1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu đời anh vắng em - Guillaume Musso (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần II - Những đường phố San Francisco - Chương 20 - Hai người tình
      Cha ban cho ta trái tim, nàng ban cho trái tim ta nhịp đập.

      Honoré de BALZAC

      Khi Martin đến được Sausalito, mặt trời rắc những tia nắng cuối cùng lên biển Thái Bình Dương, nhuộm cả bầu trời và mặt biển bằng màu đỏ sậm loang loáng.

      tìm được chỗ trong bãi đậu xe của ngôi làng nổi mặt nước, nơi Gabrielle sống. pha trộn hỗn tạp và sặc sỡ, chênh vênh cột và những con tàu, đây là trong những khu phố lạ thường nhất California. Thành phố của những ngôi nhà thuyền trở thành trong những biểu tượng của phong trào phản văn hóa những năm 1960, khi nhóm người hippi và những kẻ lang thang chiếm mảnh đất này để xây những ngôi nhà mang hình ảnh của họ, chắp vá những con thuyền tồi tàn, dọn sửa những chiếc sà lan và xây những ngôi nhà mặt nước.

      Ngày nay, khu phố này giàu sang hơn: được những kiến trúc sư thời thượng kiến thiết lại, người ta tranh nhau mua những ngôi nhà ở đây với giá cắt cổ. Từ lâu, những chiếc xe 4x4 thân thiện môi trường và những chiếc Porsche mui trần thay thế cho những chiếc xe Jeeps bẩn thỉu hay những xe buýt Volkswagen cổ lỗ sĩ.

      Martin dọc theo bờ kè, được bao quanh bởi những khóm hoa, những bụi cây lúp xúp và ghế băng bằng gỗ sơn. Nhiều ngôi nhà nổi có những vách kính rộng khiến người ta có cảm giác nhìn thấu sinh hoạt riêng tư bên trong: hai cụ già ngồi nhấm nháp rượu khai vị sân thường , nhìn xuống dưới bình phẩm người lại, cậu bé làm nốt bài tập, cắm mặt vào quyển vở, cậu thiếu niên nhảy mình trong phòng, rất bốc, theo điệu nhạc của Britney, cặp trông sang trọng vặc nhau: " lại vừa ở nhà con điếm đó về, đúng ?", "Trước hết, Rita phải là điếm", "Vậy là đúng ở nhà nó rồi"...

      Con người, thời gian, cuộc sống...

      Martin nhận ra ngôi nhà nhờ chiếc thủy phi cơ Cessna được neo gần cây cầu gỗ dùng chung cho hai ngôi nhà nằm sát cạnh nhau. dọc kè tới tận nhà, rồi...

      - Mời vào, cửa mở! Gabrielle vọng qua cửa sổ.

      đẩy cánh cửa và bước vào gặp ngay phòng khách. Căn phòng rất xinh xắn và toát ra bầu khí thực hiếu khách. bó hoa lan to, nhiều màu sắc đặt chính giữa căn phòng trám thạch cao, ráng chiều rọi vào qua cửa sổ bằng kính hình bán nguyệt.

      - tới làm lành với em hả? hỏi khi ra đón .

      - Kiểu như vậy.

      - Vậy chào mừng tới nhà em.

      đưa cho chai rượu.

      - muốn tìm món quà đặc biệt...

      nhìn xuống và reo lên:

      - chai château-margaux 1961! điên rồi phải !

      - tìm thấy nó trong hầm rượu "bí mật" của khách sạn Palace.

      - "Tìm thấy" nghĩa là sao?

      - Lấy trộm, giải thích.

      - Nếu vậy cũng có hơn gì ông ấy!

      Martin giả vờ để ý tới lời nhận xét và chỉ thêm:

      - Hình như đó là năm cực kỳ đặc biệt.

      SongGabrielle nhất định chịu thua trong trò bỡn cợt này:

      - Em mang nó xuống cất dưới kho và chờ khi nào tiện, em mang nó trả lại cho khách sạn.

      biến mất trong vài giây. vờ giận dỗi:

      - Chính vì vậy nên bao giờ tặng gì cho em nữa!

      - Làm thế nào đột nhập được vào hầm rượu của họ? khi quay lại phòng khách.

      - có sơ đồ mà.

      - Em hy vọng để lại những dấu vết dễ truy lùng.

      - , đó chính là lợi thế khi được học ở trường tử tế...

      mời ngồi nhưng vẫn muốn đứng.

      - giúp em chọn cái gì đó chứ? hỏi khi dẫn lại gần giá đựng đĩa nhạc.

      cố tình bỏ qua cái máy iPod màu hồng rực để bộ loa và bảo lục tìm trong bộ sưu tập đĩa nhạc cũ do mẹ để lại.

      Martin sẵn sàng tham gia trò chơi và chỉ trong vài phút họ trở nên gần gũi như xưa, cùng nhau lục tìm trong đống nhiều vô số kể và bình phẩm về những đĩa nhạc của các ca sĩ huyền thoại mà Valentine mua hồi đó: Janis Joplin, The Beatles, Pink Floyd, David Bowie, Joni Mitchell...

      Cuối cùng, họ thống nhất chọn cái đĩa 33 vòng cùa Bod Dylan, trong đó có bài Lay Lady Lay.

      Trong khi Martin đặt đĩa vào máy, Gabrielle nhắc :

      - may mắn là em có nhà. Bình thường, vào giờ này em vẫn còn ở chỗ làm.

      - Thế sao hôm nay em lại về sớm?

      - Vì em có việc cần làm...

      - Việc gì? vừa vừa đứng lên.

      - Việc này, và hôn .

      ° ° °
      Hơi thở của họ quện vào nhau, đôi môi khẽ lướt qua nhau, lưỡi tìm kiếm và mời gọi nhau.

      khẽ lướt tay lên mặt ; vuốt ve gáy .

      cởi áo vest của ra; cởi khuy quần jean cho .

      cởi phăng áo sơ mi của , thả rơi xuống thảm; cởi áo thun của , liếm bờ vai và nhấm nháp mùi vị làn da .

      nhận thấy hình xăm trước kia chưa từng thấy; tìm lại mùi hương của và thầm so sánh với những gì lưu giữ trong ký ức.

      Rồi thời gian trôi tuột , quá khứ trùm lên tại.

      Rồi nỗi sợ hãi trỗi dậy.

      Sợ hãi.

      Thấm sâu vào cơ thể, lẩn khuất trong bóng tối của tâm hồn.

      Nỗi sợ hãi lan dần.

      giới hạn.

      Chỉ tình mới có thể hàng phục được.

      Thoạt đầu, nỗi sợ hãi tiêm nhiễm vào mọi thứ.

      Thoạt đầu, nỗi sợ hãi làm họ hoảng hồn, muốn bỏ chạy.

      Bất chấp tất cả, bàn tay họ vẫn đan vào nhau và hai cơ thể áp chặt, dính lấy nhau.

      bám vào như bám vào mảng bè.

      lấy lại được sức lực khi bấu víu vào .

      Cuối cùng cũng buộc được mình vào .

      Ánh mắt tìm kiếm ánh mắt . kéo lại gần, ngừng lại lát để ngắm nhìn trong ánh sáng mờ mờ hắt lại từ phía cảng: thân thể lấp loáng trong bóng đêm và soi sáng khuôn mặt . mỉm cười, muốn mình rạng rỡ trong mắt . đưa tay luồn vào tóc : để lưỡi mình mặc sức tung hoành ngực .

      Tất nhiên, người ta có thể tầm thường hóa những nụ hôn của họ thành cuộc cho đổi lại nước bọt, thành... vài gam bột ngà rải rác, quện lấy nhau da thịt.

      Thế nhưng...

      Thế nhưng quãng thời gian đó chỉ kéo dài trong chớp mắt.

      Cơ thể họ run lên và nỗi sợ mờ nhạt dần.

      ° ° °
      Cuộn mình trong lớp ga và chăn, Martin bước ra sân đầu tiên. Màn đêm buông nhưng thời tiết ở đây vẫn cứ rất dễ chịu, như những nơi khác, nhờ có gió từ Thái Bình Dương thổi vào, đồng thời thừa hưởng kiểu vi khí hậu, khiến buổi tối mùa đông này trở nên mát mẻ như mùa thu.

      Martin lặng lẽ nhìn ra xung quanh. Từ mái hiên nhìn ra, quang cảnh đại dương trải rộng tuyệt đẹp dưới tầm mắt. kè phía bên dưới, "cụ già cổ lỗ" sống trong khu phố ngồi với chiếc cần câu và đài bán dẫn. Vừa nghe phần mở đầu bản La Traviata, ông vừa đùa giỡn với lũ mòng biển chào mào, những tiếng kêu đứt quãng của chúng cuối cùng cũng hòa lẫn với bản opéra.

      tiếng leng keng phát ra từ đồ pha lê kéo khỏi cơn ngây ngất.

      Cuộn mình trong chiếc chăn choàng kẻ ô vuông, Gabrielle nhảy lò cò lại chỗ đứng, tay cầm hai chiếc ly . hôn và ngả đầu lên vai . Rồi mỉm cười nghịch ngợm:

      - Hay chúng mình uống chai rượu của ?

      cũng hùa theo:

      - tìm nó!

      Còn lại mình ngoài hiên, cảm thấy nổi da gà khắp người và giọt nước mắt kín đáo lăn dài má.

      Giọt nước mắt này đọng cả hàm ân.

      Hàm ân đối với cuộc sống, với tình cờ, với duyên kiếp, với may mắn, với Thượng đế, kiến trúc sư vĩ đại kiến tạo nên định mệnh của chúng ta, với Chúa Trời nếu Người có tồn tại... Với bất cứ điều gì! Martin quay trở lại trong cuộc đời . Và lần này, biết chắc là mãi mãi. Như phép màu nhiệm, hòa hợp cơ thể giúpcho họ hòa hợp cả tâm hồn. Giờ đây, cả hai người họ đều sẵn sàng, chẳng phải để bắt đầu lại từ con số , mà để viết tiếp cuộc tình sống sót sau kỳ ngủ đông kéo dài gần mười lăm năm. Martin có lý khi rằng người ta chẳng thể thản nhiên nhìn về tương lai mà hiểu và chịu trách nhiệm về quá khứ.

      Họ chẳng còn là những người lữ hành hành trang nữa. Họ chẳng còn ở tuổi đôi mươi. Cả hai người cũng đều từng sống và đau khổ giống như nhau. Cả hai cũng từng mất nhau.

      Mỗi người trong số họ từng thử vài người khác...

      Nhưng tất cả đều chấm dứt.

      Từ giờ trở , tất cả với , giải thích cho nghe tất cả, bắt đầu từ lý do thực vì sao có mặt ở New York.

      cũng kể với về những người tình của , về cảm giác thường trực trong , từ thời tuổi trẻ, cảm giác mình giống như miếng mồi, con thú nhử bị ném vào trò chơi mà hề muốn tham và cũng bao giờ là người thắng cuộc. Trong thời gian dài, "" với rất nhiều người đàn ông và rồi cũng "vâng" rất nhiều lần. Bởi khi còn tự tin vào chính mình, người ta thường vâng với bất cứ ai có thể với mình. biết Martin hiểu...

      Trong lúc quấn quýt bên nhau, cả đều thả rơi lớp vỏ bọc tự vệ.

      Từ nay trở họ còn cần tới nó nữa, vì họ có tình .

      Từ nay trở chẳng có gì ngăn trở hạnh phúc của họ.

      Có lẽ chỉ trừ...

      - Chào con, Gabrielle.

      ° ° °
      giật mình vì bất ngờ.

      Khuôn mặt Archibald chập chờn dưới ánh sáng của ngọn đèn có hình ngọn đuốc.

      - Bố làm gì ở đây?

      - Bố quay lại tiếp tục cuộc chuyện của chúng ta.

      - phải là tối nay.

      - Bố nghĩ là nếu phải là tối nay chẳng còn bao giờ nữa.

      - Vì sao?

      - Bố giải thích với con sau.

      - , bố ! vừa ra lệnh vừa đẩy . Martin ở đây!

      - Bố nhìn thấy cậu ta, vừa vừa ngồi xuống trường kỷ.

      Quá hoảng sợ, van vỉ:

      - Đừng làm hỏng buổi tối của con, con xin bố.

      - Chính con là người nắm quân bài trong tay, Gabrielle. Nếu cậu ta muốn bắt bố, lần này, bố chống đối. Hãy chọn điều con muốn: chuyện lần cuối với bố của con hay để bố kết thúc những ngày cuối đời trong ngục.

      - Nhưng bố muốn đâu chuyện?

      - Bố có dự kiến, vừa vừa chỉ chiếc thủy phi cơ .

      - Sao bố lại đòi hỏi con điều này? Vì sao bố bắt con phải chọn giữa bố và Martin?

      - Vì cuộc sống là những lựa chọn, Gabrielle. Nhưng điều này bố nghĩ con phải biết rồi chứ...

      Trong hai giây, đứng chết lặng, kinh hãi trước điều Archibald cầu . Rồi vội vàng vào trong nhà và chạy xuống tầng hầm.

      - tìm thấy chai rượu rồi! Martin hét lên khi nghe tiếng xuống.

      đóng cửa tủ lạnh lại Gabrielle thò đầu qua khe cửa hé mở.

      - Hãy tha thứ cho em, tình của em...

      - Gì cơ?

      để cho kịp hiểu ra điều gì, xoay chìa khóa để nhốt lại trong phòng.

      - Em xin lỗi, bằng giọng nghẹn ngào rồi quay trở lại chỗ Archibald.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần II - Những đường phố San Francisco - Chương 21 - Chúng ta nhau xiết bao
      người là đánh cắp tâm hồn người ấy, để cho người ấy biết rằng - trong đánh cắp ấy, tâm hồn người ấy bao la, trong sáng và tràn đầy sinh lực biết nhường nào. Tất cả chúng ta đều đau khổ vì điều: được đánh cắp nhiều như mong muốn. Chúng ta đau khổ vì sức lực tràn trề trong mình mà chẳng ai biết khai thác lấy, để chúng ta có được cơ hội khám phá chính mình.

      Christian BORIN

      Thân bụng tròn với hai ống phao lớn, trông chiếc thủy phi cơ giống như con bồ nông.

      Archibald đeo đôi kính mỏng và ngồi vào sau tay lái chiếc Cessna trong khi Gabrielle lặng lẽ tiến hành những bước kiểm tra cuối cùng. mở động cơ rồi cho máy nổ khẽ để làm quen với máy bay đồng thời để bảo vệ cánh quạt khỏi những đợt gió nổi lên thất thường làm mặt nước dồn lên từng đợt sóng.

      Bầu trời đêm trong veo, nhưng gió rít và những đợt sóng khiến cho việc lái máy bay trở nên vô cùng khó khăn, vì gió khiến máy bay quay như chong chóng nhằm cuốn theo hướng gió. Archibald thận trọng rời xa cầu tàu cho tới khi tìm được chỗ mặt nước êm ả hơn để có thể cất cánh. nheo mắt, chăm chú nhìn những mẩu gỗ cùng những vật thể trôi giạt khác nổi mặt nước và lúc nào cũng có thể làm hỏng những ống phao.

      Trong lúc chiếc thủy phi cơ tăng dần tốc lực, Archibald khép cửa kính và thu bánh lái lại, ghếch dần thân ống phao lên đương đầu với những triền sóng.

      Khi nhấn ga, chiếc máy bay đột nhiên biến thành xe trượtnước, lướt mặt đại dương rồi nhàng rời mặt nước vút bay lên trung.

      Rồi nâng dần độ cao, bay qua trung tâm thành phố và lớp lớp những tòa chọc trời, Vịnh Cầu và Đảo Thiên Thần rồi tiến về phía Nam.

      ° ° °
      Chân đất, mặc quần xà lỏn, Martin bừng bừng lửa giận. Tầng hầm hề có cửa sổ và lối ra duy nhất chính là cánh cửa thép mà Gabrielle vừa khóa lại trước mặt . ba lần thử dùng vai đẩy ra, nhưng kết quả chỉ tự làm mình bị đau.

      Lại lần nữa Gabrielle hạ nhục . tước hết vũ khí, lột trần , khiến mất hết cảnh giác để dễ dàng phản bội , chỉ vài phút sau khi cùng ân ái.

      hiểu, có lẽ bao giờ hiểu được.

      Ngoài đau đớn và sợ hãi, giờ có thêm nỗi căm phẫn.

      Giận dữ điên cuồng, cầm chai rượu bordeaux lên và thẳng tay ném nó vào cánh cửa thép.

      ° ° °
      Chiếc Cessna đạt tới tốc độ tối đa. Nó bay qua thành phố Carmel và giờ tiến về phía Nam vịnh Monteray, lượn phía con đường rộng thênh thang nằm giữa khu rừng Los Patres và những vách đá Big Sur, mọc thẳng lên từ đáy đại dương.

      Trong suốt chặng bay, Gabrielle hề hé môi lời nào với bố, chỉ thầm lặng trợ lái cho Archibald. Tên trộm rất thân thuộc với con đường này, cách bên dưới chỉ vài chục mét, uốn lượn với những ngã rẽ quanh co bám theo bờ đá ven biển, hoang dã và gập thềnh. Thỉnh thoảng, ánh mắt của dường như mất hút phía chân trời, cho dù nhìn thấy, vẫn hình dung ra đàn cá voi xám lặng lẽ di cư từ biển Alaska tới vùng biển Mexico, dời tới những vùng nước lặng hơn để chuẩn bị sinh nở. Còn Gabrielle, chỉ nghĩ tới Martin...

      Gần đến Sam Simeon, Archibald giảm tốc độ máy bay và chuẩn bị hạ độ cao. Gabrielle biết việc này rất khó khăn vì gió chuyển hướng liên tục.

      Archibald hơi nghếch mũi chiếc thủy phi cơ, định hạ cánh mặt biển ngay lối vào vũng . Bầu trời đầy sao và mặt trăng vàng ruộm bóng chiếc thủy phi cơ in mặt nước như soi gương, điều đó khiến việc ước lượng độ cao trở nên khó khăn hơn. Mặc dù vậy, vẫn hạ cánh rất nhàng.

      Archibald là tên trộm lừng danh, đồng thời cũng là phi công tuyệt đỉnh...

      ° ° °
      Khu vịnh nằm trong vùng nước thanh bình, lấp loáng vẻ thần tiên. Muốn ra bãi cát chỉ có đường là qua biển, chính nhờ vậy mà nơi này vẫn còn giữ nguyên được vẻ hoang sơ.

      - Mỏm đá này chính là trong những nơi mẹ con thích nhất, Archibald giải thích khi hai cha con cập bến.

      Vừa tức giận song lại cũng tò mò, Gabrielle hỏi :

      - Thế còn mẹ? Bố quen mẹ như thế nào?

      - Hồi đó bố là phi công và suốt mùa hè bố làm việc cho mẹ, đúng hơn là cho tổ chức nhân đạo do mẹ con sáng lập nên: Những đôi cánh ước mơ. Chính ở đó bố gặp mẹ, trong lần công tác tại châu Phi.

      làn gió làm gơn sóng mặt biển, hơi gió ấm mơn man mặt họ.

      - Bố mẹ trúng cú sét ái tình à?

      - Bố mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên, thừa nhận. Còn mẹ... phải mất năm năm sau.

      - Năm năm!

      - Trước bố, mẹ từng ca sĩ thành viên của nhóm nhạc rock khá nổi tiếng: gã khốn nạn, làm mẹ con đau khổ hàng năm trời...

      Trong vài giây, ánh mắt Archibald chợt tối sầm lại và ký ức vụt quay trở về những năm 1970, với những tình tiết của quá khứ vẫn còn chưa nguôi nhức nhối.

      - gã đàn ông lấy rất nhiều mà chưa từng mang lại điều gì cho mẹ con, tiếp, và nhất là...

      - Nhất là sao? Gabrielle hỏi như ép nốt câu.

      - hai lần buộc mẹ con phải phá thai.

      Khoảng lặng quay trở lại, còn nặng nề hơn cả lúc trước. Rồi chẳng ai bảo ai, cả hai người đều nhảy xuống lội nước để sang bãi cát bên kia.

      Trong khi buộc chiếc thủy phi cơ để khỏi trôi mất, Gabrielle hỏi tiếp:

      - Thế mẹ ở với gã ca sĩ đó lâu ?

      - Sáu năm phải. đúng hơn là tổng cộng sáu năm.

      - Sáu năm!

      Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của , tiếp tục kể:

      - càng làm cho mẹ con đau khổ mẹ lại càng say đắm. Cuộc đời kỳ cục, phải ? Đôi khi mọi chuyện giống như kiểu người ta cố tình tự hành xác để trừng phạt mình vì những lỗi lầm mà bản thân người ta cũng khó có thể định nghĩa ràng.

      Họ vài bước dọc theo bờ biển. Quang cảnh nơi đây đẹp đến sững sờ: bãi cát hoang sơ, khum khum hình trăng lưỡi liềm, được cả dãy đá hoa cương che chắn gió.

      - Thế còn bố, trong thời gian đó bố làm gì?

      - Bố chờ đợi. Bố vừa chờ đợi mẹ vừa chịu đựng những lời cự tuyệt của mẹ con.

      - Và bố vẫn luôn hy vọng ư?

      - Lúc đầu đúng. Về sau,bố chẳng còn hy vọng nhiều nữa.

      thích cách trả lời chân tình của .

      - Vậy là bố đau khổ?

      - Đúng vậy, thúnhận. Thậm chí... còn hơn cả đau khổ: đó là giằng xé, đau đớn tột cùng, tra tấn.

      - Nhưng làm sao bố có thể , ngay từ cái nhìn đầu tiên, người phụ nữ mà bố chưa hề biết gì về họ?

      - Bố biết... điều này rất khó hiểu, Archibald thú nhận. Bố có cảm giác như bố nhìn thấy được ở mẹ con những điều mà người khác nhận thấy, những phẩm chất mà chính bản thân mẹ cũng tự biết. Bố có cảm giác như mình biết được mẹ con trở thành người đàn bà như thế nào.

      - Bố, điều đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim ảnh thôi...

      - Đôi khi điều đó cũng tồn tại trong cuộc sống, khẳng định.

      - Vậy bố giải thích thế nào về việc phải mất năm năm mẹ mới nhận ra rằng bố mới chính là người đàn ông của đời mẹ?

      nhìn thẳng vào mắt .

      - Bởi vì được cũng là điều khiến cho người ta sợ. Bởi vì cuộc sống phức tạp và có quá nhiều lần, cuộc đời đùa giỡn bằng cách để những người tốt xuất vào thời điểm phù hợp.

      - Thế còn bố, trước khi có mẹ, bố ai chưa?

      - Trước khi gặp mẹ con, bố kết hôn được vài năm với nữ y tá làm việc cho Chữ Thập Đỏ.

      - Rồi bố chia tay với bà ấy để đến với mẹ?

      - , bố chia tay vì bố nghĩ đến mẹ quá nhiều, cho dù hồi đó mẹ chẳng hề để tâm đến bố. Bố chia tay vì phản bội luôn bắt đầu từ trong tư tưởng.

      - Và cuối cùng, sau năm năm, mẹ đồng ý?

      - Mẹ vâng với bố, mẹ chỉ đơn giản rằng bố chữa lành vết thương cho mẹ.

      - Bố chữa lành vết thương cho mẹ?

      - Đúng vậy, và hãy tin bố, điều này đáng giá hơn mọi câu "em " đời.

      ° ° °
      Đến cuối bãi, chỉ cho xem thác nước đổ thẳng xuống mặt biển. Ven bờ cát là những rặng tùng, liễu, bạch đàn và cây thích trắng.

      - Đằng kia, chính chỗ vũng nước đó là nơi bố mẹ hôn nhau và gần gũi lần đầu tiên. Chắc chắn đó cũng chính là nơi con được hoài thia.

      - Được rồi, bố cần kể chi tiết cho con nghe đâu!

      rút điếu xì gà từ trong túi ngực áo sơ mi ra.

      - Hãy tận hưởng khung cảnh nơi đây vì con chẳng bao giờ còn được nhìn thấy khung cảnh hoang sơ như thế này nữa: họ chuẩn bị làm con đường dành cho người bộ để nối thẳng tới bãi đậu xe Tổ Đại Bàng.

      - đáng buồn, Gabrielle luyến tiếc.

      - Đời là thế, vừa vừa vuốt lớp lá ngoài mềm và trơn mượt của điếu xì gà Habano.

      - Chẳng có gì trường tồn, ý bố là vậy đúng ?

      - Phải, tất cả rồi lụi tàn, tất cả qua và tất cả tan vỡ. Chỉ có giây phút thực tại là quan trọng.

      Archibald cắt đầu điếu xì gà rồi kéo mạnh. Gabrielle cãi lại:

      - đúng, có những thứ trụ lại, có những thứ tồn tại dài lâu.

      - Thí dụ thứ gì?

      - Tình chẳng hạn? liều.

      - Tình ! Chẳng có gì mong manh và phù du hơn nó. Tình giống như ngọn lửa dưới mưa: lúc nào con cũng phải che chắn, tiếp sức và chăm sóc nó, nếu tắt...

      - Có những tình trường tồn.

      - , thứ trường tồn chỉ là nỗi đau khổ do tình để lại.

      - Con thích cách của bố.

      - Nếu con sợ phải nghe vài câu trả lời, tốt nhất con nên đặt ra câu hỏi.

      Gương mặt rắn đanh lại, Archibald quẹt que diêm, rồi thêm que nữa để đốt cháy toàn bộ đầu điếu Habano.

      - Nhưng bố vẫn còn mẹ!

      - Đúng vậy, thú nhận.

      - Nếu vậy chừng nào mình vẫn còn nhớ tới người từng mình và vẫn còn thấy người đó chừng đó tình vẫn còn tồn tại.

      - Đó là người ta như vậy nhưng bố tin lắm.

      Vẻ suy tư, Gabrielle thôi tranh luận nữa. chỉ nhìn đầu điếu xì gà của bố cháy đỏ trong bống đêm. Gió vẫn thổi ấm áp và tiếng sóng dồi mặt cát, rất đỗi êm dịu.

      - Có thứ này bố muốn đưa cho con: lá thư, vừa vừa lục tìm trong cái túi da vẫn đeo chéo người.

      - lá thư?

      - Phải, con biết đấy, cái thứ mà người ta vẫn viết cho nhau trước thời phát minh ra thư điện tử...

      - Con biết thế nào gọi là thư! Chính con cũng từng nhận được, bố biết à!

      - Phải rồi, từ chàng Martin của con...

      - Bố thôi , con xin bố!

      - Tóm lại, lá thư này, bố muốn đưa con để con có được chút gì lưu lại của thời đó, vừa vừa đưa cho phong bì màu xanh nhạt, bạc màu theo thời gian. Là mẹ con gửi cho bố vào thời gian đầu khi bố mẹ mới đến với nhau. cách để bố hiểu mẹ muốn có đứacon với bố. Chưa bao giờ bố rời xa lá thư này và bố muốn con tự đọc nó mình.

      Gabrielle còn nghe thấy gì nữa. ngồi xuống cát và bắt đầu mở phong bì.

      ° ° °
      Nằm dài bãi cát, chống hai khuỷu tay, Archibald quan sát đường chân trời.

      Ngồi bên cạnh , Gabrielle vừa đọc xong lá thư. Như trút được gánh nặng, bật khóc. Cũng những giọt nước mắt giống như hôm qua. Những giọt nước mắt đầy hàm ân. biết ơn vì cuối cùng cũng có được may mắn biết về cha mẹ mình và thương họ.

      Archibald chậm rãi rít vài hơi xì gà để tận hưởng mùi hương ngọt ngào còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Lúc nào cũng sống với tại... cố gắng kéo dài chút thời gian còn sót lại của ...

      - Bố có khối u ác ở tuyến tụy, Gabrielle ạ.

      phải nén giữ quá lâu, những lời này như tự động tuôn trào.

      - Sao ạ?

      âu yếm nhìn gương mặt đẫm nước mắt của .

      - Bố bị ung thư giai đoạn cuối. Bố sắp chết.

      nhìn sững sờ.

      - Bố sắp chết?

      - Chỉ vài tuần. Cùng lắm là ba tháng.

      - Bố có chắc ? Bố kiểm tra kỹ chưa?

      - Chắc chắn, chẳng còn cách nào nữa, con .

      Choáng váng, gục đầu vào hai bàn tay rồi hỏi bằng giọng lạc :

      - Bố biết từ bao giờ?

      Lúc này, những lời dường như lại tắc nghẹn trong cổ họng :

      - Biết chắc chắn ư? Cách đây hai ngày...

      lau nước mắt và thốt lên, giọng đầy giận dữ:

      - Vậy ... bố quay lại để làm gì? Con chỉ mới tìm lại được bố vài giờ đồng hồ và giờ con chuẩn bị phải chia tay với bố! Vì sao bố lại hành hạ con như vậy?

      - Bởi vì bố muốn con biết bố chưa bao giờ bỏ rơi con. Trong suốt từng ấy năm, bố vẫn luôn diện, trong bóng tối.

      - Trong bóng tối nghĩa là thế nào?

      Để giúp lấy lại bình tĩnh, đặt tay lên cánh tay . Rồi kể cho nghe, từ gần hai chục năm nay, tìm cách nối lại quan hệ để kể cho nghe . kể cho nghe về nỗi hổ thẹn của , về cảm giác tội lỗi và nỗi buồn vì bất lực của mình. còn kể cho nghe những màn kịch do gnhĩ ra để có thể được ở gần vài phút, luôn luôn vô danh, vào tất cả những ngày 23 tháng Mười hai.

      Bàng hoàng, Gabrielle như thấy lại những ký ức vẫn còn sống động trong tâm trí . Những cuộc gặp để lại ấn tượng trong mặc dù thực ý thức được, và giờ đây chúng lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn.

      Người bán hàng giao tại nhà để lại cho cả cái máy tính xách tay cấu hình cao đời mới nhất với cái giá rẻ mạt, đúng vào tuần cái máy của bị hỏng.

      Chính là bố!

      hề đường phố, rất triết lý, với những màn diễn khiến cảm động và say mê, tới mức có cảm giác dường như kịch bản đó dành cho chính mình.

      Là bố...

      Người thợ làm vườn tỉa những cây hoa hồng trong Japanese Tea Garden khiến bật cười như nắc nẻ, giống như ông ta đoán được buồn trong ngày mà mọi chuyện đều hề suôn sẻ.

      Vẫn là bố...

      Biết bao cuộc gặp gỡ mặt giáp mặt thoáng qua ấy khiến lúc này cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Giá như biết được sớm hơn...

      Nhưng xen vào những nỗi tiếc nuối ấy còn là cảm giác giận dữ khi Archibald nhắc tới gã thám tử mà thuê và theo dõi từ nhiều năm nay.

      - Sao bố dám xâm phạm đời tư của con mà cần con đồng ý? hỏi, vô cùng tức giận.

      - Bố chỉ muốn giúp đỡ con, Archibald chống chế.

      - Giúp đỡ con?

      - Con hạnh phúc, Gabrielle.

      - Bố biết gì chứ?

      mở cái túi da đặt bên cạnh và lôi từ trong đó ra rất nhiều "vật chứng": bản sao nhật ký của con , những bức ảnh chụp vào cuối những buổi tiệc tùng, bao giờ với cùng người đàn ông. điều tra vài người trong số đó: những gã đàn ông thuộc loại ăn tàn phá hại, chỉ biết đến mình, có khi còn hung hãn, hoặc độc ác, tới mức chính có lần phải "giải quyết" tên trong số đó.

      - Vì sao con làm vậy, con ?

      ngước lên nhìn bằng đôi mắt ngân ngấn nước. lúng túng khi phải giải thích với bố điều mà chính cũng phân giải nổi.

      - bố biết đấy, chính là điều mà bố vừa với con lúc nãy: đôi khi con người ta cố tìm cách trừng phạt mình vì điều gì đó mà bản thân họ cũng hiểu ...

      ° ° °
      Gabrielle chìm sâu trong im lặng, còn Archibald đắm trong chuỗi kỷ niệm.

      nghĩ tới đêm mùa xuân đầu tiên ở đây cùng Valentine, chỉ hai người trước cả thế giới, giữa những khóm hoa diên vỹ và hoa mỹ nhân.

      tới ngưỡng kết của cuộc đời, giờ có thể khẳng định rằng đời chưa từng biết tới điều gì mãnh liệt hơn hòa hợp hai người thành . Cảmgiác rất hiếm hoi khi còn độc nữa.

      nhìn con hề vòng vo:

      - Cái chàng Martin ấy, con có lòng ?

      ngập ngừng trả lời ngay, rồi đáp:

      - Có, con ấy từ lâu lắm rồi. ấy hoàn toàn giống những người khác.

      - Còn cậu ta, có con ?

      - Con nghĩ là có, nhưng sau những gì bố vừa bắt ấy phải chịu, con nghĩ khó lòng cứu vãn...

      - Bố có làm gì đâu, Archibald , hơi mỉm cười. Chính con mới là người nhốt cậu ta trần như nhộng trong hầm rượu! Phải, bố khẳng định với con rằng cậu ta thích trò ấy và chắc chắn con phải khổ sở mới có thể chinh phục lại được cậu ta!

      - Hình như bố vui lắm phải!

      nhún vai và lại rít tiếp hơi xì gà.

      - Nếu cậu ta thực con, cậu ta quay trở lại. Thậm chí, cậu ta còn cảm thấy hấp dẫn khi mọi chuyện hề dễ dàng. Bố, với mẹ con, bố phải đấu tranh mất năm năm mới được mẹ con câu đồng ý!

      - Nhưng ấy, mười ba năm nay ấy chờ đợi con...

      - Chờ đợi, phải đấu tranh! Archibald phân định.

      lắc đầu; cố tìm hiểu:

      - Sao con lại để cho cậu ta chờ lâu như vậy, nếu con cậu ta?

      trả lời như hiển nhiên:

      - Bởi vì con sợ.

      - Sợ gì?

      - Sợ tất cả.

      - Sợ tất cả?

      - Sợ con xứng đáng, sợ con biết , sợ ngày nào đó con tỉnh giấc và thấy mình còn ấy nữa, sợ con thể cho ấy những đứa con như ấy muốn...

      Bất giác, Archibald nhíu mày. Những lời của con càng gợi nhớ tới Valentine. Những lời muốn nghe vì đối với , chúng chẳng nghĩa lý gì.

      - Thế bố thấy martin thế nào? Gabrielle rụt rè hỏi .

      - Nếu kể chuyện cậu ta hai lần suýt nuốt chửng bố phải ?

      - Phải, cười.

      Archibald nhăn mặt:

      - Bố cũng chẳng hiểu cậu ta có đủ tầm .

      - Đủ tầm làm gì ạ?

      - Đủ tầm bảo vệ con.

      - Nhưng con có phải đứa trẻ đâu! Gabrielle nổi cáu. Con chẳng cần tới người đàn ông bảo vệ con.

      - Toàn lời nhảm nhí! người phụ nữ luôn cần tới...

      - Bố dừng ngay cái diễn văn cổ lỗ của bố ! ngắt lời. Hơn nữa, Martin giỏi hơn bố tưởng nhiều.

      - Con thế thôi! Cậu ta còn chẳng đủ sức bảo vệ con khỏi bố. Ngay cả con cũng có thể nhốt cậu ta trần như nhộng trong hầm rượu!

      - Bố tưởng con tự hào về điều đó lắm sao?

      Nhưng Archibald vẫn thôi những lời trách cứ:

      - Bố thấy cậu ta quá nhu nhược, quá nhạy cảm, quá ủy mị...

      - Bố cũng thế, hồi còn trẻ bố cũng ủy mị, nhắc nhở.

      - Đúng thế, chính tình cảm khiến bố đánh mất tỉnh táo, khiến khả năng đánh giá của bố trở nên thiếu sắc bén. Chính tình cảm làm bố bảo vệ được mẹ con...

      - Bố vậy nghĩa là sao?

      - Lẽ ra bố nên đưa mẹ tới cái bệnh viện đó, lẽ ra bố nên bắn gã bác sĩ ấy, lẽ ra bố nên tự phá hủy cuộc đời mình và cả cuộc đời con, lẽ ra bố nên...

      Giọng của run lên rồi đột ngột vỡ òa nức nở.

      Gió bỗng lạnh hơn, xào xạc giữa những rặng cây.

      Vậy là lần đầu tiên sau ba mươi năm, người cha và con có thể ôm chặt lấy nhau trong vòng tay.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần II - Những đường phố San Francisco - Chương 22 - Lá thư của Valentine
      Cuộc sống của mỗi người chúng ta phải là lần thử . Mà là phép thử duy nhất.

      Pascal QUIGNARD

      San Francisco, ngày 13 tháng Tư năm 1973

      Archie, tình của em,

      Thoạt tiên, bóng đêm.

      Thoạt tiên, điều tồi tệ nhất.

      Tất cả những gì khiến chúng ta đau khổ.

      Tất cả những gì có thể giết chết chúng ta.

      Nỗi sợ hãi của chúng ta, những bóng ma từ quá khứ của chúng ta.

      Tất cả đều ở đó và chúng ta nhìn thẳng vào chúng: mối tình đầu của , mối tình đầu của em, choáng váng bên bờ vực thẳm, chàng ca sĩ "đẹp trai" làm tan nát trái tim và thân thể em, vậy mà em vẫn dai dẳng bám theo tới tận địa ngục, người vợ đầu tiên của : thiên thần tóc vàng khiến vô cùng cảm động bởi đức vị tha.

      Điều quan trọng là phải biết nhìn thẳng vào chúng, bất chấp mọi cám dỗ, phải biết rằng chúng buông tha ta dễ dàng, rồi ngày chàng ca sĩ tìm tới em để rằng ta vẫn luôn nhớ tới em, rằng ta độc thân, rằng ta viết tặng cho em bài hát để rằng " em" và nếu như trong lần cuối cùng gặp nhau, ta gọi em là con điếm và tặng cho em bạt tai, chẳng qua đó phải là con người của ta mà bởi ta vẫn em...

      Và cũng có thể trong giây phút nào đó, em tin lời ta.

      Rồi cũng đến ngày gặp lại y tá tóc vàng, đến ngày nhớ rằng từng có những buổi sáng hoàn mỹ, và đến ngày, trong phútchốc, lại muốn bảo vệ ấy, ấy là người say đắm vì tin " giống những gã đàn ông khác"...

      điều quan trọng nữa cũng cần phải biết là cám dỗ có thể hình theo cách khác: có những người đàn ông tìm kiếm ánh mắt em và những người đàn bà khác mỏng manh đến mức làm rung động.

      Như vậy đấy, tất cả đều ở đó, trước mắt chúng ta: những mối nguy hiểm qua và số đến, còn có cả những bóng ma, những vầng mặt trời ảo ảnh và những cám dỗ tầm thường rồi cũng mờ . Thế nhưng chúng vẫn cố tồn tại, liên kết với nhau thành đám mây dày đặc. Mặt đất rung chuyển, tia chớp lóe lên làm cửa chính và cửa sổ rung bần bật, để gió lùa vào trong phòng. Sức gió mãnh liệt chỉ ve vuốt chúng ta, mà phun vào chúng ta thứ sương mù đầy đe dọa.

      Rồi gió lặng dần, và chỉ còn lại hai chúng ta, trơ trọi, trong căn nhà dập dềnh mặt nước. Những tia nắng mặt trời rọi sáng sàn nhà. Em nắm tay , cầm tay em. mỉm cười với em và em cũng mỉm cười với . Nỗi sợ hãi ngang qua mà hề chạm tới chúng ta.

      Trong gương phản chiếu bóng hình của chúng ta: đôi vợ chồng vẫn còn trẻ có cả cuộc đời trước mắt.

      Điều tốt đẹp nhất vẫn còn chờ phía trước. Tươi đẹp nhất là những năm tháng tới đây, hàng chục năm trời còn chờ chúng ta ở phía trước.

      Chúng ta vẫn còn trẻ, song chúng ta cũng sống và trải nghiệm đủ để biết được cái giá phải trả cho hạnh phúc.

      Chúng ta còn trẻ, song chúng ta biết trong trò chơi lớn của cuộc đời, những người bất hạnh nhất chính là những người chưa từng mạo hiểm để được nếm mùi hạnh phúc.

      Và em muốn mình nằm trong số đó.

      Ngày xưa, để giữ chân người đàn ông của mình, người đàn bà nhận chiếc nhẫn kết hôn và sinh cho chồng những đứa con.

      Ngày nay, điều đó còn đúng nữa.

      Vậy chúng ta còn cách nào để giữ chân người mình ?

      Em chẳng biết.

      Tất cả những gì em có thể hứa với , là luôn ở bên , từ nay trở về sau, bất kể điều gì xảy đến.

      Trong niềm vui và đau khổ

      Trong giàu sang hay nghèo đói

      Chừng nào vẫn còn muốn có em

      Em ở bên.

      Em mỉm cười với mỉm cười với em. Ánh sáng tràn ngập khắp nơi. Ánh sáng rực rỡ tuyệt vời...

      Trong "ngôi nhà" của chúng ta cũng có ô cửa sổ thần kỳ. Ô cửa sổ đôi lần giúp chúng ta thoáng thấy những hình ảnh tương lai.

      Thoạt tiên chúng ta ngần ngại. Chúng ta vô cùng yên ổn, cả hai ta, tại nơi đây và trong giây phút này. Chúng ta thấy vô cùng ấm áp, trái tim và thân thể chúng ta hòa vào nhau, môi của gắn liền với môi em.

      Vậy việc gì phải mạo hiểm muốn biết ngày mai như thế nào?

      - nào, lại đây, Archie! Chúng ta !

      Tay trong tay, chúng ta bước lại gần cửa sổ và nhìn qua bên kia:

      Là chúng ta, trong căn phòng tại bệnh viện.

      Đó là bệnh viện, nhưng chúng ta hề ốm. Căn phòng ngập tràn bầu khí ấm cúng, ánh sáng dìu dịu và khắp nơi là những bó hoa. Trong phòng, có chiếc nôi và trong nôi là em bé mới sinh.

      nhìn em, em nhìn . Mắt chúng ta lấp lánh. Đứa trẻ đó chính là con chúng ta.

      Đó là . Con bé mở mắt ra. Con bé cũng nhìn chúng ta và bỗng nhiên, chúng ta cso ba người rồi cả ba chúng ta chỉ còn là .

      Bỗng nhiên chúng ta là gia đình.

      Archie, tình của em, khi ở bên, em còn sợ gì nữa cả.

      Archie, tình của em,

      Em .

      Valentine
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần II - Những đường phố San Francisco - Chương 23 - đường tới địa ngục
      Số phận luôn đứng chờ ở góc phố. Giống như tên ma , điếm hay gã bán xổ số rong: ba hóa thân thích nhất của số phận. Song nó bao giờ tới nhà tìm bạn.

      Bạn phải tìm nó.

      Carlos RUIZ ZAFON

      24 tháng Mười hai

      5 giờ sáng

      Khi Gabrielle về tới ngôi nhà nằm giữa ngôi làng nổi ở Sausalito trời vẫn còn chưa sáng. thầm hy vọng tha thiết rằng Martin vẫn chờ và họ có thể giải thích ràng với nhau. còn muốn tranh đấu nữa, chỉ còn trông chờ vào tin tưởng và cảm thông giữa họ với nhau. muốn bằng mọi giá phải giải thích với về hành động của , mở lòng tâm với về những gì Archibald hé hộ.

      Cửa hầm bị phá tung. Bên trong, mảnh vỡ thủy tinh vương vãi sàn, những vệt rượu vang bắn đầy tường và tủ lạnh chứa rượu bị lật đổ sàn nhà. Gabrielle đoán Martin dùng nó để phá khóa.

      tự thoát được ra ngoài và bỏ trước khi quay trở lại.

      mấy hy vọng, gọi tới khách sạn nơi ở và để lại rất nhiều tin nhắn trong máy di động của , rồi ra xe lái vòng quanh những nơi họ hay tới cùng nhau khi còn trẻ.

      Nhưng lần này thể nàotìm thấy Martin.

      Người ta vẫn cho rằng có những mối tình mạnh mẽ tới mức có thể đương đầu với mọi chuyện, song chẳng phải như vậy. Niềm tin bị phụ bạc, chán nản, những lựa chọn sai lầm, những ánh dương lừa dối đầy quyến rũ, giọng ấm áp của những gã đàn ông đểu giả, đôi chân dài của những con điếm bẩn thỉu, những bất công của số phận: tất cả hùa vào giết chết tình . Trong cuộc chiến cân sức như vậy, hy vọng chiến thắng vô cùng mong manh và nếu có cũng là cá biệt chứ chẳng phải là quy luật.

      Ra đến bãi biển gần bến đậu của các du thuyền, Gabrielle ngồi bệt xuống cát và nhìn về phía chân trời. thấy mệt mỏi. Đôi mắt khô cay xè và rát bỏng. Vẫn là nỗi đau ấy, nỗi đơn ấy, vẫn chiếc áo măng tô ấy khoác nặng vai .

      Ai đó từng người ta chỉ nhận ra tình lớn khi thấy rằng người duy nhất thế gian có thể xoa dịu nỗi lòng mình lại chính là người làm mình đau. Martin là tình lớn của .

      để mất .

      ° ° °
      6 giờ sáng

      Trời vừa hé sáng quảng trường Alamo, vườn hoa công cộng nằm trong khu dân cư Western Addition. Ánh mặt trời bao phủ khắp thành phố và mở ra tầm nhìn tuyệt đẹp về phía vịnh Bridge và mái nhà hình vòm của Tòa thị chính.

      dãy những ngôi nhà lịch lãm với lối kiến trúc kiểu Victoria bao quanh vườn hoa: những ngôi nhà Painted Ladies nổi tiếng, người ta gọi như vậy vì những ngôi nhà này được sơn màu phấn, xanh tím, xanh nước, vàng rơm...

      Giống như mọi người, Archibald biết rất những ngôi nhà đặc trưng này của San Francisco, nhưng chưa bao giờ nghĩ ngày sống trong ngôi nhà như vậy.

      Ngôi nhà này thuộc về Stephen Browning, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Kurtline rao bán viên kim cương. Khi đột nhập được vào bên trong, tên trộm dễ dàng vô hiệu hóa hệ thống báo động và camera theo dõi rồi về phía cầu thang ngầm. Lấy cắp Chìa khóa thiên đường, ấp ủ ý định nhiều năm nay, nhưng luôn luôn cưỡng lại cám dỗ. Quyết định làm điều đó ngày hôm nay, bằng cách thủ công và nhàn nhã, trong khi hàng chục tên ngốc kiên cường rình tóm quanh cái bẫy thô thiển, khiến thích thú. vào hành lang rộng uốn khúc khuỷu tay dẫn vào căn phòng được gia cố kỹ càng. căn phòng an toàn! hoang tưởng thịnh hành của cánh nhà giàu: bố trí két sắt khổng lồ, nơi họ có thể vào trú trong trường hợp bị tấn công từ bên ngoài.

      Với những bản lề được gia cố và cửa bọc thép, cái lô cốt thép này có vẻ ngoài trông giống như căn hầm trú bom nguyên tử. Ăn theo trào lưu tăng cường an ninh trong suốt những năm cầm quyền của Bush, các văn phòng kiến trúc hứa hẹn với những ông chủ giàu có xây cho họ những thành trì bất khả xâm phạm. Tuy vậy, Archibald biết rằng tất cả các mã khóa đều thể trụ được thiết bị điện tử của sau vài giây, có điều hôm nay, muốn hành động thong thả, để kéo dài niềm vui bởi chắc chắn đây là phi vụ cuối cùng của , chính bởi vậy, quyết định hành động theo phương thức cổ điển. đặt hộp đồ nghề xuống đất, lôi ra mớ dụng cụ hành nghề cùng cái đài bán dẫn K7 lỗi mốt, và trong thanh du dương của bản Giao hưởng cho đàn Violoncelle của Bach, tiến hành công việc như thời xa xưa.

      ° ° °
      Cánh cửa bật mở trong tiếng kim loại rít.

      loạt bóng đèn neon đồng thời bật sáng, chiếu sáng cả căn phòng bằng thứ ánh sáng rực rỡ.

      Archibald nhíu mày. Chính giữa phòng, người đàn ông và phụ nữ ngồi tựa lưng vào nhau, bị trói chặt và miệng bịt giẻ. Khoác chiếc áo choàng tắm phanh ngực, để lộ cái bụng chảy xệ, ông già Stephen Browning ngồi quay lưng lại nhân tình, Ho xinh đẹp, khêu gợi như nữ nhân vật chính trong truyện tranh Nhật Bản, mặc chiếc váy ngủ satin có ren màu ngọc lam.

      - Đây có phải là thứ ông tìm kiếm?

      Archibald giật nảy mình rồi quay ngoắt lại.

      Tựa lưng vào bức tường hành lang, Martin vê tròn viên kim cương giữa các đầu ngón tay. Chìa khóa thiên đường lấp lánh tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo giống như viên đá mặt trăng.

      mặt Archibald, nét giận dữ và cam chịu dần dần thay thế bởi cam chịu.

      Trong ba mươi năm hành nghề đạo chích, đây là lần đầu tiên có người . Tuy nhiên, ngạc nhiên. Chẳng phải chính thách thức trong trận đối đầu này sao? Chẳng phải chính tự chọn cho mình đối thủ xứng tầm, bất chấp những rủi ro có thể xảy đến?

      - Nó đẹp quá, phải ? Martin vừa vừa thăm dò phản ứng của Archibald qua lăng kính là viên kim cương.

      Archibald mỉm cười:

      -Người ta cho rằng nó mang lại điều bất hạnh cho những người chiếm hữu nó bằng cách bấ chính. Điều đó khiến cậu sợ sao?

      - , Martin khẳng định. Dù gì tôi cũng chẳng có gì để mất.

      Archibald lắc đầu. hề thích cái kiểu khẳng định chắc như đinh đóng cột này.

      Martin mở hai vạt áo khoác để cho thấy hề mang vũ khí và cũng có ý định bắt giữ . Mắt vằn đỏ vì thiếu ngủ, giận dữ vì nhục nhã và khao khát trả thù.

      Trong căn phòng an toàn, Ho và người tình già hét lên những tiếng kêu tắc nghẹn do chiếc giẻ bịt miệng, nhưng chẳng ai trong số hai kẻ đối đầu để tâm tới họ.

      - Thế bây giờ chúng ta làm gì? Archibald hỏi.

      Như thể chơi sấp ngửa với đồng xu, Martin tung viên kim cương lên trung bằng tay rồi bắt bằng tay kia, phớt lờ tên trộm rồi chuyển giọng thách thức.

      - Nếu muốn, hãy tìm nó...

      bỏ buồn nhìn lại, thoăn thoắt lên cầu thang hẹp và dốc dẫn lên tầng trệt.

      Archibald thở dài. hiểu Martin muốn gì khi hành động như vậy. tự hỏi biết phê thuốc hay say rượu. tháng trước, có cảm giác ngửi thấy quần áo của sặc mùi rượu. làm gì trong lúc bị nhốt dưới hầm rượu? Chỉ có điều chắc chắn: chàng này phát điên. Chính bản thân cũng rệu rã lắm rồi - lưng sây sát, buồn nôn, xương khớp mỏng mảnh như pha lê - nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài việc buộc phải đuổi theo . phải làm điều đó vì Gabrielle, cố hết sức ngăn chặn những hậu quả mà phần lớn do chính gây ra. Và dù thế nào nữa, cũng nên ở lại ngôi nhà này lâu hơn.

      ° ° °
      Từ sáng sớm, San Francisco được bao bọc trong sương mù: khối dày đặc và đầy đe dọa treo lơ lửng nhấn chìm thành phố trong bầu khí của bộ phim tăm tối. Martin "mượn tạm" chiếc Lexus hai chỗ màu đỏ đào của Ho và dọc theo đường Divisadero về hướng đại dương. Theo gót , chiếc mô tô của Archibald xé màn sương mờ lao , trông như tan dần vào màn mây.

      Lần đầu tiên, Archibald hiểu ra rằng quá trớn. Cuộc đối đầu với Martin lên đỉnh điểm và chính cũng còn biết ai là người săn, ai là con mồi. muốn đứng giật dây trong bóng tối, bảo vệ Gabrielle và nhân thêm hạnh phúc cho . Rồi nảy ra ý định thử thách Martin, mối tình lớn đầu tiên và thực nhất của . Song thể đùa với tình cảm và nhào nặn ra hạnh phúc ngoài ý muốn cho người khác. Chính tại mà Martin từ bỏ nghề cảnh sát và nhiều lần vượt qua ranh giới. Lúc này, phải thú nhận với và cố gắng cứu vãn những gì còn có thể cứu vãn, vì Gabrielle.

      Ra đến đường Lombard, cố gắng lấy lại thế chủ động, bằng cú tăng ga, chạy lên ngang hàng với xe của . Hai xe chạy song song ngang hàng nhau suốt hàng chục mét, quẹt vào nhau, kiên quyết chịu thua kém nhau, dù chỉ phân.

      còn nghi ngờ nữa, trong người họ cùng có cương quyết giống như nhau: cái thứ hoóc môn nam tính khốn kiếp biến những người đàn ông trở thành những con thú săn mồi, bơm vào họ khát khao giành quyền thống lĩnh. Song cả Martin và Archibald cũng lao mình vào cuộc chiến riêng tư hơn. Cuộc đối đầu với chính mình, chống lại đơn, nỗi sợ hãi, những giới hạn của bản thân và bản năng trước cái chết.

      Người này tìm giết người cha, cách duy nhất để rửa nỗi nhục bởi tình bị phản bội.

      Người kia lâm bệnh, thần chết rình rập và biết làm thế nào để giảm cảm giác tội lỗi gặm nhấm tâm can mình suốt hơn ba mươi năm nay.

      Cả hai đều đâm đầu vào ngõ cụt.

      Chiếc xe thể thao hai chỗ bắt đầu lao hết tốc lực quốc lộ 101 qua khu rừng trồng Presidio.

      Có lẽ chưa khi nào như sáng nay, thành phố này xứng đáng với biệt danh thành phố sương mù của nó đến vậy. Trong ánh đèn pha, Archibald thấy màn sương trắng như nhảy múa, nhấn chìm dòng xe và nuốt gọn cả vỉa hè lẫn đèn hiệu giao thông.

      chạy chậm lại để có thể theo được vết xe hơi. thể nghĩ ra Martin chơi trò gì và tìm cách dẫn đâu.

      Tầm nhìn lúc này quá ba mét. Khi chiếc Lexus rời công viên để chạy lên cầu Cổng Vàng, sương mù dày đặc dến nỗi như nuốt chửng cả cây cầu. Thậm chí, biểu tượng và niềm tự hào của San Francisco còn đánh mất luôn cả màu đỏ rực tuyệt đẹp của nó. Sương mù vẫn dày đặc, uốn lượn như dải lụa mềm, quấn quanh những kết cấu kimloại và hàng ngàn sợi cáp treo.

      Martin chậm lại khi tới giữa cầu và cuối cùng dừng lại sát lề bên phải.

      Archibald ngập ngừng chút, rồi cũng đậu xengay sau, hoàn toàn ý thức được đương đầu với nguy cơ rất lớn. Chưa gì vang lên cả bản hợp xướng tiếng còi xe gắt gỏng trách móc. Đương nhiên, ở đây cấm dừng xe và chỉ vài phút nữa, cảnh sát ập tới kiểm tra giấy tờ và lập biên bản phạt.

      Mặc dù mới sáng sớm, cầu Cổng Vàng tấp nập xe bởi hôm nay là ngày trước lễ Giáng sinh. cả sáu làn đường, xe cộ lại như mắc cửi, lướt qua nhau, vượt qua nhau, trong mớ thanh hỗn độn của tiếng còi xe cảnh báo, tiếng chửi rủa và tiếng lốp xe nghiến xuống mặt đường.

      Martin sập cửa và bước ra phần đường dành cho người xe đạp. Đúng như những gì Archibald làm sáu tháng trước đó với bức chân dung tự họa của Van Gogh, Martin chìa bàn tay nắm viên kim cương ra đe dọa, như thể sẵn sàng quẳng nó xuống đại dương.

      - Ông sẵn sàng xuống địa ngục để tìm nó chưa? hét lên, giọng phấn khích.

      Nhưng cầu Cổng Vàng phải là cầu Pont-Neuf...

      Dưới hình dáng khổng lồ của cây cầu, con người chỉ còn là cái bóng tí xíu. Những trụ tháp vươn lên cao hơn 200 mét, mặt biển cuồn cuộn đầy vẻ đe dọa.

      Đến lượt mình, Archibald bước vào làn đường dành cho người xe đạp.

      - Thôi nào, chàng trai trẻ, quay trở lại đây, đừng làm trò ngu ngốc! hét lên cố át tiếng gào của gió.

      Lớp hàng rào bảo vệ rất cao, nhưng vẫn đủ để ngăn chặn hàng chục người tự tử mỗi năm bằng cách nhảy xuống khoảng .

      - Thế nào, ông có ? chàng thanh niên sốt ruột hỏi.

      Giữa các ngón tay của , viên kim cương Chìa khóa thiên đường lúc này lóe lên như ngọn lửa bốc cháy, bất chấp thứ ánh sáng xám ngoét, vẫn tạo thành quầng sáng thôi miên gần như huyễn hoặc.

      Thế rồi Martin thả viên kim cương vào sâu trong túi áo và bắt đầu leo qua lan can.

      - Tôi chẳng cần gì viên kim cương đó cả! Archibald hét lên.

      Theo bản năng, nghiêng người nhìn xuống dưới. Quang cảnh đẹp đến lạ kỳ và khiến đầu óc như quay cuồng. Cho dù nhìn thấy, người ta cũng có thể đoán được từng đợt sóng vỗ vào các trụ cầu khổng lồ được neo xuống lòng Thái Bình Dương.

      Archibald biết thời gian còn nhiều. cầu lắp đầy camera và chỉ vài giây nữa thôi, họ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hoặc của đội tuần tra của Sở giao thông.

      - Thôi nào, con trai, đừng phá hỏng mọi chuyện! Hãy trở xuống đây! Chúng ta cần chuyện với nhau!

      lại bước tới gần hơn và túm vạt áo khoác của Martin mà kéolại, nhưng chàng thanh niên người Pháp đẩy được ra. Khi Archibald lại tìm cách đến gần, Martin vung tay đấm cú về phía . Vừa nghiêng người tránh, Archibald vừa túm lấy đối thủ và hai người đàn ông sáp vào vật lộn cho đến khi Martin đột nhiên ngã về phía sau. Tên trộm cố tóm lấy chàng thanh niên song vẫn ngừng vật lộn, mặc dù cố ý, vẫn lôi cả Archibald cùng rơi xuống những luồng nước lạnh như băng của Thái Bình Dương.

      ° ° °
      cú nhảy ở độ cao 70 mét trong trung.

      Rơi tự do trong 4 giây đồng hồ.

      4 giây rất dài, nhất là khi người ta biết đây là những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc sống.

      Sau 4 giây này, thân thể đập mạnh xuống mặt nước với tốc độ hơn 100 km/h. Cú đập đó cũng mạnh khác gì rơi thẳng xuống nền bê tông.

      Trong 4 giây đó, con người kịp thấy lại toàn bộ cuộc đời mình như trong bộ phim chiếu vội.

      Trong 4 giây đó, người ta sợ.

      Trong 4 giây đó, chỉ có hối tiếc.

      Cho dù có tự nguyện nhảy xuống, vẫn có khoảnh khắc trong lúc rơi, người ta sẵn sàng đánh đổi tất cả để làm lại.

      Như vậy đấy.

      Lúc nào cũng vậy.

      Trong lúc rơi, Archibald tự nhủ rằng mặc dù cố gắng hết sức song thất bại hoàn toàn. Rằng chỉ biết hủy hoại cuộc sống của những người xung quanh và càng tìm cách sửa chữa sai lầm, lại càng gây ra những sai lầm còn nghiêm trọng hơn. Vì thế, trong nỗ lực cuối cùng, để khỏi phải chết trong đắng cay và ân hận, ôm chặt chàng trai trẻ trong vòng tay của mình.

      Martin, về phần , lại nghĩ tới Gabrielle. số của , là tình và nỗi đau của . Vĩnh viễn và mãi mãi. Bởi trong cuộc sống, có những vết thương thể chữa lành.

      Trong lúc từ bỏ cõi đời, nhớ lại bức thư viết cho trong suy nghĩ thơ ngây và lý tưởng hóa của tuổi đôi mươi:

      ... mỗi lần nhắm mắt lại và hình dung ra đôi ta mười năm về sau, luôn thấy trong đầu mình ra hình ảnh hạnh phúc: ánh nắng mặt trời, tiếng cười con trẻ, những ánh mắt đồng điệu của cặp vợ chồng vẫn là tình nhân...

      Vớ vẩn! chẳng bao giờ có ánh nắng mặt trời, chỉ là chúttia sáng, chói lòa nhưng mãi mãi phù du.

      Chỉ có đau khổ, bóng đêm, nỗi sợ hãi và...
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần III - Thiên thần đồng bạn lữ - Chương 24 - Cuộc đào tẩu vĩ đại
      Để bay lên cao hơn, nhàng hơn chút

      Những đôi cánh màu bạc, tóc trong gió tung bay

      Trước cơn đại hồng thủy, trước lúc xe trượt bánh

      Rời khỏi con đường, và rồi...

      ... chẳng còn gì, thế là hết.

      CLARIKA, Escape Lane

      Khu phố Nob Hill

      24 tháng Mười hai

      8 giờ sáng

      Tiếng còi cấp cứu hú vang, chiếc xe lao vào bãi đậu của khoa cấp cứu bệnh viện Lenox.

      Kíp trực đón nhận bệnh nhân tự động chia thành hai để kịp thời hành động.

      - Bệnh nhân thế nào? - Bệnh nhân thế nào?

      - Nam, 34 tuổi, hôn mê, đa chấn thương. - Nam, 60 tuổi, hôn mê, đa chấn thương.

      Đặt hai xe đẩy, hai cáng cứu thương như đua nhau lao trong hành lang bệnh viện để xem ai tớip mổ trước tiên, ai là người đầu tiên được chụp, ai được bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất phẫu thuật... Có vẻ như là cuộc đối đầu giữa Martin và Archibald vẫn còn tiếp diễn ngay cả khi chạm ngưỡng cửa tử.

      - ta nhảy từ cầu Cổng Vàng -... rơi từ độ cao 70 ..............mét từ cầu xuống.

      xuống cách đây 30 phút....

      - Cảnh sát tuần tra đường biển vớt lên................ - ... chưa đầy ba phút sau khi va đập...

      - Gãy dập nhiều nơi... ............. - ... nhiều nội chấn thương.

      Người ta lập tức đặt ống nội khí quản cho hai người đàn ông tại trường vụ tai nạn. Được truyền thuốc giảm đau và thở máy, mỗi người được đeo nẹp cổ và cắm cùng lúc năm ống truyền. Chừng ấy ống dây cố gắng níu kéo họ với cuộc sống, song liệu được bao lâu?
      ° ° °
      Tình cờ sáng nay, Elliott Cooper, trong những bác sĩ phẫu thuật gạo cội nhất trong bệnh viện, lại bộ ngang qua bãi đậu xe của khoa cấp cứu sau đêm trực dài, đúng vào lúc xe cứu thương đưa hai người đàn ông vừa được vớt từ biển lên ngay sau khi họ rơi xuống từ cầu Cổng Vàng nhập viện.

      Ba mươi hai năm trước đó, Ilena, người phụ nữ ông , cũng nhảy xuống biển từ chính cây cầu đáng nguyền rủa ấy để tự kết liễu cuộc đời mình. Kể từ đó, biểu tượng của San Francisco để lại cho ông vết thương đau đớn ám ảnh, thúc đẩy ông tích cực tham gia chiến dịch ủng hộ việc lắp đặt thêm hàng rào phòng chống tự tử ngay bên những thanh lan can. Biện pháp đó cho tới nay vẫn chưa được thực .

      cách vô thức, Elliot chăm chú lắng nghe và quan sát hai kíp cấp cứu bận túi bụi quanh những người bị thương: thanh niên người Pháp, Martin Beaumont, và người đàn ông trạc tuổi ông, danh tính.

      loại giác quan thứ sáu dẫn ông ngược đường quay lại để hỗ trợ các đồng nghiệp. Nắm giữ cương vị quản lý tại bệnh viện, ông biết rằng vào ngày sát Noel như hôm nay, lực lượng nhân viên hùng hậu lắm. Song ông cũng cần kiểm tra vài điều. Bóng dáng người đàn ông mà ông thoáng trông thấy... nằm cáng cứu thương... sống mũi hơi khoằm và màu tóc hoa râm... người đàn ông danh tính và bí ... liệu có khi nào...

      Khi ông bác sĩ ngoại khoa cúi xuống nhìn người nằm cáng, ông nhận ra người bạn cố tri của mình, Archie Blackwell. Elliot ngay lập tức cầu ghi tên mình vào danh sách bác sĩ trực. Ông thay trang phục và ngay trước khi tắt điện thoại di động, ông bấm số gọi Gabrielle.

      ° ° °
      Bực , cứ đến phiên trực của mình là toàn gặp những ca máu me ghê người...

      Claire Giuliani, trong số các bác sĩ nội trú trực, phát hoảng khi nhìn thấy thân hình nằm thẳng đuỗn đầy thương tích của bệnh nhân, thanh niên người Pháp chỉ hơn vài tuổi: các đốt sống và xương sườn gẫy rạn, hai đùi và bàn chân gẫy, xương đòn gẫy đôi, lồng ngực dập nát, háng và vai phải trật xương. Đó là còn chưa kể đến những vết thương bên trong cần phải xử lý khẩn cấp: vỡ lá lách, đứt ruột...

      ° ° °
      Elliot choáng váng kinh hoàng: cú va đập mạnh đến mức có thể nó giết chết Archibald. Lưng đập xuống mặt nước. Dường như cố gắng bảo vệ Martin và hứng trọn về mình phần va đập mạnh nhất khi rơi xuống.

      Toàn bộ vùng xương chậu và đốt sống vỡ vụn, hai bên thận bị phá hủy, vỡ lá lách và bọng tiểu, vết phù não và rất nhiều vết nội thương. Chẳng cần phải là bác sĩ cũng có thể hiểu ngay rằng đến mức này cơ hội sống sót được gần như bằng và cho dù có phép lạ gì nữa những tổn thương ở cột sống và tủy sống chắc chắn bao giờ cho phép bạn ông có thể lại được nữa.

      ° ° °
      Trưa

      Trong hành lang dẫn tới khu phòng mổ,nơi được phép đứng chờ, Gabrielle run rảy nhìn từng cử chỉ của các bác sĩ phẫu thuật, phía sau lớp cửa kính mờ, họ cố gắng cứu sống hai g đàn ông của đời .

      Cho dù biết vì sao Martin và Archibald lại cùng nhau thực "cú nhảy tử thần" từ cầu xuống, song biết kết cục thảm thương này chắc chắn là điều thể tránh khỏi trong cuộc đối đầu khoan nhượng giữa hai người họ với nhau.

      cố tình lẩn tránh chọn trong hai người, muốn giữ lại cả hai, muốn làm họ xích lại gần nhau, muốn thương cả hai người, song chắc chắn rồi cũng phải có cuộc đụng đầu để rồi kết cục bi thảm chỉ có thể là cái chết.

      ° ° °
      20 giờ

      Đêm buông xuống được nhiều giờ đồng hồ khi bác sĩ Claire Giuliani rời phòng mổ, vẻ mặt mệt mỏi và hai mắt thâm quầng. rầu rĩ ném đôi găng tay và áo blu và thùng rác rồi lột chiếc mũ phẫu thuật để bung mái tóc ướt đầm mồ hôi. lọn tóc tím rơi xuống mắt nhưng chẳng buồn vén lên. mua cho mình ly cà phê ở máy bán tự động rồi ra bãi đậu xe. Đêm nay, khí trở nên mát mẻ và điều này cũng hẳn làm khó chịu. mới chuyển tới San Francisco chỉ vài tuần nay và bắt đầu thấy nhớ Manhattan. quá chán cái lối sống ra vẻ nhàn nhã, những con người dễ chịu và đáng mến, tinh thần lúc nào cũng sảng khoái đến nỗi gần như lây nhiễm cả sang nhau. chẳng hề thuộc típ người như vậy: chăng dễ chịu, chẳng quyến rũ cũng chẳng lạc quan. Lúc nào cũng cảm thấy trong người khó chịu và thích cái lạnh lẽo khắc nghiệt của mùa đông New York hơn là bầu khí ấm áp của California. cố kìm cái ngáp dài. Hai mắt cay xè: mệt mỏi vì phẫu thuật cả ngày cộng thêm cáu giận vì những việc mình làm chẳng thay đổi được gì nhiều. " chàng đẹp trai" giờ trông xấu xí và cũng chẳng còn được mấy mẽ bên ngoài: chấn thương mặt, dập phổi và tràn dịch màng phổi... Theo kết quả chụp cắt lớp, sẵn sàng đánh cược rằng chắc chắn đêm nay trong não bắt đầu hình thành ổ máu tụ. Nếu đúng như vậy lại phải phẫu thuật thêm lần nữa, và trong tình trạng nay chắc chàng cũng chẳng thể nào trụ nổi. Và cho dù có hồi tỉnh được sau trận hôn mê này làm sao có thể nghĩ cú rơi như vậy để lại những tổn thương ở thần kinh cột sống khiến có thể liệt toàn thân?

      nóng nảy giật phăng miếng dán nicotine cánh tay rồi lục tìm trong hộp đựng găng tay xe để tìm bao thuốc lá cũ.

      Đứng dựa người vào đống sắt cũ của mình - chiếc Cocinelle được sơn lại màu tím hoa cà, cố ý cho nó xấu xí, - châm điếu thuốc đầu tiên của mình sau hai tháng trời, với vẻ nửa như đầu hàng nửa như thách thức.

      Lại đây nào, chất nicotine khốn kiếp, lại đây gặm nhấm da thịt ta từng chút ...

      Tay phải cầm điếu thuốc lá, tay trái cầm di động: tất cả những gì khiến nghiện đều có đủ. Suốt cả ngày, Claire luôn lo lắng liếc nhìn chiếc Blackberry, tuyệt vọng mong chờ đốm đèn màu đỏ nhấp nháy báo hiệu tin nhắn hoặc email vừa nhận được. chờ đợi cuộc gọi hay tín hiệu từ người đàn ông. Tuy nhiên, đó lại là người lẩn trốn khi rời bỏ New York. người nhưng chưa từng được nghe "em ". người bị đối xử tồi tệ. người từng bị phản bội, làm thất vọng, tổn thương. Chỉ để xem những điều đó có làm tình của suy giảm. Chỉ để xem liệu có thể là người vượt qua cả điều tồi tệ nhất. Bởi chẳng biết cách nào khác. Có thể ngày, nếu người đàn ông vẫn còn ở đó, nếu vẫn kiên nhẫn và nhất định chờ , có thể rộng mở trái tim mình với với những lời làm đổi thay tất cả.

      mân mê điện thoại. Cả tuần nay, người đàn ông đó hề gọi cho . Có thể cũng bỏ cuộc, như những người khác. tìm cách xua ra khỏi tâm trí và máy móc kết nối với mạng internet của bệnh viện. Trong lúc gõ bàn phím lướt từ trang này sang trang khác, bắt gặp luận án tiến sĩ được bác sĩ Elliot Cooper hướng dẫn thực , đề tài về những tai nạn cầu Cổng Vàng. Qua đó, biết được rằng từ khi cây cầu được thông xe vào năm 1937, có 1219 người nhảy xuống biển tự tử: tức là khoảng hai chục trường hợp mỗi năm. Và trong số 1219 người đó, chỉ có 27 người sống sót!

      Chưa được hai phần trăm... , rầu rĩ nghĩ.

      Dựa kinh nghiệm, biết khó có thể tin vào
      những con số thống kê này.

      ° ° °
      20h15

      Tiếng bíp đều đặn như tín hiệu tàu ngầm.

      căn phòng lạnh lẽo và xanh phơn phớt: phòng hồi sức của bệnh viện Lenox.

      Hai chiếc giường đẩy bằng thép đặt cách nhau vài mét.

      Giữa hai chiếc xe, phụ nữ ngồi ghế, lưng gập xuống, hai tay ôm lấy mặt, mệt mỏi vì khóc quá nhiều.

      người chầu chực trắng đêm trông bệnh nhân.

      Hai người đàn ông tranh đấu với nhau thay vì cố gắng hiểu nhau.

      Hai người đàn ông, mỗi người bằng cách riêng của mình, cùng người phụ nữ.

      Hay đúng hơn, biết phải người phụ nữ đó như thế nào.

      ° ° °
      20h30

      Claire Giuliani dập tắt điếu thuốc lá cuối cùng và cài khuy chiếc áo khoác kiểu lính cổ gắn những cây ghim to tướng đầu mạ bạc. Về nguyên tắc, hết ca trực. Giờ là tối 24 tháng Mười hai. sắp bước sang tuổi ba mươi. Nếu là bình thường, có lẽ phải đón năm mới cùng gia đình hoặc người bạn trai, hoặc ít ra cũng ở trong phòng trực cùng với các bác sĩ nội trú khác để trang hoàng bệnh viện nhân dịp lễ. Nhưng Claire thực thể nào thay đổi được. chỉ thích độc chiếm đau đớn trong cuộc tình giữa hai người, và cứ như vậy, học được cách tự hài lòng với độc mà nghề nghiệp của chẳng có cách gì cải thiện cho khá hơn. nghề lúc nào cũng gần gũi với tử thần, đến mức hủy hoại theo từng ngày trôi qua, đồng thời cũng khiến tự dệt nên cho mình vài sợi dây liên hệ vô hình với bệnh nhân dù bản thân hề muốn. Những sợi dây liên hệ giúp cho đứng vững, vào những đêm như đêm nay, và đối với dường như đó chính là những sợi dây gắn liền với thế giới của con người.

      Nhìn bề ngoài, là người thành đạt trong cuộc sống. là bác sĩ phẫu thuật, và chỉ cần bỏ chút xíu thời gian quan tâm tới mình, có thể trở nên xinh đẹp và là nhân vật nữ quyến rũ trong cuộc sống hằng ngày theo kiểu Grey's Anatomy, thân hình bốc lửa và đầu óc sexy. Nhưng lại giống như vậy...

      lần nữa nhìn màn hình điện thoại. Vẫn chẳng có đèn đỏ nhấp nháy.

      Mà sao tự mình gọi nhỉ?

      Sao thử chấp nhận rủi ro tỏ ra mình yếu đuối trước mặt người đàn ông? Trước kia từng thử, hồi đó cách đây lâu lắm rồi, và sau lần đó trở nên tả tơi, vô vị, trơ trụi như mặt đất sau cơn đại hỏa hoạn. tự nhủ với lòng bao giờ để mình rơi vào cảnh ấy nữa, song càng thêm tuổi càng hiểu ra rằng nếu như con người ta có thể dần dịu cảm giác ăn năn, song lại chẳng hề dễ dàng xóa nuối tiếc.

      màn hình , cho danh bạ chạy rồi dừng lại ở số điện thoại được lưu bằng cái tên bí là Him.

      run rẩy đặt ngón tay lên nút gọi, tự cho mình thêm vài giây suy nghĩ, rồi cùng với cú thăng hoa của trái tim, quyết định dấn bước, song...

      chiếc xe cấp cứu lao vội vào trong, dừng lại ngay trước hai cánh cửa tự động và nhả ra chiếc cáng đó là còn rất trẻ nằm bất động, gương mặt bị lấm lem bởi màu mascara.

      Claire bước lại gần. Vì sao chẳng có ai ở đây để đón nhận bé bệnh nhân này?

      máy móc cúi xuống băng ca. bé mặc chiếc quần bò cạp trễ (quá trễ), cái áo phông bó màu hồng (quá bó) đó có ghi dòng chữ rất khó hiểu: Chẳng phải nữ thánh chẳng động vào.

      - Chúng ta có gì đây? hỏi trong những nhân viên theo xe cấp cứu.

      - bé mười bốn tuổi định tự vẫn bằng cách tiêm hỗn hợp độc tố vào người: sút clorat, glyphosate và pentachlorophenol.

      "Claire, em khỏe ?" tiếng thầm xa xôi. đưa mắt nhìn xuống điện thoại. Đó là giọng của , chỉ có thể là của . ngập ngừng nửa giây rồi quyết định tắt điện thoại để tập trung chăm sóc bệnh nhân "của mình".

      Vụ thử tự sát khi mới mười bốn tuổi.

      Đúng là tối nay, quá khứ cố tình quay trở về ám ảnh cách lạ kỳ.
      Last edited: 21/8/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :