1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Khủng Long, Hale205Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Khủng Long, Hale205Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      chương 50 được bổ sung nha mn

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 53:

      Edit: Pana

      Vân Đại nhàn hạ ở trong phủ mấy ngày, đem chuyện mấy hôm trước nàng phỏng đoán vứt ra sau đầu.

      Hôm nay đúng lúc Vân Thất nhàn rỗi, đến thăm Vân Đại, nhìn thấy nàng hôm nay mặc bộ xiêm y màu xanh nhạt cổ áo thêu hoa lan trắng, cổ trắng như tuyết đeo chuỗi trân châu cùng sợi dây có hình thỏ ngọc mà tặng.

      Nàng ngồi bên bàn , bộ dáng cực kỳ chuyên chú thêu gì đó.

      Vân Đại nâng mắt nhìn thấy Vân Thất, có chút e lệ buông chiếc giày trong tay xuống.

      Vân Thất cười với nàng: “ Đại Đại cần thấy ca ca liền câu nệ như vậy, mẫu thân cố ý bảo ca ca đến đây xem muội có thiếu thứ gì ?”

      Vân Đại sai nha hoàn pha trà, đợi ca ca ngồi xuống, mới nhìn Vân Thất : “ Mọi thứ chỗ này của muội tốt lắm, chỉ là ca ca chờ muội chút.”

      Nàng xong liền thêu thêm vài đường nữa mới buông kim chỉ trong tay, đôi giày mới được làm xong.

      “ Đây là muội làm cho ca ca, ca ca thử xem có vừa ?” Nàng nhìn Vân Thất, ánh mắt trong suốt lẫn tia tạp chất.

      Ánh mắt Vân Thất xẹt qua tia kinh ngạc, cười nhận lấy.

      “ Đại Đại có tâm.”

      thử chút, thấy vừa chân, Vân Đại nhìn lúc này mới nhàng thở ra.

      Vân Thất hỏi nàng: “ Đại Đại trong phủ có thấy buồn bực lắm ?”

      Vân Đại lắc lắc đầu.

      Nàng luôn luôn ít an tĩnh, nhưng tính tình nàng ra giống như nước chảy bèo trôi.

      Vân Thất ôn nhu nhìn nàng: “ Ca ca vừa mới từ phủ Kính Quốc công về, mấy ca ca khác của muội giục ta mang muội ra ngoài chơi, ca mới tới đây hỏi muội chút, có nghĩ muốn ra ngoài giải sầu ?”

      Vân Đại nghe vậy, con ngươi xinh đẹp sáng lên vài phần.

      “ Các ca ca muốn đâu chơi?”

      Vân Thất cười khẽ, biết được nàng buồn bực đều là giả.

      “ Thời tiết mấy hôm nay ấm hơn, bọn họ tính ngày mai đánh túc cầu cùng với Nhị hoàng tử.”

      Vân Đại có nghe qua trò chơi này, nghe người quyền quý đều thích cưỡi ngựa đánh túc cầu tiêu khiển, cảnh tượng rất náo nhiệt.

      Nàng càng thêm có chút động tâm, nhưng sau đó sinh ra chút chần chờ.

      “ Muội là nương, ra ngoài như vậy tốt lắm đâu?”

      Vân Thất : “ Muội cùng các ca ca đều là người nhà sao đâu, nếu sợ người khác dị nghị, muội đổi thành nam trang là được…”

      Vân Đại vẫn yên tâm hỏi: “ Cải trang có phiền toái gì chứ, nhưng mẫu thân đồng ý sao?”

      Vân Thất nhìn nàng : “ Chỗ mẫu thân muội yên tâm .”

      Mẫu thân phải dặn dò bảo đưa Vân Đại ra ngoài nhiều chút nhận biết được nhiều thanh niên tài tuấn hơn, để sau này muội muội có nhiều lựa chọn hơn sao.

      Được chơi, ngày thứ hai Vân Đại lười nhát quen cũng ngủ nướng nữa, sáng sớm liền rời giường.

      Vân Thất sáng sớm cho người đưa tới bộ nam trang, Vân Đại thay, liền thành tiểu công tử trẻ tuổi có dáng vẻ thanh tú.

      Vân Thất nhìn nàng đánh giá cái, ý cười môi càng sâu.

      “ Muội muội trang điểm thành bộ dáng của nam tử, ngược lại có chút giống phụ thân rồi.”

      Vân Đại nghĩ đến vị phụ thân khi bị người ta là tiểu bạch kiểm bộ dáng tức giận gấp đến độ dậm chân kia, nghĩ đến môi cũng thấp thoáng ý cười nhàn nhạt.

      Vân Thất đỡ nàng lên ngựa, huynh muội hai người liền cỡi cùng con ngựa.

      Vân Đại trước giờ chỉ ngồi xe ngựa, xe la, cũng ngồi qua xe bò, nhưng chưa từng được cỡi ngựa chạy băng băng đường.

      Đến nơi, Vân Thất thả chậm tốc độ, quay lại thấy khuôn mặt của Vân Đại hơi hơi trắng bệch.

      “ Sớm biết muội quen cỡi ngựa như vậy, ca nên an bài chiếc xe ngựa.” Vân Thất có chút áy náy .

      Vân Đại vẫy vẫy tay: “ sao, chỉ là lần đầu muội cỡi ngựa có chút quen, nếu muội có thể học cỡi ngựa tốt rồi.”

      Vân Thất thấy nàng thở gấp, lại cười : “ Chuyện này có gì khó, nếu muội muốn học, ca tìm cho muội sư phó dạy cỡi ngựa để học là được.”

      Hai người tới sớm, lát sau từng người mới lục đục tới.

      Mấy người trẻ tuổi từ xa đến, chính là mấy công tử của Kính Quốc công phủ.

      “ Thất ca sao huynh thô lỗ như vậy, da thịt muội muội non mềm như đậu hủ, huynh lại mang muội ấy cỡi ngựa đường xóc nảy đến đây, mấy huynh đệ chúng ta ở phía sau nhìn thấy thực đau lòng mà.” chuyện là công tử tên Vân Cửu.

      Vân Đại sợ bọn họ trách cứ Vân Thất, vội giọng giải thích: “ Là muội muốn cởi ngựa, Cửu ca ca đừng hiểu lầm ca ca muội.”

      “ Muội muội bất công, muội gọi huynh là “ Cửu ca ca” còn gọi thất ca là “ Ca ca muội”, nhưng chúng ta cũng chỉ có muội muội là muội a....”

      Vân Đại thấy Vân Cửu ồn ào bên tai có chút nóng lên, biết nên gọi thế nào mới bị bắt lỗi đây.

      Vân Thất thấy Vân Cửu chọc gẹo muội muội đến mức mặt đỏ tai hồng, vẫn chưa chịu ngừng lại, liền vỗ vỗ đầu , gọi gã sai vặt mang nước đến, đưa nước cho Vân Đại uống vài ngụm.

      Vân Đại uống nước xong, mới bình tĩnh được chút.

      Đoàn người lúc này mới vào trong.

      Sáng sớm có hai vị hoàng tử ngồi trong đình ngắm cảnh đem màn này nhìn vào trong mắt.

      Nhị hoàng tử Dạ Hành Cảnh cười : “ Mấy huynh đệ Vân gia tình cảm vẫn luôn tốt như vậy, mang theo người có vóc dáng nhắn kia biết là công tử nhà ai, bọn họ thể nhưng đều cưng chiều .”

      , ngồi đối diện là Tam hoàng tử chậm rãi quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy tiểu nương dẫm chân vào cái hố suýt té ngã, các ca ca bảo hộ hai bên người nàng kín mít, lo sợ nàng lại té ngã lần nữa.

      “ Nuông chiều...” Nhị hoàng tử cảm thấy thú vị, thầm câu liền dời mắt.

      Diệp Thanh Tuyển nhấp ngụm trà, khuôn mặt bình tĩnh nhìn ra chút cảm xúc gì.

      Dạ Hành Cảnh liếc mắt đánh giá cái, trong lòng nhớ đến lời Tưởng Quý phi , lại cùng : “ Thân thể Tam hoàng đệ ốm yếu, chờ lát nữa đệ đừng nên tham gia, đệ ngồi xem náo nhiệt là được rồi, coi như đến đây để giải sầu .”

      Diệp Thanh Tuyển nhàn nhàn đáp ứng , lúc này bên ngoài có tên thái giám vào báo: “ Nhị vị điện hạ, các công tử Vân gia đều tới rồi ạ.”

      Dạ Cảnh Hành nghe vậy liền thay đổi y phục đánh túc cầu, đưa Diệp Thanh Tuyển đến giữa sân.

      Vân Thất thấy hai vị hoàng tử tới, liền cùng Vân Đại qua chào hỏi.

      Vân Đại nhìn thấy Nhị hoàng tử biểu tình còn bình tĩnh, nhưng chờ nàng nhìn thấy Tam hoàng tử phía sau Nhị hoàng tử, biểu tình càng thêm ngốc lăng.

      Cũng may Dạ Cảnh Hành bận chuyện cùng với Vân Thất, cũng lưu ý đến sắc mặt của Vân Đại.

      Còn Diệp Thanh Tuyển lại quét mắt liếc Vân Đại cái, làm Vân Đại giật cả mình, vội vàng tránh ánh mắt , nhìn về phía các ca ca của nàng.

      Trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh nàng lén cọ cọ lên quần áo, nhưng cọ mãi cũng thấy hết, hiển nhiên bị bộ dáng của Tam hoàng tử dọa sợ hề .

      Chờ đến khi Vân Thất đưa Vân Đại ngồi xuống, lại nghe Vân Đại giọng hỏi: “ Vị kia là Tam hoàng tử lưu lạc nhân gian mới đón về sao?”

      Vân Thất nhìn nàng cái : “ Ân, muội muội sao lại sinh ra hứng thú với Tam điện hạ?”

      xong nhìn nhìn vị Tam hoàng tử ngồi cách đó xa, nghi ngờ có phải muội muội có cùng sở thích với mẫu thân hay .

      đến vị mẫu thân danh nghĩ kia, năm đó việc bà chọn phu quân cũng là đại có tiếng ở kinh thành.

      phố mọi người đều mẫu thân tham luyến sắc đẹp, đến mức vị trí hoàng hậu của Cảnh Quốc cũng thèm ngó tới.

      Bị chuyện này ảnh hưởng, phụ thân vốn là thanh niên tuấn mỹ trắng trẻo, biến thành tên tiểu bạch kiểm trong miệng người khác.

      Chỉ là muội muội mềm mại này của cũng có kế thừa chút thủ đoạn lãnh huyết nào của mẫu thân.

      Như vậy nếu muội muội là người chỉ thích vẻ bề ngoài, nơi nào giống như mẫu thân nàng cường thế đem nam nhân đoạt về phủ mình.

      Vân Thất cười nhìn Vân Đại, phản phất nghiêm trang lo lắng suy xét vẫn đề này.

      có...” Vân Đại chột dạ, thanh càng lúng ta lúng túng, “ Ca ca, muội chỉ tò mò mà thôi.”

      Vân Thất cười cười, lúc sau, cũng trêu nàng nữa đứng dậy ra ngoài khởi động chân tay.

      Bên trái Vân Đại mất người, tầm nhìn càng thêm trống trãi.

      Mà người ngồi cách đó xa Tam hoàng tử, cảm giác tồn tại càng thêm ràng.

      Vân Đại nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn được, liếc mắt nhìn trộm cái.

      Nhìn người nọ, bất luận là đôi mắt, mũi, miệng, ràng giống hệt gia chủ.

      Chẳng lẽ Tam hoàng tử chính là gia chủ?

      Ngày ấy ở trong cung căn bản nàng có nhìn nhầm....

      Ánh mắt nàng càng thêm lớn mật nhìn thêm vài lần, lúc này liền nhìn thấy trong tay vân vê vật.

      Vật kia là quen mắt.

      Vân Đại nhìn chằm chằm lát, đến khi đem vật kia đảo qua vòng, lộ ra tai thỏ, nàng mới bừng tỉnh phát giác đó là thứ gì.

      Nàng cúi đầu liếc mắt cái, phát sợ dây có mặt thỏ ngọc mình vẫn mang cổ thấy đâu nữa.

      Suy nghĩ Vân Đại trì trệ trong chớp mắt, muốn đánh mình cái làm mất sợ dây thỏ ngọc lúc nào mà nàng cũng biết.

      Đó là lễ vật ca ca tặng nàng, hơn nữa nàng thích con thỏ bằng ngọc đó.

      Bằng nàng luôn mang người như vậy....

      Nàng nghĩ chút, trong lòng cảm thấy khả năng rất lớn là Tam hoàng tử chính là gia chủ.

      nếu phải là gia chủ, vì sao nhặt được thỏ ngọc chịu trả lại cho nàng, còn cầm trong tay thưởng thức?

      Dù sao cũng là đồ vật nàng đeo người bấy lâu, người khác ràng lắm, nhưng ca ca nàng khác, nếu ca ca nhìn thấy lại sinh ra hiểu nhầm chẳng phải càng phiền toái hơn sao.

      Nàng thầm nghĩ, liền nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển bỗng dưng đứng dậy ra ngoài.

      Vân Đại thấy mọi người chơi vui vẻ chú ý đến chỗ nàng, cũng vội vàng theo.

      Nàng theo phía sau Diệp Thanh Tuyển, trong lòng càng thêm lo sợ bất an.

      Thẳng đến khi thấy đến gian phòng đẩy cửa ra, Vân Đại còn muốn theo , mới quay đầu nhìn nàng.

      Vân Đại bỗng dưng dừng bước.

      “ Sao tiểu thư lại theo ta?”

      Sắc mặt của thể là lạnh, lại cũng ấm, khóe môi phản phất nhếch lên ít, nhưng ánh mắt lãnh đạm.

      “ Chàng… chàng phải về Mộ Châu rồi sao?” Vân Đại thấp thỏm hỏi ra câu.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng, dường như nghe hiểu nàng gì, lại dường như lười trả lời câu hỏi này của nàng.

      Vân Đại càng thêm bất an, đoán ra thân phận thực của .

      Nàng nghĩ nghĩ, giọng hỏi : “ Điện hạ tên là gì?”

      Diệp Thanh Tuyển dừng chút, rốt cuộc cũng mở miệng đáp lại nàng: “ Dạ Cẩn Nguyệt.”

      Đáp án này của hiển nhiên bất đồng với đáp án trong đầu Vân Đại.

      Nếu hiểu được ý nàng, phải nên cho nàng cái tên khác sao?

      Rốt cuộc phải, nàng là hồ đồ mà…

      Diệp Thanh Tuyển thấy mình xong, nàng vẫn đứng cạnh cửa, liền hỏi nàng: “ Còn chuyện gì sao?”

      Vân Đại thấy mình trong phút chốc cũng thể lý giải được nỗi băn khoăn về thân phận của , nên chần chờ nhìn con thỏ ngọc trong tay chỉ chỉ, cẩn thận hỏi: “ Điện hạ có thể trả lại thỏ ngọc cho tiểu nữ ?”

      Khuôn mặt Diệp Thanh Tuyển biểu tình nhìn nàng.

      Vân Đại bỗng nhiên cảm thấy chân như nhũng ra.

      “ Điện hạ… người nhất định phải trả lại cho tiểu nữ, bằng … bằng …” thanh nàng có chút run run .

      Bằng nếu truyền ra ngoài hay, nhất định làm mẫu thân tức giận.

      Mẫu thân mà tức giận, tuy xử phạt nàng, nhưng đối với người khác như vậy.

      “ Bằng Tễ Quốc công phủ có quyền có thế, bỏ qua cho kẻ vô danh tiểu tốt gọi là Tam hoàng tử này đúng ?” cười lạnh tiếng, mặt như phủ thêm tầng băng sương.

      Lúc Vân Đại cho rằng muốn trở mặt với mình, lại đem thỏ ngọc ném trả cho nàng, sau đó nặng nề đóng cửa lại.

      Vân Đại suýt chút nữa té nhào xuống bậc thang.

      Thỏ ngọc nằm trong tay nàng còn mang hơi ấm của , toàn thân đều tản ra nhiệt độ cùng hơi thở khác biệt của người khác.

      Vân Đại tức khắc nhàng thở ra.

      Nàng cầm thỏ ngọc về đến chỗ ngồi, lại thấy Vân Thất dường như tìm nàng.

      “ Ca ca….”

      Vân Đại qua gọi tiếng.

      Vân Thất quay đầu nhìn thấy nàng, lòng nghi ngờ hỏi: “ Muội mới vừa rồi chỗ nào?”

      Vân Đại thấy nên thẳng cho biết, nên ngập ngừng : “ Muội làm mất thỏ ngọc, nên chạy tìm…”

      Nàng còn muốn đưa thỏ ngọc ra cho Vân Thất nhìn cái, lại thấy Vân Thất mở tay ra.

      “ Được ca nhặt lại rồi, bằng còn biết đâu mua lại cho muội con giống như vậy nữa.” Vân Thất cười .

      Vân Đại nhìn thỏ ngọc được được xỏ sợi dây hồng trong tay , muốn cười cũng cười nổi.

      Thỏ ngọc trong tay ca ca mới là thỏ ngọc của nàng….

      Kia…. Còn thỏ ngọc trong tay nàng là của ai a?

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 54:

      Edit: Pana

      đường trở về, túi tiền của Vân Đại cất dấu con thỏ ngọc, trong lòng bàn tay cầm con thỏ ngọc khác.

      Trong thân thể lúc này dường như cũng có con thỏ khác tắc ngẽn bên trong, dùng đôi chân tuyết trắng kia liều mạng đạp vào ngực nàng, như nhắc nhở nàng làm ra chuyện gì, nàng càng thêm lo sợ bất an.

      Từ trước đến nay nàng vẫn luôn là người thành , kết quả hôm nay lại làm ra hành động cường hào ác bá đoạt đồ của người khác.

      Cũng khó trách sắc mặt đối phương khó coi như vậy, giống như bị nàng uy hiếp, mới bất đắc dĩ đem thỏ ngọc đưa cho nàng.

      “ Đại Đại nghĩ gì đó?”

      đường, Vân Thất đem ngựa giao cho người khác, cố ý ngồi xe ngựa để trò chuyện cùng với Vân Đại.

      đánh giá nàng trong chốc lát, thấy nàng thất thần vân vê thỏ ngọc trong tay, mày đẹp hơi nhíu, con ngươi cũng chứa đầy hoang mang sầu khổ.

      “ Chẳng nhẽ thỏ ngọc bị vỡ chỗ nào rồi?” hòa hoãn .

      Vân Đại lắc đầu, chuyện này nàng khó mà mở miệng được, liền đem chuyện này tạm thời chôn xuống đáy lòng.

      “ Thỏ ngọc có sao cả, sợ sau này muội lỡ làm mất, lại tìm lại được.” Vân Đại thấp giọng .

      Nếu nó lại bị nàng làm mất, nàng cũng dám tùy ý đoạt đồ trong tay người khác nữa.

      Vân Đại cười cười : “ Sau khi trở về ca luồn sợi dây chắc chắn chút là được rồi.”

      Lúc này Diệp Thanh Tuyển trở về trong cung, lại bị hoàng đế triệu kiến.

      Dạ Hành Cảnh vốn muốn đến chỗ mẫu phi của mình, thấy bị triệu kiến, trong lòng sinh ra vài phần đố kỵ, mặt lại làm ra vẻ hào phóng, thúc giục nhanh .

      Đợi mình đến chỗ Tưởng quý phi, lại nghe mẫu phi dong dài tràn.

      “ Con suốt ngày chỉ biết cà lơ phất phơ, biết tự thân cố gắng gì hết, con có nghĩ đến cảnh phụ hoàng con sau trăm tuổi, đến lúc đó con như thế nào?” Tưởng quý phi cả giận .

      Sắc mặt Dạ Cảnh Hành có vài phần khó coi: “Mẫu phi chỉ biết nhi thần, nhi thần nếu cố gắng sao, còn có thể so được với hoàng huynh sao? Nhi thần cùng hoàng huynh đều vì phụ hoàng phân ưu, việc hoàng huynh làm, mười chuyện có đến tám chuyện rơi vào cục diện rối rắm, dù vậy hoàng huynh cũng có thể lên làm thái tử, mẫu phi nghĩ xem nguyên nhân là vì sao?”

      lời này lập tức đem những lời dong dài sắp thốt ra của Tưởng quý phi nghẹn trở lại.

      Hoàng đế nếu muốn suy tính lập ai làm thái tử trong hai hoàng tử, sợ lập sớm trước mấy năm rồi.

      Nhưng tuổi của hoàng đế càng lớn, tính tình ngược lại làm người khác đoán ra, muốn ai làm thái tử đều phải xem tâm tình hoàng đế như thế nào.

      “ Nếu phải hoàng hậu nhượng bộ đến nước này, phụ hoàng con làm sao đáp ứng...” Tưởng quý phi nghiến răng nghiến lợi , chỉ hận mình có địa vị cùng thế lực như hoàng hậu, vì nhi tử của mình phân cao thấp phen.

      “ Tóm lại con trước hết nên trấn an Tam hoàng đệ của con, sau đó châm ngòi cho cùng Thái tử đấu với nhau, đấu đến khi lưỡng bại câu thương mới tốt.” Bà ta đè thấp thanh trấn an nhi tử của mình.

      Dạ Cảnh Hành hừ lạnh tiếng, cũng thêm nữa.

      Hoàng đế ở trong phòng vẽ tranh, Diệp Thanh Tuyển tới nơi, bức họa được hoàng đế vẽ xong.

      Hoàng đế thấy gọi lại gần, cùng : “ Trẫm mới vẽ mẫu phi con, con lại đây nhìn xem, bộ dáng nàng ấy có giống như trẫm vẽ ....”

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt liếc nhìn bức họa kia chút, cười : “ Mẫu phi sau khi sinh nhi thần liền còn nữa, nhi biết mẫu phi có hình dáng như thế nào.”

      Ý cười mặt hoàng đế nhạt vài phần, bốn phía cung nhân thấy thế đầu cuối càng thấp, hận thể nghe thấy những lời Diệp Thanh Tuyển vừa .

      “ Là trẫm bạc đãi hai mẹ con con....” giờ tóc hoàng đế điểm màu hoa râm, nghiễm nhiên sống còn được lâu nữa.

      Người khác hoàng đế vì chuyện Mộ quý phi năm đó qua đời nên bị khích thích, mới có thể như thế.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn về phía hoàng đế, vẫn chút để ý : “ Nghe năm đó mẫu phi tự châm lửa thêu chính mình, chẵng lẽ phụ hoàng tìm được thi thể của mẫu phi sao?”

      Hoàng đế giọng : “ Trẫm có sai người tìm tro cốt của nàng, sau khi trẫm chết cùng nàng hợp táng...”

      Khóe môi Diệp Thanh Tuyển khẽ nhếch, cũng biết là có tin hay .

      “ Phải ?”

      Sau khi Diệp Thanh Tuyển cáo lui, tổng quản thái giám bên người hoàng đế Bàng Đức Quý trộm xoa xoa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, tiến lên bước thấp giọng : “ Tam hoàng tử lễ phép, miệng đầy lời giả dối về chuyện cũ làm bệ hạ thương tâm, nô tài bất kính câu, bệ hạ cảm thấy Tam hoàng tử là nhi tử của Mộ quý phi lưu lạc bên ngoài sao?”

      Hoàng đế lắc lắc đầu, than thở : “ Bệnh đa nghi lúc trước của trẫm quá nặng, mới hại Ngưng Yên, trẫm há lại giẫm lên vết xe đổ lúc trước hoài nghi nhi tử của mình….”

      Hoàng đế vừa xong bưng tách trà nhấp ngụm, khi để xuống tay khẽ run chút đem bức tranh vừa vẽ xong dính đầy nước trà.

      Bàng Đức Quý thấy thế vội muốn lau nước trà bức họa, nhưng càng lau bức họa càng nhòe.

      “ Nô tài đáng chết.”

      Bàng Đức Quý dám nhìn sắc mặt của hoàng đế, vội vàng quỳ xuống.

      Hoàng đế vẫn chưa để ý tới.

      Chỉ là nhìn bức họa kia, ánh mắt tia cảm xúc.

      Vào đêm.

      Vân Đại cả ngày bôn ba, muốn nghỉ ngơi sớm.

      Nàng mới vừa nằm xuống, Trường Túc ma ma tiến vào : “ Tiểu thư, lão gia đến đây.”

      Vân Đại chớp chớp mắt, suy nghĩ có chút trì độn.

      Trường Túc lại : “ Nếu tiểu thư mệt mỏi, nô tỳ báo lại lão gia, bảo lão gia ngày mai hẳn đến.”

      Vân Đại vội ngăn bà, : “ Phụ thân tới nên mời người vào mới tốt.”

      Trường Túc hơi hơi gật đầu, liền mời Vân Thụy Bạch vào trong.

      Vân Đại đứng dậy hành lễ với Vân Thụy Bạch, Vân Thụy Bạch kêu nàng ngồi xuống.

      “ Đại Đại sao lại khách khí với phụ thân như vậy.”

      Vân Thụy Bạch ôm đống sách : “ Lúc trước nghe Đại Đại thích luyện chữ, thế như phụ tử chúng ta có sở thích giống nhau, phụ thân cố ý đem những bản chữ mẫu trân quý đến đây cho con luyện….”

      Vân Đại vội ngắt lời : “ Phụ thân…”

      Vân Thụy Bạch thấy bộ dáng nàng như chịu kinh hách , liền chần chờ .

      “ Con thích?”

      Vân Đại lắc lắc đầu.

      Nàng ghét nhất là luyện chữ.

      Vân Thụy Bạch thấy vậy chỉ có thất vọng, ngược lại sâu kín nhàng thở ra.

      “ Nếu là vậy, điểm này của con rất giống phụ thân, phụ thân nghe chữ viết cũng giống như người, mới nghĩ nếu luyện chữ tốt, xứng với con người của phụ thân, nên khắc khổ luyện tập nhiều năm, chữ viết mới tốt như vậy.”

      đem bảng chữ mẫu đặt qua bên, vừa uống trà vừa thổn thức : “ Phụ thân con luyện chữ thành tài, cho nên mới có ít nữ tử bị vẻ ngoài của phụ thân mê hoặc…”

      Vân Đại mờ mịt nhìn phụ thân mình, thấy người quay đầu đối diện nàng cười xán lán, trong mắt hàm chứa làn sóng ôn nhu, ánh nến chiếu lên người phụ thân, mặt tựa như ngọc, vô cùng tự hào chuyện với nàng: “ Các nàng nguyện quỳ gối dưới văn phong của phụ thân a.”

      ràng là văn phong, nhưng lỗ tai Vân Đại phản phất như nghe thấy được ba chữ “váy thạch lựu” vậy.

      Vân Đại rất giống viên minh châu sáng rỡ động lòng người, lại được và Mục Ngu tự tay nuôi dưỡng, để nữ nhi rời xa bọn họ lâu như vậy.

      Sau này phải gả nữ nhi , sao dám dễ dàng đem nữ nhi phó thác cho người ngoài.

      Ít nhất phải nhìn xem đối phương có tâm thương Đại Đại , đảm bảo phải thương đối đãi với Đại Đại ít hơn bọn họ mới được….

      “ Phụ thân, người nhìn chằm chằm nữ nhi làm chi?” Vân Đại nâng tay vẫy vẫy trước mặt .

      Vân Thụy Bạch phục hồi lại tinh thần, nhìn thời gian cũng còn sớm, linh quan chợt lóe: “ Con lớn như vậy phụ thân chưa lần nào kể chuyện xưa cho con nghe, bằng hôm nay phụ thân kể chuyện cho con ngủ nha?”

      Vân Đại định thần, tuy cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng nhớ tới ngày ấy phụ thân nhìn mình nước mắt dâng trào, vẫn quyết định nhân nhượng người phụ thân này.

      Nếu gọi phụ thân như ý nguyện, người trốn khóc mất….

      Vân Đại vốn tính nghỉ ngơi sớm, để ma ma trải giường từ sớm, Vân Thụy Bạch ở bên ngoài mang đến ít sách lưu trai chí dị, đến bên giường, muốn đọc cho Vân Đại nghe.

      Còn chưa đọc, phụ thân hỏi nàng: “ Đại Đại mệt ?”

      Vân Đại mở to hai mắt lắc lắc đầu: “ Phụ thân, con còn muốn nghe.”

      Vân Thụy Bạch hơi hơi gật đầu, liền lật vài tờ, cẩn thận suy tính phen, phải thấy chuyện này có chút đáng sợ, dọa đến nữ nhi, cảm thấy chuyện kia quá dung tục, sợ dạy hư nữ nhi.

      Chờ vất vả xem trước lượt, mới ôn nhu : “ Lúc trước….”

      mới mở miệng ra được hai chữ, lại nghe thấy tiếng ngáy .

      Vân Thụy Bạch cuối đầu, nhìn thấy tiểu nương sớm ngủ từ lúc nào.

      mặt Vân Thụy Bạch có chút buồn bã, dịch dịch góc chăn cho nữ nhi, lại đem tóc vén ra sau tai, nhìn chằm chằm nữ nhi trong chốc lát, lúc này mới rời .

      trở về phòng, thấy Mục Ngu nằm giường đọc sách, còn chưa ngủ.

      ngược lại vào tịnh thất tẩy rửa phen.

      Trở về bò lên giường, thấy Mục Ngu vẫn còn muốn đọc sách.

      “ A Ngu, ta thấy nàng tinh thần nhiều ngày nay khá tốt….” ôn nhu .

      Mục Ngu cũng thèm liếc mắt nhìn trượng phu mình cái, lãnh đạm : “ chuyện chính?”

      Vân Thụy Bạch : “ Nàng nhìn đai lưng của ta có tốt ?”

      Mục Ngu ngu quay đầu liếc mắt nhìn, thấy trung y của lỏng lẻo, bà nhíu nhíu mày, giơ tay giúp buộc chặt đai lưng.

      “ Được rồi chứ?” Mục Ngu hỏi .

      Vân Thụy Bạch lập tức cảm thấy buồn bực, đem chăn người hất tung lên.

      “ Chàng muốn làm gì?” Khóe mắt Mục Ngu lạnh lẽo.

      Vân Thụy Bạch nhìn bà cười lạnh : “Nàng dám lúc trước phải nhìn thấy ta trẻ tuổi tuấn nàng mới hai đòi nhất định phải gả cho ta?”

      Mục Ngu mím môi… thế nhưng có phủ nhận.

      “ Cho nên?”

      Vân Thụy Bạch nhấc chân đem chăn từ mặt đất kéo lên, càng thêm hận mình có tiền đồ, thế nhưng nhẫn nhịn nàng quá mức, mới dẫn đến việc này.

      “ Cho nên ta muốn làm chút việc phu thê nên làm…”

      “ Nhưng ngày mai thiếp còn phải dự tiệc…” Bà chần chờ .

      Khó trách nàng có thể nhịn đến giờ…

      Vân Thụy Bạch thầm nghĩ, nếu phải mới vừa rồi tắm rửa kiểm tra kĩ càng cơ bắp của mình, suýt nữa cho rằng mình tuổi già suy sắc rồi.

      “ Chàng nếu phải cắn cổ thiếp, làm thiếp thể ra ngoài gặp người khác…” Bà chậm rãi gợi lên khóe môi, giơ tay cởi ra lớp áo chỉ vào vết hồng hồng cổ.

      Vân Thụy Bạch trầm mặt.

      Thẳng đến khi bà cởi đến lớp áo thứ hai, sắc đẹp kiều diễm như như bày ra trước mặt .

      “ Ta cắn là được…”

      Ý chí kiên định của dễ dàng bị phá hủy, miệng nhịn được mà dễ dàng thỏa hiệp.

      Đêm hôm đó, Vân Thụy Bạch ăn uống no nê, lại loáng thoáng cảm thấy mình có chút mệt.

      Buổi sáng ngày hôm sau, nhìn vào gương mới ảo não phát cổ có mấy vết hồng hồng, dám ra ngoài gặp người khác.

      Cách mấy ngày, là sinh thần của Thái tử, ở phủ Thái tử mở tiệc.

      Mục Ngu trước đó lâu tiến cung có nghe Hoàng hậu nhắc tới, ngày đó Hoàng Hậu còn cố ý dặn dò bà mang Vân Đại theo, bà cũng sớm chuẩn bị.

      Vân Thụy Bạch nhìn vào gương hết xoay trái lại xoay phải, vẫn thấy vết hồng nhợt nhạt, xuyên qua cổ áo cũng che đậy được bao nhiêu, liền ôm bụng lửa giận biết xả vào đâu tìm Vân Thất đòi lại công đạo cho mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :