1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 64:

      Edit: Pana

      Hôm nay trong phủ có khách tới.

      Mục Ngu cố ý sai nha hoàn gọi Vân Đại tới để gặp khách.

      Vân Đại đổi xiêm y, cùng ma ma đến chính viện của mẫu thân.

      Trong phòng trừ bỏ Mục Ngu, còn có vị phu nhân khác.

      “ Đại Đại, lại đây gặp qua Trình phu nhân.” Mục Ngu cùng nàng .

      Vân Đại hành lễ với Trình phu nhân, ánh mắt Trình phu nhân nhìn nàng cực kỳ hòa ái.

      Vân Đại ở bên cạnh nghe Trình phu nhân cùng mẫu thân mình hàn nguyên hồi, Mục Ngu mới tiễn khách rời .

      Mục Ngu tiễn người xong, thần sắc nhạt vài phần.

      “ Con thích vị Trình công tử kia?” Bà hỏi Vân Đại.

      Vân Đại chần chờ , “ Trình công tử đối xử với nữ nhi tốt lắm…. Mẫu thân, có chuyện gì sao?”

      Mục Ngu lắc lắc đầu, liếc mắt đánh giá Vân Đại cái, trong lòng tự có chủ ý.

      Bà vẫn luôn che chở Vân Đại, thường ngày cũng có thể chỉ dạy Vân Đại số việc trong phủ, nhưng chữ tình, bà lại biết dạy nữ nhi như thế nào.

      Bà tự nhận mình cùng phu quân Vân Thụy Bạch là trời đất tác hợp, mới có đoạn duyên nợ này.

      Nhưng bà vẫn thể thừa nhận, bà lòng thích phụ thân của Vân Đại.

      Bà cũng đoán được chút ít nếu vận đào hoa của nữ nhi đến có hình dáng như thế nào.

      cho mẫu thân nghe, con thích dạng nam tử như thế nào?” Mục Ngu hỏi nàng.

      Vân Đại nghe thấy mẫu thân đột nhiên đề cập đến chuyện này, nghĩ lát mới : “ Ôn nhu văn nhã hoặc người lương thiện giản dị, nữ nhi đều thích.”

      “ Con như vậy là được.” Mục Ngu ôn nhu .

      Vân Đại ngạc nhiên.

      Mục Ngu cười : “ Nếu dựa theo cách con , mẫu thân chẳng phải nên chọn cho con năm sáu người hôn phu sao.”

      Vân Đại nghe vậy, khuôn mặt lập tức nóng lên, “ Nữ nhi có ý này…”

      “ Con về trước , nếu nghĩ ra, ra ngoài dạo nhiều hơn chút.” Mục Ngu cùng nàng .

      Vân Đại nghe vậy, thiết nghĩ nên rời khỏi viện mẫu thân nhanh chút mới tốt.

      Đợi khi về đến phòng, nàng lại nhịn được nhớ tới lời mẫu thân vừa .

      Nàng thực nghĩ ra mẫu thân muốn gì.

      Trình phu nhân ghé thăm phủ Tễ Quốc Công qua mấy ngày, Trình Vi Cảnh liền lệnh cho người nhắn cho Vân Đại vài lời.

      “ Trình công tử phái người tới , năm ngày sau cho tiểu thư kinh hỉ.”

      “ Kinh hỉ?” Vân Đại nghi hoặc.

      Nha hoàn cười : “ Nô tỳ cảm thấy kinh hỉ này hơn phân nửa là chuyện tốt của tiểu thư nha.”

      Vân Đại nghe vậy nhìn về phía nàng ta, lại nghe nàng ta : “ Mẫu thân của Trình công tử ngày ấy đến phủ có gặp qua tiểu thư, cực kỳ thích tiểu thư, loại gặp mặt này chỉ có hai tình huống, là thấy hai nhà thích hợp, sau này nên giao thiệp gần gũi, hai là rất thích hợp nên thỉnh bà mối tới cửa làm mai càng sớm càng tốt.”

      Vân Đại nghe xong lời này, hơi có chút kinh ngạc.

      Lời này chỉ là lời trêu ghẹo của nha hoàn, nàng cũng có biện pháp xác minh cùng ai.

      Chỉ là trong lòng nàng cũng có quá nhiều gợn sóng.

      ****

      Lúc này trong sương phòng Trình Vi Cảnh chờ phụ mẫu mình thương nghị chuyện đến phủ Tễ Quốc công để cầu hôn.

      Chỉ là hôm nay khi hổi phủ, thấy sắc mặt của mẫu thân mình ngưng trọng, khí trong phòng nghiễm nhiên bất đồng với những gì nghĩ.

      “ Con quỳ xuống.” Trình phu nhân giận dữ, giơ tay vỗ trán.

      Sắc mặt Trình Vi Cảnh hơi cứng, tuy biết vì sao mẫu thân tức giận, những vẫn ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt bà.

      “ Mẫu thân, nhi tử biết mình làm sai chuyện gì?”

      Trình phu nhân : “ Con lúc trước với mẫu thân, con thích tiểu thư của Tễ Quốc công phủ, ta như thế nào cũng tìm mọi cách thành toàn cho con, thay con thuyết phục già trẻ trong phủ, nhưng con như thế nào đối xử với ta, con… con quả thực muốn làm ta tức chết mới chịu sao?”

      Trình Vi Cảnh càng thêm khó hiểu: “ Mẫu thân, đến tột cùng là có chuyện gì…”

      Trình phu nhân thấy nhi tử mình còn tiếp tục giả ngu, trực tiếp cầm cái ly đập trước mặt .

      “ Vì cái gì, con cái đồ nghịch tử này, suýt nữa làm hoại nề nếp gia phong của Trình gia, con biết tiểu thư kia lúc trước làm thiếp cho người ta, sớm là tàn hoa bại liễu, chuyện quan trọng như vậy thế nhưng con lại thèm với ta tiếng.

      Con có từng vì danh dự trăm năm của Trình gia mà suy xét qua chưa?”

      Lòng Trình Vi Cảnh bỗng dưng chìm vào đáy nước.

      ****

      Diệp Thanh Tuyển ngồi lầu cao, lệnh cho người đổi thêm lần trà nữa.

      Mặc dù Vân Đại đến gặp , nhưng có số việc, nhưng cũ được định sẵn.

      “ Là ta thể chưa đủ thành ý sao?” Diệp Thanh Tuyển thấp giọng .

      Thanh Y nghe được lời này trong miệng , nghĩ nghĩ xong chần chờ : “ Kỳ giữa điện hạ cùng Vân tiểu thư, còn có trở ngại…”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Trở ngại ngươi là mẫu thân của nàng, Mục Ngu công chúa?”

      Thanh Y trầm mặc.

      Diệp Thanh Tuyển suy nghĩ, đến cùng muốn xuất ra thành ý lớn bao nhiêu, mới có thể làm đối phương hài lòng.

      ****

      Vân Đại lẵng lặng ở trong phủ chờ kỳ hạn năm ngày.

      Nhưng nàng chờ đến năm ngày, mùng hôm nay, Trình Vi Cảnh liền đến tìm nàng.

      Khi Vân Đại thấy , thế nhưng lôi thôi lếch nhếch, bộ dáng có chút tiều tụy.

      “ Trình ca ca….”

      Ánh mắt Vân Đại lo lắng đánh giá .

      “ Đại Đại.” ánh mắt Trình Vi Cảnh dừng gương mặt nàng, ánh mắt phảng phất mất ánh sáng chói lọi ngày xưa.

      “ Thực xin lỗi, huynh…. Thực thể cho muội bất kỳ kinh hỉ nào…”

      giống như nuốt phải hoàng liên, bụng đầy khổ sở, rồi lại biết nên từ đâu.

      Lòng Vân Đại nghi ngờ mà nhìn .

      “ Huynh vốn cùng người nhà thảo luận, muốn năm ngày sau đến cửa cầu hôn, chỉ là… có người đem việc lúc trước của muội cho mẫu thân huynh biết, cho nên….” Thanh càng thêm trầm thấp.

      “ Cho nên Trình phu nhân để ý quá khứ của muội, đồng ý chuyện huynh muốn tới cửa cầu hôn muội đúng ?” Vân Đại hỏi .

      Trình Vi Cảnh còn mặt mũi nào để gặp nàng, nhưng lại thể xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, tránh ở trong phủ mãi được.

      “ Là…” nhịn những buồn phiền tích tụ dưới đáy lòng , “ Việc này là huynh nên xin lỗi muội.”

      Vân Đại để ngồi xuống, rót cho ly trà, thấp giọng trấn an : “ sao, muội hiểu mà.”

      Nàng nghe đến mấy chuyện này, trong mắt thế nhưng tia dị sắc, hàm nghĩa sau lưng của nó, muốn đào sâu suy nghĩ thêm.

      “ Việc này huynh tự mình cho mẫu thân muội biết.” hổ thẹn .

      Thiên kim phủ Tễ Quốc công phải ai cũng có thể tùy tiện muốn nhìn là nhìn được.

      Ngày đó nếu đồng ý của Mục Ngu, bà như thế nào lãng phí thời gian cho cùng mẫu thân của , còn để Vân Đại tự mình đến để cho Trình phu nhân nhìn mặt.

      Vân Đại nghe lời này của , lại nghĩ đến tính tình luôn luôn tốt của mẫu thân nhà mình.

      Nếu mẫu thân hỏi nguyên do là gì, tất nhiên dám dối, để mẫu thân biết được có người ghét bỏ tấm thân trong sạch của Vân Đại, sợ là lại nổi giận lôi đình mất.

      cần.”

      Vân Đại thấp giọng : “ Nếu Trình ca ca , mẫu thân muội nhất định giận chó đánh mèo với huynh, chuyện này vốn phải do huynh, muội tự mình với mẫu thân, là do muội muốn gả cho huynh.”

      Thanh nàng kiều mềm mại, ánh mắt trong suốt.

      Từ đầu đến cuối nàng chưa từng lộ ra chút vẻ mặt tức giận nào với .

      Nàng chẳng sợ người khác biết được qua khứ của nàng, ghét bỏ nàng là tàn hoa bại liễu, nàng chưa từng có ý muốn trách cứ Trình Vi Cảnh.

      Thậm chí đành lòng để chịu trách móc nặng nề của mẫu thân.

      Trình Vi Cảnh hiểu nàng là nương tốt, nhưng càng biết, trong lòng càng khó chịu.

      “ Đại Đại, cần đối xử tốt với người khác như vậy…” thở dài tiếng : “ Bời vì là con người có lòng ích kỉ, muội hiểu ?”

      ngước mắt nhìn về phía Vân Đại, hốc mắt thế nhưng đỏ lên, “ Muôi đối với người khác tốt, nhưng người cuối cùng bị tổn thương chỉ có thể là mình muội thôi.”

      Vân Đại nghĩ tới thế nhưng rơi lệ, càng biết phải làm sao, chỉ biết lấy khăn tay đưa cho .

      “ Muội… muội hiểu…” Miệng nàng hàm hồ đáp lại lời , nhưng trong đầu lại hiểu lắm ý muốn gì.

      Trình Vi Cảnh khó chịu trận, nhắm mắt, đứng dậy ra ngoài, đến trước cửa phủ nhìn nàng : “ Đại Đại, người khác huynh hiểu được, chỉ là vị Tam hoàng tử kia cũng thích hợp muội.”

      “ Tâm tư của quá nhiều cũng quá sâu, lần này hồi kinh mục đích hoàn toàn đơn thuần như muội nghĩ.”

      Thanh hơi trầm xuống: “ Muội là nương tốt, hẳn là nên xứng với nam nhân tốt giống như muội, nhưng người đó tuyệt đối phải là .”

      Vân Đại nghe lời này, suy nghĩ càng thêm hỗn loạn.

      “ Chẵng lẽ việc này có liên quan đến …” Nàng ngập ngừng .

      Trình Vi Cảnh trầm mặc, trong lòng kỳ sớm đoán được, nhưng lại có bất kỳ chứng cứ nào.

      “ Huynh biết…”

      thở dài tiếng, sau đó người mang đầy mệt mỏi rời .

      Vân Đại thấy rời , trong đầu đều là những lời cuối cùng của .

      Việc này… cùng người nọ có liên quan đến nhau.

      Nàng vốn cũng thể khẳng định, thẳng đến năm ngày sau, lại có người tới cửa cầu hôn Vân Đại.

      Người tới tự nhiên có khả năng là Trình Vi Cảnh.

      Vân Đại nghe được tin này, thần sắc càng thêm bất an.

      Mục Ngu ngồi trong đại sảnh, mắt lạnh đánh giá người tới.

      “ Tam hoàng tử điện hạ, biết điện hạ đại giá quan lâm đến phủ, là có chuyện gì sao?”

      Bà biết có chuyện, nên sớm vẫy lui nha hoàn hầu hạ trong phòng.

      Người này cùng nữ nhi của bà có ít gút mắt, bà nghĩ để người khác biết được chuyện này.

      Diệp Thanh Tuyển dừng chút, : “ Tiểu bối hôm nay tới, là muốn cầu thú lệnh ái.”

      “ Cầu thú?” Mục Ngu nhướng mày.

      “ Tiểu bối tâm thích nàng…”

      tốt cho câu tâm thích nàng.” Mục Ngu bỗng dưng cười lạnh, “ Cho nên ngày đó Đại Đại còn là thôn , tâm của điện hạ là chỉ có thể để nữ nhi ta làm thị thiếp có thân phận hèn mọn, mà bây giờ Đại Đại là thiên kim của phủ Tễ Quốc công, tâm của điện hạ liền để nàng có thể làm hoàng tử phi?”

      tâm của điện hạ, khỏi quá đáng tiền rồi….”

      Diệp Thanh Tuyển nghe được tràng trào phúng của bà, sắc mặt vẫn bình tĩnh.

      bình thản : “ Tiểu bối lúc trước cũng chưa từng có thê thất, từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng, tuyệt đối hai lòng.”

      Mục Ngu quét mắt liếc cái, lại : “ Điện hạ cho rằng ta biết bên ngoài điện hạ làm chuyện tốt gì sao, chuyện của mấy hoàng tử các người, ta nghĩ muốn tham dự vào, cũng nghĩ hỏi đến, nhưng điện hạ phải là người thuần lương như mặt ngoài, cho nên điện hạ cần làm bộ làm tịch trước mặt ta, lãng phí thời gian.”

      “ Điện hạ muốn cùng ta thảo luận chuyện tâm, điện hạ sao lấy ra bằng chứng tâm của mình?” Ngữ khí Mục Ngu pha chút trào phúng.

      Diệp Thanh Tuyển nghe được lời này, lát sau bỗng nhiên : “ Nàng vẫn còn thân trong sạch.”

      Mục Ngu ngơ ngẩn, điểm này làm bà rất bất ngờ.

      “ Tiểu bối là nam tử cả thể xác lẫn tinh thần đều khỏe mạnh, điểm này công chúa có thể cho đại phu tới kiểm tra.”

      Diệp Thanh Tuyển có phòng bị mà đến, tất nhiên hiểu Mục Ngu phải là người dễ đối phó.

      “ Tiểu bối sở dĩ chạm vào nàng, đó là muốn lưu lại bóng ma trong lòng nàng.” chậm rãi nhìn về mục ngu, : “ Tiểu bối vẫn luôn đợi Đại Đại thông suốt.”

      Mục Ngu bỗng dưng trầm mặc.

      Bà bưng lên tách trà cầm trong tay, cúi đầu nhấp ngụm, trong lòng lại nhớ những chuyện ngày ấy bà điều tra được.

      Lấy tính tình của bà, sao lại có thể dễ dàng cho qua chuyện Vân Đại ngày xưa từng làm thiếp thất cho người khác được.

      Bà cho người tra xét, bất quá chỉ tra được Vân Đại trong thời gian đó có bị người khác khi dễ, ngờ bà tra tới tra lui, chỉ là chuyện nữ nhi của bà cơm áo lo.

      Lấy tính tình của nữ nhi, lấy thân phận thị thiếp của người khác tồn tại trong phủ, xác thực quá dễ dàng.

      Trừ phi…

      Mục Ngu vẫn dám dễ dàng đưa ra kết luận.

      tột cùng đối với Vân Đại có mấy phần tâm hay chỉ là lợi dụng, ai có thể biết được.

      Chỉ là hôm nay tới, bà lại có lý do đuổi khách rời như vậy.

      “ Điện hạ tâm thích nữ nhi ta?” Mục Ngu bình đạm hỏi .

      Diệp Thanh Tuyển : “ Tuyệt đối tâm.”

      “ Tốt.” Mục Ngu : “ Điện hạ đừng ta cho điện hạ cơ hội, hôm nay nếu điện hạ làm được, ta liền đem toàn bộ chuyện trước kia xí xóa.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Công chúa mời .”

      Mục Ngu : “ Việc này cũng phải là chuyện gì khó.”

      “ Ta muốn điện hạ đối với ta nhất bái tam khấu, lấy chứng cớ cho chuyện tâm của điện hạ.”

      xong ánh mắt liền ngưng lại mặt Diệp Thanh Tuyển.

      Diệp Thanh Tuyển nghe lời này của bà, khóe môi khỏi banh ra.

      Bà muốn hoàng tử nhất bái tam khấu với bà, bà nhận nổi sao…

      chậm rãi đứng dậy, lúc Mục Ngu cho rằng giận dữ muốn rời , lại nghĩ đến tới trước mặt bà.

      Trong mắt Mục Ngu xẹt qua tia kinh ngạc.

      dắt vạt áo, quỳ xuống trước mặt bà.

      Nhất bái tam khấu, như bà mong muốn.

      “ Công chúa, tiểu bối tâm muối cưới nàng làm thê tử.”

      Diệp Thanh Tuyển đem cầu của bà thành tâm trình lên.

      Ánh mắt Mục Ngu hơi lóe, biết được chuyện hôm nay xong.

      Giờ phút này hẳn là nên tìm cái bật thang cho cả hai cùng xuống.

      Bà buông chung trà, tự mình nâng đứng dậy.

      Lòng bà vẫn luôn lãnh đạm, nhưng có người vì nữ nhi của bà làm được đến trình độ này, bà thờ ơ tốt cho lắm.

      Mục Ngu muốn mở miệng, lại bỗng dưng thấy Vân Đại biết xông vào khi nào.

      Diệp Thanh Tuyển phủi bụi nơi vạt áo, ánh mắt cũng thoáng nhìn nàng.

      Sắc mặt Vân Đại tái nhợt, trong mắt hàm chứa thủy quang.

      “ Con gả…”

      Nàng ngoại trừ to ba chữ này, thanh lại , giống như đạo sấm sét, dừng ở trong lòng Diệp Thanh Tuyển.

      “ Nàng gì?” Diệp Thanh Tuyển nhìn về phía nàng.

      Vân Đại nhịn xuống ngón tay run rẩy của mình, : “ Điện hạ nhất bái tam khấu bỏ thể diện cùng thân phận tôn nghiêm của mình….”

      Khi nàng những lời này, khỏi nhớ đến thần thái kêu ngạo ngày xưa của , thanh càng thêm run rẩy, “ làm người khác cảm động, nhưng cảm động phải là thích, được tiểu nữ đồng ý cũng rất quan trọng.”

      “ Dù sao, nam tử thích thiên kim của phủ Tễ Quốc công nhiều như vậy, mỗi người đều giống như điện hạ nhất bái tam khấu, tiểu nữ…phải gả cho bao nhiều người.”

      Mục Ngu ngẩn người đứng đó.

      Nữ nhi luôn ôn nhu, cũng dùng lời đả thương người, càng … Nhưng hôm nay lại kích động như vậy.

      Diệp Thanh Tuyển tay để sau người nắm chặt thành quyền.

      Sắc mặt phảng phất như bầu trời u ám, con ngươi trầm tĩnh, “ Nàng lặp lại lần nữa?”

      Vân Đại : “… Tiểu nữ gả.”

      Diệp Thanh Tuyển bỗng dưng cười lạnh, sau đó phất tay áo rời .

      Mục Ngu giật mình nhìn Vân Đại.

      Vân Đại như vậy, bà chưa từng thấy qua.

      Nguyên nhân nào … có thể làm Vân Đại có phản ứng lớn như vậy với vị Tam hoàng tử kia.

      “ Đại Đại…”

      Mục Ngu xoa xoa lòng bàn tay của nữ nhi, phát giác tay nàng toàn là mồ hôi lạnh.

      Nàng vốn là con thỏ nhát gan, lại làm ra hành vi trái với bản tính của mình.

      Cho nên… Nàng cực kỳ sợ.

      “ Mẫu thân…”

      Vân Đại bị Mục Ngu ôm vào trong ngực, ngực cũng có chút trướng lên.

      Nàng luôn luôn sợ , bây giờ rốt cuộc cũng phản kháng lần…

      đối với nàng.... Trước nay đều gì nghe nấy.

      Tự cho mình là đúng lừa nàng, trêu đùa nàng, lại tự cho mình là đúng cho nàng “ danh phận”.

      Càng tự cho mình là đúng đem nàng xem như món hàng mà mua bán...

      vì muốn thu hồi cả vốn lẫn lời mà tới, thế nhưng có thể tận sức tận lực trước mặt mẫu thân như vậy.

      Nàng cũng thực mình mới vừa rồi nhìn thấy màn như vậy trong lòng có cảm thụ gì.

      Diệp Thanh Tuyển rời khỏi Tễ Quốc công phủ, ngồi trong xe ngựa, yên tĩnh tiếng động.

      Đợi xe ngựa chậm rãi chạy đường, xa phu hỏi muốn đâu, lại nghe thấy bên trong tiếng vang lớn, mấy thứ đặt trong xe ngựa bỗng dưng bị người bên trong ném lên thùng xe.

      Diệp Thanh Tuyển đem con thỏ ngọc bên hông tháo xuống ném mặt đất, trong mắt tràn đầy u tích tụ.

      biết tốt xấu....”

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 65:

      Edit: Pana

      Nam Sơn có nơi thanh tịnh, để thanh tu gọi là Thịnh Hoa Am.

      “ Nương nương, Tam hoàng tử tới.” Tĩnh Vân sư thái .

      Tay gõ mõ của Mộ phi dừng chút, chậm rãi mở mắt.

      Diệp Thanh Tuyển vào am ni , trong phòng có loại khí thanh tĩnh, giúp con người tịnh tâm của hương đèn nơi cửa phật mang lại.

      Mộ phi kia chính là muội muội của Mộ quý phi.

      Cũng là người khi còn cho biết thân thế của mình.

      Khi bà phái người tìm được Diệp Thanh Tuyển, là lúc Lý thị phát bệnh muốn giết chết .

      Lý thị chết, người hầu bên cạnh cũng thay đổi từng người, an bài hết thảy, bất quá đều chờ đợi thời cơ thích hợp để trở lại kinh thành.

      Diệp Thanh Tuyển tựa như nghĩ đến chuyện quá khứ, chậm rãi mở miệng : “ mẫu, người nên trở về cung .”

      Mộ phi : “ Trong cung tai họa quá nhiều, ta ở đây tụng kinh cầu phúc, cũng có thể vì mình tích thêm vài phần công đức.”

      xong lời này, hướng cạnh cửa đến.

      Bên ngoài trời sáng khí trong, núi non trùng điệp, dường như cách xa khí nặng nề nơi trần thế.

      “ Con tốt nhất nên thu hồi tâm tư kia .” Mộ phi : “ Người khác đều cho rằng con trở về lúc này là muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia, nhưng thực tế mục đích khó khăn hơn gấp mấy lần chuyện tranh đoạt này.”

      Bà quay đầu nhìn : “ Bởi vì người khác chỉ cần loại bỏ các chướng ngại vật, ngồi lên vị trí kia liền thõa mãn, mà con, phải vì mẫu thân con báo thù mới trở về, có đúng ?”

      Diệp Thanh Tuyển phủ nhận.

      “ Người đó dùng tính mạng sinh hạ chất nhi, vì người đó báo thù chẳng phải là chuyện nên làm sao.”

      Kẻ thù hại chết mẫu phi có ba người, Trần hoàng hậu, người thứ hai là Tưởng quý phi.

      Họ cho rằng chuyện qua nhiều năm như vậy, hết thảy đều xem như có chuyện gì được sao?

      Mộ phi trầm mặc.

      Diệp Thanh Tuyển dừng chút, cùng bà : “ Làm phiền mẫu giúp chất nhi chuyện .”

      “ Chuyện ...” Mộ phi cười : “ Nếu là chuyện , con căn bản tới gặp ta.”

      Diệp Thanh Tuyển đáp, coi như cam chịu.

      ****

      Trong tẩm điện Tưởng quý phi.

      Dạ Cảnh Hành chắp tay sau lưng nhịn được qua lại.

      Tưởng quý phi quét mắt liếc cái, : “ Tạm thời đừng nóng nảy, tin tức này của nữ tử kia có thể tin hay tạm thời , chỉ là phải nắm chắc thời cơ, ngàn vạn lần được để lộ ra tiếng gió.”

      Dạ Cảnh Hành : “ Nên bây giờ nhi tử mới chờ tin tức của Mộ Châu, cố tình chứng cứ lại khó tìm, chẳng lẽ buông tha cho cơ hội tốt lần này sao...”

      Tưởng quý phi nhíu nhíu mày : “ Mẫu phi với con bao nhiêu lần, chuyện này chưa chắc là , con nếu muốn lên làm Thái tử, phải tự mình cố gắng tranh giành mới được.”

      Bà ta nghĩ đến hậu viện gà bay chó sủa của , cùng với chuyện hoàng tử phi tới cáo trạng, đau đầu : “ Còn có A Ninh bây giờ vất vả lắm mới có thai, nó mới là hoàng tử phi, con phải trở về ở bên cạnh chăm sóc nó tốt, mà phải cả ngày chỉ biết ả tiện nhân Kiều Nương gì gì kia...”

      Dạ Cảnh Hành thấy mẫu phi lại muốn quở trách mình, càng kiên nhẫn ở lại, hai câu cho có lệ rồi rời .

      Đợi rời khỏi điện của Tưởng quý phi, tâm tư kẽ rục rịch, lại nhất chân đến thiên điện bên cạnh.

      Thái giám thấy muốn vào trong, bèn : “ Hoàng thượng vẽ tranh, muốn có người quấy rầy, điện hạ ở ngoài này chờ chút.”

      Dạ Cảnh Hành hơi hơi gật đầu, thái giám kia thấy vậy liền lui xuống.

      đợi lát, bỗng nhiên nghe thấy bên trong điện có tiếng vang hơi lớn, liền nhất chân đến cạnh cửa sổ.

      “ Đại hoàng tử ngỗ nghịch bất hiếu, giờ bị phế bỏ, hoàng thượng nên vì chuyện của Đại hoàng tử mà tức giận...” Đây đúng là thanh của tổng quản thái giám Bàng Đức Quý bên người hoàng đế.

      Hoàng đế : “ cần nhắc đến tên bất hiếu ngỗ nghịch kia, con dấu của Thái tử lấy về chưa?”

      Bàng Đức Quý thưa: “ lấy về rồi, trong hộp này ạ.”

      Hoàng đế mở hộp ra nhìn thoáng qua, để lại bàn, : “ Ngươi tự mình truyền khẩu dụ gọi Cẩn Nguyệt tới gặp trẫm.”

      “ Hoàng thượng muốn trao vị trí Thái tử cho Tam hoàng tử điện hạ?” Bàng Đức Quý hỏi.

      Hoàng đế : “ Tam nhi tử ăn qua ít khổ, so với những người sống trong nhung lụa tính tình tốt hơn nhiều....”

      Dạ Cảnh Hành đứng bên cửa sổ nghe lén được những lời này bàn tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt càng thêm trầm.

      Phụ hoàng khỏi quá thiên vị , đều con của phụ hoàng, thế nhưng người lại bất công như vậy, ở cạnh phụ hoàng ngần ấy năm còn bằng đứa con hoang mới hồi cung chưa được bao lâu.

      “ Haizz, vẽ tới vẽ lui có bức nào giống Ngưng Yên, trẫm nhớ bức trẫm vẽ đôi mắt nàng ngược lại rất giống, ngươi đỡ trẫm vào trong tìm thử xem....” Hoàng đế gác bút xuống, ngữ khí cực kỳ thất bại .

      “ Nô tài đỡ hoàng thượng qua đó.”

      ****

      Hôm nay phủ Tễ Quốc công nhận được phong thiếp mời.

      Nơi mời là xuất phát từ Thịnh Hoa Am ở Nam Sơn.

      Ngày mười sáu tháng ba, là ngày Bồ Tát giáng thế.

      Nơi này có tượng thờ bồ tát trang nghiêm thông tuệ, ánh sáng quanh người, nghe rất linh, người tới khẩn cầu con nối dõi, cầu được mối nhân duyên tốt, niệm kinh sám hối ... rất nhiều.

      Mộ phi hàng năm đều ở Thịnh Hoa Am tĩnh tu phật pháp, tính tình bà lãnh đạm, vô tranh với thế , thanh danh cực tốt.

      Mỗi năm bà đều ở Thịnh Hoa Am tu hành thời gian, cũng ngồi giảng giải về phật pháp.

      Hằng năm đến ngày này, các phu nhân thế gia trong kinh thành đều muốn mang nữ nhi mình nghe bà giảng đạo, nhận được thiếp mời hơn phân nửa đều là thiên kim tiểu thư ưu nhã xuất sắc, nếu được bà khen vài câu, rất được người khác ngưỡng mộ.

      Lại ngờ, năm nay Vân Đại thế nhưng cũng có thiệp mời.

      “ Tính tình tiểu thư trầm tĩnh, mấy ngày gần đây lại vui, bằng để tiểu thư ra ngoài thăm thú chút, lần này nếu có thể ngộ ra được điều gì phải rất tốt sao.” Trường Cốc ma ma .

      Mục Ngu đem thiệp đặt lại bàn, suy tư : “ Cũng tốt.”

      Mục Ngu vào phòng cho Vân Đại biết, việc này có mẫu thân làm chủ, Vân Đại hiển nhiên cũng đồng ý.

      giờ nàng đúng là mang bộ dáng bình tĩnh ôn hòa, mềm mại thành .

      Ngày ấy nàng đột nhiên giận dữ, cũng chỉ là dũng khí nhất thời.

      Vân Đại tất nhiên cũng phải lần đầu chọc Diệp Thanh Tuyển tức giận.

      Nhưng lúc này lại giống với những lần trước, lần này nàng làm tức giận tới mức sắc mặt tái .

      May là nàng giờ ở Tễ Quốc công phủ, thân phận lại giống trước, làm tức giận muốn thổ huyết, nàng cũng cần lo lắng bị trừng phạt.

      Chỉ là trong lòng Vân Đại có chút cảm giác khó diễn tả được.

      tay mẫu thân lúc trước nhiễm máu quá nhiều người, cũng hoàn toàn tin tưởng thần phật, đồng ý cho con chuyến này, là muốn con để giải sầu.” Mục Ngu ngồi chuyện cùng nàng trong chốc lát, cùng nàng : “ Lần trước mẫu thân có hỏi con, chờ con về suy nghĩ kĩ, cho mẫu thân đáp án.”

      Vân Đại nhìn bà, suy nghĩ lát, mới nhớ tới mẫu thân nhắc đến chuyện gì.

      Mẫu thân hỏi nàng thích dạng nam tử nào, nàng có trả lời rồi, nhưng mẫu thân đúng.

      Vân Đại gật gật đầu, giọng : “ Là nữ nhi làm mẫu thân nhọc lòng.”

      Mục Ngu cười : “ Con là hài tử mẫu thân thấy bớt lo nhất, mẫu thân có thể vì con mà nhọc lòng, đó cũng là loại vinh hạnh.”

      Được mẫu thân dỗ dành, lòng Vân Đại lập tức nhịn được nóng hầm hập.

      Những việc tốt đó, vứt hết .

      Hôm nay là ngày mười lăm, Vân Đại đến Thịnh Hoa Am trước ngày.

      Vì đến nghe giảng đạo, nên nàng chỉ mang theo nha hoàn để chăm lo sinh hoạt hàng ngày.

      Đến Thịnh Hoa Am, sư thái ra đón dẫn Vân Đại vào bên trong sương phòng.

      Sư thái với Vân Đại cùng nha hoàn bên cạnh: “ Ban đêm nơi này lạnh lẽo, làm phiền vị nương này theo bần ni lấy thêm bộ chăn đệm .”

      Nha hoàn kia liền theo sư thái.

      Vân Đại dùng khăn lau sơ qua ghế, biết ngày mai nghe giảng đạo như thế nào đây.

      Nàng nghĩ ngợi, bỗng nhiên lại thấy cực kỳ buồn ngủ.

      Trước khi nàng nhắm mắt, cảnh tượng như vậy thế nhưng từng xảy ra ở đâu đó rồi.

      Đầu tiên bên tai nghe được từng đợt tiếng sóng nước.

      Lúc Vân Đại tỉnh lại, trước mắt lờ mờ, phía trước nhập nhòe nhìn .

      Đợi đến khi nàng nhìn , thế nhưng phát xung quanh đều là nước, nhìn thấy được điểm dừng.

      Phía trước đầu thuyền có thân ảnh bỗng nhiên gỡ xuống mũ rơm, nhảy vào trong nước.

      Vân Đại hoảng sợ, lúc này mới hậu tri bất giác phát mình con thuyền.

      Thuyền này rất lớn, mà nàng nằm bên trong gian phòng thuyền.

      Vân Đại ý thức được điều gì, người cứng đờ xoay đầu lại, liền nhìn thấy người ngồi trong góc phòng.

      Người nọ thấy nàng tỉnh, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy đến chỗ nàng.

      ngang qua cửa sổ, ánh sáng chiếu lên gương mặt , làm cho Vân Đại nhìn được bộ dáng của .

      “ Lẫn quẫn hồi.... Cũng là điện hạ làm...”

      Trong đầu Vân Đại trống rỗng mà ra những lời này, lại cảm thấy phía sau cổ dâng lên từng đợt lạnh lẽo, nhìn thấy người này, lông tơ ở cổ đều dựng đứng hết lên.

      có đạo tặc, cũng phải là cứu giúp.

      Lần này, bất quá dùng lại chiêu cũ mà thôi.

      muốn gặp nàng, nhất định phải gặp được.

      Nàng cho cơ hội được gặp nàng, tự mình tạo ra cơ hội.

      “ Sợ ta?” Thanh Diệp Thanh Tuyển vô cùng bình tĩnh.

      “ Khuôn mặt giống nhau, thanh giống nhau, vị kia “ Tam hoàng tử” có thể được nàng xem như bằng hữu, đến lược ta, đến sợi tóc cũng muốn thấy...”

      “ Vân tiểu thư đối đãi với người giúp mình tìm được thân nhân như vậy sao?”

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 66:

      Edit: Pana

      Giờ phút này Vân Đại còn hoảng sợ như trước.

      Bên ngoài toàn nước là nước, trừ bỏ việc ngồi ngốc chiếc thuyền này, còn chỗ nào để nàng có thể tránh .

      tất nhiên biết chuyện nàng sợ nước.

      Cho nên đem nàng đến đây quả là nơi rất thích hợp để gặp mặt nàng.

      Nàng thích tránh mặt như vậy, ra muốn biết, ở nơi như thế này, nàng còn có thể tránh được nữa .

      “ Điện hạ đến tột cùng muốn làm gì?” Vân Đại thấp giọng ngập ngừng hỏi, lúc này cũng có can đảm kiên cường chống đối .

      Nếu trong cơn tức giận ném nàng xuống sông làm mồi cho cá làm sao bây giờ…

      “ Nàng yên tâm…” Ngữ khí hơi trào phúng, trong mắt chỉ còn lại mảng tĩnh lặng, “Ngày ấy, nàng chém đinh chặt sắt hai lần muốn gả cho ta, ta cần gì phải rước nhục vào thân?”

      “ Chỉ là nàng nợ ta ân tình, có phải nên làm chút chuyện gì đó cho ta .”

      Vân Đại nghe nhắc lại chuyện này, cũng có vài phần bất đắc dĩ.

      “ Ta…. Ta cũng phải là người vong ân bội nghĩa…” Nàng sớm còn lòng cảm kích chuyện ngày ấy, lúc này bình tĩnh hơn, tự tin : “ Ta thiếu điện hạ mạng, thiếu điện hạ nhân tình tìm người thân giúp ta, trong lòng ta đều nhớ kĩ.”

      Diệp Thanh Tuyển vì nàng ra được những lời này mà lộ vẻ cao hứng.

      Trong thời gian ngắn Vân Đại đoán được trong lòng nghĩ gì, cũng dám thêm gì nhiều.

      thuyền chỉ có duy nhất gian phòng này, nhìn nhìn lại, thấy thuyền có thêm bóng người nào khác.

      Đợi đến lúc bên ngoài trời tối đen, Vân Đại nghe được tiếng “ rầm” từ bên ngoài truyền đến, nàng thấy Diệp Thanh Tuyển thèm để ý tới, liền ra ngoài nhìn thử, thấy có hộp đựng thức ăn.

      Hộp đồ ăn kia đặc biệt khô ráo, có người đặc biệt đưa lên thuyền.

      Qua nửa ngày, Vân Đại có ngốc cũng nên tự hiểu được chút gì đó.

      đây là muốn nhốt nàng thuyền.

      Nàng đem hộp đồ ăn vào trong phòng, đặt lên bàn, bước chân nhàng tìm Diệp Thanh Tuyển, lại thấy nằm giường nghỉ ngơi.

      Vân Đại muốn gọi , bỗng nhiên bát lòng bàn chân giẫm vật gì đó.

      Tiểu thỏ ngọc đáng thương, chỉ bị người khác ném mặt đất, mà còn bị người khác biết tìm đâu sợi dây xích tính tế xích cổ thỏ ngọc lại.

      Vân Đại men theo sợi dây xích kia, nhìn thấy dầu dây xích được buộc chân giường.

      biết vì sao, nàng rùng mình cái.

      “ Nàng muốn cùng ta tính toán cho xong hết mọi chuyện sao?” Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên mở miệng .

      Vân Đại hồi phục lại tinh thần, phát nằm giường, biết thức dậy từ khi nào.

      “ Bây giờ ta cho nàng cơ hội.”

      cùng nàng : “ Hôm nay tại dây chiếc thuyền này nàng hãy báo đáp những ân tình đó cho ta, ta liền thành toàn cho nàng để nàng quanh minh chính đại ngẩn cao đầu làm thiên kim của phủ Tễ Quốc công.”

      Lông mi Vân Đại khẽ run, : “ Báo đáp như thế nào?”

      Diệp Thanh Tuyển lại chậm rãi : “ Làm ta vừa lòng, ta vừa lòng, tự nhiên thả nàng .”

      Vân Đại giật mình, chần chờ, “ Nhưng nếu… ta làm điện hạ vừa lòng sao?”

      Diệp Thanh Tuyển nghe vậy, môi khẽ cười lạnh: “ Vậy nàng vĩnh viễn ngốc ở chỗ này, cần đâu hết.”

      Mày đẹp Vân Đại khẽ nhíu, thấp giọng : “ Điện hạ nên biết, nếu mẫu thân ta biết được chuyện này, tất nhiên bỏ qua cho điện hạ…”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Vậy phải xem mẫu thân nàng có bản lĩnh giết được ta hay rồi hãy .”

      bày ra bộ dáng thèm để ý, làm nàng biết phải làm sao.

      Trong lòng Vân Đại buồn bực trong chốc lát, người vừa đói vừa khát, nghĩ đến hộp đồ ăn bên trong đựng những món ăn thơm ngon, nhịn được chạy ra ngoài tìm đồ.

      Nàng chần chờ lát, nàng hiểu bất mãn với thái độ ngày ấy của nàng, làm mất hết mặt mũi, cho nên hôm nay mới có chuyện này xảy ra.

      Nàng thầm bỏ chút mặt mũi, muốn gọi đến dùng bữa, nhưng căn bản muốn để ý tới nàng.

      Chờ đến khuya, gió đêm thổi càng thêm lạnh.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nàng nếu muốn sống ra ngoài nằm, ta ngày mai cho người đến nhặt xác nàng.”

      “ Ta như thế nào lại muốn sống?” Trông lòng nàng ủy khuất, nhưng hôm nay dám có thái độ với nửa phần.

      Diệp Thanh Tuyển cũng thèm liếc mắt nhìn nàng cái, “ Vậy lên giường ngủ.”

      xong cũng có động tĩnh gì nữa.

      Vân Đại sợ hãi đứng trong chốc lát, nghĩ nàng lúc trước cũng phải chưa từng ngủ cùng giường với , tay chân nhanh nhẹn bò lên giường, rón rén cẩn thận kéo góc chăn đắp lên người.

      Ban đêm gió sông thổi rất lạnh, người phía sau nàng lại mang theo nguồn nhiệt ấm ấp, nàng ngủ say khi nào cũng hay.

      Sáng sớm khi Vân Đại tỉnh lại, có chút thể tưởng tượng được.

      Nàng là người quen giường mới ngủ được, mặc dù là ở phủ Tễ Quốc công, chăn đệm là loại thượng hạng, giường rộng rãi, nhưng nàng mất ngủ thời gian mới có thể ngủ ngon được.

      Nhưng đêm qua chiếc giường xa lạ lại chật hẹp này, nàng ngược lại ngủ rất thoải mái, quái dị.

      Nàng chưa nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển, đợi nàng rời khỏi giường, liền thấy ngồi ở cạnh chiếc bàn gian ngoài, bàn đặt hộp đồ ăn mới, bên trong có cháo trắng bốc khói nghi ngút, cùng chút đồ chua.

      Vân Đại rửa mặt qua loa, liền an tĩnh ngồi bên cạnh ăn sáng.

      Diệp Thanh Tuyển lời, hôm qua vài câu châm chọc mỉa mai với nàng, sau đó cũng có làm chuyện gì quá đáng với nàng.

      Nhưng nàng rất nóng lòng.

      Nếu mẫu thân phát thấy nàng, lo lắng phát điên mất.

      Hôm nay là ngày mười sáu, qua ngày hôm nay nàng phải hổi phủ, nhưng nàng lại bị nhốt ở đây.

      Đợi hai người ăn xong đồ ăn sáng, Vân Đại an tĩnh thu dọn bát đũa bỏ lại trong hộp đặt ở bên ngoài.

      Tâm tư Vân Đại khẽ nhúc nhích, liền ngồi bên cạnh hộp đồ ăn trong chốc lát, quả nhiên sau đó có người từ mặt nước trồi lên, Vân Đại vội gọi lại.

      mặt đối phương đầy nước, thế nhưng lại là lão gia tử.

      “ Lão nhân gia, tiểu nữ là người của phủ Tễ Quốc công, người có thể hay …”

      Nàng còn chưa dứt lời, tựa như cảm thấy điều gì bất ổn, nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển đứng ở phía sau lưng mình.

      Dường như nhẫn nại của còn bao nhiêu nữa, mặt dần tăng thêm tầng sương lạnh.

      Vân Đại có chút sợ hãi, bỗng dưng dùng chân đá hộp thức ăn kia xuống nước.

      Rầm tiếng, nước bắn lên tung tóe dính ít lên gò má trắng nõn của Vân Đại, trong mắt nàng càng thêm sợ hãi.

      Nàng biết rằng lòng sớm như núi lửa sắp phun trào bên trong là từng dòng dung nham nóng bỏng, len lỏi khắp cơ thể .

      Đối với nàng nửa điểm biện pháp đều có.

      sinh ra có tính tình lương bạc, ích kỉ lạnh nhạt.

      Có thể bao dung nàng mắt mày lại với nam nhân khác, để nàng rời khỏi mình, chịu đựng đơn mình chính là vì muốn nàng có thân phận xứng đôi với , sau này có gả cho cũng cần phải chịu ủy khuất.

      Khi nàng rời nàng nàng nhớ , mặc dù trong lòng tin, lại nhịn được phỏng đoán nàng có phải hay ít nhiều gì cũng nhớ đến .

      ngờ nàng lại giống như chim hoàng yến thoát khỏi lồng giam, vui vẻ cười cùng người khác, có điểm nào là nhớ đến ?

      nhẫn nại với ý muốn bắt nàng về giáo huấn phen, lại giả dạng bộ dáng nàng thích tiếp cận nàng.

      Nhưng chung quy người kia cũng phải là ….

      Con người chân của , nàng trước sau gì cũng thể tiếp nhận.

      Nếu cường thế ép buộc nàng, nàng làm sao có thể thích ?

      Nếu buông tay, từ đây nàng muốn lại gần nửa bước.

      Ngày sau nàng gả cho nam nhân khác, vì nam nhân khác sinh con dưỡng cái.

      làm nhiều chuyện như vậy, lại trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác khi đó biết mình có thể làm ra chuyện điên cuồng nào nữa.

      giờ đem người nhốt ở thuyền này, nhưng lại để nhốt được lòng nàng.

      Chi bằng lập tức bóp chết nàng quăng xuống sông, đỡ phải sau này làm số chuyện mất khống chế…

      Vân Đại biết trong thời gian ngắn ngủi, lại suy nghĩ được nhiều như thế.

      Chỉ là vẻ mặt bây giờ thực đáng sợ, làm nàng cực kỳ bất an.

      Nàng cho rằng mình giống như hộp đồ ăn kia, bị đá xuống sông, ngờ nhẫn nhịn lui về sau bước, xoay người trở lại gian phòng thuyền.

      Vân Đại thấy rời , lại nhàng thở ra.

      Nàng bây giờ cũng hiểu ra làm sao…

      Lát sau Vân Đại tiến vào, mặt dù biết bây giờ rất tức giận, nhưng phải tự mình đưa ra quyết định.

      “ Điện hạ.”

      Vân Đại thấp giọng gọi tiếng.

      “ Ta đoán được điện hạ muốn cái gì…” Vân Đại cắn cắn môi, thấp giọng .

      Diệp Thanh Tuyển mặt biểu tình nhìn nàng, nàng lại bỗng nhiên tháo thắt lưng.

      Nàng đánh giá khuôn mặt thờ ơ của đối phương, cắn cắn môi, lại e lẹ cởi áo ngoài ra, lộ ra chút da thịt trắng nõn mềm mại chói mắt.

      Thanh nàng khiếp sợ : “ Điện hạ nếu muốn thân thể của ta, ta….”

      Tay nàng chạm vào chỗ nút thắt chiếc yếm,bỗng nhiên nghe .

      Tầng băng sương mặt bị câu của nàng đánh cho vỡ vụn.

      Thay thế bằng núi lửa phun trào, mây đen che đỉnh núi.

      Sắc mặt giận dữ lúc này của , chính là điều nàng sợ nhất.

      Thứ nàng có, chỉ có tấm thân này.

      nhắm mắt, bỗng dưng cười lạnh: “ Thân hình khô quắt của nàng, đừng bắt ta phải nhìn, bẩn mắt…”

      “ Ta giờ xem như chết tâm.”

      đợi Vân Đại phản ứng lại, lại cười lạnh : “ Như nàng mong muốn.”

      Sâu trong mắt hố đen thấy điểm sáng, như có gì đó vụn vỡ, “ bịch” rơi vào hố đen sâu vạn trượng.

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển dừng ở mặt nàng, tự mình hiểu : “ Từ đây ta với nàng, thanh toán xong sui mọi chuyện.”

      Vân Đại sửng sốt.

      Thuyền dừng lại bên bờ, bà tử tự mình dìu Vân Đại nâng lên xe ngựa.

      Vân Đại ngồi trong xe, cả người vẫn còn hoang mang.

      Hai ngày nay tột cùng là có ý đồ gì, bỗng dưng phát bệnh bắt nàng nhốt thuyền, hết bệnh lại thả nàng , muốn nàng đền đáp cái gì.

      Đợi đến Thanh Hoa Am, bà tử dẫn nàng vào từ cửa sau.

      Nàng vào trong am, nhìn thấy khuôn mặt mộc mạc của vị phu nhân, vị phu nhân này đúng là người thanh tu trong am Mộ phi, trong tay bà cầm tràng hạt, ánh mắt lãnh đạm.

      “Tiểu thư cùng chung quy vẫn vô duyên với nhau.” Mộ phi bình thản .

      Vân Đại đoán được thân phận của bà, liền chậm rãi cung kính hành lễ.

      “Tiểu thư , mẫu thân của tiểu thư, chờ tiểu thư ngoài cửa.”

      Vân Đại kinh ngạc.

      Đợi nàng từ cửa chính ra, nhìn thấy sắc mặt trầm cực điểm của Mục Ngu.

      “ Mẫu thân…”

      Mục Ngu đáp lại nàng, thấy nàng hoàn hảo tổn thương gì, lạnh giọng ra lệnh cho Trường Cốc ma ma: “ , đem Thịnh Hoa Am san bằng cho ta.”

      Vân Đại nghe vậy vội ngăn lại, : “ Mẫu thân, vì sao…”

      “ Con đứng sang bên, bọn họ dám dưới mí mắt của ta làm ra chuyện này, sợ là chữ‘chết’ biết viết như thế nào…..”

      Vân Đại nghe được lời này trong lòng liền hiểu .

      “ Mẫu thân, chuyện này liên quan đến bọn họ….”

      Mục Ngu chưa nghe nàng xong bỗng dưng nổi giận, “ Con là cái khúc gỗ đẽo mãi thành? Nửa điểm khí thế cũng có!”

      Vân Đại cắn môi, ánh mắt hơi ảm đạm.

      “ Công chúa, chuyện xử lý Thịnh Hoa Am là chuyện , nhưng khó tránh khỏi bị người khác biết lại đồn đãi thành chuyện hay, việc này tốt cho thanh danh của tiểu thư.” Trường Cốc ma ma thở dài, khuyên nhủ.

      Mục Ngu sau khi bình tĩnh lại, đưa Vân Đại lên xe ngựa.

      Mẫu tử hai người bình tĩnh lại ngồi đối diện với nhau, lát sau Mục Ngu : “ Nếu phải mẫu thân lo lắng cho con ở bên ngoài thích ứng được, sai Trường Cốc ma ma cho người đem ít đồ dùng đến cho con, mẫu thân vẫn biết thế nhưng có nhiều tâm tư thủ đoạn như vậy, là mẫu thân xem .”

      “ Đến nỗi nha hoàn bên cạnh con thế nhưng cũng là người thành , mẫu thân xử trí nàng ta.”

      Vân Đại nhìn mẫu thân liếc mắt cái, Mục Ngu dời tầm mắt, trầm giọng : “ Đánh nha hoàn đó vài bản tử, đuổi nàng ta khỏi phủ, quá đáng chứ?”

      “ Nữ nhi có ý này.” Vân Đại thấp giọng : “ Mẫu thân, những chuyện giữa nữ nhi với Tam hoàng tử thanh toán xong, sau này chuyện của liên quan gì đến nữ nhi nữa.” Mục Ngu đánh giá nàng lát, lại : “ tất nhiên có liên quan gì đến con nữa, giờ, sợ là ốc còn mang nổi mình ốc.”

      Vân Đại nghi hoặc.

      Mục Ngu : “ Trong cung có người trộm mất con dấu của Thái tử, lại có mặt trong cung , Thánh thượng nhiều lần triệu kiến, lại tìm được bóng dáng .”

      Trong lòng Vân Đại bỗng dưng nhảy dựng.

      Là bởi vì…. hai ngày nay đều ở thuyền cùng nàng.

      tất nhiên phải là hung thủ ăn cắp con dấu, bởi vì …” Vân Đại muốn , lại bị Mục Ngu đánh gãy.

      “ Đại Đại, là người như vậy, nếu quả thực có dã tâm, cần gì phải trở về kinh thành?” Mục Ngu lạnh lùng : “ nhẫn lâu như vậy, há có thể chết vì chuyện này, chuyện này chưa chắc phải là do bày ra.”

      “ Bày ra chuyện gì?” Lòng Vân Đại hỗn loạn hỏi.

      Mục Ngu : “ Con quả thực là ngốc quá mà, tất nhiên là chuyện như thế nào muốn cưới con, lại cần gánh lên lưng tội danh trộm ấn dấu, mũi tên trúng hai đích.”

      “ Người khác đưa ra chứng cứ là người trộm ấn dấu Thái tử , chỉ cần đem hành trình mấy ngày này ra, ở cùng con, thử hỏi, con trừ bỏ phải gả cho , còn có lựa chọn nào khác sao?”

      Vân Đại còn gì để .

      “ Mấy ngày nay con hãy ở yên trong phủ, mẫu thân muốn nhìn xem, muốn đùa bỡn ra chuyện gì nữa.” Mục Ngu lạnh giọng .

      Vân Đại về phủ, Mục Ngu liền ra lệnh cho Trường Cốc ma ma cùng Trường Túc ma ma thay phiên trông coi nàng.

      Vân Đại càng thêm lo sợ bất an.

      biết là vì lo lắng cho Diệp Thanh Tuyển, hay lo lắng cho mình.

      Nàng nơm nớp lo sợ mấy ngày, nhất thời mơ thấy những lời nàng với thuyền ngày ấy, quay qua lại mơ thấy chuyện đắc tội với hoàng đế, bị chịu hình phạt.

      Hôm nay nàng nhịn được tim Trường Túc ma ma, thấp giọng hỏi: “ Ma ma, có thể đem những chuyện xảy ra bên ngoài cho ta biết được ...”

      Trường Túc ma ma quét mắt liếc nàng cái, liền biết được nàng muốn hỏi cái gì, sau đó rất thống khoái cho nàng biết: “ Vị điện hạ kia, bị giam vào đại lao.”

      Vân Đại hoàn toàn ngẩn ngơ.

      Nghiêm trọng như vậy sao?

      Mặc dù lúc trước Thái tử phạm tội nặng như vậy, bất quá chỉ giam lỏng trong phủ cho ra ngoài mà thôi.

      “ Hoàng thượng là người làm mất con dấu của Thái tử, nhất định là do Tam điện hạ lấy, nhưng sau đó hoàng thượng hỏi Tam điện hạ đâu, Tam điện hạ lại giải sầu, lý do này làm người khác tin phục được...”

      “ Trường Túc.” Trước Cốc ma ma lộ ra ánh mắt cảnh cáo.

      “ Ma ma...” Vân Đại mở miệng cầu xin, bắt lấy góc áo của Trường Cốc ma ma.

      Trường Túc ma ma hòa hoãn, tránh ánh mắt của Trường Cốc ma ma, lại tiếp tục : “Tam điện hạ đến từ Mộ Châu, mà tri phủ Mộ Châu tra ra chuyện Tam điện hạ phải là cốt nhục thân sinh của hoàng thượng.”

      “ Có người , Tam điện hạ là dưỡng tử của Lý thị Diệp gia, khi Tam điện hạ vào phủ, là lúc hài tử của Lý thị chết non.”

      Trường Túc ma ma : “ Bọn họ , việc hài tử Lý thị chết non cùng thời gian sinh của hai đứa trẻ kia qua mức trùng hợp, đứa trẻ chết non kia mới là hoàng tử điện hạ, mà Tam điện hạ trước mắt này, mới là nhi tử thân sinh của Lý thị.”

      Vân Đại kinh ngạc thôi.

      nếu là hoàng tử giả, sao có thể đơn giản giam vào đại lao như vậy.

      Tội khi quân, đương nhiên là tru di cửu tộc.

      “ Lão bà kia, nhìn ra ngày thường ngươi nghiêm khắc, sau lưng lại mềm lòng với tiểu thư như vậy.”

      Trường Túc cùng Trường Cốc đến cạnh hành lang chuyện, vẻ mặt còn lời nào để : “ Nếu công chúa biết được, đem ngươi đánh chết, ta cũng cầu xin giúp ngươi.”

      Trường Túc : “ Tuổi ngươi với ta cộng lại cũng trăm tuổi, thế có chuyện gì mà chưa từng trải qua.

      Công chúa sủng nịch tiểu thư, muốn tiểu thư biết những chuyện lẩn quẫn khuất trong cung, bây giờ công chúa thiếu điều khóa tiểu thư lên người nữa thôi, làm vậy tiểu thư có thể trưởng thành được sao?”

      “ Tiểu thư có duyên phận của tiểu thư, tiểu thư nên tự mình đối diện với những chuyện đó, nếu chỉ biết trốn tránh, sao biết mình muốn gì.”

      Trường Cốc quét mắt liếc bạn già cái, cũng nhiều lời.

      Bên trong đại lao u tối ẩm mốc, chuột gián chạy khắp nơi.

      Hoàng đến vào trong đến nhà giam, Diệp Thanh Tuyển bị nhốt ở bên trong, ngồi mặt đất.

      “ Ngươi có biết hậu quả của việc giả mạo hoàng tử?” Hoàng đế hỏi .

      Diệp Thanh Tuyển : “ Tất nhiên hiểu.”

      Từ lúc trở về, có giải thích quá câu.

      Người khác đưa ra chứng cứ chứng minh là hoàng tử giả, ràng muốn đẩy vào chỗ chết, nhưng lại vì mình giải thích bất kỳ điều gì.

      quá bình tĩnh, thế nên dựa theo tính tình đa nghi của hoàng đế, càng thêm do dự quyết.

      (hoàng đế) năm đó bởi vì tính đa nghi nên hại chết Ngưng Yên, giờ lại hại chết nhi tử duy nhất của nàng, sợ sau khi mình chết còn mặt mũi nào gặp lại Ngưng Yên của .

      Diệp Thanh Tuyển mở miệng, khó có thể nghiền ngẫm được.

      Hoàng đế cân nhắc lát, lại : “ Ngươi còn lời nào để ?”

      Diệp Thanh Tuyển bất thình lình : “Có lẽ hoàng thượng giờ chỉ còn hai hoàng tử, xác thực chỉ có người là con ruột của hoàng thượng.”

      Hoàng đế sửng sốt.

      “ Ngươi lời này là có ý gì?”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nghe đồn năm đó mẫu phi của ta tư thông với thị vệ, cho nên mới bị hoàng thượng nghi kỵ, hoàng thượng từng cho mẫu phi cơ hội, nhưng mẫu phi lại cự tuyệt.”

      Hoàng đế nghe được lời này, những chuyện xảy ra năm đó khó tránh khỏi lên lần nữa.

      (hđ) khi đó nghi ngờ nàng, nàng nhìn làm rùng mình hồi, thỉnh cầu cho nàng chuyển vào lãnh cung, tránh thèm nhìn mặt .

      Sau đó nàng lại có thai, nghi ngờ đây phải là huyết mạch của .

      bỏ được nàng, lại tỏ vẻ bỏ qua chuyện cũ, nhưng nàng lại kiên trì muốn thừa nhận là sai.

      như thế nào lại sai... tận mắt chứng kiến tên thị về kia bước ra từ trong phòng của nàng...

      Kết quả tan rã vui, thế nhưng nàng vì chứng minh mình trong sạch, lại tự thiêu.

      “Hại mẫu phi của ta, đến chết mực khẳng định mẫu phi có gian tình cùng người khác, khi mẫu phi ta chết rồi hoàng thượng lại tin.”

      khi tin tưởng người, vì sao ra lệnh thẩm tra thân phận của tên thị vệ kia?”

      “ Ý của ngươi là...” Hoàng đế càng thêm kinh ngạc.

      Khi đó tên thị vệ kia bị dụng hình đến chết, tâm trí hoàng đế lúc đó để dồn hết lên người Mộ quý phi, như thế nào lại quan tâm đến việc sống chết của tên thị vệ.

      Diệp Thanh Tuyển nhấp môi, nhưng phát ra thanh.

      Hoàng đế trầm mặc chốc lát, hòa hoãn : “ Ngươi thực thông minh, nếu ngươi khổ sở cầu xin trẫm, trẫm chưa chắc tin ngươi, trẫm mặc kệ ở giữa có uẩn khuất gì, trẫm điều tra , khi đó ngươi...”

      Hoàng đế đến đây đột nhiên im lặng, sau đó xoay người ra khỏi đại lao.

      *****

      Dạ Cảnh Hành lúc này ở trong phủ thích ý uống rượu.

      Vân Kiều : “ Thiếp có lừa điện hạ, giả chính là giả, vĩnh viền thành được, chỉ cần điện hạ vạch trần , chỉ có thể bị giam ở trong đại lao chờ chết.”

      Dạ Cảnh Hành càng nghe càng đắc ý.

      “ Hai vị huynh đệ của ta chịu nổi kích, phụ hoàng hồ đồ, tấn phong tên phế vật làm Thái tử, nhận đưa con hoang làm nhi tử, buồn cười.”

      Dạ Cảnh Hành uống rượu xong có cảm giác buồn ngủ, phân phó : “ Ta nghỉ lát, chớ để người khác quấy rầy ta.”

      Vân Kiều đồng ý, liền hầu hạ nghỉ trưa.

      Đợi khi ngủ say, nàng ta chậm rãi đến tiền viện.

      “ Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào thế?”

      Nha hoàn thấp giọng : “ Là hoàng tử phi tới...”

      Trong mắt Vân Kiều xẹt qua tia kiên nhẫn, nhưng vẫn ra.

      Vị hoàng tử phi này mang thai được sáu bảy tháng bụng lớn, lúc này an phận ở trong viện của mình dưỡng thai, ngược lại cả ngày tới nơi này của nàng ta tìm Dạ Cảnh Hành.

      “ Thiếp thân thỉnh an tỷ tỷ.” Vân Đại .

      ngờ nàng ta còn chưa kịp đứng lên, Lâm thị bỗng nhiên đẩy nha hoàn đứng phía trước ra, hung hăng cho nàng ta bạt tai.

      “ Tiện nhân, cả ngày chỉ biết mê hoặc câu dẫn điện hạ, còn có mặt mũi gọi ta là tỷ tỷ.” Lâm thị nghiến răng nghiến lợi, vỗ về bụng mình ánh mắt nhìn nàng ta đầy vẻ ngoan độc.

      Đáy mắt Vân Kiều lạnh lẽo, gợi lên khóe môi: “ Muội muội biết tỷ cái gì, điện hạ thích chỗ nào liền tới chỗ đó, tỷ tỷ có đánh chết thiếp thân cũng vậy thôi.”

      Lâm thị cười lạnh, “ Phải , điện hạ chịu đến gặp ta, ta đây hôm nay muốn đánh chết tiện nhân nhà ngươi, để xem điện hạ có ra liếc mắt nhìn cái .”

      Lâm thị xong giơ bàn tay lên dừng ở mặt Vân Kiều.

      Vân Kiều nhịn được nữa, bắt được cổ tay của Lâm thị hung hăng hất ra.

      Lâm thị phòng bị, lão đảo cái.

      Ma ma bên người Lâm thị vội đỡ lấy chủ tử, chỉ là thân mình Lâm thị nặng nề, đem ma ma kia cùng nhau ngã xuống.

      Bên ngoài nháo đến mức ngựa ngã người đổ, Dạ Cảnh Hành phiền chán thôi.

      Nha hoàn vội vàng chạy vào trong, xoa giữa chân mày hỏi: “ Có chuyện gì?”

      Nha hoàn sợ hãi : “ Hoàng tử phi muốn sinh...”

      Sắc mặt Dạ Cảnh Hành khẽ biến.

      Chờ đến tối, Lâm thị hạ sinh tử thai ( thai chết).

      Vân Kiều dám đến nhìn, phái nha hoàn thăm hỏi tình hình rồi về báo lại cho nàng ta, nàng ta liền biết lớn chuyện rồi.

      Quả nhiên lát sau Dạ Cảnh Hành mang vẻ mặt trầm đến tìm nàng ta.

      “ Điện hạ, người nghe thiếp giải thích...”

      Dạ Cảnh Hành giơ tay phải lên muốn đánh nàng ta, lại bị nàng ta bắt lấy.

      “ Đứa này vốn dĩ được sinh ra.” Vân Kiều vội .

      “ Nàng cái gì?” Dạ Cảnh Hành hỏi nàng ta.

      Vân Kiều bình ổn lại tinh thần, lại : “ Đời trước đứa bé đầu tiên của điện hạ, phải do hoàng tử phi sinh, thể chất hoàng tử phi yếu giữ được hài tử, hoàng tử phi vừa rồi mới đánh thiếp, thiếp có đánh trả, thiếp chỉ muốn tránh qua bên, là do hoàng tử phị tự mình té ngã, có thể thấy đây là số mệnh được định sẵn.”

      Dạ Cảnh Hành : “ Ta như thế nào biết nàng có phải gạt ta hay ?”

      Vân Kiều : “ Nhưng những chuyện thiếp cho điện hạ biết, đều ứng nghiệm phải sao?”

      Dạ Cảnh Hành tình bất tình nhìn nàng ta, chung quy đây phải là thời điểm tốt động đến nàng ta.

      đến cùng hài tử còn, có thể sinh tiếp, nhưng chuyện quan trọng lúc này là phải thuận lợi ngồi lên vị trí Thái tử kia, sau đó chính là ngôi vị hoàng đế.

      Chỉ là hậu viện trong phủ quá mức phiền phức, thực muốn giải quyết, liền phất tay áo rời phủ.

      ****

      Tễ Quốc công phủ.

      Vân Đại ra khỏi phủ được, liền chỉ có thể dạo trong phủ.

      Ngày ấy khi Vân Thất từ bên ngoài trở về, Vân Đại liền vội đến gặp .

      Vân Thất thấy tinh thần nàng tốt, lòng nghi ngờ.

      “ Ca ca nhiều ngày ở trong phủ, mẫu thân lại cho muội ra cửa....” Vân Đại thấp giọng .

      Vân Thất nhìn nàng cái, : “ Gần đây bên ngoài quá an toàn, mẫu thân cho muội ra ngoài, cũng là muốn tốt cho muội.”

      Vân Đại thấy ca ca thế nhưng bày ra bộ dáng của mẫu thân, lập tức nhục chí.

      Vân Thất thấy thế, nghĩ nghĩ lại khuyên nàng: “ Đại Đại, ca biết lúc trước muội với Tam hoàng tử có lui tới với nhau, chỉ là sau này... Muội tốt nhất nên gặp .”

      Vân Đại thấp giọng hỏi: “ Vì sao?”

      Vân Thất : “ Bởi vì có lẽ phạm tội khi quân, có lẽ... chết.”

      Vân Đại nghe được câu kia, đầu óc trống rỗng.

      “ Đại Đại, cùng muội bất đồng, bộ dáng lúc trước của rất khả nghi, lúc sau có người tố cáo giả mạo hoàng tử, chứng minh được mình là cốt nhục thân sinh của Mộ quý phi, mặc dù hoàng thượng có thể bỏ qua cho , nhưng sau này tín nhiệm .”

      “ Những chuyện này quá mức phức tạp, muội bất quá chỉ là nữ tử nơi khuê phòng, vẫn nên hỏi đến mới tốt.”

      xong những lời này, lại đánh giá biểu tình của Vân Đại, phát sắc mặt của nàng cực kỳ tái nhợt.

      “ Đại Đại...”

      Vân Thất kinh ngạc.

      chết sao...” Vân Đại biết lý do tại sao mình lại hoảng hốt như vậy.

      Vân Thất tựa như ý thức được điều gì, im bặt nhắc lại, “ Đại Đại, muội phải thích xem tạp thư sao? Ca ca dẫn muội chọn ít quyển về, cho muội đọc giết thời gian.”

      Vân Đại thất thần theo Vân Thất rời phủ.

      Vân Thất đưa nàng đến hiệu sách lớn trong kinh thành, để nàng tự chọn ít sách mà nàng thích.

      “ Công tử, chiếc xe ngựa ngoài kia là của công tử sao?” Chưởng quầy bỗng nhiên tới, cùng Vân Thất : “ Mới vừa rồi tiểu nhân thấy xa phu té xỉu, biết có chuyện gì hay ...”

      Trong lòng Vân Thất nghi ngờ, để Vân Đại ở lại chọn sách, còn mình ra trước xem thử.

      Vân Đại muốn theo, lại bị người khác ngăn lại.

      Nàng ngước mắt nhìn, người nọ cũng nhìn về phía nàng.

      “ Thanh Y?”

      Vân Đại thực kinh ngạc.

      “ Vân tiểu thư, Tễ Quốc công phủ thực canh phòng nghiêm ngặt, tiểu nhân muốn gặp mặt Vân tiểu thư lần nhưng được.” Thanh Y thở dài : “ Tiểu nhân ngắn gọn thôi.”

      “ Điện hạ có đưa bức họa của Mộ quý phi cho tiểu thư ?”

      Vân Đại vội gật đầu.

      Thanh Y : “ Bức họa kia có thể chứng minh thân phận của điện hạ.”

      Vân Đại nhíu mày, Thanh Y lại : “ Sau khi Mộ quý phi mất hoàng thượng chịu đả kích , sau đó hoàng thượng liền lệnh cho cả hậu cung giả trang thành Mộ quý phi đến lấy lòng người.”

      “Cho nên sau khi Mộ quý phi mất thời gian, hoàng thượng còn nhớ bộ dáng lúc đầu của Mộ quý phi.”

      Vân Đại càng thêm kinh ngạc, tưởng tượng trong đó còn có nội tình.

      “ Hoàng thượng sau đó vẽ rất nhiều bức họa, chỉ là thể vẽ ra bộ dáng Mộ quý phi năm đó, bức họa trong tay tiểu thư, năm đó được chính tay hoàng thượng vẽ Mộ quý phi gọi là mỹ nhân đồ, mặt có đóng ngọc ấn của hoàng thượng.” Thanh Y giải thích : “ Ngũ quan của điện hạ cực kỳ giống Mộ quý phi...”

      Vân Đại rốt cuộc cũng hiểu mọi chuyện.

      Cho nên chỉ cần để hoàng thượng nhìn thấy bức họa của Mộ quý phi, hữu dụng hơn so với bất luận chứng cứ nào.

      “ Nhưng tại sao điện hạ lại trực tiếp cho hoàng thượng biết...” Chân mày Vân Đại nâng lên, nghi hoặc .

      chỉ có thế, lúc trước ở thuyền cùng nàng, hiển nhiên như mẫu thân suy đoán, đem chuyện này ra.

      Nhưng chuyện này liên quan đến tánh mạng của , sao vẫn như hủ nút giải thích gì vậy?

      Thanh Y dừng chút : “ Điện hạ có , ngày ấy chuyện giữa tiểu thư và điện hạ thanh toán xong, tiểu thư sau này có gả hay gả cho ai, điện hạ hỏi đến, điện hạ cũng làm liên lụy đến tiểu thư.”

      Vân Đại giật mình, ngực như bị người ta đánh cái đau.

      “ Tiểu thư có còn nhớ điện hạ có trao đổi điều kiện với tiểu thư?” Thanh Y đột nhiên hỏi nàng.

      Vân Đại cẩn thận nghĩ lại, thế nhưng cũng nhớ có chuyện như vậy.

      Ngày đó muốn đưa nàng gặp người thân của nàng, cùng nàng rất nhiều chuyện, lại bắt nàng đồng ý điện kiện với .

      “ Điện hạ muốn tiểu thư đồng ý gả cho người, điện hạ chỉ cần đưa ra điều kiện kia bức tiểu thư vào khuôn khổ là được, nhưng điện hạ làm vậy mà điện hạ tự mình đến tìm tiểu thư muốn tiểu thư cam tâm tình nguyện gả cho người, nhưng tiểu thư cho điện hạ cơ hội này.”

      Khi đó Diệp Thanh Tuyển thấy Trình Vi Cảnh thường xuyên đến tìm nàng, thấy nàng vui vẻ nhìn đối phương cười lên nhìn thấy hai má núm đồng tiền gương mặt nàng, hai người lưu luyến tạm biệt.

      nhẫn phát tác, thẳng đến khi Trình gia muốn đến cầu hôn, liền nhịn được muốn động tay động chân, chính mình lại thiếu kiên nhẫn cũng qua năm ngày đến cửa cầu hôn.

      Chỉ là lần đó là lần Vân Đại dồn hết dũng khí sống mười mấy năm lại, hung hăng cự tuyệt .

      Sau đó bất chấp hậu quả bắt nàng lên thuyền, hy vọng dồn hết vào lần cuối cùng này.

      tiếc lấy chuyện ngày xưa cứu nàng, chuyện nàng nợ ân tình với để nàng nhớ đến mặt tốt của , có lẽ phát giác ra được còn có chỗ đáng khen.

      Nhưng Vân Đại nửa điểm cũng phát , chỉ nghĩ làm khó mình.

      Lúc sau Vân tiểu thư lại làm gì để báo đáp điện hạ, mà làm điện hạ tâm như tro tàn, gượng dậy nổi.

      Thế nên Thanh Y nhịn được sinh ra chút nghi hoặc, ngày đó ở thuyền đến tột cùng Vân Đại làm gì gì với điện hạ.

      ( chương này dài quá ....)

    4. hoakun

      hoakun New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      21
      Thanks nàng nhiều nhé hóng chương sau nè
      Pana thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 67:

      Edit: Pana

      Thanh Y mắt thấy thời gian còn nhiều lắm, cố gắng thêm câu: “ Đồng ý giúp chuyện này hay quyền quyết định là ở tiểu thư, hôm nay mấy lời này, thỉnh tiểu thư ngày khác chớ cho điện hạ biết.”

      mang đấu lạp lên, xoay người ra ngoài, lại bị Vân Thất từ ngoài vào ngăn lại.

      “ Vị bằng hữu này rất thân với muội muội ta vậy sao?” Sắc mặt Vân Thất hơi trầm .

      “ Ca ca….”

      Vân Đại kéo lấy vạt áo của Vân Thất.

      Giờ phút này trong lòng nàng rất loạn, trong đầu đều là những lời Thanh Y vừa .

      Vân Thất thoáng nhìn ánh mắt mang ý cầu xin của Vân Đại, cũng đành bỏ tay xuống.

      Đợi Vân Đại hồi phủ, liền tìm bức hoạ mỹ nhân đồ, nàng ngồi thất thần chỗ, tĩnh lặng như bức tranh.

      Trường Túc ma ma đánh giá liếc mắt nhìn nàng cái, rót cho nàng lý trà nóng.

      “ Tiểu thư cần buồn, nếu có chuyện gì chỉ cần trực tiếp cho công chúa biết là được, công chúa trước nay đều thương chiều chuộng tiểu thư, bắt tiểu thư ở yên trong phủ, cũng là vì suy nghĩ cho tiểu thư.”

      Vân Đại hơi hơi gật đầu, trong lòng có quyết định.

      Sáng sớm hôm sau, Vân Đại dậy sớm, thỉnh an Mục Ngu.

      Mục Ngu biết được nàng buồn phiền nhiều ngày rồi, chỉ nghĩ nữ nhi giận dỗi với mình, thấy nàng hôm nay đến đây, muốn trấn an nàng vài câu, rồi lại bỗng nhiên nghe nàng : “ Mẫu thân, nữ nhi muốn tiến cung.”

      Mục Ngu lạnh mặt : “ được.”

      Vân Đại sớm đoán được mẫu thân đồng ý, lại giọng : “ Nữ nhi muốn tìm phụ thân…”

      Mục Ngu sửng sốt, phát giác nữ nhi thế nhưng phản bác mình.

      Nếu Vân Đại thực muốn tìm Vân Thụy Bạch nũng nịu cầu xin, Mục Ngu sợ phải lấy dây thừng trói lớn lại ở trong nhà mất.

      “ Đại Đại…” Mục Ngu thở dài, hàm chứa vài phần bất đắc dĩ.

      Vân Đại níu lấy góc tay áo của mẫu thân, giọng : “ Mẫu thân, nữ nhi hiểu người làm vậy chỉ muốn tốt cho nữ nhi.”

      “ Mẫu thân có lẽ biết, nữ nhi từ trước đến nay dùng tâm tính cẩn thận đối đãi với người khác, người khác tốt hay xấu nữ nhi đều quá quan tâm.”

      Mục Ngu nghe nàng câu này, nhất thời hơi khó hiểu.

      Vân Đại rũ mắt, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ hắt lên sườn mặt nàng, giống như hoa lê nở rộ trắng ngần tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.

      Vân Đại nâng ngón tay trắng nõn nhàng chạm lên ngực mình, nhìn về phía Mục Ngu, “ Mẫu thân, Đại Đại thông minh, cho nên mọi việc nữ nhi đều quá để tâm, đó là cách duy nhất Đại Đại có thể bảo vệ chính bản thân mình.”

      Bởi vì đối với Vân Đại mà , chỉ cần khi nàng quan tâm đến ai đó, dù người đó có cầm kiếm chỉa về phía nàng, nàng cũng nhịn được mà muốn tới gần.

      Tựa như trong lòng nàng bây giờ, nàng vĩnh viễn đều thể căm hận thẩm thẩm, người từng tổn thương nàng.

      “ Chính là tại giống nữa.” Vân Đại : “ Nữ nhi tại có mẫu thân, nữ nhi chỉ cần nấp dưới cánh của mẫu thân, mẫu thân vì nữ nhi lo toan mọi chuyện, bảo vệ chu toàn là hậu thuẫn vững chắc của nữ nhi, nữ nhi cần lo lắng bị người khác phụ, vứt bỏ, lãng quên trong góc xó xỉn nào đó.”

      Mục Ngu thở dài tiếng, trong lòng chịu được khi nghe Vân Đại những lời này.

      Bà nâng lên cánh tay, Vân Đại ngồi cạnh bà, chuyển tới gần được bà ôm vào trong ngực.

      Mục Ngu biết nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng bà vẫn chưa tìm hiểu kĩ thế giới thực bên trong của nữ nhi.

      Thế giới kia có lẽ tràn đầy ánh nắng mặt trời ấm áp, cỏ cây xanh tươi, trong đó có chú thỏ con chơi cùng nai con, hoa trà, thược dược cùng hải đường thi nhau nở rộ, có bất luận vị khách qua đường nào có thể an nhàn thoải mái tiến vào thế giới đó.

      Vân Đại cẩn thận bảo hộ thế giới của riêng mình, cho đến ngày nọ, có con sói sám bỗng nhiên đến gõ cửa, dụ dỗ lừa dối nàng, muốn tiến vào trong thế giới kia nhìn chút.

      Nàng cho tiến vào, khi dễ trêu cợt nàng.

      Cũng có người khác đến khi dễ nàng, lại đem nàng dấu , để bất luận kẻ nào đụng đến cọng lông thỏ của nàng.

      giờ đem đồ vật quan trọng như vậy giao cho nàng, chính thứ này mới có thể cứu được mạng , nàng lại như thế nào có thể thờ ơ lạnh nhạt cho được.

      “ Ai con thông minh.” Mục Ngu vỗ về sau lưng nàng, thấp giọng : “ Con biết được làm như thế nào để mẫu thân mềm lòng, mẫu thân có biện pháp nào với con.”

      Mục Ngu chung quy vẫn đối với Vân Đại miệng cứng lòng mềm.

      Vân Đại về phòng đổi bộ y phục khác, áo dùng chỉ vàng thêu hoa sen, phía dưới là chiếc váy hoa lan màu xanh, ống tay áo, cổ áo đều được vuốt thẳng chỉnh tề nếp gấp.

      Trường Túc ma ma trang điểm cho nàng, dặm phấn má, thoa chút son môi cho nàng, dặn dò nàng: “ Tiểu thư nên nhớ kĩ thân phận của mình, tiến cung, chớ có mạo phạm thánh nhan, nhưng… Cũng muốn tiểu thư nhớ kỹ, người là nữ nhi của Tễ Quốc công.”

      Vân Đại nhàng “ Ân” tiếng, nhìn chính mình trong gương, đúng là xinh đẹp hơn vài phần.

      Trường Túc ma ma cùng nàng ngồi xe ngựa, cầm lệnh bài thông hành của Mục Ngu tiến cung, đường đưa nàng đến bên ngoài cửa chính điện của hoàng đế.

      Cung nữ tiến lên hành lễ với Vân Đại, : “ Thỉnh Vân tiểu thư theo nô tỳ.”

      Trường Túc ma ma đứng ở cửa điện cùng Vân Đại.

      Cửa điện rộng rãi, lại phải ai cũng có thể tùy tiện đến gần.

      Vân Đại cầm chặt cuộn tranh trong tay, hoàn toàn dám nhìn loạn.

      Nàng vốn suy nghĩ tìm lý do nào đó, muốn giải thích bức họa này vì sao lại rơi vào tay nàng.

      Chỉ là nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng nàng vẫn từ bỏ.

      Nàng biết dối, cho dù được, cũng sợ hoàng đế nổi lên lòng nghi ngờ.

      Cung nữ đưa Vân Đại vào trong, mắt thấy sắp đến cửa điện của hoàng đế, lại nhìn thấy Tưởng quý phi từ trong ra.

      Hai người trùng hợp đối diện nhau, Vân Đại nép vào trong, hành lễ với Tưởng quý phi.

      Tưởng Quý phi vốn nên lướt qua nàng mà rời , cũng biết làm sao, bà ta lại ngừng ở trước mặt Vân Đại, ánh mắt dừng ở tay Vân Đại.

      “ Bổn cung nhớ ngươi, ngươi là tiểu thư của Tễ Quốc công phủ.”

      “ Chính là thần nữ.” Vân Đại .

      Tưởng Quý phi : “ Hoàng thượng vừa mới nghỉ ngơi, hôm nay sợ là tiện để gặp ngươi.”

      Trong mắt Vân Đại xẹt qua tia nghi hoặc.

      Tưởng Quý phi lại : “ Trong tay ngươi là cái gì?”

      “ La bức họa do chính tay thần nữ vẽ.” Khi Vân Đại lời này, ngón tay khỏi nắm chặt, lấy tay áo che phần của cuộn tranh.

      Tưởng Quý phi : “ Phải , ngươi cất công mang bức họa này đến cho hoàng thượng xem, tất nhiên có chỗ độc đáo, bổn cung cũng có chút tò mò, ngươi đưa cho bổn cung xem thử trước?”

      Vân Đại rũ mi : “ Thần nữ tiện đưa cho nương nương xem, mong nương nương thứ lỗi.”

      Tưởng Quý phi nhướng mày, mắt híp lại.

      Bà ta ở trong cung ngần ấy năm, làm sao có thể nhìn ra bức tranh trong tay tiểu nương có điều mờ ám?

      “ Nhìn dáng vẻ này, ngươi quả thực hiểu quy cũ trong cung lắm nhỉ...” Ngữ điệu Tưởng Quý phi có phần trầm thấp .

      Hai cung nữ bên người Tưởng Quý phi hiểu ý, liền cùng tiến lên định giữ chặt cánh tay Vân Đại lại, muốn đoạt bức họa trong tay nàng.

      Lòng Vân Đại khẽ rung, vẫn đứng thẳng lưng, nhìn thẳng hai cung tỳ kia: “ Các ngươi dám chạm vào ta?”

      “ Mặc dù các ngươi chỉ là cung nữ, nhưng cũng là người hầu hạ trước mặt của Tưởng Quý phi chẳng lẽ lại có mắt nhìn như vậy, thế nhưng hỏi thăm thử, ta có thân phận gì?”

      Sắc mặt Vân Đại trầm tĩnh : “ Nếu hôm nay các ngươi đụng vào sợi tóc của ta, sợ băm vằm mười ngón tay kia cũng đủ đền tội.”

      Cung nữ bỗng dưng dừng lại.

      Hầu hạ trong cung, sợ nhất chính là đắc tội người nên đắc tội, các nàng lại như thế nào hỏi thăm qua.

      Vân Đại là thiên kim của phủ Tễ Quốc công, phụ thân là Tễ Quốc công, đại bá là Kinh Quốc công, cữu cữu là hoàng đế Khải Quốc, lại càng cần tính đến vị công chúa Mục Ngu có tính tình được tốt lắm kia....

      Tưởng Quý phi thấy thế, làm như đường hoàng : “ Bổn cung bất quá chỉ muốn kiểm tra bức họa kia thôi, nếu có gì đó ổn, chẳng phải mạo phạm thánh nhan sao.”

      Vân Đại lui ra sau bước, đáp lại: “ Nương nương thân phận tôn quý, nếu hoài nghi bức họa của thần nữ có vấn đề, hoặc có lòng lo lắng cho thần nữ, bằng thỉnh mẫu thân của thần nữ tiến cung trước mặt của mẫu thân thần nữ kiểm tra chút, muốn trách phạt gì cũng dễ hơn, bằng ... Thần nữ thân là nữ nhi, ở bên ngoài, há lại làm mất thể diện của Tễ Quốc công phủ, tùy ý mặc người khắc muốn động tay động chân đến gần kiểm tra đều được?”

      Tưởng Quý phi nghe Vân Đại từng câu từng chữ đều như đánh vào mặt mình, nửa điểm cũng để bà ta vào trong mắt.

      Khi Trần hoàng hậu còn tại thế, còn phải bị Tưởng Quý phi là bà làm ngẹn đến mức nửa sống nửa chết sao.

      Ngần ấy năm, ai dám đứng trước mặt bà ta biết trời cao đất dày chống đối bà ta?

      nương dẻo mồm dẻo miệng, bổn cung bất quá chỉ đùa với ngươi chút mà thôi, ngươi hà tất gì tức giận như vậy.” Tưởng Quý phi quát lớn hai cung nữ kia: “ Còn ? Các ngươi dám làm Vân tiểu thư bị thương dù chỉ là cọng tóc, bổn cung cũng tha cho các ngươi!”

      Ba ta xong liền phất tay áo rời .

      Vân Đại thấy đoàn người xa, tim đập như trống bỏi trong lòng ngực cũng dần dịu lại, thầm thở hơi.

      Đợi nàng đến bên ngoài điện, cung nữ vào thông truyền, lúc này có thái giám ra.

      “ Vân tiểu thư.” Thái giám kia : “ Mời theo nô tài.”

      Vân Đại hòa hoãn, liền nhấc chân đuổi theo.

      Hoàng đế già, thời điểm nhàn rỗi thích nhất là vẽ tranh.

      thích vẽ nhất, đó chính là dung nhan của Mộ quý phi năm đó.

      “ Nghe ngươi muốn gặp trẫm về chuyện của Tam hoàng tử?” Hoàng đế hỏi nàng.

      Vân Đại sau khi hành lễ, : “ Tam hoàng tử rời cung mấy ngày, kỳ là ở thuyền, bởi vì... thần nữ cũng có mặt ở đó.”

      Hoàng đế nghe vậy, mặt tia biểu tình, chỉ đánh giá Vân Đại, sau đó lại : “ Chuyện này chỉ là chuyện , ra có tác dụng gì, sở dĩ bị nhốt vào đại lao, là phạm tội khi quân khác.”

      “ Trẫm thấy ngươi tuổi còn , nếu nể mặt mẫu thân ngươi, trẫm cũng muốn gặp ngươi, ngươi trở về , chớ có lẫn lộn vào chuyện này là được.” Hoàng đế .

      Vân Đại bình tĩnh : “ Thần nữ đến đây phải muốn chuyện này, mà quan trọng hơn hết là có chuyện liên quan đến Mộ quý phi.”

      Hoàng đế nghe đến mấy chữ cuối cùng, ánh mắt hơi rùng mình.

      “ Ngươi cái gì?”

      Vân Đại đem bức họa trong tay dâng lên, : “ Bệ hạ nhìn thấy bức họa này hiểu .”

      Bàng Đức Quý đứng bên nhận bức họa trình lên cho hoàng đế.

      Sắc mặt hoàng đế càng thêm tình bất định, sau đó đem bức họa kia mở ra.

      Chỉ là mới nhìn thoáng qua, sắc mặt liền biến đổi.

      “ Này...”

      Mỹ nhân trong tranh mắt ngọc mày ngài, ánh mắt ôn nhu, ánh mắt kia cơ hồ đánh thức ký ức được dấu sâu dưới đáy lòng .

      lâu lắm rồi có người nào dùng ánh mắt như vậy nhìn .

      Cũng chỉ có người kia, mới có thể thời thời khắc khắc dùng ánh mắt ôn nhu tươi đẹp này nhìn , làm bạn với , cùng vượt qua vô số ngày đêm trong cung cấm lạnh lẽo này.

      Hoàng đế vẫn nhớ , lúc trước vẽ Mộ quý phi, đúng là lúc nàng ở trong phòng phủ.

      Tất cả đồ vật được bài trí trong phòng lúc đó dù có hóa thành tro cũng nhận ra, cảnh vật lờ mờ xuất trong tranh, đều là cảnh vật quen thuộc nhất.

      Cơ hồ trong nháy mắt, gương mặt trong trí nhớ chỉ nhớ được nửa kia, gương mặt xinh đẹp như hoa mẫu đơn kia dần dần lên trong tim .

      Nàng vui buồn giận hờn, cũng với biểu tình nàng kiên quyết lãnh đạm ngày ấy.

      “ Ngưng Yên....”

      Hoàng đế gọi tên người trong bức họa.

      “ Những cảnh vật trong tranh, mày liễu mắt phượng, đều là tự tay trẫm vẽ, nhưng sau khi nàng , trẫm lại quên mất tất cả.”

      Vân Đại : “ Bệ hạ, Tam điện hạ cùng Quý phi nương nương đều rất giống nhau, huyết mạch thần kỹ ở chỗ đó, tuyệt đối phải là kẻ tiểu nhân giả dạng hoàng tử trong miệng người khác....”

      Hoàng đế im lặng lát, thu liễm cảm xúc, lúc này mới lẫn nữa nhìn về phía Vân Đại.

      “ Tiểu nương, Trẫm như thế nào chỉ nghe lời từ phía, trẫm là cửu ngũ chí tôn, muốn biết việc gì, cũng tự mình chứng thực.”

      Trời sinh có lòng nghi ngờ rất nặng, sau cái chết của Ngưng Yên, mới thu liễm rất nhiều.

      Nhưng chuyện này đại biểu dễ dàng tin tưởng người khác.

      “ Cẩn Nguyệt xác thực là hoàng tử của trẫm, nếu là nhi tử của Lý thị, bị Lý thị ngược đãi tàn nhẫn như vậy.”

      Vân Đại nghe đến tên của người này, lại mơ hồ nhớ lại, Lý thị đúng là dưỡng mẫu chết sớm của Diệp Thanh Tuyển.

      “ Thời điểm Lý thị còn sống, cho người thu thập các loại roi mây, thường xuyên đánh đập người đầy thương tích.

      Lý thị vì đứa con chết của mình, điên lên đem hận ý phát tiết hết lên người , mặc kệ làm gì, đều bị Lý thị tra tấn.” Hoàng đế đến chỗ này, thổn thức thôi, “ trãi qua rất nhiều đau khổ, mùa đông, hạ nhân Diệp phủ đều được ngủ trong phòng chăm êm nệm ấm , mà chỉ có thể chui vào trong chuồng dê, ôm dê sưởi ấm.”

      “ Lý thị, ả độc phụ kia có lúc cao hứng thậm chí cho ăn cơm, đem bỏ đói gầy trơ cả xương...”

      Mà thời điểm bà ta cao hứng có thể đếm đầu ngón tay.

      Trong mắt hoàng đế hơi lạnh, “ Hài tử của Trẫm, bị ả độc phụ kia làm nhục rất tàn nhẫn.”

      Hoàng đế những lời này, lại đến phiên Vân Đại kinh ngạc.

      Nàng biết, Diệp Thanh Tuyển còn có đoạn quá khứ để người khác biết như vậy.

      Nàng lúc này mới chậm rãi nhớ lại những lời mà Diệp Thanh Tuyển từng qua.

      từ rất nghèo khổ, ngẫu nhiên có thể ăn được màn thầu, là chuyện rất may mắn.

      từng chăn dê, biết được dê mùa đông phát, tình...

      Khi những lời này, làm người khác phân biệt được đâu là đâu là giả, sau đó Vân Đại biết được thân phận lúc trước của , cũng cho rằng đó chỉ toàn là lời dối của .

      giờ nghĩ lại, phải hề có nguyên do.

      “ Mà tiểu nương, ngươi, từng là thiếp của Cẩn Nguyệt đúng ?”

      Hoàng đế nhìn nàng, chậm rãi mở miệng.

      đời này có chuyện vô duyên vô cớ trùng hợp như vậy.

      Hoàng đế có hoàng tử lưu lạc ở dân gian, sau đó tìm về được.

      ngờ chính là, Tễ Quốc công phủ cũng có nữ nhi lưu lạc ở dân gian, đồng thời tìm được.

      Chuyện trùng hợp như vật, sao lại hiếu kỳ, liền cho người điều tra.

      “ Hoàng thượng...”

      Mày đẹp Vân Đại hơi liễm, lại biết biện giải thể nào.

      Nàng biết được từng chuyện từng chuyện, lúc này mới phát , tính tình Diệp Thanh Tuyển như vậy cũng phải là có nguyên do.

      “ Ngươi có thể ra mặt chuyện vì , quả thực là ngoài ý muốn, trẫm cũng thực vui mừng.” Hoàng đế nhìn nàng, biểu tình khó lường : “ Haizz, đối với ngươi quả thực tệ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :