1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 14:

      Edit: Pana

      Buổi sáng Diệp Thanh Tuyển ở Trĩ Thủy Uyển dùng đồ ăn sáng, Vân Đại được thơm lây ăn no đến mức buồn đứng dậy.

      Xong bữa sáng Diệp Thanh Tuyển muốn ra cửa, Thúy Thúy bên tai Vân Đại thầm to , đưa cái khăn cho Vân Đại, kêu nàng cầm lau cho Diệp Thanh Tuyển.

      Vân Đại chậm rì rì qua, Diệp Thanh Tuyển rửa tay, thấy nàng xinh xắn đứng trước mặt , bàn tay trắng trắng nộn nộn xoắn xuýt cái khăn trong tay, nửa điểm cũng nhìn ra cặp móng vuốt ấy mấy canh giờ trước từng ăn đậu hủ của .

      Diệp Thanh Tuyển muốn so đo cùng nàng, cũng muốn làm nàng mất mặt trước hạ nhân, liền rũ mắt liếc nàng cái.

      Vân Đại thấy được ám chỉ của , liền nhón mũi chân nhàng lau dư vị đồ ăn sáng khóe môi , bên cùng : “ Buổi chàng nên ăn thêm ít bánh bao, uống thêm chén trà nóng, bằng chưa đến buổi trưa lại đói.”

      Nàng cảm thấy mình tri kỉ, lại thấy nha hoàn vội cầm khăn giúp lau khô tay.

      Vân Đại nhìn thoáng qua thấy biểu tình ảo não của Thúy Thúy, phát chính mình lại nghĩ sai rồi.

      Diệp Thanh Tuyển liếc nàng cái, lãnh đạm : “ Sau này vẫn nên treo đèn lồng hơn.”

      Thời gian tới, tạm thời nghĩ đến nghỉ ở chỗ nàng, thứ hai cảm thấy nàng cũng có bản lĩnh sống đến lúc ấy.

      xong lời này liền rời khỏi Trĩ Thủy Uyển.

      Vân Đại có chút kinh ngạc, nhìn phòng nha hoàn cũng bắt đầu lui xuống.

      Thúy Thúy thấy người hết, lúc này mới vội vàng hỏi: “ Mới vừa rồi Gia giọng gì với di nương vậy.”

      Vân Đại cảm thấy câu cuối cùng của giống như đánh giá thái độ tối qua nàng tận tâm tận lúc hầu hạ .

      Chắc là vậy?

      Nếu kể cho Thúy Thúy, chừng Thúy Thúy lại lải nhải với nàng.

      “ Ta cũng nghe .” Vân Đại ngập ngừng , dù sao thanh của lớn, về sau muốn hỏi lại, nàng liền là Thúy Thúy treo đèn, nàng mới phải da mặt dày muốn gọi tới dùng bữa.

      Thúy Thúy lòng vì Vân Đại còn biết trong lòng Vân Đại bán đứng nàng ta.

      Có lẽ lâu lắm được ăn qua đồ ăn ngon như vậy, Vân Đại buổi sáng ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy bao lâu, dạ dày nàng có chút khó chịu.

      Thúy Thúy rót cho nàng chén trà, Vân Đại nằm giường la hán, dựa vào bàn , chờ Thúy Thúy trở lại.

      Chỉ lát sau có người vào phòng.

      Vân Đại sợ Thúy Thúy thấy dáng nửa ngồi nửa nằm của mình ra thể thống gì, liền bày bộ dáng vô cùng đáng thương rên tiếng.

      Vân Đại ủy khuất nâng đôi mắt ngập sương mù, lại nhìn thấy người đến phải là Thúy Thúy.

      Thanh Phỉ ngẩn người, nhìn thấy bộ dáng được tốt của Vân Đại, trong lòng liền nảy ra chủ ý.

      “ Ngươi làm sao lại tới đây.”

      Vân Đại ngượng ngùng ngồi thẳng lên, ngước mắt đánh giá Thanh Phỉ.

      Thanh Phỉ lấy ra phong thư cùng túi tiền gác lên bàn : “ Di nương nhìn chút, đây có phải là đồ của di nương .”

      Thời điểm nhìn thấy hoa văn túi tiền kia, Vân Đại liếc mắt liền nhận ra.

      Đây chính là đồ mà mấy ngày trước nàng ủy thác cho Thúy Thúy gửi Giang Nam, như thế nào lại rơi vào tay Thanh Phỉ.

      Vân Đại làm bộ kinh ngạc : “ Mấy thứ này sao còn chưa gửi .”

      “ Gửi đồ xa kiêng kị nhất là tiền bạc, bằng di nương cho rằng có thể thuận lợi gửi đến tay người nhà di nương sao.”

      Thanh Phỉ dừng chút lại : “ Trong Diệp Phủ quả thực có quản lo đưa bạc và ít đồ từ trong phủ ra ngoài, nhưng đó là đưa đến cửa hiệu tiền trang của Diệp gia, đây di nương muốn gửi tiền xa như vậy, tất nhiên quản có biện pháp.”

      Vân Đại nghe xong lời này trong lòng lập tức yên.

      Nàng chỉ nghĩ lén gửi ít tiền, giúp thẩm thẩm có cuộc sống tốt hơn mà thôi.

      Thanh Phỉ thấy biểu tính sốt ruột của nàng, nghĩ đến ý đồ của mình, lại chỉ điểm cho nàng: “ Nô tỳ nhớ lúc trước di nương muốn Giang Nam.”

      Vân Đại gật đầu : “ Ngươi phải được sao.”

      Thanh Phỉ :“ Tất nhiên là được,tiền là vật chết, người là vật sống, sao di nương nhân lúc còn trẻ mà tranh thủ chút.”

      Mặc dù lúc này Thanh Phỉ tính kế nàng, nhưng nàng ta cũng có vài phần suy nghĩ cho Vân Đại.

      nhiều như thế nào, Diệp gia gia chủ tuyệt đối thể chung sống lâu dài với nử tử nào đó trong phủ.

      Vân Đại nghi hoặc : “ Ngươi lời này là có ý gì.”

      Thanh Phỉ : “ Nô tỳ với di nương cũng xem như có chút giao tình nên mới điểu này với di nương.”

      Thanh Phỉ vốn thích trực tiếp ra tay, giờ bỗng nhiên có chút khấn khởi khi lừa gạt người khác, chút cũng biết mình giống như chồn chúc tết gà.

      Vân Đại thấy có gì đó đúng, nhưng lại nghĩ ra, trong lòng khỏi sinh ra chút phòng bị.

      Thanh Phỉ : “ Di nương sợ rằng biết, qua thêm đoạn thời gian nữa, trong phủ có thêm nử tử, mà người này lại có quan hệ đặc biết với Gia, cùng những nử tử khác giống nhau.”

      Vân Đại chần chờ : “ Là người trong lòng của Gia sao.”

      Nhưng phải người trong lòng của chết trong ngày sinh nhật của rồi sao.

      Chẳng lẽ chết, mà là bị chia rẽ.

      Thanh Phỉ đáp lại nàng, mà : “ Chờ nàng ta đến, những nử tử trong phủ sợ đến nhìn mặt gia cũng còn cơ hội, bất quá bây giờ ta chỉ cho mình di nương biết, di nương nên cẩn thận suy nghĩ mình nên làm gì mới tốt.”

      Lời của nàng ta làm cho Vân Đại hoàn toàn thất thần.

      Thanh Phỉ cảm thấy nàng ta ám chỉ như vậy Vân Đại cũng nên hiểu được, liền ý vị thâm trường để lại câu : “ Di nương hãy vì chính mình mà cân nhắc cho ràng, đừng chờ đợi như vậy, đến lúc đó di nương có hối hận cũng kịp rồi.”

      Thanh Phỉ chịu đựng tâm tình muốn mắng người rời khỏi Trĩ Thủy Uyển.

      Thanh Y xem trọng nàng, nàng ta liền xem trọng sao.

      Cái gì mà Gia lạm sát người vô tội, nàng ta mới tin những lời chó má đó của .

      Nàng ta cảm thấy, tiểu ngốc tử này chừng có năng lực hơn những người khác.

      Thanh Phỉ phủi mông khỏi, trong phòng khuôn mặt Vân Đại càng thêm tái nhợt.

      Nàng sống sung sướng quá lâu, nên đem tình quan trọng quên mất.

      Khó trách tú tài ca ca luôn ăn no mặt ấm sinh dâm, dục, người trải qua khổ cực gian nan mới yên vui tới già, nhưng cũng phải là nàng.

      Thanh Phỉ nhắc nhở, nàng như lọt vào sương mù nhớ đến giấc mộng mông lung kia nàng nhớ chút gì đó.

      đến cơn ác mộng kia, nàng chút cũng dám quên.

      Nàng vẫn sợ hãi có ngày Gia chủ Diệp gia dùng bàn tay bẻ gãy cánh tay nàng, nhưng mỗi khi nàng tỉnh lại, đều nhớ tại sao gia chủ lại ra tay tàn nhẫn như vậy, làm ra chuyện đáng sợ như thế nào mới nhận lấy hình phạt thê thảm như vậy, nhớ đến cảnh tượng đó nàng cực kỳ sợ hãi.

      Nhớ đến lời Thanh Phỉ trước khi , Vân Đại thế nhưng loáng thoáng nhớ đến việc phát sinh trong mộng.

      Tất cả hết thảy mọi chuyện, kỳ bắt đầu từ nử tử.

      Vân Đại biết người đó có địa vị gì, cũng biết khi nào nàng ta xuất , chỉ là trong mộng ngẫu nhiên xuất người như vậy.

      Vân Đại cũng biết nàng kia hình dáng như thế nào, chỉ biết sau đó gia chủ rất thương, đau lòng sủng ái nàng ta, còn thiếu chút ngậm trong miệng sợ tan, đặt nàng ta trong lòng bàn tay mà chiều.

      Sau đó, có di nương “ cẩn thận” làm hại nàng ta sinh non.

      Những chuyện sau đó làm người khác nghĩ đến liền run sợ, làm trong lòng Vân Đại sinh ra bóng ma sợ hãi.

      Vân Đại rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trong tiềm thức nàng cảnh giác được những việc kia muốn phát sinh.

      Bời vì nữ tử kia còn chưa có xuất .

      Đây đúng là Thanh Phỉ giúp nàng việc lớn.

      Vân Đại ôm trái tim nhảy bang bang của mình, cảm giác được mình còn sống được bao lâu nữa.

      Chờ đến khi Thúy Thúy trở lại, nhìn thấy khuôn mặt u sầu của Vân Đại, biết là xảy ra chuyện gì.

      Buổi chiều Vân Đại cố ý tìm Diệp Vinh Xương.

      Diệp Vinh Xương biết được Vân Đại tới tìm mình, thấy nàng liền nghĩ đến tình xấu hổ ngày đó, thầm nghĩ nếu nàng có việc nhờ cậy mình, mình cũng nên châm chước giúp đỡ nàng ít.

      Vân Đại ưu sầu kể lại tình huống nhà thẩm thẩm của mình, thử : “ Ngươi có thể sắp xếp, cho ta thăm thẩm thẩm ta sao.”

      Lúc trước Thúy Thúy khuyên nàng tìm quản hỏi thử, nếu được, lại nghĩ cách làm cho Gia vui vẻ, cầu xin xem Gia có thể đồng ý việc này hay .

      Giang Nam rất xa, lấy thân thể gầy yếu của Vân Đại, nếu được nhanh nhất cũng mất tháng lộ trình, nàng gặp được người nhà cũng thể lập tức quay trở về, chờ nàng trở lại cũng phải mất hai ba tháng.

      Nếu nàng nửa đường chạy trốn, trong phủ cũng chẳng quan tâm đến di nương được sủng, Diệp Thanh Tuyển cũng vậy, còn đỡ mất công nuôi nàng tốn cơm tốn gạo, Thúy Thúy cảm thấy chuyện này quá khó khăn.

      Vân Đại ngẫm lại cảm thấy chuyện này là chuyện , liền lo lắng sốt ruột đến hỏi quản trước.

      Huống chi Diệp Vinh Xương nghe xong lời nàng , ban đầu còn nghĩ giúp nàng chút ít như tại chút cũng có.

      Muốn đến người có thân phận, bên trong Diệp phủ cũng chia ra làm năm bảy loại.

      Như Vân Đại bởi vì bị tổn hại danh dự mới được đưa vào phủ, với thân phận là thiếp thất, về tình về lý nàng có thể thăm người thân, như đến quy củ trong phủ, nàng so với nô tỳ cũng khác gì mấy, sợ trước mặt người hầu hạ bên người Gia là Thanh Phỉ cũng chẳng có mấy phần thể diện.

      Diệp Vinh Xương quyết ý muốn đánh gãy tâm tư nên có này của Vân Đại : “ Di nương nên có chủ ý này, việc đó được, thẩm của di nương bệnh nhưng rốt cuộc đó phải là mẹ ruột của người, như thế nào cũng thể được.”

      cách khác, Vân Đại là người được Diệp phủ mua, tuyệt đối thể để nàng được.

      Vân Đại ban đầu còn thẩp thỏm bất an, nhưng nghe được lời này trong lòng liền trầm xuống.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 15:

      Edit: Pana

      Chương này tặng cho nàng #oanhoanh90, nàng là người đầu tiên comment bài viết của mình, tuy có gì nhưng mình rất vui, tks nàng<3<3<3<3, cảm ơn mn đọc truyện này....


      Vân Đại rơi vào tình cảnh bi thảm, Thúy Thúy cũng tốt hơn được.

      Hai người đều cột chiếc thuyền.

      Đừng tưởng rằng các nàng là nha hoàn có gì phải phiền não.

      Nếu lúc này Vân Đại bị thất sủng, Thúy Thúy hầu hạ vài chủ tử lần này mà xảy ra gì lưng chắc chắn ghánh thêm cái xú danh khắc chủ tử.

      Nếu sau này hầu hạ tốt phải phụ trách dọn nhà xí, thân ô uế mang mệnh cách khắc chủ tử.

      Thúy Thúy bị suy nghĩ chính mình dọa sợ.

      Nàng ta nghĩ dọn nhà xí, hầu hạ bên cạnh di nương có thể diện hơn nhiều, với lại Vân Đại mắng nàng ta, lại an phận làm cho người khác bớt lo, chủ tử tốt như vậy chạy đâu mà tìm.

      “ Di nương đừng lo lắng, chúng ta ở đây suy đoán lung tung, bằng tốn chút tâm tư lấy lòng Gia.” Cảm nhận được nguy cơ, Thúy Thúy bỗng nhiên hừng hực ý chí chiến đấu.

      Vân Đại lười biếng như con mèo hoa, ghé vào bên cửa sổ, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ hắt lên bóng dáng của nàng, tạo nên cái bóng in xuống mặt đất, có sức lực : “ Nhưng ta được nha.”

      Nàng lớn lên là thôn dân dã, chỉ nghĩ muốn ăn no mặc ấm, nhưng Diệp Thanh Tuyển thiếu nhất những vật tầm thường mà nàng có.

      thường ngày treo nụ cười môi, nhưng chẳng ai biết bên trong là người lạnh lùng vô tâm nhường nào.

      “ Nếu nô tỳ hỏi thăm giúp di nương xem Gia thích cái gì.” Thúy Thúy thử .

      Vân Đại quét mắt liếc nàng ta cái, cảm thấy như vậy cũng được.

      “ Muốn ta lấy ít bạc cho ngươi dùng .”

      Chỉ là tiền để dành của nàng nhiều lắm, còn phải để lại gửi cho thẩm thẩm nữa.

      Vẻ mặt Thúy Thúy ngưng trọng : “ Người hầu hạ bên người Gia sao có thể bị tiền tài mua chuộc được.”

      “ Vậy ngươi hỏi thăm như thế nào.” Vân Đại nghi hoặc .

      Thúy Thúy hất tóc vẻ mặt tự tin : “ Nô tỳ ở trong phủ này lâu hơn di nương, nô tỳ tất nhiên có biện pháp của mình, thay di nương nghe ngóng được.”

      Vân Đại phản phất thấy được tia hi vọng, trong lòng cũng dần sinh ra động lực chống lại vận mệnh.

      Thúy Thúy ở lại trì hoãn lâu.

      Nàng ta hỏi thăm, hai lời liền rời .

      Diệp Thanh Tuyển ở thư phòng, bọn nha hoàn tay chân nhàng, cũng dám phát ra thanh lớn, e sợ làm phiền khiến Gia vui.

      Thúy Thúy khắp nơi tìm vòng, rồi tìm được Thanh Y ở sau cây cột.

      Thúy Thúy vén sợ tóc dài trước mặt, làm bộ hỏi thăm vài câu, nhưng thấy trước sau dùng khuôn mặt trầm băng lãnh để ý đến mình, lại làm như thấy cười : “ Huynh biết Gia thích cái gì sao, huynh với ta cũng có gì tốt, chúng ta biết được Gia thích cái gì ghét gì hầu hạ Gia tốt hơn, huynh có phải hay .”

      Thanh ý lạnh lùng nhìn nàng.

      Thúy Thúy cảm thấy người này dầu nuối đều ăn, căng da đầu lại : “ Ta ở trong phủ cũng nhiều năm, cũng biết huynh là người đặc biệt bên người chủ tử, người khác gì nửa phần đều là giả, nếu huynh so với người khác đáng tin cậy hơn nhiều, huynh có thể với ta sao.”

      Thúy Thúy thầm nghĩ nếu lại , nàng ta liền sử dụng mỹ nhân kế, để biết lợi hại của nàng.

      Thanh Y bị nàng ồn ào nửa ngày, kiên nhẫn mà giơ ngón tay chỉ về phía cửa lớn ngoài đình viện mà : “ .”

      Thúy Thúy trợn trắng mắt, mỹ nhân kế cũng nghĩ sử dụng, xoay người liền .

      “ Chờ chút.”

      Thanh Y cau mày bỗng nhiên gọi nàng lại.

      Thúy Thúy xoay đầu, biểu tình hòa hoãn vài phần., “ Ân.”

      Thanh Y : “Ngươi ngày đó con khỉ trích đào là có ý gì.”

      hôm nay nhìn thấy nàng ta bỗng nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó nàng ta cùng với di nương kia nghĩ dùng thủ đoạn để Gia lưu lại chỗ các nàng.

      Giờ ngẫm lại câu con khỉ trích đào gì đó kia có thể là việc gì đó gây bất lợi cho Gia.

      Thúy Thúy kinh ngạc, mặt dẫn nhiễm tầng màu hồng, ngay sau đó đem khăn tay người ném lên mặt , đè thấp thanh mắng: “Ngươi cái xú nam nhân biết xấu hổ.”

      Nàng ta xong liền chạy như bay, đảo mắt liền thấy đâu.

      Thanh Y ngẩn người đem chiếc khăn tay còn lưu lại hương thơm của nữ tử mặt mình xuống, ghét bỏ tiện tay ném vào trong bụi cỏ.

      Nếu để biết được nàng ta cùng vị di nương kia gây bất lợi gì cho chủ tử, tuyệt đối bỏ qua cho các nàng.

      Trong sương phòng Vân Đại sửa sang lại ít đồ của mình. Lại biết nơi nào truyền đến tiếng mèo kêu.

      Vân Đại ra ngoài liếc mắt cái, nhìn thấy con mèo lông dài màu trắng, đôi mắt lưu li xanh thẳm, nhưng bất quá những quý phụ phu nhân mới thích giống mèo này.

      Mèo trắng lớn thế nhưng sợ hãi khi nhìn thấy nàng, còn chạy đến cọ cọ lên người nàng, cái đuôi ngoe ngẩy dựng thẳng lên, đôi mắt ngập nước màu lam vẫn luôn nhìn Vân Đại, bộ dáng đáng của nó làm lòng người ta mềm nhũng.

      “ Bạch bạch.”

      Bạch miêu cũng phải tới mình, phía sau là nử tử vận y phục màu hồng nhạt, nàng kia nhìn gầy yếu, thở hồng hộc khi đường đuổi theo bạch miêu.

      Chỉ là dáng vẻ nàng rất tốt, mày liễu mắt phượng, màu da tái nhợt, lộ ra vầng trán cao, phá lệ có chút đơn bạc.

      Khi nàng ta tới, bạch miêu ngoan ngoãn nằm trong lòng Vân Đại, sợ hãi với người lạ mà tựa như làm nũng với nàng.

      Nàng ta nhìn thoáng qua màng này, liền đứng ở cửa, thần sắc liền phai nhạt rất nhiều.

      Vân Đại chần chờ : “ Mèo này là của ngươi sao.”

      Đối phương đáp lại nàng, xoay người rời .

      Vân Đại có chút nghi hoặc.

      Mãi khi Thúy Thúy trở lại, liếc mắt cái liền nhận ra còn mèo này: “ Đây phải là bạch miêu của Tô di nương sao.”

      Vân Đại ngẩn người, suýt nữa liền quên trong phủ còn có những vị di nương khác.

      Thúy Thúy lại : “ Nô tỳ tuy chưa từng hầu hạ Tô di nương, nhưng cũng biết được Tô di nương rất sủng ái bạch miêu kia.”

      Vân Đại nghe xong lời này của Thúy Thúy, càng cảm thấy ánh mắt của nử tử kia còn có thâm ý khác, giống như Vân Đại đoạt bạch miêu của nàng ta.

      Vân Đại cảm thấy việc này hiểu lầm a.

      “ Chúng ta đem bạch miêu trả cho Tôn di nương .” Vân Đại càng thêm bất an, trong ngực thình thịch nhìn bạch miêu lập tức biến thành củ khoai lang nóng phỏng tay.

      Vẫn nên ném trả cho chủ nhân của nó hơn.

      Nếu để nó chạy chỗ khác, tìm lại được, chẳng phải lúc đó lại trách ngược lại nàng làm sao.

      Thúy Thúy cùng nàng mưu mà hợp, gật đầu : “ Chúng ta cũng chiếu cố tốt vật này, vẫn nên đưa cho chủ nhân của nó tốt hơn.”

      Chủ tớ hai người ôm bạch miêu đến Thanh Cúc Uyển của Tô di nương.

      đường Thúy Thúy còn vài điều mà nàng ta biết về Tô di nương cho Vân Đại.

      Nghe vị di nương này tên là Tô Ngọc Nương vốn là hoa khôi của Vạn Xuân Lâu, nhưng có ngày chủ tử ngẫu nhiên ngang qua, nghe được tiếng đàn kinh động tiên nhân của nàng, liền ra giá cao nghênh đón nàng vào phủ.

      Vân Đại bên nghe, bên thầm gật đầu.

      Thúy Thúy cho rằng nàng cảm thấy hổ thẹn, liền trấn an nàng: “ Di nương cũng cần cảm thấy người ta tốt, Tô di nương khuôn mặt hay thân thể đều cực tốt, trở về nô tỳ tìm cho Người tập thư, di nương đem nó học thuộc, lần sau khi Gia tới nghỉ lại, di nương có thể đem ra làm dáng với Gia.”

      Vân Đại hàm hồ gật đầu, nghĩ đến chính mình đến lúcđó lại học chẳng ra làm sao liền cảm thấy ngượng ngùng.

      Đến lúc đó Thúy Thúy biết được, nhất định cười nhạo nàng cho xem.

      Đến Thanh Cúc Uyển, thế nhưng trong viện bóng người.

      Thúy Thúy : “ Tô di nương thích đánh đàn, lại còn thích an tĩnh, chán ghét ầm ĩ, cho nên nơi này của Tô di nương ít người, tính tình lại có chút quái gở.”

      Hai người thấy trong phòng còn sáng đèn, của khép hờ, liền đẩy cửa vào trong.

      Nhưng Vân Đại ngàn lần nghĩ tới, nàng vừa nhấc chân vào lại nhìn thấy mỹ nhân ban ngày kia giờ phút này vô lực bị người khác đẩy ngã xuống giường tay chân bị trói buộc, chiếc đai lưng màu trắng giường rơi xuống mặt đất, vai ngọc lộ nửa, búi tóc đen nhánh lúc này buông xõa tán loạn giường.

      Phía người nàng là nam nhân thô lỗ kéo vạt áo của nàng, sắc mặt trầm giống như mùa đông lạnh lẽo u ám.

      Hai người vừa vào, động tác hai người trong phòng cũng dừng lại, nam tử quay đầu liếc về phía các nàng, thế nhưng lại là Thanh Y bên người Diệp Thanh Tuyển.

      Vân Đại cùng Thúy Thúy ngây ngẩn cả người.

      Suy nhược nử tử, quần áo hỗn độn, người nàng ta là nam tử thô bạo định làm nhục nàng ta, hai người nhưng thế nào cũng nghĩ đến lại nhìn thấy màng như thế này.

      “ Có thể.”

      Vân Đại cho rằng Gia bị người khác cho đội nón xanh, ở phía sau nàng lại vang lên thanh nhàn nhạt.

      Vân Đại lúc này mới phát trong phòng chỉ có hai người giường kia.

      thực tế, Diệp Thanh Tuyển vẫn luôn ở đây ngồi ở vị trí tốt nhất, khí định thần nhàn vừa ra lệnh vừa xem màng kia.

      có thể, Thanh Y lúc này mới buông lỏng tay xuống giường, sau đó coi ai ra gì mà lướt qua người Vân Đại cùng Thúy Thúy ra khỏi phòng.

      giường nử tử rên tiếng bên trong màn là khuôn mặt tái nhợt cầm lấy quần áo của mình mặc vào.

      Vân Đại sợ tới mức buông lỏng bạch miêu trong tay.

      Bạch miêu về nơi ở của nó, làm lơ khí quỷ dị, lười biếng mà duỗi eo thuần thục nhảy lên giường co thành cục bên thành giường.

      Diệp Thanh Tuyển đem cái ly để xuống, phát ra thanh nhặt.

      Hai người các nàng hẹn mà co rúm người lại.

      Diệp Thanh Tuyển : “ có nước trà.”

      Thúy Thúy phản xạ có điều kiện cầm ấm ra ngoài.

      Vân Đại có chút cứng đờ nhìn về phía .

      Diệp Thanh Tuyển thản nhiên : “ Bất quá chưa tới ngày đến chỗ của nàng, mà nàng lại chạy tới đây tìm ta, ta phải chăng sủng ái nàng quá mức phải .”

      phải.” Vân Đại khua khua tay, sợ hãi : “ Thiếp đem trả bạch miêu cho Tô di nương nên mới tới.”

      Nhưng Diệp Thanh Tuyển đứng dậy, đến chỗ Vân Đại bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của nàng.

      nhếch khóe môi, giống như nghe thấy lời giải thích của Vân Đại, ôn nhu với nàng: “ Chỉ có lần này, có lần sau.”

      Vân Đại ngốc rồi.

      nắm tay nàng kéo nàng rời khỏi Thanh Cúc Uyển, Vân Đại thất tha thất thiểu mới đuổi kịp bước chân của .

      Thúy Thúy còn chưa có trở lại.

      muốn dẫn nàng nơi nào nha.

      Phương hướng này phải về nơi ở, chỉ thấy thân ảnh tối tăm của , trong lòng càng thêm sợ hãi.

      Thẳng đến khi kéo nàng vào gác mái của lầu thủy tạ.

      Sắc trời tối hẳn, bốn phía đều tối đen như mực.

      Vân Đại dựa vào lan can, phía dưới là hồ nước, nếu nàng lại lùi tiếp rất có thể bị ngã xuống.

      Diệp Thanh Tuyển đứng trước mặt nàng, cả người đều trong bóng tối, làm cho người ta dâng lên cảm giác sợ hãi.

      chậm rãi áp bách đến trước mặt nàng.

      “ Như thế này tốt đâu.” Thanh ôn nhu như có như của Diệp Thanh Tuyển vang lên trong đêm tối tĩnh lặng.

      “ Bị nàng biết được rồi.”

      Trước ngực Vân Đại chợt lạnh.

    3. Oanhoanh90

      Oanhoanh90 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Cảm ơn nha. Lại hóng tiếp
      minhminhanhngocPana thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương : 16

      Edit: Pana

      Lầu thủy tạ cao hai tầng, Vân Đại thoáng nhìn về phía hồ sen lớn.

      “ Năm nay đáy ao hạ ít phân bón, nên hoa sen nở tốt, nơi này gọi là đài ngắm sen xem như có tiếng lại có miếng.”

      Diệp Thanh Tuyển nhàng bên cạnh nàng, giọng ôn nhu tựa như với chính mình.

      Vân Đại lại nhịn được run run chút.

      Nàng vốn dĩ cái gì cũng biết, nhưng nàng biết làm sao liền nghĩ đến con lừa trong thôn.

      Thím Vương sở dĩ cho con lừa kia ăn xuân dược, phải vì nó lớn tuổi, giao phối được.

      Nghĩ đến lần trước cũng bị hạ xuân dược, Vân Đại bỗng nhiên đại não khai sáng chính mình tìm ra được chân tướng.

      Đừng nhìn lớn lên nhìn đẹp mắt như vậy, nhưng có lẽ dùng được.

      Vân Đại là nương lương thiện, nên cảm thấy đồng tình với mà cảm thấy chua xót.

      Nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ như lạnh lùng u như quỷ diện của , đảo mắt muốn đưa nàng xuống mười tám tầng địa ngục.

      “ Thiếp biết.” Vân Đại khẽ kéo vạt áo ngập ngừng : “Mới vừa rồi tất nhiên là do Tô di nương làm sai, cho nên chàng mới trừng phạt tỷ ấy.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ phải.”

      vô tình mà chọc thủng cái cớ mà nàng nghĩ sẵn cho , nhìn nàng : “ Mới vừa rốt chính ta lệnh cho Thanh Y cởi quần áo của nàng ta.”

      Biểu tình mặt Vân Đại lập tức cứng lại.

      thế nhưng thừa nhận.

      “ Bây giờ nàng biết, nàng nghĩ ta tha cho nàng sao.”

      Nàng ban đầu biết, nhưng ràng là cố ý cho nàng biết a.

      Đôi mắt Vân Đại dân lên tầng sương mù, thanh run rẩy : “ Thiếp... thiếp gầy như vậy làm phân bón cho hoa cũng được bao nhiêu, hay là chàng cho thiếp cơ hội ở bên cạnh cúc cung tận tụy hầu hạ chàng tốt.

      Nàng vừa vừa vươn mống vuốt của mình kéo vạt áo , làm cho chính mình gia tăng vài phần cảm giác an toàn.

      Diệp Thanh Tuyển đẩy đầu nàng cho nàng tới gần , nàng sợ tới mức lảo đảo lùi về sau vài bước.

      Diệp Thanh Tuyển lạnh lùng : “ Kêu nàng hầu hạ ta, biết là phúc hay họa.”

      Bị ghét bỏ, Vân Đại đành phải ngượng ngùng thu hồi móng vuốt của mình.

      “ Nàng giúp ta làm việc, nếu thành, ta liền so đo với nàng.”

      Vân Đại vừa nghe mình còn có đường sống, vội vàng gật đầu đáp ứng, “ Việc chàng muốn thiếp làm, thiếp tận lực hoàn thành.”

      Diệp Thanh Tuyển gợi khóe môi : “ Nàng nghĩ biện pháp, làm cho Tô Ngọc Nương quyến rũ ta, ta tạm tha cho nàng.”

      Vân Đại kinh ngạc mà “A” tiếng.

      Diệp Thanh Tuyển nhướng mày “ Làm được?”

      Vân Đại lập tức lắc đầu, nén lại suy nghĩ trong lòng : “ đời này làm gì có người nào thích chàng, thiếp làm được.”

      Diệp Thanh Tuyển biết là tin hay , chỉ thở dài, xoa xoa đầu nàng : “ Nếu ta với nàng có duyên, sang năm có lẽ có thể cùng nhau ngắm hoa sen.”

      Vân Đại nghe vậy lập tức rùng mình cái.

      Đêm tối, Vân Đại mình mò mẫm trở về Trĩ Thủy Uyển.

      Thúy Thúy sớm chờ nàng trong phòng, thấy nàng trở về, mặt đầy nét tươi cười.

      Trong lòng Vân Đại thực nghi ngờ, sao đối phương chút cũng cảm thấy sợ hãi.

      “ Gia đối với di nương tốt, biết di nương tự tiện xông vào, còn có trách phạt di nương.” Thúy Thúy .

      Vân Đại : “ Ngươi sao sợ Gia, lúc đó chúng ta nhìn thấy đối xử với Tô di nương như vậy.”

      Thúy Thúy vẻ mặt đương nhiên : “ Tô di nương chọc giận Gia, Gia khiển trách Tô di nương chút thôi, nô tỳ nghĩ đó cũng chẳng là gì.”

      “ Đúng ?” Vân Đại thực hoảng hốt.

      “ Đúng vậy, lúc nô tỳ ra ngoài gặp được Thanh Y giải thích với nô tỳ như vậy.” Thúy Thúy .

      Vân Đại nhìn Thúy Thúy, trong lòng sinh ra cổ bi thương.

      ràng nàng cùng Thúy Thúy đều nhìn thấy, lại cố tình dối Thúy Thúy tha cho nàng ta cho nàng ta thêm cơ hội.

      Nếu cũng giải thích với nàng như vậy, nàng cũng tin a.

      ràng nàng còn giúp tìm được lý do rất tốt.

      Vân Đại càng nghĩ càng thất nghẹn khuất trong lòng, rầu rĩ vào trong.

      Đợi đến ngày thứ hai, Thúy Thúy khôi phục bộ dáng như xưa, vô tâm vô phế, nhưng trong lòng Vân Đại lại bị nhiệm vụ mà giao cho tựa như quả cân đè nặng, làm nàng có chút nuốt trôi.

      Chờ dùng xong đồ ăn sáng, Vân Đại liền đổi bộ quần áo khác, muốn thăm Tô Ngọc Nương.

      Thúy Thúy chỉ cho là nàng mềm lòng, liền theo nàng.

      Tới nơi, lại thấy bộ dáng ốm yếu của Tô Ngọc Nương nằm ở giường, bên người chỉ có nha hoàn kêu Vũ Điệp hầu hạ, bên ngoài còn có nha hoàn khác nhàng làm việc, hiển nhiên biết được tính nết của chủ tử mình.

      “ Ta nơi này xưa nay cũng chưa có muội muội nào tới thăm, muội có thể ghé qua là khó có được, chuyện hôm qua khiến muội muội chê cười rồi.” Sắc mặc Tô Ngọc Nương lãnh đạm, nhưng thanh lại lộ ra ít ôn nhu, hiển nhiên có địch ý với Vân Đại.

      Vân Đại vội : “ Là muội đến đúng lúc, trách muội nên tùy ý ôm bạch miêu của tỷ, mong tỷ ghét bỏ nó.”

      Vẻ mặt Tô Ngọc Nương u buồn : “Tỷ ghét bỏ nó nên mới để nó lại nơi đó của muội, tỷ cảm thấy mệnh ta như cỏ rác, sống tạm được ngày nào hay ngày đó, Bạch Bạch có thể tìm được người nó thích, chưa chắc phải là chuyện tốt.”

      Vân Đại nghe được lời của mỹ nhân trong ngoài đều có ý bản thân sống được lâu nữa, trong lòng có chút chua xót, lại nhìn thấy vết bầm cổ tay đối phương, nghĩ đến chính mình có đem theo thuốc mỡ, cùng nàng ta : “ Muội có chút dược có thể tiêu trừ máu bầm, nếu tỷ ngại, để muội thoa cho tỷ.”

      Tô Ngọc Nương chần chờ chớp mắt cái, nhưng vẫn vươn tay ra.

      Lập tức trong lòng Vân Đại nhàng thở ra.

      Nàng tưởng đối phương là người khó chung sống, lúc này mới biết được đối phương là người ngoài lạnh trong nóng.

      Vân Đại bên thoa thuốc mỡ, bên trò chuyện ít nhàn thoại với nàng ta, trước khi , Tô Ngọc Nương lại kêu nha hoàn lấy hộp đựng trang sức của mình ra từ bên trong chọn được cây ngọc trâm có hình hoa thược dược.

      “ Chúng là lần đầu gặp mặt, muội tặng ta thuốc mỡ, ta thế nào cũng nên tặng muội cái gì đó, sau này chúng ta thường xuyên trò chuyện với nhau mới tốt.” Tô Ngọc Nương .

      Vân Đại ngượng ngùng cự tuyệt, liền tự nàng có trâm cài đầu, lại dặn dò nàng ta hảo hảo nghỉ ngơi, lúc này mới rời .

      Ra khỏi Thanh Cúc Uyển, Vân Đại với Thúy Thúy: “ Tô di nương là người tốt, lúc trước nghe ngươi , ta còn cho rằng nàng là người lý lẽ.”

      Thúy Thúy : “Di nương còn kém xa người ta, Tô di nương xuất thân từ Vạn Xuân Lâu, có thể cao quý hơn ai, chỉ là nô tỳ lúc trước cũng cho rằng Tô di nương là người kêu ngạo, hôm nay nhìn lại, là người tịch, chịu nhận quan tâm của di nương, dường như cùng di nương nhất kiến như cố.”

      Vân Đại có chút suy tư mà gật gật đầu, trong lòng ngược lại sinh ra chút chần chờ.

      Đồng ý Diệp Thanh Tuyển chuyện này, lương tâm Vân Đại có chút qua được.

      Thanh Cúc Uyển, Vân Đại cùng Thúy Thúy rời chốc lát, Vũ Điệp liền đỡ Tô Ngọc Nương từ giường ngồi dậy.

      “ Vân di nương vốn ở nông thôn, nàng thực đơn thuần, cũng từng được Gia thích thời gian, sau vì quá ngu xuẩn, chọc Gia tức giận, bị đuổi về Trĩ Thủy Uyển.”

      Lông mi Tô Ngọc Nương run rẩy, lộ ra tia cười nhạt : “ Đơn thuần là chuyện tốt, đáng tiếc bên trong lại là người ngu xuẩn.”

      Vũ Điệp mang nước tới, đem thuốc mỡ tay Tô Ngọc Nương lau sạch, thấp giọng : “ vậy người còn tặng ngọc trâm làm chi.”

      Tô Ngọc Nương thương tiếc sờ cánh tay Vũ Điệp : “ Ngươi lòng vì ta, ta luyến tiếc ngươi thay ta ghánh tội, bây giờ có người thích hợp, ta cũng chờ thêm nữa, ai bảo nàng ta tự chui đầu vào rọ.”

      Vũ Điệp lập tức lộ ra tia cảm động : “ Nếu phải vì nô tỳ, di nương sớm bị trói buộc.”

      Tô Ngọc Nương vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta muốn chuyện, lại bỗng nhiên khụ khụ ho ngừng.

      Vũ Điệp kịp đưa khăn cho Tô Ngọc Nương, nhìn thấy nàng ta ho ra tay máu tươi.

      Vũ Điệp bị dọa đến phát khóc.

      thể trì hoãn thêm nữa.” Tô Ngọc Nương nhăn mi thầm câu, lại đem bàn tay rửa sạch lần nữa.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      sao nghe mùi toàn mưu quỷ kế nhỉ? vân đại là ngốc đáng thương mà..suốt ngày bị người ta lừa với tính kế
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :