1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Truyện ngày càng hay á, ủng hộ nhiệt liệt ạaaaa
      Pana thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 83:

      Edit: Pana

      Tháng giêng năm sau, bệnh của hoàng đế thuyên giảm hơn nhiều, thời điểm ra cửa cẩn thận té ngã cái, ngã đến bể đầu.

      Hoàng đế hôn mê ngày đêm, Diệp Thanh Tuyển canh giữ bên giường ngày đêm.

      Chờ đến khi hoàng đế tỉnh lại, Diệp Thanh Tuyển theo lời thái y tranh thủ lúc thuốc còn nóng cho hoàng đế uống, hoàng đế : “ Trẫm dường như mơ thấy mẫu phi con…”

      Diệp Thanh Tuyển rũ mi .

      Hoàng thượng thở dài, lại : “ Con , trẫm muốn nghỉ ngơi lát.”

      “ Bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, nhi thần xin cáo lui.”

      Diệp Thanh Tuyển đắp kín chăn cho hoàng thượng, rời khỏi tẩm điện.

      Diệp Thanh Tuyển vừa , hoàng đế liền sai Bàng Đức Quý dìu đứng lên.

      “ Đỡ trẫm đến thư phòng, trẫm cũng nên lập di chiếu rồi.”

      Hoàng đế thể thượng triều, tấu chương dâng lên đều tay Thái tử xử lý, Dạ Cảnh Hành cáo ốm ở trong phủ ra ngoài.

      Chỉ là hôm nay bỗng nhiên lại được hoàng đế triệu kiến.

      nghe xong khẩu dụ của hoàng đế, vội vàng vào cung.

      Hoàng đế nằm giường ngủ, Dạ Cảnh Hành tới, Bàng Đức Quý liền đánh thức hoàng đế.

      Hoàng đế chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Dạ Cảnh Hành : “ Có mang vật đó đến ?”

      Thần sắc Dạ Cảnh Hành càng thêm sợ hãi, quỳ gối trước giường, chậm rãi từ trong ống tay áo lôi ra con dấu, dùng hai tay trình lên.

      Hoàng đế duỗi tay nhận lấy, đây đúng là con dấu của tiền Thái tử bị mất.

      “ Con ngoan, phụ hoàng muốn trị tội con, cho thấy phụ hoàng chưa bao giờ trách con….” Hoàng đế suy yếu .

      Dạ Cảnh Hành nghe xong lời này, đôi mắt phiếm hồng.

      “ Phụ hoàng, người vì cái gì?”

      hiển nhiên phải hỏi hoàng thượng vì sao trách , mà là muốn hỏi vì sao người cuối cùng được chọn lại là Diệp Thanh Tuyển.

      Hoàng đế : “ Bởi vì thích hợp hơn con hay Đại hoàng tử, trẫm vì con để cho con con đường sống, hy vọng con hiểu.”

      Hoàng đế phải thích Diệp Thanh Tuyển, mà để Diệp Thanh Tuyển lên làm Thái tử, tất nhiên suy nghĩ cặn kẽ mới hạ xuống quyết định này.

      Hoàng đế nhìn về phía Dạ Cảnh Hành, “ Con từng lén lút liên hệ với các võ tướng, việc này dấu được bao nhiêu người…”

      Động tác Dạ Cảnh Hành lập tức cứng đờ.

      “ Con cũng biết, chuyện này Thái tử cũng biết, nhưng mượn chuyện này ở trước mặt trẫm tố giác con, cho thấy cũng muốn để lại cho con con đường sống, con giờ còn hỏi trẫm vì cái gì?”

      Hoàng đế vỗ vai : “ Lúc trước con phạm sai lầm, trẫm đều khoan dung tha thứ, chỉ là từ nay về sau, con chỉ còn mạng này, hiểu chưa?”

      Từ câu từng chữ của hoàng đế, Dạ Cảnh Hành cực kỳ khắc sâu.

      Dạ Cảnh Hành mơ hồ rời cung.

      Diệp Thanh Tuyển ở thư phòng của hoàng thượng xử lý ít tấu chương, có tiểu thái dám đem chuyện hoàng thượng triệu kiến Nhị hoàng tử đến tẩm điện cho biết, thần sắc cũng có nhiều biến hóa.

      “ Lui ra .”

      Tiểu thái dám lúc này mới khom người rời .

      Lát sau, Diệp Thanh Tuyển buông tấu chương trong tay xuống, tới tẩm điện.

      Lúc này sắc trời dần tối, trong phòng thắp đèn, nhưng vẫn cứ lờ mờ .

      Hoàng đế thấy Diệp Thanh Tuyển tiến vào, liền gọi tới mép giường, : “ Khi trẫm còn, Tưởng quý phi cùng với trẫm, đối với Tưởng gia mà xem như đền bù cho họ…. Như thế, con đường con phía trước còn chướng ngại nào nữa.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nhi thần biết.”

      Hoàng đế yên lặng nhìn cái, thất vọng rất nhiều nhưng lại khó tránh khỏi vui mừng.

      Diệp Thanh Tuyển cùng với hai vị ca ca rất bất đồng.

      Khi những lời đó với Dạ Cảnh Hành, cũng đủ làm cho Dạ Cảnh Hành đối với người phụ hoàng này cảm động đến rơi nước mắt, nhưng Diệp Thanh Tuyển lại đối xử với trước sau như hai người gần nhau như vậy nhưng lại có vách ngăn vô hình dày, đề phòng nhau, dao động gì nhiều.

      Hoàng đế thu liễm tâm tư, dặn dò : “ Trẫm biết con trở về là để báo thù, chỉ là sau này hãy lưu lại cho huynh đệ con con đường sống, hiểu ?”

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt nhìn hoàng đế, trầm mặc lát mới : “ Nhi thần hiểu.”

      Diệp Thanh Tuyển ra đại điện, ở dưới hành lang nghỉ chân lát.

      Hoàng đế an trí thỏa đáng tất cả mọi chuyện, nhìn như đối với tất cả mọi người đều công bằng.

      Ngoài mặt vì nữ nhân báo thù, lại tìm con của nàng về, hơn nữa còn thuận lợi để đối phương lên làm Thái tử.

      Nhưng trong lòng Diệp Thanh Tuyển chỉ có mới hiểu, hoàng đế là người chuyên chế muốn nắm trong tay quyền thế đến mức nào.

      tự nhận chỉ người là Mộ quý phi, sau khi bà chết đến năm thứ hai biết được ai là người hại bà, nhưng chút cũng cảm thấy ngăn cách, đem kẻ thù hại bà biến thành kẻ được sủng ái nhất hậu cung người làm Hoàng hậu người là Quý phi.

      Sau đó nhìn như vì Diệp Thanh Tuyển báo thù cho mẫu phi của con mình, nhưng thực chất ý đồ chân chính của là làm suy yếu thế lực hai nhà Trần, Tưởng, nếu , vì sao thời gian qua lâu như vậy mới động tới hai người các nàng.

      Càng đáng châm chọc hơn chính là, sau khi chết lại nhớ nổi dáng vẻ người mà mọi người đều cho rằng - Mộ quý phi.

      Đủ thấy tình cùng quyền thế, sâu trong nội tâm của mà lựa chọn.

      “ Điện hạ, người nên về nghỉ ngơi sớm chút.”

      Bàng Đức Quý từ trong tẩm điện ra, thấy Diệp Thanh Tuyển còn chưa rời , nhịn được khuyên câu.

      Diệp Thanh Tuyển hỏi : “ Phụ hoàng ngủ?”

      Bàng Đức Quý : “ ngủ.”

      Diệp Thanh Tuyển nhàn nhạt “ Ân” tiếng, lại : “ Ta ở chỗ này canh giữ là được.”

      Bàng Đức Quý nghe vậy, trong mắt lên tia kinh ngạc, lại cái gì cũng chưa , liền lui ra ngoài.

      Mọi chuyện hết thảy đều nằm trong dự liệu.

      Hoàng đế đem mọi chuyện an bài thỏa đáng, nhắm mắt ngủ, ngủ giấc tỉnh lại nữa.

      Lúc quốc tang, Bàng Đức Quý lấy ra di chiếu của hoàng đế, quỳ gối trước mặt Diệp Thanh Tuyển.

      “Tiên đế từng , muốn chôn cùng huyệt với Mộ quý phi.”

      Diệp Thanh Tuyển thần sắc lãnh đạm : “ có việc này.”

      “ Cái gì…” Biểu tình thương tâm mặt của Bàng Đức Quý chớp mắt thay bằng kinh sợ.

      “ Trần hoàng hậu cùng Tưởng quý phi lúc sinh thời là hai người mà phụ hoàng sủng ái nhất, có hai vị ấy ở dưới đó bầu bạn, hoàng thượng tất nhiên có thể an giấc ngàn thu….”

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển dừng mặt , “ Ngươi nghe hiểu chưa?”

      Bàng Đức Quý : “ Này…”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Ngươi tốt nhất nên nghe hiểu.”

      Bàng Đức Quý đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng trầm kia, vội vàng cuối đầu, đáp: “ Là, nô tài hiểu .”

      Diệp Thanh Tuyển giơ tay đem cuộn tranh vẽ Mộ quý phi cầm lấy cuộn lại.

      Hoàng đế chọn hoàng quyền, lại nghĩ muốn trăm năm sau yên tâm thoải mái cùng nữ nhân mình thích cùng chung huyệt, đời này há có thể có chuyện tốt như vậy sao?

      Nghĩ đến, lúc trước Mộ quý phi dùng tính mạng của mình liều chết bảo vệ Diệp Thanh Tuyển, Diệp Thanh Tuyển cũng chỉ có thể vì mẫu phi của mình làm được chừng này.

      Hoàng đế băng hà, đồng thời Tưởng quý phi cũng trút hơi thở cuối cùng.

      Hai người bọn họ cùng lúc rời khỏi nhân thế, khó ránh khỏi có người biên soạn ra những câu chuyện quyền thế, tình vui buồn lẫn lộn của hoàng thượng với Tưởng quý phi, đảo mắt có người nào còn nhớ Mộ quý phi năm đó.

      Diệp Thanh Tuyển thân là Thái tử, mặt xử lý hậu cho tiên đế, mặt lại làm theo di chiếu, ở trong miệng triều thần “ Quốc thể ngày có vua” bước lên ngôi vị hoàng đế.

      Vân Đại thân là Thái tử phi, mọi chuyện cũng bận rộn hẳn lên.

      Lễ nghi thiên gia rối rắm phức tạp, mặ dù cần Vân Đại phải tự tay làm, những cũng rút ít tinh lực của nàng, qua hơn tháng, mỡ ở người dưỡng được ở phủ Thái tử nháy mắt thấy đâu người gầy trông thấy.

      Buổi tối Diệp Thanh Tuyển thấy nàng khuôn mặt nhắn mũm mỉm lúc trước giờ thấy đâu, khó tránh khỏi đau lòng, cùng nàng : “ Khâm Thiên Giám vì nàng chọn ra ngày tốt, sắc phong nàng làm Hoàng hậu, xong việc này mọi chuyện nhàng hơn nhiều.”

      Vân Đại có chút bất an : “ Chàng sao lại lợi hại như vậy, lập tức thành hoàng đế, thiếp cũng thành Hoàng hậu, nhưng từ trước đến giờ thiếp chưa từng làm qua, chỉ sợ mình làm tốt….”

      Diệp Thanh Tuyển căng thẳng mệt mỏi hơn tháng, khó có được cơ hội bị nàng chọc cười, nhàng : “ Hoàng hậu thể tham gia vào chính , lại thể tự mình mang binh đánh giặc, muốn bản lĩnh để làm gì, sau này nàng sinh cho ta mấy tên nhóc con là đủ rồi.”

      Vân Đại ôm eo , cảm thấy trong lòng thêm kiên định.

      “ Nếu có người làm thiếp tức giận, thiếp liền tức giận cũng cười.”

      “ Sao?” Diệp Thanh Tuyển nghi hoặc nhìn nàng.

      Vân Đại lại : “ Thiếp học dáng vẻ của chàng mỗi lần dọa thiếp dọa các nàng.”

      Nàng xong liền bày ra bộ mặt lạnh lùng trầm, hiển nhiên noi theo gương người nào đó mà làm.

      Diệp Thanh Tuyển bóp mặt nàng, trầm giọng : “ Nàng to gan, có tin ta đày nàng vào lãnh cung ?”

      Vân Đại lập tức thu liễm lại, vội ôm kiều nhược : “ cần…”

      Miệng nàng xin tha, người ngược lại chôn sâu vào lòng .

      Diệp Thanh Tuyển càng thêm có cách nào với nàng, đành phải nặng nề vỗ mông nàng, hung tợn : “ Biết sợ tốt!”

      Sau khi vào cung, Vân Đại thường xuyên đến vấng an Mộ phi hơn.

      Mộ phi là dì của Diệp Thanh Tuyển, sở dĩ sống ở lãnh cung là do lúc trước Mộ quý phi từng ở qua.

      Chỉ là sau khi Mộ quý phi chết, nơi đây còn là nơi mà tiên đế thường xuyên nhớ đến nữa, Mộ phi là muội muội của Mộ quý phi nhưng vì vậy mà được tiên đế nhìn bằng con mắt khác.

      Tương phản với hậu cung của tiên đế, bà sống ở hậu cung nhưng cũng giống như khí vậy, bà tranh đoạt, mười năm như tưởng nhớ tỷ tỷ của mình, người khác đồn rằng tính tình bà đạm bạc chính là vậy.

      Sau khi Diệp Thanh Tuyển đăng cơ, bà từ Mộ phi trở thành Mộ thái phi.

      “ Nghe bệ hạ quyết định sắc phong con làm hoàng hậu.” Mộ thái phi .

      Vân Đại gật gật đầu, pha chút khảm khái : “ Thần thiếp theo bệ hạ nước lên thuyền lên….”

      Mộ thái phi như có điều suy tư : “ Tính tình con ngây thơ lương thiện, ở bên cạnh bệ hạ tất nhiên rất thích hợp, nhưng làm hoàng hậu, sợ là đơn giản như vậy.”

      Vân Đại nhìn về phía bà, ánh mắt bà lãnh đạm, nhìn ra bà có ý đồ gì.

      “ Kỳ thần thiếp cũng hai nhất định phải làm hoàng hậu…”

      Vân Đại thu hồi tầm mắt, lại nhàng : “ Làm phi tần của bệ hạ cũng sao, nhưng thần thiếp nếu làm phi tần của bệ hạ, hậu cung của bệ hạ thể có hoàng hậu.”

      Mộ thái phi nghe nàng lời này, trong mắt ngược lại xẹt qua tia kinh ngạc.

      nghĩ tới người luôn luôn ngoan ngoãn như Vân Đại lại ra những lời bá đạo như vậy.

      Vân Đại ban đầu cũng nghĩ mình có thể ra những lời như vậy.

      Nhưng phu quân của nàng là người phu quân thực tốt nhất đời này, dụng tâm đối đãi với nàng, nàng có thể nhìn thấy được.

      thương tiếc nàng, nàng thể làm thất vọng nữa.

      Mộ thái phi hòa hoãn : “ Ta có nghe , từ tời cố tổ, hậu cung cũng chỉ có vị Hoàng hậu, có thể thấy chuyện này cũng hiếm lạ, chỉ là…”

      Vân Đại lẳng lặng nghe bà dạy bảo, lại nghe bà : “ Hậu cung phi tần, quan trọng nhất là sinh con nỗi dõi cho hoàng thượng, con gả cho hoàng thượng gần năm, con có từng nghĩ tới vì sao đến nay con còn chưa có hài tử ?”

      Trong mắt Vân Đại lộ ra vẻ nghi hoặc.

      Mộ thái phi trong tối ngoài sáng ám chỉ điều gì, Vân Đại cũng thể hiểu được.

      Chờ đến khuya, Diệp Thanh Tuyển vất vả mới xử lý xong đống tấu chương quan trọng tồn đọng nhiều ngày qua, trở về rửa mặt liền muốn nhắm mắt ngủ.

      Tinh thần Vân Đại ngược lại cực kỳ tốt, còn ở bên tai lẩm nhẩm lầm bầm.

      hàm hồ đáp lại nàng, bỗng nhiên nghe nàng : “ Thiếp biết vì sao lúc trước thiếp chưa thể hoài thai được rồi.”

      Diệp Thanh Tuyển phản ứng chậm chạp chút, lập tức liền thanh tỉnh.

      mở mắt ra, liền nhìn thấy Vân Đại chống cằm khuôn mặt oánh nộn kề sát gối đầu của , mắt hạnh chuyên chú nhìn .

      Sắc mặt có bất luận biến hóa gì, bình tĩnh hỏi nàng: “ Vì sao?”

      Vân Đại bình thản vỗ về bụng : “ Bởi vì hài tử của thiếp có lẽ là Văn Khúc Tinh Quân chuyển thế, ngài ấy kiếp trước là thần tiên, tất nhiên thể tùy tiện đầu thai….”

      Diệp Thanh Tuyển nghe nàng bịa chuyện, thầm nhàng thở ra, cũng còn chút buồn ngủ nào.

      “ Cho nên?”

      Vân Đại : “ Cho nên ngài ấy chờ thiếp trở thành hoàng hậu rồi mới bằng lòng hạ phàm.”

      Diệp Thanh Tuyển cảm thấy ý tưởng này của nàng quá ngốc nghếch, liền chỉ ra lỗ hỏng.

      “ Theo như lời nàng , ta nếu làm hoàng đế, ngài ấy cũng muốn hạ phàm?”

      Vân Đại nhìn , lập tức á khẩu.

      Nàng bị vạch trần lời lừa mình dối người, buồn bực đá đá chăn.

      “ Thiếp nếu thể sinh con làm sao bây giờ, người bình thường làm gì, nhưng ngôi vị hoàng đế của chàng cần có người truyền nối...”

      Diệp Thanh Tuyển cùng nàng : “ Ta còn hai người huynh đệ còn sống, nếu nàng sinh được, ta liền chọn con của hai người bọn họ làm người nối dõi phải là cũng giống nhau sao.”

      “ Nàng nhàn rỗi quá cả ngày chỉ nghĩ linh tinh mấy chuyện đâu này…” nhìn nàng làm như suy tư .

      Vân Đại thấy lo lắng chút nào, liền thấp giọng : “ phải vậy đâu…”

      Nàng còn chưa hết câu cơn buồn ngủ ập đến, liền nằm trong ngực ngủ mất.

      Nàng ngủ liền ngủ, Diệp Thanh Tuyển nhìn mà phát bực.

      mới vừa rồi muốn ngủ, nàng cho ngủ, lúc này chính mình lại ngủ mất.

      trừng mắt nhìn nàng trong chốc lát, thấy nàng có phản ứng, cũng nhắm mắt lại lần nữa.

      Chỉ là đêm khuya yên tĩnh, qua nửa canh giờ, chút buồn ngủ đều có, chỉ cảm nhận được vật tỏa ra hương thơm ngào ngạt mềm mại như bông trong ngực mình.

      Vân Đại ngủ say sưa bỗng nhiên bị người nào đó xốc chăn lên.

      Diệp Thanh Tuyển ở bên tai nàng ngữ khí có chút hung ác , “ Ngủ cái gì mà ngủ, ta đè chết nàng…”

      Nàng muốn hài tử như vậy, đêm nay thành toàn cho nàng là được.

    3. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Cười ói :)))) Vân Đại có khả năng làm cho mọi người á khẩu :v
      Pana thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 84:

      Edit: Pana

      Ban đêm Vân Kiều muốn chạy trốn, bị bà tử của Lâm gia phát tay đấm chân đá đánh nàng ta thừa sống thiếu chết.

      Bà tử thấy nàng ta thoi thóp nằm đó, nghĩ chắc nàng ta sắp chết, mặc kệ nàng ta ngủ lát, ngờ ngày hôm sau mở mắt ra, người biến mất tăm.

      Lâm phủ phái người truy đuổi.

      Vân Kiều nghiêng ngả lảo đảo xông vào am ni .

      Am ni này tên là “ Thịnh Hoa Am”, khi nàng ta nhìn thấy cái tên này, cảm thấy quen thuộc.

      Chỉ là nàng ta quản được nhiều chuyện như vậy, mắt thấy từ xa có người lại đây, nàng ta trộm chui ra sau hậu viện.

      “ Ngươi là ai?”

      Tĩnh Vân sư thái đột nhiên nhìn thấy có bóng người lén lút, tiến lên xem xét.

      đợi Vân Kiều mở miệng, bên ngoài hạ nhân Lâm phủ cũng đuổi tới.

      Vân Kiều vội đè thấp thanh, ra vẻ mình là người đáng thương bị người khác đuổi đánh, thấp giọng cầu xin: “ Sư thái từ bi, cứu cứu tiểu nữ…. Tiểu nữ bị người khác lừa bán vào thanh lâu, vất vả lắm mới trốn thoát, lúc này mà bị bọn họ bắt được, mạng của tiểu nữ chắc còn mất…”

      Tĩnh Vân sư thái mày hơi nhíu, đến ngoài cửa, thấy bên ngoài quả thực có mấy người cường trán hung ác đuổi theo tới đây.

      Mấy người kia hỏi thăm vài câu, Vân Kiều dính sát vào rèm cửa, sợ mấy người trong am ni bán đứng mình.

      Cũng may mấy người kia chỉ hỏi qua loa vài câu, liền vội vã rời .

      Hai chân Vân Kiều lúc này mềm nhũn, ngã ngồi mặt đất.

      Chỉ là nàng ta ngước mắt đánh giá tên của am ni này, trong lòng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

      Đêm hôm trước Vân Đại được Diệp Thanh Tuyển khai thông tư tưởng, Vân Đại dám nhắc lại chuyện có thai trước mặt .

      Mộ thái phi sau khi gặp nàng, bộ dáng nàng vẫn vô tâm tim phổi, dường như có chuyện gì đáng để nàng bận tâm.

      Mộ thái phi bất động thanh sắc vỗ về tràng hạt cổ tay, hỏi Vân Đại: “ Mấy ngày nay nghĩ thông suốt.”

      Vân Đại quét mắt liếc nhìn bà cái, : “ Ban đầu thần thiếp cũng có chút lo lắng, nhưng thần thiếp với bệ hạ còn trẻ, luôn lo lắng mong mỏi như vậy cũng tốt, trời thương trời ban, mà trời thương cũng thể cưỡng cầu, việc này có gấp cũng làm được gì.”

      Vân Đại là người giỏi dối, cũng là người giỏi dụ dỗ người khác.

      Mộ thái phi chân trước gieo xuống trong lòng nàng hạt giống nghi ngờ nàng thể mang thai, sau lưng Diệp Thanh Tuyển liền dụ dỗ nàng, để nàng đem chuyện này ném ra sau đầu.

      Mộ thái phi lại : “ Mấy ngày nữa con bồi ta Thịnh Hoa Am dâng hương cầu phúc, lúc đó ta có thể vì con xin lá bùa cầu bình an mong con nhanh chóng có hài tử.”

      Vân Đại tự nhiên vui vẻ mà đồng ý.

      Chuyện này quyết định ngày , cách ngày Diệp Thanh Tuyển cố ý tới nơi ở của Mộ thái phi dạo vòng.

      “ Nghe Thái phi muốn Thịnh Hoa Am dâng hương?” Diệp Thanh Tuyển hỏi.

      Mộ thái phi : “ Đúng vậy, Hoàng hậu cũng , cũng vì nàng cầu hài tử.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Hoàng hậu .”

      mặt Mộ thái phi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

      Diệp Thanh Tuyển lại cũng bà : “ Sau này Thái phi nên ở trước mặt Hoàng hậu những chuyện đâu đó.”

      Mộ thái phi chậm rãi lộ ra nụ cười nhạt: “ Nhanh như vậy lấy oán trả ơn sao?”

      Diệp Thanh Tuyển nghe lời này của bà, ràng muốn chỉ trích .

      Người tiếp ứng nhập kinh chính là người dì này của , có thể , có người dì này, cũng ở đây ngồi lên vị trí này.

      “ Trẫm phải là người lấy oán trả ơn.”

      ngước mắt cũng nhìn về phía Mộ thái phi.

      Con ngươi mảnh đen tối thâm trầm, còn Mộ thái phi là tĩnh lặng gợn sóng.

      Hai người tuy có quan hệ huyết thống, nhưng so với người dưng còn xa lạ hơn.

      Diệp Thanh Tuyển xong lời này liền đứng dậy rời .

      Mộ thái phi nhìn theo bóng dáng , bàn tay nhàng lần tràng hạt, biết bà nghĩ gì.

      “ Thái phi, Hoàng hậu , chúng ta còn ?” Cung nhân thấp giọng hỏi.

      Mộ thái phi thở dài: “ Tất nhiên là , mấy ngày gần ta có chút nhớ tỷ tỷ, nên đến đó vì tỷ tỷ cầu nguyện vài ngày.”

      Buổi tối Vân Đại nhớ đến chuyện này, khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.

      “ Mộ thái là dì của chàng, nhưng thiếp cảm thấy chàng quan tâm đến bà cho mấy.”

      Diệp Thanh Tuyển xem sách, nghe được Vân Đại hỏi chuyện, cũng ngẩn đầu lên : “ Như thế nào mới tính là quan tâm?”

      Vân Đại hơi có chút khó hiểu,: “ Bà chỉ là người thân của chàng, lúc chàng tuổi đáng thương là ân nhân cứu mạng chàng, chàng thế nhưng cảm tạ bà?”

      Diệp Thanh Tuyển nghe được lời này chậm rãi đặt quyển sách xuống, nghi hoặc nhìn nàng : “ Nàng nghe ai ?”

      Vân Đại phát giác phát ra điều gì đó, liền chậm rãi ngậm miệng lại.

      Vân Đại bị nhìn chằm chằm đến lông tơ đều phải dựng đứng lên, vội thấp giọng : “Lúc trước phụ hoàng vì chàng tứ hôn cho thiếp nghe…”

      “ Chàng khi còn đáng thương, mùa đông đủ ấm phải vào chuồng dê ôm dê ngủ.”

      Lúc nàng đến chuyện này, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

      Diệp Thanh Tuyển đột nhiên bị nàng ra hoàng cảnh bi thảm của mình lúc , cũng kịp phòng bị.

      “ Bất quá chàng đừng hiểu lầm, thiếp phải vì thấy chàng đáng thương nên mới gả cho chàng đâu.”

      Vân Đại vẫn luôn dám đề cập đến vấn đề này, sợ lại hiểu nhầm, đến lúc đó nàng lại vắt óc nghĩ cách dỗ khổ.

      Diệp Thanh Tuyển trầm mặc lát, cũng có quá mức để ý.

      Ruốt cuộc những chuyện xảy ra trong quá khứ, muốn giấu cũng giấu được.

      “ Nàng thương cảm ta, vì sao phải gả cho ta?” suy tư nhìn nàng.

      Vân Đại lập tức lộ ra biểu tình mờ mịt.

      Chẵng lẻ nàng sai rồi.

      Nàng hẳn là nên thương cảm , nên mới gả cho ?

      “ Nhiều người đáng thương như vậy, nhưng lớn lên được mấy người vừa tuấn tú lại đáng thương.” Vân Đại chọn câu trả lời chung chung đáp lại .

      Diệp Thanh Tuyển biết được mình đừng mong nghe được đáp án nào vừa lòng từ nàng.

      Nếu theo như nàng , phải nên cảm ơn Lý thị khi còn đánh vào mặt , bằng vừa xấu vừa đáng thương, còn người nào muốn gả cho ?

      Diệp Thanh Tuyển càng nghĩ càng bực, lại ném quyển sách trong tay xuống, buông màn buộc Vân Đại chèo thuyền với mình.

      có Vân Đại làm bạn, hôm sau Mộ thái phi mình tới Thịnh Hoa Am.

      Tĩnh Vân sư thái quen với việc bà thường tới đây thắp hương cầu nguyện, thấy bà tới liền tự giác cho những người khác lui xuống, chỉ để lại mình Thái phi ở bên trong.

      Mộ thái phi quỳ xuống niệm đoạn kinh phật, Vân Kiều trốn ở sau mành đánh giá bà.

      Cái tên Thịnh Hoa Am này, Vân Kiều cũng có chút ấn tượng.

      Nơi này là nơi thái phi thường lui tới nhất mỗi khi xuất cung.

      Đời trước Vân Kiều là thiếp của Tam hoàng tử, vì lấy lòng đối phương, liền nghĩ mọi cách tìm hiểu những người có quan hệ với .

      Nàng ta biết Tam hoàng tử chỉ còn duy nhất người thân ở trong cung, đó là dì Mộ phi.

      Kỳ quái nhất là, mối quan hệ của Tam hoàng tử cùng dì tốt, thậm chí khi Vân Kiều còn sống, mối quan hệ của bọn họ chuyển biến xấu.

      Sau đó, trong cung truyền ra lời đồn Mộ phi ở bên ngoài có gian phu, Vân Kiều lại dám hỏi thăm.

      Vân Kiều lúc này đứng sau mành, thầm nghĩ ông trời đối xử với nàng ta cũng tệ.

      Nàng ta cho rằng mình xong đời rồi, ngờ ông trời còn cho nàng ta cơ hội để trở mình.

      Đời này có rất nhiều việc xảy ra giống với đời trước.

      Vân Kiều biết do mình trùng sinh ảnh hưởng đến số việc nào đó, thế cho nên Mộ phi biến thành Mộ thái phi, mà chuyện đối phương có gian phu đến nay còn chưa bại lộ hay .

      Nhưng chuyện này đối với Vân Kiều mà , đúng là cơ hội tốt để nàng ta xoay người.

      “ Ngươi muốn ở đó rình coi bao lâu nữa?”

      Mộ thái phi dừng lại, dư quang nhàn nhạt liếc tới, hiển nhiên sớm biết phía sau mành có người nhìn trộm mình.

      Vân Kiều nghe vậy liền chậm rãi ra.

      Mộ thái phi nhìn thấy nữ tử xa lạ, nghi ngờ nhìn nàng ta.

      “ Thái phi nương nương, tiểu nữ biết người nhưng người biết tiểu nữ, nhưng lần này tiểu nữ đến đây là để giúp người.”

      Vân Kiều quỳ xuống đệm hương bồ bên cạnh Mộ thái phi, chậm rãi .

      Mộ thái phi : “ Giúp ta?”

      Vân Kiều thấy bà tin như trong dự liệu, lại : “ Tiểu nữ biết được bí mật của Thái phi, cũng biết được Thái phi cùng Huyền Diệu hầu có tư tình với nhau.”

      Mộ thái phi nghe vậy giật mình, mắt nhìn Vân Kiều quả thực nhiều hơn tia kinh ngạc.

      Vân Kiều thầm nhàng thở ra,: “ Tiểu nữ còn biết, bao lâu nữa, tân hoàng phát ra bí mật này, giết Huyền Diệu hầu.”

      Vì để đối phương tin tưởng, Vân Kiều dùng ít chuyện xảy ra ở đời trước với Dạ Cảnh Hành lại cho Mộ thái phi nghe.

      Mộ thái phi nghe nàng ta đến việc luân hồi chuyển thế, màu mắt hơi trầm xuống, nhưng bất động thanh sắc : “ Những điều ngươi đều là ?”

      Vân Kiều : “ Những điều tiểu nữ đều là , tiểu nữ còn ít chuyện bí mật râu ria khác, có lẽ thái phi có hứng thú, nhưng có thể đem những chuyện này cho người nghiệm chứng để xem những lời tiểu nữ hay là .”

      Mộ thái phi nhìn về phía nàng ta.

      Vân Kiều như thế nào cũng thể nghĩ tới, những chuyện râu ria đó của nàng ta chính là điểm mấu chốt để Mộ thái phi tin tưởng nàng ta.

      “ Đời trước lúc tân hoàng vẫn còn là Tam hoàng tử, phát ra di thể của mẫu phi , kỳ mẫu phi căn bản có bị lửa thiêu thành tro tàn mà bị người khác giấu , giấu ở hậu cung”

      Mộ thái phi : “ Ngươi phải nằm mơ chứ? Tỷ tỷ ta chết hơn hai mươi năm, cứ cho là di thể bị lửa thiêu thành tro, cũng sớm thối rửa hết rồi.”

      Vân Kiều : “ Tất nhiên là có người đem di thể của Mộ quý phi giấu trong hầm băng.”

      Cho nên vì sao đời này chuyện đó vẫn chậm chạp có người phát ra, có lẽ là do có số chi tiết bị người khác thay đổi.

      Mộ thái phi nghi ngờ : “ Ngươi trước khi trọng sinh ngươi là thị thiếp của tân hoàng, lại ta có gian phu, còn di thể của tỷ tỷ ta bị lửa thiêu thành tro, lại còn biết nơi giấu di thể…. Ngươi quả thực là người trọng sinh?”

      Vân Kiều gật gật đầu, chỉ là nghĩ kiếp trước cùng kiếp này, có rất nhiều chuyện nàng ta cam lòng nên càng thêm cảm thấy mờ mịt.

      “ Tiểu nữ giờ cũng dám mơ tưởng điều gì lớn lao, tiểu nữ chỉ hi vọng mình sống sót tốt mà thôi….”

      Mộ thái phi nghe vậy bỗng dưng cười lạnh,: “ Ngươi nếu muốn sống sót, sao tìm nơi nào đó sống tốt lần nữa, ngươi tiếc đem những chuyện cơ mật này cho ta biết, bất quá muốn bám lên cành cao là ta mà thôi.”

      Vân Kiều bị bà ta vạch trần, cũng có phản bác.

      Mộ thái phi hỏi nàng ta: “ Ngươi Huyền Diệu hầu chết, sao?”

      Vân Kiều rất tự tin : “ Nương nương có lẽ biết, số mệnh là thứ rất khó thay đổi, đời trước tân hoàng vẫn là Tam hoàng tử nhân sinh mấy thuận lợi, cho nên những chuyện đó sớm xảy ra, mà đời này, biết vì sao xảy ra chuyện gì, tuy những chuyện đó chưa xảy ra, nhưng sớm muộn cũng xảy ra.”

      “ Chỉ cần nương nương giúp tiểu nữ, tiểu nữ cũng có thể giúp nương nương.”

      Trọng sinh lại đời, đó là át chủ bài lớn nhất của Vân Kiều.

      Mộ thái phi : “ Chuyện này cũng có gì, bất quá ta ra có thể giúp ngươi giải quyết quẫn cảnh trước mắt.”

      Vân Kiều thấy bà ta cuối cùng cũng có ý tứ muốn giúp mình, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

      Mộ thái phi bỗng nhiên rút cây trâm hoa đầu xuống, có nửa phần chần chờ đâm trúng mi tâm Vân Kiều.

      Vân Kiều hét lên tiếng, ngã xuống mặt đất, sống chết.

      Mộ thái phi thu hồi tay, chậm rãi lau khô vết máu trâm cài.

      “ Ta đứa này như thế nào lại đổi tính rồi, theo như tính tình , làm việc càng nên hạ thủ lưu tình như vậy….”

      Bà ta rũ mắt đánh giá liếc nhìn Vân Kiều cái, trong lòng dường như hiểu .

      Nếu nàng ta thực trọng sinh, người đời trước làm bạn bên người Diệp Thanh Tuyển là Vân Kiều chỉ là nữ nhân tham lam ác độc mà thôi.

      vốn là người máu lạnh vô tình, tâm lạnh như đá, sớm đối với người dì này động thủ cũng có gì kỳ quái.

      Nhưng đời này, bên cạnh lại có nữ tử ngốc kiều mềm mại ấm áp làm bạn.

      Trong lòng trong mắt điều là hình bóng của nữ tử kia, làm việc cũng chừa cho người khác vài phần đường sống.

      Có thể thấy nam nhân nếu như có ràng buộc, làm việc còn lưu loát ngoan tuyệt nữa, ngờ vì nàng mà lại chừa cho người dì này con đường sống.

      Mộ thái phi đem cây trâm cài lại tóc, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

      Nhưng loại tình thân phải là loại mà bà ta muốn.

      đối với nữ tử kia ôn nhu mật ái, cũng phải là điều nên làm.
      nguyễn ngọc nhi, AikoNguyen, hoakun5 others thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 85:

      Edit: Pana

      Mộ thái phi hồi cung, có cung nữ tiến lên : “ Thái phi, Huyền Diệu hầu cầu kiến, đợi Thái phi nửa canh giờ.”

      Mộ thái phi nhớ tới lời Vân Kiều , liền : “ với Hầu gia ta hôm nay thân thể khỏe, tiện gặp khách, ngươi với ngày mai hãy đến.”

      Lúc này cung nữ mới lĩnh mệnh lui xuống.

      Kỷ Niên Quan nghe xong, quả thực cách ngày, gấp gáp chờ nổi muốn tiến cung gặp Mộ thái phi.

      Mộ thái phi tiếp kiến , phác giác mặt mày hồng hào, hình như có chuyện gì đó rất cao hứng.

      Kỷ Niên Quan hai tay dâng lên chiếc hộp đen nhánh, thấp giọng : “ Trong này chính là băng tiên thảo, Thái phi sai cung nhân làm thành thuốc, có thể trị được chứng thương hàn người Thái phi.”

      Thứ này chính là thứ Thanh Phỉ dùng để đổi điều kiện với Kỷ Niên Quan.

      Thanh Phỉ thập tử nhất sinh mới tìm được, nhưng ngờ lại được đưa tới tay Mộ thái phi.

      Mộ thái phi thậm chí thèm nhìn lấy cái, chỉ bảo đặt bàn , ánh mắt dừng lại người Kỷ Niên Quan.

      “ Ngươi là có tâm…”

      Kỷ Niên Quan ôn nhu : “ Cùng thái phi quen biết nhiều năm, hẳn nên vì thái phi làm điều gì đó.”

      Mộ thái phi lại : “ Việc của ta và ngươi, bị người khác biết được.”

      Kỷ Niên Quan nghe vậy giật mình, sau đó chấn động , “ Này…..Giữa chúng ta có chuyện gì sao?”

      Mộ thái phi biểu tình đạm bạc tự nhiên nâng chung trà lên, giọng : “ Ngươi thích ta nhiều năm, phải sao?”

      Tấm màng giấy mỏng manh chỉ vì câu của bà mà bị đâm thủng cách dễ dàng.

      Kỷ Niên Quan mặt hơi nóng, bỗng dưng đứng lên, dùng hết sức muốn cho người khác thấy bộ dáng trung tâm của mình, “ Loại lời đồn này tất cả đều là do người khác hưu vượn, mặc dù… mặc dù ta thích Thái phi, nhưng chỉ là bên tình nguyện mà thôi….”

      cũng nghĩ gây thêm cho nàng bất kỳ phiền toái nào, giúp nàng đó là can tâm tình nguyện.

      “ Như thế nào chỉ có mình ngươi cam tâm tình nguyện?”

      Thanh lãnh đạm của Mộ thái phi đánh gãy lời .

      Kỷ Niên Quan nhìn nàng, thể tin được.

      Mộ thái phi chậm rãi ngước mắt, khuôn mặt đẫm nước mắt pha chút thẫn thờ: “ Ta nếu trong lòng có ngươi, mấy năm qua sao có thể đem hết tất cả mọi chuyện đều cho ngươi biết, đời này, người ta tin tưởng nhất chỉ có ngươi, ngươi cho rằng vì sao ta phải làm như vậy.”

      Kỷ Niên Quan càng thêm khiếp sợ.

      “ Nàng…”

      Vẻ mặt bà càng thêm ôn nhu, lại : “ Ta biết chuyện này nên ra, ta giờ là Thái phi, càng thể truyền ra lời gièm pha, cho nên…”

      Bà chậm rãi tới trước bàn, đem hai ly rượu sớm chuẩn bị tốt bưng lên, cùng Kỷ Niên Quan : “ Uống xong ly rượu này, chúng ta nên gặp nhau nữa.”

      Kỷ Niên Quan lòng đầy nghi ngờ đánh giá bà,:“ Ngưng Vi…”

      gọi tên bà, những chuyện cũ trước kia chậm rãi lên trong đầu.

      Nguyên lai người nên ái mộ nhiều năm, thế nhưng trong lòng nàng cũng có .

      “ Kỷ ca ca, đây là lần cuối cùng muội gọi huynh… như vậy.” Mộ thái phi .

      Bà vừa xong muốn đem ly rượu trong tay uống cạn.

      Kỷ Niên Quan bỗng dưng bắt được cổ tay bà, cùng bà : “ Thân thể nàng tốt, nên uống rượu…”

      Biểu tình càng thêm phức tạp, thở dài tiếng, liền đem ly rượu của Mộ thái phi uống hơi cạn sạch.

      Sau khi uống xong ly rượu sửng sốt hồi lâu, lại : “ Ta cùng nàng đời vô duyên, nhưng ta đối với nàng là tình…”

      Mộ thái phi : “ Ta biết.”

      Kỷ Niên Quan còn muốn thêm nữa, bụng cảm nhận được trận đau nhức.

      Mộ thái phi nhìn gắng gượng chống tay lên mặt bàn, sắc mặt trắng bệch, trong mắt xẹt qua tia thương tiếc.

      “ Ta … ta cũng đoán được nàng hạ độc trong ly rượu của mình, nàng…. Nàng thế nhưng lại ngốc như vậy….”

      Kỷ Niên Quan lại : “ Ngưng Vi, đời này ta xin lỗi nàng, nàng hãy sống cho tốt…”

      Mộ thái phi quỳ gối trước mặt , thấy khóe miệng trào ra máu tươi, lấy khăn tay nhàng giúp lau .

      “ Kỷ ca ca, kiếp sau chúng ta đừng nên gặp nhau.” Bà thấp giọng .

      Kỷ Niên Quan bỗng nhiên bắt lấy cổ tay bà, giật giật khóe miệng, gian nan đem bàn tay đặt lên tay của Mộ thái phi, mười ngón tay đan vào nhau.

      “ Nếu thực có kiếp sau, ta tất nhiên như đời này nhát gan bỏ lỡ nàng…”

      Mộ thái phi thấy nắm chặt tay mình buông, thẳng đến khi hơi thở yếu dần.

      Bà đợi lát, chắc chắn chết, lúc này mới chậm rãi rút bàn tay ra.

      Bà thở dài : “ Ngươi càng già càng ngốc mà…”

      Bà bất quá vì ngừa vạn nhất, trong hai ly rượu đều hạ độc.

      Cho nên mặc kệ uống ly nào, đều chết.

      “ Ngươi biết quá nhiều chuyện của ta…. Chỉ khi ngươi chết, ta mới có thể hoàn toàn an tâm.”

      Khi bà nghe được Vân Kiều Huyền Diệu hầu chết, bà liền đoán được, trước khi Vân Kiều trọng sinh, Kỷ Niên Quan tất nhiên là chết trong tay bà.

      cho cùng, ai có thể hiểu bà bằng chính bản thân bà.

      Kỷ Niên Quan chết ở trong cung của bà, bà cũng giấu giếm.

      Đợi sau khi tin tức truyền , mọi người đều thực khiếp sợ.

      Mộ thái phi mình biết chuyện này, nhưng Diệp Thanh Tuyển vẫn hạ chỉ giam lỏng bà ta ở lãnh cung.

      Mộ thái phi chờ Diệp Thanh Tuyển đến gặp mình, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống.

      “ Dì.”

      Diệp Thanh Tuyển vẫn như thường gọi bà tiếng dì.

      Mộ thái phi : “ Cảm ơn hoàng thượng vẫn nguyện ý gọi ta tiếng dì.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Dì cần cảm tạ, có dì, có trẫm ngày hôm nay.”

      Mộ thái phi nghi ngờ nhìn : “ Hoàng thượng đều biết?”

      Ban đầu bà còn thể khẳng định, nhưng hôm nay thấy chuyện với bà cảm thấy có gì ngạc nhiên, trong lòng càng thêm khẳng định.

      Vị tân hoàng trước mắt này đều biết quá khứ bà làm những gì.

      Diệp Thanh Tuyển quét mắt liếc nhìn bà cái, : “ Thái phi còn nhớ Lý thị?”

      Mộ thái phi : “ Ta nhớ, bà ta là dưỡng mẫu của hoàng thượng, lúc trước người được đưa tới Diệp phủ, bà ta cũng vừa mới sinh xong cái thai chết, hoàng thượng đúng lúc cũng là nam hài, bà ta liền đem hoàng thượng thành thế thân của đứa bé kia, đối với người hết mực thương.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Xác thực là như thế, chỉ là sau khi dưỡng phụ trẫm nhập kinh có gặp riêng Thái phi, hơn nữa đem thân thế của Trẫm cho Thái phi biết, đường về gặp phải đạo tặc, bị ngộ sát.”

      Mộ thái phi biết tất nhiên tra ra được cái gì đó, cũng thừa nhận : “ Là ta cho người giết người diệt khẩu, tỷ tỷ có ân với , cho mạng cùng gia tài đồ sộ, vì tỷ tỷ mà chết đó là vinh hạnh của .”

      Diệp Thanh Tuyển nghe chính miệng bà thừa nhận, lòng khỏi càng thêm trầm.

      “ Sau khi dưỡng phụ chết, tính tình Lý thị đại biến….”

      Diệp Thanh Tuyển chậm rãi nhớ lại những chuyện qua.

      Đó là từ sau khi dưỡng phụ chết, Lý thị liền phát tiết những uất hận chán ghét hết lên người Diệp Thanh Tuyển.

      Khi tám tuổi, Lý thị bỗng nhiên thay đổi chủ ý muốn giết chết .

      Đúng lúc ấy, có hai nam tử mặc y phục màu xanh từ kinh thành tới cứu .

      Lý thị ngược lại chết.

      Chỉ là trước khi bà ta chết, vẫn bóp chặt cổ Diệp Thanh Tuyển ở bên tai thấp giọng với , bà ta có chết, cũng thể kê cao gối mà ngủ ngon được.

      Bởi vì lúc trước Mộ phi với bà ta: Là Diệp phụ sợ bà ta thể chuyên tâm chiếu cố cho Diệp Thanh Tuyển tốt, cho nên mới nhẫn tâm hại chết đứa con do Lý thị sinh ra.

      Lúc này Lý thị mới phát điên, đối với Diệp Thanh Tuyển hận thấu xương.

      “ Cho nên… Mặc dù ta chết, quãng đời còn lại có ai thương tiếc cho ngươi, tất cả mọi người đều chỉ muốn lợi dụng ngươi, hiểu tiểu súc sinh…”

      Lý thị trước khi chết với Diệp Thanh Tuyển câu cuối cùng như vậy.

      Mộ thái phi nghe xong chuyện này ngược lại cười, “ Xác thực như thế, nghĩ đến Lý thị trước khi chết lại bán đứng ta.”

      “ Tỷ tỷ là người hoàn mỹ như vậy, lại sinh hạ nhi tử cho nam nhân kia, làm người khác cảm thấy bất bình.

      Ta cũng vì nể tình tỷ tỷ mới nguyện ý vì hoàng thượng hao tổn tâm cơ, nếu cho hoàng thượng chịu nhiều đau khổ, hoàng thượng sao có thể ngoan ngoãn nghe lời ta , trở lại kinh thành, giải quyết hết những kẻ kia.”

      Bà ta biết mình có bản lĩnh tự báo thù, lại sợ bị người khác phát thi thể của Mộ quý phi, vẫn luôn mình mà sống.

      Mộ thái phi : “ Nếu hoàng thượng biết, bằng ta cho người nghe vài chuyện mà hoàng thượng còn chưa biết.”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn về phía bà.

      “ Mẫu phi của người năm đó xác thực là bị Tưởng quý phi và Trần hoàng hậu hãm hại, nhưng trận hỏa hoạn kia phải là do bọn họ phóng, nhưng bọ họ là hung thủ gián tiếp hại tỷ tỷ.”

      Bà ta bình tĩnh : “ Tỷ tỷ là người tốt nhất đời này…”

      Khi các nàng còn , bà là thứ nữ, tỷ tỷ là đích nữ, nhưng tỷ tỷ chưa từng xem thường bà, ngược lại thương chăm sóc hết lòng, ngại khó khăn, khắp nơi đều muốn che chở cho bà.

      “ Ngoại tổ phụ của người mất sớm, Mộ gia còn người nào chống đỡ, nhưng người hẳn biết, ngoại tổ phụ của người là người hà khắc cỡ nào.

      Khi chuyện tỷ tỷ bị hãm hại cùng thị vệ gian díu, có người nào nghĩ đến tỷ tỷ chết.

      Nhưng ngoại tổ phụ của người lại kiên trì cho người mang rượu độc vào cung, muốn tỷ tỷ ấy lấy cái chết để chứng minh trong sạch của mình.”

      Kết quả hiển nhiên là, Mộ quý phi chết.

      Tỷ tỷ uống ly rượu độc kia.

      “ Tỷ tỷ , tỷ tỷ hoài nghi tình cảm của tiên đế đối với mình, chỉ là bệnh đa nghi của tiên đế quá nghiêm trọng, chỉ khi tỷ tỷ chết, tiên đế chịu đả kích, mới có thể đem tình cùng áy náy với tỷ ấy hoàn toàn tiếp nhận hoàng thượng…”

      Cho nên trận hỏa hoạn năm đó là do chính tay bà phóng hỏa.

      Mộ thái mặt đầy nước mắt, chỉ cảm thấy buồn cười: “ Tỷ tỷ vì người mà trả giá bằng chính tính mạng mình, cho nên ta cho phép người nhân từ nương tay với bất kỳ kẻ nào!”

      “ Hoàng thượng giờ vì sao ta phải làm những chuyện đó để mài giũa người sao?”

      Đoạn chuyện cũ này xác thực Diệp Thanh Tuyển biết.

      cùng mẫu phi của mình đời này chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng qua câu.

      cũng cảm nhận được thứ tình cảm được người thân quý cùng thương tiếc, muốn đồng cảm với Mộ thái phi là việc rất khó.

      Cho nên có thể vì mẫu phi của mình trả thù, nhưng so với kết quả mà Mộ thái phi muốn cách nhau quá xa.

      Trần hoàng hậu bị tức chết.

      Tưởng quý phi chết tay tiên đế.

      Mà tiên đế… Sau khi chết vào hoàng lăng, nguyện vọng duy nhất đó chính là muốn Mộ quý phi làm bạn với mình, nhưng bên cạnh tiên đế lại là Trần hoàng hậu và Tưởng quý phi.

      Dù vậy, Mộ thái phi khó lòng mà giải hận được.

      Bà hận thể để cho Diệp Thanh Tuyển đem bọn họ thiên đao vạn mã.

      Diệp Thanh Tuyển thu lại cảm xúc, hỏi bà: “ Thái phi đến tột cùng muốn làm cái gì?”

      Mộ thái phi nghe được câu hỏi của , cảm xúc lập tức bình tĩnh lại.

      Bà biết được tận lực.

      có thể chịu đựng được bà cho đến nay, chính là nể tình tỷ tỷ của bà mà thôi.

      Nhưng bà căn bản cần điều đó.

      Mộ thái phi : “ Hoàng hậu thích hợp với hoàng thượng, nàng có thể ảnh hưởng đến người, ta lại muốn nhìn thấy người cùng phụ hoàng của người giống nhau cùng đức hạnh.”

      Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên nghe bà nhắc tới Vân Đại, sắc mặt vẫn bình tĩnh gợn sóng.

      “ Thái phi cho rằng trẫm vì người khác mà làm tổn thương nàng?”

      Mộ thái phi cười cười, : “ Người khác đương nhiên thương tổn được nàng, nhưng chính người có thể. Bằng , hoàng thượng cho rằng vì sao ta lại với hoàng thượng nhiều lời vô nghĩa đến như vậy…”

      Bà cũng muốn lấy mạng của Vân Đại, chỉ cần nàng rời khỏi hoàng đế mà thôi.

      Diệp Thanh Tuyển tựa như nghĩ tới cái gì, sắc mặt hơi trầm xuống.

      Mộ thái phi nháo ra chuyện lớn như vậy, chỉ muốn chia cách với Vân Đại mà thôi.

      Mộ thái phi thấy vội vàng rời , liền biết được đoán được mục đích của mình.

      Bà thấp giọng nỉ non : “ Tỷ tỷ, con của tỷ nhất định phải con đường độc này, tỷ vui sao….”

      Bà xoay người hướng đến hậu viện, mở ra gian mật thất.

      Tiên đế sủng ái Mộ quý phi, đối với Mộ quý phi muốn gì được nấy.

      Mộ quý phi nhất thời tùy hứng muốn ở hậu viện đào cái hầm chứa băng, có thể bảo quản thức ăn, mùa hè lại dễ dàng lấy băng để sử dụng.

      Mộ quý phi như thế nào cũng nghĩ tới, sau khi mình chết, thân thể bà lại được muội muội của bà giấu ở đây.

      Mộ thái phi biết được nơi này sớm hay muộn gì cũng có người phát .

      Nhưng trước khi điều ấy xảy ra, bà còn có thể gặp mặt tỷ tỷ thêm vài lần.

      Vân Đại bên này, Trường Túc ma ma vừa mới bắt được cung tì lén lút đến đưa chè.

      Cung tì kia quỳ xuống khóc lóc kể lể cầu xin tha thứ, sắc mặt Vân Đại càng thêm khó coi.

      Trong lòng Trường Túc ma ma cảm thấy tốt.

      Bà chiếu cố Vân Đại lâu như vậy, đối với tính tình của Vân Đại bà quá hiểu.

      Vân Đại luôn là người khoan dung.

      Nàng hiếm khi so đo với ai việc gì, cũng rất hiếm khi tức giận.

      Cho dù lúc trước Diệp Thanh Tuyển giận nàng, đối xử lạnh lùng với nàng, nàng cũng mặt dày mày dạn đến gần nịnh nọt dỗ đến khi hết giận mới thôi.

      Lúc trước nàng có qua với Diệp Thanh Tuyển, nếu nàng tức giận, cực kỳ khó dỗ.

      Lời này người khác tin, Trường Túc tin.

      “ Còn câm mồm?” Trường Túc ma ma lạnh lùng liếc mắt nhìn cung nữ kia cái.

      Cả người cung nữ run run.

      Vân Đại lại phất tay ngăn Trường Túc ma ma lại.

      “ Ý của ngươi là, bệ hạ vẫn luôn cho ta uống thuốc tránh thai?”

      Cung nữ gật đầu : “ Nương nương tin có thể hỏi Xuân Hỉ tỷ tỷ...”

      Xuân Hỉ khi còn ở phủ Thái tử, là nha hoàn hầu hạ đồ ăn thức uống cho Vân Đại.

      Vân Đại sai người gọi Xuân Hỉ tới, Xuân Hỉ sau khi nghe xong lại cực kỳ kinh ngạc: “ Nương nương, này... Đây là chuyện lúc trước...”

      Diệp Thanh Tuyển sớm ra lệnh cho nàng ta ngừng cho nương nương uống thuốc tránh thai, nàng ta thực hôm nay vì sao Vân Đại lại nhắc đến chuyện này.

      Vân Đại nghe được đáp án mình muốn nghe, liền cho các nàng lui ra ngoài.

      Cung nữ kia ra khỏi đại điện liền nhàng thở ra hơi, muốn từ cửa sau rời , lại bị Trường Túc ma ma cho người đuổi theo, trói lại.

      Trường Túc ma ma : “ Đem nàng ta giao cho người bên cạnh bệ hạ, bọn họ biết mình phải làm gì.”

      Chuyện đến nước này, bà cũng giúp được gì cho vị tân hoàng kia.

      Diệp Thanh Tuyển còn chưa đến cung của Vân Đại, đường liền gặp mấy thái giám áp giải cung nữ kia.

      Đợi thái giám đem lời Trường Túc ma ma lại với , sắc mặt đen như đáy nồi.

      Cung nữ hai chân run rẩy, thấp giọng : “ Hoàng thượng, cái gì nô tỳ cũng biết, nô tỳ đều nghe theo lệnh của Mộ thái phi.”

      Diệp Thanh Tuyển lạnh lùng : “ Đem cung nữ này kéo xuống, đánh chết.”

      tất nhiên biết cung nữ này chỉ là quân cờ bị Mộ thái phi lợi dụng mà thôi.

      Chỉ là cung nữ này dám cả gan ở trước mặt Hoàng hầu bịa đặt dối, mưu hại thiên tử, đánh chết quá tiện nghi cho nàng ta.

      Chờ đến khi tới cung của Vân Đại, trong cung mảnh yên tĩnh, nhìn ra điều gì khác thường.

      Diệp Thanh Tuyển tiến vào thiên điện, lúc này mới nhìn thấy Vân Đại.

      Vân Đại đứng trước cửa sổ tu bổ bồn hoa, ánh nắng chiếu lên gương mặt nàng, giống như phủ lên tầng kim sa sáng bóng, nhìn nàng quá chân .

      Diệp Thanh Tuyển đến bên cạnh nàng, cùng nàng : “ Lễ bộ chuẩn bị tốt văn điển sắc phong...”

      Vân Đại rũ mắt : “ Thiếp thay đổi chủ ý rồi, muốn làm Hoàng hậu nữa.”

      Diệp Thanh Tuyển đoán ra tâm tư của nàng, dừng chút lại : “ Vậy trước mắt để nàng làm Quý phi cũng tốt...”

      Vân Đại để kéo trong tay xuống, xoay người vào tẩm điện, cùng Diệp Thanh Tuyển : “ Bệ hạ vẫn nên về .”

      “ Đại Đại....”

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng như vậy bực mình, bắt lấy cổ tay nàng.

      Vân Đại tránh được, trong mắt lập tức phủ thêm tầng hơi nước.

      “ Chàng cho ta uống thuốc tránh thai, lại chưa bao giờ cho ta biết, phải ?”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển hơi cương cứng : “ Tình huống khi đó cùng lúc này khác nhau, ta bất quá chỉ nghĩ để nàng lo lắng quá nhiều...”

      Huống hồ biết được nàng thực muốn có con, cũng lặng lẽ ra lệnh ngừng thuốc.

      Vân Đại nghĩ mình nổ lực vì muốn sinh cho đứa con, quả thực mặt mũi phủ Tễ quốc công bị nàng ném tới tận đâu rồi.

      Nàng giật tay ra, mím môi : “ Ta giờ muốn làm Hoàng hậu cũng muốn làm Quý phi, sáng sớm ngày mai ta muốn xuất cung về nhà.”

      Diệp Thanh Tuyển nhẫn nhịn : “ Nàng quên rồi sao, nàng gả cho ta, nơi này mới chính là nhà của nàng.”

      Vân Đại bị cho cứng họng.

      Nàng biết được có cãi nhau mình cũng cãi lại , chỉ là trong lòng bực bội, cùng : “ Quan trọng là bây giờ ta rất chán ghét khi nhìn thấy chàng, chàng cút ra ngoài cho ta!”

      Diệp Thanh Tuyển lập tức nhíu mày: “ Nàng sao chịu thông cảm cho ta...”

      Vân Đại thấy vẫn muốn lại gần mình, tóm được cái ly uống trà ném qua.

      ngờ nàng lại ném chuẩn như vậy, vốn định ném ra ngoài để phát tiết, hù dọa để rời , nhưng lại ném trúng trán .

      Cái ly là đồ tốt rắn chắc, cái trán cũng vậy, hai bên va chạm, phát ra thanh lớn, cái ly rơi xuống đất, vỡ tan tành.

      Diệp Thanh Tuyển bị ném trúng, sắc mặt tốt.

      Vân Đại rưng rưng : “ Ta vì sao phải thông cảm, chàng ta !”

      Diệp Thanh Tuyển muốn cùng nàng giằng co, đành phải trầm xoay người rời khỏi tẩm điện.

      Người tuy rồi, tưởng tượng đến việc Vân Đại có thể lén rời khỏi cung, liền gọi thị vệ đến, đem cung điện của Vân Đại bao vây chặt chẽ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :