1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minhminhanhngoc

      minhminhanhngoc New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      21
      Gia đình này đáng ghê á ^_^
      Pana thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Giờ mới biết bạn Đại học tính cách của ai ha, kaka, có ông ba vui quá xá

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 55:

      Edit: Pana

      Vân Thất cùng mẫu thân và muội muội thu thập thõa đáng liền ra cửa.

      Đến phủ Thái Tử, mẫu tử các nàng đến sớm nên trước cửa phủ Thái tử chưa có nhiều xe ngựa lắm.

      Mục Ngu cùng hai đứa của mình xuống xe ngựa, vào phủ Thái tử.

      “ Mẫu hậu, đêm nay trong cung cũng thiết yến , mẫu hậu cần gì phải tự mình đến đây chuyến?”

      Dạ Thôi Ngọc thấy Trần hoàng hậu đến, trong miệng khỏi oán trách câu.

      Trần hoàng hậu vỗ vỗ tay : “ Con cho rằng mẫu hậu còn có thể dự được mấy cái sinh thần của con nữa, ngày này sợ là lần cuối cùng.”

      Mày Dạ Thôi Ngọc tức khắc nhíu lại.

      Ma ma đứng bên vội vàng hòa giải: “ Nương nương, hôm nay là ngày vui của Thái tử, chúng ta nên những lời đen đủi đó.”

      Trần hoàng hậu lúc này mới cười khẽ tiếng, nhìn Dạ Thôi Ngọc : “ Nếu vội con cứ .”

      Sau khi Dạ Thôi Ngọc rời , ma ma mới lộ ra vẻ mặt tán thành : “ Nương nương vì muốn tới đây, lại uống chén dược thương thân hại thể kia.”

      Trần hoàng hậu : “ Ngươi nhìn xem ban đầu bổn cung thể rời giường nổi, uống xong phải có tinh thần hơn sao, chỗ nào thương thân hại thể?”

      Ma ma : “ tại tinh thần tốt, nhưng trở về có khi…”

      Ma ma còn muốn , Trần hoàng hậu giơ tay ngăn lại, thấy có nhóm quý phụ tiến vào hành lễ, liền khách khí ban ngồi cho các quý phụ.

      Lúc này Mục Ngu dẫn theo Vân Đại đến, Trần hoàng hậu thấy hai người mẫu tử các nàng, đợi các nàng ngồi xuống càng hòa ái tươi cười thân thiết hơn vài phần.

      Mấy quý phu nhân ngồi đó thấy vậy, nghĩ đến Thái tử phi qua đời hơn năm trước, vị trí Thái thử phi giờ vẫn chưa có ai, trong lòng khỏi sinh ra ít tâm tư.

      Trần hoàng hậu cầm tay Vân Đại dường như cực kỳ thích, nhìn Mục Ngu : “ Bổn cung thấy ta cùng Vân tiểu thư rất có duyên với nhau, bằng hôm nay theo bổn cung vào cung ở mấy ngày…”

      Vân Đại nghe hoàng hậu những lời này có chút lo sợ cùng nghi hoặc, thể lý giải được sao Trần hoàng hậu thích mình đến vậy.

      Mục Ngu sao lại nhìn thấy ý đồ của Trần hoàng hậu, cười : “ Được hoàng hậu nương nương để mắt đến là phúc khí của Vân Đại, chỉ là đúng lúc thần thiếp cũng muốn tâm với nương nương chút chuyện nhà, lần trước tiến cung ở lại cũng lâu, lúc này mong hoàng hậu bớt ít thời gian, để thần thiếp có thể bồi nương nương chuyện tốt.”

      xong nhìn Vân Đại : “ với ca ca con, chờ lát nữa hổi phủ cần đợi mẫu thân.”

      Vân Đại nghe vậy liền hành lễ với Trần hoàng hậu, lúc này mới rời .

      Trong lòng Trần hoàng hậu bất mãn, nhưng ý cười mặt cũng giảm, vỗ vỗ mu bàn tay của Mục Ngu, bất đắc dĩ : “ Ngươi nha…”

      Vân Đại lúc này ra, kêu nha hoàng giúp nàng hỏi chút, xem ca ca nàng ở đâu.

      Cuối cùng nhìn thấy Vân Thất chỗ rã rẽ, nơi lúc trước mẫu tử các nàng tách ra với .

      Lúc này Vân Thất đứng ở đó, tựa hồ như gặp được bằng hữu, bằng hữu kia bị cành cây vướng vào y phục, Vân Đại cũng tiến lên.

      “ Ca ca…”

      Vân Thất quay đầu nhìn thấy Vân Đại, liền xoay người hướng nàng vẫy tay, bảo nàng tới gần.

      “ Đại Đại sao mình đến đây, mẫu thân đâu?”

      Vân Đại đem lời mẫu thân căn dặn với lần, Vân Thất ghi nhớ chuyện này, liền xoa xoa đầu nàng, dặn dò nàng đừng lung tung, xong nàng mới trở về.

      Đợi Vân Đại rời , Vân Thất quay đầu liền nhìn thấy hảo hữu mình nhìn chằm chằm vào bóng dáng Vân Đại rời .

      “ Trình huynh?” Vân Thất gọi tiếng, Trình Vi Cảnh mới hồi phục lại tinh thần.

      “ Mới vừa rồi đó là…”

      Vân Thất cười : “ Mới vừa rồi đó là xá muội.”

      Trình Vi Cảnh kinh ngạc, Vân Thất thấy vậy sinh ra vài phần nghi hoặc.

      Vân Đại mình trở về, nghĩ đến lời mẫu thân vừa , trong lòng có chút minh bạch.

      Mẫu thân muốn nàng tránh Hoàng hậu nương nương.

      Tính tình Mục Ngu phóng khoáng, nhưng cũng chịu qua giáo dưỡng lễ nghi của công chúa hoàng tộc, sao có thể ở trường hợp như vậy trước mặt quý phụ kinh thành làm mất thể diện hoàng hậu được.

      Chỉ là chuyện bà muốn, dù là hoàng hậu cũng thể ép bà.

      Bà uyển chuyển cự tuyệt, xem như cho hoàng hậu ba phần thể diện rồi.

      Vân Đại liền hạ chậm bước chân, cũng vội trở về.

      Nha hoàn lúc nãy giúp nàng hỏi đường thở hổn hển đến đây.

      “ Tiểu thư...”

      Vân Đại dừng bước.

      “ Tiểu thư, người mới vừa rồi sai nô tỳ tìm giúp Vân công tử cùng Tam hoàng tử....”

      Vân Đại chột dạ đè xuống cánh môi: “ giọng chút...”

      Nàng vừa vừa từ trong túi tiền lấy ra hạt đậu bằng vàng thưởng cho đối phương.

      “ Ai....” Nha hoàn cười tiếp nhận, cũng đè thấp thanh , “ Chỗ này rẽ trái chỗ đường kia Tam hoàng tử ở đó, tiểu thư nhanh chút, bằng lát nữa...”

      “ Lát nữa rồi?” Vân Đại nghi hoặc.

      “ Tất nhiên phải.” Nha hoàn giọng : “ Chờ lát nữa các tiểu thư khác cũng muốn chạy qua đó.”

      Vân Đại lập tức nghẹn chút.

      Nha hoàng lại mang bộ dáng rất có kinh nghiệm kia, thu xong tiền thưởng liền an tĩnh rời .

      Vân Đại lấy tiểu thỏ ngọc trong túi ra, theo phương hướng nha hoàn chỉ, qua.

      cũng xa, nàng liền nhìn thấy hính dáng quen thuộc đứng ở chỗ đường mòn .

      Vân Đại thấy bốn bề vắng lặng đúng là thời cơ tốt.

      “ Điện hạ...”

      Vân Đại ở phía sau giọng gọi, gọi vài tiếng dường như đều nghe thấy.

      Mắt thấy muốn , nàng lập tức có chút nóng nảy, vội nâng bước chân muốn đuổi theo, nhưng lại bị vấp phải làn váy của mình.

      Người phía trước dừng chân, liền nghe thấy tiếng quần áo của mình xoẹt tiếng, vật mềm mại nằm sấp xuống dưới chân mình.

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt, nhìn Vân Đại ghé vào chân mình, trong tay cầm miếng vải có chút quen mắt.

      Nếu lúc này có người thấy cảnh này, tất nhiên cho rằng đây là tiểu thư nhà ai lại ôm chân Tam hoàng tử sống chết cũng chịu để Tam hoàng tử .

      Vân Đại ngã lăn cái, xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng.

      Nàng bò dậy, thấy miếng vải trong tay ném cũng phải, ném cũng xong, giọng : “ Tiểu nữ cũng phải cố ý...”

      “ Như thế nào...” Diệp Thanh Tuyển căng chặt khóe môi, lạnh lùng liếc nàng: “ Trước đoạt thỏ ngọc của ta, sau làm hư y phục ta, Vân tiểu thư cảm thấy, ta, Tam hoàng tử thực dễ khi dễ đúng ?”

      Vân Đại vội lắc đầu, “ có chuyện đó.”

      Con ngươi đen nhánh của Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên dừng lại mặt nàng.

      Vân Đại nghi hoặc, liền chậm rãi mở miệng: “ Nghĩ đến mới thấy nơi này bốn bề tĩnh lặng, ta khi bạc tiểu thư, sau đó cũng học tiểu thư phủ nhận chuyện này, có phải hay cũng giống nhau?”

      Vân Đại nghe thấy miệng lưỡi sắc bén trào phúng nàng, nàng càng xấu hổ.

      Nàng lấy con thỏ cầm trong tay, thấp giọng ngập ngừng : “ Điện hạ hãy tin tiểu nữ... lúc nãy là tiểu nữ cố ý tới là muốn đem thỏ ngọc này trả lại cho điện hạ, thuận tiện đến nhận lỗi với điện hạ.”

      Nàng xong mở tay ra, trong tay là thỏ ngọc vở thành hai nửa.

      Vân Đại ngốc tại chỗ.

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển dừng ở lòng bàn tay nàng, mày hơi nhếch.

      “ Cho nên, sau này nếu Dạ mỗ có chỗ nào đắc tội tiểu thư, có kết cục giống như thỏ ngọc này?”

      Vân Đại tay cầm thỏ ngọc vỡ, tay cầm mảnh vải, toàn thân tìm ra nửa điểm thành ý đến nhận lỗi.

      phải...”

      Nàng chột dạ, liếc mắt đánh giá chỗ vạt áo bị nàng xé mất miếng, lúc này sợ có người khác đến, nàng càng khó mà giải thích.

      Đợi tiểu nương hổ thẹn rời , Thanh Y từ chỗ tối mới xuất .

      “ Điện hạ...” Thanh Y có chút chần chờ: “ Điện hạ sớm đoán được thân phận của Vân tiểu thư, giờ sao lại đối xử với tiểu thư ...”

      Diệp Thanh Tuyển bình thản : “ Ngươi có biết tại sao ?”

      Thanh Y tất nhiên thể biết được.

      Diệp Thanh Tuyển quét mắt liếc cái, lại về phía trước.

      Nàng là người làm người khác bớt lo, lúc trước còn bên người suốt ngày chỉ nghĩ cách làm sao có thể rời khỏi .

      Trời sinh nàng là con lừa, dụ dỗ , đánh cũng chạy.

      Lúc trước thầm dạy dỗ nàng, đánh cũng đánh, có thể làm nàng thương tâm khổ sở đỏ bừng hai mắt như con thỏ , nằm trong lòng bàn tay muốn vo tròn bóp dẹp như thế nào cũng tùy ý , dù thế nào nàng cũng che dấu lương tâm của mình mà thích .

      Nhưng tại con thỏ ngốc đó có chỗ dựa cường thế.

      muốn làm khó dễ nàng cũng phải là chuyện dễ dàng như vậy.

      Muốn chính miệng cho nàng biết cũng có thể.

      Chỉ cần con thỏ ngoan ngoãn vào cung, tất nhiên với nàng tất cả rành mạch chuyện là ai....

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kaka, chị Vân Đại toàn thích làm chuyện biến lợn lành thành lợn què :))
      Pana thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 56:

      Edit: Pana

      Vân Đại trở lại bên người mẫu thân, trong lòng hổ thẹn lời khó hết.

      Đúng như Diệp Thanh Tuyển đoán, nàng bởi vì quá xấu hổ, nên lúc trước có hoài nghi thân phận của lúc này cái gì cũng quên mất.

      Thẳng đến khi yến hội kết thúc, Trần hoàng hậu vì có Mục Ngu ở bên cạnh nên căn bản có biện pháp nhắc lại chuyện của Vân Đại.

      Lúc Trần hoàng hậu hồi cung ,mang theo sắc mặt tốt lắm, đừng chi đến chuyện gọi Mục Ngu tiến cung.

      Mục Ngu xem như có chuyện gì, đưa Vân Đại hồi phủ.

      xe ngựa, Trần hoàng hậu thể che dấu nổi thân thể suy yếu của mình, ma ma bên cạnh đưa tới cái ống nhổ, bà ta nhịn được nữa nôn ra ngụm máu tươi.

      Ma ma nhìn thấy càng hốt hoảng.

      “ Tất cả đều tại chén dược kia làm tổn thương nguyên khí của nương nương…”

      Trần hoàng hậu hư nhược : “ Đừng để Thái tử biết chuyện.”

      Ma ma đành lòng : “ Nương nương che chở Thái thử như vậy, điện hạ khi nào mới trưởng thành được.”

      Trần hoàng hậu đẩy tay ma ma ra, : “ Ngươi biết cái gì, bổn cung bất quá sống được ngày nào muốn giúp Thái tử nhiều hơn chút, Thái tử làm rất tốt.”

      Ma ma nghe Trần hoàng hậu vậy, cũng ngậm miệng gì thêm.

      Mục Ngu trở lại trong phủ, mang thêm bụng tâm .

      “ Tuổi của Đại Đại cũng nữa, lại bị Hoàng hậu nhìn trúng, thân thể bà ta sợ trụ nổi bao lâu nữa, đến lúc đó bà ta màng đến tình cảm của Tễ Quốc công phủ, đến trước mặt thiên tử cầu thánh chỉ tứ hôn.”

      Vân Thụy Bạch nghĩ đến bộ dáng của Thái tử, hai mày chau lại: “ Lại có chuyện này…”

      Chớ đến chuyện Thái tử bây giờ chỉ là Thái tử, cho dù sau này có đăng cơ, Tễ Quốc công phủ bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn đem nữ nhi mình đưa vào cung.

      “ Chuyện gấp rút bây giờ là nên tìm cho Vân Đại gia đình thích hợp.” Mục Ngu nhìn trượng phu .

      Vân Thụy Bạch : “ Chuyện này cứ giao cho ta.”

      Mục Ngu quét mắt liếc trượng phu mình cái, nhíu mày.

      Vân Thụy Bạch lập tức lộ ra biểu tình buồn bực xấu hổ: “ Nàng nhìn vậy là có ý gì?”

      “ Chàng cảm thấy ta đem chuyện quan trọng như vậy giao cho chàng?” Mục Ngu cười lạnh .

      Khuôn mặt Vân Thụy Bạch trầm xuống: “ Ta cũng muốn hỏi nàng, nữ nhi đẹp như vậy là giống ai?”

      Mục Ngu mím môi, trả lời.

      Vân Thụy Bạch lòng tràn đầy tự tin hỏi bà: “ Ta lại hỏi nàng, nữ nhi chán ghét chuyện luyện chữ, ham ăn biếng làm, là giống ai?”

      Mục Ngu trừng mắt nhìn , hồi lâu mới : “ Chàng đừng có mà đắc ý…”

      Vân Thụy Bạch thầm thở ra hơi, cuối cùng vì chút mặt mũi của mình, lớn tiếng dõng dạc, cho Mục Ngu nhúng tay vào chuyện này.

      Có việc này, đêm đến Vân Thụy Bạch cố tình liệt kê danh sách hảo hữu có nhi tử cùng trang lứa với nữ nhi mình nhìn lần, sáng hôm sau, vỗ cằm lúm nhúm râu mới mọc, chọn được nam tử ưng ý nhất.

      Nam tử này chính là nhi tử của hảo hữu , giờ làm quan võ ở trong triều, người thuần lương trung hậu, cùng Đại Đại đơn thuần quả thực cực kỳ xứng đôi.

      Huống hồ còn cách phủ Tễ Quốc công gần như vậy, Đại Đại có gả qua đó, chỉ cần hô tiếng, người của phủ Tễ Quốc công có thể lập tức tới ngay.

      Vân Thụy Bạch càng nghĩ, càng thấy thích ý.

      Vân Đại lúc này tản bộ ở hoa viên.

      Bên ngoài nổi lên chút gió, nha hoàn trở về lấy cho nàng thêm kiện áo choàng.

      Vân Đại ngồi ở trong đình, đợi nha hoàn trở lại.

      Bỗng nhiên có người hướng đình nghỉ mát tới, Vân Đại ngẩn người, thấy là người mình quen biết, khỏi ngồi ngay ngắn lại, pha chút nghi hoặc đánh giá người đến gần.

      “ Tiểu thư là Vân muội muội?”

      làm bộ như quen thuộc, đánh giá bộ dáng Vân Đại, càng thêm khẩn trương.

      Vân Đại chần chờ, thấy đỏ mặt : “ Tiểu thư tất nhiên còn chưa biết ta, nhưng phụ thân ta cùng Vân thúc thúc là bạn tâm giao, nếu thất lạc muội, chúng ta có khi là thanh mai trúc mã với nhau….”

      Mấy ngày trước ở phủ Thái tử có liếc mắt nhìn trộm Vân Đại cái, khi đó cảm thây tiểu nương sinh ra cực kỳ xinh đẹp, tựa như ánh trăng ở cao, thấy được nhưng thể chạm vào.

      Chỉ là đến mấy ngày, Vân Thụy Bạch thấy liền uyển chuyển ám chỉ vài câu.

      Tuy chỉ ám chỉ muốn kết giao làm bạn với Vân Đại, nhưng điều này thể nghi ngờ là muốn cho , Vân Thụy Bạch muốn là hiền tế.

      Vì ngày hôm nay nên Nghiêm Thạc cố ý chuẩn bị phen, mới đến phủ gặp tiểu nương.

      “ Đúng ….” Vân Đại lúng ta lúng túng, trong đầu mảng mờ mịt, tột cùng là có ý gì.

      Nghiêm Thạc thấy mặt nàng có chút bất an, liền ôn nhu : “ Vân muội muội chớ có sợ hãi, hôm nay huynh tới, là muốn kết bạn với muội.”

      xong liền móc ra khối ngọc bích đưa cho Vân Đại.

      “ Lần đầu gặp mặt, huynh có đồ gì quý giá, hi vọng muội có thể nhận lấy.”

      Vân Đại thấy khối ngọc bích kia to bằng lòng bàn tay , nếu nàng nhận lấy, cầm cũng rất nặng tay a.

      Nàng cảm thấy càng thêm quẫn bách, thấy xung quanh có ai, lại có chút hoảng hốt.

      quả thực người cũng như tên, lớn lên cao to, lúc chuyện cơ bắp theo đó cũng run lên, phản phất nháy mắt còn làm ra chút chuyện như giết người cướp của.

      Vân Đại sợ, lại thấy may mắn khi còn có gặp qua , bằng mỗi lần gặp đều dọa nàng phát khóc là mất mặt.

      cần…”

      Nàng dùng tay đẩy tới, thấy nha hoàn còn chưa trở lại, liền muốn rời .

      Nghiêm Thạc vốn là người ngay thẳng, thấy nàng muốn , thầm nghĩ dù sao cũng là lần đầu gặp mặt nên lưu lại cho tiểu nương ấn tượng gì đó, liền bước ra bước, sáp lại gần Vân Đại dường như đem bóng dáng Vân Đại che hết toàn bộ.

      Vân Đại ngước mắt liền thấy đôi mắt hung thần ác sát của căm tức nhìn mình, sợ tới mức lùi về sau hai bước.

      Nghiêm Thạc thầm nghĩ cơ hội tới rồi, liền đem khối ngọc kia đưa cho Vân Đại, miệng ôn nhu : “ Muội muội hãy nhận lấy .

      sợ nàng biết giá trị của khối ngọc này, lại ngập ngừng : “ Đây là vật di truyền của nhà huynh, mẫu thân huynh muốn truyền cho tức phụ của mình…”

      Vân Đại nghe xong lời này của giống như “uy hiếp”, nhịn rồi lại nhịn, vừa nghe lời này của như cường mua cường bán, hai bắt nàng phải nhận lấy, sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch.

      “ Ta cần…” Thanh sợ hãi của nàng vang lên, đẩy khối ngọc kia, trong mắt hàm chứa lệ quang, cơ hồ như muốn rơi xuống.

      Hôm nay cũng trùng hợp, Vân Thất ngang qua hoa viên, đúng lúc nhìn thấy bộ dáng kinh hách của muội muội mình trong đình hóng gió, trước mặt nàng là nam nhân có thân mình trường tráng.

      “ Ngươi coi đây là đâu là dám khinh cuồng!”

      Vân Đại nhìn thấy ca ca, nước mắt cũng nhịn được nữa tựa như hạt châu rơi xuống, vội trốn sau lưng ca ca.

      “ Ca ca….” Hai hàng mi dài của Vân Đại dính đầy nước mắt, cực kỳ ủy khuất : “ muốn muội làm tức phụ nhà , còn cho muội .”

      Sắc mặt Vân Thất bỗng dưng u chỗ nào nhịn thêm được nữa, đoạt khối ngọc trong tay muội muội, đợi Nghiêm Thạc thêm điều gì ném lên mặt .

      “ Dừng tay….”

      Vân Thụy Bạch thấy thế biết nấp chỗ nào đứng lên, đáng tiếc vẫn chậm bước.

      Vị hiền tế được Vân Thụy Bạch nhìn trúng mặt nhất thời chảy xuống hai hàng máu mũi.

      Cuối cùng Vân Thụy Bạch thay Vân Thất bồi tội với Nghiêm Thạc, lại xử lý vết thương mặt thõa đáng, lúc này mới khách khí đưa người rời phủ.

      Vân Thụy Bạch ngồi trong phòng uống trà, tiếng, Vân Đại ngồi bên cạnh phụ thân đánh giá sắc mặt .

      Vân Thất lộ vẻ nghi hoặc: “ Phụ thân vì sao cho rằng muội muội thích nam tử như vậy?”

      Vân Thụy Bạch quét mắt liếc nhìn Vân Đại, nghĩ đến vừa rồi nữ nhi bị dọa đến phát khóc, lập tức thấy mình làm sai hổ thẹn thôi.

      “ Mẫu thân các con lúc trước cũng đối với ta như vậy a…”

      Sắc mặt Vân Thất hơi cứng lại, nhưng nhìn bộ dáng bất lực của muội muội nhà , thể khoanh tay đừng nhìn được.

      đành phải uyển chuyển nhắc nhở phụ thân : “ Phụ thân là nam tử, tất nhiên thích nam tử cao lớn dũng, nhưng Đại Đại là nữ tử, cùng phụ thân giống nhau, suy nghĩ cũng khác nhau.”

      Vân Thụy Bạch xấu hổ ho tiếng, lại xoa xoa đầu Vân Đại.

      Đêm đến, Vân Thụy Bạch muốn làm chút chuyện, lại bị ánh mắt sắc lạnh của Mục Ngu đánh lui trở về.

      “ À, cho thiếp nhúng tay vào?” Mục Ngu lộ ra tia cười lạnh.

      Trong lòng Vân Thụy Bạch đuối lý, vẫn cứng cổ : “ Trong nhà này ta làm chủ….”

      còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy Mục Ngu quyền đấm vào gối sứ thượng hạng hay dùng, nứt vỡ.

      Hai đầu gối Vân Thụy Bạch mềm nhũn, ngọc dung thất sắc, thập phần thành thạo quỳ gối lên đó.

      Mục Ngu thấy thế, chỉ hừ tiếng, liền xoay người ngủ.

      Hôm sau Mục Ngu cố ý đến trấn an Vân Đại, thấy nữ nhi trong lòng lưu lại bóng ma của tiểu tử kia, lúc này mới nhàng thở ra.

      “ Mẫu thân có giận phụ thân ?” Vân Đại thấp giọng hỏi.

      Mặt Mục Ngu cảm xúc : “ có chuyện đó.”

      “ Sao mẫu thân để ý đến phụ thân...” Vân Đại nhớ đến bộ dáng ủy khuất đáng thương ai thèm để ý đến của phụ thân lúc sáng, càng thêm đồng tình.

      Mục Ngu cười : “ Con tuổi còn , hiểu đâu, nam nhân như phụ thân con cần người quản giáo, nếu , sau này dưỡng thành thói lả lơi ong bướm.”

      Bà nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của Vân Đại, liền với nàng: “ Ngày sau con có gả cho người khác, mẫu thân dạy con làm cách nào để quản giáo nam nhân.”

      Vân Đại ngoan ngoãn gật đầu, thầm nghĩ nếu mình có nửa uy phong của mẫu thân, tốt.

      Hôm nay Mục Ngu có hẹn với Trưởng công chúa Nhạn Bình, liền mang Vân Đại ra cửa.

      Trưởng công chúa Nhạn Bình vừa thấy Vân Đại thích, khen Mục Ngu là tinh mắt.

      “ Vẫn là tỷ thông minh, tìm phu quân có bề ngoài tốt, liền sinh ra tiểu nương xinh đẹp thế này.”

      Mục Ngu nhìn Vân Đại liếc mắt cái, cùng Nhạn Bình : “ Tỷ hôm nay chỉ có thể bồi muội uống chút, đưa Đại Đại đến đây dạo vòng, tỷ mang nó về phủ.”

      Nhạn Bình bưng miệng cười: “ Tỷ a, càng ngày càng sảng khoái.”

      Trong lòng bà thoải mái mới hẹn Mục Ngu đến uống rượu, dù vậy, tâm trạng người nào đó cũng khác gì bà.

      Nhạn Bình đoán chắc có người lại chọc Mục Ngu nên tâm tình mới thoải mái như vậy.

      Hai người uống rượu ngôn từ hề cố kỵ, để tiểu nương ngồi bên nhìn bọn họ cũng tốt lắm.

      Ánh mắt Nhạn Bình hơi đổi, ngưng mắt nhìn Vân Đại chớp mắt cái, gọi hạ nhân đến chiếu cố tốt cho Vân Đại.

      Vân Đại rời , theo hạ nhân đến gian phòng khác, hạ nhân nhàng : “ Tiểu nhân gọi là Liễu Nhi, tiểu thư gọi tiểu nhân như vậy là được ạ.”

      Vân Đại lúc này mới liếc mắt đánh giá người này, phát người này là nam tử, nhưng lại trang điểm.

      Chỉ là phấn son mặt làm người khác khó coi, ngược lại còn có loại phong tình khác.

      “ Ân....”

      Vân Đại nhàn nhạt đáp ứng tiếng

      Tễ Quốc công phủ.

      Biết được Mục Ngu lại chạy đến phủ của Nhạn Bình trưởng công chúa, Vân Thụy Bạch có chút đứng ngồi yên.

      “ Thất nhi.” Vân Thụy Bạch trầm mặt, gọi Vân Thất tới.

      Vân Thất cung kính : “ Nhi tử cùng phụ thân dạo chút, muội muội con cũng ở đó.”

      Đợi hai người đến phủ trưởng công chúa, sắc mặt Vân Thụy Bạch càng thêm trầm, quen cửa quen nẻo hướng sân sau mà .

      Vân Thất xoa xoa giữa chân mày, hỏi hạ nhân chút, Vân Đại ở chỗ nào, liền theo hạ nhân qua.

      Vân Thất muốn nhìn đôi phu thê làm người khác bớt lo kia, trời thương bọn họ lại sinh ra muội muội ngoan ngoãn hiểu chuyện làm người khác thích, cũng cho chút an ủi....

      đến trước cửa, xuyên qua khe cửa nhìn thấy đôi tay bạch ngọc trắng nõn của Vân Đại bị người khác cầm lấy.

      “ Tiểu thư đau ?”

      “ Liễu Nhi thổi thổi cho tiểu thư...”

      Vân Đại xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, mắt thấy Liễu Nhi muốn dán môi lên tay của mình, cửa phanh tiếng, bị người khác đẩy ra.

      Liễu Nhi thấy có người tới, nhìn Vân Đại ôn nhu cười, liền thối lui bên.

      Vân Đại thấy ca ca tới, vội đứng dậy.

      “ Ca ca...” Sắc mặt đỏ ửng dư quan còn chưa tan mặt nàng.

      Sắc mặt Vân Thất cùng phụ thân lúc này trầm giống nhau, đưa muội muội về nhà.

      Vân Đại ngồi xe ngựa, mới nhớ tới mẫu thân cùng phụ thân chưa về.

      Vân Thất : “ Đợi lát nữa bọn họ mới về.”

      “ Nga...”

      Vân Đại sợ hãi nhìn .

      Vân Thất liếc mắt nhìn nàng, sợ nàng bị Nhạn Bình trưởng công chúa dạy hư, nghiêm túc nhìn nàng : “ Đại Đại, nam nữ thụ thụ bất thân.”

      Vân Đại nghe lời này, sắc mặt lập tức lại đỏ lên.

      “ Lúc nãy muội sơ ý bị nước trà làm bỏng, giúp muội xoa thuốc mỡ, muội mới đau nữa...”

      Nàng lại giọng : “ cực kỳ ôn nhu, lớn lên xinh đẹp, người có mùi hương dễ ngửi, cùng người khác bất đồng....”

      Vân Thất thầm nghĩ, là người của trưởng công chúa Nhạn Bình, được dạy thành trai lơ, tất nhiên là loại cực phẩm.

      “ Thôi, hôm nay ca nên để mẫu thân mang muội theo...” thở dài .

      Vân Đại lúc này mới nhớ đến chuyện khác, liền ngượng ngùng mở miệng : “ Thỏ ngọc ca tặng lần trước, muội cẩn thận làm vỡ, ca ca biết chỗ nào mua được thỏ ngọc như vậy ?”

      Vân Thất hỏi nàng: “ Thỏ ngọc bị vỡ đâu?”

      Vân Đại từ trong túi lấy ra thỏ ngọc bị vỡ làm hai nửa, hổ thẹn .

      “ Muội phải cố ý...”

      Vân Thất cười : “ Vốn cũng phải đồ vật quý giá gì, nếu muội thích ca cầm cho người khác sửa lại xem được ,”

      Vân Đại thấy nó có thể sửa được, lộ ra tia vui mừng.

      Ánh mắt Vân Thất dừng miếng ngọc hình thỏ, ý cười khóe môi thu liễm lại vài phần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :