1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 57:

      Edit: Pana

      Khi Vân Thụy Bạch tới, Mục Ngu ngà ngà say.

      Nhạn Bình trưởng công chúa ói đầy y phục, được hai gã trai lơ dìu tịnh phòng, lại phân phó hạ nhân đưa Mục Ngu đến phòng khác nghỉ ngơi.

      Hạ nhân khuyên Mục Ngu nghỉ, chỉ là trong lòng Mục Ngu lại nhớ đến nữ nhi, sai hạ nhân mang canh giải rượu tới.

      Vân Thụy Bạch lúc này lạnh mặt tiến vào sương phòng, theo bản năng trước tiên liếc mắt nhìn vòng.

      Mục Ngu khơi mi, gợi lên khóe môi: “ Tìm được người chàng muốn tìm chưa?”

      Vân Thụy Bạch muốn chuyện với Mục Ngu, xoay người muốn ra ngoài, chỉ là tay mới áp lên cửa, bị người phía sau ôm lấy.

      Thân thể mềm mại áp lại gần sát, lập tức bị đè lên cửa.

      Vân Thụy Bạch cả giận : “ Buông ra...”

      Mẹ nó, lần này trở về ít nhất tháng cùng nàng chung giường!

      Mục Ngu ở bên tai thổi khí, ánh mắt hơi lóe: “ Chàng người nam nhân này thú vị, miệng cần, nhưng phía dưới ...”

      Vân Thụy Bạch che miệng Mục Ngu lại, sắc mặt đỏ lên: “ Câm mồm!”

      Mục Ngu sau khi say rượu như biến thành người khác, khí thế băng lãnh quanh thân tiêu tán vài phần, lại sinh ra vài phần quyến rũ, ánh mắt câu người.

      “ Mới vừa rồi cùng Nhạn Bình uống rượu, trong đầu luôn nghĩ đến chàng, nghĩ đến hận thể lập tức hồi phủ tìm chàng nha.”

      Đầu Vân Thụy Bạch dán ván cửa, tránh môi nàng : “ Vậy hổi phủ.... làm cái kia...”

      được.”

      Mục Ngu lắc đầu, cây trâm đó lỏng lẻo rơi xuống, đem những sợi tóc được quấn kĩ tuông như thác đổ, làm cho Mục Ngu càng thêm mị.

      “ Thiếp muốn ở chỗ này...”

      “ Chàng biết , khi lần đầu tiên gặp chàng, thiếp liền tưởng tượng người này giống như con cừu ....”

      Vân Thụy Bạch thẹn quá hóa giận, : “ Nàng cái người này, dâm, phụ...”

      “ Hư.” Mục Ngu áp môi mình lên môi , cánh tay khác chui vào trong áo sờ lên ngực , cười : “ Đừng để người khác biết.”

      Vân Thụy Bạch tức đến hộc máu, thầm nghĩ đương nhiên là thể người khác biết được.

      Người khác chỉ biết Mục Ngu là người tàn nhẫn độc ác, giết người chớp mắt, nhưng đâu biết được rằng, dáng người nàng như tinh đôi chân thon dài vòng eo nhắn khuôn ngực đầy đặn, đẹp đến mức câu hồn đoạt phách, làm phía dưới của chỉ muốn hành hạ nàng, trói chặt nàng giường.

      nữ này, mỗi lần đều muốn mệnh mà...

      ****

      Sáng sớm hôm sau, Vân Thất đến thỉnh an mẫu thân, liền nhìn thấy Mục Ngu thần sắc lạnh lẽo ngồi ở nhà chính.

      Ban đêm Mục Ngu trở về phủ, chỉ là lệnh cho người khác cần kinh động đến hai đứa .

      Vân Thất : “ Nếu muốn tìm cho muội muội nhà thích hợp, sao mẫu thân trực tiếp thỉnh bà mối đến?”

      Mục Ngu : “ Muội muội con lưu lạc ở bên ngoài mười mấy năm, có mấy nhà cân nhắc so đo chuyện này, họ làm sao tâm đối đãi với Đại Đại?”

      trắng ra là, bất quá bọn họ chỉ muốn gia thế cùng danh vọng, sau đó bắt nàng làm tức phụ đoan trang hiền huệ, giúp chồng dạy con, quản lý những chuyện trong phủ.

      Mục Ngu muốn nữ nhi mình sống vất vả gò bó như vậy, trong lòng nghĩ, phàm người có chút đại vị cùng tiền tài đều như thế.

      Đơn giản muốn cho Vân Đại chọn người mình thích, đợi Vân Đại chọn xong, bà đều có biện pháp làm đối phương cung phụng nữ nhi mình như châu như ngọc, bất luận chuyện gì cũng dám mạo phạm nữ nhi của bà nửa phần.

      “ Mẫu thân nếu ngại, nhi tử cũng có mấy vị bằng hữu bộ dáng đoan chính, tính tình ôn hòa...” Vân Thất .

      Mục Ngu : “ vội, hỏi xem muội muội con thích người như thế nào trước .”

      ****

      Xe ngựa đường đến, trước cửa hiệu Trân Bảo Trai dừng lại.

      Vân Thất xuống xuống xe ngựa, chưởng quầy tự mình ra nghênh đón.

      “ Vân công tử, mời công tử.”

      Vân Thất vào cửa hàng, liền lên lầu hai.

      lầu có gian mật thất, đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy trong phòng có ít kỳ trận dị bảo.

      Trong phòng sớm có người chờ.

      Vân Thất tiến lên hành lễ, “ Điện hạ.”

      Diệp Thanh Tuyển để ngồi xuống, Vân Thất quét mắt liếc cái, lấy ra thỏ ngọc bị nứt làm hai để bàn, ngữ khí phức tạp : “ Có lẽ, đây là đồ của điện hạ.”

      Ngày đó đến Trân Bảo Trai nhìn trúng đôi thỏ ngọc, ngờ bị vị hoàng tử này mua trước.

      Chỉ là đến lúc muốn rời , vị hoàng tử này lại nhường cho con, khiến khó hiểu.

      Hai thỏ ngọc nếu nhìn kĩ, nhìn ra điều gì, nhưng biết chỗ lỗ tai của hai thỏ ngọc này có chút bất đồng .

      Nhớ đến ngày đó, có vài phần hiểu .

      Vân Thất : “ Vân Thất nguyện ý hợp tác với điện hạ, chẳng qua...”

      Diệp Thanh Tuyển nóng lạnh đánh gãy lời : “ Ngươi sợ người khác biết được chuyện của Thiên Cơ Các có quan hệ với ngươi.”

      Thiên Cơ Các, là tổ chức thu thập tin tức cùng sát thủ, Vân Kiều mướn sát thủ chính là ở chỗ này.

      Ánh mắt Vân Thất hơi lóe.

      “ Ngươi là người thông minh, bằng như thế nào trong đám nhi tử của chính thê chọn, lại chọn ngươi làm con thừa tự của Tễ Quốc công phủ.”

      Vân Thất cười : “ Nơi nào so được với điện hạ, điện hạ nhìn như biết gì, bị Huyền Diệu Hầu phủ cùng hoàng thượng phái người đón điện hạ nhập kinh, mấy năm qua tại hạ cũng có tiếp xúc với Trân Bảo Trai cùng vài tửu lâu khách điếm, Điện hạ sớm sắp xếp đâu vào đó hết rồi.”

      đúng trọng tâm, dù chưa tra , nhưng cũng hiểu được chuyện Thiên Cơ Các, Diệp Thanh Tuyển phải biết gì cả.

      hòa hoãn : “ Điện hạ cho người làm lũng đoạn tin tức từ các khác điếm, tửu lâu, tại hạ tiện trở về trình báo, Thiên Cơ Các cuốn vào việc của triều đình, bất quá tại hạ có thể cung cấp ít tin tức mà điện hạ muốn.”

      Diệp Thanh Tuyển ngước mắt: “ sao?”

      Vân Thất vẫn chưa đáp lại, trong lòng cân nhắc phen.

      Bọn họ tuy miệng muốn đầu quân vào bất luận thế lực nào, nhưng thực tế hoàng đế có ba vị hoàng tử chọn ai kế vị còn chưa biết, ngày nào đó ai thượng vị, đó mới là điều họ quan tâm nhất.

      “ Đương nhiên.” chỉ cho cái đáp án mơ hồ ràng.

      Khóe môi Diệp Thanh Tuyển nhếch lên, : “ Vậy làm phiền Vân huynh.”

      Vân Thất nghe Diệp Thanh Tuyển gọi tiếng “ Vân huynh” lập tức có vài phần hoảng hốt.

      “ Làm phiền...” Trong mắt đều là nghi hoặc.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Ta thích lệnh muội lâu, còn phải làm phiền Vân huynh phối hợp chút.”

      Nháy mắt trong phòng an tĩnh hơn rất nhiều.

      Sắc mặt Vân Thất chậm rãi trầm xuống vài phần.

      Cái loại cảm giác này khó hình dung....

      vốn cùng Tam hoàng tử chuyện chính , vốn muốn chuyện ràng giá cả hợp lý, ngươi tình ta nguyện, kết quả bỗng nhiên đối phương ở thời điểm sắp bàn xong lại lộ ra ý đồ xấu xa khác, muốn đưa ra kiện áo bông tri kỉ là muội muội nhà .

      Vân Thất cuồi cùng trầm mặt rời khỏi Trân Bảo Trai, càng thêm khẳn định muội muội mình nên nhanh chóng tìm nhà thích hợp.

      ****

      Lúc này Vân Đại nhàn rỗi đọc sách ở trong phòng, thấy Vân Thất đến đây tìm nàng, ngượng ngùng khép sách lại.

      Vân Thất thấy thế, tò mò hỏi: “ Muội xem sách gì đó?”

      Vân Đại : “ Muội thường hay viết sai chữ, ma ma xem nhiều sách chút, có thể sửa lại tật xấu này.”

      Vân Thất khen: “ Có cố gắng là chuyện tốt.”

      Vân Đại càng thêm ngượng ngùng đem sách giấu dưới tay áo mình, sợ ca ca thấy được mấy chữ “ Thiên kim nhà giàu cùng tú tài nghèo”.

      Vân Thất nhìn nàng : “ Hôm nay ca ca mang muội gặp cố nhân được ?”

      Trong lòng Vân Đại nghi hoặc.

      Người nàng quen đều ở Mộ Châu, sao ca ca biết được?

      Đợi nàng thay xong y phục, theo ca ca đến trà lâu, liền nhìn thấy nam tử khí chất thanh dật trẻ tuổi mặc bộ y phục màu lam.

      Nam tử kia đến từ sớm, khi nhìn thấy Vân Đại, thế nhưng nhịn được khóe môi khẽ giơ lên.

      “ Vân tiểu thư, còn nhớ tại hạ?”

      Vân Đại kinh ngạc, có loại vui mừng khi nhìn thấy người quen cũ.

      Vân Thất thấy nàng vui mừng, liền xoa xoa đầu nàng, cùng nàng : “ Ngồi xuống rồi .”

      Lúc này mới hàn huyên trận, Vân Đại mới : “ Ca ca cùng Trình công tử thế nhưng quen biết nhau, nghĩ đến cũng là có duyên.”

      Trình Vi Cảnh : “ Tại hạ cùng ca ca của tiểu thư là bằng hữu, tiểu thư cũng gọi tại hạ là ca ca giống như Vân huynh là được.”

      Vân Đại cười nhạt, mặt trắng nõn lộ ra má lúm đồng tiền, làm Trình Vi Cảnh cảm thấy nương trước mắt xinh đẹp động lòng người.

      rốt cuộc cũng biết được cổ quen thuộc kia từ đâu mà tới.

      Tễ Quốc công lúc còn trẻ là mỹ công tử nổi danh kinh thành, lúc còn có gặp qua ấn tượng khắc sâu.

      Chỉ là nghĩ tới nàng thế nhưng có thân phận khúc chiết khác, còn là thiên kim của Tễ Quốc công phủ.

      “ Trình ca ca.”

      Tiểu nương mềm mại gọi tiếng.

      dương môi cười, mất mát lúc ở dịch quán lúc này hóa thành hư .

      đường hồi phủ, Vân Thất liền cùng Vân Đại thẳng thắn thành khẩn : “ Mọi người trong nhà đều muốn vì muội tìm nhà thích hợp để gả, ca ca cũng có suy nghĩ như vậy, mẫu thân càng hy vọng tìm cho muội vị hôn phu mà muội thích.”

      Vân Đại hơi hơi gật đầu, cũng hiểu nhiều việc ở trong phủ mấy ngày qua.

      Nếu phải gả cho người khác, nàng cũng hy vọng gả cho người mình thích.

      Nếu người trong nhà đều hy vọng như vậy, nàng cũng nên vì mình tận lực tìm kiếm người thích hợp.

      Vân Đại gặp được Trình Vi Cảnh đến hai ngày, liền nhận được hộp điểm tâm hình con thỏ đáng của cho người đưa tới.

      Vân Đại cực kỳ thích, nghe điểm tâm có thêm mang bên người hỏng, mấy ngày gần đây thời tiết tốt, đối phương hẹn Vân Đại đến dưới núi Nam Sơn thả diều.

      Vân Đại nghe được lời này khi ở cạnh Mục Ngu.

      Nàng tuy có chút ngượng ngùng, nhưng đối với chuyện thả diều này cực kỳ cảm thấy hứng thú.

      “ Con nếu muốn cứ .” Mục Ngu nhìn nàng .

      “ Mẫu thân, vì sao...” Vân Đại cảm thấy mẫu thân sủng ái mình quá mức, ngược lại sinh ra chần chờ.

      Mục Ngu : “ Ấn theo phong tục của Cảnh Quốc, việc kết tóc phu thê phải nghe theo lời phụ mẫu, nam nữ tử nếu chưa có hôn ước mà quá thân mật, phụ mẫu hai bên lại đồng ý, tất nhiên truyền ra những lời lẽ hay.

      Nhưng nữ nhi của mẫu thân cần để ý đến những lời đó, chỉ cần người con coi trọng, mẫu thân đều giúp con, bất luận là ai, đều phải cưới con.”

      Vân Đại nghĩ đến Mục Ngu vì mình mà hao tổn tâm huyết, ngượng ngùng chui vào ngực mẫu thân, ngửi mùi hương người mẫu thân, thoải mái rầm rì tiếng.

      “ Mẫu thân tốt....”

      Mục Ngu cười, vỗ về đầu nàng, có nữ nhi như vậy, trong lòng dường như cũng mềm mại đến rối tinh rối mù.

      ****

      Thân thể của Trần hoàng hậu ngày càng sa sút, phát bệnh cũng thường xuyên hơn.

      Thời gian của Trần hoàng hậu còn nhiều nữa, trong lòng mọi người biết , nhưng ai chủ động chọc đến chuyện này.

      Trong lần Mục Ngu đến thăm bà ta, bà ta té xỉu, đối phương ngoài miệng nhớ nhung nữ nhi của bà, muốn bà đưa Vân Đại tiến cung thăm bà ta.

      Thời gian còn nhiều, Trần hoàng hậu càng buông tha bất cứ cơ hội nào.

      Trần hoàng hậu thường xuyên muốn gọi Mục Ngu tiến cung chuyện, muốn Mục Ngu hiểu được nổi khổ của mình.

      Nhưng Mục Ngu nào phải là người mềm lòng, chớ đến chuyện Thái tử là người biết cố gắng, mặc dù là người quả đáng thương, Mục Ngu cũng tuyệt đối thể vì đồng tình mà gả nữ nhi mình cho đối phương.

      Vân Đại cùng Mục Ngu tiến cung, theo cung nhân tiến vào sương phòng của Hoàng hậu.

      Chỉ là lúc đến cửa, Vân Đại liền nhìn thấy trong phòng còn có người khác.

      Người nọ cũng phải ai xa lạ, chính là Diệp Thanh Tuyển.

      Chỉ là biết xảy ra chuyện gì, thái dám lại cố tình đem chén thuốc kia đổ lên vạt áo của Diệp Thanh Tuyển để Vân Đại nhìn thấy ràng.

      “ Điều kiện này của ngươi bổn cung nhất định đáp ứng.... ngươi cút cho bổn cung, đừng để bổn cung nhìn thấy ngươi...”

      cái ly sứ bị đập vỡ nát trước mặt Diệp Thanh Tuyển, khuôn mặt Diệp Thanh Tuyển trầm tĩnh hành lễ với Hoàng hậu, liền rời khỏi phòng.

      Vân Đại thấy ngang qua người mình, liền đè thấp thanh : “ Điện hạ ở bên ngoài chờ ta...”

      Nàng thực nhanh, chưa từng dừng lại, biết có nghe hay .

      Mục Ngu vào trong, Vân Đại vội đuổi kịp đến.

      Sau lúc lâu, Vân Đại liền mượn cớ rời , nhìn xung quanh hổi, vẫn thấy Diệp Thanh Tuyển đâu.

      Nàng nghĩ nghĩ, liền theo trí nhớ đến đình hóng gió trước mặt, quả nhiên thấy ở đó, lập tức nhàng thở ra.

      ra điện hạ chờ ở chỗ này.”

      Hai lần trước gặp nàng đều để ý đến nàng, nàng sợ hôm nay cũng vậy.

      vẫn trả lời nàng, Vân Đại liền lấy ra con thỏ bằng ngọc nguyên vẹn, thấp giọng : “ Thỏ ngọc bị vỡ là tiểu nữ đúng, thỏ ngọc của điện hạ bị tiểu làm hỏng, tuy cái này là của tiểu nữ, nhưng cũng giống như đúc thỏ ngọc của điện hạ.”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn lướt qua tay cầm thỏ ngọc của nàng.

      “ Tiểu thư cướp đồ của ta, mặt mũi cũng mất hết, làm hư y phục của ta, làm ngày ấy ta suýt nữa mất mặt, còn từng đe dọa ta, để lại trong lòng ta nóng ma hề ...”

      nhấp ngụm trà lạnh, ngữ khí bình thản : “ Cuối cùng muốn dùng con thỏ ngọc đền bù là xong?”

      câu tiếp câu chỉ trích nàng, Vân Đại nghĩ muốn phản bác, lại phát mình phản bác được.

      điều đúng....

      Là nàng đoạt thỏ ngọc của , cũng là nàng làm rách y phục của , để lại bóng ma trong lòng cũng là điều bình thường....

      Nàng tự mình tưởng tượng, càng cảm thấy mình là người xấu tội ác tày trời.

      “ Thực xin lỗi...” Nàng cực lỳ hổ thẹn, lại giọng : “ Thỏ ngọc này chỉ là vật đền cho thỏ ngọc của điện hạ, sau này tiểu nữ bồi thường cái khác cho điện hạ được ?”

      Diệp Thanh Tuyển nghe vậy, lúc này mới tiếp nhận thỏ ngọc trong tay nàng.

      “ Tiểu thư có giống như những người khác coi thường ta?” đánh giá bộ dáng tâm thành ý của nàng, liền làm bộ làm tịch .

      Vân Đại vội : “ có, tiểu nữ sống ở nhân gian mười mấy năm, sau đó mới được mẫu thân tìm được, vận mệnh của điện hạ và tiểu nữ giống nhau, tiểu nữ sao có thể xem thường điện hạ được, chỉ là….”

      Nàng chần chờ nhìn : “ Điện hạ quả thực phải là Diệp gia chủ sao?”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng, bình đạm : “ Lần trước ta có với tiểu thư rồi.”

      “ Là…. Tiểu nữ nhớ .” Vân Đại cùng : “ Sau này tiểu nữ nhận sai người nữa.”

      Diệp Thanh Tuyển thấy bộ dáng ngây ngốc này của nàng, tay càng thêm ngứa ngáy muốn đem con thỏ ngốc trước mắt ôm vào trong ngực giống như trước tùy ý xoa nắn.

      Chỉ vân vê vài cái tiểu thỏ ngọc cầm, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, nhìn nàng : “ Đáng tiếc ta có vận mệnh tốt như Vân tiểu thư, người khác đều chê ta đen đủi, có người nào nguyện ý kết giao với ta.”

      Vân Đại nghi hoặc nhìn , biết chỗ nào đen đủi.

      nhìn nàng : “ Ta vừa sinh ra mẫu thân liền qua đời.”

      Vân Đại nghe lời này, ánh mắt tràn đầy đồng tình nhìn .

      “ Nếu tiểu thư chê, có nguyện ý làm bằng hữu của ta.”

      mặt Vân Đại tràn đầy vẻ mờ mịt.

      Diệp Thanh Tuyển đánh giá vẻ mặt nàng, thanh bỗng dưng trầm thấp vài phần.

      “ Chẳng lẽ là ta tự mình đa tình….”

      Vân Đại vội lắc đầu: “ phải, điện hạ cùng tiểu nữ là đồng bệnh tương liên, tiểu nữ như thế nào muốn làm bằng hữu của điện hạ được.”

      Khóe môi Diệp Thanh Tuyển gợi lên, cùng nàng ôn nhu cười : “ Vậy là tốt rồi.”

      Vân Đại “ Ân” tiếng, cảm thấy có chỗ nào đó đúng a.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 58:

      Edit: Pana

      Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm có mây.

      Hôm nay Trình Vi Cảnh mặc thân y phục gấm màu xanh rêu thêu lưu vân tay áo, ngọc quan phát sáng, đai lưng gọn gàng, thấy nếp nhăn.

      Khi Vân Đại tới, đáy mắt nhiều hơn vài phần ấm áp, nghiễm nhiên chờ lâu rồi.

      Tiểu nương hôm nay mặc bộ y phục màu trắng, vạt áo thêu nho văn nho , vì ra ngoài nên ăn mặc đơn giản eo chỉ đeo túi tiền thêu ba con thỏ , bên trong dựng chút đồ ăn vặt.

      Trình Vi Cảnh khi ở Mộ Châu gặp được Vân Đại, có hảo cảm với nàng, trong lòng có ý niệm muốn nàng lưu lại ở kinh thành.

      Sau đó biết được nàng là thiếp của người ta, trong lòng buồn bực cần phải .

      ngờ sau hồi quanh co, lại có niềm vui ngoài ý muốn như này.

      “ Cho nên, muội ngày đó vốn là muốn rời khỏi người đó, là do ta mang muội về lại Diệp phủ, nên mới sợ hãi như vậy?” ôn nhu hỏi nàng.

      Vân Đại gật gật đầu, ngữ khí có chút buồn bã, “ Khi đó muội muốn tìm người thân của mình…”

      Trình Vi Cảnh có ba phần hổ thẹn : “ Là do huynh đúng.”

      Nghĩ đến tâm tư nàng đặt người vị Diệp gia chủ kia, tuy hổ thẹn, nhưng trong lòng cũng có vài phần vui sướng.

      Vân Đại nâng mắt hạnh lên nhìn cái, nhấp môi cười nhạt, cũng nghĩ đem chuyện này với .

      “ Huynh đừng vậy, do đó muội mới đến được kinh thành, muội cũng biết được mình còn phụ mẫu cùng người thân, nghĩ tới được mẫu thân tìm thấy, bây giờ còn có duyên gặp lại huynh.”

      Trình Vi Cảnh nghe vậy môi cũng giơ lên.

      “ Trình ca ca thích diều hình gì?”

      Vân Đại nhìn thấy cửa hàng bán diều, tâm tư lập tức đều chuyển lên hết chuyện thả diều.

      Nàng hỏi xong vẫn thấy Trình Vi Cảnh trả lời, quay đầu nhìn lại, lại thấy thần sắc hơi giật mình.

      “ Làm sao vậy?” Vân Đại nghi hoặc nhìn .

      Trình Vi Cảnh sờ sờ cánh mũi, cười : “ Kỳ từ đến lớn huynh am hiểu chuyện thả diều lắm.”

      Sở thích của cùng Vân Đại tất nhiên bất đồng, đề nghị thả diều hôm nay là thông qua Vân Thất mới tìm hiểu được.

      Vân Đại chọn được con diều mình ưng ý vẫn nghĩ nhiều, chỉ nhoẻn miệng cười, cùng : “ Này cũng sao, chờ lát nữa muội dạy huynh thả, huynh nhất định có thể làm được.”

      Nàng kiều diễm cố nhiên chọc người trìu mến, nhưng thanh ôn nhu ngọt ngào cộng thêm dáng vẻ xinh đẹp đúng là minh diễm động lòng người.

      Ánh mắt Trình Vi Cảnh dừng lại khuôn mặt oánh nộn bạch ngọc của nàng, có loại xúc động muốn duỗi tay chạm đến lúm đồng tiền mặt nàng.

      Hai người ở phố dạo vừa cười vừa , trong mắt người khác đúng là đôi Kim đồng ngọc nữ, trời đất tạo nên.

      Đối diện cửa hàng diều là quán trà, lầu hai ba người ngồi đó đem màn này nhìn hết vào mắt.

      “ Nhìn dáng vẻ kia, vị Vân công tử có tính toán đến chuyện cùng điện hạ hợp tác.” Thanh Y cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.

      Tam hoàng tử cầm chặc chung trà, bình thản : “ Hai người họ muốn đâu?”

      Thanh Y : “ Chắc là muốn đến Nam Sơn để thả diều.”

      Cạch……

      Chung trà trong tay Diệp Thanh Tuyển chịu nổi áp lực, cả chung trà đều nứt ra.

      Nàng ban ngày ban mặt còn cười vui vẻ sung sướng như vậy, biết e dè chuyện nam nữ tị hiềm gì cả.

      đôi biết xấu hổ….. Cẩu nam nữ.” Diệp Thanh Tuyển câu môi cười lạnh.

      tên tiểu thái giám đứng bên cạnh vội đoán ý hùa theo : “ Điện hạ sai.”

      Lát sau, tiểu thái giám theo chủ tử đến dừng chân tại đình hóng gió ở Nam Sơn, mặt bỗng nhiên có cảm giác đau rát ( tự vả mặt bốp bốp vậy)

      Nhưng Diệp Thanh Tuyển vẫn là dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên, cảm thấy chính mình cũng gia nhập vào đội ngũ biết xấu hổ đó.

      Vân Đại cùng Trình Vi Cảnh đến nơi, liền thấy trong đình có người ngồi cực lỳ quen mắt.

      Trình Vi Cảnh nhận ra đối phương, mặt thu liễm vài phần ý cười, trong lòng Vân Đại ngờ vực, lại thấy đối phương giống như cực kỳ quen thuộc, cùng hai người chào hỏi.

      là trùng hợp, hai người sao lại ở đây?” Diệp Thanh Tuyển ôn thanh hỏi.

      Vân Đại cực kỳ thành : “ Hôm nay thời tiết tốt, tiểu nữ cùng Trình ca ca muốn đến đây thả diều.”

      mặt Diệp Thanh Tuyển lộ ra chút hâm mộ.

      ra là vậy, thả diều chắc rất thú vị, đáng tiếc từ ta mua nổi diều, càng có cơ hội được thả diều…”

      Trình Vi Cảnh thấy sắc mặt bình tĩnh ra lời vô sỉ như vậy, mặt cũng cứng lại.

      , mua, , nổi, diều?

      Mặc dù lúc đó vẫn chưa biết mình là Tam hoàng tử, nhưng ở Mộ Châu cũng là phú thương nơi, đừng đến cái diều, muốn đem cửa hàng diều mua hết, cũng tiêu hao đến đầu ngón tay của .

      Vân Đại quay đầu liếc mắt nhìn Trình Vi Cảnh cái, mắt hạnh oánh lên nhiễm chút đành lòng .

      “ Trình ca ca, Tam điện hạ cũng là bằng hữu của muội.”

      Trình Vi Cảnh hơi hơi giật mình, phản phất như nghe được tiếng tim mình vỡ vụn.

      Nàng nghĩ nam nữ có thể đơn thuần làm bằng hữu sao?

      Mặc dù , lấy lý do muốn làm bằng hữu với nàng, là muốn cùng nàng….

      “ Đại Đại, muội gọi người này là điện hạ?” Ngữ khí Trình Vi Cảnh có hơi uyển chuyển, dường như đoán được gì đó.

      Vân Đại : “ Huynh cũng cảm thấy điện hạ quen mắt đúng ? Điện hạ cùng Diệp gia chủ lớn lên là giống nhau nha.”

      Trình Vi Cảnh thầm nghĩ đương nhiên giống rồi, bọn họ căn bản là người, sao lại giống cho được.

      Nghĩ đến việc huyết mạch hoàng thất, nội tình phức tạp, hoàng đế muốn người ngoài biết quá nhiều về việc này, nên mới đem toàn bộ Diệp gia thanh trừ sạch .

      Vân Đại là cá lọt lưới, vậy là Diệp Thanh Tuyển muốn để muội ấy biết được quá khứ của , mới cố tình dấu giếm.

      giờ nàng biết cũng là chuyện tốt, cũng muốn nàng biết.

      “ Trình công tử để ý nếu chúng ta cùng nhau chứ?” Diệp Thanh Tuyển cười .

      Trình Vi Cảnh khách khí : “ Điện hạ đùa.”

      Hai người họ đứng chung chỗ, mỗi người đều phong độ ngời ngời khí chất ôn nhuận như ngọc quý công tử, Diệp Thanh Tuyển mặt mày như ngọc, Trình Vi Cảnh khí chất hơn người, liếc mắt nhìn cái, đúng là hình ảnh làm người ta dời mắt được.

      Vừa hay Vân Đại cố ý mua hai con diều, bằng ba người mà có con diều, quả biết nên phân chia như thế nào mới đúng.

      Chỉ là mặt dù có hai con diều, nhưng hai con diều này Vân Đại biết nên chia cho ai, tựa hồ có chút khó khăn….

      Vân Đại nghĩ nghĩ, ánh mắt liền dừng người tiểu thái giám bên cạnh Diệp Thanh Tuyển, ôn nhu hỏi: “ Tiểu ca ca muốn thả diều sao?”

      Thái giám kia mặt mày thanh tú, lại mặc thường phục, nàng cũng nhìn ra thân phận thái giám của ta, Vân Đại chỉ là khách khí hỏi câu, làm mặt thái giám kia nóng bừng cả lên.

      “ Muốn nha, tiểu nhân thả diều rất giỏi, khi còn tiểu nhân còn tự mình làm diều nữa.” Tiểu thái giám hưng phấn .

      Vân Đại lập tức vui vẻ, đem con diều nhét vào trong tay , sau đó nhìn Diệp Thanh Tuyển : “ Tiểu nữ cố ý chọn cho điện hạ con diều rắn chắc, điện hạ nghiêm túc học, hôm nay có thể học được.”

      Nàng xong lại cố ý cầm diều đến gần Trình Vi Cảnh cùng Diệp Thanh Tuyển kéo dài khoảng cách, cầm diều lên chuẩn bị thả.

      Tiểu thái giám cầm diều, hai đùi bỗng dưng run rẩy, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.

      “ Nhanh thả a….”

      Diệp Thanh Tuyển tươi cười có chút dữ tợn.

      “ Ngươi nếu có năng lực như vậy, nếu thả tốt, bổn điện hạ cầm dao băm vằm từng ngón từng ngón tay của ngươi.”

      Cái mũi tiểu thái dám lập tức chua xót, chảy xuống hai hàng lệ.

      Cái từ “ băm” này có lực sát thương cực mạnh đối với những người làm thái giám như , mất cây quan trọng nhất, lại thể mất mười cây khác được.

      Bên này Vân Đại lại lôi kéo Trình Vi Cảnh thả diều bay xa.

      Tiếng cười của tiểu nương tựa như chuông bạc thanh vốn cực kỳ dễ nghe, giờ phút này lại làm run động tâm tư người khác.

      Sau lát, Vân Đại thả diều bay cao, nàng đứng bên cạnh Trình Vi Cảnh, cầm chắc dây diều đừng nên buông lỏng.

      Chóp mũi nàng ra chút mồ hôi, hai má hơi hồng, chăm chú dạy thả diều, cùng Trình Vi Cảnh chuyện có vài phần thân mật.

      Ánh mắt Trình Vi Cảnh luôn dừng người nàng, nàng nhịn được mà sửa lại động tác của cho đúng.

      “ Khụ…”

      Vân Đại chơi vui, bỗng nhiên nghe thấy tiếng “ khụ” cố ý đè nén, quay đầu nhìn lại, thấy tiểu thái giám tự mình chạy đông chạy tây thả diều, diều lung lay như sắp rơi xuống, mà Diệp Thanh Tuyển đứng bên nhìn xem vẻ mặt tràn đầy khát vọng.

      Nàng đến trước mặt Diệp Thanh Tuyển, nghi hoặc hỏi: “ Sao điện hạ cùng tiểu ca ca thả diều?”

      mặt Diệp Thanh Tuyển lộ vẻ mất mát, rồi gượng ép : “ Thân thể luôn tốt, hôm nay đứng ở bên nhìn cũng vui rồi.”

      xong lại lấy ra chiếc khăn tay trắng như tuyết nhàng chạm vào gò má của Vân Đại lau mồ hôi cho nàng, ôn nhu : “ Gặp được tiểu thư ta vui mừng lắm rồi, lòng sung sướng, may mắn khi ta có được người bằng hữu như tiểu thư.”

      Vân Đại có chút ngượng ngùng, chờ nàng phản ứng lại, mới thấy hành động thích hợp của , đưa khăn tay cho nàng, hành động cực kỳ tự nhiên, ngược lại làm người khác khó được.

      Trình Vi Cảnh thấy vậy, dùng thêm lực, liền nghe “ phựt” tiếng, diều kia đứt dây bay ra.

      Vân Đại vốn đem diều thả cao, khi đứt dây cũng bay xa, rơi xuống giữa rừng bên kia.

      “ Diều của ta…”

      Vân Đại tiếc nuối, nàng trước giờ chưa từng thả diều bay cao như vậy đâu.

      Trình Vi Cảnh ảo não : “ Là huynh tốt…”

      Vân Đại liền trấn an : “ Đây cũng là chuyện thường, chờ lát nữa nó bay cao hơn nữa cũng bị đứt thôi.”

      Trình Vi Cảnh hơi hơi gật đầu, liền hướng phía rừng đến.

      Tiểu thái giám lúc này đem diều bay lên cao, đangvui sướng muốn hồi bẩm, liền nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Thanh Tuyển.

      Tay run lên, diều lại rơi xuống.

      “ Nhìn dáng vẻ kia, hẳn là học nghệ tinh đâu.” Diệp Thanh Tuyển nhìn Vân Đại thất vọng : “ Có thể thả cao như diều của Trình công tử lúc nãy hẳn vui hơn rất nhiều.”

      Vân Đại thấy vẻ mặt thất vọng của , liền trấn an: “ Huynh ấy cũng giống như điện hạ đều là người biết thả diều, bất quá còn có tiểu nữ ở đây.”

      Tiểu thái giám lại đây, mang ơn đội nghĩa mà đem diều đưa đến tay Vân Đại.

      Vân Đại thả con diều đầu tiên bay cao lên trời còn có chút quen, nhưng đến cái thứ hai ngược lại đơn giản hơn nhiều.

      Đợi diều bay lên cao ổn định rồi, nàng đem dây diều giao vào trong tay Diệp Thanh Tuyển.

      Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên ở bên tai ôn nhu gọi nàng: “ Đại Đại…”

      Tay Vân Đại run lên, dây diều liền đứt.

      Mắt thấy diều bay , tiểu thái giám vội cướp lời : “ Nô tài nhặt.”

      xong cũng thấy bóng dáng đâu.

      Vân Đại chần chờ nhìn người nam tử đối diện.

      Diệp Thanh Tuyển vẫn bình thường, chưa cảm thấy chỗ nào ổn, khen nàng : “ Ta nghe Trình công tử cũng gọi tiểu thư như vậy, tên của tiểu thư dễ nghe.”

      Tai Vân Đại hơi nóng lên, Trình Vi Cảnh có thể gọi minh như vậy, lại có lý nào cho đối phương gọi giống vậy.

      Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là do lần đầu tiên nghe gọi như vậy, làm nàng có chút quen.
      ^_^^_^ chương này bù cho hôm qua pana đăng được...:-*:-*:-*

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      cảm động với bạn @Pana quá mà, hihi
      Khủng LongPana thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mắc cười với ông Diệp quá , cái mặt dày mà còn hơn Tiểu thái giám bên cạnh nữa là biết rồi :))
      Khủng LongPana thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      ảnh tự làm tự chịu, con đường lấy được vợ còn dài @Mengotinh_Ranluoi. mai có chương mới nha các nàng.
      Khủng Long, Hale205minhminhanhngoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :