1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu anh nói anh yêu em - Lạc Hà (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 04 – Phần 4



      Chương 4: Đau đớn tận cùng, mất mát tận cùng 4


      Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi về đến dưới khu nhà của bà Tống, định lái xe rời điện thoại của chợt rung lên. chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, vừa dập máy, chuẩn bị nhấn ga chiếc xe cấp cứu kêu inh ỏi trờ tới chặn đường. Thế là nhả ga, dù sao cũng vội, đợi xe cấp cứu rời , mới cũng được. nhìn người nhân viên cứu hộ xe cấp cứu mang cáng vội vàng lao vào tòa nhà, nghĩ liệu có phải là người già của nhà nào đấy đột nhiên phát bệnh phải đưa cấp cứu nhìn thấy dáng người quen thuộc cùng với nhân viên cứu hộ nâng cáng chạy ra, nhanh chóng chui vào trong xe cấp cứu.


      Đồng Phi Phi ư? Mạnh Tuần giật mình, kịp nghĩ ngợi gì, vội nhấn ga theo ngay phía sau xe cấp cứu, lao đến bệnh viện.


      xảy ra chuyện gì vậy?” Khi Mạnh Tuần đỗ xe, chạy vào trong viện bà Tống được đưa vào phòng cấp cứu, chỉ còn lại mình Đồng Phi Phi, vẻ mặt thất thần đứng đợi trước cánh cửa phòng đóng chặt.


      “Sao lại đến đây?” Đồng Phi Phi hơi ngạc nhiên. “Chẳng phải là về rồi sao?”


      ở dưới nhà em nghe điện thoại, định nhìn thấy em đẩy cáng lên xe cấp cứu.” Mạnh Tuần cách nhanh gọn rồi lại hỏi: “Người ở bên trong là mẹ em à? xảy ra chuyện gì vậy?”


      Đồng Phi Phi gật gật đầu: “Vừa rồi mẹ tôi ở nhà đột nhiên bị ngất, tôi vội gọi 120[1], có vẻ như là bệnh huyết áp cao lại tái phát. Bây giờ bác sĩ cấp cứu ở bên trong.”


      [1] Số điện thoại cấp cứu ở Trung Quốc.


      Mạnh Tuần nhìn vẻ lo lắng của Đồng Phi Phi, lên tiếng an ủi: “Đừng lo lắng, em đưa đến viện kịp thời như vậy xảy ra chuyện gì đâu.”


      Đồng Phi Phi cười với Mạnh Tuần: “Tôi sao, cần phải ở đây cùng tôi đâu. Bây giờ cũng còn sớm nữa, về .”


      Mạnh Tuần lắc đầu: “ cũng có việc gì, đợi lát nữa xem bác sĩ ra gì.”


      Đồng Phi Phi nhìn thấy vẻ kiên quyết của Mạnh Tuần nên cũng khuyên nữa. Lúc này, chỉ biết lo lắng cho bệnh tình của bà Tống mà thôi, chờ đợi trong lo lắng này khiến thời gian dường như trôi chậm hơn rất nhiều. Hai người đứng đợi phía bên ngoài phòng cấp cứu gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra. Đồng Phi Phi vội vàng lao đến phía trước: “Bác sĩ, tình hình mẹ tôi thế nào rồi?”


      Vị bác sĩ tay cầm tấm phim CT, chỉ vào vị trí trong tấm phim: “Xuất huyết não. Nhưng tình hình của bệnh nhân lúc này thích hợp để phẫu thuật nên chúng tôi quyết định phẫu thuật, để theo dõi và tiếp tục điều trị. Bệnh nhân được chuyển vào phòng theo dõi rồi.”


      “Nếu phẫu thuật liệu có nguy hiểm ạ?” Câu hỏi của Mạnh Tuần khiến vị bác sĩ nheo mắt lại, nhìn lượt rồi điềm nhiên đáp: “Xuất huyết não đương nhiên là nguy hiểm rồi. Nhưng tình hình trước mắt của bệnh nhân thích hợp để phẫu thuật ngay, chỉ có thể theo dõi, việc điều trị sau này phải xem tình hình của bệnh nhân. Nếu có thể được tốt nhất hai người nên chờ ở đây. Nếu cần thiết phải phẫu thuật có thể ký tên kịp thời.”


      “Được ạ, cảm ơn bác sĩ! Tôi là con của bệnh nhân, tôi luôn chờ ở đây! Vậy bây giờ có thể vào trong thăm bệnh nhân được ạ?”


      Bác sĩ lắc đầu: “Tốt nhất nên vào trong vì bây giờ bệnh nhân cần yên tĩnh tuyệt đối. Các vị ở bên ngoài đợi là được rồi, nếu có tình hình gì chúng tôi thông báo cho các vị.”


      “Ồ, được, vậy làm phiền bác sĩ rồi, cảm ơn bác sĩ ạ!” Đồng Phi Phi chỉ biết gật đầu nhìn theo bóng vị bác sĩ xa dần rồi mới quay trở lại ghế trước cửa phòng cấp cứu, chậm rãi ngồi xuống. Mạnh Tuần nhìn sắc mặt ủ ê của Đồng Phi Phi rồi cầm điện thoại bước ra ngoài.


      lúc sau, Mạnh Tuần tay xách theo túi ni lông quay trở lại bên Đồng Phi Phi: “ vừa gọi điện thoại cho bác sĩ chủ nhiệm khoa Ngoại của bệnh viện này, ông ấy với tình trạng của mẹ em lúc này chỉ có thể theo dõi thôi. Em đưa mẹ đến rất kịp thời nên chắc có vấn đề gì lớn đâu. Sáng ngày mai ông ấy cũng bớt chút thời gian đến đây để xem tình hình của mẹ em xem thế nào.”


      “Ồ, tốt quá! là cảm ơn !” Đồng Phi Phi lúc trước còn tưởng Mạnh Tuần rồi, ngờ gọi điện thoại, cứ cuống quýt gật đầu đầy vẻ cảm kích.


      “Em khách khí vậy?” Mạnh Tuần mở chiếc túi ni lông trong tay, lấy ra chiếc bánh mì, hộp sữa. “Em vẫn chưa ăn tối đúng , ăn chút nhé?”


      Đồng Phi Phi lắc đầu: “ ăn , bây giờ tôi nuốt nổi.”


      biết là bây giờ em có tâm trạng, nhưng ít ra cũng phải ăn chút chứ? Khi tỉnh lại còn cần em chăm sóc, em hành hạ bản thân mình như vậy sao được chứ?” Mạnh Tuần đặt bánh mì và hộp sữa vào tay Đồng Phi Phi, đồ vẫn còn nóng. Đồng Phi Phi nhìn kỹ túi bọc ngoài mới biết những đồ này phải dễ dàng mua được ở cửa hàng trong bệnh viện mà phải mua ở tiệm bánh mì, chẳng trách mà Mạnh Tuần cứ bắt phải ăn ngay cho nóng. nâng hộp sữa lên, hơi ấm từ lòng bàn tay tỏa ra, lan khắp cơ thể. cầm bánh mì, khẽ cắn tiếng, bánh mì vừa ra lò rất thơm, xốp mềm, lúc này mới phát ra mình cũng hơi đói. từ tốn ăn hết chiếc bánh mì rồi uống chỗ sữa vẫn còn nóng, dạ dày nguội ngắt ấm hẳn lên, ngẩng lên, với Mạnh Tuần cách chân thành: “Cảm ơn !”


      Mạnh Tuần cười, ngồi thẳng người: “Em có cần nghỉ ngơi chút ? có thể cho em mượn vai đấy, cứ tự nhiên dựa vào, lấy tiền.”


      Đồng Phi Phi nhìn chàng Mạnh Tuần hiếm khi đùa được câu, khẽ cười. Hơn năm năm rồi, luôn chỉ có mình thầm, lặng lẽ. có đường lùi, cũng có chỗ dựa, cũng thể bị đè nén, cũng thể được lựa chọn từ bỏ. Thế nên dù có khổ cực, mệt mỏi, khó khăn hơn chăng nữa cũng mình cắn răng chịu đựng. rất lâu rồi có ai với rằng: “Em có thể dựa vào mà nghỉ ngơi chút.”


      Nhắm mắt lại, Đồng Phi Phi cố ép nỗi chua xót, đau khổ xuống tận đáy lòng. Bà Tống vẫn ở trong phòng theo dõi, biết sống chết thế nào nên cũng thể để bản thân mềm yếu cách dễ dàng như vậy, có tư cách để mềm yếu. Khẽ thở ra hơi, ngồi thẳng người, ngẩng đầu mỉm cười với Mạnh Tuần: “Cảm ơn ! Tôi sao, vẫn có thể trụ được.”


      Mạnh Tuần nhìn vẻ bình tĩnh của Đồng Phi Phi, bỗng nhớ đến cái đêm mất điện cách đây rất lâu rồi, bối rối hoang mang chạy vào văn phòng tối om phát ngủ ngon lành. từng hiểu tại sao lại có thể chịu đựng và kiên cường như vậy, nếu là những cùng trang lứa khác lúc đó chắc chắn cần người đến bảo vệ, chăm sóc nhưng có vẻ như quen với việc mình đối mặt, gánh vác tất cả, hề sợ hãi phải đối mặt với khó khăn như thế nào, cho dù thực cũng sợ hãi, lo lắng nhưng vẫn có thể khiến bản thân mình trấn tĩnh lại, biết phải ứng phó và giải quyết mọi việc cho hợp lý. bình tĩnh này biết được tôi luyện sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn, gian khổ? độc lập, kiên cường này cũng được hình thành sau khi trải qua bao nỗi khổ đau?


      Hôm đó, Mạnh Tuần ngồi cùng với Đồng Phi Phi bên ngoài phòng theo dõi suốt đêm. Khi Đồng Phi Phi cuối cùng cũng ngủ thiếp sau khi quá mệt mỏi, Mạnh Tuần nhàng choàng chiếc áo khoác của mình lên người . Nhìn vết thâm mờ mờ dưới quầng mắt của Đồng Phi Phi, lần đầu tiên Mạnh Tuần nhận ra rằng, cảm giác thương người là như thế nào.

      Chương 04 – Phần 5



      Chương 4: Đau đớn tận cùng, mất mát tận cùng 5


      Buổi sáng ngày hôm sau, vị chủ nhiệm khoa Ngoại mà Mạnh Tuần đến bệnh viện. Đồng Phi Phi chi tiết về tiểu sử bệnh trạng của bà Tống cho chủ nhiệm khoa biết, sau đó ông còn đến phòng theo dõi để xem tình hình của bà, chào hỏi với người y tá trực ban, chuyển bà đến phòng theo dõi bệnh nặng, còn dặn dò vị bác sĩ điều trị chính để cho bà nằm ở trong phòng theo dõi mấy ngày.


      “Rất cảm ơn ông!” Đồng Phi Phi cúi người lời cảm ơn vị chủ nhiệm khoa. biết việc này có lẽ đối với vị chủ nhiệm khoa mà có gì quá phức tạp, nhưng đối với lại vô cùng quan trọng. nhớ lần trước bà Tống nằm viện xin bác sĩ rất lâu nhưng vẫn được ở thêm ngày trong phòng theo dõi đặc biệt, mà bị chuyển sang phòng bệnh bình thường từ sớm, kết quả là sau đó bà lại trở bệnh, suýt chút nữa ảnh hưởng đến thời gian điều trị tốt nhất.


      có gì. Thực ra tình hình của bệnh nhân cũng quá nghiêm trọng, hơn nữa bây giờ bệnh tình về cơ bản ổn định, ở thêm vài ngày trong phòng theo dõi đặc biệt chỉ là để đảm bảo hơn chút thôi. Thiết bị ở đây chắc chắn tốt hơn các phòng bệnh bình thường rất nhiều, lại còn có các y tá, hộ lý trực 24/24, cần phải lo lắng quá nhiều.” Vị chủ nhiệm ôn tồn với Đồng Phi Phi. “Tôi nghe các vị ở đây suốt cả đêm phải ? Bây giờ mọi người có thể về nhà nghỉ ngơi lúc được rồi. Tình hình nay của bệnh nhân tương đối ổn định, hơn nữa ở phòng theo dõi đặc biệt có y tá trực, nếu có vấn đề gì, họ gọi điện ngay ọi người, mọi người cần phải trực ở đây suốt đâu.”


      “Vâng, vậy tôi có thể vào thăm được ? Còn việc mang cơm đến nữa, cần phải chú ý điều gì ạ?”


      “Có thể vào thăm, nhưng cố gắng để bệnh nhân được nghỉ ngơi yên tĩnh, mấy ngày này việc đưa cơm cũng cần thiết lắm. Bị xuất huyết não nên bệnh nhân bị hôn mê sâu, về cơ bản thể ăn được, nếu cố ép ăn rất dễ bị nôn cho nên người bệnh trong mấy ngày này tạm thời dựa vào truyền dịch để duy trì. Bây giờ mọi người cũng cần phải làm gì nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, giữ sức khỏe là quan trọng hơn cả, thời gian hồi phục sau này của bệnh nhân mới thực là lúc cần mọi người vất vả để chăm sóc.”


      Đồng Phi Phi gật đầu lia lịa, cảm thấy vô cùng cảm kích trước những lời dặn dò cặn kẽ, tỉ mỉ của vị chủ nhiệm. Vị chủ nhiệm rồi, Đồng Phi Phi mới bvào phòng theo dõi đặc biệt thăm mẹ chút, nhưng được bao lâu bị y tá cầu ra ngoài. Mạnh Tuần thấy Đồng Phi Phi bước ra liền hỏi thăm: “Tình hình của mẹ em thế nào rồi?”


      “Có vẻ ổn rồi. Y tá thấy các chỉ số theo dõi cũng bình thường nên em ra ngoài.”


      Mạnh Tuần thở phào nhõm: “Vậy là tốt rồi. Bận rộn suốt cả buổi sáng, chắc em ngụm nước cũng kịp uống, ăn chút gì đó nhé?”


      Đồng Phi Phi thực ra muốn ăn gì nhưng nghĩ đến những lời mà vị chủ nhiệm khoa với lúc nãy, rồi nghĩ đến việc khi mẹ tỉnh lại, rất cần chăm sóc của nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cùng Mạnh Tuần rời khỏi bệnh viện.


      Hai người tìm đến quán ăn ở ngay gần bệnh viện, mới hơn mười giờ, vẫn chưa đến giờ cao điểm mọi người ăn trưa, thêm vào đó thời điểm bây giờ là Tết nên quán ăn có vẻ rất yên tĩnh, dường như còn vắng vẻ. Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần gọi toàn những đồ ăn thanh đạm liền lên tiếng: “Tôi cũng thèm ăn gì cả, cần phải chọn theo ý tôi đâu, cứ gọi mấy món thích là được rồi.”


      Mạnh Tuần lắc đầu, đặt món với người phục vụ rồi cách rất tự nhiên: “Bây giờ cũng thích ăn mấy món thanh đạm mà.”


      Đồng Phi Phi nhìn chiếc cằm lún phún râu của Mạnh Tuần, nhắm mắt lại. nhớ đến lúc buổi sáng, khi tỉnh dậy thấy người mình là áo khoác của , đầu dựa vào vai , còn khoanh tay, khẽ thu người, dựa vào lưng ghế. Lúc đưa trả áo cho , vô tình chạm vào tay , bàn tay mang hơi lạnh đó tương phản hoàn toàn với ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay . Đêm đó, vốn trằn trọc, khó ngủ nhưng vì bên cạnh có chỗ dựa như vậy nên ngủ rất ngon lành.


      “Em nghĩ gì vậy? Vẫn lo lắng ẹ sao?” Giọng Mạnh Tuần cất lên khiến Đồng Phi Phi choảng tỉnh, lắc đầu : “ phải. Tôi nghĩ lần này quả làm phiền quá. Đúng rồi, vị chủ nhiệm khoa đó rất thân với sao?”


      “Cũng khá thân. Sao? Em vẫn còn cần giúp đỡ điều gì hay sao? Cứ ra, có vấn đề gì đâu.”


      “Ừm, có, tôi chỉ tự nhiên muốn hỏi thôi. Có người quen ở bệnh viện quả rất tiện lợi.”


      “Ở đâu cũng thế thôi.” Mạnh Tuần mỉm cười, bỗng nhớ đến việc Đồng Phi Phi cho vị chủ nhiệm khoa về tiểu sử bệnh tình liền hỏi: “Mẹ em năm năm trước từng phẫu thuật bắc cầu chủ vành tim sao?”


      “Vâng. Khi đó là tắc nghẽn mạch vành tim, lúc đó tình trạng còn nguy cấp hơn bây giờ nhiều, may là được phẫu thuật kịp thời.” Đồng Phi Phi gọn, thậm chí có phần bình thản nhưng Mạnh Tuần vẫn chưa quên được hình ảnh của Đồng Phi Phi như đứng bên bờ vực của sụp đổ năm năm trước, khi lần đầu tiên gặp .


      “Năm đó cũng chỉ có mình em chăm sóc mẹ em à?”


      Đồng Phi Phi gật đầu, giọng rất : “Lúc đó bạn trai tôi mới mất lâu, mẹ tôi cứ đau khổ mãi, ngày đêm khóc thương rồi đổ bệnh. Khi tôi đưa bà vào viện bác sĩ đưa cho tôi giấy chẩn đoán bệnh tình ở trong tình trạng nguy kịch, phải chuẩn bị tâm lý. Tôi bỗng nhiên ngây người, lao đến, quỳ trước mặt bác sĩ, ngừng dập đầu, kết quả là khiến ông ấy bị phen sợ hãi. Lúc đỡ tôi dậy, ông ấy lo lắng, sợ hãi với tôi rằng: “ làm cái gì vậy? Đương nhiên là tôi gắng hết sức để cứu chữa cho bệnh nhân, làm như vậy khiến người khác tưởng rằng tôi thấy chết mà cứu đấy!”


      “Đúng vậy, các bác sĩ thường bao giờ thấy chết mà cứu…”


      “Bác sĩ có lẽ nhưng bệnh viện có đấy.” Giọng của Đồng Phi Phi nghe có vẻ rất bình tĩnh nhưng Mạnh Tuần dường như nhìn thấy tận sâu trong đáy mắt có nỗi đau đớn, phiền muộn thể che giấu được. “Đúng tuần trước khi mẹ tôi phát bệnh là ngày bà tôi mất vì bệnh ung thư dạ dày.”


      “Ung thư dạ dày ư?” Mạnh Tuần sững người, năm đó Đồng Phi Phi có với là bà qua đời vì bệnh tật nhưng ngờ đó lại là bệnh ung thư dạ dày.


      “Đúng, ung thư dạ dày.” Đồng Phi Phi ôm lấy cốc trà đặt bàn, đầu ngón tay khẽ run run. “Ung thư dạ dày, tỷ lệ tử vong cao, hơn nữa khi tôi đưa bà vào viện vẫn chưa phải là giai đoạn cuối. Nhưng lúc đó tôi có tiền, bệnh viện sắp xếp ngay bác sĩ phẫu thuật cho bà tôi. Kết quả là đợi đến khi tôi kiếm được đủ tiền, có thể đưa bà phẫu thuật bệnh ung thư của bà đến giai đoạn cuối, di căn hoàn toàn rồi.”


      “Điều này cũng thể nào trách em được…” Mạnh Tuần dường như có vẻ hơi khó khăn để cất tiếng. Nhưng Đồng Phi Phi vẫn chỉ cười rất bình thản, lắc đầu: “Cho dù tôi có đau đớn đến thế nào, hối hận đến thế nào bà cũng ra , thể quay trở lại được nữa. Cho nên khi tôi đưa mẹ vào viện, tôi quỳ xuống trước bác sĩ vì thực thể chịu đựng thêm được nếu như chuyện đó lại xảy ra. Tôi nhớ lúc đó mình quỳ trước phòng cấp cứu, nơi mọi người qua lại, khi dập đầu trước vị bác sĩ là lúc tôi còn cách nào khác, chỉ nghĩ là thể để mẹ ra , lúc đó tôi chỉ còn lại mình bà mà thôi. biết khi đó có phải là bộ dạng suy sụp của tôi khiến bác sĩ phải sợ hay , dù gì ông ấy cũng cứu được mẹ, sau đó ông ấy thấy tôi quả thực đáng thương nên còn đến nơi nộp viện phí, giúp cho để tôi có thể thanh toán viện phí muộn chút. Vì vậy mà tôi rất biết ơn ông ấy.”


      Đồng Phi Phi khẽ cười, điềm nhiên kể lại quá khứ đau đớn muốn nhìn lại kia. có oán giận, cũng có tủi hổ, thậm chí hề có chút cảm xúc kích động nào, chỉ giữ vẻ dửng dưng. Dường như tất cả mọi thứ trong quá khứ thực bị nước gột sạch, để lại chút dấu vết, như bụi khói, dường như nỗi đau đớn, hối tiếc, hối hận đó cũng thực bị chôn vùi cùng năm tháng, chìm trong nơi sâu nhất của tâm hồn.


      Mạnh Tuần lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Đồng Phi Phi, nhìn thần sắc điềm nhiên tới mức như thể trống rỗng, cúi đầu. Cuối cùng cũng hiểu được tại sao lại có thể độc lập và kiên cường đến vậy, cuối cùng cũng hiểu tâm trạng của là như thế nào khi câu: “Là tôi sai rồi, lẽ ra tôi nên sớm bán mình” năm năm về trước.


      Đau đến tận cùng, mất mát tận cùng. Năm đó, mới hai mươi hai tuổi.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 04 – Phần 6



      Chương 4: Đau đớn tận cùng, mất mát tận cùng 6


      Tổng cộng bà Tống phải nằm trong phòng theo dõi đặc biệt năm ngày, bệnh tình có những chuyển biến tốt hơn mỗi ngày. Ngày thứ tư nằm viện, bà có thể ăn được ít. Hằng ngày Đồng Phi Phi đều nấu cháo ở nhà rồi mang đến cho bà, Mạnh Tuần cũng cứ cách ngày lại đến viện để xem tình hình của bà. ngày trước hôm phải làm trở lại, Mạnh Tuần đến bệnh viện với Đồng Phi Phi: “Ngày mai em cần phải vội làm đâu, cứ chăm sóc mẹ em cho tốt. Việc của em, tạm thời sắp xếp cho người khác.”


      “Vâng, cảm ơn !” Đồng Phi Phi hai hôm nay vẫn lo lắng nếu phải làm sao có thể mang cơm cho bà Tống, ngờ Mạnh Tuần lại chủ động đưa ra ý kiến để nghỉ thêm, thấy vô cùng cảm kích nhưng vẫn hỏi cách dè dặt: “Tình hình mẹ em lúc này rất có thể phải cần khoảng thời gian để hồi phục…”


      vấn đề gì.” Mạnh Tuần dịu dàng ngắt lời Đồng Phi Phi. “Em cứ yên tâm chăm sóc ẹ, khi nào bà khỏe lúc đó em làm lại. Ngày mai đến phòng nhân hỏi thăm chút, cho phép em nghỉ, em cứ yên tâm nghỉ .”


      Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần đầy cảm kích, biết phải gì.


      Ngày bà Tống chuyển sang phòng bệnh thường, Mạnh Tuần cũng đến bệnh viện, cùng với Đồng Phi Phi làm các thủ tục chuyển phòng bệnh rồi đưa về nhà lấy ít đồ dùng cần thiết. lái xe đến khu nhà của bà rồi : “ đứng dưới đợi em, nếu nhiều đồ quá mang được gọi điện cho , lên giúp em tay.”


      “Ồ! cần đâu!” Đồng Phi Phi vội từ chối khéo. “Em còn phải nấu bữa trưa mang đến ẹ nữa. đừng đợi em, mình em làm là được rồi.”


      mình em làm sao có thể mang nhiều đồ như vậy chứ?” Mạnh Tuần giống như sắp xếp, dặn dò đứa trẻ cứng đầu thích làm người lớn vậy. cười hiền từ với Đồng Phi Phi: “Được rồi, đừng nhì nhèo nữa, mau lên . Dù sao cũng có việc gì khác, em cứ coi như làm việc thiện !”


      Đồng Phi Phi biết phải gì trước vẻ cố chấp của Mạnh Tuần, cắn môi im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Vậy… hay là cùng em lên . Nếu ngại có thể ăn bát cháo.”


      Nụ cười dần dần rạng rỡ gương mặt Mạnh Tuần, rút chìa khóa xe cách đầy quyết đoán, vui vẻ như thể Đồng Phi Phi vừa mời bữa tiệc, lớn tiếng : “Tốt quá! Cuối cùng cũng có thể ăn bữa no rồi!”


      Đồng Phi Phi nhìn bộ dạng khoa trương của Mạnh Tuần, tâm trạng nặng nề cũng vơi mấy phần, nét mặt cũng thoáng nụ cười. Mạnh Tuần cùng với Đồng Phi Phi bước xuống xe, nhìn dáng vẻ mỏi mệt, căng thẳng của , thầm than tiếng.


      Nhà của bà Tống hơi , Đồng Phi Phi bước vào nhà, cởi chiếc áo lông vứt xuống sofa, xắn tay áo, ngay vào bếp. Mạnh Tuần ngồi ở sofa, nhìn chỗ khuỷu tay chiếc áo lông sờn và bạc màu, phần túi bên trong cũng có vẻ như mới may lại, lúc này mới nhận ra rằng cứ kéo khóa chiếc áo lông vốn phải vì quên mà là vì chiếc áo này mặc lâu, khóa còn dễ kéo nữa. quay đầu lại nhìn Đồng Phi Phi bận rộn trong bếp. mặc chiếc áo len cổ lọ màu tro nhạt, chiếc quần kaki màu ghi, hình như chỉ mặc mặc lại có mấy bộ quần áo này. Bình thường cũng giống như những khác ở công ty trang điểm, ăn diện lộng lẫy, mấy lần hiếm hoi bắt gặp trang điểm đều là những lần gặp mặt mà thôi.


      Mạnh Tuần chăm chú quan sát cách bài trí trong căn phòng, phần lớn đều là những đồ dùng, vật dụng của những năm 70, 80, ngay cả chiếc ti vi cũng phải là kiểu màn hình tinh thể lỏng sớm phổ biến thời bây giờ. cúi đầu, day day trán, thực ra cũng phải là trải qua những ngày tháng khổ cực, vất vả. Hồi , mẹ thường mang khắp nơi làm thêm, thậm chí từng ở trong nhà kho tồi tàn. Nhưng biết tại sao lúc này lại thể chấp nhận được cuộc sống thế này của Đồng Phi Phi. có ai hiểu rằng Đồng Phi Phi là người quý trọng người thân hơn cả việc thương bản thân mình hơn , nếu cuộc sống của mẹ nơ đây còn như thế này chỗ sống biết là như thế nào đây?


      “Sao vậy? được khỏe sao?” Đồng Phi Phi bắc nồi nấu cháo, rửa sạch rau, thái xong xuôi rồi bước ra ngoài, vừa hay thấy Mạnh Tuần ngồi sofa day trán.


      sao.” Mạnh Tuần ngẩng lên, nhìn cổ tay gầy guộc lộ ra dưới ống tay áo xắn lên của Đồng Phi Phi, trong lòng khỏi dâng lên nỗi xót xa, đứng dậy và : “Em ngồi xuống chút , có đồ gì cần thu dọn để giúp em thu dọn nhé!”


      có biết là cần phải thu dọn thứ gì đâu.” Đồng Phi Phi cười để ý. giũ ống tay áo, chuẩn bị vào phòng ngủ của bà, nhưng quay lại, rót cốc nước đưa cho Mạnh Tuần: “ sơ suất quá, vừa rồi vội vào bếp mà quên mời nước . Nếu cảm thấy chán mở ti vi xem vậy, em chuẩn bị tí là xong mà.”


      Mạnh Tuần thấy Đồng Phi Phi rót nước tưởng là tự rót ình uống, ngờ lại rót cho , đột nhiên có chút bối rối: “Em cần để ý đến đâu, em cứ uống ! Bận rộn cả nửa ngày rồi, em cũng nghỉ ngơi chút , nửa tiếng cũng vội vàng gì mà.”


      “Em sao, chẳng phải vừa rồi ngồi xe nghỉ lúc rồi sao?” Đồng Phi Phi vừa vừa bước vào phòng ngủ của bà Tống. Mạnh Tuần cầm cốc nước bước theo , đứng ở cửa phòng nhìn nhanh nhẹn, sắp xếp ngăn nắp quần áo tư trang, kìm được cất tiếng than: “Nhìn em thế này, người biết cũng có thể tưởng rằng em thường xuyên nằm viện đó.”


      “Haizz, dù gì cũng có kinh nghiệm rồi, lóng ngóng lần là đủ lắm rồi.” Đồng Phi Phi vừa vừa thu dọn, chỉ lúc thu xếp xong chỗ quần áo để thay và số đồ vệ sinh cá nhân rồi quay trở lại phòng khách, cười với Mạnh Tuần vốn vẫn đứng sau từ bấy đến giờ: “ ngồi nghỉ lúc , em vào xào rau, lát là có thể ăn được ngay đây.”


      “Để làm cho! Chỉ là xào rau thôi mà, cái này cũng biết đấy!” Mạnh Tuần đặt cốc xuống, chuẩn bị vào trong bếp Đồng Phi Phi ngăn lại: “ cứ ngồi ! Mẹ em bị cao huyết áp, nấu nướng phải cho ít mỡ, ít muối, biết tỷ lệ nêm nếm đâu.”


      Nhà Đồng Phi Phi dùng nồi áp suất nên chỉ lúc là cháo được. Loáng cái xào xong hai món rau, cho vào bình giữ ấm xong rồi mới bưng rau và cháo còn lại đặt lên bàn ăn, ngại ngùng với Mạnh Tuần: “Vì bây giờ mẹ em được ăn mấy đồ dầu mỡ, thịt thà nên chỉ có rau, mùi vị cũng hơi nhạt nữa. có cần thêm chút tương ớt ?”


      Mạnh Tuần lắc đầu: “ cần đâu, dạo này toàn ăn mấy thứ đồ ngấy lắm, cũng nên để dạ dày thoải mái chút mà.”


      “Ừm, vậy ăn nhiều vào nhé!” Đồng Phi Phi bỏ chút tương ớt vào bát cháo của mình rồi dùng đầu đũa gạt lớp mỡ cay , húp thìa cháo lớn.


      “Em cũng ăn nhiều rau vào, đừng chỉ ăn mỗi cháo như thế!” Mạnh Tuần gắp đũa rau lớn, bỏ vào bát của Đồng Phi Phi, nhìn thấy giật mình, liền : “ vẫn chưa ăn đâu đấy, đũa này là đũa sạch đó!”


      “À… Em có ý đó đâu.” Đồng Phi Phi vội vàng nở nụ cười, cúi đầu gắp rau trong bát, ăn miếng rồi mới ngẩng lên với Mạnh Tuần từ nãy đến giờ vẫn chưa hề động đũa: “Sao vậy? Món này hợp khẩu vị của hay sao?”


      “Ừm, phải.” Mạnh Tuần sực tỉnh, tự gắp ình chút rau, bưng cháo lên húp soạt soạt rồi cách mơ hồ: “Ngon quá. Chúng ta mau ăn thôi. Ăn xong còn mang đồ đến ẹ em nữa.”


      “Vâng.” Đồng Phi Phi lên tiếng đồng tình, nhìn Mạnh Tuần ăn hết miếng này đến miếng khác, lặng lẽ nhìn xuống, thu lại nụ cười môi.


      Khi hai người đến bệnh viện bà Tống nghỉ ngơi. Đồng Phi Phi rón rén đặt bình giữ ấm lên tủ ở đầu giường rồi khe khẽ với Mạnh Tuần: “Buổi chiều còn phải làm đúng ? mau về !”


      Mạnh Tuần nhìn chiếc giường trống bên cạnh bà rồi gật đầu ra ngoài. lúc sau, Đồng Phi Phi ngồi nghỉ ghế cạnh giường bệnh của bà nhận được tin nhắn, là của Mạnh Tuần: “Chiếc giường bên cạnh thanh toán trước tiền thuê tháng rồi. Em đừng ngồi ở ghế, hãy lên giường mà ngủ.”


      Đồng Phi Phi ngây người vì ngạc nhiên, định nhắn lại Mạnh Tuần lại gửi tiếp tin nhắn: “Bệnh của mẹ em lần này thể khỏi ngay được, nếu em nghỉ ngơi cho tốt có thể trụ được mấy ngày chứ? Nếu ngay cả em cũng mệt mỏi còn có thể chăm sóc mẹ em được sao? Có sức khỏe là có tất cả, đạo lý đơn giản thế này chắc em phải hiểu được. Đừng mấy lời khách khí với , vẫn đợi em chăm sóc mẹ khỏe lại để còn quay lại làm việc đấy!”


      Tin nhắn rất dài, Đồng Phi Phi đọc từng câu, từng chữ, ngón tay lướt lên lướt xuống bàn phím điện thoại, cuối cùng nhắn lại câu: “Cảm ơn !”
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 04 – Phần 7



      Chương 4: Đau đớn tận cùng, mất mát tận cùng 7


      Buổi trưa ngày hôm sau, Đồng Phi Phi cầm hộp cơm bước ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị quay trở về nhà nấu cơm cho bà Tống gặp ngay Mạnh Tuần.


      “Tổng giám đốc Mạnh, sao lại đến đây vậy?”


      bao nhiêu lần rồi, nếu gọi “Mạnh Tuần” tiện cứ gọi là “Steven” cũng được mà!” Mạnh Tuần chán nản , nhấc túi vải cách nhiệt tay lên. “ cần phải vội về nhà nấu cơm nữa đâu, mang đến cho em rồi đây này.”


      “Hả? Như thế này là ngại quá, lại còn mua ở bên ngoài nữa…”


      phải mua ở bên ngoài đâu, là nấu đó.” Mạnh Tuần nhìn vẻ kinh ngạc gương mặt của Đồng Phi Phi, cười . “Chẳng phải chỉ là nấu cháo với xào rau thôi sao? Yên tâm , ở Mỹ lâu như vậy, cũng biết chút tài lẻ này đấy. Hơn nữa, cũng hỏi bác sĩ rồi, biết mẹ em bây giờ ăn được cháo quá đặc nên nấu rất loãng cho dễ tiêu hóa.”


      Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần lấy hộp cơm giữ nhiệt trong túi ra như thể bảo bối. Hộp cơm này giống hệt với hộp cơm mà vẫn dùng, hơn nữa nhìn mặt ngoài hộp cũng biết là mới mua rồi.


      “Mạnh… Steven, thực cần làm như vậy đâu.” Đồng Phi Phi khó khăn sửa lại lời trước ánh mắt của Mạnh Tuần nhưng lời ra vẫn mang kiên quyết: “ cũng biết đấy, em…”


      “Em cái gì chứ? Chỉ là mang bữa cơm thôi mà, cũng mong mẹ em sớm bình phục và em cũng có thể quay trở lại làm sớm. Cũng lâu rồi vào bếp, vừa hay hôm nay là cuối tuần, cũng nhân tiện luyện tập tay nghề luôn. Còn về mẹ em, em cũng cần phải lo lắng đâu, chọn mua hộp cơm giống với của em, nếu mẹ em phát ra mùi vị giống như của em nấu em với mẹ là mua ở căng tin nhé!”


      Mạnh Tuần cười cười trấn an Đồng Phi Phi, nhìn về phía khu phòng bệnh của bệnh viện: “Mẹ em vẫn đợi à? Em mang vào ẹ !”


      Đồng Phi Phi vẫn có chút do dự: “Nhưng mà…”


      “Dù sao cũng nấu rồi, phải là em cần đấy chứ?” Mạnh Tuần nhíu mày. “Dù sao cũng mang đến cho em rồi, nếu em thực cần có thể đổ cũng được. còn có việc, trước đây.”


      Mạnh Tuần xong, ấn hộp cơm vào tay của Đồng Phi Phi, rồi tiện tay cầm lấy hộp cơm trong tay , bỏ vào trong túi của mình, sau đó nhanh chóng bước về phía xe ô tô đỗ cách đó xa, lái xe rời . Khi Đồng Phi Phi phản ứng trở lại thấy bóng dáng Mạnh Tuần đâu nữa. cầm hộp cơm đứng lặng lẽ tại chỗ hồi lâu rồi cười cách đau khổ, đổ hết sao? là biết tính toán, biết thừa phải là người nỡ lãng phí đồ ăn mà!


      Quay trở lại phòng bệnh, Đồng Phi Phi nhàng mở hộp cơm mà Mạnh Tuần mang đến ra. Cháo ninh quả đặc lắm, độ nhừ vừa phải, bà Tống ăn mạch hơn nửa bát cách dễ dàng.


      Buổi chiều ngày hôm đó, Kha Nhã Doanh đưa Hạ Tiểu Quả đến thăm, lúc họ đến nhắm mắt nghỉ ngơi.


      “Dì Tống thế nào rồi?” Kha Nhã Doanh đứng ở cửa phòng bệnh, hạ thấp giọng hỏi Đồng Phi Phi.


      “Tình hình ổn định rồi, thần trí về cơ bản tỉnh táo, nhưng có lúc vẫn còn hoảng hốt.” Giọng của Đồng Phi Phi rất , nhưng bà vẫn mở mắt ra hỏi: “Phi Phi, là ai đến đó?”


      “Ồ, là Kha Nhã Doanh và Tiểu Quả.” Đồng Phi Phi đưa hai người họ đến bên cạnh giường của bà, ra hiệu cho họ chào hỏi bà Tống. Hạ Tiểu Quả ghé sát gần chút, nhàng : “Dì Tống, con đến thăm dì đây ạ!”


      Bà Tống chậm rãi đưa mắt nhìn gương mặt của Tiểu Quả rồi đưa tay lần sờ nắm lấy tay , giọng đôi chút hoảng hốt: “Quân An?”


      Đồng Phi Phi sững người, định lên tiếng giải thích nghe thấy Hạ Tiểu Quả : “Vâng, là con đây.”


      Lần này chỉ có Đồng Phi Phi mà ngay cả Kha Nhã Doanh cũng sững người kinh ngạc. Cho dù kể cho Tiểu Quả chuyện rất giống với Quân An và cũng biết rằng bà Tống vốn rất thích Tiểu Quả nhưng xảy ra chuyện nhận nhầm như thế này đây thực là lần đầu tiên.


      “Quân An, sao giờ con mới đến thăm mẹ…” Bà Tống mới được hai câu có vẻ hơi mệt, mơ màng nhắm mắt thiếp . Đợi đến tận khi bà Tống thực chìm vào giấc ngủ rồi, Hạ Tiểu Quả mới nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy tay . Đồng Phi Phi nhìn đầy cảm kích, khi tiễn hai người họ ra ngoài, với Hạ Tiểu Quả cách chân thành: “Vừa rồi là ngại quá! Dù sao cũng thực rất cảm ơn !”


      Hạ Tiểu Quả lắc đầu: “ có gì cả. Dì Tống luôn đối với rất tốt, cũng hy vọng dì có thể sớm khỏe lại.”


      Ba người đến cửa khu phòng bệnh, Kha Nhã Doanh : “Đúng rồi, Phi Phi, lúc vừa mới đến mình thương lượng xong với Tiểu Quả rồi, mấy ngày này cứ để ấy mang cơm đến giúp cậu nhé!”


      “Hả? cần đâu!” Đồng Phi Phi dừng bước, vội vàng lên tiếng từ chối. “ mình tớ vẫn ổn mà, trước đây cũng phải là chưa từng như thế này, hơn nữa Tiểu Quả cũng bận việc của ấy…”


      cũng có việc gì đâu. tìm được công việc ở trường học, bây giờ chưa khai giảng nên vẫn rảnh. Hơn nữa, dì Tống đối với rất tốt, hãy để có cơ hội được hưởng cảm giác được phụng dưỡng cha mẹ.” Hạ Tiểu Quả ngắt lời Đồng Phi Phi, với vẻ rất chân thành.


      “Nhưng mà…”


      “Ôi dào, cậu còn nhưng mà cái gì nữa?” Kha Nhã Doanh kéo tay Đồng Phi Phi vội vàng : “Đồng Phi Phi, cậu cứ đồng ý mà! Cậu xem tình hình của dì Tống lúc này, lúc nào cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc, cậu vừa phải mua thức ăn, rồi lại phải nấu nướng làm bữa, bận như vậy làm sao mà xoay xở kịp chứ? Hơn nữa, Tiểu Quả thực muốn được giúp đỡ chăm sóc dì Tống, cậu còn do dự gì nữa? Cậu yên tâm, trước khi vào thăm dì Tống, bọn mình hỏi qua bác sĩ rồi, những thứ cần kiêng trong ăn uống đều hỏi rất cẩn thận, ràng, có vấn đề gì đâu!”


      phải là mình lo lắng về điều đó, mình chỉ nghĩ là sao lại có thể làm phiền mọi người như thế này thôi…”


      “Phiền gì chứ? Rốt cuộc là cậu có coi mình là bạn nữa đấy? Chẳng phải bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau những lúc cần thiết hay sao? Hay là từ trước đến nay cậu vốn hề coi bọn mình là bạn?” Kha Nhã Doanh nhanh nhảu quá mức khiến người ta thể nào theo kịp, thêm vào đó là vẻ lặng lẽ nhưng đầy kiên quyết trong ánh mắt của Tiểu Quả, Đồng Phi Phi bị dồn vào thế thể kháng cự thêm được gì mà chỉ biết cười cách đau khổ, gật đầu: “Được rồi, coi như mình sai, làm sao mà mình lại có thể coi cậu là bạn cơ chứ? Nếu thế chắc là mặt mình phải dày lắm, dù sao mình cũng ghi nhớ tấm chân tình này. Sau này, nếu có bất cứ điều gì cần đến mình mình nhất định nề hà.”


      “Hi hi, được rồi! Vậy chúng mình giúp đỡ nhau mà, nề hà việc gì nhé, ha ha!”


      Kha Nhã Doanh vỗ vỗ vào tay Đồng Phi Phi cách thân thiết: “Cậu mau vào trong với dì Tống ! Lát nữa Tiểu Quả mang bữa tối đến, khoảng sáu rưỡi, được ?”


      “Được được, muộn hơn chút cũng sao mà!” Đồng Phi Phi vội vàng gật đầu. Kha Nhã Doanh cười, khoác tay Tiểu Quả: “Vậy bọn mình trước nhé, cậu mau vào trong !”


      Hạ Tiểu Quả cũng cười với Đồng Phi Phi: “ đến muộn đâu.”


      “Vâng, được rồi, cảm ơn !” Đồng Phi Phi chân thành lời cảm ơn Tiểu Quả, đứng đó nhìn theo mãi bóng của hai người rời cho đến tận khi khuất hẳn trong màn đêm rồi mới quay bước trở lại phòng bệnh.


      Suốt bảy ngày sau đó đều là Tiểu Quả ngày mang ba bữa đưa cơm đến bệnh viện cho bà Tống và Đồng Phi Phi. Các món ăn vừa đa dạng lại còn tuyệt đối tuân thủ theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt về ăn uống đối với bệnh nhân bị cao huyết áp. Sau đó, khi trường của Hạ Tiểu Quả khai giảng, vẫn thường tranh thủ lúc trống giờ dạy để đến thăm bà Tống. Lúc này, Bà Tống cũng hồi phục nhiều, có thể chuyện trò được nhiều hơn. Mỗi lần Tiểu Quả đến thăm, bà Tống đều rất vui, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.


      Sau khi được Hạ Tiểu Quả giúp đỡ, Đồng Phi Phi với Mạnh Tuần rằng cần phải đưa cơm đến viện nữa. Mạnh Tuần cuối cùng cũng kiên quyết miễn cưỡng nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn bớt chút thời gian đến thăm bà Tống, có hai lần còn gặp cả Hạ Tiểu Quả và cũng biết Hạ Tiểu Quả chính là bạn trai dám công khai của Kha Nhã Doanh.


      Bà Tống nằm ở phòng bệnh thường được khoảng hai tuần bác sĩ kiểm tra rằng còn trở ngại gì lớn, có thể xuất viện được rồi. Hạ Tiểu Quả cùng với Đồng Phi Phi đưa bà Tống về nhà an dưỡng. Về đến nhà, bà Tống nhất định đòi ữ Hạ Tiểu Quả ở lại ăn cơm, Tiểu Quả quả thực thể từ chối nên đồng ý ở lại.


      Lúc ăn cơm, Đồng Phi Phi và Hạ Tiểu Quả mỗi người ngồi bên bà. Bà ngắm nhìn dung mạo vô cùng giống Quân An của Tiểu Quả mà nén được, lén lau khóe mắt. Đồng Phi Phi vội vàng với vẻ ân cần: “Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ thấy khó chịu ở đâu sao?”


      có.” Bà Tống chậm rãi lắc đầu, tâm trạng lặng lẽ hẳn. “Chỉ là mẹ nhớ hồi trước, lúc con và Quân An cùng ăn cơm với mẹ, hồi đó hai đứa con suốt ngày tranh nhau gắp thức ăn ẹ…”


      Đồng Phi Phi khẽ mím chặt môi, gắp thức ăn cho bà Tống. “Mẹ à, cho dù Quân An còn nữa con mãi mãi là con dâu của mẹ, mãi mãi hiếu thuận với mẹ!”


      “Mẹ biết, mẹ biết mà…” Giọng của bà Tống trở nên nghẹn ngào. Đồng Phi Phi bối rối nhìn về phía Hạ Tiểu Quả. vốn im lặng ngồi bên cạnh từ bấy đến giờ chợt lên tiếng: “Dì Tống à, nếu dì chê con rất mong được làm con trai của dì.”


      “Hả?” Bà Tống vui vẻ ngẩng lên, nhìn Hạ Tiểu Quả, có vẻ như dám tin. “Con muốn nhận ta làm mẹ sao? Con thực muốn được làm con trai của ta sao?”


      “Đúng ạ!”Hạ Tiểu Quả điềm tĩnh cười, cất tiếng ấm áp và ràng: “Mẹ!”


      “Ôi!” Bà Tống bật khóc, nắm chặt bàn tay của Hạ Tiểu Quả. Đây là lần đầu tiên Đồng Phi Phi nhìn thấy nụ cười vui vẻ, hạnh phúc thực xuất gương mặt bà kể từ sau khi Quân An qua đời.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 04 – Phần 8



      Chương 4: Đau đớn tận cùng, mất mát tận cùng 8


      Đợt Tết, Hứa Lâm cùng bố mẹ nghỉ ở Hải Nam, sau Tết quay trở lại làm lại bị công ty phái công tác. Đợi đến khi có thời gian rảnh để đến thăm bà Tống được xuất viện.


      nuôi, sao lần này mẹ lại đột nhiên phát bệnh vậy? Con nhớ đêm Ba mươi con gọi điện chúc Tết mẹ, mẹ vẫn khỏe mà!” Hứa Lâm ngồi bên cạnh bà Tống, ân cần thăm hỏi.


      “Ai mà biết được chứ! Buổi trưa ngày mùng mẹ thấy trong người được khỏe lắm, ngủ lát tỉnh dậy thấy cũng đỡ hơn chút, ngờ sau đó lại đột nhiên bị ngất. Ôi, thực mẹ cũng mong lúc đó mình chết luôn được tốt. Dạo này khiến cho Đồng Phi Phi vì mẹ mà mệt mỏi nhiều, nó còn gầy hơn cả mẹ!”


      “Mẹ, mẹ gì vậy ạ?” Đồng Phi Phi bê đĩa táo gọt rửa sạch ra, ngồi xuống bên cạnh bà Tống, ân cần : “Mẹ đừng có suy nghĩ lung tung nữa! Nếu mẹ thực có xảy ra chuyện gì con cũng theo mẹ đấy!”


      Bà Tống sững người, chỉ vào Đồng Phi Phi rồi than thở với Hứa Lâm: “Con xem xem, nó linh tinh cái gì thế biết!”


      linh tinh gì chứ ạ? đó mẹ!” Hứa Lâm xiên miếng táo, ăn ngon lành, đứng bên cạnh Đồng Phi Phi. “Mẹ cũng phải là biết Đồng Phi Phi lo lắng ẹ thế nào. Còn con nữa, con cũng mong mẹ được sống lâu trăm tuổi, mẹ cũng được dọa chúng con như thế đâu ạ!”


      “Mẹ có dọa hai đứa đâu cơ chứ?” Bà Tống như biết là nên khóc hay nên cười. “Mẹ đến cái tuổi này rồi, cũng sống được hơn nửa đời người rồi, còn lại được mấy năm tuổi thọ nữa chứ?”


      “Con cần quan tâm mẹ có thể sống thêm được bao nhiêu năm nữa. Dù sao mẹ cũng được bỏ con lại mình đâu đấy!”


      “Phi Phi!” Bà Tống bị vẻ kiên quyết lạ thường của Đồng Phi Phi làm cho vô cùng kinh ngạc, bà nắm lấy tay của : “Con vẫn còn trẻ, linh tinh cái gì vậy?”


      “Con linh tinh…”


      “Ây da, được rồi, được rồi, mẹ với Đồng Phi Phi đừng có mà ở đây mấy chuyện sống chết nữa !” Hứa Lâm ngắt lời của Đồng Phi Phi, rồi với bà Tống: “Mẹ cũng vậy đó! Lần này, mẹ khó khăn lắm mới được xuất viện, chẳng phải là rất tốt hay sao, làm sao mà vẫn mấy lời gở này chứ? Nếu mẹ thực có xảy ra chuyện gì những ngày tháng vất vả của Đồng Phi Phi vừa rồi chẳng phải là vô ích sao? Ồ, đúng, phải là bao nhiêu năm vất vả đều vô ích mới đúng!”


      Bà Tống nghe Hứa Lâm vậy, thở dài tiếng: “Được rồi, mẹ nữa. Phi Phi bao nhiêu năm nay cũng phải dễ dàng gì rồi.”


      Ba người ngồi chuyện thêm hồi, sau đó Đồng Phi Phi đứng dậy nấu cơm. Bà Tống nhìn Phi Phi vào hẳn trong bếp rồi mới hạ thấp giọng với Hứa Lâm: “Hứa Lâm, đợt trước con lại sắp xếp cho Phi Phi xem mặt phải ?”


      “Vâng.” Hứa Lâm gật đầu, giải thích: “Nhưng bây giờ con muốn để ấy phải chịu áp lực về chuyện kết hôn nữa, con muốn giới thiệu cho ấy người bạn trai thực . Lần này con giới thiệu cho ấy mấy người rất được. Trong đó có người rất vừa ý với ấy đó mẹ, nghe sau Tết còn đến phòng môi giới hôn nhân hỏi thăm cách liên hệ với ấy nữa.”


      “Ồ? Chàng trai đó là người như thế nào vậy? Hoàn cảnh gia đình thế nào? Cảm giác của Đồng Phi Phi với người đó ra sao?”


      “Người con trai đó tên là Điền Hâm, hơn Phi Phi hai tuổi, gia cảnh cũng bình thường thôi nhưng ấy là người rất biết cầu tiến. ấy tốt nghiệp trường đại học danh tiếng xong lại học cao học. Bây giờ ấy làm ột công ty viễn thông lớn, đãi ngộ cũng rất tốt. Hơn nữa, tính cách của ấy cũng rất tốt, con nghe Đồng Phi Phi tối hôm đó bọn họ chuyện rất vui vẻ.”


      “Vậy sau đó sao Phi Phi lại liên lạc với người ta nữa?”


      “Haizz, mẹ cũng phải là biết…” Hứa Lâm chưa hết câu bà Tống cũng hiểu, ánh mắt bà tối hẳn: “Cái con bé Phi Phi này, là cố chấp quá .”


      Bà Tống dù gì là bệnh nhân mới được xuất viện nên chuyện hồi lâu người cũng cảm thấy mệt. Hứa Lâm dìu bà vào phòng trong nghỉ ngơi rồi vào bếp giúp Đồng Phi Phi.


      “Mình thấy sức khỏe của mẹ vẫn còn yếu. Cậu xin nghỉ hơn nửa tháng rồi đúng , có thể xin nghỉ thêm nữa được ?” Hứa Lâm vừa giúp Đồng Phi Phi rửa rau vừa hỏi.


      “Ừ, mình hỏi Tổng giám đốc Mạnh rồi, ấy đợt này công ty bận lắm, cũng có việc gì nên mình có thể xin nghỉ thêm.”


      bận lắm ư?” Hứa Lâm ngạc nhiên. “ ta với cậu như vậy sao?”


      “Ừ, sao vậy?”


      Hứa Lâm nhìn Đồng Phi Phi, vẻ bối rối: “Cậu thực biết sao? Phòng Kế hoạch chúng ta bây giờ rất bận đó!”


      “Rất bận ư?” Đồng Phi Phi ngạc nhiên hỏi. “Dự án đợt trước Tết chẳng phải là sắp xong rồi hay sao? Lẽ nào xảy ra chuyện gì?”


      phải là dự án đó xảy ra chuyện gì mà là chúng ta lại tiếp nhận thêm dự án lớn nữa.” Hứa Lâm cách khoa trương. “Nếu cậu nghĩ tại sao mà mình vừa quay lại công ty, đến thời gian tạt qua bệnh viện thăm mẹ nuôi cũng bị công ty phái công tác chứ? Dự án lần này có quy mô lớn hơn dự án trước Tết rất nhiều, cả phòng Kế hoạch đều phải dốc sức làm, ngay cả đứa mới vào công ty chưa được nửa năm như mình còn bị phái công tác nữa là, cái tên Thần Mặt Đen còn mệt quá tới mức bị xuất huyết dạ dày nữa đó! Vậy mà ta lại có thể với cậu là “ bận lắm” hay sao?!”


      Đồng Phi Phi ngừng tay, im lặng. Chả trách mà đợt trước thấy Mạnh Tuần đến viện thăm bà Tống nữa, điện thoại cũng ít gọi, ra cũng mệt quá mà đổ bệnh. Thế mà lại hoàn toàn biết gì.


      “Vậy bây giờ Tổng giám đốc Mạnh khá hơn nhiều chưa?”


      “Có vẻ đỡ nhiều rồi, đỡ cũng phải gắng sức thôi!” Hứa Lâm than câu. “Trước đây chúng ta toàn gọi ta là Thần Mặt Đen, bây giờ mới biết ta quả thực như thần vậy! Mình nghe Tiểu Trương , ta toàn nôn ra máu mà vẫn chịu nằm viện, đến viện lấy thuốc rồi lại quay trở lại làm. Cái tập đoàn kiểu gia đình thế này nên cũng khác, ta là người kế nghiệp nên ràng phải dốc hết tính mạng mà làm thôi!”


      Người kế nghiệp ư? Đồng Phi Phi nghĩ đến người trai với ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Tuần, thấy tim mình đột nhiên như thể bị bóp nghẹt. Vì gia tộc như thế, có xứng đáng để liều mạng như vậy ? Lẽ nào biết rằng sức khỏe của mình mới là điều quan trọng nhất hay sao? Đồng Phi Phi tháo tạp dề, với Hứa Lâm: “Hứa Lâm, cậu giúp mình để ý chút, xì dầu ở nhà sắp hết rồi, mình siêu thị mua thêm chai.”


      “Hả? Cậu dùng loại nhãn hiệu nào? Để mình mua giúp cậu!”


      cần đâu, để mình tự được rồi, cũng để xem xem có cần mua thêm thứ gì nữa . Cậu xem ti vi , đồ ăn đợi mình quay trở về rồi xào cũng được.” Đồng Phi Phi vừa vừa bước ra khỏi bếp, cầm điện thoại, ví tiền rồi ra ngoài. Bước ra khỏi khu nhà, lập tức mở danh bạ điện thoại, tìm tên của Mạnh Tuần, ngón cái lướt qua lướt lại nút gọi, cuối cùng cũng nhấn nút gọi.


      “Phi Phi?” Mạnh Tuần dường như nghe điện thoại ngay sau khi điện thoại đổ chuông, giọng có vẻ hơi căng thẳng: “Có chuyện gì à? Mẹ em xảy ra chuyện gì sao?”


      , mẹ em được xuất viện rồi, bà khỏe hơn.” Đồng Phi Phi nghe thấy ràng ở bên kia điện thoại là tiếng thở phào nhõm, sau đó là giọng của Mạnh Tuần truyền đến kèm theo cả nụ cười: “Vậy là tốt rồi, vừa rồi quả thực hơi sợ. Đây là lần đầu tiên em chủ động gọi điện cho đấy.”


      “Hả, ồ…” Đồng Phi Phi kịp phản ứng lại, với vẻ do dự: “Thực ra, em cũng có chuyện gì đặc biệt. bây giờ có tiện để nghe điện thoại ? Có bận lắm ?”


      “Tiện mà, bận.” Giọng ấm áp và dịu dàng của Mạnh Tuần vang lên, có vẻ như rất nhàn rỗi vậy. Cho dù lúc này vẫn cố gắng phê sửa tập tài liệu: “Chẳng phải rồi sao, dạo này rất rảnh rỗi. rất vui vì em gọi điện cho , em cần vội, cứ từ từ mà .”


      Đồng Phi Phi mím môi lại, cảm thấy trong lòng có chút xót xa: “Em nghe bây giờ phòng chúng ta vừa tiếp nhận thêm dự án lớn nữa. Đợt trước bận rộn đến mức ngã bệnh, lại còn bị xuất huyết dạ dày nữa phải ?”


      “Hả?” Mạnh Tuần sững người, cây bút trong tay ngừng lại. “Em nghe ai vậy?”


      “Cái này quan trọng. Quan trọng là tại sao lại có thể liều mạng như vậy chứ? phải từng với em rằng có sức khỏe là có tất cả sao?” Giọng của Đồng Phi Phi hơi gấp gáp, tại sao Mạnh Tuần lại có vẻ coi trọng sức khỏe của mình như vậy chứ?


      “Thế nên em gọi điện cho là quan tâm đến sao?” Nét cười trong giọng của Mạnh Tuần càng hơn, nghe chừng có vẻ rất vui. “Nếu sớm biết ốm lần mà khiến em lo lắng như vậy nên nôn ra máu sớm hơn cho rồi.”


      “Mạnh Tuần!” Đồng Phi Phi vội vàng lên tiếng, xong mới ý thức được là vừa hét tên của lên. ra, gọi bằng hai từ đó cũng quá khó khăn như trong tưởng tượng của .


      “Cuối cùng cũng gọi được tên rồi à? dễ dàng gì.” Giọng Mạnh Tuần thấp xuống như mang theo cả chút than thở: “Phi Phi, hôm bị đưa vào bệnh viện, thực nghĩ, nếu chết liệu em có vì mà đau buồn chút nào ?”


      Đồng Phi Phi giữ chặt điện thoại, cảm thấy tim mình như thể bị ai đó bóp nghẹt vậy, nỗi đau đớn và chán nản như lan tỏa khắp cơ thể, giọng trở nên run run: “ đừng lấy chuyện đó ra làm trò đùa, đừng như vậy… biết đấy, em thích kiểu đùa như thế này chút nào đâu!”


      Đầu bên kia im lặng hồi lâu rồi Mạnh Tuần mới cất tiếng: “Phi Phi, em có ở nhà ? đến gặp em nhé?”


      “Em vừa ra ngoài, định siêu thị để mua ít đồ…”


      “Vậy em đứng dưới nhà đợi ! đến ngay, em đợi nhé!” Đồng Phi Phi chưa kịp trả lời Mạnh Tuần dập điện thoại.


      Đồng Phi Phi thở hắt ra hơi sâu, ngẩng lên nhìn đám cây bên đường, cái thân khô xơ xác suốt cả mùa đông biết từ bao giờ mọc ra vô số những lộc non xanh, cảnh sắc mang đầy sức sống mạnh mẽ, dường như hương vị ấm áp của mùa xuân thực đến rồi.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 04 – Phần 9



      Chương 4: Đau đớn tận cùng, mất mát tận cùng 9


      Đồng Phi Phi đứng đợi dưới nhà chẳng bao lâu nhìn thấy chiếc xe Volvo màu xám bạc lao nhanh đến. Lúc Mạnh Tuần bước từ xe xuống, thậm chí vẫn còn có thể nghe thấy tiếng của động cơ xe. Mạnh Tuần mặc chiếc áo gió màu đen đứng trước mặt . Ánh mặt trời đầu xuân tươi sáng ấm áp chiếu rọi người , để lại những vệt nắng tròn vàng nhạt. ngẩng lên nhìn vào gương mặt , lúc này mới phát quả hơi gầy, sắc mặt cũng xanh xao hơn.


      “Bây giờ sức khỏe của tốt hơn nhiều chưa?” hỏi với đôi chút do dự. Mạnh Tuần tươi cười rạng rỡ: “ sao rồi. Lần trước nếu ra cũng hơi đáng sợ, thực ra cũng có gì đâu.”


      có gì ư? Nôn ra máu mà có gì, vậy phải xảy ra chuyện như thế nào mới được coi là có gì chứ? Đồng Phi Phi than thở: “ sao là tốt rồi. Sau này đừng có liều mạng như vậy nhé, có điều gì quan trọng hơn sức khỏe cơ chứ?”


      ra em cũng hiểu đạo lý này đấy?” Mạnh Tuần cố tình tỏ ra vẻ ngạc nhiên. “Vậy hồi trước là ai định ngày ngày ngồi ngủ ghế ở trong bệnh viện mà định đặt cái giường nghỉ chứ?”


      “Lúc đó là vì em muốn tiết kiệm. Hơn nữa, em biết là mình có thể ngủ được ở ghế.” Đồng Phi Phi cười. “Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn , cả chủ nhiệm Lưu nữa. Mẹ em vẫn luôn phải mời và chủ nhiệm Lưu bữa mới được.”


      “Phi Phi!” Mạnh Tuần cười. “Giữa chúng ta nên những lời như thế này nhỉ?”


      Đồng Phi Phi nhìn ánh mắt mang ý cười của Mạnh Tuần, mím môi lại: “Nên chứ. Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau cũng vẫn cần lời cảm ơn chứ.”


      “Bạn bè sao?” Mạnh Tuần sững người, ánh mắt buồn bã. nhìn Đồng Phi Phi, giọng hơi có chút do dự. “Là vừa rồi trong điện thoại nghe nhầm hay là bây giờ hiểu sai đây?”


      “Vừa rồi hề nghe nhầm, và bây giờ cũng hề hiểu sai.” Đồng Phi Phi bình tĩnh nhìn Mạnh Tuần. “Vừa rồi trong điện thoại em gọi là Mạnh Tuần, em cũng rất quan tâm đến bởi vì em coi như bạn của em. Nhưng mà, chỉ là bạn bè mà thôi, là bạn giống như Kha Nhã Doanh vậy.”


      “Bạn bè giống như Kha Nhã Doanh sao?” Nét cười trong đáy mắt của Mạnh Tuần cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn. đưa tay lên day day huyệt nhân trung, dường như muốn được trút bỏ điều gì đó nhưng cuối cùng lại buông xuôi: “Được thôi, bạn bè bạn bè, hơn nữa còn được coi là bạn bè giống như Kha Nhã Doanh cũng khá tốt rồi. Bây giờ, có phải em vẫn muốn siêu thị hay ? thôi, đưa em .”


      Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi siêu thị mua ít đồ rồi đưa về nhà. xe, Đồng Phi Phi hỏi Mạnh Tuần, có cần quay lại làm hay Mạnh Tuần đáp: “Bây giờ mẹ em cần người chăm sóc nữa, cũng được chứ?”


      Đồng Phi Phi nghĩ rồi lắc đầu, Mạnh Tuần cười : “Vậy thôi, chuyện công ty em cần phải lo lắng, cũng phải là có em công ty thể hoạt động được. Em cứ yên tâm ở nhà chăm sóc mẹ !”


      Đồng Phi Phi cúi đầu, thêm gì nữa. Cho đến tận khi Mạnh Tuần đưa về đến cổng nhà, mới ngẩng lên, cách nghiêm túc: “Cảm ơn !”


      Mạnh Tuần bật cười, trong giọng cười mang vẻ bao dung: “Cảm ơn cái gì chứ? Chẳng phải là bạn rồi sao? Được rồi, em cũng ra ngoài lâu rồi, chắc là dì ở nhà đợi cũng sốt ruột lắm! Mau lên nhà , có chuyện gì cứ gọi điện cho . Đừng có nghe người khác lung tung, bận như vậy đâu. Ít nhất vẫn có thời gian để nghe điện thoại của em mà.”


      Đồng Phi Phi nhìn dáng vẻ nửa đùa nửa của Mạnh Tuần, trong lòng dâng lên cảm xúc lẫn lộn phức tạp xen lẫn giữa nỗi buồn và ấm áp. nhìn xuống, khe khẽ gật đầu với Mạnh Tuần rồi mới đẩy cửa xe, chậm rãi bước xuống.


      Mạnh Tuần sau khi đưa Đồng Phi Phi về nhà cũng quay trở lại làm mà lái xe thẳng đến sân bay. Hôm nay, Alex từ Mỹ trở về và nhận lời đến đón. Khi đến sảnh đợi chuyến bay của Alex hạ cánh, đứng chờ ở cổng ra chẳng bao lâu thấy Alex xách túi đủng đỉnh ra.


      “Cậu chỉ có tí đồ thế này thôi à? có hành lý ký gửi hay sao?” Mạnh Tuần có chút ngạc nhiên, lần này dù gì ít nhất Alex cũng phải ở lại trong nước khoảng mười đến mười lăm ngày cơ mà.


      “Về nước công tác mang hành lý gì cơ chứ? Những đồ cần dùng ở nhà đều có, tôi chỉ mang theo mấy bộ quần áo và cái máy tính, chẳng có đồ gì cần phải ký gửi cả.” Alex cùng Mạnh Tuần bước ra khỏi sân bay. bước lên xe, với lấy chiếc bật lửa Mạnh Tuần để bệ xe, châm điếu thuốc, rít vào hơi sâu rồi thoải mái ngồi dựa lưng vào vị trí ghế lái phụ của xe, uể oải phả ra những vòng khói thuốc tròn: “ có bật lửa, nhịn suốt cả ngày rồi, là khó chịu.”


      Mạnh Tuần đưa mắt nhìn , : “Tôi nhớ là trước đây cậu đâu có nghiện như thế. Sao rồi, mệt lắm à?”


      “Còn phải hỏi. Cậu thử ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ xem.” Alex lắc lắc cái cổ, lại rít vào mấy hơi thuốc sau đó dập điếu thuốc , đóng cửa sổ xe lại. “Paul đâu? Buổi tối đâu uống rượu đây?”


      “Cậu về nhà à?” Mạnh Tuần hơi ngạc nhiên. “Hay là nhà cậu biết hôm nay cậu về?”


      “Ừ, tôi với nhà là ngày mai mới về đến nơi. Sợ ngộ nhỡ muộn chút mọi người lại mất công đợi.” Alex cũng đúng, người bạn của đáp chuyến bay về nước muộn hơn gần mười tiếng đồng hồ, hại người nhà ta phải đợi ở sân bay suốt cả đêm. Mạnh Tuần gật đầu: “Vậy chúng ta ăn cơm trước nhé! Paul biết là hôm nay cậu có thời gian ra ngoài nên chơi với bạn rồi. Xem cậu ta chơi với bạn rồi còn có thời gian mà gặp chúng ta nữa .”


      “Hi hi, tên tiểu tử đó bị dắt mũi rồi à?” Alex bật cười. “Lần trước tôi gọi điện cho cậu ta, nghe thấy cậu ta lần này về nước liệu có kịp thời gian tham dự lễ cưới của cậu ta đấy. ngờ là cậu ta bây giờ cũng chịu khó theo kịp thời đại đấy nhỉ, định cưới gấp cơ đấy!”


      “Quá gấp ý chứ!” Mạnh Tuần nhấn mạnh. “Đợt Giáng sinh cậu ta vẫn còn ở nhà tự kỷ mình, còn kéo tôi ra ngoài uống rượu. Kết quả là hồi Tết Lệ Giang chuyến về với tôi là . Còn chưa được tháng mà chuẩn bị đăng ký kết hôn với người ta rồi. Với tốc độ này tôi quả nghi ngờ liệu có phải cậu ta làm con nhà người ta to bụng rồi đây!”


      “Hả? đấy?” Alex sững người chút rồi lắc đầu. “Nhưng dù sao thời đại bây giờ cũng cho rằng cứ lên xe trước rồi mua vé sau cũng được mà.”


      “Đúng đấy, bây giờ nhiều phụ nữ còn tức giận vì thể sống thoáng hơn đàn ông chúng ta đấy.” Mạnh Tuần than thở .


      Alex nhìn khẽ cười: “Thoáng đến vậy sao? Vậy nàng của cậu thế nào rồi? thoáng với cậu hay chưa?”


      Ánh mắt Mạnh Tuần trở nên ảm đạm, lắc đầu: “Hôm nay, ấy chủ động gọi điện thoại cho tôi, được mấy câu quan tâm đến tình hình sức khỏe của tôi, tôi kích động đến mức lao ngay đến nhà ấy. Kết quả, ấy với tôi rất ràng là, quan tâm đến tôi vì coi tôi là bạn, nhưng cũng chỉ là bạn mà thôi.”


      “Ha ha ha, thế là cậu bỗng nhiên bị giội gáo nước lạnh, trái tim buốt giá phải ?” Alex chế nhạo được hai câu, thấy Mạnh Tuần hề phản bác liền vỗ vỗ vào vai , an ủi: “Cũng được rồi, người ta mở cho cậu khe hở đấy! Cũng may là ấy cũng thực coi cậu là bạn, bắt đầu quan tâm đến cậu, cũng còn tốt hơn trước là cứ nhất định chỉ đóng giả là bạn thôi, đúng ? Điều này cũng thể phòng vệ của ấy bắt đầu lơi lỏng, cậu cứ cố gắng thêm lửa vào, vun vén thêm chẳng mấy chốc ngày thành công đến thôi!”


      “Cứ hy vọng vậy.” Mạnh Tuần thở dài tiếng, liếc sang nhìn Alex. “Cậu chuyện của tôi sao mà hợp tình hợp lý thế? Vậy còn chuyện của cậu sao? Vẫn còn nhớ đến ấy à? Lần này cậu về có định tìm gặp ấy ?”


      “Tôi á?” Alex tự cười mỉa mai. “Cho dù muốn gặp cũng thể gặp được. Bây giờ người ta có ở Trung Quốc hay , tôi cũng biết, biết tìm ở đâu đây?”


      phải như vậy chứ? Các cậu nhiều năm liên lạc rồi sao?” Mạnh Tuần hơi ngạc nhiên nhìn Alex.


      Alex cười đau khổ, lắc đầu: “ ấy đổi số điện thoại rồi, cũng chịu trả lời email của tôi, gửi tin nhắn QQ, MSN cũng nhận được bất cứ phản hồi nào, tôi thực thể liên lạc được.”


      Mạnh Tuần nhìn thần sắc ủ ê của Alex, giọng cũng trầm hẳn xuống: “ ấy thực dứt khoát rồi, cậu vẫn còn nhớ đến ấy làm gì nữa? Tìm người khác thôi.”


      phải là chịu tìm.” Alex với vẻ bất cần. “Chỉ là chưa gặp được người thích hợp mà thôi. Haizz, đừng chuyện này nữa, mau tìm chỗ nào đấy để lấp đầy cái bụng rỗng , bữa ăn chuyến bay mình nôn hết cả rồi!”


      Mạnh Tuần nhíu mày nhìn đồng hồ xe: “Hôm nay cuối tuần, ngày này mấy chỗ tốt chút rất đông người, đợi có chỗ trống chắc cũng mất hàng tiếng đồng hồ. Hay là để tôi đưa cậu đến quán này nhé, chỗ này chắc là cần phải đợi đâu, khẩu vị cũng khá vừa miệng.”


      “Được đấy! Chỗ mà cậu thấy đồ ăn vừa miệng chắc chắc là ổn rồi, vậy chúng ta đến chỗ đó !”


      Nơi mà Mạnh Tuần đưa Alex đến chính là cái quán mà đêm Giáng sinh Đồng Phi Phi đưa đến. vừa mới bước vào quán chị Trương ra đón: “Hoan nghênh, hoanh nghênh!”


      Chị nhiệt tình đưa Mạnh Tuần và Alex vào tận chỗ ngồi rồi đưa thực đơn ra với nụ cười vui vẻ môi: “Cậu Mạnh hôm nay muốn ăn gì vậy?”


      “Chị vẫn còn nhớ tôi sao?” Mạnh Tuần hơi ngạc nhiên, kể từ sau đêm Giáng sinh đó cũng chưa hề quay lại nơi này thêm lần nào, bây giờ cũng được khoảng gần hai tháng rồi, thế mà bà chủ quán vừa nhìn có thể nhận ra sao?


      “Đương nhiên! Cậu là người mà Đồng Phi Phi đưa đến bữa trước, làm sao tôi lại nhớ được cơ chứ? Dạo này Phi Phi cũng thấy đến, con bé vẫn khỏe chứ?”


      “Vâng, đợt trước mẹ ấy bị bệnh phải nằm viện nên ấy phải chăm sóc bà.”


      “Hả? Là bà nội nó chứ? Hồi nó mười tuổi bố mẹ đều mất cả. Ôi, tội nghiệp quá! Con bé này sao mà số nó khổ đến vậy. Năm đó, nó đến chỗ tôi làm chính là vì bà nội bị bệnh, ngày nào nó cũng ở chỗ tôi làm đến , hai giờ sáng, sớm ngày hôm sau lại vội vàng nơi khác làm thêm…”


      “Phi Phi mà chị đến phải là Đồng Phi Phi đấy chứ?” Alex từ nãy đến giờ chưa câu nào bỗng xen ngang hỏi. Mạnh Tuần bị sức nhiệt tỏa ra từ ánh mắt của Alex làm cho giật mình, hơi sững người đáp lại: “Tên là Đồng Phi Phi, sao vậy?”


      “Sao vậy ư?” Alex khẽ khếch môi, có vẻ như muốn cười nhưng rốt cuộc lại bị thê lương khó nên lời làm cho phân tán. “ ra từ trước đến nay tôi vẫn chưa hề với cậu, hồi đó tôi vội từ Mỹ quay trở về chính là vì tên là Đồng Phi Phi sao?”
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :