1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu anh nói anh yêu em - Lạc Hà (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 01 – Phần 5



      Chương 1: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay 5


      Buổi sáng Chủ nhật, Đồng Phi Phi chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào. Mạnh Tuần gọi điện thoại giục dậy: “Đến công ty, gửi tài liệu tối qua xử lý xong cho tôi ngay.”


      “Gì cơ?” Đồng Phi Phi nắm chặt điện thoại, chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên! rốt cuộc phạm tội với vị thần tiên nào thế? Tại sao lại gặp phải những chuyện đen đủi như vậy, hết chuyện này đến chuyện khác, vẫn chưa thể chấm dứt được sao? Oán hận lại oán hận, vẫn phải làm theo lệnh, từ giường bò xuống, mở tủ quần áo, nghĩ dù sao cũng chỉ đến công ty để gửi tài liệu đó, vì thế chỉ vơ vội chiếc áo khoác, khoác ra ngoài bộ quần áo thể thao. Lúc đó, hoàn toàn ngờ tới, chính suy nghĩ này khiến ba tiếng sau cảm thấy hối hận!


      “Mới đánh được lúc mệt như vậy, thực phải tập luyện nhiều vào!” Mạnh Tuần cau mày lấy chai nước khoáng ném cho , Đồng Phi Phi mệt mỏi thở ra hơi giơ tay ra đón, đến cảm ơn cũng , liền mở nắp, uống vài ngụm. Mạnh Tuần bĩu môi, vui vẻ ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân, giơ hai tay, duỗi thẳng lưng hít hơi sâu: “Vận động thế này, người ra mồ hôi, thoải mái!”


      Đồng Phi Phi , nắp nút chai lại, thầm nghĩ, cảm thấy thoải mái, nhưng tôi mệt rã người! Mạnh Tuần phát Đồng Phi Phi từ nãy im lặng câu nào, nhướng mày hỏi: “Sao thế? thích chơi tennis sao? Vậy chúng ta chơi cái khác nhé?”


      “Ồ, phải. Tổng giám đốc Mạnh, trưa nay phải có việc bận sao? xem, tài liệu tôi cũng gửi rồi, bây giờ còn sớm nữa… ”


      “Bữa trưa tôi nhường.” Mạnh Tuần nhàng . Thấy biểu như bị kích động của Đồng Phi Phi, đột nhiên cảm thấy rất vui, khẽ nhếch môi, nở nụ cười, cố gắng hết sức lấy giọng dịu dàng : “ thôi! Vừa hay, hôm nay ăn mặc rất phù hợp, chiều nay chúng ta có thể chơi trò khác. Như vậy , trưa nay tôi cho phép chọn món.”


      Chọn món? Mình còn phải ra ngoài ăn với ta nữa ư? Chai nước khoáng trong tay bị bóp méo. Lần thứ trăm linh Đồng Phi Phi đau khổ mắng bản thân sao đầu mình lại ra bộ dạng sũng nước thế này! cắn răng thề, sau này gặp mặt Mạnh Tuần, nhất định phải trang điểm đàng hoàng như khi đến tổng công ty! Đúng rồi, hôm nay về, việc đầu tiên phải làm chính là tìm lại đôi giày cao gót mười phân của mình! Mạnh Tuần, sau này phải để tôi cho trận, tôi dùng đôi giày này di nát ra mới hả giận!


      Dẫn Đồng Phi Phi ra khỏi sân bóng, Mạnh Tuần chọn nhà hàng buffet. Lúc bắt đầu Mạnh Tuần chỉ nghĩ rằng có lẽ khẩu vị của hai người giống nhau, ăn buffet có thể được tự do chọn lựa. Nhưng sau đó, lúc n+1 lần thấy Đồng Phi Phi kiễng chân lên để lấy thức ăn, hân hoan, vui mừng, quả nhiên mình chọn đúng địa điểm.


      … có thể ăn hết ngần này sao?” Mạnh Tuần nghĩ đến khí thế mạnh mẽ của Đồng Phi Phi trong lần ăn lẩu, sau đó lại nhìn dáng điệu của đĩa đầy tôm hấp, cuối cùng kìm được hỏi câu.


      “Phải hết chứ!” Đồng Phi Phi vừa ăn vừa ú ớ trả lời. Đùa à, bữa ăn 188 tệ[3] người, chỉ có người ngốc mới ăn no!


      [3] Khoảng gần 600.000 đồng tiền Việt Nam.


      Ăn hết ngần này? Mạnh Tuần nghĩ người trước mặt mình tuyệt đối có thể dùng tính từ “que củi” để miêu tả, thầm nghĩ dạ dày của làm bằng cao su chăng?


      “Dạ dày mới làm bằng cao su ấy!” Đồng Phi Phi tức giận lẩm bẩm, Mạnh Tuần mới phát những điều mình nghĩ cẩn thận bật ra thành tiếng.


      “Còn phải tại lúc sáng vận động nhiều sao, cho nên bây giờ mới thấy hơi đói.” Đồng Phi Phi lườm Mạnh Tuần.


      Mạnh Tuần bật cười: “Hơi đói sao? Vậy lúc rất rất đói là trong trường hợp nào? Ăn hết cả cái đầu bò ư?”


      Đồng Phi Phi cúi đầu, đôi đũa trong tay dừng lại. lúc sau, mới khẽ mỉm cười : “Lúc rất đói, thực ra tôi cũng muốn ăn cả chiếc đầu bò. Nhưng lúc đó thực thể ăn nhiều dã man như vậy, nếu , bị thủng dạ dày mất.”


      Mạnh Tuần ngây người, vẻ mặt tươi cười biến mất, giọng điệu trầm xuống: “ thực có lúc rất đói sao?”


      “Đúng vậy.” Đồng Phi Phi ngẩng đầu, cười hi hi, giọng điệu có vẻ hài hước. “Tôi từng ba ngày ba đêm ăn, tin ?”


      Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi, mặc dù lông mày cong cong, nụ cười tươi tắn, ánh mắt hút hồn nhưng ấm áp, chỉ có chút lạnh lùng đầy bình tĩnh. Giống ngày hôm đó, nhìn thấy đôi mắt đó, lạnh lùng, vô hồn.


      Trầm lặng hồi lâu, người Mạnh Tuần dần dần ngả về sau, dựa vào ghế, bất động quan sát Đồng Phi Phi. sợ tối, chịu được đói, cùng chơi tennis hai giờ đồng hồ liền mà mệt đến nỗi gục xuống. phát , đối với người con xem ra chút mạnh mẽ này, dường như bắt đầu có chút hiếu kỳ. rốt cuộc còn bao nhiêu điểm khiến bất ngờ nữa?


      Đồng Phi Phi đối mặt với ánh mắt của Mạnh Tuần, vẫn ăn hết đĩa tôm, bỏ đũa xuống, khẽ ợ tiếng, giọng lại trở lại vẻ e lệ như trước: “Tổng giám đốc Mạnh… ”


      “Ngoài thời gian làm việc, cần phải gọi tôi là Tổng giám đốc Mạnh, có thể trực tiếp gọi tên, hoặc tên tiếng là Steven.”


      “Mạnh… ” Đồng Phi Phi do dự hồi lâu, cái tên “Tuần” vẫn khó bật ra ngoài. than thở bỏ cuộc, : “Vậy Steven, nếu ăn xong rồi, chúng ta có thể được chưa?”


      “Tôi ăn xong từ lâu rồi. Thế còn , thực ăn no chưa?”


      Đồng Phi Phi giả vờ nghe thấy câu châm chọc của Mạnh Tuần, vừa cười vừa gật đầu vẻ tự mãn: “Ăn no rồi.”


      Mạnh Tuần gọi nhân viên tính tiền, đứng dậy kéo Đồng Phi Phi, vui mừng : “Bây giờ có sức rồi, chúng ta leo núi để tiêu cơm nhé?”


      Đồng Phi Phi chưa bao giờ được đón nhận chăm sóc chu đáo, tỉ mỉ hiếm thấy của Mạnh Tuần như vậy, bị câu của kéo xuống vực sâu, vẫn phải leo núi sao? Trời ơi, hôm nay phải mở Thế vận hội cá nhân sao?


      Hiển nhiên kháng nghị vô hiệu, huống hồ vừa ăn cơm của người ta, còn dám gì nữa đây. Đồng Phi Phi chán nản theo sau Mạnh Tuần, lặng lẽ xoa bóp tay mình, u sầu nghĩ, hôm nay xong rồi, bây giờ tay mỏi, chốc nữa chân mỏi, tối nay có thể được nằm giường trải nghiệm cảm giác toàn thân đau nhợ. Nếu ngày mai thực thể bò khỏi giường, có thể viết giấy nghỉ với lý do bị thương ?


      Lúc qua cửa nhà hàng, qua tấm kính dày rộng ở cột trụ, Mạnh Tuần nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Đồng Phi Phi, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Cảm giác này rất lạ, dường như có chút vui mừng, nhưng lại có chút khó chịu, thử tìm hiểu cái cảm giác ấy cuối cùng là gì điện thoại của Đồng Phi Phi đổ chuông.


      “Phi Phi, cậu ở đâu thế? Cậu có ở nhà ?” Kha Nhã Doanh bật khóc trong điện thoại.


      Đồng Phi Phi giật nảy mình: “Nhã Doanh, sao thế? Mình ở ngoài, cậu ở đâu? xảy ra chuyện gì vậy?”


      “Phi Phi, bây giờ cậu có thể về được ? Mình đứng trước cửa nhà cậu. Mình… mình buồn lắm, cậu về với mình được ?”


      “Được, được, được rồi! Cậu đừng , mình về ngay lập tức, giờ về luôn đây!” Đồng Phi Phi vội vàng nhìn sang Mạnh Tuần: “Tổng giám đốc Mạnh… ”


      “Được rồi, giờ tôi đưa về.” Mạnh Tuần mở cửa xe, để Đồng Phi Phi ngồi vào, lúc khởi động xe, phát chưa thắt dây an toàn, liền ngả người kéo dây an toàn giúp .


      “Á!” lúc thất thần, Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần ghé sát tới khiến sững sờ, kinh ngạc kêu lên. Mạnh Tuần kéo dây an toàn, thẳng người, “sập” tiếng giúp thắt dây, nhân tiện nhìn : “Sợ hãi cái gì?”


      Mặt Đồng Phi Phi đột nhiên ửng đỏ, do dự câu: “Cảm ơn!”


      Mạnh Tuần hắng giọng, khởi động xe, giọng điệu có vẻ bất mãn: “ là người đơn bào sao? Nghĩ việc gì cũng phải nhớ thắt dây an toàn. Năng lực xử lý việc thấp như vậy, bình thường làm việc thế nào?”


      “Tôi làm việc ở công ty trước nay chưa sai bao giờ, cũng chưa bao giờ vì vấn đề hiệu suất mà làm sai việc gì.” Bị Mạnh Tuần trách móc hồi lâu, tâm trạng của Đồng Phi Phi vốn tốt, cuộc điện thoại vừa rồi của Kha Nhã Doanh khiến lo lắng, nhất thời chú ý khống chế ngữ điệu, xong mới phát ra giọng có chút tức tối.


      “Tức đến như vậy sao?” Quả nhiên mặt của Thần Mặt Đen tối sầm lại.


      “Xin lỗi!” Đồng Phi Phi vội vàng , sắc mặt Mạnh Tuần vẫn lặng như nước. khẽ ngáp, cần phải gì để gỡ lại đây, nhưng đột nhiên cơn đau thấu xương ập tới, giống như giọt nước nhấn chìm , khiến cả người đều khó chịu, hơn nữa cũng muốn nhúc nhích được chút. Ngồi tựa vào ghế, cúi đầu, thầm nghĩ, thôi vậy, như vậy , sa thải sa thải, cùng lắm lại bắt đầu từ tầng lớp đáy của xã hội vậy, nhưng nghĩ bắt đầu lại từ đầu, cũng phải là chưa thử qua. Trong lòng nghĩ vậy, người thấy thoải mái hơn, cuối cùng Đồng Phi Phi chìm vào giấc ngủ ở xe, cho đến khi Mạnh Tuần gọi dậy: “Đến rồi.”


      “Hả?” Đôi mắt mơ màng mở ra, Đồng Phi Phi ngồi thẳng người, chiếc áo đắp người rơi xuống. Mạnh Tuần cúi người nhặt lên, mới nhìn hóa ra là áo khoác của , đột nhiên thấy khó chịu: “Xin lỗi!”


      “Dường như thích xin lỗi nhỉ?” Mạnh Tuần biết từ lúc nào châm điếu thuốc, mở nửa cửa xe, làn khói bay xung quanh, Đồng Phi Phi nhìn vẻ mặt của Mạnh Tuần, cái đầu vừa ngủ dậy vận động cũng có chút chậm chạp, chỉ có thể hàm hồ tiếng: “Vâng”, coi như trả lời. Mạnh Tuần cũng gì, khẽ nhìn Đồng Phi Phi, ánh mắt rất tập trung, nhìn rất kỹ, nhưng dường như lại có chút tập trung. Đồng Phi Phi ngượng ngùng cử động, nhàng nghịch dây an toàn, muốn mở cửa xe, nhưng phát vẫn chưa mở chốt. biết làm thế nào, đành : “Tổng giám đốc Mạnh… ”


      “Tôi rồi, đừng gọi tôi là Tổng giám đốc Mạnh.” Mạnh Tuần dập điếu thuốc, mở cửa xe, dường như khẽ thở dài tiếng: “ về !”


      Đồng Phi Phi mấp máy môi, khẽ câu: “Cảm ơn!” đóng cửa xe, đầu ngoảnh lại, bước vào ngõ . Mạnh Tuần ngồi trong xe, nhìn bóng dáng dần xa khỏi tầm mắt, mới ngoảnh đầu lại, đạp mạnh chân ga, nhanh chóng rời .
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 01 – Phần 6



      Chương 1: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay 6


      Đồng Phi Phi vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Kha Nhã Doanh ngồi ôm đầu gối đợi trước cửa nhà , mặt đẫm nước mắt.


      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” vội vàng chạy đến, kéo Kha Nhã Doanh đứng dậy. Kha Nhã Doanh vừa nhìn thấy Đồng Phi Phi, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. ôm Đồng Phi Phi vào lòng. Đồng Phi Phi tay chân loạn xạ đỡ dậy, tay mò vào trong túi tìm chìa khóa, tra vào ổ, hí hoáy mãi mới mở được cửa. Chiếc khóa cửa chống trộm này do người thuê trước để lại, đầu khóa cũng gỉ, Kha Nhã Doanh chu miệng : “ bảo cậu thay khóa từ đầu rồi, mỗi lần mở cửa đều như phá cửa ra vậy, rắc rối quá!”


      “Tiểu thư à, phải chủ nhà biết quý dầu mỡ, mắm muối, đối với những người nghèo khổ, có thể tiết kiệm tiết kiệm!” Đồng Phi Phi vừa đỡ Kha Nhã Doanh vào phòng vừa .


      “Cậu! Đến cậu cũng mình như vậy! Hừ… ” Kha Nhã Doanh vốn nín khóc, nhưng vì câu của Đồng Phi Phi, lại trào nước mắt. Đồng Phi Phi cảm thấy ái ngại nhìn Kha Nhã Doanh òa khóc trước mặt, hiểu nổi. Nhã Doanh, Nhã Doanh vừa điều gì vậy?


      Kéo vai Kha Nhã Doanh để ngồi xuống ghế, Đồng Phi Phi vào phòng vệ sinh lấy chiếc khăn xấp nước ấm, mang tới cho : “Lau mặt ! Trời lạnh thế này, đừng khóc, khóc là da mặt nứt nẻ hết!”


      “Nẻ nẻ, sợ gì chứ, cậu có sữa rửa mặt sao?”


      “Mình da dầu, cậu da khô, cậu có thể dùng sữa rửa mặt của mình ?”


      “Có gì thể dùng được chứ? Mình dùng cũng được! Lẽ nào chúng mình thể chịu khổ được sao? Đúng, mình chưa từng chịu khổ, nhưng đó là có cơ hội! Các cậu dựa vào cái gì mà cho rằng mình thể chịu khổ? Dựa vào điều gì chứ?” Kha Nhã Doanh tức giận , nước mắt lại trào ra.


      Đồng Phi Phi vội vàng rút khăn giấy ra lau cho , dường như phải quỳ xuống cầu xin: “Bà của tôi ơi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, được chưa? Cậu đừng có khóc như vậy nữa được ? Nín rồi cậu có thể ình tại sao ? Cứ thế này mình cũng biết phải làm thế nào…”


      Kha Nhã Doanh bặm môi, giơ tay tháo đôi giày cao gót, Đồng Phi Phi lập tức chạy đến tủ giày dép lấy đôi dép trong nhà, đặt bên chân của Kha Nhã Doanh, quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn, cười hỏi: “Bà ơi, có cần tiểu nữ giúp người xoa bóp chân ? Tiểu nữ rất chuyên nghiệp, dối người đâu!”


      Kha Nhã Doanh cuối cùng cũng bị câu khoe khoang của Đồng Phi Phi làm cho bật cười, khẽ dùng đầu gối huých vào cánh tay Đồng Phi Phi, kết quả là Phi Phi nhăn mặt đau đớn, lông mày cau lại giãn ra.


      “Sao thế? Mình mạnh tay quá à?” Kha Nhã Doanh định kéo tay Đồng Phi Phi, bị Phi Phi giơ tay ngăn lại: “Đừng!”


      Chậm rãi bóp tay, Đồng Phi Phi đứng dậy, đến bên chiếc sofa, ngồi xuống, giải thích: “Buổi sáng bị Thần Mặt Đen lôi đánh tennis cả buổi, bây giờ vẫn còn đau!”


      “Mạnh Tuần hẹn cậu đánh tennis?” Kha Nhã Doanh tròn mắt kinh ngạc. “Hai người thực bắt đầu rồi?”


      “Đúng vậy, bắt đầu rồi, cuộc sống áp bức và bị áp bức.” Đồng Phi Phi mấy vui vẻ , xua xua tay. “Đừng chuyện của mình nữa, cậu thế này rốt cuộc là có chuyện gì?”


      Kha Nhã Doanh thở dài, giọng vẫn oang oang: “Tay cậu mỏi, chân cậu đau. Cậu đánh tennis cả buổi sáng, còn mình bộ quãng đường gần hai tiếng.”


      vừa vừa xoa xoa chn, Đồng Phi Phi nhìn gót giày cao khoảng tám, chín phân, than câu: “Vẫn là cậu giỏi! Tự ngược đãi bản thân đến mức như vậy, khâm phục!”


      “Cậu tưởng mình thích ngược đãi mình như vậy sao? Mình chỉ mang điện thoại theo, túi vẫn còn ở nhà Tiểu Quả, người còn đồng, bộ biết làm thế nào? Mình cho rằng ta đuổi theo mình, kết quả mình thẳng đến nhà cậu, ta cũng gọi điện ình!” Kha Nhã Doanh đến đây, mắt đỏ hoe rồi.


      “Có nghĩa là cậu cãi nhau với với Hạ Tiểu Quả? Lần này lý do là gì thế?”


      , khi Đồng Phi Phi nghe điện thoại của Kha Nhã Doanh, ngầm đoán biết được tám mươi phần trăm là có liên quan tới bạn trai của Kha Nhã Doanh – Hạ Tiểu Quả. Lần trước Kha Nhã Doanh đến tìm , cũng giận như thế, chính là vì lần đó bị Hạ Tiểu Quả chọc giận. Lần này, Nhã Doanh khóc thế này, quả nhiên sai, lại là do ta.


      “Lần này thực thể trách mình! Cậu hãy câu công bằng , cậu thử xem cuối tuần mình được ngủ nướng, sáng sớm đến nhà nấu cháo cho ta, điều này có dễ dàng với mình ? Mình cũng cố tình nấu cháo khê, hơn nữa mình cũng đổ hết thứ mình nấu , ra ngoài mua đồ ăn cho ta, nhưng ta lại cho, cũng mình khát. Cậu ta vốn bị ốm, lại còn để ta ăn cháo khê, làm sao mình chịu được? Mình nghe ta, toàn bộ công sức của mình đều đổ hết , sau đó ta vui, mình biết tiết kiệm, biết cuộc sống khó khăn, tại sao lại có thể hoang phí như vậy, sau này làm sao ta nuôi được, đại loại là mấy câu như vậy. Mình tức quá câu: “Em cần nuôi, cũng nuôi nổi em, em nuôi là được rồi.” Kết quả ta điên lên, “binh” tiếng, chiếc nồi bay xuống đất, sau đó đuổi mình , còn ta phải là người dựa dẫm vào vợ, cần mình nuôi, còn gì sau này mình cũng đừng đến tìm ta, như thế khiến thiên kim tiểu thư như mình phải mệt… ”


      Kha Nhã Doanh càng càng cảm thấy uất ức, xong lại bật khóc. Đồng Phi Phi thở dài, rút khăn giấy đưa cho : “Cậu cũng vậy, cậu biết ấy có lòng tự tôn rất cao, còn những câu nuôi ấy, còn phải là tự tìm rắc rối sao?”


      “Mình chỉ đùa chút, hơn nữa cũng phải mà làm được, mình cũng xem thường ý chí của ta… ”


      “Nhưng ấy lại nghĩ chính là ý đó!” Đồng Phi Phi đưa tay lau mặt cho Kha Nhã Doanh, thủ thỉ : “Nhã Doanh, từ trước mình với cậu, Hạ Tiểu Quả thuộc loại người có lòng tự ti và tự tôn cực độ. Điểm khác của hai người bọn cậu là ở đây, mặc dù cậu để ý nhưng thực ấy rất để ý. Cậu muốn ở cùng ấy đừng động đến những vùng cấm đặc biệt của ấy. Nếu , sớm muộn gì ấy cũng chịu đựng được mà rời xa cậu đấy.”


      “Rời xa rời xa, ai thiết chứ?” Kha Nhã Doanh vẫn còn cùn, mắt chốc chốc để ý màn hình điện thoại, khẽ nấc lên. “ ấy vẫn còn sốt, vừa rồi lại tức với mình như vậy, cậu ấy có sao ?”


      “Có thể có chuyện gì chứ? Nặng tức quá mà ngất , ngã sàn nhà, nặng nữa ngã chảy máu đầu, vừa hay giúp đầu ấy có thêm chút màu sắc… ”


      “Đồng Phi Phi!” Kha Nhã Doanh bị Đồng Phi Phi khiến cho lo lắng đến mức muốn chạy ra ngoài.


      “Ây da, đâu thế? Cậu vẫn dép trong nhà mà!” Đồng Phi Phi biết rồi còn hỏi, tức cười thấy Kha Nhã Doanh chạy lại chỗ sofa, giày cao gót, định hỏi vài câu, Kha Nhã Doanh kéo đứng bật dậy.


      “Làm gì thế?”


      cùng mình! Chẳng may Hạ Tiểu Quả thực chóng mặt, ngã ra đó, mình mình sao có thể đỡ được!” Kha Nhã Doanh lý do chính đáng, thuận tay cầm túi của Đồng Phi Phi. “Nhanh, chúng ta bắt taxi , về mình trả lại cậu!”


      “Cậu thực … ” Đồng Phi Phi lắc đầu, thở dài, trong lòng nghĩ thế giới này quả nhiên đấu mà có thể khiến Kha tiểu thư thất thần như vậy, cũng chỉ có Hạ Tiểu Quả mà thôi.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 01 – Phần 7



      Chương 1: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay 7


      Hai người vội vàng đến nhà Hạ Tiểu Quả, nhưng gọi cửa thế nào cũng có người ra mở cửa. Kha Nhã Doanh lo lắng, lấy điện thoại định gọi cho 120[4].


      [4] 120: Số điện thoại gọi cấp cứu y tế.


      “Đợi chút! Cậu gọi điện cho ấy trước , nhỡ ấy ra ngoài sao?” Đồng Phi Phi vội vàng ngăn Kha Nhã Doanh lại. “Xin người, cậu lo ấy bị ngất xỉu đấy à? Mình chỉ đùa chút thôi, dù sao ấy cũng là thanh niên trai tráng, chỉ bị cảm sốt mà thôi, cần thiết phải lo lắng như vậy sao?”


      “Cậu biết đâu, lần này ấy thực ốm rất nặng! Trưa hôm kia, mình đưa ấy đến bệnh viện truyền nước, sáng hôm nay cặp nhiệt độ, vẫn ba mươi chín độ!” Kha Nhã Doanh vừa vừa gọi điện cho Hạ Tiểu Quả, vừa có tín hiệu có người bắt máy, vội vội vàng vàng hỏi: “Tiểu Quả, ở đâu thế?”


      “Ở dưới nhà em.”


      “Hả?” Kha Nhã Doanh ngây người. “ đến nhà em? Tại sao gọi điện cho em?”


      Bên kia im lặng lát rồi mới : “ phải em ở nhà nghe điện thoại tiện sao?”


      Kha Nhã Doanh cứng họng, giọng điệu ngượng ngùng: “Vậy đến đó khi nào?”


      “Em vừa được năm phút, đuổi theo, phải là em mang túi theo sao, vậy em về thế nào?”


      “Ồ, vậy bây giờ về.”


      “Được, … ” Kha Nhã Doanh vốn muốn hãy mau bắt xe về, nhưng lúc phát ra tiếng, lại biến thành câu: “Vậy nhớ cẩn thận nhé, em đợi ở đây!”


      “Được.”


      Hạ Tiểu Quả ngắt điện thoại, Kha Nhã Doanh thở phào nhõm. Đồng Phi Phi nheo mắt nhìn : “Yên tâm chưa? Vui chưa? Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu kìa!”


      “Bộ dạng ngốc nghếch gì? Con khi đều thế cả!” Tâm trạng Kha Nhã Doanh rất tốt, mím môi, lẩm bẩm. “Hướng nhà cậu và nhà mình sao lại trái ngược nhau như vậy? Thực là hại Tiểu Quả chuyến xa như vậy… ”


      “Ồ, chuyện này lại đổ lên đầu mình sao?” Đồng Phi Phi gỡ tay Kha Nhã Doanh ra, ý muốn . “Được, mình cũng ở đây cho người ta trách móc nữa!”


      “Ây da, mình trách cậu!” Kha Nhã Doanh vội vàng kéo lại, cười trừ. “Tại mình, đều tại mình! Mình nhất định thay đổi tính khí, sau này nhất định mình chú ý lời ăn tiếng , bao giờ cãi nhau với Tiểu Quả nữa… ”


      “Được rồi, được rồi! chịu nổi cậu nữa rồi! Vừa mới đây còn mang bộ dạng than phiền, lúc nãy còn phê bình mình. Mình cậu trách móc cũng đừng trách móc mình, quay lại xem Tiểu Quả nhà cậu về hay chưa, nựng ấy !”


      “Sao phải nựng chứ? Mình rất chân thành mà! Cậu nên chú ý từ ngữ của cậu!” Kha Nhã Doanh mang vẻ mặt ngọt ngào, Đồng Phi Phi còn cách nào, chỉ còn nước trợn mắt lên. Đúng là mặt hề! Sau này Nhã Doanh khóc tìm đến xem có quan tâm nữa hay !


      Hai người đứng chờ khoảng nửa tiếng, Hạ Tiểu Quả cuối cùng cũng trở về. nhìn thấy Đồng Phi Phi bỗng ngây người, ngượng nghịu : “Em cũng đến sao?”


      “Vâng! Chủ yếu là đưa người an toàn đến chỗ . Được rồi, bây giờ hai người tương phùng nhé! Nhiệm vụ của em cũng coi như thành công rồi… ”


      “Ấy, Phi Phi, cậu đừng !” Kha Nhã Doanh kéo lại, quay người cười ngượng ngùng với Hạ Tiểu Quả: “Tiểu Quả, vẫn chưa ăn cơm đúng ? xem, Phi Phi bị em tra tấn cả buổi, đến nước cũng kịp uống, hay chúng mình mời ấy ăn nhé?”


      “Sao… ” Đồng Phi Phi nhìn ánh mắt khẩn cầu của Kha Nhã Doanh, khóe miệng giật giật. Bà ơi, tiếng trước mình vừa mới ăn xong! Là ăn buffet đó.


      “Phi Phi… ” Kha Nhã Doanh kéo dài giọng, ngữ điệu mềm mại, uyển chuyển. Đồng Phi Phi đột nhiên cảm thấy lưng ớn lạnh, dựng tóc gáy, chỉ có thể giương cờ trắng đầu hàng: “Được, được, được, thôi, hai người chọn địa điểm, mình tuân mệnh.”


      “Ây da, chủ yếu là mời cậu mà, đương nhiên cậu chọn địa điểm chứ! Phải Tiểu Quả?” Kha Nhã Doanh xong, liền buông Đồng Phi Phi ra, tự nhiên kéo tay Hạ Tiểu Quả. Khuôn mặt Tiểu Quả trở nên dịu dàng, cười với Đồng Phi Phi: “Ừm, em thích gì?”


      “Cái này, bây giờ cũng quá giờ ăn cơm rồi, em cũng thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, hay là chúng mình tìm nơi nào ăn uống nhàng nhé?”


      “Được!” Kha Nhã Doanh vội vàng đồng ý, ngẩng đầu cười hỏi Tiểu Quả: “Ở chỗ có chỗ nào ăn uống nhàng ?”


      Hạ Tiểu Quả nửa cười nửa như , nhìn Kha Nhã Doanh: “Những nơi như thế này em chắc hơn chứ? thôi, tới quán cháo Lão Hà.”


      “Ha ha, , thôi!” Kha Nhã Doanh lòng đầy tâm trạng, bẽn lẽn, đỏ mặt ôm chặt Hạ Tiểu Quả, như đánh đu người . Hạ Tiểu Quả nhìn Đồng Phi Phi bên cạnh, nhàng đập vào tay Kha Nhã Doanh, muốn biết ý chút, kết quả bàn tay nóng rực của khiến Kha Nhã Doanh nhảy dựng lên, hoảng loạn đưa tay lên trán : “Sao nóng như vậy?”


      “Vẫn ổn mà, đừng có lo lắng như vậy!” Hạ Tiểu Quả cau mày, kéo tay Kha Nhã Doanh xuống. Kha Nhã Doanh vội vàng tìm chìa khóa trong túi của , mở cửa đưa vào nhà ngồi nghỉ, sau đó lấy áo và ví, vẻ trách móc: “Sốt cao như vậy mà áo khoác cũng mặc, lại còn chạy ra ngoài, muốn em tức chết sao?”


      Hạ Tiểu Quả đành để cho Kha Nhã Doanh choàng áo khoác ình, an ủi : “ sao, vừa rồi gấp quá, ai biết phải ra ngoài lâu như vậy… ”


      sao cái gì chứ, nhiệt độ cao hơn buổi sáng rất nhiều! Nhanh, chúng ta tới bệnh viện. Hôm nay vẫn chưa truyền nước!”


      “Phi Phi vẫn còn ở đây, ấy vẫn chưa ăn cơm… ”


      “Em sao, em đói, mà!” Đồng Phi Phi cuối cùng cũng thể im lặng như thể người dưng, chọn đúng lúc : “Tiểu Quả, nghe lời Kha Nhã Doanh , nhìn ấy lo lắng cho kìa! Chúng ta tới bệnh viện, truyền nước trước, em và Nhã Doanh mua cháo tới cho .”


      “Sao thế được…”


      “Ây da, đừng khách khí như vậy! Phi Phi cũng phải người ngoài!” Kha Nhã Doanh vừa vừa đẩy Hạ Tiểu Quả ra ngoài. Hạ Tiểu Quả vốn sốt cao, chóng mặt, lại bị đẩy như vậy, chịu được chân mềm nhũn, suýt nữa ngã. Đồng Phi Phi vội vàng chạy đỡ , Hạ Tiểu Quả cắn chặt môi, cười lơ đãng: “Cảm ơn!”


      “Ừm, đừng khách sáo!” Trong lòng Phi Phi giật thót, nghiêng đầu, tránh ánh mắt của . Bên kia, Kha Nhã Doanh khóa xong cửa, đỡ Tiểu Quả bước . Hạ Tiểu Quả cố gắng đứng thẳng hơn chút.


      Đồng Phi Phi và Kha Nhã Doanh cùng đưa Hạ Tiểu Quả đến bệnh viện. Hạ Tiểu Quả vào phòng y tá truyền nước, Kha Nhã Doanh kéo Đồng Phi Phi, khẽ hỏi: “Cậu có thể Ỡđây trông giúp mình lát ? Mình mua cháo cho ấy.”


      “Cậu ở lại với ấy, để mình mua?”


      “Cậu biết ấy thích ăn vị gì, để mình . Đúng rồi, cậu muốn ăn vị gì?”


      Đồng Phi Phi lắc đầu lia lịa: “Mình ăn, trưa nay mình vừa ăn buffet rồi.”


      “Ồ, Mạnh Tuần mời cậu ăn sao?” Kha Nhã Doanh hỏi, nhưng đợi Đồng Phi Phi trả lời, liền đứng dậy. “Đợi mình về rồi chuyện tiếp, mình mua cháo . Giúp mình trông ấy lát nhé!”


      “Biết rồi, mau !” Đồng Phi Phi quay người, vừa tìm được góc ngồi, Hạ Tiểu Quả cầm bình nước, ra: “Nhã Doanh đâu?”


      “Ừm, ấy mua cháo cho .” Đồng Phi Phi vội vàng đứng dậy, giúp Tiểu Quả treo bình nước lên giá, điều chỉnh tốc độ truyền cho dịch chảy nhanh hơn, sau đó khẽ búng búng cho nước chảy, sau đó mới ngồi xuống.


      “Rất chuyên nghiệp đó!” Hạ Tiểu Quả câu.


      Đồng Phi Phi bật cười: “Có chút kinh nghiệm mà thôi.”


      Hạ Tiểu Quả gật đầu, nhắm mắt, tựa vào ghế. Trong phòng truyền nước chỉ có hai người họ, trong gian yên tĩnh lạ thường, Đồng Phi Phi ngủ mơ màng, Hạ Tiểu Quả đột nhiên hỏi: “Hôm kia, em thay Nhã Doanh xem mặt?”


      Đồng Phi Phi ngây người, quay đầu nhìn Hạ Tiểu Quả, phát vẫn nhắm mắt, mặt chút biểu cảm, do đó thử hỏi thăm dò: “Nhã Doanh với ?”


      ấy sao có thể chủ động với ?” Giọng điệu của Hạ Tiểu Quả có chút điên khùng. “Ngày hôm đó, lúc ấy gọi điện cho em, nghe.”


      “Ồ!” Đồng Phi Phi gật đầu, biết nên làm thế nào.


      “Người con trai đó thế nào?”


      “Vâng, đúng là như thế. Nhã Doanh vốn muốn gặp ta, mẹ ấy bắt ấy , ấy muốn nên mới tìm em để nhờ tới đó.”


      “Nếu hôm đó, phải bị ốm, ấy phải ở đây trông truyền nước, ấy gặp rồi. Cuối cùng, người lọt vào mắt mẹ ấy chắc chắn là tồi. ấy cũng nên tùy tiện tôn trọng như vậy? phải thế sao?”


      Đồng Phi Phi nghe Hạ Tiểu Quả như vậy, khẽ cau mày. nhớ tối hôm kia Kha Nhã Doanh than thở Tiểu Quả biết tại sao vui, hóa ra chính là nguyên nhân này.


      phải vì phải ở lại, ấy tự , nhưng chắc chắn ấy từ chối. ấy đối với như thế nào, điều này chắc hơn người khác.”


      Giọng điệu Đồng Phi Phi rất nghiêm túc khiến Hạ Tiểu Quả tròn mắt. ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Đồng Phi Phi, nhìn hồi lâu, đột nhiên cười vẻ tự ti, tựa vào ghế giọng rất , nhưng sắc nhọn: “Quả nhiên các người đều cảm thấy tôi biết tốt xấu phải ? Đường đường là con của Bí thư Thành ủy thành phố, bao nhiêu người quyền cao chức trọng, công tử nhà giàu muốn theo đuổi cũng theo đuổi được thiên kim tiểu thư, nhưng hằng ngày đến chỗ tôi làm nha đầu, đây phải là quá lãng phí sao? đáng, chẳng phải ấy phải chịu nhiều uất ức lắm sao?”


      ai cảm thấy đáng, trừ bản thân .” Đồng Phi Phi hạ thấp giọng. “Vốn dĩ em có tư cách để gì về mối quan hệ giữa hai người, nhưng tình cảm là chuyện như người uống nước biết lạnh hay nóng. Nhưng vừa rồi, đến hai chữ “các người” vậy em cho biết, Hạ Tiểu Quả, em, Đồng Phi Phi từ trước tới giờ cảm thấy Nhã Doanh và có gì đáng! Đúng, ấy là con của Bí thư Thành ủy thành phố, còn bây giờ chỉ là họa sĩ vô danh tiểu tốt. Nhưng thế sao? Hai người nhau, là vì bản thân hai người hấp dẫn nhau, có liên quan đến thân phận của hai người! Lẽ nào , trong lòng , người phải là Kha Nhã Doanh mà là con Bí thư Thành ủy thành phố? Vậy nếu như ngày nào đó, Nhã Doanh còn là thiên kim tiểu thư gì đó, lẽ nào ?”


      ! Đương nhiên là vẫn !” Hạ Tiểu Quả kích động vươn thẳng lưng. “ vốn quan tâm ấy có là thiên kim tiểu thư gì đó hay ! Lúc bắt đầu, vốn biết thân phận của ấy!”


      để ý phải ? Vậy tại sao ấy vô ý đùa, liền quăng nồi vứt bát, đuổi ấy ? Trời lạnh thế này ấy khóc suốt đường đến nhà em, còn sốt cao như vậy vẫn đuổi theo ấy. Tiểu Quả, , giày vò ấy, giày vò bản thân , rốt cuộc vì điều gì?”


      Câu hỏi của Đồng Phi Phi khiến Hạ Tiểu Quả ngây người, hai cánh tay dần dần buông thõng: “ muốn giày vò ấy, chỉ là… chỉ là… ”


      chỉ là muốn người khác coi thường .” Đồng Phi Phi từ từ , giọng dần dịu lại. “Tiểu Quả, ai coi thường , chí ít Nhã Doanh tuyệt đối bao giờ coi thường ! cũng biết Nhã Doanh là người có thể gặp được mọi loại người, người con trai như thế nào ấy cũng từng gặp qua. Giống như lời , có bao nhiêu người quỳ dưới chân ấy, nhưng ấy đều ưng. Nếu ấy , nếu ấy thực có chút xem thường , vậy tại sao ấy phải phiền lòng, lo lắng như vậy, thậm chí có thể nguyện sống chết ?”


      Hạ Tiểu Quả bị Đồng Phi Phi tới mức mặt đỏ ửng, lời nào. lúc khó xử Kha Nhã Doanh mang cháo đến: “Ồ, hai người gì vậy? Tiểu Quả, em mua cho cháo thịt gà thích nhất này, hành và rau thơm, ăn thử xem?”


      Hạ Tiểu Quả ngẩng đầu, nhìn thấy mắt Kha Nhã Doanh vẫn còn sưng, đỏ hoe, thấy đau lòng, rướn người với tay Kha Nhã Doanh, kéo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khẽ : “Doanh Doanh, xin lỗi!”


      Nhã Doanh hít hơi, ngăn lại những giọt nước măt chực trào ra, cố ý vênh mặt : “Thực cảm thấy có lỗi với em mau chóng ăn cháo, sau đó ngoan ngoãn truyền nước, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, cũng được sốt nữa!”


      “Cái này… phải là người máy, có thể cả đời này ốm sao?”


      “Vậy ít nhất được giày vò bản thân!” Kha Nhã Doanh chu miệng, thể bỏ qua cơ hội tốt này để bắt Tiểu Quả phải theo ý mình. “ phải đồng ý với em, sau này được bất cẩn với sức khỏe của mình như vậy! Trời lạnh như thế này, nếu muốn phác thảo, ít nhất cũng phải mặc nhiều áo! Hơn nữa, được cả ngày, ăn, uống… ”


      “Biết rồi, biết rồi, sau này nhất định gói mình như cái bánh bao, sau đó mang thêm đống đồ ăn, đồ uống…”


      “Tốt nhất mang theo luôn cả em, như thế em có thể chăm sóc , nhắc nhở !”


      “Mang theo em? Vậy rốt cuộc chúng ta dã ngoại hay phác thảo?”


      “Em cần biết! Em nhất định phải , nhất định phải !”


      “Được rồi, được rồi, bà quản gia !”


      “Được, dám chê em… ”


      Đồng Phi Phi sớm nhàng rời khi Kha Nhã Doanh ngồi xuống. rất xa nhưng dường như vẫn nghe thấy tiếng cười từ trong phòng vọng ra.


      Buổi chiều yên tĩnh lạ thường, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính, tỏa ánh nắng màu vàng nhạt trước mặt . giơ tay lên, những hạt bụi bay giữa các ngón tay , từng hạt, từng hạt uốn lượn bay theo nhau, cuối cùng hội tụ thành dòng chảy ấm áp, từ từ chảy đến những góc sâu nhất trong trái tim .
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 01 – Phần 8



      Chương 1: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay 8


      Rời bệnh viện vẫn chưa đến bốn giờ, Đồng Phi Phi nghĩ lúc, bèn đến khu chợ gần bệnh viện mua ít rau, hoa quả, lại chọn con cá chép tươi rồi đến ngõ Phúc Viên. Đứng trước cửa phòng 302 nhà A, Đồng Phi Phi lấy chìa khóa ra, vừa tra vào ổ, cửa liền được người bên trong kéo ra. Đồng Phi Phi kinh ngạc ngẩng đầu: “Mẹ, hôm nay mẹ tới công viên sao?”


      , mẹ thấy đau đầu, muốn ở nhà nghỉ ngơi.” Bà Tống mở cửa, cầm đống đồ tay Đồng Phi Phi, quay người vào nhà.


      Đồng Phi Phi vừa thay giày vừa lo lắng hỏi: “Đau đầu? Có phải bệnh cao huyết áp lại tái phát ? Mẹ uống thuốc chưa?”


      “Uống rồi. sao, chiều nay mẹ ngủ lát, bây giờ đỡ nhiều rồi, nhìn con lo lắng kìa!” Bà Tống bất giác bật cười, mở túi nhựa trong tay ra xem: “Sao lại mua nhiều đồ như vậy? Ở đây mẹ phải có.”


      “Mẹ có thể có gì chứ? Đằng nào mẹ cũng phải ăn mấy loại này. Mẹ, công ty con tại rất tốt, tiền kiếm được cũng nhiều hơn trước, mẹ đừng tiết kiệm như vậy, có được ?”


      “Mẹ tiết kiệm gì chứ, từng này tuổi rồi, ăn gì cũng như nhau. Nhưng con, sao gầy như vậy? Con muốn đến đây nên với mẹ trước, để mẹ chuẩn bị.”


      “Chuẩn bị gì chứ! Buổi trưa con ăn nhiều rồi, bữa buffet 188 tệ, con ăn hết mấy đĩa tôm hùm! Nhưng tiếc là thể mang về được!” Đồng Phi Phi than thở vẻ tiếc rẻ. Bà Tống thuận miệng hỏi câu: “Buffet? Ai mời thế? Nhã Doanh sao?”


      “Vâng… vâng ạ!” Đồng Phi Phi hổ thẹn cúi đầu, lấy cá trong túi ra, chuyển chủ đề chuyện: “Cá chép hấp hay nấu canh đây mẹ?”


      “Nấu canh , ở đây mẹ có ít củ cải.” Bà Tống lấy củ cải trong tủ lạnh ra, vừa vừa lấy tạp dề, vẫn chưa đeo vào bị Đồng Phi Phi giành lấy: “Con đến rồi, sao có thể để mẹ làm chứ? Mẹ lại kia ngồi nghỉ chút, con làm xong ra chuyện với mẹ ngay!”


      “Haizz, con là!” Bà Tống bị Đồng Phi Phi đẩy ra khỏi phòng bếp, chỉ có thể đứng ngoài nhìn Đồng Phi Phi lấy rau xanh, đem rửa, ngâm nước muối, sau đó lấy củ cải ra gọt, cắt thành từng miếng, chớp mắt thấy từng miếng củ cải ngay ngắn thớt, vừa nhìn là biết tay nghề cũng khá. Bà Tống thầm thở dài, khẽ tựa vào cửa. Bà nhớ đến tám năm trước, Đồng Phi Phi lần đầu tiên đứng trong phòng bếp tối om thái chỉ khoai tây, bộ dạng cẩn thận đến ngốc nghếch.


      Bà Tống vẫn còn nhớ ngày hôm đó, buổi trưa nắng nóng, bà vừa đưa Quân An bệnh viện làm tiểu phẫu ở chân về nhà, vẫn còn chưa kịp uống cốc nước, điện thoại trong nhà đổ chuông. Quân An sau khi nghe điện thoại xong, lập tức lấy nạng, đón người. Bà đương nhiên đồng ý, hỏi người đó là ai mà cần đích thân nó đón? Sao địa chỉ để họ tự tìm đến? Kết quả Quân An thường ngày hiền hậu đột nhiên rất kiên quyết, thậm chí cho bà đỡ, tự mình ra ngoài ngõ đợi. Bà chỉ có thể lén nhìn từ đằng sau xem rốt cuộc là ai mà khiến Quân An lo lắng như vậy, kết quả bà nhìn thấy Đồng Phi Phi.


      Đó là lần đầu tiên bà nhìn thấy Đồng Phi Phi. Năm đó, Phi Phi mười chín tuổi, mặc chiếc quần dài màu trắng, hai tay xách đầy hoa quả, vội vàng chạy đến bên Quân An. Quân An liền cầm giúp , quyết ang hộ, chuyển tất cả hoa quả sang tay trái, tay phải đỡ Quân An. Sau đó, Đồng Phi Phi và Quân An bước vào nhà. Khi bà Tống nhận chiếc túi từ tay Phi Phi, bà thấy bàn tay bị hằn những vết đỏ lựng. Nhưng chính như vậy bà lại thích Phi Phi. Vì bà thể chịu được cảnh đứa con trai của mình vừa mới phẫu thuật xong, nghe lời của bà, khăng khăng đứng giữa trời nắng nóng đợi người con . Cho nên từ lúc Phi Phi bước vào cửa, bà Tống tỏ thái độ im lặng. Phi Phi chuyện với bà, bà cũng thèm để ý. Sau đó, Quân An nài nỉ bà, bà mới mềm lòng, bước vào bếp cắt dưa hấu, bê ra cho hai người.


      Khi bà Tống cắt dưa trong bếp, Phi Phi lấy vải mua ra, từng quả, từng quả đút cho Quân An ăn. Khi bà Tống bê dưa hấu ra ngoài, vừa hay thấy Quân An nửa nằm tựa vào ghế, Phi Phi bỏ quả vải vào miệng , khẽ mỉm cười khi nhả hạt, vứt vào thùng rác bên cạnh. Giây phút đó, thực, trong lòng bà Tống rất bực tức. Rốt cuộc những thời nay đa số là con , từ được gia đình bao bọc nuôi lớn, cho dù thích người, cùng ít nhiều có chút kiềm chế. Nhưng Phi Phi lại tự nhiên như vậy, như hề có ý tứ. Bà Tống khẽ ho tiếng, Phi Phi vội vàng đứng dậy, có chút ngượng ngùng : “Bác à, hai người chắc vẫn chưa ăn cơm? Cháu giúp bác nấu cơm nhé!”


      Bà Tống cúi người đặt đĩa dưa hấu, có phản ứng. Phi Phi loạn hết cả chân tay, bà dùng ánh mắt sắc sảo nhìn Quân An muốn kéo Phi Phi ngồi xuống, nhưng bị Phi Phi mặt đỏ bừng lườm.


      “Bác ạ, ở nhà cháu từng nấu cơm, bác để cháu giúp tay nhé?” Phi Phi theo bà vào bếp, giọng điệu căng thẳng. Bà lấy khoai tây, câu đầu tiên kể từ sau khi bà nhìn thấy Phi Phi: “Biết thái chỉ khoai tây ?”


      “Vâng, biết ạ!” Phi Phi đón lấy mấy củ khoai tây, lấy dao bên giá, bà nhìn điệu bộ cắt thái cũng khá thành thạo, sắc mặt cuối cùng cũng hiền hòa chút, quay người ra ngoài.


      “Mẹ, mẹ đừng hung dữ như thế!” Bà vừa ra ngoài, Quân An lo lắng đứng dậy, muốn vào bếp.


      “Con ngồi xuống, ngồi xuống!” Bà vội vàng ngăn lại, cau mày. “Mặc dù chỉ là mảng xơ vữa nhưng bác sĩ cũng con mấy ngày này vẫn phải cẩn thận, được lại lung tung, càng thể để ra mồ hôi! Trời nóng như vậy, con muốn vết thương bị nhiễm trùng sao?”


      “Con sao, bác sĩ cũng có thể chậm.” Quân An lại rồi ngồi xuống. Bà chịu được khẽ dúi đầu xuống: “ biết cãi lại rồi. Đứa con này cũng vậy, biết con vừa làm phẫu thuật sao? Vẫn còn bắt con đón nó!”


      ấy bắt con đón! ấy chỉ muốn con cho số nhà, con sợ ấy tìm thấy nên đón! Mẹ đừng trách ấy!”


      Quân An vội vàng khiến mặt đỏ ửng lên, bà cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị: “Con vẫn còn lo lắng cho nó, tại sao biết thương chính bản thân mình?”


      “Thế phải con có mẹ lo cho sao?” Quân An kéo tay bà, khẽ . “Mẹ, Phi Phi thực đối với con rất tốt! Mẹ đừng dọa ấy được ?”


      Bà trừng mắt nhìn : “Con nghĩ mẹ của con là hổ dữ sao?”


      xong, bà liền đứng dậy, vào bếp. Bà vốn nghĩ lâu như vậy chắc Phi Phi cũng cắt xong, kết quả vừa vào xem, dở khóc dở cười.


      thớt chỉ có vài miếng khoai tây thô kệch, nha đầu này cầm dao, tỉ mỉ cắt từng miếng, bộ dạng này là thái khoai tây hay thêu hoa?


      “Cháu thái thế này đến khi nào mới được ăn cơm?” Bà cầm lấy con dao trong tay Phi Phi, lấy tất cả những miếng khoai tây cắt, xếp thành hàng, hai nhát, ba nhát cắt xong đám khoai tây. Phi Phi đỏ mặt tía tai đứng sang bên cạnh, đan tay vào nhau: “Bác ơi, vậy cháu rửa rau giúp bác nhé… ”


      “Được rồi, được rồi, cháu ra ngoài chuyện với Quân An, mình bác làm là được rồi.” Bà xua tay, đẩy Phi Phi ra khỏi bếp. Nhìn bóng Phi Phi, bà thầm thở dài, rốt cuộc vẫn là đứa hậu đậu, sau này sao có thể lo cho gia đình được?


      “Mẹ? Mẹ nghĩ điều gì mà thất thần như vậy?” Giọng Phi Phi làm ngắt quãng hồi ức của bà Tống. Bà đứng thẳng dậy, cười: “ có gì, nhớ lại bộ dạng ngày trước của con, cắt miếng khoai tây từ trưa đến tối chưa xong.”


      “Haizz, mẹ vẫn nhớ việc năm đó sao?” Đồng Phi Phi đỏ mặt, vừa đỡ bà Tống ra ngoài vừa cười vui vẻ. “Sau lần mẹ con đó, cuối tuần về nhà con đều tập thái khoai tây khiến bà nội con thấy lạ kỳ, hỏi con tại sao đột nhiên thích ăn khoai tây như vậy.”


      Bà Tống che miệng cười: “Chả trách, sau này con đến nhà, những miếng khoai tây con cắt đều khéo hơn mẹ! Lúc đó mẹ còn nghĩ, đứa trẻ chăm chỉ!”


      “Lợi hại phải mẹ? Con luyện tháng mới dám thể trước mặt mẹ đó. Mẹ còn chưa biết lần đầu tiên gặp mặt, bộ dạng mẹ như vậy khiến con rất sợ!” Đồng Phi Phi lè lưỡi. Bà Tống cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị: “Ai bảo con và Quân An nhau lâu như vậy mà ẹ biết? Nếu hôm đó phải đột nhiên Quân An làm phẫu thuật, con cũng định đến gặp mẹ phải ?”


      “Sao thế được ạ? Lúc đó đúng vào dịp nghỉ hè, con vốn bàn với Quân An, được nghỉ thăm mẹ!”


      “Con lừa mẹ!” Bà Tống véo khuôn mặt Đồng Phi Phi, ánh mắt dịu lại. “Trước mặt béo tròn như vậy, giờ gầy đến mức mặt sọm , nhọn hoắt rồi…”


      “Ây da, mẹ biết đâu, bây giờ khuôn mặt này rất thịnh hành đấy! Bao nhiêu ngôi sao đều phải gọt mặt đó mẹ! Để thành khuôn mặt dưa hấu thế này!” Đồng Phi Phi rất đắc ý . Bà Tống nhìn khuôn mặt cười khoa trương của , than thở: “Phi Phi, nhiều năm như vậy, khổ thân con rồi… ”


      “Mẹ gì vậy ạ?” Phi Phi nép vào lòng bà, ôm lấy bà. “Mẹ, mẹ đừng nghĩ như vậy. đó, con thiệt thòi gì đâu, chỉ cần mẹ khỏe mạnh là được rồi. Con bây giờ chỉ hy vọng mẹ có thể sống cùng con, luôn luôn ở bên con, được mẹ?”


      Bà Tống dựa vào sofa, nước mắt rơi đầu Phi Phi. Bà đưa tay, vuốt mái tóc của Phi Phi, khẽ vỗ vào tấm lưng gầy của : “Được, mẹ luôn ở bên con, mẹ con chúng ta phải sống tốt.”


      Đồng Phi Phi ăn cơm cùng bà Tống, rồi giúp bà thu dọn phòng, lúc quay về nhà mình là gần chín giờ.


      Ngồi giường, cầm lấy khung ảnh tủ đầu giường, người con trai trong tấm ảnh khẽ ngẩng đầu, nụ cười hiền hậu mà cưng chiều, từ từ áp mặt xuống, tấm ảnh tuy lạnh nhưng lại thấy trong lòng ấm áp.


      Quân An, giơ tay, nắm chặt viên ngọc đen trước ngực. “Quân An”, khẽ gọi, thanh nho khẽ vang vọng trong đêm tĩnh lặng. Trăng lạnh như nước, đáp lại tiếng gọi của chỉ là căn phòng lạnh lẽo, đơn đến thấu xương.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 02 – Phần 1



      Chương 2: Năm tháng ngắn ngủi, tình cảm sâu sắc 1


      Vào buổi sáng ngày thứ Hai, các bộ phận tổ chức họp như thường lệ. Đồng Phi Phi vừa hay nhận được cuộc điện thoại ngay trước cuộc họp, thế nên đến khi bước vào phòng họp mọi người hầu như đến tham dự đầy đủ, trong phòng họp lớn mọi người đều ngồi kín, chỉ còn mỗi vị trí bên cạnh Mạnh Tuần là còn trống. chần chừ, do dự lúc, phân vân biết có nên ra ngoài để lấy cái ghế mang vào hay Mạnh Tuần lạnh lùng quét ánh mắt về phía rồi lên tiếng: “Đến giờ rồi, những người đến muộn nhanh tìm chỗ trống mà ngồi xuống .”


      Đồng Phi Phi cúi đầu, khẽ cắn môi, cũng phấn chấn hơn phần nào trước ánh mắt cảm thông của mọi người. Lúc ngồi xuống, khẽ thở dài tiếng rồi nghĩ bụng, mình quả thực câu mà tiên đoán được vấn đề, cuộc sống áp bức và bị áp bức, đúng là ở nơi nào cũng có, lúc nào cũng có, từng giây, từng phút… nghĩ linh tinh đột nhiên Mạnh Tuần gõ gõ lên mặt bàn phía trước mặt : “Đề xuất vừa rồi của tôi có vấn đề gì chứ?”


      Hả? Đồng Phi Phi hoang mang nhìn Mạnh Tuần, ánh mắt sắc lẹm lướt tới, ngay lập tức thần trí của trở nên tỉnh táo hơn, theo phản xạ ngồi thẳng lưng, giọng dứt khoát: “ có vấn đề gì!”


      Mạnh Tuần gật đầu hài lòng, nhìn chỗ khác, lúc này mới khẽ thõng, chậm rãi thở phào tiếng, đầu óc trống rỗng, tự hỏi, vừa rồi vị này đề xuất điều gì? Thế là suốt thời gian còn lại của buổi họp Đồng Phi Phi dám lơ là giây phút nào nhưng cũng hề nghe thấy bất cứ điều gì có liên quan đến mình. Tan họp, túm lấy Hứa Lâm, kéo vào phòng nghỉ, thầm: “Lúc cuộc họp mới bắt đầu, Thần Mặt Đen đề xuất ý kiến gì vậy?”


      ra là cậu nghe à? Mình cũng nghĩ tại sao mà cậu lại có thể đồng ý cách vui vẻ đến như vậy chứ?” Hứa Lâm bỗng nhiên hiểu ra. Đồng Phi Phi càng tỏ ra bối rối: “Là chuyện gì vậy? Có liên quan nhiều đến mình ?”


      “Đương nhiên rồi! Nếu có liên quan đến cậu tại sao ta phải hỏi riêng cậu như thế chứ?” Hứa Lâm vẫn còn đứng đó mà hả hê. “Cậu là vĩ đại! Hy sinh bản thân để cứu tất cả mọi người!”


      “Rốt cuộc là chuyện gì thế? Cậu định làm mình sốt ruột mà chết à?” Đồng Phi Phi nghe xong, mặt trở nên trắng bệch, định quay người bước . “Cậu thôi, để mình hỏi người khác!”


      “Ôi trời, thực sốt ruột đến thế sao?” Hứa Lâm vội vàng ngăn lại, khẽ nở nụ cười. “Thực ra cũng có gì cả, chỉ là vị Thần Mặt Đen đó muốn nhận dự án phát triển tổng hợp quy mô lớn, công ty phải thành lập nhóm chuyên trách, cần có thư ký quản lý. Thế rồi ta chọn cậu, hỏi cậu có đồng ý , sau đó cậu hân hoan, vui vẻ xin được chết đó!”


      đến đoạn sau biểu của Hứa Lâm còn nghiêm túc được nữa, ghé sát tai Đồng Phi Phi, nhăn nhở cười đùa: “Cậu xem tại sao ta lại chọn mỗi cậu cơ chứ? Liệu có phải là ưng cậu rồi ?”


      “Sao cơ, cậu rất ghen tị phải ? Vậy mình nhường ngay cơ hội tốt này cho cậu đấy!” Đồng Phi Phi tức giận cấu véo Hứa Lâm. “Thế mà là chị em tốt cơ đấy! Sao cậu lại có thể giương mắt mà nhìn mình nhảy vào vạc dầu như thế chứ? Sao nhắc mình chứ?”


      “Làm thế nào để nhắc cậu cơ chứ? Lúc đó mình điên cuồng nháy mắt với cậu nhưng cậu có thèm nhìn mình cái ào đâu, lại còn chắc như đinh đóng cột là đồng ý với Thần Mặt Đen đó chứ. Như vậy mình còn có thể làm gì được đây?” Thấy sắc mặt của Đồng Phi Phi lúc này chuyển từ trắng sang tím tái, Hứa Lâm vội vàng lên tiếng an ủi: “Ôi dào, cậu cũng đừng nên lo lắng quá làm gì, dù sao cũng chỉ là thư ký quản lý tạm thời của nhóm thôi mà. Khi dự án này kết thúc, cậu tự nhiên thoát khỏi bể khổ này thôi. Hơn nữa, nếu cậu thực làm tốt, chừng rất có thể biến khủng hoảng thành cơ hội, chịu khó xuất đầu lộ diện trước mặt Thần Mặt Đen, chừng ta mà vui vẻ ngay lập tức thăng chức, tăng lương cho cậu đấy!”


      “Còn ngồi đây mà mong được thăng chức, tăng lương nữa ư? ta mà sa thải mình mới là lạ ấy. Ôi, A Di Đà Phật!” Đồng Phi Phi cách khó chịu, đột nhiên chợt nhớ lại hôm thứ Bảy Mạnh Tuần bắt gặp gặp mặt, hẹn hò, liền chau mày lại, với Hứa Lâm: “Đúng rồi, bây giờ mình phải làm việc cùng với Thần Mặt Đen đó, xem ra có thời gian cho bản thân. Như vậy tạm thời cậu cũng thể giúp mình sắp xếp buổi hẹn hò nào được nữa rồi.”


      “Hả? đến mức phải như thế chứ? Lẽ nào ta lại để cậu ở chế độ “stand by” suốt 24/7 sao?”


      “Ai mà biết được chứ? Dù sao cẩn thận vẫn hơn.” Đồng Phi Phi vốn nghĩ cách làm thế nào để tự nhiên tránh được mấy vụ hẹn hò, bởi vì cũng muốn để Hứa Lâm biết việc đồng ý làm bạn hờ của Mạnh Tuần, bây giờ tốt rồi, vừa hay có thể dùng cái lý do làm thư ký này để tạm thời tránh được.


      “Ồ, vậy được rồi, đợi cậu lo xong vụ này rồi tính sau vậy.” Hứa Lâm bất đắc dĩ gật đầu. Hai người họ vừa mới bước ra khỏi phòng nghỉ điện thoại của Đồng Phi Phi reo lên.


      ở đâu? Đến văn phòng của tôi ngay bây giờ.” Giọng của Mạnh Tuần vọng ra từ điện thoại.


      Đồng Phi Phi vội đứng thẳng lưng. “Được, tôi đến ngay!”


      Đồng Phi Phi ngắt điện thoại, ném lại câu: “Thần Mặt Đen triệu kiến” rồi vội vã bỏ . Hứa Lâm nhìn theo cái dáng vội vàng của Đồng Phi Phi, nghĩ bụng, đừng gặp mặt, hẹn hò, chừng ngay cả cũng chắc có thể đợi được Đồng Phi Phi mà cùng ăn trưa.


      Lời dự đoán của Hứa Lâm quả nhiên sai. Là thư ký quản lý của nhóm , Mạnh Tuần cầu Đồng Phi Phi chuyển vào văn phòng của ta, sau đó cùng với tham gia cuộc họp qua điện thoại, đợi cho đến khi các thiết bị kết nối video tắt cũng là hai rưỡi chiều rồi. Mạnh Tuần lấy tách cà phê rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc, Đồng Phi Phi xoa xoa cái bụng của mình thầm nghĩ trưa hôm qua vừa mới được ăn bữa no căng thế mà trưa nay lại bị đói, như thế này liệu có được xem là no dồn đói góp đây?


      “Nếu thấy đói rồi có thể gọi đồ ăn về công ty.” Đột nhiên giọng Mạnh Tuần vang lên từ phía sau chiếc máy tính. Đồng Phi Phi ngẩng lên nhìn về phía Mạnh Tuần, cẩn thận hỏi: “ với tôi à?”


      “Lại còn hỏi vớ vẩn.” Mạnh Tuần cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính, ánh mắt sắc như nhìn xuyên qua .


      “Lẽ nào tôi với khí?”


      “Ồ, tôi đói, cần gọi đồ đâu.” Đồng Phi Phi vội vàng từ chối. Đúng là đùa nhau, ta đường đường là Thần Mặt Đen mà cũng chỉ uống có mỗi tách cà phê, lẽ nào hạng tép riu như mà lại có thể hùng hồn gọi đồ đến mà ăn uống hả hê hay sao? Nhưng mà có lẽ lát nữa có thể lén ra ngoài để mua cái bánh mì…


      “Vậy được, tôi vừa gửi cho số tài liệu, dựa theo cầu của tôi mà tổng hợp thành bản báo cáo, trước khi tan làm nộp cho tôi.”


      “Được.” Đồng Phi Phi mở email, tải tập tài liệu về máy, nhìn rồi chậm rãi mở file tài liệu. cảm thấy dạ dày của mình cũng có vẻ ngoan ngoãn, biết điều, vẫn muốn ra ngoài để mua bánh mì ư? Tốt nhất là ngay cả nước cũng nên uống ít chút, để tránh phải mất thời gian vào nhà vệ sinh!


      Sáu giờ đúng, cuối cùng Đồng Phi Phi cũng làm xongản báo cáo để giao cho Mạnh Tuần, sắp xếp lại đồ xong, nán lại lúc, đắn đo suy nghĩ xem có nên bạo gan để câu: “Tạm biệt” với Thần Mặt Đen hay Mạnh Tuần đứng lên: “ ăn thôi, ăn xong rồi quay về, chúng ta cùng xem lại bản báo cáo này.”


      “Ồ!” đặt túi xách xuống cách cam chịu, tự nhạo báng bản thân sao mà mình lại có thể có tầm nhìn xa, dự đoán siêu đến thế. Thế nên chuyện buổi sáng nay xem ra cũng phải là lừa gạt gì Hứa Lâm. Xem này, làm thư ký cho cái tên Thần Mặt Đen này chẳng phải là chịu cảnh “stand by” 24/7 hay sao?


      Đồng Phi Phi theo sau Mạnh Tuần, len lén xoa xoa cái vai mỏi cứng, rồi lại nắn bóp cánh tay còn tê mỏi của mình. Vừa bước vào thang máy, điện thoại của Mạnh Tuần reo, lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình hiển thị người gọi, hơi chau mày: “Mạnh phu nhân ư?”


      Lại là Mạnh phu nhân sao? Đồng Phi Phi nghĩ ngay đến việc đứng sang bên, nhưng gian bên trong thang máy được rộng lắm, lúc này cũng chỉ có hai người ở trong, vô cùng yên tĩnh, cộng với việc Mạnh Tuần cũng cố ý , vì vậy mà bị buộc phải nghe toàn bộ. “Tối nay con phải làm thêm giờ… Là chuyện bình thường mà… Vậy mẹ cứ thương lượng trước với ông ấy , xem rốt cuộc là bên nào quan trọng… Cái gì mà phối hợp với mẹ chứ? Mẹ còn muốn con phối hợp như thế nào nữa đây… Được, được rồi, con ẹ biết, con tìm được người ưng ý rồi, đó chính là con của Bí thư Kha… Đúng, bây giờ bọn con bắt đầu rồi… Phải! Mới bắt đầu, và đó là tình ngay từ cái nhìn đầu tiên, thấy rất ưng ý rồi… Được, chỉ thời gian nữa con mang ấy về ra mắt!”


      Mạnh Tuần tắt điện thoại, phát Đồng Phi Phi còn đứng ở bên cạnh nữa. ngạc nhiên quay lại, chợt nhìn thấy thu mình ở góc thang máy, nhìn với vẻ vô cùng bối rối. Mạnh Tuần bóp bóp trán, giọng có chút mệt mỏi: “Sao vậy?”


      Đồng Phi Phi cắn môi, thận trọng cất tiếng hỏi: “Trước đây tôi từng hỏi, muốn tôi đóng giả làm bạn của là ở trong phạm vi nào?”


      “Chủ yếu là trước mặt những người trong gia đình tôi.” Mạnh Tuần thẳng thắn trả lời: “Cuộc điện thoại vừa rồi chắc cũng nghe thấy rồi, gia đình tôi cứ ba ngày hai bận lại sắp xếp cho tôi xem mặt, tôi thấy rất khó chịu, do đó muốn tìm lá chắn.”


      “Chỉ có những thành viên trong gia đình thôi sao? Ý tôi là, chỉ cần ở trước mặt cha mẹ thôi, đúng ?” Cái từ “chỉ có” trong lời của Đồng Phi Phi thốt lên nghe có vẻ nặng nề. Mạnh Tuần nhìn , giọng điệu trở nên nghiêm nghị: “ muốn gì?”


      biết đấy, Nhã Doanh, ấy là con của Bí thư Kha. Nếu như chỉ là muốn tìm lá chắn trước mặt cha mẹ có gì, nhưng nếu… nếu như…”


      “Nếu như cái gì?” Mạnh Tuần nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Đồng Phi Phi với vẻ thích thú. “Xem ra có vẻ như là vẫn rất bảo vệ cái Kha Nhã Doanh đó, đúng ?”


      “Vâng, ấy là bạn tốt của tôi, thế nên tôi muốn làm bất cứ điều gì có thể làm tổn thương ấy.”


      Mạnh Tuần gật đầu làm như có vẻ hiểu, nhìn sang Đồng Phi Phi lúc này vẫn nhìn cách thận trọng, cười nhạt: “Căng thẳng đến vậy sao? Vậy cứ ngoan ngoãn tiếp tục ở bên cạnh tôi .”


      Hả? Bầu khí ảm đạm, trầm lắng trong phút chốc bị câu mờ ám, mơ hồ kia của Mạnh Tuần làm cho tan biến. Đồng Phi Phi mở miệng nhưng chưa kịp trả lời thang máy dừng lại. Mạnh Tuần bước ra khỏi thang máy với vẻ rất nhõm. Đồng Phi Phi cay đắng bước theo sau, đau đớn, căm hận bản thân sao lại biết tự lượng sức mình, lại còn ảo tưởng ngông cuồng có thể đàm phán với tên Thần Mặt Đen tu luyện nghìn năm kia. Như lần này, việc ký kết bất cứ điều khoản có lợi nào rồi, lại còn ngu ngốc đem bán cả bản thân mình nữa.


      Nhìn theo bóng dáng của Mạnh Tuần, Đồng Phi Phi hít vào hơi sâu, lấy lại tinh thần. Bạn hờ mà thôi, cũng phải là điều quá khó khăn, hơn nữa cũng chỉ là đối phó thôi mà, còn sóng gió, bão tố nào mà chưa từng đối mặt qua cơ chứ? Thử thách này mà lại sợ hãi tới mức làm được ư? Nghĩ vậy, ngay lập tức tìm lại được tự tin, ngẩng đầu hiên ngang bước theo Mạnh Tuần vào bên trong quán ăn .


      Khách bên trong quán ăn nhiều, những món mà họ gọi đều được mang lên rất nhanh. Đồng Phi Phi nhận bát mì bò nấm hương mà mình gọi, định ăn Mạnh Tuần đột nhiên cất tiếng hỏi: “Buổi trưa ăn mà bây giờ chỉ gọi có bát mì, có đủ no ? Liệu có cần ăn chung suất cơm sườn này với tôi ?”


      Đồng Phi Phi im lặng nhìn chiếc bát lớn trước mặt mình, cố gắng bình tĩnh mở lời: “ cần đâu, cảm ơn!”


      Mạnh Tuần do dự đẩy đĩa cơm của mình đến trước mặt : “Tôi biết ăn rất được mà. cần phải cảm thấy ngại đâu, tối nay còn phải làm thêm khá muộn đấy, ăn no mới có sức mà làm việc chứ!”


      xong, ta đợi Đồng Phi Phi trả lời mà gọi người phục vụ lại, gọi thêm đĩa sườn cay, còn nhấn mạnh là trong món sườn được cho hành.


      “Khoan !” Đồng Phi Phi ngăn người phục vụ lại, mỉm cười, với ấy: “Lát nữa chúng tôi gọi, phiền khoan hãy đặt món.”


      Người phục vụ khẽ bĩu môi, quay người bước . Mạnh Tuần cau mày nhìn Đồng Phi Phi. cúi xuống, im lặng lấy đũa của Mạnh Tuần gạt bỏ tất cả lớp hành phủ đầy món sườn, sau đó chậm rãi đẩy chai tương ớt đặt bàn đến trước mặt Mạnh Tuần: “Đây là món sườn cay có hành.”


      Mạnh Tuần nhíu mày, Đồng Phi Phi nhìn xuống rồi giải thích: “Tôi ăn bát mì là đủ no rồi. Nếu vẫn muốn gọi lại món sườn cay mới phần ăn này tôi có thể bỏ hộp để đem về được ?”


      Mạnh Tuần im lặng hồi lâu, lúc sau mới cầm đũa, cúi đầu ăn. Suy cho cùng có quá nhiều hành, Đồng Phi Phi thể nào gạt sạch hết được. Mạnh Tuần chau mày ăn hết, trong lòng có chút bực tức, khó chịu. Tại sao mình lại phải nghe theo Đồng Phi Phi mà ăn hết suất này chứ? Mình kiên quyết đòi đổi món sườn cay khác sao chứ? Dù sao bữa này là mình trả tiền mà, mình mới là ông chủ kia mà? Nghĩ đến đây, cảm thấy hài lòng, ngẩng lên thấy Đồng Phi Phi chậm rãi ăn món mì bò. Trong làn hơi nghi ngút, cúi đầu, cẩn thận thổi từng miếng, từng miếng rồi lại chậm rãi nhai, thần thái trầm tĩnh và thanh thản.


      hơi nheo mắt, nghĩ lại lúc giúp gạt từng cọng hành, từng miếng gừng cũng có vẻ rất dịu dàng, nhàng như lúc này. Vô tình cánh cửa của ký ức bỗng hé mở, điều gì đó chầm chậm, bình thản, ấm áp len lỏi trong lòng . Nếp nhăn giữa hai đầu lông mày dần giãn ra, đột nhiên cảm thấy, có lẽ có như thế này ở bên cạnh mình cũng là điều tốt.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :