1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 86:

      Edit: Pana

      Đến buổi chiều, Trường Túc ma ma ra ngoài của liếc mắt cái, nhìn thấy bên ngoài cung điện thị vệ canh giữ vô cùng nghiêm ngặc.

      Trường Túc ma ma hơi ngẫn người, thầm nghĩ bệ hạ bị choáng váng cũng ít , cho người khác ra khỏi cung là phải ngăn cản như thế này?

      Trong phòng Vân Đại gọi Trường Túc ma ma tiếng, Trường Túc ma ma liền đến bên người Vân Đại.

      “ Ma ma, ma ma sai người chuẩn bị đồ đạc sáng sớm ngày mai chúng ta hồi Tễ Quốc công phủ.”

      Trường Túc ma ma : “ Nương nương muốn rời cung e là được, bên ngoài bệ hạ cho người bao vây canh giữ kín kẽ.”

      Vân Đại hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lướt qua, lại : “ Ma ma với bọn họ, kẻ nào dám ngăn ta, ta liền cầm đao chém đầu kẻ đó…”

      Trường Túc ma ma : “ Nương nương…”

      Vân Đại thấp giọng : “ Ma ma, ta muốn về nhà thăm mẫu thân, phụ thân.”

      “ Được.”

      Trường Túc ma ma thở dài, xoay người ra ngoài.

      Những thị vệ đó nghe lời Trường Túc ma ma truyền đạt, tất nhiên dám dễ dàng làm theo, thầm phái người bẩm báo cho Diệp Thanh Tuyển.

      Diệp Thanh Tuyển nhíu mày, sợ Vân Đại tùy hứng làm tới, cẩn thận bị thị vệ ngộ thương, đành phải hạ lệnh cho thị vệ rút lui trước.

      ngờ đến sáng sớm ngày hôm sau, Vân Đại lệnh cho người thu thập đồ đạc tốt.

      Diệp Thanh Tuyển hạ triều liền qua thăm nàng, lại hỏi: “ Nàng làm cái gì đó?”

      Vân Đại thấy tới, vẫn thèm để ý tới , chỉ thấp giọng : “ Ta muốn xuất cung.”

      trầm mặt : “ được.”

      Vân Đại nghe được, mi đẹp khẽ chớp, lại : “ Vậy chúng ta hòa li…”

      Diệp Thanh Tuyển nghe vậy giận quá hóa cười: “ Nực cười, hoàng thất có chuyện hòa li này!”

      Vân Đại đáp lại : “ sao, bây giờ ta cũng phải là hoàng hậu của bệ hạ…”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Là do ta quá dung túng nàng, cho nên nàng mới dám tùy hứng như vậy.”

      những cảm thấy mình sai ở đâu, còn có thể đứng đó đúng tình hợp lý quát lớn nàng tùy hứng.

      Vân Đại rưng rưng : “ Mẫu thân ta lúc trước ngươi phải người tốt, ta còn tin, giờ thân phận ngươi càng tôn qúy hơn so với trước, mục đích cũng đạt được, quả nhiên liền lộ ra bản tính của mình.”

      Diệp Thanh Tuyển bị lời này của nàng làm cho tức giận đến mức mặt mày trắng bệch.

      nghiến răng nghiến lợi: “ Nàng thế nhưng ta lộ ra bản tính , bản tính của ta là gì, bản tính của ta như thế nào chẳng lẽ nàng còn biết?”

      biết trong lòng nàng là người như vậy.

      Lúc thích , nàng hận thể dính lên người , khi thích , ngược lại dùng những từ ngữ như vậy thóa mạ .

      lại chưa từng thấy người nào trở mặt nhanh hơn nàng.

      “ Chàng căn bản có nghĩ tới muốn ta sinh con cho chàng, chàng chê ta ngu xuẩn, chê ta sinh ra đứa bé ngu xuẩn giống ta, cho nên mỗi ngày chàng đều vụn trộm cho ta uống thuốc tránh thai!”

      Đêm qua nàng còn mơ thấy ôm người trong lòng ôn nhu , cùng người thích , bất quá chỉ cùng Vân Đại gặp dịp chơi, nghĩ đến chuyện sinh ra hài tử ngu xuẩn giống vậy.

      Nàng biết, sớm muộn gì cũng gặp được người trong lòng của .

      Khi vừa mới thành thân, đối xử với nàng lạnh lùng, khi đó nàng đều tìm cớ nghĩ tốt về , cùng nàng xa cách, nàng vẫn luôn kiên nhẫn dỗ dành hòa hảo với .

      giờ trộm cho nàng uống thuốc tránh thai uống trong thời gian dài như vậy, nàng thế nhưng chút cũng phát ra.

      Diệp Thanh Tuyển qua lại ở trong phòng, bị nàng chọc cho tức giận đến nỗi nên lời.

      Ngày xưa tính tình bừa bãi cỡ nào, sợ là đời này có người thứ hai giống .

      Khi còn ở Mộ Châu, tuy đem Vân Đại quản đến gắt gao, nhưng chung quy để ý quá nhiều đến Vân Đại, tất nhiên là muốn khi dễ như thế nào khi dễ như thế ấy.

      giờ nàng lời hợp liền muốn hòa li, ngăn nàng, nàng liền đòi sống đòi chết, ngăn nàng, nàng liền muốn xuất cung rời xa .

      Cơn giận xông lên đến não, cũng giữ được bao nhiêu lí trí nữa, chỉ cảm thấy thê tử của mình sắp hồng hạnh vượt tường đến nơi rồi.

      Nàng giờ còn biết trả đũa , chê nàng sinh ra hài tử ngu xuẩn.

      Trường Túc ma ma tránh ở sau mành, bất động thanh sắc quan sát tất cả, thầm nghĩ phu thê mới cưới hai người nháo trận ầm ĩ như vậy, tất nhiên là đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa hợp.

      Lúc này bệ hạ nên hai câu dỗ dành để nương nương ở lại mới đúng.

      Diệp Thanh Tuyển chỉ vào Vân Đại tức giận : “ Chẳng lẽ nàng ngu xuẩn như vậy ta ngày đầu mới biết sao?”

      Trường Túc ma ma nghẹn họng trân trối nhìn.

      Vân Đại thấy quả nhiên thừa nhận là do nàng ngu xuẩn, liền ô ô khóc lớn kêu ma ma.

      Trường Túc ma ma vội xuất .

      Vân Đại gạt lệ : “ Chúng ta ngay lập tức hồi phủ Tễ quốc công.”

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng nhất quyết muốn , mặt trầm : “ Nàng hôm nay dám bước ra khỏi cung điện này nửa bước ta liền đánh gãy chân nàng!”

      Vân Đại đầu cũng thèm quay lại mất.

      Bên ngoài tiểu thái giám nơm nớp lo sợ : “ Bệ… Bệ hạ, có cần sai người ngăn nương nương lại…”

      Khuôn mặt Diệp Thanh Tuyển trầm, thầm nghĩ ngăn được ngày hôm nay cũng ngăn được ngày mai.

      lạnh lùng : “ Tùy nàng thôi.”

      muốn đánh gãy chân nàng, nàng liền nơm nớp lo sợ, vội nịnh nọt lấy lòng , nơi nào để hao tổn tâm trí như bây giờ.

      giờ đến như vậy rồi, nàng lại hoàn toàn xem như con hổ giấy.

      đối với nàng cái biện pháp cũng có, cũng chỉ có thể để nàng về nhà hai ngày, trước mắt để nàng nguôi giận rồi sau.

      đường xuất cung, Trường Túc ma ma đánh giá sắc mặt của Vân Đại, giọng : “ Nương nương quả thực muốn cùng hoàng thượng hòa li?”

      Vân Đại uể oải, thấp giọng : “ Dễ dàng hòa li đến vậy sao, đời này có người nào có thể cùng hoàng đế hòa li cả.”

      Cho nên nàng ngoài miệng vậy thôi, chỉ muốn chọc tức .

      Trường Túc ma ma bất đắc dĩ cười cười.

      Chờ Vân Đại về đến phủ Tễ quốc công, vỗn nghĩ rằng mẫu thân phụ thân nhìn thấy mình cực kỳ vui mừng, ngờ khí trong phủ cũng có chút trầm thấp.

      Đợi đến khi Vân Thụy Bạch nhìn thấy nàng, mắt phiếm hồng nhìn nàng.

      “ Đại Đại…..”

      Vân Đại thấy phụ thân kích động như vậy, cũng rất nhớ phụ thân, “ Phụ thân.”

      “ Đại Đại, tâm can bảo bối của ta, con cuối cùng cũng về rồi.” Vân Thụy Bạch nhìn nàng, hỏi han ân cần.

      “ Phụ thân, nữ nhi rất tốt, nhưng ngược lại nhìn phụ thân gầy hơn phải.”

      Vân Đại nghi ngờ đánh giá phụ thân mình.

      Nàng nhớ lúc trước phụ thân trắng nõn mặt mày nở nang, nhìn rất có tinh thần, giờ hai má hóp lại ốm hơn lúc trước, phụ tử hai người thế nhưng càng nhìn càng giống nhau.

      Vân Thụy Bạch lộ ra biểu tình đau khổ, thấp giọng : “ Đại Đại, mẫu thân con, nàng….”

      “ Mẫu thân bị làm sao ạ?” Vân Đại hỏi.

      Vân Thụy Bạch đỏ mặt, vất vả lắm mới nghẹn ra câu: “ …. Nàng muốn cùng phụ thân hòa li.”

      Vân Đại càng thêm kinh ngạc.

      Vân Thụy Bạch thầm nghĩ tuổi mình cũng bó rồi, lại còn có nguy cơ bị thê tử vứt bỏ, để nữ nhi biết chuyện có chút mất mặt.

      Chỉ là Mục Ngu muốn để ý đến , chỉ có thể phó thác hy vọng lên người Vân Đại.

      “ Đại Đại, con cũng muốn nhìn thấy cảnh phụ thân đến tuổi này rồi lại bị mẫu thân con vứt bỏ, có phải hay ?” thở dài, bộ dáng quả thực cực kỳ đáng thương.

      Vân Đại có chút đồng tình : “ Phụ thân yên tâm, nữ nhi nhất định cố gắng hết sức giúp phụ thân.”

      Có những lời này của nữ nhi, Vân Thụy Bạch lập tức nhàng thở ra hơi.

      Phụ tử hai người nghĩ tốt, nhân lúc bọn họ bận rộn chuyện với nhau, để ý đến Trường Túc ma ma trước bước gặp Mục Ngu, còn đem những chuyện xảy ra trong cung hết cho Mục Ngu biết.

      “ Lại là tên ngu xuẩn…” Mục Ngu lạnh mặt mắng.

      Trường Túc nghĩ nghĩ, : “ Theo như nô tỳ thấy, người trong lòng hoàng thượng xác thực là tiểu thư của chúng ta.”

      Mục Ngu cười lạnh : “ Đại Đại nhà ta tất nhiên người gặp người thích, là nương trong lòng vô số nam tử, ta lúc trước có thể đồng ý mối hôn này, bất quá thành toàn tâm ý của Đại Đại mà thôi, giờ lại tự mình gây chuyện nên để nếm ít khổ sở.”

      Trường Túc nghi ngờ : “ Công chúa tính làm thế nào?”

      Mục Ngu : “ Chuyện này ngươi cần nhiều, nếu Đại Đại trở lại, ta cũng để nữ nhi của ta chịu nửa phần ủy khuất.”

      Lát sau Vân Đại lại thấy Mục Ngu, trong mắt Mục Ngu nhịn được xẹt qua tia ngạc nhiên.

      Bà biết nữ nhi mình xinh đẹp.

      Chính là lâu rồi mới gặp lại, đột nhiên nhìn thấy nữ nhi, lại phát nữ nhi ít vài phần non nớt, thành thục hơn rất nhiều, được người khác chăm sóc cũng tồi.

      “ Mẫu thân…”

      Vân Đại nhìn thấy Mục Ngu cực kỳ vui mừng bổ nhào vào lòng bà.

      Mục Ngu tiếp được nàng, băng sương mặt cuối cùng cũng tan bớt vài phần.

      “ Đại Đại…”

      “ Mẫu thân có nhớ nữ nhi ?” Vân Đại hỏi.

      Mục Ngu nắm tay nàng dìu nàng ngồi xuống, cười : “ Sao lại nhớ, mẫu thân tính qua mấy ngày nữa muốn tiến cung gặp con đây, nhưng ngờ con lại xuất cung về nhà.”

      Vân Đại cười : “ Vẫn là nữ nhi nhớ mẫu thân nhiều hơn.”

      Mẫu tử hai người các nàng hàn huyên trong chốc lát, Vân Đại nhớ đến chuyện Vân Thụy Bạch nhờ cậy, lại thấp giọng : “ Mẫu thân, phụ thân lại chọc người tức giận?”

      Sắc mặt Mục Ngu lập tức trầm xuống vài phần, : “ Nam nhân có kẻ nào tốt cả.”

      Vân Đại càng thêm nghi hoặc, lúc này mới nhớ phụ thân chưa tiền căn hậu quả cho nàng nghe.

      Mục Ngu tựa như nhìn thấu nàng, lại : “ còn mặt mũi nào cho con nghe…”

      Phụ thân Vân Đại người này cái gì cũng tốt, chỉ là khi còn trẻ đào hoa quá nhiều.

      Đoạn thời gian trước, phụ nhân mỹ mạo khi còn niên thiếu là thanh mai trúc mã của tìm tới cửa.

      Đối phương nơi nương tựa, trượng phu chết, đáng thương.

      Nghe trước khi Mục Ngu gả cho Vân Thụy Bạch, Vân Thụy Bạch cùng vị lão thanh mai này có quan hệ cực kỳ thân mật.

      Vân Thụy Bạch mặt đồng tình với người ta, mặt sợ nàng ta tìm tới cửa bị Mục Ngu biết được, liền trộm cầm chút của cải đưa cho nàng ta, rồi mới đuổi nàng ta .

      chỉ nghĩ mình làm việc này thần biết quỷ hay, ngờ hai ngày sau, vị lão thanh mai kia cầm khối ngọc bội là tín vật tìm tới cửa, còn luôn miệng nàng ta là người của Vân Thụy Bạch.

      Phụ nhân kia thông minh, lại còn kiêu ngạo.

      Nếu phải nhớ đến chuyện nữ nhi của bà tương lai là Hoàng hậu, sợ liên lụy đến Vân Đại, Mục Ngu sớm rút kiếm đâm chết nàng ta.

      “ Mẫu thân, miếng ngọc bội kia có lẽ phụ thân thấy bà ta đáng thương, mới cho bà ta đem cầm đổi lấy tiền mà sống…” Vân Đại ngưng mi suy tư lúc lâu, mới kiềm cái cớ thích hợp khuyên nhủ.

      Mục Ngu hừ lạnh : “ Cái gì mà đáng thương, con có biết sau khi phụ nhân kia tới, đến hai ngày, lại có phụ nhân khác tìm tới cửa, cầm ngọc bội hơi giống phụ nhân kia tới tìm ta…”

      Mục Ngu đương nhiên nghe lời của bên, sai người cẩn thận điều tra, hai phụ nhân đó thế nhưng đều là thanh mai trúc mã của Vân Thụy Bạch.

      “ Mệt cho có bản lĩnh, có thể giấu giếm nhiều năm như vậy.”

      Nếu biết sớm hơn chừng mười năm, Mục Ngu giận điên lên có thể đem dìm lồng heo cho đến chết cũng biết chừng.

      Vân Đại xấu hổ, nhất thời biết thay phụ thân biện giải như thế nào.

      Chỉ là phụ thân nàng cũng quá đáng trước cho nàng biết, khi còn trẻ đến tột cùng có bao nhiêu muội muội tốt nha….

    2. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Ôi cái gia đình nhà này :)))) mà bà Mộ thái phi kia như kiểu bị les ấy nhỉ, chị luôn rồi chứ k đơn thuần là sùng bái nữa. Mụ ta điên rồiiiiii
      Pana thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 87:

      Edit: Pana

      Sáng sớm, Vân thị cố ý mang theo Kỷ Nhạn Châu tiến cung, muốn lấy lại công bằng cho Hầu phủ.

      Trong nhà các nàng giờ tìm ra nổi người có thể chống đỡ gia tộc.

      Nếu Kỷ Lưu Tô có thể được việc chút thôi, nàng ta là trắc phi của Thái tử, nhưng cũng được Diệp Thanh Tuyển sủng ái.

      Thậm chí khi Diệp Thanh Tuyển lên ngôi hoàng đế, Kỷ Lưu Tô còn bị ném lại ở trong phủ Thái tử phòng chiếc bóng, nàng ta có thể làm nên trò trống gì được nữa.

      nay Vân thị cuối cùng cũng nhìn .

      Người nhìn như vô hại- Thái tử phi mới là người tâm kế nhất.

      Vân Đại dự liệu trước, khi Kỷ Lưu Tô tiến vào phủ Thái tử có khả năng đoạt được cái gì của nàng, cho nên mới cố ý đến Hầu phủ chỉ đích danh Kỷ Lưu Tô làm trắc phi.

      Thế nên cho đến hôm nay, Kỷ Niên Quan vừa chết, các nàng ngay cả người cầu cạnh cũng có.

      Trong lòng Vân thị lung tung rối loạn suy nghĩ, Kỷ Nhạn Châu cũng rất ảo não.

      Nếu lúc trước người được tiến vào phủ Thái tử làm trắc phi chính là nàng ta, tất nhiên bây giờ nàng ta được làm phi tần nương nương trong cung rồi.

      “ Chờ lát nữa con gặp được bệ hạ, phải thông minh lên chút, biết ?” Vân thị thấp giọng dặn dò.

      Kỷ Nhạn Châu gật gật đầu.

      Các nàng chờ lát, trong điện có vị thái giám còn trẻ tuổi ra, thấp giọng : “ Phu nhân, bệ hạ chính bận rộn rảnh để tiếp kiến phu nhân, thỉnh phu nhân trở về.”

      Sắc mặt Vân thị lạnh vài phần, : “ Ta hôm nay mang theo nữ nhi đến đây, đó là vì Hầu gia của chúng ta đòi lại công đạo, ta biết Mộ thái phi thân phận tôn quý, lại là dì của bệ hạ, nhưng nếu chuyện này cho mẫu tử chúng ta câu trả lời thích hợp, ta hôm nay quỳ ở chỗ này chết cũng .”

      Kỷ Nhạn Châu nghe vậy nhịn được rơi vài giọt nước mắt.

      Tiểu thái giám khó xử : “ Phu nhân có điều gì đó hiểu lầm rồi, bệ hạ phải cố tình lảng tránh phu nhân, phu nhân có muốn đến chỗ Mộ thái phi đòi lại công đạo cũng thể.”

      dừng chút lại hạ giọng : “ ..... Mộ thái phi hoăng.”

      Vân thị nghe vậy chấn động, kế hoạch ban đầu vì để gặp được hoàng thượng đều ngâm trong nước nóng.

      Lãnh cung được thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, các cung nữ nơm nớp lo sợ, dám đến gần.

      Diệp Thanh Tuyển đến hầm băng được xây dựng sâu bên trong, liền nhìn thấy thi thể Mộ thái phi.

      Bên cạnh thi thể Mộ thái phi, là chiếc giường băng, có nữ tử an tĩnh nằm đó.

      Xung quanh nữ tử này là băng lạnh, da thịt trắng bạch cương cứng.

      Chỉ là thi thể vẫn còn nguyên vẹn liếc mắt cái có thể nhìn ra thân phận của bà.

      Chợt nhìn thấy được hình hài của mẫu phi mình, mặt Diệp Thanh Tuyển cũng quá nhiều gợn sóng.

      “ Cần phải đem thi hài của Quý thái phi an táng nhập hoàng lăng...”

      cần.” Diệp Thanh Tuyển lãnh đạm .

      chết vào hai mươi năm trước, Diệp Thanh Tuyển nhớ lại tình cảnh của bà trước khi chết, cũng đoán được bà tất nhiên muốn vào hoàng lăng.

      Bà nếu còn tia quyến luyến với tiên đế, sao lại cầu xin tiên đế giúp đỡ, mà lựa chọn cái chết để phản kháng.

      Bất hạnh bắt đầu từ khi mẫu phi chết, giờ cũng nên kết thúc.

      Đêm dài trầm lặng, Diệp Thanh Tuyển tỉnh lại, bên gối trống .

      mình ngồi ở đầu giường, mới nhận ra Vân Đại trở về phủ Tễ Quốc công rồi.

      Cẩn thận nghĩ lại, cũng biết mình sai chỗ nào.

      Thân thế của định sẵn thể sống an ổn qua ngày, những chuyện xảy ra, chưa bao giờ nghĩ làm liên lụy đến Vân Đại.

      Nàng khi đó kiều mềm mại ỷ lại dựa vào , tâm tâm niệm niệm muốn sinh hài tử vì , sao lại xúc động cơ chứ.

      Hoàn cảnh của và nàng bất đồng, nàng trời sinh là nữ tử đơn thuần thiện lương, sở dĩ làm nhiều chuyện như vậy chỉ nghĩ muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho nàng, cho nàng đời vô ưu.

      Đỡ phải sau này nàng ra ngoài đường, với người khác, xứng làm trượng phu của nàng, nàng hối hận khi gả cho , làm cuộc sống nàng khổ sở, bất hạnh vui vẻ hạnh phúc.

      Dù có lui vạn bước mà , mặc dù sai, nhưng ràng cũng nhận sai rồi, sao nàng vẫn chịu để ý tới .

      Thậm chí còn xuất cung.

      Nhớ đến ngày đó nàng còn ra hai chữ hòa li, Diệp Thanh Tuyển nửa phần buồn ngủ cũng có.

      trầm mặt xuống, thầm nghĩ nàng chịu cho mặt mũi, vì sao phải giữ nàng lại....

      Chỉ là kể từ đây trong lòng nàng có vết nứt còn thích nữa, có thể thành toàn cho nàng với người khác được sao?”

      Vân Đại trở về nhà, sống những ngày tháng vô ưu vô lo.

      Trong nhà có mẫu thân phụ thân thương sủng ái nàng, Vân Thất biết được nàng trở về, cũng cố ý bỏ bớt vụ trong tay xuống, trở về phủ xem nàng.

      “ Phụ thân và mẫu thân giận dỗi nhau, muội trở lại tốt, có thể làm cho mối quan hệ của họ còn giằng co như trước.” Vân Thất .

      Vân Đại : “ làm ca ca khó xử.”

      Hai người bọn họ giận dỗi nhau, Vân Thất bị kẹp ở giữa cũng chịu ít cực khổ.

      Vân Thất cười : “ Cũng khổ như muội nghĩ đâu...”

      Vân Đại hơi hơi mỉm cười, Vân Thất lại : “ Muội về ở trong nhà thêm vài ngày, an ủi khuyên giải mẫu thân, mẫu thân thương muội nhất, muội vài câu tốt xấu gì mẫu thân cũng nghe vào chút.”

      Lúc trước Vân Thụy Bạch cũng từng ký thác hy vọng người Vân Thất.

      Vân Thất căng da đầu làm thuyết khách, lại bị câu của Mục Ngu “ Nam nhân thứ nào tốt” ghi tên vào danh sách nam nhân tốt.

      Có thể thấy được Mục Ngu là người cố chấp đến mức nào.

      Vân Đại biết liền thôi, biết sao chịu được bộ dáng đáng thương ủy khuất của phụ thân, cho nên vẫn luôn nỗ lực giúp phụ thân giản hòa.

      Nàng tự giác mình có sứ mệnh quan trọng ở người, ngược lại đem chuyện của mình với Diệp Thanh Tuyển ném ra sau đầu.

      Diệp Thanh Tuyển ở trong cung đợi ba ngày, thấy phủ Tễ Quốc công có động tĩnh gì.

      vì thế mà tâm tình bực bội, thời điểm phê duyệt tấu chương lại gặp chuyện vừa ý, đem thần tử phụ trách chuyện này trách mắng trận.

      Những thần tử này lúc trước là người phản đối lên làm Thái tử, còn tưởng rằng hoàng thượng tính toán lấy chuyện cũ ra muốn trừ bỏ bọn họ, sợ tới mức có mấy người trực tiếp ngã bệnh.

      Thái giám hầu hạ bên người Diệp Thanh Tuyển, nơm nớp lo sợ đề nghị : “ Hoàng thượng, bằng chúng ta đưa nương nương hồi cung trước…”

      Diệp Thanh Tuyển liếc mắt nhìn cái, người lập tức run lên.

      “ Ngươi có chủ ý gì?” Diệp Thanh Tuyển hỏi .

      Tiểu thái giám : “ …. Người giờ là hoàng đế, người chỉ cần đưa thánh chỉ sắc phong Hoàng hậu đến phủ Quốc công là được phải sao?”

      Tiểu thái dám khờ khạo cho rằng đời này có người nào dám kháng chỉ.

      Diệp Thanh Tuyển nghe vậy, do dự lát, liền cho gọi người của Lễ bộ đến.

      Đợi người trong cung chuẩn bị thánh chỉ tốt, phái người đem thánh chỉ tới phủ Tễ Quốc công .

      Chờ đến khi tiểu thái giám mang thánh chỉ đến phủ Tễ Quốc công, trong phủ lại có người nào ra tiếp đón .

      Tiểu thái giám có chút khó hiểu.

      Đợi lát, Mục Ngu cùng với Vân Đại mới khoan thai đến muộn.

      Tiểu thái giám kia nhìn thấy Vân Đại liền vội lộ ra vẻ mặt tươi cười : “ Nương nương, hoàng thượng lệnh cho nô tài mang thánh chỉ tới.”

      biết bệ hạ có ý chỉ gì?” Mục Ngu lãnh đạm hỏi.

      Tiểu thái giám kiên nhẫn : “ Tất nhiên là ý chỉ sắc phong Hoàng Hậu, hai vị nên quỳ xuống tiếp chỉ…”

      Mục Ngu lạnh lùng đánh gãy lời , “ cần.”

      “ Cái gì…”

      Tiểu thái giám còn cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.

      Thẳng đến khi cùng hai tên thái giám khác bị đuổi ra khỏi cửa phủ Tễ Quốc công, mới hoảng hốt giật mình nhận ra.

      “ Này…. Kháng chỉ là tử tội.”

      Tiểu thái giám cam lòng gào lên, ngờ cửa lớn mở ra, sợ tới mức suýt nữa té xuống bậc thang.

      Mục Ngu ra cửa, cùng : “ cho hoàng thượng nhà ngươi biết, muốn trị tội cứ việc trị tội, nữ nhi của ta muốn hồi cung, ai cũng thể mang nó .”

      xong lời này xoay người vào trong, cửa lớn phanh tiếng đóng lại.

      Tiểu thái giám sống đến bây giờ còn chưa gặp qua người nào kiêu ngạo đến vậy, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, vội mang theo thủ hạ hồi cung.

      Vân Đại nhìn những hành động liên tiếp mạnh mẽ vang dội của mẫu thân, trợn tròn mắt đứng nhìn.

      “ Mẫu thân…”

      Nàng lộ ra vài phần chần chờ, thấp giọng : “ Làm như vậy sợ tốt…”

      Mục Ngu quét mắt liếc nhìn nàng cái: “ Có cái gì tốt, con thích , mẫu thân liền làm chủ thay con kết thúc chuyện này.”

      “ A….”

      Vân Đại càng mờ mịt.

      Nàng cũng chưa từng thích ….Huống hồ muốn kết thúc là kết thúc được sao.

      “ Con tin?” Mục Ngu dừơng như định liệu trước : “ Con đừng quên, cữu cữu của con là hoàng đế Khải Quốc.

      “ Ý của mẫu thân là?” Vân Đại hỏi.

      Mục Ngu nắm tay nàng : “ Đúng lúc con cũng chưa từng gặp qua cữu cữu con, mấy ngày nữa mẫu thân dẫn con về Khải Quốc thăm cữu cữu, chỉ là đến Khải Quốc rồi, chúng ta bao giờ trở lại đây nữa.”

      Đến lúc đó, Diệp Thanh Tuyển có bản lĩnh thế nào.

      Quan hệ Khải Quốc cùng Cảnh Quốc rất tốt, muốn buông tha cho Vân Đại, há có thể vì Vân Đại tổn thương hòa khí hai bên, sinh linh lầm than.

      “ Con yên tâm, nơi bé này thể so sánh với phủ công chúa của mẫu thân ở Khải Quốc, tới đó rồi, con thích dạng nam tử nào mẫu thân đều có thể tìm cho con….”

      Mục Ngu càng càng cảm thấy tốt, ngờ Vân Thụy Bạch ở ngoài cửa nghe lén gấp gáp như đứng đống lửa ngồi đống than.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      @Khủng Long trả thù xong chị Thái phi cũng ngủm theo chị Quý phi-_--_--_-
      Khủng Longhoakun thích bài này.

    5. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      @Pana mình thấy bà ta sống chỉ có 1 mục đích duy nhất là trả thù thôi ấy, thậm chí đến lúc chết cũng muốn nam chính sống theo ý muốn vặn vẹo của bả. Âu cũng là bất hạnh
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :