1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Woa, ra thân thế của Vân Đại sâu xa thía, hóng quá hóng chương sau luôn. Kkaka
      Pana thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 45:

      Edit: Pana

      Sáng sớm hôm sau Diệp Thanh Tuyển thu được tấm thiếp mời.

      “ Hoàng đế chậm chạp chịu tiếp kiến Gia, trong kinh có ít người biết được tồn tại của Gia, có ý tứ thử mượn sức Gia, lúc đó, chỉ sợ hoàng đế sinh nghi kị….”

      Thanh Y cau mày, trong cung đến giờ thấy có động tĩnh gì làm cho dần mất hết kiên nhẫn.

      Diệp Thanh Tuyển đem thiếp mời kia đưa cho : “ Người đó chậm chạp chịu gặp ta, chưa chắc có ý muốn khảo nghiệm ta.”

      Hoàng đế muốn nhìn xem ruốt cuộc xử trí những người lén lút mượn sức như thế nào.

      Nếu mực cự tuyệt, bày ra tư thái cao ngạo, chỉ sợ hoàng đế hoài nghi có gì đó đặc biệt tâm cơ hơn người.

      Hoàng đế lập Thái tử, như thế nào để cho vị hoàng tử có tâm cơ khác sống yên ổn được.

      giờ chỉ có thể biểu ai cũng đắc tội nổi, ai cũng dám cự tuyệt, để người khác cảm thấy có chuẩn bị mà đến.

      Ít nhất, trước khi vào cung, cố đến mức trở thành cái đinh trong mắt người khác.

      Diệp Thanh Tuyển càng cẩn thận, những người trong tối tìm được sơ hở của càng thêm nôn nóng.

      Phủ Thái tử, Thái tử Dạ Thôi Ngọc là người đầu tiên kìm nén được.

      “ Thái tử tạm thời đừng nóng nảy, Tam hoàng tử làm thứ dân hai mươi mấy năm, như thế nào lại biết mối quan hệ rây mê rễ má của hoàng tộc trong kinh thành được, chỉ sợ Tam hoàng tử khó giải quyết bằng Nhị hoàng tử.” tên thái giám bên cạnh ta .

      Dạ Thôi Ngọc : “ Ngươi thay đưa thiếp mời cho cậu ta, thỉnh giúp ta chuyện.”

      “ Nô tài xin nghe.”

      Dạ Thôi Ngọc nghĩ nghĩ : “ Kêu Cậu ta đưa thiếp mời cho Tam hoàng tử kia, mời đến thanh lâu uống rượu.

      người nam nhân khi đối mặt với mỹ tửu có chút phản ứng, nhìn xem phản ứng như thế nào.”

      “ Nếu biểu gì?” Thái giám nghi hoặc .

      Dạ Thôi Ngọc kinh thường : “ Ngươi cảm thấy đời có nam nhân nào thích mỹ nhân sao, nếu có, chắc giả trang, tất nhiên lộ ra dấu vết.”

      “ Càng quan trọng hơn là, giờ chỉ có hai bàn tay trắng đến kinh thành, thêm cho ít việc xấu lưu lại nhược điểm, ai biết sau này có phải là người làm cho người khác bớt lo hay …”

      Dạ Thôi Ngọc như vậy, thái giám thân cận bên người nhíu nhíu mày, cũng dám phản bác.

      Sau khi đến kinh thành, Vân Đại càng tự do tự tại hơn khi sống ở Mộ Châu.

      Lúc ở Mộ Châu nàng cả ngày ở hậu viện, ăn ngủ, sung sướng, kỳ cuộc sống rất buồn tẻ.

      giờ Diệp Thanh Tuyển mặt vội vàng xả giao, mặt cố tình vắng vẻ nàng, ban ngày nàng có ở dịch quán cũng biết.

      Tô Ngọc Nương muốn dạy nàng học múa, nhưng thực tế chỉ dạy nàng vài động tác múa.

      Vân Đại buổi sáng mỗi ngày theo Vũ Điệp kéo gân dãn cốt, sau đó học vài tư thế, dáng duyên dáng.

      Tô Ngọc Nương dẫn các nàng đến bên hồ, bên uống rượu, bên đánh giá Vân Đại, lại cảm thấy vô vị.

      Quả thực chỉ cần người lớn lên đẹp, học mấy cái động tác múa tay múa chân uyển chuyển chút, vậy mà cũng đẹp mắt.

      Đến lúc đó kêu Vân Đại ở trước mặt Diệp Thanh Tuyển bày ra dáng vẻ tư thái chọc người thích, chẳng phải tiện nghi cho đối phương sao?

      Vân Đại múa lần hoàn chỉnh, thái dương giãn ra, thấy Tô Ngọc Nương lăng lăng nhìn mình, lòng nghi ngờ phải chăng mình múa được tốt?

      “ Có động tác nào muội múa sai?” Vân Đại hỏi .

      Tô Ngọc Nương : “ Muội có từng nghĩ đến, Gia thích xem người khác múa, làm sao bây giờ?”

      Vân Đại nghĩ nghĩ, cũng biết gì.

      Đúng rồi, nàng chỉ nghĩ học chút gì đó để lấy lòng gia chủ, nghĩ đến lỡ như điều này gia chủ thích sao?

      Tô Ngọc Nương : “ Tỷ dạy muội thứ, muội lại gần đây.”

      Vân Đại ngoan ngoãn đến trước mặt , liền nghe thấy giọng bên tai phun ra mấy chữ.

      Nàng sau khi nghe xong, càng thêm ngạc nhiên.

      “ Như thế nào? Muội tin?” Tô Ngọc Nương lại nhấp thêm ngụm rượu, giọng mang theo hơi rượu .

      Vân Đại lúng ta lúng túng : “ Như vậy tốt đâu…”

      Tô Ngọc Nương lại : “ Muội đừng quên, tỷ cũng là nam nhân, còn có ai, hiểu nam nhân bằng nam nhân.”

      Buổi tối Vân Đại trở về phủ, phát Diệp Thanh Tuyển thế nhưng về sớm hơn cả nàng.

      Diệp Thanh Tuyển ngồi trong phòng chờ nàng, thấy mặt nàng hồng hào, bộ dáng khả nghi.

      “ Nàng đâu đó?” Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng.

      Vân Đại ngập ngừng : “ Thiếp hôm nay dạo, kinh thành phồn hoa, thiếp muốn mua chút đồ đáng tiếc lại có bạc, chỉ có thể xem rồi về….”

      Nàng cứ như , khuôn mặt vô cùng đáng thương nhìn .

      Diệp Thanh Tuyển liếc mắt nhìn nàng cái, cảm thấy nàng đường vất vả mệt mỏi theo đến kinh thành, lúc này lại cao hơn chút, hai má ban đầu có chút phún phính trẻ con giờ thấy thịt đâu, cằm hơi nhọn, khuôn mặt gầy ít tỏ vẻ đáng thương ngược lại làm người khác dễ dàng tin tưởng hơn.

      chậm rãi từ người lấy xuống hầu bao, từ bên trong rút ra vài tờ ngân phiếu, nhìn kĩ, đúng là sáu tờ ngân phiếu Vân Đại nộp lên cho .

      Ánh mắt Vân Đại dừng sáu tờ ngân phiếu dứt ra được.

      “ Ân… Chàng cảm thấy biểu gần đây của thiếp rất tốt phải …” Nàng ôn tồn mở miệng, nhìn về phía Diệp Thanh Tuyển, ánh mắt ngập tràn chờ mong.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Muốn sao?”

      Vân Đại vò vò vạt áo dám gật đầu.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Ngày mai ngốc ở dịch quán, được đâu hết, chờ hôm sau ta rãnh rỗi, dẫn nàng dạo, muốn mua gì ta mua nó cho nàng.”

      Vân Đại lập tức hoàn toàn thất vọng.

      “ Nàng vui?” Thanh đối phương lạnh vài phần.

      Vân Đại vội bày ra khuôn mặt tươi cười: “ Sao có thể vui được.”

      Nàng xong thấy thong thả ung dung đem ngân phiếu bỏ lại trong túi, phòng như phòng cướp, cất kĩ ở người.

      mặt Vân Đại biết làm sao, trong lòng càng thêm chua xót.

      thiếu tiền sao, bất quá chỉ có sáu tờ ngân phiếu mà thôi, lại phải làm trò cẩn thận cất giữ trước mặt nàng, ràng cho nàng biết phòng bị nàng…

      Đêm đến, Vân Đại ở trong phòng, lúc sắp ngủ đem động tác Tô Ngọc Nương chỉ dạy nàng ôn tập lần, trong lòng cảm thấy khả thi, nghĩ đến bộ dáng lãnh đạm của Diệp Thanh Tuyển, sợ rằng nhìn thấy nàng múa chẳng khác nào nhìn heo mẹ lăn lộn là mấy.

      Vân Đại lại nghĩ, nếu quả thực thất bại, thử hậu chiêu mà Tô Ngọc Nương với nàng.

      Nàng nghĩ xong đối sách, lúc này mới an tâm ngủ.

      Hôm sau, Vân Đại dùng đồ ăn sáng nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển đâu.

      Nàng dùng xong, lại nhảy nhót ra cửa, đem lời dặn của Diệp Thanh Tuyển tối hôm trước ném ra sau đầu.

      Vân Đại đến Bách Hoa Lâu, Vũ Điệp dẫn nàng lên lầu, bên nhắc nàng: “ Tô Ngọc Nương nhà nô tỳ mấy ngày nay tâm tình càng ngày càng kém, nô tỳ sợ phát khiếp.”

      Vân Đại : “ Thân thể khỏe, hay gặp điều gì phiền lòng?”

      Vũ Điệp : “ Chủ tử có gì mà thoải mái chứ, phiền lòng cũng…”

      Nàng chưa hết câu lập tức dừng lại chút, chột dạ quét mắt nhìn Vân Đại cái.

      “ Ân?” Vân Đại chờ nàng ta hết câu.

      Nàng ta nghĩ nghĩ, lại giọng với Vân Đại: “ Nô tỳ với di nương, chủ tử gần đây vẫn luôn giục nô tỳ tìm người để gả , ngày ấy phố gặp chuyện là vì nô tỳ muốn gặp bà mai, mới chú ý tình hình phố đụng phải xe ngựa của Mục Ngu công chúa, là nguy hiểm...”

      “ Sao ngươi muốn gả ?” Vân Đại có chút kinh ngạc.

      Nô tỳ của nàng là Thúy Thúy suốt ngày luôn than vãn bên tai nàng là chưa tìm được nhà chồng thích hợp, sợ lớn tuổi khẳng định gả được ra ngoài.

      Tuổi Vũ Điệp cũng còn nữa, nhưng cùng chung ý tưởng với Thúy Thúy.

      “ Nô tỳ nha, nô tỳ có người trong lòng rồi.” Vũ Điệp cười đẩy nàng vào phòng.

      Tô Ngọc Nương trong phòng đúng là mang bộ dáng có hứng thú mấy, nhìn Vân Đại : “ Hôm nay tỷ có tâm trạng, tự muội chơi .”

      Vân Đại chần chờ liếc mắt đánh giá nhìn Vũ Điệp cái, Vũ Điệp đẩy nàng ngồi xuống, rót trà cho nàng: “ Di nương đừng để ý đến chủ tử của nô tỳ, nếu tới rồi, trước uống ly trà cái .”

      Nàng mới nhấp ngụm trà, Tô Ngọc Nương liền đẩy cửa phòng rời .

      Vân Đại càng thêm lo lắng: “ Tỷ ấy tức giận ta sao?”

      Vũ Điệp : “ Di nương đừng hiểu lầm, chủ tử tiếp khách đó.”

      Vân Đại giống như bị nghẹn chút.

      “ Di nương yên tâm , trong kinh thành nhiều quý nhân đến đây lại thích những nương nhiệt tình như lửa lại thích Tô di nương lạnh lùng băng sương, có người tuyên bố với bên ngoài ai dám khinh nhờn Tô nương, chính là nể mặt người đó nữa kìa.”

      Vân Đại nghe vậy, càng thêm bội phục đối phương.

      Có thể thấy được cũng phải gia chủ cố tình khó xử bắt bẻ nàng, mà là nàng thể so sánh với những thị thiếp khác của .

      Tô Ngọc Nương là nam nhân còn được như thế, nàng thân là nữ tử lại bằng góc của người ta, nghĩ đến hổ thẹn quá mà.

      Nàng nghĩ như vậy, càng thêm tin tưởng Tô Ngọc Nương chút nghi ngờ.

      Lúc này Tô Ngọc Nương xuống lầu, tú bà của Bách Hoa Lâu bộ dáng nịnh nọt lấy lòng tiến đến: “ Từ khi có Ngọc Nương đến Bách Hoa Lâu của chúng ta, quý nhân lui tới ngày càng nhiều, có những quý nhân đó che chở, các tỷ muội khác cũng bị kẻ gian ác khinh dễ, có thể Ngọc Nương là công thần...”

      “ Hôm nay phải tiếp người nào?” Tô Ngọc Nương lạnh lùng liếc bà ta cái.

      Tú bà thấy vậy ngược lại càng thích.

      Ai bảo mấy năm nay thịnh hành cái giọng như thế này, giọng Tô Ngọc Nương lạnh lùng đến xương tủy, làm cho những quý nhân đó ưu ái nâng nàng ta lên tận trời.

      “ Là khách quen, lát gặp con biết.”

      Tú bà cười ha hả, chờ Tô Ngọc Nương đến cửa, vén màng lên nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

      Khuôn mặt băng sương lúc đầu bỗng nhiên nhiều hơn phần ý cười.

      “ Quế di, thân thể hôm nay của con khỏe, người với quý nhân bên trong tiếng giúp con.”

      Tú bà kêu Quế di ngẩn người : “ Cái này sao được, sợ là đắc tội với quý nhân...”

      Tô Ngọc Nương : “ Người yên tâm , nam nhân đều đê tiện như nhau, thứ càng chiếm được mới là thứ tốt nhất, Quế di tặng miễn phí ca cơ đàn múa hôm nay cho bọn họ, nhưng những thứ bọn họ tiêu xài khác như rượu và thức ăn... cũng đủ người kiếm được kha khá rồi.”

      Quế di cảm thấy nàng ta cũng có lý, lại cảm thấy ổn.

      Nhưng Tô Ngọc Nương là cây rụng tiền ở đây, bà ta cũng dám đắc tội, chỉ tùy theo ý nàng ta.

      Quế di vào mấy câu, thấy nam tử bên trong quả thực lộ ra vài phần bất mãn, cũng trách tội gì bà ta.

      “ Này...” Trần Tiêu Trị vẫy vẫy tay : “ với Ngọc Nương nương, lần tới tiểu gia đặc biết đến thăm nàng.”

      Quế di cười đồng ý, liền ra ngoài sắp xếp ca cơ cho bọn họ.

      Trần Tiêu Trị quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Tuyển, thấy khuôn mặt trắng bệch, bộ dáng gầy yếu, trong lòng thầm tấm tắc lắc đầu.

      Lòng nghi ngờ của Thái tử nặng, tên nam nhân như vậy cũng đề phòng, là lo bò trắng răng.

      Chỉ là Thái tử có lệnh vẫn nên làm theo, nghĩ thế liền bưng ly rượu, nhìn Diệp Thanh Tuyển cười : “ Công tử ở dịch quán có gì ổn, có thể với tại hạ, tạ hạ giúp công tử xử lý, hôm nay đến đây, thỉnh công tử hãy vui chơi cho tận hứng.”

      Diệp Thanh Tuyển che miệng ho tiếng, sau đó ôn nhu cười : “ Được vậy còn gì bằng, thịnh tình của Trần công tử Diệp mỗ tiện từ chối.”

      tay nâng tay áo tay cầm ly rượu uống, ánh mắt đem lại bình tĩnh tia gợn sóng.

      rũ mắt cầm ly rượu làm từ ngọc bích trong tay, phát nhiều ngày qua người tìm đến nhiều nhất là người của Thái tử.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 46:

      Edit: Pana

      Tô Ngọc Nương trở về phòng, thấy Vân Đại cùng Vũ Điệp dính chỗ với nhau đọc sách, hai nương biết xem gì mà đỏ bừng cả mặt, đứng sau liếc mắt nhìn cái, ngờ lại là câu truyện cười nhạt nhẽo thư sinh nghèo bỏ trốn cùng thiên kim tiểu thư nhà giàu.

      luyện múa?”

      Thanh Tô Ngọc Nương bỗng dưng truyền đến, Vũ Điệp chột dạ đem sách giấu .

      Vẻ mặt Vân Đại ngượng ngùng nhìn , đứng dậy thấp giọng : “ phải hôm nay cần luyện sao?”

      Tô Ngọc Nương : “ Đó là do tỷ cảm thấy muội múa rất khá, cần luyện thêm nữa.”

      Vân Đại chần chờ : “ Nhưng muội tự tin lắm…”

      Tô Ngọc Nương liếc mắt nhìn nàng cái: “ theo tỷ, tỷ dẫn muội đổi y phục, cùng vũ công khác múa cho người khác xem phen.”

      Vân Đại thấy tâm tình chuyển biến tốt đẹp, Vũ Điệp lén nháy mắt với nàng cái, nàng liền theo Tô Ngọc Nương, đổi kiện váy lụa sa mỏng toàn toàn thân phiêu dật, Tô Ngọc Nương lấy mạn che mặt đeo lên cho nàng, khác gì những nương khác trong thanh lâu.

      Vân Đại theo Tô Ngọc Nương gần tới cửa mới phát giác bên trong còn có khách nhân.

      Nàng lùi sau hai bước, Tô Ngọc Nương kéo nàng lấy tay chỉ chỉ lầu: “ Thấy , có gia chủ của muội trong đó nữa nha.”

      Vân Đại chăm chú nhìn lên, đúng , nửa điểm do dự chần chờ cũng có, chân như được bôi dầu xoay người vội vàng muốn chạy.

      Tô Ngọc Nương kéo tay áo của nàng, lúc này sao để nàng chạy được.

      “ Tỷ rất hiểu gia chủ, nếu thích nhìn muội múa, chỉ sợ về sau vui vẻ gì khi nhìn thấy muội, muội có chuyện muốn cầu , tuyệt đối có cửa đâu.”

      giờ phải cơ hội rất tốt bày ra trước mắt sao?” Tô Ngọc Nương : “ Muội che mặt Gia nhận ra muội, lúc này muội múa khúc, nhìn xem thử có thích hay ?”

      Tô Ngọc Nương biết tâm tư trong lòng Vân Đại, mỗi câu đều đánh trúng trọng tâm, làm nàng dao động ít.

      Nàng phải là thiên kim tiểu thư quý giá gì, cũng phải là nương tử chính thê của người nào, bị người khác phát mình trà trộm vào đây múa khúc trước mặt , cùng lắm bị người khác nàng tiểu thiếp muốn lấy lòng gia chủ mà thôi.

      Quan trọng nhất là, nàng lại mang mạn che mặt, gia chủ tất nhiên nhận ra nàng.

      Nàng trước mặt múa xong khúc, chẳng phải thăm dò xem có thích hay ?

      Bất quá chuyện này chỉ cần tìm lý do, bình thường cũng xem như chuyện gì to tát cả, quan trọng hơn hết là, biết được có thích hay thích là được.

      “ Vị muội muội này nếu ngươi vào, đủ người để hầu hạ khách nhân, chọc khách nhân bên trong tức giận…”

      chuyện là nương có dáng người nhắn đến tiếng cũng , hiển nhiện sợ đắc tội với Tô Ngọc Nương.

      Tô Ngọc Nương buông lỏng tay, hướng Vân Đại nâng cao cằm : “ thôi, dựa theo những gì ta dạy cho muội, sai đâu được.”

      Vân Đại lấy lại tinh thần, nhớ lại những lời chỉ dạy của Tô Ngọc Nương, trong lòng mới dần dần an ổn, theo các nương khác.

      Tô Ngọc Nương cũng có lừa Vân Đại, những điệu múa dạy nàng ở Bách Hoa Lâu chỉ có những công tử quý tộc mới có quyền được xem.

      Bên trong có mấy nương vào phòng dáng người người nào người nấy đều nhàng uyển chuyển, Vân Đại đứng hàng sau cùng, tuy đáng chú ý, nhưng cũng có thể theo cùng tiết tấu.

      Chân eo thon uyển chuyển, nàng bên ném đoạn tay áo, bên đánh giá biểu tình của Diệp Thanh Tuyển, liền thấy ở bên ngoài là bộ dáng tươi cười ôn hòa, dáng vẻ khắc nghiệt khi ở cùng nàng bay biến đâu thấy rồi.

      bên Trần Tiêu Trị uống rượu, bên thưởng thức dáng người mỹ nhân, nhớ tới lời Thái tử dặn dò, lại : “ nương nơi này mỗi người đều như hoa như ngọc, lúc nữa, công tử cũng cần câu nệ quá mức, chúng ta đều là nam tử bình thường, vui đùa chút, cũng tính là gì.”

      Diệp Thanh Tuyển dùng tay đỡ trán, làm bộ say rượu, tâm tư cũng có nơi này.

      Lúc này càng thấy có gì thú vị, đối với Trần Tiêu Trị cũng còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa.

      nhìn về phía vũ nương liếc mắt cái, liền nhìn thấy thân ảnh lén lút trong đó, vừa thấy nhìn đến liền rụt đầu trốn tránh.

      rũ mắt nhìn ly rượu cái, hoài nghi mình say rồi chăng…

      ở loại địa phương này còn có thể nhìn thấy thỏ con trời sinh tính tình nhút nhát thành nhà ?

      Những nương đó múa xong, có mấy người dính lên người Trần Tiêu Trị, những người khác tự giác đến cạnh .

      Trần Tiêu Trị trái ôm phải ấp, ám chỉ mấy nương khác lấy lòng Diệp Thanh Tuyển.

      Chỉ là Diệp Thanh Tuyển từ đầu đến cuối đều lộ chút sơ hở, làm có cảm giác thập phần thất bại.

      Chẳng lẽ đúng như lời Thái tử , người này là người có tâm cơ?

      , đều xuống hết cho ta.” Trần Tiêu Trị thầm nghĩ, vẫn nên gọi hoa khôi của Bách Hoa Lâu, nếu Tô Ngọc Nương đến, tin nam nhân này là họ Liễu tên Hạ Huệ.

      Trong phòng các nương hiểu sao, đảo mắt hành lễ với người nam nhân kia liền rời .

      Vân Đại đục nước béo cò đứng ở đằng sau, thấy các nương lục đục ra ngoài, nàng dẫn đầu đoàn người theo sau mông nàng rời .

      Nhưng nàng mới bước bước , đầu gối như bị cái gì đúng trúng, mềm nhũng vừa lúc ngang qua bên cạnh Diệp Thanh Tuyển, cả người liền ngã người .

      Nàng sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, đợi lát, nàng mới run run mở mắt ra, ánh mắt sợ hãi đối diện với con ngươi đen nhánh của người nọ, trong lòng có thứ gì đó rơi lộp bộp.

      “ Ta cảm thấy nương này tồi…”

      Diệp Thanh Tuyển gợi lên khóe môi, cùng Trần Tiêu Trị .

      Trần Tiêu Trị cười to, lại gì đó.

      Trong đầu Vân Đại đặc như hồ dán.

      Nàng ràng êm đẹp rời , sao có thể té ngã...

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển bình tĩnh uống cạn ly rượu.

      Trần Tiêu Trị ôm mỹ nhân khác hôn mấy cái, ôm tâm tư đến khảo nghiệm Diệp Thanh Tuyển lúc này bị mỹ nhân câu hồn đến tận đâu rồi.

      Lúc này ta đâu còn tâm tư nhìn đến Diệp Thanh Tuyển, trong người ôm hai mỹ nhân eo thon ngực lớn, đều là người thường xuyên hầu hạ ta khi đến đây, các nàng lén lút trong tối ngoài sáng trêu chọc ta, tay chân lúc này càng ngày có chừng mực.

      Diệp Thanh Tuyển cầm ly rượu trong tay, tay kia đặt eo của Vân Đại.

      Vân Đại bất động liền thôi, phàm có ý muốn động đậy chút, cánh tay giống như vòng sắt kềm chặt lấy nàng, kêu nàng biết phải làm sao.

      Ngón tay còn nhàng khẽ vuốt ve eo nàng, giống như có vài ba con kiến gặm cắn khối đường, có chút nóng lên, có chút khó chịu.

      Vân Đại dám phát ra thanh nào, sợ biết được nàng, rồi lại biết tiệc rượu này khi nào mới xong.

      Có lẽ ông trời nghe được lời nàng cầu nguyện, Trần Tiêu Trị lung lay đứng dậy, ôm hai mỹ nhân trong ngực : “ Ta sớm đặt hai phòng ở đây, công tử cần khách khí…”

      xong khó dằn nổi mà ôm hai mỹ nhân rời .

      Vân Đại thấy người đều hết rồi, cuối cùng cũng thở phào hơi.

      Nàng chuyển mắt liếc nhìn Diệp Thanh Tuyển cái, thấy lãnh diện vô tư, thầm nghĩ chắc nhận ra mình, nhưng trong lòng vẫn thấy chột dạ.

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt liếc nàng cái, cánh tay khác xuyên qua chân nàng, đem nàng bế ngang lên.

      ôm nàng rời khỏi bàn, nha hoàn liền dẫn bọn họ đến gian phòng khác.

      Vân Đại càng thêm mê mang, trong lòng lại nghĩ trước giờ xã giao bên ngoài, có phải đều cùng các nương xinh đẹp vào phòng xã giao như vậy .

      Nàng bị ôm vào phòng, hướng bên giường ném nàng xuống.

      Tuy hơi đau, cũng nhận ra kiên nhẫn.

      Lúc này nàng bò dậy đánh giá sắc mặt , ruốt cuộc nhận thấy được tia lãnh lẽo dưới đáy mắt .

      Đáy lòng Vân Đại hơi hoảng, trong lòng lại trấn an chính mình, nàng che mặt nhận ra…

      Nhưng ngay sau đó liền giơ tay đem mạn che mặt kéo xuống, sắc mặt bình tĩnh giống như hồ nước tĩnh mịch.

      Tức khắc mồ lôi lạnh của Vân Đại chảy ròng ròng.

      “ Kia… Cái kia, chàng có thích điệu múa kia ?” Nàng chột dạ hỏi.

      “ Thích…” ý vị đem chữ thích kia lặp lại lần.

      Vân Đại hoảng loạn biết đặt tay ở chỗ nào, thấy lại gần vội vàng nhảy xuống giường.

      “ Cửa bên ngoài khóa, nàng muốn chạy đâu?” Diệp Thanh Tuyển thong thả ung dung hỏi nàng.

      Vân Đại nhìn cánh của khép kín kia, đầu vai run rẩy, lại chậm chạp bò lại giường.

      “ Đây là đồng ý với ta…Mỗi ngày đều ra của nàng, đây sao?” Diệp Thanh Tuyển cúi người xuống, tạo ra cái bóng ma lớn, cơ hồ nuốt hết cả người Vân Đại.

      Vân Đại ấp úng ra lời.

      “ Ta biết nàng lại phóng đãng như vậy, còn tự mình tới thanh lâu tầm hoan mua vui, đây là trách ta bấy lâu thõa mãn nàng sao?” Thanh ngày càng lạnh lẽo.

      Sắc mặt Vân Đại trướng lên đỏ bừng: “ phải…”

      “ Đưa tay đây.” Diệp Thanh Tuyển muốn nghe nàng giải thích.

      Vân Đại nghĩ tới lần bị phạt trước, càng thêm sợ hãi.

      “ Nhanh lên…” cười lạnh : “ Đừng để ta lần thứ hai…”

      Vân Đại kinh hoảng, cũng dám làm trái lời .

      Nàng sợ hãi vươn tay ra…. Lại hướng bàn tay đến chỗ rùa đen của dùng sức bóp cái, rồi nhanh chóng rụt tay về.

      Trong phòng hoàn toàn an tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

      Vân Đại cảm thấy đầu ngón tay cứng lại, trong lòng chậm rãi thở ra.

      Tô Ngọc Nương , lúc nam nhân tức giận, chạm vào nơi đó của , giận nữa.

      Trời đất chứng giám, Tô Ngọc Nương vì muốn Vân Đại cùng Diệp Thanh Tuyển sớm thành chuyện tốt nên mới đưa ra chủ ý này.

      Mặc dù có giảng giải kĩ cho Vân Đại, nhưng ta cũng có bảo Vân Đại giống như con khỉ nhanh tay bóp chặt quả đào như vậy.

      Diệp Thanh Tuyển cứng cả người lập tức đứng lên, mặt tia sáng, mảng đen huyền.

      Lúc này đứng trước mặt Vân Đại, quanh thân bao phủ tà khí lạnh lẽo giống như đại ma vương, làm người khác nhìn thấu.

      Vân Đại biết mình bước sai lầm, những còn tức giận, ngược lại giống như mưa sa bão táp.

      “ Ai dạy nàng…” gằng từng câu từng chữ hỏi nàng.

      Vân Đại bỗng dưng thấy sau lưng phát lạnh, lúc này mới biết mình trong hoàn cảnh nào, nhưng lại thể bán đứng Tô Ngọc Nương…

      “ Nam nhân phải đều thích như vậy sao…” Môi nàng run rẩy, đem lý do Tô Ngọc Nương cho nàng ra.

      Diệp Thanh Tuyển nhắm mắt, thanh càng thêm lạnh: “ Đầu óc nàng sao lại dơ bẩn như vậy, chỗ nào giống nữ tử…”

      Vân Đại cảm thấy cực kỳ oan uổn, nàng dùng hết biện pháp nhưng vẫn vừa lòng, trong lòng lại kinh sợ, hốc mắt cũng dâng lên chút nước mắt.

      Diệp Thanh Tuyển chậm rãi tháo đai lưng, mở đầu muốn cởi quần áo.

      Nước mắt Vân Đại chưa kịp lăn xuống, trong lòng lại nghĩ đến trường hợp đánh nhau đáng sợ nào đó….

      Nàng vốn thích đồ vật xinh đẹp, thời điểm tâm tình tốt, vì lấy lòng gia chủ còn có thể miễn cưỡng tiếp xúc rùa đen của chút.

      Thời điểm tâm tình tốt, bảo nàng nhìn rùa đen của chẳng phải là cực hình hay sao?

      Nhưng vào thời điểm quyết định sinh tử, Vân Đại vẫn cố ép mình vì cầu toàn cho bản thân.

      “ Hôm nay thiếp khỏe…” Nàng thút ta thút thít kéo tay áo , “ Chúng ta đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, lát nữa chúng ta đừng đánh nhau, chàng cũng đừng tức giận nữa được …”

      Tay tháo đai lưng của Diệp Thanh Tuyển ngừng chút.

      cảm thấy huyệt thái dương của mình bị nàng làm tức giận trướng càng thêm đau.

      Nếu có ngày bị nàng chọc cho tức giận máu dồn lên não mà chết, cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

      Lúc này, nàng lại còn nghĩ cò kè mặc cả được thêm chỗ tốt với , nàng nghĩ đến bản thân làm ra chuyện gì...

      đem đai lưng tháo xuống, nhanh chậm gấp lại cầm chặt trong tay.

      Vân Đại trong lòng nghi ngờ nghĩ đến lát nữa nhìn thấy đồ vật làm người khác xấu hổ, còn chưa cởi xong sao, sao sờ eo nàng.

      Vân Đại lập tức mờ mịt, cảm giác phải muốn làm chuyện đánh nhau với nàng.

      Quần áo nàng phải còn chưa cởi hết sao...

      Nàng rưng rưng nghĩ, liền bị ấn nằm lên đùi.

      Sau đó cảm giác mông từng trận đau rát.

      Trong phòng truyền đến tiếng hét thảm thiết, tiểu nha hoàn canh giữ ở bên ngoài sợ tới mức lảo đảo suýt té.

      Kia là nha hoàn mà Trần Tiêu Trị phái tới nghe lén Diệp Thanh Tuyển, nghe được thanh thảm thiết của nương bên trong, trong lòng càng thêm run sợ, công tử vừa rồi là mặt người dạ thú, thế nhưng thích chuyện tra tấn người khác ở giường.

    4. hoakun

      hoakun New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      21
      Bóc tem hóng chương sau ^_^ quá
      Pana thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kaka, quá đen cho bạn Vân Đại và quá nhọ cho Diệp!
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :