1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Chương cuối có khác, ngọt sâu răng =^= Chúc mừng nàng lấp hố thành công nạ. Có phiên ngoại ta vẫn ngồi lót dép hóng a~~~~

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Khủng Long thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Ngoại truyện 1: Bánh bao.

      Edit: Pana

      Nữ tử mang thai cảm xúc đều ổn định.

      Vân Đại cũng như thế.

      Ngày xưa tính tình nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ khi mang thai, tính tình trở nên bưởng bỉnh hơn rất nhiều.

      Mặc kệ Diệp Thanh Tuyển cái gì nàng điều quyết chí giữ nguyên chủ ý của mình.

      “ Nàng đặt tên con là Như Hoa, sau này truyền ra ngoài, còn ra thể thống gì?” Diệp Thanh Tuyển vui .

      Vân Đại vỗ vỗ bụng, : “ Chàng thương thiếp?”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển lập tức ngưng trọng.

      Vấn đề ở đây là phải có thương nàng hay ….

      Mà là hai người bọn họ ai cũng chịu nhường ai.

      Vân Đại trong mộng đứa con của nàng gọi là Như Hoa, nàng phải sinh Như Hoa.

      Diệp Thanh Tuyển uyển chuyển tỏa vẻ khi con được sinh ra rất có khả năng là Thái tử kế thừa ngôi vị hoàng đế thể đặt tên Như Hoa được.

      Nàng để hoàng đế tương lai mang cái tên này, chỉ sợ người đời cười đến rụng răng mất thôi.

      Cuối cùng hai người mỗi người nhường nhau bước, Diệp Thanh Tuyển quyết định khi con ra đời lấy cái tên đoan trang ổn trọng làm đại danh, còn nhũ danh gọi là Như Hoa.

      Vân Đại vừa lòng ngủ.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn bụng nàng, thầm con khi trưởng thành cũng đừng nên trách phụ thân chịu tranh đấu được.

      Diệp Thanh Tuyển có thể giữ được đại danh tồi lắm rồi.

      Chờ đến khi Vân Đại sinh con, bà mụ hoàng hậu sinh long phượng thai, hai người vui sướng thôi.

      Cái tên Như Hoa cuối cùng chỉ có thể chia làm hai, hai đứa mỗi đứa chữ.

      “ Con của chúng ta nữ nhi gọi là Tiểu Như, nhi tử gọi là Tiểu Hoa, chàng thấy được ?” Vân Đại hỏi.

      Diệp Thanh Tuyển ôm hai đứa , tâm tình càng thêm vi diệu.

      Nàng nuôi heo sao?

      Sau đó hai con heo… , hai đứa , dần dần lớn lên, đều giống Vân Đại khả ái ,ngoan ngoãn.

      Lúc Tiểu Như, Tiểu Hoa được năm tuổi, ở trong thư phòng của Diệp Thanh Tuyển chơi trốn tìm, nhìn thấy quyển sách.

      Tiểu Hoa cẩn thận cầm quyển sách thấp giọng với muội muội: “ Đây là quyển sách trước khi ngủ phụ hoàng thích xem nhất.”

      Đôi mắt Tiểu Như lập tức sáng ngời, cùng ca ca thận trọng nâng niu quyển sách trong tay, giống như nâng vật trân bảo quý giá.

      “ Phụ hoàng lợi hại….” Tiểu Như non nớt , nhàng phủi lớp bụi bề mặt sách, lại giọng : “ Chờ đến khi muội lớn lên cũng lợi hại giống như phụ hoàng.”

      Tiểu Hoa sờ sờ đầu muội muội, cảm thấy nguyện vọng của muội muội xa vời.

      Bọn họ cầm quyển sách bò lên giường cùng nhau nghiên cứu quyển sách này, Tiểu Hoa chỉ vào bìa sách : “ này viết ‘ Mộ Châu huyện chí’, ghi lại những chuyện xảy ra ở Mộ Châu.”

      Tiểu Như gật gật đầu, hai đứa mở ra trang thứ nhất, Tiểu Hoa chỉ vào chữ viết sách hỏi: “ Ca ca, đây là chữ gì?”

      Tiểu Hoa nhận biết được nhiều chữ hơn, chần chờ thầm: “ Phong, lưu, thư sinh, tiếu, tiểu, tỷ....”

      “ Ai nha....” Tiểu Như lập tức bịt lỗ tai, khuôn mặt bánh bao nhíu lại, “ Phụ hoàng thể xem những loại sách tốt như thể này được.”

      Tiểu Hoa lập tức giống như đụng vào củ khoai lang nóng bỏng tay, hoảng hốt rút tay về.

      Hai đứa nhìn nhau, nhất thời thể lý giải được.

      Vì cái gì bìa là “ Mộ Châu huyện chí” mà bên trong lại là “ Phong lưu thư sinh tiếu tiểu thư?”

      Trong khoản khắc đó, hình tượng phụ hoàng thân cao trượng minh quân vĩ ngạn trong lòng bọn chúng lập tức tan vỡ.

      “ Hai đứa các con làm làm gì đấy?”

      Diệp Thanh Tuyển tìm vòng, mới phát hai đứa thế nhưng chạy đến góc xó xỉn này.

      Chỉ là chờ ánh mắt dừng lại ở quyển sách kia, lời của hơi hơi cứng lại.

      Hai tiểu hài tử ôm chặt nhau, dường như trong lúc vô tình nhìn thấy con sói đuôi dài.

      “ Quyển sách này....”

      Tiểu Hoa che mắt lại, rầu rĩ : “ Con cái gì cũng thấy.”

      Tiểu Như cũng bị dọa cho phát hoảng, ấp a ấp úng : “ Con biết mấy chữ đó....”

      Tay Diệp Thanh Tuyển để sau lưng nắm chặt, nhìn hai đứa con bình tĩnh : “ Quyển sách này là của mẫu thân các con.”

      Ánh mắt hai đứa dần dần mờ mịt.

      Diệp Thanh Tuyển chỉ chỉ quyển sách : “ Sách giấu ở chỗ này, là vì để cho mẫu thân các con tìm được.”

      Tiểu Hoa lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

      Phụ hoàng thông minh a....

      Tiểu Như dang hai tay : “ Phụ hoàng ôm ôm...”

      Diệp Thanh Tuyển thầm nhàng thở ra, đem nữ nhi bế lên.

      Tiểu Hoa cũng ôm đùi , cực ngượng ngùng : “ Con cũng muốn phụ hoàng ôm cái....”

      Diệp Thanh Tuyển đành phải dang hai tay mỗi bên ôm đứa ra ngoài.

      Khuôn mặt hai đứa đỏ bừng bừng, nhìn phụ hoàng bằng ánh mắt tràng đầy ngưỡng mộ.

      “ Mẫu thân xấu, để phụ hoàng nhọc lòng như vậy, phạt mẫu thân đêm nay ôm Như Như ngủ.” Tiểu Như tựa đầu vai Diệp Thanh Tuyển thanh trong trẻo .

      lâu được ngủ cùng mẫu thân thơm tho mềm mại rồi.

      Tiểu Hoa cũng tán thành chủ ý này.

      Mẫu thân hư cần phải hung hăng trừng phạt, cho nên bé cũng muốn phạt mẫu thân.

      Diệp Thanh Tuyển liếc mắt cái liền nhìn thấu tâm tư của bọn , bất động thanh sắc : “ Mẫu thân các con buổi tối sợ lạnh, chờ đến khi các con lớn rồi sau.”

      Hai đứa tuy rằng thất vọng, nhưng cũng để trong lòng.

      Đợi Diệp Thanh Tuyển đưa hai đứa giao cho nhũ mẫu, đưa hai đứa trẻ đến chỗ khác chơi đùa.

      Diệp Thanh Tuyển đem quyển bề mặt ghi là “ Mộ Châu huyện chí” nhưng bên trong lại là “ Phong lưu thư sinh tiếu tiểu thư” thầm cầm lên.

      Làm người phụ thân chịu sùng bái từ hai đứa con của mình, vì duy trì hình tượng vĩ ngạn của bản thân, trước khi hai đứa lớn lên, thể để mẫu thân của chúng chịu chút thiệt thòi được.

      Vân Đại ngủ trưa bỗng nhiên hắc xì cái, nàng mờ mịt mở mắt ra, chút cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Ngoại truyện 2: Kiếp trước.
      @Khủng Long tặng nàng

      Thời tiết bên ngoài thay đổi thất thường.

      Buổi sáng nắng, mới được bao lâu, bỗng nhiên nổi lên từng trận gió to, ban ngày mà mây đen giăng kín khác gì đêm đen.

      Toàn thân Vân Đại đau đớn như bị bánh xe nghiền qua, nàng ngủ được an ổn biết mơ thấy cái gì mà hai hàng chân mày nhíu chặt.

      Xe ngựa xốc nảy, làm thân thể nàng chỗ nào đau, nàng run run mở mắt, đập vào mắt nàng là thân ảnh mơ hồ.

      Gió lạnhS qua khe cửa sổ thổi vào, nàng nhịn được rùng mình cái.

      là cuối thu, cả người nàng lạnh run đầu ngón tay bị đông lạnh gần như còn cảm giác.

      “ Tỉnh?”

      Thanh trầm thấp từ phía sau nàng truyền đến.

      Vân Đại nghe được thanh này, chần chờ ngước mắt lên, nhìn thấy nam tử xa lạ.

      Nam tử trước mắt mặt thân quần áo màu trắng, trừ cổ áo thêu mây bay bằng tơ vàng, từ cổ áo nhìn xuống toàn là vết máu, vết máu nền vải trắng càng thêm chói mắt.

      “ Đây là nơi nào….”

      Xe ngựa vẫn chạy, khắc cũng hề dừng lại.

      Vân Đại chịu đựng đau đớn người chậm rãi ngồi dậy, nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ nửa điểm cũng quen thuộc.

      Bên ngoài có người, có thôn trang, cũng có bất luận cảnh vật quen thuộc nào.

      Xe ngựa chạy nhanh như bay, hoàn toàn giống như muốn đưa nàng về nhà.

      Vân Đại giật mình, mới phát giác mình còn chưa cho đối phương biết nhà mình ở đâu.

      Cho nên tuyệt đối phải muốn đưa nàng về nhà……

      Diệp Thanh Tuyển đánh giá khuôn mặt càng thêm tái nhợt của nàng, tâm tư trầm khó đoán.

      Nàng suy nghĩ quá chậm, chậm đến mức bây giờ mới ý thức được căn bản có tính toán đến chuyện muốn đưa nàng về nhà sao?

      “ Công tử hãy cho ta xuống….”

      Ngón tay Vân Đại bấu chặt vào đầu gối, thanh có chút phát run.

      tại nàng xuống xe ngựa, có lẽ còn kịp.

      Diệp Thanh Tuyển phủi phủi cổ tay áo sạch nhiễm hạt bụi, thanh trầm thấp: “ Ta làm sao bức ngươi lên xe?”

      Đầu ngón tay Vân Đại bấu chặt tới mức muốn hỏng lớp hoa văn được thêu váy.

      Mặt nàng từ tái nhợt, chậm rãi đỏ lên, giống như đóa hoa lê trắng tinh khôi tì vết, bỗng nhiên bên trong cánh hoa nhiễm chút màu hồng nhạt, chọc người mơ màng.

      “ Ta….”

      Khi đó nàng còn lựa chọn nào khác.

      Đụng phải những đạo tặc hung ác đó, bọn họ tuy giết nàng, nhưng ánh mắt khi nhìn nàng cực kỳ đáng sợ.

      Nàng bắt gặp chiếc xe ngựa, suýt chút nữa bị ngựa giẫm chết.

      Chủ nhân của xe ngựa chính là công tử trẻ tuổi mặt y phục màu trắng này.

      Nàng giống như chết đuối vớ được cái cọc, vất vả mới bắt được cọng rơm cứu mạng, muốn cầu cứu mình.

      lại đem bàn tay bám lên xe ngựa của nàng đẩy ra, vân đạm phong kinh hỏi nàng: “ Sớm chút đầu thai tốt sao?”

      Lần đầu tiên nàng nhìn thấy , Vân Đại cảm thấy tất nhiên là công tử nhà quyền quý.

      ăn mặc mộc mạc nho nhã, nhưng khi mở miệng, lại cho người ta cảm giác quái dị.

      Giống như khối mỹ ngọc dính bụi trần, nhìn ấm áp đẹp đẽ, nhưng khi dùng tay sờ vào nó, lạnh đến thấu xương.

      “ Có biết tại sao bọn họ lại đưa nương tới được đây ?”

      Vân Đại từ trong hồi ức hồi phục lại tinh thần, thấy chậm rãi mở miệng hỏi.

      Vân Đại biết….

      Nàng chỉ cảm thấy, bọn họ xem nàng như miếng thịt béo bỡ, muốn đem nàng chia năm xẻ bảy.

      Đến nỗi chia như thế nào đều nằm trong dự tính của bọn họ.

      Diệp Thanh Tuyển nhịn được cười, ý cười càng lạnh.

      Thiên kim phủ Tễ Quốc công tìm về, người bị thiếu dây thần kinh ngốc nghếch như thế này?

      “ Cho nương hai lựa chọn…” Đầu ngón tay biết từ khi nào xuất con thỏ ngọc , ngón tay trắng nõn của là sợi tơ hồng quấn quanh thân thỏ ngọc, càng siết tơ hồng càng đỏ.

      Vân Đại hậu tri bất giác sờ cổ mình, mảnh trống .

      chậm rãi thu ngón tay lại, ánh mắt dừng khuôn mặt nàng, “ nương có thể lựa chọn tìm cái chết, có thể lựa chọn đồ mà nương có thể đưa cho bọn đưa lại cho ta.”

      Nàng mới vừa rồi nằm trong tay đám người kia có muốn chết cũng chết được, cho nàng thêm lựa chọn nữa, quá từ bi rồi.

      Vân Đại bị ánh mắt sâu thẳm của nhìn chăm chú, cảm thấy lông tơ sau cổ dựng thẳng lên.

      Người trước mắt trời sinh có dáng vẻ tuấn mỹ ôn nhu nhã nhặn, nhưng…. nhưng trực giác cho Vân Đại biết, so với đám đạo tặc kia càng đáng sợ hơn.

      Vân Đại vất vả lắm lấy dũng khí, thấp giọng : “ Kỳ phụ thân ta là Tễ Quốc công…”

      Diệp Thanh Tuyển nhàng cười, cắt ngang lời nàng: “ Phụ thân ta là hoàng đế lão tử.”

      Xe ngựa biết được bao lâu, khi trời tối mới dừng lại.

      Bên ngoài tối đen, duỗi tay cũng thấy được năm ngón tay đâu.

      Vân Đại thấy bất cứ thứ gì, bên trong xe ngựa cũng nhìn ra tồn tại của người khác.

      Trong khí chỉ có mình nàng thở dốc, dường như chỉ có mình nàng….

      Vân Đại giật giật ngón tay, trong lòng sinh ra vài phần xúc động.

      Lúc này chỉ cần nàng lao xuống xe ngựa, bắt được nàng….

      “ Nên xuống xe….”

      Xa phu là lão nhân đầu tóc hoa râm, bỗng nhiên mở miệng.

      Vân Đại nơm nớp lo sợ vén rèm lên, lúc xuống xe ngựa nàng nắm chặy làn váy chọn đại hướng chạy .

      Tim nàng đập như trống bỏi, trong mắt chứa đầy kinh hoảng, cũng dám ngoái đầu nhìn lại.

      Chỉ là nàng chạy được bao xa, liền bùm tiếng đụng vào tường.

      “ Ngô…..”

      Vân Đại lúc này mới khóc ra nước mắt.

      “ A….”

      Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp, nàng sợ tới mức giật mình cái.

      “ Sao tiểu thư chạy lại nhìn đường.”

      Vạt áo của nàng bị người ta túm chặt, Vân Đại màn đến đau đớn người, vội bắt được tay thấp giọng cầu xin: “ Công tử thả ta ra mà….”

      Tay nàng lạnh lẽo, khi đụng tới tay mới phát giác tay cực kỳ ấm áp, cùng với lòng dạ thâm sâu của khác nhau hoàn toàn.

      “ Tiểu thư muốn chết?” Người kia hỏi.

      Vân Đại vội vàng gật đầu, khụt khịt : “ Ta… ta muốn sống, muốn chết.”

      Đối phương nghe xong lời này, ngược lại trào phúng : “ Nhưng ta phải , đồ vật bọn đạo tặc muốn ta cũng muốn rồi sao?”

      Vân Đại nức nở : “ Cấp…. cho ngươi….”

      “ ……”

      Vân Đại lạnh đến nỗi đứng thẳng người run run, trán cũng rất đau, bây giờ chỉ muốn tìm nơi ấm ấp nào đó ngủ giấc cho thoải mái.

      Lăn qua lộn lại như vậy cả ngày, chắc cái chết cách nàng còn bao xa nữa đâu.

      Theo lời , nàng vốn nên chết, tại nàng chết, tại sao lại vứt bỏ sinh mệnh của mình, tự tìm cái chết.

      Nàng vất vả mới tìm được phụ mẫu, nàng còn chưa muốn chết.

      Sau đó Vân Đại mới biết, xe ngựa trực tiếp chạy vào hậu viện.

      Cho nên mặc kệ nàng có nhìn thấy hay , nàng đều thể chạy thoát.

      Nơi đây là biệt viện lâu có người ở, phòng ốc đơn giản hoang phế.

      Xa phu ôm tới chăn đệm dày, nghỉ ở phòng chứa củi, mà nơi có thể ngủ được, chỉ có gian phòng.

      Trong phòng giống như được người khác quét dọn, trừ bỏ ánh đen mờ mờ, bên trong cũng tính là sạch .

      Bên ngoài gió thổi rít gào từng cơn thanh bén nhọn, lại ở địa phương trống trải này kỳ dị.

      Nơi này có nhiều nhà dân xung quanh trống trải gió thổi càng thêm mạnh.

      Lúc này Vân Đại có thể chạy, nhưng có chạy được, cũng còn mạng mà trở về.

      Nàng đứng ở trong phòng, gương mặt bị đông lạnh đến mức trắng bệch, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào ánh nến ấm áp, nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, tim lại đập nhanh có tiết tấu.

      Đêm khuya rất lạnh, Diệp Thanh Tuyển đến được nơi này đại khái là giờ tý.

      Lúc sắp ngủ xa phu mang tới tặng bầu rượu, để uống cho ấm thân rồi ngủ tiếp.

      nhấp ngụm rượu, ngước mắt nhìn tiểu nương đứng ở bên kia cách tấm màng nhìn trộm .

      Vân Đại thấy bỗng nhiên nhìn về phía mình, trong mắt xẹt qua tia kinh hoảng.

      “ Lạnh sao?” Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng.

      Vân Đại sợ hãi gật gật đầu.

      Diệp Thanh Tuyển rót thêm ly rượu, ý bảo nàng lại đây.

      Vân Đại chần chờ lát, vẫn đến trước mặt .

      “ Biết uống rượu ?”

      điệu pha chút lười biếng, chắc uống được vài ly, nên lúc này thần sắc cũng thả lỏng ít.

      Vân Đại lắc lắc đầu.

      Nàng uống, nhưng cũng có nghe qua uống rượu làm ấm thân thể.

      Lúc còn ở Hạnh thôn, các thúc bá trong thôn khi trời lạnh có việc phải ra ngoài, trước khi uống vài ngụm rượu, chịu đựng cái lạnh mà .

      Nàng vươn ngón tay, chạm vào cái ly, thế nhưng lại cảm thụ được ít độ ấm.

      Vân Đại cẩn thận nhấp ngụm, rượu này cực mạnh dùng để làm ấm thân thể càng tốt.

      Lưỡi nàng cảm nhận được vị rượu, rượu chậm rãi chảy vào yết hầu, nàng sặc cái hơi rượu cay nồng chua xót sộc lên tới não.

      Chờ đến khi rượu xuống bụng, biến thành cỗ nhiệt lưu, lúc này mới ấm lên chút ít.

      Diệp Thanh Tuyển lãnh đạm đánh giá hành động trúc trắc này của nàng.

      Nàng chút cũng có khí khái của tiểu thư danh môn, lòng dạ chỉ muốn sống.

      Nhìn hành động thô lỗ của nàng có lẽ làm ít tiểu thư khuê tú phải hổ thẹn, tự ti.

      rũ mắt đặt chén rượu xuống, thấy nàng lại liên tiếp uống thêm mấy ly, hơi kinh ngạc đối với tửu lượng của nàng.

      Khóe mắt Vân Đại đỏ ửng, cầm ly rượu, mắt lăng lăng nhìn người phía trước.

      Diệp Thanh Tuyển quét mắt nhìn nàng cái, hỏi: “ Còn muốn?”

      Vân Đại ngoan ngoãn gật gật đầu, liền rót cho nàng thêm ly.

      Nàng cúi đầu giống như động vật cái miệng nhắn nhấp nhấp từng ngụm, lại chậm rì rì ngước mắt nhìn .

      Diệp Thanh Tuyển hỏi: “ Ngươi lạnh?”

      Vân Đại tựa như nghe được chuyện, vẫn an tĩnh nhìn chăm chú.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Chẵng lẽ ngươi muốn câu dẫn ta?”

      Vân Đại tựa như thẹn thụng , thấp giọng : “ Muốn.”

      Diệp Thanh Tuyển suy tư , “ Chẳng lẽ trước kia ngươi là nữ tử lả lơi ong bướm?”

      Vân Đại lộ ra vẻ mặt mờ mịt, đáp lại : “ Đúng vậy.”

      Diệp Thanh Tuyển cười.

      lại hỏi nàng: “ Có muốn ấm hơn ?”

      Vân Đại dường như có chút mệt nhọc, thong thả chớp chớp mắt, nhàng đáp lại “ Muốn.”

      Đáy mắt Diệp Thanh Tuyển nhàn nhạt tràn đầy vẻ trào phúng.

      Đêm hôm đó, Vân Đại quả thực ấm rất ấm, ấm đến nỗi người nàng mồ hôi chảy đầm đìa.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      ------Kiếp trước tiếp theo:

      Sáng sớm hôm sau, khi Vân Đại tỉnh lại, nhìn thấy bên gối vươn vãi ít mảnh quần áo .

      Ký ức đêm qua dần dần trở nên ràng, Vân Đại ý thực được xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhắn hơi trắng bệch.

      Buổi sáng xa phu chuẩn bị bữa sáng cho Diệp Thanh Tuyển, thấp giọng hỏi: “ Chủ tử, vị nương kia….”

      đề cập tới còn tốt, nhắc tới sắc mặt Diệp Thanh Tuyển càng thêm trầm.

      “ Nửa đường ném xuống xe ngựa là được.”

      Xa phu thấy sắc mặt của chủ tử tốt, cũng dám hỏi tiếp.

      Đợi bọn họ lần nữa lên đường, trong xe vẫn chỉ có hai người là Vân Đại và Diệp Thanh Tuyển.

      ngờ nửa đường bỗng nhiên nảy sinh thêm chuyện đêm qua, nên khí trong xe ngựa có chút biến hóa.

      Trong lòng biến hóa , đơn giản chỉ đến ngoài mặt, sườn mặt có ba vết cào nhàn nhạt, chỗ cổ trắng nõn cũng có vài dấu răng.

      Sắc mặt Vân Đại hơi nóng lên, thấy dọc theo đường chỉ lo nhắm mắt dưỡng thần, có chút khó có thể mở miệng: “ Việc đêm qua ta điều nhớ ….”

      Diệp Thanh Tuyển nghe nàng mũi hừ hừ tiếng, mở mắt ra, tầm mắt lãnh đạm đảo qua người nàng.

      Vân Đại bị nhìn chăm chú, cảm thấy có chút căn thẳng, trong mắt chứa hơi nước : “ Công tử nên phụ trách…”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển càng thêm trầm.

      Vân Đại lại : “ Muốn… nếu bao lâu nữa, trong bụng ta có hài tử của công tử.”

      Nàng xong lời này, hơi có chút khổ sở.

      Nàng hôn , cũng ôm , sợ là chuyện sinh hài tử còn xa nữa.

      Diệp Thanh Tuyển biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt lời khó hết đem lời của nàng lập lại lần nữa: “ Hài tử?”

      Vân Đại cắn môi, mi mắt của nàng cũng dính đầy nước mắt, cuối đầu lau nước mắt, càng chọc người thương tiếc.

      Bộ dáng này của nàng muốn cho Diệp Thanh Tuyển biết, nàng phải đùa.

      Diệp Thanh Tuyển ý vị : “ Tiểu thư cũng là….”

      Vân Đại kiều nhược : “ Công tử có thể thả ta ?”

      trầm mặt Diệp Thanh Tuyển lặng lẽ rút , ngược lại nhàng cười: “ Chờ đến khi tiểu thư sinh hài tử xong, ta thả tiểu thư .”

      Vân Đại cũng thêm cái gì nữa.

      Vốn nên như thế….

      Bằng kêu nàng ôm cái bụng to về nhà, nàng cũng còn mặt mũi nào gặp phụ mẫu của mình nữa.

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng cực kỳ nghiêm túc gật gật đầu, thầm nghĩ nàng sinh ra là cái trứng sao.

      Nàng cho rằng nàng là cây hoa ngoài đường, gió thổi cái là có thể đậu quả?

      Đáy lòng Vân Đại càng thêm tin tưởng chuyện rượu vào loạn tính, mặt nhìn về phía , “ Công tử còn lời nào khác muốn sao?”

      Diệp Thanh Tuyển ôn nhu đáp lại nàng: “ Con người của ta thích chuyện với kẻ ngốc.”

      Tối hôm qua chắc là bị qua xui quỷ ám gì rồi, thấy nàng bị đông lạnh đến đáng thương, cái tính đồng tình đáng chết này.

      Nếu biết trước những chuyện xảy ra sau đó, lúc trước nên để con ngựa kia hung hăng dẫm nát nàng mới đúng, để nàng chết sớm siêu sinh sớm.

      Vân Đại tựa mặt vào cửa sổ, nương theo cửa sổ để gió lạnh thổi lên mặt mình.

      Lần đầu tiên nàng uống rượu, còn uống nhiều như vậy, làm ra nhiều chuyện mất khống chế, cũng phải nàng nguyện ý.

      Tối hôm qua nàng bỗng nhiên cưỡi lên người , thực đem người đối diện dọa sợ tới mức hoa dung thất sắc.

      Lúc đó Diệp Thanh Tuyển thay đổi sắc mặt, trầm mặt quát lớn : “ Ngươi to gan.”

      Vân Đại lại bỗng nhiên ngửa đầu “ Ngao ô” tiếng, làm cho vị Diệp hoàng tử nhất thời đứng hình.

      Vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác, Vân Đại lại cúi đầu cắn cổ .

      Diệp Thanh Tuyển giống như gặp quỷ, kéo tóc nàng, đem nàng kéo ra.

      Nàng còn dùng biểu tình vô tội nhìn : “ Ta là sói đuôi to....”

      Diệp Thanh Tuyển giận quá hóa cười: “ Ngươi là sắc lang....”

      chỉ cổ đau, sườn mặt cũng đau, nhưng đau bằng việc nằm dưới thân tiểu ngốc tử kia để cho nàng cưỡi mặc nàng nhục nhã trêu chọc đến biết nên làm gì.

      xách cổ nàng, giống như xách cổ con gà, muốn đem nàng vứt xuống giường, nàng lại bỗng dưng dùng thanh giống như mật ngọt rót vào tai : “ ..... Trộm đào.”

      Chuyện sau đó, có thể là chuyện sỉ nhục cả đời của Diệp hoàng tử.

      Mà Vân Đại nhớ tới khi còn ở trong thôn nhìn thấy cảnh mấy nam hài tử đùa giỡn với nhau.

      Khi Vân Đại muốn chơi, thẩm thẩm lại với nàng trò này chỉ có nam hài tử chơi được với nhau, nữ hài tử thể chơi.

      Thẩm thẩm , bởi vì làm loại chuyện này phát sinh ra những chuyện rất đáng sợ.

      giờ nàng cẩn thận làm, dường nhưng cũng hiểu cái gì đó.

      Vân Đại cảm thấy, ở người nhất định cất giấu cái bí mật xấu xí nào đó.

      Mà bí mật kia là gì, nàng cũng dám tìm tòi nghiên cứu.

      Cuối cùng nàng chỉ nhớ loáng thoáng đêm qua lúc sau đó, giận đến mức xanh cả mặt.

      Diệp Thanh Tuyển tới nơi, Thanh Y ở dịch quán chờ .

      “ Phủ Tễ Quốc công tìm Vân Đại tiểu thư khắp nơi, Mục Ngu công chúa đem những tên thổ phỉ đó bức cung tra thân phận của từng người, làm cho bọn thổ phỉ ở Nam Sơn sợ hãi trốn chui trốn lủi....”

      Chỉ là bà vẫn tìm được Vân Đại, tất nhiên tuyệt đối thể để bà tìm ra Vân Đại được.

      Diệp Thanh Tuyển đem tiểu thỏ ngọc ban đầu nó được đeo cổ của Vân Đại giao cho Thanh Y, cùng : “ Đem nó đưa đến tận tay nữ tử mới được sủng ái của Đại hoàng tử.”

      Dạ Thôi Ngọc gần đây sủng ái ca kỹ, là quân cờ của Dạ Cảnh Hành lén lúc an bài.

      Đợi thứ này tới được tay của nữ ca kỹ kia, có thể điều tra ra được cái gì, phải xem bản lĩnh của Mục Ngu.

      Thanh Y đem đồ vật cất kỹ, lĩnh mệnh rời .

      Diệp Thanh Tuyển chuyến này bản thân có chính trong người, tất nhiên tay chân mau lẹ tất bật làm.

      Chỉ là việc rất nhiều, nhưng vẫn còn phải ứng phó với tiểu ngốc tử ở trong phòng.

      mang theo Vân Đại, muốn lợi dụng cơ hội nửa điểm cũng có.

      Đợi lúc hồi kinh, vốn nên theo kế hoạch đem Vân Đại ném ra ngoài, nếu có người giết nàng, dùng nàng khơi mào mẫu thuẫn lớn hơn nữa.

      Chỉ là biết sao, lại thay đổi chủ ý.

      “ Công tử để ý hài tử trong bụng của ta đến vậy sao?”

      Vân Đại mặc váy màu vàng nhạt bên ngoài khoác thêm cái áo ngắn, trong ngực ôm lò sởi, ngữ khí thổn thức .

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng ham ăn tới mức bụng béo thêm vòng, uất giận trong lòng biết phát tiết vào đâu.

      Ai cho nàng cái tự tin đó, nàng cảm thấy cho nàng cơ hội mang hài tử của mình sao?

      Chờ xong chuyện này, liền lập tức khoét lỗ bụng nàng, làm đống mỡ đó nhanh chóng cút ….

      Vân Đại biết trong đầu nghĩ gì, chỉ là nghĩ đêm hôm đó nàng khống chế được mình mới đặt dưới thân, cho thêm trói buộc, nhất thời cũng có chút băn khoăn.

      Nàng lại săn sóc : “ Công tử sờ sờ xem.”

      Diệp Thanh Tuyển mặt biểu tình nhìn nàng, Vân Đại cầm tay đặt lên bụng mình, đúng lúc bụng nàng thầm tiếng.

      Vân Đại nhếch môi, lòng nghi ngờ : “ Là con ta đá?”

      Đây là câu mà nàng nghe được nhiều nhất các thím trong thôn .

      Chắc thể sai được.

      Diệp Thanh Tuyển ước lượng đống mỡ bụng nàng, nghiêm trang : “ Ta nghĩ hài tử đói bụng.”

      Vân Đại giật mình, còn lời nào để .

      Xe ngựa lập tức trở về phủ hoàng tử.

      Diệp Thanh Tuyển đem Vân Đại kín đáo an trí ở sân sau.

      Diệp Thanh Tuyển dặn dò hạ nhân bảo vệ tốt sân sau, được cho bất luận kẻ nào tiến vào.

      “ Tiểu thư đừng để người khác thấy mặt.” dặn dò Vân Đại trước khi .

      “ Vì sao?” Vân Đại hỏi .

      Diệp Thanh Tuyển : “ Sau này thả tiểu thư về phủ Quốc công, tiểu thư chẵng lẽ còn muốn người khác nhận ra tiểu thư?”

      Thuận đường biết thêm đoạn chuyện xưa của thiên kim phủ Tễ Quốc công?

      Vân Đại nghĩ vậy lòng tự nhiên cực kỳ kháng cự, lập tức hỏi thêm nữa.

      Hạ nhân trong phủ cực kỳ cẩn thận, chỉ ở trước mặt Vân Đại mới gọi Diệp Thanh Tuyển là “ Chủ tử.”

      Mà Vân Đại trừ bỏ ngốc ở trong cái viện quái gở này, nơi nào cũng được .

      Hôm sau dưới trong phủ biết được tin Diệp Thanh Tuyển trở về, Vân Kiều nhìn người trong gương được trang điểm lộng lẫy ăn mặc khoa trương.

      Cùng vị Tam hoàng tử này bỏ công sức lâu như vậy, nàng ta tự nhiên hiểu tính tình Diệp Thanh Tuyển là nam tử cực kỳ khó dò.

      thích người lúc nào cũng đầy phấn son hoa hòe lộng lẫy.

      Nhưng người hiểu cách làm cho mình hoa hòe lộng lẫy, càng thích.

      Nàng ta cũng vị điện hạ này muốn người khác lấy lòng mình như thế nào, chỉ là nhìn những thị thiếp khác trong phủ từng người thất vọng rời , vô luận thế nào nàng ta cũng can tâm.

      Cũng may, giờ bên người chỉ còn lại người là nàng ta.

      Vân Kiều bưng chén chè qua.

      Lúc đó Diệp Thanh Tuyển ở thư phòng, xem chút đồ vật.

      Vân Kiều nhàng vòng qua sau người xoa bóp bả vai, thấp giọng : “ Điện hạ, đêm nay người nhất định phải dùng bữa tối với Kiều Kiều nha?”

      Giọng nàng ta nũng nịu ngọt ngào, cùng Vân Đại bất đồng, nàng ta có vài phần cố tình.

      Cố tình đến mức làm Diệp Thanh Tuyển ngờ lại nghĩ tới Vân Đại.

      Người khác dùng giọng mềm mại nũng nịu, tìm mọi cách lời hay làm vui lòng.

      Cùng cái đồ ngu ngốc kia giống nhau.

      Nhưng có đoạn thời gian, thấy người khác dùng giọng mềm mại như bông, trong lòng lại lên cảnh tượng Vân Đại trộm đào ngày ấy….

      nghĩ đến những việc đó, tâm tình càng thêm trầm.

      Chỉ là vẫn bình đạm, làm người khác nhìn ra.

      “ Cũng được.”

      đáp lại nàng ta, cũng thèm để ý.

      Trong phủ có những ai xảy ra việc gì, đều nắm trong lòng bàn tay.

      Liền đến Vân Kiều đứng bên cạnh này , là thị thiếp giỏi ngụy trang nhất mà có được.

      Nữ tử này hành tàn nhẫn, trước mặt còn bày ra dáng vẻ ôn nhu thiện lương, nhưng thực ra là người tham lam lại độc ác.

      Diệp Thanh Tuyển cảm thấy, trong phủ đưa cơ thiếp đến phủ khác làm mật thám, để nàng ta làm ngược lại rất hữu dụng.

      Vân Kiều vừa lòng lui xuống.

      Thời gian qua lâu, tin tức Vân Đại ở trong phủ lơ đãng được truyền ra ngoài.

      Trong thời gian này, trong phủ có người lén lút đồn rằng Tam hoàng tử ở bên ngoài mang về nữ tử.

      đối với nàng cực kỳ sủng ái, có thể ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu che chở trong lòng bàn tay.

      Chớ đến lại lịch của nữ tử này, dáng vẻ cùng tên họ của nàng là gì, rất ít người biết được.

      “ Nghe nàng hoài thai, cho nên….”

      Vân Kiều vò khăn tay, cơ hồ cắn nát răng.

      Nàng ta hao tổn nhiều thời gian cùng công sức như vậy, sao có thể can tâm.

      chạm cũng chạm vào nàng ta, trong đêm lại sủng ái nữ tử khác.

      Vân Kiều thầm nhủ, mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

      “ Có thai như thế nào, sinh được mới là người có bản lĩnh.”

      mặt nàng ta lộ ra lạnh lẽo.

      thực tế, nàng ta cũng phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy.

      Lúc trước vì để được chọn vào phủ hoàng tử, nàng ta cũng tiếc hủy hoại gương mặt của nữ tử khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :