1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 3.19
      Beta: Yuki
      Hứa Hủ về phòng sắp xếp tài liệu. lúc sau, nhận được điện thoại của Tôn Phổ, bảo đưa bản fax cho tướng quân Po ký tên. Lúc này, trời vẫn chưa tối hẳn, toàn thành phố về cơ bản ở trạng thái an toàn. Hứa Hủ muốn làm phiền Quý Bạch, chỉ gọi Tisza dẫn theo hai người lính, cùng tìm Po.
      Xe ô tô đường phố thưa thớt bóng người. Bên lề đường cứ cách đoạn lại có trạm lính Kachin đứng gác, toàn thành phố nằm trong tầm kiểm soát của Po. Sĩ quan liên lạc cho biết, tướng quân Po đến nhà tù của thành phố, nơi giữ tội phạm bị bắt trong đợt vừa rồi. Lúc Hứa Hủ đến nhà tù, trời tối đen.
      Hứa Hủ và Tisza đến cửa nhà giam, liền nhìn thấy đám binh lính lố nhố ở bên cạnh sân tập phía xa xa. Giữa đám binh lính là người đàn ông quỳ gối và người nằm mặt đất. Hứa Hủ giật mình kinh hãi, vội vàng tiến lại gần.
      Khi đến gần, Hứa Hủ mới nhìn , người nằm đất là binh sĩ. ta tắt thở, máu từ cổ chảy ra lênh láng. Còn người quỳ dưới đất là tên xã hội đen Trung Quốc, Hứa Hủ từng chỉnh lý hồ sơ của . Po đứng trước đám binh lính. Hôm nay mặc áo sơ mi quân phục màu xám nhạt, quần bộ đội màu thẫm, bộ dạng bớt vẻ hung dữ, tăng thêm nét lạnh lùng.
      Nhìn thấy Hứa Hủ và tập văn kiện trong tay , Po biết ngay đến tìm . nhếch mép với : "Đợi lát." Sau đó rút súng, nhằm thẳng vào đầu tên xã hội đen Trung Quốc.
      Hứa Hủ lập tức xông lên: " làm gì vậy?"
      Đám lính ở xung quanh ngẩn người quan sát Trung Quốc bé đột nhiên gầm lên với sĩ quan chỉ huy của bọn họ. Po quay mặt, cười lạnh lùng: "Tên này định vượt ngục, nó giết chết binh sĩ của tôi."
      Hứa Hủ liếc qua thi thể nằm dưới đất: "Chúng tôi điều tra vụ việc. Nếu đúng là , chúng tôi nhất định tăng thêm hình phạt cho ta. thể lạm dụng hình phạt riêng."
      Xung quanh trở nên tĩnh lặng. Gương mặt hoảng sợ run rẩy của tên tội phạm dây lên tia hy vọng: "Đúng, đúng, thể lạm dụng hình phạt riêng... "
      Po nhìn Hứa Hủ, buông khẩu súng. Hứa Hủ hề né tránh/ nhìn thẳng vào . Sau đó, Po giơ tay nhận văn kiện từ Hứa Hủ: "Cần tôi ký tên?"
      Hứa Hủ: "Đúng vậy."
      Po cầm cây bút, nhanh chóng ký tên rồi đưa lại tập văn kiện cho Hứa Hủ. Hứa Hủ vừa nhận lấy, khóe mắt bắt gặp Po giơ súng như tia chớp.
      " được..."
      Tất cả quá muộn, Po nhét đầu súng vào miệng tên tội phạm. tiếng "pằng" vang lên, sau gáy tên tội phạm xuất lỗ lớn, máu tuôn xối xả, miệng bị bắn nát, đôi mắt trợn trừng trừng, cả người đổ vật ra đằng sau.
      Huyệt thái dương của Hứa Hủ giật giật, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Po ném cây súng cho viên phó tướng, thèm nhìn Hứa Hủ, lập tức rời .
      Hứa Hủ dõi theo bóng lưng Po lúc, mới quay người ra ngoài. Tisza theo, thông qua phiên dịch an ủi : "Tôi vừa hỏi binh lính. Chuyện này đúng là , tên đó đáng chết, đừng tức giận.”
      Hứa Hủ đáp lời. Lúc lên xe ô tô, gọi điện cho Tôn Phổ: "Cục phó Tôn, tôi có việc khẩn cấp muốn báo cáo với ..."
      Về đến nhà nghỉ, tâm trạng của Hứa Hủ vẫn thể nào bình tĩnh.
      ra trong mấy ngày qua, người của tổ chuyên án gần như tiếp xúc với Po. ở lì trong ngôi biệt thự nằm trong thành phố hành động truy bắt tội phạm giao cho viên phó tướng chỉ huy, chỉ có Tôn Phổ gặp mặt đôi lần. Tuy nhiên, đám binh lính của hết sức phối hợp tổ chuyên án, những người lính có sức chiến đấu dũng mãnh. Vì vậy, tổ chuyên án đều có ấn tượng Po là quân nhân lỗ mãng, tràn đầy sức mạnh và được việc.
      Cảnh tượng ngày hôm nay khiến Hứa Hủ vô cùng kinh hãi. Tuy trước kia từng tiếp xúc với xác chết, nhưng đây là lần đầu tiên, tận mắt chứng kiến cảnh giết người, hơn nữa còn là phương thức chính diện và tàn nhẫn, đủ để nạn nhân gục xuống tức . Ánh mắt kinh hoàng, cơ thịt ở mặt run bần bật và bộ dạng máu me của nạn nhân lúc lìa đời in sâu trong đầu , có cách nào xóa bỏ.
      Về phòng nằm lúc, tâm trạng của Hứa Hủ vẫn yên. xuống giường, sang phòng Quý Bạch.
      Quý Bạch ngủ say. Nghe tiếng gõ cửa, tùy tiện mặc áo sơ mi và quần đùi rồi mở cửa. Nhìn thấy Hứa Hủ, mỉm cười: “Chẳng phải em đến phòng trước khi về thành phố Lâm hay sao?"
      Hứa Hủ gì, lặng lẽ vào phòng.
      Bắt gặp bộ dạng ủ rũ của Hứa Hủ, Quý Bạch ngồi xuống sofa cùng . Sau đó, đặt tay lên sau gáy Hứa Hủ, nhàng vuốt mái tóc ngắn của : "Em !"
      Hứa Hủ kể lại vắn tắt chuyện xảy ra. Quý Bạch sa sầm măt đứng dậy: “Phải lập tức báo cáo vụ này với cục phó Tôn, cầu phía Miến Điện can thiệp. Chúng ta thể để yên như vậy."
      Hứa Hủ : "Em báo cáo rồi, cục phó Tôn cũng rất tức giận. ấy xử lý ngay."
      Quý Bạch lại ngồi xuống ghế.
      Hai người im lặng lúc. Thấy sắc mặt Hứa Hủ hơi khác thường, Quý Bạch hỏi: "Em làm sao vậy?"
      Hứa Hủ nhướng mắt nhìn , khẽ: " ba, trong lòng em rất khó chịu."
      Quý Bạch chợt hiểu ra vấn đề. Đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh giết người. Tuy có tính cách bình tĩnh lạnh nhạt nhưng bản chất lương thiện, vì vậy tinh thần mới chấn động.
      ra so với người bình thường, phản ứng của Hứa Hủ có gì đáng phàn nàn.
      Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên lộ vẻ yếu đuối trước mặt , ngữ khí của khi gọi tiếng " ba" còn hơi tủi thân. Ngôn ngữ và biểu cảm của Hứa Hủ luôn thẳng thắn trực tiếp, bao giờ che giấu. Vì vậy, việc thản nhiên biểu lộ tin tưởng và ỷ lại vào thời khắc này khiến Quý Bạch càng xót xa. Ngoài thương xót, trong lòng chút vui mừng. kéo vào sát người, cúi đầu nhìn ở cự ly gần: "Ở Miến Điện thường xảy ra chiến loạn nên hành vi cử chỉ của người lính tàn khốc hơn nơi khác, em đừng nghĩ ngợi nhiều."
      Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, trả lời: "Em hiểu, bọn họ có khái niệm chấp hành pháp luật. Hơn nữa, có lẽ tướng quân Po cho rằng, làm như vậy mới có thể tạo uy tín với quân lính."
      Quý Bạch an ủi nữa, mà cúi đầu hôn .
      Đêm về khuya. Hứa Hủ khôi phục tâm trạng bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn tắc nghẽn. vô thức muốn ở cùng lâu hơn. nhắc đến chuyện về phòng, Quý Bạch tất nhiên cũng đề cập.
      lúc sau, hai người nằm xuống giường. Quý Bạch giơ tay tắt đèn trần, chỉ để lại ngọn đèn bàn. ôm Hứa Hủ vào lòng, hôn dọc theo cổ xuống dưới. Bàn tay lớn của lần vào trong váy, nhàng vuốt ve.
      Đêm tối yên tĩnh, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng ếch nhái côn trùng ngoài đồng ruộng. Toàn thân Hứa Hủ nóng như lửa đôt, đầu óc ngây ngất choáng váng. còn căng thẳng, cũng quẫn bách khó chịu. Tâm trạng bứt rứt khó chịu của dường như nhận được vỗ về dịu dàng nhất theo từng nụ hôn và động tác vuốt ve của .
      Ngắm thân hình cao lớn rắn chắc của Quý Bạch trong đêm tối, ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ bắp của , trái tím Hứa Hủ phảng phất từ từ chìm đắm trong vòng tay . rất tự nhiên giơ tay vuốt ve tấm lưng, bờ vai và hai bên hông của
      Cảm nhận được động tác vuốt ve của Hứa Hủ, trong lòng Quý Bạch trào dâng từng đợt thủy triều nóng bỏng. Nụ hôn của càng dịu dàng. Nghĩ đến chuyện làn da mỏng manh của ngày mai xuất đầy dâu hôn mờ mờ, càng thương hoa tiếc ngọc. Trong lúc ý loạn tình mê, toàn thân Quý Bạch đột nhiên cứng đờ, bởi bàn tay bé của Hứa Hủ nắm trúng... lập tức nhướng mắt nhìn .
      ra, Hứa Hủ hoàn toàn làm theo khao khát từ nội tâm. muốn nắm nắm. Đến khi bắt gặp ánh mắt tối thẫm của Quý Bạch, bàn tay Hứa Hủ liền bất động. I
      Quý Bạch lật người đè xuống giường.
      Lần thân mật này hừng hực và sâu hơn bất cứ lần nào khác. Bộ váy của Hứa Hủ cuối cùng cũng bị Quý Bạch lột ra. Nhung trong lúc đắm say quấn quýt, bỗng kéo tấm chăn mỏng, đắp lên người Hứa Hủ. Sau đó, hít hơi sâu, ngồi dậy.
      " muốn sau này mỗi khi em hồi tưởng lại lần đầu tiên, là ở nơi tồi tàn này."
      "Ờ." Gương mặt Hứa Hủ đỏ bừng, trả lời rất nhanh: 'Em cũng cần chuẩn bị tâm lý."
      Quý Bạch mỉm cười, cúi xuống hôn lên trấn rồi đứng dậy tắm nước lạnh.
      Lúc Quý Bạch lên giường, Hứa Hủ cuộn mình trong chăn cười híp mắt với . Trái tim Quý Bạch rung lên nhịp, nằm xuống giường, kéo vào lòng. lúc sau, lấy chùm chìa khóa ở đầu giường, tháo chìa khóa nhà, đưa cho : "Về thành phố Lâm đợi ."
      Sở dĩ Quý Bạch vậy là vì, theo bố trí của tổ chuyên án ngày mai phải Yangon, cùng Tôn Phổ và các đồng nghiệp tiếp tục truy lùng " Lỗ". Còn Hứa Hủ và ba người cảnh sát hình khác ngồi chuyến tàu chuyên dụng của tướng quân Po áp giải tội phạm về Trung Quốc. Hai người ít nhất xa nhau mười mấy ngày.
      Hứa Hủ nhận chìa khóa, nghĩ đến chuyện vẫn phải ngày đêm bôn ba ở Miến Điện, thấy xót xa trong lòng. cất giọng dịu dàng, động viên : "Được, chúng ta gặp nhau trong thắng lợi ở thành phố Lâm."
      Người đẹp nằm bên cạnh mà thể "thưởng thức", thân thể Quý Bạch khô nóng. Nghe câu của , khó tránh khỏi tâm trạng sôi sục... gặp nhau ở thành phố Lâm... nở nụ cười mờ ám. Hứa Hủ nghi hoặc: " cười gì vậy?"
      Quý Bạch trả lời, ôm chặt hơn: "Ngủ thôi!"
      Sáng sớm hôm sau, Hứa Hủ và các đồng nghiệp lên chuyên tàu chuyên dụng của tướng quân Po, áp giải toàn bộ tội phạm về biên giới Trung Quốc, dưới bảo vệ nghiêm ngặt của binh lính thuộc lữ đoàn của tướng quân Po.
      cánh đồng yên tĩnh, đoàn tàu hỏa xình xịch chuyển bánh trong ánh mặt trời chói chang. Dãy núi phía xa xa nhấp nho, khu rừng rậm ngút ngàn.
      Hứa Hủ tựa vào vách tàu, chuyện điện thoại với Hứa Tuyển: "... Sáng sớm ngày mai đến thành phố Lâm. cần đón em, em về cục báo cáo tình hình trước. có chuyện gì em cúp máy đây."
      "Khoan , tình hình của em thế nào? bị thương đấy chứ? Có thích ứng với khí hậu bên đó ?"
      Hứa Hủ đáp: "Về rồi chuyện sau." cúi đầu nhìn đồng hồ: "Còn mười phút nữa là vào khu vực rừng núi có sóng. Bây giờ em phải gọi cho Quý Bạch đây.” xong, cúp điện thoại cách dứt khoát.
      Ở đầu bên kia, Hứa Tuyển vẫn cầm di động, trong lòng thầm nghĩ: mười phút sau mới hết tín hiệu, trong khi con bé gọi cho mình có hai phút.
      Lúc điện thoại báo hiệu cuộc gọi đến, Quý Bạch và mấy người đồng nghiệp ngồi xe cảnh sát ăn cơm hộp. Bây giờ là giữa trưa, thành phố đông đúc nóng như lò lửa. Bận rộn suốt buổi sáng, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, bọn họ cắm mặt và nhai từng miếng cơm lớn.
      Quý Bạch tay cầm hộp cơm, tay cầm di độngặ nhìn số điện thoại hiển thị màn hình: "Xin chào, tôi là Quý Bạch, !"
      Nghe giọng trầm thấp dày dặn của , trong lòng Hứa Hủ vô cùng dễ chịu: "Là em."
      Khóe miệng Quý Bạch bất giác cong lên: "Có chuyện gì à?"
      Hứa Hủ hơi ngẩn người.
      và Quý Bạch mới chia tay lúc sáng sớm, vốn cần thiết gọi điện thoại. Nhưng tại nhàn rỗi có việc làm, nên vô thức nhớ rất nhiều lần. Đây là lần đầu tiên, nảy sinh cảm giác như vậy với người khác.
      Thế là Hứa Hủ thà trả lời: " có gì, chỉ là em rất nhớ .”
      Câu của giống dòng suối mát lạnh giữa ngày hè, tưới vào lòng Quý Bạch. đột nhiên nhớ tới hình ảnh triền miên thân mật, da thịt kề sát và cơ thể bé nõn nà của ở nhà nghỉ tối qua. Quý Bạch nhất thời thất thần, trầm lặng lên tiếng.
      Đúng lúc này, những người cảnh sát hình khác bỏ hộp cam, bắt đầu mặc áo chống đạn: " thôi, Quý Bạch." Đám binh sĩ Kachin ngồi khu đất trống bên ngoài xe cũng cầm súng đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.
      Quý Bạch hạ giọng: " cũng nhớ em." Ngùng giây, ghé sát mặt vào màn hình, hôn chụt cái.
      Có đồng nghiệp nhìn thấy cử chỉ của , lập tức mỉm cười. Mặc dù đây là lần đầu tiên làm chuyện này nhưng Quý Bạch cũng xấu hổ, cất điện thoại, nở nụ cười thản nhiên, cùng bọn họ lên xe ô tô.
      Ở đầu bên này, Hứa Hủ ngồi chiếc giường sáng trắng bởi ánh nắng chiếu vào, ngẩn ngơ nhìn điện thoại. Mặt hơi tê tê, tim đập thình thịch, cảm giác giống như nhận được nụ hôn sư…

      Hết chương 3.19

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3.20

      Beta: Yuki



      lúc sau, Hứa Hủ sang cabin bên cạnh, cùng ba cảnh sát hình khác ăn cơm. Đám tội phạm đều tập trung ở toa xe phía sau, binh lính Kachin cũng tới nơi này. Mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện về vụ án.

      cảnh sát : "Chúng ta truy lùng lâu như vậy mà " Lỗ" vẫn chưa bị bắt, đúng là khốn khiếp ."

      Mọi người đều im lặng, cảnh sát có tuổi hít hơi thuốc lá. "Xem ra, " Lỗ" có chỗ dựa vững chắc là quân đội."

      Mọi người ngớ ra, cảnh sát có tuổi giải thích: "Đây là trực giác của tôi. Ở đất nước như Miến Điện, quân đội có quyền lực rất lớn. Chúng ta giăng thiên la địa võng mà " Lỗ" vẫn có thể trốn thoát, chứng tỏ có người của quân đội lén giúp ta."

      cảnh sát khác lên tiếng: "Tôi đồng ý quan điểm của . Tôi từng điều tra tất cả tài khoản ngân hàng của " Lỗ". Mọi người có thể đoán ra ? Trong tài khoản chẳng có xu nào, cũng có dữ liệu tiền chuyển đến chuyển . Vậy tiền ta kiếm được đâu hết? Tất nhiên, chui vào túi người đó. Chỉ cần tìm ra người này là có thể bắt được " Lỗ".”

      Mọi người đều gật đầu tán thành, Hứa Hủ nhíu mày: "" Lỗ" tin tưởng người đó như vậy sao?"

      Nghe câu hỏi của , đồng nghiệp mỉm cười trêu chọc "Chẳng phải là chuyên gia phác họa chân dung và tâm lý tội phạm sao? Nghe lần trước chính bắt được tội phạm của vụ án lưỡi dao. tồi! Nếu có thể phác họa chân dung của kẻ đứng đằng sau " Lỗ", chúng ta có thể trực tiếp bắt người .”

      Mọi người đều cười ồ lên. Hứa Hủ lắc đầu: "Manh mối ít quá, đến chân dung sơ bộ cũng khó có thể hình thành.”

      Mặc dù vậy nhưng sau khi trở về cabin của minh, Hứa Hủ nằm giường nghĩ ngợi. Những ngày này, luôn bận rộn ở thành phố Maija, trong đầu toàn là hồ sơ về mấy chục tên tội phạm, làm gì có thời gian nghĩ đến " Lỗ" và người đứng sau chống đỡ cho ả. Hôm nay được rảnh rỗi, lời của những người cảnh sát hình gợi mở mạch suy nghĩ của .

      Hứa Hủ cầm giấy bút, viết ra manh mối vụn vặt ở trong đầu. lúc sau, vẫn mờ mịt, tìm ra đầu mối. Vừa ngẩng đẩu, liền nhìn thấy điện thoại di động bàn. Nhớ tới Quý Bạch, bất giác mỉm cười. Chiếc bút trong tay chuyển động theo ý nghĩ của bộ não, lập tức vìết mấy chữ "Quý Bạch" và " ba" lên tờ giấy.

      Hứa Hủ định thần, tiếp tục nghĩ đến vụ án. Nhưng khi nhìn thấy từ "Quý Bạch" tờ giấy, đầu óc chợt vụt qua tia sáng, lập tức ngẩn người.

      Nhờ Quý Bạch, Hứa Hủ đột nhiên nghĩ ra vấn đề. Tuy chẳng biết nhân vật thần bí là ai, nhưng " Lỗ" và có quan hệ mật thiết. Do đó, có thể thông qua " Lỗ" phân tích con người này.

      " Lỗ" là người thận trọng, kín đáo, thậm chí ý chí rất nhẫn nại. Ả hoàn toàn đặt lợi ích lên hàng đầu, trong nước cũng có băng nhóm tội phạm độc lập. Phải là nhân vật như thế nào mới có thể khiến trùm xã hội đen như '' Lỗ" cúi đầu xưng thần, tin tưởng tuyệt đối?

      khi cánh cửa được hé mở, rất nhiều manh mối ùa vào đầu óc Hứa Hủ như thác lũ. cầm bút, bắt đầu vìết hai chữ "người tình" xuống giấy.

      Đúng vậy, đối với " Lỗ", chỉ có mối quan hệ cực kỳ thân thiết, mới có thế khiến ả tin tưởng đến mức giữ lại đồng trong tài khoản. Bọn họ cùng quốc tịch, hồ sơ gia đình " Lỗ'' cũng phản ánh ả có người thân ở nước ngoài. Do đó nhiều khả năng nhất là tình nhân.

      Vài giây sau, Hứa Hủ lại viết dòng chữ: "Tuổi từ 30 đến 40 vẫn còn độc thân, chưa kết hôn, có con cái."

      Sở dĩ có kết luận này là bởi, người trẻ tuổi thể giành được địa vị và ảnh hưởng trong quân đội. Người tình bí của " Lỗ" cũng có khả năng lớn tuổi, đàn ông Miến Điện kết hôn tương đối sớm, hơn nữa bọn họ rất coi trọng việc truyền nòi giống. Nếu là người đàn ông lớn tuổi, có vợ hoặc con cái, " Lỗ" thể tin tưởng cách tuyệt đối như bây giờ.

      Từ thứ ba là "sức hút". Trong con mắt người phụ nữ lơi hại như " Lỗ", đối phương phải có sức hút đặc biệt, mới có thể khiến ả lòng dạ theo .

      Nghĩ đến đây, Hứa Hủ hưng phấn lại lại quanh cabin chật hẹp. lúc sau, lại đặt bút viết hai từ: "Bạo lực, ngược đãi".

      Miến Điện có nhiều thế lực xã hội đen, nhưng thủ đoạn gây án của băng nhóm " Lỗ" là tàn nhẫn nhất. Chúng có rất nhiều hành vi bạo lực cần thiết.

      Hứa Hủ từng xem tư liệu về các vụ án trước đó. Khi bắt cóc nạn nhân, chúng thường ngược đãi thân thể nạn nhân cách tàn nhẫn, để tăng uy hiếp. Khi bắt cóc trẻ sơ sinh Trung Quốc đưa qua biên giới, chúng sử dụng thuốc ngủ, khiến nhiều trẻ sơ sinh lâm vào tình trạng nguy kịch. Thất bại trong vụ Châu Thành Bác, chúng đặt bom để trả thù. Dù Châu Thành Bác thoát khỏi vụ nổ, cũng bị đám côn đồ đợi ở bên ngoài đánh chết.

      Đặc điểm hành vì của băng nhóm tội phạm, phản ánh phong cách của kẻ cầm đầu. Tuy nhiên, hành vì phạm tội của " Lỗ" ở Trung Quốc có khuynh hướng này. Do đó, trong việc quản lý băng nhóm tội phạm ở Miến Điện, có nhiều khả năng " Lỗ" thể ý đồ của người đó.

      Cuối cùng, Hứa Hủ vìết ra từ: "Tự phụ".

      Băng nhóm " Lỗ" có nhiều thủ đoạn phạm tội, mạng lưới rộng lớn, bất cứ việc gì có thể kiếm tiền chúng đều nhúng tay vào, vô cùng kiêu căng hống hách. Việc "trải chiếu" rộng như vậy, phản án tính cách tham lam xảo quyệt của người này, đồng thời phản ánh tính tự phụ của .

      Hứa Hủ cầm tờ giấy, tựa vào thành giường, chau mày trầm tư. Kết luận này vẫn tương đổi giản lược và mơ hồ, hơn nữa có khả năng tồn tại sai sót lớn, thể hình thành chân dung hoàn chỉnh. Nhưng lờ mờ cảm thấy, sắp nắm bắt vấn đề quan trọng.

      Đúng lúc này, Hứa Hủ chợt có linh cảm ai đó nhìn . Hứa Hủ nhướng mắt, bắt gặp tướng quân Po đứng ở hành lang cửa cabin, chỉ cách vài bước. chắp hai tay ra sau lưng, gương mặt góc cạnh màu đồng, đôi mắt sâu hun hút nhìn chăm chú.

      Hứa Hủ ngẩn người, đầu óc đột nhiên xuất hình ảnh tương quân Po nhét đầu súng vào miệng phạm nhân buổi tối ngày hôm qua.

      Tuổi từ 30 đến 40, còn độc thân, chưa kết hôn cũng có con cái, có sức hút và uy danh đặc biệt, có khuynh hướng ngược đãi, bạo lực và tự phụ.

      Hứa Hủ gấp tờ giấy trong tay, nhét vào túi áo. xuống giường, bình tĩnh nhìn : “Tướng quân Po, có chuyện sao?"

      Po sải bước vào cabin, đứng trước mặt Hứa Hủ. Mấy người vệ binh của lập tức canh giữ ngoài cửa cabin.

      "Tổng tư lệnh cầu tôi xin lỗi ." nhìn chằm chằm, cất giọng từ tốn, ngữ khí hơi châm biếm.

      Hứa Hủ: "Ờ, cứ tiếp tục."

      Phản ứng của khiến Po ngớ ra trong giây lát, gương mặt để lộ ý cười khó đoán biết: "Tôi xin lỗi."

      Hứa Hủ gật đầu: "Hy vọng sau này xảy ra việc tương tự."

      Po quay người bỏ , đến cửa cabin, dừng bước. gương mặt lạnh lùng của , ánh mắt như phủ lớp băng: "Sinh mạng của binh sĩ thuộc về tôi. Nếu xảy ra chuyện tương tự, tôi vẫn lấy mạng như thường lệ."

      Hứa Hủ dõi theo bóng lưng xa của : "Khoan ."

      Po dừng bước, quay đầu nhìn .

      "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ." Hứa Hủ .

      gương mặt Po lại lần nữa xuất ý cười chế giễu. Hứa Hủ lập tức chuyển đề tài: "Tôi với câu này, là vì cục phó Tôn cũng gọi điện cho tôi. Cục phó Tôn và tổng tư lệnh của các có nhắc đến . Cục phó Tôn còn với tôi câu: Trăn vàng tuy hung hãn nhưng cũng có nguyên tắc và ý chí vô cùng kiên định. Câu này để lại nhiều suy ngẫm cho tôi. Tướng quân Po tôi vẫn tán thành cách làm của , nhưng tôi có thể hiểu lập trường của . Tôi hy vọng từ nay về sau, mỗi khi chuẩn bị giết người, hãy suy nghĩ kỹ rồi mới hành động."

      Po nhìn Hứa Hủ chằm chằm: "Tôi rất thích biệt hiệu "Trăn vàng" mà tư lệnh đặt. Nhưng cách giải thích của cục phó các khá thú vị."

      xong, Po lập tức bỏ , Hứa Hủ nhíu chặt lông mày.

      Lúc mới vào Miến Điện, Quý Bạch từng hỏi quan chức phía Miến Điện, nhưng ai biết đến biệt hiệu "Trăn vàng". Hứa Hủ từng suy đoán, rất có khả năng chỉ trong phạm vi ít người mới biết đến danh xưng đó. Sau đó do công việc bận rộn, quên mất vụ này.

      Hứa Hủ lập tức tìm những người cảnh sát hình khác, nhưng cabin của họ trống . Hứa Hủ xem đồng hồ đeo tay, bây giờ là thời gian họ tuần tra ở toa xe giam giữ tội phạm.

      Hứa Hủ nhanh về toa xe phía sau. vừa vừa gọi vào di động của các đồng nghiệp nhưng điện thoại thông. Hứa Hủ ngẫm nghĩ, lại bấm tin nhắn gửi Quý Bạch: "Po là người tình của Lỗ, Trăn vàng.” Nhưng gửi gửi lại mấy lần thành công. Hứa Hủ chuyển sang gọi điện cho Quý Bạch, tất nhiên cũng có tín hiệu.

      Cả buổi chiều, tinh thần của Quý Bạch yên. Đến chạng vạng tối, người của tổ chuyên án và binh sĩ tấn công vào điềm dừng chân của " Lỗ" nhưng tìm thấy người. Sau khi xem xét trường, Quý Bạch trầm tư suy nghĩ.

      tìm Tôn Phổ: "Tôi vừa kiểm tra ghi chép truy kích của mấy ngày qua. Mặc dù có nhân chứng cung cấp đầu mối và quân đội phong tỏa nghiêm ngặt, " Lỗ" vẫn mấy lần trốn thoát khỏi vòng vây. Điều này rất bình thường."

      Tôn Phổ gật đầu: "Tôi định tìm cậu. Tôi cũng có suy đoán, " Lỗ" nhiều khả năng có kẻ đồng lõa trong quân đội. Tôi lập tức thông báo với phía Miến Điện."

      tàu hỏa.

      Po quay về cabin sang trọng của , " Lỗ" từ giường ngồi dậy, ôm vai . Po : "Đến lúc trời tối, tàu qua biên giới nước Lào."

      " Lỗ" hôn lên mặt : "Ờ, lúc nào chúng ta gặp lại nhau?"

      Po ôm ả vào lòng: "Khi nào người Trung Quốc hết, tôi đón em trở về."

      Ngắm gương mặt đàn ông cương nghị của Po, trái tim " Lỗ" mềm như nước, ả cởi cúc áo sơ mi của , vừa hôn lên ngực vừa hỏi: " vừa đâu vậy?"

      Po tựa vào thành giường, giơ tay nắn bóp thân thể " Lỗ": "Tôi xin lỗi nữ cảnh sát Trung Quốc." Nghĩ đến câu của Hứa Hủ, nhếch miệng cười.

      " Lỗ" ngẩng đầu: "Nữ cảnh sát Trung Quốc nào?"

      "Hứa Hủ, cái tên rất lạ."

      " Lỗ" giật mình: "Hứa Hủ? Hứa Hủ của thành phố Lâm phải ? gì với con bé đó? Nó có biểu gì?"

      " Lỗ" cảnh giác như vậy là vì trong vụ bỏ trốn lần trước, ả đóng giả làm nạn nhân, đám cảnh sát hình đều chú ý đến ả, ngay cả nữ cảnh sát tiếp xúc với ả ở cự ly gần cũng phát ra điều bất thường. Nhưng lúc lên xe, cảm thấy có người nhìn ả bằng ánh mắt vô cùng sắc bén, ả giả bộ vô tình liếc qua, ngờ là .

      " Lỗ" có tính nhạy bén và thận trọng trời sinh. Do có ấn tượng sâu sắc với Hứa Hủ, sau khi thoát hiểm, ả nhờ người điều tra Hứa Hủ kết luận là sau này cần phải tránh xa nữ cảnh sát đó.

      " Lỗ" kể vắn tắt vụ án lưỡi dao ở thành phố Lâm với Po sau đó ả nhắc nhở: " phải cẩn thận nữ cảnh sát này. Con bé rất lợi hại, nó có khả năng dự đoán trước tội phạm là ai. Hơn nữa nó còn là học trò của thần thám Quý Bạch."

      Nghe xong, Po nhếch mép cười, cầm máy bộ đàm ở bàn: "Kiểm tra xem nữ cảnh sát ở đâu?"

      lúc sau, vệ binh ở đầu kia báo cáo: " ta chạy về toa tàu giam giữ phạm nhân."

      "Ngăn con bé đó lại, dẫn đến chỗ tôi. Đừng để nó tiếp xúc với bất cứ người nào.”

      Hết chương 3.20.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 3.21.
      Beta: Yuki
      Chỉ còn hai toa tàu là đến đích, Hứa Hủ bỗng bị mấy binh sĩ chặn đường. giật mình, nghe người lính bằng tiếng Trung ngọng nghịu: "Tướng quân muốn gặp ."
      Hứa Hủ lên tiếng: "Đợi lát, bây giờ tôi phải tìm đồng nghiệp có việc gấp."
      Đám binh sĩ được.
      Hứa Hủ theo binh sĩ đến toa tàu của Po. Po ngồi tựa vào ghế sofa, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.
      Tim Hứa Hủ đập thình thịch, sống lưng lạnh toát. Vừa định vào, điện thoại di động trong tay đột nhiên rung . Trong lòng Hứa Hủ chấn động, ngoảnh đầu ho khan hai tiếng, nhanh chóng liếc qua màn hình. màn hình hiển thị gửi tin nhắn thành công.
      Ngoài ra còn có tin nhắn do Quý Bạch gửi tới: "Nhận được, xuất phát. Bảo vệ tốt bản thân, chờ ."
      Đoàn tàu hỏa lắc lư tiến về phía trước, cảnh vật bên ngoài cửa sổ trôi vùn vụt qua, tia sáng lúc tỏ lúc mờ chiếu vào toa xe tĩnh mịch.
      Hứa Hủ bình tĩnh nhìn Po, ngồi xuống phía đối diện "Tướng quân tìm tôi có việc gì?"
      Hai tay Po chống lên cằm, thân hình cao lớn lực lưỡng của tựa vào thành ghế sofa, như con báo nghỉ ngơi.
      "Nghe là chuyên gia tâm lý học có thể đoán trước thân phận của tội phạm?"
      Hứa Hủ ngồi ngay ngắn như thường lệ, chân nọ nhàng vắt lên chân kia, hai tay đặt đầu gối, lặng lẽ nhìn Po.
      Tại sao? Tại sao chỉ trong chớp mắt, đột nhiên nghi ngờ ? Hoài nghi biết thân phận của ?
      Hứa Hủ nghĩ ra nguyên nhân. Nhưng biết mục đích của Po khi gọi đến nơi này. thăm dò . Bởi nếu xác nhận , chỉ e giết . Hơn nữa, bởi tính cách tự phụ cách cực đoan của Po, chắc khó có thể tin, che giấu thân phận kỹ như vậy, sao có thể bị người khác dễ dàng vạch trần?
      Do đó, tuyệt đối thể để lộ bất cứ sơ hở.
      Nghĩ đến đây, Hứa Hủ hoàn toàn bình tĩnh. lên tiếng: “Ai với , tôi là chuyên gia phân tích tâm lý?” Sắc mặt Po hơi thay đổi, nhưng Hứa Hủ thản nhiên tiếp: “Là Tisza hay cục phó của chúng tôi?”
      Lúc này, bờ môi dày của Po mới nhếch lên, nhìn bằng ánh mắt thích thú: “Là ai cần biết. Tôi chỉ có hứng thú chuyện, có kết luận gì về tôi?”
      Hứa Hủ quan sát đôi mắt của . Đôi mắt này khác hoàn toàn đôi mắt của bất cứ người nào từng gặp. Đôi mắt của rất đen, sắc bén, ở đáy mắt sâu thẳm tự hồ là vùng chết chóc. Đó là ánh mắt của kẻ từng giết nhiều người, nên đằng sau vẻ bề ngoài bình tĩnh giấu tia cực kỳ lạnh lẽo.
      Tim Hứa Hủ đập nhanh. Yên lặng lúc, cất giọng mấy khách khí: “ cảm thấy rất thú vị? Xin lỗi, nghề nghiệp của tôi phải để làm trò vui, mà dùng vào việc phá án.”
      Ý cười khóe miệng Po càng sâu hơn, chống hai tay xuống mặt bàn, nhổm người, gương mặt góc cạnh ghé sát Hứa Hủ, vết sẹo đỏ mờ ra ngay trước mắt . Hứa Hủ chau mày ngả người về phía sau: “ muốn làm gì?”
      “Người Trung Quốc rất hay khoác, xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt.” Po kiêng dè khích bác Hứa Hủ: “Cảnh sát Trung Quốc đều vô dụng như sao?”
      Hứa Hủ nhìn chằm chằm, lên tiếng, ngón tay bên phải của xuống mặt ghế. Po nhẫn nại chờ đợi, gõ lúc, Hứa Hủ thu tay về, : " cần khích tôi. Đối với tôi, phân tích chẳng phải là việc khó khăn."
      Po lại tựa người vào thành ghế, bật cười thành tiếng. Cười xong, mở ngăn kéo, lấy khẩu súng màu đen rất tinh xảo đưa cho Hứa Hủ: "Nếu phân tích đúng, tôi tặng khẩu súng này cho . Từ nay về sau, bất cứ lúc nào tới Miến Điện "Trăn vàng" tôi đều là bạn của ."
      Tặng khẩu súng cho ? Đây là hành động thăm dò của ?
      Hứa Hủ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mặt bàn: "Trung Quốc quản lý súng ống rất nghiêm ngặt, tôi nhận cũng vô dụng, Nếu tôi đúng, hãy tặng tôi cái này.”
      chỉ tay vào bông hoa bằng gỗ, lặng lẽ nằm ở góc bàn. Từng lớp cánh hoa nở rộ, hoa văn dày đặc và tinh xảo, nhưng cũng toát ra vẻ tùy ý và thô kệch.
      Po đưa mắt nhìn: "Tại sao lại muốn cái đó? Nó đáng giá là bao.”
      Tất nhiên có nguyên nhân, bởi vì bông hoa này là do đẽo gọt. Đằng sau vẻ bình thường, nó giấu cuồng bạo và phức tạp, rất phù hợp với nội tâm của .
      Hứa Hủ trả lời: "Người Trung Quốc có từ gọi là "nhãn duyên", có nghĩa chỉ nhìn qua cũng cảm thấy có duyên. Đối với , bông hoa này là vật trang trí bình thường, nhưng tôi cảm thấy nó rất có khí phách.”
      gương mặt Po xuất ý cười khó đoán biết, cầm bông hoa, ném vào lòng Hứa Hủ: " có thể bắt đầu rồi."
      Trong lúc Hứa Hủ và Po mặt đối mặt, Quý Bạch ngồi chiếc máy bay trực thăng, nhanh chóng bay vượt qua rừng núi ngút ngàn, về phương hướng đoàn tàu hỏa di chuyển.
      Tuy tất cả vẫn chỉ là nghi ngờ, có chứng cứ cụ thể, nhưng do thái độ kiên quyết của tổ chuyên án, hai nước Trung Miến đồng ý cử cảnh sát đặc nhiệm và quân đội cùng ngăn chặn đoàn tàu hỏa với điều kiện được có bất cứ hành động nguy hiểm nào.
      Quý Bạch nhìn ra đám mấy lơ lửng ngoài cửa sổ, di động trong lòng bàn tay hơi nóng.
      Đoàn tàu hỏa ra khỏi vùng núi, sóng điện thoại được khôi phục. Tổ chuyên án liên lạc với những người cảnh sát hình khác tàu, bàn bạc về công tác chuẩn bị nội công ngoại kích. Chỉ có điện thoại của Hứa Hủ tắt máy. Đồng nghiệp ở tàu , Hứa Hủ bị Po mời " chuyện". Người cảnh sát có tuổi viện cớ họp bàn, muốn đưa Hứa Hủ trở về, nhưng binh sĩ của đối phương cho biết, tướng quân Po hy vọng bị quấy rầy.
      Để tránh đánh rắn động cỏ, bọn họ chỉ có thể án binh bất động.
      Lại đọc tin nhắn cuối cùng gửi cho , trong lòng Quý Bạch nhói đau.
      Hứa Hủ, Hứa Hủ!
      Điện thoại di động của Hứa Hủ có tín hiệu, vì ngay sau khi nhận được tin nhắn của Quý Bạch, lập tức xóa , đồng thời tắt máy, để tránh bị Po nắm được sơ hở. Chỉ có tờ giấy viết quá trình suy luận vẫn nằm trong túi áo, vừa rồi vội quá nên chưa kịp xử lý.
      May mà mục đích của Po chỉ là thăm dò, muốn khiến nghi ngờ nên tiến hành khám xét người .
      Trước ánh mắt dò hỏi của Po, Hứa Hủ lập tức trả lời, nhàng đứng dậy, vòng quanh toa tàu, mới quay người nhìn Po: "Đầu tiên, tính cách của rất cứng rắn, hành dựa theo tiêu chuẩn phán đoán của bản thân, chứ phải người khác nghĩ đúng hay sai.Vì vậy, binh lính của vừa sợ vừa kính nể . chính là trời, là đất trong lòng bọn họ."
      Khóe miệng Po ấh ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt thay đổi.
      Hứa Hủ tiếp: "Thứ hai, ham thích quyền lực, hơn nữa ý chí cũng rất kiên định. Vì vậy, mơi có thể giành được vị trí như ngày hôm nay dù mới ở tuổi 30." nhìn chăm chú, lại chuyển sang vấn đề khác: "Thứ ba, có khuynh hướng bạo lực ngược đãi . Từ thủ đoạn bắn chết tội phạm mấy hôm trước có thể nhận ra điều đó. Tuy nhiên, quá trình ngược đãi người khác làm vui vẻ. Thậm chí nhiều lúc, còn chống lại ham muốn bạo lực, tôi có đúng ?"
      Po hơi ngẩn người.
      " tại, chỉ huy cả lữ đoàn. Nếu buông thả bản thân cách triệt để, hoàn toàn có nhiều con đường nhiều thủ đoạn ác liệt để thỏa mãn ham muốn ngược đãi của . Nhưng theo như tôi được biết, ở Miến Điện hề có điều tiếng về phương diện này. Vì vậy tôi cho rằng, tuy thể dứt bỏ cơn nghiện ngược đãi, nhưng luôn kiềm chế rất tốt. Tướng quân Po, về điểm này, tôi kính trọng ."
      Po im lặng nhìn Hứa Hủ chằm chằm.
      Hứa Hủ tiếp tục hơi: "Thứ tư, bên cạnh thấy có đàn bà, tôi đoán người tình cố định. Do ham muốn quyền lực nên người tình này chắc là con gia đình quyền thế ở Miến Điện, người phụ nữ đó có thể giúp tiến thân.
      Thứ năm, văn phòng làm việc, trang phục, xe ô tô của khá hơn Tisza là bao. Tôi đoán, tình hình kính tế của chắc cũng bình thường. Về điểm này, có lẽ trong lòng ít nhiều oán trách tổng tư lệnh. " Cuối cùng, Hứa Hủ từ tốn ngồi xuống trước mặt Po, ngẩng đầu hỏi : "Tướng quân Po, tôi phân tích có đúng ?"
      gương mặt Po vẫn là nụ cười nhàn nhạt. Đôi mắt diều hâu của nhìn Hứa Hủ chằm chằm, vẫn lặng thinh.
      Hứa Hủ bình thản đối mắt . dối như , hư hư thực thực, "Trăn vàng", có tin ?
      Câu trả lời là tin, nhưng tin 100%.
      Po động đến Hứa Hủ, cũng thả về, mà nhốt trong cabin ở bên cạnh.
      Tính cách của Po thận trọng đến mức này. Bây giờ Hứa Hủ gần như có thể chắc chắn, " Lỗ" cũng tàu. Giam giữ là ý kiến của ả. Tuy hiểu tại sao ả lại đề phòng như vậy, nhưng đối với Hứa Hủ, tình hình trước mắt tương đối bất lợi.
      Cửa sổ bằng kính của cabin đóng kín, bên ngoài có song sắt. Cửa ra vào cũng khóa chặt, lúc Hứa Hủ vào trong, hai binh sĩ trang bị súng ống đứng gác ở bên ngoài.
      Hứa Hủ trầm mặc ngồi xuống giường, rút điện thoại di động.
      Lúc điện thoại kết nối, tim Hứa Hủ đập loạn nhịp, giọng trầm thấp đầy vẻ lo lắng sốt ruột của Quý Bạch ở đầu kia truyền tới: "Hứa Hủ?"
      Hứa Hủ gần như lập tức trả lời: "Em đây, em sao."
      Cuối cùng cũng có thể nghe thấy giọng của , trái tim treo lơ lửng của Quý Bạch trở về chỗ cũ. Nhưng được gặp , tâm trạng Quý Bạch thấp thỏm yên. yên lặng giây, sau đó cất giọng kiên định: "Bọn mười phút nữa đến nơi. Hãy đợi ."
      Hứa Hủ cầm điện thoại di động, ngắm nhìn đồi núi vụt qua ở bên ngoài cửa sổ.
      mười phút nữa đến nơi.
      Đại quân từ trời hạ xuống, chặn đường và bao vây, tất nhiên khiến Po và " Lỗ" chiến đấu đến cùng, tận dụng mọi thủ đoạn để trốn thoát. Hứa Hủ nằm trong tay bọn chúng, bọn chúng sao có thể bỏ qua “bùa hộ thân" này?
      "Quý Bạch, em bị nhốt ở toa xe thứ tư." Hứa Hủ khẽ. "Em có khả năng trở thành con tin của chúng."
      Hứa Hủ vừa dứt lời, tiếng ầm ầm từ bốn bề vọng tới, đoàn tàu vào hang núi. Bóng tối bao phủ, điện thoại chỉ còn lại tạp rè rè và tĩnh lặng.
      Ở đầu bên kia, chiếc máy bay trực thăng chao đảo, Quý Bạch nắm chặt điện thoại bất động. Lúc này, đội trưởng đội đặc nhiệm ngồi ở đầu máy bay hét lên: "Phát mục tiêu! Chuẩn bị hạ cánh!"
      lúc sau, phía trước vang lên tiếng nổ cực lớn, cả đoàn tàu dường như bị dồn nén, phanh kít lại. Hứa Hủ sớm có chuẩn bị, tựa vào vách tàu và nắm chặt thành giường, nhưng lưng vẫn bị va đập đau nhói.

      Hết chương 3.21

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 3.22
      Beta: Yuki
      Bọn họ dùng thuốc nổ phá đường ray, ép đoàn tàu dừng lại.
      trung nhanh chóng vang lên tiếng khí lưu của cánh quạt máy bay. Bên ngoài loáng thoáng có tiếng động cơ ô tô tạp toạn và tiếng bước chân dồn dập, chứng tỏ thay đổi long trời lở đất diễn ra ở ngoài đoàn tàu. Vài giây sau, cửa cabin bật tung.
      Po và " Lỗ" xuất ở cửa ra vào, sắc mặt chúng vô cùng u ám.
      Hứa Hủ đứng dậy: "Có chuyện gì vậy?"
      " Lỗ" chĩa khẩu súng vào đầu Hứa Hủ, tay túm cánh tay : " theo chúng tôi!"
      Hứa Hủ im lặng theo chúng ra khỏi toa tàu. hành lang toàn là binh sĩ, la hét lớn tiếng. Bên ngoài đoàn tàu, bóng người lố nhố nhôn nháo hỗn loạn.
      Ba người chạy về phía trước vài bước, " Lỗ" quay đầu hỏi Hứa Hủ: "Điện thoại di động đâu?"
      Hứa Hủ rút điện thoại từ túi áo đưa cho " Lỗ". Ả cầm lấy ném mạnh vào thành tàu.
      tàu lộn xộn, Quý Bạch cầm súng tiểu liên, cùng đội cảnh sát đặc nhiệm nhanh chóng lao về toa xe thứ tư.
      Dưới uy hiếp của đội lính cận vệ tư lệnh Kachin và đội cảnh sát đặc nhiệm Trung Quốc, đám binh lính tình hình ở tàu hỏa có hành vi chống cự. Cục diện nhanh chóng được chế. Đội cảnh sát đặc nhiệm phát ra bom hẹn giờ ở toa xe giam giữ tội phạm. Điều này đúng như suy đoán của tổ chuyên án trước đó: Po định tạo ra cố bất ngờ đoàn tàu. Nhưng có kế hoạch thả đám phạm nhân hay là giết sạch bọn chúng để che giấu tội lỗi của mình?
      Hứa Hủ thấy bóng dáng.
      Quý Bạch và những người cảnh sát đặc nhiệm quan sát cabin trống . giường đệm trắng vẫn còn vết lõm mờ mờ. Mười phút trước, ngồi ở nơi này, với bằng ngữ điệu trầm tĩnh nhưng thể che giấu nỗi xót xa, bị bắt làm con tin.

      người cảnh sát đặc nhiệm nhặt mảnh vỡ điện thoại dưới đất: "Quý đội!"
      Quý Bạch nhận lấy, lập tức bỏ vào túi áo, để cùng điện thoại của .
      "Đuổi theo!"
      cuộc lùng bắt quy mô lớn nhanh chóng được triển khai ở khu vực rừng núi xung quanh.
      Những người cảnh sát hình thuộc tổ chuyên án được phân vào các tổ tìm kiếm. Quý Bạch và số cảnh sát đặc nhiệm dẫn đầu. Tuy nhiên, trong rừng núi bát ngát, Po và " Lỗ" lại có ý thức và kinh nghiệm phản trinh sát mạnh mẽ, việc tìm kiếm bọn chúng phải dễ dàng.
      Sắc trời tối dần, các tổ tản rất xa, dần dần thấy bóng dáng. Bọn họ thỉnh thoảng dùng bộ đàm và điện thoại di động liên lạc. Quý Bạch cảnh giác lục soát bất cứ nơi nào xuất trong tầm mắt, gương mặt vô cùng căng thẳng.
      Lúc này, tổ của Quý Bạch tới gần khu gò đồi nhấp nhô. Phóng tầm mắt về phía xa xa, chỉ thấy rừng cây rậm rạp, vắng lặng tiếng động.
      Ánh mắt Quý Bạch đột nhiên bị thu hút bởi thứ màu trắng lẫn trong đám cỏ. nhanh chóng lia đèn pin về bên đó, đồng thời sải bước dài tiến lại gần...
      Đó là mẩu giấy to bằng ngón tay cái, bên có vết mực đen. Mẩu giấy rất trắng, bị dính đất bùn, ràng mới xuất ở đây lâu.
      Quý Bạch vội vàng đứng dậy: "Lập tức tìm kiếm khu vực xung quanh, xem còn có mẩu giấy tương tự."
      Người ở phía trước nhanh chóng tìm thấy mẩu giấy thứ hai, bên viết "30 đến 40 tuổi", ngoài ra còn có vài nét bút vẽ loạn xạ ở xung quanh.
      Mọi người đều phấn khởi, lần theo phương hướng xuất mẩu giấy. Bọn họ rất nhanh tìm thấy mẩu giấy thứ ba, bên có hàng chữ: “tính cách ngược đãi?”.
      người cảnh sát đặc nhiệm ngập ngừng: "Quý đội, những mẩu giấy này là do nữ cảnh sát bị bắt để lại? Tại sao nội dung chẳng có mối liên quan nào?"
      Lúc này, trời tối đen như mực. Ánh trăng mờ mờ từ cao chiếu qua cành lá. Quý Bạch ngồi xổm ở thảm cỏ, giơ tay nhặt mẩu giấy tương tự.
      "Là ấy để lại." Giọng của Quý Bạch trầm thấp đầy sức mạnh. Trái tim từ trước đến nay luôn cứng rắn ở trong lồng ngực , tựa hồ chìm trong dòng nước lạnh giá, đau buốt vô ngần. mẩu giấy là nét chữ mềm mại mà rất quen thuộc, đó là mấy từ "Quý Bạch, ba, ba…"
      Rừng sâu tối đen như có tận cùng, Hứa Hủ ngồi cạnh tảng đá lớn, mệt mỏi thở dốc, đồng thời dùng khóe mắt quan sát đôi nam nữ ở phía đối diện.
      " Lỗ" bị thương ở chân. Trong rừng đặt nhiều bẫy thú. đường , ả mãi đề phòng Hứa Hủ, để ý dưới chân nên giẫm trúng cái bẫy, máu tuôn xối xả.
      Mặc dù đối phương có người bị thương, tốc độ trốn chạy chậm lại, nhưng Hứa Hủ vẫn chưa tìm ra cơ hội thoát thân.
      " Lỗ" ngồi cái cọc. Trong đêm tối mù mịt vẫn có thể lờ mờ nhìn ra gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của ả. Po ngồi xổm trước mặt " Lỗ", nhấc chân ả, dùng cuộn vải băng mang theo người băng bó cho ả.
      "Po, dẫn con bé đó , em chặn ở phía sau.” Lỗ đột nhiên .
      Hứa Hủ nhíu mày, nghe Po đáp: "Khỏi cần."
      " Lỗ" trầm mặc trong giây lát, lên tiếng: "Tình trạng của em bây giờ sớm muộn gì cũng dụ cảnh sát đến."
      Po đột nhiên đứng dậy, bóp cằm " Lỗ", nhìn ả chăm chú. lúc sau, buông tay: "Chúng ta cùng .”
      " Lỗ" lặng thinh, vẻ mặt ả thêm phần kiên định.
      Po và " Lỗ" quả nhiên lợi hại, dù bị tập kích bất ngờ truy bắt cả đêm, chúng vẫn thoát khỏi thiên la địa võng, trốn đến bên giới nước Lào.

      Lúc này, trời tờ mờ sáng, sương mù ẩm ướt lững lờ trôi trong khu rừng, phía trước là khe núi rộng lớn. Tận cùng khe núi xuất con sông lớn, nước chảy xiết. Qua con sông này là lãnh địa của nước Lào.
      Po quay người nhìn Hứa Hủ: “Khi nào đến biên giới, tôi thả .”
      Hứa Hủ ngẩn người, “ Lỗ” chau mày: “ định để lại mầm mống tai họa này?”
      Po liếc ả cái, coi như mặc nhận.
      “Chắc chắn nó thông báo cho cảnh sát. giữ lại mạng sống của nó, liệu chúng ta trốn được bao xa?”
      “Đánh ngất ta rồi vứt bên bờ sông.”
      Lỗ” còn muốn tranh cãi, Po liếc qua Hứa Hủ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, cất giọng vô cùng quả quyết: “ ta có tư cách sống cõi đời này hơn vô số người.”
      Hứa Hủ và “ Lỗ” đều im lặng.
      Nước sông chảy cuồn cuộn.
      Mặt trời nhô lên từ đằng sau dãy núi phía xa xa. Ánh nắng chiếu sáng cả khu vực khe núi, mặt sông lấp lánh ánh vàng.
      Po đứng ở vị trí đầu tiên. Chăm chú quan sát thượng lưu con sông, tìm kiếm địa điểm qua sông thích hợp nhất.
      Hai tay Hứa Hủ bị sợi dây thừng trói chặt ở sau lưng. Lúc này, sức cùng lực kiệt. Nhìn mặt nước dập dềnh, trong lòng thấp thoáng nỗi bất an. Hứa Hủ đoán Quý Bạch nơi cách xa, còn sống chính là thắng lợi lớn nhất. đợi .
      Hứa Hủ thở dốc, vừa định cố gắng dùng ngón tay kẹp mẩu giấy trong túi quần, đột nhiên có cảm giác bất thường, Hứa Hủ lập tức quay đầu, “ Lỗ” trầm mặc nhìn . Ả từ từ giơ khẩu súng, trong khi Po đứng quay lưng về hai người phụ nữ nên hề biết.
      Nhìn họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào người mình, đầu óc Hứa Hủ trống rỗng trong giây lát. Sau đó, cảm thấy thân thể trở nên cứng đờ, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
      Quý Bạch, có lẽ em thể đợi .

      Hết chương 3.22.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 3.23
      Beta: Yuki

      Quý Bạch tách khỏi nhóm cảnh sát đặc nhiệm, dọc theo khe núi tìm kiếm Hứa Hủ. Càng tiến gần đến đường biên giới, có nghĩa Hứa Hủ càng gặp nguy hiểm. Vì vậy, mọi người quyết định tản ra, mở rộng khu vực tìm kiếm. Tình thế vô cùng cấp bách, tổ của Quý Bạch vừa di chuyển vừa giữ liên lạc bằng máy bộ đàm.
      Quý Bạch giữ tâm trạng cảnh giác và nghiêm nghị từ đầu đến cuối. hề nghĩ đến tình huống xấu, nhưng ở nơi nào đó trong lồng ngực đau buốt, như có tảng đá đè nặng.
      Qua rừng cây thưa thớt, Quý Bạch nhìn thấy dòng sông cuồn cuộn ở phía xa xa. nhanh chóng vượt qua rừng cây, vừa ngẩng đầu phóng tầm mắt về phía trước, toàn thân cứng đờ.
      Ở đằng trước cách chỗ Quý Bạch xa, bờ sông trải đầy đá cuội, người đàn ông quay mặt ra dòng sông, người khác ở sau lưng , giơ khẩu súng, nhắm thẳng vào thân hình bé quen thuộc.
      Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy ùng ục. Chứng kiến cảnh tượng này, nơi sâu thẳm trong lòng Quý Bạch phảng phất nhanh chóng sụp xuống theo động tác nâng súng của đối phương.
      thương, thông minh kiên cường, bị kẻ khác ép vào đường cùng, trầm mặc chờ chết.
      Lồng ngực Quý Bạch ngay tức khắc dội lên ngọn lửa đau đớn và giận dữ, giơ súng nhanh như tia chớp. tiếng “pằng” vang lên, viên đạn xé khí lao .
      Lỗ” chuẩn bị bóp cò, bên tai ả đột nhiên xuất thanh đanh sắc, bờ vai ả tê liệt, tiếp theo là nỗi đau như kim châm muối xát lan tỏa, khẩu súng tuột khỏi tay ả, rơi tõm xuống nước.
      Hứa Hủ giật mình, lập tức quay người bỏ chạy. Nào ngờ Po ở bên cạnh phản ứng nhanh hơn , túm trở lại, giơ khẩu súng nhằm vào đầu .
      Quý Bạch giương súng nhanh chóng tiến lại gần.
      Trong tầm nhìn lay động, dáng vẻ của Hứa Hủ ngày càng ràng. Mái tóc ngắn của rối bù, áo sơ mi bị gai đâm rách toạc. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen của vẫn cố chấp và kiên cường như thường lệ. Vào thời khắc nhìn thấy , đáy mắt cuộn trào xúc động.
      Sắc mặt Quý Bạch ngày càng nghiêm nghị, bộc lộ chút biểu cảm. Cách mười mấy bước, cũng giơ súng nhằm thẳng vào Po.
      Hai bên đối đầu căng thẳng.
      Hứa Hủ nhìn Quý Bạch, chỉ thấy như cách đời.
      Vừa rồi, vào giây phút cận kề cái chết, lần đầu tiên trong đời cả người Hứa Hủ đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn bất lực. còn nghe thấy tiếng gió thổi nhè bên tai và tiếng tim đập gấp gáp trong lồng ngực, đầu óc trống rỗng.
      Nhưng bây giờ, khi nhìn vào đôi mắt đen của , dòng khí ấm nóng phảng phất tràn qua thân thể , bao phủ trái tim phập phồng bất ổn của trong chốc lát.
      Hô hấp dần trở lại bình thường, Hứa Hủ nhìn ba người trước mặt bằng ánh mắt trầm tĩnh.
      có gì phải hoảng sợ? Quý Bạch ở đây, đội cảnh sát và binh lính ở quanh đây. Người hoảng hốt lo sợ vào lúc này là Po và “ Lỗ” mới đúng.
      Po đột ngột mở miệng, phá vỡ khí tĩnh lặng: “Mau bỏ súng xuống, bằng tôi giết ta.” rất xảo quyệt, kéo Hứa Hủ ra đằng trước, che chắn những chỗ hiểm người .
      Lỗ” cũng lên tiếng uy hiếp: “Quý Bạch, là tay súng thần. Nhưng súng của Po chậm hơn .”
      Quý Bạch giữ nguyên động tác giơ súng, nhúc nhích.
      Ánh nắng ngày càng chói chang, nước sông ào ào chảy qua, bốn người nhất thời im lặng.
      Hứa Hủ biết tình thế tại tương đối nan giải. Nghe thấy tiếng súng vừa rồi, những người cảnh sát khác chắc nhanh chóng đến nơi. Đến lúc đó, Po bị đẩy vào bước đường cùng nên dễ làm liều. Chỉ cần chút xao động về mặt tâm lý, nhiều khả năng bị đổ máu ngay tại chỗ.
      Bây giờ bọn chúng ở trạng thái tinh thần căng thẳng cao độ, phải tránh nặng tìm , đánh vào tâm lý của mới có cơ hội thoát thân.
      Suy tư vài giây, Hứa Hủ nảy ra ý định.
      Quý Bạch nhìn Hứa Hủ chăm chú, vừa định mở miệng, đột nhiên cất giọng trầm tĩnh và dịu dàng trước . “Po, chúng ta mỗi bên khẩu súng, chẳng ai chiếm ưu thế. Nếu giết tôi, Quý Bạch giết “ Lỗ”.” Hứa Hủ ngừng giây, tiếp: “Cái chết của tôi, đối với Quý Bạch mà chỉ là hy sinh cấp dưới. Nhưng chị ta là người phụ nữ duy nhất , nỡ sao?”
      Lúc Hứa Hủ lên tiếng, Quý Bạch nhanh chóng di chuyển mũi súng về phía “ Lỗ”. Thần sắc Po càng căng thẳng, vết sẹo đỏ mờ gương mặt càng nổi hơn. “ Lỗ” cũng biến sắc mặt.
      Hứa Hủ tiếp: “ muốn chị ta chết, tôi cũng muốn chết, hai bên chỉ có thể giữ thế giằng co. Bây giờ Quý Bạch chiếu cố đến tính mạng của tôi, nhưng khi bộ đội và cảnh sát đến đây, cục diện hỗn loạn. Bởi vì bọn họ gồm cả người Trung Quốc lẫn người Miến Điện, phải ai cũng bận tâm đến mạng của người cảnh sát quan trọng là tôi. Người Miến Điện các chắc cũng có kẻ muốn chết đúng ? Sao người đó có thể bỏ lỡ cơ hội này? Trong lúc bắn nhau loạn xạ, cả ba chúng ta thiệt mạng. Vì vậy tôi đề nghị, mạng đổi mạng. thả tôi rồi cùng “ Lỗ” trốn . và Quý Bạch đều là tay súng thần, đều kiêng dè nhau, ai nổ súng. Đây là cơ hội duy nhất của hai người.”
      Hứa Hủ trúng nỗi lo lắng trong lòng Po, nhướng mắt nhìn Quý Bạch.
      Lúc này, “ Lỗ” ở bên cạnh đột nhiên cất giọng lạnh lùng: “ được.”
      Ba người cùng đưa mắt về phía ả, khóe miệng “ Lỗ” ý cười mỉa mai. Đầu tiên, ả phóng tầm mắt về khu rừng núi sau lưng Quý Bạch. Ả có thể lờ mờ nhìn thấy bóng cây lay động, nghe thấy tiếng bước chân lác đác, chứng tỏ rất nhiều người tiến về nơi này.
      Sau đó, “ Lỗ” nhìn Po chăm chú, đồng thời mở miệng: “ đừng tin con bé đó. Lúc trước em chưa kịp đào sâu suy nghĩ, nhưng lần này chúng ta bị phát , chắc chắn có liên quan đến nó. Nếu vậy, bên biên giới Lào nhất định cũng có mai phục. Dù chúng ta có thể trốn thoát sang bên đó, cũng chỉ con đường chết mà thôi. Nó lừa đấy.”
      Quý Bạch và Hứa Hủ đều im lặng.
      Lỗ” tiếp: “ đừng thả con bé cảnh sát, hãy đưa nó qua Lào. Nó là “bùa hộ mệnh” của . Bây giờ chân tay em đều bị thương, nổi, em trở thành vật cản của . mau ! Em chặn phía sau cho !” xong, ả rút dao, đứng chắn trước mặt Quý Bạch.
      Po trầm ngâm trong giây lát, nhìn “ Lỗ” bằng ánh mắt lạnh lùng. Sau đó, gật đầu, kéo Hứa Hủ giật lùi xuống nước: “Lỗ, cố gắng sống sót.”
      Tình thế thay đổi đột ngột, Hứa Hủ nhất thời biết làm thế nào, giương mắt nhìn Quý Bạch. Nhưng Quý Bạch nhìn , giơ khẩu súng nhằm thẳng vào Po, ngón tay từ từ đặt lên cò súng, đôi mắt đen của vô cùng kiên định.
      Lỗ” thấy vậy lập tức vung dao đâm vào ngực Quý Bạch.
      được...” Tiếng kêu của “ Lỗ” dừng lại ở đó, sau lưng ả xuất lỗ máu . Đó là người cảnh sát núp trong lùm cây, vừa thấy có biến liền nổ súng bắn trúng ngực ả.
      Phát súng bất thình lình khiến Po lùi lại phía sau lập tức ngẩng đầu nhìn “ Lỗ”, sắc mặt thay đổi trong giây lát: “Lỗ.”
      Hứa Hủ giật mình, Quý Bạch bỏ lỡ cơ hội hiếm có. nhanh như tia chớp bóp cò, viên đạn găm thẳng vào cổ tay phải của Po. Toàn thân Po chấn động, khẩu súng tuột khỏi tay. Hứa Hủ lao về phía trước, Quý Bạch chạy nhanh đến, ôm ra khỏi mặt nước.
      Sau lưng vang lên tiếng bước chân rầm rập, rất nhiều cảnh sát đặc nhiệm từ trong rừng cây ùa ra, khống chế Po. Po bị đè xuống mặt đất, thân hình như dã thú của cứng đờ, hai cánh tay bị bẻ quặt về đằng sau, đôi mắt vằn tia máu đỏ. “ Lỗ” nhìn , môi ả động đậy, biết câu gì.
      Quý Bạch cuối cùng cũng buông thõng bàn tay cầm khẩu súng, cúi đầu nhìn Hứa Hủ trong lòng. Hứa Hủ vẫn chưa định thần, chỉ giương mắt nhìn . Bên tai là tiếng tim đập gấp gáp mà trầm ổn của . Dưới ánh mặt trời, gương mặt càng trở nên trầm lặng và tuấn tú.
      ba!” Hứa Hủ vô thức lẩm bẩm, tựa hồ trái tim được vỗ về trong lúc gọi .
      Khóe mắt Quý Bạch từ từ xuất ý cười.
      Hứa Hủ cũng mỉm cười, vùi đầu vào ngực . Quý Bạch siết chặt vòng tay, để cả người dính sát vào lồng ngực rắn chắc của .
      chuyến bay về thành phố Lâm.
      Lỗ” và Po lần lượt bị giải về nhà tù Trung Miến. Chờ đợi bọn chúng là hình phạt nghiêm khắc của hai nước.
      Sau nhiều ngày vất vả mệt nhọc, trải qua ít nguy hiểm, cuối cùng cũng thu được kết quả mỹ mãn, người của tổ chuyên án vừa mệt mỏi vừa phấn khởi. Ai nấy đều thư thái tựa vào thành ghế, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, ngữ khí hết sức vui vẻ.
      Hứa Hủ và Quý Bạch ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Quý Bạch ngoảnh đầu ngắm gương mặt nghiêng trắng ngần của .
      là báu vật của lòng , báu vật mà suýt mất .
      Mặc dù lúc Hứa Hủ trở về vòng tay của Quý Bạch, trong lòng hai người tràn ngập cảm xúc, nhưng sau khi “ Lỗ” và Po bị bắt, bọn họ đều bận rộn công việc, chẳng có dịp với nhau câu tử tế. Bây giờ xung quanh đều là cảnh sát hai nước, hoàn cảnh thích hợp, hai người chỉ có thể thầm nắm tay nhau dưới ghế ngồi, lặng lẽ nhìn nhau.
      lúc sau, Quý Bạch : “Em to gan đấy, bản thân gặp nguy hiểm mà dám đem tính mạng của Lỗ uy hiếp Po?”
      Hứa Hủ hoàn toàn hồi phục tâm trạng bình tĩnh, từ tốn đáp: “ sao, ta rất để tâm đến mạng sống của “ Lỗ”.”
      Vài giây sau, quay đầu nhìn Quý Bạch.
      “Lúc bấy giờ định làm thế nào?” nhớ lúc đó cũng định lên tiếng.
      Quý Bạch liếc cái: “Em phân tích Po rất chuẩn, nhưng em quên phân tích .”
      Po nỡ để người phụ nữ thương chịu khổ, lẽ nào nỡ?
      Hai tên đó đều là tội phạm vô cùng hung ác, bất cứ sai sót nào cũng có khả năng khiến em bị thương. Do đó, làm sao có thể mạo hiểm chọc giận bọn chúng trong lúc tính mạng của em ngàn cân treo sợi tóc. Dùng tính mạng của “ Lỗ” để uy hiếp Po? Cũng chỉ có em mới làm ra chuyện này.”
      thực tế, ý nghĩ đầu tiên xuất trong bộ não Quý Bạch lúc đó là.
      Dùng thay thế vị trí của .
      nghĩ cách thuyết phục bọn chúng. Ví dụ chân tay “ Lỗ” bị thương tiện hành động, Hứa Hủ vốn bé yếu ớt, Po dẫn theo càng khó trốn thoát. Nếu con tin là , có thể giúp Po cõng “ Lỗ”. Hơn nữa, là đội trưởng đội cảnh sát hình , là con cháu của Quý gia, có giá trị gấp nhiều lần nữ cảnh sát bình thường.
      Câu của Quý Bạch khiến Hứa Hủ ngây người, quên phân tích ? Quý Bạch mỉm cười, thêm lời nào. bóp tay , tựa người vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
      Hứa Hủ ngẩn ngơ ngắm gương mặt trầm tĩnh của Quý Bạch. lúc sau, trong đầu đột nhiên bật ra suy đoán, lẽ nào định...
      Yên lặng vài giây, Hứa Hủ ghé sát mặt hôn .
      Nào ngờ vừa chạm môi vào má Quý Bạch, liền bị phát , đôi mắt đen mở to. Sau đó, ôm vào lòng, cúi đầu hôn nồng nàn, bất chấp mọi người ở xung quanh.
      Bên ngoài cửa sổ, chùm mây trắng rực rỡ dưới ánh mặt trời, tia nắng vàng ấm áp chiếu sáng bầu trời trong xanh cao vời vợi. Bên dưới mặt đất, có thể lờ mờ nhìn thấy dãy núi nhấp nhô, cánh đồng xanh ngát. Thành phố Lâm ở đường băng phía trước.

      Hết chương 3.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :