1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu đời anh vắng em - Guillaume Musso (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần II - Những đường phố San Francisco - Chương 15 - Nửa còn lại của tôi
      Trong tâm hồn chứa rất nhiều thứ vô cùng quý báu mà chính chúng ta cũng hề biết. Hoặc giả như cuộc sống của chúng ta thiếu những thứ đó, đó là vì mỗi ngày chúng ta đều trao nó cho người khác bởi nỗi sợ thất bại, sợ phải đau khổ và sợ dám sở hữu chúng.

      Marcel PROUST

      Thưa quý ông, quý bà, máy bay của chúng ta chuẩn bị hạ cánh xuống San Francisco. Xin vui lòng cài dây an toàn, dựng lại lưng ghế của quý khách.

      Vẫn còn bàng hoàng vì những gì vừa đọc được, Martin lặng người, nghe thấy thông báo của tiếp viên trưởng.

      Cái tên ấy... Ngày sinh ấy...

      Gục đầu xuống tập tài liệu, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi và tim đập dồn dập, vội vàng, run rẩy đọc nốt bản án. Bản án của phiên tòa kết tội Archibald mười năm tù giam vì gây thương tích nặng cho bác sĩ Alister.

      Bản photo tập hồ sơ cải tạo của ở nhà tù San Quentin có nhắc tới vài vụ ẩu khiến được giảm án, song cũng đề cập tới việc rất chăm đến thư viện và tham dự đều đặn các khóa học về lịch sử nghệ thuật của giảng viên tình nguyện đến từ Stanford.

      Song điều ngạc nhiên nhất là suốt thời gian ngồi tù, Archibald hề được người nào tới thăm. người bạn dù chỉ để động viên: "Hãy cố lên". người thân để cho biết tin tức về gia đình, chẳng có ai cho biết về đứa con của ...

      Rồi người ta mất dấu sau cuộc vượt ngục vào tháng Mười năm 1981. Joseph A. Blackwell bốc hơi hoàn toàn để lại địa chỉ, để rồi biến thành Archibald McLean, vua trộm...

      Martin săm soi trang giấy cuối cùng, bản photo được sao chụp hôm qua. Khỏi cần cũng đoán được đây là cuộc điều tra bổ sung vội vàng, được tiến hành gấp gáp bởi Cục Điều tra liên bang và kèm theo bức ảnh mà vừa muốn nhìn nhưng cũng cảm thấy sợ: hình có khuôn mặt khó nắm bắt, kính râm đeo mũi, ngồi sau tay lái chiếc xe Ford Mustang màu xanh ngọc lấp lánh dưới làn nước mưa mà bao giờ quên được. cuối mùa hè năm ấy từng cầu : " ở lại thêm !"

      Để che giấu bối rối, quay mặt nhìn ra ô cửa. Sau những rặng núi cằn cỗi, mường tượng ra bờ biển California, những đợt sóng cồn của biển Thái Bình Dương và vịnh San Francisco.

      cũng đoán rằng Archibald và có chung tình trọn vẹn.

      Và nhất là, đoán ra rằng cuộc truy tìm Archibald có ý nghĩa lớn hơn nhiều so với việc bắt giữ tên tội phạm. Đó là cuộc điều tra về chính mình, liệu pháp trị liệu thực thụ. Chẳng phải theo kiểu cứ tới đặt mông ngồi xuống văng của phòng khám tâm lý, mà là đối diện với quá khứ của chính mình, với những nỗi sợ đào sâu chôn chặt từ lâu và những vùng nhân cách khó tỏ bày nhất của chính mình.

      ° ° °
      cần tới nửa giây Archibald mở xong khóa cửa ngôi nhà sàn nơi Gabrielle sống.

      bước vào đó mà có cảm giác giống như bước vào điện thờ và đột nhiên bị cảm xúc chiếm lĩnh, như vừa bị con thú nhảy lên cắn cổ. Chính trong ngôi nhà bồng bềnh mặt nước này, ba mươi ba năm về trước, tỉnh dậy bên cạnh Valentine, cái buổi sáng tháng Mười hai đáng nguyền rủa ấy đẩy cuộc đời họ vào cơn ác mộng.

      thận trọng tiến vào bên trong. Mùi hương trầm lơ lửng trong trung. Ngôi nhà trống trơn, song ngập tràn kỷ niệm. Chỉ đưa mắt cái là nhận ra bộ bàn ghế bằng gỗ sồi mà cả hai cùng nhau sơn lại, cái tủ đựng quần áo mua rẻ ở chợ đồ cũ Carmel, tấm gương soi cả người moi ra được trong kho hàng thanh lý ở Monterey...

      Làn gió biển nhè thổi qua cánh cửa hé mở làm đung đưa những tấm rèm cửa mỏng như làn hơi nước che hờ ánh sáng bên ngoài.

      bước tiếp vào trong bếp, những mảnh ký ức lại càng lên nhức nhối, những bữa trưa tình nhân, lần chuẩn bị đồ nấu thử công thức nổi tiếng của món mì sốt pesto, món ăn ưa thích nhất của Valentine, tiếng những ly rượu chạm vào nhau, những tiếng cười giòn giã, những đôi môi gắn vào nhau, tìm kiếm nhau.

      Cố gắng chống cự lại những hình ảnh từ quá khứ về, mở vòi nước và vốc ít nước vã lên mặt. Hai ngày trước, căn bệnh ung thư gặm nhấm tuyến tụy của đột nhiên tấn công khiến suy sụp tới mức còn gắng gượng nổi dù chỉ chút xíu. Hôm nay, bỗng nhiên thấy khỏe hơn hẳn. Thuốc giảm đau liều cao bắt đầu phát huy tác dụng, giúp chống chọi với căn bệnh và ban cho phục hồi tuy chỉ nhất thời song có thể cũng đủ thời gian để chuyện với Gabrielle lần cuối.

      Lần cuối cùng này cũng là lần đầu tiên.

      ° ° °
      Trong tù, nỗi đau đớn gần như khiến phát điên và luôn từ chối quyền làm cha của mình. Người ta đành giao Gabrielle cho bà ngoại của bé, phụ nữ người Pháp hơi mơ mộng, lấy chủ đồn điền trồng nho ở Sonoma Valley. Sau khi đào tẩu khỏi nhà tù San Quentin, vào những năm đầu thập kỷ 1980, bí mật tìm hiểu về con và biết được rằng người ta với bé rằng cha chết, rằng gia đình trước kia sống ở Scotland và đó là nơi rất xa xôi.

      Suy cho cùng, có lẽ cứ như thế lại tốt hơn.

      Thế nhưng, thể ngăn mình đến cổng trường chờ bé ra để được nhìn thấy con ít nhất lần. quan sát con từ xa và những gì cảm nhận được khiến kinh sợ. oán hận đứa này! hận đứa bé kinh khủng vì chính nó tước mất của người phụ nữ mà thương. Điều này bất công và vô lý, nhưng chẳng thể làm gì để ngăn được cảm giác ấy.

      Vì vậy, chọn cách biến mất và biết rất phải làm điều đó như thế nào...

      ° ° °
      Nhà ngục San Quentin

      Tháng Mười năm 1977

      - Và ông trốn thoát thành công?

      - Đúng như những gì tôi kể với cậu, chàng trai ạ. Nhưng thời đó hai lá phổi của tôi vẫn chưa bị tàn phá.

      Ngồi hai tấm đệm, Archibald và người bạn tù Ewan Campbell kể những câu chuyện đứt quãng về quá khứ. đúng hơn là Campbell kể, còn Archibald chủ yếu lặng lẽ ngồi nghe.

      Hai người đàn ông ở chung phòng giam với nhau được vài tháng. Sau thời gian đầu khá trục trặc, cuối cùng giữa hai người thiết lập được mối quan hệ đồng cảm thực và điều này càng được củng cố thêm nhờ tình đồng hương, họ đều là người Scotland.

      Campbell thi hành bản án tù giam nhiều năm vì tội trộm tranh. Bằng mồm mép liến thoắng, tên này giúp cho Archibald vơi bớt nỗi khổ đau nhấn chìm trong tuyệt vọng kể từ khi bị bắt giam.

      - Bây giờ, với hệ thống an ninh như thế, ông thể nào thoát ra được, Archibald tiếp lời và nhăn mặt.

      - Cậu nhầm. Người ta cứ tưởng rằng chỉ cần con ruồi đậu bức tranh thôi là có cả chục tên cớm chạy xe rú còi inh ỏi bu tới ngay. Nhưng đó là trong phim thôi. Thực tế hoàn toàn khác. Tin tôi , tất cả các bảo tàng thế giới đều có thể đột nhập vào được: chỉ cần biết được kẽ hở thôi.

      - Thế ông có biết những kẽ hở đó ?

      - Tôi biết kha khá. Đúng thế, tôi biết nhiều phết đấy...

      Lão già ra vẻ tự mãn che giấu, rồi cố tình thêm với Archibald:

      - Cậu có muốn học thêm vài mánh khóe ?

      Archibald chậm rãi lắc đầu rồi cười khẩy đáp:

      - Tôi muốn có kết cuộc giống ông.

      Rồi như để tỏ câu chuyện đến hồi kết thúc, ngả người nằm xuống đệm và đọc tiếp cuốn tiểu thuyết dang dở: Bá tước Monte-Cristo của Alexandre Dumas.

      Nhưng bạn tù của vẫn chịu buông tha:

      - Chúng ta tiếp chuyện này sau nhé, bạn trẻ, chuyện sau.

      ° ° °
      Cứ như vậy, ròng rã tháng này sang tháng khác, Ewan Campbell dạy cho tất cả những gì lão ta biết về nghề trộm trước khi chết rục trong tù vì căn bệnh ung thư phổi.

      Vào thời điểm bước ngoặt cuộc đời, Archibald quyết định phát huy tất cả những gì học được và hóa thân phần nào vào "thầy giáo" của mình. Vĩnh biệt Joseph Archibald Blackwell, chào mừng Archibald McLean!

      Sau đó, nhân vật vua trộm mà buộc lòng phải đóng vai khiến phải thường xuyên cảnh giác, sống cuộc đời lẩn trốn, biến hóa theo nhiều danh tính, nhiều nơi trú và những phi vụ động trời. vận động cả về trí óc lẫn thể xác giúp duy trì cuộc sống và ngăn quá sa lầy vào những ăn năn, hối tiếc.

      Mọi chuyện yên ổn trong thời gian. Rồi hiểu ra rằng thái độ bướng bỉnh cố tình chối bỏ tồn tại của con phải là điều Valentine mong muốn. Trong những đêm càng về sau càng trở nên ngắn ngủi, vẫn thường giật mình tỉnh giấc bởi cùng cơn ác mộng, luôn kết thúc bởi cùng tiếng kêu:

      "Nó là con , biết , em chắc chắn đấy! nó, phải , Archie, nó!"

      Giống như tiếng gọi từmột cõi xa xôi nào vọng lại chỉ cho con đường .

      Thế là vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Gabrielle, quyết định nối lại liên lạc với bé để ra và thanh minh cho mình.

      Nhưng cho dù có sẵn thiện chí đó, cũng chẳng có can đảm.

      Bởi vẫn luôn xấu hổ về thái độ của mình - chẳng biết phải dùng lời nào để biện minh - và sợ con phản ứng. Nếu con bé giống như mẹ nó chắc chắn nó cũng có cá tính vô cùng mạnh mẽ và có điều gì đó mách bảo rằng nó chẳng dang rộng đôi tay để đón nhận bước vào cuộc đời nó.

      Để phải bối rối ra mà chẳng được vài lời ngắn ngủi nào với bé, chỉ tìm ra cách: cải trang.

      Ngày 23 tháng Mười hai năm 1990, người lái xe taxi đưa ra sân bay: chính là .

      Ngày 23 tháng Mười hai năm 1991, ông cụ trông kỳ quái bị kẹt trong thang máy ở trung tâm thương mại cùng với : chính là .

      Ngày 23 tháng Mười hai năm 1992, người ăn xin bẩn thỉu chơi kèn xaxophone phố Market nhận của đô la bố thí: chính là .

      Ngày 23 tháng Mười hai năm 1993, người bán hoa tới giao cho bó hoa hồng ngàn lẻ bông từ người ngưỡng mộ danh: cũng lại là .

      , , ... luôn diện nhưng hề lộ diện vào tất cả các ngày sinh nhật của , đối với , chừng ấy lần sinh nhật của con là chừng ấy hồi ức sầu thảm cứ lặp lặp lại.

      Mỗi lần đối diện với con, đều tự nhủ lần này đúng là cơ hội, rằng những lần phải lừa dối và ngụy trang kết thúc, nhưng lần nào cũng đều chùn bước.

      Thế nhưng những lần lén lút gặp Gabrielle làm dậy lên tình cảm cha con mà chưa từng nghĩ là mình có. Vì bất an, quyết định thuê thám tử tư theo dõi con để cập nhật cuộc sống hằng ngày của con . cách làm chẳng hề trung thực và đạo đức, nhưng lại là phương thức duy nhất hữu hiệu giúp có thể đứng trong bóng tối và giữ vai trò thiên thần hộ mệnh của con .

      Mỗi lần tài khoản ngân hàng của cạn kiệt, mỗi lần người quá thô bạo, những lần cháy túi, những khoản chi phí chăm sóc sức khỏe lường trước; đều xử lý và lương trước mọi vấn đề. Dù sao có cũng hơn , nhưng như thế vẫn chưa đủ...

      Đến giờ, biết căn bệnh kia cho quyền lựa chọn, và xét từ góc độ nào đó như vậy lại giúp cho mọi chuyện trở nên đơn giản hơn.
      ° ° °
      Archibald mở tủ lạnh và bật nắp lon bia Corona.

      Cầm lon bia trong tay, lại trong phòng khách, xem xét từng món đồ trang trí, tò mò khám phá những cuốn sách, những bộ phim mà con thích.

      để quên chiếc Blackberry sạc pin dở vứt đĩa đựng hoa quả. lật qua lật lại cái máy và chẳng khách sáo xem luôn email và tin nhắn của : toàn những mẩu tin chẳng lấy gì làm lịch của những gã gặp ở các buổi tiệc tối, những lời mời uống nước, những lời tán tỉnh gạ gẫm chẳng để lại tên tuổi. Sao Gabrielle có thể coh lũ khốn ấy số điện thoại nhỉ?

      giá chỉ có hai khung ảnh. Tấm ảnh đầu tiên biết rất vì chính là người cầm máy chụp: tiếng cười của Valentine, bị át bởi tiếng sóng biển đập vào những vách đá ở mũi Antibes trong kỳ nghỉ của hai người tại Pháp. Tấm ảnh thứ hai chụp chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi: Martin Beaumont, vào mùa hè năm 1995.

      Chính cái chàng Martin Beaumont bám theo nhiều năm trời. chàng Martin Beaumont mà dụ chơi mèo đuổi chuột và chính cũng cho người theo dõi từ nhiều tháng nay.

      Archibald đeo kính và để nhìn cho bức ảnh. từng xem hàng chục tấm ảnh chụp Martin, nhưng tấm này hoàn toàn khác. Khuôn mặt này gợi nhớ tới khuôn mặt khác. Khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn buông vũ khí mà chẳng hề sợ hãi. Khuôn mặt của người đàn ông ngắm nụ cười bao dung của người phụ nữ. Khuôn mặt của người đàn ông mới lần đầu.

      máy móc tháo khung ảnh ra. Phía sau tấm ảnh, tờ giấy gập tư rơi xuống thảm. Archibald nhặt lên và mở ra xem. Đó là lá thư đề ngày 26 tháng Tám năm 1995 bắt đầu như thế này:

      Gabrielle thân mến,

      chỉ muốn báo để em biết ngày mai quay về Pháp.

      Chỉ để với em rằng suốt quãng thời gian ở California, đối với có gì quý giá hơn những lần được ngồi cùng em...

      Bàng hoàng, đứng lặng hồi lâu đọc đọc lại lời tỏ tình này.

      Khi đặt khung ảnh trở lại giá, nhìn trân trân vào đôi mắt Martin và câu như thách thức.

      - Để xem sức cậu đến đâu, chàng trai trẻ.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần II - Những đường phố San Francisco - Chương 16 - tới California
      Tấm bảnđồ cuộc sống được gấp lại nên chúng ta chẳng thể nào nhìn được lối lớn xuyên suốt đường đời, mà đến đâu, luôn có đoạn đường mới mẻ mở ra đến đó.

      Jean COCTEAU

      San Francisco

      Ánh sáng.

      êm dịu.

      Làn gió .

      Bầu trời như của mùa xuân.

      bài hát của nhóm Beach Boys vọng ra từ chiếc đài xe.

      Và bầu trời Paris xám xịt giờ chỉ còn là kỷ niệm.

      Ngồi sau tay lái chiếc xe thể thao mới thuê, Martin leo lên những con đường dốc đứng, hai bên là những ngôi nhà theo kiến trúc Victoria uốn lượn như đường tàu. Mặc dù chỉ còn hai ngày nữa thôi là đến Noel, song ánh nắng mặt trời ngập tràn trong thành phố và mùi biển phảng phất, rất gần, giống như ở bên bờ Địa Trung Hải.

      Khu phố độc đáo này trông như vừa được sơn lại bằng màu phấn nhưng vẫn còn nguyên vẹn bầu khí thư thái và màu nhiệm làm say lòng người như biết thừoi trai trẻ. vẫn còn nhớ như in tất cả: tiếng ồn ào từ bến cảng vọng lên, làn gió mát lành của đại dương, những chiếc tàu cáp kéo có từ những năm 1950, với những tấm vách bằng gỗ và những chiếc chuông đồng.

      phóng vượt qua chiếc xe buýt điện cắm cờ ủng hộ Obama, rồi nhìn thấy vịnh với làn nước xanh thăm thẳm bao quanh là những ngọn đồi trong lúc chạy xe xuống gần bờ biển.

      Lần đầu tiên trong đời, hết hai cây số chiều dài cầu Cổng Vàng bằng ô tô, say sưa ngắm nhìn qua kính chiếu hậu khung cảnh thành phố đắm mình trong vịnh. Sau đó, theo những đường lượn vòng gấp của con đường dẫn tới Sausalito. Những ngôi nhà tráng lệ nằm dựa lưng vào ngọn đồi từ lâu thế chỗ cho những khu nhà tạm bợ của thế hệ hippi đầu tiên, nhưng trong khung cảnh xa hoa này, Martin chỉ nghĩ tới điều duy nhất: sắp gặp lại Gabrielle.

      Chuyện tình của họ bắt đầu tại đây, dưới ánh nắng hè năm 1995.

      Suýt nữa kết thúc vào đêm Noel, trong giá lạnh và đau đớn tại quán bar ở Manhattan.

      Mười ba năm sau, số phận lại chuẩn bị lật lại những con bài mới để mở ra ván chơi mà cả hai người đều chờ đợi.

      ° ° °
      - Quỷ tha ma bắt cho xong! Gabrielle rủa và đóng nắp túi đựng đồ nghề lại. Bộ chế hòa khí lại dở chứng nữa rồi!

      Cúi người xuống động cơ của chiếc thủy phi cơ, nhảy xuống đất bằng vẻ khéo léo nhanh nhẹn như con mèo.

      - sao cả, Sunny an ủi . Chúng ta sửa lại!

      - Chú lúc nào cũng sao cả! Nhưng còn đống hóa đơn của cháu, lấy gì mà thanh toán nếu cháu thể chở khách được nữa?

      - Mình vẫn còn con Sessna cơ mà.

      - Ba chỗ thay cho sáu chỗ, coi như nửa doanh thu tan thành mây khói rồi!

      chống nạnh và đứng lặng ngắm nhìn thứ khiến mình băn khoăn: Nam Thập Tự, chiếc thủy phi cơ Latécoère 28 cổ, chiếc thủy phi cơ động cơ đơn duyên dáng, bọc gỗ thông bá hương phun véc ni và bồi vải. Lớp sơn màu đỏ Bordeaux được trang điểm thêm những đường kẻ màu vàng lấp lánh như hàng ngàn ánh lửa, trông nó tuyệt vời và thu hút chú ý của tất cả những người dạo.

      Thoạt nhìn, trông nó phù hợp với chỗ trong bảo tàng hơn là đậu mặt nước, nhưng Gabrielle tân trang lại toàn bộ, dốc hết các ngày nghỉ cuối tuần và phần lớn tiền dành dụm của vào nó. Cùng với nhà thuyền và chiếc xe Mustang cũ kỹ, chiếc phi cơ này là tàn sản duy nhất do mẹ để lại, và nâng niu nó như chính con ngươi của đôi mắt mình.

      kiểm tra lại những nút thắt kiểu lính thủy ghìm chiếc phi cơ vào cột rồi quay lại căn nhà gỗ nơi Sunny bận rộn với những người khách muốn đặt chỗ, rồi bán kem và đồ uống cho người dạo.

      Bãi vịnh này trông giống như hồ nước được rừng thông bao bọc xung quanh. Vào cuối buổi chiều, ánh sáng dịu , khí trong lành và màu trời xanh ngắt phản chiếu xuống mặt nước hồ khẽ lay động.

      Gabrielle làm việc trong vườn quốc gia này từ mười năm nay. Sau rất nhiều thủ tục, cuối cùng cũng xin được giấy phép khai thác hai chiếc thủy phi cơ để chở khách du lịch lượn vòng ngoạn mục khó quên mặt vịnh. Sunny, ông già từng là dân hippi, trợ giúp trong công việc. Ông qua tuổi nghỉ hưu từ lâu nhưng trong bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, mớ tóc buộc túm đuôi ngựa và những hình xăm kiểu từ nửa thế kỷ trước, ông vẫn làm đám khách du lịch mê mẩn với những ký ức của ông về Summer of Love và về San Francisco huyền thoại của những năm 1960.

      Mùa hè, "hồ nước" tràn ngập những người thích tắm biển, chèo xuồng, lướt ván và mô tô nước. Nhưng vào cuối buổi chiều mùa đông này, bầu khí tĩnh lặng, êm ả trải rộng mặt nước, nơi những đàn cốc, diệc và hồng hạc chung sống hòa thuận vớinhau.

      Gabrielle bước lại gần quầy bán nước với vẻ mặt lo âu. Sunny chìa cho chai nước khoáng ghé miệng uống luôn.

      - gặp vấn đề với cái máy bay hả?

      quay về phía phát ra giọng vừa hỏi . Người đàn ông chống khuỷu tay lên mặt quầy, nhấm nháp chai Corona lạnh, chiếc mũ bảo hiểm đặt ngay bên cạnh. Ông ta khoảng sáu mươi tuổi, mớ tóc đen bù xù, bộ râu ba ngày chưa cạo và dáng vẻ lịch lãm: quần bò và áo chui đầu cổ lọ màu đen, áo khoác thể thao bằng vải tuýt. phải kiểu người cao lớn song cũng chẳng giống ông già đẹp lão. Cũng chẳng phải kiểu người sắp phải cấy ghép thêm thứ gì. Mà có khi ông ta còn chưa cần dùng tới Viagra.

      - Động cơ lại dở chứng à?

      - Vâng! vừa vừa ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh ông ta.

      Ông nâng chai bia hướng về phía như muốn cụng ly chúc sức khỏe.

      quyết định gia nhập cuộc chơi:

      - Cho cháu chai bia, chú Sunny. Ông đây mời cháu mà.

      Đây chính là nguyên tăc số của : ngay từ đầu tấn công quyết liệt và trước đám đàn ông xem họ phản ứng ra sao. Để xem họ nhảy xổ vào bẫy và tự làm cho mình mất mặt hoặc giành lấy quyền vào vòng trong.

      Ông xác nhận nhàng bằng nụ cười và tự giới thiệu:

      - Tôi tên là Archibald.

      - Gabrielle.

      Đến lượt mình, nâng chai Corona về hướng ông rồi ăn phần tư quả chanh trước khi nhấp ngụm bia.

      cảm thấy ánh mắt ông nhìn và ngước mắt lên.

      Ông hề nhìn ngực, mông hay miệng . Chỉ nhìn vào mắt. Vẻ mặt ông toát lên trìu mến chân thành. phải trìu mến của người ông, cũng chẳng phải kiểu người chồng vẫn còn vợ nhưng còn chung đụng nữa. , đây hoàn toàn khác: trìu mến rất đàn ông. điều gì đó mà lâu lắm rồi còn thấy nữa.

      Đôi khi nhớ tới nhưng bài giảng triết học về ngữ dụng. Hegel rằng: Chúng ta suy nghĩ chính bằng lời , vì lời mang lại tồn tại đích thực nhất và cao nhất cho ý nghĩ.

      Thế nhưng càng ngày, những lời càng trở nên trống rỗng khi phát ra từ miệng những gã đàn ông lân la tới gần . Đa phần đều ba hoa như nhau, cùng kiểu bóng gió, cùng kiểu hẹn hò nhảm nhí, những mẩu nhắn tin cụt ngủn, rỗng tuếch và khô khan. Vì thế, đành bám vào những gì được ra: những cử chỉ, ánh mắt, nét mặt, dáng người...

      Và lão Archibald này lại toát ra tự tin chắc chắn đến nỗi chẳng hề cần tỏ vẻ. Có điều gì đó kỳ cục, vừa xa lạ, vừa an toàn, thân thiết.

      ° ° °
      Chỉ dẫn của hệ thống định vị GPS đưa Martin tới tận mặt nước nơi Gabrielle làm việc. đậu xe dưới rặng thông và ngồi lại hồi lâu trong xe, ngập ngừng biết phải làm gì tiếp theo. đọc rất kỹ báo cáo điều tra của FBI song hề thấy nhắc tới bất cứ mối liên hệ nào giữa Archibald và con , nhưng có thể tin hồ sơ này được ? Trước kia, chính cũng từng đặt câu hỏi với trả lời rằng chưa từng biết tới cha mẹ. Vậy tại sao giờ lại phải nghi ngờ?

      Bởi Gabrielle vốn là phụ nữ kín đáo và bí . Bởi vì sống ở San Francisco và vì Archibald, chắc chắn chẳng bao lâu nữa, mò tới thành phố này để tìm cách chiếm hữu viên kim cương. chừng ta tới đây rồi cũng nên...

      Martin nhấn lên nút bấm và chỉ trong vài giây, hai phần nóc xe bằng nhôm khép chồng lên nhau, biến chiếc xe thể thao mui trần thành chiếc xe hai chỗ thân gẫy. Khi bước ra ngoài để khóa cửa xe lại, thoạt đầu thể nhận ra được bóng của chính mình in kính xe. Phải thừa nhận rằng Lloyd's Brothers rất chu toàn: khi về tới khách sạn, thấy ngay ba bộ vest Smalto may đo rất khéo, ống tay áo ôm khít lấy cổ tay, vai và thân vừa vặn. Bất ngờ hơn thế, thợ cắt tóc chờ sẵn trong phòng và biến chàng cảnh sát trẻ râu ria xồm xoàm, mái tóc dài bù xù thành nhân vật chính trong bộ phim truyền hình dài tập của Jerry Bruckheimer 1. Ngoại hình mới mẻ này khiến cảm thấy mình như nằm trong lớp da của người khác. người trông ưa nhìn và nhẵn nhụi hơn, song với cũng chẳng hơn gì chàng cảnh sát đờ đẫn lê đôi giày Converse khắp vỉa hè Paris. Mà chẳng hiểu từ bao giờ còn cảm thấy hài lòng với chính mình nữa?

      Từ khi ...

      mệt mỏi thở dài và vài bước về phía "hồ nước". Nơi này yên bình, sáng sủa và gợi cho nhớ lại vùng Provence của tuổi thơ . Chỉ còn thiếu lũ ve sầu nữa thôi là hoàn thiện bức tranh.

      về phía căn nhà bằng gỗ ghép nằm sát mép nước, được biến thành quán cà phê .

      Và đúng lúc đó trông thấy họ...

      ° ° °
      - có muốn cho tôi xem qua cái động cơkhông? Archibald hỏi với giọng nhiệt tình.

      - Ông là thợ cơ khí à?

      - hẳn. Tôi làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật.

      - Vậy tôi nghĩ chẳng ích gì đâu, Gabrielle vừa cười vừa trả lời. Cái động cơ này rất đỏng đảnh, máy bay cũ rích rồi mà...

      - Phải, tôi biết, chiếc Late 28.3.

      Gabrielle nhíu mày, vừa bất ngờ vừa nghi hoặc.

      Archibald lại càng tỏ ra am hiểu về kỹ thuật:

      - Động cơ của nó phải máy Hispano nguyên gốc, đúng ? thay nó bằng máy gì?

      - con Chevrolet.

      - 640 mã lực?

      - Phải, đúng... đúng như vậy.

      Lần này lại càng nghi ngờ hơn: gã này quá rành về máy móc.

      - Tôi có thể ra ngó lát được ?

      Như nỗ lực cuối cùng, chìa hai bàn tay dính đầy đầu mỡ của mình ra.

      - Rồi lại dây đầy hết cả ra người ông!

      Nhưng Archibald cởi áo vest ra và xắn tay áo thun lên.

      - Tại ông muốn thế đấy nhé! vừa vừa cười và đưa cho ông hộp đồ nghề.

      thích thú theo ra tận chỗ đậu máy bay, khéo léo trèo lên thân máy bay cứ như thể cả đời quen với việc đó.

      - tặng tôi gì nếu tôi sửa được nó? Ông vừa hỏi vừa mở nắp máy ra. bữa tối chứ?

      chớp mắt nhiều lần. Trái tim đập dồn đập.

      gáo nước lạnh.

      biết mình có khả năng ấy. Khả năng hấp dẫn đàn ông, khiến họ tưởng rằng có thể đến với và khiến cho họ muốn thử vận may. Và họ xáp lại, người khéo léo người vụng về, nhưng bọn họ cũng chẳng khác nhau nhiều.

      được cho ông ta thấy bối rối, thất vọng. Phải vờ tỏ ra thích thú về điều đó.

      - Vậy là rồi... Ông cứ tự ra vẻ là quý ông lịch lãm, nhưng rốt cuộc, mọi chuyện rồi cũng kết thúc giống như vậy, phải : bữa ăn tối, ly rượu, rồi mây mưa chớp nhoáng...

      Archibald làm ra vẻ như chưa nghe thấy. nhấn mạnh:

      - Tóm lại, ông cũng giống như tất cả bọn họ thôi.

      - Có thể như vậy, thừa nhận rồi ngước đầu lên khỏi động cơ, nhưng cũng có thể .

      - OK, thách thức, bữa tối nếu ông sửa được động cơ.

      ° ° °
      Tim đập thình thịch, Martin giấu mình trong chiếc mui trần. Run rẩy, mở hộp đựng găng tay trong ô tô để lấy khẩu Glock 19 Parabellum mà Ho đưa cho . Hàn Quốc giữ lời, cung cấp cho khẩu súng và giấy phép sử dụng do chính quyền sở tại cấp. Trong ngăn kéo, còn tìm thấy chiếc đèn pin, quả pháo thăng thiên gọi cứu hộ, con dao săn và đôi ống nhòm. cầm ngay ống nhòm lên và nhìn về phía hồ.

      Gabrielle trò chuyện với bố ấy!

      mặc chiếc áo len với những mũi đan vặn thừng to và chiếc quần bò sờn trùm lên đôi bốt. Martin cảm thấy hai bàn tay run lên nhè . mười ba năm rồi nhìn thấy Gabrielle, nhưng tưởng chừng mới chỉ chia tay ngày hôm qua. Vẫn như ngày xưa, mái tóc hạt dẻ sáng màu gần như ngả vàng của thường che mất đôi mắt, và cũng chẳng buồn lấy tay vén lên. Ánh sáng lúc cuối chiều khiến khuôn mặt cân đối của lại càng trở nên xinh đẹp, khiến cho ở có cái gì đó chợt bừng lên rồi tắt lịm.

      Martin chợt hiểu ra rằng cả thời gian lẫn khoảng cách cũng hề làm phai nhạt tình của .

      Song tình khiến cho con người ta phải đau khổ muốn chết liệu có thực là tình ?
      ° ° °
      Động cơ máy bay khạc lên vài tiếng, giống như bị nghẹt bởi nuốt nhầm cái đinh ốc nằm ngang, rồi lấy lại hơi trước khi nổ rổn rảng và dần trở nên êm hơn.

      Chẳng hề tỏ ra đắc thắng, Archibald thận trọng trèo xuống, ra khỏi chiếc thủy phi cơ và chùi hai tay vào mảnh vải.

      - Vấn đề phải tại bộ chế hòa khí mà là do trong mấy cái nắp xi lanh. Cho dù có thể dùng tạm trong thời gian, song cũng nên nghĩ tới việc thay chúng .

      mặc lại áo vest và sửa lại áo len rồi quay về phía Gabrielle, mỉm cười.

      - Về chuyện bữa tối, tất nhiên chỉ là đùa thôi. Có điều, nếu năn nỉ ...

      Bàng hoàng, thoáng ngần ngừ. muốn kéo dài thêm giây phút này, muốn biết thêm về người đàn ông này, song lại muốn tỏ ra quan tâm.

      - , tôi năn nỉ.

      Archibald chấp nhận ngay lời phán quyết. với lấy chiếc mũ và chào :

      - Tạm biệt Gabrielle.

      - Tạm biệt.

      rời khỏi căn nhà gỗ và về phía bãi đậu xe.

      Lúc này, muốn ông ta ra . muốn nghe ông ta vì những lời của ông ta khiến cảm thấy dễ chịu. muốn biết điều gì ở ông ta khiến cảm thấy mất thăng bằng. muốn, song dám.

      bắt đầu nổ máy chiếc xe phân khối lớn, nhưng rồi lại :

      - Suy cho cùng, chỉ nhận lời chơi với những người mà thích, có phải ?

      - Đúng vậy, thàonhư tiếng thở.

      - Vì sao?

      - Vì những người khác, tôi sợ mất họ, Gabrielle thừa nhận.

      đầu hàng. biết ông ta đọc được ý nghĩ của giống như cuốn sách. Ông ta tìm ra điểm yếu, vết thương lòng, nỗi xấu hổ, vết xước rỉ máu, độ sâu của những vết thương, gọng kìm siết chặt lấy bụng .

      đội mũ bảo hiểm vào, hạ kính xuống rồi nhìn lần cuối.

      có đôi mắt sáng và lấp lánh, giống như vừa mới khóc.

      Đứng giữa bến, thấy mình mỏng manh và gió có thể thổi bay như chiếc lá.

      Có điều gì đó đùa giỡn giữa họ. Đó chẳng phải là quyến rũ, phải ham muốn, song lại có sức mạnh ràng, hiển nhiên.

      Archibald nhấn nút khởi động và chiếc xe bốn bắt đầu rung lên. vừa cài số đột nhiên Gabrielle đuổi theo sau và trèo ngay lên ngồi yên sau. cảm thấy bấu chặt lấy eo và tựa đầu lên vai .

      Archibald bèn tăng ga và chiếc mô tô tan vào trong ánh hoàng hôn.

      --------------------------------

      1. Nhà sản xuất phim nổi tiếng người Mỹ, sản xuất rất nhiều phim truyền hình về đề tài cảnh sát: Chuyên viên, FBI: chứng cứ biến mất, Cold Case... (Chú thích của tác giả).
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần II - Những đường phố San Francisco - Chương 17 - Nỗi khát khai người ấy
      Mỗi người trong chúng ta đều có trong tim ngăn trống rỗng; tôi xây tường bưng kín nó, nhưng nó vẫn biến mất.

      Gustave FLAUBERT

      - Đồ khốn kiếp!

      Sôi sục bởi cơn tức giận, Martin khó khăn lắm mới theo được chiếc mô tô của Archibald. Ở Paris, có đèn hiệu và bộ đàm để báo hiệu cho đồng nghiệp, song ở đây cảm thấy mình đơn độc và trắng tay.

      Được chế tạo từ nhôm, crôm và thép, chiếc xe đua len lỏi giữa biển ô tô. Phía bên kia đường, xe cộ chạy ì ạch, đuôi bám đuôi, nhưng bên này đường, hướng vào thành phố, giao thông suôn sẻ hơn và Archibald tuân thủ biển báo hạn chế tốc độ. muốn bị cảnh sát tuần tra hoặc cảnh sát thuộc Đội Kiểm soát Đường cao tốc California phát , cũng chẳng muốn đe dọa tính mạng con khi hề đội mũ bảo hiểm.

      Martin vẫn biết phải hiểu cảnh tượng vừa chứng kiến như thế nào. Đây có phải là lần đầu tiên Gabrielle và Archibald gặp nhau? có biết về cha mình ?

      hết cầu, chiếc xe băng qua khu rừng Presidio rồi tiếp tục chạy dọc bến tàu. Mặt trời sắp lặn ánh lên những tia sáng rực rỡ bầu trời khiến khách du lịch chụp ảnh lia lịa để làm thiệp, nhưng với Martin, hoàng hôn xuống khiến việc bám theo chiếc mô tô càng trở nên khó khăn hơn.

      ngọn đồi Russian Hill, để mất bóng dáng vạm vỡ, cơ bắp của chiếc Yamaha rồi lại bắt thấy nó hơn, sau đó vài phút, ở lối vào khu phố người Ý.

      Lúc này, chiếc xe bốn chạy tới Embarcadero, con đường xương sống chạy dọc theo bờ biển. Khu công nghiệp cũ này biến đổi ngoạn mục kể từ sau vụ động đất năm 1989. Khu kho cảng biến thành đại lộ trồng toàn cọ dọc hai bên và uốn lượn theo bờ biển suốt mười cây số, khiến những người thích xe đạp và trượt patin đều vô cùng thích thú.

      Archibald qua cả bến phà cuối cùng, nơi có ngọn tháp cao 70 mét, bốn phía đều gắn đồng hồ, nó đứng vững sau mọi trận động đất. Những cửa vòm bằng gạch và sàn lát đá hoa cương khiến cho tòa nhà mang vẻ quyến rũ rất Tây Ban Nha. Ngỡ như ở Miami, Lisbonne hay Séville...

      Rồi chiếc xe phóng lên con đê thoai thoải kéo dài tới sát Thái Bình Dương, nối với lối vào nhà hàng sang trọng nằm mặt biển, nơi dành cho tầng lớp thượng lưu.

      Bị bất ngờ, Martin dừng xe khựng lại và vội vàng tấp vào chỗ đậu xe buýt, trong khi đó, nhân viên nhà hàng dắt chiếc mô tô của Archibald tới bãi đậu và người quản lý nhà hàng dẫn vào bàn trống sân thượng.

      ° ° °
      Đêm xuống.

      Những tòa nhà chọc trời trong khu thương mại lấp lánh trong bóng đêm. Xa xa, đồi Telegraph Hill, tòa tháp Coit Tower rực lên trong bóng tối trông như thanh kiếm trấn thủ. Ánh lửa từ chiếc Zippo lóe lên rọi sáng khoang xe trong chốc lát và Martin tranh thủ rít hơi thuốc dài.

      Lại tiếp tục chờ đợi.

      Lại tiếp tục chĩa ống nhòm vào Archibald, và tự hỏi biết giờ có phải là lúc thích hợp để can thiệp hay .

      Nhưng bây giờ, mọi thứ thay đổi. còn là tên trộm thiện xảo khiến mê mải nữa, bây giờ là cha của Gabrielle và là người tình của Valentine.

      Người đàn ông này sao mà giống đến thế...

      ° ° °
      Mình làm gì ở đây thế này?

      Gabrielle nhìn mình trong gương. Vừa đặt chân vào nhà hàng, ngay vào khu vệ sinh. cần có vài phút để suy ngẫm và tự trấn tĩnh lại. Hấp lực lạ kỳ nào đẩy theo người đàn ông này?Sao có thể bốc đồng như vậy được?

      Tâm trí vẫn còn để tận đâu, máy móc rửa tay và vội vàng sửa lại tóc, ân hận vì ăn mặc quá tuềnh toàng so với nơi sang trọng như thế này.

      Dạo này cảm thấy thoải mái và cũng chẳng cố làm cho mình cảm thấy ngược lại. làm việc rất nhiều, thường xuyên chơi đêm và ngủ rất ít. cũng vẫn tham gia công việc tình nguyện viên ở Những đôi cánh giấc mơ, tổ chức nhân đạo do mẹ thành lập, và chưa bao giờ ngừng cộng tác với đội cứu hỏa: mỗi lần có đám cháy xảy ra trong vịnh, đều lái trong những chiếc Canadair độn cơ tua bin tới lấy nước từ các ao hồ quanh đó.

      cuộc sống đầy bận rộn và luôn hướng về người khác. cuộc sống mà luôn cố hướng đến những ý nghĩa tích cực. cuộc sống mà muốn tự hào về nó. Thế nhưng, tất tả này chỉ là cuộc trốn chạy bằng cách cứ tiến lên phía trước, cố tình làm cho mình quay cuồng với công việc, giống như con bướm đêm cứ bướng bỉnh bao giờ ngừng vỗ cánh, bất chấp mệt nhoài, bất chấp thân mình bị thiêu đốt. bao giờ dành thời gian để tự thú điều mà thừa biết: cần chiếc la bàn chỉ đường cho , vòng tay ôm choàng lấy và những nắm đấm để bảo vệ .

      rút ra lọ thuốc chuốt mi lúc nào cũng mang theo người. Dùng đầu chải thấm đẫm thuốc, khéo léo chải lên những sợi mi khiến chúng dài ra và cong hơn.

      Trang điểm, lúc nào cũng vậy. phải dể làm cho mình đẹp hơn, mà cốt để giấu mình.

      giọt nước mắt lạc má, máy móc dùng tay lau vội trước khi quay trở lại chỗ Archibald sân thượng.

      ° ° °
      Martin chỉnh bánh răng nằm giữa hai chân ống nhòm để điều chỉnh điểm nhìn.

      Nằm giữa trời và biển, sân thượng có mái che của nhà hàng mở ra tầm nhìn toàn cảnh và tạo cho khách hàng ảo giác như dùng bữa tối mặt nước. Sang trọng và nhã nhặn, cách trang trí ở đây nhấn vào tinh tế: những bó hoa lan cao quý rất hợp với tông màu be và trắng, những chiếc ghế bành phủ ga và ánh sáng dìu dịu tạo cho nơi này khí rất ấm cúng.

      Martin dập điếu thuốc đúng lúc Gabrielle đến ngồi cạnh Archibald.

      Lúc đó, trái tim em lại, tâm trí rối bời và bị giằng xé bởi những ước muốn trái ngược nhau.

      Ước mong được chứng tỏ rằng có khả năng bắt được Archibald.

      Song cũng ước mong có thể biết nhiều hơn về .

      Ước mong được thương Gabrielle bởi ràng là nửa còn lại của đời .

      Song cũng ước mong trả lại cnỗi đau đớn từng gây cho .

      Vì đôi khi, tri kỷ cũng có thể là người khiến tâm hồn ta bị đọa đày.

      ° ° °
      Thấy Gabrielle rùng mình, Archibald ra hiệu cho phục vụ bàn để ta đến tăng nhiệt độ lò sưởi bàn.

      cảm ơn bằng nụ cười gượng gạo. Mặc dù bầu khí nơi đây rất ấm cúng song vẫn thể nào thư giãn nổi vì quá rối trí. Để che giấu vẻ lúng túng của mình, chính chủ động bắt chuyện:

      - Ông có vẻ biết nhiều về máy bay ghê.

      - Tôi từng lái vài chiếc, Archibald thừa nhận.

      - Cả thủy phi cơ?

      gật đầu xác nhận và rót cho ly vang trắng gọi sẵn.

      - Tôi vẫn chưa hiểu ông làm gì, hỏi tiếp. Ông bảo tôi là ông làm việc trong lĩnh vực... nghệ thuật, đúng ?

      - cho đúng tôi ăn trộm tranh.

      mỉm cười, cứ nghĩ rằng đùa, nhưng hề thay đổi nét mặt.

      - Đó thực là nghề của ông sao? Trộm tranh?

      - Phải, thú nhận hề đùa cợt.

      - Nhưng ông lấy trộm của ai?

      - Ôi! Của tất cả: các bảo tàng, các tỷ phú, các ông hoàng, bà chúa...

      chiếc xe đẩy gần chỗ họ ngồi, người phục vụ bàn đặt xuống khay bằng bạc đó bày rất nhiều thức khai vị đựng trong những bầu thủy tinh : hàu lạnh phủ trứng cá muối, xa lát ốc trộn quả sơ ri, tôm nướng bơ lạc, thịt tôm hùm và đùi ếch trộn hạt dẻ cười...

      Vừa tò mò vừa dè dặt, họ bắt đầu nếm thử mùi vị đặc biệt của những món ăn đặc sản này. Rồi từ từ, bầu khí dần trở nên sôi nổi hơn. Archibald trêu đùa, Gabrielle thư giãn hơn, rót thêm rượu cho , trở nên vui vẻ đến mức cất tiếng cười. Trong khi buông xuôi mình để giọng đầy bao bọc của cuốn , hề rời mắt khỏi . Dưới ánh nến, nhận thấy những nếp nhăn mệt mỏi bắt đầu lên quanh mắt , nhưng như có phép lạ, chúng chợt mờ và ánh mắt lại trở nên rực rỡ. giống Valentine. Cùng cách nghiêng đầu sang bên khi cười, cùng điệu bộ máy móc cuốn vài lọn tóc quanh ngón tay, cùng vẻ mặt dịu dàng khi những đường nét khuôn mặt giãn ra. Cùng thứ ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt, giốngnhư trong thơ ca, có thể "khiến cho bầu trời sau cơn mưa phải ghen tị".

      với con bé ! Giờ hãy với con bé rằng mày là cha của nó! Chỉ lần trong đời thôi, hãy dũng cảm đối diện với nó. Nếu tối nay mày lẩn trốn, mày lẩn trốn mãi mãi...

      - Ngoài tranh ra, ông có ăn trộm gì nữa ?

      - Có, đáp, đồ trang sức.

      - Đồ trang sức?

      - Kim cương và... cả điện thoại nữa.

      - Điện thoại ư?

      - Những chiếc điện thoại như chiếc này, vừa vừa đẩy lên mặt bàn chiếc Blackberry mà vừa lấy trước đó vài giờ.

      Khi nhận ra điện thoại của mình, đặt ly rượu vang xuống và tiếng cười tắt ngấm.

      Chuyện gì thế này... ?

      biết để quên nó ở nhà sáng nay. Vạy ra gã đàn ông mà hề quen biết này lục lọi căn hộ của và xâm phạm đời tư của . còn gặp chuyện ngớ ngẩn gì nữa đây?

      Archibald đặt bàn tay lên cánh tay con , nhưng hất ra và đột ngột đẩy ghế đứng dậy.

      - Khoan Gabrielle, hãy cho ta được giải thích! kêu lên bằng tiếng Pháp.

      Trong giây lát, cảm thấy chán động vì vẻ tuyệt vọng toát ra từ người đàn ông này. Tại sao ông ta lại với bằng tiếng Pháp? Và tại sao ông ta lại xưng hô như vậy với ?

      Song quá giận dữ vì bị xúc phạm, rời sân thượng mà muốn nghe , và chạy mạch ra con đê như bị ai đó đuổi theo.

      ° ° °
      Martin buông rơi đôi ống nhòm khi thấy Gabrielle sải bước dọc Embarcadero để bắt chiếc taxi. ra khỏi xe mà để bị phát và thụp người xuống nấp sau chiếc xe, mắt dán chặt vào Archibald, đứng bên kia phố, dường như muốn để cho con bỏ .

      Lúc này Martin chưa muốn băng qua đường. Giờ này xe cộ vẫn còn lại như mắc cửi, và muốn phải chạm trán với Gabrielle.

      chiếc xe dừng khựng lại chỗ đúng. chuẩn bị chui vào taxi điện thoại rung lên trong tay . ngần ngừ vài giây rồi...

      ° ° °
      - Đừng bỏ máy, Gabrielle, ta xin con. Hãy để ta được chuyện với con. hai mươi bảy năm nay ta cố gắng làm điều đó...

      Gabrielle quay lại. Bến phà vẫn còn đen kín người. Từng đoàn người hỗn độn vội vã bắt những chuyến phà cuối cùng, hoặc vào uống ly trong những quán cà phê, quán rượu nằm dọc theo đại lộ.

      Ở đầu dây bên kia, Archibald tiếp tục bằng giọng lạc :

      - Ta cần giải thích với con...

      đưa mắt tìm . hiểu. muốn hiểu.

      - Ta vẫn chưa hề chết, Gabrielle.

      Cuối cùng nhìn thấy , đứng cách đó năm chục mét, ở chỗ giao nhau giữa con đê và bế phà.

      đưa tay ra dấu cho như để trấn an và tiếp tục lời thú tội:

      - Đúng là ta bỏ rơi con...

      từ chối chiếc taxi và vẫn đứng im, chết trân giữa vỉa hè.

      - ... nhưng ta có quyền được giải thích lý do với con.

      Archibald cảm thấy tim đập quá mạnh và quá nhanh trong lồng ngực già nua, rệu rã của . Những lời này nghẹn cứng trong cổ họng từ bao nhiêu năm nay, giờ thoát ra được khỏi miệng và tuôn chảy như dung nham phun ra từ miệng núi lửa.

      Cha của mình...

      Sau thoáng ngập ngừng, Gabrielle quyết định quay lại gặp . Đến lượt giơ tay ra hiệu và...

      - Coi chừng!

      ° ° °
      Chính kêu lên để cảnh báo cho cha mình. Từ phía bên kia vỉa hè, người đàn ông phăm phăm lao tới với khẩu súng trong tay. Và người đàn ông đó, chính là...

      ° ° °
      - Frezze! Put your hands overhead! 1 Martin hét lên với tên trộm.

      Bị tấn công bất thình lình, Archibald chầm chậm đưa tay lên. Trong bàn tay phải của , phía đầu, tiếng gọi lo lắng phát ra từ chiếc điện thoại di động:

      - Cha ơi? Cha?

      Hai cánh tay duỗi thẳng, hai bàn tay ôm quanh báng khẩu súng lục bán tự động, Martin ngắm thẳng vào Archibald. Giữa hai người chỉ bị ngăn cách bởi dòng xe chạy từ Tây sang Đông.

      Lần này, quyết định kết thúc tất cả: quá khứ, niềm say mê từng có với tên trộm này cho dù hề muốn, mối tình phi lý và điên rồ mà dành cho Gabrielle. tóm cổ Archibald, quay về Pháp và trưởng thành lên. Và cuối cùng, trở thành người đàno o đích thực... .

      - Stick your hands up! Stick'em up! 2Anh hét lên cố át tiếng ồn giao thông.

      rút ra tấm thẻ có in ba chữ cái thần kỳ - FBI -, vừa để tuân theo luật vừa để trấn an những người đường nghi ngờ và hoảng loạn. Nhất là phải bắt giữ đúng luật, để rơi vào bất cứ cạm bẫy hay sai sót nào về mặt quy trình. Trong lúc tìm cách băng qua hai làn đường, tiếng còi xe chói tai vang lên khiến đứng chôn chân tại chỗ và chiếc xe buýt thân dài phóng vụt qua. Archibald tận dụng ngay giây phút xao nhãng ấy để bỏ chạy về phía bờ đê.

      Khi chàng cựu cảnh sát sang tới vỉa hè bên kiathì tên trộm nhanh chân hơn. Martin tiếp tục ra lệnh cho đứng lại bằng cách bắn vài phát súng chỉ thiên. Song Archibald phải là kẻ dễ bị dọa như vậy...

      Martin quyết định thay đổi chiến thuật và quay trở lại xe để chặn đường tháo lui của kẻ thù.

      Bất chấp mọi luật lệ, chiếc xe mui trần lao thẳng vào hàng rào song thưa để đâm vào phía sau bãi đậu xe nằm cạnh nhà hàng. Nhưng Archibald nhảy lên chiếc mô tô và đội mũ bảo hiểm. Martin rượt đuổi dọc theo bờ đê và lần này, bắn chỉ thiên nữa mà nhắm thẳng vào chiếc mô tô của . Hai phát súng vang lên trong đêm tối. Viên đạn đầu tiên đục thủng lỗ tấm chắn bằng nhôm của thân xe và viên thứ hai găm thẳng vào ống xả. Bất chấp đạn bay, Archibald vẫn để mình bị kéo ra phía biển và vẫn chạy được ra đường cái. Hai người lao ra đại lộ gần như cùng lúc nhưng đúng lúc Martin nghĩ rằng chiếc xe sắp nhập vào dòng xe Archibald lại làm ra vẻ như muốn đường Embarcadero theo hướng ngược lại.

      dám đâu.

      Như thế quá điên rồ, quá bằng tự tử, thế nhưng...

      ... thế nhưng Archibald vẫn bấu chặt tay lái và thả hết 200 mã lực của động cơ cực khỏe, khiến xe tăng tốc và lao như tên bắn. Dưới sức ép bất ngờ này, lốp xe miết mặt đường nhựa vệt cao su dài, rồi giống như tên lửa, chiếc xe bắn vọt vào dòng xe bất chấp đèn tín hiệu.

      Martin chần chừ rồi cũng lao theo. Giữa bản hòa những tiếng còi xe và ánh đèn pha nhấp nháy, những chiếc xe đổ về phía như những làn mưa sao. chỉ có thể đuổi theo thêm khoảng trăm mét rồi buộc phải rẽ sang Foutain Flaza để khỏi gây tai nạn. Hoàn toàn ý thức được rằng suýt nữa mình gây ra thảm họa, thấy tim đập dồn dập và hai bàn tay run lên tay lái.

      quay xe trở về quảng trường.

      Lại lần nữa, chơi nhưng vẫn thua.

      ° ° °
      tìm khắp nơi: trong nhà hàng, vỉa hè, bờ đê...

      tìm rất lâu.

      Nhưng Gabrielle chờ .

      --------------------------------

      1. Đứng lại! Đặt hai tay ra sau gáy!

      2. Giơ hai tay lên!
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần II - Những đường phố San Fracisco - Chương 18 - Những kỷ niệm và cả nuối tiếc
      Nếu bạn vô cùng trân quý điều gì đó hơn tất thảy mọi thứ, đừng tìm cách níu kéo nó lại.

      Nếu nó trở lại với bạn, nó mãi mãi là của bạn.

      Nếu nó trở lại, tức là ngay từ đầu nó thuộc về bạn.

      Trích đoạn phim Lời cầu hôn khiếm nhã

      giờ sáng

      Martin nằm dài bờ biển, tóc lấm đầy cát, mặt phơi ra trước gió, mắt nhìn lên những ngôi sao.

      thử gọi vào di động của Gabrielle nhưng trả lời. tìm khắp mọi nơi: căn nhà gỗ gần chỗ đậu mấy chiếc thủy phi cơ và tất cả những nơi ngày xưa họ thường cùng nhau đến. Nhưng vẫn tìm thấy .

      Tình của đời ...

      Vì khi hai mươi tuổi, mỗi khi buồn đều tới bãi biển này, phía sau Marine Drive, giữa bến du thuyền và cây cầu Cổng Vàng.

      Đêm nay, mặt trăng gần như tròn đầy và biển dồn lên diệu nhạc huyền bí. Dù muộn nhưng bờ biển còn lâu mới vắng người. Bất chấp những biển cấm, nhóm it girls 1 thắp lên đống lửa và chọc ghẹo ông già trong trang phục phi công tập lái thuyền buồm. Nhúng hai chân xuống nước, thanh niên người châu Á khó xác định giới tính - kính râm che kín mặt, áo kimono màu tím cổ rộng, song thân hình rất cơ bắp - loay hoay điều khiển con diều khổng lồ hình rồng. Với bộ tai nghe hi-fi gắn tai, người thanh niên này hoàn toàn ở trong thế giới riêng của mình. Mỗi người việc, mỗi người sở thích: đó chíh là triết lý sống của thành phố này, cũng chính là điều tạo nên sức hấp dẫn, quyến rũ và thu hút của nó...

      Phía xa bờ biển, nép vào những vách đá, đôi thanh niên e dè hôn nhau, trông vẻ khám phá những vị ngọt diệu kỳ của tình .

      - có thấy họ hơi giống chúng mình ? giọng cất lên từ phía sau .

      Martin rùng mình khi nhận ra giọng . Gabrielle ngồi xuống cách mét và thu hai đầu gối xuống dưới cằm.

      cố giữ vẻ bình thản. Rồi chỉ đủ can đảm để quay đầu về phía cặp thanh niên mà thừa nhận:

      - Phải, đó chính là chúng mình thời ấy.

      - Đúng vậy, nhưng họ tỉnh táo hơn! Em cũng chẳng có còn nhớ tất cả những gì chúng mình làm bãi biển này ...

      - Mọi thứ quá xa rồi.

      - Cũng chẳng đến nỗi xa xôi lắm, chỉnh lại. Chắc vẫn nhớ câu của Faulkner mà viết cho em trong lá thư: "The past is never dead. It's not even past" 2.

      chẳng buồn che giấu cay đắng:

      - Vậy là biết được cho dù trả lời thư , ít nhất em cũng đọc...

      - ... và em vẫn còn nhớ, cho dù mười ba nămtrôi qua.

      Lần đầu tiên thực nhìn , và cảm thấy mi mắt mình chớp liên hồi ngoài ý muốn, giống như đâu đó trong vẫn tưởng rằng những khoảnh khắc được gặp Gabrielle chỉ là thoáng qua và nhất định phải mau chóng khắc ghi hình ảnh này trong tâm khảm.

      Khi rời xa , hình ảnh về vẫn là thiếu nữ nhiều hơn là phụ nữ. Giờ đây hoàn toàn ngược lại, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ "con bà mụ nặn nhầm", khiến càng trở nên đặc biệt.

      - tới San Francisco tìm em sao?

      - , đến để bắt bố em.

      - Vậy ra cái ông Archibald đó thực là..

      - Phải, Gabrielle, đó là bố em.

      - biết từ khi nào?

      - Từ sáng nay.

      - Ông ấy là bố em, còn tìm cách giết ông ấy.

      - Đó là nghề của !

      - Nghề của là giết người ư?

      - là cảnh sát, Gabrielle, đúng hơn, từng là...

      - Em biết là cảnh sát.

      - Sao em biết được?

      - Google, chưa từng nghe đến ư?

      nhún vai rồi thêm:

      - tìm cách giết ông ấy, chỉ bắn vào xe của ông ấy thôi, điều này khác hẳn.

      - Phải, tất nhiên rồi! chỉ bắn vào xe thôi! trở thành loại người gì vậy, Martin Beaumont?

      nổi cáu:

      - Bố em là tội phạm và ông ta phải trả giá cho những gì mình làm.

      - Ông ấy chỉ là người trộm tranh thôi mà...

      - Chỉ là tên trộm! Tất cả cảnh sát thế giới này săn lùng ông ấy từ nhiều năm nay rồi đấy.

      Gió nổi lên và sóng càng xô bờ mạnh hơn. Suốt hồi lâu, cả hai lại đắm mình trong những suy tư riêng, mắt nhìn đăm đắm về phía chân trời, tâm trạng ngổn ngang xáo trộn bởi những kỷ niệm dội về từ những vết thương lòng cũ.

      - Đây là lần đầu tiên em gặp bố sao?

      - Phải! thừa nhận.

      - Ông ấy gì với em?

      - Ông ấy muốn giải thích vì sao trước đây lại bỏ rơi em.

      Gương mặt Gabrielle thấm đẫm ánh trăng. Đôi mắt lấp lánh của để lộ nỗi đau đớn và xúc động.

      - Tại mà em được nghe lời giải thích, trách .

      - , tất cả đều ở đây, vừa vừa mở ba lô đặt cạnh cát, bên cạnh mình.

      đưa cho tập hồ sơ của FBI.

      - Cũng chính vì thế mà muốn gặp em: để cho em biết .

      - Em cũng chắc là mình muốn biết hay , Martin.

      - Em được lựa chọn và em cần biết rằng dù có làm gì nữa, bố của em cũng là người tử tế.

      - người tử tế?

      - Phải, suy cho cùng cũng rất phức tạp. Dù sao nữa, ông ấy lòng mẹ em: tình hiếm thấy, sâu sắc và say đắm...

      - Nếu ông ấy tử tế tại sao nhất định đòi bắt giữ ông ấy?

      - Có lẽ là để làm em đau khổ, Gabrielle.

      lắc đầu vẻ tin và quá chấn động trước câu trả lời của Martin. cảm thấy những vết thương lòng vẫn còn rất mới, nỗi đau của cách nào dịu được.

      - ! Martin mà em biết thể nào gây tổn thương cho em được. Cũng chính vì vậy mà em người ấy: vì tốt bụng của người ấy và...

      - Em thôi ngay kiểu ủy mị vớ vẩn cũng như những lời khen ngợi giả dối ấy ! Dù thế nào chàng Martin mà em từng quen biết cũng còn tồn tại! Và chính em là người gây nên tình này!

      - Bởi vì em đến New York theo lời hẹn của ? thấy như vậy là quá dễ dãi sao?

      - làm việc hàng tháng trời để có thể tổ chức buổi hẹn đó cho chúng ta! chờ em cả ngày, cả đêm ở quán Café De Lalo! những đến, thậm chí em còn chẳng buồn cho lời giải thích. Em có số điện thoại của , em có địa chỉ của , em có...

      - Còn , sau đó cũng chưa bao giờ tìm cách gặp lại em! buông xuôi mọi thứ quá dễ dàng, vậy mà bảo em là tình của đời ! Và cũng chưa bao giờ tìm hiểu xem vì sao em đến.

      - Vì em có người khác, đúng ?

      - Quan trọng gì nữa, chỉ cần chút xíu trắc trở là ...

      Quá bức xúc khi nghe tất cả những lời quá quắt này, chẳng để cho hết câu:

      - căm thù em vì dám như vậy!

      - Thế nhưng, đúng như vậy! vừa vừa dằn từng tiếng. Giờ Quý ông bị xúc phạm. Quý ông thấy cái sĩ diện bé của đấng nam nhi bị nhạo báng và Quý ông thể nào chịu được. Thế là Quý ông bèn tự nhốt mình trong cơn tức giận và quyết định giận dỗi suốt mười ba năm trời! Vậy mà em cứ ngỡ khác những gã đàn ông khác, rằng hơn hết thảy họ!

      - Hơn hết thảy gì? Em đập nát trái tim em, Gabrielle!

      - Martin, chỉ có mình muốn tự làm tim tan nát! Và bằng cách ấy, cũng làm tan vỡ trái tim em.

      - Đừng có lật ngược tình thế bằng những thủ thuật chỉ có trong tiểu thuyết, xin em đấy!

      trận gió lạibất ngờ nổi lên buộc họ phải che mắt tránh những đám mây cát. run lật bật dưới lớp áo măng tô và nhận ra chiếc áo dạ mà đưa mười ba năm về trước. vén tay áo sơ mi lên, rút bật lửa ra và châm điếu thuốc. Thi thoảng có tiếng còi xe cấp cứu và xe cảnh sát, rồi bãi biển lại trở về với những thanh quen thuộc: tiếng sóng ầm ì, tiếng hải âu, tiếng gió giật.

      - Vì sao em đến buổi hẹn ngày hôm đó? hỏi bằng giọng bớt gay gắt hơn.

      - Hồi đó chúng ta mới hai mươi tuổi, Martin, hai mươi tuổi! Chẳng biết gì về cuộc sống và tình . Còn , muốn mọi thứ đều chắc chắn, muốn có những lời thề ước vĩnh cửu!

      - , chỉ muốn tín hiệu.

      cố mỉm cười với bằng giọng ngập tràn hy vọng:

      - Thôi nào, Martin, hãy thôi chuyện quá khứ! Giờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, vẫn nơi cũ, sau mười ba năm, điều này chẳng phải kỳ diệu sao?

      Bằng cử chỉ dịu dàng, giơ tay vuốt má nhưng thẳng tay gạt ra. Đôi mắt ngấn nước. chẳng còn nhìn thấy ánh sáng màu vàng rơm trong đôi mắt ấy. chẳng còn muốn thấy gì trong đôi mắt ấy nữa. Suy cho cùng, có lẽ giờ cũng chẳng còn tình cảm gì với . Và đó có lẽ là điều tốt đẹp nhất có thể đến với .

      đứng dậy, cài nút áo vest và quay trở lại xe mà hề nhìn lại phía sau.

      ° ° °
      Đêm đó Gabrielle ngủ.

      Hai giờ sáng mới về đến nhà. pha cho mình bình trà và vào mạng để tìm hiểu thêm về người đàn ông có tên Archibald McLean, mà trước dó, những "chiến công" của ông ta chỉ tình cờ lọt vào tai qua những thông tin truyền thông đại chúng.

      Sau đó vùi đầu vào đọc tập tài liệu dày cộp Martin đưa cho. Theo dòng kiện, những khám phá về người cha của mình, vì chưa ai từng kể về ông cho nghe, mà còn thấy cả mẹ dưới góc nhìn hoàn toàn khác: người phụ nữ sống trong tình và quyết tâm, bằng mọi giá, phải cho đứa con của mình chào đời, cho dù điều đó có thể phải đánh đổi bằng mạng sống của bản thân.

      Rồi... khóc hết nước mắt, hoàn toàn tin chắc rằng ra đời của làm tan nát bốn cuộc đời. Trước hết là mẹ , rồi tới Archibald, ngay sau đó bị tống vào tù vì chuyện đáng. Sau đó là chính , đứa trẻ mồ côi độc và buồn bã, chưa bao giờ thực tìm thấy chỗ đứng cho mình ở bất kỳ đâu. Cuối cùng là Martin, người mà đau khổ mặc dù hề cố ý.

      Tới bốn giờ sáng, uống trà nữa mà thay bằng rượu vodka hương dâu và chạy lục tủ ngầm để tìm cuốn album cũ. nhìn những tấm ảnh chụp mẹ bằng cái nhìn hoàn toàn mới mẻ và phát ra vài tấm hình - trong đó trông Valentine giống như người hạnh phúc nhất thế gian - bị cắt đôi. hình thức kiểm duyệt của bà để loại bỏ diện của bóng hình mà đoán chắc là Archibald. thuộc lòng những tấm ảnh này - cũng chẳng có quá nhiều ảnh của mẹ - vậy mà chẳng hiểu sao lại chưa từng đặt câu hỏi về "vết đen trong những tấm hình", hành động nổi bật trong kỷ nguyên Staline?

      Song cũng có thể từng đặt câu hỏi... cách vô thức. Trong tâm trí lúc này bắt đầu dồn lên những kỷ niệm về ông bà - những câu khó hiểu, những ánh mắt bí mật thông đồng - mà thời đó từng khiến thắc mắc, tới hôm nay hiểu hơn. Cũng giống như mọi bí mật gia đình khác, bi kịch xoay quanh ra đời của chắc chắn đè nặng như tấm thảm bằng chì vô hình, bót nghẹt tuổi thơ và thời niên thiếu của , đồng thời gây ra những tổn thương mà cho tới giờ vẫn chưa thể nào hồi phục.

      Đến năm giờ, lại quyết định thôi uống vodka và tự pha cho mình bình cà phê rồi đọc lại những lá thư nồng nàn của Martin. Hình ảnh chàng thanh niên say đắm quện vào và nhòa với người đàn ông cứng cỏi hơn mà mới gặp được tối qua. Từng dòng, từng dòng , hết bức thư này sang bức thư khác, chuyển dần từ vui vẻ sang buồn bã. Thoạt tiên, mỉm cười, nhưng chỉ giây sau sụp xuống, hai tay ôm lấy đầu, để cho nỗi đau mặc sức tung hoành.

      biết bao, vô cùng, chưa từng hết ! Từ nụ hôn đầu tiên ấy, , từ lá thư đầu tiên! Lá thư bắt đầu bằng:

      chỉ muốn với em rằng...

      Đến sáu giờ, vào phòng tắm, đứng rất lâu dưới vòi sen. cảm thấy người nhõm hơn, giống như được cất gánh nặng.

      Trái ngược với những gì nghĩ trước đó vài giờ, lúc này cảm nhận được rằng những cảnh ngộ bi đát khi chào đời lại càng làm cho cuộc sống của thêm giá trị. Chẳng phải nên sống sao cho xứng đáng với giátrị đó?

      Trước kia, vẫn nghĩ mình thuộc típ người sinh ra để đau khổ, giờ quyết tâm sắt đá dần hình thành trong tâm trí: lần đầu tiên trong đời, quyết định liều mình để được hạnh phúc...

      Đến bảy giờ, Gabrielle mở rèm cửa ra và bắt gặp những ánh hồng đầu tiên của buổi bình minh trải mặt vịnh. ngày mới bắt đầu ở San Francisco, tràn đầy hứa hẹn.

      Hôm qua, do trớ trêu của số phận, hai người đàn ông quan trọng nhất của cuộc đời cùng xuất lúc.

      Hôm nay, nhất định để vuột mất họ.

      chỉ có hy vọng là mình bao giờ phải chọn lựa giữa hai con người ấy...

      --------------------------------

      1. Nhóm người theo phong cách của nhân vật chính trong xê ri tiểu thuyết It Girl của Cecily von Ziegesar.

      2. "Quá khứ bao giờ chết. Thậm chí, nó cũng phải là quá khứ.", William Faulkner. (Chú thích của tác giả).
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần II - Những đường phố San Francisco - Chương 19 - thấy , em chưa bao giờ quên điều gì
      Tình , chính là khi bạn cho người ấy quyền làm bạn đau khổ.

      Fedor DOSTIEVSKI

      23 tháng Mười hai

      8 giờ sáng

      Những cây kim vàng và bạc lấp lánh trong ánh sáng.

      Mảnh như sợi tóc, dài khoảng mười xăng ti mét, chúng bay lượn trong trung theo những cử chỉ dứt khoát và chính xác của Miss Euphenia Wallace.

      Effie chuyển đến ở cùng Archibald trong ngôi nhà đẹp đẽ mới thuê bên sườn đồi. Vừa là vệ sĩ vừa là quản gia, người phụ nữ tốt nghiệp Đại học Manchester ngành Y châm cứu cho ông chủ để làm giảm bớt cơn đau.

      Bằng động tác nhanh nhẹn, bà châm khoảng ba chục cây kim vào khắp cơ thể Archibald, theo các góc và độ nông sâu khác nhau nhằm tác động tốt hơn tới các luồng khí.

      Nằm sấp, tên trộm nhắm mắt.

      đau đớn.

      Hôm qua, kìm nén được cơn đau, nhưng sáng nay nó lại trỗi đậy như nhắc nhở và khiến đau đớn gấp hai lần.

      Mớ tóc vàng búi gọn sau gáy, thân hình cao, mảnh dẻ và rắn chắc bó chặt trong bộ đồ màu đỏ tươi, Effie tiếp tục công việc. Sau khi châm kim xong, bà điều chỉnh lại để làm tăng thêm tác dụng trị liệu, kéo vài cây này, xoay vài cây khác giữa đầu ngón cái và ngón trỏ. kỹ nghệ rất tinh vi và phức tạp, cũng giống như tình , đòi hỏi cả nhàng và chính xác. Archibald thả mình trong những cảm giác lẫn lộn: nặng nề, ớn lạnh, nóng, co cứng cơ, tê như giật điện ...

      Phương thức trị liệu này có hiệu quả ? tuyệt nhiên biết. Từ nhiều tuần nay, uống thuốc giảm đau suốt cả ngày. Hôm qua chúng phát huy tác dụng, nhưng hôm nay cần phải dùng cách khác. Và Effie có biệt tài phối hợp cả Tây y đại với Y học Trung Quốc cổ truyền có từ nhiều thiên niên kỷ.

      Sau khi bố trí xong những cây kim, bà ra khỏi phòng, để bệnh nhân được thư giãn hoàn toàn. Archibald cố gắng hít thở sâu. ngây ngất với mùi hương trầm được đốt ở bốn góc phòng, quện vào mùi cây ngải hắc nồng. Vang dội bên tai là những nốt nhạc piano của Erik Satie, giúp cảm thấy cơn đau chút và đưa trở lại với hình ảnh và cảm xúc của ngày hôm qua: lời tự thú của với Gabrielle và cuộc đối đầu với Martin.

      gượng cười. Chàng thanh niên này chịu bỏ cuộc: cậu ta theo tới tận California và hôm qua, đúng là sém chút nữa cậu ta tóm được . Nhưng sém chút chưa phải xong. Sém chút chưa đủ. Đến phút cuối, lại lần nữa Martin nhụt chí và đủ can đảm lao xe chạy ngược chiều và đuổi theo .

      Những cảm xúc của đối với chàng thanh niên người Pháp này ngày càng trở nên ràng: vừa bao dung vừa ghen tị, vừa muốn khiêu khích lại vừa muốn che chắn cho cậu ta, vừa muốn giúp đỡ lại vừa muốn chạy trốn cậu ta.

      nhăn mặt vì đau. chỉ còn rất ít thời gian để tìm hiểu xem thực ý chí của Martin Beaumont đến đâu. Bởi còn muốn kéo dài cuộc chơi thêm nữa: muốn chết cách oanh liệt, muốn nằm liệt giường, chết dí giường bệnh.

      Cho tới giờ, chàng trai trẻ vẫn hề làm thất vọng, song thử thách vẫn chưa kết thúc.
      ° ° °
      Ngồi vắt vẻo chiếc ghế quầy bar ở tầng nhà hàng Lori's Diner, Martin nhấm nháp bữa sáng rất lành mạnh: bánh mì bột lứt, ngũ cốc trộn, táo sấy khô, cà phê loãng. Qua lớp khung cửa kính rộng, vừa ngáp vừa nhìn đoàn người chen chúc đường Powell.

      - Sao lại thế này! Em từng biết ăn uống tử tế hơn nhiều chứ!

      Giọng này như lay tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ.

      Tươi tắn và rạng rỡ, Gabrielle cười tươi nhìn . mặc quần jean màu sáng, áo sơ mi trắng, áo khoác da ôm sát màu hạt dẻ, dường như mặc nó cách đây mười ba năm.

      - Nào, vừanói vừa ngồi xuống trước mặt , đưa cho em thực đơn, chúng mình gọi cái gì đó đàng hoàng hơn.

      - Em theo à?

      - Tìm có khó gì đâu. Có thể làm cuộc hành hương tìm lại những chốn chúng ta cùng thích hồi trẻ! có còn nhớ mình cùng nhau ăn bao nhiêu đĩa chuối nướng ở chỗ này ? Em lúc nào cũng nhường cho ăn quả sơ ri đặt lớp kem tươi đánh bông, vì em biết thích mà. có nhớ thấy em đáng như thế nào ?

      lắc đầu thở dài:

      - Em làm gì ở đây?

      lấy lại vẻ nghiêm túc.

      - Trước hết, em đến đây để cảm ơn vì thứ này, vừa vừa trả lại cho tập hồ sơ đưa hôm qua.

      - Tốt lắm, rồi sao nữa?

      - Tiếp đó, em đến để cùng ăn bữa sáng ngon lành với !

      gọi phục vụ bàn và cầu tách expresso, bánh mì nhúng sữa hương vani với quả đỏ, trứng rán kiểu Benedict với cá hồi.

      Martin quay đầu , làm ra vẻ quan tâm tới nội thất. Cách bài trí của quán như muốn tái quang cảnh những năm 1960: máy hát tự động, máy gạt bóng, triển lãm xe Harley Davidson, áp phích phim có James Dean hoặc Marilyn.

      - Đêm qua em đọc được rất nhiều điều về bố em, Gabrielle tâm . săn lùng ông ấy lâu chưa?

      - Nhiều năm rồi.

      - Thế cảm thấy lạ sao?

      - Lạ gì?

      - Vì người đàn ông mà săn đuổi từ nhiều năm nay lại chính là bố em...

      Martin nhíu mày. Câu hỏi này cũng làm trăn trở suốt đêm. Đúng là khó mà tin được đó chỉ là tình cờ, nhưng liệu có lời giải thích nào khác ?

      Người phục vụ mang đồ ăn tới cho Gabrielle. Giống như ngày xưa, chia miếngbánh thành hai phần bằng nhau. Cho dù Martin từ chối phần của mình, cũng làm ra vẻ hề để ý và tiếp tục :

      - Điều gì khiến quan tâm tới Archibald?

      nhún vai.

      - là cảnh sát chuyên về nghệ thuật và ông ấy là tên trộm tranh lừng lẫy nhất thế giới, điều đó còn chưa đủ để gọi là động cơ sao?

      - Ban đầu, điều gì đó ở ông ấy khiến đặc biệt quan tâm? vừa hỏi tiếp vừa đưa cho tách cà phê đậm đặc.

      - Chẳng có gì cả, chính thế đấy! chỉ cảm thấy phẫn nộ thôi.

      - có kỷ niệm nào đặc biệt ?

      ngẫm nghĩ vài giây.

      - Hồi tháng Hai năm 2005, ông ta trộm bức Nụ hôn, bức tranh của Gustav Klimt trong bảo tàng ở Vienne. Đó là bức tranh mà thích nhất và...

      - Đó là bức tranh chúng ta thích nhất, ngắt lời.

      - Được rồi, em muốn ám chỉ gì đây?

      - Thế điều đó cũng khiến thấy lạ sao: ông ấy lấy đúng bức tranh này, chỉ ít lâu sau khi gia nhập OCBC?

      buông xuôi:

      - Xem ra em tìm hiểu về nghiệp của .

      - Archibald làm mọi thứ để quan tâm tới ông ấy, Gabrielle nhàng. Chính ông ấy giật dây từ nhiều năm nay và em nghĩ đến lúc phải nhận ra điều đó.

      Tự ái, Martin đứng phắt dậy. Có thể Gabrielle đúng, nhưng để chắc chắn, cần phải bắt được Archibald. Bằng bất cứ giá nào.

      đặt ba tờ mười đô la lên bàn và ra khỏi nhà hàng mà buồn nhìn con của kẻ thù.

      - Trưa nay, chúng ta ăn cùng nhau chứ? hỏi với theo.

      Nhưng ngoảnh mặt lại.

      ° ° °
      giờ sau

      Khách sạn Palace nằm ngay đường Montgomery, giữa khu phố thương mại và quảng trường Union.

      Martin và Ho băng qua sảnh tầng trệt - sảnh Garden Court lừng danh - là nơi diễn ra cuộc triển lãm và bán đấu giá Chìa khóa thiên đường.

      Được bảo quản trong tủ kính bọc thép, viên kim cương màu xanh nổi tiếng lấp lánh tỏa ra quầng sáng mê hồn. Mặc dù vẫn còn rất sớm, song đám đông dày đặc chen lấn mong được chiêm ngưỡng viên đá quý. Chính giữa gian phòng, bộ tứ đàn dây chơi bản nhạc trong bộ phim Những viên kim cương trường kỷ.

      Vẻ sang trọng và tinh tế của nơi này khiến cho khung cảnh càng trở nên long trọng. Khách sạn là nơi gặp gỡ của những gia đình thuộc vào hàng danh gia vọng tộc trong thành phố, họ tới đây dùng bữa trưa ngày Chủ nhật và tổ chức những bữa tiệc trưa hoành tráng cho đám cưới và lễ thôi nôi của gia đình. Nhất là khi nơi này là địa điểm mang đậm màu sắc lịch sử: Oscar Wilde từng lưu lại đây, nghệ sĩ opéra Caruso và tổng thống Roosevelt cũng vậy. Ngoài ra, Sarah Bernhardt cũng từng gây chấn động nơi này khi tới đây cùng với con hổ là thú cưng của .

      Khoảnh sân cũ ngày xưa là nơi đậu của những cỗ xe ngựa được cải tạo thành khu vườn mùa đông tuyệt đẹp với những mái vòm tráng lệ, bên là tấm kính khổng lồ làm mái. Martin ngây ngất trước những lớp kính vòm, những chùm đèn pha lê Úc, những cột đá hoa cương của Ý và những chân nến dát vàng lá. Chỉ cần nhắm mắt lạicũng có thể hình dung được khung cảnh của phòng khiêu vũ từ thời Nữ hoàng Victoria trị vì, nhưng đồng thời, gian phòng cũng giống như sân trời thời đại với hàng chục cây cọ sum suê trồng trong những chậu kính khổng lồ, tắm mình trong làn ánh sáng tự nhiên tràn trề.

      - Thế nào? Hàn Quốc hỏi.

      - Đẹp tuyệt vời, Martin thừa nhận, nhưng về vấn đề an ninh ...

      - Sao?

      - Đúng là còn đầy sơ hở!

      ° ° °
      Họ lên tới trung tâm điều hành được đặt tại trong các phòng rộng nằm ở tầng cùng của khách sạn. Chạy dọc theo mặt bàn sơn mài dài là màn hình khổng lồ truyền lại những hình ảnh ghi được từ các camera theo dõi đặt trong Garden Court. Martin chăm chú nhìn các khuôn hình bằng vẻ mặt tối sầm và lo lắng.

      - Các lỗ hổng có ở khắp nơi!

      Ho cúi người sát vai , từ tỏa ra mùi thơm nhàng của những bông hoa vừa mới ngắt.

      - cứ quá: tất cả các cửa ra vào đều được canh giữ, nhân viên an ninh tuần khắp các tầng gác và viên kim cương nằm trong hộp kính được bắt chặt xuống đất. còn cần gì thêm nữa?

      Martin đứng lên để thoát ra khỏi sức quyến rũ vô hình tỏa ra từ Hàn.

      - Nơi này đen đặc người! Archibald có thể gây rối loạn chỉ trong nháy mắt: đám lửa bùng lên, hồi chuông báo động đột nhiên kêu nguyên nhân, phát súng nổ... Mọi người náo loạn và chen chúc xô đẩy nhau.

      Ho phản bác:

      - Tất cả đều được phổ biến cách sơ tán đám đông.

      Martin vẫn đứng và gõ lên bàn phím máy tính xách tay để tra cứu lịch tuần tra.

      - Đúng là ban ngày có rất nhiều nhân viên an ninh, nhưng bạn đêm lại thưa hơn rất nhiều! Hơn nữa, thành , trưng bày viên kim cương sau lớp kính... Ai biết cho rằng các vị cố tình! bao nhiêu lần Archibald đột kích từ trung? Đó là biệt tài của ta!

      Ho đứng lặng cứ như đột nhiên ta ý thức được những thiếu sót trong chiến lược của mình.

      Martin quay trở lại vị trí và tải xuống máy tính sơ đồ khách sạn mà quản lý khách sạn vừa gửi tới cho . in các sơ đồ đó ra điện thoại của rung lên với tiếp "bip" sắc lạnh, báo hiệu tin nhắn vừa tới.

      Em có làm phiền ?

      nhìn số điện thoại: là Gabrielle. quyết định trả lời nhưng chỉ chưa đầy hai phtú sau gửi lại tin nhắn.

      Em có làm phiền ?



      ... bực bội nhắn trả.

      Dòng tin nhắn thay cho chuyện qua mạng, tiếp tục gửi cho loạt câu hỏi:

      muốn ăn trưa cùng em chứ?



      làm gì đấy?

      Làm công việc của ?

      giết người à?

      Thôi , Gabrielle...

      còn nhớ lúc chúng ta làm tình với nhau ?

      Giống như bị bắt quả tang, Martin ngẩng đầu nhìn sang Ho. Ngồi phía bên kia bàn, bị màn hình chiếc MacBook của che mất nửa, Hàn chăm chú nhìn , vẻ tò mò.

      Hy vọng họ theo dõi cả tin nhắn điện thoại của mình, vừa nghĩ vừa quay lại bấm lia lịa lên những phím chữ bé xíu điện thoại:

      bảo em thôi cơ mà!

      Tình lúc nào cũng thế, luôn nhàng, dịu dàng. Luôn là ...

      Lại lần nữa, định bảo thôi , nhưng chẳng muốn chút nào. Thay vì thế, chờ thêm phút, mắt dán chặt vào màn hình bé xíu, hy vọng sớm nhận được tin nhắn mới:

      Đối với em, điều đó chưa bao giờ tuyệt vời đến thế, mãnh liệt đến thế, nồng nàn đến thế.

      Lần này, bỏ qua:
      Nếu điều đó tuyệt vời như vậy, sao em đến chỗ hẹn?

      trả lời câu hỏi của , Gabrielle tiếp tục nhắc lại những kỷ niệm của họ bằng chuỗi những tin nhắn nóng bỏng:

      có còn nhớ những nụ hôn, những cái vuốt ve của chúng ta?

      còn nhớ bàn tay đặt lên ngực em?

      còn nhớ đôi vú em trong miệng ?

      còn nhớ có thể hòa vào em?

      có còn nhớ hai tay em ôm đầu , lưỡi đặt ở...

      Rồi bỗng dưng tất cả trở nên quá sức chịu đựng. đọc nữa và dùng hết sức ném mạnh chiếc điện thoại vào tường.

      ° ° °
      lên phố Chợ, lang thang qua phố Geary rồi ra tới đại lộ Grant dừng trước quán Café Thiên thần. tin chắc tìm thấy ở đây!

      Nằm ngay phía ngoài khu phố Tàu và chỉ cách Lãnh quán Pháp vài con phố, quán ăn này như mang đến cảm giác về góc phố nước Pháp trong lòng San Francisco. Cho dù ở đây bán thuốc lá song bên ngoài quán vẫn có tấm biển "Quán bia - thuốc lá", bắt chước y chang những quán rượu ở Paris thời những nưam 1950.

      Martin đẩy cửa bước vào trong.

      Điểm hẹn tình đầu tiên của họ.

      Vẻ quyến rũ vẫn còn nguyên vẹn: những tấm khăn trải bàn kẻ ô vuông, quầy rượu bằng kim loại và những chiếc ghế gỗ, người ta như sống trong bộ phim cổ điểncủa Pháp, và khi quan sát khách ngồi đây, có cảm giác như Lino Ventura hay Bernard Blier xuất bất ngờ, người ta có cảm giác chờ đợi màn bắt chuyện theo kiểu Audiard!

      giá bày thực đơn, các món ăn tỏa ra hương vị của nước Pháp: trứng quết sốt mayonne, cá trích om đầu với khoai tây, tỏi tây trộn dấm, thịt bê nấu ragu, thịt bò hầm, gà nấu rượu, món lòng đặc sản vùng Caen...

      Phía sau quầy, lốc lịch bưu điện, những tấm thiệp cũ chụp ảnh cuộc đua xe đạp Tour de France ngợi ca kỳ tích của Anquetil và Poulidor. Ngay bên cạnh là trò bi lắc Garlando với những người chơi ràng là mệt mỏi. Ngay đến nhạc cũng hoàn toàn phù hợp với quang cảnh: Édith Piaf phối khí lại, Renaud và những điệu nhảy quen thuộc tối thứ Bảy, Zaza Fournier và người đàn ông của ...

      Sau khi hỏi thăm người phục vụ, Martin tìm thấy Gabrielle ngồi bên chiếc bàn lãng mạn nhất quán ăn, được ngăn cách với xung quanh bằng giàn cây hình vòm, quấn xung quanh bởi những dây nho.

      - Em muốn chơi trò này, được lắm! vừa vừa ngồi xuống trước mặt .

      - có muốn khai vị bằng món chả nướng ?

      - Nhưng trước hết, làm thế nào em lấy được bàn này?

      - Giống như tối hôm đầu tiên: em đút tiền cho cậu phục vụ bàn!

      - Thực ra, em cố gắng làm gì vậy?

      - Em muốn tìm lại người ấy, vừa vừa khép quyển thực đơn lại.

      - Ai?

      - Martin mà em từng biết: người mà em .

      - Em thể làm quá khứ sống dậy được!

      - Còn , có quyền phá hỏng nó!

      - muốn phá hỏng nó, chỉ muốn hiểu: vì sao em tới buổi hẹn ngày hôm đó.

      Họ bắt đầu cao giọng với nhau. hạ giọng đề nghị:

      - Đúng hơn là muốn hướng về phía trước?

      đưa mắt chỗ khác. vẫn tiếp tục :

      - Người ta thường rằng hạnh phúc có thể bao giờ quay trở lại như cũ, nhưng chúng ta đáng được hưởng cơ hội thứ hai này, Martin! Đừng làm hỏng nó! Chúng ta vẫn còn trẻ, nhưng cũng còn quá trẻ. Phía trước chúng ta còn nhiều thời gian hơn quãng thời gian chúng ta để lại phía sau, nhưng cũng chỉ hơn chút thôi. Chúng ta vẫn có thể có con, nhưng cũng phải bắt đầu ngay...

      bối rối đến đỏ mặt tía tai, bàng hoàng trước tuyên ngôn bạo dạn của mình, trong khi vẫn lạnh băng.

      vì thế mà nản:

      - Cách đây mười lăm năm, em chưa sẵn sàng. Em cảm thấy mình đủ tầm, đủ sức, em nghi ngờ tất cả mọi thứ. Và cũng vậy, có lẽ cũng chưa sẵn sàng, cho dù muốn điều ngược lại...

      bĩu môi vẻ nghi hoặc. tiếp tục:

      - Giờ em sẵn sàng. thấy , tình , cũng giống như dưỡng khí, có thể gây chết người nếu thiếu quá lâu. cho em rất nhiều tình trong khoảng thời gian vài tháng, đủ để em dự trữ lượng tình đủ dùng trong nhiều năm. Nhờ có nó, em có thể đương đầu với nhiều chuyện, nhưng kho dự trữ của em sắp cạn kiệt rồi, Martin.

      vòng tay ra sau cổ, mân mê những sợi tóc sau gáy thay cho động viên chính mình mà buộc phải làm, bởi chẳng có ai ở bên giúp làm điều đó.

      - Em biết mình làm tổn thương. Hãy tha thứ cho em, kết luận.

      Cuối cùng, Martin mở miệng về những gì đè nặng trái tim :

      - Vấn đề phải đau đớn. Những đau đớn có thể làm em đau nhưng tàn phá em. Vấn đề là nỗi đơn do đau đớn tạo ra. Nó giết chết em từng chút từng chút , cắt lìa em khỏi thế giới và những người xung quanh. Và nó khơi dậy những gì tồi tệ nhất trong em.

      tìm cách lẩn tránh cuộc tranh luận:

      - Tình luôn là nguy hiểm, Martin! Tình là hy vọng giành được tất cả song cũng có nguy cơ đánh mất tất cả, và đôi khi cũng phải biết chấp nhận rủi ro phải ban phát tình nhiều hơn là nhận được.

      - Phải, nhưng em thấy đấy, vừa vừa đứng lên rời khỏi bàn, rủi ro này, nghĩ mình sẵn sàng chấp nhận.

      ° ° °
      Martin trở về đại bản doanh an ninh trong khách sạn và ở đó gần như suốt buổi chiều để nghiên cứu sơ đồ Garden Court. Sau đó phải dự buổi họp cùng với đội trưởng đội bảo vệ do Lloyd's Brothers thuê cùng vài nhân viên FBI từng điều tra trường nơi này.

      Mặt trời bắt đầu lặn khi bắt tay vào viết bản báo cáo theo cầu của Ho: danh sách những biện pháp cần thực nhằm nâng cao khả năng bảo vệ an toàn cho viên kim cương. có liên lạc với Hàn Quốc nhưng tất cả các số điện thoại của đều liên lạc được. gửi cho thư điện tử rồi nhắc lại bằng tin nhắn điện thoại, sau đó mới xuống phòng trưng bày.

      Trong sảnh Garden Court chen chúc người. Từ vài ngày nay, việc viên kim cương được đưa rađấu giá xuất trang nhất của tất cả các tờ báo và các kênh truyền thông đảm trách việc biến triển lãm thành kiện du lịch thể bỏ qua trong kỳ nghỉ Noel. Tầm ảnh hưởng của kiện này khiến Martin càng thêm lo lắng vì nó khiến cho nhiệm vụ của trở nên khó khăn hơn.

      Trà trộn vào đám đông, thoáng khép mắt lại, như để tư tưởng tập trung tốt hơn. Nhất định phải thâm nhập được vào suy nghĩ của tên trộm. Mình đánh cắp viên kim cương như thế nào, nếu mình là Archibald?

      Chiều hôm nay, ngừng vận não, xử lý lượng dữ liệu khổng lồ, giống như máy tính điện tử. Khi trời bắt đầu tối, mọi thứ in hình trong đầu và bắt đầu tự sắp xếp lại dần giống như những mảnh ghép hình.

      Mình đánh cắp viên kim cương như thế nào, nếu mình là Archibald?

      Chuỗi hình ảnh kế tiếp nhau trôi trong đầu : vách kính, số cửa ra vào, quá nhiều khách tham quan, nhân viên an ninh tuần tự lại...

      Mình đánh cắp viên kim cương như thế nào, nếu mình là Archibald?

      Rồi đột nhiên, câu trả lời ra ràng: nếu là Archibald, chẳng bao giờ tìm cách đánh cắp Chìa khóa thiên đường!

      Bởi như vậy dễ dàng quá.

      dàn cảnh! miếng mồi nhử!

      Đột nhiên Martin ý thức được rằng cũng chỉ là quân tốt bàn cờ, đóng vai trong vở kịch mà hề biết.

      Cả Lloyd's Brothers lẫn Ho, họ đều chưa từng muốn bảo vệ viên kim cương.

      Ngược lại, điều họ muốn là tìm cách dụ Archibald vào cái bẫy.luôn

      Cuộc đấu giá-bất ngờ vào phút cuối và tất cả những xôn xao trong giới truyền thông xung quanh kiện này đều chỉ là mẹo thả mồi để nhử Archibald tự lao vào miệng sói.

      Viên kim cương được trưng bày chưa chắc là viên kim cương ...
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :