1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu anh nói anh yêu em - Lạc Hà (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07 – Phần 6



      Chương 7: lời sấm truyền, cách nào thu lại 6


      Mạnh Tuần lần này đến Mỹ năm ngày, trong năm ngày rất ít gọi điện thoại cho Đồng Phi Phi, thậm chí nhắn tin cũng rất ít. Lúc đầu, cố tình muốn tạo khoảng cách giữa hai người, nhưng sau này phát Đồng Phi Phi chưa từng chủ động liên lạc với , thậm chí nhắn tin, rất lâu sau mới nhắn lại , hai chữ, khiến cảm thấy có chút thất vọng.


      Trước khi về nước ngày, buổi tối Mạnh Tuần nghĩ rất lâu, mới gọi cho Đồng Phi Phi. Trong điện thoại, với ở Mỹ ngày nào cũng ăn đồ Tây, ăn những thức ăn tạp nham khiến dạ dày lại bị đau, hỏi ngày mai có rảnh đến nhà ăn cơm. Trong điện thoại Đồng Phi Phi im lặng hồi lâu, sau đó mới khẽ : “Được!”


      Mạnh Tuần tắt điện thoại, ấn huyệt thái dương. Mấy hôm nay Hứa Nhiên và chuyện mấy lần, ta trái tim Phi Phi khó có thể mở rộng được, khuyên nên nhẫn nại, cho thêm chút thời gian. Mạnh Tuần cũng nỡ từ bỏ, do đó chỉ có thể thuyết phục bản thân tin rằng mình khiến cảm động, chỉ có thể dùng tấm chân tình, ngày nào đó sỏi đá cũng phải mềm.


      Chiều ngày thứ hai, Mạnh Tuần vừa về đến nhà, đặt hành lý xuống liền lái xe đến công ty đón Đồng Phi Phi. Mạnh Tuần thấy Phi Phi lên xe, chưa kịp gì, điện thoại Phi Phi reo lên, là Kha Nhã Doanh gọi: “Phi Phi, Mạnh Tuần về chưa? ấy có ở chỗ cậu ?”


      “Ừm, ấy vừa về, ở đây.” Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần, khẽ .


      “Ồ!” Kha Nhã Doanh do dự lát rồi : “Hôm nay bố mình rảnh, muốn tìm ấy chuyện, cậu hỏi giúp mình hôm nay ấy có rảnh đến nhà mình ăn tối được ?”


      Đồng Phi Phi cúi đầu, ôm điện thoại : “ ấy rảnh, có thể . Để mình với ấy.”


      “Được.”


      Đồng Phi Phi ngắt điện thoại, ngẩng đầu, cắn môi, khẽ với Mạnh Tuần: “Tối nay đến à Nhã Doanh ăn cơm .”


      Mạnh Tuần quay mặt, nhướng mày. Đồng Phi Phi giải thích: “Vừa rồi Nhã Doanh gọi điện, bố ấy tối nay rảnh, muốn chuyện với , hỏi có thể đến đó ăn cơm , em rảnh, có thể .”


      có thể ?” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi, ánh mắt rất bình tĩnh mà có vẻ lạnh lùng, thờ ơ, đột nhiên cảm thấy rất buồn. nhả chân ga, cho xe chầm chậm dừng lại bên đường, cúi đầu, xoa xoa trán, sau đó mới ngẩng lên nhìn Đồng Phi Phi: “Bây giờ đến cùng ăn bữa cơm với , em cũng muốn sao?”


      phải, là Nhã Doanh gọi điện…”


      “Sao Kha Nhã Doanh biết được hôm nay về? Sao có thể trùng hợp gọi điện khi em vừa lên xe? Hơn nữa, ấy mời đến nhà ăn cơm, tại sao hỏi trực tiếp mà lại gọi cho em? Còn em, từ lúc nào dám hỏi tiếng, thay quyết định luôn như vậy?”


      Mạnh Tuần chất vấn liên tiếp khiến Đồng Phi Phi kịp gì. Thực cuộc điện thoại này, trước khi xuống lầu bảo Kha Nhã Doanh gọi tới, hôm qua biết thế nào để từ chối Mạnh Tuần nên hôm nay mới nghĩ ra kế sách này. Vừa rồi Kha Nhã Doanh hiểu hỏi tại sao phải tàn nhẫn với Mạnh Tuần như vậy, lẽ nào thực thể cho Mạnh Tuần cơ hội sao? cũng gì. có thể gì? có thể thực rất sợ Mạnh Tuần bị tình cảm “thiếu hụt” của làm cho đau lòng, mệt mỏi sao? sợ những lời của bà Mạnh thành , nếu như còn gắn bó với Mạnh Tuần, “khắc chết” . cúi đầu, khẽ cắn môi, .


      Mạnh Tuần cũng chỉ đoán, vốn nghĩ chỉ cần Đồng Phi Phi có thể phản bác, chỉ cần Đồng Phi Phi khẳng định câu: “ phải”, cho rằng tất cả đều là những lời vớ vẩn của , sau đó trực tiếp gọi cho Kha Nhã Doanh, từ chối bữa ăn tối nay. Nhưng bây giờ, im lặng của Đồng Phi Phi thừa nhận suy nghĩ của là đúng, thậm chí giải thích, dùng thái độ im lặng để biểu thị cự tuyệt. Mạnh Tuần khởi động xe, đưa Đồng Phi Phi về nhà. Lúc đẩy cửa, xuống xe, Mạnh Tuần : “Tối mai mình cùng ăn cơm được ?”


      “Tối mai em hứa với Lâm Lâm cùng ấy thu dọn hành lý, ngày kia ấy Mỹ.” Đồng Phi Phi xong, đóng cửa xe, thậm chí đến câu “Tạm biệt” cũng , vội vàng vào nhà. Mạnh Tuần ngồi trong xe, nhìn bóng dáng vội vàng biến mất của Đồng Phi Phi, cũng có sức để buồn phiền, sầu não nữa. Hóa ra đây chính là lựa chọn của ấy sau khi để cho ấy thời gian suy nghĩ.


      Nửa giờ sau, quả nhiên Kha Nhã Doanh gọi điện cho Mạnh Tuần, lưỡng lự tối nay bố ấy đột nhiên bận cho nên hẹn Mạnh Tuần hôm khác, liên tiếp xin lỗi Mạnh Tuần. Mạnh Tuần sầu não, ngắt lời giải thích của Kha Nhã Doanh: “Em cần che giấu cho Phi Phi nữa. ấy thừa nhận rồi, là ấy cố tình bảo em gọi điện, giúp ấy tìm lý do để từ chối .”


      “Hả?” Kha Nhã Doanh ngờ Đồng Phi Phi thẳng với Mạnh Tuần như vậy, muốn giúp Đồng Phi Phi giải thích: “ ấy… ấy… Có thể… hôm nay ấy hơi mệt hoặc tâm trạng tốt. đừng giận ấy, đừng trách ấy…”


      trách ấy.” Khi câu này, giọng Mạnh Tuần như lạc . nhớ đến khi ở Mỹ, Hứa Nhiên cũng khuyên như vậy, khuyên nên tức giận, càng nên trách Phi Phi, vì tâm trạng của Phi Phi tốt, vì Phi Phi cần được tha thứ, cần được bao dung, bảo vệ, còn là khung thép, dao súng thể chạm tới được.


      “Xin lỗi…” Kha Nhã Doanh nhận ra u sầu trong giọng của Mạnh Tuần, biết làm thế nào. Mạnh Tuần im lặng hồi lâu rồi sang chuyện khác: “Dự án hợp tác với nước ngoài đó, cũng chuẩn bị khá đầy đủ rồi. Hai ngày trước gọi điện cho Tổng giám đốc Trương bên đó, bây giờ ông ấy có thể bắt đầu bàn bạc về hợp đồng với phía mình rồi, em xem mấy hôm tới em có thời gian, có thể cùng chuyến ? Cũng lâu đâu, có thể chỉ , hai ngày.”


      “Em… để em xem, chắc có thể được.” Ý muốn từ chối của Kha Nhã Doanh lại ngược lại với câu của , cuối cùng đồng ý với Mạnh Tuần. Trong lòng thầm than thở, chỉ có thể nhờ Phi Phi chăm sóc Hạ Tiểu Quả, về phía Mạnh Tuần, có thể giúp cố gắng giúp đỡ!


      “Cám ơn em! Việc này nên để lộ ra ngoài, cho nên em cố gắng giúp giữ bí mật, được cho bất kỳ ai.”


      “Được.” Kha Nhã Doanh vội vàng đồng ý, nhưng nghĩ lại, vẫn hỏi thêm câu: “Thế cũng được với Phi Phi sao?”


      Mạnh Tuần im lặng trả lời: “ nên trước, ấy cũng nên biết.”


      “Ồ, em biết rồi.” Kha Nhã Doanh dám nhiều, hẹn thời gian với Mạnh Tuần, sau đó tắt điện thoại.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07 – Phần 7



      Chương 7: lời sấm truyền, cách nào thu lại 7


      Hai ngày sau, Kha Nhã Doanh cùng Mạnh Tuần ra khỏi thành phố công tác. Vì thời gian rất gấp, tối hôm nọ đến liền sắp xếp bữa cơm với khách. Người Trung Quốc thường bàn bạc công việc bàn rượu, Tổng giám đốc Trương mang người hầu rượu cùng, Kha Nhã Doanh vốn là con , lại là thiên kim tiểu thư của Bí thư thành ủy thành phố, tự nhiên có thể lượng thứ, nhưng như vậy tất cả áp lực dồn lên vai Mạnh Tuần. Quả nhiên mình thể đấu được nhiều người, vừa đặt cốc xuống, mặt đỏ lựng. Kha Nhã Doanh thấy mắt Mạnh Tuần như bắt đầu đỏ lên, muốn giơ cốc lên nhưng bị gạt xuống: “Em bỏ xuống!”


      “Ha ha, xem ra Tiểu Mạnh quả nhiên là người biết đau lòng!” Tổng giám đốc Trương vừa cười vừa . Mặc dù Kha Nhã Doanh quan hệ của và Mạnh Tuần, nhưng Tổng giám đốc Trương sớm coi hai người họ là đôi, bây giờ thấy bộ dạng Mạnh Tuần ân cần chăm sóc, bảo vệ như vậy, càng khẳng định chắc chắn.


      “Tổng giám đốc Trương, xin đừng chê cười chúng tôi! Tiểu Mạnh thực uống rất nhiều rồi, cũng đừng ép ấy nữa!” Kha Nhã Doanh có chút lo lắng, Mạnh Tuần cho uống rượu nên chỉ có thể nhàng khẩn cầu Tổng giám đốc Trương, giải vây cho Mạnh Tuần.


      “Thế này … Đại tiểu thư Kha lên tiếng, vậy hay là hôm nay dừng ở đây ?” Tổng giám đốc Trương nửa cười nửa cười nhìn Mạnh Tuần. Mạnh Tuần cúi đầu, cầm cốc rượu đầy, nâng cốc với Tổng giám đốc Trương uống cạn hơi. Mặt Kha Nhã Doanh biến sắc, muốn điều gì đó Mạnh Tuần nhìn , cười với Tổng giám đốc Trương: “Để Tổng giám đốc Trương phải chê cười. đừng bận tâm với câu của Nhã Doanh, ấy là con , hiểu lễ nghĩa bàn rượu của nam tử chúng ta. Cốc vừa rồi coi như tôi thỉnh tội với , tối nay là cơ hội hiếm có, nhất định say về!”


      “Ha ha ha, Tiểu Mạnh quả nhiên là người hào sảng!” Lúc này, Tổng giám đốc Trương mới sảng khoái. “Gì mà đền tội với đền tội. Tôi và bí thư Kha quen biết lâu năm. Tiểu Mạnh, cậu quả nhiên là nhân tài! Được, tối nay phải giống như cậu , chúng ta say về!”


      Kha Nhã Doanh nhìn sắc mặt của Tổng giám đốc Trương, lúc này mới kịp định thần lại, vừa nãy suýt nữa làm hỏng việc, do đó cũng dám tùy tiện mở lời, chỉ có thể nhìn Mạnh Tuần dốc hết cốc này đến cốc khác uống cạn. Đợi tiễn Tổng giám đốc Trương ra khỏi nhà hàng, nhìn bóng xe của họ xa, Mạnh Tuần cuối cùng mới thả lỏng người, tựa vào tường, ngồi xuống.


      “Haiz, sao ngồi ở đây? Em đỡ về nhé!” Kha Nhã Doanh lo lắng, đưa tay ra muốn đỡ Mạnh Tuần dậy.


      “Đợi chút, cho nghỉ lát.” Mạnh Tuần xua xua tay, nhắm mắt, ngồi tựa vào tường, khẽ cau mày, bộ dạng đau đớn. Kha Nhã Doanh thấy bộ dạng như vậy kìm được, nhưng tiện ngồi cùng , đành đứng bên cạnh, khéo léo che ánh mắt hiếu kỳ của người khác. Cũng gần mười phút, Mạnh Tuần mới men theo tường, đứng dậy: “ thôi, về quán rượu.”


      Kha Nhã Doanh giơ tay muốn đỡ Mạnh Tuần, liền bị đẩy ra: “ cần, tự được.”


      say thế này, cố làm gì chứ?” Kha Nhã Doanh cay đắng thu tay, khẽ lẩm bẩm. Mạnh Tuần bỗng dừng lại, : “ sao.”


      “Thực cần phải như thế này. có thể uống, ông ấy có thể làm gì chứ? Ông ấy vẫn muốn bố em làm việc giúp ông ấy, em tin ông ấy dám đắc tội với c!” Kha Nhã Doanh lẩm bẩm, có chút bất mãn.


      “Ông ấy dám đắc tội với ba em, nhưng chưa chắc thể cho cú đấm.” Mạnh Tuần giơ tay xoa xoa huyệt thái đương, dựa vào tường nghỉ chút, mới tiếp: “Bây giờ số vốn của vẫn thiếu, nếu nhanh chóng lấy được hợp đồng của ông ấy càng phiền phức hơn. Sáng sớm mai chúng ta đến tìm ông ấy, xem có thể nhanh chóng ký kết hợp đồng này .”


      “Hả? Gấp như vậy sao? Trước đây phải từ từ làm sao?” Kha Nhã Doanh có ý nghi ngờ. Đầu tiên khi Mạnh Tuần tìm giúp đỡ của , vẫn đừng quá lo lắng, lo lắng bị người khác phát , bây giờ sao gấp gáp như vậy?


      “Trước đây, biết mẹ phát ra thân phận của Phi Phi. Bây giờ việc này thể kéo dài. Nửa tháng nay luôn gấp gáp chuẩn bị cho dự án này, chính là muốn nhanh chóng giải quyết việc này, như vậy ngộ nhỡ gia đình vì chuyện của Phi Phi mà ép buộc , cũng còn có đường lui.”


      “Ồ, vậy tốt, sáng sớm mai em cùng , xem có thể ép Tổng giám đốc Trương ký hợp đồng .” Kha Nhã Doanh nhớ lại những lời trước đây bà Mạnh đến tìm , cũng cảm thấy việc này cũng cần phải tăng tốc. Mạnh Tuần gật đầu, đứng thẳng người, khẽ bặm môi, với Kha Nhã Doanh: “Cảm ơn em!”


      “Cảm ơn gì chứ, em cũng vì giúp Phi Phi.” Kha Nhã Doanh bất giác bặm môi, Mạnh Tuần khẽ cười: “Cũng cần phải cảm ơn em. Phi Phi có được người bạn như em, người bạn rất tốt.”


      Kha Nhã Doanh thấy được đơn và bất lực trong mắt Mạnh Tuần, trong lòng thầm than. Tấm chân tình và hy sinh của Mạnh Tuần với Phi Phi, đến đứng ngoài cũng thấy cảm động, Phi Phi sao có thể động lòng chứ?


      Sáng sớm ngày thứ hai, Kha Nhã Doanh cùng Mạnh Tuần đến văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Trương, nhưng họ đợi đến gần mười hai giờ, Tổng giám đốc Trương mới lò dò đến, vừa bước vào, vội vàng xin lỗi: “Ây da, ngại quá, ngại quá, tôi họp cả buổi sáng. Như vậy , hôm nay tôi mời, chúng ta tìm nơi nào đó vừa ăn vừa bàn!”


      Kha Nhã Doanh vừa nghe thấy muốn ăn cơm, trong đầu lo lắng, nghĩ từ chối, Mạnh Tuần kéo tay , cười với Tổng giám đốc Trương: “Có thể cùng Tổng giám đốc Trương ăn cơm là vinh hạnh của chúng tôi. Chúng tôi cung kính bằng tuân lệnh!”


      “Ha ha ha, Tiểu Mạnh, tôi rất thích tính cách của cậu! , , !” Tổng giám đốc Trương vừa vừa đưa Mạnh Tuần và Kha Nhã Doanh ra ngoài. Mạnh Tuần quay lại nhìn, phát chỉ có thư ký bên cạnh Tổng giám đốc Trương, thấy hai người uống rượu cùng ngày hôm qua, trong lòng bỗng thấy thoải mái.


      Tổng giám đốc Trương chọn nhà hàng Tứ Xuyên cao cấp, mặc dù lần này uống rượu mạnh như tối hôm qua, nhưng món ăn quá cay khiến dạ dày của Mạnh Tuần đau ỉ. Mặc dù như vậy, vẫn cố tỏ ra bộ dạng hưởng thụ, vui vẻ ăn. Đến cuối bữa, Mạnh Tuần thấy trước mắt trở nên tối tăm. cố đứng lên, định thanh toán, đột nhiên cảm thấy trong cổ họng dâng lên mùi tanh rồi trào ra ngoài.


      “Mạnh Tuần!” Kha Nhã Doanh kinh ngạc kêu lên, Mạnh Tuần mặt tái mét, từ từ đổ gục xuống.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07 – Phần 8



      Chương 7: lời sấm truyền, cách nào thu lại 8


      Trước khi Kha Nhã Doanh cùng Mạnh Tuần công tác, dặn dò kỹ lưỡng Đồng Phi Phi, bắt nhất định phải đốc thúc Hạ Tiểu Quả ngày ăn ba bữa. Do đó, cứ đến buổi trưa Phi Phi lại đến nhà Hạ Tiểu Quả ăn cơm với .


      Trưa hôm nay, Đồng Phi Phi và Hạ Tiểu Quả ăn cơm xong, vừa bưng bát vào trong phòng bếp điện thoại của đổ chuông. Hạ Tiểu Quả cầm điện thoại của Đồng Phi Phi đặt bàn trà, nhìn thấy hai chữ “Nhã Doanh” nhấp nháy màn hình.


      “Điện thoại của Nhã Doanh.” Hạ Tiểu Quả đưa điện thoại cho Đồng Phi Phi. lau sạch tay, đón lấy chiếc điện thoại: “Nhã Doanh?”


      “Phi Phi, Mạnh Tuần xảy ra chuyện rồi! Mình đưa ấy đến bệnh viện, cậu mau tới!”


      “Mạnh Tuần làm sao?” Mặt Đồng Phi Phi biến sắc, giọng như thét lên, khiến Hạ Tiểu Quả ngạc nhiên nhìn .


      ấy đột nhiên bị xuất huyết dạ dày, vừa nôn ra máu, ngất xỉu. Bây giờ bác sĩ cấp cứu, cậu mau tới đây ! Bệnh viện Nhân dân số hai của thành phố H, cậu đến đó gọi điện ình, mình số phòng bệnh.”


      “Được được, mình ngay!” Đồng Phi Phi tắt điện thoại, vội vàng với Hạ Tiểu Quả: “Nhã Doanh Mạnh Tuần đột nhiên bị xuất huyết dạ dày, đưa vào bệnh viện, bây giờ em phải tới đó ngay!”


      “Mạnh Tuần?” Hạ Tiểu Quả ngây người, hỏi: “Sao Nhã Doanh và ấy lại ở cùng nhau?”


      Đồng Phi Phi bình tĩnh lại, ý thức được là mình lỡ lời, giọng điệu giấu nổi hoảng loạn: “Việc này, em cũng biết… có thể người nào đó thông báo cho ấy?”


      “Thôi , nữa!” Hạ Tiểu Quả lấy túi xách để bàn đưa cho Đồng Phi Phi. “ thôi, đưa em ra nhà ga, có phải thành phố H ?”


      “Vâng.” Đồng Phi Phi trong lòng như có lửa đốt, cũng dám từ chối ý tốt của Hạ Tiểu Quả. Hai người vội vàng ra nhà ga, Hạ Tiểu Quả mua vé chuyến đầu tiên thành phố H, kéo Đồng Phi Phi chạy lên tàu. Hai người lên tàu chưa đầy hai phút, xe bắt đầu khởi hành.


      cũng muốn sao?” Đồng Phi Phi lúc này mới kịp hỏi, Hạ Tiểu Quả gật đầu: “ phải Nhã Doanh cũng ở đó sao?”


      Đồng Phi Phi bỗng sững lại. Mặc dù Nhã Doanh và Mạnh Tuần cùng tới thành phố H, việc này cũng biết, cũng biết việc Nhã Doanh và Mạnh Tuần giả vờ nhau, có gì quá bất ngờ, nhưng Hạ Tiểu Quả như vậy… Đồng Phi Phi lén nhìn sắc mặt Hạ Tiểu Quả, xem ra ấy vẫn khá bình tĩnh, nhưng trong lòng Đồng Phi Phi có chút bất an. Hạ Tiểu Quả ngồi bên cạnh , cũng gì v`mối quan hệ giữa và Kha Nhã Doanh, đường chỉ có thể thầm cầu trời khấn phật, hy vọng Mạnh Tuần sao, họ thể nhìn thấy những gì nên thấy.


      Sau khi xuống tàu, Đồng Phi Phi và Hạ Tiểu Quả liền bắt chiếc xe đến thẳng bệnh viện. Vừa rồi Kha Nhã Doanh nhắn tin cho Đồng Phi Phi, cho biết số phòng bệnh, hai người vội vàng đến trước cửa phòng bệnh, gặp ngay bác sĩ hỏi Kha Nhã Doanh: “ làm bạn kiểu gì vậy? biết bệnh nhân có tiền sử bị xuất huyết dạ dày sao? Thế mà vẫn để ấy uống nhiều rượu, hơn nữa ăn nhiều món cay như vậy? Có phải thực muốn lấy mạng ấy ?”


      “Tôi xin lỗi, tôi thực biết… Tối qua, ấy uống rất nhiều rượu, tôi cũng rất lo, nhưng ấy sao…”


      ấy sao, cũng coi như sao hả? Bây giờ xảy ra chuyện mới biết vấn đề nghiêm trọng thế nào? Các cậu thanh niên, coi trọng tính mạng của mình! Xuất huyết dạ dày nghiêm trọng có thể mất mạng đó, có biết ?”


      “Tôi biết rồi, tôi cũng sợ sắp chết rồi…” Khi thấy Mạnh Tuần nôn ra máu, sợ phát khiếp, lúc này vẫn chưa bình tĩnh, liền bị bác sĩ giáo huấn như vậy, nước mắt chực trào ra. Hạ Tiểu Quả thực thấy thuận mắt, bước đến kéo tay , với bác sĩ: “Xin lỗi, ấy phải là bạn của bệnh nhân. Xin hỏi tình hình bệnh nhân thế nào rồi?”


      là ai?” Bác sĩ cau mày nhìn Hạ Tiểu Quả đột nhiên bước tới, quay đầu ngạc nhiên hỏi Kha Nhã Doanh: “Vừa rồi Tổng giám đốc Trương phải bệnh nhân là bạn trai sao? Người này là…?”


      ấy, ấy là người bạn của tôi.” Kha Nhã Doanh trả lời dưới mắt nghi hoặc của bác sĩ, vội đẩy tay Hạ Tiểu Quả, vừa đẩy tay ra mới phát mình phải với vì có thể bao giờ có thể kéo lại được nữa… Đồng Phi Phi thấy bộ dạng khó xử và ánh mắt cầu cứu của Kha Nhã Doanh, chỉ có thể ôm lấy bờ vai của Hạ Tiểu Quả, cố trấn tĩnh, hỏi bác sĩ: “Xin hỏi tình hình bênh nhân bây giờ thế nào?”


      “Vừa cầm máu. Bệnh nhân mất máu quá nhiều, truyền máu. Ngoài ra, mấy ngày nay được ăn, tình hình cụ thể tôi vừa với đây, mọi người hỏi nhau nhé!” Bác sĩ có chút bất mãn nhìn họ, thầm nghĩ, bây giờ quan hệ nam nữ loạn hết cả, cũng có hứng thú tiếp, lắc đầu bỏ . Đợi bác sĩ xa, Hạ Tiểu Quả từ từ gỡ tay Đồng Phi Phi, im lặng nhìn Kha Nhã Doanh.


      “Tiểu Quả, vừa rồi em…”


      “Lần trước, mẹ Mạnh Tuần Phi Phi lấy thân phận của em giả làm bạn của Mạnh Tuần, em em hoàn toàn liên quan. Bây giờ em định với , vì Phi Phi bị lộ, cho nên em đích thân “giả làm” bạn của ta?”


      phải! Em …!” Kha Nhã Doanh liên tiếp lắc đầu, nhưng hoàn toàn biết nên giải thích thế nào. do dự, thư ký của Tổng giám đốc Trương hổn hển chạy tới, : “ Kha, ngại quá, Tổng giám đốc Trương của chúng tôi chiều nay có cuộc họp gấp nên ông ấy đành phải trước. Tôi vừa nộp phí, việc này, thực rất xin lỗi! Tổng giám đốc Trương , hợp đồng đó bất cứ lúc nào chị cũng có thể đến ký tại công ty, tôi về trước chuẩn bị! xem việc lần này có thể về giải thích với Bí thư Kha tiếng được ? Chúng tôi ngờ lại xảy ra chuyện này…”


      “Việc này tôi để ba tôi biết, chúng ta ra là được. Về việc hợp đồng, lát nữa tôi cho người của Mạnh Tuần đến gặp Tổng giám đốc Trương, phiền rồi!” Kha Nhã Doanh lấy hết tinh thần với thư ký của Tổng giám đốc Trương, đợi ấy xa mới chầm chậm quay đầu, giải thích với Hạ Tiểu Quả và Đồng Phi Phi: “Thức lần này em giúp Mạnh Tuần, nhờ mối quan hệ của bố em giới thiệu khách hàng. Phi Phi, cậu hãy xem Mạnh Tuần thế nào, tình hình cụ thể lát nữa mình với cậu, được ?”


      Đồng Phi Phi nhìn bộ dạng im lặng của Hạ Tiểu Quả, gật đầu. “Ừm, thế mình vào thăm ấy, các cậu chuyện .”
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07 – Phần 9



      Chương 7: lời sấm truyền, cách nào thu lại 9


      Đồng Phi Phi bước vào phòng bệnh, thấy Mạnh Tuần hôn mê. lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, nhìn dây chuyền máu từng giọt từng giọt xuống, dường như có được bất kỳ chút sinh khí nào, chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt trắng như tờ giấy, dáng ngủ vô cùng mệt mỏi này, Đồng Phi Phi rốt cuộc biết bị nặng đến mức độ nào, bị ép đến mệt mỏi ra sao, mới trong vài ngày ngắn ngủi, khiến suy nhược như thế này. khẽ đặt tay lên mép giường, nhưng dám chạm vào bàn tay kia. nghĩ đến những câu chất vấn bà Mạnh hỏi , thực muốn ép Mạnh Tuần chết, mới cam tâm phải ?


      “Mạnh Tuần, ấy vì cậu nên mới bị thế này.” Kha Nhã Doanh biết vào từ lúc nào. Đồng Phi Phi quay đầu, từ trong đáy mắt lên tổn thương đến mất hết ý chí: “Vì mình?”


      Kha Nhã Doanh gật đầu: “Thực ra, ấy cũng cần phải gấp gáp như vậy. Nhưng ấy chính vì cậu cho nên muốn dốc hết sức nhanh chóng làm xong tất cả việc của mình, muốn tạo lớp bảo vệ an toàn cho cậu. Phi Phi, Mạnh Tuần, ấy thực có tình cảm rất sâu nặng với cậu! Cậu có thể cho ấy cơ hội ?”


      Đồng Phi Phi đờ đẫn. cúi đầu, những ngón tay nắm chặt thành giường, thành giường cứng và lạnh ngắt, giá lạnh đó ngấm vào bàn tay , chạy thẳng vào tim phổi. như vậy, thực , mới biến thành bộ dạng như vậy.


      nắm thành giường lạnh ngắt, biết lúc này mình muốn nắm giữ điều gì. chỉ có thể nắm chặt thành giường, nếu nắm chặt, sợ mình khuỵu xuống. Lời của bà Mạnh, từng câu từng chữ vang lên bên tai , cái chết của Quân An như diễn ra trước mắt . nên biết sớm, nêu hiểu hơn, có tư cách để có được hạnh phúc, từ trước đến nay đều có.


      Nhìn xuống, từ từ buông tay khỏi thành giường, nước mắt lăn dài… Cuối cùng, cũng buông xuôi tất cả, bước chân nặng nề như lê lết từ đầm lầy. lảo đảo lùi bước, nghẹn ngào : “Nhã Doanh, giúp mình chăm sóc ấy. Đừng với ấy, mình đến đây.”


      “Hả?” Kha Nhã Doanh bối rối trước phản ứng bất ngờ của Đồng Phi Phi. vốn cho rằng nguyên nhân bệnh của Mạnh Tuần, Phi Phi cảm động, nhưng ngờ ấy có biểu thế này!


      đến rồi, tại sao phải ?” Mạnh Tuần biết tỉnh lại từ khi nào, đột nhiên khiến Đồng Phi Phi giật mình. ngẩng đầu, nhìn khóe miệng Mạnh Tuần vẫn còn vết máu, vì dùng nhiều sức để , khiến gân cổ và các tĩnh mạch nổi . Cúi mắt nhìn, từ từ thu tay, cái giá lạnh vẫn chưa được đẩy lùi, cuối cùng đành với giọng điệu quả quyết: “Là Nhã Doanh xảy ra chuyện, muốn em đến, em mới đến. đừng vì em làm những chuyện vô vị như vậy nữa. Giữa chúng ta… là điều thể!”


      xong, Phi Phi quay người bước , khiến Kha Nhã Doanh đứng cạnh cũng kịp kéo lại, ngờ va phải Hạ Tiểu Quả vừa mua nước quay lại.


      “Sao thế?” Hạ Tiểu Quả ngạc nhiên, Kha Nhã Doanh chạy tới. kéo Đồng Phi Phi, muốn hỏi, nhưng thấy Đồng Phi Phi nước mắt lưng tròng ngây người, Đồng Phi Phi dường như bị rút hết sức lực, dựa vào tường, từ từ ngồi xuống đất, dùng tay bịt chặt miệng, tất cả thanh bị nén trong cổ họng, chỉ còn những giọt nước mắt lăn dài. Hạ Tiểu Quả thấy bộ dạng của Đồng Phi Phi, đưa hai chai nước cho Kha Nhã Doanh: “Em chuyện với ấy, vào xem Mạnh Tuần.”


      Kha Nhã Doanh im lặng theo Đồng Phi Phi ra hoa viên ngoài bệnh viện, đợi tinh thần dần ổn định, mới khẽ : “Cậu có tình cảm với ấy, tại sao phải làm như vậy?”


      Đồng Phi Phi cúi đầu, im lặng rất lâu, mới trả lời: “Đau lâu dài chi bằng đau lúc này.”


      Kha Nhã Doanh cau mày, dường như thể hiểu: “Cậu gì vậy? Tại sao phải đau khổ? Đón nhận ấy được sao?”


      Đồng Phi Phi lắc đầu: “ được.”


      “Cậu…” Kha Nhã Doanh tức giận. “Phi Phi, mình biết cậu thể quên được Quân An, nhưng Quân An, ấy còn đời nữa! Lẽ nào thực cậu muốn vì Quân An mà sống quả cả đời? Coi như cậu nghĩ tới bản thân, cậu cũng phải nghĩ cậu làm như vậy, Quân An ở trời có đồng ý ? Quân An cậu như vậy, ấy sao có thể nhẫn tâm nhìn cậu giày vò bản thân? Huống hồ Mạnh Tuần, ấy thực …”


      “Nhã Doanh, cậu cần khuyên mình.” Đồng Phi Phi ngắt lời Nhã Doanh. “Việc của mình, mình tự biết. Việc lần này, phiền cậu. Nếu thực coi mình là bạn bè, hãy giúp mình khuyên Mạnh Tuần, khuyên ấy từ bỏ, được ? Nếu ấy đồng ý từ bỏ, vậy mình chỉ có thể rời khỏi nơi này, đến nơi bao giờ các cậu tìm thấy mình.”


      “Phi Phi!” Kha Nhã Doanh nghe vậy, hai mắt đỏ hoe. “Cậu, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy? Cậu muốn ép Mạnh Tuần vào chỗ chết sao?”


      Ánh mắt Đồng Phi Phi run run, cắn môi, nhìn những vết hằn đỏ vẫn in trong lòng bàn tay, cảm thấy nỗi đau dâng trào tới cổ họng. dùng hết sức mình, mới nén được giọng run rẩy, cố trấn tĩnh : “Mình chỉ là… muốn ấy sống. Nếu mình thực ép ấy chết, mình lấy mạng này đền cho ấy.”


      Khi Kha Nhã Doanh trở về phòng bệnh, mắt Mạnh Tuần sáng lên, nhưng nhìn mãi chỉ có mình Kha Nhã Doanh, dần dần thất vọng, ánh mắt tối lại.


      “Phi Phi, ấy… ấy có việc gấp… cho nên… cho nên trước rồi.” Kha Nhã Doanh nhìn ánh mắt thất vọng tột độ của Mạnh Tuần, lắp bắp giải thích. Mạnh Tuần khẽ bặm môi, như nửa cười, nhưng cuối cùng cũng giữ nổi, chỉ còn lại đau khổ. Nhắm mắt, giọng Mạnh Tuần dần, hầu như ai nghe thấy, Kha Nhã Doanh nhìn khẩu hình miệng , mới đoán được : “Để ấy .”


      Kha Nhã Doanh và Hạ Tiểu Quả thương lượng lát, vẫn quyết định để cho Tiểu Quả về trước, tạm thời ở lại thành phố H để chăm sóc Mạnh Tuần phải điều trị trong bệnh viện, ngộ nhỡ ấy xảy ra việc gì, cũng có thể kịp thời giúp đỡ. Hạ Tiểu Quả lúc đầu hiểu, hỏi Kha Nhã Doanh tại sao phải là Đồng Phi Phi ở lại chăm sóc Mạnh Tuần, Kha Nhã Doanh lắc đầu : “Em cũng biết tại sao Phi Phi lại trở nên như vậy. Thôi , chúng ta đừng ép ấy.”


      Hạ Tiểu Quả im lặng lúc, gọi điện thoại cho Đồng Phi Phi hỏi ấy có muốn về cùng , Phi Phi xe, do đó mình Hạ Tiểu Quả trở về.


      Đợi lúc Kha Nhã Doanh ăn cơm, Đồng Phi Phi mới khẽ trở lại cửa phòng bệnh của Mạnh Tuần, qua tấm kính cửa phòng, lặng lẽ nhìn . Buổi tối, Mạnh Tuần cho Kha Nhã Doanh ở lại bên cạnh, do đó Kha Nhã Doanh về khách sạn nghỉ. Đồng Phi Phi đợi Kha Nhã Doanh mới quay lại cửa phòng bệnh, đứng nhiều thấy mệt, lại ngồi xuống ghế băng bên ngoài lát, ngồi lát rồi lại đứng dậy, bảy giờ hơn sáng ngày thứ Hai, bác sĩ và hộ lý bắt đầu kiểm tra phòng, mới lặng lẽ rời .


      Mạnh Tuần nằm viện ba đêm, Đồng Phi Phi cũng ở bệnh viện hai ngày ba đêm. Đợi đến sáng ngày Mạnh Tuần làm thủ tục xuất viện, mới thở phào nhõm, mua vé xe đường dài quay về. Xe bắt đầu chuyển bánh, đủ để lặng lẽ ngủ giấc.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 08 – Phần 1



      Chương 8: Người dưng còn, quãng đời còn lại ra sao? 1


      Kha Nhã Doanh cùng với Mạnh Tuần ở viện vài ngày, khi trở lại thành phố S bức tranh của Tiểu Quả cũng gần như hoàn thành. Ngày hôm sao, họ đến phòng triển lãm tìm Sở Nguyệt để bàn chuyện triển lãm tranh. Hạ Tiểu Quả lấy các tác phẩm tâm huyết mà mình chuẩn bị từ rất lâu ra cho Sở Nguyệt xem, Sở Nguyệt xem rất chăm chú rồi gật đầu : “Khá lắm, nếu cậu đồng ý tôi có thể để cậu tham gia tất cả các buổi triển lãm.”


      sao? cám ơn chị quá!” Kha Nhã Doanh sung sướng biết nên phải gì, Hạ Tiểu Quả cũng vui vẻ cúi người trước Sở Nguyệt cách rất chân thành: “Quả là rất cảm ơn chị!”


      Sở Nguyệt cười xuề xòa: “Tôi xem tranh của cậu vẽ quả thực rất khá, lúc này cái còn thiếu là cơ hội mà thôi, hơn nữa mục đích của cuộc triển lãm lần này của chúng tôi chính là muốn giới thiệu những người mới. Cậu có thể tìm trợ lý của tôi để tìm hiểu kỹ hơn về việc sắp xếp cũng như những cầu chính của đợt triển lãm lưu động này, bây giờ địa điểm của chúng tôi còn nhiều, nếu cậu thực muốn tham gia hãy nhanh chóng lên lịch trình .”


      “Ồ, được! Vậy tôi cùng chị qua đó!” Hạ Tiểu Quả và Kha Nhã Doanh vội vàng đứng dậy cùng với Sở Nguyệt. Sở Nguyện kiên nhẫn đợi Hạ Tiểu Quả thu lại các tác phẩm của rồi mới đưa họ đến chỗ người trợ lý.


      Sau khi qua đó, trợ lý giới thiệu trước cho Hạ Tiểu Quả và Kha Nhã Doanh những ví dụ về số cuộc triển lãm lưu động thành công trước đây họ từng làm, khi thấy hai người họ có vẻ rất thích thú lại tiếp tục về địa điểm chính và cách thức quảng cáo của địa điểm lần này cũng như việc sắp xếp lịch trình bận rộn khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt, khi lựa chọn xong, trợ lý giúp họ tính về chi phí, cũng khoảng năm trăm ngàn nhân dân tệ[1].


      [1] Khoảng 1,5 tỷ đồng tiền Việt Nam.


      “Năm trăm ngàn sao?” Sắc mặt của Hạ Tiểu Quả đột nhiên đờ ra. “Cần… cần nhiều tiền như vậy sao? Tôi xem ở mạng thấy người ta là mở cuộc triển lãm tranh chỉ cần khoảng , hai chục ngàn thôi mà…”


      , hai chục ngàn ư?” trợ lý sững người mất lúc, nụ cười gương mặt nhạt dần. “ đùa phải ? Triển lãm lần này của chúng ta rất hoành tráng, những địa điểm triển lãm được chọn đều là thành phố top đầu, có sức ảnh hưởng lớn nhất chứ phải là mấy chỗ xoàng xĩnh như kiểu hội trường, triển lãm gì đó đâu. Kiểu triển lãm này theo chúng tôi dự tính nếu tổ chức cuộc triển lãm cá nhân cũng cần phải mất hơn trăm ngàn. Còn lại muốn tham gia tất cả bảy địa điểm triển lãm, nếu phải là chị Sở chỗ chúng tôi tác phẩm của rất khá nên mới ưu tiên chút, chỉ e là cũng còn hơn năm trăm ngàn! , hai chục ngàn… Tôi biết phải thế nào với nữa!”


      “Xin lỗi, xin lỗi! Nhưng tôi… tôi thực nghĩ phải cần nhiều tiền như vậy.” Khuôn mặt của Hạ Tiểu Quả đỏ ửng, nắm chặt cái túi đựng các tác phẩm của mình trong tay, lẩm bẩm : “Vậy nếu như… nếu như tôi chỉ tham gia địa điểm triển lãm thôi, thời gian cũng ngắn hơn chút, quảng cáo giới thiệu cũng ít hơn chút, có thể… có thể ưu đãi cho tôi được bao nhiêu?”


      “Như thế này nhé.” trợ lý tận tình lật giở bảng lịch trình rồi đáp: “Tôi vừa rồi đấy, ở triển lãm thế này tổ chức triển lãm cá nhân bình thường cũng mất khoảng trăm ngàn rồi, cứ cho là ưu tiên , rồi chọn thành phố giá rẻ nhất, thời gian triển lãm ngắn nhất, sắp xếp sảnh nhất, quảng cáo giới thiệu gì cũng cố gắng giảm đến mức thấp nhất hoặc cần… Ừm, cũng vào khoảng bảy, tám chục ngàn gì đó.”


      trợ lý cứ thêm mỗi câu mặt của Hạ Tiểu Quả lại đỏ thêm, khi ta xong sắc mặt của Hạ Tiểu Quả đỏ lựng. cúi đầu, dám nhìn người trợ lý đó nữa, giọng trở nên như thể chỉ là tiếng vo ve của muỗi: “Bảy, tám trăm ngàn là rẻ nhất rồi sao? Còn… còn có thể ưu đãi hơn chút ?”


      “Chỗ chúng tôi phải là buôn bán.” trợ lý sắp xếp lại tập tài liệu trong tay rồi nở nụ cười lịch . “Hay là như vậy, cứ suy nghĩ lại xem sao. Tôi cảm thấy đợt triển lãm lưu động lần này, điều quan trọng là ở chỗ “lưu động”. Nếu chỉ tham gia trong các địa điểm triển lãm, lại còn chọn nơi phải là mấy địa điểm lớn như là Bắc Kinh, Thượng Hải, vậy ý nghĩa thực bị giảm rất nhiều. Rất khó mới có thể được chị Sở chỗ chúng tôi đồng ý cho tham gia tất cả toàn bộ lịch trình lần này, cơ hội thế này phải ai cũng có thể có được.”


      “Tôi biết, tôi rất biết ơn chị ấy! Rất cảm ơn các vị có thể cho tôi cơ hội như vậy! Tôi cũng thực rất muốn tham gia! Chỉ là chi phí này quả thực…” Hạ Tiểu Quả hơi khó khăn trong việc lên tiếng. “Vậy… vậy có thể để tôi suy nghĩ thêm hai ngày nữa được ?”


      “Được, vậy cứ suy nghĩ .” trợ lý đứng dậy nhanh. “Nhưng tốt nhất là nên đưa ra quyết định trong thời gian sớm nhất vì các địa điểm của chúng tôi sắp xếp kín rồi, nếu muộn quá có đồng ý bỏ ra bao nhiêu tiền chăng nữa cũng kịp đâu.”


      “Được, tôi sớm trả lời !” Hạ Tiểu Quả vội vàng đứng lên theo. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nên cũng ngại đưa tay ra để bắt tay người khác, chỉ biết cúi người cách lịch trước trợ lý rồi bối rối quay người ra.


      Kha Nhã Doanh cũng theo sau Hạ Tiểu Quả bước ra ngoài phòng tranh, nhìn sắc mặt của rồi dò xét hỏi: “Tiểu Quả, chúng ta cứ tham gia tất cả các địa điểm triển lãm có được ? Về vấn đề tiền, em nghĩ cách…”


      “Em có thể nghĩ ra được cách gì? Giơ tay ra tìm người nhà em mà xin hay sao?” Hạ Tiểu Quả đột nhiên quay người lại, ngắt ngang lời của Kha Nhã Doanh. Kha Nhã Doanh bị Hạ Tiểu Quả làm cho giật mình, vội im bặt, ngay cả tiếng thở mạnh cũng dám.


      Hạ Tiểu Quả nhìn vẻ thận trọng của Kha Nhã Doanh nắm chặt hai bàn tay rồi lại buông ra, cuối cùng cũng cố gắng nhếch môi: “Doanh Doanh, xin lỗi em, nên nổi giận với em. Xin lỗi em, là quá vô dụng…”


      đừng như vậy!” Kha Nhã Doanh vội nắm lấy tay của Hạ Tiểu Quả. “Tiểu Quả, hãy để em giúp có được ? Bây giờ chúng ta cần có cơ hội! Ngay cả Sở Nguyệt cũng rồi, tranh của thực rất đẹp! Chị ấy đồng ý để tham gia tất cả các buổi triển lãm, chúng ta còn có thể quảng cáo, giới thiệu rất nhiều, có thể lần này thực thành danh chỉ sau cuộc triển lãm đấy…”


      “Thành danh chỉ sau cuộc triển lãm ư?” Hạ Tiểu Quả cúi đầu cười cười, khi ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh hơn nhiều. “ thôi, về thôi.”


      “Tiểu Quả…” Kha Nhã Doanh kéo tay lại, quay đầu nhìn phòng tranh phía sau lưng lần nữa rồi quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Quả, trong ánh mắt là khẩn cầu. Hạ Tiểu Quả cúi xuống, tránh ánh mắt của Kha Nhã Doanh. nhìn túi tranh nắm trong tay, mấy bức tranh mỏng đó lúc này như kéo tay xuống, nặng tựa ngàn cân. Nửa tháng trời ngủ nghỉ, cố gắng theo đuổi giấc mơ và hy vọng gần ba mươi năm…


      thôi.” quay người, kéo Kha Nhã Doanh từng bước từng bước quay lưng lại rời xa dần cánh cửa phòng tranh kia, từng bước từng bước rời xa cái nơi mà mới nửa tiếng trước đây vẫn còn mơ ước, là nơi để cất cánh bay cao ước mơ.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :