1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu đời anh vắng em - Guillaume Musso (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần III - Thiên thần đồng bạn lữ - Chương 25 - Khu vực xuất phát
      Đừng nghĩ về những điều chưa xảy đến giống như rồi; thay vì thế hãy điểm lại những gì quý giá nhất mà bạn có, và hãy nghĩ xem bạn phải vất vả tìm kiếm đến mức nào nếu bạn có chúng.

      MARC-AURÈLE

      Tối đen.

      Tối đen.

      Tối đen.

      tiếng thầm:

      ... tình của em...

      Tối đen.

      Tiếng kêu vo vo.

      Tiếng bíp đều đặn như tín hiệu tàu ngầm.

      tiếng thở mạnh và đều nhịp nghe như máy thở.

      làn ánh sáng có thể tưởng tượng thấy, rồi...

      Martin khó nhọc mở mắt ra. cảm thấy người mệt bã, đầu nặng trịch và hơi thở đứt quãng. Hai mí mắt dính chặt, đầy thứ dung dịch keo và nhớp nháp. Khuôn mặt bỏng rát, ông lấy ống tay áo dụi đôi mắt và nhìn ra xung quanh. ở trong sân bay, nằm vắt ngang chiếc ghế bằng kim loại trong phòng chờ.

      ngồi thẳng người rồi đứng phắt dậy.

      đưa mắt liếc nhìn đồng hồ: 8 giờ 10 phút sáng, ngày 25 tháng Mười hai.

      ghế bên cạnh, bé có mái tóc vàng hoe cũng vừa mới khó nhọc tỉnh giấc. nhận thấy vẻ mặt hoảng hốt, lớp mascara chảy lấm lem và chiếc áo phông màu hồng nhạt có in hàng chữ Chẳng phải nữ thánh chẳng động vào.

      ở đâu thế này?

      tiến về phía khung cửa kính rộng. Sân bay rộng rãi và ngập tràn ánh sáng: kiểu nhà thờ tương lai bọc toàn kính và thép, với mái vòm trong suốt hình êlip với phía tiến thẳng ra mặt biển trông như chiến hạm khổng lồ. đường băng, những chiếc máy bay ánh bạc xếp hàng kiên nhẫn đứng chờ tới lượt cất cánh. Tắm mình trong làn ánh sáng vàng ấm áp, cả tòa nhà trông giống như quả cầu pha lê đặt gần mặt nước, nơi chẳng có tiếng động nào từ bên ngoài vọng được vào.

      Thiên đường? Địa ngục? Nơi chuộc tội? , được tiếp cận với giáo lý Cơ Đốc từ bé nhưng Martin chưa từng tin vào những giáo lý của Nhà thờ cũng như những biểu tượng sơ lược của nó.

      Vậy là gì đây? giấc mơ chăng?

      , mọi thứ quá ràng, quá cụ thể, thể là điều nào đó ngoài thực tế được.

      đưa hai gnón cái lên xoa thái dương và gáy. vẫn còn nhớ tất cả những gì mình trải qua trước đây nhiều giờ: phản bội của Gabrielle, vụ trộm viên kim cương, cuộc đối đầu của với Archibald cầu, cú ngã từ độ cao 70 mét của cả hai. Chắc chắn hề nằm mơ, như vậy chắc chỉ có thể... chết.

      cố nuốt chút nước bọt nhưng cổ họng khô cháy. lau mồ hôi chảy mặt.

      Đến cuối dãy cửa dẫn ra phòng chờ xuất phát, nhìn thấy quán cà phê gắn tấm biển chìa ra lối : Quán Cà phê Cầu Vồng.

      cái tên tiền định, nghĩ và tiến vào quầy, phía sau quầy là lai tuyệt đẹp có đôi mắt sáng, mặc quần short ngắn và áo hai dây cổ khoét rộng.

      - Chào ông, ông muốn uống gì?

      - Ờ... ít nước, được ?

      - Có ga hay ga?

      - có nước Evian ?

      sửa lại mái tóc màu đỏ rực của mình và nhìn như gã quê mùa:

      - Tất nhiên.

      - Cả Coca nữa chứ?

      - Ông chui từ đâu ra vậy?

      trả tiền - 10 đô la! - cho chai nước và lon soda rồi quay trở lại chỗ dãy ghế kim loại. bé mặc áo phông với dòng chữ khiêu khích vẫn ngồi đó, run rẩy và răng va vào nhau lập cập. Martin đưa chai nước, đoán biết chết khát.

      - Tên em là gì?

      - Lizzie, bé đáp sau khi tu hết già nửa chai nước.

      - Em thấy trong người ổn chứ?

      - Nhưng đây là đâu? vừa khóc vừa hỏi.

      Martin lẩn tránh trả lời. Người bé đẫm mồ hôi, toàn thân run lẩy bẩy. Nhìn bé run rẩy mong manh, nhớ tới Camille, được bảo trợ suốt nhiều năm. để lại cho lon soda và để lại đó lúc, trong lúc vào mua đồ ở quầy hàng lưu niệm của sân bay.

      Khi quay trở lại chỗ bé, ném cho cái áo chui đầu nhiều màu sắc của trường Đại học Berkeley.

      - Mặc vào kêu cảm lạnh bây giờ.

      bé mặc áo vào sau khi rụt rè cảm ơn bằng tiếng lóng theo kiểu của đám thanh thiếu niên lang thang.

      - Em bao nhiêu tuổi? vừa hỏi vừa ngồi xuống cạnh bé.

      - Mười bốn.

      - Nhà em ở đâu?

      - Ở đây, San Francisco, gần Pacific Heights.

      - Em có nhớ em làm gì cuối cùng trước khi xuất ở đây ?

      Lizzie chùi nước mắt chảy dài khuôn mặt.

      - Em cũng biết nữa. Em về nhà... Em khóc rất nhiều, sau đó em nuốt vài thứ... Những thứ gây chết người.

      - Thứ gì? Các loại thuốc?

      - , mẹ em khóa tủ thuốc lại rồi.

      - Thế là những gì?

      - Em xuống nhà kho sau vườn và nốc bất cứ thứ gì em tìm thấy: thuốc chuột và thuốc diệt cỏ.

      Martin kinh hoàng:

      - Sao em làm như vậy?

      - Tại Cameron.

      - Cậu ta là ai? Bạn trai của em hả?

      bé gật đầu.

      - ấy còn em nữa. Dù trước đó tình của chúng em vô cùng mãnh liệt...

      buồn bã nhìn bé. Cho dù người ta có mười lăm, hai mươi, bốn mươi hay bảy mươi lăm tuổi, câu chuyện cũng vẫn như nhau: cái căn bệnh tình đáng nguyền rủa tàn phá mọi thứ nó bắt gặp đường, những khoảnh khắc hạnh phúc thoáng qua đều phải trả bằng giá cắt cổ...

      Mặc dù vậy, Martin vẫn cố đùa:

      - Nếu mới mười bốn tuổi mà em bắt đầu muốn tự hủy hoại mình vì đàn ông đây chưa phải là lần cuối đâu, em bé ạ!

      Nhưng Lizzie thấy ngay có điều gì đó ổn.

      - Chúng ta ở đâu vậy? em hỏi lại, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.

      - cũng chịu chết chẳng biết gì, thú nhận và đứng dậy, nhưng thề rằng chúng ta thoát ra khỏi đây nhanh thôi!

      ° ° °
      Anhchạy.

      bé bám gót đằng sau, Martin chạy.

      Bất kể nơi này có thực tới đâu, vẫn tin chắc cần phải thoát khỏi đây và phải làm điều đó càng nhanh càng tốt.

      Đây phải giấc mơ, chẳng phải thiên đường cũng phải địa ngục - trời chẳng có ai bán những lon Coca đường với giá 5 đôla - chắc chắn phải là nơi nào khác.

      phải bỏ chạy xa khỏi chính cái nơi "nào khác này".

      quyết định theo các biển chỉ đường và cố tình chạy theo hướng những tấm biển chỉ "Lối ra - Taxi - Xe buýt".

      Những tấm biển này dẫn tới khu bán hàng miễn thuế trong dãy hành lang dài, nơi từ Hermes cho đến Gucci, tất cả các thương hiệu đều có cửa hàng sang trọng. Sau đó, họ chạy qua khu ẩm thực với khoảng hai chục cửa hiệu bày bán cơ man nào là các món ăn đặc sản: bánh kẹp hamburger, xa lát, sushi, pizza, couscous, bánh mì thịt nướng, hải sản... nằm xung quanh sân trong ở vị trí trung tâm.

      Chốc chốc, Martin lại quay sang hối thúc Lizzie chạy nhanh hơn nữa.

      Họ leo cầu thang cuốn rồi băng chuyền lăn rất nhanh, tưởng chừng dài vô tận, giống như chiếc băng chuyền trong nhà ga Montpanasse ở Paris, chỉ khác là chiếc ở đây bị hỏng.

      Dọc theo hành lang, tòa nhà trông có vẻ an toàn, sạch và sáng sủa. Nhiều nhóm nhân viên vệ sinh hối hả lau cho những ô kính lớn trở nên bóng loáng, nhưng bề mặt kính lăn tăn trông giống như mặt nước gợn sóng theo nhịp chuyển động ánh sáng mặt trời vàng rực.

      Rất đông người đứng chen chúc và háo hức trong bầu khí chuẩn bị nghỉ lễ. Mũ len đội đầu, khăn quàng cổ, nước mũi chảy ròng ròng, những gói quà: vài nhóm chuẩn bị để đón mừng Giáng sinh. Song số nhóm khác lại mặc quần áo sặc sỡ kiểu mùa hè, quần short lửng nhiều màu và da rám nắng.

      Martin nắm lấy bàn tay Lizzie và chạy nhanh hơn, xô phải vài hành khách đường chạy: những lão già công chức tỏ vẻ doanh nhân, vài thiếu niên gà gật với tai nghe iPod gắn tai...

      Khắp nơi, các bức tường, những chiếc đồng hồ nhắc nhở thời gian trôi dần.

      Ngẩng đầu lên trời, mắt chăm chú theo dõi các biển chỉ đường, Martin chạy miết, ý thức ràng họ phải rất khẩn trương. Lúc này, họ tới gần cửa ra. kéo tay Lizzie để bé chạy nhanh hơn nữa.

      Cuối cùng, họ chạy ra đến đại sảnh nơi khởi hành. Lần đầu tiên, Martin nghe thấy tiếng động từ bên ngoài: tiếng xe cộ chạy, khí bớt mùi chất khử trùng, thô ráp, sống động...

      Đúng lúc họ chuẩn bị vượt qua ngưỡng cửa trượt dẫn ra đường trải nhựa lực hút mạnh khiến họ thấy màng nhĩ nhói lên và tầm nhìn mờ .

      Khi Martin mở mắt lần nữa, vẫn đứng trước hàng ghế kim loại đúng như khi vừa tỉnh dậy. Đằng sau , vẫn là những quầy hàng lưu niệm, vẫn quán Cà phê cầu Cổng Vàng cùng phục vụ da đen với mái tóc đỏ rực...

      nhìn Lizzie như xin lỗi: họ bị ném trả lại điểm xuất phát!

      ° ° °
      - Đừng mất công tìm lối ra, chàng trai. Chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi.

      Martin quay đầu lại.

      Khuôn mặt vô cảm và đôi mắt sắc bén, Archibald nhả ra bụm khói với điếu xì gà Habano. ràng, sân bay phải là nơi cấm hút thuốc. Vậy ra điều đó đúng , chính Đức Chúa Trời cũng là người hút xì gà... Có lẽ mắc phải căn bệnh ung thư sau khi chết ít nghiêm trọng hơn khi còn sống...

      - Tất cả tại ông, Martin đưa ngón trỏ lên chỉ vào như buộc tội.

      - Cậu cũng có lỗi như tôi, Archie nhấn mạnh. Nếu cậu cố chứng tỏ mình hơn người, giờ này chúng ta vẫn còn đó.

      Archibald cảm thấy khỏe khoắn. mệt mỏi, đau đớn và cảm giác buồn nôn do căn bệnh gây ra biến mất như thể có phép màu.

      - Ông giết chết hai chúng ta, Martin phẫn nộ. Chính do kiêu mạn quá trơn scủa ông!

      - Nếu về kiêu mạn, tôi nghĩ cậu cũng xứng đáng là chuyên gia, cậu bé ạ.

      - Ông thôi ngay cái kiểu coi tôi là cậu bé như vậy !

      - Cậu đúng. Xin lỗi cậu, cậu bé. Thế nhưng, cậu nhầm ở điểm, khi cậu khăng khăng rằng chúng ta chết.

      - Ông hãy thử suy nghĩ hai giây : chúng ta lao thẳng từ độ cao 70 mét xuống mặt nước băng giá. Ông thử tưởng tượng hậu quả thê thảm thế nào.

      - Đúng vậy, Archibald nhăn mặt thừa nhận, nhưng phải vì vậy mà chúng ta chết. Ít nhất là vẫn chưa.

      - Được, tốt lắm, vậy chúng ta ở đâu?

      - Đúng thế, chúng ta ở đâu vậy? Lizzie cũng hỏi.

      Archibald mỉm cười với bé và rồi bằng cử chỉ vẫy tay, ra hiệu cho hai người theo .

      - Hai bạn cần phải gặp người.

      - ! Martin từ chối, chúng tôi phải biết chúng ta ở đâutrước .

      Archie nhún vai, rồi cách thản nhiên:

      - Trong cơn hôn mê.

      ° ° °
      Martin, Archibald và Lizzie đẩy cánh cửa ghi dòng chữ "Nơi Cầu Nguyện" của sân bay. Nơi này có chiếc bàn đón tiếp và nhiều phòng được dùng làm nơi cầu nguyện dành cho những tôn giáo phổ biến: nhà thờ Thiên Chúa giáo, giáo đường Do Thái, nhà thờ Hồi giáo, ngôi đền Phật giáo và Thần đạo.

      Nơi này do cha Shake Powell, đức cha tuyên úy của sân bay, quản lý: ông cao lớn da đen, đồ sộ như đồ vật, giày Nike Air, mặc chiếc quần rộng thùng thình, chiếc áo khoác có mũ và áo phông in dòng chữ Yes we can với hình ảnh Obama.

      Shake Powell chào đón những vị khách trong văn phòng của mình, căn phòng đầy đủ tiện nghi, nhưng ngay ngắn, trông xuống các đường băng. Mặc dù bận ngập đầu, đức cha vẫn sẵn lòng giải đáp mọi câu hỏi của những người mới vào. Ông mời họ uống cà phê rồi để họ kịp hỏi, ông kể cho họ nghe câu chuyện của mình.

      Là người New York, cha Powell đến thăm người trai ở San Francisco và bã đâm dao từ phía sau, cách đây mười tháng, trong lúc đức cha can ngăn cuộc ẩu đả giữa hai người vô gia cư. Khi đến Khu vực xuất phát, cha được đức cha tiền nhiệm của sân bay đào tạo trước khi Người rời nơi này về vùng trời khác.

      Công việc cuốn hút cha. Theo lời đức cha, ở nơi này, Chúa diện khắp nơi: trong kiến trúc, trong ánh sáng, trong những bảng biển chỉ đường lên trời. Đôi khi, cha còn có dịp cử hành đám vài đám cưới hoặc lễ rửa tội.

      Khu vực xuất phát là vùng giáp ranh, vùng trung lập, nơi rất phù hợp để cầu nguyện và suy nghĩ. Ở cái "nơi khác" này, người ta thấy những điều sợ hãi sâu kín nhất của mình trỗi dậy. Đến giờ ra , họ có nhu cầu giãi bày tâm . Cha Powell cố phán xét họ, mà chỉ muốn hiểu họ. Đối với số người, họ phải đối diện với nỗi sợ hãi thứ vô hình, vơi sniềm ân hận và nuối tiếc. Với những người khác, rút lui đối với họ trở thành cơ hội quý giá và bất ngờ, để họ có thể trở nên tốt hơn hoặc để dung hòa với chính bản thân.

      - Trong Khu vực xuất phát, tôi chứng kiến gần như mọi góc độ của tâm hồn con người: vĩ đại cũng như khốn nạn, vị linh mục vừa giải thích vừa uống nốt tách cà phê của mình.

      Martin để cho cha Shake Powell kể hết câu chuyện. rút ra kết luận rằng tất cả các du khách trong sân bay bí này đều là những người rơi vào tình trạng hôn mê sau khi bị tai nạn hay tự tử, song vẫn còn điều thắc mắc:

      - Cha cứ liên tục nhắc đến Khu vực xuất phát...

      - Đúng.

      - Nhưng, là xuất phát đâu?

      Powell chăm chú nhìn hết Martin sang Lizzie rồi lắc đầu:

      - Hãy nhìn những chiếc máy bay, ông và quay sang nhìn ra cửa sổ.

      Martin đưa mắt nhìn đường băng. Người ta có thể trông thấy ràng hai đường băng song song và hai hàng máy bay cỡ lớn sáng lấp lánh trong ánh mặt trời, chờ đợi tín hiệu tháp kiểm soát trước khi cất cánh về hai hướng ngược nhau.

      - Chỉ có thể đến được hai nơi, cha Shake Powell trong lúc cài vạt áo khoác lạ, che những khối cơ bắp rất ấn tượng.

      - Trở về với cuộc sống hoặc về cõi chết... Martin buồn bã nốt câu.

      - Cậu hiểu ra mọi thứ, cậu bé, Archibald xác nhận.

      ° ° °
      Lizzie đăm chiêu nhìn hai bàn tay to lớn của cha tuyên úy đó có xăm những chữ cái S.O.N.G. và C.H.E.T. các đốt ngón tay.

      Run rẩy, bé quyết định hỏi:

      - Nhưng làm sao chúng ta có thể biết đích đến của mình?

      - Nó được ghi vé của mỗi người.

      - Vé nào? Martin hỏi.

      - Tấm vé mà mỗi hành khách nhận ở Khu vực xuất phát, cha Powell giải thích.

      - tấm vé như thế này, Archibald khẳng định và đặt xuống bàn thẻ lên máy bay của mình.

      Điểm xuất phát Điểm đến Ngày Giờ Số ghế

      Khu vực xuất phát Sống 26/12/2008 07h05 32F

      Martin nhíu mày. vẫn mặc bộ quần áo khi xảy ra tai nạn: bộ com lê may đo được Ho tặng và chiếc áo sơ mi nhàu nát đóng vào quần âu. lục tìm trong túi áo khoác, thấy ví của mình cùng điện thoại và tấm bìa cứng mà cũng đặt xuống bàn:

      Điểm xuất phát Điểm đến Ngày Giờ Số ghế

      Khu vực xuất phát Chết 26/12/2008 9h00 6A

      - may mắn, cậu bé, Archibald nhăn mặt.

      Rồi cả hai người đàn ông cùng quay sang Lizzie, dấu hỏi lớn như được vẽ khuôn mặt họ.

      Lùng bùng trong chiếc áo len, bé sợ hết hồn. lật bật móc các túi quần bò và cuối cùng cũng tìm ra thẻ lên máy bay gấp tư, mở bằng bàn tay run rẩy. Tấm bìa chứa đựng thông điệp đầy tang tóc.

      Điểm xuất phát Điểm đến Ngày Giờ Số ghế

      Khu vực xuất phát Chết 26/12/2008 9h00 6B
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần III - Thiên thần đồng bạn lữ - Chương 26 - Những điều tốt đẹp từ trời rơi xuống
      Như vậy, đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Trái đất: quả cầu tĩnh lặng màu xanh trong sáng, lơ lửng trong bầu khí quyển bằng ête. Còn tôi, đốm bụi mỏng manh mang tâm hồn, tôi thầm bay lượn trong khoảng , ra từ khối màu xanh xa xôi này để ném mình vào chân trời vô định.

      William HOPE HODGSON

      Khu vực xuất phát

      23h 46

      Vòm trời là nhà hàng sang trọng bậc nhất trong Khu vực xuất phát.

      Ba chục chiếc bàn tròn phủ khăn vải màu kem được bố trí hài hòa trong căn phòng đẹp với thiết kế đại và lịch . bức màn tuyệt đẹp căng tường được dệt từ hàng trăm sợi tơ phản quang bao bọc căn phòng trong bầu ánh sáng dìu dịu, tạo ra khí ấm cúng và tinh tế.

      Ở chính giữa gian phòng, lò sưởi đại mang đến cho gian phòng vẻ tiện nghi ấm áp.

      Ngay cả tại đây, ngưỡng cửa thiên đường, khách hàng trông vẫn giống khách ở mọi khách sạn cao cấp khác: đám tỷ phú mới nổi người Nga và Trung Quốc, những ông trùm dầu mỏ Trung Đông, những người thành đạt và thời thượng bậc nhất diện đồ Louis Vuitton...

      Giữa đám người này, Martin và Archibald ngồi tại bàn gần cửa sổ lớn, nơi tràn đầy ánh sáng hắt vào từ đường băng, ngoài đó những chuyến bay vẫn liên tục khởi hành ngừng nghỉ, cho dù rất khuya.

      - Trông cậu ổn lắm, cậu bé, Archibald vừa nhận xét vừa hào hứng ăn món ức ăn kèm với mì ống do nhà hàng tự làm và nấm rừng.

      Martin chỉ ănv ài miếng thịt cừu Aveyron.

      - dễ dàng lấp đầy cái bụng rỗng khi ông biết chắc ông thoát chết! Nhưng tôi phải nhắc để ông nhớ, tôi sắp chết.

      - Ai mà chẳng có ngày phải chết, hôm nay hôm khác, Archibald vặc lại.

      - Đúng, nhưng tôi phải chết vào sáng ngày mai!

      - Cậu đúng, điều đó bất công, tên trộm thừa nhận. Tôi gấp đôi tuổi cậu và tôi cũng phải thừa nhận rằng chính tôi lôi cậu vào vụ rắc rối này...

      tự rót cho mình ly rượu vang và đặt chai rượu bàn chờ nằm sát bàn ăn. Mouton-rothschild 1945, Romanée-conti 1985: những loại rượu vang dang giá nhất cho buổi tối cực kỳ đặc biệt.

      - Cậu có chắc là muốn nếm thử chút rượu Bourgogne ? Archibald hỏi lại. đáng tiếc nếu chết mà thử nếm qua thứ rượu lừng danh này.

      - Ông cứ việc cuốn xéo với thứ rượu của ông! Martin trả lời bằng giọng mệt mỏi.

      Đầu dựa vào người , Lizzie ngủ thiếp ghế. Trước mặt bé là phần còn lại của cái bánh Burger Royal được cho thêm giăm bông hun khói và pho mát dê.

      Archibald lấy từ trong túi áo ra hộp diêm và dùng dao vót thành tăm, thói quen cũ tương phản với nơi tinh tế và kín đáo như chỗ này.

      - Tôi tự hỏi trước khi dùng tráng miệng, tôi có nên để mình bị cám dỗ bởi món chim bồ câu rút xương nhồi gan ngỗng béo , vừa vừa giở cuốn thực đơn. Cậu nghĩ sao?

      Lần này, Martin quyết định đáp lại lời khiêu khích.

      Qua cửa sổ, nhìn lên bầu trời và những ngôi sao. Hơn bao giờ hết, bị cuốn hút bởi quầng sáng mà thoạt nhìn ngỡ là mặt trăng, song có lẽ đó chính là Trái đất: hành tinh màu xanh lơ lửng, xa xôi, với những người sống đó nhau, giết hại lẫn nhau và cũng dần hủy hoại luôn cả hành tinh.

      hành tinh đó, luôn cảm thấy mình đơn, nhưng lại tâm rời bỏ.

      - Chúng ta cần chuyện, cậu bé...

      Martin nhìn lên. Phía những chiếc ly pha lê, ánh mắt của Archibald lấp lóa như ngọn lửa. Các đường nét mặt sắt lại, gương mặt hốc hác đó người ta còn thấy vẻ đùa giỡn nữa.

      - Ông muốn chúng ta chuyện gì bây giờ?

      - về Gabrielle.

      Martin thở dài:

      - Ông muốn biết gì? Bản chất những mục đích của tôi?

      - Chính xác.

      - Những mục đích của tôi bao giờ cũng cao thượng hết mức, nhưng dù sao, đối với tôi, mọi chuyện cũng qua rồi...

      quyết định uống ly rượu vang trước khi tiếp tục:

      - Hơn nữa, ông biết : con ông quả là nguy hiểm. Cũng nguy hiểm như ông! người điên rồ tâm phá hủy hạnh phúc ngay khi nó vừa ló dạng.

      người phục vụ dọn bàn cho họ. Archibald bỏ qua món tráng miệng và gọi hai tách cà phê mà cần hỏi ý .

      - Đêm nay, tôi có tin tốt và tin xấu cho cậu, chàng trai.

      Martin thở dài:

      - Trong tình cảnh của tôi giờ, ông nên bắt đầu bằng tin tốt.

      - Tin tốt, cậu vẫn luôn là người đàn ông duy nhất được con bé .

      - Ông biết gì về chuyện đó chứ? Ông chưa hề quan tâm tới con của ông trong suốt ba mươi năm qua! Ông có biết gì về ấy đâu.

      - Đó là cậu tưởng như vậy. Nhưng tôi cho cậu biết vài điều.

      - Ông ...

      - Cho dù nhìn bề ngoài có vẻ phải, nhưng tôi hiểu Gabrielle hơn bất cứ ai.

      - Hơn cả tôi?

      - Tất nhiên, nhưng điều này có gì quá phức tạp đâu.

      Nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Martin, Archie giơ bàn tay ra dấu xoa dịu:

      - Gabrielle là người phụ nữ rất đặc biệt. Xem ra, cậu nhận ra điều đó từ khi còn rất trẻ và điều này ở cậu đáng nể...

      Biết rằng người này rất hiếm khi khen ai, Martin chấp nhận lời khen với vẻ hài lòng.

      - Gabrielle rất kiên định, chân thành và rộng lượng, Archie tiếp tục. Đôi khi hơi phức tạp khó hiểu, giống như mọi phụ nữ khác...

      Martin gật đầu. Về điểm này, cánh đàn ông luôn đồng tình với nhau.

      - Gabrielle, Archie tiếp tục, là người phụ nữ đáng gắn bó cả đời, viên đá quý độc đáo, còn hiếm thấy hơn cả viên kim cương tôi từng định đánh cắp.

      Người phục vụ mang hai tách expresso kèm theo khay đồ ngọt. Archie nhặt lấy miếng mứt quả việc ả.

      - Gabrielle là người có nghị lực và cá tính, nhưng nếu chịu khó dành thời gian để tìm hiểu bên trong vẻ bề ngoài, có thể đoán nó phải chịu nhiều tổn thương trong cuộc sống. Và ngay cả điều này, tôi biết cậu dã hiểu ra từ đầu.

      - Đúng vậy, nhưng ông muốn dẫn câu chuyện đến đâu đây? Martin nổi cáu uống hơi cạn sạch tách cà phê nóng bỏng.

      - Tôi muốn cậu dẫn câu chuyện tới đâu ư, cậu bé? thể cậu là người sâu sắc được, đúng ? Gabrielle cần chàng non chẹt cứ đau đáu với những vấn đề quá khứ. Con bé cần thêm người đàn ông khiến nó phải đau khổ hơn cả những người đàn ông khác. Nó cần người đàn ông có thể là mọi thứ đối với nó: người bạn, người tình, người tri kỷ, người và thậm chí đôi khi còn là kẻ thù của nó... Cậu có hiểu điều tôi ?

      - người đàn ông đúng như tôi, gã ngu xuẩn, mà khéo hôm nay tôi vẫn còn đóng vai ấy nếu như ông tới giở trò phá bĩnh.

      Bực mình, Martin đứng dậy rời khỏi bàn và...

      ° ° °
      Bệnh viện Lenox

      1h09

      - Tỉnh dậy , bác sĩ Giuliani!

      y tá bật hết đèn neon trong căn phòng dành cho các bác sĩ trực. Claire mở mắt. hề ngủ. đúng ra nhiều năm nay hề ngủ được tử tế. Chỉ vài giấc chợp mắt chớp nhoáng từ đêm này sang đêm khác. Những giấc ngủ vụn vặt chẳng đủ để lấy lại sức và in lại quanh mắt những quầng thâm thường xuyên chẳng có cách nào xóa mờ di được.

      - Đây là kết quả chụp phim của Martin Beaumont. Huyết áp của ta tăng!

      Claire đeo kính vào và chăm chú nhìn bản phim chụp trong ánh đèn neon. Bản chụp phim thứ hai này quả là đáng báo động: máu ứ đọng giữa màng cứng và não bộ, tạo thành cục máu bầm có kích thước đáng lo ngại. Giữa màng não, nhiều động mạch nhánh vỡ cùng lúc gây xuất huyết. Cục máu đông chèn vào não bộ bên trong hộp sọ, và nếu được phẫu thuật ngay lập tức, đến lượt các mạch máu co lại, chặn đường cho ô xy tới các tế bào não và điều này gây ra những tổn thương thể cứu vãn.

      Cần phải phẫu thuật ngay lập tức mới có thể có cơ may làm tan máu bầm, nhưng cơ thể Martin quá yếu nên Claire sợ rằng thể qua khỏi.

      - Báo với bác sĩ gây mê, chúng ta chuyển bệnh nhân lên phòng mổ!
      ° ° °
      Khu vực xuất phát

      1h12

      Archibald mở cửa quán bar Harry's Bar.

      Bầu khí ấm cúng, được cách gợi nhớ tới các câu lạc bộ của London, với tường lát gỗ gụ, ghế da cũ kiểu Chesterfield và những ghế dài bọc vải nhung màu đỏ Bordeaux.

      băng qua chỗ dành cho người hút thuốc và đến gần chỗ Martin ngồi nhấm nháp ly mojito.

      Nhìn ly cocktail của chàng cảnh sát trẻ, bĩu môi vẻ hoài nghi che giấu:

      - Thứ đồ uống này dành cho đàn bà chứ, phải ?

      Martin cố tình lờ .

      Archibald săm soi quầy rượu bằng con mắt của người sành sỏi, dãy dài những chai rượu whisky được xếp đều tăm tắp sau quầy bar như những giá sách cổ trong thư viện. Đột nhiên, sáng mắt lên khi thoáng nhìn thấy báu vật: chai Glenfiddich loại quý hiếm, được sản xuất năm 1937, nhãn rượu scotch lâu đời nhất thế giới.

      gọi ly và ngắm nghía, vẻ hài lòng, thứ chất lỏng quý giá màu hổ phách.

      - Cứ để luôn chai rượu bàn, cậu bé! tuyên bố với nhân viên quầy bar.

      Martin liếc mắc quan sát . Lúc này, Archie hít hà ly rượu của mình với vẻ hào hứng hề che giấu, thưởng thức mùi hương caramel, sô la, đào và quế. Sau đó, nhấp hớp rượu và khoan khoái tận hưởng những hương vị tinh tế.

      rót thêm ly, đưa cho Martin:

      - Hãy thử nhấp xem, chàng trai! Cậu thấy: nó khác hẳn cái thứ nước có ga của cậu.

      Martin thở dài, nhưng Archibald khơi dậy tò mò của .

      Đến lượt mình, nhấp ngụm whisky và, cho dù chẳng phải chuyên gia, vẫn bị cám dỗ bởi những hương vị hòa quyện của thứ rượu mạnh này.

      - Thế nào? Cậu thấy sao?

      - Đúng là xé họng! Martin thừa nhận và uống hơi cạn ly scotch.

      - Cậu có biết tôi bắt đầu thấy thích cậu ! Thôi nào, giờ chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh mà ngồi, vừa đề nghị vừa mang chai Glenfiddich .

      Martin do dự muốn theo. căm hận Archibald ghê gớm, nhưng lại có đủ can đảm ngồi mình trong suốt những giờ cuối cùng này. Và việc ngồi cùng với kẻ thù truyền kiếp vừa khiến hài lòng lại vừa làm khó chịu.

      Hai người đàn ông ngồi xuống chiếc trường kỷ bọc da, đặt quanh chiếc bàn thấp bằng gỗ keo và gỗ xoài đánh vecni.

      Với nội thất sang trọng, khung cảnh nơi này nhuốm vẻ "câu lạc bộ dành cho các quý ông", theo kiểu "thời xa xưa", nơi những người đàn ông thường tụ tập để thưởng thức điếu xì gà và ly cognac trước khi bắt đầu ván bài bridge trong lúc nghe nhạc của Sinatra.

      - Tôi mời cậu điếu xì gà chứ?

      Martin từ chối:

      - Ông có biết niềm vui nào khác trong cuộc sống ngoài uống rượu, hút thuốc hoặc ăn trộm những bức tranh ?

      - Ồ, thôi , cậu đừng có giảng cho tôi nghe những giáo lý ẩm ương kiểu Coca đường của cậu. Cậu cứ làm như nó tốt hơn cho sức khỏe ấy!

      Martin cau mày, Archie khẽ nhếch miệng cười:

      - Phải, tôi cũng biết được đôi điều về cậu, Martin Beaumont...

      - Thực ra ông biết được những gì?

      - Tôi biết cậu là người dũng cảm và chân thành. Tôi biết cậu sống bằng lý tưởng, rằng người ta có thể đặt lòng tin ở cậu và theo cách riêng của mình, cậu là người có tâm.

      - Nhưng...

      - Nhưng sao?

      - Thường khi người ta mở màn bằng tràng những lời khen ngợi, chắc chắn là để rào đón cho loạt những lời chỉ trích, có đúng ?

      Archie trợn mắt nhìn.

      - Chỉ trích? Phải, nếu cậu muốn tôi cũng có thể .

      Martin sẵn sàng tiếp chiến:

      - Mạnh dạn lên, ông phải ngại.

      - Trước hết, cậu hiểu gì về phụ nữ.

      - Tôi hiểu gì về phụ nữ ư!

      - . Suy cho cùng, cậu nhìn thấy ở họ những điều mà người khác nhìn thấy, song cậu lại hiểu chút gì về những điều phụ nữ . Cậu biết cách giải mã.

      - sao? Ông hãy thử hơn chút...

      Archibald nheo mắt cố tìm ví dụ.

      - Khi người phụ nữ với cậu, điều đó thường có nghĩa là có, nhưng em sợ.

      - Ái chà, tiếp .

      - Khi phụ nữ có thể, điều đó thường có nghĩa là .

      - Thế khi phụ nữ có?

      - Khi phụ nữ có, điều đó có nghĩa là có lẽ được.

      - Thế như thế nào mới là có?

      Archie nhún vai.

      - Đơn giản có là điều tồn tại trong từ điển của phụ nữ.

      Martin ngờ vực:

      - Theo tôi, ông là tên trộm tài ba hơn là nhà tâm lý học...

      - Có lẽ vì tôi thiếu những kinh nghiệm mới mẻ, Archibald thừa nhận.

      - Sao chúng ta về Gabrielle?

      - Chúng ta về con bé đấy thôi, cậu bé, tôi cứ nghĩ là cậu hiểu ra rồi chứ...

      - Tại sao ông lại tìm cách chia rẽ chúng tôi?

      Archie đưa mắt nhìn lên trời.

      - Hoàn toàn ngược lại, đồ ngốc! Chính tôi tới tìm cậu, chính tôi làm mọi thứ để cậu lao mình theo dấu vết của tôi, chính tôi lôi cậu đến San Francisco để cậu gặp lại con bé, vì tôi biết nó vẫn chưa quên được cậu!

      bắt đầu cao giọng.

      - Rồi sao nữa? Martin hỏi.

      - Sau đó, đúng là tôi cảm thấy sợ hãi và tôi muốn thử thách cậu, Archibald thừa nhận.

      - Ông phá hoại tất cả mọi thứ!

      - đúng, bởi vì nếu có tôi, cậu bao giờ có đủ can đảm quay lại tìm con bé! Đó mới chính là vấn đề của cậu, Martin Beaumont: cậu sợ!

      Martin chắc mình hiểu. Archie nhấn mạnh:

      - Cậu có biết câu của Mandela: chính ánh sáng của chúng ta; chứ phải bóng đêm của chúng ta, mới làm chúng ta sợ hãi nhất. Điều khiến cậu sợ hãi, chàng trai, phải là những điểm yếu, mà chính là những phẩm chất của cậu. đáng sợ, đúng , khi thấy rằng mình sở hữu quá nhiều ưu điểm? Thà tắm mình trong tầm thường để nguyền rủa cả thế giới còn dễ chịu hơn...

      - Ông cố gì với tôi vậy?

      - Tôi muốn cho cậu lời khuyên: hãy quên nỗi sợ hãi của cậu và dám mạo hiểm tìm hạnh phúc.

      Martin nhìn Archibald. khuôn mặt , hề có nét đe dọa hay hằn học. Chỉ có cảm thông. Lần thứ hai, Martin cảm thấy như giữa mối liên hệ gắn kết như tình bằng hữu.

      - Lúc nãy, ông ông có hai tin, tốt và xấu.

      - Đó chính là điều tôi muốn .

      - Thế tin xấu là gì?

      Archibald để hồi hộp rồi mới tuyên bố:

      - Tin xấu là cậu phải quay lại đó, chàng trai ạ! vừa vừa đặt trước mặt tấm thẻ lên máy bay giống như người ta hạ con át chủ bài.

      Điểm xuất phát Điểm đến NgàyGiờ Số ghế

      Khu vực xuất phát Sống 26/12/2008 07h05 32F

      - Tôi hiểu.

      - Cậu tưởng là cậu kết thúc chuyện đương và phiền não sao? , mọi chuyện thể dễ dàng như vậy được: cậu quay trở lại thay tôi.

      - Đánh tráo ư?

      - Phải. Các tấm thẻ lên máy bay chẳng hề ghi tên. có gì cấm được chúng ta đổi cho nhau.

      - Tại sao ông làm như vậy?

      - Ồ, cậu đừng tưởng rằng tôi phải hy sinh. Phần tôi, đằng nào tôi cũng chẳng còn sức và cũng còn khả năng thực những giấc mơ của mình.

      - Ông bị ốm sao?

      - Bị kết án đúng hơn: căn bệnh ung thư khốn kiếp.

      Martin lắc đầu, trong khi tấm màn buồn bã buông xuống trước mặt .

      - Vậy... sao lại là tôi?

      Lúc này, quầy bar vắng hẳn. Chỉ còn những nhân viên quầy rượu tiếp tục lau các loại ly cốc phía sau quầy.

      - Bởi vì chỉ có cậu, chàng trai ạ, chỉ có cậu mới có thể giải được phương trình này. Cậu đủ can đảm theo tôi đến tận đây. Bởi vì cậu thông minh hơn lũ FBI, bọn mafia Nga và tất cả cảnh sát thế giới cộng lại. Bởi vì cậu dùng đầu để nghĩ, mà còn dùng cả trái tim. Bởi vì cậu từng bị đấm vào mặt nhiều lần, nhưng cậu vẫn đứng trơ trơ. Vì theo kiểu nào đó, cậu chính là tôi, ngoại trừ việc cậu thành công ở nơi mà tôi thất bại: cậu tìm thấy tình ...

      McLean dốc cạn chai whisky cho đầy hai ly cuối cùng của họ. Họ giơ cao ly rượu, cụng ly rồi đổi vé cho nhau.

      Sau đó, Archie nhìn đồng hồ rồi đứng lên khỏi ghế.

      - Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi còn nhiều thời gian và tôi còn có việc cuối cùng phải làm trước sáng mai.

      khoác áo măng tô lên mình rồi , sau thoáng do dự:

      - Cậu biết , về Gabrielle... Bề ngoài nó có thể tỏ ra phức tạp, nhưng thực chất nó rất đơn giản ràng. Đừng làm cho nó đau khổ, cho dù chỉ là phút.

      - Tôi hứa, Martin .

      - Được, tôi có khiếu lắm trong việc lời tạm biệt...

      - Chúc may mắn.

      - Chúc cậu may mắn, chàng trai.

      Điểm xuất phát Điểm đến Ngày Giờ Số ghế

      Khu vực xuất phát Chết 26/12/2008 9h00 6B

      Chỉ còn ba tiếng nữa. Chỉ còn ba tiếng nữa là đến giờ...

      - Sữa chua Hy Lạp, dâu tươi, vải, bánh mì nướng và ly sô la nóng! Martin vui vẻ và đặt lên bàn khay đồ ăn sáng.

      mỉm cười với bé rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh ghế dài và bắt đầu làm cho miếng bánh mì phết bơ.

      hớp ngụm cacao rồi cắn miếng bánh mì nướng to. Con người thể chỉ sống bằng tình và nước lã, ngay cả trong khu vực xuất phát này...

      - Này, người đưa thư ghé qua đây, đùa và chìa cho bé chiếc phong bì.

      Ánh mắt lúng túng, bé sững người phản ứng, cứ giữ nguyên chiếc phong bì trong tay.

      - Nào, mở ra xem !

      bé xé phong bì ra và thấy bên trong có tấm vé máy bay mới.

      --------------------------------

      1. Tựa đề cuốn tiểu thuyết của Dinaw Mengestu lấy cảm hứng từ câu của Dante. (Chú thích của tác giả).
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần III - Thiên thần đồng bạn lữ - Chương 27 - Ở nơi nào đó ngoài thế giới
      còn lại gì, từ tình của em?

      Chỉ còn tiếng bỗng còn vang vọng

      Chỉ còn ngón tay, chẳng bấu víu vào đâu

      Chỉ còn làn da thương nhớ tay em

      Và nỗi sợ, tình em còn đó

      Ngày mai dần tàn.

      Charles AZNAVOUR

      Bệnh viện Lenox

      3h 58

      Lần đầu tiên sau thời gian dài, nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt Claire Giuliani. Ca mổ diễn ra khá suôn sẻ. mở hộp sọ để hút sạch các cục máu đông cho Martin.

      Ca mổ can thiệp kết thúc. nhìn màn hình theo dõi: các chỉ số trở lại ổn định và khá tốt. Chàng trai người Pháp có cơ thể vững vàng!

      Claire thấy hài lòng. Chiếc iPod của cắm vào loa phát bài hát của Bob Marley.

      ° ° °
      Khu vực xuất phát

      3h 59

      Bài hát No Woman No Cry của Bob Marley được phát to hết cỡ qua hệ thống loa của sân bay.

      Martin lang thang cạnh ô kính rộng nhìn ra đường băng, hai bên là những cọc tiêu phát sáng. Khu vực đậu máy bay trải dài ngút tầm mắt, nơi đón chờ hàng chục chiếc máy bay giống hệt nhau: những máy bay đường dài bốn động cơ phản lực hai cầu, đều đặn trình diễn những vũ điệu nhịp nhàng được điều khiển từ tòa tháp khổng lồ có vách màu xanh phơn phớt.

      Khao khát niềm vui sống và cảm giác tự tin vừa mới tìm lại được, Martin cho chạy lại trong tâm trí bộ phim về sáu tháng vừa qua của : kể từ cuộcchạm trán đầu tiên của với Archibald cây cầu Paris cho tới cuộc chuyện kỳ lạ đêm nay trong quán bar bên ngoài thế giới. Suốt sáu tháng, sống mà hề nhận ra có lột xác mãnh liệt biến trở thành người đàn ông. Cuộc trò chuyện vừa rồi giải phóng khỏi nỗi sợ hãi. Lúc này, cảm thấy mình như thăng hoa, bước vào sứ mệnh mới. Trong dãy hành lang được dệt bằng những sợi ánh sáng, nắm chặt trong tay tấm thẻ do Archie để lại: chiếc chìa khóa thần đưa trở về với cuộc sống và tình .

      Trong hành lang dài ngập tràn ánh sáng này, muốn chạy nhanh và hét to lên khuây khỏa của mình.

      Trong hành lang ngập tràn ánh sáng này, thấy mình được giải thoát.

      ° ° °
      Khu vực xuất phát

      4h 21

      Nhà hàng trống trơn. Người ta tắt toàn bộ đèn trong đại sảnh. Ánh sáng mờ ảo hắt ra từ bệ tường khiến nơi này trông giống như hộp đêm tĩnh lặng, vắng vẻ chẳng có ai đến nhảy.

      Ngồi run lật bật ghế băng, những lọn tóc dính bết vào gương mặt phờ phạc, Lizzie ngủ giấc ngủ đầy bất an. Martin lấy áo khoác của mình đắp cho bé rồi ngồi xuống ghế đối diện.

      bé mới mười bốn tuổi còn gần ba mươi lăm.

      Nó đáng tuổi con .

      Mới chỉ biết nó được vài giờ, nhưng cảm thấy mình phải có trách nhiệm với nó.

      châm điếu thuốc và nhắm mắt lại lặng lẽ hút.

      Thời thơ ấu...

      Thời thơ ấu của chính ...

      Những kỷ niệm vụn vặt, xấu, đẹp. thanh vọng về từ nơi muốn cất vào miền xa thẳm, song tiếng vọng vẫn còn vang dội.

      Vùng ngoại ô, Évry...

      Bầu khí đôi khi tù túng của sân chơi.

      Để tự làm hòa với chính mình, vẫn luôn đứng ra bảo vệ những đứa trẻ yếu hơn, và đôi lúc đương đầu với nguy cơ phải trả giá rất đắt: bị tẩy chay, trả thù, vô ơn của những kẻ từng được giúp.

      Song làm những điều đó chẳng hề vì điều gì.

      Kẻ mạnh hơn luôn cần bảo vệ kẻ yếu chứ phải cố đàn áp hay phớt lờ họ: vẫn luôn mang trong người lý tưởng về tình bằng hữu.

      lý tưởng luôn luôn dẫn đường và cho phép , ngay cả trong những thời điểm tăm tối nhất trong nghiệp, vẫn dám nhìn thẳng mình trong gương mà cần chớp mắt.
      ° ° °
      Khu vực xuất phát

      4h 35

      Archibald vội vã rảo bước. Mặt sàn trơn nhẵn và bóng như gương.

      cuốc bộ nhiều cây số, nhưng đến đâu cũng có cảm giác như sân bay kéo dài ra vô tận. qua loạt những sảnh chờ tiếp nối nhau, lên hàng chục băng chuyền, qua dãy cửa hàng mà vẫn chẳng khác gì: thể nào thoát khỏi những bức tường kính khổng lồ, rộng mênh mông và trong suốt, tách biệt tòa nhà với bầu trời và mặt biển.

      Cũng giống như ở Hồng Kông, sân bay này dường như nổi hòn đảo nhân tạo. Tất cả mọi thứ cực kỳ sạch , đại, mới coong, như công trình xây dựng chờ ngày khai trương.

      Archie nhìn đồng hồ màn hình rồi nắm chặt tấm thẻ lên máy bay. chỉ còn lại vài giờ đồng hồ trước khi khởi hành, song từ khi tỉnh dậy tại nơi này, ở bên ngoài thế giới, lựa chọn ràng. Có thể quá ngây thơ, có lẽ lầm đường, nhưng phải thực ý định của mình đến cùng. Bất cứ khi nào gặp người "thường trực" tại sân bay - nhân viên an ninh, phục vụ bàn, người bán hàng, nhân viên vệ sinh - đều dừng lại hỏi người đó cùng câu hỏi. Lúc đầu, người ta chỉ nhìn gì, nhưng rồi bà bán hàng ở quầy báng Ladurée chỉ cho hướng . Và bà ta cho tia hy vọng.

      biết mình đến gần thời khắc của , thời điểm có thể chuộc lại mọi lỗi lầm phạm phải từ trước tới nay.

      Suy cho cùng, giữa mớ hỗn độn đầy đau khổ, đôi lúc cuộc sống vẫn dành cho những đặc ân. Tại sao mỗi cái chết lại giống nhau?

      ° ° °
      Khu vực xuất phát

      6h 06

      Lizzie bị đánh thức bởi mùi cacao nóng.

      Khi bé mở mắt ra, mặt trời bắt đầu lên đường băng.

      Chẳng bao lâu nữa, mặt trời bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên lên bầu trời vẫn còn nhuốm màu hồng pha sắc tím.

      Mặc dù thiếp cả đêm nhưng bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: áo quần nhàu nát, đầu tóc rối bù, những móng tay bị gặm sâu vào tận thịt.

      bé dụi mắt, phải mất lúc mới mường tượng được mình ở đâu và kinh hoàng nhìn đồng hồ tường rồi lại nhìn màn hình kính trong veo lên lịch trình khởi hành.

      bé lục tìm trong túi, rồi lôi ra tấm vé máy bay.

      Điểm xuất phát............Điểm đến........................

      Ngày............... Giờ.......... Số ghế...........

      Khu vực xuất phát..............

      Sống...................26/12/200............07h05.............. 32F

      - Giờ khởi hành được đẩy sớm lên, Martin giải thích, nhưng điểm đến cũng giống lúc trước!

      - Có nghĩa là em chết? bé hỏi tràn trề hy vọng.

      - , Lizzie, em chết nữa.

      Đôi môi run rẩy, cổ họng nghẹn lại:

      - Nhưng làm thế nào...

      - Là Archibald, Martin giải thích, người đàn ông ngồi cùng chúng ta đêm qua. Ông ta để lại vé của mình cho em.

      - Sao ông ấy làm như vậy?

      - Vì ông ấy ốm rất nặng và chẳng còn sống được bao lâu nữa.

      - Em còn chưa kịp cảm ơn ông ấy!

      - làm điều đó thay em, trấn an.

      Những giọt nước mắt trào lên trong đôi mắt bé.

      - Thế còn ?

      - Em đừng lo cho , Martin trả lời và cố nặn ra nụ cười. Có điều cần em giúp việc.

      - Giúp ? bé vừa hỏi vừa lấy tay áo chùi nước mắt.

      - Có phải em bảo rằng em sống ở Pacific Heights ...

      - Đúng vậy, , ngay phía sau công viên Lafayette.

      - Vậy nếu đúng là chúng ta trong cơn hôn mê, chắc chắn em tỉnh dậy trong bệnh viện Lenox.

      - Đó là nơi người ta đưa em tới hồi em bị thương ở cằm trong khi chơi bóng rổ!

      chỉ vết sẹo mảnh chạy từ môi xuống.

      - Úi chà! Martin kêu lên. Em có bị đau lắm ?

      - , em cứng rắn lắm! với vẻ hãnh diện.

      nháy mắt với bé rồi giải thích điều muốn giúp:

      - Khi nào em có thể chuyện được, em hãy đề nghị được gặp người phụ nữ tên là Gabrielle.

      - ấy là bác sĩ à?

      - , ấy là người phụ nữ... là người phụ nữ mà .

      nén nổi tò mò.

      - Thế chị ấy có ?

      - Có, ngập ngừng. ra khá phức tạp... Em hiểu điều đó mà, phải ?

      - Vâng. Các câu chuyện tình bao giờ cũng phức tạp, ngay cả khi là người lớn cũng vậy, đúng ?

      gật đầu thừa nhận.

      - Phải, bao giờ cũng như vậy. Trừ phi vào ngày nào đó, khi gặp được đúng người và đúng lúc, dường như mọi thứ trở nên đơn giản và ràng.

      bé gật đầu.

      - Thế Gabrielle phải là đúng người chưa?

      - Phải, Martin mỉm cười. Và cũng đúng lúc nữa.

      - Thế em phải gì với chị ấy?

      ° ° °
      Bệnh viện Lenox

      6h 15

      - Bác sĩ, chúng ta gặp vấn đề với bệnh nhân bí !

      Elliott nhận kết quả chụp gan từ tay y tá.

      Archibald bị xuất huyết gan.

      Ông đeo kính vào: vết thương rất sâu, gây tràn rất nhiều dịch ở phía sau thùy não bên phải.

      Sao lại như vậy được? Ông hề ngờ tới điều này trong ca mổ đầu tiêncách đây vài tiếng.

      Vậy là lại phải mổ gấp, cho dù mổ thêm lần nữa có thể khiến bệnh nhân mất mạng.

      Khỉ .

      ° ° °

      Khu vực xuất phát

      6h 56

      - Này Lizzie!

      Trước cửa sổ 6, hàng dài hành khách rút ngắn lại dần trong khi dòng người có cơ may được "trở về" dần dần lên máy bay.

      bé quay đầu lại, Martin đuổi kịp để với điều cuối cùng:

      - Em được làm trò gì ngu ngốc nữa, OK?

      bé cúi gằm mặt xuống. Martin tiếp:

      - Thuốc chuột, thuốc diệt cỏ, cắt cổ tay, các loại thuốc độc, em quên tất , nghe chưa?

      - Vâng, bé nhoẻn miệng cười.

      Nụ cười đầu tiên từ rất lâu rồi.

      - Còn nữa, đừng bi quan: tình điều tuyệt vời, nhưng trong cuộc sống chỉ có mỗi điều đó.

      - sao? bé hỏi nghiêm túc.

      , đó là điều duy nhất có ý nghĩa. Chỉ có nó mới thực quan trọng... nghĩ. Nhưng muốn tỏ ra vững vàng:

      - Gia đình, bạn bè, du lịch, sách truyện, nhạc, phim ảnh cũng tệ, đúng /

      - Phải, bé miễn cưỡng thừa nhận.

      Lúc này chỉ còn lại mình bé chưa .

      - Được rồi, chúc em lên đường may mắn! Martin vừa vừa vỗ vào vai bé.

      - Hẹn sớm gặp lại ? hỏi và chìa thẻ lên máy bay của mình cho người nữ tiếp viên.

      mỉm cười và đưa tay lên vẫy lần cuối.

      Sau đó bé biến mất.

      ° ° °
      7h 06

      Claire Giuliani nhoài người ra khỏi cửa sổ xe:

      - Nhanh lên ông nội, tiến lên ! hét lên với người tài xế ngồi chiếc xe to đùng lề mề lăn bánh trước xe .

      Chiếc Coccinelle màu tím của kẹt cứng trong đám tắc đường.

      - thể tiin được! Mới bảy giờ sáng, ngày Giáng sinh, thế mà tắc đường! nổi cáu.

      Chưa kể tới việc trời mưa như trút nước mà chiếc xe cổ lỗ sĩ của lại hề thích nước tẹo nào.

      Bên trong xe dồn dập tiếng đàn ghita của nhóm Doors cùng tiếng rúsặc mùi men rượu song cũng tuyệt hay của Jim Morrison với L.A.Woman được phối lại. Đến giữa bài hát, nhạc công nảy ra ý tưởng kỳ cục à xen vào giai điệu của Mozart chơi bằng đàn dương cầm.

      Claire dập tắt điếu thuốc lá và cau mày.

      , hóa ra phải trong bài hát, mà chỉ là điện thoại của reo.

      Bên kia đầu dây, y tá mà quý nhất, người được dặn dò phải báo với về diễn biến tình trạng sức khỏe của hai bệnh nhân "của ".

      ràng, tình trạng của Martin Beaumont ngày càng xấu ghê gớm. Kết quả chụp phim cho thấy cục máu tụ chưa được xử lý ở tuyến tụy. lạ. Theo phim chụp lúc đêm, nghĩ chúng cũng nghiêm trọng đến như vậy...

      Vậy là lại phải tiếp tục phẫu thuật cho ta, nhưng liệu cơ thể chàng này chống chọi được thêm bao lâu trong tình trạng như vậy?

      ° ° °
      Bệnh viện Lenox

      Phòng hồi sức

      7h 11

      Hồng cầu, bạch cầu, tiểu cầu, huyết tương...

      Máu.

      Máu bẩn và bị nhiễm độc của mười bốn tuổi.

      Từ nhiều giờ nay, huyết dịch màu đỏ được bơm bằng máy lọc để làm sạch mọi chất độc, sau đó máu sạch lại bơm trả vào trong tĩnh mạch của Lizzie.

      phác đồ điều trị cấp tốc, trong khoảng thời gian ngắn kỷ lục để làm công việc mà hai quả thận lẽ ra phải làm cật lực suốt hai tiếng.

      Nằm dài, hai mắt nhắm nghiền, trải qua ca rửa ruột. Người ta truyền cho bé than hoạt tính và vitamin K1 liều cao để làm sạch máu của bé vì các chất đông máu bị chặn đứng bởi chất độc từ thuốc diệt chuột.

      Lúc này, màn hình theo dõi, các thông số đều ổn định.

      Bây giờ, chẳng có gì ngăn cản Lizzie mở mắt trở lại.

      làm như vậy.

      ° ° °
      Bệnh viện Lenox

      Phòng chờ cấp cứu

      7h 32

      Gabrielle nhét hai đồng xu vào máy bán cà phê.

      suốt 48 giờ qua hề ngủ.

      Tai ù , hai chân mềm nhũn, toàn thân run rẩy, thậm chí còn biết lúc này là ngày hay đêm, giữa trưa hay nửa đêm.

      chuyện với bác sĩ Elliott, người biết từ rất lâu, và với nữ bác sĩ giải phẫu chăm sóc cho Martin. Cả hai bác sĩ đều cho chút hy vọng nào.

      - có phải là Gabrielle?

      Đôi mắt mờ , quay đầu lại và thấy đối diện với mình là người đàn ông trạc tuổi , quần áo cũng nhàu nát như , khuôn mặt cũng hốc hác và đôi mắt thâm quầng mệt mỏi, chỉ trừ tia nhõm sáng lên trong ánh mắt ta.

      - Lizzie, con tôi, vừa tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê sau khi bị nhiễm độc, ta giải thích. Và điều đầu tiên nó , là cầu được gặp .

      - Xin lỗi, ông gì ạ?

      - Nó bảo có lời muốn nhắn cho .

      - Chắc phải có nhầm lẫn gì đó, tôi biết Lizzie, rầu rĩ trả lời, vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau.

      ta cố nài kéo , gần như năn nỉ.

      - Suốt ba năm qua, kể từ khi ly hôn với vợ, tôi nghĩ tôi nhận ra con mình lớn. Dù sao, tôi chắc chắn rằng mình dành đủ thời gian để chuyện, hoặc để lắng nghe nó. Tôi nghĩ giờ chúng tôi sẵn sàng, cả nó và tôi, để thử chuyện với nhau và tin cậy nhau hơn. Nó bắt tôi phải hứa cố gắng hết sức đưa tới gặp nó, vì vậy tôi đành mạn phép năn nỉ : hãy cho nó chỉ vài phút, tôi xin .

      Gabrielle phải cố gắng cách phi thường mới có thể hoát ra khỏi thờ ơ.

      - bé có tin nhắn cho tôi phải ?

      - Đúng, tin nhắn của người nào đó tên là Martin.

      ° ° °
      Bệnh viện Lenox

      Phòng mổ 1 và 2

      7h 36

      Elliott mở ổ bụng Archibald bằng đường rạch lớn từ rốn kéo lên ngực.
      Claire rạch đường bụng Martin.

      Hãy cho tôi xem trong bụng thực có gì nào, handsome.

      Elliott dùng cả hai tay nén chặt lá gan, kiểm tra từng vết thương và cố gắng cầm máu.
      Trong này chỗ nào cũng thấy máu tuôn như suối!

      Bịt máu, cầm máu, hút máu: Claire dùng đủ mọi cách để giúp bệnh nhân ổn định.

      Vết thương sâu và chảy máu rất nhiều. Elliott banh ổ bụng ra, cắt hết các dây chằng rồi dùng chiếc kẹp chạc ba cố định lại, hy vọng có thể khâu vết thương bằng chỉ tự tiêu.

      Qua kính phẫu thuật, Claire cố gắng đánh giá vết thương và điều nhìn thấy khiến lo lắng.

      ngờ rằng có ống tụy bị vỡ kéo theo tổn thương ở tá tràng.

      quả là may, phải ?

      Giờ chẳng thể làm được gì to tát cả.

      Sau khi tình trạng của ta trở nên hoàn toàn ổn định, phải mở ổ bụng thêm lần thứ ba và thử làm ca đại phẫu cho hệ tiêu hóa.

      Nhưng liệu ta có sống được đến lúc đó?

      Elliott làm luôn tay, song ông cảm thấy Archibald thắng nổi trận chiến cuối cùng này. Người ta truyền cho hắnrất nhiều máu và chịu đựng nhiều hơn những gì cơ thể bình thường có thể chịu được. Tuổi tác, bệnh tật, vô số vết thương, các bộ phận trong cơ thể quá rã rời...

      Khi cơ thể đạt đến giới hạn cuối cùng của nó, khi cuộc sống rời xa, liệu người ta có thể làm gì khác hơn là để nó ra ?

      ° ° °
      Bệnh viện Lenox

      Phòng hồi sức

      7h 40

      - Cha em với chị rằng em muốn gặp chị?

      - Vâng.

      Cổ họng Lizzie nghẹn ứ và làn da nhợt nhạt. bé nhìn Gabrielle với vẻ ngưỡng mộ pha lẫn cảm thông.

      - Em ở đó cùng với họ, bé bắt đầu.

      - "Ở đó" là ở đâu? "Họ" là những ai? Gabrielle hỏi bằng giọng lạnh nhạt.

      - Em ở chỗ Martin và ông Archibald, trong cơn hôn mê.

      - Em cũng bị hôn mê cùng lúc như họ, Gabrielle chữa lại.

      - , Lizzie cố nhấn mạnh cho dù giọng của bé còn yếu ớt. Em ngồi với họ. Em chuyện với họ và Martin nhờ em gửi tới chị lời nhắn.

      Gabrielle giơ tay ra ngăn thêm.

      - Nghe chị đây, chị xin lỗi. Chắc em rất mệt và hơi bị khủng hoảng bởi những gì xảy ra với em, song chị tin vào những chuyện này.

      - Em biết, Martin bảo em rằng chị tin em.

      - Vậy sao?

      - Vì thế, ấy bắt em học thuộc lòng câu này: Gabrielle, chỉ muốn báo để em biết ngày mai quay về Pháp. Chỉ để với em rằng đối với , có gì quý giá hơn những khoảnh khắc chúng ta bên nhau.

      Gabrielle nhắm mắt trong khi luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng . Câu đầu tiên của lá thư đầu tiên, tất cả bắt đầu từ đó...

      - Martin bảo em với chị rằng ấy thay đổi, Lizzie tiếp tục. ấy hiểu ra nhiều điều và cha của chị là người tốt.

      Mặc dù rất đau đớn, song Gabrielle vẫn sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, nhưng phải hỏi cho ràng: những điều bé này có thể đơn thuần là cơn mê sảng.

      - ấy còn với em điều gì nữa ? hỏi và đến ngồi xuống mép giường, cạnh bé.

      Lúc này, Lizzie run lẩy bẩy trong bộ đồ bệnh nhân mỏng manh. nhắm mắt lại để có thể tập trung hơn.

      - ấy muốn chị lo lắng cho ấy...

      Bằng cử chỉ âu yếm như người mẹ, Gabrielle kéo tấm ga trải giường lên rồi vén lọn tóc dính chặt mặt bé.

      - Martin ấy tìm cách trở về...

      Lizzie chuyện mỗi lúc khó khăn hơn.

      - Khi ấy nhắm mắt và tưởng tượng vè tương lai của hai chị, trong đầu ấy vẫn luôn có hình ảnh: mặt trời và tiếng cười trẻ thơ...

      Gabrielle muốn nghe tiếp nữa. xoa lên trán của bé để ra hiệu rằng giờ bé có thể nghỉ ngơi.

      Sau đó đứng dậy. Giống như người mộng du, rời khỏi phòng và qua nhiều dãy hành lang cho tới khi ngồi sụp xuống chiếc ghế, hai tay ôm đầu.

      Từ trong tâm trí mờ mịt của , giọng vang lên ràng. giọng vừa gần vừa xa xăm, như đến từ quá khứ, đọc lại lá thư cũ được viết từ mười lăm năm trước.

      ở đây, Gabrielle, ở bên kia bờ sông.

      chờ em.

      Chiếc cầu ngăn cách chúng ta có vẻ như cũ kỹ, song chiếc cầu đó vẫn còn vững chắc, nó được xây bằng những thân cây cổ thụ đương đầu với nhiều trận bão lớn.

      hiểu em sợ dám bước qua cầu.

      biết có thể em bao giờ bước qua. Song hãy cho tia hy vọng.

      đột ngột đứng lên. khuôn mặt , vẻ cương quyết thay thế nỗi sợ hãi. Nếu điều Lizzie kể cho nghe là có , có thể có người giúp được Martin và Archibald.

      ấn thang máy để xuống hầm đậu xe nơi để ô tô. chờ vài giây rồi vì quá nôn nóng, vội vã cầu thang bộ, tim đập thình thịch.

      Rồi xem, Martin Beaumont, có phải em sợ dám qua cầu .

      Rồi xem em có sợ tìm ...

      ° ° °
      Khu vực xuất phát

      7h 45

      Archibald vẫn tiếp tục .

      Càng lúc càng nhanh hơn, càng xa hơn.

      Càng , càng thấy khung cảnh như đẹp hơn: mặt đất sáng bóng hơn, các ô cửa kính mỏng hơn và trong hơn, hành lang dài hơn và tràn ngập thứ ánh sáng gây choáng váng...

      Giờ biết nơi này còn nguy hiểm nữa vì vượt qua mọi thử thách và phá bỏ hết cạm bẫy.

      Nơi này phải là nơi tất cả mọi thứ đều kết thúc, mà là nơi tất cả mọi thứ bắt đầu.

      Nơi này phải là tình cờ, mà là nơi hò hẹn.

      Nơi này là nơi gặp gỡ của cả quá khứ, tại và tương lai.

      nơi mà đức tin thay chỗ cho lý trí.

      nơi mà người ta từ bỏ nỗi lo sợ để đến với tình .

      ° ° °
      8h 01

      Cơn mưa dai dẳng, xen lẫn những tia chớp và những tiếng sấm rền vang, quất xuống thànhphố từ nhiều giờ.

      Gabrielle kéo mui xe lên, nhưng cơn giông quá dữ dội nhấn chìm thanh gạt nước dưới làn mưa xối xả khiến chiếc Ford Mustang phải vật lộn khó nhọc để tìm đường.

      Mặc dù thuộc lòng con đường này, song vẫn phải tập trung cao độ để bỏ lỡ lối ra số 33 dẫn đến khu phố buồn tẻ thuộc vùng ngoại ô phía Nam, nơi tập trung nhiều tòa nhà văn phòng.

      cho xe vào bãi đậu ngoài trời của tòa nhà cao khoảng chục tầng màu xám: trung tâm chăm sóc Mount Sinery.

      Trong sảnh, nhân viên lễ tân chào bằng tên và đưa cho tấm thẻ khách. Gabrielle cảm ơn rồi vào thang máy lên tầng cùng: tầng dành cho những bệnh nhân điều trị dài hạn. Từ suốt mười lăm năm qua, những cử chỉ lặp lặp lại mỗi tuần lần trở thành thói quen máy móc.

      Căn phòng nằm cuối dãy hành lang cuối cùng được đánh số 966.

      Gabrielle bước vào phòng và đến gần cửa sổ, nâng bức mành cửa lên cho ánh sáng xám xịt từ bên ngoài lọt vào phòng.

      Rồi quay đầu lại phía giường bệnh:

      - Con chào mẹ.
      --------------------------------
      1N'importe où hors du monde, thơ của Charles Baudelaire. (Chú thích của tác giả).
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần III - Thiên thần đồng bạn lữ - Chương 28 - còn em mãi
      Khi dàn nhạc dừng lại, vẫn tiếp tục nhảy...

      Khi máy bay còn bay nữa, vẫn tiếp tục bay mình...

      Khi thời gian dừng lại, vẫn còn em mãi...

      biết ở nơi nào, bằng cách nào...

      Nhưng mãi em...

      Thời gian còn lại, bài hát do Jean-Loup DABADIE sáng tác và Serge REGGIANI trình diễn.

      Khu vực xuất phát

      8h 15

      - Chào em, Valentine.

      tay cầm kéo tỉa cây, tay kia cầm bình tưới bằng sắt mạ, Valentine chuẩn bị cho việc mở cửa quầy hàng. Ở giữa những vách kính lớn và những bức tường trắng tì vết của sân bay, mặt tiền cửa hàng trông lạc lõng. Nó mang vẻ quyến rũ và dáng vẻ thời xa xưa, trông giống như những quầy bán hoa ở ngoại ô Paris.

      Valentine quay người lại. Tất nhiên bà già nhiều. Khuôn mặt bà mang những dấu vết của thời gian, nhưng mái tóc cắt ngắn và dáng người khỏe khoắn cũng như ánh mắt sâu thẳm của bà vẫn còn gợi nhớ tới xinh tươi hoạt bát thời bà còn trẻ. Nhất là, bà vẫn còn giữ vẻ ngây thơ kỳ diệu, mà theo Archibald, còn tinh tế hơn cả tác phẩm điêu khắc của Michel-Ange, còn hài hòa hơn cả bức tranh của De Vinci, gợi cảm hơn hình mẫu của Modigliani.

      Cổ họng của hai người đều nghẹn lại, ánh mắt tìm nhau, nhòa .

      - Em biết chắc chắn đến, bà trước khi nép vào vòng tay .

      ° ° °
      Vùng ngoại ô San Francisco

      Trung tâm phục hồi chức năng Mount Sinery

      9h 01

      Gabrielle bước lại gần giường và cầm lấy bàn tay mẹ đặt vào lòng bàn tay mình. Gương mặt Valentine dường như thanh thản, hơi thở đều đặn, song ánh mắt, mặc dù mở to, vẫn nhìn đăm đăm vào khoảng trống rỗng.

      - Con ổn rồi, mẹ ơi, con tuyệt vọng...

      Valentine rơi vào hôn mê từ tháng Mười hai năm 1975, sau cơn tai biến động mạch tim ngay sau khi sinh nở. Từ ba mươi ba năm nay, chỉ có hệ thống ống truyền và đường tiếp thức ăn nối liền bà với cuộc sống, nếu như tính chăm sóc của y tá và kỹ thuật viên phục hồi chức năng ngày nào cũng xoa bóp cho bà để tránh hoại tử.

      Gabrielle dịu dàng vuốt ve trán me, vén lọn tóc lên như muốn chải lại tóc cho bà.

      - Mẹ ơi, con muốn biết mẹ hề có lỗi, nhưng bao năm qua con nhớ mẹ biết chừng nào...

      Vài tháng dần sau cơn tai biến, các bác sĩ chẩn đoán bà phải sống thực vật kéo dài. Đối với họ, chẳng có gì đáng nghi ngờ nữa cả: Valentine mất hết ý thức và chẳng còn chút hy vọng nào để bà phục hồi ngày nào đó.

      - Con thấy mình đơn và bị bỏ rơi từ bao lâu nay, Gabrielle thổ lộ.

      Cho dù thỉnh thoảng, báo chí vẫn đưa tin về những trường hợp tỉnh giấc sau hôn mê vô cùng kỳ diệu, đội ngũ y bác sĩ vẫn tin chắc rằng nếu bệnh nhân có bất cứ tín hiệu nào về ý thức sau năm, cơ hội để hoạt động của não phục hồi gần như bằn gko.

      Vậy mà...

      Vậy mà người ta vẫn muốn hy vọng.

      Valentine vẫn tỉnh giấc sau giấc ngủ dài theo những chu kỳ nhất định. Bà có thể thở mà cần máy trợ giúp, có thể rên, cựa mình, giật mình, mặc dù người ta cho rằng đó chỉ là nhưng phản xạ chứ phải những hành động có ý thức.

      - Chẳng có ai bên cạnh con, con còn đủ sức để tiếp tục sống. Chẳng có ai bên cạnh con, cuộc sống giết chết con.

      Gabrielle đọc hàng chục cuốn sách, xem hàng trăm trang web. Và nhanh chóng hiểu ra rằng ngay cả đối với các bác sĩ chuyên khoa, tình trạng sống thực vật vẫn còn là điều bí . Chẳng ai biết được điều gì đangthực diễn ra trong đầu các bệnh nhân...

      - Mẹ ơi, chắc chắn tất cả những điều này phải có ý nghĩa nào đó! Mẹ sống hơn ba mươi năm trong im lặng. Nếu cơ thể của mẹ cố tồn tại trong từng ấy năm, chắc hẳn phải có lý do nào đó, đúng mẹ?

      Mười năm sau tai biến, mẹ của Valentine định từ bỏ. Cố gắng níu kéo để làm gì? Tại sao lại phải từ chối cho phép các bác sĩ ngừng truyền thức ăn cho con và để cho chết dần, song cuối cùng bà chẳng khi nào có đủ can đảm. Trong chuyện này, bác sĩ Elliott Cooper cũng đóng vai trò quyết định. Vị bác sĩ ngoại khoa này bỏ rất nhiều thời gian để nghiên cứu tình trạng sức khỏe của Valentine, mỗi năm đều làm lại các xét nghiệm và chụp cộng hưởng từ để theo dõi quá trình thay đổi thông qua các hình ảnh.

      Khi kiểm tra chất trắng trong não của Valentine, Elliott tin chắc rằng kết nỗi giữa các tế bào thần kinh từng bị đứt đoạn bởi tổn thương do tai biến đều từ từ diễn ra, song chưa đủ để có thể thoát ra khỏi cơn mê.

      Đối với ông, bộ não của Valentine chưa hề ngừng hoạt động. Nó vẫn trong trạng thái tỉnh, sau khi trải qua loạt các giác quan khác nhau, từ hôn mê đến trạng thái thực vật, rồi trở nên ổn định ở tình trạng ý thức tối thiểu.

      Gabrielle cúi xuống sát mẹ hơn. Bên ngoài, cơn giông vẫn gầm gừ và mưa rơi nặng hạt, quất thẳng vào cửa kính làm những tấm mành sáo long sòng sọc.

      - Nếu có chút gì đó là trong điều người ta vẫn ... nếu ở nơi đó mẹ có thể nghe thấy con... nếu mẹ cũng ở chỗ họ... mẹ phải giúp con!

      rất hay có cảm giác rằng mẹ khẽ mỉm cười khi bước vào phòng hoặc khi kể cho mẹ nghe điều gì thú vị. thích nghĩ rằng mắt mẹ hơi rơm rớm khi kể cho mẹ nghe về những nỗi buồn của mình, hoặc có khi mẹ kín đáo nháy mắt lúc vừa quay lưng bước . Nhưng điều đó có , hay chỉ là do muốn tin như vậy?

      - Hãy làm điều kỳ diệu , mẹ! van vỉ. Hãy nghĩ ra cách gì đó để mang Martin về cho con. ấy là người đàn ông duy nhất con muốn, là người duy nhất con và cũng chỉ có ấy mới có thể biến con trở thành người như con mong muốn...

      ° ° °
      Khu vực xuất phát

      8h 23

      Ngồi ôm nhau trong vòng tay, xung quanh Valentine và Archibald là những bông hoa tươi rói: hoa hồng màu tím sẫm, hoa thiên điểu cánh đỏ đậm, hoa lan và hoa ly màu xà cừ.

      - Em thấy , Archibald , giữ đúng lời hứa: bất cứ nơi nào để tìm em, nếu ngày nào đó để mất em.

      Bà dịu dàng nhìn :

      - chưa bao giờ mất em, Archie.

      - Thế nhưng hạnh phúc của chúng ta ngắn ngủi quá! Chỉ mới được vài tháng...

      - Nhưng chúng ta chưa từng xa nhau thực . Trong suốt những năm vừa qua, em vẫn luôn ở bên và Gabrielle, em lúc nào cũng dõi theo hai cha con .

      Ở bà toát ra vẻ thanh thản và tự tin. Ngược lại Archibald lại có vẻ trăn trở, đầy ân hận và cảm thấy tội lỗi.

      - Trông em hạnh phúc, nhận xét.

      - Chính nhờ có mà em được như vậy, tình của em. Em từng với : chính chữa lành vết thương cho em. Nếu có những kỷ niệm về , nếu diện của , em bao giờ có đủ can đảm để chờ đợi lâu như vậy.

      - làm hỏng tất cả, Valentine, hãy tha thứ cho . biết chăm sóc con của chúng ta, biết thương nó, biết giúp đỡ nó. Với , cuộc sống có em... chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

      Bà đưa tay lên vuốt ve má .

      - Em biết cố gắng hết sức, Archie. Và đừng nghĩ là em giận .

      Archibald nhìn chiếc đồng hồ treo tường được chế tác tinh xảo đặt cạnh máy tính tiền. Những phút đồng hồ trôi qua như tên bắn. Chỉ vừa mới gặp lại Valentine thôi mà lo lại để mất bà lần nữa.

      - phải rồi, vừa giải thích vừa rút tấm vé ra.

      giọt nước mắt chợt lăn xuống và biến mất trong hàm râu quai nón. Giọt lệ đầu tiên suốt ba chục năm nay.

      - quá đau đớn nếu phải mất em thêm lần nữa, vừa vừa cúi đầu.

      Valentine hé miệng định , nhưng rồi tiếng động rất to khiến họ giật mình quay lại.

      Dãy hành lang khi nãy Archibald theo đó vào bị đóng lại từ khi nào họ hay biết. Bây giờ, nó bị chắn ngang bởi vách ngăn bằng kính và chàng thanh niên đập thình thình vào đó để tìm cách sang chỗ họ.

      Martin!

      Archibald bước lại gần tấm kính.

      Cậu ta vẫn chưa ư?

      Tất nhiên là chưa. Chắc cậu ta đưa vé cho đứa bé , song điều này có thực khiến ngạc nhiên ?

      Hết dùng vai huých lại dùng chân đạp song vách kính vẫn trơ ra suy chuyển.

      Archibald túmlấy trong hai chiếc ghế sắt nằm ở cửa vào quầy hàng và dùng hết sức lao thẳng nó vào vách tường trong suốt. Cái ghế bật lại như lò xo. thử lại lần nữa song vẫn thất bại.

      Chẳng có cách nào.

      Lúc này, hai người đàn ông đứng đối diện với nhau, chỉ cách nhau chưa đầy mét. Xa cách thế, nhưng cũng gần vô cùng.

      Họ thấy hơi thở của thần chết bao bọc xung quanh.

      Vì sao nơi này lại đẩy họ vào thử thách cuối cùng này?

      Archibald nhìn Valentine, cố gắng cầu cứu ở bà chút trí tuệ sáng suốt mà thiếu.

      Đến lượt bà bước lại gần vách kính. Bà biết khi ở nơi này, cũng giống như trong mỗi con người chúng ta, những sức mạnh trái ngược luôn đụng độ ngừng.

      Cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối.

      Cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ.

      Cuộc chiến giữa tình và nỗi sợ hãi.

      - Mọi thứ đều có lô gíc của nó, bà vừa vừa quay về phía Archibald. Mọi hành động của chúng ta đều mang ý nghĩa. Và chúng ta luôn tìm thấy câu trả lời ở trong chính chúng ta.

      Phía bên kia vách kính, Martin nghe thấy tất cả.

      Cái rào chắn bằng kính này chính là nỗi sợ hãi của , cảm thấy điều đó. Nỗi sợ hãi mà chưa bao giờ vượt qua được.

      Nếu như tình là liều thuốc duy nhất giúp ta chống chọi với nỗi sợ và nếu câu trả lời luôn có trong chính chúng ta, ...

      Viên kim cương.

      Chìa khóa thiên đường.

      lục tìm trong túi áo: viên kim cương hình bầu dục vẫn còn đó, đẹp tuyệt vời, lấp lánh màu xanh thẫm, biểu tượng cho tinh khiết và may mắn, chỉ cần nó đừng rơi vào tay kẻ tham lam.

      đưa viên đá huyền thoại lại gần tấm kính.

      Có thể có mọi khiếm khuyết của nhân loại, nhưng bao giờ là kẻ tham lam.

      Và nghĩ cho kỹ ra, điều giúp có được viên kim cương này chính là tình dành cho Gabrielle. tình vụng về, chưa chín chắn nhưng vô cùng mãnh liệt và chân thành.

      đặt đầu nhọn của viên đá quý lên vách kính và bằng động tác dứt khoát, rạch đường kính tạo thành vết nứt.

      Giỏi lắm, chàng trai! Archibald vừa nghĩ vừa nhặt chiếc ghế lên và ném mạnh về phía trước.

      Lần này tấm kính vỡ vụn ra hàng ngàn mảnh, mở ra lối cho Martin.

      - Thế còn bây giờ, chúng ta làm gì đây? Archibald hỏi.

      - Bây gời hãy để em chuyện với cậu ấy, Valentine đáp.

      ° ° °
      Khu vực xuất phát

      8h 40

      tia nắng mặt trời chiếu xuống mặt tiền của quầy hàng và làm sáng những phiến gỗ ốp ngoài.

      Valentine mời Martin ngồi xuống bên chiếc bàn dài đặt sát bên cửa hàng. bàn đầy bình cắm những bó hoa nhiều màu rất đẹp, vừa độc đáo vừa sáng tạo. Những bông hoa diên vỹ cắm xen với những bông hoa mỹ nhân rực rỡ, những bông hướng dương chói sáng, những bông tuy lip rung rinh và những bông cẩm chướng đỏ ối như màu máu.

      - Cậu biết , tôi biết rất nhiều về cậu, Valentine .

      Bà mở bình ủ nóng bọc da bên ngoài và rót cho hai người hai tách trà trước khi tiếp:

      - Suốt những năm qua, Gabrielle kể cho tôi rất nhiều về cậu: Martin thế này, Martin thế kia...

      Những cử chỉ của bà rất khoan thai và chậm rãi, giống như bà chẳng hề để tâm tới hoàn cảnh khẩn cấp.

      - Ông ấy cũng thế, thường xuyên với tôi về cậu, bà vừa vừa chỉ chồng mình.

      Đứng tách mình ra góc, Archibald bồn chồn đứng cạnh cửa lên máy bay. Người ta bắt đầu để hành khách vào và dòng người đông đúc lặng lẽ nhanh vào bên trong để tìm chỗ ngồi trong máy bay, nơi cả hai người đàn ông cũng có chỗ của mình.

      - tuần nào ông ấy thông báo với tôi tin tức mới về chàng trai trẻ, Valentine đùa.

      Martin nhìn bà với vẻ ngưỡng mộ: cũng giọng giống như con bà, cũng kiểu nghiêng đầu, cũng ánh mắt đăm đắm như vậy.

      - Cậu có biết vì sao Gabrielle tới gặp cậu ở New York ?

      Khuôn mặt Martin sững lại trong vài giây, chính câu hỏi này vẫn lẩn quẩn trong đầu khiến đau đớn, giờ Valentine sắp cho câu trả lời.

      - Mùa thu năm 1995, khi bà của Gabrielle qua đời, bà để lại cho con bé lá thư cho nó biết về việc tôi vẫn còn sống. Cậu có hiểu : trong suốt hai mươi năm, con của tôi cứ tưởng rằng tôi chết trong khi tôi vẫn hôn mê!

      Martin bàng hoàng. quay đầu và ánh mắt chợt nhòa thành những bong bóng nhuốm màu cánh hoa mặt trăng, mỗi bông hoa dường như tan ra thành nước trong veo.

      - Gabrielle biết tin đó vào đầu kỳ nghỉ Noel, Valentine tiếp. Nó chuẩn bị sẵn vali để tới gặp cậu, song nhận được tin này nó gục ngã. Thoạt đầu, nó ở hàng ngày trời trong bệnh viện, chầu chực bên tôi và van xin tôi tỉnh dậy.

      Suốt ba năm trời, ngày nào nó cũng tới thăm tôi vì nó tin chắc rằng có mặt của nó giúp tôi tỉnh lại.

      Từ loa phóng thanh của sân bay, giọng gọi hàn khách khẩn trương tới quầy soát vé chuẩn bị ra cửa khởi hành.

      Hoàn toàn hững hờ trước nhộn nhịp này, Valentine nhấp ngụm trà rồi tiếp:

      - Cậu cần phải sợ, Martin. Gabrielle chính là người như cậu nghĩ: say đắm và thủy chung, sẵn sàng "đánh đổi tất cả vì người mình ". Chừng nào cậu còn ở bên cạnh nó nó vẫn là của cậu.

      - Nhưng tôi thể quay trở lại, Martin giải thích và chìa vé ra.

      - Có, cậu có thể, Valentine và lấy từ trong túi áo gilet của bà ra tấm bìa màu vàng nhạt được ghim lại bằng mũi đinh cắm hoa.

      Martin nhìn tấm vé. Đó là tấm vé máy bay rất cũ kỹ và hơi đặc biệt.

      Điểm xuất phát Điểm đến Ngày Giờ Số ghế

      Khu vực xuất phát Sống ... ... ...

      - Vì sao có ngày và giờ trở về?

      - Bởi vì đây là vé mở 1, cậu có thể bất cứ khi nào cậu muốn.

      tròn mắt. chắc là mình hiểu hết.

      - Suốt ba mươi ba năm qua, lúc nào bà cũng có thể quay lại? Vậy tại sao bà lại ... ?

      Bà giơ tay lên ngăn lại:

      - Trong cơn hôn mê, tôi nghe thấy hết, Martin, nhất là những chẩn đoán vô cùng tăm tối của các bác sĩ. Tôi có thể quay lại với cuộc sống, nhưng ở trong tình trạng như thế nào? Sau cơn tai biến mạch máu não, tôi bị liệt toàn thân và thể phục hồi. Tôi muốn mình trở thành gánh nặng, cả cho Archibald lẫn Gabrielle. Khi lựa chọn ở lại đây, tôi tự cho mình đóng vai Nàng công chúa ngủ trong rừng. vai dễ đóng hơn là loại thực vật có đôi mắt linh hoạt. Cậu hiểu ?

      gật đầu.

      - Giờ tôi cần cậu giúp tôi việc, Martin.

      - Bà muốn tôi nhận lấy tấm vé của bà?

      Valentine cúi đầu. Những hạt bụi nắng ban mai lửng lơ, la đà những cành hoa ly cắm trong chiếc bình Trung Hoa men sứ xanh đặt trước mặt bà.

      - đúng hơn là tôi muốn cậu cho tôi tấm vé của cậu...

      --------------------------------

      1. Loại vé ấn định thời gian chiều , nhưng hành khách có quyền tự do ấn định thời gian chiều về. (Chú thích của tác giả)
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần III - Thiên thần đồng bạn lữ - Chương 29 - Mãi mãi thuộc về em
      nụ hôn gây nhiều tiếng vang như phát đại bác, nhưng dư đọng lại dài lâu hơn nhiều.

      Oliver WENDELL HOLMES

      Khu vực xuất phát

      Đường băng số 1

      9 giờ

      Máy bay bắt đầu tiến ra đầu đường băng và dừng lại.

      - Máy bay cất cánh trong phút nữa, giọng phụ nữ thông báo từ khoang lái.

      Máy bay có những ô cửa sổ rộng, ghế ngồi rất thoải mái và lối sáng rực đèn.

      Valentine cầm lấy tay Archibald.

      - có biết đây là lần đầu tiên chúng ta máy bay cùng nhau...

      - Em sợ hả? hỏi.

      - Bên cạnh , em bao giờ sợ.

      nghiêng người hôn bà, gần như rụt rè, cứ như lần đầu tiên trong đời.

      Khu vực xuất phát

      Đường băng số 2

      9 giờ

      đến đầu đường băng, chiếc máy bay to đùng dừng khựng lại chờ tín hiệu cho phép cất cánh. Bốn động cơ của nó khẽ kêu ro ro.

      Ngồi bên cạnh cửa sổ, Martin cảm thấy hai mắt cay xè. Có phải vì quá mệt mỏi? Vì mặt trời chói sáng phản chiếu đường băng? Do căng thẳng kéo dài suốt những ngày vừa qua? Vì trống rỗng ghê gớm mà cảm thấy trong lòng, sau chuyến du hành tới tận cùng sâu thẳm của chính mình, vừa kinh hoàng vừa mang lại giải thoát?

      ° ° °
      Lúc này, hai máy bay đứng đối diện với nhau hai đường băng song song, với hai điểm đến hoàn toàn đối lập. Hai chiếc máy bay cùng lấy đà lúc khiến mặt đường băng rung lên dưới những bánh xe chính.

      Khi hai máy bay cất cánh chéo qua nhau, gần như có giao thoa khiến hai máy bay cùng rung lên, nhắc những hành khách nhớ lại rằng tình và cái chết cuối cùng cũng chỉ có chút xíu khác biệt.

      - Giờ chúng ta ở bên nhau mãi mãi, Valentine .

      Archibald gật đầu và siết chặt tay người vợ. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy vợ, chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với người nào khác.

      Chỉ mình bà.

      Vĩnh viễn.

      ° ° °
      Khi chạy tới cuối đường băng, hai chiếc máy bay thân bạc cùng nhàng cất cánh bay lên.

      Khi máy bay rời khỏi mặt đất, Martin cảm thấy nỗi đau tột cùng làm bỏng rát từng tế bào trong cơ thể .

      Rồi mọi thứ trở nên trắng xóa...
      ° ° °
      San Francisco

      Bệnh viện Lenox

      9h01

      Ngồi túc trực bên giường bệnh của bạn, bác sĩ Elliott nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi và đường tín hiệu chạy thẳng vô vọng. Bên cạnh ông, chàng bác sĩ nội trú trẻ tuổi vẫn hiểu điều gì khiến ông vẫn chưa tuyên bố bệnh nhân qua đời.

      - Hết rồi, phải bác sĩ?

      Elliott thậm chí còn khôngnghe thấy, Archibald trạc tuổi ông. Họ thuộc cùng thế hệ và quen biết nhau từ hơn ba mươi lăm năm nay. đau lòng khi thấy người bạn ấy qua đời.

      - Ông ấy rồi, phải bác sĩ? chàng bác sĩ nội trú lại hỏi lại.

      Elliott ngắm nhìn gương mặt Archibald. Trông nhõm, gần như thanh thản. Ông bác sĩ quyết định dừng lại ở cảm nhận này.

      - Giờ tử vong 9 giờ 02, ông nhàng tuyên bố và vuốt mắt cho .

      ° ° °

      Vùng ngoại ô San Francisco

      Trung tâm phục hồi chức năng Mount Sinery

      9h01

      Gabrielle gọi bác sĩ và y tá.

      Tình trạng sức khỏe của mẹ xấu nghiêm trọng, vì nguyên nhân gì. Sau khi đột ngột phản ứng dữ dội, giờ tim bà dừng lại dần.

      - Chỉnh hai trăm jun! bác sĩ chỉ thị và đặt bàn là gây sốc tim lên ngực Valentine lần thứ hai.

      Cú sốc điện đàu tiên vẫn chưa làm cho các cơ tim có thể co bóp lại. Cú sốc thứ hai cũng chẳng có hiệu ứng gì hơn. Vị bác sĩ cố thử mát xa tim hồi, dùng lòng bàn tay đều đặn nhấn xuống ngực bà, nhưng ông hiểu cuộc chiến đấu kết thúc.

      Còn lại mình bên cạnh mẹ, sau khi bác sĩ tuyên bố bà qua đời, Gabrielle thấy gương mặt bà thanh thản và sáng , khiến cảm thấy vô cùng an ủi.

      - Tạm biệt mẹ, thầm và tặng mẹ nụ hôn cuối cùng.

      ° ° °
      San Francisco

      Bệnh viện Lenox

      Phòng nghỉ dành cho y bác sĩ

      9h02

      Claire Giuliani nhét hai đồng năm mươi xu vào máy bán cà phê. bấm nút "cappuccino" nhưng cái máy chẳn ghề đẩy cốc nhựa ra và thứ nước đầy bọt kem chảy đầy ra ngăn sắt hứng bên dưới rồi rớt thẳng xuống giày .

      Chỉ có mình mới gặp cảnh trớ trêu này! làu bàu.

      Cáu kỉnh, đấm thình thình vào hộp đựng tiền cốt để xả bớt khó chịu trong người hơn là trông mong ít ra cũng nhận lại được vài đồng xu.

      Như thể vẫn chưa đủ, cái máy nhắn lại nhấp nháy và rít lên. vội vã ra khỏi phòng chạy về khoa hồi sức.

      - thể tin được! y tá thốt lên khi vừa thấy chạy tới. chàng bệnh nhân của chị tỉnh lại rồi!

      vớ vẩn gì thế, đồ huyên thuyên? Làm sao dám bảo ta tỉnh lại với liều thuốc gây mê người ta tiêm cho ta?

      nghiêng người xuống nhìn Martin. Hai mắt nhắm nghiền, bất động, thở đều đặn. Claire tranh thủ kiểm tra các thông số của bệnh nhân và cảm thấy khá hài lòng.

      chuẩn bị rời khỏi phòng ... Martin mở mắt.

      chậm chạp nhìn xung quanh, rồi bằng cử chỉ dứt khoát, giật tung những ống truyền dịch vướng nơi cổ, mũi và cánh tay .

      trở về.
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :