1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu anh nói anh yêu em - Lạc Hà (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07 – Phần 1



      Chương 7: lời sấm truyền, cách nào thu lại 1


      Ngày an táng bà Tống, tất cả mọi người đều đến, cả Hứa Nhiên cũng cố gắng xuất trước mặt Đồng Phi Phi.


      im lặng đứng bên Hứa Lâm, nhìn mộ bà Tống được đặt cạnh mộ Quân An. Năm năm qua, đây là lần thứ hai đến nơi này, ngôi mộ năm năm trong ký ức đến hôm nay phủ rêu phong. im lặng nhìn Mạnh Tuần ngồi bên cạnh Đồng Phi Phi. Qua Hứa Lâm, biết được trong ngày mất của bà Tống, Mạnh Tuần mạo hiểm như thế nào để khuyên Đồng Phi Phi, người với trái tim chết. Nghe Hứa Lâm tỉ mỉ kể lại, nhìn đôi mắt Hứa Lâm vui vẻ, nhưng mặc cảm đầy tội lỗi, cúi đầu, .


      tự hỏi nếu hôm đó ở bên cạnh Phi Phi, liệu do dự mà làm như vậy ? tự hỏi cũng Phi Phi ít hơn Mạnh Tuần nhưng ông trời từ trước đến giờ đều cho cơ hội. Vì thế mãi mãi biết, hôm đó có thể giống Mạnh Tuần, có thể bình tĩnh khuyên Phi Phi, khiến từ bỏ cái chết .


      Sống hay chết. Hoặc buông tay phải vì lời thề năm năm trước của Phi Phi, hoặc lỗi lầm mắc phải của chín năm trước. Lúc bên bờ hồ, cũng kịp nắm được duyên phận, hay lúc ăn ở tiệm ăn , đành bất lực dẫn Hứa Lâm trước, và Phi Phi được định trước những giây phút lỡ dở, từ đó ngày nhớ đêm mong, tương tư nhưng đều phí hoài công sức, được đáp trả.


      Nên buông tay sao? thấy Mạnh Tuần khẽ ôm Phi Phi đau lòng, nhìn bóng hình đôi trai nương tựa vào nhau, cúi đầu, nụ cười sầu não lên khóe môi . Từ trước đến giờ giữ được cơ hội, lấy tư cách gì mà câu buông tay? khẽ đứng yên chỗ, giữ vẻ mặt lạnh lùng, làn gió lạnh buốt lướt qua mặt , nỗi đau buồn trước mắt từ từ ngấm lạnh, đến cuối cùng đóng chặt thành băng, đè nặng trong trái tim.


      Ngày Hứa Nhiên về Mỹ, Đồng Phi Phi và Mạnh Tuần đến tiễn. Hứa Nhiên khẽ cười nhìn Phi Phi: “Lần này , có thể trở lại. Sao? cái ôm cũng phải là quá đáng chứ?”


      Đồng Phi Phi im lặng tiến về phía trước bước, Hứa Nhiên bước lên trước mặt Phi Phi, ôm . Đồng Phi Phi tựa vào vai của Hứa Nhiên, khẽ : “Hứa Nhiên, em xin lỗi!”


      Năm năm qua, luôn với câu duy nhất. Nhiều năm như vậy, vẫn luôn tự trách mình, bỏ qua tấm chân tình của , cả đời này, cũng có cơ hội để trả lại.


      Hứa Nhiên khẽ nhắm mắt, đây là lần đầu tiên ôm , cũng có thể là lần cuối cùng, kìm được siết chặt vòng tay.


      “Phi Phi!” cố kìm nén giọng run rẩy của mình, khiến lời bình tĩnh và kiên định hơn: “Nếu thực cảm thấy có lỗi với , em hãy hạnh phúc nhé! Hứa với , em hạnh phúc!”


      Đồng Phi Phi cắn chặt môi, lúc sau mới khẽ gật.


      “Được rồi, thực phải rồi.” Hứa Nhiên khẽ buông Phi Phi, sau đó ôm mạnh Mạnh Tuần, gằn giọng bên tai : “Mặc dù tôi với cậu là em, nhưng nếu để tôi biết cậu đối xử tốt với Phi Phi, tôi nhất định bay về tính sổ với cậu!”


      Mạnh Tuần khẽ cười, ôm Hứa Nhiên, đập vào lưng : “Yên tâm! Cậu đừng quên người con của tôi, mau , quay về Mỹ làm kẻ bán nước hại dân !”


      “Cậu mới bán nước hại dân có!” Hứa Nhiên cười mắng câu, đẩy Mạnh Tuần ra, kéo hành lý, vẫy tay với Đồng Phi Phi, kiên quyết về phía cửa kiểm tra an ninh, ngoảnh đầu lại.


      Sau khi bà Tống qua đời, Mạnh Tuần muốn Đồng Phi Phi trả lại căn nhà bà thuê trước đây, tránh tiếp xúc, ảnh hưởng tới sinh khí. Nhưng Đồng Phi Phi lưu luyến số đồ vật của bà Tống, ở lại chỗ bà gần nửa tháng, những đồ đạc có thể thu dọn đều thu dọn lại, những đồ thể thu dọn xử lý xong, mới chuyển về nơi mình ở. Trước đây, Mạnh Tuần hiểu với tính cách tiết kiệm của Đồng Phi Phi, sao có thể ở riêng với bà Tống, phải trả tiền thuê hai nơi. Tới hôm nay, khi đặt chân vào căn phòng khoảng mười mét vuông của Phi Phi, mới biết tại sao Phi Phi tình nguyện mỗi tháng bỏ ra thêm vài trăm tệ, cũng nhất định phải ình khoảng riêng như vậy.


      Căn phòng chật hẹp, từ tường đến nơi làm việc, từ tủ giá đầu giường đến màn hình máy tính, toàn bộ đều có ảnh của Quân An, cả gian, cả thế giới, toàn bộ đều là ảnh của Quân An. Đây là lần đầu tiên Mạnh Tuần “được gặp” Tống Quân An. Người con trai trong bức ảnh rất thanh tú, khuôn mặt hiền lành, bờ môi như khẽ nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng mà u hoài. Mạnh Tuần nhìn thấy bức ảnh đó, sững lại, cảm giác như từng gặp qua ở đâu đó. định thần, lúc sau nhớ ra người bạn trai Hạ Tiểu Quả của Kha Nhã Doanh, dường như ta rất giống Tống Quân An. Chả trách ngày bà Tống mất, Phi Phi nắm chặt Hạ Tiểu Quả gọi nhầm thành Quân An.


      “Đúng rồi, trước kia đồng ý đan cho chiếc khăn len, năm ngoái đan xong. Sau đó, em luôn ở nhà mẹ em, kịp đưa cho .” Đồng Phi Phi cúi người rút từ ngăn kéo cuối cùng ra chiếc khăn len màu xanh thẫm. Mạnh Tuần cúi đầu, nhìn thấy phía dưới có chiếc màu thẫm hơn. khẽ ngây người, nhớ ra, cái khăn này, Phi Phi vốn đan cho Tiểu Quả hộ Kha Nhã Doanh. Hôm bà Tống mất, khi Hạ Tiểu Quả vội vàng chạy đến bệnh viện, cổ hình như cũng choàng chiếc khăn giống cái này.


      Đồng Phi Phi đóng ngăn kéo lại, đứng dậy tặng chiếc khăn cho Mạnh Tuần: “Bây giờ cũng lập xuân, cơ hội đeo nó cũng nhiều. Xin lỗi, giờ em mới tặng được, nhận !”


      Mạnh Tuần coi như có chuyện gì, quàng khăn lên cổ: “ sao, mấy hôm nay cũng rất lạnh, may quá.”


      Đồng Phi Phi khẽ cười, đặt số đồ đạc chuyển từ nhà bà Tống vào tủ quần áo. Mạnh Tuần nhìn quanh phòng, kiến nghị: “Ở đây cũng quá bé, hay là em chuyển nơi ở khác ?”


      cần,” Đồng Phi Phi trả lời ngay. “ chút cũng tốt, dù sao cũng có Quân An ở cùng em, rộng quá cũng trống trải.”


      vừa xong, khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường, lúc này mới kịp định thần lại trước lời của mình. quay người, bối rối nhìn Mạnh Tuần: “Em xin lỗi…”


      Mạnh Tuần cúi đầu, tháo chiếc khăn len cổ ra, nhìn ánh mắt bất an của Đồng Phi Phi, dịu dàng cười: “Xin lỗi gì chứ, nha đầu ngốc?”


      Phi Phi dừng tay, trong lòng có chút xáo trộn, đóng cửa tủ, biết chính bộ dạng bối rối ấy khiến trái tim Mạnh Tuần trào dâng nỗi đau khổ, nhưng vẫn cười dịu dàng: “Em thu dọn xong chưa? phải em muốn đến mộ dì Tống sao? Bây giờ nhé?”


      Đồng Phi Phi cảm động gật đầu: “Vâng, hôm nay là tuần thứ hai của mẹ, em muốn đến thăm lát.”


      Mạnh Tuần khẽ cười, xoa xoa đầu Đồng Phi Phi: “ biết rồi.”


      Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi đến mộ, thấy bộ dạng trầm tĩnh của , : “Em ở đây chuyện với dì Tống lát, ra xe đợi em. Nếu có việc gì, gọi điện cho .”


      Đồng Phi Phi gật đầu, ân cần của Mạnh Tuần khiến vừa cảm động vừa đau lòng, bặm môi, với : “Em ở lâu đâu.”


      sao, em cần vội, cũng bận.”


      Mạnh Tuần cười với Đồng Phi Phi, quay người bước . Đồng Phi Phi đợi đến khi bóng khuất xa mới từ từ thả lỏng cơ thể, ngồi trước mộ bà Tống.


      ngồi dưới đất, lấy cuốn nhật ký trong túi ra, cuốn nhật ký hôm qua Hứa Lâm đưa cho . mở cuốn nhật ký, từ từ vuốt phẳng từng góc trang xoăn xoăn, khẽ : “Mẹ, Lâm Lâm cũng muốn ra , ấy định rời khỏi nơi này, đến Mỹ. Hôm qua, ấy đến nhà đưa cho con cuốn nhật ký này, với con, đó là cuốn nhật ký mẹ đưa cho ấy xem trước ngày con về hôm. ấy , ấy xem xong cuốn nhật ký mới biết, tại sao mẹ có thể tha thứ cho con, ấy ấy cũng cảm ơn con, cảm ơn con khiến Quân An hạnh phúc như vậy…”


      Từ sau khi bà bà Tống, hôm qua là ngày đầu tiên Hứa Lâm mình đến tìm Đồng Phi Phi. với Đồng Phi Phi, hôm đó, sau khi đưa bà Tống đến nơi an táng, đứng ở đó rất lâu với bà.


      “Phi Phi, cậu biết , nơi an táng đó thực rất lạnh.” Hứa Lâm ngồi xuống sofa, thu gọn người lại. “Khí lạnh thấu xương ở nơi đó như thấm vào người, theo dòng máu lan khắp cơ thể, cho đến khi toàn thân buốt lạnh, khiến mình phát run. Cậu có biết lạnh như thế nào ? Cậu còn nhớ trại mùa thu năm đó, hai người chúng mình và các bạn khác bộ, gặp phải trận mưa lớn, sau đó cậu cởi áo khoác che lên hai người bọn mình, chúng mình ôm nhau, xoa tay giúp nhau mà vẫn cảm thấy lạnh, răng va vào nhau, run cầm cập. Phi Phi, cậu ngốc, hôm đó chiếc áo phần nhiều cậu che ình, còn cậu chỉ che cái đầu. Kết quả sau khi về tới trường, mình uống gói rễ cây chàm là sao cả, nhưng cậu bị sốt cao ba ngày, mình cũng sợ cậu sốt đến phát ngốc mất.”


      “Mình nhớ.” sao có thể quên được, từ hôm đó, Hứa Lâm chính thức trở thành người bạn tốt của . “Mình vẫn nhớ cậu luôn bắt mình đến phòng tự học nhận chỗ cho cậu, nhưng có lúc mình nhận chỗ cho cậu, cậu vẫn đến, hoặc muộn mới đến, kết quả mình toàn bị người khác …”


      Hứa Lâm tựa cằm lên đầu gối, khẽ cười: “Cậu biết lúc đó mình đâu ? Mình tìm Quân An. Trường của bọn mình bên cạnh trường ấy, có lúc mình ăn xong cơm nhớ ra, mình vội chạy về. Mình cố ý đến phòng tự học cũng với cậu, chính mình cũng khống chế nổi, vốn định buổi tối chăm chỉ học bài, nhưng kiềm chế được liền tìm ấy, chỉ cần nhìn thấy ấy lát cũng tốt. Phi Phi, cậu có biết mình thích Quân An nhiều như thế nào ? Cậu có biết mình thích Quân An bao nhiêu năm rồi ?”


      Đồng Phi Phi nhìn xuống, khẽ : “Mình biết…”


      “Cậu biết?” Hứa Lâm ngẩng đầu nhìn Đồng Phi Phi, khẽ lắc đầu: “Cậu biết. Đến bản thân mình cũng biết bắt đầu từ lúc nào, mình muốn ngày ngày nhìn thấy ấy, ở cùng ấy; biết bắt đầu từ lúc nào, nhìn thấy ấy vui vẻ, mình cũng vui vẻ, thấy ấy buồn, mình cũng buồn; biết từ lúc nào, điều ước sinh nhật mỗi năm của mình đều biến thành hy vọng ấy hạnh phúc.”


      Đồng Phi Phi cúi đầu, yên lặng . biết, từ rất lâu rồi biết Hứa Lâm thích Quân An, nhưng lúc đó và Quân An nhau, do đó cũng lợi dụng tâm nguyện của Hứa Lâm, lợi dụng tình của Quân An với , giấu kín hạnh phúc ngọt ngào của mình. quá , cảm thấy rất độc, cho nên thể từ bỏ, muốn từ bỏ, cho nên đành coi như nhìn thấy đau khổ trong mắt Hứa Lâm, nhìn thấy tình thầm kín dành cho Quân An của Hứa Lâm, cho nên cuối cùng cũng bị số phận trừng phạt, khiến ông trời tàn nhẫn như vậy, trước mặt , hủy hoại tất cả hạnh phúc của .


      “Hứa Lâm, xin lỗi…” trầm tư hồi lâu, nhưng cũng chỉ có thể được câu như vậy, mặc dù câu “Xin lỗi”, thực quá , quá .


      “Xin lỗi!” Hứa Lâm cúi đầu, lấy cuốn nhật ký của Quân An trong túi, từ từ đưa cho Đồng Phi Phi. “Đây là cuốn nhật ký khi Quân An và cậu nhau, trước khi mất ngày mẹ Quân An đưa ình xem. Phi Phi, mình vừa rồi , hằng năm sinh nhật mình đều ước hy vọng Quân An có thể hạnh phúc, tâm nguyện lớn nhất của mình chính là hy vọng ấy có thể được hạnh phúc, mình thực muốn với cậu, hóa ra tâm nguyện của mình sớm thành thực.”


      Đồng Phi Phi mơ hồ cúi đầu, lật mở cuốn nhật ký, chưa từng biết Quân An có cuốn nhật ký như thế.


      “Tối hôm đó, mình đến nhà mẹ, mẹ với mình, mẹ rất cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu làm cho Quân An. Mặc dù Quân An rồi, nhưng cậu có thể mang lại cho ấy những phút giây hạnh phúc. Mẹ cảm thấy rất có lỗi vì sớm với cậu, từ lâu bà tha thứ cho cậu, trách cậu nữa rồi!”


      “Mình biết. Trước khi ra mẹ với mình, bà tha thứ ình, trách mình nữa…” Đồng Phi Phi ôm cuốn nhật ký, nhớ lại cảnh bà Tống vừa kéo tay vừa khi ở xe, nước mắt nén nổi, bật khóc. Hứa Lâm thấy Đồng Phi Phi ôm cuốn nhật ký của Quân An, cúi đầu, mấy lọn tóc rủ vành tai , thấy tấm lưng hao gầy của , cong cong như cụ già… Mới có năm năm, Quân An mới rời xa họ năm năm, nhưng đối với , đối với Phi Phi, như kéo dài cả đời…
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07 – Phần 2



      Chương 7: lời sấm truyền, cách nào thu lại 2


      “Quân An, Lâm Lâm em từng khiến hạnh phúc. Quân An, em có thực khiến hạnh phúc ?” Đồng Phi Phi từ từ quỳ xuống bên cạnh mộ Quân An, dựa vào bia mộ của , run rẩy lật quyển nhật ký, từ đầu trang có tiêu đề viết câu “Phi Phi, cần có em” lật từng trang, từng trang, cho đến trang cuối cùng.


      Ngày 24 tháng 9 năm 2005, trời nắng.


      Ngày mai là ngày sinh nhật của Phi Phi rồi, mình muốn hôm nay tới đó, nhưng vì sửa giúp máy tính cho Lâm Lâm nên muộn mất, đành để sớm mai vậy. Đây là lần đầu tiên mình đón sinh nhật cùng Phi Phi. Nha đầu này, từ trước tới giờ đều muốn mình đón sinh nhật với ấy, chỉ rằng “ngày sinh nhật của em phải ngày may mắn”. ấy biết mỗi lần ấy vậy, mình buồn thế nào.


      Vi ngày trước, mình đến thăm bà nội, bà với mình, từ năm Phi Phi mười hai tuổi, ngày sinh nhật của ấy trở thành ngày giỗ của bố mẹ, từ đó ấy cũng chưa từng tổ chức sinh nhật, thậm chí ấy muốn quên ngày đó. Mình thể tưởng tượng, mười năm qua Phi Phi đều đón sinh nhật như vậy. Sinh nhật của chúng ta đều có hoa tươi, quà tặng và những lời chúc tốt lành, nhưng sinh nhật của ấy chỉ là nỗi đau và những giọt nước mắt lặng lẽ. Mình thực trách bản thân mình! Sao có thể nghe lời ấy? Mấy năm nay để ấy đón sinh nhật như vậy, đều ở bên cạnh ấy? Cho nên lần này mình thể để ấy mình! Lần này nhất định mình đón sinh nhật cùng ấy, làm ấy đau khổ, làm ấy khóc nữa! Sau này mỗi năm đến sinh nhật, mình luôn ở bên cạnh ấy, bao giờ để ấy mình chịu đựng đơn và đau khổ, sống trong dằn vặt tội lỗi!


      Phi Phi, em biết , có thể gặp em là điều hạnh phúc nhất của cuộc đời ! Có thể sống bên em là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời ! hy vọng em cũng có thể hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên ! hy vọng có thể xóa bỏ hết đau khổ và dằn vặt trong tận sâu trái tim em, để những chuyện buồn đó ngăn cản vui vẻ của em, khóa chặt hạnh phúc của em!


      Phi Phi, ngày mai, đến. Phi Phi, đợi nhé! Lần này nhất định mang đến cho em sinh nhật vui vẻ!


      Sinh nhật vui vẻ. Đồng Phi Phi cúi đầu, nhìn cuốn nhật ký, bốn chữ cuối cùng. Những việc qua, lần nữa lại lên trước mắt, nụ cười tươi tắn của Quân An, ánh mắt dịu dàng của Quân An, thân thể lạnh băng của Quân An, đôi mắt nhắm nghiền của Quân An… Đồng Phi Phi cúi đầu, từng giọt nước mắt lạnh lùng rớt xuống tay . Những giọt nước mắt lạnh băng, rơi xuống làn da , từng lớp từng lớp rơi xuống bàn tay, cánh tay, bờ vai, lồng ngực cuối cùng len lỏi vào tận sâu trong trái tim , vỡ òa.


      “Quân An, muốn em sinh nhật vui vẻ. muốn em sinh nhật trong nước mắt và đau khổ. Nhưng những lời em coi là , Quân An, coi như …”


      “Quân An, muốn em hạnh phúc, muốn khiến em vui vẻ. Vậy hãy với em, , em sao có thể hạnh phúc, sao em có thể vui vẻ đây?”


      “Quân An, biết , em thực rất muốn tìm , ngày mẹ , em thực muốn đến tìm . Nhưng Mạnh Tuần, ấy để em , ấy , tức giận, thất vọng. Quân An, có biết ngày hôm đó em đau khổ như thế nào ? Em muốn sống nữa, nhưng em dám đến tìm . Quân An, thực muốn em đến tìm sao? thực muốn sống cùng em sao?”


      “Quân An, có nhớ , em từng , năm năm trước em từng , cả đời này em chỉ mình , cả đời này em sinh ra là người của , chết làm ma nhà . Quân An, sao có thể cần em? biết , để mình em sống đời này, để mình em đơn thế gian này, khiến em chết cũng xong, thực rất tàn nhẫn…”


      nơi cách đó xa, Mạnh Tuần đứng im lặng sau gốc cây, yên lặng lắng nghe từng câu từng chữ theo gió bay tới, những tiếng “Quân An” đầy thương nhưng đầy ai oán như những mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim , khiến chôn chân đứng đó, thể rời .


      biết, Phi Phi luôn nhớ nhung Quân An, lưu luyến rời. cũng biết cả đời này cố gắng, cũng chạm được đến trái tim Phi Phi như Quân An. Thậm chí biết tình của Phi Phi dành cho Quân An sớm ăn sâu vào máu thịt, trở thành phần cơ thể , nếu sau này thực có thể sống cùng Phi Phi, tình giữa và Quân An cũng mãi tồn tại, khó có thể xóa bỏ trong trái tim . Những điều này đều biết, từ lúc bắt đầu biết, nhưng vẫn kiên trì. Vì chỉ nghĩ, coi như trong trái tim Phi Phi có Quân An, coi như vĩnh viễn quên được Quân An, nhưng Quân An rốt cuộc chết, là chuyện qua. Chỉ cần kiên trì, chỉ cần đối xử tốt, Phi Phi dần dần tiếp nhận tình cảm của , cho cơ hội, để cho dần bước vào thế giới tại của , tiếp nhận để trở thành tương lai của . Cho nên ngày hôm đó, sân thượng, kéo chặt tay Phi Phi, thậm chí lấy tình của đối với Quân An ra so sánh, ra câu: “Tình cảm thể chịu đả kích như vậy.” Giây phút đó, chạm đến xúc động và nỗi đau trong đáy mắt , ngày hôm đó, ràng Phi Phi từ bỏ lời hứa của với Quân An, tựa vào lòng . Nhưng hóa ra tất cả câu trả lời phải xuất phát từ tình cảm của dành cho , mà chỉ là vì sợ Quân An thất vọng vì . Hóa ra vốn thực thể giải thoát cho , vẫn sống trong ngục tù đau khổ, vẫn cảm thấy sống bằng chết, kiên trì duy nhất của vẫn chỉ là chút thương của Quân An với , vẫn nghĩ sau này chết cùng Quân An…


      Mạnh Tuần chầm chậm quay người, lặng lẽ bước qua đầu xe. thể chịu đựng được nữa, thể nghe tiếp, nếu tiếp tục thế này, thực sợ mình thể nào tiếp nhận được mà từ bỏ. Nửa tháng trước, lúc ngồi tầng thượng tòa nhà với , lúc đó vẫn có thể dùng lý do để thuyết phục , thuyết phục bản thân mình thông cảm với . nghĩ đến căn phòng mới rời , nhớ đến câu của : “ chút cũng tốt, dù sao cũng có Quân An ở cùng em, rộng quá cũng trống trải”, nghĩ đến với hôm nay là tuần thứ hai của bà Tống, vẻ nhút nhát, bất an, sao nhận ra nỗi đau khổ và xấu hổ tận trong trái tim ?


      Hóa ra, nửa tháng nay, ra vẻ bình tĩnh trước mặt , tỏ vẻ vô tư trước mặt đều chỉ là giả vờ. lặng lẽ bên , ân cần chăm sóc , nhưng đối với dường như trở thành gánh nặng, khiến cẩn thận che giấu cảm xúc của mình bằng nụ cười, bằng vô tư để đối phó, để đền đáp , sau đó, ở nơi nhìn thấy, mới dám bày tỏ đau đớn và bi thương, độc và tuyệt vọng của mình. Hóa ra, năm năm dài như vậy, tất cả những việc và Phi Phi cùng trải qua đều có ý nghĩa gì với . Đồng Phi Phi, em thực thay đổi sao? Còn , cũng khác gì Hứa Nhiên của năm năm trước.


      Mạnh Tuần bước đến bên xe, nắm chặt bàn tay lại. tay là chiếc ô, vừa nhìn thấy trời u, muốn đến đưa cho Phi Phi. Chiếc ô cứng nhắc đâm vào lòng bàn tay, dường như mất cảm giác, chỉ là ngây ngô về phía trước, ngây ngô vứt lại tất cả những lời sau lưng, cho đến khi nghe thấy gì nữa…
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07 – Phần 3



      Chương 7: lời sấm truyền, cách nào thu lại 3


      Ba ngày sau, Mạnh Tuần sang Mỹ công tác. với Đồng Phi Phi tin này, cho đến khi ra đến sân bay, mới nhắn tin cho Phi Phi: “ Mỹ công tác, khoảng tuần về, em ở nhà cố gắng chăm sóc ình.”


      tiếng sau, chuẩn bị lên máy bay, mới nhìn thấy tin nhắn trả lời của Phi Phi: “Vâng! Chúc lên đường bình an!”


      Mạnh Tuần nhìn dòng chữ lạnh lùng vô cảm, khóe miệng khẽ trào dâng đau xót, từ đáy tim mình cảm thấy lạc lõng buồn cười và đáng thương. cho rằng có thể trả lời chút gì đó ư? Cúi đầu, nhấn nút tắt máy, màn hình bị tối om. cúi người lấy hành lý, sải bước về phía khoang máy bay.


      Khi Hứa Nhiên đón Mạnh Tuần ở sân bay, chút vui mừng, sắc mặt do dự hỏi: “Cậu làm gì vậy? Lúc này ở bên chăm sóc Phi Phi, chạy đến đây làm gì? Mấy ngày trước phải cậu thương lượng với tôi qua điện thoại rồi sao? Sao đột nhiên chạy tới đây? Từ lúc nào cậu nghe lời lão già nhà cậu đến vậy?”


      “Nghe lời lão già?” Mạnh Tuần đau khổ xoa xoa mặt. “Tôi vốn cự tuyệt lão già… Mà thôi, tôi đến rồi, cậu đừng hỏi nữa.”


      Hứa Nhiên cau mày, nhìn ánh mắt trầm tư của Mạnh Tuần, cả đoạn đường đều im lặng lái xe, định cất lời Mạnh Tuần trước: “Mệt quá, tôi muốn chợp mắt lúc, đến nơi, cậu gọi tôi nhé!”


      xong, nhắm nghiền mắt, tựa vào ghế ngủ. Hứa Nhiên thấy Mạnh Tuần mệt mỏi, sắc mặt buồn rầu, cũng tiện hỏi, đành tập trung lái xe, lông mày cau lại.


      Hứa Nhiên đưa Mạnh Tuần về đến nhà, hai người nấu tạm mì ăn, ăn xong thu dọn hành lý là gần mười giờ. Hứa Nhiên định để Mạnh Tuần nghỉ sớm chút, nhưng Mạnh Tuần ngủ lúc xe, tinh thần tốt lên nhiều, hơn nữa vì chênh lệch múi giờ, lúc này cũng phải giờ ngủ. Vì thế lấy máy tính, với Hứa Nhiên: “Cậu ngủ trước , tôi lên mạng chút.”


      Hứa Nhiên lắc đầu, bước đến gần: “Tôi thường ngủ giờ này. Cậu buồn ngủ chúng ta chuyện chút nhé?”


      vừa vừa lấy hai lon bia trong tủ lạnh, đưa cho Mạnh Tuần lon: “ , cậu và Phi Phi xảy ra chuyện gì?”


      Mạnh Tuần đón lấy bia lạnh như băng, cảm thấy giá lạnh xuyên thẳng vào lòng bàn tay, đau khổ cười: “Sao mỗi lần đến đây công tác dường như đều biến thành hành trình tìm cậu để uống bia vậy? Năm ngoái, lần đến đây, hai chúng ta cũng uống say. Lúc đó, tôi dường như nhớ chuyện tôi thích Đồng Phi Phi với cậu thế nào, sau đó cậu thành thực khuyên tôi trở về thổ lộ với ấy. Lần đó cậu còn định van nài tôi làm gì nữa?”


      “Tôi van xin, nài nỉ cậu làm gì quan trọng, quan trọng là rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?” Hứa Nhiên bật lon bia, uống ngụm lớn rồi tiếp: “Lúc đầu tôi nghĩ được nhiều, nài nỉ, khuyên cậu bày tỏ với ấy! Tôi cũng sớm biết người cậu là Phi Phi, ngăn cản cậu cũng kịp nên cổ vũ cậu tiến lên. Bản thân cậu biết đủ, đừng ở đây dễ dàng ngoan ngoãn như vậy!”


      Mạnh Tuần nhìn bộ dạng ăn năn, tức giận của Hứa Nhiên, khẽ cười. biết Hứa Nhiên cũng chỉ miệng thế thôi, nếu Hứa Nhiên thực quyết từ bỏ cũng đau khổ trở về Mỹ như vậy. cúi đầu mở nắp lon bia trong tay, uống ngụm rồi mới chầm chậm : “Cậu biết , hôm đó, khi tôi khuyên Phi Phi nhảy xuống, tôi thực rất khâm phục cậu!”


      “Khâm phục tôi?” Hứa Nhiên nghi ngờ nhìn Mạnh Tuần. “Người khuyên được Phi Phi là cậu, sao lại khâm phục tôi?”


      Mạnh Tuần lắc đầu, cầm lon bia uống vài ngụm rồi tiếp: “Hôm đó, tôi ngồi sân thượng, nắm chặt tay Phi Phi, nghe ấy ấy rất Tống Quân An, nghe ấy ấy từng thề với Tống Quân An thế nào, Tống Quân An như thế nào, vì cậu ấy mà sống chết… Giây phút đó, phải lừa cậu chứ, tôi cũng muốn nhảy xuống.”


      “Cậu sao thế, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này…” Sắc mặt Hứa Nhiên có chút xấu hổ, quay mặt, ngẩng đầu uống bia, tiếp tục : “Việc của tôi và Phi Phi qua rồi. Việc của ấy và Quân An cũng là quá khứ. Cậu phải khuyên được ấy từ sân thượng xuống đó sao, ấy phải tiếp nhận rồi sao?”


      “Tiếp nhận tôi?” Mạnh Tuần tự ti cười, nắm chặt lon bia, như muốn giữ chặt những gì muốn từ bỏ. “Tôi cũng cho rằng ấy tiếp nhận tôi, cho đến mấy ngày trước, tôi vô tình nghe thấy những lời lòng của ấy trước mộ Quân An, lúc này tôi mới biết, hóa ra ấy cũng định bước ra khỏi quá khứ đó…”


      Mạnh Tuần đặt lon bia xuống, dùng bàn tay lạnh buốt xoa xoa lông mày, vẻ im lặng của thể mệt mỏi và lạnh lùng: “Alex, giờ tôi mới hiểu, năm năm trước, khi cậu nghe những lời mắng, lời thề của Phi Phi trước mộ Tống Quân An, cậu có tâm trạng như thế nào. Bây giờ tôi mới hiểu, đó coi như lời thề sinh tử của người, kiên định mãi mãi của người, hóa ra là vết thương phải người bình thường có thể chịu đựng được, nỗi đau phải người bình thường có thể gánh được.”


      Hứa Nhiên bình tĩnh đặt lon bia xuống, muốn điều gì đó nhưng phát gì lúc này cũng trở nên vô nghĩa. sống chết của người, vĩnh hằng của người, Phi Phi, Mạnh Tuần và mãi mãi chính là kiên quyết của Phi Phi từ khi bắt đầu lựa chọn, mãi chính là cố chấp của Phi Phi đến bây giờ cũng chịu từ bỏ. Nỗi đau đớn đến tận xương tủy, nỗi đau mãi mãi chấm dứt, chịu đựng năm năm, có người nào hiểu được dư vị của nỗi đau khổ này hơn , vậy có phải là người thực có tư cách để thuyết phục Mạnh Tuần thừa nhận, đảm đương?


      “Thế ý của cậu là cậu muốn buông tay?” Hứa Nhiên im lặng rất lâu rồi mới .


      Mạnh Tuần lấy lon bia bàn, uống hết nửa lon mới lắc đầu: “Nếu thực có thể dễ dàng buông tay, tôi cũng cần tới đây. Tôi chỉ muốn cho Phi Phi gian, cũng cho tôi thời gian để hiểu bước tiếp theo nên làm gì.”


      Hứa Nhiên nhàng nuốt ngụm bia, biết nó có vị gì, lắc đầu, giải tỏa những thắc mắc trong đầu mình, tức giận đẩy vai Mạnh Tuần, cố ý làm giọng thô kệch : “Thế bộ dạng muốn từ bỏ này để cho ai xem?”


      “Ai khiến cậu bắt tôi ? Tôi tìm cậu để nhổ nước bọt đó, được chưa?” Mạnh Tuần cau mày, xoa xoa cánh tay mình, xin lỗi: “Tay của tên tiểu tử này hình như càng ngày càng nặng! Sao, mượn cơ hội báo thù sao?”


      “Đương nhiên!” Hứa Nhiên làm bộ thẳng. “Tôi bây giờ có thể coi là ngưỡng mộ, đố kỵ với cậu! Cậu dám nhổ nước bọt trước mặt tôi? phải là tự tìm đến cái chết sao?”


      “Ngưỡng mộ, đố kỵ?” Mạnh Tuần cười đau khổ, lắc đầu, ngẩng đầu uống hết lon bia, đứng dậy quăng vỏ vào thùng rác rồi : “Được rồi, coi như tôi tìm đến cái chết. Bây giờ bia uống hết rồi, những lời vớ vẩn cũng xong, có thể cút ngủ được rồi!”


      “Cút ! Vẫn là phòng trước kia cậu ở nhé, cậu “tự túc” vậy, tôi phục vụ nữa!” Hứa Nhiên hất hất đầu về phía phòng ngủ, Mạnh Tuần kéo hành lý bước về phía trước, đến cửa phòng đột nhiên nhớ ra, : “Đúng rồi, công ty của chúng ta gần đây thương lượng dự án, Paul thời gian này bận có thời gian, cậu rảnh hãy giúp đỡ cậu ấy!”


      “Nhanh như vậy tìm được dự án sao?” Hứa Nhiên ngạc nhiên. “Khi tôi về nước phải vẫn chưa nghe thấy tín hiệu gì sao? phải cậu lo lắng động đến người của lão già nhà cậu chăng?”


      “Sao có thể?” Mạnh Tuần cho rằng đáng, nhìn Hứa Nhiên. “Tôi xây dựng được đầu mối khác.”


      “Đầu mối khác?” Hứa Nhiên cau mày hỏi. “Có thể tin được ? Lão già nhà cậu phải là người ăn chay, vị thái tử đó càng phải là thiện tai.”


      thành vấn đề.” Mạnh Tuần xoa miệng. “Sớm dự định tự lập công ty, việc này thể chậm trễ, đề phòng đêm dài lắm mộng.”


      “Đúng vậy.” Hứa Nhiên than thở. “Thế cậu phải cẩn thận chút, tôi tìm cơ hội chuyện với Paul!”


      Sau đó Paul giới thiệu sơ qua tình hình dự án với Hứa Nhiên, thuận miệng câu: “Thực biết lão đại nghĩ thế nào, cậu ấy Mỹ bằng cậu quay về chuyến, tiện thể thương lượng dự án này xem nên làm thế nào.”


      Hứa Nhiên nhìn Paul cũng chỉ có thể cười trừ, xem ra tên tiểu tử này có nhà có cửa, thực sao uống rượu cùng Mạnh Tuần được nữa rồi. đổi chủ đề: “Cậu dự án này ở nước ngoài, thế cậu và Steven phải nên cùng chuyến sao? Các cậu làm việc nên cẩn thận chút, đừng để hai vị lão gia nhà các cậu ấy phát ra.”


      “Biết rồi, bọn tôi đều lên kế hoạch cả. Cậu yên tâm!”


      Hứa Nhiên cười cười: “Được, thế tôi yên tâm làm phần việc của bộ phận mình. Tôi thương lượng lại với Steven, xem phần sau sắp xếp thế nào.”


      “Ừm, lần này hai người các cậu quyết định, tôi thấy sau này cậu ấy bận cũng có thời gian đến Mỹ đâu.”


      “Được, tôi biết rồi.”


      Ngày thứ hai, Hứa Nhiên hỏi Mạnh Tuần chút vấn đề căn bản có liên quan tới dự án, nghe Mạnh Tuần người này do Kha Nhã Doanh giới thiệu, giấu nổi ngạc nhiên hỏi: “Mẹ cậu phải biết việc của Đồng Phi Phi sao? Nhà họ Kha vẫn biết cậu và Kha Nhã Doanh giả vờ nhau sao?”


      biết.” Mạnh Tuần lắc đầu. “Tôi với mẹ, tôi và Kha Nhã Doanh là bạn tốt, việc này phải giống như bà nghĩ đơn giản như vậy, để bà với bố tôi. Nhưng tôi nghĩ mẹ tôi cũng thể giúp tôi giấu quá lâu, cho nên tôi tìm Kha Nhã Doanh chuyện lần, hy vọng ấy có thể giúp tôi giới thiệu người. Vì vậy bây giờ tôi thể đợi, chắc chắn trước khi bố tôi phát , tôi phải lập được công ty, như vậy ngộ nhỡ họ có ép tôi và Phi Phi phải chia tay, tôi cũng để Phi Phi chịu khổ cùng tôi.”


      “Do đó Kha Nhã Doanh đồng ý?”


      “Đồng ý rồi. ấy nếu tôi thực có thể cho Phi Phi cuộc sống ổn định, ấy đồng ý giúp.”


      Hứa Nhiên gật đầu: “Cho nên cậu ra ngoài tìm dự án? Tôi vốn nghĩ cậu chỉ lo lắng lão già phát nên mới phải làm dự án ngoài, bây giờ xem ra cậu dự định đem Phi Phi cao chạy xa bay?”


      “Ừm, nếu vụ lần này chắc chắn, tôi đưa ấy . Ngược lại, bây giờ ấy cũng chỉ có mình, vướng bận gì.”


      “Cậu phải suy nghĩ chu toàn.” Hứa Nhiên khẽ cười với Mạnh Tuần. “Vậy tôi ở bên này giúp cậu. Sau này tôi ở đây hỗn loạn quá, về dựa vào cậu.”


      thành vấn đề.” Mạnh Tuần cũng bật cười. “Lúc nào cũng hoan nghênh!”
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07 – Phần 4



      Chương 7: lời sấm truyền, cách nào thu lại 4


      Trưa ngày thứ hai Mạnh Tuần Mỹ, bà Mạnh tìm được Kha Nhã Doanh.


      “Nhã Doanh à, bác nghe dì cháu , bố mẹ cháu đều biết cháu và Tiểu Mạnh nhà bác nhau?” Bà Mạnh thuê phòng, đợi nhân viên phục vụ ra ngoài, bà mới thẳng với Kha Nhã Doanh.


      “Vâng. Cháu đưa Mạnh Tuần đến gặp bố mẹ cháu.”


      Ngày bà Tống mất, bà Mạnh chạy lên tầng thượng cùng Mạnh Tuần. Khi bà Mạnh thấy Mạnh Tuần ngồi với Đồng Phi Phi bên mép sân thượng, sợ Hoàng đến mức người mềm nhũn, suýt nữa khuỵu gối, vẫn may có Nhã Doanh đỡ bà. Nhưng lúc đó bà Mạnh thực biết thân phận của , cho nên vẫn có thể giả dạng. Nhưng bây giờ, khi bà Mạnh dần hiểu được mối quan hệ, thông đồng giữa mấy người họ, trở thành trong những người khởi xướng nên cũng cảm thấy chột dạ.


      “Bác nghe ba mẹ cháu cũng rất hài lòng với Tiểu Mạnh?” Bà Mạnh thấy Kha Nhã Doanh lo lắng, giọng điệu có vẻ làm thân.


      “Vâng, ba mẹ cháu cũng thích ấy.” Kha Nhã Doanh bặm môi, lấy dũng khí . “Bác ạ, cháu thực xin lỗi! Ngày bác sắp xếp cho cháu gặp Mạnh Tuần, cháu vì có việc gấp nên mới nhờ Phi Phi đến gặp Mạnh Tuần, thực liên quan gì đến Phi Phi…”


      “Bác và cháu chuyện về Tiểu Mạnh, cháu nhắc đến nó làm gì?” Bà Mạnh ngắt lời Kha Nhã Doanh, bưng cốc trà, uống vài ngụm rồi khẽ cười, : “Nhưng sau này cháu và Tiểu Mạnh quen nhau rồi, quen biết nhau bằng cách nào cũng quan trọng. Tiểu Mạnh với bác, bây giờ cháu và nó là bạn tốt. Hôm nay, bác đến tìm cháu, chỉ muốn tìm hiểu chút, sau này cháu và Tiểu Mạnh dự định thế nào?”


      “Cháu, bây giờ cháu và Mạnh Tuần là bạn rất tốt…” Kha Nhã Doanh dám với bà Mạnh về chuyện của Hạ Tiểu Quả, cũng được Mạnh Tuần dặn dò, thể việc giúp làm cầu nối, cho nên thực biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể bưng cốc trà, giả như uống trà để phải trả lời câu hỏi của bà.


      “Thế cháu có thích Tiểu Mạnh ?”


      “Khụ… khụ… khụ…” Câu hỏi của bà Mạnh suýt nữa khiến Kha Nhã Doanh sặc nước, ho hồi lâu, mặt đỏ ửng. “Bác à, câu hỏi này… bây giờ Mạnh Tuần và Phi Phi nhau, Phi Phi cũng là rất tốt, bác biết ấy thực rất tốt…”


      “Bác cần biết nó tốt như thế nào.” Bà Mạnh ngắt lời Kha Nhã Doanh, ánh mắt lạnh lùng. “Nhã Doanh, bác có thể thẳng với cháu, bác cho người tìm hiểu gia cảnh của Đồng Phi Phi. Cháu là bạn tốt của nó, vậy cháu chắc chắn hơn bác, nó luôn nhớ nhung người bạn trai trước. thực, người con như vậy nếu phải vì ở bên Tiểu Mạnh, bác rất khâm phục tấm chân tình của nó. Nhưng nếu nó trở thành con dâu bác, bác tuyệt đối đồng ý! Vì mẹ của bạn trai mất, nó thậm chí còn muốn chết theo. Tiểu Mạnh bất chấp nguy hiểm cứu nó! Chính việc này khiến bác nhận ra, cứ coi như Tiểu Mạnh nó, nó cũng thể dùng tình cảm như thế để báo đáp lại tình cảm của Tiểu mạnh!”


      phải! Bác Mạnh, Phi Phi chỉ tạm thời chưa bước qua thời kỳ đau khổ, cháu tin sau này ấy…”


      “Tạm thời? chàng đó cũng chết cách đây năm năm rồi. Nó phải cần bao nhiêu cái năm năm mới có thể bước ra khỏi nỗi đau ấy? Hơn nữa, chuyện sau này ai có thể trước được? Huống hồ, Tiểu Mạnh vì nó như vậy, bác cũng cảm thấy nó thân thiết với Tiểu Mạnh.”


      Kha Nhã Doanh bị bà Mạnh phản bác, được câu nào. Nếu bà Mạnh có nghi ngờ về phẩm hạnh hoặc tính cách của Đồng Phi Phi, có thể giúp Phi Phi giải thích. Nhưng bà Mạnh lại lấy hoài niệm nhớ nhung Tống Quân An làm bằng chứng. Hôm đó, Đồng Phi Phi muốn nhảy lầu trước mặt bà Mạnh, bà thể nghi ngờ về tình cảm Phi Phi dành cho Quân An.


      “Nhã Doanh à, thực cháu cũng nên trách bác nhẫn tâm. Bác cũng qua thời thanh niên, cũng từng , cho nên bác hiểu cảm giác đơn độc, tình cảm sâu nặng hơn các cháu.” Bà Mạnh dịu dàng , ánh mắt dần dịu lại. “Tính cách Đồng Phi Phi như vậy, rất khó có thể bắt đầu tình cảm mới. Cho nên Tiểu Mạnh ép nó như vậy, đối với nó thực phải là chuyện tốt. Cháu là bạn tốt của nó, sao cháu lại giúp Tiểu Mạnh làm khó nó?”


      “Cháu làm khó Phi Phi?” Ánh mắt Kha Nhã Doanh tỏ khó khăn.


      “Đúng vậy, bác thấy Phi Phi bây giờ mặc dù muốn tìm đến cái chết, nhưng nó vẫn muốn tiếp nhận Tiểu Mạnh. Nếu tại sao nó lại tiếp tục để Tiểu Mạnh đến nhà cháu, có ý kiến gì khi cháu và Tiểu Mạnh qua lại với nhau?” Bà Mạnh thấy được dao động của Kha Nhã Doanh, tiếp tục: “Thực cháu và Tiểu Mạnh rất xứng đôi…”


      “Bác Mạnh… cháu… cháu và Mạnh Tuần thực giống như bác nghĩ…”


      “Ha ha, con bé này, cháu ngại gì chứ! Được rồi, được rồi, bác ép các cháu, nhưng bác muốn cháu biết, nếu Tiểu Mạnh thực có thể cùng cháu, bác rất hài lòng…”


      Hôm đó, cuối cùng buổi chuyện lại trở thành cơ hội giới thiệu về Mạnh Tuần của bà Mạnh, Kha Nhã Doanh nghe bà Mạnh Tiểu Mạnh mặt này tốt, mặt kia được, hận thể biến thành con bướm trước mặt bà, bà còn nếu chịu tiếp nhận đó chính là việc trời thể dung tha! Kha Nhã Doanh im lặng ngồi nghe, thực muốn to với bà Mạnh rằng, dù con trai của bà tốt có đời, bổn tiểu thư này cũng là hoa có chủ, quan tâm! Nhưng rốt cuộc vẫn có gan ăn ngang ngược trước mặt bà Mạnh, chỉ nguyên nụ cười đến phút chót, chờ mãi mới đến giờ làm việc ca chiều, vội vàng mượn cớ phải tham gia cuộc họp quan trọng, vội vàng rút lui.


      Về đến công ty, Kha Nhã Doanh chưa kịp thở, điện thoại reo lên, là người bạn trước đây từng nhờ cậy, liên lạc được với Sở Nguyệt, người môi giới triển lãm. nay, Sở Nguyệt chuẩn bị tổ chức triển lãm du lịch quốc gia của các họa sĩ nổi tiếng, có thể xem xét để Hạ Tiểu Quả tham gia, nhưng trước tiên phải xem qua các tác phẩm của Hạ Tiểu Quả rồi mới quyết định. Việc này khiến Kha Nhã Doanh vui vẻ hẳn lên, sau khi tan ca, lập tức đến chỗ Hạ Tiểu Quả, vui vẻ với thông tin tốt này. ngờ sau khi nghe Kha Nhã Doanh vui vẻ xong, Tiểu Quả cau mày hỏi: “Sở Nguyệt? Em dùng quan hệ của cha em để liên hệ sao?”


      phải, phải! Em nhờ bạn học của em liên lạc giúp, người ta tuyệt đối biết thân phận của em! Hoàn toàn có ý riêng tư gì, nếu , cũng phải nhìn tranh của mới quyết định.” Kha Nhã Doanh liên tục xua tay. Đùa chút, bây giờ cũng dám lấy Hạ Tiểu Quả ra đùa. Sắc mặt Hạ Tiểu Quả giờ mới bình tĩnh trở lại, cau mày, nghi ngờ : “Cái tên Sở Nguyệt này, từng nghe qua. Tiêu chuẩn của ấy rất cao, vô danh tiểu tốt như vậy, trước đây ấy đều rất hiếm khi muốn gặp…”


      “Ây da, việc gì cũng có lần đầu tiên! Hơn nữa lần này ấy phải mở triển lãm du lịch quốc gia sao?” Kha Nhã Doanh vui vẻ kéo tay Hạ Tiểu Quả. “Em luôn cảm thấy những bức tranh vẽ rất đẹp, đó! Chúng ta chỉ thiếu cơ hội thôi! Bây giờ chính là cơ hội tuyệt nhất ông trời ban cho chúng ta! chắc, lần nay có thể “nhất triển thành danh[1]”! Vậy sau này em có thể trở thành vợ của họa sĩ nổi tiếng Hạ Tiểu Quả rồi! Câu đó thế nào nhỉ, thành phu quân mài mực đen giấy, vô cùng nổi bật, rồi có vô số fan.”


      [1] Có nghĩa là qua lần triển lãm mà nổi tiếng.


      “Dạo này em lại đọc tiểu thuyết ngôn tình vớ vẩn gì thế?” Hạ Tiểu Quả bị câu của Kha Nhã Doanh khiến cho dở khóc dở cười. “ vẽ tranh sơn dầu, em nghiên cứu cái gì vết mực đen, cái gì giấy? Còn cả vô số fan là sao?”


      “Ây da, đó chỉ là cùng biểu đạt ý mà! đó, khó khăn lắm em mới xuất khẩu thành thơ như vậy, cũng thể phối hợp chút sao?” Kha Nhã Doanh bất mãn .


      Hạ Tiểu Quả đành than thở, : “Được, được, được, coi như sai. nhất định cố gắng, để em sớm trở thành vợ của họa sĩ danh tiếng, được chưa?”


      “Ừm, thế còn được!” Kha Nhã Doanh bật cười. “Em tin , nhất định làm được!”


      Sau tối hôm đó, Hạ Tiểu Quả toàn tâm toàn ý tập trung vẽ tranh. Ngoài thời gian lên lớp, dường như ra ngoài, đóng cửa trong phòng, chuyên tâm vẽ, còn Kha Nhã Doanh ngày ba bữa mang cơm đến cho . dường như hiểu được, khi Tiểu Quả tập trung điên cuồng vào vẽ, đừng đến việc tự nấu cơm, có bày đồ ăn trước mặt, nếu có người thúc giục, rất có thể cũng quên ăn. Như vậy nên Kha Nhã Doanh có thời gian đến tìm Đồng Phi Phi, biết, sau tối hôm bà Mạnh và chuyện, bà Mạnh lại tìm Đồng Phi Phi.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 07 – Phần 5



      Chương 7: lời sấm truyền, cách nào thu lại 5


      Bà Mạnh đến nơi ở của Đồng Phi Phi. Vừa bước vào, bà nhìn thấy những bức ảnh của Tống Quân An treo tường. Lông mày khẽ cau lại, thậm chí bà ngồi xuống, đứng giữa phòng của Phi Phi, hỏi: “Tôi nghe và Nhã Doanh là bạn tốt?”


      “Vâng, ấy là bạn học cấp ba của cháu. Sau này chúng cháu cùng thi đỗ trường đại học, nhưng năm thứ ba Nhã Doanh du học ở Nhật, học xong nghiên cứu sinh mới quay về.” Ngày trước Đồng Phi Phi nghe Nhã Doanh qua, ngày bà Tống mất bà Mạnh cũng biết việc giả làm bạn của Mạnh Tuần, nên khi đối mặt với bà Mạnh, thấy rất lo lắng. Bây giờ thấy bà muốn ngồi xuống chiếc ghế đưa, trong lòng càng thấy lo lắng, chỉ biết đứng bên cạnh, thận trọng trả lời.


      Bà Mạnh gật đầu: “Nhã Doanh là rất tốt, bất luận về gia thế, học vấn, hay khí chất, đều rất xứng với Tiểu Mạnh nhà tôi.”


      Đồng Phi Phi ngây người, định bà Mạnh nhìn những bức ảnh của Tống Quân An lượt, khẽ : “Đây là người bạn trai mất của ? Tôi nghe mấy năm nay, luôn đến chăm sóc mẹ cậu ta?”


      Đồng Phi Phi cúi xuống khẽ : “Vâng!”


      “Nhiều năm như vậy, đối với cũng dễ dàng gì.” Giọng điệu của bà Mạnh dần dịu lại, bà quay lưng lại phía những bức ảnh, ngồi xuống chiếc ghế Đồng Phi Phi vừa đem ra, tiếp: “Ngày mẹ của bạn trai mất, nghĩ đến việc tìm đến cái chết?”


      Sắc mặt Đồng Phi Phi sững sờ, ngờ bà Mạnh đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cắn môi, giải thích: “Lúc đó cháu… tinh thần bị kích động…”


      vẫn người bạn trai đó chứ?” Bà Mạnh ngắt lời Đồng Phi Phi, bà nhìn lượt tấm ảnh bày bàn của Tống Quân An rồi tiếp: “Khắp phòng này đều để ảnh của bạn trai cũ, đừng với tôi bây giờ Tiểu Mạnh.”


      Đồng Phi Phi khẽ mở miệng, biết trả lời thế nào bà Mạnh đột nhiên đổi chủ đề: “ có thể biết, trước đây thực tình cảm của Tiểu Mạnh và tôi rất tốt. mình tôi nuôi nó lớn, hai mẹ con thương nhau. Năm đó, nó vẫn muốn rời xa tôi, muốn học đại học ở tỉnh khác, sau này tôi đuổi nó . Lúc đó, cuộc sống của chúng tôi tốt, khi nó học đại học, vừa ăn uống tiết kiệm vừa làm thêm, nhưng chính lúc khó khăn như vậy, nó cũng chưa từng tiết kiệm tiền tàu xe về nhà. Kỳ nghỉ đông năm đó, nó vẫn kịp về thăm tôi, nhưng lúc đó phải làm thêm nên cũng ở nhà được mấy ngày. Mỗi lần nó về thăm tôi đều ngồi chuyện với tôi, hai mẹ con hết chuyện.


      Bà Mạnh cúi đầu, than thở: “Nhưng bây giờ xem, nó lạnh lùng với tôi như vậy, có biết vì sao lại như thế ?”


      Đồng Phi Phi lắp bắp: “Mạnh Tuần với cháu, là vì việc bác và bác trai đến với nhau…”


      “Đúng vậy, vì việc tôi và ba nó đến với nhau.” Bà Mạnh gật đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng. “Tôi nhớ, lúc đầu nó hỏi tôi hai câu: “Mẹ, tại sao mẹ ép con cầu xin những thứ thuộc về con? Tại sao mẹ khiến con trở thành rẻ rúm, đáng thương như vậy?”


      Bà Mạnh ngẩng đầu, nhìn Đồng Phi Phi: “Cho nên nó muốn chấp nhận chuyện tôi và bố nó ở cùng nhau, chính vì nó ghét thứ tình cảm ban phát. phải thứ hoàn toàn thuộc về nó, nó thà cần! Nếu thực ép nó, nó miễn cưỡng chấp nhận, nó cũng đau khổ cả đời, khinh miệt bản thân cả đời! hiểu ?”


      Đồng Phi Phi ngây người, lúc này mới hiểu ý của bà Mạnh. nhớ đến ngày hôm qua Mạnh Tuần từ biệt, nhớ đến ngày hôm đó Mạnh Tuần sau khi đưa đến mộ bà Tống, đường về luôn im lặng, , sắc mặt bồn chồn, lo lắng. Bà Mạnh nhận thấy Đồng Phi Phi rất xúc động, liền tiếp: “ và Tiểu Mạnh cũng tiếp xúc với nhau thời gian dài như vậy nên có lẽ cũng hiểu tính cách của nó. Bây giờ nó chỉ nhất thời hồ đồ lý giải được, nhưng kéo dài nỗi đau chi bằng đau lúc, có tình cảm với nó, mối quan hệ này cũng nên làm phức tạp thêm!”


      “Cháu, cháu phải…”


      “Tôi biết lúc bắt đầu là Tiểu Mạnh muốn giả vờ làm bạn . Nó làm việc biết suy xét, nên để như làm những việc như vậy. Nhưng bản thân cũng quá thiếu thận trọng! Những việc như thế, cũng có thể tùy tiện đồng ý được sao? Tôi nghe cũng đăng ký thông tin mục môi giới hôn nhân? Việc này để cho những người xem mặt biết được, phải người ta kẻ lừa đảo sao?”


      Đồng Phi Phi bị bà Mạnh chất vấn đến cứng họng, được câu nào. thể chỉ là người môi giới thuê, vốn chỉ là lừa đảo, như vậy xứng đáng như cách suy nghĩ của bà Mạnh. Bà nhìn Đồng Phi Phi im lặng, thấy mình chưa đủ lý lẽ, bèn thêm: “ đăng tin tìm bạn trang môi giới hôn nhân, vậy cũng có ý định Tiểu Mạnh, đúng ? Bây giờ giả làm bạn tôi biết, cũng phải tự làm khó mình nữa. Huống hồ bây giờ nhà Nhã Doanh cũng biết việc nó và Tiểu Mạnh nhau, là bạn tốt của Nhã Doanh, tôi nghĩ cũng hy vọng giữa hai chúng nó xảy ra việc gì phiền phức. Về phía Tiểu Mạnh, tôi với nó, lúc đầu nó muốn tìm Nhã Doanh làm bạn , bây giờ người ta khó khăn lắm mới có thể tiếp nhận nó, cũng nên quý trọng chút. Nếu nó cứ tiếp tục miễn cưỡng tiếp nhận tình cảm thiếu hụt của , sau này nó cũng đau khổ! Tôi tin phải là người con xấu, cho nên tôi mới với những lời này, hy vọng vì sai lầm của bản thân mà làm tổn thương người khác!”


      nên vì sai lầm của bản thân mà làm tổn thương người khác? Câu của bà Mạnh giống như cái tát giáng mạnh vào mặt Đồng Phi Phi. Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn bà mạnh, giọng nghẹn ngào: “Cháu… cháu có…”


      có sao? Bố mẹ mất do tai nạn máy bay đường về tổ chức sinh nhật cho , đúng ? Bạn trai vì muốn đến Quý Châu thăm mới xảy ra việc ngoài ý muốn? Bà nội vì chăm sóc mệt nhọc nên mới bị bệnh rồi chết? Mẹ của bạn trai vì lo lắng xảy ra chuyện, bị ngã ở nhà nên mới qua đời?” Từng câu từng chữ bà Mạnh hỏi giống như những chiếc đinh đâm thẳng vào tim .


      Nhìn bộ dạng ngây ngô của Đồng Phi Phi, bà Mạnh đứng dậy, câu cuối cùng: “Loại người như , theo người xưa gọi là “thiên sinh đới khắc”[2]. Coi như có ý hại người, nhưng họ đều vì mà chết là thực. Cho nên, đừng bây giờ nhớ nhung bạn trai cũ, coi như thực có tình cảm với Tiểu Mạnh, tôi cũng tuyệt đối đồng ý cho và nó ở bên nhau! Tiểu Mạnh sống ba mươi năm nay đều bệnh tật, nhưng từ sau khi , nó mệt mỏi, dạ dày cũng bị xuất huyết phải đưa vào bệnh viện, sau đó, đưa Nhật cũng gặp phải động đất rồi bị thương ở đầu, tiếp theo vì mẹ mà bị lấy máu suýt nữa khiến nó xảy ra chuyện vì mất máu quá nhiều. Nó còn muốn nhảy lầu cùng ! Đồng Phi Phi, phải muốn ép chết Tiểu Mạnh mới cam tâm sao? Lẽ nào thực muốn Tiểu Mạnh trở thành người thứ sáu chết vì ?”


      [2] Sinh ra khắc với mọi người
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :