1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 5:

      Edit: Pana

      Trong phòng, Vân Đại giống như bị người ta đánh cho cái thấu đau thấu đớn.

      Lúc ấy bị dọa nên mông có cảm giác gì.

      Lúc này có chút thả lỏng, mới chậm rãi cảm nhận được đau đớn.

      Thúy thúy thấy trong phòng im ắng, có tiếng khóc cũng nghe thấy tiếng đồ vật bị vỡ trong lòng càng thêm bất an, liền rón rén đẩy cửa vào phòng xem xét.

      thấy Vân Đại vùi đầu vào đống chăn khác gì con đà điểu.

      Thúy Thúy thấy hành động của nàng muốn cười, nhưng lại cười nổi, chỉ nhàng kéo kéo góc áo của Vân Đại, mới thấy Vân Đại chậm rì rì từ trong chăn chui ra.

      Vân Đại hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng ta, đôi mắt đơn thuần, nhưng Thúy Thúy thấy được ủy khuất, trong lòng có chút đành lòng.

      “ Di nương cần đem những việc này để trong lòng, trước kia thiếu việc Gia thành toàn cho di nương khác cùng người hầu....” Thúy Thúy giọng trấn an.

      Mặc kệ Gia dùng thiếp thất của mình thưởng cho những trợ thủ đắt lực, hay di nương khác coi trọng người nào, đến cầu người, người câu liền đáp ứng, cho nên bên ngoài mới truyền nhau rằng người rộng lượng hơn phân nửa có liên quan đến việc này.

      Nhưng nàng ta sao càng Vân Đại càng thêm khổ sở.

      Nàng tự nhiên cũng có hỏi thăm qua, nếu phải như thế, cho nàng mười lá gan nàng cũng dám làm việc này.

      Nghe còn ban thưởng nhà cùng ngân phiếu cho những người đó cũng là .

      Chỉ là, sao đến lượt nàng, liền biến thành việc để người khác chê cười.

      Vân Đại chỉ cần tưởng tượng người mà mình xem trọng lại chính là đại ma vương trong giấc mộng kia liền cảm thấy thể rời khỏi vận mệnh như tiểu thiếp kia.

      tại cẩn thận nhớ lại, cơn ác mộng kia bắt nguồn lúc nào, chắc là lúc nàng rơi xuống nước kia.

      Mọi người đều đại nạn chết, tất hạnh phúc đến cuối đời.

      Mới đầu Vân Đại cũng cho rằng như vậy.

      Nàng rơi xuống nước liền được quý nhân cứu giúp.

      Người trong thôn lòng chú ý, quý nhân có phải cứu người hay , họ chỉ quan tâm quần áo đơn bạc, Vân Đại là nương gia nhưng bị bế trong lòng, người được bọc ngoại sam của , liền muốn phụ trách, bằng đến quan phủ báo án.

      Tuy cách này có chút cưỡng ép, nhưng ở địa phương hẻo lánh này chỉ có thể như thế, nếu quý nhân thấy chết cứu, ngược lại cùng có quan hệ gì.

      Thế nên sau khi tỉnh dậy Vân Đại được quý nhân nhận lời, đối phương để lại tín vật phụ trách việc này.

      Quý nhân tất nhiên ngoài ai khác chính là gia chủ của Diệp gia, Diệp Thanh Tuyển.

      Nhưng từ khi bị rơi xuống nước ngày ấy, Vân Đại liền mơ thấy những cơn ác mộng cổ quái.

      Từ đó nàng mới biết tên húy của người kia là “Diệp Thanh Tuyển”, mới biết được nơi này là Trĩ Thủy Uyển.

      Người có kết cục bi thảm kia chính là tiểu thiếp của gia chủ Diệp Thanh Tuyển, tiểu thiếp đó sống ở nơi gọi là Trĩ Thủy Uyển.

      Thực khéo, Vân Đại cũng là tiểu thiếp của người được gọi là Diệp Thanh Tuyển, cũng sống ở nơi kêu là Trĩ Thủy Uyển.

      Nếu muốn những việc này có quan hệ gì đến mình, đến nàng cũng thể tin nổi.

      Vân Đại phải là người thông minh, nên tại biết giải quyết như thế nào.

      Nàng vốn đánh liều lần, nếu thành, tâm nguyện của nàng được đền đáp, nhưng nếu bất quá thành cùng lắm nàng bị đuổi ra khỏi Diệp phủ, còn mặt mũi nào mà quay về quê thôi.

      Nhưng càng nghĩ đến nàng cách tên đại ma vương kia càng ngày càng gần.

      “ Di nương nên nghĩ thoáng chút, nghĩ di nương cùng Gia đó chính là duyên phận, duyên trời tác hợp, người khác cầu còn được đâu”

      Trời đất chứng dám, Thúy Thúy chỉ muốn trấn an Vân Đại, nhưng nàng ta đâu biết được mỗi lời của nàng ta đều như dao ghim vào lòng Vân Đại.

      Vân Đại càng cảm thấy mất mặt, đem đầu chôn sâu xuống muốn để ý đến nàng ta.

      Thúy Thúy biết được trong lòng Vân Đại nghĩ gì, chỉ ngừng an ủi nàng.

      Liên tiếp mấy ngày an tĩnh, Vân Đại ngây ngốc tại Trĩ Thủy Uyển dám chạy loạn.

      Bên ngoài im ắng, dường như ai nhớ đến chuyện ngày đó.

      Ngay cả Vân Đại cũng cho rằng việc này cứ như vậy qua , cho đến khi nhìn thấy nử tử mặc chiếc váy màu xanh đến.

      Người này chính là đại nha hoàn hầu hạ lâu năm bên cạnh Diệp Thanh Tuyển, tên Thanh Phỉ.

      Thanh Phỉ cố ý đến đây, Thúy Thúy cũng có chút kinh ngạc.

      “ Thanh Phỉ tỷ tỷ có việc gì phân phó?” Thúy Thúy tiến ra nghênh đón.

      Thanh Phỉ rũ mắt lạnh lùng liếc Thúy Thúy cái, đánh giá xung quanh, bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Vân Đại núp sau rèm cửa.

      “ Ngươi chính là Vân di nương?” ngữ khí có chút khách khí của nàng ta người trong phủ đều quen thuộc.

      Vân Đại ra, Thúy Thúy đến bên cạnh nàng, ở bên tai ra thân phận của đối phương.

      Thanh Phỉ nâng nâng cằm :” Gia mấy ngày trước có phân phó muốn di nương qua hầu hạ, biết di nương mấy ngày qua thu thập thế nào?”

      Thanh Phỉ đánh giá nàng, trong mắt xẹt qua tia bất mãn, : “ Di nương vẫn nên thu thập chút, đêm nay liền qua .”

      Nàng ta dứt lời liền xoay người với hai nha hoàn phía sau: “Chúng ta thôi.”

      So với Vân Đại, nàng ta ngược lại càng ra dáng chủ tử hơn.

      Nàng ta vừa , Thúy Thúy lập tức nhàng thở ra, đối với Vân Đại : “ Thanh Phỉ tỷ tỷ là người hung dữ nhất trong phủ này, các di nương vào phủ trước người, cũng đều xem sắc mặt của nàng ta, tóm lại di nương người sau khi qua đó, ngàn vạn lần đừng xảy ra xung đột gì với nàng ta.”

      Vân Đại hơi hơi gật đầu, xoay người liền thu thập ít đồ đạc.

      Thúy Thúy đánh giá nàng, vốn tưởng trong lòng Vân Đại phải thương tâm lắm, lại nghĩ rằng đối phương cũng lời nào, dường như việc gì cũng chưa từng phát sinh.

      Đối phương nhanh như vậy có thể tiếp nhận việc này, mọi người có chút ngoài dự đoán.

      Tới khi trời gần tối, bà tử đến dẫn đường cho Vân Đại.

      Vân Đại là hầu hạ người khác, tự nhiên cái gì cũng mang theo, tay liền qua.

      Thanh Phỉ đứng trong viện cùng với nha hoàn, thấy Vân Đại, lúc này mới chậm rãi ngưng giọng, kêu nha hoàn kia xuống lãnh phạt.

      Nha hoàn kia khóc thút thít chạy , Thanh Phỉ xoay người đến trước mặt Vân Đại, liếc mắt đánh giá Vân Đại từ xuống dưới, giọng điệu bất mãn kia lớn hơn vài phần.

      phải ta thân là nô tỳ bắt bẻ di nương ngài, di nương có biết các di nương khác ngày thường ăn mặc trang điểm như thế nào ?”

      Vân Đại thầm nghĩ, nàng ở trong phủ căn bản chưa từng thấy qua những di nương khác trông như thế nào.

      Nàng rũ mắt nhìn người mình thân váy cẩm liêu, tuy biết giá trị nhiều hay ít, nhưng cũng biết đây là thứ tốt, mặc người cũng rất đẹp a.

      Thanh Phỉ : “ Gia tại ra ngoài xã giao, ước chừng giờ Tuất mới trở về, người cần cho gia uống canh giải rượu, hầu hạ Gia tắm rửa, xoa bốp, làm ấm giường cho người trước khi ngủ...”

      Vân Đại hơi nâng mi, nghi hoặc : “ Trời nóng như vậy, cũng muốn làm ấm giường sao?”

      Thanh Phỉ ngẩn người, : “Nghe di nương đến từ nông thôn.”

      Vân Đại nghe nàng ta , có chút khó hiểu.

      “ Ngươi hiểu quy cũ trong phủ cũng sao, có thể từ từ học, ngươi phải biết người chủ tử phải lúc nào cũng an toàn, cũng có những tai họa ngầm.”

      Thanh Phỉ quét mắt liếc nàng cái : “ Tỷ như tàn châm... những cái đó là chuyện bí mật, tóm lại có người nằm đó, mới kiểm tra được có bị người khác ám toán hay .”

      Vân Đại lập tức bừng tỉnh.

      Thanh Phỉ những việc cần chú ý khác lúc, Vân Đại liền vào phòng của Diệp Thanh Tuyển.

      Trong phòng có hai cái nha hoàn cẩn thận lau chùi đồ vật, thấy nàng đến, tựa như biết được thân phận của nàng, thực quy cũ cùng nàng hành lễ.

      Qua lúc, Thanh Phỉ liền cầm bộ váy mới tới.

      “ Các di nương khác trong phủ đều rất am hiểu lấy sắc dụ người, di nương nếu cứ mặt mày xám tro như vậy, lãng phí cơ hội có được.”

      Vân Đại tiếp nhận xiêm y kia, sờ vào mềm mịn, liền biết đây là bộ váy cực tốt, liền vào trong thay xiêm y khác.

      Chỉ là sau khi mặc xong nàng mới biết, bộ xiêm y này cổ áo cực thấp, lộ ra mảng xương vai xanh gợi cảm, quái dị.

      Vân Đại cảm thấy mặt bộ này mắc cỡ, lại thấy vẻ mặt của Thanh Phỉ cùng những nha hoàn khác bình thường, nghĩ đến Thanh Phỉ vừa mới bảo nàng đến từ nông thôn, nàng sợ ra chọc người chê cười, đành phải làm bộ như có việc gì.

      Đến giờ Tuất, Diệp Thanh Tuyển quả thực từ bên ngoài trở về.

      vào phòng, liền đứng trước bình phong xoa xoa ấn đường.

      đợi trong chốc lát vẫn thấy có người tiến đến, bỗng nhiên mở bừng mắt, đôi mắt đen liền thấy người duy nhất còn sống trong phòng.

      Vân Đại đứng bên cạnh, thấy bỗng nhiên nhìn về phía mình, cũng có chút kinh ngạc.

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển nhìn thoáng qua người nàng, ngay sau đó dời , đến cạnh ghế dựa ngồi xuống.

      Nhớ tới lời Thanh Phỉ , Vân Đại vội chuẩn bị tốt canh giải rượu bưng tới.

      Diệp Thanh Tuyển lời nào mà tiếp nhận, muốn đưa lên môi, bỗng nhiên dừng lại động tác, mới nhận ra người trước mắt là người nào, ánh mắt lần nữa dừng mặt Vân Đại.

      đem canh giải rượu đặt bàn, thấy Vân Đại ăn mặc thành như vậy, kéo kéo khóe môi.

      Vân Đại thu lại tầm mắt .

      Diệp Thanh Tuyển liền đứng dậy vào tịnh thất.

      Vân Đại nhìn bát canh giải rượu nóng hầm hập bàn, có chút do dự, liền nghe thấy có người gõ cửa.

      Vân Đại mở cửa, liền nhìn thấy Thanh Phỉ vẫn còn chưa ngủ.

      Thanh Phỉ hỏi nàng: “ Chủ tử chưa uống canh sao?”

      Vân Đại lắc lắc đầu.

      Sắc mặt Thanh Phỉ lập tức lạnh lùng : “ Thân mình chủ tử trước nay đều tốt, di nương cần phải khuyên nhủ người uống vào...”

      Vân Đại chần chờ : “ Nếu uống sao...”

      Thanh Phỉ : “ Di nương khuyên người nhiều hơn là được, nếu người uống, tất nhiên là do canh giải rượu ổn, di nương cần đem canh uống thử trước, người còn gì để .”

      Vân Đại cảm thấy gia đình giàu có phiền phức, đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

      Thanh Phỉ cho nàng ánh mắt tán dương, sau đó biến mất ngoài cửa.

      Vân Đại vào phòng, lát liền nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển từ tịnh thất ra, hướng bên trường kỉ ngồi xuống.

      Vân Đại vội đem canh giải rượu đưa qua cho , khuyên nhũ: “ Ngài buổi tối uống rượu, vẫn nên uống ít canh giải rượu này .”

      Diệp Thanh Tuyển nghi hoặc hỏi nàng: “ Ngươi sao khóc?”

      Vân Đại vẻ mặt hiểu.

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt nhìn nàng, nghĩ đến bộ dáng đáng thương của nàng bị khi dễ ngày ấy, chút hổ thẹn đều có.

      Chỉ là cảm thấy có chút mới mẻ, nàng càng trở nên thành .

      Đáy mắt xẹt qua tia tiếc nuối, cảm thấy bộ dạng phòng bị kia của nàng ngược lại đáng như lúc trước.

      “ Ta vốn tưởng rằng ngươi hận ta...” khóe môi mỉm cười, giờ có chút mệt mỏi, thu liễm bớt bén nhọn, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

      Dường như những hành động ở cùng nàng ngày ấy đều là bất đắc dĩ.

      “ Bây giờ ngài uống canh sao?”

      Vân Đại bưng canh giải rượu lâu rồi, có chút mỏi tay, nàng cố tình tiếp lời , chỉ là nhẫn nại hỏi lần nữa.

      Diệp Thanh Tuyển lại chớp chớp mắt : “ Ngươi vốn có chút ưu thế hơn so với người khác, hà tất gì phải nóng vội?”

      Vân Đại càng hiểu ý .

      Diệp Thanh Tuyển xoay người hướng đến bên giường đến, trong tay cầm quyển sách lên xem.

      Vân Đại thấy hề để ý đến mình, nhớ tới lời cường điệu của Thanh Phỉ, trong lòng cảm thấy mờ mịt.

      rốt cuộc vẫn muốn uống? Chẵng lẽ muốn nàng uống?

      Vân Đại rũ mắt nhìn chén nước đen như mực kua, nhịn được nhăn đôi mày thanh tú.

      “ Ngài quả thực uống?” Nàng lại nhịn được giọng hỏi lần nữa.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 6:

      Edit: Pana

      Diệp Thanh Tuyển tự nhiên lại để ý đến nàng.

      Vân Đại dám phiền , cũng quyết định lắm lời với , liền bưng canh ra ngoài.

      Nàng ngồi ở bàn tròn, đen chén canh kia đặt bàn.

      Nàng rũ mắt trầm tư lát, cũng biết nghĩ đến cái gì, lại quyết định từ bỏ khuyên uống, ngược lại chính mình chuẩn bị tốt tâm lý,đem bát canh kia ngụm uống hết cho xong việc.

      Lúc nàng mới uống được ngụm, bị bát canh này làm khổ đến mức muốn uống ngụm thứ hai.

      “ Ngươi làm cái gì?”

      Phía sau bỗng nhiên có thanh vang lên.

      Vân Đại theo bản năng quay đầu, đôi mắt hạnh liền mở to, mặt phồng to giống con ếch xanh, trong miệng đầy ngụm canh.

      Nàng vốn định ngụm uống hết, giờ muốn phun cũng được muốn nuốt cũng xong.

      Diệp Thanh Tuyển vươn ngón cái lau nước canh vươn khóe môi nàng, bên má nhàng nhéo cái.

      Vân Đại đem canh trong miệng phun hết ra ngoài, tức khắc dính hơn phân nửa nước canh lên tay áo .

      Vân Đại ngửa đầu nhìn , cũng cuối đầu nhìn nàng.

      gợi lên khóe môi, ngay sau đó tay đem chén canh đặt bàn kia hung hăng ném lên tường.

      Thanh chén sứ vỡ vào ban đêm đặc biệt chói tai, chỉ Vân Đại hoảng sợ, nha hoàn bên ngoài cũng hoảng sợ kém, vội vàng đẩy cửa vào phòng.

      Lúc này các nàng thấy chủ tử tay nhéo mặt di nương, tay còn lại dính đầy chất lỏng màu nâu của canh giải rượu, sắc mặt càng thêm sợ hãi.

      Gia tức giận, phải di nương làm dơ quần áo , nên muốn bóp chết di nương ?

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nha hoàn mới vào, ánh mắt lạnh lùng đảo qua các nàng, hỏi: “ Thanh Phỉ đâu?”

      Nha hoàn lập tức gọi Thanh Phỉ đến, lát Thanh Phỉ đến đây, nhìn thấy trong phòng hỗn độn.

      Diệp Thanh Tuyển buông Vân Đại ra, chỉ nước canh đọng lại mặt đất với Thanh Phỉ : “Đem nước mặt đất liếm sạch .”

      Thanh Phỉ sắc mặt cứng đờ “ Người cái gì?”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng ta cười nhạt, Thanh Phỉ xoay người muốn chạy, bên ngoài có hai gã mặc quần áo màu xanh lá đậm xuất , đem nàng trở về.

      Thanh Phỉ nghĩ tới Diệp Thanh Tuyển sớm có phòng bị, tức giận thở hổn hển.

      “ Người muốn làm sao?”

      Diệp Thanh Tuyển ngữ khí chậm rì rì hỏi lại nàng ta: “ Người muốn làm sao?”

      Thanh Phỉ nghiến răng, ánh mắt do dự nhìn Vân Đại: “ Người…. Người thích loại mông lớn lại thích nha đầu khô vắt như thế này khi nào mới có thể sinh hài tử?”

      Vân Đại hiểu ra làm sao, lại nghi hoặc, dáng người khô vắt?

      Ánh mắt nghi hoặc của nàng tựa như lấy lòng Diệp Thanh Tuyển, mày kiếm hơi hòa hoãn, cấp cho ám về ánh mắt, ám về liền nhặt mảnh sứ vỡ mặt đất, đem nước canh còn sót lại bên trong đổ vào miệng Thanh Phỉ.

      Thanh Phỉ bị ép nuốt vào,lại ngừng phun ra, phản phất vài giọt nước canh kia là độc dược.

      Ám vệ đem nàng ta kéo ra ngoài, liền nghe thấy tiếng mắng chửi của nàng ta: “ Diệp Thanh Tuyển ta nguyền rủa nương ngươi!”

      Diệp Thanh Tuyển nghe vậy, thanh ôn nhu đánh gãy động tác của ám vệ: “ Chờ chút.”

      Ám vệ dừng lại, Thanh Phỉ lúc này mới phản ứng chính mình sai gì đó, khuôn mặt khó coi đến cực điểm.

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển hơi lóe, khẽ cười: “ Đưa nàng ta đến trước mộ Lý thị, để cho nàng ta mắng….. tận hứng.”

      Bọn nha hoàn nghe được tên húy Lý thị tức khắc hoản sợ càng sâu, lập tức đem đầu càng cúi xuống thấp.

      Thanh Phỉ bị ám vệ lập tức kéo .

      Lý thị phải ai khác, chính là mẫu thân của Diệp Thanh Tuyển .

      Kỳ lạ chính là, Diệp Thanh Tuyển cực kỳ lạnh lùng khi nhắc đến mẫu thân Lý thị này.

      Trong phòng nha hoàn dám lên tiếng yên lặng thu thập đồ vật còn sót lại, Diệp Thanh Tuyển lần nữa đến tịnh thấy thay đổi áo lót, quay đầu nhìn thấy Vân Đại môi còn vươn ít canh ngồi đó, bị dọa cho choáng váng.

      Vân Đại nhận thấy tầm mắt , tâm trạng hòa hoãn, hỏi: “Nàng ta… chết sao?”

      Diệp Thanh Tuyển mặt chút ý cười cũng có, nhìn nàng, trong mắt lộ ra tia ấm áp u.

      Vân Đại nhìn muốn từ nhìn ra đáp án, khuôn mặt căng ra càng khẩn trương.

      Diệp Thanh Tuyển nóng lạnh đáp: “ Chết, vừa lúc thanh tĩnh.”

      Vân Đại ngây ngẩn cả người.

      Diệp Thanh Tuyển tùy tiện giá cầm cái bình đổ ra ít nước, ở trong lòng bàn tay chơi đùa.

      xoay người bỗng nhiên chút để ý : “ Mặt khác những nha hoàn đó là nghe lời nàng ta an bài, lý ra nên giết luôn mới đúng.”

      Vân Đại thấy bọn nha hoàn đều run bần bật mà rời khỏi phòng, bên trong nhất cũng mới bảy, tám tuổi. Nàng có chút đành lòng.

      giết bọn họ được ?”

      Nàng tự nhiên cảm thấy mình có mặt mũi lớn đến mức làm cho Diệp Thanh Tuyển đáp ứng, chỉ là muốn cầu xin thử, nàng cảm thấy tốt lắm làm bộ như gì.

      Diệp Thanh Tuyển lại sảng khoái : “ Có thể nha.”

      “A....”

      Vân Đại lại thất thần.

      nhìn nàng : “ Ngươi có biết vừa rồi Thanh Phỉ ngươi có dáng người khô vắt là có ý gì sao?”

      Vân Đại nhớ lại chút, chần chờ : “ Bởi vì.... ta mông ?” (ta chém)

      Diệp Thanh Tuyển phản phất bị đáp án này của nàng làm bật cười.

      “ Ngươi là cải thìa sao?”

      Vân Đại hé răng, cảm thấy mình phải cải thìa, cuộc sống này so cải thìa với mông to cái nào nhiều.

      “ Tiếp theo.”

      Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên đem bình sứ kia vứt cho nàng.

      Vân Đại kịp phản ứng, nhìn bình sứ lăn vỡ mặt đất.

      Diệp Thanh Tuyển sắc mặt có chút khó coi.

      “ Người, người quăng cho ta làm cái gì?”

      Diệp Thanh Tuyển cười như cười nhìn nàng: “Ngươi cho rằng ta vì cái gì xử trí Thanh Phỉ?”

      ra lời này biểu tình thực có ý vị sâu xa.

      Tựa như nghĩ đến cái gì, ngón tay nhéo nhéo vạt áo lập tức khẩn trương, mắt hạnh ngưng tụ ánh nước nhìn đối phương, thanh cũng mỏng rất nhiều, tựa dám : “ Vừa rồi... chén canh có độc sao?”

      “A......”

      Diệp Thanh Tuyển a tiếng, lạnh lùng cười.

      “ Ngươi ngốc sao, đoán được?”

      Vân Đại nghe xong lời này của , chỉ cảm thấy hai chân như muốn nhũng ra, đặt mông ngồi lại ghế.

      Nàng chỉ là thuận miệng hỏi a....

      Nàng nghĩ đến vừa rồi Thanh Phỉ chỉ uống vài giọt nhưng có bộ dáng đau đớn muốn chết, tim đập càng thêm lợi hại.

      Nàng.... nàng có nuốt xuống ?

      Nhưng miệng nàng tất cả đều là vị đắng, nàng cũng biết mình có nuốt hay .....

      Diệp Thanh Tuyển giọng : “ Biết mới vừa rồi nếu ta uống chén canh đó như thế nào sao?”

      Vân Đại lắc lắc đầu, trong lòng lại nghĩ, nếu uống, nàng cần uống, hơn nữa.... liền chết.

      Vân Đại thậm chí chần chờ nghĩ, chết rồi, đối với nàng mà .... Có thể hay là chuyện tốt đây?

      Diệp Thanh Tuyển cười : “ Nếu ta chết, ngươi bị hai người mặc quần áo xanh đậm kia kéo ra ngoài, ngũ mã phanh thây...”

      “ Cách-----“

      Vân Đại che miệng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn .

      Nàng bị dọa đến nất lên, Diệp Thanh Tuyển lại : “ Ngươi có biết, mới vừa rồi trong bình sứ kia đựng gì sao?”

      Vân Đại lắc lắc đầu, nhưng trực giác cho nàng biết, đáp án của nàng tuyệt đối muốn biết.

      Diệp Thanh Tuyển cười cười : “ Là giải dược nha.”

      Vân Đại nháy mắt cảm thất trước mắt tối sầm.

      Là giải dược...

      “ Kia......” trong mắt nàng hàm chứa lệ quang, thanh cũng run, “ Giải dược còn sao?”

      Diệp Thanh Tuyển lắc lắc đầu, trong giọng lại lộ ra tia ngưng trọng: “ Ta ngày thường bị ít người ám toán, bình dược này ta vốn thỉnh bốn vị danh y hợp lại chế thành, có thể giải trăm độc, dùng khi khẩn cấp, ta khó có lòng tốt giúp ngươi, ngươi lại...”

      muốn lại thôi, làm cho Vân Đại hổ thẹn đến tột đỉnh.

      Vân Đại rũ mắt nhìn đến bình sứ kia, bình sứ vỡ vụn nơi đó khô cằn dường như có dấu vết chất lỏng đọng lại, lại dường như cái gì đều có.

      Chẳng lẽ bở vì là giải dược khó có được nên dược phát huy tác dụng nhanh?

      Chính nàng muốn sống, sợ là liếm sàn nhà cũng vô dụng.

      Vân Đại càng khóc ra nước mắt, chưa bao giờ nghĩ mình chết ở nơi này.

      “ Ta... Ta nếu chết ở trong phòng người, xui xẻo ....”

      Nàng mới xong, liền thấy suy nghĩ của mình hỗn loạn lời nên đều ra.

      Kỳ trong lòng nàng nghĩ nếu có thể trước khi chết nàng muốn trở về nhà nhìn xem....

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng . “ Ngươi quả thực muốn sống?”

      Vân Đại chút do dự gật đầu.

      Nàng chút cũng muốn chết.

      Diệp Thanh Tuyển vươn tay về phía nàng.

      Vân Đại khó hiểu nhìn , lại nghe : “ Ta mới vừa cầm chút giải dược để chơi, nếu ngươi chỉ nuốt vài giọt, nhiêu đây chắc đủ cho ngươi dùng.”

      Vân Đại hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn , thấy ngón trỏ của quả thực có chút ướt.

      Muốn liếm ngón tay sao?

      Vân Đại từ trước đến nay ăn khoai lang, ăn trái cây ngon, ăn xong thấy ngón tay còn dính ít liếm hết, nhưng liếm ngón tay người khác cảm giác có chút kì quái...

      “ Nếu ngươi muốn sống...”

      Vân Đại nhìn ngón tay , tựa như quyết định việc trọng đại, trịnh trọng gật đầu.

      Diệp Thanh Tuyển vân vê chiếc nhẫn bạch ngọc, nhẫn nại mang theo ý cười, muốn dừng lại, đầu ngón tay bỗng nhiên nóng lên.

      Ấm áp mềm mại, cái lưỡi ở trong lòng bàn tay nhàng đảo qua, làm biểu tình mặt lập tức cứng lại.

      Vân Đại vốn có chút ngượng ngùng, lại giống như mèo , nhàng mà liếm ngụm, thấy bỗng nhiên thu tay lại.

      Nàng ngẩn đầu, nhìn thấy ánh mắt bỗng nhiên trở nên kỳ quái.

      Con ngươi sâu thẳm đen tối, xê dịch mà nhìn chăm chú vào cánh môi đỏ bừng của nàng.

      Vân Đại cho rằng ghét bỏ mình, ngập ngừng : “ Như vậy đủ rồi sao?”

      giật giật khóe môi: “ Đủ rồi.”

      Đêm khuya, Vân Đại ngủ ở gian ngoài, Diệp Thanh Tuyển vào tẩm phòng.

      Nếu bên trong kêu to tiếng, nàng phải tùy thời vào hầu hạ.

      Buổi tối náo loạn hồi, lại bị kinh hách, Vân Đại vốn rất mệt, rất muốn nhanh chìm vào giấc ngủ.

      Nhưng nàng càng muốn ngủ càng thanh tỉnh.

      Lúc này là buổi tối còn nóng bức như ban ngày, Vân Đại dựa vào cửa sổ ngủ, gió lạnh thổi vào khe cửa, thậm chí có chút lạnh.

      Vân Đại nhắm hai mắt, lại thấy bản thân có cảm giác kỳ quái.

      Vân Đại nghĩ, nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ trúng độc, nếu trúng chắc giờ độc cũng phát tác rồi.

      Nàng lại tưởng tượng, nếu trong mộng chết , cũng quá mức đau đớn.

      Nhưng nàng nghĩ hồi lâu, cũng thể vào giấc ngủ.

      người đau, lại có cảm giác thể được.

      Vân Đại ý thức có chút mơ hồ, nàng để chân trần đến bên giường của Diệp Thanh Tuyển, muốn đem người đẩy tỉnh.

      “ Ta nghĩ ta sắp chết, người... người có thể hay giúp ta?” Vân Đại khổ sở, nuốt “ Giải dược” của đều có tác dụng, vậy nàng chỉ có thể chết thể nghi ngờ.

      Diệp Thanh Tuyển từ giường ngồi dậy, ánh mắt thanh tỉnh.

      Thanh Phỉ vì đạt dược mục đích, quả thực hạ dược tính mạnh nhất.

      sợ di nương này muốn chút, vì dược tính này phát huy tác dụng.

      nhướng mày, suy tư lát : “Trừ bỏ ta, trong phủ này ngươi còn thích ai ?”

      Nếu nàng có người nàng thích, cũng cũng phải thể thành toàn cho nàng, thuận tiện cũng có người giúp nàng giải dược.

      Vân Đại lúc này chỉ nghĩ cố ý trêu chọc nàng, sợ nàng ra người khác, lại bắt được nhược điểm.

      Nàng nhéo nhéo góc áo của , trong thanh lộ ra chút cổ quái, chút đáng thương cùng thoải mái: “ Thiếp... thiếp vốn có thích ai, nếu có chút cảm giác với ai, cũng chỉ có cảm giác với chàng...”

      “ Chàng giúp ta ....”

      Cũng biết có phải hay sắp chết đến nơi, hai tay của nàng đánh bạo leo lên cánh tay , có chút ý vị làm nũng, nhàng cầm tay áo .

      Khuôn mặt Diệp Thanh Tuyển trong bóng đêm, làm người khác thấy biểu tình của .

      “ Ta thể giúp nàng...” Lời ra có cảm giác ra ý vị gì.

      Vân Đại ngẩn người, hỏi: “ Quả thực được sao?”

      Diệp Thanh Tuyển .

      phải được, chính là.... Bây giờ còn chưa được.

      “Nàng muốn ta ..... Giúp nàng như thế nào?” thanh có chút quái dị đến cũng dễ dàng nhận ra.

      Vân Đại thấy mình năn nỉ nửa ngày, rốt cuộc cũng đồng ý, lập tức như thấy được ánh mặt trời, thấp giọng : “ Mong chàng cho người suốt đêm mang thiếp về Hạnh thôn , thiếp... thiếp muốn gặp người nhà lần cuối.....”

      Nàng như yên tâm, lại cần thận hỏi lại: “ Chàng xem có được ?”

      Diệp Thanh Tuyển rốt cuộc giương mắt nhìn về phía nàng, sâu trong con ngươi là ánh mắt phức tạp.

      Vân Đại cõi lòng đầy mong chờ, chờ câu trả lời của , lại thấy hồi lâu cũng có lên tiếng.

      “ Ân? Chàng nghe thấy sao?”

      Diệp Thanh Tuyển đẩy nàng ra khỏi cánh tay mình, : “ nghe thấy.”

      “A....”

      ra ngoài.”

      Đối phương hạ lệnh trục khách.

      Vân Đại cách nào nhờ , đành phải nước mắt lưng tròng mà quay trở về.

      Nàng mặt nằm xuống, mặt lại cảm nhận được thân thể ấm áp của mình dần lạnh xuống.

      Nàng thầm nghĩ quả thực là muốn chết.

      Nàng lại tự an ủi bản thân, nếu chết liền chết ở đây , quay đầu hồn phách có thể về nhà, lưu lại thi thể hôi thối nơi này cho cũng tốt.....

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 7:

      Edit: Pana

      Sáng sớm hôm sau, Vân Đại tỉnh lại. phát giác mình vẫn êm đẹp.

      Nàng nhìn thấy bọn nha hoàn ra ra vào vào, thấy trong phòng ngủ có người khác, giường đệm được nha hoàn thu xếp chỉnh tề.

      Vân Đại trở lại bên cạnh giường, thấy đầu giường đặt bộ xiêm y, nàng cảm thấy việc này thập phần vi diệu.

      Ban đầu nàng ở Trĩ Thủy Uyển miễn cưỡng còn được xem là tiểu chủ nhân, tại nàng ngây ngốc ở đây hầu hạ Diệp Thanh Tuyển, rồi lại bị người khác gọi là di nương, có cảm giác bất an.

      Bên ngoài có chút tiếng vang, Vân Đại thò đầu ra xem, liền nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển ở trong sân luyện kiếm.

      Vân Đại vốn là người thích dậy sớm, chỉ là nghĩ tới còn dậy sớm hơn nàng.

      Tư thế mây trôi nước chảy của , chiêu thức sắc bén kia, người như nàng thể nào thưởng thức hết được, chỉ là lần đầu tiên thấy những chiêu thức này, trong lòng nàng loại cảm giác sợ hãi.

      Lúc trước trong thôn cũng có người bị giết, nhưng bất quá hung khí hơn phân nửa đều là đất cứng cục đá, còn tiện tay là cái cuốc, còn vô dụng hơn nữa là dao phay.

      đến mức dùng tới kiếm, Vân Đại trước kia mơ hồ nghe tú tài đọc thơ về nó.

      Tóm lại thứ này mà lấy ra xắt rau dưa chẳng ra làm sao cả, chỉ có lúc giết người mới sử dụng nó.

      Vân Đại trong lòng sợ hãi, ngược lại lại nhìn những chiêu thức kia chằm chằm rời mắt.

      Trường kiếm sắc bén, tư thế uyển chuyển mềm mại lại lộ ra sát khí, nàng hình dung ra, lại cảm thấy mỹ cảnh trước mắt giống như nữ tử luyện múa có chút giống nhau.

      Vân Đại thấy thu hồi chiêu thức liền lùi đầu về, thứ này dù đẹp nhưng nó lại dùng để giết người.

      rốt cục cũng là chủ của Diệp phủ này, cũng phải mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng, luyện kiếm xong rồi, thay đổi thân y phục khác liền ra cửa, cũng có thời gian làm khó tiểu nương như Vân Đại.

      Trong phòng thiếu Diệp Thanh Tuyển, Vân Đại ngược lại có cảm giác bó tay bó chân.

      Đợi đến giữa trưa, Thanh Phỉ từ bên ngoài trờ về, chỉ là người dị thường chật vật.

      Vân Đại lúc nhìn thấy nàng ta, chỉ thấy nàng ta chân lê giày, chân còn lại , mặt cũng là mảng xanh tím, tóc loạn lên như ổ gà.

      Chung quanh thiếu những ánh mắt khác thường của những nha hoàn khác nhìn nàng ta, nhưng Thanh Phỉ tựa như quá quen đến điều đó, nên cũng lười để ý.

      Chỉ là lúc đến trước mắt Vân Đại chân hơi nhúng trực tiếp ngã người Vân Đại.

      Vân Đại cũng ngượng ngùng thể làm bộ thấy nàng ta, đem nàng ta đỡ lên.

      Thanh Phỉ vỗ lên mặt, xua khí lạnh, được Vân Đại đỡ ngồi xuống.

      “Hừ, ngày hôm qua bằng đem ta đưa đến mộ cha …..” Nàng ta ngồi xuống, mông tựa hồ bị ngã, đau đến nhe răng trợn mắt thầm.

      Vân Đại thầm đánh giá nàng ta, kỳ lạ là nàng ta vẫn còn sống.

      Đêm qua Vân Đại cho rằng mình chết, cho nên cảm xúc có chút kích động.

      Nhưng buổi sáng tỉnh lại, Vân Đại thấy mình chưa chết chuyện này cũng hoàn toàn ngoài ý muốn, chỉ nghĩ mình uống được “ Giải dược” nên mới qua cơn nguy hiểm.

      Nhưng Thanh Phỉ chẵng lẽ cũng có giải dược?

      Hơn nữa nàng ta sao còn dám trở về, hạ độc Diệp Thanh Tuyển, sợ muốn giết nàng ta sao?

      Thanh Phỉ : “ Di nương lấy biểu tình này nhìn nô tỳ là sao, có phải hay ở trước mặt Gia gì đó?”

      Vân Đại lắc lắc đầu.

      Thanh Phỉ tin : “ Di nương tốt nhất cần tin Gia, Gia hành từ trước đến nay quái đản, nô tỳ hôm qua hành có chút xúc động, chỉ là di nương hầu hạ Gia đó cũng là bổn phận, nên để ý ?”

      Vân Đại có chút mờ mịt.

      Hạ độc Diệp Thanh Tuyển chỉ là hành có chút xúc động thôi sao?

      Thanh Phỉ cùng nàng chuyện liền thấy vẻ mặt đó của nàng, sắc mặt có chút khác thường, liền biết nàng bị Diệp Thanh Tuyển tẩy não.

      Nàng ta thở dài, ngữ khí hòa hoãn xuống, : “ Di nương cho rằng ta là người xấu sao?”

      Vân Đại biết phải đáp như thế nào, chỉ hỏi lại nàng ta: “ Ngươi hôm qua uống cái kia…. có việc gì sao?”

      Thanh Phỉ quét mắt liếc nàng cái, : “ Cũng phải độc dược, chỉ là xuân dược mà thôi, người cho rằng ta có thể có chuyện gì.”

      Vân Đại ngẩn người “ phải độc dược?”

      Thanh Phỉ thấy biểu tình kinh ngạc của nàng bèn hỏi “ Di nương biết?”

      Vân Đại còn chưa kịp mở miệng liền thấy nàng ta bỗng nhiên lấy tay vỗ đầu gối cười to.

      “ Diệp Thanh Tuyển đầu óc xấu, lừa người đó là độc dược…. sao làm con hát !”

      Nàng ta cười nhạo xong quay đầu thấy Vân Đại có chút sợ hãi nhìn mình, ánh mắt giống như nhìn người bị thần kinh, khỏi thu liễm vài phần.

      Thanh Phỉ hỏi nàng “ Biết nô tỳ người bị thương là xảy ra chuyện gì sao?”

      Vân Đại nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi sưng của nàng ta, thầm nghĩ biết người nàng ta còn chỗ nào bị thương nữa , nhưng mặt đúng là bị thương ít.

      Thanh Phỉ : “Đêm qua nô tỳ có nhấp vài giọt xuân dược, lúc sau bị ám vệ đưa ra ngoài, dược tính liền phát tác, dược này là nô tỳ lựa chọn rất kĩ nên lúc phát tác làm người ta mất lý trí, nô tỳ vì giải dược, tưởng cường… Ách, nghĩ thỉnh hai vị ám vệ giúp chút, nhưng bọn họ có chết cũng từ, đánh với nô tỳ trận, nô tỳ đánh lại bọn họ, rốt cuộc còn để bọn họ trốn thoát….”

      “A…..”

      Ánh mắt Vân Đại càng thêm mờ mịt.

      biết vì sao, thời điểm nàng nghe nàng ta chuyện, cũng có cảm giác vô lực giống như chuyện cùng Diệp Thanh Tuyển.

      “ Hôm qua ngươi.... có phải hay cũng uống giải dược kia?” Thanh Phỉ xong việc của chính mình, ngược lại nghe Vân Đại hỏi.

      Vân Đại chần chờ : “ Ta tin lời ngươi , Gia có uống canh kia, ta vốn tính tự mình uống cho xong, lại bị chính gọi lại...”

      Nàng cũng ngượng ngùng khi chuyện nàng phồng miệng như con ếch xanh sau đó phun hết canh ra ngoài còn dính lên áo của Diệp Thanh Tuyển.

      Thanh Phỉ hiểu : “ Chắc là có uống.”

      Vân Đại thẳng lưng, nhàng mà “Ân” tiếng.

      “ Nhưng Gia độc dược người liền tin? Di nương cho rằng Diệp phủ là nơi nào, nô tỳ hạ độc Gia mà còn có thể làm đại nha hoàn quản việc bên cạnh Gia?

      Di nương cũng quá coi thường Gia, chỉ sợ nô nỳ có chết ngàn lần cũng dám làm hại Gia....”

      Vân Đại cúi đầu hé răng.

      Nàng rất có thể lại bị người ta lừa, hôm qua đầu tiên là bị Thanh Phỉ lừa, sau lại bị Diệp Thanh Tuyển lừa.

      Chỉ là nàng nghĩ đến việc làm xấu hổ kia, vẫn nâng mắt lên, lấy hết can đảm hỏi: “ Kia..., xuân dược có giải dược sao?”

      Có lẽ.... có lẽ hôm qua lừa nàng đó là độc dược, nhưng việc giải dược chưa chắc là lừa nàng?

      Rốt cuộc êm đẹp lừa nàng làm gì?

      Thanh Phỉ vỗ vỗ vai nàng, cũng thể những việc xảy ra của nam nữ cho tiểu nương này biết.

      Mấy ngày trước có nha hoàn với nàng ta, di nương là người chân , nên nàng ta cũng có thể lý giải đôi chút.

      “ Tuy rằng nô tỳ tốt khi cho di nương biết trước, nhưng nô tỳ có thể khẳn định với người, xuân dược đó có giải dược.” Thanh Phỉ nghĩ nghĩ lại :” Nô tỳ với người chút cái gì gọi là xuân dược.”

      Sắc mặt Vân Đại bỗng nhiên trướng lên: “ Ta biết xuân dược là cài gì.”

      Lúc này Thanh Phỉ ngây ngẩn cả người.

      Nàng ta nhiều như vậy, ra người ta sớm biết.

      “ Là cái gì?” Thanh Phỉ hỏi nàng.

      Vân Đại hé răng.

      Thanh Phỉ đồng tình mà nhìn Vân Đại, đối với nàng : “ Về sau rời khỏi Gia, có nam nhân khác, người biết.”

      Nàng ta xong liền vào trong.

      Thanh Phỉ nghĩ đến kế hoạch của mình lần nữa lại thất bại, thở dài, tiếp tục xoa xoa mặt.

      Trong phòng Vân Đại ngũ vị tạp trần.

      Nàng vào trong, tiểu nha hoàn thấy nàng liếc mắt nhìn nhiều hơn cái, nàng cảm thấy ánh mắt khác thường của bọn họ nhìn nàng.

      Vân Đại càng thấy thẹn thùng thôi.

      Nàng đương nhiên biết xuân dược là cái gì.

      Nàng chỉ biết, nàng từng thấy qua.

      Vân Đại lúc còn ở Hạnh thôn, trong thôn súc vật được xem là bảo bối của các gia đình, ví dụ như con lừa nhà thím Vương, nếu lừa đực và lừa cái phối hợp, sinh được lừa con, thím Vương lấy được lừa con bán để kiếm thêm tiền.

      Lúc đó thím Vương biết ở nơi nào tìm được “ Xuân dược” cho lừa nhà mình ăn.

      Sau đó thẩm thẩm của nàng cũng thường xuyên cho gà nhà mình ăn để gà mái đẻ nhiều trứng hơn chút, có năm gà mái ấp ra đàn gà con, thẩm cao hứng mà với Vân Đại, năm nay cho gà ăn xuân dược là đúng, đẻ ít trứng có thể đem đổi để lấy tiền.....

      Vân Đại càng nghĩ càng rầu rĩ vui.

      Đến chiều Diệp Thanh Tuyển ở bên ngoài trở về, liền nhìn thấy Vân Đại như cây cải thìa héo.

      rót cho ta chén trà.” Diệp Thanh Tuyển với nàng.

      Vân Đại rót trà, bưng tới cho , bộ dáng thành thành thực thực.

      Diệp Thanh Tuyển nhấp ngụm trà lạnh, nhìn thấy sắc mặt nàng : “ Chẵng lẽ độc dược hôm qua còn chưa được giải sạch ?”

      Vân Đại xốc xốc mi mắt, thấp giọng : “ Thiếp gặp được Thanh Phỉ...”

      Diệp Thanh Tuyển đem cái ly đưa cho nàng: “ Nàng ta với nàng hôm qua chén canh kia phải là độc dược đúng ?”

      Vân Đại ngước mắt nhìn .

      cười : “ Cái kia đúng là phải độc dược.”

      “ Kia.... Đêm qua chất lỏng tay chàng là gì?” Vân Đại thấy trực tiếp thừa nhận cũng kinh ngạc, chỉ thấp giọng .

      Diệp Thanh Tuyển thực hiển nhiên có nửa điểm hổ thẹn : “ Là nước trà.”

      Vân Đại sau khi nghe xong, lại rũ mắt, lời đem chén trà lấy , cũng có lộ nửa điểm oán trách .

      Diệp Thanh Tuyển cảm thấy nàng có tức giận, nàng đời trước tất nhiên đem nha hoàn làm cái túi mà trút giận lên.

      Buổi chiều trong phủ bỗng nhiên bận rộn hẳn lên.

      Thanh Phỉ đổi qua xiêm y sạch , vẫn là dáng vẻ đại nha hoàn tận tâm tận lực, bố trí công việc buổi tối.

      Vân Đại thấy các nàng đều bận rộn, hỏi nha hoàn mới biết được buổi tối Diệp Thanh Tuyển muốn mở tiệc chiêu đãi khách.

      Vân Đại thầm nghĩ nàng nên ra hơn, nghĩ tới buổi tối Diệp Thanh Tuyển lại muốn mang nàng theo.

      “ Nàng là sủng thiếp của ta, đương nhiên ta muốn mang nàng theo nếu thực mất mặt.” Diệp Thanh Tuyển thanh hòa hoãn .

      Vân Đại tình nguyện, nhưng vẫn là dáng vẻ nhanh chậm, lúc này Diệp Thanh Tuyển cuối cùng cũng thăm dò rãng tính tình của nàng.

      Nguyên lai là con cừu.

      Nàng tức giận cùng ngươi chuyện.

      thở dài, nghĩ lừa nàng như vậy nàng tức giận rồi làm ra ít chuyện gì đó, nhưng Vân Đại lại khác với các nàng, đúng là động vật ăn cỏ, chủ tử trêu chọc nó như thế nào, nó cũng làm ra việc phản kích với chủ tử.

      Diệp Thanh Tuyển khó có loại xúc động muốn sờ sờ đầu con cừu .

      Nhưng hiển nhiên biết, còn chân chính chưa chọc đến giới hạn của con cừu đâu.

      Chờ tới lúc con cừu con tức giận, phát , nàng rời chút cũng do dự.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 8:

      Edit: Pana

      Buổi tối gia chủ mở tiệc chiêu đãi mấy người bạn tốt đến từ Mộ Châu.

      là bạn tốt, hơn phân nữa cũng là bạn rượu.

      Vân Đại thay xong kiện váy la mây tía, càng tôn lên làn da trắng nõn của nàng.

      đến cũng kỳ quái, nàng là thôn nữ, nhưng cùng thôn nữ quá giống nhau.

      Da nàng phơi nắng như thế nào cũng đen, thẩm thẩm nàng , có thể nàng được di truyền từ mẫu thân nàng, trời sinh mệnh phú quý, khi đó thẩm thầm nàng còn cao hứng nắm tay nàng dặn dò, ngày nào nàng leo lên cành cao, nhớ đừng quên thẩm.

      Nàng có vài phần nhớ đến người nhà, bỗng nhiên có thanh ôn nhu ở phía sau nàng vang lên.

      “Vị nương này…”

      Vân Đại nâng mắt, quay đầu liền thấy khuôn mặt mi thanh mục tú, mang nét xuân xanh của nam tử.

      Nam tử mặc thân áo gấm thiển sắc, đầu đội ngọc quan, nhìn thấy khuôn mặt Vân Đại có chút kinh ngạc.

      tự nhiên phải kinh diễm vì “mỹ mạo” của Vân Đại.

      nhận ra mình nhận sai người, đối phương hiển nhiên cũng phải là nha hoàn.

      “Minh công tử, thỉnh bên này.”

      hơi hơi mỉm cười với nàng, sau đó liền vào trong.

      Vân Đại vẫn đứng đó sửng sốt hồi lâu.

      mới vừa rồi chỉ đứng trước mặt nàng chưa tới hai thước, nàng lại có phải là người đó .

      Vân Đại nhìn chằm chằm bóng dáng xa, bỗng nhiên sâu trong kí ức liên tưởng đến người.

      nha hoàn ngang qua, Vân Đại gọi lại, chỉ vào người thân ảnh người nọ giọng hỏi: “ Ngươi biết người nọ là ai sao?”

      Nha hoàn lập tức vẻ mặt bát quái : “ Mộ Châu đệ nhất mỹ nam tử nha, di nương nghe đến sao?”

      Nghe đáp của nha hoàn, trong lòng Vân Đại bỗng dưng bị người khác ném hòn đá vào trong mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên từng vòng gợn sóng.

      Mộ Châu đệ nhất mỹ nam tử a….

      Gia đình thương hộ nào giàu có, gia đình nào quyền thế nhất, Vân Đại tất nhiên biết.

      Nhưng Mộ Châu đệ nhất mỹ nam danh xưng Minh công tử là người trong mộng của biết bao thiếu nữ Mộ Châu, mỗi lần ra ngoài dạo phố, tất nhiên có vô số khăn tay của các nương ái mộ ném lên người .

      Lúc đó Vân Đại còn trộm ném khăn tay của mình lên người .

      Giống như sao bầu trời, biết chiếm được, nhưng trong lòng nhịn được mà nhớ thương .

      Vị Minh công tử kia trong lòng các nương ở Mộ Châu chính là có địa vị như vậy.

      Dựa theo A Hương người cùng thôn với Vân Đại, nếu có thể gả cho Minh công tử, có làm tiểu thiếp thứ mười tám cho cũng can tâm tình nguyện, Vân Đại tuy lên tiếng, nhưng trong lòng lại thầm tán đồng với A Hương.

      Sau này nàng thích tú tài ca ca hay tiên sinh dạy học cũng là do ảnh hưởng của Minh công tử, càng thêm vui mừng vì đó là nam tử ôn tồn lễ độ.

      Thanh Phỉ từ bên trong ra, thấy Vân Đại vẫn còn đứng ở cửa, liền thúc giục nàng nhanh vào trong.

      tia tình nguyện lúc đầu hầu như biến mất còn, trong lòng nàng hốt hoảng thấy có chút chân .

      Đến trước cửa, Vân Đại cẩn thận xoa xoa nếp gấp đầu vạt áo, lúc này mới vào bên trong.

      Trong phòng khách khứa đến đầy đủ, Vân Đại đến bên người Diệp Thanh Tuyển học theo cách của nha hoàn, hầu hạ, rót rượu cho , thấy Diệp Thanh Tuyển vẫn chưa để ý đến nàng, nàng liền nhàng thở ra, cam chịu ngây ngốc ở chỗ này.

      Vân Đại rũ mắt lặng lẽ đánh giá, liền thấy Minh công tử ngồi phía bên phải, bên người là nha hoàn bất quá mới mười mấy tuổi hầu hạ , khuôn mặt e thẹn đỏ hồng của nương gia, nghiễm nhiên là ái mộ .

      Minh Hòe Tự ngước mắt, thoáng nhìn nử tử thân váy tím nhạt ngồi bên cạnh Diệp Thanh Tuyển, tức khắc liền biết thân phận của nàng, thấy ánh mắt tò mò của nàng nhìn , liền khách khí mỉm cười nhìn lại nàng.

      Tối nay, đây là lần thứ hai cười với nàng, vô tư biết như vậy làm lòng nàng lăn tăn gợn sóng.

      Vân Đại suy nghĩ miên man, Diệp Thanh Tuyển lại vươn tay trước mặt nàng gõ hai cái, Vân Đại xoay đầu lại, mới phát giác cái ly trống .

      Nàng vội rót đầy ly rượu cho Diệp Thanh Tuyển, thấy Diệp Thanh Tuyển cùng người khác bình phẩm rượu, để ý đến nàng.

      Bữa tiệc quá nửa, rượu cùng thức ăn bàn vơi ít.

      Lúc trước ra vẻ chính nhân quân tử bây giờ dần dần trở nên lôi thôi ít.

      Minh Hòe Tự vẫn ưu nhã thong dong, dáng ngồi thảnh thơi như cũ.

      Vân Đại thấy khóe mắt ửng đỏ, biết là cũng uống ít, chắc là say lắm rồi....

      “ Rót rượu.”

      Diệp Thanh Tuyển gõ hai cái bàn, tay cầm ly rượu, nghiêng mắt đánh giá nàng.

      Mặt Vân Đại bỗng nhiên đỏ lên, vội cầm bầu rượu lên.

      uống mười ly, hết tám ly nhắc nàng rót rượu, chút cũng làm khó nàng, có thể thấy được đôi khi cũng cực tốt với nàng.

      Lúc này có người thấy Vân Đại cụp mi rũ mắt ngoan ngoãn rót rượu cho , liền cười cùng Diệp Thanh Tuyển : “ Lần trước người được sủng ái, đàn khúc làm say lòng người đại danh đỉnh đỉnh là Tô Ngọc Nương, huynh đâu cũng mang nàng ta theo, lúc này mới bao lâu, bên cạnh huynh là mỹ nhân khác, biết nàng có bản lĩnh gì?”

      Ai cũng biết trong phủ Diệp Thanh Tuyển cất dấu rất nhiều mỹ nhân tài nghệ khác nhau, làm người ta hâm mộ thôi.

      Thậm chí có số người muốn làm quen với , có quan hệ tốt với cũng vì muốn nguyện ý nhường mỹ thiếp của mình để thu vào phủ họ.

      Vân Đại thấy có người bỗng nhiên nhắc đến mình, có chút vô thố mà nhìn Diệp Thanh Tuyển.

      Diệp Thanh Tuyển cũng thèm liếc mắt nhìn nàng, chỉ cùng người kia : “ Nàng có bản lĩnh gì, chính huynh hỏi nàng phải được rồi sao?”

      Người nọ : “ Hay là tiểu mỹ nhân am hiểu thi phú, bằng trước mặt mọi người làm bài thơ trợ hứng cho mọi người nhâm nhi ly rượu, như thế nào?”

      Vân Đại tự nhiên làm được.

      Bọn họ mỗi người đều nhìn nàng, càng làm nàng quẫn bách, lại nghe thấy Minh Hòe Tự : “ Luận làm thơ, ai dám so với Cảnh Dương huynh, có rượu có đồ ăn ngon, sao tới làm ly?”

      Người nọ bất đắc dĩ cười : “ Huynh lại quá khen, có làm thơ hay cũng được các nương ở Mộ Châu ái mộ như đệ nhất mỹ nam tử.”

      Minh Hòe Tự cười mà , chỉ là để tại chuyển tới nơi khác, áp lực toàn thân Vân Đại lập tức buông xuống.

      Với bọn họ mà , nhắc tới Vân Đại chỉ là làm cho bữa tiệc thêm phần lạc thú, giờ có chuyện thú vị hơn, tự nhiên làm khó tiểu thiếp như nàng.

      Vân Đại thấy bọn họ tìm được niềm vui khác, nhàng thở ra, liền thả lỏng nghe bọn họ làm thơ đối ẩm.

      Nhưng nàng nghe còn tốt, nghe xong nàng càng hiểu, nhạt nhẽo đến mức nàng đánh ngáp vài cái.

      Tất nhiên trước mặt nhiều người nàng phải biết ngượng mà lại ngáp, chỉ là khó tránh khỏi có chút thất thần,

      Thằng đến khi Diệp Thanh Tuyển lại duỗi tay gõ lên bàn trước mặt nàng, Vân Đại phản xạ có điều kiện lấy bầu rượu rót rượu cho , lại đem ly rượu rót quá tay.

      Rượu đổ ra mặt bàn rồi chảy xuống ướt cả vát áo của Diệp Thanh Tuyển, mặt lại đổi sắc, Vân Đại xấu hổ muốn hỏng luôn rồi.

      “ Mỹ nhân, nàng tối nay sao biểu diễn sở trường nào đặc biệt, cho ta cùng mọi người mở rộng tầm mắt?”

      chuyện vẫn là người lúc nãy, biết như thế nào còn chưa từ bỏ ý định cứ đem đề tài này quay lại đầu nàng.

      Vân Đại nếu lảng tránh nữa quá nể mặt, ngập ngừng : “ Tỳ thiếp có sở trường gì đặc biệt....”

      Người nọ vốn là công tử có thân phận cao hơn trong đám người ngồi đây, với thân phận của Vân Đại, mời nhiều lần như vậy, nàng nên dùng tất cả thủ đoạn của mình thể trước mặt Diệp Thanh Tuyển mới đúng.

      tất nhiên tin nữ tử bên cạnh Diệp Thanh Tuyển là người có tài năng gì, chỉ nghĩ Vân Đại đúng là nể mặt , phát tác cùng tiểu thiếp của người khác tốt, nghĩ cách tìm bậc thang để leo xuống.

      ngờ mỹ nhân lại nể mặt như vậy, nên phạt.”

      Những người khác cũng muốn xem cảnh dáng vẻ mỹ nhân ngượng ngùng quẫn bách, nên cũng sôi nổi phụ họa theo.

      Người nọ : “ Liền phạt nàng hôn Gia nàng cái.”

      Người khác nghe vậy lập tức có chút thất vọng.

      Vân Đại chưa từng trải qua việc này, nghe xong cầu của có chút biết làm sao.

      Nhìn thấy phản ứng tình nguyện của Vân Đại, bọn họ có chút hưng phấn mà thúc giục: “ Mỹ nhân nhanh lên chút, hôn xong chúng ta còn muốn chơi trò khác, nàng chớ làm cho mọi người mất hứng.”

      Vân Đại nghe người nọ theo bản năng nhìn về phía Minh công tử.

      Minh Hòe Tự đảo qua, ánh mắt nhàn nhạt, thấy nàng nhìn về phía mình, liền cười nhạt : “Đây là chuyện thường trong các bữa tiệc, mỹ nhân cần ngượng ngùng.”

      Vân Đại ban đầu còn có chút ngượng ngùng, nghe xong lời lập tức xấu hổ đến lỗ tai đều nóng lên.

      Nàng chưa từng nghĩ ngày giống như những người khác gọi nàng là mỹ nhân...

      Vân Đại xoay đầu , lại nhìn thấy ánh mắt lười biếng của Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng, tựa hồ nhìn thấy hành động vừa rồi của nàng nhưng rồi tựa hồ cái gì cũng chưa phát .

      Vân Đại thấp giọng hỏi: “ Kia.... thiếp phải hôn sao?”

      Trong mắt Diệp Thanh Tuyển phản phất giống như lộ ra tia hài hước: “ Nàng muốn hôn hôn chuẩn chút, cũng thể giống như lần trước....” làm chuyện ngu xuẩn lấy cái mũi đâm vào mặt .

      Vân Đại càng mất tự nhiên khi nghe đề cập đến chuyện lần đó.

      quả nhiên biết lần trước mình muốn hôn ....

      Chỉ là muốn nàng hôn chuẩn chút.... Vân Đại bỗng nhiên cảm thấy khó xử.

      “ Nếu như.... hôn chuẩn?” nàng xấu hổ hỏi.

      Diệp Thanh Tuyển lười nhác mà quét mắt liếc nàng cái: “ Vậy hôn tiếp lần nữa.”

      Nếu những người kia cũng nhau chuẩn, sợ nàng hôn mười cái cũng chịu bảo nàng ngừng.

      Vân Đại chậm chạp hôn, công tử nhẫn nại được bưng ly rượu về phía nàng : “ Mỹ nhân nhanh chút hôn xong, ta liền đem ly rượu này uống cạn!”

      Mặt Vân Đại đỏ lên, trong tiếng thúc giục của bọn họ, chập chạp nghiên người, sau đó.... Nghĩ tới cầu của Diệp Thanh Tuyển, sợ hôn đúng lại muốn làm lại lần nữa.

      Chỉ là nàng hôn xong, trong phòng bỗng nhiên lặng , bao gồm người ồn ào giơ chén rượu đòi uống cạn kia.

      Đột nhiên an tĩnh cực kỳ, khắc trước còn ồn ào, ngay sau đó lại im lặng đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

      Vân Đại thấy có người kinh ngạc, có người cố nén cười, càng thêm biết vừa rồi mình làm sai cái gì.

      Nàng lại nhìn về phía Diệp Thanh Tuyển, Diệp Thanh Tuyển ban đầu còn có biểu tình gì, khuôn mặt bống nhiên trở nên kỳ quái.

      Vân Đại ngốc.

      Diệp Thanh Tuyển chậm rãi cười, dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng :

      “.... Bọn họ kêu nàng hôn má ta, chứ phải hôn môi.”

      Đó là mới vừa rồi Minh Hòe Tự có , mỹ nhân hiến hôn trong các bữa tiệc là chuyện thường, hôn má là chuyện thường đối với cơ thiếp cũng tính là chuyện quá hoang đường.

      Nếu là hôn môi ý nghĩa liền giống nhau a.

      Vân Đại sửng sốt, lúc lâu sau choàng tỉnh, mới lý giải được lời của của Diệp Thanh Tuyển “ chuẩn chút” của nàng cùng “ chuẩn chút” của căn bản cùng ý nghĩa.

      Trong đầu nàng trống rỗng, tiếp đó liền nháy mắt “A” tiếng bưng kín miệng chạy nhanh ra khỏi phòng.

      Trong phòng ồn ào vang lên những tiếng cười, đầu là người cầm ly rượu ban nãy vì Vân Đại hoàn thành hình phạt hiệu quả vượt xa cầu của , tự nhiên cũng phải uống chỉ ly.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 9:

      Edit: Pana

      Đêm dài, là lúc yến hội dần tan.

      Bốn bề yên tĩnh, những ánh nến cũng đần yếu .

      Vân Đại tìm chỗ trong đình hóng gió, gió thổi lạnh hồi, che lại khuôn mặt nóng bỏng, trái tim bang bang nhảy trong ngực của nàng.

      là mất mặt.

      Nếu nàng xấu hổ là giả.

      Nàng chỉ ném mặt mũi của Diệp gia trước mặt những vị khách quý, còn đem mặt mũi của mình bêu xấu trước mặt người nàng ngưỡng mộ.

      Vân Đại chán nản hai tay chống má, thấy đêm càng khuya, biết được hạ nhân cũng nghỉ ngơi, lúc này nàng trở về cũng đến mức bị người ta để ý.

      Nàng kéo thân mình, lê chân chậm rì rì trở về, mới vào đình viện, liền nhìn thấy thân ảnh của nam nhân nằm tựa bàn đá ngủ.

      Vân Đại tránh phía sau cây cột liếc mắt nhìn cái, phát giác người nọ là Diệp Thanh Tuyển uống say.

      Lúc này gặp , liền khó trách nghĩ đến việc đáng giận vừa rồi, trong lòng ủy khuất liền mạo muội tiến đến.

      Nàng đến từ thôn , người lớn trong thôn đều bên ngoài có rất nhiều người xấu, ngàn vạn dặn dò nàng nên phòng bị chút.

      Vân Đại cũng đem những lời dặn dò đó để trong lòng, ở bên ngoài nàng chút cũng dám bậy, quy quy cũ cũ giữ khuôn phép, làm người khác cũng bớt lo.

      Nàng ở trong phủ sau này, cũng cẩn thận đánh giá người bên cạnh, nhưng nàng ngàn lần cũng nghĩ tới, những người này, người nào cũng đầy ý nghĩ xấu xa, đặt biệt nhất là gia chủ Diệp gia.

      chỉ thế, để mặc nàng đem quản hiểu lầm thành gia chủ, nhìn nàng nhận sai thành mã phu, đặt biệt chờ tới lúc thời điểm nàng thổ lộ với đột nhiên vạch trần tất cả, sau lại lừa nàng xuân dược thành độc dược, lừa nàng liếm ngón tay , đêm nay nhìn người khác khỏ xử nàng, những giúp ngược lại ngồi xem nàng bị người khác chê cười….

      Cẩn thận nghĩ lại, những việc tốt nàng gặp phải hơn phân nửa đều liên quan đến .

      Vân Đại dán đầu vào cây cột, càng nghĩ càng hận, đem cây cột thành nhìn chằm chằm nhưng muốn khoét lỗ người .

      Nàng thấy xung quanh có người, liền chọn khối đá , buồn bực ném tới người .

      Nàng làm vậy vốn tưởng lúc này lão hổ ngủ say là thời cơ để nàng phát tiết, nghĩ tới viên đá kia ném trúng vào đầu của Diệp Thanh Tuyển, lão đảo ngã xuống mặt đất.

      Nàng chột dạ nhìn quanh bốn phía, thấy có ai, lúc này mới dám đến bên cạnh Diệp Thanh Tuyển.

      Nàng ngồi xổm bên cạnh , thấy hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bình thản, bộ dáng lúc này cực kỳ vô hại.

      Vân Đại lấy ngón tay chọc chọc vết bầm đầu , thế nhưng chút cũng có tỉnh, sợ hãi rụt tay lùi lại.

      Nàng khoác thêm áo ngoài cho cho có lệ, thầm nghĩ nàng cũng phải cố ý a….

      Tờ mờ sáng, Vân Đại loáng thoáng cảm thấy có bóng đen trước mặt mình quơ quơ.

      Nàng kẽ chớp mi, mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển đứng trước giường nàng, nàng hoãn sợ suýt chút nữa té xuống giường.

      “Nha…”

      Vân Đại ngồi dậy, thấy trán xuất vết bầm so với tối hôm qua càng thêm ràng.

      “Làm sao vậy?” Diệp Thanh Tuyển vẻ mặt biểu tình hỏi nàng, sau khi say rượu có tinh thần lắm, ánh mắt cũng đen kịt.

      Vân Đại chột dạ biết rồi vẫn cố hỏi: “ Chàng…. Đầu chàng làm sao vậy…”

      Diệp Thanh Tuyển lộ ra tia cười lạnh, xoa xoa cái trán, đối với nàng : “ Ta cũng muốn hỏi nàng chút, đêm qua ta uống say, có thấy hạ nhân nào có mắt cố ý làm ta bị thương ?”

      Vân Đại nhìn , thấy trán vết thương thâm tím có chút máu ứ động trong lòng càng cảm thấy bụng dạ hẹp hòi.

      Loại vết thương này nếu là nàng nàng kêu tiếng, thế nhưng còn so đo, cố ý tới hỏi nàng….

      “ Có thể chàng say nên cẩn thận bị ngã?” Vân Đại thấp giọng .

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng cái sâu, : “ Tất nhiên là , đêm qua ta thấy gió mát, liền ở trong đình viện nghỉ ngơi lát, sau lại….”

      Vân Đại lo lắng đề phòng, thấy nhìn mình như vậy lông tơ người dựng hết cả lên.

      “ Ta có cảm cảm giác bị người khác dùng ám khí làm ta bị thương, nên ta mới ngã nằm mặt đất, nếu phải nàng phủ kiện áo ngoài cho ta, ta hoài nghi có phải chính mình nằm mơ hay ….”

      Vân Đại duỗi thắt lưng, nghĩ chính mình làm điều thừa đêm qua trong lòng hối hận thôi, mặt lại dám lộ ra.

      vậy chắc người đó cũng vô tình, nên chàng đừng để bụng làm gì.” Nàng làm bộ có lòng tốt khuyên giải an ủi .

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nàng biết đệ nhất mỹ nam tử đến từ Mộ Châu sao?”

      Vân Đại có chút hiểu, biết êm đẹp lại hỏi điều này làm gì.

      Nàng thành gật gật đầu.

      Diệp Thanh Tuyển chỉ chỉ khuôn mặt chính mình : “ Bên ngoài đều , chỉ có duy nhất khuôn mặt này của ta có thể cùng đệ nhất mỹ nam tử Mộ Châu ganh đua cao thấp, giờ ta bị hủy dung, sợ đứng thứ ba so ra còn kém xa.”

      Vân Đại cực kỳ kinh ngạc, bên ngoài thế nhưng còn có những tin đồn đáng tin cậy như vậy?

      Chỉ là cẩn thận nghĩ, Diệp Thanh Tuyển đúng là có thể ganh đua , bằng lúc trước Vân Đại chỉ cái liếc mắt liền xem trọng khuôn mặt của …..

      Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng xong, liền quay người ra khỏi phòng.

      Vân Đại cả ngày đều đứng ngồi yên.

      Chờ đến trưa, nàng tìm Thanh Phỉ, thấp giọng : “ Ngươi mấy ngày trước mặt mũi đều bị thương, sao hôm nay liền sao rồi?”

      Thanh Phỉ : “ Nô tỳ có bôi thuốc mỡ, nên tốt nhanh hơn chút.”

      Vân Đại càng thêm ngượng ngùng : “ Vậy ngươi có thể cho ta xin ít sao, ta trả tiền cho ngươi…”

      Thanh Phỉ liếc mắt đánh giá nàng cái, đảo mắt cũng thêm gì, hào phóng mà đưa cho nàng, cũng cầm đỉnh bạc của nàng.

      Vân Đại cầm thuốc mỡ trở về, chờ đến tối Diệp Thanh Tuyển nghỉ ngơi, khẽ sờ đến cạnh giường , ngón tay xoa chút thuốc mỡ bôi trộm lên trán .

      Diệp Thanh Tuyển nhắm mắt lại, lời có chút bất đắc dĩ “ Ta còn chưa có ngủ đâu.”

      Động tác Vân Đại lập tức cứng đờ.

      Diệp Thanh Tuyển mở mắt, hỏi: “ Nàng làm cái gì?”

      Vân Đại nháy nháy mắt, vẻ mặt vô tội , thấp giọng : “ Thiếp thoa dược cho chàng nha…”

      Diệp Thanh Tuyển giật giật khóe môi : “ Ta là đại nam nhân, vì chút vết thương này, còn thoa thuốc mặt?”

      Vân Đại ngập ngừng : “ Nhưng phải khuôn mặt này có thể so cùng đệ nhất mỹ nam tử Mộ Châu sao, mặc dù được đệ nhất, làm đệ nhị cũng tốt mà…”

      Diệp Thanh Tuyển nghe xong lời này của nàng nhướng nhướng mày, : “ Đó là ta lừa gạt nàng.”

      Vân Đại nhấp môi, có chút xúc động muốn đem bình thuốc mỡ kia đổ hết lên mặt .

      Diệp Thanh Tuyển lại : “ Ta biết được là ai lấy đá ném ta.”

      “A?” Vân Đại nghĩ thầm thể nào! như thế nào mà biết được…

      Diệp Thanh Tuyển lại hỏi nàng: “ Nàng còn nhớ ta kêu tiếng là xuất hai Thanh Y nam tử ?”

      Vân Đại chần chờ gật gật đầu.

      Diệp Thanh Tuyển gợi khóe môi nhìn chằm chằm nàng : “ Bọn đêm đó bọn đúng lúc ngồi ở nóc nhà bảo vệ ta.”

      Bang…..

      Bình thuốc mỡ trong tay Vân Đại lăn mặt đất.

      Diệp Thanh Tuyển gối đầu lên cánh tay, chỉ : “ Nàng cảm thấy, ta có nên cho nàng cơ hội, ra .”

      Vân Đại cắn cắn môi, thấp giọng : “ Thiếp, Thiếp sai rồi….”

      Diệp Thanh Tuyển làm bộ kinh ngạc: “ Thế nhưng là nàng.”

      Vân Đại gật gật đầu, mắt hạnh nhìn , hy vọng có thể tha thứ cho mình.

      bụng tức giận, nàng chính là người mặc cho người khác nhào nặn.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Kỳ ta cũng nghĩ phạt nàng…”

      “ Chỉ là quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ta chỉ còn cách cho nàng cái giáo huấn.”

      Vân Đại nắm chặt hai tay, đáng thương hề hề mà nhìn .

      tựa như đành lòng nhìn nàng : “ Ta phạt nàng chép sách .”

      Vân Đại ngừng gật đầu, dù sao phải phạt bạc, dù có phạt trượng nàng cũng bằng lòng.

      Diệp Thanh Tuyển ngồi dậy, : “ Ta thân là trượng phu của nàng, cũng nên bồi nàng, thôi, nhìn nàng chép xong rồi chúng ta ngủ.”

      Vân Đại kinh ngạc nhìn , biết nên giận hay nên vui.

      Vốn là nên ngủ, Vân Đại lại bị lôi đến thư phòng.

      Diệp Thanh Tuyển xưa nay làm việc ở đây nên bàn có sẵn giấy, bút và mực, mài mực, đem bút chấm vào mực đưa cho Vân Đại, kêu nàng chép sách.

      Vân Đại cắn môi quét mắt nhìn bìa sách, xiêu xiêu vẹo vẹo bắt chước chép xuống, lại bị bún lên trán cái.

      Nàng che trán, ngước mắt có chút xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn đối phương, nghi ngờ có phải hay cố tình mượn cớ trả thù nàng.

      Diệp Thanh Tuyển vỗ về thái dương cười : “ Nàng viết sai rồi.”

      Vân Đại cuối đầu cẩn thận đem chữ mình cùng chữ trong sách so sánh chút, mặt soạt cái liền đỏ lên.

      phải khen chứ, so với những nương cùng thôn, Vân Đại ở trong thôn chính là người biết nhiều chữ nhất.

      Còn có nương biết mặt chữ, nàng chỉ nhận biết được chữ, đôi khi còn giúp người trong thôn viết phong thơ đơn giản.

      Hơn nữa Vân Đại lớn lên còn xinh đẹp, ở trong thôn tất nhiên cũng có nhiều người thích nàng.

      Nàng thể nghĩ đến, ra khỏi ổ gà nhà mình, bên ngoài tất cả đều là lông chim phượng hoàng xinh đẹp.

      Nàng là chú gà con, đến nơi nào cũng chỉ có thể mổ phân.

      Vân Đại bị giáo huấn hai lần, trong lòng lại nghĩ lúc trước luyện viết nhiều hơn tốt rồi.

      Chỉ là sau nửa canh giờ, ngón tay cầm bút của Vân Đại bắt đầu rung lên, nước mắt như hạt châu đảo quanh hốc mắt.

      Diệp Thanh Tuyển nhấp ngụm trà, trong tay cầm quyển sách, bộ dáng thanh thản.

      Vân Đại đem bút gác xuống, thấp giọng : “ Thiếp viết….”

      Diệp Thanh Tuyển cũng ngẩn đầu lên hỏi: “ Sao lại viết nữa?”

      Vân Đại trả lời , mới chịu buông sách xuống ngước mắt nhìn nàng.

      Tiểu nương thút tha thút thít nức nở, khóc đến mức chóp mũi cũng hồng hồng.

      Nếu phải biết những chữ đó nhảy ra đánh nhau cùng nàng, Diệp Thanh Tuyển suýt nữa cho rằng nàng bị những chữ nàng viết xấu đến mức nhảy ra đánh nàng cái.

      “ Nàng khóc cái gì, ta cũng có khi dễ nàng?” Diệp Thanh Tuyển gợi lên khóe môi, chỉ bất an vỗ về nàng, ngược lại còn có chút muốn cười.

      tới bên cạnh nàng đem tờ giấy nàng viết liếc mắt xem xét cái, lại ghét bỏ đem để trở lại.

      “ Ta ngày đó cứu nàng, trong thôn nàng có bảy tám chục lão thái thái ngăn cản ta, nàng là người có khí chất, tài mạo song toàn, nếu nàng là nam tử, tất nhiên có thể thi để đậu Trạng Nguyên, ta cảm thấy….” càng khóe môi tự chủ càng nhếch lên.

      Vân Đại cảm thấy buồn bực, thế nhưng giơ tay đấm lên ngực .

      Ý cười mặt Diệp Thanh Tuyển biến mất, : “ Nàng dám đánh ta?”

      Vân Đại tức giận cũng thèm để ý gì, liền trừng mắt nhìn .

      “ Chàng khi dễ ta….”

      “ Ta khi dễ nàng cái gì?” Diệp Thanh Tuyển trầm mặt hỏi.

      “ Chàng….” Vân Đại có lòng muốn ra sai lầm của , nhưng lời đến miệng, nghĩ tới nàng nhận nhầm là mã phu, lại chưa từng thừa nhận là mã phu, nàng trong tiệc rượu bị bêu xấu, cũng phải cố tình an bài.

      Nếu nàng ra có thể tưởng tượng được bộ dáng trào phúng nhìn nàng, lấy lý do hợp tình hợp lý cười nhạo nàng.

      Vân Đại hàm chứa nước mắt, ưỡn ngực : “ Chàng lấy xuân dược gạt ta là độc dược, chàng hại ta đêm đó… ta…”

      “ Nga, nàng làm sao?” Diệp Thanh Tuyển cười lạnh.

      Vân Đại bị ánh mắt làm cho giật mình, chút khí thế : “ Hại ta mơ thấy có nhiều nam nhân, đáng sợ…”

      Nàng vừa dứt lời, khuôn mặt hoàn mỹ của Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên xuất vết rách.

      Vân Đại bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh, lại vẫn ủy khuất : “ Bọn họ câu hồn ta, ta muốn lấy độc dược mưu hại gia chủ, đày ta xuống mười tám tầng địa ngục….”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :