1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      chủ yếu là bị nam chính lừa ak chị #levuong
      levuong thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 17:

      Edit: Pana

      Thư phòng u tĩnh, mùi hương thoảng thoảng trong khí.

      Diệp Thanh Tuyển xem sách, Thanh Y liền vào phòng, trong tay cầm vật còn dính bùn đất.

      đêm vật đó đặt lên bàn, : “ Trước mộ Lý thị nô tài đào được cái chìa khóa.”

      Lý thị là mẫu thân của Diệp Thanh Tuyển, ban đầu là nữ chủ nhân của Diệp phủ, Thanh Y trong lòng cảm thấy may mắn, may mà trước mộ của bà đào được, bằng Diệp Thanh Tuyển chừng cho người đào cả quan tài của Lý thị lên.

      Diệp Thanh Tuyển nâng mí mắt, khuôn mặt bình tĩnh.

      Thanh Y : “ Phu nhân sinh thời thầm nuôi tử sĩ, những nử tử mới tầm mười hai mười ba tuổi bị hạ dược, nay phu nhân chết, những người đó vì có giải dược đúng hạn, độc phát thân vong.”

      phải còn Tô Ngọc Nương sao.” Khóe môi Diệp Thanh Tuyển khẽ nhếch đường cung lãnh đạm.

      Thanh Y nghe được tên người này, nhíu mày : “ Đêm hôm đó nếu phải có người tiến vào, sợ rằng nàng ta chó cùng rứt giậu.”

      Diệp Thanh Tuyển đem chìa khóa niết mặt bàn, lau bùn đất mặt, : “ Chó cùng rứt dậu là nó thấy còn tia cơ hội nó mới cắn ngươi, ngươi nếu đem nàng ta vạch trần, sợ nàng ta phát độc trong người, liền trực tiếp tìm Lý thị.”

      đột nhiên thu tay, dùng nhược điểm cùng tánh mạng đối phương ra uy hiếp, chỉ cần điểm này, chưa chắc đối phương còn duy trì được bình tĩnh.

      Thanh Y chần chờ : “ Gia có muốn tăng cường phòng thủ, đề phòng nàng ta nửa đường chạy trốn?”

      Diệp Thanh Tuyển nhàng lắc đầu: “ Ta tạm thời giao cho Vân Đại nhiệm, bảo nàng làm.”

      Thanh Y lộ ra nghi hoặc.

      , vị di nương kia có thể làm được gì.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Ta bảo nàng nghĩ cách làm cho Tô Ngọc Nương kia thích ta.”

      Thanh Y phát hoảng, biểu tình mặt chậm rãi nứt ra.

      Vân Đại bỗng nhiên đánh cái rùng mình.

      Bên ngoài trăng thanh gió mát, mùi hoa thơm ngát làm say lòng người.

      Nàng biết có nên hay tìm Tô Ngọc Nương, chưa từng nghĩ nàng ta có thể kéo thân thể ốm yếu mềm mại kia cố ý đến tìm nàng.

      Lần thứ hai gặp mặt Tô Ngọc Nương liền nắm tay nàng, hai người đến phù các, ở lầu chậm rãi ngồi xuống cho cá ăn.

      Nơi này Vân Đại bị làm cho trận kinh hách, trong lòng có cảm giác tốt lắm.

      Tô Ngọc Nương : “ Tỷ chính là người có tính cách quái gở, nhưng vừa thấy muội làm cho tỷ cảm giác như tri kỉ thân thuộc lâu năm, sau khi muội , ta cẩn thận suy nghĩ, phát giác muội cùng muội muội ruột thịt của ta có chút tương tự.”

      Vân Đại nghe nàng ta , quay đầu nhìn nàng ta, thấy nàng ta dáng vẻ đẹp tựa mẫu đơn, mà nàng chính là toàn thân giống như cây cải thìa ăn cùng cháo trắng, cùng đối phương nửa điểm cũng hợp nhau.

      Tô Ngọc Nương thấy nàng đánh giá mình, liền suy yếu che miệng ho khan hai tiếng, thanh thấp vài phần: “ Muội muội của tỷ còn nữa, nên muội ngại ta điều này chứ.”

      Vân Đại có chút đồng tình với nàng ta : “ Chuyện này có lẽ là duyên phận .”

      Tô Ngọc Nương : “ Khi tỷ còn , muội muội bị mắc bệnh, muội cùng muôi ấy giống nhau, là tiểu nương ngoan ngoãn, sau đó trong nhà có tiền trị bệnh cho muội ấy, tỷ liền bán mình nhưng đáng tiếc muội ấy cũng thể sống được bao lâu.”

      Vân Đại nghe xong cảm thấy trong lòng càng thêm ê ẩm.

      Trước giờ ở trong thôn phải chưa từng xảy ra việc bán nữ nhi.

      Chỉ là bọn họ hơn phân nửa đều có hoàn cảnh khó khăn, đem nhi nữ của mình bán cho gia đình giàu có làm người hầu, chứ muốn bán cho mẹ mìn hay kĩ viện làm kĩ nữ hầu xướng.

      Cho nên mới thấy, Tô Ngọc Nương là nử tử đáng thương.

      Vân Đại nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chần chờ mở miệng: “ Muội thấy Gia rất thích tỷ, tỷ sau này ở trước mặt Gia săn sóc ít, Gia tất nhiên lòng dạ đối tốt với tỷ.”

      Tô Ngọc Nương chìm trong cảm giác thương tâm, nghe được lời này, gương mặt xinh đẹp kia bỗng nhiên có chút vặn vẹo.

      Nàng ta xoay người lại, sắc mặt hơi u ám, nắm tay Vân Đại : “ Muội nguyện ý làm muội muội của tỷ sao.”

      Vân Đại đau lòng cho cảnh ngộ của nàng ta, tất nhiên đáp ứng.

      Tô Ngọc Nương giả vờ vẻ mặt vui mừng.

      Có lẽ bên ngoài bị gió thổi hơi lâu, Tô Ngọc Nương mới đứng lát có chút lung lay, nếu có Vân Đại đỡ, sợ nàng ta đứng vững mà rơi xuống hồ nước.

      Vũ Điệp vội vàng đỡ lấy chủ tử của mình, mang nàng ta trở về nghỉ ngơi.

      Đúng là khác biệt, Vân Đại lúc này mới buồn bã mất mát mà trở về Trĩ Thủy Uyển.

      Thúy Thúy thấy Vân Đại cùng Tô Ngọc Nương có cảm tình tốt, có phần bất an : “ Mọi người tuy rằng đều hầu hạ Gia, di nương cùng vị Tô di nương kia thân thiết quá, sau này nếu Tô di nương bị Gia vắng vẻ, chừng Tô di nương sinh lòng oán hận với di nương.”

      Vân Đại gì.

      Ngày qua ngày, trong lòng Vân Đại có chút yên.

      Biết được hoàn cảnh của Tô Ngọc Nương, nàng cảm thấy như mình tiếp tay cho giặc.

      lúc Vân Đại còn do dự, Vũ Điệp mấy ngày thấy đâu lại khóc sướt mướt đến tìm nàng: “ Di nương của nô tỳ lại ho ra máu, sợ là qua được, trong phủ ai quan tâm nhớ thương gì đến di nương, gần đây cùng Vân di nương có duyên, mặt cũng có chút tươi cười, Vân di nương có thể hay đến xem người chút.”

      Vân Đại biết được thân thể của nàng ta suy yếu, nhưng nào có nghĩ đến bệnh tình lại nghiêm trọng như vậy.

      Vân Đại cùng Vũ Điệp, vừa vào phòng liền ngửi được mùi thuốc nồng nặc, chén thuốc được đặt bàn nguội lạnh, như Tô Ngọc Nương cũng uống được ngụm nào.

      Vân Đại chần chờ đứng bên rèm cửa, dám đến gần.

      Nàng sợ, đặt biệt là máu nhìn thấy liền nhịn được choáng váng đầu óc.

      Tô Ngọc Nương sắc mặt nhợt nhạt hướng nàng vẫy vẫy tay.

      “ Tỷ còn sống được bao lâu nữa, trong lòng có quá nhiều bí mật, trước khi chết nghĩ muốn tâm với muội.”

      Vân Đại thấy nàng khó nghe như vậy, liền : “ Tỷ cần trù ẻo mình như vậy.”

      Tô Ngọc Nương cho Vũ Điệp lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người các nàng.

      “ Tỷ có vật muốn cho muội xem.”

      Tô Ngọc Nương đứng dậy, Vân Đại muốn đỡ nàng ta, lại bị nàng ta đẩy ra.

      Vân Đại lo lắng cho thân thể suy yếu bệnh tật của nàng ta.

      Tô Ngọc Nương tháo đai lưng của mình.

      Vân Đại ngẩn người, chẳng lẽ người nàng ta lưu lại vết thương do người khác làm nhục.

      Đúng là làm nàng phát hoảng, Tô Ngọc Nương kéo áo xuống.

      thân thể gầy yếu xích lõa ra trước mắt Vân Đại.

      Tuy đều là nử tử, Vân Đại có chút ngượng ngùng đánh giá nàng ta, nàng nhìn thoáng qua thấy người nàng ta sạch , chút vết thương đều có, sau đó ánh mắt dừng lại phần ngực bằng phẳn của nàng ta.

      Tô Ngọc Nương rũ mắt: “ Ta.”

      Vân Đại lập tức tỏa vẻ đồng tình: “ Ngực chút, ăn nhiều canh thịt, sau này lớn hơn.”

      Tô Ngọc Nương mặc lại quần áo, chịu đựng ý nghĩ muốn đánh nàng, cứng rắn : “ Ta là nam nhân.”

      Vân Đại ngẩn ngơ.

      Nam nhân.

      “ Nhưng nam nữ khác nhau phải nhìn nửa người dưới sao.” Vân Đại lúng ta lúng túng , nhìn phần ngực bằng phẳn của đối phương nàng có chút hoảng hốt.

      Cũng phải chỉ nó nam tử mới ngực phẳng a.

      Tô Ngọc Nương nghe vậy cảm thấy cổ họng phát ngứa, cố kìm nén lại.

      Nhưng cũng thể cởi hết quần áo cho nàng nhìn nha.

      “ Xem hầu kết cũng giống như nhau.”

      Tô Ngọc Nương nâng đầu, đem lớp da ngụy trang xé xuống, lộ ra phần hầu kết.

      Tô Ngọc Nương cho Vân Đại mở miệng liền : “Huynh vì che dấu thân phận, cố ý uống thuốc, đem mình giả dạng thành nử tử, đáng tiếc Gia vẫn chịu buông tha cho ta.”

      Vân Đại khiếp sợ, trong lòng lại nghĩ Tô Ngọc Nương là nam nhân, vậy người Gia thích là nam nhân?

      Tô Ngọc Nương xong thấy sắc mặt Vân Đại có chút quái dị, liền chần chờ : “ Có phải muội thấy ta là nam tử lại biến thành như vậy nên xem thường ta đúng .”

      Vân Đại có cảm giác như mình nằm mơ, thấp giọng nỉ non : “ phải, chỉ là muội nghĩ đến mọi chuyện lại phức tạp như vậy, Gia thế nhưng vì có muốn được huynh, còn bảo ta tới khuyên huynh nữa kìa.”

      Tô Ngọc Nương lập tức lộ ra tia nghi hoặc: “ kêu muội tới khuyên ta.”

      Vân Đại gật gật đầu, đè thấp thanh : “ Gia , kêu muội nghĩ biện pháp, làm cho huynh thích .”

      Khuôn mặt Tô Ngọc Nương lập tức vặn vẹo, lại có cảm giác muốn hộc máu.

      “ Huynh chỉ thích nữ nhân, đối với có cảm giác gì.” Tô Ngọc Nương nhẫn : “ Muội có thể giúp ta sao.”

      Vân Đại có chút vô thố : “ Muội như thế nào có thể giúp huynh.”

      Tô Ngọc Nương : “ Giúp huynh rời khỏi nơi này, qua mấy ngày nữa muội cùng ta thắp hương ở Đàn Hương Tự, đến lúc đó huynh đem muội đánh ngất , nếu phái người hỏi tới, tự nhiên tin muội, tất nhiên liên lụy gì đến muội.”

      Vân Đại vừa nghe kế hoạch chạy trốn của , lập tức biết có nên đáp ứng hay .

      “ Huynh để cho ta suy nghĩ .”

      Tô Ngọc Nương thấy thế khuôn mặt suy yếu ngượng ép cười nhạt: “ Tốt, Huynh làm muội khó xử.”

      Tô Ngọc Nương đem bí mật này cho Vân Đại biết, đem đai lưng buộc lại, suy yếu mà nằm xuống.

      Vân Đại lo sợ bất an mà trở về, nghĩ đến bí mật này, biết nên cho Diệp Thanh Tuyển biết hay .

      Ban đêm, Vân Đại cố ý dặn dò Thúy Thúy cần treo đèn lồng, sợ trêu chọc Diệp Thanh Tuyển tới đây.

      Bây giờ nàng biết được càng nhiều, trong lòng càng thấy hỗn loạn.

      Lúc mới vào phủ cái gì nàng cũng biết, tưởng rằng chính mình có thể cả đời cơm áo lo, bây giờ nhìn lại, là nàng suy nghĩ viễn vong.

      Vân Đại muốn lãng tránh Diệp Thanh Tuyển, đáng tiếc ý tưởng tốt đẹp chung quy vẫn được như ý nguyện của nàng.

      Buổi tối Diệp Thanh Tuyển ở thư phòng, phái tiểu nha hoàn tới truyền lời, là muốn uống nước ô mai do di nương làm.

      Vân Đại có chút buồn bực, Thúy Thúy cũng buồn bực, hiển nhiên chủ tớ của hai người đều nghĩ đến vì chén nước ô mai.

      Vân Đại bưng nước ô mai , vào phòng thấy lúc này ở bên trong, trong lòng chìm xuống.

      Mấy ngày thấy, Vân Đại cũng biến thành nương bụng đầy khổ tâm, yên mi khẽ chớp, mắt hạnh hàm ưu, khuôn mặt nhắn trắng nõn lộ ra vài phần u sầu.

      Diệp Thanh Tuyển phản phất làm như thấy, hỏi nàng: “ Việc đó tiến triển như thế nào.”

      Vân Đại cắn môi, dám .

      Tiến triển chính là chỉ có tiến triển, lại cẩn thận biết được bí mật thích nam nhân.

      Diệp Thanh Tuyển hướng nàng vẫy tay, Vân Đại bỏ xuống phòng bị mà tới gần .

      “ Chàng thích vậy sao.” Ánh mắt Vân Đại vô cùng phức tạp, ngữ khí cũng tràn đầy khó xử. ( xưng ta- ngươi nên Diệp Thanh Tuyển hiểu là Tô Ngọc Nương , còn Vân Đại là nam nhân.)

      mặt Diệp Thanh Tuyển cười như cười: “ Nàng cảm thấy sao.”

      Vân Đại ngoài miệng đáp, trong lòng lại cảm thấy đích xác là như thế, nếu thích, sao có thể cường đoạt người ta vào trong phủ của mình.

      Diệp Thanh Tuyển cười: “ Ta biết nàng ấy có ý muốn chạy trốn, nàng đem canh giờ cũng địa điểm cho ta biết, ta liền làm khó nàng.”

      Vân Đại giật mình, lại biết từ đâu mà biết.

      Nếu nàng ra, chẳng phải bán đứng Tô Ngọc Nương sao.

      Diệp Thanh Tuyển tựa như nhìn thấu suy nghĩ của nàng : “ Diệp phủ tuy lớn nhưng đem Diệp phủ bao vây canh giữ đến con muỗi cũng lọt ra ngoài được, vẫn có khả năng. Chỉ là nàng ấy ở trong phủ được người khác hầu hạ ăn chút đau khổ, bên ngoài lòng người hiểm ác như vậy dạy cho nàng ấy bài học, sau đó đưa nàng ấy trở về, nàng ấy liền toàn tâm toàn ý với ta, nàng có phải hay .”

      Ý tứ trong lời của thực ràng.

      Chính là nàng giúp cũng được, giúp cũng phải giúp.

      Cuối cùng Diệp Thanh Tuyển còn sờ sờ đầu Vân Đại : “ Ta biết nàng vô cùng hi vọng được ta thích nàng, sau khi chuyện này qua , ta liền thưởng cho nàng tốt.”

      Khuôn mặt Vân Đại nhắn trắng như tuyết, chút cũng cảm thấy cao hứng, ngược lại vì chính mình bị sắc đẹp này mê hoặc liền cảm thấy khổ sở.

      Ban đêm Vân Đại tài nào ngủ được, lại đem thư của thẩm thẩm gửi đến nhìn lại lần.

      Nàng cảm thấy trong phủ này có gì đó quái dị mà nàng, bời vì nàng biết bản thân mình ngu ngốc, cũng vờ như hoàn toàn biết gì cả.

      Diệp Thanh Tuyển giống như người tốt, Tô Ngọc Nương cũng giống người xấu, Vân Đại muốn làm người tốt, ngược lại biết nên giúp ai.

      Vân Đại đem thư ôm vào trong lòng, hoảng hốt mà rơi vào mộng đẹp.

      Mấy ngày sau, Tô Ngọc Nương thay đổi vận thân váy tuyết trắng, làn váy thêu hoa hải đường, cổ áo thêu hoa văn tinh xảo, sáng sớm liền ngẩng đầu chờ đợi.

      Chờ Vân Đại tới, lập tức lộ ra biểu tình thoải mái.

      Hai người rời phủ, Đàn Hương Tự dâng hương, Tô Ngọc Nương : “ Ta tại muốn ôm muội cái, ngày sau chúng ta có duyên gặp lại.”

      Vân Đại vội xua tay : “ cần.”

      Tô Ngọc Nương chần chờ : “ cần?”

      Vân Đại gật gật đầu, bụng áy náy: “ cần.”

      Tô Ngọc Nương : “ Tốt, ta đây liền cùng muội nhiều lời.”

      dứt lời mang cái mũ có rèm che, lẫn vào bên trong đám người hỗn tạp.

      Vân Đại đứng lại chỗ đó trong chốc lát, thấy phía sau có hai người theo sát.

      Vân Đại quay người lại liền nhìn thấy gương mặt hiền từ của đức Phật, trong lòng trống rỗng.

      Thừa dịp ai chú ý đến nàng, Vân Đại đến góc tường hướng nơi khác mà .

      Vân Đại có trở lại Diệp phủ, mà về phía thành Tây.

      Lúc này bên ngoài người đến người , đường phố náo nhiệt, tiểu thương nhiệt tình rao bán hàng hóa.

      Vân Đại biết được, người trong phủ dồn hết tinh lực lên người Tô Ngọc Nương.

      ai chú ý đến nàng.

      Chờ đến khi bọn họ biết được, sợ rằng nàng cao chạy xa bay, nàng bất quá cũng chỉ là tiện thiếp, Diệp phủ tiêu phí thời gian tiền bạc tìm nàng.

      Khẽ vuốt vuốt ngực, Vân Đại cũng nghĩ đến mình lại nảy sinh ý nghĩ ngỗ nghịch như vậy.

      Cơ hội lần này khó mà có được, nàng cũng dám tùy tiện rêu rao, Vân Đại vốn có ý chí kiên định, sợ mình dao động.

      Trong thành Mộ Châu là nơi phồn hoa đông đúc, Vân Đại cảm thấy xa lạ.

      Nhưng địa phương cành hẻo lánh, ngược lại Vân Đại càng thêm quen thuộc.

      Sau khi rời Đàn Hương Tự, Vân Đại nửa canh giờ mới đến con sông lớn bên cạnh thành Tây.

      Bên bờ sông có con thuyền neo đậu, người chèo thuyền ngồi thả câu chờ khách.

      Bên kia bờ là ngọn núi hoang sơ, Vân Đại từng nghe thúc bá trong thôn , qua ngọn núi kia là huyện khác.

      Vân Đại cùng người chèo thuyền thương lượng giá tốt, liền chèo thuyền đưa nàng qua sông.

      Nàng ngồi thuyền, mới bình tĩnh được chút, lại thấy có chút quái dị.

      Vân Đại ngước mắt nhìn ra bên ngoài cái, lại nhìn thấy người chèo thuyền câu vùi đầu vào chèo thuyền, chỉ là phương hướng của thuyền phải chèo đến ngọn núi bên kia.

      Vân Đại ngốc.

      Người chèo thuyền trầm mặc, là lão nhân có tuổi.

      Phải như thế, người khác mới dám ngồi thuyền lão, cần lo lão làm chút chuyện giết người cướp của.

      Mới ban đầu Vân Đại còn cân nhắc, có phải lão già cả nên hồ đồ rồi .

      Thẳng đến khi thuyền hoa , dừng lại bên cạnh con thuyền hoa tinh xảo.

      Vân Đại nơm nớp lo sợ nâng mắt lên, nhìn thấy thuyền là Thanh Y, cả người lập tức cứng đờ như tượng đá.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Haha chạy đâu cho thoát...
      Pana thích bài này.

    4. Oanhoanh90

      Oanhoanh90 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Ta cười chết thui. Ăn nhiều thịt là ngực to. Ta lạy . Ta cũng ăn rất nhiều thịt sao nó ko to.
      Pana thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 18:

      Edit: Pana

      Vân Đại bị người khác “ Thỉnh” lên thuyền.

      Thuyền hoa tao nhã cùng thuyền hoa Vân Đại ngồi phá lệ bất đồng, bên ngoài được treo những tấm màng lụa màu sắc rực rỡ, bên trong lại thoang thoãn mùi gỗ trầm hương.

      Bên trong treo tấm rèm lưu ly,trừ những vật dụng cần thiết, thuyền hoa được bài trí tương đối đơn giản, ở giữa là trường kỉ, mặt bàn bày bộ trà cụ bằng ngọc màu xanh nhạt.

      Diệp Thanh Tuyển dựa vào cửa sổ, ngón trỏ gõ lên thanh cửa sổ, nhìn thấy Vân Đại, mặt chậm rãi lộ ra tia tươi cười.

      Nhưng nụ cười kia Vân Đại nhìn thế nào cũng thấy chói mắt.

      “ Canh giờ này, nàng nên sớm ở trong phủ, như thế nào lại ở nơi này.” ôn nhu hỏi, dường như biết tại sao nàng lại có mặt ở đây.

      Vân Đại chột dạ đáp.

      Diệp Thanh Tuyển rũ mi, khóe môi nâng lên ý cười, nhưng lời lại phát ra hơi lạnh “ Hay nàng nghĩ rời khỏi Diệp Phủ.”

      Lời này chọc trúng ý nghĩ của Vân Đại, lòng nàng run lên lại phủ nhận : “ Tất nhiên phải, thiếp tìm Tô di nương.”

      Nàng buột miệng thốt ra, khẩu khí hòa hoãn lại, cẩn thận nhìn : “ Thiếp nghĩ lập chút công lao, được chàng quan tâm nhiều hơn.”

      Diệp Thanh Tuyển đáp lại nàng, Thanh Y đem Tô Ngọc Nương tiến vào.

      Vân Đại quay đầu, liền nhìn thấy Tô Ngọc Nương bị người khác trói hai tay đẩy ngã mặt đất.

      Tô Ngọc Nương đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Vân Đại, sắc mặt hơi trầm xuống.

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt : “ Ta vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh.”

      năm trước ngươi bị Diệp phủ truy tìm đến mức còn chỗ nấp liền ngụy trang thành nữ nhân trốn vào Vạn Xuân Lâu.

      Cùng năm, ta liếc mắt cái liền nhìn trúng ngươi đem ngươi về phủ làm thiếp, ngươi dám để ta sủng hạnh ngươi, ta cũng chưa từng vạch trần ngươi, ngươi đoán xem là vì cái gì.”

      Tô Ngọc Nương lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi : “ Ngươi vì bắt ta chủ động ra nơi cất dấu đồ vật của Lý thị, ta có giải dược của Lý thị, thân thể kiên trì được, giờ chẳng còn sống được bao lâu.”

      xong mắt xẹt qua nhìn Vân Đại, tiếp tục : “ Ngươi sợ ta chết, chờ kịp, bảo nàng tiếp cận ta làm ta cho rằng nàng là người ngây ngốc dễ lừa, lên kế hoạch bỏ trốn, làm ta buông lỏng phòng bị rời phủ nên tìm đồ vật kia như thế nào.”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển bình tĩnh uống ngụm trà, Thanh Y liền cười lạnh tiếng đem áo người Tô Ngọc Nương cởi xuống, sau đó kéo chân , động tác thô lỗ kéo ra khỏi phòng.

      Vân Đại ở bên xem trong lòng run sợ, trong lòng nghi ngờ có phải bị đem làm mồi cho cá rồi .

      Diệp Thanh Tuyển : “ Lại đây.”

      Vân Đại nghe thấy thanh của hai vai run rẩy, miễn cưỡng xoay người sang chỗ khác, thấy chằm chằm nhìn mình.

      Nàng chậm rì rì đến trước mặt , đầu gối xúc động có ý muốn hướng quỳ xuống.

      “ Nàng biết được là nam nhân khi nào.” Diệp Thanh Tuyển hỏi.

      Hai mắt Vân Đại phủ tầng hơi nước, ủy khuất : “ Chính cho thiếp xem.”

      Khóe môi Diệp Thanh Tuyển độ cong càng gia tăng: “ Cho nên nàng cho ta biết, ngược lại cảm thấy ta thích nam nhân?”

      Vân Đại thấy trắng ra như thế bèn giải thích : “ Chuyện này ra cũng có gì tốt, chàng còn dùng được, thích nam nhân cũng có gì kỳ quái.”

      Chàng--dùng-được!

      Diệp Thanh Tuyển hoảng thần, lòng nghi ngờ mới vừa rồi mình nghe lầm cái gì.

      khi nào với nàng dùng được, muốn dùng nàng như bất quá thành a.

      “ Nàng vừa rồi cái gì?” ôn nhu bình tĩnh hỏi lại.

      Vân Đại cho rằng cam chịu vì nàng ra bí mật của .

      Đến nỗi thích nam nhân, nhưng chuyện này chưa từng chủ động thừa nhận qua.

      Vân Đại cho là nàng chọc trúng tâm của , nhấp môi có chút dám .

      Diệp Thanh Tuyển xoa đỉnh đầu nàng, giọng điệu thân mật: “ Ngoan, ta trở về cùng nàng tính sổ.”

      So với những việc khác, nàng thực chỉ là nhân vật bé có cảm giác tồn tại.

      Nàng nếu có chút đầu óc bí mật đào tẩu, Diệp Thanh Tuyển có lẽ còn có thể nhắm mắt mở mắt.

      Nhưng nàng lại trắng trợn táo bạo, chỉ còn mức chưa dán lưng nàng sáu chữ: “ Ta là tiểu thiếp chạy trốn của Diệp Phủ.”( bên trung sáu chữ) rêu rao khắp nơi, quả thực chính là vũ nhục chỉ số thông minh của .

      nếu để nàng chạy thoát, làm chủ nhân của Diệp phủ này nữa.

      Thuyền cập bến.

      Diệp Thanh Tuyển đem người mang về phủ.

      Tô Ngọc Nương bị Thanh Y cho người cột người thả xuống sông cả người đều ngâm mình trong nước, vớt lên bị lạnh đến mức môi cũng hơi tím tái.

      Vừa vào phủ, bị ném xuống đất, Thanh Y rút ra chủy thủ kề lên mặt , rốt cuộc giật giật môi.

      “ Ta có thể cho Gia biết đồ vật ở nơi nào.” Tô Ngọc Nương suy yếu ho khan, đau nhức đến mức lục phủ ngũ tạng phản phất bị dao cắt qua. nhìn về phía Diệp Thanh Tuyển, đứt quãng : “ Vật đó dấu ở biệt viện tránh nóng của Diệp gia.”

      xong lời này cả người bỗng nhiên run rẩy, bên môi còn dính ít máu.

      vốn bị cho uống độc dược, định đời này của con rối trong tay kẻ khác.

      Lý thị sau khi chết, uống ít dược liệu, cường ngạnh sống được tới tại, nhưng hôm nay cố tình bị tra tấn nhiều như vậy chỉ sợ sống nổi.

      Diệp Thanh Tuyển quét mắt liếc Thanh Y cái, Thanh Y lấy ra viên thuốc nhét vào miệng đối phương, lúc lâu sau Tô Ngọc Nương mới tỉnh lại.

      “ Ngươi sao ngươi cũng có giải dược này.”

      “ Bà là mẫu thân ta, bà có ta tất nhiên cũng có.”

      “ Ta hôm nay cho ngươi biết ta tra ra ba nơi, là trước mộ Lý thị, hai là Vạn Xuân Lâu, ba là biệt viện vùng ngoại ô của Diệp gia, ngươi hay với ta còn ý nghĩa.”

      Sắc mặt Tô Ngọc Nương trắng bệch, thái dương toát ra từng giọt mồ hồi lạnh.

      Diệp Thanh Tuyển nhẫn nại với quá nhiều, nếu phải thân thể chịu nổi, sợ lại giả ngu hai năm nữa.

      Diệp Thanh Tuyển với : “ Trước mắt ngươi có hai con đường, là ta thả ngươi , từ nay về sau tự sinh tự diệt, hai là ngươi làm việc cho ta, Lý thị cho ngươi giải dược, ta cũng có thể cho ngươi.”

      Tô Ngọc Nương lạnh lùng cười: “ Ngươi cùng mẫu thân ngươi bất quá cũng là cá mè lứa.”

      Diệp Thanh Tuyển khẽ nhếch khóe môi : “ Thả .”

      Tô Ngọc Nương được cởi trói, thấy Diệp Thanh Tuyển đứng dậy, vội .

      “ Ta chọn phương án hai.”

      cố hết sức từ mặt đất đứng lên, bỗng nhiên Vân Đại lại đến chỗ .

      Tô Ngọc Nương đối với Vân Đại cố nở ra nụ cười tái nhợt : “ Uổng công muội giúp ta dấu giếm hăn, muội giúp ta đại ân như vậy, đời này ta có gì báo đáp, mong có kiếp sau có cơ hội trả nhân tình này cho muội.”

      Vân Đại ngước mắt lên nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển nhìn mình, ngập ngừng : “ Muội cũng có giúp được huynh cái gì.”

      Tô Ngọc Nương trong mắt lộ ra tia trào phúng : “ Giúp chính là giúp, hà tất phải khiêm tốn, huống hồ muội cũng sớm muốn rời khỏi Diệp phủ.”

      xong lời này, liền cùng Thanh Y rời .

      Vân Đại nằm mơ cũng nghĩ đến Tô Ngọc Nương lại kéo nàng xuống nước.

      Nàng nhìn Diệp Thanh Tuyển, ngón tay khẩn trương mà nhéo nhéo vạt áo, đành phải làm bộ nghe thấy lời của Tô Ngọc Nương, ngược lại thấp giọng hỏi: “ Thiếp có thể trở về sao.”

      Diệp Thanh Tuyển hòa hoãn : “ Tất nhiên có thể.”

      Vân Đại muốn thở phào nhõm, lại nghe chậm rãi .

      “ Vừa lúc ta cũng muốn biết nàng như thế nào biết trước, mà dương đông kích tây.”

      Vân Đại mới đầu còn hiểu , lúc sau lập tức cứng đờ.

      Nàng mới vừa nàng có chạy trốn, mà là nàng tìm Tô Ngọc Nương.

      cho nàng cơ hội, miễn cưỡng tin vào lý do thoái thác này của nàng.

      tại muốn biết, nàng tìm Tô Ngọc Nương như thế nào, thấy Tô Ngọc Nương về hướng đông, nàng lại chạy về hướng Tây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :