1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu anh nói anh yêu em - Lạc Hà (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 05 – Phần 1



      Chương 5: Nếu phải xa cách, tương tư là liều thuốc 1


      Tối hôm đó, Mạnh Tuần cuối cùng cũng biết Alex chính là Hứa Nhiên, cùng toàn bộ câu chuyện giữa Alex và Đồng Phi Phi.


      Chín năm trước, khi Hứa Nhiên lần đầu tiên đưa đồ đến cho em Hứa Nhiên, vô tình gặp Đồng Phi Phi học năm thứ nhất, Hứa Nhiên vẫn nhớ đó là chiều đầu thu, trong vườn trường người qua kẻ lại, những sinh viên vừa tan học vội vàng chạy đến nhà ăn, nhưng Đồng Phi Phi mình ôm sách ngồi bên bờ hồ, bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thanh nào, rất im lặng. Đó là lần đầu tiên Hứa Nhiên gặp Đồng Phi Phi, lúc đó chỉ cảm thất đây là rất nhàng và tinh tế. Hoàng hôn tỏa sáng mặt hồ tĩnh lặng, bóng lấp lánh in xuống mặt hồ. Lúc đó, Hứa Nhiên đột nhiên nhớ đến hai câu trong Kinh Thư: “Lau sậy xanh ngắt, cò trắng như sương. Người tôi tương tư, đứng bên kia sông.”


      Vì vẫn phải mang đồ đến cho Hứa Lâm nên hôm đó Hứa Nhiên ở lại lâu, nhưng khuôn mặt chỉ mới nhìn thoáng qua đó in sâu trong tim . Sau này, cũng vài lần đến trường Hứa Lâm, tìm kiếm người bên hồ đó, nhưng đáng tiếc lần nào thấy bóng dáng của Đồng Phi Phi. Sau này, khi Hứa Lâm về nhà kể chuyện ở trường, thường nhắc tới bạn cùng phòng, người con có hoàn cảnh gia đình may mắn, học tập rất cố gắng, mỗi tối đều đến phòng tự học học bài đến khi tắt điện mới về phòng ngủ. Lúc đó, bố mẹ mới có ví dụ để dạy dỗ Hứa Lâm, phải học tập người khác, nhưng cũng để ý. Lúc đó, trong mắt những như vậy hơn nửa đều là những người thực chất rất ngốc nghếch nhưng hay giả danh trí thức, giống như những lớp ngày ngày học hành chăm chỉ, siêng năng nhưng thành tích rất thấp, khiến người khác cảm thấy đáng thương.


      Nào ngờ, thuận miệng câu, Hứa Lâm liền dùng giọng điệu chính nghĩa nghiêm khắc phản bác. Đồng Phi Phi tuyệt đối giống những người con biết, ấy là người vô cùng linh hoạt, đầy khí chất, khắc khổ học tập chỉ vì muốn người thân duy nhất của thất vọng. Cuối cùng, thậm chí Hứa Lâm tức giận , nhất định tìm cơ hội để gặp Đồng Phi Phi, muốn , người vô cùng tự phụ, được “mở rộng tầm mắt”.


      Lúc đó, chỉ khẽ cười. tuần sau, khi cùng Tống Quân An đến trường Hứa Lâm, gặp Hứa Lâm và Đồng Phi Phi cùng ra. Giây phút đó, hoàn toàn sững sờ, đứng chôn chân, cuối cùng cũng phí hoài công sức! Vì vậy, rằng, kéo hai người họ ra ngoài cửa hàng ăn ngoài trường. vẫn nhớ hôm đó, bọn họ ăn cơm cả nửa tiếng, đột nhiên bên ngoài mưa to, mừng thầm, nghĩ lát nữa nhất định phải tìm cơ hội chung ô với Đồng Phi Phi. Nào ngờ, ăn chưa xong, nhận được điện thoại ở nhà, mẹ bị ngã gãy xương, bố và Hứa Lâm phải đến bệnh viện ngay. Trong hoàn cảnh đó, đương nhiên còn tâm trí nghĩ đến việc đó nữa, đưa Hứa Lâm trước, để Tống Quân An đưa Đồng Phi Phi về nhà.


      “Việc hối hận cả cuộc đời này của tôi chính là ngày hôm đó cùng Quân An kéo hai người đó cùng ăn cơm.” Giọng Hứa Nhiên trầm hẳn xuống. lấy điếu thuốc của Mạnh Tuần bàn, đưa lên miệng, châm lửa, nhưng châm mãi được. Mạnh Tuần nhìn khắp lượt, lấy bật lửa, “bụp” tiếng, ngọn lửa bốc lên, thuốc được châm. Trong màn khói mờ mờ, Hứa Nhiên nhìn xuống dưới, ngón tay dường như run lên.


      “Phi Phi bắt đầu với Tống Quân An như vậy sao?” Mạnh Tuần ngạc nhiên. “ ấy phải là người tin vào tình sét đánh!”


      “Đúng vậy, nếu hôm đó Quân An chỉ đưa ấy về ký túc xá có lẽ tôi cũng mất cơ hội nhanh như vậy.” Hứa Nhiên lắc đầu, cười sầu não. “Có số chuyện, chỉ trong gang tấc. Hôm đó, lúc Quân An đưa Phi Phi về, để bảo vệ ấy, cậu ta bị chiếc xe đâm phải, bị cào xước vết lớn. Vốn vết thương cũng nghiêm trọng, nhưng hôm đó mưa to nên vết thương bị ngấm nước mưa, sau đó bị nhiễm trùng, chữa trị mãi mới khỏi. Vì thế Phi Phi cảm thấy có lỗi, thường đến thăm cậu ấy, rồi cứ như thế hai người họ nhau.”


      Mạnh Tuần gật đầu, điều này rất phù hợp với tính cách của Đồng Phi Phi. ấy là người “mưa dầm thấm lâu”, nếu Tống Quân An chỉ theo đuổi bình thường, rất có thể ấy từ chối, nhưng nếu cậu ấy là ân nhân cứu mạng, trong lòng ấy cảm thấy có lỗi, chắc chắn có cách nào khước từ.


      “Thế Tống Quân An có đối tốt với Phi Phi ?” Mạnh Tuần nghi ngờ hỏi, Hứa Nhiên gật đầu chắc nịch: “Rất tốt, nhưng lúc đầu tôi cũng từ bỏ. Quân An là người em từ của tôi, vẻ ngoài đẹp trai, lại dịu dàng, đám con rất thích cậu ấy, đến em tôi năm đó cũng theo đuổi cậu ấy, hận đến mức phải nhận cậu ấy làm , nhưng cậu ấy đối với Phi Phi vẫn lòng dạ.”


      Mạnh Tuần thở dài: “Chả trách, sau khi cậu ta mất, Phi Phi khó quên đến như vậy.”


      “Đúng vậy.” Hứa Nhiên hít hơi thuốc sâu, nhả làm khói cuộn tròn tròn, rất lâu sau mới tiếp: “Năm đó, cái chết của Quân An với Phi Phi là đả kích rất lớn. Đặc biệt Quân An qua đời được bao lâu, bà nội của Phi Phi cũng bị bệnh rồi qua đời. Lúc đó, nếu vì Phi Phi phải chăm sóc mẹ Quân An, tôi nghĩ ấy cũng sớm hủy hoại bản thân rồi.”


      Mạnh Tuần nhớ lại bộ dạng gầy gò, ốm yếu của Đồng Phi Phi, cau mày, “Năm năm trước cậu trở về, bà ấy mất sao?”


      “Ừm, bà nội ấy vừa mới mất, tiếp đến dì Tống bị bệnh tim phải vào bệnh viện.” Hứa Nhiên thấy bất mãn trong giọng điệu của Mạnh Tuần, khẽ cười, “Cho nên bây giờ cậu hiểu tại sao lúc đó tôi vừa nghe thấy thông tin này, lập tức vội vàng quay về, đến thời gian gặp mặt các cậu cũng có rồi chứ? Đó là vì tôi tìm ấy.”


      Mạnh Tuần . Lúc đầu, và Paul chê Hứa Nhiên trọng sắc khinh bạn, vì ngày Hứa Nhiên trở về vừa đúng sinh nhật . Nhớ đến ngày hôm đó, Mạnh Tuần vội vàng hỏi: “Cậu vừa về tìm ấy?”


      Hứa Nhiên gật đầu: “Đến hành lý tôi cũng mang về nhà, lấy hành lý xong liền chạy tìm ấy. Vừa may tôi kịp quay về, cậu biết tôi tìm thấy ấy ở đâu ?”


      Mạnh Tuần ngạc nhiên, tối hôm đó chính đưa Đồng Phi Phi vào khách sạn qua đêm, lẽ nào…


      “Ở cửa hộp đêm.” Câu của Hứa Nhiên khiến Mạnh Tuần thở phào nhõm. Hứa Nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạnh Tuần, có chút nghi ngờ: “Cậu biết chuyện trước đây của ấy ?”


      “Ừm, nghe qua.” Mạnh Tuần mơ hồ trả lời. Chỉ có Paul biết chuyện trước đây của và Phi Phi, chưa từng nhắc đến việc này với Hứa Nhiên.


      “Rốt cuộc những điều này ấy cũng với cậu sao?” Hứa Nhiên thực kinh ngạc, nhìn ánh mắt Mạnh Tuần có chút phức tạp, khó .


      “Tôi chỉ biết cuộc sống của ấy rất khó khăn. ấy khắp nơi để làm thêm, tới quán rượu làm tiếp viên, thậm chí còn ngủ cùng…”


      ấy thực ngủ cùng!” Hứa Nhiên ngắt lời Mạnh Tuần. “Tối hôm tôi về tìm ấy, đó là lần đầu tiên ấy bán thân, cũng là lần cuối cùng. Tối hôm đó, ấy gặp người tốt, người đó động đến ấy nhưng vẫn trả tiền. ấy vốn định về bar tiếp tục tìm người, nhưng ấy chuẩn bị cùng người khác bị tôi bắt gặp. Tôi đuổi người bên cạnh ấy , sau đó đưa ấy rời khỏi quán bar. Sau đó, tôi ở trong nước với ấy mấy tháng, chí ít thời gian đó ấy đều đến những nơi như thế. Sau này, dì Tống cũng dần dần hồi phục. Tôi tin, ấy làm những việc như vậy.”


      Mạnh Tuần ngây người ngẩng đầu, chả trách sau này tìm Đồng Phi Phi, tìm mãi thấy, hóa ra tối đó ấy bị Hứa Nhiên dẫn khỏi nơi đó. Mạnh Tuần bỗng cảm thấy vui mừng và thoải mái, rút điều thuốc, từ từ châm lửa, than câu: “Cậu trở về rất đúng lúc.”


      “Đúng lúc?” Hứa Nhiên lắc đầu. “Tôi về quá muộn rồi! Cậu biết lúc tôi tìm thấy ấy, nhìn thấy ấy hao mòn, bộ dạng muốn chết, tôi vô cùng hối hận, tự trách mình!”


      Hứa Nhiên xoa xoa trán, khóe mắt đỏ lên: “Cậu biết lúc trước ấy là người lanh lợi, hoạt bát thế nào đâu. ấy Quân An như vậy, đến hôn nhau cũng cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng sau này để chữa bệnh cho bà nội và dì Tống, ấy có thể ép mình làm tiếp viên quán bar, thậm chí chấp nhận cả việc bán thân! Cậu biết đối với ấy mà điều đó có ý nghĩa gì đâu! ấy muốn hoàn toàn hủy hoại mình, cậu biết ? Tôi dám khẳng định, nếu năm đó dì Tống có chuyện gì xảy ra, ấy lập tức theo dì Tống! Cậu có tin ?”


      Tay Mạnh Tuần kẹp lấy điếu thuốc, ngây người: “Chưa chắc! Tôi cảm thấy ấy rất kiên cường!”


      “Chưa chắc? Hứa Nhiên cười sâu nào. “Cậu nghĩ tại sao lúc đầu tôi nhất định sống chết bảo vệ ấy, đến học hành cũng muốn, chỉ muốn bảo vệ ấy, cho đến khi dì Tống hồi phục trở lại, tôi mới dám ? Cậu thấy bên ngoài ấy rất kiên cường, thực cho rằng ấy có thể chịu đựng tất cả?”


      Hứa Nhiên lắc đầu buồn rầu: “Đừng bị vẻ ngoài của ấy đánh lừa! kiên cường của ấy đều chỉ là miễn cưỡng cố gắng thôi, thực ấy mong manh, yếu đuối hơn cậu và tôi nghĩ! Vì vậy, chính dì Tống mới khiến ấy còn cảm thấy mình có ý nghĩa để tiếp tục sống!”


      Đầu điều thuốc trong tay Mạnh Tuần rơi xuống mặt bàn, dường như biết. chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên, sau đó lan ra toàn thân, lưng bỗng nhiên lạnh toát.


      “Vậy sau đó cậu vẫn để ấy mình ở đây, rồi đến nước Mỹ? Cứ coi như mẹ ấy xảy ra chuyện, cũng chắc chắn sau này xảy ra chuyện gì chứ?” lúc sau Mạnh Tuần mới quay người lại, giọng điệu có chút tức giận.


      Hứa Nhiên bật cười: “Cậu cảm thấy tôi làm sai? Lúc đầu ai tôi đáng, cho rằng tôi nên sớm Mỹ, cần ở nhà chăm sóc ấy?”


      Mạnh Tuần cau mày, sắc mặt có chút lo lắng. Thực đây phải lần đầu khuyên Hứa Nhiên, gì chăng nữa mỗi người đếu có số mệnh riêng của mình, thế cũng nhất thiết phải mãi mãi là vị cứu tinh của người khác.


      “Là ấy ép tôi .” Hứa Nhiên cũng có ý chê cười Mạnh Tuần, giọng điệu biến thành đơn và thất vọng. “ phải cậu hiếu kỳ rốt cuộc ấy gì với tôi, khiến tôi nản chí, cúi đầu chán nản Mỹ sao?”


      Hứa Nhiên cúi đầu, gí đầu mẩu thuốc vào gạt tàn, những tơ khói bay lên, nằm rải rác trong gạt tàn sứ màu trắng.


      “Hôm đó, ấy dẫn tôi đến trước mộ Quân An, với tôi: “Hứa Nhiên, nghe đây, em, Đồng Phi Phi, thề với trời cả đời này em chỉ mình Quân An, cả đời này em sinh ra là người của ấy, chết làm ma nhà ấy. Bây giờ, em vẫn sống thế giới này, chỉ vì thay Quân An hiếu đạo với mẹ ấy. Dì Tống ngày nào, ngày đó em theo Quân An. Nếu hy vọng em có thể bình tĩnh sống nốt cuộc đời này, xin đừng làm phiền em. Vì khi em nhìn thấy , em chỉ nhớ đến Quân An, nhìn thấy , em chỉ cảm thấy đau khổ, chỉ muốn lập tức kết thúc mạng sống này mà theo ấy.”.”


      Hứa Nhiên xong, ngẩng đầu, nhìn Mạnh Tuần: “ ấy nhìn thấy tôi, đau khổ, lập tức muốn chết. Vậy cậu cho rằng tôi có thể làm gì? Tôi chỉ ấy, có thể làm thế nào? Lẽ nào tôi thực ép ấy chết? Tôi lựa chọn nào khác. Tôi chỉ có thể rời xa ấy, đến nơi mà ấy nhìn thấy tôi, cũng biết ở đâu để dõi theo ấy cả đời này.”


      Mạnh Tuần nhìn đôi mắt Hứa Nhiên đỏ hoe, cảm xúc lẫn lộn. Trước đây, thực vì Hứa Nhiên gặp chuyện bất bình, lúc đầu thậm chí cùng Paul vẫn lên án chỉ trích trái tim Đồng Phi Phi như sắt đá, khinh thường nhớ thương khôn nguôi của Hứa Nhiên. Nhưng bây giờ hiểu, có loại cảm giác gọi là thể theo ý mình, có loại tình cảm giống như bát nước đổ khó lấy lại.


      Phải người nhiều như thế nào mới có thể thề với trời, nguyện sống chết với người ấy như thế? Phải người nhiều như thế nào mới có thể biết là hề có cơ hội và hy vọng mà vẫn kiên quyết, thầm cả đời bảo vệ người độc?


      chưa từng nghĩ, Hứa Nhiên luôn tự ti “tình dư thừa” là có ý như vậy. Hóa ra, lẽ nào đến tận cùng thực chỉ là mình cậu ấy, cũng có thể thầm kiên trì, kiên trì mãi mãi người.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 05 – Phần 2



      Chương 5: Nếu phải xa cách, tương tư là liều thuốc 2


      Tối hôm đó, Mạnh Tuần cùng Hứa Nhiên uống đến say mềm. Khi Paul nghe điện thoại của Mạnh Tuần đến đón hai người, Hứa Nhiên say khướt. Paul kinh ngạc nhìn Hứa Nhiên sõng soài bàn, Mạnh Tuần uống say đến mức hai mắt đỏ au, nén nổi ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hai người đấu nhau chuyện gì vậy?”


      Mạnh Tuần cười sầu não, lấy tay xoa mặt để tỉnh táo hơn chút, : “Đồng Phi Phi, người tôi chính là người Alex bao giờ quên được.”


      “Hả?” Paul ngây người. “Thế là thế nào? phải Alex người con đó rời khỏi nơi này sao?”


      “Là em cậu ấy lừa cậu ấy. Hoặc là Đồng Phi Phi muốn em cậu ấy lừa cậu ấy.” Mạnh Tuần lắc đầu. “ biết. Dù sao mọi người lừa cậu ấy.”


      “Vậy bây giờ…” Paul nhìn Mạnh Tuần sa sầm mặt mày, biết nên gì.


      “Được rồi, đừng gì nữa. Giúp tôi đưa cậu ấy lên xe, bộ dạng cậu ấy thế này chắc chắn về nổi, để cậu ấy ở lại chỗ tôi đêm nay.” Mạnh Tuần vứt chìa khóa cho Paul, vịn vào bàn đứng dậy, chân nọ đá chân kia, liêu xiêu bước ra ngoài. Paul đỡ thân hình nặng nề của Alex, nhìn bóng liêu xiêu của Mạnh Tuần phía trước, thở dài. Hai người này đều là những người trọng tình, sao có thể cùng người con kia chứ?


      Sáng hôm sau, khi Hứa Nhiên tỉnh dậy, Mạnh Tuần đến công ty làm việc. Hứa Nhiên ra phòng khách, đanh định lấy hành lý rời , đột nhiên nhìn thấy cửa tủ giày dán mảnh giấy, bên viết địa chỉ: Phòng 302 nhà A, tiểu khu Phúc Viên, đường Chính Hóa.


      Cầm mảnh giấy, Hứa nhiên thấy vài chữ viết đó, dường như đằng sau muốn viết điều gì nữa, nhưng rốt cuộc chỉ là mặt giấy trắng. xoa xoa huyệt thái dương, nhét mảnh giấy vào túi quần. Lúc mở cửa, bỗng thở dài, nhớ lại đêm hôm qua, hỏi Mạnh Tuần, có thực muốn nếm thử cảm giác khi tình cảm có kết quả , Mạnh Tuần vẫn kiên quyết trả lời. “Vì ấy, tôi đồng ý.”


      Khi Hứa Nhiên đến dưới nhà Đồng Phi Phi gần mười giờ. đứng trong chỗ để xe dưới tòa nhà, nhìn lên cánh cửa sổ tầng ba, biết cánh cửa sổ nào là phòng của Đồng Phi Phi. lúc nhìn xung quanh, ban công xuất dáng hình gầy gầy. Trong khoảnh khắc đó, Hứa Nhiên như thấy có luồng điện chạy qua người.


      ấy vẫn mặc chiếc áo len bảy năm trước. vẫn nhớ chiếc áo len ấy là trước khi ra nước ngoài, Quân An mua tặng Phi Phi khi cậu ấy buôn bán quần áo xuất khẩu.


      Đồng Phi Phi ngẩng đầu, ở đó phơi quần áo. Hứa Nhiên nhìn lên, ánh mắt chua xót, rực cháy.


      Năm năm rồi, có tin tức gì của , cũng thể liên hệ với , thậm chí cũng biết rốt cuộc có còn sống thế giới này nữa . Cái có thể duy nhất lật lại đọc chỉ có bức ảnh thời đại học. Tấm ảnh đó là tấm ảnh chụp chungbốn người bọn họ: Phi Phi, Quân An, Lâm Lâm và . Phi Phi tựa vào người Quân An, rất dịu dàng mà tình cảm. Còn , qua Lâm Lâm, qua Quân An mới nhìn thấy , cũng chỉ là người đứng gần .


      nấp vào trong bóng của nhà gửi xe, cho dù Phi Phi phát ra , vẫn có thể giấu mình kín hơn. dám lộ diện. có thể nhìn thấy người đứng trước mặt bình an, mạnh khỏe là cảm thấy ông trời ban cho ân đức lớn. có cách nào để hình dung hôm qua khi nghe thấy Mạnh Tuần Phi Phi vẫn ở đây, vẫn sống tốt, vui mừng, cảm kích như thế nào.


      Dường như chỉ trong chớp mắt, Phi Phi phơi xong quần áo và bước vào trong. Hứa Nhiên ngẩn người đứng nhìn ban công vắng bóng người, cơn gió lạnh thấu xương xuyên qua bãi gửi xe trống, khiến cả thế giới đều biến thành trống vắng và đơn, chỉ có tiếng gió rít bên tai. Chính vào giây phút này, đột nhiên cảm thấy đó gọi là cái lạnh đầu xuân.


      Buổi tối, ăn xong cơm, Hứa Nhiên gọi Hứa Lâm đến phòng. Hứa Lâm thấy bộ dạng ỉu xìu, quan tâm hỏi: “Mệt lắm sao? Hôm nay mới về, nghỉ ngơi sớm , có chuyện gì ngày mai .”


      “Tối hôm qua về rồi.” Câu của Hứa Nhiên khiến bước chân Hứa lâm dừng lại, quay người hỏi: “Hôm qua về rồi? Tại sao về nhà?”


      đến nhà bạn tụ tập tối.” Hứa Nhiên lấy bao thuốc trong túi, nhưng nhớ đến Hứa Lâm chịu được mùi thuốc lá, lại cất bao thuốc . “Buổi sáng đến tiểu khu Phúc Viên. phải em chưa từng tới đó chứ?”


      Hứa Lâm ngây người: “Tiểu khu Phúc Viên? Tiểu khu Phúc Viên nào? Em biết…”


      “Bây giờ, em và Phi Phi làm cùng công ty đúng ?” Hứa Nhiên thấy sắc mặt Hứa Lâm vẫn bình tĩnh, thẳng: “Trước khi em về, hỏi bố mẹ. Em thường đến nhà dì Tống, thậm chí tối qua em cũng đến đó, đúng ?”


      Hứa Lâm cúi đầu, im lặng .


      “Tại sao phải lừa ?” Giọng Hứa Nhiên sầu não, bối rối. “ luôn tin em. Năm năm trước, em với Phi Phi rồi, rời khỏi nơi này, thực tin. Năm năm qua, nếu hỏi bố mẹ dù chỉ lần, cũng bị em lừa dối lâu như vậy. Nếu tin em, bao giờ biết Phi Phi, ấy vẫn ở đây, vẫn luôn ở đây!”


      “Thế sao? ấy ở đây như thế nào? ấy luôn muốn gặp , gặp , ấy hận thể chết, ở bên ấy có ý nghĩa gì chứ?”


      “Sao em biết ấy muốn gặp , gặp là hận thể chết được?” Hứa Nhiên ngạc nhiên hỏi Hứa Lâm. “Trước mộ Quân An, ấy những lời đó với , chưa hề với em! Tại sao em biết được?”


      Hứa Lâm chịu được, lùi về sau bước, ngồi xuống ghế: “Đúng, là Phi Phi với em…”


      thể nào! Với tính cách ấy, ấy thể chủ động với em những điều đó!” Hứa Nhiên nhìn Hứa Lâm chằm chằm. “Là em, là em ép ấy đúng ? sớm biết, tính cách ấy dịu dàng, lúc mới về nước, ấy cũng cự tuyệt như vậy, sau này sao ấy có thể những câu hận như thế? Chính là em! Là em ép ấy đúng ? Tại sao? Tại sao em ép ấy đuổi ? Tại sao lừa ấy rời khỏi nơi này? Tại sao?”


      “Vì em muốn trở thành Quân An thứ hai!” Hứa Lâm cuối cùng cũng chịu được truy vấn của Hứa Nhiên, òa khóc, hét lên.


      “Em thể khiến trở thành Quân An thứ hai!” Nước mắt Hứa Lâm khẽ rơi, đau khổ và nỗi thương tâm cất giấu trong khóe mắt bấy lâu được dịp trào ra. “Nếu phải vì Phi Phi, Quân An sao có thể chết được? Tà khí người ấy quá nặng! Khắc chết bố mẹ ấy, khắc chết Quân An! Lẽ nào em có thể trừng mắt nhìn bị ấy khắc chết?”


      “Em ăn hồ đồ gì thế? Cái chết của Quân An đó là tai nạn ngoài ý muốn! Sao em có thể trách Phi Phi? ấy Quân An như vậy, sao có thể hại chết cậu ấy?” Hứa Nhiên đỏ mắt chất vấn Hứa Lâm. “ phải em là bạn tốt của Phi Phi sao? Sao em có thể những lời này?”


      “Chính vì ấy là bạn tốt của em, chính vì em cho rằng Quân An và ấy ở cùng nhau hạnh phúc, em mới nhường Quân An cho ấy! Đó là việc khiến em cả đời phải hối hận, biết ? biết ?” Hứa Lâm ôm mặt, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay . Ký ức nằm sâu trong trái tim giờ thức dậy, vết thương chưa đóng vảy đau thương lại nứt ra. Ai biết được Quân An bao nhiêu năm? Có ai hiểu được đau khổ bi thương, hối tiếc, hận thù của lớn đến thế nào khi được nhìn mặt Quân An lần cuối cùng trước khi chết?


      “Em… Đến bây giờ em vẫn chưa quên được Quân An?” Hứa Nhiên đau khổ ngồi giường, đây là lần đầu tiên Hứa Lâm hề do dự bày tỏ bi thương và tuyệt vọng của trước mặt . Năm năm trước, khi từ nước ngoài trở về, Quân An mất được mấy tháng, Hứa Lâm mặc dù tinh thần xuống dốc, nhưng ngờ trái tim bị tổn thương nặng nề như vậy.


      “Quên?” Hứa Lâm bật cười nhưng những giọt nước mắt khiến cho người khác đau lòng. “Quân An chết rồi, Phi Phi quên ấy sao? Nếu Phi Phi chết, quên Phi Phi sao? Tình cảm của họ mới được mấy năm. Em Quân An, bao nhiêu, biết ?”


      Hứa Nhiên im lặng, lấy khăn giấy bàn đưa cho , đối diện với Hứa Lâm thế này, thực biết đổ lỗi như thế nào và đổ lỗi cho ai. Hứa Lâm lấy khăn giấy lau nước mắt, lúc sau mới bình tĩnh : “Năm năm trước, em thực tìm Phi Phi, muốn ấy tìm cách để rời xa ấy. Bố mẹ chỉ có là con trai, lẽ nào muốn bố mẹ nếm trải cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? nghĩ tới chưa, tại sao Phi Phi có thể dễ dàng đồng ý với em? Tại sao ấy có thể ra những lời hận thù với như vậy? Những lời đó có thể do ấy tự nghĩ ra? , ấy và thể cùng nhau, thể, hiểu ? ấy người chết, ngày Quân An chết, ấy chết cùng Quân An. ấy thể bất kỳ người đàn ông nào nữa. Cho nên năm đó, ép phải rời chính là ấy, phải em.”


      Hứa Nhiên ngây người, nghe xong mới từ từ hỏi: “Vậy năm năm trước người lừa ấy bỏ , rốt cuộc là em hay là ấy?”


      “Là ấy muốn em lừa .” Hứa Lâm bình tĩnh trả lời xong, đứng dậy kéo cửa. “, Phi Phi có lời dối , ấy nhìn thấy , thực chỉ cảm thấy đau khổ! Cho nên đừng cố chấp nữa. nên biết, thế giới này, có thứ tình cảm chính xác là có duyên nhưng có phận.”


      Có duyên nhưng có phận? ấy nhìn thấy , thực chỉ cảm thấy đau khổ?


      Cánh cửa từ từ khép lại, Hứa Nhiên ngã vật ra giường. trừng mắt, trân trân nhìn ánh đèn mờ ảo đỉnh đầu, cũng chỉ là việc của mình , chỉ là của cá nhân , vai diễn đơn độc. Chín năm tương tư, năm năm đợi chờ, kéo dài và cố chấp, vậy hôm nay, nên hay nên chấm dứt?
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 05 – Phần 3



      Chương 5: Nếu phải xa cách, tương tư là liều thuốc 3


      Hôm sau, Hứa Lâm vừa bước vào phòng làm việc, thấy Đồng Phi Phi ngồi trước bàn, liền bước đến hỏi: “Sao cậu làm rồi? Sao cậu có thể để mẹ ở nhà mình?”


      “Hôm nay có người chăm sóc mẹ rồi.” Đồng Phi Phi cười. “ phải cậu bộ phận mình rất bận sao? Mình và người bạn bàn với nhau, ấy vừa mới được tuyển làm thầy giáo mỹ thuật tiểu học. Bây giờ phải lên lớp rất ít, vừa hay có thể thường xuyên giúp mình đến trông nom, chăm sóc mẹ.”


      “Bạn nào vậy? Sao mình biết?” Hứa Lâm nhìn Đồng Phi Phi vẻ nghi ngờ. và Đồng Phi Phi làm bạn từ lâu, biết Đồng Phi Phi rất ít giao du. Đặc biệt từ sau khi Quân An mất, Phi Phi dường như rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Trừ ra, Phi Phi chỉ có mối quan hệ khá tốt với người bạn cùng học cấp ba là Kha Nhã Doanh, bạn đó Nhật Bản du học vài năm, cũng mới về nước từ hai năm trước. Giáo viên mỹ thuật tiểu học này có lẽ phải ấy.


      “Ồ, ấy là người bạn mình mới quen thời gian trước.” Đồng Phi Phi chưa từng kể về Hạ Tiểu Quả với Hứa Lâm, là v mối quan hệ của Nhã Doanh với Tiểu Quả phải giữ bí mật, hai là Tiểu Quả thực rất giống Quân An…


      “Người bạn của cậu tốt.” Hứa Lâm thấy Đồng Phi Phi muốn nhiều, cũng muốn hỏi thêm.


      Đồng Phi Phi về tới công ty mới biết Hứa Lâm sai, cả phòng kế hoạch thực ở trong giai đoạn tập trung cao độ, đặc biệt là Mạnh Tuần. Lúc đầu, thấy cửa phòng làm việc của Mạnh Tuần đóng im ỉm, cho rằng vẫn chưa đến công ty, sau mới biết họp cả buổi sáng.


      Buổi trưa, Hứa Lâm gọi Đồng Phi Phi cùng ăn, lắc đầu : “Cậu , mình mang cơm trưa, bây giờ cố gắng làm xong hồ sơ cho kịp thời gian.”


      “Ừm, được, vậy mình nhé!” Hứa Lâm mình ăn, va phải Tiểu Trương, thư ký của Mạnh Tuần, hai người họ cùng đến nhà ăn.


      Đồng Phi Phi xử lý xong tập hồ sơ, thở phào nhõm, giơ tay vươn vai, đúng lúc Mạnh Tuần từ trong phòng làm việc bước ra, bộ dạng mệt mỏi, trong tay cầm chiếc cốc, vào phòng trà. nhàng theo Mạnh Tuần vào phòng trà, thấy Mạnh Tuần đổ cà phê vào cốc, bèn : “ ăn trưa chưa?”


      Mạnh Tuần nghe thấy tiếng bèn quay đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Phi Phi? Sao em lại tới đây?”


      Đồng Phi Phi trả lời câu hỏi của : “Bụng đói, uống cà phê rất hại dạ dày, còn muốn để bị xuất huyết dạ dày lần nữa sao?”


      Mạnh Tuần cười nhạt: “ có cách nào, mệt quá, lười ăn. Còn em? Ăn trưa chưa?”


      “Em…” Đồng Phi Phi định em mang cơm nhưng chưa ăn, nhìn thấy bộ dạng của Mạnh Tuần, câu ấy biến thành: “Em vừa làm xong, vẫn chưa kịp ăn.”


      “Sao em có thể ăn trưa?” Sắc mặt Mạnh Tuần sa sầm.


      Đồng Phi Phi chút sợ hãi, nhìn , nhàng trả lời: “Em cũng mệt, lười ra ngoài ăn.”


      Mạnh Tuần ngây người, sắc mặt dịu dàng trở lại, ánh mắt tỏ vui mừng: “Em là… Vậy chúng ta cùng ăn chút gì đó nhé?”


      Đồng Phi Phi cuối cùng cũng khẽ cười, gật đầu.


      Hai người vào quán ăn nhanh, Đồng Phi Phi với Mạnh Tuần mình sắp xếp xong công việc của gia đình, phần lớn thời gian đều có vấn đề gì, có thể làm bình thường, nhưng chiều thứ Ba và thứ Năm có thể phải đến muộn chút.


      “Em cần phải khiến mình mệt như vậy. phải , để em ở nhà yên tâm chăm sóc mẹ sao?” Mạnh Tuần nhìn khuôn mặt Đồng Phi Phi gầy , khẽ cau mày.


      “Em vẫn ổn. Bây giờ mẹ em cũng đỡ nhiều, thực em ở nhà cũng chỉ giúp mẹ nấu cơm, giặt quần áo, mệt đâu. Bây giờ công ty bận thế này, em xin nghỉ lâu cũng ổn.”


      “Có gì ổn? có ý kiến, em sợ gì chứ?”


      “Chính là vì em thích như vậy.” Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần hiểu, bật cười. “Lúc đầu, vẫn như những lời , hy vọng em vì mối quan hệ giữa và em mà dựa dẫm. Hôm nay, khi em báo với thư ký hết ngày xin nghỉ, nghe lần này giúp em xin nghỉ đều có lương? Thực cũng cần phải làm như vậy, em xin nghỉ việc riêng, vốn có lương, công ty chúng ta cũng chưa từng có tiền lệ như vậy.”


      “Cái này em đáng được nhận. Trừ ngày nghỉ trong năm em vốn được nhận, trước đây em làm thư ký chấp hành làm dự án lớn, tăng ca rất nhiều, lần nghỉ lần này cũng chỉ là bù lại số thời gian em làm trước đây. Công ty có tiền lệ như vậy hay chưa cần quan tâm, việc của bộ phận chúng ta, được, nhân lực có thể bố trí được, em cần phải lo lắng.”


      Giọng Mạnh Tuần kiên quyết, Đồng Phi Phi cũng có cách nào. thấy bộ dạng Mạnh Tuần dễ dàng thương lượng, đành thở dài, đổi chủ đề: “Em nghe dự án lần này chúng ta hợp tác rất nhiều với Mỹ, vậy thời gian này có phải công tác ?”


      Mạnh Tuần nghe vậy, ngây người lúc, mới lắc đầu : “ cần , bên Mỹ cử đại diện chuyên môn sang phụ trách dự án này.”


      Đồng Phi Phi gật đầu, và bên phụ trách kỹ thuật công trình của Mỹ làm việc với nhau nhiều nên cũng hỏi tiếp. Mạnh Tuần thấy thần sắc Đồng Phi Phi nhợt nhạt, im lặng cúi đầu. biết sau này rốt cuộc cậu ta có tìm Phi Phi , nhưng nhìn bộ dạng này của , có lẽ biết đại diện phía Mỹ cử sang chính là Hứa Nhiên.


      Khi Hứa Lâm ăn cơm xong, trở về văn phòng, thấy Đồng Phi Phi có ở văn phòng. mở hộp cơm của Đồng Phi Phi, bên trong là bát cháo, chưa ăn chút nào. trấn tĩnh đậy nắp, nhớ đến lúc ăn cơm trưa Tiểu Trương luôn Thần Mặt Đen đối với Phi Phi rất tốt. Mặc dù có thể cho ấy nghỉ lâu như vậy mà vẫn trả lương, lúc đó cảm thấy rất ngạc nhiên, đột nhiên nhớ đến hai ngày trước, sau khi với Phi Phi, Mạnh Tuần nôn ra máu, Phi Phi lập tức ra ngoài, sau đó khi đổ nước ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Mạnh Tuần đứng dưới nhà, sau đó dẫn Phi Phi cùng ra ngoài. Lúc đó cảm thấy kỳ lạ, bây giờ xem ra chỉ sợ giữa Phi Phi và Mạnh Tuần đơn giản như vậy.


      lúc sau, Đồng Phi Phi và Mạnh Tuần người trước kẻ sau trở về, khi Hứa Lâm thấy Mạnh Tuần bước vào phòng làm việc, dường như chú ý nhìn về hướng Phi Phi, trong lòng thầm nghĩ, nếu Phi Phi thực Mạnh Tuần, vậy trai cũng có cách gì nối lại với Phi Phi nữa.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 05 – Phần 4



      Chương 5: Nếu phải xa cách, tương tư là liều thuốc 4


      Chiều hôm đó, Hứa Nhiên đến công ty của Mạnh Tuần. ngờ vừa bước vào khu vực làm việc của bộ phận kế hoạch, liền bị Hứa lâm ngăn lại: “? Sao lại chạy tới đây?”


      đến tìm…” Hứa Nhiên vẫn chưa xong, liền bị Hứa Lâm vội vàng cắt ngang: “Phi Phi có ở đây!”


      ghé mắt thấy cửa văn phòng Mạnh Tuần đóng chặt, ngầm vui mừng vừa hay Phi Phi bị Thần Mặt Đen gọi vào văn phòng làm việc, do đó vừa kéo Hứa Nhiên ra ngoài vừa : “Hơn nữa, nếu có ở đây, ấy cũng muốn gặp , cần em nữa sao?”


      phải đến tìm Phi Phi.” Hứa Nhiên bất lực . “ đến tìm Steven.”


      “Tổng giám đốc Mạnh?” Hứa Lâm ngây người. “ tìm ấy có việc gì?”


      “Lần này về nước công tác chính là vì dự án của công ty em. Hôm qua, và Steven hẹn hôm nay bàn bạc việc này.”


      và Tổng giám đốc Mạnh rất thân? về vì dự án của công ty em?” Hứa Lâm thực ngạc nhiên. “Thế sau này thường xuyên đến công ty em sao?”


      “Cũng chưa chắc. đến đây hay Steven đến văn phòng của đều được.” Hứa Nhiên miệng phải tìm Đồng Phi Phi, nhưng ánh mắt vẫn tìm kiếm xung quanh. “Phi Phi vẫn chưa làm sao?”


      “Ừm, ấy có ở đây.” Hứa Lâm hàm hồ trả lời, tiếp tục kéo Hứa Nhiên ra ngoài. “Tổng giám đốc Mạnh bây giờ cũng rảnh. Em khát nước, mời em cốc cà phê nhé!”


      còn có việc…” Hứa Nhiên cảm thấy khó khăn.


      “Có việc gì sau, cũng mất mấy phút mà? Em là em của , rất hiếm khi về, mời em cốc cà phê cũng có thời gian sao?” Hứa Lâm bất chấp kéo Hứa Nhiên ra ngoài. Đùa chứ, ai biết Phi Phi lúc nào mới ra, để hai người họ gặp nhau mà được sao?


      Hứa Nhiên nhìn em nài nỉ, chỉ có thể bất lực bị đẩy ra ngoài, trong lòng vẫn lầm bầm, Phi Phi cũng có ở đây, ấy vội vội vàng vàng làm gì? Cho đến khi ngồi trong quán cà phê Starbucks ở dưới lầu, Hứa Lâm mới thở phào, hiếu kỳ hỏi: “Sao thân với Tổng giám đốc Mạnh như vậy? Hai người quen nhau ở nước Mỹ sao?”


      Hứa Nhiên lắc đầu: “Từ hồi cấp ba, ấy thân với nhau rồi, nhưng sau khi ấy nước ngoài học đại học, bọn mất liên lạc. Sau này, đến Mỹ, có lần gặp ấy MSN, biết ấy cũng xin học trường của bọn mới nối lại liên lạc. Sau khi ấy đến Mỹ luôn ở trong nhóm của , quan hệ của bọn rất khăng khít. Hôm vừa về nước chính là ở nhà ấy đêm.”


      sớm có phải tốt ! Sớm biết có mối quan hệ này, em cũng phải ngày ngày lo lắng dưới bàn tay của ấy!” Hứa Lâm khoác lác chun mũi. Hứa Nhiên bật cười: “ thấy lạ, sao em đột nhiên im lặng chui chân vào công ty bất động sản này của họ? Ngày trước phải em luôn làm ở mấy chỗ tư vấn hỗn hợp sao?”


      “Haizz, bên hỗn hợp đó rất nhàm chán! Hai năm trước bất động sản sốt cao, người khác đều làm năm ở đây bằng em làm ba năm ở chỗ khác, ngốc mới đến đây! Kết quả em khó khăn lắm mới chen chân vào được, nhà nước lại đưa ra chính sách khống chế giá nhà đất, đen đủi!”


      Hứa Nhiên kìm được lên tiếng chế giễu: “Nếu khống chế giá nhà đất, người dân gặp đen đủi! nay, giá nhà đất trong nước loạn, còn đắt hơn bên Mỹ!”


      “Loạn hết cả rồi! Cho nên ở Mỹ là ổn! Trong nước chỉ giá nhà đất, ngay cả đến thực phẩm an toàn, môi trường vệ sinh cũng thể có!”


      “Ồ? Vậy định đưa em và bố mẹ sang Mỹ định cư, sao em ?” Hứa Nhiên nhìn cái khiến Hứa Lâm cứng họng, cúi đầuuống ngụm cà phê: “ cần giục em, em .”


      có ý đó.” Nụ cười mặt Hứa Lâm tắt lịm, Hứa Nhiên lắc đầu: “ biết, nhưng phải em rất sao, và Phi Phi có duyên nhưng có phận.”


      Hứa Lâm nhìn sắc mặt đờ đẫn của trai, cũng muốn thêm điều gì, do dự, điện thoại của Hứa Nhiên đổ chuông, là Mạnh Tuần gọi: “Khoảng mấy giờ cậu tới?”


      “Ồ, mình đứng dưới công ty của cậu rồi, bây giờ lên gặp cậu đây.”


      Mạnh Tuần ngây người lúc, mới thêm: “Cậu ở dưới đợi mình. Ở quán cà phê Starbucks, mình ra ngoài chút cho đỡ căng thẳng.”


      “Được, vậy mình đợi cậu ở Starbucks.” Hứa Nhiên tắt điện thoại, có chút nghi ngờ. “ trùng hợp, Steven muốn ở đây đợi cậu ấy.”


      “Hả, thế em lên trước đây, bị ông chủ phát mình lười biếng chết!” Hứa Lâm nghe thấy Thần Mặt Đen muốn xuống dưới lập tức lo lắng, bê cốc cà phê, uống vội uống vàng rồi chạy lên. Hứa Nhiên thấy bóng luồn như con thỏ, cảm thấy buồn cười, thấy biệt hiệu “Thần Mặt Đen” của Steven, đúng là danh bất hư truyền!


      Hứa Lâm vừa rời chưa đầy năm phút Mạnh Tuần tới. Hứa Nhiên và Mạnh Tuần bàn bạc công việc xong, tắt máy tính, Hứa Nhiên do dự lúc mới hỏi: “Phi Phi, ấy vẫn ổn chứ? Trước đây cậu dì Tống bị ốm, ấy vẫn ở nhà chăm sóc dì Tống sao?”


      Mạnh Tuần nhớ Hứa Lâm vẫn trong công ty, việc Phi Phi làm, sớm muộn Hứa Nhiên cũng biết, do đó thẳng: “ ấy vừa mới làm hôm nay, việc của dì Tống sắp xếp ổn thỏa, có người giúp ấy chăm sóc rồi.”


      “Ồ?” Hứa Nhiên có chút nghi ngờ, lúc này mới hiểu tại sao Hứa Lâm lo lắng như vậy, hóa ra sợ gặp Phi Phi.


      “Cậu vẫn chưa đến tìm ấy sao?” Mạnh Tuần nhớ ngày hôm đó lúc về, tờ giấy tủ giày bị bóc, lẽ nào Hứa Nhiên đến chỗ dì Tống?


      “Tôi rồi, nhưng chỉ đứng nhìn từ xa, ấy biết.” Hứa Nhiên cười sầu não. “Em tôi khuyên tôi từ bỏ, rằng Phi Phi muốn em tôi lừa tôi là ấy rời khỏi nơi này. Tôi nghĩ Phi Phi thực muốn gặp tôi nữa.”


      Mạnh Tuần im lặng, cúi đầu. Ngày trước, biết người Hứa Nhiên là Đồng Phi Phi nên vẫn có thể khuyên Hứa Nhiên từ bỏ, nhưng bây giờ bản thân cũng Đồng Phi Phi, thực có cách nào để đưa ra bình luận nên làm gì với tình cảm của Hứa Nhiên.


      “Hoặc là tôi cũng nên từ bỏ rồi.” Hứa Nhiên cầm cốc cà phê lạnh ngắt, nghĩ đến hôm đó đứng ở bãi gửi xe, lạnh thấu xương. “Thực nhiều năm như vậy, tôi cũng biết tôi và ấy là thể. Nhưng có lúc tôi chịu được nghĩ liệu có ngày nào đó, tôi đột nhiên gặp ấy, tôi cũng hy vọng có thể cùng ấy nối lại, tôi chỉ muốn có thể nhìn thấy ấy bình an, khỏe mạnh đứng trước mặt tôi, như thế tôi thấy mãn nguyện lắm rồi.”


      Hứa Nhiên nhìn xuống, giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, ngón tay lạnh ngắt đẩy dần sức nóng mới đáy mắt. ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, nửa cười nửa : “Cậu có thể làm cho ấy sống bình an, khỏe mạnh, đúng ?”


      Mạnh Tuần nghe thấy vậy, đột nhiên ngẩng đầu. Hứa Nhiên vẫn mỉm cười, dường như muốn che giấu nỗi đau sâu trong đáy mắt. Mạnh Tuần cúi đầu, than hơi dài, khi ánh mắt hướng nhìn Hứa Nhiên, trong mắt thấy im lặng và bình tĩnh. khẽ , giọng điệu hạ thấp, thậm chí có chút nén lại, quả quyết, chút do dự, nghi ngờ: “Đúng! Tôi làm cho ấy hạnh phúc, nhất định là như vậy.”
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 05 – Phần 5



      Chương 5: Nếu phải xa cách, tương tư là liều thuốc 5


      Mạnh Tuần vừa về đến văn phòng, điện thoại đổ chuông, là Kha Nhã Doanh gọi tới: “Bố em vừa gọi điện thoại, tối nay ông có cuộc họp thể về nhà ăn cơm, tối mai có rảnh ?”


      “Tối mai?” Mạnh Tuần lật lật lại sổ ghi chép công việc “Tối mai có thể được.”


      “Vậy, ngày mai tan ca em đợi tới đón nhé?”


      “Được.” Mạnh Tuần ngắt điện thoại, xoa xoa lông mày. Những ngày gần đây Phi Phi đều phải chăm sóc bà Tống nên Kha Nhã Doanh có việc gì cũng trực tiếp liên hệ với . Có vẻ như tiểu nha đầu này tối hôm đó hơi khoa trương nên từ sau Tết Bí thư Kha luôn nghĩ ra cơ hội để gặp . Thời gian trước thực rất bận, sau đó bị ốm, do đó việc này kéo dài tới bây giờ.


      Buổi tối, sau khi tan ca, Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi về, kể chuyện này với . Đồng Phi Phi ngây người, hỏi: “ phải đến nhà Kha Nhã Doanh gặp bố mẹ ấy? Ngộ nhỡ họ tỏ ý muốn gặp bố mẹ …”


      “Yên tâm, nghĩ xong lời từ chối, để họ có cơ hội gặp nhau.”


      “Ồ, thế tốt.” Đồng Phi Phi thở phào nhõm, luôn tin vào khả năng ăn của Mạnh Tuần. Mạnh Tuần thấy sắc mặt thoải mái của Đồng Phi Phi, im lặng quay đầu.


      Lần gặp mặt buổi tối này rất thuận lợi. Mạnh Tuần bày tỏ ràng với bố mẹ Kha Nhã Doanh là có ý định tranh quyền thừa kế của gia tộc, thích Nhã Doanh cũng phải vì thân phận ấy, do vậy hy vọng bố mẹ hai bên sớm gặp nhau, để tránh những rắc rối cần thiết. Ông Kha đồng ý với ý kiến của Mạnh Tuần, còn bà Kha lần trước vốn có ấn tượng tốt với Mạnh Tuần, lần này chuyện trực tiếp, cảm thấy rất hài lòng với Mạnh Tuần, sau đó, khi Kha Nhã Doanh tiễn Mạnh Tuần về, có chút lo lắng: “Chỉ sợ bố mẹ em chấm thế phải làm thế nào bây giờ?”


      phải em muốn kết quả như thế hay sao? Thế này họ để em tự do.”


      thế… nhưng em sợ đến lúc đó họ đồng ý cho em và chia…”


      “Tính sau vậy. thấy bố mẹ em giống những người biết đạo lý.”


      Kha Nhã Doanh thở dài, khẽ : “Việc này, với Phi Phi sao?”


      rồi.” Mạnh Tuần khẽ với Kha Nhã Doanh. “Em về , cũng đừng về quá muộn.”


      “Được. Rảnh liên lạc sau.” Kha Nhã Doanh thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mạnh Tuần, cũng thêm, quay người về nhà.


      Mạnh Tuần ngồi trong xe, cúi đầu tìm thuốc lá trong túi, nghĩ thế nào lại cất vào trong túi quần. nhớ trước kia Hứa Nhiên với , Phi Phi thích mùi thuốc lá.


      Sức khỏe của bà Tống dần dần bình phục, sau tuần cũng cần Hạ Tiểu Quả lúc nào cũng túc trực bên cạnh nữa, do đó Đồng Phi Phi để Hạ Tiểu Quả yên tâm làm, buổi trưa đều vội vàng về nhà nấu cơm cho bà, cũng tiện theo dõi tình hình của bà. Mạnh Tuần tự nhiên trở thành “xe ôm” của Phi Phi, lý do của đưa ra rất đơn giản. Buổi trưa nghỉ có , hai tiếng, thể bắt xe về nhà, xe buýt đông, đợi chờ đến lúc nào? Hơn nữa, đưa về phải chỉ đưa , cũng tiện đường được ăn cơm, cũng coi như Đồng Phi Phi trả tiền xe. Đồng Phi Phi vốn muốn làm phiền Mạnh Tuần, nhưng Mạnh Tuần cho hai lựa chọn. là để đưa về nhà, hai là để nhờ người nấu cơm cho bà Tống. Thương lượng hồi, Đồng Phi Phi chỉ còn cách đồng ý để đưa về.


      Để tiết kiệm thời gian, Mạnh Tuần mua cho Đồng Phi Phi chiếc nồi cơm điện có thể đặt giờ. Như vậy, buổi sáng Phi Phi có thể vo gạo xong, đặt giờ đồng hồ, buổi trưa về chỉ cần nấu thức ăn. Còn Mạnh Tuần là ăn ké nhưng thực tế luôn giúp Phi Phi tay. Thậm chí nhặt rau, rửa rau đều là làm, Phi Phi chỉ cần xào là xong. Ăn xong cơm, người rửa bát cũng là Mạnh Tuần. , có thói quen ngủ trưa, làm cũng chỉ ngồi , lại kiên quyết muốn Phi Phi nằm nghỉ lát.


      Bà Tống lúc nằm viện cũng gặp Mạnh Tuần vài lần, nhưng lúc đó bà chỉ biết Mạnh Tuần là quản lý của Phi Phi. Bây giờ bà thấy Mạnh Tuần chăm sóc Phi Phi ân cần như vậy, trong lòng cũng hiểu phần nào, đối với Mạnh Tuần càng thêm thân thiết. Mạnh Tuần tiếp xúc nhiều với bà Tống, cũng chỉ muốn hiểu thêm về Phi Phi, mấy hôm bà thấy khỏe, còn nấu nước đường nâu cho bà.


      Đồng Phi Phi vốn bị thiếu máu, đến mùa đông tay chân lạnh ngắt. Sáng hôm đó, ngồi ở văn phòng, vì bị đau bụng nên sắc mặt trắng bệch, toàn thân lạnh toát, nghe thấy điện thoại của Mạnh Tuần, muốn đến văn phòng của . khó chịu đứng lên, bước từng bước. Mạnh Tuần vừa thấy bước vào lập tức đứng lên đóng cửa, dìu ngồi xuống sofa, đưa cho cốc nước. Đồng Phi Phi uống ngụm, mới phát ra là nước đường nâu. dừng lại, ôm chặt cốc, Mạnh Tuần thấy ngập ngừng uống, khẽ hắng giọng: “ uống quen sao? Có pha thêm ít bột gừng, hơi cay chút, nhưng em hãy uống hết , như thế thấy thoải mái hơn đó.”


      Đồng Phi Phi ngẩng đầu nhìn Mạnh Tuần, ánh mắt dịu dàng, vẻ cưng chiều, trán thoáng âu lo, phiền não. Ánh mắt Đồng Phi Phi trở nên mơ hồ, giọng có chút thẫn thờ: “Sao lại nấu cho em cái này?”


      Mạnh Tuần cười có chút gượng gạo: “Hôm qua nghe dì Tống , hai hôm nay nên để em gặp nước lạnh, lúc sáng thấy sắc mặt em tốt, liền nghĩ biết có phải em đến ngày đó . lên mạng tìm hiểu, con đến kỳ kinh uống nhiều nước đường nâu bớt đau bụng, vì thế mới ra tiệm thuốc mua loại này, nghe nhân viên hiệu quả rất tốt, em uống thử xem.”


      Đồng Phi Phi cúi nhìn cốc nước màu nâu đỏ, khói bốc lên, đôi mắt dường như nóng lên. Hai tay ôm chặt chiếc cốc, ngẩng đầu, uống hết cốc nước đường nâu, cảm thấy người ấm dần lên. khịt khịt mũi, cúi đầu : “Cảm ơn!”


      “Nha đầu ngốc!” Mạnh Tuần khẽ cười, cầm lấy chiếc cốc trong tay Đồng Phi Phi, thuận tay đưa cho túi chườm nước nóng. “ vừa nấu nước nóng, em để lên bụng, ở đây nằm lát, lát nữa đến giờ ăn trưa gọi em.”


      vừa vừa lấy chiếc áo khoác của mình sofa, Đồng Phi Phi cởi giày nằm xuống, đắp áo lên người . Toàn thân Đồng Phi Phi được bao phủ ấm áp lạ thường, những cơn đau dường như bị ngăn cách bởi lớp dày, dần biến mất, mệt mỏi cũng dần tan biến. Cuối cùng, cũng phải cố gắng kìm nén bản thân, chính vào giây phút này thấy mình mềm yếu, mắt từ từ khép lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.


      Sau hôm đó, Mạnh Tuần cảm thấy Phi Phi thay đổi thái độ với . Mặc dù vẫn có những cử chỉ thân mật với , nhưng ít nhất cũng cố ý giữ khoảng cách hay khách khí với . Kha Nhã Doanh cũng cảm thấy Đồng Phi Phi có chút thay đổi. Có lần Kha Nhã Doanh đến thăm bà Tống, vẫn cười : “Dì Tống, dì phải giữ gìn sức khỏe, dì xem bệnh của dì đỡ nhiều, sắc mặt Phi Phi cũng tốt hơn rồi.”


      “Đúng vậy, thời gian trước dì thực khiến Phi Phi mệt mỏi! Nhưng bây giờ nó như vậy phải là công lao của ta đâu!” Bà Tống khẽ mỉm cười.


      “Hả?” Kha Nhã Doanh hiếu kỳ hỏi. “Là công lao của ai ạ?”


      “Cháu hỏi Phi Phi !” Bà Tống cười nhăn hết cả mắt. “Người ta ân cần quan tâm, chăm sóc nó, khiến bà già này cũng thấy cảm động!”


      “Mẹ, mẹ gì vậy?” Mặt Đồng Phi Phi đỏ ửng lên, Kha Nhã Doanh thấy biểu của Đồng Phi Phi, hạ giọng hỏi: “Lẽ nào Mạnh Tuần tới đây rồi sao?”


      ấy chỉ là… buổi trưa đưa mình về nấu cơm.” Đồng Phi Phi có chút xấu hổ, cúi mặt. “Đúng rồi, phải cậu định đến nhà Tiểu Quả sao? Cũng còn sớm nữa, cậu mau !”


      “Làm gì vậy? Sao muốn đuổi mình nhanh vậy?” Kha Nhã Doanh lẩm bẩm đứng dậy, với bà Tống: “Dì Tống, lần sau cháu tới thăm dì!”


      “Được, được, lần sau tới gọi Tiểu Quả cùng đến nhé! Dì làm sườn xào chua ngọt cho hai đứa!” Bà Tống cười, vẫy tay chào Kha Nhã Doanh, để Đồng Phi Phi đưa Kha Nhã Doanh ra ngoài.


      “Cậu cũng hơi quá đáng rồi đó, bắt đầu với Mạnh Tuần mà tuyệt nhiên với mình câu nào!” Kha Nhã Doanh vừa ra ngoài vừa oán trách, lúc sau cũng thấy Đồng Phi Phi lên tiếng, kìm được hỏi: “Sao rồi?”


      Đồng Phi Phi im lặng, xuống tầng , mới nhàng : “Cậu biết là mình thể quên được Quân An mà.”


      “Ừm.” Kha Nhã Doanh có chút băn khoăn, phải về việc của Mạnh Tuần sao? Sao đột nhiên lại nhắc đến Quân An?


      “Hai ngày trước, Mạnh Tuần biết mình đến ngày đó, liền nấu ình cốc nước đường nâu.” Đồng Phi Phi cúi mắt, khẽ cười. “Hôm đó, mình thực rất cảm động. Vì vậy mình nhớ đến năm đó, Quân An chạy khắp ký túc xá nam, cuối cùng tìm giám thụ chỉ để mượn ca điện, nấu ình cốc nước đường nâu.”


      Đồng Phi Phi ngẩng đầu, nhìn Kha Nhã Doanh, nhưng ánh mắt như nhìn vào nơi rất xa xăm: “Quân An biểu lộ tình cảm với mình, là đêm Giao thừa năm mình học năm thứ nhất, nhưng tối hôm đó mình đồng ý. ấy thực khiến mình cảm động, chính là lần đưa ình cốc nước đường nâu. Mình nhớ cuối tuần đầu tiên kỳ học năm thứ nhất, trời rất lạnh, mình rất đau bụng, chín giờ hơn vẫn cuốn mình trong chăn, bữa sáng cũng ăn. Sau này, Quân An biết mình khỏe, liền chạy tới, còn bắt mình xuống nhà. Lúc đó, mình vui, cảm thấy ấy biết chăm sóc chút nào. Cho đến khi nhận được chiếc cốc từ đôi tay lạnh cóng của ấy, cảm nhận được ấm áp từ cốc nước đường nâu, mình mới biết tại sao ấy kiên trì đợi mình xuống như vậy.”


      Đồng Phi Phi mím môi, khẽ mỉm cười: “Lúc đó, bên trường ấy vì mới xảy ra hỏa hoạn nên cấm sử dụng ấm điện rất nghiêm, ấy chạy khắp ký túc xá nam của khoa vẫn mượn được ấm điện. Cuối cùng, chỉ có thể đến mượn giám thị. ám thị vốn rất vui mừng khi thấy ấy đến, kết quả khi nghe thấy ấy đến mượn ấm điện để nấu nước đường nâu cho bạn , đột nhiên thấy tức giận. Vì vậy, Quân An vừa nấu nước đường nâu vừa nghe giám thị giáo huấn, rằng trong thời gian học đại học nên vướng bận đương, nên tập trung học hành hoặc tham gia vào các hội, tổ chức xã hội… Sau đó ấy đùa với mình, vẫn may mình phải là sinh viên trường ấy, nếu giám thị giương cung bắn đôi uyên ương.”


      Kha Nhã Doanh im lặng lắng nghe Đồng Phi Phi kể lại. từng rất ngưỡng mộ Phi Phi vì người thương, cưng chiều đến như vậy, ngưỡng mộ quãng thời gian đẹp thuần khiết như vậy. Nhưng bây giờ, nghĩ như thế. ước rằng Phi Phi chưa từng gặp Tống Quân An, ước rằng Phi Phi chưa từng trải qua cuộc tình như vậy.


      từng trải qua khó khăn, người tốt như Quân An, tình cảm thuần khiết, đẹp đẽ như vậy sớm khắc sâu vào xương cốt Phi Phi, ăn sâu vào huyết mạch, trở thành phần trong sinh mạng của , lớn theo từng hơi thở của , kéo dài trong tư tưởng của , sao có thể buông tay, sao có thể quên được? Tống Quân An, ba chữ này trở thành dấu niêm phong nặng trịch, sống chết đè nặng lên trái tim Phi Phi. Nếu họ chia tay, nếu Quân An vẫn sống đời này, có lẽ dấu niêm phong ấy ngày được bóc ra. Nhưng Quân An ra , dấu niêm phong này trở thành chiếc khóa khóa trái tim Phi Phi, tất cả ấm áp, dịu dàng của đều bị khóa chặt, vĩnh viễn thể giải thoát. Cho nên Mạnh Tuần có đối tốt, có tình cảm sâu sắc đối với Phi Phi cũng chỉ là vô ích mà thôi. Chỉ vì mãi mãi thể vượt qua được người ra , vĩnh viễn thể vượt qua được người đàn ông cả đời chỉ Phi Phi, Tống Quân An.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :