1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu đời anh vắng em - Guillaume Musso (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần I - Dưới bầu trời Paris - Chương 10 - Vòng xoay cuộc đời
      Hai chúng ta lại ra

      Trong vòng xoay cuộc đời

      Tiếp tục xoay vần

      Cả hai xoắn vào nhau

      Cả hai xoắn vào nhau...

      Nhạc của George DELERUE

      Lời của Cyrus BASSIAK (Serge REZVANI)

      Tháp Eiffel

      Nhà hàng Jules Verne

      22h03

      Được người quản lý tiễn chân, Martin về phía cửa ra, nhưng phải ngang qua những cánh cửa kính lớn ngăn với nhà bếp. Trong cung điện nguy nga này, người ta có thói quen quản lý nguyên tử tự do, vì thế , bất chấp mọi quy định, tiến vào trong khu vực miễn vào, mở tủ lạnh quầy bar và tự lấy cho mình lon Coca đường trước khi rời khỏi phòng.

      xuống bằng thang máy, kéo khóa áo khoác lên hết cỡ và đeo lại tai nghe: vẫn những điệu rap điếc tai và đầy khiêu khích mà vẫn nghe từ những năm 1990 khi còn là học sinh trung học, rồi suốt thời sinh viên, vẫn những bài hát trở thành huyền thoại theo năm tháng: Đặt tay lên cò súng, Paris dưới bom đan, Hạ súng xuống... nhạc này là nhạc của : nhạc của đứa trẻ của khu Essonne, theo kiểu giai điệu tự do đầy phẫn nộ lúc bùng nổ, lúc rầu rĩ. Tóm lại là nhạc của người thể định vị được mình trong nhà hàng dành cho khách du lịch nghỉ tuần trăng mật.

      ° ° °
      Ra đến công viên Champ-de-Mars, khí lạnh cóng. Martin xoa hai tay vào nhau cho ấm và bước vài bước về phía kè Branly. Bị dòng sông lôi cuốn thể cưỡng lại, bước lên cầu Iéna nối từ tháp Eiffel tới quảng trường Trocadéro. Đến đây, đứng bờ sông, ánh mắt lạc trong vũ điệu của những chiếc sà lan và thứ ánh sáng lập lòe như đom đóm. Những bông tuyết vẫn tiếp tục xoay vần trong trung, nhưng giờ trông chúng còn giống như những túm lông trắng mà nhuyễn như bột cocain.

      lôi từ trong túi áo ra tấm vé máy bay mà cố tình để lại bàn nhà hàng.

      San Francisco...

      Chỉ cần nhắc tới tên thành phố thôi là cảm thấy toàn thân rung động. cảm giác lẫn lộn, thoạt đầu gióng như nỗi bồi hồi khi nhớ về quá khứ, rồi đợt sóng từng khiến phải chống cự kịch liệt để khỏi bị nhấn chìm và mất kiểm soát.

      Lại thêm lần nữa, cái cảm giác trống rỗng đau nhói dội lên từ những ngày hè huyền thoại năm ấy, vòng tay che chở của Gabrielle, lần duy nhất cho cảm giác như hòa thành .

      Tại sao tình lại là chất gây nghiện triền miên?

      Tại sao khi người ta lại để lại trong nhau nỗi đau đến vậy?

      Tiếng nhạc từ chiếc đàn dương cầmtay quay 1 đưa quay trở về thực tại. nhận ra giai điệu trong bộ phim rất hay của Truffaut, nhớ lại tên bài hát: Vòng xoay cuộc đời.

      Cuộc đời đúng là như vậy ...

      Lúc là vòng xoay khiến người ta ngây ngất, giống như trò chơi đu quay thời thơ ấu.

      Khi là vòng xoay tình và men say, khi ta nằm thiếp trong vòng tay người ấy chiếc giường quá hẹp để rồi đến giữa trưa mới ăn sán vì làm tình quá lâu.

      Khi là vòng xoay tàn phá, cơn lốc hung bạo cuốn chúng ta xuống tận đáy, bị cơn bão cuốn theo khi chiếc thuyền bé, ta hiểu ra rằng mình chỉ còn mình đương đầu với sóng gió.

      Và ta sợ.

      ° ° °
      - Martin!

      nghe tiếng gọi tên mình theo kiểu ngữ: Marteen.

      Ho, bám theo là con đười ươi to lớn của ta, sau vài mét và ra hiệu cho chờ .

      biết chắc ta nhượng bộ và thắng.

      Quyền được tiếp tục bám theo Archibald sang tận Mỹ.

      Quyền được tiếp tục trận đấu tay đôi với tên trộm lừng lẫy nhất: mục đích duy nhất mà dã tìm được để khỏi bị nhấn chìm và để mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của .

      Điều duy nhất khiến vẫn còn tin rằng thế gian này mỗi người có định mệnh.

      Và định mệnh của là tóm được Archibald McLean. Đó là đức tin bất cần lý lẽ, bất ly thân mà mang theo mình từ nhiều năm nay.

      Với dấu vân tay lấy được từ chai rượu sâm banh này, Martin tin chắc mình gần chạm đến đích.

      Ngay cả khi cũng biết chắc rằng dấu vân tay này quá nét, quá ràng, quá hiển nhiên nên thể ko phải là miếng mồi. bao giờ Archibald lại phạm phải sai lầm như vậy.

      Dấu vân tay này chẳng phải do tìm thấy, mà chính Archibald cho .

      Bởi vậy từ giờ trở luật chơi thay đổi: còn là người săn đuổi Archibald, mà chính Archibald tìm cách kéo lại gần .

      Nhưng vì sao?

      --------------------------------

      1.Orgue de Barbarie.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần I - Dưới bầu trời Paris - Chương 11 - Ngày em ra
      Đây là điều phũ phàng nhất: nghệ thuật của cuộc sống chính là tài khéo léo để cho những người thân nhất biết rằng ta hạnh phúc khi ở bên họ, bởi nếu chúng ta mất họ.

      Cesare PAVESE

      Ngày hôm sau, thứ Ba 21 tháng Mười hai

      Trụ sở của sở cảnh sát Paris

      10h40

      Đúng vào lúc chuẩn bị nộp đơn từ chức, Martin cảm thấy toàn thân nổi da gà. thấy mình lại trở thành chàng thanh niên như lần đầu tiên đặt chân vào tòa nhà bí hiểm này, chỉ cách nhà thờ Đức Bà có hai bước chân: số 36, kè Orfèvres.

      nhớ lại cảnh mình dọc những hành lang chật hẹp, bước xuống những cầu thang có từ thế kỷ trước, tìm kiếm bóng ma của những thế hệ cảnh sát huyền thoại trong tòa nhà già nua này, nơi trở nên quá chật chội, còn phù hợp với những điều kiện gò bó của ngành cảnh sát đại, song vẫn còn giữ lại được nguồn năng lượng cảm xúc rất mạnh mẽ đối với tất cả những ai từng làm việc tại đây.

      Trong thời gian từ lúc làm việc ở Stups cho tới khi vào OCBC, ở tòa nhà này mười năm. Ngôi nhà mà chưa từng có cảm giác là nhà mình, ngôi nhà trong đó thể tìm thấy gia đình mình, song cũng là ngôi nhà khó lòng rời xa.

      Nửa tiếng sau ra khỏi tòa nhà. Mặt trời vàng rực rỡ chiếu xuống vìe hè bên bờ sông Seine. trả lại phù hiệu, thẻ nghề, súng và đôi còng sắt.

      cảm thấy mình trần trụi. Cảm giác lẫn lộn giữa lo lắng và khuây khỏa. Thế đấy, còn là cảnh sát nữa.

      cần phải cố quen với việc này...

      ° ° °
      Nhà thanh thiếu niên

      Đại lộ Port-Royal

      15h30

      Nhìn từ ngoài phố, Nhà Solenn trông giống như con tàu bọc kính với hai cánh tay vươn về phía thành phố, giống như lời mời gọi bước vào trong. Martin qua khoảng sân rợp bóng cây và theo những lối bao quanh khu vườn dẫn tới tòa nhà bệnh viện. Từ ba năm nay tuần nào cũng tới đây lần.

      Sảnh bệnh viện rộng rãi và sáng sủa: 600m2 tràn ngập ánh sáng, sàn được ốp ván màu vàng rơm và những bức tường cao vòi vọi, trần nhà được treo rất nhiều những tấm áp phích lớn về triệu chứng của những thanh thiếu niên mắc bệnh tâm thần.

      Martin cảm thấy dễ chịu lạ lùng khi ở đây, nơi này có thể giống bất cứ chỗ nào trừ bệnh viện: những gian phòng rộng, những mặt tiền trong suốt và khung cảnh xung quanh xua tan mọi cảm giác tù túng.

      thẳng lên tầng bốn, nơi dành cho các hoạt động văn hóa với dãy phòng gồm thư viện đa phương tiện, căn bếp, phòng nhảy và cả phòng thu ...

      Martin có lòng tin vào nhiều thứ, song tin vào hiệu ứng điều trị của nghệ thuật, tin rằng văn hóa có thể là phương tiện giúp phục hồi hình tượng bảnthân và khích lệ khả năng sáng tạo.

      - Chào chị, Sonia.

      - Chào Martin, hôm nay đến sớm quá! Thiếu phụ khoác áo blu trắng đáp.

      đặt nụ hôn thân thiện lên má và ra hiệu cho bước vào trong phòng trưng bày đầy những sản phẩm của các học viện ở đây. Lần nào Martin cũng đều ngây ngất trước vẻ đẹp của các tác phẩm: những bức tranh đầy dằn vặt trong đó thấp thoáng bóng dáng của tử thần, những thiên thần bằng thạch cao đầy vẻ an ủi, những quái vật gớm ghiếc, những mô phỏng thân hình tàn tạ của những bệnh nhân trẻ khi được đưa vào đây, rồi cũng những thân hình ấy sáu tháng sau dần lấy lại được vóc dáng và cân nặng. Đứng trong căn phòng này, người ta có cảm giác như thiên thần và ác quỷ đấu tranh kịch liệt trong trận chiến mà kết cuộc vẫn còn chưa được phân định.

      Cũng giống như trong cuộc sống...

      - Martin, có thể giúp tôi di chuyển những cái kệ đỡ này ?

      cảnh sát trẻ nhanh nhẹn giúp tay đồng thời hỏi:

      - khám xong chưa?

      - Xong rồi, tôi với con bé lên phòng tìm nó.

      - Chị cùng tôi chứ?

      - Martin, lớn rồi mà!

      - Tôi có việc cần với chị, Sonia...

      theo ra hành lang, và trong lúc chờ thang máy, gần như thách đố.

      - Chúng ta cầu thang thôi, chàng lười nhác! Ai đến sau phải mời người kia ăn nhà hàng.

      Rồi chưa xong hết câu, chạy thẳng, leo bốn bậc thang cầu thang dẫn thẳng lên sân thượng.

      Martin khó khăn lắm mới đuổi kịp và dồn vào chân tường.

      - Tôi cần phải với chị chuyện này.

      - tôi à? thể được đâu, biết tôi có người rồi mà...

      - Nghiêm túc chút , và buông ra.

      - Thế muốn gì với tôi? Rằng ra ? Nhưng cần với tôi điều đó, mà phải với con bé cơ. phải với Camille...

      ° ° °
      Ba năm trước, Martin gặp bác sĩ Sonia Hajeb, trưởng khoa lâm sàng và tâm lý trẻ em, khi tới văn phòng của ở OCBC.

      Đó là phụ nữ mảnh dẻ, vóc dáng trẻ trung và mái tóc đen thẫm buộc túm sau gáy. Chỉ hơn vài tuổi, mặc quần jean cùng áo khoác da, sống ở Saint-Denis và gần như là người chị chưa từng có.

      Trong công việc, hằng ngày phải vật lộn với những chứng chán ăn, ăn uống vô độ, trầm cảm và những cách hành xử có hại có thể đẩy trẻ vị thành niên tới ý định tự vẫn.

      Chỉ sau vài lời đầu tiên của , cảm thấy người tốt.

      - Điều tôi sắp tiết lộ với ở đây hoàn toàn bị pháp luật cũng như quy định trong nghề của tôi ngăn cấm.

      rất thích cách đặt vấn đề đó của , cho thấy người cá tính mạnh mẽ và vô cùng quyết đoán.

      - thêm để biết, tôi có thể bị cách chức...

      - Vậy tại sao lại tới đây?

      - Vì tôi nghĩ điều đó có thể giúp cho bé cảm thấy dễ chịu hơn.

      Martin nhíu mày. hiểu điều đó có gì liên quan đến mình.

      - còn nhớ Camille ?

      nhún vai.

      - Tôi từng gặp rất nhiều người tên Camille.

      - Có thể đó là những người phụ nữ, thưa chàng Casanova, chứ phải là năm tuổi...

      Martin nhắm mắt lại trong nửa giây.

      Trong nửa giây đó cảm thấy hoóc môn kích thích bắt đầu dâng lên trong mạch máu.

      Trong nửa giây đó mọi ký ức lại tràn về mãnh liệt trong tâm trí .

      ° ° °
      Mùa đông năm 2000.

      Khu phố Luth, phía bắc Gennevilliers.

      dãy những tòa nhà hai mươi tầng dài hai trăm mét.

      Mưa bụi, bẩn thỉu và xám xịt. Mới chỉ 17 giờ, nhưng trời gần như tối đen.

      Chiếc xe Peugeot 309 màu xanh nước biển đậu dưới chân tòa nhà C.

      trong ba nhân viên cảnh sát chuẩn bị bắt giữ tình nhân của tên xã hội đen bị bắt giam. gõ cửa và hô những câu thôgn lệ. ai trả lời. đồng nghiệp của bắn tung ổ khóa. Tay cầm súng lăm lăm, Martin là người đầu tiên xông vào trong căn hộ.

      nằm sóng sượt đệm. Người ta sốt đùng đùng, đồng tử dãn ra và hai cổ tay bị cắt mạch. Máu và nước tiểu chảy ra ướt sũng tấm áo ngủ. Bên cạnh là tẩu đốt ma túy tự chế: lon Coca nhựa có cắm thân bút bi Bic cristal thay cho ống hút. chạy vội tới cấp cứu cho ta trong lúc đồng nghiệp gọi xe cấp cứu. biết quá muộn. ta ra , ra ... Khi xe cứu thương tới nơi, ta chết.

      Cuộc tấn công cũng chẳng thu được nhiều kết quả: chục bánh cần sa, ít cocaine, vài viên ma túy tổng hợp.

      ngày chết tiệt.

      Trở về đồn cảnh sát Nanterre, giấy tờ, quy trình phải hoàn thiện, cảm giác buồn nôn, muốn bật khóc, muốn biến nơi khác. Trở về nhà, giấc ngủ mãi chịu tới, cảm thấy như dãbỏ lỡ điều cốt yếu, ánh mắt cuối cùng của cứ trở về ám ảnh ...

      đêm chết tiệt.

      Martin tỉnh dậy, quay ra xe, chạy thẳng ra ngoại ô: đường vành đai, Saint-Ouen, Gennevilliers, khu phố Luth. bộ lang thang hồi trong khu phố, tra hỏi lũ chị đàn đúm quanh bờ tường rồi lên thẳng căn hộ. tìm kiếm cái gì đó, nhưng biết là gì, lục tung phòng ngủ, căn bếp, nhà vệ sinh, tìm kiếm thứ gì đó, xuống, dừng lại dưới chân cầu thang, bới tung hộp thư, lớp trần giả thang máy, tìm kiếm thứ gì đó... Bên ngoài, màn đêm, cái lạnh, cơn mưa đáng nguyền rủa, tìm kiếm thứ gì đó, bãi đậu xe, ô tô, xe máy, những thùng container đầy ắp, tìm kiếm thứ gì đó... ai đó. tiếng khóc? linh tính chẳng biết từ đâu tới? mở cái thùng rác đầu tiên ra và bắt đầu lục lọi bên trong. Rùng mình. Nó đây rồi! biết nó ở trong đó, từ trước khi tìm thấy nó. Trong cái túi ni lông siêu thị to đùng: đứa bé mới chỉ vài giờ cuối, trần trụi, lạnh ngắt, cuốn trong cái áo len và khăn tắm. Nó vẫn còn dính vài mẩu nhau đầu. Nó còn thở nữa. À có, nó vẫn còn thở! Hình như thế. thậm chí còn chẳng buồn gọi xe cấp cứu. bọc đứa trẻ sơ sinh trong cái áo măng tô của mình, đặt nó lên ghế cạnh lái, bật đèn ưu tiên lên và chạy như bay về phía Bắc, nhằm hướng Ambroise-Paré. Lúc trước, máu áo ngủ của phải là máu từ cổ tay bị cắt, mà còn là máu chảy ra do băng huyết sau khi sinh. Lũ nhân viên cấp cứu đần độn ấy chẳng hề phát ra điều đó! gọi cho bệnh viện để báo trước rằng đường tới. Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đứa bé. Nó là . Đó là đoán thế. vừa khiếp hãi lại vừa ngây ngất vì nó quá bé bỏng. Chắc chắn nó chưa đủ tuổi thai, điều đó quá hiển nhiên, nhưng nó ở trong bụng mẹ nó được bao nhiêu lâu? Bảy tháng? Tám tháng?

      Bệnh viện. Thủ tục nhập viện. Phải điền hàng đống giấy tờ. Họ và tên đứa bé? Thoạt đầu chẳng biết phải trả lời thế nào. Phải cố gắng lắm mới nhớ ra được họ của mẹ nó. Còn tên, cái tên duy nhất mà nghĩ ra được là Camille. Rồi chờ đợi hàng tiếng đồng hồ dài đằng đẵng mà chẳng được gì. Ngày hôm sau quay trở lại. Như những con nghiện, đứa bé cũng lên cơn và bị ép vào chế độ cai nghiện ngặt nghèo. Cần phải chờ đợi. Nhưng sao nó bé thế? Có thể do ma túy làm co cuống rốn lại khiến cho cái thai bị kém phát triển. Ngày thứ hai trở lại, đứa bé vận lộn tranh đấu. muốn vật lộn cùng với nó. Ngày thứ ba, người ta bảo rằng những gì khó khăn nhất của quá trình cai nghiện được vượt qua, nhưng đứa bé nhiễm virus HIV và chắc chắn nó mang nhiều di chứng hoặc dị tật nào đó. Ngày thứ tư, đến bệnh viện mà gần như cả đêm vạ vật trong quán bar tồi tàn nốc rượu vodka. Bởi vì Camille là cái tên mà Gabrielle thích nhất. Cái tên muốn đặt cho con mình. Ngày thứ năm, làm. Ngày thứ sáu, chôn cái ký ức vào bộ nhớ và cấm tiệt mình được nghĩ về Camille nữa.

      Rồi nhiều năm trôi qua.

      buổi sáng, Sonia Hajeb đến văn phòng của ...

      ° ° °
      nóc bệnh viện, sân thượng rộng có tầm nhìn hướng ra khu vườn rợp bóng cây bao quanh tòa nhà, điểm thêm vài chiếc bàn và ghế mây.

      Tóc ngắn, mũi hếch, rất xinh xắn, bé khoảng mười tuổi dường như bị hút hồn bởi Khu phố xa xôi, bộ truyện tranh được ưa chuộng của Taniguchi.

      - Chào em, Camille.

      - Martin!

      bé rời mắt khỏi quyển truyện và chạy vội lại ôm hôn . nhấc bổng nó lên và quay nó vòng tròn với tốc độ chóng mặt, trò chơi mà và nó vẫn thích.

      Ba năm trước, khi Camiile trải qua giai đoạn khó khăn trong gia đình đỡ đầu, Sonia Hajeb, bác sĩ tâm lý theo dõi bé từ khi còn , quyết định kể cho bé nghe về hoàn cảnh ra đời của nó. Camille liền năn nỉ cho nó gặp người trai bí cứu nó trở về với cuộc sống. Cuộc đoàn tụ bí mật mang lại hiệu ứng rất tích cực đối với con bé, điều này thực bõ công Sonia đánh liều.

      Cho dù có chuyện gì nữa, và nó cũng gặp nhau tuần lần, vẫn ở cùng nơi và tuần nào cũng vào thứ Tư.

      Camille rất xinh, tràn đầy sức sống và khỏe mạnh. Khi nhìn nó, Martin thấy ở nó sinh lực, bình yên, bằng chứng rằng cuộc sống sinh tồn phải chỉ chứa đầy những điều khốn nạn mà còn có thể mang tới những món quà bất ngờ. Mọi rủi ro dị tật đều biến sạch! Nhiễm virus HIV! Cứ tưởng rằng cuộc sống định sẵn số phận trớ trêu cho nạn nhân của nó!

      - Ôi, lạnh quá, Martin vừa vừa xoa tay. Em muốn vào lại bên trong à?- , em muốn tận hưởng ánh ănnsg tuyệt đẹp! Hơn nữa em rất thích trời lạnh, là sinh động!

      ngồi xuống bên cạnh bé và thả ánh mắt nhìn ra xa xăm, những mái nhà của thành phố Paris nhấp nhô và trải dài mênh mông như đại dương.

      - Bộ truyện tranh đấy thế nào?

      - Đúng là bom tấn! Camille hồ hởi. Cảm ơn chỉ cho em đọc truyện này.

      - You're welcome.

      mở ba lô và lôi ra cái máy iPod màu xanh táo mà tặng bé vài tháng trước.

      - Đây, ghi đầy nhạc hay vào trong này cho em: Marvin Gaye, The Cure, U2, Jacques Brel...

      - Em thích nhạc Beyonce và Britney Spears cơ!

      - Thế tại sao phải là Spice Girls nữa nhỉ?

      kéo chiếc ghế lại gần và giọng nghiêm túc:

      - Được rồi, giờ hai em mình có chuyện cần với nhau...

      bé nhìn đăm đăm, cảm thấy hiểm họa đe dọa thăng bằng mong manh mà cuộc sống của lấy làm điểm tựa.

      - Em bao giờ nghe câu ngạn ngữ xa mặt cách lòng chưa?

      bé lắc đầu.

      Trong khi giải thích cho bé nghe vì sao câu ngạn ngữ ấy bao giờ đúng đối với bé, thiên thần bay vụt qua trong luồng ánh sáng, đôi cánh lướt những tia nắng cuối cùng của mặt trời mùa đông.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần I - Dưới bầu trời Paris - Chương 12 - Hãy cho em rơi giọt nước mắt
      Chúng ta cần phải gìn giữ yếu đuối của mình vì nhờ vậy mà con người xích lại gần nhau, trong khi sức mạnh làm con người xa nhau.

      Jean-Claude CARRIÈRE

      Đại lộ Kléber

      Chiếc xe mô tô lao trong bóng đêm.

      Quảng trường Ngôi sao

      Marin gạt làn nước mưa chảy mặt kính mũ bảo hiểm.

      việc cuối cùng cần làm trước khi rời nước Pháp.

      Đại lộ Wagram

      người cuối cùng cần gặp.

      người phụ nữ.

      lần nữa...

      ° ° °
      Lần đầu tiên gặp Nico là buổi tối trong tuần, khi xếp hàng chờ tới lượt tính tiền trong siêu thị Carrefour ở Ulis.

      Martin chỉ tình cờ đến đó: ông bà khi ấy chuyển đến sống trong nhà dưỡng lão ở Bures-sur-Yvette. chưa bao giờ thực hợp với họ, song vẫn hoàn thành trách nhiệm mỗi tháng tới thăm họ lần, lần nào cũng để nghe hàng tá lời trách móc. đường về, ghé vào trung tâm thương mại và mua vài thứ đồ: mấy gói mì ống, tuýp sữa đặc, Coca đường, cuốn tiểu thuyết mới của Connelly, phần mới ra của bộ phim nhiều tập Sáu bộ phía dưới...

      thể nào để ý tới đứng trước : khá cao, tóc vàng, khuôn mặt xinh đẹp và ánh mắt yếu đuối. chú ý tới giọng pha slave của khi trao đổi vài lời với nhân viên thu ngân. Đặc biệt, thoáng thấy trong mắt lấp lánh những ngôi sao mờ nhạt song vẫn còn rất đẹp và khiến nhớ lại đôi mắt điểm trang kim khác.

      trả tiền mua đồ rồi khỏi rất nhanh. Để khỏi mất dấu , bị thôi thúc cách bất ngờ, Martin mặc kệ mớ đồ định mua băng tính tiền rồi chạy theo ra tận dãy cửa hàng.

      - Này !

      Khi quay lại, thoáng nghĩ tới hình ảnh con chim hồng hạc đối diện người thợ săn.

      muốn với : "Đừng sợ", nhưng thay vì vậy, lại rút thẻ nghề ra và :

      - Cảnh sát đây, vui lòng cho kiểm tra giấy tờ tùy thân!

      ° ° °
      Nửa giờ đồng hồ sau, ở trong xe . đưa về trước tòa nhà của , chung cư cao tầng trong khu phố Daunière nơi thuê chung căn hộ với người bạn . Tên là Svetlana, nhưng mọi người đều gọi là Nico vì trông rất giống với nữ ca sĩ của nhóm Velvet Underground. có bằng cử nhân ngành Lịch sử nghệ thuật nhưng tìm được việc làm nên bỏ Kiev tới Mátxcơva, nơi sống tạm bợ bằng nghề người mẫu trong hãng thời trang , cho tới khi người sắp đặt công việc cho vẽ ra viễn cảnh về tương lai vàng son ở phương Tây.

      Thiên đường lường gạt đẩy vào cảnh đứng buôn bán tình ở góc đường, và càng ngày càng lún sâu hơn xuống bùn.

      Cuối cùng, cũng hỏi giá của . hề nhìn xuống, trả lời : từ 50 đến 200 euro tùy theo cuộc chơi. chìa cho tờ 200 euro và ra lệnh:

      - Hãy nhắm mắt và thả lỏng người ra.

      - Ở đây... trong xe này à?

      - Phải.

      ° ° °
      nhắm mắt lại; khởi động xe và bật đĩa nhạc mà mê mẩn, Ella Fitzgerald hát đôi với Louis Armstrong, rồi theo đường quốc lộ 118 chạy về Paris.

      hề chờ đợi tình huống này, song vẫn mặc kệ, vẫn nhắm mắt suốt quãng đường , trong tiếng hát du dương của Ella và Louis.

      Nửa giờ sau, họ ở tít cao, bánh xe khổng lồ của quảng trường Concorde. Phải mất lúc mới thư giãn được và cũng hẳn yên tâm hoàn toàn, nhưng cuộc sống dạy cho biết điều kỳ diệu sắp sửa xảy ra.

      Và Nico ngẩn ngơ nhưmột đứa trẻ trước màn vũ điệu ánh sáng làm sống động đại lộ Champs-Elysées. Khi khoang ghế của họ lên tới điểm cao nhất, ngửa đầu ra phía sau như sinh vật hiến tế. Martin nhìn : trong mắt , những làn mưa ánh sao lấp lánh trong ánh đèn nhấp nháy.

      Sau đó, đưa ăn món bánh bao nhân nấm kiểu Ý và bánh quy dẹt với cháo hạt dẻ trong nhà hàng phố Bassano.

      Rồi quay trở về Ulis, dưới tòa nhà sống.

      Rồi bàn tay Nico vuốt dọc chân , vuốt ve đầu gối , rồi tiến dần lên đùi, lên...

      - , nhàng từ chối và đặt bàn tay của lên tay .

      Svetlana bước ra khỏi xe và nhìn xa dần.

      vừa hạnh phúc vừa đau khổ.

      ° ° °
      Tuần sau đó họ lại gặp nhau, rồi đều đặn trong suốt năm. Vẫn luôn cùng mức giá, 200 euro: đối với là để yên tâm mình phải lòng , đối với để yên trí mình phải ở trong bộ phim.

      quyết tâm mỗi lần tặng cho chuyến thoát ra khỏi cuộc sống thường nhật đen tối: những lần "ngậm tẩu" trong xe ô tô, những chuyến "tàu nhanh" trong các khách sạn Novotel, thuốc phiện và ma túy bủa vây, cảm giác bị cầm tù và chẳng thể làm chủ cuộc đời mình.

      vẫn còn nhớ từng chuyến chơi: trượt patin ngoài trời sân trước Tòa thị chính, xem Gánh xiếc mùa đông Bouglione biểu diễn, buổi hòa nhạc của Sở cảnh sát tổ chức tại sân vận động State de France, triển lãm Picasso và Courbet ở Gran Palais, vở kịch Cuộc sống ở trước mặt tại rạp Marigny...

      điện thoại của vẫn còn lưu giữ tất cả email gửi sau mỗi chuyến chơi, chưa bao giờ hồi đáp.

      ngu ngốc...

      ° ° °
      Từ: [email protected]

      Nội dung: Cuộc đời đáng sống...

      Ngày: 12 tháng Hai năm 2008 08:03

      Gửi: [email protected]

      Trời lạnh. Em tàu điện ngầm tới "chỗ làm", tay kéo theo chiếc va li có bánh xe. Em siết chặt vào người cuốn sách tặng. Tai em vẫn nghe văng vẳng lời bài hát của Serge Gainssbourg mà cho em nghe, bài hát Java, trong đó rằng cuộc đời đáng sống nếu thiếu tình ...

      Cảm ơn vì bữa ăn tuyệt vời tối qua ở nhà hàng phía rạp hát đường Montaigne. Đứng trêo cao nhìn xuống Paris trong giây lát, bay bổng thế gian, chia sẻ mảnh đời với , nụ cười thường trực môi với biết bao quan tâm chăm sóc. Ngay cả mệt mỏi cũng dường như tan biến. Em thấy dễ chịu. Dễ chịu vô cùng.

      Cảm ơn , cảm ơn, cảm ơn! Em hề nuối tiếc McDo.

      Em thuộc về .

      Lọ Lem của .

      ° ° °
      Đại lộ Malesherbes

      Chiếc xe mô tô lao mặt đường ướt nước mưa, vượt qua đại lộ Berthier và đường vành đai.

      Đường Cửa ô Asnières

      Martin chậm lại nhấc kính mũ bảo hiểm lên.

      Phố Victor-Hugo

      quay đầu xe ở ngay giữa đường.

      Ba Đông Âu với dáng vẻ mời gọi đứng chờ khách dưới trời mưa, bên cạnh tấm biển quảng cáo Decaux. lại gần các chậm lại. Thoạt đầu họ tưởng là khách hàng, rồi Svetlana nhận ra . chìa mũ bảo hiểm cho và ra hiệu mời lên xe. run rẩy, gầy gò và hai mắt vô hồn, hốc mắt hõm sâu. biết gần như được ngủ, phần lớn số tiền kiếm được nướng vào ma túy.

      - Lên xe !

      lắc đầu bỏ . đoán ra điều nghĩ và sợ. Sợ trả thù khủng khiếp của mạng lưới xã hội đen đẩy ra đứng đường, sợ đàn áp mà lũ này trút lên gia đình , họ vẫn ở lại quê hương.

      Song con người ta thể sống sợ hãi cả cuộc đời.

      Martin đuổi kịp vỉa hè. yếu đuối đến mức gần như chẳng hề chống cự. ôm lấy vai , dìu ra tận xe mô tô và an ủi :

      - ổn thôi, có gì đâu.

      ° ° °
      giờ sau, họ ở Montparnasse, trong khách sạn kín đáo nằm phố Abbé-Grégoire. tắm nhanh rồi dùng khăn bông ủ cho ấm lên. Dưới tác động của cơn thèm thuốc tăng dần, hai đồng tử mắt dãn ra và bắt đầu co giật, run rẩy. nhìn thấy hai cánh tay bị cào tới rướm máu vì ngứa ngáy và nghe tiếng dạ dày sôi ùng ục.

      Trước khi vào buồng tắm, cho uống ba thìa méthadone để làm chậm lại những phản ứng do cai thuốc. Sonia giải thích cho biết rằng những biểu mất cảm giác đầu tiên xuất sau những khoảng từ ba mươi cho tới sáu mươi phút. Trong lúc chờ đợi, giúp cuộn mình trong chăn và cầm tay chặt cho tới khi cảm thấy thư giãn dần.

      ° ° °
      - Vì sao vậy, Martin? hỏi bằng giọng Đông Âu.

      Nằm giường, trông thư giãn hơn, gần như thanh thản. Tất nhiên, bình yên này hoàn toàn giả tạo và nhờ có thuốc, nhưng đó cũng là bước đầu tiên rồi.

      - Em khôngthể tự mình thoát ra khỏi đó.

      - Nhưng chúng tìm thấy em...

      - .

      đứng lên, với lấy chiếc túi da và rút ra hộ chiếu cũ.

      - Trông nó còn hơn hộ chiếu , vừa giải thích vừa mở trang đầu ra. Từ nay trở , em còn tên là Svetlana mà là Tatiana. Em sinh ra ở Kiev mà ở Saint-Pétersbourg.

      Đây chính là việc làm trong ngày cuối cùng của nghiệp cảnh sát: tạo ra cho danh tính mới.

      - Việc thứ hai, và đặt lên giường tấm vé máy bay. Sáng mai, em bay suy nghĩ Genève, tới bệnh viện Jeanne-d'Arc. Họ điều trị cho em cho tới khi bình phục, em yên tâm.

      - Nhưng làm thế nào?...

      - Toàn bộ chi phí được thanh toán, trả lời vì đoán trước được câu trả lời của .

      Điều muốn ra là toàn bộ số tiền tiết kiệm chờ mua nhà được rút ra chiều nay để thanh toán viện phí cho .

      Rồi đưa cho tấm danh thiếp của Sonia Hajeb.

      - Nếu gặp bất cứ vấn đề gì, em hãy gọi số này. ấy là bác sĩ tâm lý, người bạn của : ấy biết em là ai và sẵn sàng giúp đỡ em.

      Lúc này, đôi mắt Svetlana tràn ngập nước, những giọt nước mắt gội rửa, làm lòng và làm sáng lên ánh mắt tưởng chừng như mãi mãi tắt ngấm.

      - Martin... vì sao làm như vậy?

      đặt ngón tay lên môi để hiểu rằng có những câu hỏi phải lúc nào cũng có câu trả lời và với rằng giờ muộn, phải ngủ thôi.

      nằm xuống bên cạnh và nắm lấy tay chờ giấc ngủ kéo đến.

      ° ° °
      Nửa đêm, trong chung cư bình dân ở Essonne.

      căn hộ , tất cả đèn đều tắt.

      cửa, cái tên mang hưởng Đông Âu.

      Bên trong, mọi thứ đều xám ngắt và buồn tẻ.

      Trong phòng ngủ, giá là vài cuốn sách khuyên nên đọc, máy nghe nhạc với những bài hát bảo nên nghe.

      tường, áp phích vài bộ phim họ cùng xem năm đó, Hai người tình, Màn đêm thuộc về chúng ta, Trong gió.

      Dưới gầm giường, chiếc hộp nhạc rất đẹp.

      Khi mở hộp ra, giai điệu truyền thống tràn ngập căn phòng với nỗi nhớ cố hương.

      Trong hộp, vài giấy tờ và những tấm ảnh ố vàng về thời thơ ấu ở Ukraina.

      nắm sỏi ...

      Dưới đáy hộp, chiếc phong bì.

      Bên trong phong bì, tập tiền. Toàn bộ số tiền đưa sau mỗi lần họ gặp nhau. chưa bao giờ đụng đến, chưa từng tiêu dù chỉ đồng euro, ngay cả trong những lúc cùng quẫn nhất, thậm chí kể cả khi sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để mua được chút heroin.

      Bao nhiêu viên sỏi là chừng ấy bằng chứng cho thấy giữa họ có chút gì với nhau, năm ấy, khi bước vào cuộc đời , trong vài tháng.

      Cũng là lúc, khoảnh khắc nào đó, bước vào ngưỡng cửa đời .
      Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần I - Dưới bầu trời Paris - Chương 13 - nửa còn thiếu
      Ngày lại ngày

      Những tình chết

      Vẫn còn muốn chết.

      Serge GAINSBOURG



      San Francisco

      7 giờ sáng

      Những tia sáng đầu tiên của ngày. Miệng mặn chát. Đầu nặng trĩu, toàn thân bã ra, trái tim để tận phương Tây.

      Gabrielle nhàng đứng lên để khỏi đánh thức người đàn ông nằm bên cạnh : Mister Connard, quên khuấy mất tên ta và cũng chẳng bao giờ gặp lại nữa. Mister Connard và cả chiếc xe 4x4 thân thiện với môi trường, công việc high-tech và căn hộ nhìn ra ờ biển của ta.

      nhặt nhạnh đồ đạc, nhanh chóng vào buồng tắm mặc quần áo: quần bò màu sáng, áo cổ lọ màu đen, áo khoác da, đôi bốt cao gót.

      ngang qua tủ lạnh nhà bếp, với lấy chai nước khoáng . Thèm điếu thuốc, thèm cảm giác ngậm viên thuốc an thần Lexomil dưới lưỡi để xóa tan cảm giác trống rỗng vò xé ruột gan cùng nỗi đơn ám ảnh từ thuở còn thơ.

      Những tia nắng mặt trời ve vuốt ô cửa kính rộng trông ra bến tàu, Thái Bình Dương và hòn đảo Alcatraz. Theo ánh sáng dẫn đường, rời khỏi căn nhà và băng qua thảm cỏ trải dài. Gió nổi lên và truyền tiếng vi vu thần tiên.

      tiến ra bãi biển, cởi giày và vài bước dọc theo triền sóng. Cát rất ấm. Những hạt xíu mơn man tóc . Nhìn từ xa, người ta có thể tưởng nhảy múa bên bờ biển và rất hạnh phúc.

      Thế nhưng trái tim tan nát của chỉ còn là hoang mạc băng giá.

      Sáng nay là sinh nhật thứ ba mươi ba của và như mọi năm, vào ngày này, chỉ có mình đối diện với bản thân.

      đơn quá.

      nhắm mắt lại, dang hai cánh tay ra và đưa khuôn mặt ra hứng lấy làn gió cùng hơi biển. biết mình bệnh nặng hơn.

      Sao em lại buông tay ra?

      thấy mình như bị hút xuống hố sâu trống rỗng và chập chờn như ngọn lửa. Rồi cố gắng chống cự. Ngọn lửa ấy được tắt. khôngđược rơi xuống. Bởi vì nếu ngã chẳng có ai túm lại trước khi vỡ vụn.

      ° ° °


      Paris

      1 giờ sáng

      Căn phòng khách sạn chìm trong bóng tối.

      Nằm dài giường, hai tay bắt chéo, Martin mở to đôi mắt. Bên cạnh , Svetlana ngủ thiếp . biết đêm nay mình thể nhắm mắt: giấc ngủ chưa bao giờ là thế mạnh của . nhàng ngồi dậy, cúi xuống người và kéo chăn đắp lên đôi vai gầy guộc. khoác áo vào, tắt đèn và rời khỏi phòng.

      Trong thang máy, bỗng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, giống như vực thẳm đột ngột ra. cảm giác thiếu vắng mà thể nào định nghĩa nổi. nỗi buồn vô hạn bắt đầu kết thành khối trong bụng .

      băng qua sảnh, chào nhân viên tiếp tân rồi bước ra phố.

      Trời vẫn mưa.

      nhảy lên xe, khởi động máy rồi phóng như bay trong đêm tối.

      Trong đời cảnh sát của mình, nhiều lần đùa với lửa và đôi khi cũng bị bỏng. Đêm nay, vừa cảm thấy mình bất bại nhưng cũng lại vô cùng yếu đuối, bị giằng xé giữa những cảm xúc đối lập nhau, vừa muốn được an toàn trong vòng tay ôm siết, vừa muốn mạo hiểm chơi trò cò quay Nga, giống như nghệ sĩ thăng bằng sợi dây bắc qua hai bờ núi đá.

      Trong bụng , cái khối buồn càng lúc càng trở nên nặng nề. có cảm tưởng như cơn giận dữ dần trào dâng trong .

      vẫn còn chưa nhận ra được đó chính là tình .

      ° ° °


      San Francisco

      7 giờ 30 sáng

      Tiếng chó sủa kéo phắt Gabrielle ra khỏi cơn mơ màng. mở mắt ra và định thần lại. bãi biển, chú chó labrador có bộ lông màu sáng nhảy nhót quanh và dí cái chỏm mũi ướt vào chân mà đánh hơi. vuốt ve nó và đùa cùng nó vài phút.

      Rồi quay lại con đường cạnh bến tàu với những ngôi nhà xinh đẹp nằm nối tiếp nhau, tạo nên đường viền bao lấy đại dương. Từ xa nhận ra chiếc xe của mình: chiếc mui trần hai chỗ Mustang đời 1968, màu đỏ son, vốn là của mẹ . chiếc xe hoàn toàn có hại cho môi trường, có từ thời trước khủng hoảng dầu lửa và khí hậu nóng lên. lệch lạc, có lẽ vậy, nhất là trong thời đại chính trị chuẩn mực này. Bất chấp điều đó, vẫn thấy nó có sức quyến rũ đặc biệt và luôn cảm thấy sung sướng khi ngồi sau tay lái.

      khởi động máy và phóng xe dọc theo Đại lộ Marina và đường Cao tốc Redwood rồi rẽ lên cầu Cổng Vàng.

      cây cầu treo này và ngày nào cũng qua đây. màu đỏ cam của nó, hai trụ tháp cao sừng sững như chinh phục bầu trời, và giống như mọi người dân trong thành phố, tự hào về nó.

      Tinh thần nhõm hơn, nhét cuộn băng cassette của Lou Reed vào máy và bật tiếng to bài miền hoang dã.

      Mái tóc tung bay trong gió, có cảm giác như bay biển, hướng tới trời cao và chạm vào ánh sáng. Lúc đó, đột nhiên nỗi đau lại dội về và cảm giác trống rỗng lại xoáy sâu vào lòng .

      Thay vì giảm ga, tăng tốc.

      Dù mình có bị bắn tung lên trời cũng chẳng có ai thương tiếc.

      ° ° °


      Paris

      1 giờ 30 sáng

      Tai nghe iPod cắm vào tai, khuôn mặt bị gió cào xé, Martin phóng hết tốc lực trong màn nước mưa đổ xuống đường vành đai trơn nhẫy như sân băng. Cửa ô Vincennes, cửa ô Bagnolet, cửa ô Pantin.

      Hàng trăm ngọn đèn trôi qua trước mắt , quay cuồng xung quanh khiến mắt nhòa . Trong tai nghe, Brel hát về ngôi sao thể nào với tới, về tình điên cuồng của những cặp tình nhân già, về những điếm ở Amsterdam, ở Hambourg hay ở những nơi khác.

      tăng ga, lạng lách giữa những làn xe ô tô, đoán mò những vật cản nhiều hơn là nhìn thấy chúng. Người sôi sùng sục, đẫm làn mưa ấm, trôi đường như người say.

      lại tiếp tục tăng ga, bất chấp nguy hiểm, thách thức số phận, như thể người lái xe còn là , như thể cầu bàn tay vô hình nào đó hướng dẫn về phía vật nào đó, người nào đó...

      ° ° °
      Họ

      Hai chiếc xe cùng lao về phía nhau, vẫn bị ngăn cách bởi đại dương.

      Hai ngôi sao băng chuẩn bị va vào nhau.

      Những cuộc tái ngộ bị trì hoãn quá lâu.

      Những cuộc tái ngộ vô cùng nguy hiểm.

      Bởi tình và cái chết 1 chỉ có ly sai biệt.
      --------------------------------
      1. Câu nguyên gốc là: Bởi tình và cái chết chỉ khác nhau chữ. Trong tiếng Pháp, hai từ l'amour (tình ) và la mort (cái chết) chỉ khác nhau chữ.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần II - Những đường phố San Francisco - Chương 14 - Valentine
      Nếu hai người nhau, đoạn kết thể nào có hậu.

      Ernest HEMINGWAY

      Ngày hôm sau

      22 tháng Mười hai

      bầu trời Đại Tây Dương

      - Ông có muốn dùng chút sâm banh ?

      Ở độ cao hơn haimươi dặm so với mặt đất, chuyến bay 714 tiếp tục cuộc hành trình tới San Francisco, lao vút như con chim bạc biển mây.

      Martin từ chối lời mời của nữ tiếp viên. Xung quanh , các hành khách khoang hạng nhất thưởng thức món gan ngỗng béo với quả vả chín phết bánh mì tẩm gia vị. Bên trái , Ho, vẫn luôn được chàng vệ sĩ sumo tháp tùng, ta nhấp từng ngụm ly Martini Bianco.

      - rất chí lý, thừa nhận và rút từ túi nhựa trong ra phong bì bằng bìa.

      Martin nhìn cái túi giấy gấp nếp. Nó được đóng dấu FBI kèm theo hàng chữ Tối mật.

      - nhận được kết quả phân tích dấu vân tay của Archibald?

      gật đầu và đưa xem tập hồ sơ.

      - Giới thiệu với Joseph A. Blackwell, từng bị giam giữ tại nhà tù San Quentin cho tới năm 1981, mã số tù nhân IB070779.

      Nhìn tập hồ sơ đặt trước mặt, Martin cảm thấy luồng điện phấn khích chạy dọc sống lưng. quyết định mở phong bì và trong mắt lóe lên tia sáng.

      ° ° °
      Bức ảnh được chụp tại đồn cảnh sát thành phố San Francisco khi tên Joseph Archibald Blackwell nào đó bị bắt giữ vào đêm ngày 23 rạng sáng ngày 24 tháng Mười hai năm 1975, với tội danh bị cáo buộc "gây tương tích có thể đe dọa tới tính mạng cho người khác". Tấm ảnh đen trắng in hình người đàn ông khoảng ba chục tuổi, đôi mắt thâm quầng để lộ nỗi đau khổ vò xé tâm can.

      đoạn lý lịch ngắn tóm tắt hành trình của nghi can.

      Sinh ra tại Fountainbridge, khu phố bình dân thuộc Édimbourg, mẹ là thợ may và bố là họa sĩ chưa bán nổi bức tranh nào. Vốn là học sinh có năng khiếu nhưng nghịch ngợm, bỏ học năm mười bốn tuổi để làm việc vặt: thợ xây, thợ máy, thợ sơn quan tài, chân chạy vặt trong trường Đại học Mỹ thuật Édimbourg.

      Năm hai mươi tuổi, gia nhập lực Hoàng Gia, ban đầu chỉ là thợ máy song về sau cũng thi đậu bằng phi công. Năm năm sau đó, trở thành phi công lái máy bay cho Hiệp hội Bác sĩ trung phụ trách sơ tán những người bị thương nặng ở miền Trung nước Úc. Nhiều tấm ảnh chụp trong thời kỳ này cho thấy gương mặt dãi dầu sương gió đứng cạnh chiếc xe Cessna cũ rích, giữa những đám cây bụi đất Úc.

      Rồi loạt những bức ảnh cho thấy từng tham gia vào rất nhiều chiến dịch cứu trợ nhân đạo của hiệp hội khác, Những Đôi cánh hy vọng: đưa trẻ em cấp cứu tại Biafra, sơ tán những người tị nạn khỏi các ổ bệnh dịch, phân phát thuốc tại Nicaragua, chuyên chở các đội cứu trợ sau trận động đất tại Sicile... Rất nhiều cầu nối bằng đường hàng chở những niềm hy vọng kiểu như vậy. Chỉ vài giọt nước miệng lò lửa. Có những giọt chẳng thay đổi được gì. Có những giọt có thể thay đổi tất cả...

      Martin gần như bị thôi miên bởi mỗi tấm hình. Như vậy là thời trai trẻ, tên trộm khét tiếng trong tương lai này lại là mũi tiên phong của công tác nhân đạo, mũi tên đơn độc với cái nhìn chai sạn để lộ nỗi buồn sâu thẳm, nổi loạn và thiếu thốn tình .

      Hai bức ảnh cuối cùng hoàn toàn khác những tấm trước đó. Bức thứ nhất chụp Archibald vòng tay ôm người phụ nữ bãi biển. Phía sau lưng họ là mặt biển xanh thăm thẳm, những dãy núi phủ đầy tuyết trắng và những dãy nhà san sát của thành phố sầm uất mà Martin rất quen thuộc.

      Tò mò, chàng cảnh sát vừa từ bỏ nghiệp lật tấm ảnh lại. Phía sau, dòng chữ phai màu được viết bằng bút mực - Antibes, tháng Giêng 1974 - và bên dưới là lời nhắn bằng tiếng Pháp:

      Hãy giữ em ở cạnh .

      Mãi mãi.

      Em .

      Valentine.

      Vậy là Archiald nghỉ ở vùng biển Côte d'Azur vào đúng năm được sinh ra ở đó. Phát này khiến càng tin rằng số phận buộc vào với .

      Martin tối kỵ xâm phạm đời tư người khác mà được phép. Vì vậy cảm thấy hơi bối rối khi nhìn kỹ hơn người phụ nữ của Archibald: người phụ nữ mà đoán là rất đẹp, dù nửa khuôn mặt bị che khuất bởi những lọn tóc dài màu hung tung bay trong gió. Quả tình, sành sỏi của tên trộm chỉ dừng lại ở các tác phẩm nghệ thuật...

      Tấm ảnh cuối cùng chụp toàn cảnh Archibald đứng sân thượng nhà hàng ở vùng Provence. Mặt tời rọi sáng khuôn mặt khiến rất hiền từ. Tất cả các đường nét khuôn mặt đều thư giãn. Đó là khuôn mặt của người đàn ông buông vũ khí mà hề lo lắng vì điều đó. Khuôn mặt của người đàn ông , hề nhìn vào ống kính mà dõi theo nụ cười đón chào của người phụ nữ.

      tấm ảnh hề có lời ghi chú nào, song Martin dám đánh cược rằng chính Valentine cầm máy chụp.

      ta là ai? VàArchibald làm gì mà để đến nỗi bị bắt giam?

      Càng lúc càng bị cuốn hút, Martin tiếp tục đọc tập hồ sơ bao gồm bản lấy cung của cảnh sát, cáo trạng cùng phán quyết của tòa án.

      Vụ án xảy ra trong đêm tháng Mười hai năm 1975.

      đêm lẽ ra phải tràn đầy hạnh phúc.

      Vậy mà lại trở thành đêm đầy bi kịch.

      ° ° °
      San Francisco

      Thứ Hai ngày 23 tháng Mười hai năm 1975

      5 giờ sáng

      - ơi, em đau quá!

      Archibald bật dậy, mở choàng mắt.

      Bên cạnh , Valentine quằn quại vì đau. mang thai tháng thứ sáu. Thời gian gần đây, thường bị những cơn đau dạ dày vò xé. ăn còn thấy ngon miệng và thường xuyên nôn ọe. Bác sĩ đa khoa khám cho chỉ chẩn đoán bị viêm dạ dày ruột non, song bệnh tình ngày càng trở nên trầm trọng hơn.

      - Chúng ta vào viện thôi! quyết định và đỡ dậy.

      hôn phớt lên trán rồi giúp đứng lên. vừa trở về lúc nửa đêm sau chuyến công tác sang châu Phi. Máy bay của bị chậm mất ba ngày vì từ tuần nay, nước Mỹ bị đợt thời tiết lạnh chưa từng có tấn công: bão tuyết, băng giá bao phủ khắp đất nước từ bờ biển này sang bờ biển khác, khiến cho nhiều nơi bị mất điện và làm gián đoạn hệ thống giao thông đường bộ cũng như đường vào chính giữa kỳ nghỉ Noel. Thậm chí, kể cả ở California, giá rét cũng làm đảo lộn mọi thứ: người ta phải đóng cửa số tuyến đường cao tốc và tại San Francisco, trời đóng băng suốt sáu ngày liên tiếp. tượng chưa từng có.

      Cũng may mà xung quanh giường họ nằm có tới ba cái lò sưởi điện liên tục thổi ra hơi nóng, nhờ vậy họ mới có thể tạm ở được trong ngôi nhà nằm bên mặt nước, hỉ lớn hơn túp lều tuyết chút xíu.

      Được Archibald dìu, phải khó nhọc lắm Valentine mới đứng lên được. Đôi chân phù mọng lên, cảm giác khó ở dâng lên và cơn đau đầu nhức nhối khiến cảm thấy buồn nôn.

      Họ loạng choạng bước ra khỏi nhà. Bên ngoài, bến cảng Sausalito vẫn còn chìm trong bóng tối. Phía trước nhà thuyền của họ, chiếc xe Mustang màu đỏ son họ vừa mới tậu được đọc bín bằng lớp băng.

      Archibald đỡ Valentine ngồi vào xe rồi bắt đầu dùng móng tay cạo lớp đá đóng ngoài vỏ xe.

      - ơi, trong cốp xe có cây nạo tuyết đấy... dịu dàng với .

      vừa hết câu xong. Chìa khóa tra vào ổ, động cơ rền lên và hướng về phía bệnh viện.

      - Lần này thể liều được, chúng ta tới bệnh viện Lenox thôi!

      - , Archie, chúng ta tới thẳng bệnh viện Mission nơi em sinh ấy.

      Archibald muốn làm phật lòng, nhưng chẳng hề tin tưởng ông Alister, bác sĩ sản khoa theo dõi thai cho . Ông ta rất thô thiển và quá tự tin, người thể nào trò chuyện được.

      tìm cách thuyết phục :

      - Ở Lenox có bác sĩ Elliott Cooper.

      - Nhưng Elliott là bác sĩ phẫu thuật tim cơ mà, ...

      nhìn . Cho dù đau đớn, vẫn nở nụ cười hiền dịu và gần như thích thú vì cuộc đôi co của họ.

      Vậy là dù thế nào cũng vẫn thắng cuộc, "Archie" đành rẽ vào đường Richardson khi qua hết cây cầu Cổng vàng.

      - bật nhạc lên sao, ?

      - Valentine, nhưng em ...

      - đừng phản đối nữa, bật nhạc lên ! Để em có thể nghĩ đến gì đó khác ngoài chuyện đau đớn!

      đài buổi sáng hôm ấy là giọng hát trầm ấm của Leonard Cohen đồng hành với họ suốt quãng đường họ từ những thung lũng ở đường Divisadero tới những ngọn đồi Pacific Heights và Haight Ashbury.

      Valentine xinh đẹp. Kể cả trong những cơn đau bụng, đau đầu hay buồn nôn, vẫn xinh đẹp.

      nhìn và mỉm cười.

      Họ vẫn hề biết đó là bài hát cuối cùng họ được nghe cùng nhau...

      ° ° °
      Họ tới Castro - nơi bắt đầu mang biệt danh "khu người đồng tíh" từ khi thành phố công nhận Đạo luật đồng tính hay Quyền được đồng tính để chống nạn phân biệt giới tính. Rồi họ rẽ trái, hết Công viên Dolores và tới Quận Mission, khu của những người Tây Ban Nha. Khu này luôn bị khách du lịch bỏ qua và hề xuất trong bất cứ cuốn sách hướng dẫn du lịch nào, song đây lại chính là khu phố cổ nhất của thành phố. Chính tại nơi này vào năm 1776, người Tây Ban Nha lập nên nhà thờ đầu tiên của họ và biến nó thành trung tâm truyền bá kinh Phúc của dòng Thánh Francois trong cả vùng.

      Archibald căm ghét khu phố này vì thấy nơi đây thảm thê, bạo lực và đổ nát. Valentine lại rất thích vì thấy nơi đây nhiều màu sắc, rực rỡ và sôi động.

      Vì bị chắn bởi cả công trường xây dựng BART, hệ thống đường sắt ngoại ô xẻ dọc thành phố trong suốt nhiều tháng, nên muốn vào bệnhviện phải bằng cửa sau, và họ buộc phải vòng qua tòa nhà. Trong bóng đêm, những tấm biển hiệu sáng đèn nhấp nháy từ những quán bar Mexico. Cho dù các cửa sổ đều khép kín, họ vẫn ngửi thấy mui thức ăn từ bếp tỏa ra: ớt, bột bánh burrito, bột ngô trộn bơ chảy.

      Cuối cùng họ cũng tới được khoa cấp cứu, và ngay lập tức họ choáng váng khi nhìn thấy quang cảnh lộn xộn ở đây. Chỉ cần nhìn phòng chờ ngập người cũng có thể đoán ra được bệnh viện quá tải. Chưa kể trong sảnh còn đầy những người vô gia cư và ăn mày, đứng chờ được khám ở phòng khám miễn phí cũng nằm cùng trong khu vực này.

      Đây chính là mảng tối của thành phố này: số lượng người vô gia cư ngày tăng lên trong thờ ơ của hầu hết mọi người, những chàng trai trở về từ Việt Nam trong tình trạng khủng hoảng tâm lý nặng vật vờ dọc hành lang các bệnh viện tâm thần, và rốt cuộc sống ra đường ngủ trong thùng các tông hoặc ghé băng dưới ga tàu điện ngầm. Nhưng chính việc buôn bán ma túy tràn lan mới gây ra những hệ quả cực kỳ ghê gớm: San Francisco phải trả giá đắt cho quá trớn của phong trào Hippi. , ma túy tổng hợp cũng như heroin hề cải thiện tinh thần và giải phóng ý thức cho con người. Nó chỉ làm cho những người biết cách dứt ra khỏi nó bị biến thành những xác ướp trơ xương chết ngay vỉa hè, kim vẫn cắm bắp tay và miệng sùi bọt mép.

      - Chúng ta ! Archibald quyết định dứt khoát và quay về phía Valentine.

      mở miệng định phản đối nhưng rồi hơi thở của đột nhiên ngừng lại và ngã xoài ra đất.

      ° ° °
      - Thế nào?

      Trong nơi được coi là phòng khám, Archibald ngồi đối diện bác sĩ Alister, người vừa mới nhận được những kết quả xét nghiệm đầu tiên của Valentine.

      Hai người đàn ông cùng tầm tuổi với nhau. Họ có thể là em, bạn hữu, song ngay từ lần đầu tiên gặp mặt họ cảm thấy cảm giác ghen ghét ngấm ngầm đặt họ vào thế đối lập.

      người sinh ra đường phố, người kia ở Beacon Hill.

      người khoác áo bu dông, người kia đeo cà vạt.

      người có kinh nghiệm sống, người kia có bằng cấp.

      người sống bản năng, người kia theo lý lẽ.

      người , người muốn được .

      người cao to lắm, đẹp trai lắm, nhưng lại rất đàn ông. Người kia đẹp trai, quyến rũ và hễ mở miệng là thốt ra những lời khen ngợi.

      người chẳng nhận được gì từ cuộc sống, vì vậy buộc phải đấu tranh để giành giật. Người kia được cuộc sống cho rất nhiều, thế nên có thói quen lời cảm ơn.

      người phải vật lộn nhiều năm mới có được niềm hạnh phúc tỉnh giấc bên người phụ nữ duy nhất của đời mình. Người kia kết hôn với mối tình đầu ở trường đại học và còn phiêu lưu với loạt nữ y tá thực tập, trong ánh đèn mờ ảo tại các phòng chẩn đoán hình ảnh.

      Người này căm ghét tất cả những gì người kia thể .

      Và điều này cả hai người đều cảm thấy.

      - Thế nào? Archibald vì quá sốt ruột.

      - Các xét nghiệm máu cho thấy lượng tiểu cầu ở mức quá thấp: bốn mươi nghìn trong khi chỉ số tối thiểu phải là trăm năm mươi nghìn. Kết quả xét nghiệm gan cũng tốt lắm, nhưng...

      - Thế định làm gì?

      - Chúng tôi kê thuốc hạ huyết áp cho ấy và chuẩn bị truyền máu để tăng lượng tiểu cầu lên.

      - Sau đó sao?

      - Chúng tôi đợi.

      - Đợi cái gì? Archibald nổi cáu. Huyết áp cao, nước tiểu có albumin: ấy bị tiền sản giật.

      - Chưa chắc.

      - Cần phải chấm dứt ngay thai kỳ.

      Alister lắc đầu.

      - , chúng ta có thể tiếp tục kéo dài thai kỳ nếu như có thể ổn định tình trạng chung của vợ . giờ, các dấu hiệu sinh hóa chưa có nghiêm trọng và cũng chẳng có gì chứng tỏ mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng xấu.

      - có gì nghiêm trọng? đùa hay sao thế?

      - Nghe tôi đây, bạn, phải bác sĩ.

      - Đúng vậy, Archibald thừa nhận, nhưng chắc chắn hồi còn ở châu Phi tôi nhìn thấy nhiều phụ nữ chết vì chứng tiền sản giật hơn ông.

      - Lúc này chúng ta ở châu Phi. Mà vợ cũng mới chỉ bước sang tuần thứ hai mươi lăm của thai kỳ. Mổ cho ấy lúc này chẳng khác nào giết chết đứa bé...

      Gương mặt của Archibald thay đổi hẳn, để lộ nét căng thẳng và cay đắng.

      - Tôi quan tâm, đáp, tôi chỉ muốn cứu vợ tôi thôi.

      - Vấn đề hoàn toàn như vậy, bác sĩ Alister tìm cách làm bớt căng thẳng. Chúng tôi muốn tìm thời điểm sinh thích hợp, đảm bảo tính mạng cho cả người mẹ và đứa bé.

      - Nhưng điều duy nhất mà ông làm được là phá hủy não, gan, thận của ấy...

      - Tôi trao đổi về việc này vớivợ ông. ấy biết rất có thể rủi ro nhưng ấy vẫn muốn mổ lấy đứa bé ra vào thời điểm này.

      - ấy có quyền quyết định.

      - , tôi mới có quyền. Và tôi chẳng thấy có nguyên nhân y khoa nào chính đáng để chấm dứt thai kỳ của ấy.

      ° ° °
      Archibald quay trở lại phòng của Valentine. Ngồi xuống bên cạnh , vuốt gương mặt . nghĩ lại chặng đường dài dằng dặc mà họ cùng qua, để được sống với tình có thể bao giờ trở thành thực. nghĩ tới tất cả những chướng ngại mà họ vượt qua, tất cả những nỗi sợ hãi mà họ cùng nhau chế ngự.

      - Em muốn mổ đâu! van vỉ.

      Làn da vàng vọt, hai mắt thâm quầng và ầng ậc nước.

      - Em mới mang thai được hai mươi lăm tuần thôi, ! Hãy để em ấp ủ con thêm thời gian nữa!

      cần , song thấy mình bất lực. hứa với luôn hữu, cả trong những ngày đẹp trời cũng như những khi thời tiết xấu, những ngày khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. hứa bảo vệ và chăm sóc , nhưng con người ta thường hứa hẹn nhiều hơn những gì làm được.

      nhìn và mở to đôi mắt.

      - Hãy để em tiếp thêm cho con chút sức mạnh...

      - Nhưng em có thể mất mạng, em .

      Bị quấn chằng chịt trong mớ dây truyền dịch, cố gắng với lấy cánh tay và cho dù đau đến nghẹn thở vẫn :

      - Đứa bé này, em muốn sinh nó ra vì . Em cảm thấy nó sống trong em! Nó là , biết , em chắc chắn như vậy! nó, Archie, nó!

      định mở miệng với rằng mới là người . Nhưng thấy hai mắt đột nhiên trợn ngược. Rồi những thớ thịt mặt và hai bàn tay đột nhiên co rút lại, rồi...

      ° ° °
      - Ông nhất định phải thực cái ca mổ chết tiệt này!

      Archibald chặn Alister lại và gào lên ở giữa hành lang.

      Bàng hoàng, gã bác sĩ thấy lao thẳng vào mình, sôi lên trong cơn giận và sẵn sàng nghiền nát gã.

      ° ° °
      giường bệnh, Valentine cắn cả vào lưỡi vì nghiến chặt hàm răng. Hai cánh tay, hai chân cứng đờ, hơi thở của trở nên co thắt và đứt quãng.

      ° ° °
      Vẻ bình thản, nhân viên an ninh lại gần Archibald rồi tiến tới, vũ khí trong tay, rồi áp sát từ phía sau. ta quen khuất phục những gã nghiện, thường rất liều lĩnh, vừa mới bị từ chối liều Subutex.

      Nhưng Archibald phải con nghiện. Vừa thoáng thấy ta, đột nhiên cúi thấp người xuống và bằng động tác vừa nhanh vừa mạnh, xoay bàn chân rồi tung cú đá hậu. Bị hất thẳng xuống đất, nhân viên bảo vệ buông rơi vũ khí và Archibald nhanh chóng nhặt lên luôn.

      ° ° °
      Valentine bị co giật dữ dội. Nước dãi và máu rỉ ra từ mép khiến bắt đầu thấy ngạt thở.

      ° ° °
      - ấy co giật, đồ ngu!

      Về sau, trong phiên tòa, Archibald giải thích rằng chỉ muốn dùng vũ khí đe dọa ông bác sĩ, chỉ muốn làm ông ta sợ, nhưng chẳng may súng cướp cò và rằng bao giờ muốn bóp cò. Nhân viên bảo vệ cũng thừa nhận khẩu súng được bảo dưỡng thường xuyên và chính cũng gặp phải tình huống mong muốn như vậy tới hai lần. Mặc dù vậy, tình tiết cố ý đó cũng chẳng thay đổi được kết quả: bác sĩ Alister nhân viên đạn cỡ 9 ly vào phổi bên phải.

      Archibald buông rơi khẩu súng đúng lúc vợ ngất và chìm vào cơn hôn mê. Người ta ôm ngang lưng và xô ngã sấp xuống đất rồi còng tay , tất cả diễn ra trong ồn ào náo loạn thể nào tả xiết.

      Khi cảnh sát đưa , vẫn ngoái nhìn về phía phòng Valentine và dường như nghe thấy người bác sĩ trực hét lên:

      - Chúng ta để mất ấy!

      Rồi giọng của nữ y tá:

      - .

      ° ° °
      Vào ngày thứ Năm ấy, khoa Chăm sóc đặc biệt thuộc bệnh viện quận Mission tiếp nhận sinh sớm ba tháng tuổi. Em bé nặng 510 gram và chỉ dài chưa đầy 30 phân. Giống như nhiều bé sinh non khác, em cũng là đứa trẻ cân đối, khuôn mặt dễ thưng như thiên thần và lớp da còn bọc sáp mịn màng và mỏng dính, lộ cả những mạch máu.

      Bác sĩ được gọi tới khẩn cấp để tiến hành ca hộ sinh phải ngần ngừ lúc rồi mới thử hồi sức cho đứa , và kể cả sau khi làm xong ông vẫn dám đánh cược, dù chỉ đô la, cho sống sót của nó.

      Mặc dù vậy người ta vẫn đặt đứa bé vào lồng ấp và cắm ống thở.

      Bà hộ sinh chăm sóc đứa bé tên là Rosalita Vigalosa. Bà sống ở khu phố này từ hai chục năm nay và khắp vùng ai ấy đều gọi bà là Mama. Đích thân bà cứ ba tiếng đồng hồ lại lau sạch những lá phổi vẫn còn non nớt của đứa trẻ sơ sinh lần để giúp nó có thể tự thở.

      Mỗi buổi sáng khi làm,bà có thói quen vòng qua nhà thờ Mission Dolores để thắp ngọn nến và cầu nguyện cho đứa có thể sống được. Vài ngày sau, rốt cuộc bà gọi nó là "đứa bé của phép màu".

      chiếc vòng đeo tay cho trẻ sơ sinh, khi phải viết tên đứa bé lên đó, Rosalita tự nhủ rằng đứa bé này chắc chắn cần tới che chở của các thiên thần mới có thể tự xoay xở trong cuộc sống.

      Vì vậy, như tấm bùa hộ mệnh, bà chọn cho nó cái tên của thiên thần đầu tiên:

      Gabrielle.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :