1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 79:

      Edit: Pana

      Thư sinh phong lưu sở dĩ phong lưu, tất nhiên bởi vì quây quanh là những mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm.

      Nhưng tiểu thư điêu ngoa này đối với , có ý nghĩ khác.

      Thời điểm bần cùng nghèo túng, chỉ bằng gương mặt này của có thể chinh phục được thiên kim điêu ngoa nhất vùng nhà viên ngoại.

      Sau đó điêu ngoa tiểu thư ở trước mặt biến thành con mèo ngoan ngoãn nghe lời, cùng thư sinh hồng tụ thêm hương, còn cho tiền bạc, trợ giúp vào kinh ứng thí.

      Cho nên mặc dù thiên kim điêu ngoa chỉ có thân phận bình thường là nữ nhi thương hộ, nhưng ở hậu viện nhà cũng là người được coi trọng.

      Tiểu thư điêu ngoa muốn chung chồng với nữ nhân khác, vại giấm đổ loạn khắp nơi.

      Thí dụ ràng thích thư sinh đến chết sống lại, kết quả lại chuyện với thư sinh cách dương quái khí.

      Thư sinh nhịn được muốn thi triển công phu tâm đắc nhiều năm tích lũy được chế ngự nữ tử điêu ngoa, lòng thích muốn chết lại khẩu thị tâm phi, liền kiên nhẫn chơi đùa với nàng.

      Tỷ như có hôm tiểu thư điêu ngoa bởi vì ghen tuông chịu gặp , trong lòng nhớ đến chịu được, trộm trốn nơi khác rơi lệ.

      Hôm đó ngoài trời bỗng nhiên sấm sét ầm ầm, mây giăng đầy trời.

      Thư sinh tới tìm nàng, còn với nàng, cực kỳ sợ sấm sét.

      Điêu ngoa tiểu thư vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi : “ Chàng nhiều hồng nhan tri kỉ như vậy, sợ hãi sao đến phòng của các nàng, đến với ta làm gì?”

      Thư sinh cười : “ Người khác sao có thể so với nàng, khi ta vừa mới sợ trong lòng liền nghĩ đến nàng, nhớ nàng đến tâm can hoảng hốt.”

      Chỉ bằng những lời ngon ngọt đó của dỗ cho điêu ngoa tiểu thư xuân tâm phơi phới, điêu ngoa tiểu thư lúc này mới tha thứ cho , tất nhiên thể thiếu được đêm ngọt ngào ướt át.

      Thư sinh sợ sấm sét, Vân Đại tất nhiên cũng sợ.

      Khi xem xong quyển này, Vân Đại cảm giác tiểu thư điêu ngoa giống với người nào đó mà nàng quen biết, chờ đến khi nàng nhìn thấy phản ứng của Diệp Thanh Tuyển, nàng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

      Lúc nàng để ý , liền xa cách, nàng nếu để ý, lại tức giận.

      ràng ghen với Trình Vi Cảnh, lại thà rằng tự mình hờn dỗi cũng muốn thừa nhận.

      phải cùng điêu ngoa tiểu thư là khuôn mẫu đúc ra hay sao?

      Nhưng chuyện này cũng thể hoàn toàn trách Vân Đại.

      Nàng cũng nghĩ học thư sinh trong sách miệng lưỡi trơn tru toàn lời ngon tiếng ngọt.

      Nhưng ai bảo phu quân nhà nàng lại thích nghe, miệng muốn nghe, nhưng hễ nàng lời nào dễ nghe, liền nhịn được nhếch khóe môi, trong mắt mặt toàn là biểu tình đắc ý.

      Diệp Thanh Tuyển sắc mặt lúc này lạnh xuống, trong mắt cũng toát ra ánh lửa.

      Đôi mắt Vân Đại ướt át, mày đẹp nhíu lại, bộ dáng nhu nhược làm sai chuyện đứng đó, thân hình lung lay như sắp đổ run run nức nở.

      “ Phu quân…”

      Nàng kiều nhược gọi tiếng, sau đó ngồi vào trong lòng .

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển càng thêm trầm, lạnh giọng mắng nàng: “ Ghế kia sao nàng ngồi?”

      Vân Đại sợ dùng sức ném nàng ra, hai tay lén lúc vòng qua vai , bàn tay đan vào nhau ôm chặt cổ .

      “ Thiếp có cố ý….”

      Người ngoài nhìn vào, nàng khác nào giống như đóa hoa sen trắng dính bụi trần, ai nàng có tội cho được.

      “ Trong miệng thích ta, lại dùng hết thủ đoạn lừa gạt cho có lệ với ta đúng ?” nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.

      Có trời mới biết vẫn luôn ngâm mình trong những lời đường mật của nàng say đến choáng váng.

      Khó trách người xưa có câu mật ngọt chết ruồi, nghĩ có phải mình ngủ cùng cái giường với nàng quá lâu, nên bị ngu dốt của nàng lây sang hay .

      “ Thiếp chàng.” Vân Đại thấp giọng : “ Mặc dù thiếp gặp ác mộng luôn cảm thấy sợ hãi , những vẫn gả cho chàng đấy thôi, nếu chàng, thiếp sao dám lấy tính mạng của mình ra đánh cuộc?”

      Nàng xong liền đem đầu áp lên vai , Diệp Thanh Tuyển mặt lạnh dùng tay đem đầu nàng đẩy ra, cho nàng tới gần.

      “ Chẳng lẽ phải vì ta ‘ nàng đến chết sống lại’?” dương quái khí .

      Vân Đại càng thêm ngượng ngùng.

      Dù đúng là như vậy, nàng cũng dám thừa nhận trước mặt .

      “ Như thế nào …”

      Nàng làm bộ như vô lực giải thích : “ Thiếp ở Hạnh thôn vẫn vì chàng thủ thân như ngọc, đến chạm tay nam tử cũng chưa từng có nữa là.”

      Đến nỗi Vương Nhị ca ca, tú tài ca ca đều chỉ là đám thanh mai trúc mã mà thôi.

      “ Đúng , nàng khi đó còn chưa biết ta, trong lòng cũng có ta?” Diệp Thanh Tuyển cười lạnh .

      Vân Đại ở trong ngực cọ tới cọ lui : “ Tính từ lúc vào Diệp phủ , trừ bỏ chàng, thiếp chỉ có thích duy nhất qua người là mã phu ca ca nhưng người đó cũng chính là chàng nha.”

      Nàng liền thôi, đến chuyện ở Mộ Châu, liền hung tợn bóp chặt má nàng : “ Ta nhớ người nàng thích nhất chính là Minh Hòe Tự?”

      Vân Đại ăn đau a tiếng, vội nhu nhược : “ Minh công tử là mỹ nam tử đệ nhất Mộ Châu, nhưng thiếp thấy danh xưng đó xứng với chàng hơn, dù sao… dù sao người tình trong mắt hóa tây thi mà.”

      Thực tốt, tình nhân trong mắt hóa Tây thi, những lời này đúng là ở trong đống sách kia xuất vô số lần.

      dám nhận, ta nào dám xứng là tình nhân trong mắt Thái tử phi, tình nhân trong mắt nàng sợ chỉ giống như hạt cát, Trình Vi Cảnh phải là như vậy sao?”

      tới đây mới thấy, cũng biết, đến bây giờ, nàng là người đào hoa như vậy bên người lúc nào cũng thiếu những mỹ nam tử.

      Nếu nàng phải nữ tử, cho rằng nàng muốn làm thư sinh phong lưu thứ hai…

      Hóc mắt Vân Đại lập tức đỏ lên.

      đợi tiếp, nước mắt kia từng giọt rơi xuống.

      “ Kia … kia chàng thiếp, còn nghi ngờ thiếp thích chàng, thiếp là cái đầu gỗ, làm chuyện gì cũng xong, chỉ có thể học hỏi nhiều hơn ít.”

      Nàng lại khụt khịt : “ Ở giường thiếp nhiều lần chàng nhưng vậy, chàng vẫn tin, lại nghi ngờ thiếp hồng hạnh vượt tường…”

      đến đây là chuyện tư mật của đôi phu thê mới cưới của bọn họ.

      Mỗi lần ở giường đều hung tợ hỏi nàng có dám hồng hạnh vượt tường hay , Vân Đại khóc lóc dám, lại ép buộc Vân Đại , bắt nàng đến khàn giọng mới thôi những việc này cũng tiện ở đây.

      Diệp Thanh Tuyển chợt nghe nàng nhắc tới chuyện này, thần sắc lại có chút vi diệu.

      Lời giường sao có thể xem là được…. còn làm chết nàng, cũng làm nàng đến chết.

      Nước mắt Vân Đại chảy như suối, làm vạt áo hắt ướt mảng.

      Khóe mắt nàng hơi hơi đỏ, ủy khuất vô cùng.

      “ Đừng khóc.” Diệp Thanh Tuyển cứng đờ .

      Vân Đại phản phất giống như nghe thấy, thút tha thút thít vùi đầu sâu vào trong lòng , đem nước mắt nước mũi bôi hết lên quần áo .

      “ Chàng nghi ngờ tâm ý của thiếp….” Vân Đại ô ô , “ Còn bằng thiếp thích người khác …”

      Diệp Thanh Tuyển cả giận : “ Nàng dám!”

      “ Nhưng chàng tin thiếp, thiếp thích chàng hay người khác có gì khác nhau đâu?” Nàng nhấp môi .

      Nàng trả đũa, thành đều tại đúng.

      “ Ta khi nào tin nàng…”

      Diệp Thanh Tuyển lau nước mắt cho nàng, giống như mất trí nhớ chớp chớp mắt : “ Nàng xem những tạp thư này tốt, ta vốn nàng được chưa?”

      lúc này quên chính mình mới vừa rồi tính toán quyết tâm muốn bóp chết nàng.

      “ Thiếp ngày mai xem nữ giới, xem những tạp thư này, chàng tha thứ cho thiếp được ?” Vân Đại lại đáng thương hề hề nhận sai với .

      Diệp Thanh Tuyển thấy rất bất bình, nhưng lại bị nước mắt nàng làm lòng mềm nhũn, núi lửa phun trào bị nước mắt nàng tưới cho tắt ngúm.

      ngờ lúc này cảm thấy nàng dùng những thứ trong tạp thư đối phó với , tốt xấu gì cũng là để ý đến .

      “ Nàng sau này học lại những thứ tà môn ngoại đạo đó tới dỗ ta?” lạnh mặt hỏi nàng.

      Vân Đại ngoan ngoãn gật đầu, ôm đáng thương hề hề : “ dám…”

      Diệp Thanh Tuyển lúc này mới giơ tay chạm vào nàng, phát giác tay chân nàng đều lạnh lẽo.

      thầm mắng là nàng tự tìm khổ, mặt khác ôm nàng lên giường, nhét nàng vào ổ chăn.

      Chờ đến ngày hôm sau, Vân Đại sợ tới mức dù lười nhác cũng dám ngủ tiếp.

      Giờ dần, khi trời còn chưa sáng hẳn, là thời điểm Diệp Thanh Tuyển thượng triều.

      Bọn nha hoàn vào phòng hầu hạ, Trường Túc ma ma lệnh cho các nàng tay chân nhàng chút.

      Thái tử phi nhà bà lúc nào cũng đến giờ Tý mới có thể dậy.

      “ Ma ma…”

      ngờ trong chăn lộ ra khuôn mặt nhắn trắng nõn, Vân Đại hôm nay phá lệ giờ dần tỉnh.

      “ Người sao lại dậy sớm như vậy?” Trường Túc ma ma nghi hoặc.

      Vân Đại nghĩ đến chuyện đêm hôm qua bị người nào đó lăn qua lộn lại tàn phá giống như quyển < thư sinh công lược hạ điêu hoa tiểu thư>, trộm đem quyển đó đưa cho Trường Túc ma ma, thấp giọng : “ Ma ma giúp ta đem quyển sách đốt đừng để người nào thấy.”

      Nàng nghĩ đêm qua nguy hiểm như vậy, thiếu chút nữa dỗ được nghĩ đến thôi cũng thấy sợ rồi.

      chỉ đọc có nửa tức giận như vậy, đọc hết mạng của nàng cũng còn.

      Bằng , phát tối hôm qua Vân Đại khóc lóc kể lể là do Vân Đại học được trong tạp thư đọc suy ra ba mà ra.

      Trường Túc ma ma bị nàng xem giống như trộm đưa đống sách, cảm giác lời khó hết.

      Tình thú của hai phu thê họ là... giống người thường.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 80:

      Edit: Pana

      Lúc này Kỷ Nhạn Châu cùng Kỷ Lưu Tô về tới Kỷ phủ.

      Vân thị cảm thấy kỳ quái, Kỷ Nhạn Châu khóc lóc sướt mướt chạy tới bổ nhào vào trong lòng mẫu thân, hai mắt phiếm hồng đem chuyện Kỷ Lưu Tô đẩy mình xuống hồ hết lần.

      Đến nỗi sau đó bị Vân Đại vạch trần , nàng ta xấu hổ đến mức còn mặt mũi nào, đổi thành : “ Là muội muội lén lút cáo trạng với Thái tử phi, vu khống nữ nhi nữ nhi đúng...”

      Vân thị sắc mặt đại biến, hạ nhân đứng xung quanh đều ngầm dựng lỗ tai lên nghe.

      Vân thị thở dài : “ Thôi, chắc Lưu Tô cũng phải cố ý.”

      “ Mẫu thân...” Kỷ Nhạn Châu cam lòng nắm chặt ống tay áo, Vân thị sai hạ nhân đưa Kỷ Nhạn Châu xuống nghỉ ngơi.

      “ Các ngươi lui xuống hết , ta muốn chuyện cùng với Lưu Tô.” Vân thị phân phó hạ nhân.

      Hạ nhân vâng lệnh lui xuống.

      Trong phòng chỉ còn lại Vân thị cùng Kỷ Lưu Tô.

      Bên ngoài còn thấy người nào, Vân Đại liền chậm rãi tới trước mặt Kỷ Lưu Tô.

      Kỷ Lưu Tô thấy bà ta, ánh mắt toát ra vẻ trầm.

      Vân thị híp mắt, bỗng dưng giơ tay đánh nàng ta bạt tai.

      “ Tiện nhân...”

      Vân thị nghĩ đến cảnh Nhạn Châu gặp phải trong lòng như có lửa đốt, muốn mắng thêm, Kỷ Lưu Tô lại bỗng nhiên nhào lên cắn cổ tay của bà ta.

      Vân thị hoảng sợ, túm tóc nàng ta, lại nhịn được đau đớn, đau đến mức Vân thị kêu to.

      Đợi đến khi các ma ma từ bên ngoài vào vất vả kéo Kỷ Lưu Tô ra, cánh tay Vân thị máu chảy đầm đìa.

      Vân thị cần khăn tay bao lấy vết thương cảm giác máu ngừng chảy, nghĩ đến mà sợ, phân phó hạ nhân: “ Đem nó trói lại cho ta.”

      Bà ta ra lệnh xong liền ra khỏi phòng, cho người mời đại phu.

      Đại phu tới, cầm máu băng bó vết thương cho Vân thị, Vân thị lúc này mới hùng hổ trở về phòng.

      Bà ta nhìn thấy Kỷ Lưu Tô lòng vẫn còn chút sợ hãi, nhưng giờ phút này Kỷ Lưu Tô bị hạ nhân trói hết tay chân, lại có hai bà tử thô tráng đè lại, bà ta cũng thèm kiên kị gì nữa.

      “ Mấy năm nay ta phái ít ma ma nha hoàn đến hầu hạ ngươi, đều bị ngươi làm cho nửa sống nửa chết, nghĩ ngươi nhẫn tâm như vậy, đến tỷ tỷ mình mà ngươi cũng tha?

      Ta vốn muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, nhưng ngươi dám động đến Nhạn Châu của ta, quả thực chính là tìm đường chết…”

      Vân thị càng càng hận, nghiến răng nghiến lợi : “ Ngươi cũng có bản lĩnh nhỉ, há mồm có thể cắn người, cũng biết cáo trạng, có thể thấy được năm đó ta cho ngươi ăn bánh trôi nước còn chưa cho ngươi ăn no.”

      “ Đem bánh trôi nước ta bảo nấu mang đến đây.”

      Vân thị bên cười lạnh, bên ra lệnh cho bà tử.

      Kỷ Lưu Tô cắn răng cố gắng nới lỏng sợi dây thừng, làm cổ tay đỏ bừng.

      “ Phu nhân, đại tiểu thư trở lại.” Bên ngoài nha hoàn tiến vào .

      Vân thị : “ Hôm nay dù có ai tới đều cho vào, ngăn nàng ta lại cho ta, ta nhất định phải trừng trị ả tiện nhân bất hiếu bất nghĩa này rồi sau.”

      Đợi đến khi chén bánh trôi nước nóng phỏng tay được bưng lên, Vân thị ngồi ghế hải đường, dáng vẻ như xem kịch vui phân phó bà tử kia : “ Đút cho nàng ta, cho nàng ta ăn đến khi ra lời nữa mới thôi.”

      Bà ta vừa dứt lời bên ngoài nha hoàn lại tiến vào, Vân thị nhìn thấy liền tức giận mắng: “ Cút ra ngoài cho ta….”

      Nha hoàn kia mặt đỏ tai hồng mà lui xuống.

      Bà tử được Vân thị phân phó, bóp miệng Kỷ Lưu Tô, gắp viên bánh trôi nước chọc vào cổ họng Kỷ Lưu Tô.

      Trong lòng Vân thị vất vả mới xả được cơn tức, bên ngoài quản Kỷ gia tới, ở ngoài cửa kêu to: “ Phu nhân.”

      Vân thị kiên nhẫn ra ngoài, thấy phía sau quản có mấy người theo.

      Cầm đầu đúng là người giả vờ đoan trang nữ tử xinh đẹp giờ chính là Thái tử phi.

      Vân thị hơi cả kinh.

      “ Thái tử phi sao tới phủ chúng ta?”

      Quản : “ Mời vừa rồi lão gia trở về, nghe Thái tử phi tới tìm phu nhân, liền sai nô tài đưa Thái tử phi đến đây.”

      Vân Đại bình đạm : “ Hầu phủ của đường ta chưa từng tới bao giờ, hôm nay muốn đến bái phỏng phen, trùng hợp là điện hạ từng với ta muốn cùng Kỷ phủ liên hôn, ta cảm thấy chuyện này nên trì hoãn lâu, nên tới đây bàn chuyện…”

      Vân thị nghi hoặc : “ Ý Thái tử phi là….”

      “ Ta thích Lưu Tô, nên hôm nay muốn đến thăm nàng.” Vân Đại sảng khoái tên nương Kỷ gia được chọn: “ Ta hôm nay đến hơi vội vàng, phải, nhưng đều là người nhà, mong đường so đo với ta…”

      Trong lòng Vân thị lộp bột tiếng, sao lại trùng hợp như vậy, chỉ là chính miệng Vân Đại , bà ta đành cười gượng ép : “ Nào dám so đo, đường liền cho nha hoàn đưa Thái tử phi đến phòng Lưu Tô….”

      Nha hoàn đưa Vân Đại , Vân thị mới trở về phòng, sai người cởi trói cho Kỷ Lưu Tô.

      “ Các ngươi tay chân nhanh lên, đường vòng tránh chạm mặt Thái tử phi, đưa nàng ta trở về.” Vân thị phân phó .

      Bà tử nghe xong lời này, liền nhanh chóng đem Kỷ Lưu Tô .

      Đến khi Vân Đại đến phòng của Kỷ Lưu Tô, Kỷ Lưu Tô cũng nằm giường, biết là ngất , hay ngủ.

      Trong phòng có nữ tử áo xanh, đúng là Thanh Phỉ lâu rồi thấy.

      Nhìn nàng ấy, hình như có chút phong trần mệt mỏi.

      “ Đa tạ Thái tử phi giúp nô tỳ….” Thanh Phỉ cầm bàn tay lạnh lẽo của Kỷ Lưu Tô, cực kỳ đau lòng. ( Thanh Phỉ là nô tỳ của Diệp Thanh Tuyển thân phận Vân Đại giờ khác nên mình để Thanh Phỉ xưng là nô tỳ nha.)

      Vân Đại liếc mắt cái đánh giá Thanh Phỉ, vẫn hiểu lắm xảy ra chuyện gì.

      Chỉ là nàng ở trong phủ đột nhiên nhìn thấy Thanh Phỉ, nàng ấy quỳ xuống thỉnh cầu nàng.

      Thanh Phỉ lúc trước khi còn ở Mộ Châu giúp Vân Đại trốn thoát lần, Vân Đại vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

      Cho nên cũng cự tuyệt thỉnh cầu này của nàng ấy.

      Kỷ Niên Quan lúc này mới đến, Thanh Phỉ nhìn thấy , liền cùng : “ Ta tại phải mang Lưu Tô rời khỏi Kỷ gia.”

      Kỷ Niên Quan nhìn thấy Vân Đại cũng ở đây, sắc mặt tốt : “ Hồ nháo, ta phải phái ngươi ra ngoài làm việc sao, ngươi lúc này sao lại trở về….”

      So với chuyện xảy ra hôm nay, hiển nhiên coi trọng việc phái Thanh Phỉ làm hơn.

      Thanh Phỉ : “ Phụ thân, người cầu nữ nhi làm chuyện này, có từng nghĩ đến nữ nhi rất có thể còn mạng để trở về ?”

      Sắc mặt Kỷ Niên Quan càng thêm khó coi.

      “ Muốn Lưu Tô gả vào phủ Thái tử, cũng cần phải có thời gian để chuẩn bị….”

      “ Bất quá chỉ làm thiếp mà thôi, muốn chuẩn bị cái gì?” Thanh Phỉ trào phúng .

      “ Ngươi…” Kỷ Niên Quan muốn phát tác.

      Vân Đại lại lãnh đạm : “ Dù sao đều là muội muội của ta, đến phủ Thái tử ở mấy ngày cũng sao, nếu chính thức vào cửa, lại đưa trở về, cũng phiền gì lắm.”

      Kỷ Niên Quan nghe lời này của nàng có chút thả lỏng, nhưng vẫn còn do dự.

      Thanh Phỉ lạnh lùng : “ Phụ thân đừng quên, người khác có có về, chỉ có ta mới có khả năng trở về, người nếu muốn ta giúp, nên để nữ nhi thấy chút thành ý mới đúng chứ.”

      Kỷ Niên Quan nghe lời này của nàng, lập tức còn lời nào để phản bác.

      Đợi đến khi Vân Đại mang theo Kỷ Lưu Tô cùng Thanh Phỉ hồi phủ Thái tử, Vân Đại thỉnh đại phu đến xem qua cho Kỷ Lưu Tô.

      Đại phu chú ý đến miệng sưng đỏ của Kỷ Lưu Tô, đem miệng nàng ta mở ra liếc mắt nhìn cái, mới : “ Miệng của tiểu thư hình như nuốt vật gì đó, giọng có khả năng bị hỏng…”

      Sắc mặt Thanh Phỉ trầm xuống, cùng Vân Đại : “ Giọng của Lưu Tô từ bị hỏng rồi….”

      Vân Đại vô cùng kinh ngạc.

      Kỷ Lưu Tô bị mất giọng , chứ phải là người thích chuyện như mọi người vẫn nghĩ.

      Lại ngờ là, bị người khác làm hại.

      “ Khi đó nô tỳ có ở Kỷ phủ… Lưu Tô là tiểu nương có giọng rất ngọt ngào, phụ thân cũng rất thích nàng, sau đó vú nuôi của Lưu Tô nàng hai phải đoạt cho bằng được bánh trôi nước của Nhạn Châu ăn, nóng quá làm hỏng giọng .”

      Thanh Phỉ vuốt ve hai má của Kỷ Lưu Tô : “ Nhưng nô tỳ phải là ngốc tử, Lưu Tô cũng phải, muội ấy sao lại ngốc đến mức ăn hết viên bánh trôi to như vậy lần, còn ăn tới mức đem giọng của mình hỏng luôn.”

      Cho nên…. Là có người cố ý ép ăn?

      Việc này suy nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi, Vân Đại nhìn Lưu Tô, đúng là ngờ.

      Tiểu Lưu Tô khi đó tất nhiên giãy giụa, lại bị người khác mạnh mẽ ép ăn mấy thứ này, tất nhiên để lại bóng ma trong lòng nàng.

      Cho nên tính tình nàng mới luôn u, ủ dột.

      “ Thù này nô tỳ sớm muộn gì cũng báo giúp muội ấy, chỉ là… chuyện trước mắt, tiểu nữ cần phải mang muội ấy thoát khỏi Kỷ phủ.” xong trong mắt Thanh Phỉ xẹt qua tia tàn nhẫn.

      Trường Túc ma ma lúc này vào phòng cùng Vân Đại : “ Điện hạ trở lại, ở chính phòng.”

      Thanh Phỉ nghe xong lập tức xông ra ngoài.

      Vân Đại cũng vội theo, liền nhìn thấy Thanh Phỉ nắm chặt tay áo vọt vào đại sảnh, nhịn được hai mắt đỏ bừng : “ Điện hạ ràng đáp ứng ta giúp ta!”

      Thanh Y nhăn mi, ngăn nàng ta lại : “ Điện hạ sao giúp ngươi, Điện hạ tới thỉnh cầu Mộ Dung lão tiên sinh, lấy ra điều kiện hứa hẹn mới gặp được người đó.”

      Thanh Phỉ lập tức sửng sốt.

      Mộ Dung gia tộc xuất thân là thần y, trong nhà tích góp vô số phương thuốc cùng dược liệu quý giá, chỉ là muốn bọn họ xem bệnh điều kiện vô cùng hà khắc.

      Diệp Thanh Tuyển quét mắt liếc nàng ta cái: “ Ngươi giờ nên lo cho mình trước , nếu , mặc dù ta vì ngươi tìm đại phu đến chữa bệnh cho muội muội ngươi, nhưng sau này nàng ta lại có người để nương tựa.”

      Thanh Phỉ cứng họng.

      Diệp Thanh Tuyển xoay người ngồi xuống, thấy Vân Đại đứng cạnh cửa, mắt hạnh tràn đầy hoang mang.

      “ Lại đây.”

      Diệp Thanh Tuyển gọi nàng, nàng mới bước qua ngạch cửa, vào trong.

      “ Thiếp hôm nay làm được chuyện tốt.” Vân Đại thấp giọng .

      Diệp Thanh Tuyển : “ Thay ta tìm người thiếp về, cũng gọi là chuyện tốt, ta có phải nên cảm tạ nàng?”

      Vân Đại thấy có chút cao hứng, quay đầu nhìn Thanh Phỉ cái.

      Thanh Phỉ hồi thần, tay cầm phương thuốc với Diệp Thanh Tuyển: “ Đây đúng là phương thuốc mà phụ thân nô tỳ cần.”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn thoáng qua, thấy phương thuốc bị sao cả, trong đó còn viết tên của loại dược liệu quý chính là băng tiên thảo.

      “ Băng tiên thảo sinh trưởng ở nơi cực kỳ hiểm yếu, phụ thân nô tỳ phái rất nhiều người tìm, phải bị dã thú cắn nuốt, chính là rơi xuống vực sâu, tóm lại ai có thể trở về.” Thanh Phỉ thở dài : “ tìm kiếm cái này, cũng chỉ vì Mộ phi.”

      “ Ta lại biết Mộ phi mắc bệnh…” Diệp Thanh Tuyển ném phương thuốc kia xuống, sắc mặt trầm tĩnh .

      Thanh Phỉ : “ Nô tỳ cũng , theo như lời phụ thân nô tỳ , người Mộ phi bị tổn thương do giá rét, bệnh này chẳng phân biệt theo mùa, phụ thân nô tỳ biết chuyện này liền lập tức khẩn trương, tiếc trả giá bằng bất cứ thứ gì cho người tìm băng liên thảo, cầu phương thuốc…”

      “ Tóm lại cái gì nên với điện hạ, nô tỳ đều hết, điện hạ giúp nô tỳ bảo toàn mạng của muội muội Lưu Tô chờ nô tỳ trở lại là được.”

      Thanh Phỉ bình tâm lại, chuyện ngữ khí còn kích động như lúc nãy.

      Diệp Thanh Tuyển sau khi nghe xong hỏi nàng ta: “ xong sao?”

      Thanh Phỉ : “ xong.”

      Diệp Thanh Tuyển kiên nhẫn : “ xong còn chưa chịu ?”

      Biểu tình bình tĩnh mặt Thanh Phỉ lập tức vỡ vụn.

      Nàng cần phải , chỉ là nàng lo lắng cho Lưu Tô, lại đến trước mặt Vân Đại giọng : “ giờ thân phận người cùng với lúc trước giống nhau, người là Thái tử phi, nể tình chúng ta từng quen biết, người giúp nô tỳ chiếu cố Lưu Tô chút được ?”

      Vân Đại ngơ ngẩn gật gật đầu, Thanh Phỉ giống như nhặt được bảo bối, lại cười : “ Vậy cảm ơn Thái tử phi.”

      Nàng phải ngay, xong lời này lại vội vàng rời , Vân Đại còn giật mình.

      Diệp Thanh Tuyển hỏi: “ Nàng ta với nàng cái gì?”

      Vân Đại thành : “ Nàng ấy muốn thiếp giúp nàng ấy chiếu cố Lưu Tô…”

      Diệp Thanh Tuyển thần sắc : “ Nàng đáp ứng rồi?”

      Vân Đại thấy gật đầu cũng phải, lắc đầu cũng xong, liền hỏi : “ Thanh Phỉ nàng ấy đâu?”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nàng vừa rồi cũng nghe thấy rồi đó, nàng ta giúp phụ thân nàng ta tìm băng liên thảo, sau khi làm xong, phụ thân nàng ta mới đáp ứng nàng ta mang Lưu Tô rời khỏi Kỷ gia.”

      Mặc dù Kỷ Thanh Phỉ là trưởng nữ của Kỷ Niên Quan, chi bằng nàng ta là quân cờ trong tay Kỷ Niên Quan, trừ bỏ có giá trị lợi dụng, nàng ta chưa từng có ngày sống giống như tiểu thư Kỷ gia.

      Điều kiện trao đổi lúc đầu là đưa Kỷ Lưu Tô lên làm đích nữ, sau đó Kỷ Thanh Phỉ phát trở thành đích nữ đối với Kỷ Lưu Tô cực kỳ tốt, liền đổi thành mang Kỷ Lưu Tô rời Kỷ gia làm điều kiện.

      Mà phụ thân nàng ta cũng đưa ra điều kiện khác.

      Vân Đại chậm rì rì đến bên người , tò mò hỏi: “ Mộ phi nương nương bị bệnh sao, thời điểm thiếp vô tình chạm vào đầu ngón tay của nương nương, xác rất là lạnh.”

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt : “ Ta cũng biết… chỉ là giờ nàng lại đem cái phiền toái về phủ cho ta.”

      Vân Đại càng giọng : “ Lưu Tô đáng thương, giọng của nàng ấy bị người khác làm hỏng.”

      Diệp Thanh Tuyển liếc mắt nhìn nàng cái, biết nội tình bên trong so với nàng nhiều hơn, “ Là bị Vân thị hại hỏng.”

      “ A…” Vân Đại che miệng, càng kinh ngạc.

      Đầu óc đơn giản của nàng sao có thể tưởng tượng được những chuyện có nội tình phức tạp như vậy được.

      Cho nên, Kỷ Lưu Tô khi còn trở thành đích nữ, thời điểm được nuôi dưỡng ở bên người Vân thị, mới đúng là những ngày đau khổ mới bắt đầu?

      Khi còn giọng bị người khác nhẫn tâm hại hỏng, mà Vân Đại mấy ngày sau đưa Kỷ Lưu Tô hồi phủ, đối phương lại bị người hại bỏng yết hầu, trừ bỏ Vân thị, sợ là có người nào khác có thể làm ra được.

      Nhưng chỉ bằng Vân Đại gặp mặt Vân thị hai ba lần chuyện đôi ba câu, sao có thể nhìn ra Vân thị là người ngoan độc được.

      Vân Đại hốt hoảng liền nhớ tới lúc trước hoàng thượng cùng nàng những chuyện mà Diệp Thanh Tuyển từng trải qua.

      Như thế xem ra, Diệp Thanh Tuyển khi còn bị Lý thị ngược đãi, cùng với cảnh ngộ Kỷ Lưu Tô bị Vân thị ngược đãi có vài phần giống nhau.

      “ Nàng tại biết, nàng cứu người nào trở lại?” Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng.

      Vân Đại gật gật đầu, ngược lại đau lòng : “ Thiếp cứu là tiểu nương đáng thương.”

      Diệp Thanh Tuyển lập tức nhịn được cười khẽ tiếng: “ Nàng cảm thấy đáng thương, bởi vì nàng biết nàng ta hành hạ chết ít hạ nhân Vân thị phái tới giám sát nàng ta.”

      Vân Đại thấp giọng : “ May mà nàng ta còn có người tỷ tỷ thương…”

      Mà lúc ấy Diệp Thanh Tuyển, bên người tất nhiên ai.

      Diệp Thanh Tuyển biết suy nghĩ trong lòng nàng, thấy nàng mềm lòng, trong lòng chỉ cảm thấy tiểu nha đầu Kỷ Lưu Tô căn bản cần người khác đồng tình.

      Người như vậy… sống sót, sao là người đơn giản được.

      “ Nếu thiếp là người đáng thương như vậy, chàng thấy chết mà cũng cứu sao?” Vân Đại bắt được cánh tay , chớp mắt kiều hỏi.

      Diệp Thanh Tuyển thuận tay nhéo mặt nàng, cười lạnh : “ Nàng yên tâm , nàng ngốc như vậy nếu gặp chủ mẫu giống Vân thị, tất nhiên là sống được đến lúc ta gặp nàng rồi.”

      Vân Đại có chút tức giận đánh cánh tay , lại nghĩ đến lúc trước gặp cảnh ngộ đáng thương đó, quyết định vẫn nên nhịn xuống.

      “ Lưu Tô có tỷ tỷ của nàng ta thương rồi, nhưng chàng còn có thiếp thương chàng nha.” Vân Đại lẩm nhẩm lầm bầm : “ Chàng cũng là người có phúc đó.”

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng chút khách khí tự dát vàng lên mặt mình, tức giận : “ Nàng thương ta sao?”

      Nàng lời này mặt cũng đỏ liền thôi, lại cảm thấy có phúc khí mới được nàng thương nữa.

      Da mặt nàng càng ngày càng dày, hai chữ xấu hổ cũng quên hết biết viết như thế nào rồi.

      Ánh mắt Vân Đại lóe lóe, lại lén lút chậm rãi đến cạnh cửa.

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng tránh sau cánh cửa, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn , cẩn thận nhìn khác nào con mèo đâu.

      Vân Đại lúc này mới : “ Thiếp nạp cho chàng người thiếp đó thôi.”

      Diệp Thanh Tuyển lúc này mới nhớ tới chuyện này, cầm chặt chung trà kịp trầm mặt tính sổ với nàng, nàng liền sợ hãi rụt đầu về, người cũng biến mất sau cánh cửa.

    3. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Hay quá , buồn ngủ lắm vẫn cố đu cho hết
      Pana thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 81:

      Edit: Pana

      Gần đến cuối năm, hoàng thượng bỗng nhiên bị nhiễm thương hàn, chậm chạp khỏi, trong nhóm thần tử có người lén lút nhìn hoàng thượng, có cảm giác tinh thần của hoàng thượng còn được tốt như trước nữa.

      Sau khi bãi triều, hoàng thượng gọi Diệp Thanh Tuyển đến nội điện, cùng : “ Con thân là Thái tử, cũng nên lập thêm hai vị trắc phi mới phải.”

      Khuôn mặt Diệp Thanh Tuyển trầm tĩnh : “ giờ tâm tư nhi thần đặt ở hậu viện…”

      Hoàng đế lãnh đạm : “ Con thích Thái tử phi, trẫm thành toàn cho con rồi phải sao, giờ ổn định rồi nên thu thêm người vào.”

      Diệp Thanh Tuyển đáp ứng.

      Hoàng đế lại : “ Con lúc trước ở bên ngoài lưu lạc, trẫm thương tiếc con, chính con chọn hai người, trẫm vì con làm chủ tứ hôn, bằng , trẫm thay con chọn.”

      Hoàng đế ý quyết.

      đem Diệp Thanh Tuyển coi như người kế vị mà bồi dưỡng, lại há có thể nguyện ý nhìn nữ tử mà màn chính .

      Buổi tổi ở giường, Diệp Thanh Tuyển nghĩ ngợi nên mở miệng với Vân Đại như thế nào mới tốt, Vân Đại kéo tay áo , giọng : “ Chàng còn giận thiếp sao?”

      Diệp Thanh Tuyển sắc mặt lãnh đạm, cùng nàng : “ Nàng từ lúc thành thân lâu như vậy cho đến nay, chưa thấy nàng tranh giành tình cảm.”

      nhìn nàng trương lên khuôn mặt vô tội, trong lòng hơi có chút vô lực.

      thực thích nàng, nhưng nàng giống như tim phổi.

      lúc trước nguy hiểm tứ phương, có biện pháp cảm nhận được tâm ý của Vân Đại.

      Vân Đại thấp giọng : “ Lời này của chàng đúng…”

      Diệp Thanh Tuyển : “ ngờ lại là ta đúng?”

      Vân Đại bám vào cánh tay , giọng : “ Theo như lời chàng , chàng quen biết thiếp lâu như vậy, từ trước nên nay đều là thiếp làm chàng bớt lo, cũng là thiếp biết phân chia giới hạn cùng nam tử khác, làm chàng ăn ít giấm…”

      “ Con người chàng giống vậy, khi ở Mộ Châu, chàng có rất nhiều thiếp thất, thiếp chưa từng thấy chàng quan hệ với người nào, đến chuyện những tỷ tỷ đó đều là người là đáng thương, chàng giống như người lạnh lùng nhẫn tâm, nhưng ra đều giúp các nàng.

      Tới kinh thành, lòng chàng đều đặt hết lên người thiếp…”

      Nàng khuôn mặt nhịn được đỏ lên.

      “ Chàng còn nhớ thiếp nằm mơ thấy gì sao?”

      Nàng lại nhắc tới giấc mộng kia.

      Mày Diệp Thanh Tuyển hơi nhíu, hiểu vì sao nàng lại để ý giấc mộng kia như vậy.

      Vân Đại giọng : “ Thiếp từ trước rất sợ chàng, vẫn luôn cảm thấy mình ở trong mộng bị chàng bóp chết, tại thiếp cùng chàng ở bên nhau, người mà được chàng đau sủng ở trong mộng là mỹ nhân nha.”

      “ Nàng cảm thấy mình là mỹ nhân?” Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng.

      Vân Đại ngượng ngùng xoa xao vòng eo của mình, : “ Thiếp đẹp, chàng thích thiếp sao?”

      Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên hừ lạnh, nếu thích người đẹp, sớm sinh tám trăm hài tử rồi, thời điểm ở Mộ Châu nơi nào còn luân lạc để nàng gặp, lại gần mình.

      Ngẫm lại cảm thấy, bất quá là chưa từng thấy ai ngốc nghếch như vậy, nhất thời mới lạ thôi.

      ngờ nàng ngốc ngốc đó, nhưng ra còn rất biết cách trộm tâm của người khác.

      Vân Đại tựa nhưng nhìn ra khinh thường trong mắt , e lệ rút tay về: “ Trừ phi mỹ nhân trong mộng xuất , bằng thiếp luôn tin tưởng chàng, chàng thiếp như vậy, chính là phúc khí của thiếp, mặ dù có ngày chàng còn thiếp nữa, thiếp cũng cảm thấy tiếc nuối.”

      Diệp Thanh Tuyển thầm nghĩ nàng đối với rộng lượng như vậy có nên khen nàng câu hay ?

      lại hỏi nàng: “ Nếu thực có người như vậy xuất sao?”

      “ Thiếp có nghĩ tới.” Vân Đại nhìn về phía : “ Có phải là thiếp đoạt phu quân, đoạt nhân duyên của nàng ấy….”

      Diệp Thanh Tuyển chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

      Vân Đại lại : “ Nếu như vậy, chỉ có thể để chàng kiếp sau làm lại, ai bảo đời này chàng gặp thiếp trước, chàng tất nhiên chỉ có thể là của mình thiếp.”

      Vân Đại cũng biết phúc khí của mình từ đâu ra, có được người phu quân thương chiều chuộng mình như vậy.

      Chỉ là nàng cũng muốn để cảm thấy trong lòng nàng .

      đến chuyện này đến cùng vẫn là do chàng giữ mình quá trong sạch, thế nên thiếp có cơ hội ghen tuông…”

      Vân Đại lại làm ra vẻ mặt thất vọng thở dài hơi.

      Diệp Thanh Tuyển bị biểu tình của nàng chọc cười, chọc cái mũi của nàng : “ Ta mà có người khác, nàng xác định là mình ghen, mà phải thu thập đồ đạt xách tay nãi về nhà mẹ đẻ?”

      có thể tính tình của nàng là gì sao?

      đến cùng, nàng vẫn là người tim phổi.

      Vân Đại cầm lấy ngon tay : “ , thiếp khẳng định cho chàng cơ hội giải thích trước.”

      Giải thích tốt nàng ở lại, còn tốt, lại thu thập đồ đạt về nhà mẹ đẻ chứ gì.

      Diệp Thanh Tuyển thầm cắn răng.

      Cuối tháng, ý chỉ tứ hôn của hoàng đế ban xuống.

      Hoàng thượng ban cho Thái tử hai vị trắc phi, người là ấu nữ Huyền diệu hầu- Kỷ Lưu Tô, người còn lại là nữ nhi của Đại lý tự khanh- Khương Nguyệt Nhị.

      Chỉ là trước khi hai vị trắc phi được nâng vào cửa, nữ nhi Khương gia bị bệnh hương tiêu ngọc vẫn.

      Cho nên hai vị trắc phi cũng chỉ còn lại người.

      Hoàng đế biết chuyện này khó tránh khỏi thở dài : “ Trẫm để chọn, liền chọn toàn là người thân thể yếu đuối, chịu nổi mấy ngày liền mất…”

      Bàng Đức Quý khuyên nhủ: “ Thái tử cùng Thái tử phi thành thân chưa tới năm, tân hôn ngọt ngào, thời gian lâu dần cũng có thêm người khác.”

      Hoàng đế cũng còn tinh lực bắt bẻ Diệp Thanh Tuyển, tạm thời tùy ý vậy.

      Kỷ Lưu Tô vào phủ cũng là người an phận.

      Diệp Thanh Tuyển mời Mộ Dung lão tiên sinh là lão nhân với mái tóc hoa râm, tới liếc mắt nhìn Kỷ Lưu Tô cái, liền : “ Có cơ hội chữa khỏi, những cũng rất khó, bất quá nàng tuổi còn , nếu cùng ta trở về Mộ Dung sơn trang, phối ít phương thuốc cho nàng dùng thử, lại dùng dược liệu quý bảo dưỡng mấy năm nhất định có thể chuyển biến tốt đẹp.”

      Diệp Thanh Tuyển nghe xong lời này, có chút ngoài ý muốn, “ Chờ tỷ tỷ của nàng về rồi sau.”

      Đến lúc đó Thanh Phỉ muốn dẫn người Mộ Dung sơn trang cũng tốt, nơi khác cũng được, các nàng tự mình chọn.

      Nhưng Mộ Dung lão tiên sinh lại : “ Đến lúc đó muốn cũng phải được, nhưng nàng cần thiết phải ăn uống như thường, Mộ Dung gia trị tâm bệnh, nghe nàng thể ăn bánh trôi nước, các ngươi nghĩ cách để nàng khắc phục điểm này, như thế ta mới có thể đồng ý đưa nàng .”

      Lão tiên sinh chỉ đến lần, ném xuống câu như vậy liền .

      Nha hoàn trong phủ thêm nhiệm vụ mới, mỗi ngày nghĩ cách khuyên Kỷ Lưu Tô ăn thêm thứ gì đó.

      Kỷ Lưu Tô thường xuyên dùng thuốc, được người khác chăm sóc cẩn thận rất thiếu dinh dưỡng, càng đến chuyện bảo nàng ăn bánh trôi nước.

      Nàng ta nhịn hai ngày chịu ăn, bọn nha hoàn cũng khó ăn khó ở theo.

      Hôm nay bọn nha hoàn đánh bạo mang chén bánh trôi nước đến khuyên nàng, lại bị nàng đánh đổ đầy đất.

      Kỷ Lưu Tô nằm giường, mặt biểu tình nhìn hạ nhân : “ Còn dám chạm vào ta, ta liền chặt tay các ngươi.”

      Bọn nha hoàn nghe lời này của nàng lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

      Vừa lúc gặp Thái tử phi đến đây thăm nàng ta, bọn nha hoàn như gặp phải vị cứu tinh nhàng thở ra.

      Vân Đại tiến vào phòng nhìn thấy dưới đất là mớ hỗn độn, đợi nha hoàn đầu đuôi, trong lòng nàng cũng hiểu.

      Cho hạ nhân lui xuống, vào trong, nhìn thấy Kỷ Lưu Tô vẫn nằm giường.

      Vân Đại đến trước giường cùng nàng : “ Nếu muội khắc phục điểm này được, cũng nên ăn cái gì đó, dù ra ngoài phơi nắng, cũng tốt.”

      Kỷ Lưu Tô cũng để ý đến nàng.

      Vân Đại nghĩ nghĩ, vươn tay đến cạnh nàng ta, nàng ta phản xạ có điều kiện muốn cắn ngón tay kia.

      Vân Đại bị nàng ra bắt lấy ngón tay véo đau, nhưng cũng rút ra.

      Kỷ Lưu Tô nhịn rồi lại nhịn, mới cắn nàng, Vân Đại lại ôn nhu : “ Muội hôm nay nếu cắn ta, chứng minh muội là người lấy oán trả ơn, điện hạ muốn ném muội ra khỏi phủ, ta cũng cầu tình giúp muội.”

      Nàng chậm rãi rút ngón tay mình về, lại : “ Hoàn cảnh của muội xác định rất đáng thương, nhưng muội còn tỷ tỷ thương lo lắng cho muội, so với bất luận kẻ nào có người thương người đều tốt hơn nhiều…

      Phủ Thái tử giữ muội lại, nhưng nguyên nhân trong đó muội nên hiểu , tỷ tỷ muội vất vả nhiều năm mới đổi lấy cơ hội này cho muội, nàng vì sao làm thiên kim hầu phủ, tất cả đều vì muội.”

      Kỷ Lưu Tô nghe được lời này, mặt có vài phần biến hóa.

      Nàng ta chậm rãi nhìn về phía Vân Đại, trầm giọng : “ Phụ thân ta vốn đưa tỷ ấy cho Mộ phi bảo vệ cho Mộ phi, nhưng Mộ phi cần, cho nên tỷ tỷ thành quân cờ, đưa đến Mộ Châu giám thị điện hạ.”

      Vân Đại mơ hồ đoán được ít, cũng vì vậy mà thấy ngoài ý muốn, “ Sau đó tỷ tỷ muội ngẫu nhiên về nhà phát muội bị người khác hãm hại hỏng mất giọng , nàng muốn mang muội , phụ thân muội lại cho phép phải ?”

      Kỷ Lưu Tô rũ mắt : “ Đúng vậy, cho nên tỷ tỷ phản bội phụ thân, cầu điện hạ giúp tỷ ấy, tỷ ấy làm trái lệnh phụ thân đem động tĩnh của Mộ phi ở kinh thành đều cho điện hạ biết.”

      Cho nên khi còn ở Mộ Châu, Thanh Phỉ xác vẫn luôn trung thành với Diệp Thanh Tuyển.

      “Khó khăn như vậy tỷ tỷ muội cũng vượt qua, nghĩ đến nếu khó khăn này nàng ấy có thể giúp muội khắc phục, tất nhiên cũng để muội chịu nửa điểm khó chịu.” Vân Đại giống như suy tư .

      Kỷ Lưu Tô nghe được lời này, ngón tay siết chặt vài phần.

      Vân Đại cùng nàng ta xong những lời này liền rời khỏi phòng, bọn nha hoàn lúc này mới dám vào trong dọn dẹp.

      Cách mấy ngày, Vân Đại nghe Kỷ Lưu Tô có thể ăn được bánh trôi nước.

      Chỉ là lúc bắt đầu tình huống nghiêm trọng chút, nôn mửa nhiều lần, sau nhiều lần cố gắng tình hình chuyển biến tốt hơn nhiều.

      Diệp Thanh Tuyển biết được chuyện này, lại hỏi Vân Đại: “ Nàng sao lại đến đó chuyện với nàng ta?”

      Vân Đại chậm chạp : “ Chàng thiếu Thanh Phỉ ân tình, thiếp muốn giúp chàng…”

      thấy nàng bỗng nhiên thay đổi cách , liền nhéo má nàng: “ phải là do nàng thấy nàng ta đáng thương?”

      Vân Đại thầm nghĩ người đáng thương nhất là người trước mặt nàng đây này.

      “ Thiếp là vì đau lòng cho chàng, đau lòng nên mới …”

      Nàng chỉ cảm thấy giờ nàng là thê tử của , cùng san sẻ ít việc mới là điều người thê tử tốt nên làm.

      Diệp Thanh Tuyển hồ nghi đánh giá nàng, rồi lại dịch dịch góc chăn cho nàng: “ Bảo vệ mình nàng là được rồi.”

      Nàng nếu tốt người đau lòng chính là .

      Trong phủ vất vả mới yên ổn, lại có người chậm rãi truyền ra lời đồn đãi.

      Thời điểm truyền tới tai Vân Đại, Trường Túc ma ma đem những người đó kéo xuống mạnh mẽ trừng phạt phen.

      “ Các nàng thấy Kỷ thị nôn mửa nhiều, lúc này mới có người hoài nghi nàng ta có thai.” Trường Túc ma ma ngắn gọn đáp.

      Vân Đại nghe vậy, ngược lại cảm thấy nghi hoặc.

      Đúng rồi…. Nàng gả vào phủ Thái tử lâu như vậy, sao thấy động tĩnh gì?

      Lại tiếp điện hạ nhà nàng cảm thấy nàng đủ thương , chẵng lẽ nàng người thương , có cảm giác, hai phải có nhiều người thương , mới tin?

      Vân Đại vỗ về bụng đầy mỡ của mình, trong đầu sinh ra vài cái ý tưởng.

      Đêm đến Diệp Thanh Tuyển vừa từ tịnh thất ra, Vân Đại liền nằm giường chờ .

      “ Mấy ngày nay chàng bận rộn…” Nàng thấp giọng .

      Diệp Thanh Tuyển “ Ân” tiếng, cầm quyển sách ở đầu giường định lật xem.

      Vân Đại lúc này đem cằm đặt lên vai , cái miệng dán ở bên tai thấp giọng hỏi: “ Chàng mấy ngày nay nhưng thế nào thèm muốn thân thể của thiếp?”

      Diệp Thanh Tuyển nửa điểm phòng bị cũng có, thái dương lập tức nảy lên hai cái.

      biết nàng học từ đâu những lời này, nhưng có thể khẳng định, bên trong nữ giới có những câu từ như thế này.

      “ Phu quân….” Vân Đại sờ phía sau , giống như con sâu lông, lại kiều hỏi : “ Thiếp đến giờ còn chưa có thai, chàng sao chút cũng vội?”

      Diệp Thanh Tuyển nghe được lời này của nàng, ánh mắt trầm, bình đạm : “ Sớm như vậy muốn hài tử làm cái gì?”

      Vân Đại : “ đến cũng kỳ quái, chàng lúc trước có nhiều thiếp thất như vậy, thế nào hài tử cũng có…”

      Diệp Thanh Tuyển ngờ nàng có thể suy nghĩ tỉ mỉ ràng như vậy, nhưng lại sợ nàng lại ra những lời làm toát mồ hôi hột nữa, để quyển sách trong tay xuống, tức giận với nàng: “ Tất nhiên là bởi vì ta từ trước giữ mình trong sạch, chạm qua nữ tử.”

      Vân Đại nghe giữ mình trong sạch, nghi ngờ muốn trào phúng mình, nàng mặt kinh hỉ mặt lúng ta lúng túng : “ Chàng có phải hay cảm thấy ông trời nhất định cho chúng ta gặp nhau, nên mới chạm qua bất kỳ nữ tử nào?”

      Diệp Thanh Tuyển bị người khác tính kế mới ngoài ý muốn gặp nàng.

      căn bản tin bất luận kẻ nào, sao lại ở dưới tình huống đó cho phép mình có hài tử cùng người khác.

      “ Nàng mệt?” phát giác đêm nay tình thần nàng rất tốt.

      Vân Đại lắc lắc đầu, : “ Thiếp muốn cùng chàng chèo thuyền….”

      Diệp Thanh Tuyển kéo kéo khóe môi lặp lại lần nữa: “ Chèo thuyền?”

      Vân Đại nhéo thắt lưng , khuôn mặt đỏ bừng : “ Chàng mỗi lần đều thể tận hứng, thiếp thân là thê tử của chàng, nên xứng với chức chút, để chàng hảo hảo phát huy…”

      Diệp Thanh Tuyển nắm lấy cổ nàng : “ Nàng có biết xấu hổ hay ?”

      Vân Đại cười bổ nhào vào trong lồng ngực , “ Đừng sờ chỗ đó… Thiếp thích chàng khi dễ thiếp…”

      Diệp Thanh Tuyển sao có thể nhẫn nại được nữa, sách cũng xem, kéo màng xuống muốn dạy dỗ nàng phen.

      Chờ đến hai người đều thấm mệt, Diệp Thanh Tuyển kéo chăn cho Vân Đại muốn ngủ, lại bỗng dưng nghe được Vân Đại sâu kín hỏi : “ Chàng có phải hay được?”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển đen lại nhìn nàng, lòng nghi ngờ nàng có phải bị nữ nào đó nhập vào người.

      “ Nàng vì sao như vậy?”

      đen mặt nghĩ đêm nay mạnh mẽ vang dội, tự thấy mình đến nỗi nào bị nàng đánh giá như vậy.

      Vân Đại nhìn sâu vào mắt : “ Thiếp còn có thể tiếp tục…”

      Nàng mắt còn mở lên, còn cố : “ Chỉ có trâu mệt chết, chứ đất hư được.”

      Ngày thứ hai là ngày nghỉ của .

      Hai người bọn họ trực tiếp từ ban ngày ngủ đến chiều tối.

      Chờ đến khi Vân Đại tỉnh lại, phát giác trời vẫn còn tối, mơ mơ màng màng thấy thời gian như dừng lại.

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng tỉnh lại, liền : “ Nàng dậy dùng cơm tối rồi ngủ tiếp.”

      Vân Đại “ A” tiếng, hậu tri bất giác mới phát là mình ngủ nguyên ngày.

      Đợi nàng ngồi dậy, xương cốt cả người tựa như bị cả đàn ngựa dày xéo qua, nàng còn có sức để nâng cánh tay.

      Nàng uể oải dựa vào đầu giường, quần áo cũng muốn mặc.

      Diệp Thanh Tuyển cười như cười đánh giá nàng : “ Cày hư đất?”

      Vân Đại càng thêm xấu hổ, vất vả đứng lên, xuống giường, hai chân run rẩy.

      Diệp Thanh Tuyển đỡ eo nàng, Vân Đại căng da đầu : “ Thiếp có thể, đêm nay lại tiếp tục…”

      Diệp Thanh Tuyển vừa nghe lời này suýt chút nữa đem nàng ném ra ngoài.

      “ Nàng câm mồm….”

      thầm nghiến răng, thầm nghĩ nàng sợ trâu mệt chết mà.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 82:

      Edit: Pana

      Vân Đại mạnh miệng có thể rầm rì hai câu, nếu kêu nàng làm, sợ chân nàng nhũn ra làm ăn được gì.

      Diệp Thanh Tuyển muốn ôm nàng ra ngoài, nàng sợ hạ nhân bên ngoài nhìn thấy, sợ người khác biết được nguyên do, da mặt nàng rất mỏng a.

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng lật mặt như lật sách lúc ngượng ngùng e thẹn lúc biết xấu hổ.

      “ Chúng ta nổ lực nhiều chút, thiếp cũng có thể sớm vì chàng sinh hài tử.” Vân Đại cùng .

      Diệp Thanh Tuyển nghe lời này của nàng, đáy mắt xẹt qua tia thâm ý.

      “ Mọi thứ bây giờ còn chưa ổn định, lúc này có hài tử thích hợp...”

      Vân Đại nghi ngờ cho rằng mình chăm sóc tốt hài tử, thấp giọng : “ Thiếp tự mình bảo hộ tốt con của thiếp, mặc dù lúc gặp nguy hiểm thỏ mẹ mang theo thỏ con, thỏ mẹ ở phía trước che chở cho thỏ con có phải hay ? Nếu thỏ mẹ bị bắt , ít nhất thỏ con còn có thỏ cha.”

      “ Người tỉnh mê....” Diệp Thanh Tuyển gõ đầu nàng, : “ Có ta ở đây, tất nhiên để người khác làm hại hai mẹ con nàng.”

      Vân Đại cười : “ Thiếp tất nhiên vẫn luôn tin tưởng chàng.”

      Diệp Thanh Tuyển đem vẻ mặt hạnh phúc vui vẻ của nàng lúc này thu vào mắt, càng bất động thanh sắc.

      Đợi nha hoàn bưng tới cho Vân Đại chén chè, lại bị Diệp Thanh Tuyển đuổi .

      “ Đây đúng là món thiếp thích ăn...” Vân Đại bất mãn trừng mắt nhìn .

      Diệp Thanh Tuyển : “ Buổi tối được ăn chè.”

      “ Vì sao?” Vân Đại hỏi .

      Diệp Thanh Tuyển nghĩ nghĩ, đáp: “ Nếu muốn vì ta sinh hài tử được ăn.”

      Vân Đại rầu rĩ đá đá làn váy, dang hai tay về phía , mềm : “ Chàng ôm thiếp vào trong ...”

      Nàng ăn no xong, lười biếng muốn .

      Diệp Thanh Tuyển bế nàng lên, thấy món ăn nàng thích đều từ bỏ ăn, tâm tâm niệm niệm phải vì sinh hài tử, trong lòng càng thêm phức tạp.

      Hôm trước cày cấy quá độ, Vân Đại chạm đến giường liền ngủ quên trời quên đất.

      Diệp Thanh Tuyển xoay người ra ngoài cửa, nha hoàn mới vừa rồi bưng chè lên cũng chờ .

      “ Về sau cần mang lên những món như vậy cho Thái tử phi.” Sắc mặt lãnh đạm .

      Nha hoàn vâng tiếng, lặng lẽ lui xuống.

      Diệp Thanh Tuyển nghiêng đầu, liền nhìn thấy Trường Túc ma ma đứng ở dưới hành lang.

      “ Ma ma nên hiểu cái gì nên , cái gì nên .” dừng chút lại : “ Ta làm chuyện gì thương tổn đến nàng.”

      Trường Túc ma ma cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, “ Thủ đoạn này nô tỳ thấy quá nhiều, trong lòng điện hạ hiểu là được, tóm lại công chúa của chúng ta hy vọng Thái tử phi bị ủy khuất hay hài tử sau này của nàng.”

      Lại , Mục Ngu có thể đồng ý gả Vân Đại tới đây, bất quá cũng là do Vân Đại cầu xin bà.

      Người làm mẫu thân như bà, cũng xem trọng cái người được sắc phong Thái tử là .

      Mục Ngu vẫn luôn cho rằng Diệp Thanh Tuyển căn bản phải là người an phận.

      Quả thực, từng bước trèo lên cao, từ thứ dân, trở thành hoàng tử, rồi thành Thái tử, mục đích cuối cùng của là đăng cơ làm hoàng đế.

      là người thâm sâu, Vân Đại ngẫu nhiên thông minh chút, nhưng vẫn là người có đầu óc đơn giản, muốn lừa gạt nàng dễ như trở bàn tay.

      Nếu đăng cơ làm hoàng đế, đến lúc đó ai có thể đảm bảo lộ ra bộ mặt khác.

      Do đó Trường Túc, cũng xem trọng .

      Cho nên thế cục phía trước còn chưa ràng, Tễ Quốc công phủ cũng hy vọng Vân Đại sớm có hài tử, có ràng buộc với .

      câu khó nghe chính là, sau này tình cảm phu thê bọn họ chuyển biến xấu, Tễ Quốc công phủ có thể trực tiếp đưa Vân Đại , chỉ cần nàng nguyện ý, tìm cho nàng nam tử ở rễ biết nghe lời có gì khó đâu.

      Nếu có hài tử khác...

      Nhưng hôm nay Vân Đại ngốc này lại nghe người ta ra vào, luôn muốn vì sinh hài tử.

      Diệp Thanh Tuyển sao có thể cự tuyệt nàng được, chỉ có thể thầm sai người ngừng cho nàng uống thuốc tránh thai.

      Điểm này, Trường Túc ma ma cũng có gì dị nghị.

      Thái tử phi nhà bà nên là người lúc nào cũng vô ưu vô lo, mặc kệ điện hạ có thích hay , quan trọng.

      Trong triều hướng gió nhất thời có biến hóa.

      Cuối năm phụ thân Tưởng quý phi bởi vì tuổi quá cao, chân tay còn nhanh , từ quan ở .

      Diệp Thanh Tuyển danh chính ngôn thuận làm Thái tử, năng lực làm việc được mọi người táng thưởng, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu được người khác nịnh bợ.

      Đây đúng là quang cảnh mà hoàng đế muốn thấy.

      Dạ Cảnh Hành nén giận, dám có hành động gì.

      trở về phủ, quản trong phủ : “ Điện hạ, hoàng tử phi người... người thu thập đồ đạt trở về nhà mẹ đẻ rồi.”

      Dạ Cảnh Hành nơi nào còn có tâm tư để ý tới: “ Quản nàng ta tìm chết làm gì, nàng ta muốn đâu kệ nàng ta, ta sớm hay muộn gì cũng hưu tiện phụ này!”

      đến viện Vân Kiều, thấy Vân Kiều ở đó thu thập kim thoa vòng ngọc, tức giận tiến lên ném hết những thứ kia xuống đất.

      Vân Kiều hoảng sợ, đứng yên nhìn .

      Dạ Cảnh Hành lạnh lùng nhìn nàng ta : “ Ngươi cho ta biết, ngươi rốt cuộc biết trước những gì?”

      Vân Kiều chột dạ : “ Điện hạ sao đợi thêm chút...”

      “ Chờ? chờ cái chết sao?”

      Dạ Cảnh Hành sớm còn kiên nhẫn đối với nàng ta, sao có thể tin nàng nữa, hừ lạnh tiếng phất tay áo rời , ra khỏi phủ.

      Vân Kiều thấy rồi, lúc này mới nơm nớp lo sợ ngồi xuống.

      Nha hoàn bỗng nhiên tiến vào : “ Di nương, hoàng tử phi phái người trở lại.”

      Vân Kiều ôm bụng hỏa khí, kiên nhẫn : “ Nàng ta là hoàng tử phi, thích về nhà mẹ đẻ về, thích ở lại ở lại, với ta làm cái gì?”

      Nha hoàn : “ Nhưng.... nhưng ma ma bên người hoàng tử phi mang theo hai bà tử lạ mặt đến viện của chúng ta.”

      Vân Kiều lập tức nhăn mày, thầm mắng xui xẻo.

      Nàng ta muốn đứng dậy ra ngoài tránh chút, mà lúc này những người kia xông vào phòng.

      “ Vị này chính là Kiều Nương ở trong phủ hại hoàng tử phi của chúng ta khổ sở nên lời.” Ma ma kia lạnh giọng .

      Bà tử thô tráng : “ Dám khi dễ tiểu thư Lâm gia của chúng ta, người hạ lưu bỉ ổi như vậy, đưa nàng ta đến Lâm gia chuyến, để cho lớn bé Lâm gia chúng ta dạy bảo thêm lễ nghi kiến thức cho nàng ta mới tốt.”

      “ Các ngươi muốn làm gì?” Vân Kiều lùi về sau, lại bị hai bà tử trái phải kềm lại, kéo thẳng ra ngoài.

      Lâm thị lần này về nhà mẹ đẻ, có chuẩn bị trở mặt với Dạ Cảnh Hành.

      Chỉ là nghĩ đến người làm hại nàng ta sảy thai- Vân Kiều, nàng ta khó mà nuốt trôi uất hận này.

      Nàng ta về nhà khóc lóc kể lễ hồi, Lâm gia thương tiếc nàng ta lão thái thái làm chủ cho người trực tiếp đến cửa, lấy danh nghĩ hoàng tử phi bắt Vân Kiều đưa tới Lâm phủ.

      Chờ đến khi Vân Kiều được đưa tới Lâm phủ, Lâm thị sắc mặt tái nhợt nghiêm chỉnh ngồi ở phía , nhìn thấy nàng ta xông tới cho nàng ta hai bạt tai.

      “ Cuối cùng cũng bắt được ngươi...” Lâm thị tái nhợt cười .

      Lâm lão thái thái : “ A Ninh, con nghỉ ngơi , nữ nhân này để tổ mẫu thay con xử lý.”

      Lâm thị mặt biểu tình gật gật đầu : “ Vậy làm phiền tổ mẫu.”

      xong nàng ta được hai bà tử đỡ chậm rãi rời .

      Vân Kiều cắn răn, trong lòng càng thêm hối hận lúc trước đối với Lâm thị quá mức nương tay.

      “ A Ninh ở Lâm gia chỉ là cháu tâm can bảo bối của ta, nó cũng là thể diện của Lâm gia, A Ninh vất vả mới hoài thai lại bị độc phụ ngươi hại mất, Lâm gia chúng ta có thể nuốt trôi cơn giận này?”

      Lâm lão thái thái lạnh lùng nhìn nàng ta : “ Nơi này có chén dược, cho nàng ta uống ...”

      Vân Kiều kịp phản kháng liền bị hạ nhân Lâm gia đè xuống.

      “ Các ngươi dám đối xử với ta như vậy, Nhị hoàng tử buông tha cho các ngươi!” Nàng ta thét to.

      Lão thái thái nghe được lời này chỉ cười lạnh tiếng.

      Hai bà tử tay chân thô tráng, dùng hết sức ấn nàng ta xuống.

      Chén dược kia đổ vào cổ họng, nàng ta sặc hơi, hương vị quen thuộc làm Vân Kiều mở to hai mắt chớp mắt cái thất thần.

      Đời này của nàng ta có uống qua thuốc tuyệt tử, nhưng đời trước có uống...

      Cẩn thận nghĩ lại, đời trước nàng ta làm hại người khác sanh non, bị người ép uống thuốc tuyệt tử, cùng những chuyện phát sinh ở đời này thế nhưng sai kém!

      Nhưng đời này nàng ta ràng cùng Vân Đại thay đổi vận mệnh...

      Trong sương phòng Vân Đại bỗng dưng từ trong mộng bừng tỉnh, trời bên ngoài vẫn còn tối đen.

      Trường Túc ma ma gác đêm, dám đánh thức nàng, thấy nàng tỉnh lại, bưng cho nàng tách trà nóng.

      Vân Đại uống vài ngụm, lại cùng Trường Túc ma ma : “ Ma ma có biết nơi này giống ở đâu ?”

      Trường Túc ma ma lắc đầu.

      Vân Đại xoa xoa đôi mắt, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, : “ Phủ đệ này của điện hạ dựa theo phần Diệp phủ ở Mộ Châu mà xây dựng cải biến, nơi này chính là Trĩ Thủy Uyển nơi mà lúc trước ta từng ở.”

      Trường Túc ma ma vừa nghe, liền cẩn thận đánh giá nàng lúc, đúng vào trọng tâm: “ Nơi này nhìn lớn, nhưng lại rất tinh xảo.”

      Vân Đại gật gật đầu, lại : “ Ta ban đầu cực kỳ sợ nơi này, cảm thấy nơi này tốt...”

      Nàng muốn với Trường Túc ma ma nàng mơ thấy gì, liền thay đổi cách .

      “ Thái tử phi có muốn dạo muốn chút?” Trường Túc ma ma nghi ngờ : “ Nô tỳ thấy mới vừa rồi Thái tử phi ngủ cũng an ổn, chẳng lẽ gặp phải ác mộng?”

      Vân Đại lắc đầu, “ cũng phải, ta vừa mới thấy giấc mộng kỳ quái, trong mộng cuộc đời ta trôi qua thuận buồm xui gió.

      Ở trong mộng ta vẫn là tiểu thôn ở Hạnh thôn, chỉ là ta cẩn thận rơi vào trong nước, cũng có gặp qua điện hạ, mà là trực tiếp đến kinh thành nhận mẫu thân, sau đó....”

      “ Sau đó làm sao?” Trường Túc ma ma khó có được sinh ra vài phần tò mò.

      Bà đỡ Vân Đại dậy, khoác lên người Vân Đại chiếc áo choàng cổ đứng, cùng nàng ra ngoài.

      Ánh mắt Vân Đại lộ ra vài phần mờ mịt : “ Sau đó ta mơ thấy mình chùa dâng hương đường gặp đạo tặc hung ác....”

      Trường Túc ma ma còn lời nào để , thầm nghĩ cái gì mà thuận buồm xui gió.

      “ ..... Thái tử phi vẫn nên quên giấc mộng này .”

      Vân Đại gật gật đầu, mơ cũng chỉ mơ chút, còn người vẫn phải sống, nàng cũng nên để trong lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :