gần đó cái rồi ba chân bốn cẳng xông lên, đến khi đến được sân thượng Đồng Phi Phi lúc này bước ra đến gần sát mép sân thượng…


      “Phi Phi!” Hứa Lâm bước bước về phía trước rồi túm chặt lấy cánh tay của Đồng Phi Phi, ra sức kéo lùi lại chỗ an toàn hơn. “Cậu định làm gì vậy? Cậu đừng có làm chuyện dại dột!”


      Đồng Phi Phi nhìn Hứa Lâm cách thờ ơ rồi ngẩng lên, lạnh lùng với : “Hứa Lâm, cậu lên đây làm gì? Muốn để mình hại chết thêm người nữa hay sao?”


      “Cậu…” Hứa Lâm bị ánh mắt lạnh lùng chưa từng nhìn thấy bao giờ trong đáy mắt của Đồng Phi Phi khiến cho sợ hãi, biết nên phản ứng thế nào. Đồng Phi Phi vùng thoát ra khỏi bàn tay của Hứa Lâm, nhấc chân lên, tiếp tục bước về phía sát mép sân thượng, dáng vẻ vô cùng kiên quyết. Hứa Lâm sợ hãi tới mức ngã nhào xuống rồi lại đứng lên ngăn cản. lao đến sống chết ôm chặt lấy chân của Đồng Phi Phi: “Phi Phi, cậu đừng như vậy! Mình xin cậu đấy, cậu đừng như vậy! Là lỗi của mình, tất cả đều là lỗi của mình! Cậu hãy mắng mình, cậu hãy trách cứ mình , có được …”


      “Cậu gì vậy?” Đồng Phi Phi dừng lại, cúi đầu nhìn Hứa Lâm quỳ ngay dưới chân mình. “Sao lại là lỗi của cậu chứ? ràng là tại mình. Nếu phải vì mình Quân An gặp phải vụ lở đất đó. Nếu phải tại mình mẹ cũng xảy ra chuyện. Là do mình nhất định đòi đón sinh nhật nên Quân An mới chết, là do mình nhất định hôm nay về cho kịp nên mẹ mới chết. Tất cả đều là lỗi của mình! Là mình hại chết họ! Cậu hãy để mình chết, cậu đừng để mình ở lại thế gian này làm gì nữa! Mình là tai họa, mình sống hại đến người khác, đáng lẽ mình nên chết từ lâu rồi, cậu buông tay …”


      phải đâu, phải đâu! Cái chết của Quân An thể trách cậu được, cái chết của mẹ cũng thể trách cậu được! Phi Phi, hãy tha thứ ình, tha thứ ình! Hôm qua, mình mới biết được rằng ra Quân An vốn định trước hôm sinh nhật cậu, là do mình làm ấy bị chậm mất ngày nên ấy mới gặp phải trận lở đất đó! Là mình! Là mình hại chết ấy! Là mình hại chết Quân An!” Hứa Lâm cúi đầu thấp, tối qua xem nhật ký của Quân An nên mới biết được rằng ra năm năm trước, thủ phạm hại chết Quân An phải là Phi Phi mà chính là !


      Nếu phải vì nhờ Quân An sửa giúp máy tính Quân An Quý Châu sớm hơn ngày rồi, và như vậy gặp phải trận lở đất đó! Hóa ra là , chính hại chết Quân An! Nhưng lại để Phi Phi phải gánh chịu cảm giác tội lỗi và tự trách mình suốt năm năm!


      Còn cả mẹ nuôi nữa, nếu tối qua phải là do bất cẩn mẹ nuôi cũng chết… Đủ rồi, thực đủ rồi! sai quá nhiều, quá nhiều rồi! Làm sao lại có thể thờ ơ giương mắt nhìn Đồng Phi Phi tự làm mình bị tổn thương, tự hủy hoại mình như vậy! thể nào kiềm chế được bản thân nữa mà bò lê dưới chân Đồng Phi Phi khóc nghẹn ngào, đau đớn như đứt từng khúc ruột: “Cái chết của Quân An phải trách mình! Cái chết của mẹ nuôi cũng phải trách mình! Mẹ nuôi qua đời là vì hôm qua mẹ bị ngã, là do mình với mẹ là cậu ở Sendai, mẹ cho rằng cậu gặp nạn nên mới bị ngã như thế, mình lại đưa mẹ tới bệnh viện nên mẹ mới bị xuất huyết tới tận hôm nay! Mà lần này cậu Nhật cũng là vì trai mình về nước nên mình muốn để cậu tiếp xúc với ấy nữa, muốn gán ghép cậu và Mạnh Tuần với nhau nên mình mới giả vờ bị bệnh để cho cậu Nhật! Phi Phi, tất cả đều là do mình! Là mình hại chết Quân An! Là mình hại chết mẹ nuôi! Mình còn suýt chút nữa hại chết cả cậu! Phi Phi, là lỗi của mình, tất cả đều là lỗi của mình! Mình mới chính là thủ phạm! Nhưng mình lại để cho cậu phải gánh chịu tội lỗi đó suốt năm năm qua! Mình còn trách móc cậu, là vì mình chịu đựng nổi trước cái chết của Quân An nên mình luôn trách cậu, luôn đổ trách nhiệm lên đầu cậu… Mình cũng thấy cậu vì mẹ nuôi mà gần như phát điên mà hề với trai mình. Mình ràng biết rằng cái chết của Quân An thể trách cậu được nhưng vẫn ép cậu để trai mình rời xa cậu, ép cậu mình phải gánh chịu mọi khổ cực, tủi hổ, khiến cậu phải sống trong đau đớn… Phi Phi, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, xin lỗi…”


      Đồng Phi Phi ngạc nhiên nhìn Hứa Lâm, chậm rãi quỳ xuống, dường như thể hiểu được những lời của Hứa Lâm. ấy điều gì vây? Là ấy hại chết Quân An sao? Là ấy hại chết mẹ sao? Tất cả tội lỗi mà phải gánh chịu suốt năm năm qua, mọi dằn vặt phải chịu đựng suốt năm năm qua, tất cả những đau đớn tột cùng sống bằng chết suốt năm năm qua, bây giờ lại có người đến với rằng tất cả đó chỉ là oan uổng sao?


      ra phải là do muốn được đón sinh nhật vào ngày đó nên Quân An mới xảy ra chuyện, ra mẹ cũng phải là vì nhất định vội về đúng hôm nay nên mới qua đời, ra tất cả những điều này vốn đều có thể tránh được, vốn xảy ra.


      Đồng Phi Phi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, nặng nề mà cười lớn. Đây là trò đùa gì vậy? Quân An tình cờ vội đến gặp đúng vào ngày sinh nhật của để rồi phải chứng kiến cảnh bị vùi chết ngay trước mặt… Mẹ cũng tình cờ bị ngã đúng ngày mà vội vã quay trở về để rồi rời xa mãi mãi…


      Đồng Phi Phi ngẩng lên, cười tới mức chảy cả nước mắt. Ông trời ơi, ông thực hề đối xử bạc bẽo với con, ông thực vẫn luôn thương con! ra cần biết có phải con sai hay , cần biết có phải vì con hay mà ông luôn để trừng phạt cuối cùng đổ lên đầu con, ông luôn để con phải gánh chịu mọi thứ, trừng phạt con hết lần này đến lần khác phải chịu cảnh gia đình tan nát, mất mát thế này, hết lần này đến lần khác khiến con phải ở vào cảnh lựa chọn giữa sống và cái chết! Kiếp trước rốt cuộc con phạm phải tội lỗi gì mà kiếp này con lại phải trả nợ như thế? Nếu ngài thực muốn trừng phạt con cứ giáng sấm sét xuống giết con ! Tại sao lại tàn nhẫn để những người thân nhất bên cạnh con lần lượt từng người rời xa con, còn ngay cả nguyện vọng muốn được chết để tạ tội của con cũng thể thành thực?


      Đồng Phi Phi ngẩng đầu, cười tới mức gương mặt nhòa nước mắt. Ông trời ơi, ông ác quá! Ông thực quá độc ác! Ông thắng rồi! Con chịu thua ông rồi, con nhận thua rồi! Thế được chưa?
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 06 – Phần 8



      Chương 6: Bên nhau suốt kiếp, rời xa 8


      Mạnh Tuần nằm giường bệnh khoảng gần nửa tiếng sau mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại muốn xuống giường, bà Mạnh vội vã ngăn lại: “Con còn định đâu nữa?”


      “Mẹ, mẹ của Phi Phi vừa mới xảy ra chuyện, mẹ để con xem ấy thế nào có được ?”


      “Con thế này thăm nó thế nào được chứ?” Bà Mạnh nhớ đến lời bác sĩ dặn là nên để Mạnh Tuần quá kích động nên cũng dám to tiếng với mà chỉ biết khẽ khàng khuyên nhủ : “Chẳng phải ta còn có bạn bè bên cạnh sao? Hơn nữa, ta vẫn chưa tỉnh lại, con qua đó cũng có ích gì đâu? Cho dù là con thích ta, lần này Nhật như thế…”


      Bà Mạnh vẫn còn chưa kịp hết câu Kha Nhã Doanh ở đâu vội vã lao vào: “Mạnh Tuần, mau lên sân thượng ! Hình như Phi Phi muốn tự sát!”


      Mặt của Mạnh Tuần biến sắc ngay lập tức, rút ống truyền dịch ra rồi lao ra ngoài. Bà Mạnh kịp ngăn lại, vội chạy theo con trai.


      “Vừa rồi em với Tiểu Quả ra ngoài chút, quay lại phát Phi Phi còn ở trong phòng bệnh nữa, nghe có người muốn tự sát ở sân thượng, hình như chính là Phi Phi! Tiểu Quả lên đó rồi, cũng mau lên đó xem sao…” Kha Nhã Doanh vừa vừa đưa Mạnh Tuần chạy lên sân thượng. Nét mặt Mạnh Tuần ủ rũ, câu, nhớ Hứa Nhiên từng kể với là Đồng Phi Phi từng thề trước mộ phần Tông Quân An rằng, cái ngày mà bà Tống chết cũng chính là ngày phải . Lẽ nào bây giờ vẫn suy nghĩ như vậy sao, vẫn còn mực thực lời hứa của mình với Tống Quân An sao?


      Mạnh Tuần chạy lên đến nóc sân thượng thấy Đồng Phi Phi ngồi mình sát mép sân thượng, Hứa Lâm, mặt ướt nhòe nước mắt khuyên : “Phi Phi, cậu đừng có làm chuyện dại dột! Tất cả đều phải lỗi của cậu! Mình cầu xin cậu, cậu đừng như vậy nữa, có được …”


      Hạ Tiểu Quả cũng khuyên : “Phi Phi, em hãy xuống đây , xuống đây rồi tiếp, có được ?”


      Mạnh Tuần ủ rũ bước lại gần phía Đồng Phi Phi rồi ngồi cùng xuống bên mép sân thượng cạnh , nắm lấy cánh tay của rồi : “Phi Phi, em hãy nhảy xuống .”


      Kha Nhã Doanh bị làm cho giật mình, vô thức hét lên: “Mạnh Tuần, đừng có như vậy!”


      Đồng Phi Phi lại có vẻ rất thờ ơ: “Mạnh Tuần, cần phải như vậy đâu. Cho dù có thể ngăn được em lần cũng thể ngăn được em cả đời đâu.”


      đâu có ngăn em.” Giọng của Mạnh Tuần bình tĩnh như . “ rồi, em có thể nhảy xuống. Nếu em thực cảm thấy sống bằng chết, thực cảm thấy mình còn có chút lưu luyến gì với thế giới này nữa em có thể nhảy. Dù sao cũng vẫn luôn ở bên cạnh em.”


      Đồng Phi Phi cúi xuống, thấy bàn tay phải của Mạnh Tuần nắm rất chặt cánh tay của , mu bàn tay của vẫn còn vết máu bầm để lại sau khi rút ống truyền dịch, nhưng vẫn nắm tay rất chặt, tới mức như bấm sâu vào da thịt, trở thành bộ phận của cơ thể , khiến còn chút hoài nghi về việc thực được làm được. Nếu thực nhảy xuống cũng chết cùng với .


      Đồng Phi Phi cúi đầu lặng lẽ, lời.


      Tất cả mọi người, vừa rồi tất cả mọi người đều khuyên phải sống, tất cả mọi người đều hy vọng có thể kiên trì sống tiếp, nhưng chỉ có mình bước đến, thản nhiên với rằng có thể nhảy xuống.


      Tất cả mọi người, vừa rồi tất cả mọi người đều dám đứng sau , chỉ sợ tiến bước kích động mạnh đến nhưng chỉ có mình dám bước thẳng đến, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh , cùng ngồi lơ lửng ở bên mép tòa nhà cao sừng sững rồi kiên định nắm lấy tay , với rằng “em hãy nhảy xuống ”.


      Hai mươi sáu giờ trước, vì cứu , máu chảy đầy đầu, nhưng vẫn ôm chặt vào lòng, nhất quyết buông ra.


      Sáu giờ trước, với , giây phút cuối cùng còn sống thế gian này, việc duy nhất muốn làm chính là ôm lấy chặt đến hơi thở cuối cùng.


      Hai giờ trước, lấy sinh mạng của mình ra đặt cược, mảy may suy tính, chỉ vì muốn phải rơi lệ nữa.


      Bây giờ, ở bên , ngồi cùng bên bờ sống và cái chết. Cái chết cũng thể chia lìa họ.


      biết , người phải là , chưa bao giờ là .


      biết , nhảy xuống lúc này chính là vì muốn được bên cạnh người đó mãi mãi, suốt đời suốt kiếp rời.


      biết , cho dù cùng đến nơi suối vàng người mà muốn tìm kiếm cũng phải là .


      đều biết, đều hiểu hết nhưng trong giây phút này vẫn kiên định nắm lấy tay , với rằng, “em hãy cứ nhảy , dù sao cũng luôn ở bên cạnh em.”


      “Mạnh Tuần, sao lại ngốc nghếch đến thế?” Đồng Phi Phi cuối cùng cũng lên tiếng. ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Tuần: “ đáng đâu, đáng phải làm vậy vì em đâu.”


      “Vậy em làm như vậy đáng sao?” Mạnh Tuần chăm chú nhìn Đồng Phi Phi. “ từ trước rồi, tất cả đều phải do lỗi của em! Dì Tống cũng tha thứ cho em rồi, tại sao em vẫn ép mình phải như vậy chứ?”


      “Có phải là lỗi của em hay đều còn quan trọng nữa rồi. Vì cần quan tâm là vì lý do gì, tất cả đều xảy ra rồi. Quân An chết rồi, mẹ cũng chết rồi, vậy em còn gì để tiếp tục sống nữa chứ?” Đồng Phi Phi quay đầu , sắc mặt lại thêm phần ủ rũ. “Mạnh Tuần, buông tay ! Em từng thề rằng cả đời này em chỉ mình Quân An. Cả đời này em sống là người của ấy, chết cũng là ma của ấy. Em thề rằng ngày mẹ em qua đời cũng chính là ngày em theo ấy.”


      Mạnh Tuần mím môi, nắm cánh tay của Đồng Phi Phi chặt hơn. luôn biết rằng, người mà Đồng Phi Phi chính là Tống Quân An, thậm chí còn nghe Hứa Nhiên về chuyện lời thề của . Nhưng bây giờ khi tận tai nghe thấy Đồng Phi Phi rằng mối tình sâu đậm như thế nào với người, khi tận mắt nhìn thấy ở trước mặt nhưng lại rằng hề hối tiếc, đến chết cũng rời xa người mới biết rằng năm đó Hứa Nhiên phải đau khổ và tuyệt vọng thế nào. Lúc này, mới hiểu được rằng cái gọi là suốt đời suốt kiếp cần phải có dũng khí và can đảm lớn như thế nào mới có thể giữ được niềm tin kiên định như vậy.


      Mạnh Tuần cúi xuống nhìn mặt đất xa xôi phía dưới chân, cố nén mọi nỗi đau đớn và cay đắng vào sâu tận trong lòng rồi khẽ lên tiếng: “Phi Phi, em luôn lòng dạ muốn thực lời thề của mình nhưng em từng nghĩ rằng Quân An rốt cuộc có muốn để em thực lời thề này hay chưa? Em từng nghĩ rằng dì Tống liệu có bằng lòng để em theo bà như thế này hay chưa?”


      “Họ làm sao có thể…” Đồng Phi Phi muốn là sao họ có thể bằng lòng nhưng bỗng nhớ bà Tống từng với rằng bà hy vọng theo bà, bà từng với bà hy vọng có thể hạnh phúc. Mạnh Tuần nhận ra được do dự của Đồng Phi Phi nên càng nắm cánh tay chặt hơn, dịu dàng : “Phi Phi, em cũng biết rằng họ bằng lòng, đúng ? Cho dù là Quân An hay là dì Tống, ai muốn em vì ra của họ mà từ bỏ bản thân, nếu em thực làm như vậy họ nhất định rất đau lòng, rất thất vọng!”


      “Thất vọng ư?” Đồng Phi Phi lẩm bẩm nhắc lại. “Em tìm Quân An khiến ấy thất vọng ư?”


      “Tất nhiên! ấy thất vọng, rất thất vọng! Chẳng phải em rằng Quân An đưa vật hộ mệnh của ấy cho em sao? Vậy làm sao ấy có thể bằng lòng để em dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình như vậy chứ? Làm sao ấy lại hy vọng em có thể tiếp tục sống cơ chứ?”


      “Tiếp tục sống ư?” Đồng Phi Phi cúi đầu. “Nhưng Quân An chết rồi, mẹ cũng chết rồi, làm sao em có thể tiếp tục sống được đây…”


      “Họ chết rồi tại sao em lại thể sống được? Phi Phi, em vẫn còn nhớ người sống sót sau trận động đất ở Đường Sơn mà chúng ta gặp máy bay với em những gì ? Chúng ta phải biết quý trọng bản thân đó mới là niềm an ủi và tôn trọng lớn nhất đối với những người khuất! Chúng ta phải dũng cảm mà tiếp tục sống mới phụ lòng mong mỏi, kỳ vọng của những người khuất đối với chúng ta!”


      “Nhưng em thực biết em tiếp tục sống còn có ý nghĩa gì nữa.” Ánh mắt Đồng Phi Phi trở nên xa xăm. “Em từng nghĩ rằng cuộc sống của em rất có ý nghĩa nên em mới Quý Châu. Cho dù tất cả mọi người đều tán thành, thậm chí ngay cả Quân An cũng muốn để em nhưng em vẫn cứ . Kết quả là Quân An vì đến thăm em mà mất. Sau đó, bà nội cũng bệnh, em ra sức cố gắng kiếm tiền, chỉ cần kiếm được tiền để chữa bệnh cho bà, ngay cả lòng tự trọng của bản thân em cũng màng đến, nhưng cuối cùng bà vẫn ra . Rồi đến hôm nay, hôm nay là sinh nhật của Quân An, em vội về cho kịp chính là vì muốn cùng mẹ đón sinh nhật của Quân An, nhưng cuối cùng mẹ cũng qua đời.”


      Đồng Phi Phi quay đầu lại nhìn Mạnh Tuần: “ , em ở lai thế gian này còn có ý nghĩa gì nữa đây? Em cố gắng làm mọi thứ em cho rằng là có ý nghĩa, nhưng kết quả sao chứ?”


      “Em Quý Châu, dạy học cho đám trẻ con, truyền dạy cho chúng những kiến thức, phải ? Quân An qua đời, nhưng em từng làm cho ấy vui, hạnh phúc, phải ? Dì Tống cũng mất, nhưng dì cũng rất cảm ơn em chăm sóc bà suốt bao nhiêu năm qua, mang đến cho bà cuộc sống yên bình suốt bao nhiêu năm qua. Lẽ nào tất cả những thứ này đều có ý nghĩa gì hay sao?” Mạnh Tuần chăm chú nhìn Đồng Phi Phi, tình cảm sâu sắc và kiên định trong ánh mắt của hề che giấu nữa mà thể rất . “Phi Phi, chúng ra cùng trải qua những khó khăn khi ở bên Nhật, lẽ nào em vẫn còn chưa nhận ra hay sao? Chúng ta nên vì kết quả cuối cùng đều là cái chết mà cảm thấy cuộc sống trước đây hề có ý nghĩa! Chúng ta khó khắn lắm mới sống sót được, ông trời khó khăn lắm mới cho chúng ta chút nhân từ, tại sao chúng ta lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy chứ? làm sao lại có thể dễ dàng kết thúc mạng sống của mình như vậy chứ?”


      Mạnh Tuần đưa bàn tay còn lại ra nắm lấy tay của Đồng Phi Phi: “Tại sao em lại cảm thấy mình tiếp tục sống còn ý nghĩa gì nữa? Bên cạnh em vẫn còn có , có Nhã Doanh, có Hứa Lâm, và rất nhiều người quan tâm đến em, thương em! Phi Phi, em luôn coi dì Tống là lý do duy nhất, là chỗ dựa duy nhất để em có thể tiếp tục sống cõi đời này, nhưng em có biết rằng, em cũng chính là lý do để tồn tại, hy vọng để tiếp tục sống của người khác ? Phi Phi, từng với em rằng, nếu chúng ta chỉ còn lại giây cuối cùng tâm nguyện duy nhất của chính là được ôm em chặt, ở bên cạnh em đến tận cùng của sống. Nhưng chưa với em rằng, nếu mà trận thảm họa hôm qua, giữa hai chúng ta nếu chỉ có người có thể sống sót hy vọng rằng người đó chính là em! nguyện lấy sinh mạng của mình ra để đổi lại cơ hội được tiếp tục sống cho em! Phi Phi, cái chết của Quân An khiến em đau đớn, muốn sống nhưng em bao giờ nghĩ rằng cái chết của em cũng khiến thể chịu đựng được nỗi đau đớn ấy hay ?”


      Đồng Phi Phi nghe đến đây nước mắt trào ra. thể chịu đưng được nỗi đau đớn, Mạnh Tuần lấy cái chết của Quân An ra để so sánh, dùng tình cảm của đối với Quân An để hỏi , nếu chết ngay trước mặt khiến thể chịu đựng được nỗi đau ấy ư?


      “Mạnh Tuần, sao lại ngốc như vậy chứ?” Đồng Phi Phi nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Mạnh Tuần, nhìn vết máu vẫn còn rỉ ra tấm băng quấn đầu của , lạnh lẽo trong ánh mắt nhạt dần, cơ thể cũng bắt đầu giãn ra, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại, nhoài người vào lòng Mạnh Tuần.


      từng nghĩ rằng mình là kẻ ngu ngốc nhất, cố chấp nhất, si tình nhất, nhưng đến giây phút này mới nhận ra phải như vậy. ra có người còn ngốc hơn , cố chấp hơn , si tình hơn , vẫn luôn ở bên , kiên định như vậy ở bên cạnh , bất luận làm tổn thương như thế nào, phụ như thế nào nhưng vẫn trách móc, oán hận mà luôn ở bên cạnh , rời xa, từ bỏ.


      từng nghĩ rằng trái tim của mình sớm hóa thành tro, thành cát bụi thể sống lại đượcể từ năm năm về trước, nhưng cho đến bây giờ mới hiểu rằng ra phải như vậy. ra hề nhận ra rằng từ lâu người từng chút, từng chút sưởi ấm trái tim như hoang mạc lạnh giá của , từng chút, từng chút nhen nhóm lại hy vọng sống của , nhen nhóm lại ý nghĩa của cuộc sống đối với , khiến còn cho rằng mình sống bằng chết, khiến còn cảm thấy mình còn chỗ dựa, chỗ để nương tựa.


      “Đồng Phi Phi, hãy tiếp tục sống, mày thực có thể tiếp tục sống mà.” Giọng trong trái tim khe khẽ cất lên.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :