1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 10:

      Edit: Pana

      Vân Đại vô tâm , bất giác cũng biết mình sai cái gì.

      Diệp Thanh Tuyển khó có được bộ dáng đau lòng.

      “ Mặc kệ như thế nào, chàng lúc trước cứu thiếp lần, bây giờ thiếp cũng tha thứ cho chàng.” Vân Đại hồi tìm cho mình bậc thang leo xuống.

      Diệp Thanh Tuyển nghe vậy lạnh lùng cười.

      “ Ai cho nàng, là ta cứu nàng?”

      lời này thể hiểu được.

      Nếu lúc trước phải cứu nàng, nàng sao có thể là di nương ở Diệp phủ này.

      “ Thiếp lúc đó rơi xuống nước, phải chàng đem ta cứu lên sao?” Vân Đại nghi hoặc hỏi.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Ta ngày đó ngồi thuyền câu cá, vừa khéo gặp phải nàng rơi xuống nước, nhưng ta cũng có ý định cứu người.”

      lời này càng làm cho Vân Đại ngạc nhiên.

      phải là thiếp tự nhiên nhảy lên thuyền chàng ?” Vân Đại giọng thầm.

      Ngày đó trong thôn nhiều người thấy như vậy, làm sao có thể nhìn nhầm được.

      Diệp Thanh Tuyển khẽ kéo khóe môi : “ Bọn họ có từng với nàng, đầu tóc ta có ướt, ta có xuống nước, làm sao có thể cứu nàng?”

      Vân Đại thấy ngữ khí của nghiêm túc như vậy, càng thêm tin tưởng vài phần.

      “ Thiếp được cứu như thế nào?”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Tất nhiên là nàng ôm cần câu của ta sống chết chịu buông, lúc này mới bò được lên thuyền ta.”

      Vân Đại dần trở nên mờ mịt.

      “ Bất quá dù vậy, cũng xem như miễn cưỡng là ta cứu nàng.” Diệp Thanh Tuyển : “ Nàng bò được lên thuyền liền hôn mê bất tỉnh, uống bụng nước, nếu nhưng phải ta dùng chân ép bụng nàng, đem nước trong bụng phun ra, chưa chắc gì nàng có thể sống lại.”

      đến cùng, ta cùng nàng có bất cứ da thịt chi thân nào, chỉ là phủ thêm cho nàng kiện áo ngoài, thế nhưng những thôn dân ở đó thấy vậy bắt ta phụ trách với nàng, ta lúc này mới miễn cưỡng mà đáp ứng.” mặt , mặt cảm khái với nàng: “ Nàng cũng biết trong phủ ta, mỹ nhân nào có học thức uyên bác, cầm khúc, thi vũ đều tinh thông, nàng xem như ta phá lệ mà nạp vào.”

      Vân Đại càng thêm ngượng ngùng, đối với còn gì để .

      Ý tứ trong lời của nàng xem như minh bạch, đây là ghét bỏ nàng, chưa bao giờ nạp tiểu thiếp nào có tiền đồ như nàng.

      Vân Đại cảm thấy mất mặt, vì chính mình vãn hồi vài phần mặt mũi, lại : “ Thiếp tự nhiên cũng có hiểu biết chút này nọ, chỉ là người trong phủ xem thường thiếp đến từ nông thôn, nên thiếp cũng có cơ hội thể …”

      Diệp Thanh Tuyển hỏi: “ Nàng am hiểu cái gì?”

      “ Thiếp am hiểu chiếu cố những động vật .” Vân Đại chột dạ .

      Diệp Thanh Tuyển nhướng mày, nhìn chằm chằm nàng, tựa như đợi nàng thêm điều gì đó.

      Vân Đại bị nhìn đến ngượng ngùng, thanh lúc này ngày càng : “ Chính là….. buối sáng cho gà, cho heo, cũng có khi cho ngỗng ăn….”

      Diệp Thanh Tuyển hơi hơi gật đầu, cùng nàng : “ Như thế cũng được, ta cũng am hiểu cho heo ăn.”

      Vân Đại ngờ những cười nhạo nàng, lại có thể ra lời như vậy, lập tức thẹn thùng : “ Trong phủ nuôi heo ở chỗ nào?”

      Những lúc nàng rảnh rỗi có thể hổ trợ cho heo ăn nha.

      Diệp Thanh Tuyển sờ sờ đầu nàng gì, thầm nghĩ sao lại đứng chuyện cùng heo thế này.

      Sáng sớm hôm sau, bọn nha hoàn nhàng dọn dẹp, thu thập tốt mọi thứ về nhà thăm người thân.

      Vân Đại ngủ đến hăng say, bị người ta đẩy mạnh mà tỉnh lại.

      Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy gương mặt Diệp Thanh Tuyển, trong lòng có bóng ma sợ hãi.

      Hôm qua sau nửa đêm, nàng cơ hồ thấy mình chép sách.

      Quyển sách đầy chữ nho , Vân Đại chép tờ lại tờ, chép mãi vẫn thấy còn đống chờ nàng, nàng hận thể quay trở lại lúc trước thà bị trượng hình cũng đáp ứng Diệp Thanh Tuyển việc chép sách này.

      Vân Đại khẩn trương bò dậy, : “ Chàng dậy rồi sao, muốn thiếp múc nước cho chàng rửa mặt sao?”

      Diệp Thanh Tuyển lại hỏi nàng: “ Nàng phải luôn muốn về thăm nhà cái sao?”

      Vân Đại ngơ ngác gật đầu.

      Mặc dù nơi này cẩm y ngọc thực, kê cao gối mà ngủ, nàng cũng muốn sớm trở về nhà thăm thẩm thẩm cùng đường tỷ.

      Diệp Thanh Tuyển với nàng: “ Nàng , ta bảo Thanh Phỉ đưa nàng .”

      xong lời này liền quay đầu rời .

      Vân Đại hiểu ra sao, nghĩ tới biểu tình vừa rồi của , trong lòng có cảm giác quái lạ.

      Nàng thu thập tốt mọi thứ, liền cùng Thanh Phỉ ngồi lên xe ngựa.

      Vân Đại ngồi bên trong vỗ về đệm mềm, thầm nghĩ người nhà thấy hàng kinh hỉ lắm đây.

      Thanh Phỉ nhìn hành động của nàng như suy tư hỏi: “ Di nương thường ngày ở trong thôn làm cái gì?”

      Vân Đại : “ Cũng làm gì chỉ cho heo cho gà ăn chút này nọ, làm chút chuyện vặt vãnh.”

      Thanh Phỉ kinh ngạc : “ Nguyên lai trong nhà di nương có tiền như vậy, vậy mà có thể nuôi heo?”

      Biểu tình nàng ta kinh ngạc chân như vậy , làm cho Vân Đại càng thêm ngượng ngùng: “ Cũng chỉ nuôi hai con heo, trong thôn nhà thím Vương mới là nhà có tiền, mỗi năm bán được ít lừa con đâu.”

      Vân Đại nghĩ đến Diệp Thanh Tuyển sáng sớm hôm nay có chút khác, liền hỏi: “ Gia hôm nay sao tốt vậy, thế nhưng chủ động cho ta về thăm nhà?”

      Thanh Phỉ nghĩ nghĩ : “ Chắc có lẽ vì hôm nay là sanh thần Gia .”

      Vân Đại lập tức bừng tỉnh.

      Bởi vì hôm nay là sanh thần , cho nên mới thiện tâm cho Vân Đại cơ hội về thăm nhà.

      Vân Đại bỗng nhiên cảm thấy cũng phải là người bất cận tình người như vậy.

      Thanh Phỉ thấy nàng hiểu lầm cái gì, càng có lên tiếng.

      Đường càng thêm xóc nảy, Vân Đại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bốn phía là cảnh tượng quen thuộc, trong lòng có chút cao hứng.

      Xa phu dưới chỉ dẫn của nàng đến được nhà nàng, Vân Đại xuống xe ngựa, liền chạy vào trong sân nhà mình, chỉ là cửa bị khóa, trong nhà dường như có người ở.

      Vân Đại nhìn thấy cửa sổ có khe hở, liền nhìn vào trong liếc mắt cái, cả người liền trợn tròn mắt.

      Trong phòng trống rỗng, cái gì đều có, chỉ có bốn bức tường, còn có chút mạng nhện giăng đầy.

      Cách vách có phụ nhân, nhìn về phía Vân Đại liếc mắt nhìn cái, xoa đôi mắt, lại chần chờ hỏi: “ Nha, đây phải Vân Đại sao?”

      “ Nhà con, thẩm thẩm cùng đường tỷ về quê ở Giang Nam, thế nhưng cho con biết sao?”

      Vân Đại càng thêm kinh ngạc.

      Phụ nhân kia luyên thuyên với Vân Đại thôi hồi, Vân Đại mới thất hồn lạc phách ngồi xe ngựa, cùng Thanh Phỉ mã phu lên đường về phủ.

      đường, đôi mi Vân Đại rưng rưng, đôi mắt dâng lên tầng hơi nước, lại rên tiếng.

      Thanh Phỉ hoài nghi : “ Di nương cùng thẩm thẩm, người cảm thấy có tốt vậy sao?”

      Vân Đại có sức lực gật gật đầu : “ Nếu thẩm thâm đối với ta tốt, như thế nào lại nuôi ta lớn lên như thế này.”

      Thanh Phỉ có phản bác, trong lòng lại , tình cảm tốt, có thể rời Hạnh thôn nhưng có báo cho Vân Đại tiếng?

      “ Bọn họ đến cái bàn trong nhà cũng đem cho người trong thôn làm củi đốt, chắc là có tính toán trở lại.” Trong thanh Vân Đại có tia bi thương dế phát .

      Nàng dứt lời nâng lên đôi mắt đen, có phần chờ mong hỏi: “ Nếu sau này ta muốn Giang Nam thăm các nàng, chỉ cần liếc mắt cái, ngươi Gia có thể đồng ý ?”

      Thanh Phỉ chút khách khí đả kích : “ Đường dài, ai biết được sau khi di nương có trở về hay , thả di nương , phải Diệp phủ phí công nuôi người sao, di nương cũng chớ có nghĩ nhiều.”

      Tâm tư Vân Đại dần dần u ám, nghĩ thẩm thẩm cùng đường tỷ ngày xưa đối xử với nàng rất tốt, trong lòng càng thêm lý giải được.

      Trở về phủ, Vân Đại bộ dáng uể oải.

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng chuyến trở về ngược lại càng thêm buồn bực, biết được nội tình sau đó cảm thấy buồn cười.

      như thế, cho ngươi về thăm người thân xem ra ngược lại thành ta có chút phải.”

      Vân Đại tất nhiên phải là người biết ơn như vậy, vội cùng : “ Chàng đối với thiếp tốt như vậy, nếu thiếp vẫn biết tình huống trong nhà, sau này càng thêm khổ sở.”

      Nàng chợt nhớ tới cái gì liền cùng : “Chàng đêm nay như thế nào lại chưa ăn cái gì?”

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt : “ Tự nhiên đói bụng, nếu nàng đói có thể nhà bếp tìm chút gì đó lót dạ.”

      Vân Đại thấy hôm nay bộ dáng có chút tinh thần, liền đứng dậy mình ra khỏi phòng.

      Trời dần tối, trong phòng chút ánh sáng, duỗi tay liền thấy năm ngón tay.

      Diệp Thanh Tuyển cầm thanh đốt trong tay, chỉ có ánh sáng cực phát ra chiếu vào cằm , làm khuôn mặt càng thêm tối tăm.

      Cửa kẽo kẹt tiếng bị người đẩy ra, Vân Đại bưng chén mỳ đến trước mặt , buông chén để lên bàn tựa như bị phỏng đem tay áp lên tai, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      “ Đêm nay bên ngoài thực an tĩnh, thiếp cảm thấy quen.” Vân Đại giọng oán hận với .

      Diệp Thanh Tuyển khẽ nhếch khóe môi, trong mắt mảng tối đen.

      “ Đây là cái gì?” rũ mắt đánh giá cái chén trắng trắng đặc đặc hỏi nàng.

      Vân Đại có chút thẹn thùng, thấp giọng : “ Thiếp… thiếp lần đầu tiên xuống bếp, chàng cũng đừng ghét bỏ.”

      Nàng nâng đôi mắt hạnh, ánh mắt trong suốt: “ Mặc kệ biết vì sao chàng muốn tổ chức sanh thần, nhưng vào ngày này nhất định phải ăn chén mỳ trường thọ mới tốt.”

      Nàng nghĩ phải cảm ơn , liền cố ý làm chén mỳ này, đáy lòng hi vọng vui vẻ.

      tựa như ngẩn ra, nhìn nàng hỏi.

      “ Mỳ trường thọ?”

      Vẻ mặt như nhiễm tầng sương mù, so với ngày thường càng thêm xa lạ.

      Vân Đại nhìn hiểu ánh mắt của lắm, như cũ thấp giọng : “ Mọi người thường , sanh thần ăn mỳ trường thọ thêm phúc khí, cũng biết là hay giả, nhưng dù sao ngụ ý cũng là đều tốt.”

      “ Chàng muốn nếm thử sao?”

      Nàng lộ ra vẻ mong chờ.

      Thẳng đến khi nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển lộ ra tia tươi cười với nàng.

      Ngón tay đụng đến chén mỳ Vân Đại bưng đến trước mặt, rồi sau đó…. Bỗng dưng hất văng chén mỳ .

      Vân Đại hơi hơi cứng lại, biểu tình cũng ngưng trọng.

      Sợi mỳ vươn vãi đầy đất, bên chén cũng bể thành từng mảnh.

      Nàng tựa như muốn thu trước mặt , trong khoảng khắc hóa thành mớ hỗn độn.

      Ánh mắt nhìn nàng tựa như dòng sông băng lãnh sâu trong đó là hàn khí bức người.

      Vẻ mặt cùng ánh mắt giống nhau đều hung ác nham hiểm.

      Biểu tình mặt Vân Đại chậm chạp biến thành vô thố.

      đây là…. thích sao….

      Nàng bị dọa đến choáng váng, theo bản năng duỗi tay thu dọn mớ hỗ độn mặt đất.

      Diệp Thanh Tuyển thấy hành động của nàng, nhếch khóe môi, cười đầy lệ khí: “ Ngươi duỗi tay lại đây thử xem.”

      Động tác Vân Đại lập tức cứng đờ.

      nhìn nàng gằn từ câu từ chữ : “ Lăn trở về Trĩ Thủy Uyển của ngươi ….”

      Vân Đại biết chính mình làm sai điều gì, chịu đựng ủy khuất, thu tay lại, xoay người liền chạy ra ngoài.

      Diệp Thanh Tuyển ngồi lại ghế gọi Thanh Y ám vệ.

      “ Đem Thanh Phỉ tới đây.”

      lát Thanh Phỉ rảo bước vào phòng, thấy Diệp Thanh Tuyển rút ra trường kiếm chỉ vào mi tâm nàng ta.

      Mũi kiếm ở giữa mi tâm, cổ máu tươi chia làm vài sợi theo khuôn mặt nàng ta chảy xuống, thập phần đáng sợ.

      “ Muốn mượn tay ta giết chết nàng sao?” từ tốn hỏi.

      Sắc mặt Thanh Phỉ lập tức trắng bệch.

      “ Nhiều mỹ nhân tuyệt sắc như vậy đả động được ta, kẻ hèn xuất thân thôn nữ xứng sao?”

      nhìn nàng ta : “ Ngươi là người kia phái tới, cho nên ta vẫn luôn nhẫn nại đối với ngươi, nhưng lên ta là người nhân từ…”

      Mũi kiếm chậm rãi xẹt qua khuôn mặt nàng ta, thẳng đến khi chạm đến cằm nàng ta, nâng lên cho nàng ta thấy vẻ mặt trầm của giờ phút này.

      lạnh băng hỏi: “ Ngươi hiểu chưa?”

      Thanh Phỉ cổ họng phát ra được thanh nào, cực kỳ gian nan ra mấy chữ.

      , ….”

      Khóe môi Diệp Thanh Tuyển hàm chứa ý cười lạnh: “ ra ngoài quỳ, trời chưa sáng, được đứng dậy.”

      Trong đình viện, Thanh Phỉ thẳng tắp quỳ xuống.

      Thanh y đến phía sau nàng ta trầm giọng : “ Ngươi hà tất phải làm vậy, người kia bất quá chỉ là thôn nữ, ngươi giết chết nàng ta, đối với ngươi có chỗ tốt gì?”

      Thanh Phỉ cười nhạt chẳng hề để ý : “Ai ta muốn nàng chết, ngươi cũng nhìn thử, sanh thần có ai dám hai chữ chúc mừng, kẻ ngốc kia chỉ ra, còn tặng mỳ trường thọ cho Gia…”

      Đối với , có lẽ như vậy là đến trước mặt tìm cái chết, bảo tặng cho ngươi cái quan tài có gì khác nhau.

      “ Ngươi Gia có khi nào rộng lượng như vậy, có thể dung túng ta hết lần này đến lần khác?” ngữ khí nàng ta có chút đắc ý.

      “ Nhưng Gia trước nay lạm sát người vô tội.” Thanh Y bình tĩnh đánh gãy lời nàng ta: “ Ngươi cho rằng nam nhân thích ngươi coi rẻ bản thân như vậy sao?”

      giết ngươi chính là thích ngươi? Ta cũng muốn mở não ngươi ra xem, đến tột cùng là ngươi suy nghĩ cái gì…?” Thanh Y trầm giọng , giọng hàm chứa nhàn hạt khinh thường.

      Biểu tình Thanh Phỉ lập tức cứng đờ.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 11:

      Edit: Pana

      Chủ tử có tâm tư gì, người khác có thể suy đoán được, nhưng Thanh Y lại có thể nhất thanh nhị sở nhất.

      Như Thanh Phỉ phỏng đoán, vẻ ngoài lương thiện vô hại của chủ tử chỉ là ngụy trang.

      Gia có thể để cho Vân Đại tiếp cận , chỉ là dụng tâm kính đáo thuận thế để bên cạnh thôi.

      Chờ đến khi người phía sau Thanh Phỉ tâm muốn tính kế, tiểu nương thế nhưng ngây ngốc mà phối hợp, phản phất trời sinh là mồi thơm để câu cá.

      Chỉ là câu được cá, mồi thơm cũng còn.

      Nhưng hôm nay…

      Thanh Y nhìn lướt qua Thanh Phỉ vẫn chưa tỉnh ngộ, mình là mồi câu nhưng lại biết thôi, sợ muốn câu cá nhưng lại quên mất thân phận mình là gì.

      Liên tiếp mấy ngày, nha hoàn hầu hạ trong phủ nhịn được giọng nghị luận tân di nương thất sủng.

      Thúy Thúy trở lại, thấy Vân Đại ngồi giường bộ dáng ngốc lăng, lập tức có chút lo lắng.

      “ Di nương làm sao vậy?” Thúy Thúy cho rằng nàng được sủng ái nữa nên thương tâm quá độ.

      Vân Đại kéo chăn mỏng, thấp giọng : “ Ta mơ thấy nhà thẩm thẩm nhớ ta khóc lóc khắp nơi tìm ta….”

      Thúy Thúy nhàng thở ra, thế là vuốt những sợ tóc rối đầu nàng : “ Mơ đều ngược với thực, di nương nên xem là , rồi tự làm mình sợ hãi.”

      Vân Đại cắn cắn môi, có lời muốn lại nuốt trở vào.

      Sau khi còn bên cạnh Diệp Thanh Tuyển nữa, những ác mộng ban đầu lại bắt đầu liên tục xuất .

      cũng phải chỉ mơ thấy mỗi …. ví dụ như nàng nhớ thẩm thẩm, liền mơ thấy thẩm thẩm.

      Nhưng trong mộng hoàn cảnh của thẩm thẩm cũng cực kỳ thê thảm….

      Vân Đại bỗng nhiên có chút lo lắng cho chuyến Giang Nam này của thẩm thẩm.

      Chẳng lẽ thẩm thẩm cùng đường tỷ có nổi khổ gì muốn cho người khác biết, nên mới thể rời khỏi Hạnh thôn?

      Trong lòng nàng lo lắng, nhưng cũng dám nghĩ đến, sợ nghĩ nhiều những điều đó lại biến thành .

      “ Di nương sao nghĩ cách vãn hồi sủng ái của Gia?”

      Thúy Thúy bỗng nhiên nhắc đến Diệp Thanh Tuyển, đầu vai Vân Đại hơi co rúm lại, nâng lên đôi mắt ướt đẫm liếc mắt quét về phía Thúy Thúy cái, lại lời nào.

      “ Di nương cho nô tỳ biết , tốt xấu gì nô tỳ cũng có thể cho người cái chủ ý nào đó.”

      Thúy Thúy hầu hạ Vân Đại khoảng thời gian, cũng hiểu Vân Đại là người mềm lòng, huống hồ ngay từ đầu nàng ta đối với Vân Đại là mảng chân thành, nếu đối phương có việc gì, dù là vỏ trai cũng nên hé lộ đôi điều.

      Quả nhiên, chân mày Vân Đại nhăn lại lộ ra biểu tình khó xử, Thúy Thúy năn nỉ hồi, mới giọng : “ Ta làm cho chàng chén mỳ trường thọ, chàng…. Chàng ăn thôi, còn mắng ta.”

      Thời điểm nàng ra những lời này rất ủy khuất.

      Để tay lên ngực tự hỏi, Vân Đại trước nay phải là nương có ý nghĩ xấu xa hại người, ném chén mỳ trước mặt nàng, còn hung dữ bảo nàng lăn .

      Chỉ là Thúy Thúy nghe xong lời nàng , lại giật mình.

      “ Nhưng… nhưng Diệp phủ từ trước đến nay cũng có tổ chức tiệc sanh thần a?” Thúy Thúy .

      Vân Đại ngước mắt trong mắt lộ tia mê mang “ lần cũng có sao?”

      Thúy Thúy gật gật đầu : “ Nô tỳ ở trong phủ cũng nhiều năm, ngày sanh thần của Gia là ngày rất kiêng kị…., nghe ….”

      Nàng ta liền thấp giọng với Vân Đại: “ Nghe người trong lòng của Gia chết vào ngày này, nên Gia từ đó về sau có tổ chức sanh thần.”

      “A…..” Vân Đại thực kinh ngạc.

      Loại chuyện này nghe có cảm giác có thút thê mỹ, nguyên lai lại là người thâm tình như vậy?

      “ Đúng vậy, cho nên Gia tổ chức yến tiệc, ngày hôm đó cũng cao hứng, nếu ai ra hai từ sanh thần, làm tâm tình Gia tốt bị kéo xuống đánh chết đó.” Vẻ mặt Thúy Thúy king ngạc cảm thán : “ Di nương làm cho Gia bát mỳ trường thọ mà vẫn còn được sống tốt đên bây giờ, có thể thấy được Gia cực kỳ thích di nương rồi.”

      Vân Đại nghe được từ thích trong miệng Thúy Thúy, liền cảm thấy nổi hết da gà.

      Nếu như những lời của Thúy Thúy đều là , nàng chẳng phải chọc vào miệng vết thương của sao?

      Có lẽ ngày đó nhớ đến dáng vẻ nữ tử kia nằm trong ngực còn hơi thở, trong lòng đau khổ, nàng lại tặng chén mỳ trường thọ, chẳng khác nào bảo đơn mình sống lâu trăm tuổi, phát hỏa cũng là điều dĩ nhiên?

      Vân Đại thở dài, cũng biết cái gì cho tốt.

      Thúy Thúy thấy thần sắc của nàng hòa hoãn, liền nghĩ đến cái gì, cầm phong thư đưa cho nàng : “ Vừa rồi có nha hoàn đưa tới, là có người ngoài phủ đưa cho di nương.”

      Vân Đại đem phong thư xem xong, nhìn thấy tin tức kia, sắc mặt càng thêm u.

      “ Sao vậy?” Thúy Thúy nghi hoặc hỏi.

      Vân Đại đem phong thơ vo tròn trong lòng bàn tay, trong lòng càng hận, ngữ khí có chút khổ sở.

      “ Thẩm thẩm ta Giang Nam quả là có tình trong đó, thẩm thẩm phải bỏ mặc ta để ý tới.”

      Điều nàng lo lắng nhất thế nhưng biến thành .

      Nguyên lai thâm thẩm nàng bị bệnh hiểm nghèo, vì muốn liên lụy Vân Đại, muốn nhiễm bệnh cho người trong thôn, lúc này mới cùng đường tỷ rời khỏi Hạnh thôn, trở về quê quán ở Giang Nam để chữa bệnh.

      Trong thư , thẩm thẩm với nàng, vì sợ nàng lo lắng.

      Nên các nàng tới Giang Nam rồi mới viết thư báo cho nàng.

      Trong đó còn , thẩm thẩm ngẫu nhiên hôn mê, trong miệng còn luôn gọi tên Vân Đại, rất nhớ nàng, đường tỷ suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, lúc này mới nhịn được viết cho Vân Đại phong thơ.

      ra thẩm thẩm của di nương đối xử với di nương tốt như vậy, nô tỳ nghe người ta phải con do mình sinh ra đều đem bán cho người khác, nhưng thẩm thẩm lại đem di nương nuôi lớn như vậy, dễ dàng.”

      Vân Đại gật đầu : “ Ngươi vào trong đem hết bạc của ta ra đây, ngươi có thể nghĩ cách dùng số tiền này giúp ta gửi bức thư ra ngoài sao?”

      Thúy Thúy : “ Tất nhiên thành vấn đề, chỉ là việc này là vốn là việc riêng, đều do quản làm giúp, là người đáng tin, trong phủ mặc kệ là hạ nhân hay di nương đều rất tin tưởng .”

      Vân Đại gật đầu, đem địa chỉ quê quán của thẩm thẩm trước, lại hỏi đối phương có thể gửi , sau đó Thúy Thúy báo lại với nàng.

      Buổi tối nha hoàn đưa đồ ăn tới, Vân Đại lại muốn ăn, miếng cũng nuốt nổi.

      Thúy Thúy thấy đồng tình, di nương đáng thương, trấn an nàng : “ Sợ di nương còn biết, người gấp gáp trở về, kỳ vốn là chuyện tốt.”

      Vân Đại vốn uể oải, nghe lời này, cũng nhịn được sinh ra lòng hiếu kỳ: “ Sao lại thành chuyện tốt?”

      Thúy Thúy : “ Di nương biết, lúc trước có di nương bị thất sủng, Gia vì đối phương mất phần ba gia sản đâu.”

      Vân Đại giật mình: “ Gia cũng có tiền.”

      Thúy Thúy nâng mi, bất mãn nhìn nàng: “ Vấn đề ở đây phải có tiền hay , vấn đề là Gia sủng ái di nương kia a.”

      Vân Đại hơi hơi gật đầu, Thúy Thúy mới : “ Mọi người đều cho rằng nàng ta được nâng lên làm chính thất, nhưng Gia lại lấy chút tiền tài ấy tống cổ nàng ta rồi.”

      Thúy Thúy lấy hơi tiếp tục : “ Lúc trước di nương còn được sủng ái nô tỳ còn nghĩ di nương có thể hay bước lên con đường của sủng thiếp kia, giờ xem ra là nô tỳ suy nghĩ nhiều.”

      Nàng ta nhìn biểu tình kinh ngạc của Vân Đại, cười cười : “ Nghĩ đến di nương có thể sống hết quãng đời còn lại ở Diệp phủ cũng thành vấn đề.”

      Vân Đại phiền muộn : “ Gia lại là người cổ quái như vậy sao...”

      Thúy Thúy : “ Xác thực là vậy, làm di nương ở đây cũng tốt hơn so với phủ khác. Dựa theo quy củ, chủ tử đối với hậu viện đều đối xử bình đẳng, chưa bao giờ cưới người mới về đem người cũ bỏ vào góc xó sỉn nào đó.

      Nhưng phàm là trong viện nào treo đèn trước cửa, buổi tối Gia nghỉ lại nơi đó, cùng di nương đó dùng bữa tối, viết thơ, nghe khúc nhạc, lưu lại trong chốc lát, cũng coi như cho di nương đó chút thể diện, mặt khác hạ nhân trong phủ sống biết tốt hơn nơi khác biết bao nhiêu lần.”

      Nghe Thúy Thúy miêu tả như vậy, Vân Đại cảm thấy người ôn nhu săn sóc cùng với người kia phải cùng người.

      “ Nếu có vấn đề gì sao?” Vân Đại thấp giọng hỏi.

      Thúy Thúy : “ Nếu thân thể di nương khỏe, tâm tình tốt, treo đèn lên, Gia cũng đến quấy rầy, phá lệ săn sóc, tại Gia rãnh rỗi, theo lý thuyết đêm nay chúng ta phải treo đèn lên, Gia mới tới Trĩ Thủy Uyển của di nương.”

      Vân Đại lắc lắc đầu : “ Vẫn là nên treo ...”

      Vân Đại nghĩ đến liền cảm thấy e ngại, thầm nghĩ nàng đời này treo đèn lồng đó lên, có phải hay những việc trong cơn ác mộng kia có cơ hội xảy ra?

      Việc lúc trước đến những việc xảy ra sau này, trong lòng Vân Đại cảm thấy loại khả năng này là cực kỳ bé .

      Nàng chủ động hồng hạnh xuất tường, “gian phu” còn phải là ? khi dễ nàng như vậy, nàng nén giận hảo hảo cùng ở chung, còn phải đột nhiên lật mặt?

      Vân Đại tổng cảm thấy đây là vận mệnh an bài, luôn có chút việc xảy ra.

      Nếu nàng vẫn luôn ngốc trong phủ, cũng thể đảm bảo chính mình có thể “ Sống hết quảng đời còn lại” như Thúy Thúy .

      Có câu dao rơi người mình mình biết đau.

      Bộ dáng Diệp Thanh Tuyển luôn luôn ôn hòa, tự nhiên Vân Đại cảm giác được phần ác ý như người trong mộng kia.

      Nhưng buổi tối ngày hôm đó, Vân Đại cảm thấy đây mới chính là bộ mặt của , người loại khí tức làm cho nàng sợ hãi.

      Vì giải trừ khốn cảnh của mình, nàng lúc trước chủ động đánh bậy vào “gian phu”, nhưng thiếu chút nữa bị “ gian phu” hại chết.

      Nàng vốn là người nhát gan, ngay từ đầu thất bại, tại tự nhiên cũng dám làm ra việc lớn gan nào.

      Thúy Thúy thấy nàng nhiệt tình, liền thêm lời nào.

      Chờ đến khi trời tối, quản ngầm đồng ý, Diệp phủ to như vậy, mấy chỗ đều treo đèn lồng.

      Diệp Thanh Tuyển buông thư, Thanh Phỉ lại tiến vào khuyên nhủ: “ Người nên nhìn xem các di nương.”

      Diệp Thanh Tuyển hỏi: “ Nên xem ai?”

      Thanh Phỉ đánh giá sắc mặt : “ Vốn là nên đến Trĩ Thủy Uyển của di nương mới vào phủ, nhưng di nương treo đèn, vậy nên xem Tô di nương .”

      Diệp Thanh Tuyển để thư xuống, nghĩ đến bộ dáng lúng túng của Vân Đại, trong lòng có chút xao động.

      Tiểu nương tuy rằng “ Ngoài ý muốn” rơi xuống nước, hiển nhiên phải chủ ý của nàng.

      Nàng cái gì cũng biết, thấy nàng xác thực là lương thiện nên tha cho nàng thôi, chỉ là ngày sau còn tái phạm, tính nhẫn nại của có tốt như vậy.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 12:

      Edit: Pana

      Diệp Thanh Tuyển từ trước đến nay suy nghĩ vì người khác, chỉ là Vân Đại ngốc nghếch như vậy, cùng những nử tử khác ở trong phủ quả thực là cùng đẳng cấp.

      Ngày sau sợ nàng bị lừa vào trong tay , cũng bị người khác lừa, rồi biết mình chết như thế nào.

      Bên ngoài đều cho rằng Diệp phủ chỉ là thương hộ giàu có tầm thường có hạ nhân đông đúc.

      Nhưng bên trong chứa thứ gì, có người nào ràng hơn Diệp Thanh Tuyển.

      đến cùng, lúc này rốt cuộc đại phát từ bi, tính toán buông tha tiểu ngốc tử Vân Đại lần, sau này cũng muốn nàng tiến vào trong cuộc sống rối ren của .

      Liền… xem vì chén mì trường thọ kia của nàng .

      Lúc này Vân Đại tự nhiên biết những điều đó, trong lòng nàng bị dày vò như nước sôi lửa bỏng.

      Có lẽ ban ngày bức thư kia quá mức thê lương, cho nên đêm xuống Vân Đại liền mơ thấy cái chết thê thảm của thẩm thẩm nàng.

      Vân Đại trong mộng khóc nức nở, Thúy Thúy đem nàng lay tỉnh , bên cạnh nàng suốt đêm.

      Ngày hôm sau hai mắt Vân Đại cùng Thúy Thúy đều thâm quần mắt to mắt trừng nhau.

      Thúy Thúy : “ Di nương sao mơ thấy ác mộng như vậy, nô tỳ ăn tiêu.”

      Vân Đại hổ thẹn mà ôm đầu gối, thấp giọng : “ Những việc xảy ra trong mộng ta thể nào khống chế tốt đc, lần tới ban đêm nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng để ý đến ta.”

      Thúy Thúy bắt được tay Vân Đại đặt ngực mình, vẻ mặt buồn bực : “ Di nương cảm giác được cái gì ?”

      Vân Đại giật giật ngón tay cảm thụ chút, nghiêm túc : “ Có chút lớn nha.”

      Thúy Thúy ngẩn người, lập tức đem tay nàng đẩy ra che bộ ngực phập phồng của mình, đỏ mặt : “ Nô tỳ muốn là lương tâm nô tỳ cho phép làm vậy, ai bảo di nương sờ loạn a.”

      Vẻ mặt Vân Đại vô tội nhìn nàng ta, nàng có chút buồn bực chỉ là sờ rất tốt nha.

      Chờ đến giữa trưa Vân Đại tống cổ Thúy Thúy hỏi thăm có gửi được đồ ra ngoài , kết quả Thúy Thúy cầm phong thơ quay trở lại.

      Vân Đại mở ra xem, phát thế nhưng thẩm thẩm lại nhờ người gửi tin đến.

      Ý thẩm thẩm lớn tuổi, giờ Vân Đại cùng đường tỷ trưởng thành người có chết cũng an tâm, Vân Đại ngàn vạn cần nghe lời đường tỷ Giang Nam tìm người.

      Vân Đại xem xong thư, Thúy Thúy cho rằng nàng lại muốn khóc, nhưng lại thấy nàng đem thư cẩn thận cất vào hộp, có nửa điểm muốn khóc.

      “ Sinh tử do trời, di nương cũng nên suy nghĩ quá nhiều.” Thúy Thúy

      Vân Đại hổ thẹn mà cúi đầu, sờ cây trâm bàn.

      “ Ta ban đầu còn ích kỷ nghĩ, nghĩ... nghĩ mình đần độn làm được gì, cố gắng dành dụm gửi cho thẩm thẩm ít bạc ....”

      Bởi vì nàng chút cũng nghĩ lại bị làm khó dễ, nàng còn làm sai nhiều việc, bị người khác cười nhạo....

      Nàng sợ hãi mà lùi bước.

      Nhưng thẩm thẩm biết được đường tỷ viết thư cho nàng, lại cố ý gửi phong thơ khác, khuyên nàng hảo hảo sống tốt, cần nhớ thẩm thẩm.

      Vân Đại tựa như bỗng nhiên thấy được ý nghĩ chính mình trong gương vừa ích kỷ lại dơ bẩn, càng thêm dám ngẩn đầu.

      Thúy Thúy : “ Di nương muốn như thế nào, Giang Nam quá xa, người muốn đến đó cũng thực được, còn bằng tìm cách lấy lòng Gia, Gia sủng ái di nương ban thưởng nhiều đồ cho di nương, lúc đó di nương cầm ít giúp đỡ thẩm thẩm, huống hồ... Gia cũng phải là người xấu...”

      Vân Đại nghe những lời này của Thúy Thúy, như có điều suy tư : “ Ngươi cũng đúng....”

      Thúy Thúy thấy di nương rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận lời nàng ta , lập tức vui vẻ trong lòng.

      Sống uổng mấy ngày, Vân Đại ở Trĩ Thủy Uyển đâu thực có chút buồn chán.

      Buổi tối, nàng ghé đầu vào bên giường, chờ Thúy Thúy đến kêu nàng dậy, trong lòng lại tính toán con đường sau này của mình phải làm như thế nào.

      Thúy Thúy vào phòng thúc giục nàng : “ Di nương sao còn ở đây, chẵng lẽ muốn làm con cá chết.”

      Vân Đại ngước mắt : “ Nơi này luôn luôn thanh tĩnh, sao đêm nay như thế nào lại có nha hoàn tới lui?”

      Lại còn phải chỉ hai người.

      Phải biết rằng, Diệp Thanh Tuyển có ghé đến nơi này của Vân Đại, cho nên trong viện luôn có dáng vẻ thanh vắng.

      Mặc dù quản an bài thỏa đáng, nhưng bọn nha hoàn có thể lười biếng liền lười biếng, có thể trốn được đến nơi nào trốn, chập tối là thấy bóng người, trừ bỏ Thúy Thúy tự nhận mình là châu chấu cột lên thân cây Vân Đại, lúc này mới tận tâm tận lực.

      Thúy Thúy : “ Buổi tối Gia đến đây, bên ngoài bày bàn đồ ăn, di nương thế nhưng cái gì cũng biết sao?”

      Vân Đại ngây ngẩn cả người.

      “ Gia như thế nào lại đến đây?”

      Thúy Thúy sao biết được: “ phải di nương mấy ngày trước cảm thấy lời của nô tỳ rất đúng sao, cho nên nô tỳ liền đem đèn lồng treo lên?”

      Gia lúc trước đến viện của những di nương kia, buổi tối có mấy ngày ra ngoài xã giao, hôm nay mới tới nơi này của các nàng.

      Vân Đại mảnh mờ mịt.

      Nhưng ngày đó nàng tán thành câu Gia phải người xấu mà thôi.

      “ Ai nha, di nương còn chuẩn bị chút, biết người chưa có chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng cũng thể đắc tội với Gia, người có phải hay ?” Thúy Thúy thúc giục .

      Vân Đại bị kéo chải đầu, hồi lại đổi quần áo, nàng lúc này ngồi ghế nhìn bàn đồ ăn.

      “ Sao lúc trước ta chưa nhìn thấy qua mấy món này?”

      Thúy Thúy : “ Đó là do Gia dùng bữa tối nơi này mới có, di nương trước kia chỉ có người ăn, đương nhiên có.”

      Vân Đại thầm nghĩ nếu Thúy Thúy điều này với nàng sớm hơn nàng cũng có nhiều rối rắm đến vậy.

      Thúy Thúy làm sao biết được trong lòng Vân Đại có cán cân ở giữa giãy giụa.

      bên là suy nghĩ tiêu cực, nhát gan sợ phiền phức, bên là quyết tâm nỗ lực mạo hiểm thoát khỏi khốn cảnh, hai bên lắc lư ngừng, nếu sớm biết ăn cơm cùng Diệp Thanh Tuyển có nhiều món ăn đặc sắc như vậy, có lẽ nàng vì ít mỹ vị mà ngẫu nhiên treo đèn lồng tường, đến đây liền có bữa ăn ngon lành.

      Đáng thương cho Diệp Thanh Tuyển còn biết trong lòng di nương kia biến thành công cụ để kiếm cơm, mà phải thầm có ý nghĩ muốn tranh sủng hay nhớ nhung gì đến .

      Vân Đại rũ mắt nhìn thấy bàn bày con heo sữa muốn hỏi Thúy Thúy, Thúy Thúy liền đẩy nàng đứng dậy.

      Nàng ngẩn đầu, liền nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển đến gần.

      Bọn nha hoàn đứng hai bên, bộ dáng nghiêm chỉnh đoan trang tay cầm khăn tay liếc trộm với vẻ mặt ngượng ngùng, thèm liếc mắt đến Vân Đại cái.

      Hầu hạ rửa tay, Vân Đại mới được Thúy Thúy ám chỉ ngồi ở bên tay phải .

      Vân Đại thầm nghĩ chịu đến đây cũng là cho nàng chút mặt mũi, bây giờ nên sinh khí cùng .

      Vân Đại nhớ lúc trước tú tài ca ca có qua, lúc người khác nóng giận ngàn vạn lần nên nhiều khuyên can gì , chờ qua mấy ngày hết giận tự chuyện với mình.

      Nàng nghĩ như vậy, nên cũng có ý tứ mở miệng trước.

      Thấy Diệp Thanh Tuyển cầm đũa, Vân Đại cũng cầm đũa lên, Diệp Thanh Tuyển gắp đũa rau xanh, động tác Vân Đại cần thận mà cầm đũa hướng đến.... cái móng heo con heo sữa bị người khác gắp , Thúy Thúy trợn mắt há hốc mồm, Vân Đại liền đem móng heo ra sức gặm cắn chỉ còn đống xương trắng.

      Diệp Thanh Tuyển dư quang lướt qua, vẫn buồn hé răng.

      Xong bữa cơm, heo sữa đáng thương chỉ còn lại cái đầu.

      Vân Đại no căng bụng, mặt là dáng vẻ thõa mãn.

      Nha hoàn đem nước đến cho chủ tử súc miệng, Thúy Thúy lại gần Vân Đại bên tai hận rèn sắt thành thép : “ Di nương có thể nào ăn món heo sữa quay kia, đó chỉ là đặt bàn cho có thôi!”

      Vân Đại ngẩn người, nghĩ đến mà có chút sợ.

      Chẳng lẽ nàng lại chọc trúng điều kiêng kị của ?

      Thúy Thúy : “ Khó trách Gia để ý đến di nương, di nương biết lần trước có di nương thấy trền bàn có món thịt thỏ, nàng ta bỗng nhiên cầm khăn lau nước mắt, thương tâm đau lòng cho những con thỏ kia dám ăn, Gia chủ những bị tâm địa thuần khiết thiện lương của nàng ta làm cảm động, còn tốt ban thưởng cho nàng ta đâu.”

      Vân Đại khép hờ môi, món heo sữa quay ăn hết sức thõa mãn giờ làm cho lòng nàng trầm xuống đáy nước.

      Nguyên lai Gia thích ăn chay, khó trách mới vừa rồi ăn toàn rau xanh.

      lúc hai người kề tai , Diệp Thanh Tuyển đến trước bàn trong gian thứ hai.

      Thúy Thúy thấy bọn hạ nhân thu thập cái bàn, nhìn Vân Đại xoa xoa khóe miệng, thúc giục nàng : “ Mau vào trong thôi.”

      Vân Đại ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng theo Diệp Thanh Tuyển vào trong.

      Diệp Thanh Tuyển ngồi ghế, chờ nha hoàn đưa trà sơn tra tới, Vân Đại dáng vẻ đứng ngồi yên nhìn chằm chằm .

      Diệp Thanh Tuyển rốt cuộc cũng chịu liếc nhìn nàng cái, nàng vội : “ Thiếp vừa mới làm sai chuyện.”

      Diệp Thanh Tuyển vốn nghĩ ra, thấy nàng ban đầu bộ dáng đáng thương nhìn đánh giá chính mình, tựa hồ cực kỳ muốn chuyện cùng , cũng đại phát từ bi cùng nàng chút.

      “ Việc gì?”

      Vân Đại kéo tay áo, vẻ mặt hổ thẹn bộ dáng tự trách : “ Thiếp vừa rồi nên ăn món heo sữa quay, heo con đáng thương như vậy....”

      Diệp Thanh Tuyển mặt có biểu tình hỏi lại: “ Nó đáng thương sao?”

      Vân Đại gật gật đầu: “ Thịt nó ngon, lúc còn sống chắc được chủ nhân đối xử tốt, càng ăn thiếp càng cảm thấy khổ sở, nếu có kiếp sau hi vọng nó gặp được chủ nhân tốt.”

      “A...” Diệp Thanh Tuyển nhìn chằm chằm nàng : “ Đây là lý do vì sao nàng ăn nó chỉ còn lại cái đầu?”

      mặt Vân Đại có chút mất tự nhiên, nhất thời cũng biết trả lời như thế nào.

      Chờ nha hoàn đưa trà sơn tra tới, nàng liền lấy cớ tìm Thúy Thúy.

      Thúy Thúy hận thể mắng nàng để nàng khôn ra: “ Di nương đêm nay nhất định phải làm cho Gia ngủ lại đây.”

      Vân Đại cảm thất nhiệm vụ này có chút gian nan.

      “ Nhưng Gia còn giận ta nha.”

      Thúy Thúy : “ Vậy nên di nương phải nghĩ cách, nếu đêm nay Gia ngủ ở chỗ di nương, nô tỳ thề, ngày mai di nương bị cả Diệp phủ này chê cười.”

      Bị Thúy Thúy đe dọa hồi, Vân Đại lâm vào thế khó xử vào phòng.

      Thúy Thúy cầm tay, vẻ mặt ác độc : “ là làm lợi cho đám khỉ kia, di nương đến quyến rũ nam nhân còn dám làm.”

      Nàng ta xong liền thở hắt ra, xoay người ra ngoài, lại thấy có người đứng sau cây cột nơi mà nàng ta vừa chuyện với di nương xong.

      Thúy Thúy: “....”

      Người nọ: “....”

      Thanh Y lạnh mặt nhìn nàng ta, gì.

      khinh thường nghe lén người khác, chỉ là các nàng lại đến đúng chỗ đứng để .

      Vân Đại vào sương phòng, nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển vẫn còn ngồi đó uống trà.

      biết phải làm sao, trong đầu Vân Đại bỗng nhiên nhớ đến chuyện xưa của Ngưu Lang Chức Nữ.

      cùng mấy tiểu thiếp của quanh năm suốt tháng biết có thể nhìn thấy mấy lần, chẳng phải cùng Ngưu Lang Chức Nữ có chút giống nhau?

      Vân Đại bống nhiên linh cơ vừa động, trong đầu mơ hồ có chủ ý.

      Diệp Thanh Tuyển cảm thấy hôm nay đến đây là được, kêu quản thu hồi đèn lồng nơi này, sau này nàng ở trong phủ có cảm giác tồn tại, có thể ngây ngốc sống qua ngày.

      định đứng lên chạy lấy người, sau này cũng đến nơi này, lại thấy Vân Đại tung tăng chạy đến trước mặt rót cho chén trà.

      “ Chàng uống thêm chén .” Vân Đại thành thực khẩn cầu: “ Lần trước là thiếp sai rồi, chàng uống chén trà này, coi như tha thứ cho thiếp được ?”

      Diệp Thanh Tuyển hé răng.

      Vân Đại đưa bưng chén trà đến trước mặt , mắt hạnh trong trẻo nhu thuận lóe lên tia chờ mong, làm người khác có chút đành lòng cự tuyệt.

      Diệp Thanh Tuyển vươn tay, Vân Đại liền buông lỏng tay.... chén trà đại biểu cho lời xin lỗi của Vân Đại lập tức đổ hết lên người Diệp Thanh Tuyển.

      “ Ai nha...” Vân Đại làm ra bộ dáng áy náy, có chút thành ý :

      “ Thiếp cẩn thận, làm bẩn y phục của chàng.”

      “ Chàng, chàng lưu lại nơi này chờ quần áo được hong khô rồi rời ....” Nàng cực kỳ chột dạ .

      Vân Đại nghĩ đến hành động của mình làm rất tự nhiên, nàng học cũng tồi nha.

      Trong thần thoại kia, Ngưu Lang phải trộm xiêm y của Chức Nữ nên nàng mới thể về thiên đình sao?

      Vân Đại cân nhắc chuyện này nên mình cũng học Ngưu Lang cẩn thận làm bẩn y phục của , cứ như vậy, cũng thể rời được.

      Diệp Thanh Tuyển thiếu chút nữa bị nàng chọc cười.

      giơ tay day day huyệt thái dương, nhìn nàng giả vờ, kĩ thuật diễn tệ hại lừa người khác kia... nàng vừa rồi sợ đem chén trà hất lên mặt luôn .

      “ Nàng như vậy muốn ta ở lại?” nhịn cười trầm giọng hỏi nàng.

      Vân Đại vẫn là chột dạ gật gật đầu.

      Diệp Thanh Tuyển gợi lên khóe môi : “ Được nha.”

      chút cũng tức giận.

      Nàng chính mình tìm chết, phải Bồ Tát, đương nhiên cũng quản được.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 13:

      Edit: Pana

      Thúy Thúy kinh ngạc, Gia muốn ngủ lại đây?

      Tuy rằng nàng ta kỳ vọng Vân Đại có thể giữ người lại, nhưng trong lòng cảm thấy Vân Đại nhất định thành công.

      Gia vào tịnh thất, Thúy Thúy vui sướng liền chạy tới: “ Di nương lợi hại!”

      Vân Đại được nàng ta khen có chút ngại ngùng, liền khiêm tốn : “ Này cũng tính là gì….”

      Nhưng Thúy Thúy lại vì chuyện này mà đối với nàng tràn ngập hy vọng.

      Diệp Thanh Tuyển tắm xong, khoác áo ngoài màu trắng chút khách khí ngồi giường của Vân Đại, thấy Vân Đại chút phản ứng, liền cau mày hỏi nàng: “ Nàng ngây ngốc ở đó làm gì?”

      Vân Đại vội đứng dậy, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ đến lát nữa ngủ chung với cẩn thận đè , làm giận, kêu mình cút ….

      Mà Diệp Thanh Tuyển hiển nhiên giống nàng có nhiều ý nghĩ phức tạp như vậy.

      Lúc ở cùng những thiếp thất khác hơn phân nửa thời gian thích nghe mỹ nhân đánh đàn xướng khúc, cùng mỹ nhân bàn luận thơ phú suốt đêm, cũng coi như là thú tiêu khiển lúc rảnh rỗi.

      Nhưng tiểu ngốc tử này có cái gì gọi là tài hoa, bảo nàng ngâm thơ chẳng khác nào chọc nàng khóc, chẳng lẽ cùng nàng thảo luận cho heo ăn như thế nào sao?

      giật khóe môi vỗ vỗ giường, với nàng: “Lại đây.”

      Vân Đại chậm rì rì dịch người qua, ngồi bên cạnh , trong lòng rối rắm nhưng giọng cũng dễ để người khác phát hỏi: “ Chàng trong lúc ngủ thích tư thế gì?”

      Diệp Thanh Tuyển suy tư hồi, xác định suy nghĩ của mình cùng nàng cùng nội dung, có chút buồn cười hỏi nàng: “ Nằm thẳng như thế nào? Ma nằm nghiêng như thế nào?”

      Vân Đại vặn thắt lưng ngượng ngùng : “ Ban đầu ngủ thiếp thích nằm nghiêng, hơn nữa ban đêm thường xoay người, nếu chàng nằm thẳng, thiếp sợ đè nặng chàng.”

      Vân Đại xong trong lòng có chút cảm khái, khó trách trong thôn các thẩm các thím đều nương gả ra ngoài liền giống nhau, nàng bây giờ đến tư thế ngủ của mình cũng phải vì đối phương mà suy xét.

      Diệp Thanh Tuyển đương nhiên muốn xem nàng làm như thế nào, đáy mắt như có như xẹt qua tia trêu chọc: “ Khó mà làm được, nếu nàng đè nặng ta, lại làm ta bị thương, ta ngày mai chẳng phải hành động tiện sao?”

      Vân Đại tán thành gật gật đầu.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Bằng nàng ngủ gian bên ngoài, giống như trước kia, khuya ta có khát, kêu nàng hầu hạ tốt hơn.”

      Vân Đại nghe xong cảm thấy chỗ nào ổn, dặn dò nghỉ ngơi cho tốt liền vui vẻ chạy .

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng nghe ra lời trào phúng trong lời của , thiếu chút nữa bị nàng “ Ôn nhu săn sóc” làm cho tức giận đến nội thương.

      đến có muốn ngủ cùng nàng hay , nếu nàng có ý đồ gì, nàng hao tổn nhiều tâm tư muốn ngủ lại đây làm gì?

      Bên ngoài Thúy Thúy cao hứng đứng canh giữ ngoài cửa trong chốc lát, thấy bên trong tắt đèn, lập tức vui vẻ mà ngủ.

      Nàng ta nào có nghĩ đến Vân Đại xác thực thành công đem Diệp Thanh Tuyển ngủ ở giường của mình, chỉ là bản thân nàng lại chạy đến giường bên ngoài chấp nhận ngủ đêm.

      Buổi tối Vân Đại có chút ngủ ngon, giường chật hẹp xoay người cũng khó, lúc sau mơ mơ màng vào giấc ngủ lại buồn tiểu nghẹn đến mức tỉnh lại.

      Nàng xoa đôi mắt nhập nhèm giải quyết, trờ về sờ sờ chạm đến cạnh giường leo lên mà ngủ tiếp.

      Lúc này cuối cùng nàng cũng được ngủ thoải mái chút, hơn nữa trong mộng bên cạnh còn có vật tỏa ra hơi ấm nồng đậm.

      Nàng mơ thấy bên người nàng có con cừu lớn dựa gần vào mình.

      Vân Đại đem bàn tay lạnh lẽo của mình duỗi đến chạm vào ngực nó để sởi ấm, cừu lớn bất mãn mà hừ tiếng, Vân Đại liền lấy đầu cọ cọ vào nó, lại dọa nó, lừa nó nàng nhàng.

      Cừu lớn quả thực động đậy nữa.

      Vân Đại sung sướng đem móng vuốt lạnh băng của mình áp lên người nó vuốt ve.

      Nàng lặp lặp lại động tác vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, bỗng nhiên cảm thấy có chút gì đó đúng lắm.

      Tuy rằng cảm giác dưới tay ấm áp, cũng rất trơn trượt, nhưng có mềm mại, hơn nữa nàng cũng sờ được đám lông xù của cừu lớn.

      Vân Đại còn nghi hoặc, mắt liền thấy bộ lông trắng như tuyết của cừu lớn bỗng nhiên rơi xuống đất, lộ ra làn da cứng rắn bóng loáng.

      Vân Đại sợ hãi, mơ màng mở bừng mắt, kết quả nhìn được làn da cứng rắn nào, lại thấy được khuôn mặt phóng đại của Diệp Thanh Tuyển.

      híp mắt, ánh mắt có chút nhập nhèm, nghiễn nhiên là bộ dáng chưa tỉnh ngủ.

      nhíu đôi mày kiếm, tâm tình tựa hồ thập phần bực bội vì bị người khác đánh thức.

      Nhưng điều này cũng ảnh hưởng Vân Đại dùng ánh mắt say mê mà nhìn .

      Thậm chí bộ dáng biếng nhác của lúc này, những sợi tóc hỗn độn, làm tim Vân Đại càng ngày đập càng nhanh.

      Vân Đại giật giật ngón tay, đụng đến vật gì đó nho nổi lên.

      Lúc này Diệp Thanh Tuyển rốt cuộc cũng thanh tỉnh.

      Nhìn thấy người đối diện mình, khí lúc này rơi vào trầm mặc.

      Vân Đại ngây ngẩn cả người.

      Tay nàng chỉ ở bên người mình, mà còn chạy vào lồng ngực của người khác.

      Lúc ngủ đai lưng còn tốt, nhưng tay của nàng rất thông minh, nhắm mắt đại cũng chui vào được bên trong quần áo .

      Đai lưng lúc này lỏng lẻo, mà tay nàng lúc này còn đặt ngực , dường như bị thoa lớp hồ dán dính chặt ngực .

      Biểu tình của nàng ngày càng mờ mịt.

      “ Sờ rất tốt sao?” Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng.

      Vân Đại ngơ ngẩn mà nâng mắt lên, nhìn thấy chút cũng có biểu tình gì.

      “ Tốt… sờ rất tốt.” Nàng thấp giọng trả lời.

      Nàng chưa từng sờ qua thân thể của nam nhân, nghĩ tới sờ lại thoải mái như vậy.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Cho nên nàng nhân lúc ta ngủ say trộm đến phi lễ ta sao.”

      Ngữ khí lúc này phải là suy đoán mà là khẳng định.

      Vân Đại vội vàng phủ nhận, “ có, thiếp nửa đêm cái ấy, trở về lại quên mất mình phải ngủ ở gian ngoài, cho nên mới lên nhầm giường của chàng.”

      “ Chàng tin thiếp, thiếp thực có ý phi lễ chàng.” Vân Đại chân thành .

      Diệp Thanh Tuyển lạnh mặt : “ Nha, vậy nàng còn bỏ tay ra.”

      Vân Đại ngẩn người, mới phát giác tay mình còn ngực , lập lức ngượng ngùng thu tay về phát giác mình lại ăn đậu hủ của .

      Vân Đại chậm rãi phản ứng, chính mình mới vừa rồi làm cái gì, mặt cũng dần đỏ lên, lại vội vàng sửa lại quần áo cho , đem đai lưng lần nữa thắt lại.

      Nàng thấy mặt chút biểu tình cũng có, trong lòng càng thêm yên.

      Vân Đại thầm nghĩ, môi nàng cũng hôn qua, sau lại sờ soạng , đúng là phù hợp với những lời mấy thím trong thôn .

      Nhưng lần trước chưa được đồng ý của nàng lại hôn , lúc này lại sờ trộm trong lúc ngủ, nàng được cho phép của lại chiếm nhiều tiện nghi của như vậy, trong lòng còn tính kế muốn được ăn ngon, nàng càng thêm cảm thấy ngượng ngùng.

      “ Chàng… Chàng đừng tức giận được ?” Vân Đại cẩn thận nhìn .

      Diệp Thanh Tuyển cười : “ Nàng bị người khác sờ soạng nàng sinh khí, tức giận?”

      Tim thịch tiếng, biểu tình càng thêm sợ hãi.

      “ Thiếp cho chàng sợ lại được ?”

      Diệp Thanh Tuyển lạnh lùng liếc nàng cái, ánh mắt phản phất như chất vấn Vân Đại: Nàng cảm thấy như vậy cũng được sao?

      Vân Đại hổ thẹn cúi đầu xuống.

      Da thịt cứng mềm vừa phải, tất nhiên sờ lên rất tốt, giống nàng, mềm mại như xương, có lẽ sờ lên cảm giác sờ lên đống bông cũng chẳng khác gì nhau.

      Vân Đại cảm thấy mình càng nghĩ càng sai, vội ném cái ý nghĩ đó ra sau đầu, thấp giọng hỏi : “ Kia… chàng còn muốn ngủ sao?”

      Diệp Thanh Tuyển thở dài : “ ngủ.”

      Vân Đại rất ngoan ngoãn gật gật đầu, muốn bỏ chăn ra, lại bị “bốp” chặn tay nàng lại.

      “ Nha….”

      Vân Đại che cánh tay bị đánh hồng mảng, có chút ủy khuất mà nhìn .

      “ Chàng sao lại đánh ta?”

      Diệp Thanh Tuyển khẽ nâng cằm, cười hỏi nàng: “ Muốn biết tại sao ?”

      Vân Đại quét mắt đến cổ áo hơi nới lỏng lộ ra xương quai xanh của , khuôn mặt nhắn đỏ bừng, nhất thời cũng dám gật đầu.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nàng nằm sát lại đây, ta cho nàng biết.”

      Vân Đại ngoan ngoãn muốn chui vào trong ổ chăn của , Diệp Thanh Tuyển cười lạnh tiếng, có chút nghiến răng nghiến lợi : “ Nàng tiến vào nữa thử xem.”

      Vân Đại rốt cuộc nghe ra ngữ khí đe dọa của .

      Vân Đại làm bộ như có việc gì xoay người bước xuống giường, xấu hổ đến hai tai đều đỏ bừng.

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng chạy , giơ tay nhéo nhéo mi tâm, nơi nào đó thân thể cũng có chút mềm xuống.

      làm sao cũng nghĩ đến ngày kia mình lại bị con heo ngốc chọc ghẹo.

    5. Oanhoanh90

      Oanhoanh90 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Khi nào có chương tiếp vậy ạ. Hóng
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :