1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu được xin hãy bên nhau - Chương Hiểu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 33: Lai lịch

      Có những bức màn, khi vén lên mọi tai ương lũ lượt ập đến. Chúng ta ra sao? Mọi việc rồi về đâu? Ai là nạn nhân tiếp theo của trò chơi này? Hãy để thời gian trả lời.

      #####

      Câu hỏi của Chương Hiểu làm mọi người hoảng sợ. nỗi sợ hãi đột ngột xông vào và ngự trị mọi suy nghĩ. Vậy còn cái nữa ở đâu? Và làm gì với cái thứ đó? khủng hoảng trong suy nghĩ, trạng thái lo sợ về mặt tâm hồn. Tất cả bủa vây, chiếm lĩnh tâm hồn họ. Nên tiếp tục hay là từ bỏ. Tiếp tục đồng nghĩa chấp nhận với mọi thứ ở phía trước, dù biết là sợ hãi, là kinh khủng và ai muốn điều đó xảy ra. Còn từ bỏ, có phải chăng chính là tiếp tay cho trò chơi nghịch lý mà hung thủ vạch sẵn. Làm sao đây?

      Bộp. Tiếng đập bàn vang dội làm mọi người giật mình.

      - Mọi người làm gì vậy hả? Nếu ai cảm thấy sợ hãi bây giờ cút cho tôi.

      Cao Trình quát lớn. Chương Hiểu biết, hoảng sợ, sợ hung thủ, sợ tương lai và càng sợ mình đầu hàng.

      - Hung thủ ngày càng có những suy nghĩ lệch lạc và hành vi phản xã hội rệt. Nếu bây giờ, mọi người đầu hàng chính là cho biết những điều đó là đúng. Chính vì thế, ai được giao động, ai được sợ hãi. Mọi người nghe ?

      Tiếng của Chương Hiểu có ý nghĩa vô cùng lớn đối với tình hình tại. Nó như lời động viên, lời nhắc nhở và càng là mệnh lệnh quan trọng nhất.

      - Tiếp tục . Trình Ngạn Thâm nhìn Cao Trình. Bây giờ, đến lúc gặp gỡ tên sát nhân .

      - Chúng ta tiếp. Bây giờ, tôi về mười người họ.

      +Đầu tiên là Chung Thiếu, Nam. Bác sĩ ngoại khoa. Gia đình có vợ và hai con. Tiếp theo là Trịnh Tường, nam, bác sĩ chuyên khoa nội. Cao Dung, nữ , bác sĩ chuyên khoa ngoại. Họ là hai vợ chồng, đến bây giờ vẫn chưa có con. Ngoài ra còn có hai bác sĩ chuyên khoa nội nữa là Cao Phong và Hà Bác. Họ đều chưa có gia đình. Tất cả họ đều từ bốn mươi đến bốn mươi lăm tuổi.

      - Chưa đủ?

      - Người cuối cùng là lợi hại nhất. Chuyên viên pháp y Phương Lâm Lâm. Dù mới có hai mươi lăm tuổi lấy bằng nội trú ở Mỹ, vừa về nước làm việc chưa đến nửa năm thăng chức giảng viên. Có thể là nhân tài của đất nước.

      - Lợi hại . Nhưng cũng rất đáng ngờ.

      - NHưng nghi phạm là nam mà. Cao Trình hỏi

      - , cuộc sống luôn có những bất ngờ. Cao Trình, có gì tuyệt đối đâu. Đặc biệt là lòng người.

      Trình Ngạn Thâm quay sang nhìn , nhìn chằm chằm. có cảm giác, câu đó có dụng ý, chỉ đơn giản như vậy.

      - Còn những người khác?

      - Còn bốn người nữa. Lần lượt là Ngạn Bân và Dương Nguyên. Hai người họ là chuyên gia kinh tế, cũng là nhà đầu tư. Chính Ngạn Bân cầu việc cung cấp chìa khóa nhà kho cho các thành vên khác. Hai người còn lại là Tưởng Thạch và Cao Kỳ. Họ là ủy viên của trường đại học đồng thời cũng là đại biểu hội đồng. Danh tiếng hai người này rất cao, những năm gần đây còn tham gia tranh cử thị trưởng thành phố.

      - Đúng là nơi hội đủ những người uy quyền của xã hội. Nhưng đáng tiếc thay, trong số họ lại mục nát tâm hồn, lệch lạc về suy nghĩ. Diệp Như lên tiếng. cảm thấy phần nào bất công. Nếu nhưng mà...

      - Đáng tiếc, đây là quy luật. đứng đỉnh cao của cuộc sống càng tham vọng và sợ hãi. Sợ mất tất cả, tham vọng chiếm đoạt mọi thứ, biến tất cả theo ý mình. Ai cũng tham vọng, ai cũng sợ hãi chỉ là người đó có biểu lộ ra mà thôi. Tôi nghĩ đến lúc gặp hung thủ rồi- Trình Ngạn Thâm nhìn về khung cửa sổ và


      Chương 34: Năm năm qua.

      Bắc Kinh chính thức bước vào mùa đông. Từ cửa sổ sở cảnh sát, Chương HIểu phóng tầm mắt nhìn vào khoảng trời cao, rộng phía trước. Trong gian của buổi chiều tà, những bông tuyết đầu tiên rơi, nhàng và từ tốn. Chương Hiểu nhìn rất lâu, rất lâu, bao lâu rồi chưa nhìn thấy tuyết rơi ở Bắc Kinh, bao nhiêu năm chưa cảm nhận được cái rét cắt da của trời phương Bắc . Có lẽ, là lâu lắm rồi.

      - lâu rồi.

      Tiếng vọng lại làm Chương Hiểu giật mình, là Cao Trình. Sau nhiều ngày bận rộn, gương mặt có phần tiều tụy, râu bắt đầu xuất , nét mặt mệt mỏi,đôi mày cau lại nhìn rất khác, rất khác hình ảnh chàng trai cao lớn với nụ cười môi đưa đón học mỗi ngày.

      - Ừ. Lâu rồi... dừng lại, nhìn về phía hoàng hôn tắt dần phía bên ngoài ô kính và :

      - Lâu rồi em cùng ngắm tuyết rơi như thế này. biết mùa đông ở Bắc Kinh bây giờ có còn đẹp và tê tái như nhiều năm trước ? Em nhớ, nhiều lúc ở Mỹ, đứng giữa phố phường xa lạ thèm lắm cái cảm giác này. Cảm giác đứng mảnh đất quê hương, cảm nhận từng cơn gió mùa đông rét buốt thấm vào da thịt, cảm giác ai đó ở bên cùng nhìn ngắm tuyết rơi.

      - Vậy có gặp được ?

      - Có. Em nhớ rất chàng trai đó. Em và cậu ta gặp nhau trong quán cà phê, hai người xa lạ, giữa mùa đông của xứ sở xa lạ, hai tách capuchino nóng. Đó là đêm giáng sinh đầu tiên em ở Mỹ. Những năm sau, em lại đến đó nhưng chàng trai ấy chưa từng xuất , như cơn gió vô tình, lặng lẽ thổi đến rồi cũng lặng lẽ bay .

      - Em còn nhớ cậu ta ?

      - Em chỉ nhớ cảm giác yên bình ấy. Cảm giác ấm áp nơi xứ người.

      - khổ cực như thế, tại sao lại về, tại sao lại cho biết? Cao Trình xoay người Chương Hiểu lại, nhìn rất sâu vào mắt , cái nhìn chất chứa vô vàn tình cảm.

      Chương HIểu trả lời, chỉ cười. Nụ cười mang chút đơn, chút hiu quạnh và chút lạc lõng.

      - Em như vậy lâu đâu, chỉ là đôi khi, đôi khi mà thôi. Có lúc em cũng muốn gọi cho nhưng Cao Trình à, gọi sao?

      Câu hỏi của Chương Hiểu như con dao cứa vào tim Cao Trình. Giọng bất lực, đôi mắt hiu quạnh và đô vai rung rẫy trong bàn tay . Cao Trình nhìn , nhìn mãi, tưởng như chết lặng

      - ... đến.

      Nước mắt Chương Hiểu rơi, những giọt nước mắt của ấm áp, của tình thương mà hơn hết là xúc động. ai hiểu cảm giác của năm năm vừa rồi, độc, lầm lũi, sống như những bóng ma. Hằng ngày thức dậy, chạy đến trường, vùi mình vào đống sách vở chất cao như núi. Đêm về lang thang những nẻo đường xa lạ, đông người qua lại, nhưng lại cảm thấy đơn lạ thường. Cảm giác ấy, nó duy trì suốt năm năm. Đời người có bao nhiêu lần năm năm như vậy.

      - Cảm ơn , Cao Trình. Em chỉ cần như vậy là đủ rồi. Rất đủ rồi.

      - Ngốc quá. ôm chặt vào lòng, bất chấp gian, bất chấp thời gian, bất chấp cả những ánh nhìn nghi quoặc ngoài kia. ai biết được con đường phía trước có bao nhiêu chông gai đợi họ vậy tại sao bây giờ sống hết với chính mình, sống với những gì mình nghĩ, mình tin. Con người sống mang cho mình vô vàn những chiếc mặt nạ, để rồi vô cảm, hóa ngây, hóa dại với thời gian. Cuộc sống bắt chúng ta chấp nhận những khắc nghiệt hay tự con người lấy cuộc sống làm cái cớ cho những thay đổi của mình?

      - Chương Hiểu à,quanh em, còn có rất nhiều người, sau này, đừng cố chịu mình như thế nữa.

      - Biết rồi. Biết rồi. còn dài dòng hơn Diệp phu nhân đấy.

      - Lại nữa rồi. Đừng có mà đánh trống lãng, phải biết là được đâu.

      Hai người cùng cười xòa, nụ cười của thân mật và ấm áp. Nhưng ai biết, ở góc khác, gần thôi, cũng có trái tim rỉ máu trước những lời ấy. Trình Ngạn Thâm siết chặt hai tay buông lỏng, đôi môi mím chặt lại và ngay cạnh đó, cốc socola nóng vỡ tan tành.



      Chương 35: Là ai?

      Hôm nay, Cao Trình cùng tổ chuyên án đến gặp và chuyện với mười nghi phạm. Trong gian sang trọng của tòa nhà chính phủ, dưới ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn,Cao Trình được gặp mười nhân vật- họ đều có những vị trí cũng như tiếng riêng trong xã hội . Và cũng chính vì thế, cấp đưa ra lệnh cấm và bảo mật cuộc trò chuyện này. Nhưng vì tính chất quan trọng của việc, Cao Trình gọi cả Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm.

      - Chào mọi người. Tôi là Cao Trình, còn đây là đồng nghiệp của tôi Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm.

      - Xin chào, tôi là Tưởng Thạch, là lãnh đạo ở đây.

      Tưởng Thạch là người đàn ông cao lớn, đứng tuổi, gương mặt hằn dấu vết của thời gian. Nhưng có điều thể phủ nhận chính là phong thái trác tuệ, uy nghiêm toát ra từ lời đến từng cử chỉ. Có những thứ, thời gian có thể tôi luyện nhưng khí chất . Có những người vốn sinh ra là để làm lãnh đạo và Tưởng Thạch là người như vậy.

      -Buổi chuyện hôm nay được bảo mật về nội dung, xin mọi người yên tâm và hợp tác với cảnh sát.

      - Đương nhiên. Nhưng mà... tôi hiểu bác sĩ Trình và bác sĩ Chương trở thành đồng nghiệp của cảnh sát Cao đây từ bao giờ?

      Người hỏi là pháp y Dương Lâm Lâm. Đúng là rất trẻ. thông minh và sắc xảo. Ấn tượng sâu đậm nhất của đó đối với người đối diện chính là tự tin. Có thể, chính những thành công đạt được khi tuổi đời còn quá sớm tạo nên tính cách kiêu kỳ, ngạo mạn đó. Tự tin là việc tốt nhưng nếu quá tin tưởng vào bản thân mà xem thường mọi việc, lâu ngày hình thành tính cách cuồng đại và rồi dẫn đến những biến chuyển, méo mó về mặt tâm lý. Và hung thủ cũng là dạng người như vậy.

      - Rất vui được gặp bác sĩ Dương. Nghe danh lâu

      Trình Ngạn Thâm giơ tay ra bắt cùng Dương Lâm Lâm. lạ khi ấy biết và Chương Hiểu, người làm cùng nghề, sớm muộn cũng nghe danh mà thôi.

      - Rất hân hạnh gặp bác sĩ Trình. là thần tượng của tôi

      nở nụ cười chuyên nghiệp, đúng tiêu chuẩn nhưng biết sao Trình Ngạn Thâm lại cảm thấy vô cùng giả tạo. vẫn thích nụ cười hồn nhiên của Chương Hiểu hơn

      - Tôi nghĩ mọi người đến đây đều đọc tư liệu về chúng tôi nên cần dài dòng, có thắc mắc gì xin cứ hỏi.

      - Gần đây xảy ra vụ mất hình người bằng silicon, chúng tôi chỉ theo việc mà điều tra thôi.

      - Đúng là chúng tôi có giữ chìa khóa nhưng có nghĩa là chúng tôi lấy.

      Tiếng trầm trầm vang lên từ phía bên kia chiếc bàn. Ngạn Bân- chuyên gia kinh tế thể quyết đoán của mình. Đối với những người làm kinh tế, thời gian chính là vàng , quả sai.

      - Mong mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ hỏi theo trình tự.

      - Trong suốt tháng qua, chúng tôi luôn ở cùng nhau và cũng chưa ai bước vào nhà cất giữ.

      - Ở cùng nhau sao?

      - À, vì kế hoạch này rất lớn, trung ương vẫn trong công cuộc phê duyệt nên mọi người cần bảo mật tuyêt đối. - Dương Nguyên.

      - Nếu có việc phải ra ngoài sao?

      - Cũng được. Đây là lệnh. Nếu có công việc gì cần phải thông qua hội đồng nhưng đến bây giờ vẫn chưa có trường hợp như vậy.

      CHương Hiểu cau mày. Vậy nghĩa là họ phải là hung thủ ư? Bởi lẽ, dù hung thủ giết người trước đó nhưng bố trí trường, rồi cái chết nhảy lầu của nạn nhân D giải thích sao? Tất cả đều cần thời gian bố trí và sắp xếp chu đáo, tỉ mỉ. Nhưng mà, linh cảm cho biết họ đúng, chắc chắn là trong mười người này. Vậy là ai? Trong mười người, có người có phong thái lãnh đạo bẩm sinh như Tưởng Thạch, hay tự tin đến mức kiêu ngạo Dương Lâm Lâm, còn Ngạn Bân với ngắn gọn trong lời và cách làm việc. Vợ chồng Trình Tường, Cao Dung lại lấy im lặng thể tất cả, Cao Phong và Ngạn Bác lại tỏ vẻ khá bực bội, liên tục nhìn đồng hồ, hai tay cũng ngừng gõ xuống mặt bàn. Có thể , người có điềm tĩnh nhất trong số họ chỉ có Chung Thiếu- bác sĩ khoa ngoại, Dương Nguyên- chuyên gia kinh tế và chính trị gia Cao Kỳ. Họ ngồi đó, chăm chú lắng nghe, trả lời cũng phản kháng. Mười người, mỗi người đều có những dáng vẻ khác nhau, trong đầu đều theo đuổi những suy nghĩ riêng. Vậy là ai đây?



      Chương 36: Trần nhà

      - Khoan , mọi người có cảm thấy có mùi gì ?

      Dương Lâm Lâm nhạy bén phát . Mùi hương tuy rất nhạt nhưng với người hằng ngày đối mặt với tử thi như mọi thứ trở nên rất ràng. quay sang Trình Ngạn Thâm, từ đầu đến giờ, vẫn ngồi trầm ngâm, phản ứng gì nhiều, hình như nghiên cứu gì đó. Dương Lâm Lâm tin chắc rằng, người uyên bác như Trình Ngạn Thâm thể nào phát ra. E rằng, biết từ sớm.

      - Đây là hỗn hợp formalin và phenol theo tỉ lệ sáu: bốn. đơn giản hơn chính là dung dịch ướp xác.

      - Sao cơ?

      Là tiếng của Tưởng Thạch. Tuy ít lần đến tham quan nhà xác của các trường đại học nhưng dù sao cũng là người ngoài ngành, ông tài nào chấp nhận được ngay tại đây lại có thứ mùi kinh dị đó.

      - thể nào? Ở đây sao lại có mùi đó được?

      chỉ mình Tưởng Thạch, mà tất cả mọi người còn lại đều hoang mang. Càng là bác sĩ họ càng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. Thứ mùi đó tượng trưng cho điều gì, e là ai cũng biết chỉ là họ cố gắng chối bỏ mọi suy nghĩ của mình mà thôi.

      Riêng Trình Ngạn Thâm vẫn bình tĩnh, nhìn chằm chằm lên mái nhà, rất lâu, rất lâu

      - Và thứ mùi đó tỏa ra từ la phông.

      Cao Trình lập tức đứng dậy, rút súng ra và quát lớn:

      - Tất cả ngồi im, giơ hai tay lên đầu.

      bàng hoàng ra trong mắt mọi người. Điều gì xảy ra? Cuối cùng, trần nhà là thứ gì? Và điều gì xảy ra ở đây?

      - Cậu gì vậy. Đừng quên, ở đây do tôi làm chủ.

      Tưởng Thạch cũng giữ nổi bình tĩnh. Ông bật dậy khỏi chiếc ghế, đập hai tay lên bàn , đôi mày cau chặt, hai môi hơi mím lại, tỏ vẻ tức giận cực độ.

      - Xin lỗi, bây giờ tôi nghi ngờ nơi đây xả ra vụ án mạng và trong các người là hung thủ nên tất cả đều phải nghe theo tôi. Cho đến khi chi viện đến, mọi người, ai được rời khỏi căn phòng này.

      Ai cũng quay lại nhìn nhau, rồi nhìn Tưởng Thạch. Từ hành động của họ có thể thấy vai trò của người lãnh đạo này vô cùng lớn. Tâm lý học nghiên cứu rằng những người càng thành công càng có tính tự lập và tự quyết xuất sắc hơn người khác. Nhưng ngay giờ đây, từ họ, Chương HIểu cảm thấy ỷ lại thậm chí là dựa dẫm. Đó là điều vốn nên có. Tại sao lại như vậy? cau mày.

      Mọi nghi quoặc, mọi nghi vấn, hoài nghi...tất cả bao trùm lấy tâm trí mỗi người. Ai cũng nặng nể, bầu khí căng thẳng kéo dài trong suốt tiếng đồng hồ cho đến khi đội chi viện đến.

      Cao Trình cùng Trình Ngạn Thâm và Chương Hiểu kết hợp với đội phi hổ bắt đầu leo lên nóc nhà. Trước khi lên, Trình Ngạn Thâm xiết chặt tay Chương Hiểu

      - phía sau tôi .

      -Tôi sợ. Những điều kinh khủng hơn tôi thấy qua rồi.

      - Em biết đó là gì sao?

      - biết, nhưng mà...

      Trình Ngạn Thâm kiên nhẫn, ngắt lời:

      - Nếu biết làm sao em chắc nó kinh khủng. Tôi nghĩ so với tôi em hiểu suy nghĩ của hung thủ hơn chứ. Thủ đoạn giết người ngày càng tàn bạo, cái chết của những nạn nhân ngày càng đau đớn vậy phía trước là gì, tôi tin em chắc cũng biết.

      Lần này, CHương Hiểu cãi lại nữa. biết, mọi thứ điều đúng. Phía trước chắc chắn đơn giản chỉ là thi thể bình thường. nhớ đến ngôi nhà của những linh hồn, nhớ đến cảm giác tận mắt nhìn thấy thi thể nạn nhân nhảy lầu, rồi cái chết bí của cảnh sát trẻ trong nhà kho cũ...Từng hình ảnh, từng cảm xúc về trong tâm trí. biết mình nên sợ hãi, càng là bác sĩ tâm lý tinh thần càng phải cứng như thép, rắn như sắt nhưng càng biết mình sợ hãi. Có những nỗi sợ gọi tên xâm lấn tâm hồn . Từng chút, từng chút...

      - Đội trưởng Cao, phát ra rồi....

      Chương 37: Điều kinh dị

      Giọng vang lên cắt ngang suy nghĩ của Chương Hiểu. hít hơi sâu, hai tay nắm chặt lại, chuẩn bị leo lên đó.

      - Báo cáo, phát thi thể trần nhà, được đặt gần hệ thống thông gió ngoài của máy lạnh.

      - Diện tích đó rộng ?

      - rộng, khá hẹp, hơn nữa còn có mùi formon rất nặng nên để đảm bảo an toàn, chỉ nên có hai người lên đây thôi. -Trương Kha- đội trưởng đội phi hổ lên tiếng.

      - Được rồi, bây giờ tôi lên đó.

      Cao Trình chuẩn bị mang thiết bị bảo hộ vào để bảo đảm cho mũi và mắt hít phải những khí độc đó. Bỗng, có đôi tay giữ chặt chiếc mũ bảo hộ:

      - , để em lên. ai ở đây có thể phân tích trạng thái tâm lý hung thủ tốt hơn em. trường vụ án, cách sắp xếp ann5 nhân hay môi trường xung quanh thi thể... Tất cả đều phản ánh cách khách quan nhất ham muốn cũng như tâm lý của hung thủ lúc giết người. Còn việc khám nghiệm tử thi có thể đợi đến lúc cái xác đem xuống dưới nhưng quan sát và chụp lại trường chỉ có em. Chính vì thế, em phải lên đó.

      - thể từng người lên sao? - Trương Kha quay lại hỏi. Mỗi người lên làm từng nhiệm vụ phải vẹn cả đôi đường sao?

      - Tuyệt đối được.

      Trình Ngạn Thâm cương quyết, có những vấn đề thể giải quyết theo trình tự thông thường được.

      - Đầu tiên, theo kết quả quan sát của đội phi hổ thi thể nằm gần hệ thống thông gió ngoài của máy lạnh. Chính vì thế, bây giờ chúng ta tắt tất cả hệ thồng làm lạnh của tòa nhà này nhưng mọi người đừng quên, đây là tòa nhà chính phủ. Và bây giờ, ở tầng hai mươi đaang tiến hành hội nghị cấp cao khu vực nên việc này phải giải quyết càng nhanh càng tốt. Hơn nữa, trần nhà có diện tích khá hẹp, lại là nơi khá ẩm ướt nên muốn bố trí thi thể đó đòi hỏi phải tốn nhiều công sức, điều đó cũng đồng nghĩa rằng, rất có thể hung thủ để lại khá nhiều manh mối đó. Càng nhiều người lên chỉ càng mất thời gian và cũng vô tình xóa mọi manh mối.

      Tiếng trầm ấm , từ tốn vang lên làm mọi người đều rất khâm phục. Nếu theo trình tự thông thường, có lẽ họ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội rồi. Trong thời gian ngắn như thế lại có thể suy nghĩ chu toàn như vậy, e là có được mấy người.

      - Đúng là hổ danh bác sĩ Trình. Hôm nay được gặp quả là hân hạnh.

      Trương Kha tỏ vẽ thán phục tột bậc. Dù là đội trưởng đội phi hổ nhưng tự biết mình còn thua kém nhiều.

      - Vậy bây giờ, ai .

      - Chương HIểu, em làm được ? - Trình Ngạn Thấm quay sang nhìn . Trong tình thế này, Chương Hiểu là người thích hợp nhất. Và hơn hết, tin làm được.

      Chương Hiểu nhìn , nở nụ cười. rất thích cảm giác này- cảm giác được tin tưởng. ra, mọi nổ lực đều xứng đáng.

      Sau khi chuẩn bị đầy đủ về mặt bảo hộ, Chương Hiểu bắt đầu leo lên trần nhà. Trong gian , hẹp, u tối với mùi formalin nồng nặc xông vào mũi, dù có đeo đầy đủ thiết bị bảo hộ nhưng khó chịu sao tránh khỏi. Chương Hiểu bò lần theo lối dẫn và rồi, nhìn thấy cái xác.

      Nếu có thể dùng từ để diễn tả của Chương Hiểu lúc này chỉ có hai từ kinh hoàng. khủng khiếp, như tin vào mắt mình, đây là thứ gì? Sao hung thủ có thể nghĩ ra thứ kinh dị như thế này.

      gian u tối, mùi nồng nặc đến ngột thở, xung quanh vang lên tiếng rè rè của động cơ chưa nguội và thi thể trần như nhộng, người được tách ra thành từng lớp. Hung thủ tiến hành phẫu tích thi thể nạn nhân, tách cơ thể nạn nhân thành từng lớp da, lớp mỡ, lớp cơ. Phần bụng thỉ được mổ ra, tách lớp và moi nội tạng. Nhìn từ ngoài vào, có thể nhìn thấy từng phần riêng lẻ, từng mạch máu, từng cơ quan, tim, mật, gan,và hàng đống thứ khác... Tất cả được ghép nối với nhau thông qua lớp da rất khoảng năm cm ở phần dưới mỗi phần. Nhưng điều kinh khủng hơn là tách đầu nạn nhân ra khỏi cổ, bổ dọc và đặt ở đó. Dù trời rất tối, Chương Hiểu vẫn thấy từng phần của não, vỏ não,bán cầu não, dịch não tủy, máu... Tất cả ra ràng và kinh dị.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 38: Manh mối
      Nạn nhân được hung thủ cẩn thận đặt tấm gỗ mỏng, xung quanh hình như có thứ gì đó. Chương Hiểu dùng đèn soi vào và ngạc nhiên khi nhìn thấy rất nhiều hoa hồng màu trắng. Những cánh hoa trắng muốt, thanh tao và giản dị. Nó lặng lẽ nằm đó, chứng kiến ra của nạn nhân. tháo mặt nạ dưỡng khí ra và đưa lên mũi và càng kinh ngạc khi nó lại có nhiều mùi formadehit như nghĩ mà ngào ngạt mùi hương rất thơm và độc đáo. Là gì nhỉ? tự hỏi.

      do dự quá lâu, bỏ nó vào ngay túi vật chứng và bắt đầu dùng đèn quang sát những phía khác. Có thể , trường được xử lý khá sạch , hung thủ cẩn thận lau sạch cả dấu vân tay của mình lẫn của tất cả mọi người. Tại sao lại vậy? Đơn giản thôi, vì đây là trần nhà, lại gần chỗ thông gió ngoài của máy lạnh, nên hằng năm chắc chắn có người đến kiểm tra và bảo dưỡng theo định kỳ. Và đương nhiên, xung quanh rất dơ và có nhiều dấu vân tay lộn xộn chồng lên nhau. Nhưng theo quan sát thông qua thiết bị chuyên biệt của phòng pháp chứng đưa cho hoàn toàn sạch . Chứng tỏ, hung thủ xử lý trường trước khi rời khỏi.

      - Chương Hiểu xong chưa? Tiếng của Cao Trình vọng lại thiết bị tai nghe làm cắt ngang dòng suy nghĩ và bỗng nhiên ý nghĩ lóe lên trong đầu . Nó vụt qua rất nhanh, tưởng như có nhưng nó lại làm Chương Hiểu bừng tĩnh. Dù hung thủ có tinh thông đến đâu lưới trời tuy thưa mà khó thoát, tin rằng, dù có nằm mơ, hung thủ cũng ngờ trường lại được xử lý sạch nhưng còn nơi diện tích tiếp xúc vừa lớn lại rất dễ bỏ qua.

      Sau khi tất cả hoàn tất, Chương Hiểu bò xuống, trở lại căn phòng. Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại Cao Trình, Trình Ngạn Thâm cùng tổ chuyên án.

      - NHững người khác đâu?

      - Họ được đưa qua phòng kế bên để lấy lời khai rồi. DIệp Như ở bên đó. Kết quả sao rồi?

      Chương Hiểu cười, nụ cười đầu tiên trong ngày.

      - Với những thứ này, em tin chúng ta nhanh chóng được biết được hung thủ . Nhanh thôi.

      - Tại sao? Cao Trình hỏi ngay lập tức. đó có thứ gì mà Chương Hiểu tự tin như vậy?

      - Cần thêm thời gian để chứng minh những gì em nghĩ. Bây giờ, phiền đem thứ này về phòng pháp chứng.

      - Ừ.

      -Báo cáo, cái xác được đưa xuống. Nếu có gì, chúng tôi về trước.

      - Cảm ơn mọi người.

      Trình Ngạn Thâm đeo bao tay, bước đến gần cái xác. , cũng cảm thấy rất bất ngờ với thi thể được phẫu tích này. Từng lớp được xử lý rất hoàn chỉnh, các phần tách nhau ràng, màu sắc của da, mỡ, cơ và dây thần kinh cũng rất đạt chuẩn. Có thể , hung thủ người có tay nghề rất cao và độ nhạy bén, linh hoạt hơn người. Nếu , e là cũng chẳng làm được như thế.

      - Chương Hiểu, em bắt đầu ghi lại giúp tôi. Nạn nhân là nam, dựa theo trình trạng và màu sắc của da kết hợp với thi thể trải qua phẫu tích, suy đoán, nạn nhân chết từ ba đến bốn năm. Nguyên nhân chết là do động mạch cảnh ở cổ bị ép chặt, gây ra tượng thiếu máu lên não, làm tăng áp suất não và chết. Nạn nhân chết trong khoảng từ năm đến sáu phút.

      - Tại sao là ép chặt mà phải đứt? Ép chặt cũng chết sao?

      - Động mạch cảnh ở cổ là trong những động mạch quan trọng nhất của cơ thể. Nó làm chức năng vận chuyển máu lên não và trong quá trình đó, nó mang cả oxy lên não. Chính vì thế, khi động mạch cảnh bị tắt hay đứt trong thời gian dài dẫn đến tử vong. Nếu bị đứt cả hai động mạch cảnh khoảng hai đến ba phút nạn nhân tử vong. Còn nếu dùng tay ép chặt cả hai trong ba phút, nạn nhân bất tỉnh, sáu đến bảy phút chết.

      - Kinh khủng quá.

      - Tôi nghĩ,hung thủ là người rất giỏi về y học và ngoại khoa nên việc này đối với chỉ là cỏn con thôi. - Cao Trình

      - . Nạn nhân phải do hung thủ giết.

      Cả Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm cùng lên tiếng.



      Chương 39: Thần giao cách cảm

      - Nạn nhân phải do hung thủ giết? Cao Trình vô cùng bất ngờ. phải là ai? Đôi mày cau chặt, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Trình Ngạn Thâm và Chương Hiểu.

      -Hung thủ là người tự cuồng, luôn nghĩ mình là thượng đế, là người giỏi nhất. Chính vì thế, ngần ngại thể tài năng của mình với chúng ta. Những kỹ thuật khó như cắt đầu, nối ghép vào silicon, đâm thẳng vào động mạch chủ hay phẫu tích xác...Tất cả đều chỉ nhằm phô bày khả năng và thỏa mãn lòng tự kiêu của .

      - Nhưng như vậy làm sao?

      - Bác sĩ Trình đây , thi thể chết từ ba đến bốn năm trước, nếu do hung thủ giết chắc chắn thi thể này được tìm thấy từ sớm. Còn nếu, giả thuyết rằng thi thể mới chết gần đây lại ngược lại suy đoán về thời gian tử vong.

      - Nhưng mà bác sĩ Trình cũng có muốn phẫu tích cái xác hoàn chỉnh cần phải mất từ ba đến bốn năm, nếu giết nạn nhân rồi đợi đến sau khi phẫu tích xong mới bố trí như thế này sao?

      - thể. Thứ nhất, hung thủ là người có chứng tự cuồng cực lớn, cái ham muốn chính là mọi người nhìn thấy thành quả tài năng của mình, nếu phẫu tích, cũng có thể làm nhiều cách khác để gây ấn tượng với chúng ta đồng thể thể chính mình như chặt xác, ráp nối thi thể...Thứ hai, mọi người quên cách hung thủ giết từng nạn nhân rồi sao. Từ nhàng, thanh thản đến nặng nề, từ đơn giản chỉ đau đớn về mặt thể xác rồi đến tra tấn và hành hạ về mặt tâm hồn. Nhưng cái chết này lại khá nhàng và thanh thản. phải rất vô lý sao?

      - NHưng nếu vậy, cái xác này lấy ở đâu ra?

      - Họ họp tác với ai? Đến lượt Trình Ngạn Thâm lên tiếng, thích ra quá nhiều suy nghĩ của mình cho mọi người biết và lại càng tin Chương Hiểu làm việc đó tốt hơn .

      - Trường đại học....Tôi biết rồi, trường đại học thường có rất nhiều xác hiến tặng, tất cả đều dành cho công tác dạy và học cho nên....

      - Cho nên cái xác này lấy từ đấy. Cao Trình, điều tra xem thân phận nạn nhân là ai? Bị mất cắp khi nào? Ở đâu?

      - biết rồi. gọi điện.

      Cao Trình rồi, Trình Ngạn Thâm tiến lại gần Chương HIểu, đặt tay lên vai

      - Em tìm thấy thứ gì đó?

      - có gì cả. Chỉ là tìm thấy chứng cứ để chứng minh hung thủ là ai mà thôi?

      - NGhĩa là em biết là ai?

      -Trình Ngạn Thâm, đừng chơi cái trò vô vị này nữa. phải cũng nghi ngờ sao? Tại sao phải hỏi tôi?

      - Vậy làm sao em biết tôi nghi ngờ ? bước lại, áp sát vào người Chương Hiểu, hai tay dồn vào góc tường, dùng lòng ngực to lớn vây hãm trong gian của .

      - Này, làm gì vậy...?

      - Em thấy sao? cười, Chương Hiểu cười ghét nhất nụ cười kiểu đó của .

      - Chương Hiểu, sao em tập trung vậy? Tôi hỏi em tại sao mà? NHư vậy là tốt chút nào. Năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, đúng là thay đổi. Thói quen xấu, sau này phải sửa.

      Giọng điệu đầy bá đạo, chẳng khác nào là con . Ánh mắt nhìn đầy trìu mến nhưng cũng phần nào khá nghiêm khắc.

      - Tôi làm sao chứ? ra. Nhanh lên.

      cố đẩy ra nhưng người cứng như sắt, càng đẩy lại càng đau tay thêm.

      - trước .

      - Bởi vì tôi nghĩ nghĩ thế. Vậy được chưa?

      như hét lên. bực mà.

      -Trình Ngạn Thâm, đúng là khắc tinh của tôi. cáu gắt, hai mắt lâm lâm, đôi tay khoanh lại trước ngực chẳng khác nào cảnh gà mẹ bảo vệ con. Nhưng càng như vậy, càng cảm thấy đáng .

      - Tôi nghĩ, em lại thần giao cách cảm với tôi như thế đấy Chương Hiểu à.





      Chương 40: Bóng tối

      - Trình Ngạn Thâm, , ngày càng làm tôi thất vọng đó. Chương HIểu quay , ra khỏi căn phòng và bước nhanh về phía mười người bị giam giữ. tin, nhanh thôi hung thủ lộ diện. Chỉ cần có kết quả xét nghiệm từ pháp chứng trò chơi này mau chóng kết thúc thôi. Nhưng có điều vẫn khiến lo sợ. Vẫn là vấn đề đó. hình người silicon còn lại ở đâu? Hung thủ thể nào lấy làm gì với nó. Chắc chắn có. NHưng đó là gì? Có lẽ, chỉ thời gian mới có trả lời.

      Căn phòng tạm giam của mười nghi phạm cách xa lắm phòng hội nghị lúc nãy, đặc biệt lại sát vách với phòng chứa các hình người silicon. Chương HIểu chưa bước vào đó lần nào, chỉ có nhóm Cao Trình và tổ pháp chứng từng vào đó kiểm tra mà thôi. , cũng muốn vào đó. Thứ nhất chính là hiếu kỳ, biết những hàng hóa đặc biệt đó được bảo quản như thế nào, nghĩ Trình Ngạn Thâm chắc chắn biết nhưng có chết cũng hỏi . Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, làm sao hung thủ đưa được hai hình người ra mà để lại bất kỳ dấu vết nào? Chương Hiểu từng suy nghĩ rất nhiều về việc này, nhưng hầu hết mọi suy nghĩ của đều khả thi.

      gặp người cảnh sát canh gác trước cửa. chàng trai khá trẻ, gương mặt chữ điền, nhìn rất chất phác.

      - Tôi muốn vào đó được ?

      - Vâng, thưa bác sĩ Chương.

      Chương Hiểu cúi đầu chào chàng trai. Cái cúi đầu thể trân trọng và biết ơn sâu sắc:

      - vất vả rồi.

      Căn phòng được mở ra, ùa vào Chương Hiểu lúc này là mùi chất bảo quản nồng nặc và cái lạnh đến nổi da gà của phòng cất giữ. Mỗi hình người được bảo quản riêng biệt trong lồng kính, bên nắp có hai lớp. lớp gỗ bên trong và lớp thủy tinh trong suốt bên ngoài. Từ khi xảy ra vụ mất cắp, quản lý thống nhất mở lớp gỗ bên ngoài ra nên bây giờ, khi nhìn vào, Chương Hiểu có thể thấy hình ảnh của những hình người silicon nằm trơ trọi trong chiếc hộp. Lạnh ngắt. Và tê tái. Đó là những gì cảm nhận được. Chương Hiểu nhìn vào những hình nhân ấy và tưởng tượng đến cảnh hung thủ rắp nối chúng vào đầu nạn nhân bằng từng đường kim, từng thao tác của , những lần tay đưa lên, hạ xuống, những cử chỉ khéo léo và hình ảnh rùng rợn. Ở phương diện nào đó, Chương Hiểu đặc biệt hứng thú với biểu cảm mà hung thủ khi thực những việc đó. Và quan trọng hơn, rất ấn tượng với cách mà hung thủ bố trí từng nạn nhân.

      - Em ở đây và ngưỡng mộ hung thủ sao?

      Từ đằng sau, bàn tay đặt lên vai , giọng trầm trầm quen thuộc suýt làm thoát tim.

      - biến thái à. Định dọa chết người sao?

      - Em mà cũng sợ ư? Ai từng với tôi, có gì phải sợ, dù sao cũng gặp rất nhiều điều kinh khủng hơn rồi. Ai nhỉ?

      Chương Hiểu rất tức giận. Đó chỉ là lời của lúc đó mà thôi. Nếu vậy, tin tưởng và cho lên đó sao? Còn bây giờ, trong gian có phần ghê rợn này, khi tập trung suy nghĩ bỗng người đến, ở phía sau bạn, đặt tay lên vai và vọng vào tai bạn có mấy ai hoảng sợ?

      - Tôi biết gi.

      - Sao rồi, vào đây lâu như vậy có phát điều gì ? Vẻ mặt Trình Ngạn Thâm trở nên nghiêm túc hẳn, nhìn quanh căn phòng lượt, cau mày và cuối cùng nhìn Chương Hiểu với ánh mắt suy xét

      - có gì đặc biệt.

      - Có. Em nhìn kỹ lại . Những hình người silicon bị mất cắp có vị trí gì đặc biệt.

      Lời của như cây búa phán xuống đầu . quay nhanh lại nhìn và rồi ngỡ ngàng. Tại sao nghĩ ra, hung thủ dùng cách này để lấy hai hình nhân ấy chứ. Đơn giản và vô cùng quen thuộc.

      Chưa kịp ra, bỗng trong phòng tắt ngấm. Bóng tối xa lạ và đáng sợ. Tiếng những người la hét. Bỗng ai đó siết chặt vai , có thứ gì đó ép chặt vào miệng và trước khi ngất , còn nghe tiếng gọi của Trình Ngạn Thâm

      - Chương HIểu. Em đâu rồi. Chương HIểu.....Chương Hiểu.....

      Chương 41: Hoảng loạn

      Có cái gì đó vụt qua tay. Trong gian u tối và đen ngòm của phòng cất giữ, Trình Ngạn Thâm bắt được thứ gì đó. cố níu lấy, kéo mạnh về phía mình nhưng rồi bỗng cơn đau buốt ngay cổ và rồi mọi thứ chìm vào tĩnh mịch.

      Cũng trong lúc đó, ở phòng giam giữ, Cao TRình cũng vô cùng hoảng sợ. Nhưng bản lĩnh người trinh sát có phép nao núng, giơ cao súng lên và quát lớn;

      - Tất cả ngồi im tại chỗ cho tôi. được phép động đậy.

      Có thể đối với mọi người cúp điện là hết sức bình thường nhưng vào lúc này, ở tại nơi đây hoàn toàn là ngạc nhiên và đáng sợ. Thứ nhất, đây là tòa nhà chính phủ riêng biệt, hệ thống điện và nước đều tách riêng, độc lập với nhà dân nên việc cúp điện hầu như xảy ra. Nếu có cố về điện ngay lập tức phải có lại mới đúng bởi hệ thống điện cũng bao gồm các thiết bị phát điện tự động đại chuyên biệt. Việc cúp điện lâu đến như vậy chắc chắn có vấn đề. Hơn nữa, ngay vài giờ trước, ở tại nơi được xem là bảo mật và an ninh gần như tuyệt đối này lại xuất thi thể với vẻ ngoài kinh dị và chứa hàng ngàn những điều bí . Và quan trọng hơn cả, trong mười người ngồi đây, chắc chắn trong số họ chính là hung thủ. Bởi vì thế, việc ổn định mọi người bây giờ là vô cùng cấp thiết. NHưng dù làm thế nào, cũng thể ngăn cản hoảng sợ và những tiếng la hét, báo động vẫn vang lên khắp tòa nhà và cả trong phòng này.

      - Báo động. Báo động. Có tình huống khẩn cấp. Mức độ báo động ba.

      Bên ngoài loạn, trong phòng này càng loạn hơn. Dù quát lớn nhưng mọi người vẫn ngừng hoảng sợ và chạy tán loạn. Họ chạy nhanh về phía cửa và ngừng la hét:

      - Tôi muốn ra ngoài. Cho tôi ra ngoài.

      Cao Trình giơ cao súng lên trời và bắn loạt ba phát:

      Đùng. Đùng. Đùng

      Tiếng súng the thét vang lên giữa gian ồn ào làm mọi người kinh sợ. Tất cả lặng im, duy trì tư thế tại và ngỡ ngàng. Có thể, đối với họ- những người trải qua ít giông tố của cuộc đời đây chính là ngày kinh khủng nhất.

      - Tất cả ngồi im. Nếu phản kháng, xem như chống đối người thi hành công vụ.

      Bây giờ mọi thứ trở lại yên tĩnh. Nhưng trong gian này vẫn nghe thấy đâu đó những tiếng nức nở, những cái nấc nghẹn ngào.

      Ở phía bên góc tường, Cao Dung vẫn nắm chặt lấy tay Trịnh Tường, hai vai ngừng run rẩy

      - Làm sao đây. ơi .....em...em còn chưa nhìn thấy con mình...em .... em muốn chết ở đây...

      - sao. sao. ổn ngay thôi. Có ở đây mà. sao cả.

      , Trịnh Tường cũng vô cùng hoảng sợ. Dù là bác sĩ có thâm niên trong nghề, dũng cảm và bình tĩnh đạt đến mức độ cao nhưng mọi việc trước mắt vẫn là ngoài quá sức chịu đựng của . Nhưng càng biết, bên cạnh mình còn có Cao Dung, nếu bình tĩnh e rằng cả ấy cũng chống chịu nổi.

      Chờ đợi trong vô vọng. Mười lăm phút sau, đèn bật sáng. Ánh sáng thay thế bóng tối nhưng nó vẫn thay thế được cảm giác kinh hoàng trong mỗi người. Có điện. Mọi thứ trở lại bình thường. Mười người, ai nấy đều hoảng sợ, ngồi trong phòng. mất ai. Cao Trình biết, đôi lúc chỉ vài giây thôi cũng thay đổi rất nhiều thứ.

      - Mọi người bình tĩnh . Mọi việc có cảnh sát ở đây. Tôi đảm bảo an toàn cho tất cả.

      - Cậu lấy gì để đảm bảo cho chúng tôi. Dương Lâm Lâm tức giận đứng dậy. Đến lúc này, Cao Trình vẫn thấy , hai vô ngừng run rẫy.

      - Bác sĩ Dương, ngồi xuống . Hoảng sợ cũng hoảng sợ rồi, kích động cũng làm rồi , bây giờ ngoài tin tưởng cảnh sát có thể làm gì khác sao?

      Người ai khác chính là Tưởng Thạch. Ông là lãnh đạo ở đây, lời của ông là hữu hiệu nhất. Dương Lâm Lâm cũng làm ồn nữa. bình tĩnh của pháp y lại trở về trong . Nhưng dù sao nữa, cũng là con người. Mà là người có mấy ai có hỷ nộ, ái ố.

      Sau khi thấy mọi việc bình thường trở lại, Cao Trình nhìn Diệp Như và căn dặn:

      - Diệp Như, ở lại, trông chừng mọi người. Tuyệt đối cho bất kỳ ai ra khỏi căn phòng này. Tôi xem xét mọi thứ.

      - Vâng

      xong, Cao Trình mở cửa ra. tin chắc, có việc gì đó. Và linh cảm nghề nghiệp cho biết, việc đó đơn giản. Bỗng trong nổi lên những lo lắng và bất an lạ thường. Và rồi đến khi cảnh sát trẻ chạy đến và vào tai mọi cảm xúc như vỡ òa:

      - Báo cáo tổ trưởng,... tìm thấy bác sĩ Trình và bác sĩ Chương đâu hết.

      - Cái gì? Cậu lại cho tôi.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 42: Ác quỷ

      Cao Trình ngay lập tức lục soát và mở camera quan sát. Thông qua camera, thấy Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm lần lượt vào phòng cất giữ và hai người họ đều ra. Nhanh như có thể, chạy đến nhà lưu trữ. Cậu cảnh sát giữ cửa vẫn đứng đấy, vẻ mặt nghiêm trang

      - Bác sĩ Chương và bác sĩ Trình có vào đây ?

      - Báo cáo, có

      - Vậy họ ra chưa?

      - Báo cáo chưa

      - Trong thời gian canh gác cậu có đâu ? Có chuyện gì đặc biệt xảy ra

      - Báo cáo

      - Được rồi. Mở cửa ra .

      -A.... ...... ...... ...... ......

      - .... ...... ...... .....

      Khi mở cửa ra, hình ảnh trước mắt làm Cao Trình và mọi người kinh hoàng. trần nhà, thi thề được treo lên. Nạn nhân khoác mình chiếc áo đen tuyền phủ qua chân, mái tóc dài xõa ra,bồng bềnh, vai được gắn thêm đôi cánh. Đôi mắt nạn nhân mở to, tròng mắt máu chảy ngừng, tưởng như chỉ cần chạm vào đứt ra ngay. Và điều đặc biệt nhất chính là chiếc lưỡi thè dài, xanh mét , trong miệng, chất lỏng màu đen, đặc, quánh, ngừng chảy theo đầu lưỡi. Rơi xuống. Từng giọt, từng giọt.

      - Dơi.... dơi giết người. .....

      cảnh sát trong đội chịu được cảnh tượng này. ngừng kêu lên, gào thét.

      - Mau, giữ lại và đưa .

      - .... dơi....dơi..... ra..... ra .........

      - Đưa mau lên. Cao Trình quát lớn.

      Đúng vậy nhìn thi thể nạn nhân rất giống con dơi. Nhưng điều này có nghĩa gì? . Khoan . Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm đâu. Cao TRình chợt tỉnh.

      - Sếp. Bác sĩ Trình ở đây.

      Tiếng gọi lớn của Diệp Như khiến Cao Trình hoảng sợ. Và bây giờ, hình ảnh đập vào mắt là bóng dáng cao lớn, cương nghị của Trình Ngạn Thâm nằm đấy, nền đất lạnh lẽo, hai tay nhuộm đầy máu, đầu cũng đỏ rực mảng.

      - Mau, gọi xe cấp cứu. Nhanh lên

      - Còn Chương Hiểu đâu? ấy đâu rồi.

      - Báo cáo, tìm khắp nơi trong tòa nhà này rồi, thấy bác sĩ Chương đâu.

      - lại cho tôi. Cái gì là thấy đâu. Cái gì hả....

      Cao Trình xông tới, nắm lấy vai áo người cảnh sát. Vẻ mặt biến đổi, mọi việc vượt quá tầm kiểm soát và sức chịu đựng của con người. ngày, hai thi thể, nạn nhân và người mất tích. Cái quái gì xảy ra..

      - Đội trưởng. nghe thấy gì ?

      Vẻ mặt Diệp Như ngỡ ngàng. Vai run bần bật, miệng lấp bấp

      - Bài.... bài đồng dao......là nó.... chính là nó

      - Gì chứ..... Cao Trình buông người cảnh sát đó ra, nhìn về phía tay Diệp Như.

      - Chính là.... hướng đó.....Nó phát ra từ đó....

      Cao Trình run run, hai tay cố nắm chặt lại nhưng có sức. dùng hết can đảm và sức mạnh của mình về hướng đó. Từng bước, từng bước ..... Mỗi bước lần gió quật mạnh vào tim. Đau buốt. Càng đến gần, từng tiếng.. từng tiếng truyền vào tai, vang vọng trong lòng

      " Tưởng là kết thúc

      Tưởng là hư vô

      Bức màn này

      mở ra

      mãi mãi bao giờ đóng lại

      Ác quỷ xuất

      Xóa sạch mọi thứ

      là vui "

      Cao Trình cầm chiếc máy ghi lên và rồi

      Ầm. Có thứ gì đó vừa rơi xuống. Cao Trình quay phắt ra. Nạn nhân được treo nóc nhà rơi xuống đất. Sợi dây treo lên bị đứt phựt.

      - .....

      Diệp Như chạy ùa ra. Qúa kinh khủng. tưởng ngôi nhà của những linh hồn kinh khủng nhất rồi nhưng ngờ, hôm nay mọi thứ mới là kinh khủng. ra có những định nghĩa, cuộc sống giúp ta giải thích.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 43: Sarin

      Trình Ngạn Thâm được đưa đến bệnh viện, sau vài giờ trong phòng phẫu thuật, được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt. Kết quả chuẩn đoán là hít phải O-isopropyl metylphosphonofluoridate hay còn gọi là sarin trong khoảng từ hai đến ba phút. Đây là chất độc thần kinh , được dùng nhiều trong lĩnh vực quân . Khi vào cơ thể, nó tác động đến khả năng truyền tín hiệu của các tế bào thần kinh, từ đó dẫn đến ngưng hay mất kiểm soát hoạt động của các cơ và cuối cùng dẫn đến cơ hoành hoạt động. Mà cơ hoành trong y học được xem là linh hồn của hô hấp. nâng lên, hạ xuống của cơ hoành cùng các cơ liên sườn giúp tạo động lực để hít vào và thở ra.

      - Rất may rằng nạn nhân chỉ hít phải lượng khí độc rất . Và tôi cũng rất bất ngờ với kết quả này.

      - Là sao? Bác sĩ có thể hơn ?

      - Tôi nghĩ, nếu người dùng Sarin mục đích chính là tính mạng nạn nhân. Và nếu hàm lượng Sarin từ 100mg trở lên chỉ cần phút tử vong. Nhưng ấy . Hàm lượng khí rất

      - Vậy tại sao?

      - Tôi nghĩ, đây gọi là gì nhỉ. ÀH....kỹ năng tác chiến. Đúng, kỹ năng tác chiến...Dùng cụm từ này quả sai

      - Kỹ năng tác chiến sao? hiểu lắm.

      - Người có khả năng làm được việc này ngoài đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp ai làm được. Họ được rèn luyện kỹ năng ngừng thở tạm thời, cùng các kỹ năng khác để chống lại việc hít phải các Khí độc trong chiến tranh và Sarin là trong số đó. Tôi thấy, dùng cụm từ này hợp lý nhất

      - NHưng mà ta là bác sĩ.

      Cao Trình chưa bao giờ nghĩ rằng Trình Ngạn Thâm là đặc công hay người của quân đội gì đó. Những gì biết về Trình Ngạn Thâm chính là bác sĩ pháp y hàng đầu, giáo sư đại học T và thông qua mối quan hệ với Chương Hiểu. Vậy thân phận của cậu ta là gì?

      - Vậy cứ xem như mạng cậu ấy lớn. Còn vết thương do va đập ở sau đầu chỉ là va chạm , thông qua MRI và CT phát biến đổi gì lớn ở não.

      - Cảm ơn bác sĩ

      - Bổn phận thôi. Xem như cậu ta giành lại được sống từ tay thần chết.

      Cao Trình thăm Trình Ngạn Thâm. mặc người bộ đồ vô khuẩn, rộng cồng kềnh. Trình Ngạn Thâm nằm yên tĩnh, trong phòng vang lên tiếng rè rè của các thiết bị y tế. Bác sĩ , chắc khoảng ngày mai tỉnh. , Cao Trình quen lắm với hình ảnh Trình Ngạn Thâm của bây giờ. Dù thế nào, vẫn hy vọng nhìn thấy Trình Ngạn Thâm lạnh lùng, nghiêm nghị và tài giỏi. Tuy chuyện phải là hay nhưng rất hàm xúc. Mặc dù, sâu thẳm bên trong Cao Trình vẫn luôn tồn tại tình cảm khó diễn tả với TRình Ngạn Thâm, đó có thể là ganh tỵ, ghen tuông hay phần nào là ngưỡng mộ nhưng cả và Chương Hiểu đều muốn nhìn thấy TRình Ngạn Thâm tràn đầy sức sống chứ như bây giờ.

      - Bên tòa nhà được phong tỏa, các thi thể cũng được vận chuyển về nhà xác tiến hành giải phẫu chi tiết. Riêng mười nghi phạm được tạm giam trong sở cảnh sát. Nhưng mà đến bây giờ Chương Hiểu vẫn chưa tin tức.

      Cao Trình ngừng chút, nhìn sâu vào gương mặt hôn mê của Trình Ngạn Thâm và :

      - Trình Ngạn Thâm, cuối cùng trong phòng cất giữ xảy ra chuyện gì?

      ai trả lời . gian vẫn yên tĩnh. Bỗng loạt những tiếng động vang lên. Nó phát ra từ máy điện tim và điện não. Những đồ thị ổn định bây giờ lại tăng vọt bất thường. Rồi nhịp tim sau khoảng thời gian tăng lên lại hạ xuống, Cao Trình ngay lập tức nhấn vào cái nút khẩn cấp ngay đầu giường. Chưa đầy phút sau, bác sĩ chạy vào

      - Chỉ số sống

      - Huyết áp tâm thu 65, tâm trương 40, có ngưng thở bất thường. Trong chu kỳ, có hai lần thở rất gấp và nhanh sau đó nhịp thở chậm lại. Huyết áp vẫn giảm, tâm thu là 59, tâm trương là 37, vẫn giảm

      - Chuẩn bị kích điện

      - Lần 1

      - có hồi phục

      - Lần 2, tăng lên

      - có hồi phục

      - Lần 3, tăng lên mức cao nhất

      - có hồi phục,

      - Tiến hành xoa bóp tim ngoài lồng ngực ba mươi lần

      - Bác sĩ.... kích điện .....

      - Im ngay.

      - ...hai...ba...bốn...năm...sáu........hai mươi bảy...hai mươi tám...hai mươi chín

      - Tim có dấu hiệu phục hồi. Huyết áp tăng, huyết áp tâm thu 90 tâm trương 60. Bây giờ tâm thu là 116, tâm trương là 78. Phục hồi.

      - Được rồi. Được rồi..... Vất vả cho mọi người. Y tá Trương ghi lại .

      -Dạ.

      Bác sĩ Nguyễn tháo khẩu trang ra. Sâu trong thâm tâm , vẫn rất trân quý tài năng và phẩm giá cũng như đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ Trình. Chính vì thế, dù chỉ còn cơ hội, dù mong manh nhưng quyết từ bỏ.

      Chuẩn bị ra khỏi phòng, bỗng thanh vang lên.

      - Bác sĩ, áp suất não tăng lên, vượt quá cấp độ , cấp độ hai và bây giờ, bắt đầu có chết não.

      - Đưa vào phòng phẫu thuật ngay.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 44: Tình cảm

      Cao Trình bàng hoàng, tin vào mắt mình. người chỉ vài giờ trước thôi mới thoát khỏi tay thần chết nay lại trong cảnh thập tử nhất sinh. đời đúng là khó lường.

      Trình Ngạn Thâm được chuyển vào phòng phẫu thuật kể từ lúc đấy, ba giờ trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Cao Trình liên tiếp nhận được các cuộc gọi hỏi thăm của đồng nghiệp và cấp . Đến bây giờ, mới biết được sức ảnh hưởng của Trình Ngạn Thâm lại lớn đến như thế. Càng ngày, trong đầu Cao Trình càng nghi ngờ về thân phận của TRình Ngạn Thâm. Có phải chăng, ta chỉ đơn thuần là bác sĩ?

      - Người có khả năng làm được việc này ngoài đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp ai làm được. Họ được rèn luyện kỹ năng ngừng thở tạm thời, cùng các kỹ năng khác để chống lại việc hít phải các Khí độc trong chiến tranh....

      Lời của bác sĩ Nguyễn ngừng vang bên tai . Cao Trình tin, có ngày mình điều tra được thân phận của TRình Ngạn Thâm nhưng phải bây giờ. Ở thời điểm này, có quá nhiều việc phải làm. Hung thủ là ai? Và còn việc mất tích của Chương Hiểu nữa? Bây giờ ở đâu, còn sống hay chết?

      '' Ác quỷ xuất

      Xóa sạch mọi thứ"

      muốn xóa sạch thứ gì? Người? Vật? Hay thứ gì đó? Trong ba giờ, Cao Trình luôn vây mình trong những câu hỏi, hàng ngàn nghi vấn, tưởng như nút thắt sắp được mở nay lại càng mở, càng rối. Bỗng có người vỗ vào vai , đưa cho ly socola nóng:

      - Tổ trưởng. uống . Hôm nay có gì vào bụng đâu

      Cao Trình mỉm cười, nụ cười đầu tiên trong ngày. Nhưng nụ cười ấy vẫn thể nào xua mệt mỏi, căng thẳng gương mặt .

      - Diệp Như nảy, làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi?

      - Gần năm rưỡi rồi ạ

      - Vậy thấy sao?

      - , càng làm cảnh sát lâu, em càng cảm thấy hoảng sợ. Hình như cuộc sống này có quá nhiều bức màn đen tối. Em muốn bước vào, em sợ sau khi vén nó lên, em chấp nhận được. NHững lúc ấy, em luôn nhớ đến câu của bác sĩ Chương: Bức màn nào sau nó cũng là đen tối. Nếu sợ hãi vậy cầm ngay con dao và kết liễu .

      Cao Trình bật cười, có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Chương Hiểu lúc câu ấy. Chắc chắn rất ngông cuồng, tự đại. Con bé này. Luôn luôn như thế.

      - Tổ trưởng này, quen bác sĩ Chương bao lâu rồi.

      - Rất lâu...rất lâu...Từ khi ấy còn rất . Nhà tôi ở gần nhà ấy.

      - Vậy là thanh mai trúc mã rồi?

      - Gì chứ. ấy đâu giống con . Thanh mai chứ chả trúc mã.

      - Cười, cười rồi. Lần nào nhắc đến bác sĩ Chương cũng cười rất chân thành. Em rất thích như thế

      Cao Trình gì, tình cảm giành cho CHương Hiểu, cần ai biết, ai cảm thông. Chỉ cần mãi là bóng cả trong lòng là đủ rồi. Qúa đủ rồi.

      - Cảm ơn em. Diệp Như.

      Diệp Như biết, Cao Trình hiểu lầm. nghĩ an ủi . Nhưng có lẽ, ai biết, những lời ấy đều xuất phát từ đáy lòng. Ngay cả câu em rất thích cũng là . biết, trái tim người con trai này giành nơi và có lẽ, mãi mãi nó cũng thuộc quyền sở hữu của . Nhưng vẫn . là người như vậy.

      - Bác sĩ ra rồi.

      Diệp Như gọi Cao Trình, xem lại hình của vụ án.

      - Sao rồi bác sĩ

      - Xem như may mắn. sao rồi. Việc tăng áp suất não là do khi tim phục hồi, huyết áp tăng dẫn đến, hành não thực chức năng giảm áp quá mức gây tăng áp suất đột ngột kết hợp với chấn thương ở đầu dẫn đến tình trạng nguy hiểm. Bây giờ trở lại bình thường.

      - Vậy khi nào tỉnh

      - Khoảng vài giờ đến vài ngày nữa . Bệnh nhân có ý chí sinh tồn rất lớn và khả năng phục hồi cũng rất nhanh nên chắc sớm thôi.

      - Cảm ơn bác sĩ. Bác sĩ vất vả rồi.

      - Trách nhiệm thôi. Hơn nữa, tôi cũng rất quý bác sĩ Trình.

      Có thể, đây là tin vui đầu tiên trong ngày. Ở phương trời xa, những tia sáng đầu tiên của ngày mới dần dần tỏa ra, sưới ấm, chiếu rọi nhân gian.

      - Tổ trưởng, điện thoại reo

      - ALO, tôi Cao Trình nghe.

      - Tổ trưởng Cao, chúng tôi tiến hành xét nghiệm các vật chứng ở trường, và thông qua kết quả mới nhất, xác địnhđược hung thủ. Tôi gửi báo cáo qua di động cho .

      Chương 45: Bộ trưởng

      Đọc bản báo cáo của pháp chứng gửi, Cao Trình dường như tin vào mắt mình. Sao lại là . thể nào.

      - Tổ....tổ trưởng. .... nhìn kìa.

      Đôi mắt Diệp NHư mở to, tay run run, đến cả giọng cũng khàn đặc. Từ cửa sổ bệnh viện, tòa nhà cao tầng, vụ nổ xảy ra. thanh vang vọng vào cả bệnh viện và hình như đó là,

      - Sở...sở cảnh sát. Sao có thể. Là sở cảnh sát

      Cao Trình bàng hoàng quay đầu lại. ánh sáng chói mắt lóe lên rồi tắt ngấm. Những cơn rung chuyển....Bắt đầu

      - Diệp Như, ở đây canh chừng bác sĩ TRình. Tuyệt đối được đâu hết. Tôi xem sao

      Cao Trình quay . Cánh tay được Diệp Như giữ lại. Đôi mắt đỏ quạnh, hai tay vẫn ngừng run rẫy

      - Vì bác sĩ Chương, phải cẩn thận đó

      Cao Trình mỉm cười rồi quay rất nhanh. giọt nước mắt rơi xuống má Diệp NHư. Bỏng rát. nhìn theo bóng xa, đến khi khuất hẳn. gương mặt xanh xao, nước mắt vẫn ngừng rơi: Cao Trình, vì cả em nữa.

      Cao Trình chạy nhanh về phía sở cảnh sát. Diệp NHư sai. Đó đúng là hướng sở cảnh sát. Vì bệnh viện khá gần nên mọi dư chấn cũng như thanh vô cùng nét. đường , đâu đâu cũng nghe thấy thanh của hoảng sợ, la hét, các y tá và bác sĩ cố trấn an nạn nhân. Cảnh máu chảy, cảnh hoảng sợ đến sản hoàng của tất cả, tiếng còi xe,...tất cả bao trùm gian.

      Nhưng Cao Trình quan tâm những điều đó. Đối với , bây giờ chỉ có ý nghĩ bằng mọi giá, thể để hung thủ chạy thoát. Nếu thoát khỏi biết chuyện gì xảy ra. Bao nhiêu người trở thành thú tiêu khiển của tên bệnh hoạn ấy và hơn hết khả năng Chương Hiểu xảy ra chuyện càng cao.

      Nhưng quá muộn, lúc Cao Trình chạy đến sở cảnh sát mọi thứ trước mắt chỉ có thể dùng hai từ hỗn loạn để diễn tả. Mọi người chạy tán loạn, cảnh sát ngừng la hét, nhưng ai cũng cố sức chạy.

      - đâu?

      - AI?

      - Mười người họ đâu?

      - Tôi biết nữa. Bây giờ mọi thứ đều hỗn loạn.

      Người cảnh sát chưa kịp dứt lời tiếng hét từ xa vang lên.

      - Có bom. Mau nằm xuống.

      ẦM....ẦM. thanh chọc trời, mọi thứ bị văng ra xa. Va đập rồi ngã xuống.

      Cao Trình bị đẩy ra xa, va mạnh vào chiếc xe hơi đậu gần đó. Vai đau nhói và tai gần như vô thanh. Ngực đau buốt và nặng trĩu như hàng ngàn quả tạ đè xuống. biết, đó là do sức ép của bom. Cao Trình cố đứng dậy nhưng rồi lại ngã xuống. từ bỏ, nắm chặt lấy thành ô tô, dùng mọi sức lực gượng dậy.

      Khi nhìn về phía đông của cửa ra vào, Cao Trình nhìn thấy . Quay đầu nhìn và mỉm cười. Nụ cười khiêu chiến và mang đầy tính thách thức . chạy đuổi theo nhưng đôi chân nặng trịch, muốn nhấc chân lên mà dường như thể. đượcmột bước, rồi ngã xuống. Đứng dậy rồi lại bị đôi chân đè lên . Từng người, từng người xô vào , họ chạy , tán loạn. Những tiếng la hét , cảnh tượng thảm khóc và nụ cười đắc ý của hung thủ là những gì Cao Trình còn cảm thấy được trước khi ngất .

      Năm giờ sâu, tại bệnh viện trung ương. Ánh sáng của buổi chiều tàn soi rọi và căn phòng như nhuộm vàng cả gian. Trình Ngạn Thâm mở mắt ra. Ánh nhìn mơ màng và những ý nghĩ vụn vặt vụt qua đầu . Nhà kho, những hình nộm, Chương Hiểu và bóng tối. Mọi thứ ùa về và sau khoảng hai phút, biết mình ở đâu. Ý thức trở lại và mọi thứ dường như diễn ra trong đầu. Hơn ai hết, Trình Ngạn Thâm biết mình vừa từ cõi chết trở về. với tay lấy chiếc điện thoại đặt ngay đầu giường. Khó khăn nhưng làm khó được . dãy số được nhập vào và đầu bên kia bắt máy rất nhanh:

      - Tôi là Trình Ngạn Thâm. Tôi muốn chuyện với bộ trưởng.

      Chương 46: Dấu nghề nghiệp

      - Tôi là Trình Ngạn Thâm, tôi muốn chuyện với bộ trưởng

      - Được, xin chờ chút

      nhanh chóng vào căn phòng xa hoa, đến gần sát người đàn ông trung niên và đưa điện thoại:

      - Thưa bộ trưởng, bác sĩ Trình cần gặp

      Người đàn ông với phong thái trác tuệ , thân hình rắn rỏi, khuôn mặt nghiêm nghị và đôi tay chai sạm theo thời gian ngẩn đầu lên từ mô hình chiến . Khác hẳn với vẻ nghiêm khắc hằng ngày, ông mỉm cười và :

      - Được rồi. ra

      - Dạ.

      Thư ký Kim nhanh chân ra khỏi phòng. biết, đời này chỉ có hai người duy nhất có thể làm bộ trưởng vui vẻ đến vậy.

      - Cha nghe đây.

      Giọng trầm ấm vang lên, ông quay đầu nhìn vào khoảng thời bên ngoài cửa sổ và ngẫm nghĩ. bao lâu rồi nó gọi điện cho mình ?

      - Con muốn biết kết cấu của tòa nhà chính phủ X, đại lộ Nam Kinh.

      - Được rồi. Thư ký Kim gửi nó cho con. Ngạn Thâm này, cha nghe ...

      Trình Ngạn Thâm ngắt lời ông. biết ông quan tâm mình nhưng thân phận khó xử giữa và ông ấy có lẽ mãi mãi cũng sáng tỏ được. Nó như nút thắt, càng cố tháo bỏ lại càng siết chặt thêm. Nếu vậy, chi bằng để mọi thứ tự nhiên như những gì nó vốn có.

      - Con sao.

      - Cố gắng đừng làm mẹ con lo lắng.

      - Con biết rồi.

      xong, ngắt máy vội mà chờ đợi. phút, hai phút, rồi năm phút trôi qua, cả hai đều im lặng. Rất lâu sau, giọng truyền vào điện thoại

      - Cha rất lo cho con Ngạn Thâm à.

      Cuộc gọi kết thúc ở đó, Trình NGạn Thâm đáp lại cũng làm gì khác. biết, ông chắc cũng hiểu . Có những việc, đơn giản như bề ngoài.

      - Bác sĩ Trình, tỉnh lại rồi.

      Tiếng của Diệp NHư làm Trình Ngạn Thâm sực tỉnh, mỉm cười

      - Đây là những gì cần. Trong thời gian ngất , trong phòng cất giữ tìm thấy cái xác, ngoài ra sở cảnh sát cũng bị đặt bom. Bên cạnh đó, pháp chứng cũng gửi kết quả qua và bước đầu có đối tượng tình nghi.

      - Là Dương Nguyên

      Diệp Như kinh ngạc. thể nào, làm sao biết được. Đến bây giờ, ngay cả còn tin được là đối tượng tình nghi lớn nhất nữa là. Làm sao có thể?

      - ... sai. Nhưng mà Dương Nguyên phải là chuyên gia kinh tế sao? làm sao có thể làm ra những điều đó.

      - với phải là bác sĩ sao?

      - ...nhưng mà theo tài liệu chúng tôi tìm kiếm được ...

      - Có rất nhiều thứ, muốn dấu phải là khó khăn. Con người luôn cố mình ở nơi nào đó. Chuyên gia kinh tế hay bác sĩ chẳng qua chỉ là chức danh nhưng tài năng cũng như suy nghĩ của thể nào thay đổi được. cố gắng dấu nghề nghiệp của mình bằng lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng chính đôi tay bán đứng .

      - Đôi tay sao?

      - Đôi bàn tay là điều quan trọng nhất đối với bác sĩ giỏi đặc biệt là bác sĩ ngoại khoa. Diệp Như, còn nhớ lần đầu tôi bắt tay ?

      - Có. Tôi nhớ, lúc đó, quay sang nhìn bác sĩ Chương nữa.

      - Vậy, biết, tôi nhìn thấy điều gì đôi tay đó ?

      - Em...

      - Những dấu vết chai sần.

      - NHưng như vậy cũng có gì đặc biệt. Em cũng có

      Trình Ngạn Thâm lắc đầu, mỉm cười, nụ cười sắc lạnh.

      - Làm sao có thể giống nhauđược. tay , những vết chai sần chỉ xuất ở hai ngón tay caí và trỏ. Đó là đặc điểm của những người cầm dao mổ. Cũng giống như cảnh sát là ngón trỏ và ngón giữa vậy. Cái đó được gọi là dấu nghề nghiệp.

      - Khoan , hình ảnh này là gì?

      Trình Ngạn Thâm vừa giải thích cho Diệp Như, vừa xem lại trường vụ án trong nhà cất giữ. Đến khi nhìn thấy tấm hình của người chết lúc treo lên trần nhà rất kinh ngạc.

      - Đây là hình người chết

      - Lúc các người phát ?

      - Dạ.

      - Đưa máy tính cho tôi. Đôi mắt lạnh lùng và giọng điệu nghiêm khắc. Sau lúc mạng, quay màn hình về phía Diệp Như.

      - xem .

      Ngạc nhiên, khinh hồn và lắp bắp. Đó là tất cả những gì cảm thấy lúc này.

      - Đây, ...đây phải là nạn nhân sao? Tấm hình này.....làm sao....lại có mạng?

      Chương 47: Mananang

      - Sai rồi.Đây phải nạn nhân mà chính là tạo hình mà hung thủ hóa trang cho nạn nhân

      - Tạo hình sao?

      - Đúng vậy. Nó là Aswang hay còn gọi là ma cà rồng Mananangal. Trong tín ngưỡng của người Philippin, nó được xem như là người chiếm giữ linh hồn. Loài ma này có hình dạng rất giống con dơi, nó lang thang khắp nơi giết chết và chiếm giữ linh hồn của những em bé sinh ra đời với khuôn mặt dị dạng. Mananangal dùng chiếc lưỡi dài của hình hút lấy máu cho đến khi cạn kiệt và rồi chiếm giữ linh hồn của những đứa trẻ. Ban ngày, nó chúng đội lốt trong hình dạng con người, rồi biến thành các hình dạng khác nhau vào ban đêm. Sau khi giải quyết xong nạn nhân, chúng có thể biến lại thành hình dạng của người chết và tiếp tục tìm kiếm kẻ thế mạng tiếp theo. Có thể , Mananangal là loải quỷ đáng sợ nhất trong đảo quốc Đông Nam Á này.

      - Chú hề, búp bê, phán quan lần này lại là ma cà rồng, cuối cùng hung thủ muốn gì chứ?

      - muốn tất cả. Tuổi thơ, trưởng thành, tuổi già, niềm vui, nỗi lo sợ, rồi cả linh hồn. Chú hề gắn liền với tuổi thơ, tượng trưng cho trưởng thành, nạn nhân phẫu tích liên kết với tuổi già. Nạn nhân nhảy lầu gắn với niềm vui, cảnh sát trong kho hàng chết vì sợ hãi. Đến bây giờ, mananangal lại tượng trưng cho khao khát chiếm giữ linh hồn. Khi có thể ngự trị về thể xác, hỷ nộ ái ố của con người khát vọng duy nhất của chỉ có thể là tâm hồn.

      - Vậy có phải là mọi thứ kết thúc rồi hay ?

      - nghĩ sao? Con người bao giờ chịu bằng lòng Với mọi thứ mình có. công nhân mong muốn mình trở thành giám đốc, giám đốc lại ước trở thành chủ tịch. Những người đứng đầu lại mong mình trở thành tỷ phú, những tỷ phú lại lại ngừng muốn vươn đến qưyền lực về chính trị. Cuộc sống là vòng lẩn quẩn, con người ngừng cố gắng để vươn lên nhưng rồi mãi mãi cũng cảm thấy đủ. Hung thủ dù thông minh, tài giỏi đến nhường nào đừng quên, cũng chỉ là con người. Khát vọng là điều chắc chắn và sống bởi chính khát vọng của mình đó thôi.

      Nếuđược hỏi cảm xúc lúc này, Diệp Lan chỉ có thể ngưỡng mộ. ra, bác sĩ Trình phải biết phân tích tâm lý nhân vật mà chỉ muốn bác sĩ Chương tỏa sáng. Đối với Diệp Lan, đây chính là tình . Nuông chiều vô hạn, chấp nhận tất cả mọi khó khăn nhường lại hào quang cho người mình . Bác sĩ Chương rất giỏi nhưng tin, bác sĩ Trình cũng càng thua kém. Có rất nhiều người có những cách khác nhau nhưng đối với , tình đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi.

      - Bác sĩ Trình, học tâm lý học sao?

      Đến cuối cùng, vẫn nhịn được. Phân tích cách khách quan và nét như vậy ,...

      - ấy thích ngành này.

      ra, mọi thứ đều đơn giản như thế. Chỉ vì người mình , người ta có thể tiếc bỏ tất cả. Thời gian, niềm tin có là gì khi con người ta . còn nhớ bác sĩ Trình từng rằng mình chỉ tin vào chứng cứ nhưng vì Chương Hiểu, chấp nhận tìm hiểu những gì mình vốn xem thường, vì người con ấy, điều gì cũng có thể làm. Đôi lúc, chúng ta theo đuổi tất cả mọi thứ chỉ vì những lý do mơ hồ và đơn giản như thế.

      - Nhưng, làm sao biết được là Dương Nguyên. chưa từng đọc kết quả của pháp chứng mà? Nếu chỉ dựa vào dấu nghề nghiệp các bác sĩ khác cũng có.

      - Tôi biết, Chương Hiểu tìm được dấu tay đó ở đâu nhưng tôi luôn tin vào cái mình nhìn thấy. Ngoài dấu nghề nghiệp tay, Dương Nguyên còn có sơ hở nữa. Đó cũng là hình thức của bản năng mà tài dấu được. thế giới, người ta thường dựa vào dấu vân tay để phân biệt người với người và khoa học sinh trắc dấu vân tay -Dermatoglyphics là trong những công cụ phổ biến nhất để điều tra tội phạm. Nhưng ngoài nó ra, còn có thứ cũng rất đặc biệt, nó cũng chính là linh hồn mới của FBI.

      - Cái đó là gì vậy?

      - Diệp Lan, có khi nào nghe đến dấu thanh chưa?

      - Dấu...dấu gì? Diệp Lan lắp bắp. cảm thấy, chuyện với Trình Ngạn Thâm như với người ngoài hành tinh vậy. biết có bao nhiêu định nghĩa mà chưa được nghe đến nữa?

      - Tôi là Dấu thanh. Trình Ngạn Thâm nhấn mạnh lần nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :