1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 68:

      Edit: Pana

      Câu cuối cùng kia của hoàng đế ý vị thâm trường.

      số việc, thể nhìn ngoài mặt được.

      Thí dụ như, hết thảy mọi chuyện sớm được Diệp Thanh Tuyển sắp đặt khi còn ở Mộ Châu, sớm biết được thân thế của Vân Đại, mới cố tình chiếu cố Vân Đại, sớm có mưu đồ với nàng.

      Nhưng những việc xảy ra ở thuyền, chỉ cần Diệp Thanh Tuyển ra, chỉ chứng minh trong sạch, còn có thể đem Vân Đại cuốn vào trong chuyện này, làm người khác hiểu lầm nàng có mối quan hệ mờ ám với .

      Nhưng lại tránh đề cập tới chuyện này.

      Trước đây cường thế bắt người, chỉ là muốn Vân Đại hiểu tâm ý của cũng muốn kéo Tễ Quốc công phủ vào chuyện này, nhưng lại uổng công phần tâm ý này của rồi.

      Khúc mắt nảy sinh do lần hành động này của Tam nhi tử, dù muốn nhưng đắc tội với Tễ Quốc công phủ.

      Cách tốt nhất là nên tuyên dương việc làm lần này của Vân Đại, để Tam nhi tử vì thế mà phụ trách với Vân Đại.

      Hoàng đế đánh giá gương mặt thanh thuần trong sáng kia của Vân Đại, trong lòng cũng có chút hiểu .

      Đem mọi việc giải thích ràng, Vân Đại mới rời khỏi hoàng cung.

      Nàng rời khỏi cung quá hai ngày, liền nghe Diệp Thanh Tuyển bình an có chuyện gì trở về phủ Tam hoàng tử.

      Tảng đá treo lên mấy ngày nay trong lòng Vân Đại lúc này mới chậm rãi được tháo xuống.

      Trường Túc ma ma đem hết biểu tình của nàng thu vào mắt, tâm tư của tiểu nương bà liếc mắt cái liền có thể nhìn ra.

      Chỉ là bà nhìn hiểu được, nhưng cũng có ý định muốn ra.

      Đợi qua hai ngày nữa, Vân Đại kiềm lòng được giao cho nha hoàn phong thư đưa đến phủ Tam hoàng tử.

      Chỉ có mấy ngày nhưng xảy ra rất nhiểu chuyện, nàng nên chuyện tốt với mới phải.

      “ Tiểu thư, nô tỳ giao thư cho người đáng tin đưa rồi.” Nha hoàn trở về giọng báo lại nàng.

      Vân Đại hơi hơi gật đầu, thưởng cho nha hoàn ít bạc, nha hoàn lặng lẽ lui xuống.

      Chỉ là sau đó, Vân Đại cũng thể chờ được tin tức hồi báo của Diệp Thanh Tuyển.

      Diệp Thanh Tuyển từ trong đại lao ra, điều trị hai ngày, Thanh Y đem số chuyện xảy ra gần đây báo cho biết.

      Đợi tắm rửa xong, thay bộ y phục sạch , tiến cung diện thánh.

      “ Con cũng biết được chuyện Vân tiểu thư vì con tiến cung làm mọi chuyện.” Hoàng đế đánh giá , bình thản .

      Diệp Thanh Tuyển nghe xong lời này, nhấp môi, lời.

      Hoàng đế : “ Vân tiểu thư cùng con duyên phận cũng cạn, Trẫm tứ hôn, con cảm thấy thế nào?”

      Có lẽ ở địa lao thời gian, khuôn mặt Diệp Thanh Tuyển lúc này quá mức tái nhợt, ánh mắt đen nhánh cũng thâm trầm hơn lúc trước.

      giờ khi cười, cả người liền toát lên vẻ u khó dò, hoàng đế thấy vậy, cũng để ý.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban, nhi thần chọn được hoàng tử phi cho mình rồi.”

      Hoàng đế nhìn : “ là đáng tiếc, thánh chỉ kia, trẫm cho người mang đến Tễ Quốc công phủ rồi.”

      Diệp Thanh Tuyển nghe vậy người hơi cứng nhắc, trong mắt cũng gợi lên quá nhiều gợn sóng.

      Mà lúc này, thái giám tổng quản Bàng Đức Quý tự mình mang theo thánh chỉ đến Tễ Quốc công phủ.

      Mục Ngu nghe được tin này, trong lòng cảm thấy tốt, đợi Bàng Đức Quý tuyên đọc xong thánh chỉ, sắc mặt bà càng thêm trầm.

      “ Công chúa, hoàng thượng tứ hôn cho lệnh ái, đó là phúc đức của quý phủ, Tam hoàng tử tư chất hơn người, cùng lệnh ái đúng là tuyệt phối, công chúa còn nhanh tiếp chỉ?” Bàng Đức Quý cười .

      Vân Đại thầm kéo góc áo của mẫu thân, Mục Ngu lúc này mới tiếp nhận thánh chỉ kia.

      Đợi tiễn người trong cung hết, Mục Ngu cả giận : “ Ta đưa con về Khải Quốc, ta muốn nhìn xem ai có thể đến đó cưới được con?”

      “ Mẫu thân.” Vân Đại nhàng gọi tiếng, thấp giọng : “ Mẫu thân cần phụ thân sao?”

      Mẫu tử các nàng chạy được, nhưng phụ thân lại chạy được, Vân thị nhất tộc người cũng chạy được.

      Mục Ngu nhìn nàng : “ Con cần lo lắng việc này, con muốn gả, cho dù là thánh chỉ của hoàng đế cũng vô dụng, mẫu thân đều có biện pháp...”

      “ Mẫu thân...” Vân Đại ngăn bà ra những lời đại nghịch bất đạo, : “ Nữ nhi cũng muốn...”

      Mục Ngu nghe vậy, bỗng nhiên nhìn về phía nàng.

      Vân Đại xong lo lắng bất an xoắn xít vò nát chiếc khăn trong tay.

      Nàng giọng : “ Ngày ấy mẫu thân có , chờ cho nữ nhi từ Thịnh Hoa Am trở về tìm ra đáp án của lòng mình, mà nữ nhi bây giờ biết được đáp án của mình là gì.”

      Mục Ngu : “ Con như thế nào mà biết được?”

      Mục Ngu mới ra lời này, liền nghĩ đến Vân Đại đối với vị Tam hoàng tử kia có chút khác thường.

      Nhưng bà rất khó tin tưởng chuyện đó là .

      Chẳng lẽ nữ nhi thích cái loại nam tử lòng dạ thâm trầm này ư?

      Tin tức Tễ Quốc công phủ được tứ hôn nhanh chóng được truyền ra bên ngoài.

      Hoàng đế đột nhiên tứ hôn, làm Tưởng quý phi kịp phòng bị.

      Tưởng quý phi thấy gần đây mọi chuyện được thuận lợi, trách cứ Dạ Cảnh Hành : “ Con phải ả Kiều Nương kia có năng lực biết trước được mọi chuyện sao? Nhưng đến hôm nay Tam hoàng tử bình an có chuyện gì, còn cưới được tiểu thư duy nhất của Vân gia, mệt cho ta lúc đó còn tin lời con .”

      Dạ Cảnh Hành lạnh mặt, trong lòng cũng vui, ngoài miệng vẫn trấn an mẫu phi : “ Người trước uống ngụm trà nóng cho đỡ khát...”

      “ Con còn có tâm trạng ngồi đây uống trà, biểu ca con vì chuyện này, bây giờ bị cách chức điều tra, cữu cữu con vì thế bức ta đến trước mặt hoàng thượng cầu tình giúp.” Tưởng quý phi ôm bụng hỏa khí .

      Hoàng thượng giờ biết bị làm sao, ánh mắt nhìn bà ta cũng rất kỳ quái, bà ta cảm thấy có người ở trước mặt hoàng thượng gì đó.

      Tưởng quý phi suy nghĩ lát lại dặn dò Dạ Cảnh Hành : “ Lúc này ngàn vạn lần được lung tung trước mặt phụ hoàng con, mẫu phi nghĩ trong chuyện này có tình khác.”

      Dạ Cảnh Hành trầm đồng ý, xoay người hồi phủ tìm Vân Kiều.

      Khi nhìn thấy Vân Kiều, mặt nàng ta vẫn treo lên nụ cười ngọt ngào.

      “ Kiều Nương, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Dạ Cảnh Hành nghiến răng nghiến lợi .

      Vân Kiều trấn an : “ Điện hạ gấp cái gì, Tam hoàng tử cưới Vân Đại, chưa chắc là chuyện tốt.”

      Nhớ lại đời trước, Vân Kiều vất vả mới bám vào được phủ Tam hoàng tử, nhưng vị Tam hoàng tử kia là người rất khó để tiếp cận.

      Nàng ta vì leo lên người tốn ít tâm tư, mới có thể chen chân vào hậu viện của .

      Nàng ta vốn tưởng rằng nàng ta vị trí nào đó trong lòng , lại nghĩ rằng thế nhưng ở bên ngoài mang về nử tử.

      Mà nữ tử kia được che chở mọi bề, ngay cả nàng ta cũng thể biết được đối phương là thần thánh phương nào.

      Nhưng lại chiều khảm nữ tử kia vào tận tim.

      Vân Kiều cười lạnh.

      Vân Đại gả qua, chẳng phải rất đúng lúc sao.

      Có lẽ những chuyện khổ sở nàng ta chịu ở đời trước, phát sinh người Vân Đại lần nữa.

      Có thể thấy được kiếp này của Vân Đại nhất định phải làm kẻ chết thay cho nàng ta.

      “ Tam hoàng tử kia có người trong lòng, tất nhiên vì người trong lòng mà ngó ngàn gì đến nữ tử của Vân gia, đến lúc đó, người của Vân gia người nào có thể bỏ qua cho ?”

      Nàng ta , lại thấy trong mắt Dạ Cảnh Hành tràn đầy hoài nghi, nàng ta liền cười hỏi : “ Điện hạ tin thiếp?”

      Dạ Cảnh Hành ý vị thâm trường : “ ra phải là tin, ta chính là cảm thấy kỳ quái, việc của Tam hoàng tử, vì cái gì nàng biết ràng như vậy?”

      Sắc mặt Vân Kiều cương cứng vài phần, sợ phát giác ra điều gì đó.

      Dạ Cảnh Hành kéo nàng ta đến gần ôm vào trong ngực : “ Nàng nghe cho đây, nếu những điều nàng đều là giả, ta tất nhiên cho nàng biết như thế nào là sống bằng chết!”

      Trong lòng Vân Kiều hận vô tình, nhưng mặt lại đổi sắc : “ Nếu thiếp đúng điện hạ định thưởng gì cho thiếp đây?”

      Dạ Cảnh Hành cười: “ Ta đây để nàng làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.”

      Vân Kiều nghe vậy, lập tức cười tươi.

      ****

      Vân Đại ở Tễ Quốc công phủ đợi mấy ngày, giao cho nha hoàn trộm gửi phong thư thứ hai, cũng có bất kỳ hồi nào.

      Nha hoàn vội đảm bảo : “ Chính mắt nô tỳ nhìn thấy thư được đưa vào phủ Tam hoàng tử.”

      Mày đẹp Vân Đại chau lại, nhịn được cắn ngón tay, biết phải làm sao.

      Ngày ấy muốn thanh toán xong mọi chuyện với nàng, chẳng lẽ cần nàng báo đáp?

      Vì chuyện này, Vân Đại tìm cơ hội trộm ra phủ, đến phủ của Diệp Thanh Tuyển.

      Lúc này Diệp Xương Vinh thấy nàng, nhưng có tránh như trước.

      “ Vân... tiểu thư.” Diệp Xương Vinh xấu hổ cười cười, : “ Tiểu thư đến tìm điện hạ sao?”

      Vân Đại chần chờ chút, sau đó gật gật đầu.

      Đây là lần thứ hai nàng tới phủ Tam hoàng tử tìm .

      Nàng lúc này mới ý thức được lần trước nàng ra vào phủ sao lại dễ dàng như vậy.

      Nhưng đây là phủ Tam hoàng tử, sao có thể để người danh phận tùy tiện ra vào?

      Vân Đại được Diệp Xương Vinh đưa đến bên ngoài thư phòng, Diệp Xương Vinh : “ Điện hạ ở bên trong, tiểu thư tự mình vào trong .”

      xong liền lui xuống.

      Vân Đại đứng ở cửa lát, đợi bình tĩnh chút, mới đẩy cửa vào trong.

      Diệp Thanh Tuyển nghe thấy thanh cửa được đẩy vào, mới thấy người tới lại là Vân Đại.

      Vân Đại đối diện với ánh mắt của hơi có chút lo lắng bất an, ban đầu có rất nhiều lời muốn , thế nhưng khi nhìn thấy câu chữ trong đầu biết bay biến đâu hết rồi.

      Diệp Thanh Tuyển đợi lát, thấy nàng vẫn lời nào, liền mở miệng : “ biết Vân tiểu thư đến đây vì chuyện gì?”

      Vân Đại thấp giọng : “ Ta... Ta vì hôn với chàng nên mới tới...”

      Diệp Thanh Tuyển cầm chặt quyển sách: “ Nếu là vì chuyện này, ra tiểu thư cần tự mình tới.”

      Vân Đại hơi hơi kinh ngạc.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Đợi thời cơ thích hợp, ta chỉ động cầu xin hoàng thượng cho chúng ta hủy bỏ hôn ước, ta muốn cưới người khác.”

      xong cũng nhìn đến phản ứng của nàng, nhấc chân ra ngoài.

      Vân Đại vội ngăn lại.

      Bàn tay mềm mại nhắn xương của nàng nắm chặt cánh tay .

      dừng chân, cũng ý thức được hai người đứng rất gần nhau.

      Gần đến mức ngửi được hương thơm thanh mát ngọt ngào người nàng.

      Vân Đại giọng hỏi: “ Chàng muốn cưới ai?”

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt nhìn đỉnh đầu nàng đáp: “ Tiểu thư Kỷ gia rất hợp ý ta.”

      lời này, làm nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái tên lúc còn ở Mộ Châu, Kỷ Lưu Tô.

      Nàng ngước mắt nhìn , khuôn mặt nhắn lộ ra vẻ cực kỳ lo lắng.

      cưới nàng ấy được ?” Nàng thấp thỏm bất an .

      Diệp Thanh Tuyển quét mắt liếc nhìn nàng cái, thấy nàng khẩn trương cắn môi, mắt hạnh hơi ướt, cực kỳ đáng thương nhìn .

      dịch ánh mắt ra khỏi người nàng, đem cánh tay mình rút ra.

      ngờ sau đó nàng bắt lấy cánh tay nữa, mà đem cả người mềm mại nhắn của mình ập vào ngực , chặn lại bước chân của lần nữa.

      Vân Đại gắt gao ôm chặt eo , gương mặt tuyết trắng vùi vào ngực , nháy mắt khoảng cách hai người còn kẻ hở.

      “ Ta nghĩ mọi chuyện còn chưa có thanh toán xong...”

      Thời điểm nghe được tin chết, nàng còn suy nghĩ gì được nữa.

      Nàng là người chậm chạp, thông minh, chậm hiểu, tâm tư cũng chậm.

      Cho nên khi nghe được tin chết, ngực nàng hung hăng co rút đau đớn, làm nàng cực kỳ sợ hãi cùng nghi hoặc.

      Nàng khi đó ra phát ra tâm tư của .

      Nhưng nàng sợ hãi, ác mộng nàng gặp đều có , mộng đẹp cũng có .

      Thân thể mềm mại ấm áp trong ngực, làm cho Diệp Thanh Tuyển có biện pháp nhẫn nại được nữa.

      nắm hai đầu vai nàng, đẩy nàng ra, miệng ngoan độc : “ Nàng cho rằng ta giống chó nhà nàng nuôi sao, nàng cho chút thức ăn vẫy đuôi lấy lòng, khi cần ngó ngàn tới, khi cần chỉ cần vẫy tay cái là ta có mặt sao?”

      lạnh mặt : “ Ngày ấy ta qua, ta hết hy vọng với nàng.”

      Vân Đại vội : “ Ta biết.”

      Diệp Thanh Tuyển bỗng dưng cứng người.

      Nàng biết....

      Biết cái gì?

      Biết đối với nàng hết hy vọng?

      Trong mắt dần tích tụ u.

      Nếu nàng biết còn tới tìm làm gì.

      thấy ràng nàng cái gì cũng biết.

      ****

      Tiểu kịch trường:

      - Cẩu nam chủ: Ngược nàng cho ta.

      - Tác giả: Bút đó, ngươi ngược !

      - Cẩu nam chủ: Nàng cho rằng nàng làm vậy ta liền thích nàng sao? Ta sớm hết hy vọng với nàng rồi.

      - Nữ chủ: Vâng, ta biết.

      - Cẩu nam chủ: ???

      Nàng phải nên dỗ dành sao, nàng loạn gì vậy???

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      mình bận việc nên trong tuần có chương mới, mn thông cảm nha...<3<3<3<3
      minhminhanhngocbaongocbt thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 69:

      Edit: Pana

      Vân Đại nghi ngờ đánh giá , thể lý giải được trong lòng nghĩ gì.

      Ánh mắt tựa như mặt hồ gợn sóng, trầm tĩnh vắng lặng.

      Nàng lúc trước sống chết chịu gả cho , giờ chủ động đến đây bày tỏa nỗi lòng với , kêu làm sao dám tin.

      Ban đầu nàng liếc mắt cái liền coi trọng .

      Nhưng tâm nàng muốn là nam tử trung hậu ôn nhu hiền lành “ Mã nô” kia.

      tràn đầy tự tin đến trước mặt nàng, nhưng thứ được nàng để vào mắt chỉ có vẻ bề ngoài của .

      Nàng là người thích cái đẹp, cũng là người cố chấp.

      Nếu cưới nàng, sau đó nàng nhìn thấy nam tử nào đó có tướng mạo xuất chúng hơn , lấy cái chết để bức bách buông tay, đến lúc đó bóp chết nàng hay buông tay nàng mới tốt?

      Loại vấn đề này, căn bản cần đáp án.

      Bởi vì sợ đến lúc đó, tim sợ chết mất nửa.

      Bức thành ma, bận tâm nguyện ý hay nguyện ý sao.

      Vân Đại thấy lời nào, lúc này nàng còn trong ngực , thấp giọng : “ Chàng tin ta ?”

      “ Tin nàng?”

      Miệng lưỡi Diệp Thanh Tuyển thốt ra lời tràn đầy trào phúng.

      Nàng xấu hổ đến gần mặt , làm lơ ánh mắt kinh ngạc của .

      Ánh mắt nàng xẹt qua bờ môi mỏng sắc môi nhợt nhạt của , trong lòng cũng hơi giật mình.

      Hai tai Vân Đại nóng lên, thẹn thùng nghĩ mình làm cái gì vậy?

      Vân Đại chậm rãi ngước mặt lên, thực có dũng khí nhìn , nhắm hai mắt, chạm vào khóe môi .

      Môi chạm được vào bờ môi ấm nóng của , cơ hồ nháy mắt, nàng như đứng đống lửa ngồi đống than.

      Mới vừa gồi gò má nàng chạm đến quần áo , nàng ngửi được mùi huân hương trúc diệp cùng hơi thở thanh mát người .

      Thế nên nàng xem bản tính hung ác vốn có của .

      Chờ đến khi nàng thực hiểu ra, lại nơm nớp lo sợ mình bị sói xám nuốt vào bụng.

      Vân Đại giống như người say, mơ mơ hồ hồ, sau đó từng đợt pháo hoa diễm lệ chậm rãi nổ tung trong đầu nàng.

      Đây phải là lần đầu.

      Ngày xưa cũng từng mạnh mẽ cưỡng ép nàng hôn môi với .

      Bá đạo chiếm lấy, nóng bỏng, mãnh liệt, ý đồ xâm chiếm quá mức ràng, làm nàng rất hoang mang sợ hãi.

      Giờ lại giống vậy, nàng nhịn được rùng mình cái.

      Chỗ mềm mại tiếp xúc với nhau, khóe môi cảm nhận được độ ấm của môi nàng, mặt khác lâu được chạm vào nàng, làm suýt nữa mất khống chế.

      Môi Diệp Thanh Tuyển căng chặt, năm ngón tay thủ sẵn ở vai nàng, lại thể đẩy nàng ra.

      Chỉ là nàng như món điểm tâm thơm ngọt mời gọi người đến nếm thử, bộ dáng mềm mại ngưỡng mặt mời gọi của nàng đối với còn hơn cho uống xuân dược.

      Huyết mạch trong cơ thể sôi trào.

      Cố tình nàng lại dùng ánh mắt thanh thuần, kiều động lòng người kia nhìn .

      Khóe mắt nàng đỏ ửng, chắc xấu hổ lắm rồi.

      Vân Đại thở dốc, cảm thấy có gì đó đúng, muốn làm lại, lại bị dùng tay ngăn cản.

      Bờ môi ấm nóng, thơm ngọt của nàng rời lúc, mới lấy lại tinh thần.

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển cơ hồ như có đống lửa, từng chút từng chút nóng bỏng như muốn thiêu đốt lý trí .

      Xung quanh tản hơi thở hung ác tràn đầy dục vọng, khó có thể làm như thấy được.

      cơ hồ đem kiên nhẫn sống hai mươi mấy năm đời đều tiêu hao hết người nàng.

      muốn sau này nàng phải hối hận.

      Màu mắt Diệp Thanh Tuyển hơi trầm xuống, ngữ khí bình tĩnh làm Vân Đại có nửa điểm cảm nhận được nguy hiểm đến gần.

      “ Mặc dù ta thích nàng, nàng cũng muốn gả cho ta, đúng ?”

      Vân Đại cắn cánh môi, hàng mi khẽ run, trong mắt lên sương mù mông lung.

      “ Ân.”

      Nàng sợ hãi đáp lời , gương mặt ngượng ngùng cuối đầu.

      Bộ dáng này của nàng dừng ở trong mắt Diệp Thanh Tuyển, chút lương tri còn sót lại cũng bị đám mây u ám trong lòng xâm nhập nuốt hết.

      khi dễ nàng cũng phải là có lý do.

      Là do nàng tự mình dâng tơi cửa…

      “ Như nàng mong muốn.”

      Bốn chữ này, cũng từng khi còn thuyền, thể buông tha cho nàng, nhận lời nàng cùng nàng thanh toán xong mọi chuyện.

      Khi Vân Đại choáng váng mà trở lại Tễ Quốc công phủ, dường như hoàn toàn biết chính mình làm những gì.

      Nàng hôn

      Gò má Vân Đại nóng lên.

      Cái hôn này so với trước kia hôn nàng chỉ là trẻ ăn kẹo, bàn đến chuyện này chính là sư phụ của nàng.

      Nàng thậm chí… còn muốn nhiều hơn thế.

      Nàng nhất thời cảm thấy mình bị điên rồi, nữ tử phải biết rụt rè….nàng tự nhủ.

      Nàng ghé xuống mặt bàn miên man suy nghĩ, nương theo mặt bàn lạnh lẽo làm giảm nhiệt độ mặt nàng.

      lát sau Mục Ngu vào phòng, thấy Vân Đại ghé mình ngủ bàn .

      Trường Túc ma ma muốn đánh thức Vân Đại, lại bị Mục Ngu ngăn lại.

      Bà tiến lên nhìn gò má nhu mì ngủ say của Vân Đại, nhàng bế nàng lên, đặt nàng lên giường, cởi giày, đắp chăn cho nàng.

      “ Công chúa giờ tin?”

      Trường Túc ma ma đứng bên thấp giọng .

      Các bà trơ mắt nhìn Vân Đại trộm chạy ra khỏi phủ, nhìn nàng mang vẻ mặt xuân sắc nhộn nhạo trở về.

      Mục Ngu xoa xoa những sợi tóc của nữ nhi, việc đến nước này, tin hay có ích gì.

      Chỉ cần Vân Đại vui, bà cũng thể làm nữ nhi thương tâm được.

      Vân Đại chân trước vừa , trong phủ Diệp Thanh Tuyển đón tiếp vị khách mời mà đến.

      Diệp Vinh Xương gõ cửa, cách cánh cửa báo: “ Điện hạ, Huyền Diệu Hầu lại cầu kiến.”

      Nghe đến từ lại này, tất nhiên là vì Huyền Diệu Hầu tới cửa bái kiến quá nhiều lần.

      “ Để chờ.” Bên trong truyền ra thanh trầm tĩnh.

      Diệp Vinh Xương nhận được mệnh lệnh rời .

      Diệp Thanh Tuyển ước chừng ở trong phòng khoảng nén nhang, sắc mặt mới dần hồi phục như thường.

      đứng dậy ra ngoài, ngang qua ngưỡng cửa lại nhìn thấy mặt đất có chiếc trâm cài tinh xảo.

      Chiếc trâm cài kia đúng là của tiểu nương làm rơi khi chủ động cường hôn ở ngưỡng cửa.

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển hơi tối, đem trâm cài niết trong lòng bàn tay. Sau đó chậm nhạp cất vào trong ngực.

      Kỷ Niên Quan biết uống bao nhiêu nước trà xuống bụng, sắp mất hết kiên nhẫn, Diệp Thanh Tuyển mới khoan thai đến muộn.

      Kỷ Niên Quan cười cười : “ Điện hạ bây giờ là quý nhân bận rộn nhiều việc, sợ sớm quên Kỷ mỗ.”

      Diệp Thanh Tuyển hạ lệnh cho gia nhân pha thêm bình trà khác, “ Chuyện gì?”

      Kỷ Niên Quan thấy nợ mình chuyện thế nhưng tự đề cập tới, đáy lòng tức giận đến ngứa răng.

      ta thấy đối phương chuyện mặn nhạt , cười vòng vo .

      “ Lúc trước Kỷ mỗ hỗ trợ điện hạ trở lại kinh thành, mà chuyện điện hạ hứa cùng hầu phủ liên hôn, việc này điện hạ còn nhớ ?” Kỷ Niên Quan hỏi .

      Diệp Thanh Tuyển tự nhiên nhớ .

      Ngày đó hồi kinh, cần có lý do.

      Mộ phi thể ra mặt, lại càng thể, chỉ còn lại Huyền Diệu Hầu có bất kỳ quan hệ gì với .

      Kỷ gia sa cơ thất thế con cháu đơn bạc, từng là công tước thế gia, tước vị truyền qua ba đời, tới lúc Kỷ Niên Quan thượng vị muốn tìm người thay thế mình, mà Kỷ gia lại xuất thanh niên tài tuấn nào, trong triều chức quan nho cũng có người của Kỷ gia.

      Người khác đều coi thường Kỷ gia, chỉ có Mộ phi là .

      Kỷ Niên Quan nhớ khi xưa được Mộ phi giúp đỡ, sắc mặt hơi hoãn, lại : “ Điện hạ khi nào thực hứa hẹn, cưới nữ nhi Lưu Tô của Kỷ mỗ.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Việc này là do Mộ phi cùng Kỷ hầu gia ước định, ta chưa từng đồng ý qua…”

      Kỷ Niên Quan vừa nghe lời này của , đứng ngồi yên, “ Điện hạ đây là có ý gì, định qua cầu rút ván?”

      Diệp Thanh Tuyển nhàng cười : “ Ta từng ở Mộ Chậu có gặp qua Kỷ Lưu Tô, tuổi nàng ta thực quá , muốn nàng ta sinh con dưỡng cái chỉ sợ phải đợi thêm mấy năm nữa.”

      vừa con ngươi chậm rãi nhìn về phía Kỷ Niên Quan : “ Nàng ta chỉ là thứ nữ, tuy là được ghi danh dưới tên chủ mẫu, nhưng cũng tốt lắm, ra mà Hầu phủ còn có vị thiên kim tiểu thư khác phải, Nhạn Châu tiểu thư cũng là lựa chọn tồi…”

      Kỷ Niên Quan vừa nghe lời này, mặt lộ vẻ chột dạ.

      “ Lời này của điện hạ là có ý gì?”

      “ Hầu gia nên nghĩ kỹ, muốn cùng ta hợp tác, cũng nên có thành ý chút.” Diệp Thanh Tuyển : “ Suy cho cùng, Kỷ hầu gia muốn dùng tiểu nha đầu lắm bệnh nhiều tật để qua loa có lệ với ta, ta khó mà tiếp nhận được.”

      Kỷ Niên Quan bị đến mức phản bát lại được, nghĩ đến bộ dáng quý Nhạn Châu của thể tử, ta nào dám đáp ứng, chỉ hàm hồ tìm lý do rời .

      Thanh Y nhớ đến Thanh Phỉ, nhìn theo thân ảnh Kỷ Niên Quan , trong mắt tràn ngập lạnh lẽo.

      “ Thanh Phỉ theo ta ít năm, bây giờ cũng nên giúp nàng ta chút.” Diệp Thanh Tuyển .

      Muốn Kỷ Niên Quan nguyện ý đem Kỷ Lưu Tô đổi thành Kỷ Nhạn Châu, phu nhân của ta tuyệt đối đáp ứng.

      Nếu đồng ý, Diệp Thanh Tuyển giờ được hoàng thượng tứ hôn, thể tự mình là chủ được.

      Nghĩ đến chuyện tứ hôn, tâm tư Diệp Thanh Tuyển dần dần trầm ngưng.

      Hoàng đế sau khi tứ hôn, sau đó lại bận rộn chuyện triều chính.

      Tưởng quý phi ở hậu cung chờ hoàng đế nhiều ngày, chỉ sợ chờ đến mười lăm hàng tháng, cũng thế thấy được mặt mũi của hoàng đế đâu, kìm nén được, bèn tìm lý do thỉnh an hoàng thượng để được gặp người.

      Lúc bà ta vào trong điện cầu kiến, thấy loạt cung nhân nối đuôi nhau ra ngoài.

      Những cung nhân thấy Tưởng quý phi đều cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng chạy , giống như gặp quỷ.

      Tưởng quý phi tâm sinh nghi hoặc, lại dám lộ ra, vào trong hành lễ với hoàng đế.

      “ Bệ hạ, Người bận rộn chính nhiều ngày rồi ghé thăm hậu cung, khó tránh khỏi làm cho thần thiếp và các vị muội muội lo lắng cho người.” Tưởng quý phi làm bộ quan tâm .

      Hoàng đế chậm rãi nhấp ngụm trà, : “ Trẫm vừa mới xử lý xong ít chính , muốn nghỉ ngơi.”

      Tưởng quý hơi ngẩn ra, săn sóc : “ Thần thiếp thấy thần sắc bệ hạ buồn phiền, người gặp chuyện gì phiền lòng sao?”

      Thời gian dài qua , chỉ cần hoàng thượng ôn nhu chuyện với bà ta, chỉ cần Tưởng gia còn có thể lợi dụng, hoàng thượng làm chuyện gì quá đáng với bà ta.

      Hoàng đế nghe xong lời bà ta , quả thực hòa hoãn : “ Gần đây trong cung được yên ổn, trẫm nghi ngờ mọi người xung quanh đều là phường trộm cướp, trẫm thực an tâm.”

      Tưởng quý phi : “ Việc này phải cùng Tam hoàng tử....”

      Hoàng đế lạnh lùng : “ Nàng muốn cái gì?”

      Tưởng quý phi vội xoay chuyển ý tứ trong lời , cười : “ Việc này phải điều tra có liên quan gì đến Tam hoàng tử rồi sao?”

      Hoàng đế : “ Nàng có biết ngày mà con dấu của Thái tử bị trộm mất có những ai đến gần cung điện của trẫm ?”

      Tưởng quý phi nghĩ cho dù bà ta có biết cũng dám , liền lắc lắc đầu.

      Hoàng đế : “ Ngày ấy có Hình bộ thượng thư, Hộ bộ thượng thư, ít võ tướng cùng với Nhị hoàng tử tới.”

      Tưởng quý phi đột nhiên nghe được cái tên Dạ Cảnh Hành cũng được nhắc tới trong đó, trong lòng hơi rùng mình, : “ Hoàng nhi tất nhiên là có việc quan trong mới tìm bệ hạ, là hài tử ưu tú, siêng năng chính vụ, cũng giống người khác, làm chuyện ra gì.”

      Hoàng đế quét mắt nhìn bà ta cái, “ Nhị hoàng tử xác thực là tới chuyện chính .”

      Tưởng quý phi lập tức nhàng thở ra, rồi lại nghe hoàng thượng : “ Chỉ là ngày đó trẫm có dò hỏi qua, trẫm phát ra điểm đáng ngờ.”

      Tưởng quý phi cảm thấy có chỗ đúng, chần chờ hỏi: “ Là điểm gì?”

      Hoàng đế : “ Trẫm quên hỏi bọn , những người này giờ nào đến tìm trẫm.”

      “ Thần thiếp nghĩ, người ăn cắp con dấu của Thái tử có thể là trong những người này.” Tưởng quý phi phỏng đoán .

      Hoàng đế hơi hơi gật đầu.

      “ Nàng đúng, người trộm đồ tất nhiên nằm trong những người đó.”

      Hoàng đế tâm tình bất định : “ Cung nhân , giờ mùi có gặp qua Cảnh Hành, chẳng qua, trẫm chỉ gặp Cảnh Hành ngày hôm trước vào buổi trưa, giờ mùi hôm xảy ra chuyện, trẫm có gặp qua bất cứ ai.”

      Sắc mặt Tưởng quý phi khẽ biến, dằn lòng bình tĩnh lại, mới kinh ngạc : “ Bệ hạ, hoàng nhi sao có thể liên quan đến chuyện này, bị oan a.”

      Hoàng đế bất động thanh sắc tránh cánh tay bà ta, : “ Có oan uổn hay , quan trọng, bởi vì trẫm cho người làm con dấu Thái tử khác.”

      “ Trẫm quyết định muốn lập Tam hoàng tử làm Thái tử.”

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 70:

      Edit: Pana

      Nghe hoàng đế những lời này, sắc mặt Tưởng quý phi vô cùng khó coi.

      Bà ta ngờ rằng hoàng thượng làm việc thế nhưng lưu cho bà ta nửa phần tình cảm nào, vất vả giải quyết Thái tử, ở đâu lại lòi ra thêm Tam hoàng tử nữa.

      Bà ta lạnh lùng : “ Bệ hạ, thứ cho thần thiếp thẳng, chuyện Mộ quý phi năm đó cùng thị vệ kia còn chưa điều tra ràng, thần thiếp thể để bệ hạ lập Tam hoàng tử làm Thái tử, làm rối loạn huyệt mạch hoàng thất được.”

      là gì, chẳng phải ngươi là người nhất sao, năm đó tên thị vệ kia cắn chặt Ngưng Yên tha, trước khi ta tiến cung, ta phải là thanh mai trúc mã của Tưởng quý phi ngươi sao.”

      Hoàng đế đột nhiên ra câu như vậy, trong lòng Tưởng quý phi lộp bộp hai tiếng.

      “ Bệ hạ gì?”

      Tưởng quý phi nhất thời kịp phản ứng hỏi lại.

      Chuyện kia qua lâu lắm rồi, lâu đến mức bà ta gần như quên hết mọi chuyện.

      Hoàng đế lạnh mặt nhìn bà ta, : “ Như thế nào, trước khi tiến cung, ngươi cùng ta phải là thanh mai trúc mã? Nam tử kia phải đối với ngươi mảnh tình si sao.

      Trẫm vẫn luôn rất tò mò, ngày đó bị đánh chết, vì sao cũng chịu khai bất cứ điều gì, đối với ngươi có bao nhiêu tình si, mới có thể tình nguyện chịu đựng thống khổ tra tấn cho đến chết, cũng muốn lôi Ngưng Yên xuống nước.”

      Mỗi câu của hoàng đế, mặt Tưởng quý phi rút phần huyết sắc.

      đến, chuyện năm đó sao hoàng đế có thể biết được, nhưng chuyện qua mười mấy năm, hoàng thượng bị gì mà tâm huyết dâng trào điều tra lại chuyện năm đó?

      “ Ngươi xem, nếu ngươi với hãy vì ngươi vì Nhị hoàng tử là cốt nhục của ta, ta vì ngươi cam tâm tình nguyện chịu chết, lý do này có hợp lý ?” Hoàng đế ôn hòa .

      Tưởng quý phi thể tin : “ Bệ hạ sao lại có thể hoài nghi hài tử của mình? Nhị hoàng nhi chính là nhi tử thân sinh của bệ hạ...”

      Hoàng đế : “ Nếu Cẩn Nguyệt có thể bị hoài nghi, vì cái gì Cảnh Hành thể?”

      Tưởng quý bị nghẹn lời.

      “ Bệ hạ tin thiếp?” Bà ta chậm rãi lùi về phía sau, lòng tràn đầy căm phẫn .

      Cả đời bà ta vì hoàng thượng, thế như hoàng thượng lại hoài nghi bà ta.

      Bà ta sao giận dữ, cam lòng cho được?

      “ Nếu bệ hạ tin, tại đây thần thiếp nguyện dùng máu cùng tính mạng mình để chứng minh”

      Bà ta xong liền muốn đâm đầu vào trường cột gần đó, nhưng trước khi bà ta muốn tìm cái chết, bà ta thoáng nhìn sắc mặt hoàng đế liền thấy.

      Trong mắt hoàng để chỉ có lãnh đạm, kinh miệt còn có kinh thường, nhưng có thương tiếc cùng tín nhiệm.

      “ Chết? Chẵng lẽ người chết năm đó còn ít sao, ngươi cảm thấy chết thêm người, thay đổi được điều gì sao?”

      Tưởng quý phi thể tin được nhìn hoàng đế: “ cách khác, dù thần thiếp có chết, bệ hạ cũng tin thần thiếp?”

      “ Đúng vậy.” Hoàng đế đáp lại.

      Tưởng quý phi ngẩn ra sau lúc lâu cũng thể tiếp nhận được này.

      Ngay sau đó bà ta cười khổ tiếng: “ Thần thiếp giờ cuối cùng cũng nếm được tư vị bị người khác oan uổng của Mộ quý phi năm đó là như thế nào rồi.”

      “ Việc này là do hoàng thượng võ đoán, chỉ có thần thiếp phục, còn có Tưởng thị nhất tộc cũng tuyệt đối phục.”

      Bà ta sao biết được, hoàng thượng đối với Tưởng gia cho tới nay vẫn còn tồn tại phần kiêng kị.

      “ Chuyện thần thiếp làm, có chết thần thiếp cũng nhận.”

      Hoàng đế chút cũng thèm quan tâm ý tứ uy hiếp cùng áp bức trong lời của bà ta.

      Tưởng quý phi ở hậu cung vẫn luôn kêu ngạo như vậy phải là vô duyên vô cớ, bà vẫn luôn ỷ vào có Tưởng gia làm chỗ dựa, mà Tưởng gia cũng hoàn toàn nhờ cậy bà ta.

      Hoàng đế : “ Trẫm cần ngươi nhận, trẫm biết Cảnh Hành là nhi tử của trẫm, cũng biết ngươi có cấu kết cùng thị vệ kia.”

      Hoàng đế đem Tưởng quý phi xoay vòng vòng làm bà ta càng mê mang.

      “ Bệ hạ rốt cuộc muốn cái gì?”

      Hoàng đế : “ Trẫm , trẫm luôn biết. Ngươi cùng hoàng hậu cấu kết hãm hại Ngưng Yên như thế nào, chuyện của Ngưng yên, sau khi Ngưng Yên chết được hai năm, trẫm biết.”

      Mà lúc nãy những lời đó, chỉ muốn xem bà ta phản ứng như thế nào mà thôi.

      Nhìn xem xem có người thứ hai giống Ngưng Yên, bị người khác oan uổng, quyết tuyệt dùng cái chết để chứng minh trong sạcch .

      Đáng tiếc, thế gian này chỉ có duy nhất Ngưng Yên, tìm ra được người thứ hai.

      Tưởng quý phi cả người chấn động.

      “ Hôm nay ngươi nên tới.” Hoàng đế bỗng nhiên than thở tiếng.

      Tưởng quý phi tựa như cảm giác được điều gì, khiếp sợ mà nhìn hoàng đế, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi đại điện.

      Cung nhân bên ngoài thấy Tưởng quý phi ra với sắc mặt hoảng sợ, nghiêng ngả lảo đảo, người dường như còn sinh khí, cũng dám cản trở.

      Bà ta đường trở về cung của mình, ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc của mình, bưng ly lên uống ngụm trà lạnh, tay lại run lên kiềm chế được.

      Ma ma đến nhìn bà ta, ba ta bỗng nhiên thúc giục : “ Mau, mau cho người gọi Nhị hoàng tử đến đây, bổn cung có chuyện cực kỳ quan trọng muốn với nó...”

      Ma ma thấy bà ta tinh thần hoảng hốt, vội vàng tuân lệnh, xoay người rời .

      Ma ma lâu cũng chưa có quay lại.

      Tưởng quý phi biết vì cái gì đột nhiên nghĩ đến Trần hoàng hậu.

      Trần hoàng hậu từ khi nào bắt đầu bệnh....

      Là từ sau khi Mộ quý phi chết sao?

      phải.

      Là từ mấy năm trước Trần gia còn được hoàng thượng trọng dụng, bệnh của Trần hoàng hậu đột nhiên ngày nặng thêm.

      Từ đó về sau thân thể Trần hoàng hậu còn tốt như trước nữa.

      Bà ta bỗng dưng cảm thấy rùng mình trận.

      May mắn... may mắn bà ta vẫn còn Tưởng gia.

      Sau khi hoàng đế thấy Tưởng quý phi chạy ra khỏi đại điện, Bàng Đức Quý liền tiến lên : “ Có cần nô tài phái người ...”

      Hoàng đế : “ cần.”

      “ Sắp tới ngày vui của Cẩn Nguyệt, trẫm nghĩ ở ngay lúc này làm ra chuyện lấy mạng người.”

      Bàng Đức Quý thuận theo “ Đúng vậy”, hoàng đế liếc mắt nhìn cái, ánh mắt có vài phần tương tự như Diệp Thanh Tuyển.

      “ Cẩn Nguyệt thông minh, phải sao, nó biết bệnh đa nghi của trẫm rất nghiêm trọng, cho nên lúc ở đại lao, ám chỉ trẫm điều tra thân phận năm đó của tên thị vệ kia.”

      ngờ trong chuyện năm đó còn có đoạn nội tình khác, cũng khó trách Tưởng quý phi lúc trước có thể tìm được người bán mạng vì bà ta.

      ****

      Rạng sáng.

      Trong bóng đêm bỗng nhiên Diệp Thanh Tuyển mở bừng mắt.

      Lúc này trời vẫn còn chưa sáng, bên ngoài quá mức trầm.

      Trong phòng mọi vật phản phất bao trùm thêm tầng u, sắc lạnh.

      mơ thấy số việc lúc mới quen Vân Đại.

      mơ thấy gương mặt ngượng ngùng kiều diễm mỹ lệ của nàng.

      Nàng xấu hổ với , nàng thích tên mã nô.

      Mà tên mã nô kia phải là giả trang, là nam tử thấy bộ mặt khác.

      ngủ tiếp được, liền đứng dậy.

      Đến giờ mẹo, Diệp Thanh Tuyển hỏi Thanh Y: “ Đồ đạc của nàng đều thu thập hết rồi sao?”

      Đồ đạc tới chính là ít vật dụng lặc vặt của Vân Đại để lại khi còn ở Mộ Châu.

      Thanh Y : “ Bẩm điện hạ, điều được đưa vào phủ rồi.”

      Diệp Thanh Tuyển qua xem xét, nhìn thấy ít quần áo của Vân Đại, còn có ít tạp thư.

      biết nàng là người thích đọc sách, tùy ý lật hai trang, tùy tiện lật chơi ngờ lại nhặt được vật.

      mảnh giấy .

      Diệp Thanh Tuyển duỗi tay cầm lên nhìn thoáng qua, phát giác thứ này cực kỳ quen mắt.

      mảnh giấy vẽ cành mai.

      Mà bút pháp vẽ mai này giống hệt như của đệ nhất mỹ nam tử Mộ Châu, Minh Hòe Tự công tử.

      Làm lập tức tưởng tượng ra bộ dáng vui mừng của Vân Đại khi nhận được bức vẽ này của Minh Hòe Tự.

      Sau đó lại để thấy, tức giận xé nát tờ giấy kia, nàng sợ hãi hai mắt đỏ hoe trông cực kỳ đáng thương.

      trăm triệu lần nghĩ tới, mặt dù tờ giấy đó bị xé thành từng mảnh , nàng thế nhưng còn nhặt lên đem cất vào trong sách, hôm nay bị phát .

      Trong mắt Diệp Thanh Tuyển lộ vẻ thất vọng, đem mảnh giấy để lại chỗ cũ.

      Nàng quả là con thỏ dối thành tinh.

      Chỉ là thiên đạo luân hồi, thế nhưng bây giờ đến lược vì nàng mà lo được lo mất.

      Nàng đối với có lúc ngọt ngào như mật đường, có lúc lạnh lẽo tự như sương.

      vốn nghĩ muốn thả nàng , trời cao biển rộng, để nàng chọn được vị phu quân nàng ưng ý.

      Nhưng ai biết được ngày ấy nàng đến cửa tìm ra những lời đường mật đó dỗ dành cũng liền thôi, nhưng nàng còn dám hôn ….

      Nếu có thể kháng cự, cũng bị nàng nắm trong tay xoay vòng vòng.

      ngờ mới khen nàng làm được chuyện tốt, lại tìm được chứng cứ nàng muốn trèo tường.

      Ngày đó thời điểm Minh Hòe Tự muốn nàng, nếu phải phẫn nộ bóp bễ cái ly trong tay, sợ là nàng sớm theo người ta cao chạy xa bay rồi.

      càng nghĩ ngực càng thắt chặt đau đớn.

      Lát sau Diệp Thanh Tuyển hỏi: “ Còn bao lâu nữa đến hôn kỳ?”

      Thanh Y : “ Còn ba tháng.”

      Diệp Thanh Tuyển trầm mặc .

      Nàng là loại nữ tử trong ba tháng có thể coi trọng người khác, cùng người khác tự định chung thân sao….

      Đáp án là có thể.

      Lúc trước khi nàng coi trọng mã nô kia, mới chưa được tháng liền ném người ta lên tận chín tầng mây.

      Chỉ là giờ bị nàng tìm tới cửa, bị cái hôn kia kích thích thứ tính cảm đè nén sâu trong lòng kia như thủy triều ồ ạt dâng lên, nếu trong vòng ba tháng nàng dám hối hôn, biết mình có thể làm ra những chuyện gì.

      Vân Đại nào có thể nghĩ tới, ngày đó nàng cự tuyệt Diệp Thanh Tuyển quá mức ngoan tuyệt, để lại bóng ma trong lòng , căn bản tin nàng có thể tâm thích .

      đến nàng có phải là nương hoa tâm hay , nhưng ba tháng này nàng phải ở trong phủ bận rộn chuẩn bị nhiều thứ để gả .

      Nơi nào còn có thời gian ra ngoài câu tam đáp tứ, sau đó hối hôn?

      Vân Đại nghĩ còn bao lâu nữa nàng phải gả cho người nọ, trong lòng càng thêm thẹn thùng.

      Hết người này đến người khác trêu ghẹo nàng, nàng liền yên tĩnh trốn trong phòng cùng Trường Túc ma ma thuê hỉ phục.

      “ Đến lúc đó ma ma theo của hồi môn của ta cùng ta gả qua đó sao?” Vân Đại hỏi.

      Trường Túc ma ma “ Ân” tiếng, “ Tiểu thư cần lo lắng, có chuyện gì , đến lúc đó nô tỳ cho tiểu thư biết.”

      Vân Đại thấy bà tuy lạnh lùng, ở trong phủ cũng là người có tính tình lãnh đạm nghiêm khắc, nhưng khi đến đây chiếu cố mình, bà chút cũng lơ là tận tâm tận tụy chăm sóc Vân Đại.

      “ Chỉ là có chút chuyện, tiểu thư nên nghĩ kỹ.” Trường Túc ma ma bỗng nhiên .

      Vân Đại ngước mắt nhìn bà, trong lòng nghi ngờ chắc bà có chuyện gì quan trọng muốn trước cho mình biết đây, nàng nghiêm túc ngồi thẳng người, căng thẳng lắng nghe.

      Trường Túc ma ma thấy thế, thong thả từ từ : “ Tễ Quốc công phủ vĩnh viễn là chỗ dựa cho tiểu thư, tiểu thư có thể tùy ý làm bậy.”

      “ Ma ma muốn chuyện gì?” Vân Đại hỏi.

      Trường Túc ma ma : “ Thí dụ như sau này tiểu thư thích người khác, thích Tam điện hạ nữa, có thể mạnh dạn hòa li với Tam điện hạ.”

      “ Ngô….” Vân Đại còn lời nào để .

      Trường Túc ma ma cười thầm, tiểu thư rốt cuộc vẫn còn là trẻ con.

      Nàng thể cường thế, giống như mẫu thân nàng, làm cho phụ thân dám có tam thê tứ thiếp.

      Vân Đại hiển nhiên có nghĩ xa như vậy.

      Nàng thể hỉ phục, thêu gối, lại thừa dịp ai chú ý trộm thêu lên đó con thỏ cùng con sói đuôi to.

      Thỏ con núp dưới là chuối to đáng thương hề hề tránh mưa.

      Sói đuôi to tới cướp lá chuối đầu thỏ , sau đó….

      Áp cái đuôi to của mình lên người thỏ , thay nó che mưa, sưởi ấm cho thỏ .

      Sói đuôi to tuy có khuôn mặt hung ác, nhưng ánh mắt nó vô cùng ôn nhu, thỏ con rốt cuộc cũng chậm rãi phát giác ra được con sói tốt.

      Ba tháng nhanh chóng qua .

      Vân Đại ngủ giấc, lúc mở mắt ra, thấy trong phủ khắp nơi đều nhiễm khí vui mừng.

      Tối hôm qua nàng hồi hộp, tối muộn mới ngủ được, bị đám người nháo loạn đánh thức, bị đống nha hoàn bà tử ôm lấy thay quần áo trang điểm.

      Vân Đại rửa mặt hơi thanh tỉnh vài phần, nàng ngồi xuống được Phúc Toàn phu nhân se mặt cho nàng.

      Phu nhân kia có thanh danh cực tốt, có nhi tử nhi nữ song toàn, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

      Vân Đại nhắm mắt lại, để tiện cho phu nhân se mặt, mặt có chút đau, nhưng phải là nhịn được.

      Phu nhân phúc toàn bên se mặt bên toàn lời hay, mong ước sau này nàng có cuộc hôn nhân mỹ mãn như ý.

      Mà lúc này trong sương phòng phủ Tam hoàng tử Diệp Thanh Tuyển cũng thay y phục tân lang.

      Chỉ là bỗng nhiên nhớ đến chuyện cực kỳ quan trọng.

      “ Nàng tựa hồ có mấy người ca ca…”

      Thanh Y suýt nữa giữ được khuôn mặt lạnh lùng của mình, cẩn thận nhắc nhở : “ tính đến ca ca song sinh mất của Vân tiểu thư, ít nhất cũng có sáu bảy người.”

      Mà giờ phút này, những vị ca ca trong miệng Thanh Y, đứng thành hàng như bức tường kiên cố trước cửa phủ.

      Vân Đại mặc giá y, đầu đội mũ phượng, trùm khăn hỉ qua đầu, nàng biết quang cảnh bên ngoài như thế nào, nhưng khi nghe đến từng tiếng pháo bùm bùm vang lên, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt lên.

      Có người giọng cười : “ Tân lang tới.”

      Vân Đại nhấp môi, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ hơi đỏ lên.

      Hôn lễ là cả quá trình lâu dài phức tạp.

      Gả vào hoàng thất, càng rườm rà cẩn thận hơn.

      Vân Đại trước đêm xuất giá được ma ma truyền thụ ít kinh nghiệm, lại có hỉ bà chỉ dẫn, toàn bộ quá trình tuy mệt mỏi, nhưng lễ tiết vẫn hoàn thành đúng mực.

      Bái thiên địa, động phòng, uống rượu hợp cẩn, tiếp khách đãi khách.

      Khi sắc trời còn sớm, hết thảy những thanh náo nhiệt bên ngoài đều an tĩnh lại.

      Diệp Thanh Tuyển ở tịnh thất tắm rửa thay quần áo, Vân Đại ngồi giường hỉ thất thần, mới vừa rồi còn buồn ngủ, trong chốc lát thanh tỉnh hơn rất nhiều.

      Trường Túc ma ma nhân lúc Diệp Thanh Tuyển có ở đây dặn dò nàng vài câu, sau đó liền dẫn nha hoàn rời khỏi phòng.

      Đợi Diệp Thanh Tuyển từ tịnh thất ra, Vân Đại lập tức ngồi thẳng người, có dáng người uể oải như lúc nãy.

      Nàng sớm tắm rửa thay quần áo, gỡ những trang sức nặng trĩu xuống, thậm chí còn ngủ gà ngủ gật được lúc.

      Lúc này thấy tới, lập tức lên tinh thần, gương mặt oánh nộn cùng sương mù trong mắt nàng cho thấy Kiều Kiều sợ hãi.

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển nhàn nhạt xét qua gương mặt trắng nõn của nàng, hơi dừng lại.

      Nghĩ đến lúc nàng rơi xuống hồ, vì cứu nàng thân thể hai người dính chặt vào nhau.

      Diệp Thanh Tuyển nghĩ ngợi nên mở miệng như thế nào, Vân Đại liền vui mừng bổ nhào vào trong ngực , đôi tay ôm chặc vọng eo , gương mặt nhàng cọ cọ trước ngực .

      “ Hôm nay thiếp vẫn luôn nghĩ về chàng…”

      Tiểu nương kia há mồm toàn lời ngon tiếng ngọt, làm ngực trướng lên bên tai toàn là lời đường mật được nàng rót vào.

      “ Ân.”

      nhàn nhạt lên tiếng, cánh tay dài nhịn được vòng qua người nàng nắm chặt vòng eo thon của nàng.

      người họ lúc này phải là những phục sức tinh xảo chỉnh tề như ban ngày.

      Hai người đều mặc người bộ trung y đơn giản mỏng manh được làm từ tơ lụa thượng hạng, da thịt cánh lớp áo dán lên nhau so với trần truồng đối diện nhau tốt hơn rất nhiều.

      Vân Đại ngửa mặt nhìn , hơi thẹn thùng : “ Được gả cho chàng thiếp thực rất vui mừng….”

      Diệp Thanh Tuyển càng nghe càng biết mình nên làm gì mới phải.

      Mỗi câu chữ nàng thốt ra phảng phất như đều ngâm trong vại mật, thơm ngọt dinh dính.

      Hận thể làm chết chìm trong vại mật của nàng.

      Vân Đại còn muốn thêm, lại thấy ánh mắt lãnh đạm của mà dừng lại.

      cần thêm nữa.”

      Bàn ta nóng lên đỡ phía sau eo nàng, ngón tay khẽ run lên, thanh khàn khàn đông cứng mà phun ra những lời này.

      Đêm nay là đêm động phòng, muốn vì những lời của nàng làm luống cuống được.

      Vân Đại nhấp môi, cho rằng còn có chuyện muốn .

      Chỉ là đợi lúc lâu, cũng chưa mở miệng câu nào.

      Diệp Thanh Tuyển muốn đem nàng nhét vào trong chăn, Vân Đại chớp đôi mắt hạnh, nhìn : “ Thiếp thêm câu nữa chàng làm gì?”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng.

      Sóng mắt Vân Đại ôn nhu mềm mại, khóe mắt giống như cũng được lau mật, giọng năn nỉ: “ Chàng hôn hôn thiếp sao?”

      “ Ngày đó….. hôn tốt, hơn nữa….”

      Ánh mắt nàng tràn đầy ôn nhu, khoảng cách hai người cực gần, hơi thở hỗn loạn hòa cùng chỗ, cực kỳ ái muội.

      Thân hình mềm mại của nàng đè lên người , dính chặt lấy , ra những lời đường mật dụ dỗ .

      kêu nàng cần nữa, biết nàng vô tình hay cố ý, liều lại thêm liều hạ xuân dược lên người .

      “ Có thế hay ….”

      Vân Đại còn muốn nữa, nhưng Diệp Thanh Tuyển chỗ nào còn chịu nổi trêu chọc của nàng.

      cúi người xuống hề do dự mạnh mẽ lấp kín miệng nàng.

      Giọng của Vân Đại đột nhiên im bặt, môi bị người khác tùy ý chiếm lấy liếm mút chà đạp.

      Đêm nay bên trong phòng hương khí kiều diễm quây quanh, nàng có thể cảm nhận được, lần này khác với những lần trước.

      Hai cơ thể cực nóng hòa lẫn vào nhau, Vân Đại ngửa đầu ra sau, thân thể cũng biến thành bùn nhão ngã vào trong ngực .

      Nàng nghẹn thở đến đỏ mặt, vất vả đẩy ra, mắt hạnh mang thủy quang, thở hồng hộc trận, lại giọng :

      “ Có thể cho thiếp xem trước nó được , có xấu giống trong sách ?”

      Lập tức người Diệp Thanh Tuyển cứng đờ.

      Nàng đưa ra cầu tà ác này, nhưng có thể lý giải được.

      Chuyện cái đẹp vốn là bản tính của con người.

      mọi thứ đều hoàn mỹ, muốn cho nàng nhìn chỗ kia của , nhất thời đủ tự tin.

    5. hoakun

      hoakun New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      21
      Chào mừng nàng quay trở lại tung bông tung bông <3<3<3
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :