1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 43:

      Edit: Pana

      Buổi sáng thể lấy lòng, Vân Đại thấy gia chủ khó hầu hạ.

      Nha hoàn hôm qua đưa đồ giúp nàng nhịn được tò mò hỏi: “ Di nương đắc tội với thiếu gia sao?”

      Vân Đại túng quẫn.

      Chuyện này có người biết được nàng đắc tội , người sáng suốt đều nhìn ra được.

      “ Đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, di nương là thiếp của thiếu gia, lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ cần lên giường hầu hạ tốt chút, thiếu gia liền mềm lòng cho xem.” Nha hoàng mang bộ dáng đại tỷ thiện tâm tán gẫu cùng nàng.

      Vân Đại nghe lời này của nàng ta lâm vào trầm tư.

      Đầu đường đánh nhau cuối giường làm hòa….

      Chẳng lẽ buổi sáng Gia muốn nàng lên giường là ám chỉ có ý này?

      vất vả mới tìm được cách lấy lòng , Vân Đại liền nghĩ chuyện này chắc khả thi, thuận đường nhớ lại nội dung quyển sách ngày ấy.

      Nàng tuy xem được nhiều lắm, nhưng cũng thấy được hai câu quan trọng.

      Đại ý đó là hai người trần trụi đánh nhau, đánh càng hăng, cảm tình tốt.

      Có lẽ chính là muốn đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa….

      Nàng nghĩ như vậy, càng thêm hai phần tự tin.

      Chờ tối đến, mang tiểu tâm tư đến tiếp cận Diệp Thanh Tuyển, đem nước ấm đến, thấy cự tuyệt, lúc này mới nhàng thở ra.

      Diệp Thanh Tuyển trước khi nghỉ ngơi muốn đọc sách lát, phát giác có ánh mắt nóng rực vẫn luôn nhìn .

      ngước mắt nhìn thấy Vân Đại đứng dựa vào thành giường bên cạnh, hận thể phát được có chuyện gì nhân cơ hội lao đến.

      “ Lại đây.” Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng vẫy vẫy tay.

      Vân Đại vui vẻ, hướng bên giường sấn tới.

      “ Nàng có chuyện gì, đến nghe chút?” Diệp Thanh Tuyển nhìn quyển sách tay, thong dong hỏi.

      Vân Đại thấy thời cơ đến, vội nhận sai trước, chịu đựng bên tai nóng lên giọng : “ Buổi sáng là thiếp đúng.”

      Diệp Thanh Tuyển nhướng mày, nhớ chuyện sáng nay.

      Vân Đại lấy hết dũng khí : “ Thiếp có thể hầu hạ chàng…”

      Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng: “ Nàng muốn hầu hạ ta như thế nào?”

      Vân Đại nghĩ nghĩ bèn hạ thấp thanh , thẹn thùng : “ Hôm nay thiếp có đọc sách, phát việc rùa đen đánh nhau phải chuyện là đơn giản, thiếp nhịn được lo lắng cho chàng.”

      Rùa đen đánh nhau….

      Diệp Thanh Tuyển cảm thấy từ này mới mẻ độc đáo, nhất thời thể hiểu được ý của nàng.

      “ Cho nên…” cổ vũ nàng tiếp tục .

      Nàng ngượng ngùng thầm bên tai mấy cái tên, hoàn toàn chú ý đến sắc mặt biến hóa của .

      Vân Đại còn làm bộ vì suy nghĩ : “ Chuyện này thực quá vất vả, chàng mệt mỏi cả ngày, thiếp sao có thể nhẫn tâm, liền nghĩ cách làm đơn giản chút, này , thiếp có cách này chỉ cần chàng nằm thiếp động là được…”

      Diệp Thanh Tuyển xoa xoa thái dương, quả quá coi thường nàng rồi.

      Năng lực giờ của nàng, có thể suy xét chuyện này chu đáo như vậy.

      ra những lời biết xấu hổ, còn nghĩ rằng vì suy nghĩ cho .

      Nàng cho rằng khi lên giường, nàng nghĩ muốn động là động, muốn bất động liền bất động?

      “ Nàng đúng là nương thiện tâm.” dương môi .

      Vân Đại cũng thấy mình săn sóc tỉ mỉ, “ Chàng cho thiếp cơ hội được thể sao?”

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển hơi trầm xuống, ngữ khí càng thêm vi diệu: “ Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta là người tùy tiện hứng thú với heo mẹ biết sao?”

      “ Ân?” Vân Đại mờ mịt.

      sợ nàng nghe hiểu, trào phúng bồi thêm câu: “ Quả , nàng nên hiểu , nàng chính là con heo mẹ kia.”

      Vân Đại sao còn hiểu lời , lúng ta lúng túng biết nên gì, khuôn mặt cũng trướng lên đỏ bừng.

      Diệp Thanh Tuyển làm bộ tâm lặng như nước, muốn cho nàng biết muốn đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, là điều thể…

      Nàng vì muốn đạt được mục đích, chuyện gì cũng nghĩ ra được.

      phạt nàng chép sách nàng liền khóc thành quỷ lệ, đánh tay nàng, nàng liền bệnh trận, so với thiên kim trong kinh thành được nuông chiều từ bé khác chút nào.

      tuy bây giờ xuống tay với nàng, nhưng đến mức thành toàn cho nàng.

      Đêm nay cự tuyệt nàng, để nàng nghĩ là nam nhân chỉ cần lấy lòng giường sau này có làm sai chuyện gì lên giường cùng chuyện gì cũng thuận theo nàng.

      là chủ nhân của Diệp phủ, nàng lại mang đầu óc ngốc nghếch, muốn bắt đầu dạy dỗ nàng cho tốt.

      Vân Đại lúc này ngượng ngùng ra khỏi phòng , rồi lại cảm thấy ủy khuất.

      Nếu đối với heo mẹ có hứng thú, sao lại dùng bố ngực của heo mẹ làm chuyện đó.

      Nhưng mà nghĩ lại chút, Vân Đại nghi ngờ sờ rùa đen làm bẩn tay, thuận tiện tìm đồ vật như dẻ lau để dùng?

      Nghĩ như vậy, mới thấy cái này mới phù hợp với tính tình của .

      Vân Đại thu hồi tâm tư, uể oải trở về ngủ, hôm sau dậy sớm, thấy gia chủ cùng Thanh Y đâu nữa.

      Nàng nghe gia chủ lần này đến kinh thành là vì chuyện làm ăn, bận rộn cũng là chuyện bình thường.

      Nhưng nàng muốn ngây ngốc cả ngày trong dịch quán, liền hỏi nha hoàn có nơi nào dạo được , muốn nhìn náo nhiệt của kinh thành lát.

      Nơi này ruốt cuộc là dưới chân thiên tử, nàng khó nhịn được tò mò.

      Nha hoàn cho nàng vài nơi để , Vân Đại nhảy nhót rời khỏi dịch quán.

      Vân Đại vì muốn lấy lòng Diệp Thanh Tuyển, đem hết ngân phiếu nộp lên cho .

      Nhưng thực tế, nàng vẫn có chút tiền dư, chỉ là nhiều lắm.

      Nàng nghĩ chờ nàng gặp được thẩm thẩm xong vẫn phải về Mộ Châu, liền muốn mua ít thứ đặc sắc ở kinh thành mang về.

      Chỉ là vừa mới bước ra khỏi cửa lớn dịch quán, nàng liền bị mùi hương mê người của quán quen đường câu hồn nổi nữa.

      nương, muốn mua bánh bao nhân thịt? bánh bao nhà ta làm bên trong toàn là thịt, nương thử chút.” Lão nhân gia cười hả hả mời hàng, đánh giá liếc mắt nhìn nàng cái, lại : “ Bánh bao nhân thịt này chỉ kinh thành mới có, địa phương khác có đâu, muốn nếm thử chút ?”

      Vân Đại gật gật đầu, lão nhân gia liền đưa cho nàng cái.

      Vân Đại gặm bánh bao, nhìn thấy chiếc xe ngựa ngang qua.

      Lúc ở Mộ Châu nàng chưa bao giờ nhìn thấy xe ngựa cao lớn như vậy.

      Xe ngựa thân sơn màu đen, kéo xe là hai con hắc mã thân hình cường tráng, xe ngựa rộng lớn, đỉnh khắc mấy con hỉ tước, rèm che màu hồng làm từ lụa mỏng, theo sau là tám thị về khuôn mặt lạnh tanh, vừa nhìn liền biết phải nhân vật tầm thường.

      đường người người lui tới, nhưng xa xa thấy được thanh của xe ngựa này, lại thận trọng nhường đường thu liễm lời cho đến hành động.

      Vân Đại cảm thấy hiếm lạ, ăn hết cái bánh bao, cách đó xa nàng liền nghe thấy tiếng nữ tử thét chói tai, nàng quay đầu nhìn lại, thấy xe ngựa tinh xảo hoa lệ kia đột nhiên dừng lại.

      Bà lão nhìn thấy liền : “ Chờ lát nữa nương ngàn vạn lần nên nhìn loạn xung quanh, vừa thấy liền biết xe ngựa kia là của Tễ Quốc công phủ, nếu Tễ Quốc công bên trong liền thôi, chỉ sợ phải….”

      Nàng đáp tiếng, thanh toán bạc, lúc này mới rời .

      Vân Đại là nương thành ngoan ngoãn nghe lời, huống chi dặn dò nàng là lão nhân gia có kinh nghiệm sống phong phú hơn nàng.

      Nàng quả thực học bộ dáng của người qua đường, muốn hóng chuyện náo nhiệt.

      Chỉ là nữ tử bị ngã mặt đất vỡ đầu chảy máu, bộ dáng thống khổ.

      Vân Đại càng nhìn càng thấy quen mắt.

      Mành xe ngựa xốc lên, ngồi ngay ngắn bên trong là khuôn mặt lạnh lùng của nữ tử.

      Bên ngoài phụ nhân mặc chiếc áo tối màu thêu hoa hải đường bằng chỉ tơ vàng, mặt bao trùm tầng tối tăm.

      Phụ nhân liếc xéo nữ tữ nằm mặt đất, mắt đen tĩnh lạnh như hồ nước, tia cảm xúc.

      “ Chuyện gì xảy ra?” Phụ nhân chậm rãi mở miệng.

      Xa phu : “ Chúng ta đường, nàng ta bên chạy bên nhìn loạn xung quanh, va vào xe ngựa của chúng ta.”

      Phụ nhân bĩu môi, bình tĩnh phân phó: “ Gọi người kéo xuống, đánh chết.”

      Xung quanh yên tĩnh lạ kỳ.

      Nữ tử nằm mặt đất cuối cùng cũng tĩnh, miễn cưỡng bò dậy quỳ xuống, thanh run rẩy xin tha.

      “ Công chúa tha mạng…”

      Nàng ta hiển nhiên biết mình đụng phải người nào.

      Bởi vì biết, nên càng cảm thấy mạng mình xong rồi.

      “ Chờ chút…”

      đường phố an tĩnh, ngoài ý muốn xuất thanh yếu nhút nhát.

      Nếu có chút ồn ào, chưa chắc người khác nghe được.

      Nhưng người qua đường lúc này nghẹn bụng khí, đến thở cũng dám, nên thanh kia phá lệ ràng.

      Vân Đại cầm trong tay bánh bao nhân thịt nóng hầm hậm, do dự hồi lâu, đành lòng nhìn người trước mắt bị đánh chết.

      Nàng nghĩ ngợi nên mở miệng như thế nào, liền thấy mọi người nhất trí nhìn về phía nàng.

      Vân Đại chưa từng thấy trận địa lớn như vậy, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, đánh giá vòng, ánh mắt liền rơi xuống chủ nhân của chiếc xe ngựa kia.

      “ Nàng ta là nha hoàn của tiểu nhân… cho phép tiểu nhân kéo nàng ta xuống sao?” nàng có chút sợ hãi, giọng : “ cản trở việc lớn của phu nhân…”

      Xa phu trợn mắt há mồm nhìn nàng, phản phất nghe hiểu nàng cái gì.

      Bất quá chỉ sợ muốn đánh chết hai người… xa phu thầm mặc niệm trong lòng.

      Vân Đại thấy phụ nhân trong xe lời nào, chỉ thấy cặp mắt kia thanh thúy nhìn chằm chằm nàng, trong lòng nàng càng thêm lo lắng bất an.

      Nàng kéo nữ tử bị thương đến bên đường, bên đánh giá chủ nhân xe ngựa, chột dạ được lời nào.

      Nữ tử bị thương run run, giọng tuyệt vọng : “ nương mau chạy …”

      Vân Đại thấy mình kéo người vào nhường đường cho đối phương, đối phương vẫn có ý định cho xe .

      Nàng có chút vô thố, nhưng làm cũng làm rồi, mặc dù bị người ta kéo xuống đánh chết, cũng chỉ nhận nàng quá xui xẻo mà thôi…

      Trong xe ngựa ma ma có khuôn mặt từ ái bỗng dưng cười tiếng.

      Mục Ngu nhăn mày, “ Ma ma cười gì?”

      Ma ma : “ thôi, phu nhân thấy tiểu nương sợ tới mức mặt trắng còn giọt máu nào kìa.”

      Mục Ngu hừ lạnh tiếng, gọi người buông màng xuống.

      ….”

      Phụ nhân ra lệnh tiếng, xa phu hai lời quất roi, điều khiển xe ngựa tiếp.

      “ Ta chết?”

      Vân Đại có chút đồng tình đánh giá vết thương đầu nàng ta, thấp giọng : “ Ngươi muốn đến y quán xem vết thương chút ?”

      Vũ Điệp ngơ ngẩn nhìn nàng, lắc lắc đầu, có chút hổ thẹn : “ Làm phiền di nương người còn nhớ nô tỳ….”

      Vân Đại : “ Ta nghĩ đến kinh thành có thể gặp được Tô di nương , ngờ gặp ngươi trước, có thể thấy được đây là duyên phận.”

      Vũ Điệp là nha hoàn hầu hạ bên người Tô Ngọc Nương, ngày xưa cùng Vân Đại có chút giao tình nào, Vân Đại ra mặt giúp nàng ta, nàng ta vô cùng kinh ngạc.

      muốn hảo hảo cảm kích nàng phen, lại thấy vẻ mặt tiếc nuối của Vân Đại nhìn cái bánh bao nhân thịt bị vứt mặt đất dính đầy đất, nghĩ muốn nhặt lên.

      Vũ Điệp vội ngăn nàng : “ Di nương đừng nhặt, di nương cứu nô tỳ mạng, nô tỳ tuy có gì quý báu để đền đáp được, nhưng cái bánh bao vẫn mua được cho di nương.”

      Vân Đại chần chờ: “ Vậy vết thương đầu ngươi…”

      Vũ Điệp vẫy vẫy tay : “ Bảo vệ được tánh mạng là tốt rồi, để ý chi chút vết thương này.”

      xong nàng ta ân cần mang Vân Đại đến nơi làm đồ ăn ngon nhất để mời nàng.

      Hai người lúc này ngồi xuống, Vũ Điệp dần bình tĩnh lại, nghĩ đến việc vừa rồi, trong lòng càng thêm run sợ.

      “ Nữ nhân mới vừa rồi là nữ nhân đáng sợ nhất kinh thành này a.” Vũ Điệp nghĩ đến còn sợ.

      Vân Đại nghi hoặc: “ Vì sao?”

      Vũ Điệp thấp giọng : “ Khó trách, nếu di nương biết, sợ cũng dám cứu nô tỳ, vị kia chính là Công chúa Khải Quốc năm đó đưa tới hòa thân.”

      “ Ừ…” Vân Đại vẫn mang bộ dáng nghe hiểu.

      Vũ Điệp lại : “ Di nương đừng nghĩ đơn giản như vậy, người đó giết người như ma, ở Khải Quốc ngày, trẻ con nghe tên người đó cũng dám khóc, sợ bị lột da ăn sống.”

      Vân Đại nghe thế da đầu tê dại hồi: “ Như thế nào lại đáng sợ như vậy…”

      Chẵng lẽ đời này có người ăn thịt người ?

      Vũ Điệp thấy cuối cùng nàng cũng tin tưởng vài phần, thở dài : “ Di nương biết đâu, đương kim thánh thượng Khải Quốc là đệ đệ của bà ta, năm đó chỉ giết sạch hoàng tử tranh giành đế vị với đệ đệ, còn giết ít thần tử thuận theo bà.

      tường Thủ đô Khải Quốc loang lỗ vết máu, bà ta đem đầu của thân tử treo lên thị chúng, nô tỳ còn nghe người đến hòa thân lúc trước được định là muội muội của bà ta Mục Yên công chúa.

      Cũng biết tại sao, có ngày vào ban đêm bà cho người đóng cửa đại điện, thả mười mấy con chó săn, đứng bên lạnh lùng nhìn đám chó săn cắn chết muội muội của bà ta đến huyết nhục mơ hồ...

      Sau đó bà ấy thay muội muội đến Cảnh Quốc hòa thân, nghe bà ấy vừa , người dân Khải Quốc đều nhàng thở ra, đáng thương cho chúng ta...”

      “ Đừng nữa...” Vân Đại sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, che cái miệng , sợ dám lời nào.

      Vũ Điệp thở dài: “ tại di nương biết bà ấy đáng sợ nhường nào chưa.”

      Vân Đại gật gật đầu, vẫn là bộ dáng sợ hãi đó.

      “ Vậy ngươi sao lại đụng phải xe ngựa của công chúa?”

      Nàng vừa hỏi xong, sắc mặt Vũ Điệp lập tức cứng đờ, hình như có điều khó .

      Vũ Điệp lãng sang chuyện khác : “ Di nương có muốn gặp di nương của nô tỳ , các người cũng lâu rồi chưa gặp nhau, Tô di nương nhìn thấy di nương chắc vui lắm.”

      Vân Đại gật đầu, nàng thực ra nghĩ đến có cơ hội gặp lại.

      Lúc này, xe ngựa Mục Ngu về tới phủ.

      Trường Cốc ma ma bên người bà đỡ bà xuống xe, tò mò hỏi: “ Công chúa vừa rồi sao cho người đánh chết tiểu nương kia?”

      Mục Ngu trừng mắt nhìn ma ma cái, ngay sau đó lạnh mặt : “ Nàng ta lớn lên cũng tệ lắm.”

      Trường Cốc ma ma bất đắc dĩ cười cười.

      Công chúa nhà nàng cái gì cũng tốt, là người thích cái đẹp, mặc dù tức giận, nhưng gặp được mỹ nhân phá lệ khoan dung ba phần.

      Nếu , lúc trước tới đây, hoàng tử, công tử thế gia có thân phận tôn quý cả triều chọn, chọn tên tiểu bạch kiểm đó sao.

      ( Chương sau có lẽ đoán được thân phận của Vân Đại, có ai hóng nào....)

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hóng chương sau ghê nơi, vậy là thân phận của bạn Đại cũng ghê lắm nha
      Khủng LongPana thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 44:

      Edit: Pana

      Mục Ngu vào phòng, nha hoàn lập tức trình lên cái khay, khay là chồng giấy dày.

      “ Công chúa, đây là chữ hôm nay tiểu thư luyện.” Nha hoàn .

      Mục Ngu cầm lấy hai trang đánh giá, mặt biểu tình đem thả về khay.

      “ Mang ta xem tiểu thư.”

      Nha hoàn phúc thân, sau đó xoay người dẫn đường cho Mục Ngu.

      Mục Ngu thích yên tĩnh, toàn bộ Tề Quốc công phủ đều dám làm hành động gì lớn tiếng.

      qua cây cầu , trước viện là hàng trúc thanh tao đằng sau thấp thoáng lên biệt viện, bên trong truyền ra thanh tiếng nữ tử vui cười.

      Mục Ngu liếc xéo nha hoàn dẫn đường cái, sau đó dẫn đầu vào bên trong.

      Tễ Quốc công phu nhân đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Vân Kiều cùng nha hoàn ngồi trước bàn trang điểm lựa chọn trang sức.

      Vân Kiều thấy bà đột nhiên xuất , liền vội đứng lên, tay chân luống cuống.

      “ Mẫu thân…”

      Ánh mắt Mục Ngu hơi lạnh, bọn nha hoàn đồng loạt quỳ xuống.

      Mục Ngu tiến lên phía trước, Vân Kiều càng thấy run sợ, chỉ rũ đầu, dám lời nào.

      Mục Ngu liếc mắt đánh giá nàng ta cái, liền đem trâm cài có hình đóa hoa phù dung màu hồng nhạt đầu nàng ta lấy xuống, cầm trong tay nhàng xoay chuyển.

      “ Phụ thân người là Tễ Quốc Công, mẫu thân là công chúa Khải Quốc, lúc trước ngươi lưu lạc hiểu đời liền thôi, giờ ta phái Trường Túc ma ma đến giáo dưỡng ngươi, ngươi chút tiến bộ đều có?”

      xong chiếc trâm cài trong tay bà bị bẻ cong nhìn ra hình dáng ban đầu.

      Mặt Vân Kiều thấy huyết sắc.

      “ Làm nữ nhi của ta, ngày thường cần trang điểm xinh đẹp lòe loẹt, ngươi cũng còn nữa, nên học vài thứ bổ ích, đừng ném thể diện của mẫu thân ngươi cho chó ăn.” Mục Ngu lạnh lùng nhìn nàng ra, mặt có nhu tình của người mẫu thân khi nhìn nữ nhi của mình, chút mềm lòng cũng có.

      Nếu đổi lại là mẫu thân của người khác, có lẽ cũng thể tưởng tượng được.

      Nhưng bà là công chúa của Khải Quốc.

      Hoàng đế Khải Quốc có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế cách vững vàng đều dựa vào công lao giết người như ngóe của Mục Ngu công chúa.

      “ Công chúa, Kiều Kiều cũng phải cố ý, tiểu thư nhiều ngày dụng tâm học tập…” phụ nhân trung niên đứng bên cạnh đành lòng mở miệng giúp nàng ta.

      Mục Ngu : “ Ta dạy nữ nhi của ta, chỗ nào cho nô tỳ như ngươi xen vào?”

      Đầu vai phụ nhân kia khẽ run, lập tức ngậm miệng lại.

      “ Mẫu thân đừng tức giận, đều là nữ nhi tốt, nữ nhi dụng tâm học tập tốt…” Trong mắt Vân Kiều hàm chứa nước mắt, vội vàng nhận sai.

      Mục Ngu gọi Trường Túc đến.

      “ Đem trang sức bàn ném hết cho ta, dạy dỗ tiểu thư học tập tốt, được cho tiểu thư dùng những thứ trang sức lòe loẹt như thế này.”

      Trường Túc ma ma lạnh lùng đồng ý, sau đó sai nha hoàn đem vứt hết trang sức bàn.

      Mục Ngu liếc mắt đánh giá nữ nhi này cái, sau đó phất tay áo bỏ .

      Mục Ngu vừa , Vân Kiều liền lau nước mắt, đem nha hoàn hét lớn tiếng đuổi hết ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn phụ nhân trung niên Tiêu thị được giữ lại.

      Tiêu thị thấy còn người nào khác, liền thở dài, cầm tay Vân Kiều gỡ từng ngón tay nắm chặt của nàng ta, thấy tay nàng bị nắm chặt đến đỏ bừng.

      “ Con nha, tự ý làm bậy, cùng Đại Đại sống ở Mộ Châu, phải tốt hơn sao, con hai phải đòi tới kinh thành, nhưng công chúa ngờ là người khó ở chung như vậy, bây giờ ta hối hận.”

      Vân Đại nhìn Tiêu thị: “ Người hối hận, Người quên giấc mộng kia rồi sao?”

      “ Đều tại con giấc mộng đó là điềm báo trước, con nếu mơ thấy việc này, giờ ta cũng ngày đêm lo lắng đề phòng, vừa nhớ thương Đại Đại, cả người đều phát hoảng…”

      “ Người cho rằng con nguyện ý sao…” hốc mắt Vân Kiều lại đỏ “ Con mở thấy mình trở thành thiếp của người khác, bị kẻ ác hảm hại, ép uống thuốc tuyệt dục, bị hủy dung ném vào thanh lâu, chết cũng thể nhắm mắt, chẳng lẽ đây là kết cục mà mẫu thân muốn nhìn sao?”

      Tiêu thị nghe nàng hết câu thần sắc phát hoảng, tiến đến đánh cánh tay nàng ta.

      “ Chớ có bậy, nếu bị phát giác, con với ta có chín cái mạng cũng đủ dùng.” Tiêu thị đánh xong, ngược lại càng thêm đau lòng cho Vân Kiều: “ Thôi thôi, con đem mệnh của mình với Vân Đại đổi cho nhau, cũng coi như tránh được kiếp, chỉ là sau này con phải hảo hảo hiếu kính với công chúa cho tốt.

      Đại Đại đáng thương của ta… Nếu sau này có cơ hội, con chớ quên giúp đỡ muội muội con chút.”

      Vân Kiều thấy Tiêu thị cuối cùng cũng bỏ qua chuyện này, liền : “ Con cũng phải dạng người vong ân phụ nghĩa, ngày sau nếu có cơ hội, con tất nhiên xem nàng như muội muội thân sinh mà thương, giúp đỡ.”

      Tiêu thị gật đầu.

      Vân Kiều thu liễm lệ ý, nhìn bàn trang điểm trống , ánh mắt lóe lên, càng cam lòng.

      Nàng nàng mơ thấy những việc tương lai, tất nhiên là lừa Tiêu thị, bằng Tiêu thị sao bằng lòng giúp nàng việc treo đầu dê bán thịt chó này .

      Kỳ nàng cũng là người đáng thương, được thần linh phù hộ, đời trước chết thê thảm, ngờ có được cơ hội trọng sinh sống lại.

      Nàng ngủ giấc, liền phát mình trở về lúc chưa có chuyện gì xảy xa.

      Khi đó, Vân Đại chưa đến kinh thành, khôi phục lại thân phận là nữ nhi của công chúa, mà nàng, cũng vì trèo cao muốn được như Vân Đại, mượn cơ hội đến kinh thành lợi dụng thế lực Tễ Quốc công phủ tìm mọi cách thông đồng với nam nhân kia, cuối cùng chết trong tay .

      Kỳ ngộ được sống lại nắm trong tay tiên cơ lần nữa, vì muốn lỡ mất cơ hội lần này, liền sinh ra cái ý niệm lớn mật.

      Nàng giả mạo thân phận của Vân Đại kiếp trước, thay thế đối phương đến kinh thành.

      Nếu nàng là nữ nhi của Tễ Quốc công, cần gì phải giống như kiếp trước ăn khép nép trước mặt người khác, làm thiếp của người ta?

      Lúc này Mục Ngu trở về sương viện của mình, Trường Cốc tiến lên : “ Chuyện lần trước nô tỳ cho người điều tra xong, tiểu thư thiếu bạc đến phòng thu chi muốn bạc, vận dụng quan hệ của mình Thiên Cơ các mua mười mấy sát thủ.”

      Mục Ngu bưng tách trà nóng nhấp ngụm, đem chung trà cầm trong lòng bàn tay: “ Tiểu thư có thù oán với ai?”

      Trường Cốc : “ Người của chúng ta mua chuộc được người trong đám sát thủ, …. Người tiểu thư muốn giết là thị thiếp của Diệp phủ ở Mộ Châu”

      Mục Ngu ngước mắt nhìn Trường Cốc.

      Trường Cốc : “ Lúc Tiêu thị tới đây, chỉ nàng có nữ nhi gả làm thiếp cho gia đình họ Diệp, cho nên họ mới cùng nhau đến kinh thành…”

      Mục Ngu chậm rãi gợi lên khóe môi: “ Đúng là thú vị, người làm mẫu thân nghĩ tới sống cạnh nữ nhi của mình, ngược lại quảng ngàn dặm xa xôi theo nữ nhi của ta đến kinh thành, trung thành muốn hầu hạ tiểu thư cả đời, phần tâm ý này, so với người làm mẫu thân như ta chỉ có hơn chứ kém.”

      “ Trường Cốc, điều tra cho ta, tra cho , rồi báo lại cho ta.”

      Mục Ngu xoa xoa nếp gấp váy, mặt mày ngưng sương, môi đỏ hơi nhếch, hết sức dã.

      Người dám lừa ta, có tư cách được sống lâu đời này.

      Sống lâu hay là số trời định, tất nhiên phải biết quý trọng, nhưng có người lại muốn, đến lúc đó cùng nhau thanh toán lần….

      Bên kia, Vũ Điệp đưa Vân Đại gặp Tô Ngọc Nương.

      Vân Đại là ân nhân cứu nàng ta mạng, nên đối với Vân Đại càng thêm thân thiết.

      Vũ Điệp đưa Vân Đại đến tòa nhà cực kỳ khí phái xa hoa.

      Bên trong phát ra thanh ca mua đàn hát dễ nghe.

      Vân Đại nhìn thoáng qua những nữ tử ăn mặc mát mẻ, tâm trí hơi có chút thất thần.

      Nàng muốn hỏi Vũ Điệp đây là nơi nào, liền nhìn thấy sân khấu có nữ tử che mặt bằng tấm sa mỏng múa.

      Vòng eo tinh tế, cổ tay thon dài trắng nõn, trong tay cầm dải lụa tựa như cánh bướm, tùy theo động tác của nàng ta uốn lượn.

      Nàng ta ăn mặc màu sắc sặc sỡ, ngược lại càng tôn lên làn da trắng như dương chi bạch ngọc.

      Chung quanh khách khứa nhìn nàng ta múa xem đến ngây người, phút chốc xung quanh an tĩnh đến lạ.

      Vân Đại cũng xem đến ngây người.

      Vũ Điệp kéo kéo nàng, tập mãi thành thói quen : “ Chủ tử mới nhảy có nửa, chúng ta vào phòng chờ .”

      Vân Đại phục hồi lại tinh thần, nghi hoặc: “ Người này là… Tô Ngọc Nương?”

      Vũ Điệp gật gật đầu.

      Vân Đại nghệch ra.

      “ Chủ tử ở Bách Hoa Lâu là hoa khôi đầu bảng.” Vũ Điệp đẩy cửa gian phòng, chờ Vân Đại vào phòng ngồi xuống, mới thấp giọng oán hận: “ Vốn tưởng rằng chúng ta có thể sống tốt qua ngày, nghĩ đến sau khi đến kinh thành lại làm lại nghề cũ…”

      “ A….”

      Vân Đại mờ mịt.

      phải là nam nhân sao?

      Vũ Điệp pha cho nàng bình trà, lát sau Tô Ngọc Nương liền lên lầu.

      chợt nhìn thấy Vân Đại, ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

      Vũ Điệp đem chuyện nguy hiểm hồi sáng kể cho nghe, vui trừng mắt nhìn đối phương, trách cứ : “ Ngươi tại chẳng thèm nghe lời ta , hai phải gặp họa mất mạng mới can tâm đúng .”

      Vũ Điệp rụt đầu, trộm lè lưỡi với Vân Đại.

      Tô Ngọc Nương tiến lên phía trước, lời nào đánh giá Vân Đại.

      ở kinh thành trợ giúp Diệp Thanh Tuyển, tất nhiên cũng biết được tin tức Diệp Thanh Tuyển tới kinh thành.

      Chỉ là ngờ Diệp Thanh Tuyển thích Vân Đại đến như vậy, quên mang nàng theo, cùng nhau đến kinh thành.

      “ Muội cứu Vũ Điệp, tỷ xem như thiếu muội ân tình này…” nhìn Vân Đại .

      Ánh mắt tràn đầy mong chờ cực kỳ hâm mộ của Vân Đại nhìn .

      “ Điệu múa vừa rồi của tỷ là đẹp…”

      Tô Ngọc Nương nghe vậy, mặt hơi hơi cứng.

      Bị nữ tử khích lệ ra lời này, đương nhiên lấy đó làm điều vinh quang.

      Vân Đại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng hỏi : “ Tỷ có thể dạy muội sao?”

      “ Dạy muội…” Sắc mặt Tô Ngọc Nương càng thêm cổ quái.

      Vân Đại gật đầu, lộ ra thần sắc ngại ngùng, nhìn : “ Gia chủ luôn chê muội am hiểu gì, các tỷ tuy đều cả rồi, nhưng Gia luôn lấy muội ra so sánh với các tỷ, ai cũng có sở trường riêng, còn muội cái gì đều biết...”

      Đặc biệt là buổi tối hôm đó, còn ghét bỏ nàng xem nàng khác gì heo mẹ.

      Nàng theo lâu như vậy, tất nhiên cũng có thể đoán được khẩu vị của .

      thích phải là tiểu heo mẹ, mà kiểu thích là tiểu heo mẹ đa tài đa nghệ….

      Nàng nếu có thể múa được giống như Tô Ngọc Nương, sau đó gia chủ tất nhiên đối xử với nàng ôn nhu hiền lành hơn so với người khác, thậm chí cao hứng có thể tích cực giúp nàng tìm thẩm thẩm của nàng nha.

      Biết được ý tưởng phía sau của Vân Đại, khóe môi Tô Ngọc Nương giật giật, cười.

      Tiểu ngốc tử đúng là tiểu ngốc tử, nữa điểm cũng hiểu được tâm tư của nam nhân.

      Diệp Thanh Tuyển nếu biết được nàng đến thanh lâu để học cái này, chỉ cao hứng, ngược lại nếu biết được tức đến đột tử cũng biết chừng….

      Nhưng… chuyện này có quan hệ gì với ?

      ước gì tên vương bát đản kia chết càng nhanh càng tốt.

      Vì thế Tô Ngọc Nương gợi lên khóe môi, tâm tình khó có lúc chuyển biến tốt đẹp : “ Tập múa phải tập luyện khi còn xương cốt còn chưa cứng luyện dẻo dai của cơ thể, bất quá tỷ dạy muội những thứ phức tạp như vậy, chỉ dạy muội vài động tác cơ bản, muội học thuần thục múa điêu luyện rồi, có thể đem đám nam nhân mê hoặc đến mức dời mắt nổi khỏi muội.”

      Vân Đại tự nhiên vui vẻ đáp ứng theo .

      Buổi tối Vân Đại chờ Diệp Thanh Tuyển trở về dùng bữa, đánh giá sắc mặt , nhìn : “ Thiếp mấy ngày nay chuẩn bị cho chàng kinh hỉ…”

      Diệp Thanh Tuyển liếc mắt nhìn nàng cái, mặt vẫn bình tĩnh, bộ dáng quan tâm điều nàng .

      Bộ dáng giờ của nàng, nhịn được muốn nhào vào người , trong lòng thập phần hưởng thụ.

      Có thể thấy được muốn thu phục được con thỏ khẩu thị tâm phi này cần phải lấy cà rốt đến dụ nàng, nàng mới thành được.

      “ Chàng có nghe thiếp đó?” Vân Đại thấy có chút phản ứng mong chờ nào, hỏi lại lần nữa.

      Diệp Thanh Tuyển cười lạnh tiếng: “ Ăn , ngủ , thức ăn ngon cũng lấp được miệng nàng.”

      Vân Đại bị quát câu, lập tức bĩu môi ôm lấy chén cơm, thầm nghĩ khó lấy lòng.

      Nàng dụng tâm dùng tất cả công phu học tập mới có thể làm cao hứng được.

      Tác giả có lời muốn : về cốt truyện chút.

      Trình tự chính xác là như thế này:

      Vân Kiều đời trước leo lên người nam chủ, bị nam chủ giết chết – Vân Kiều trọng sinh vì hại Vân Đại, đẩy Vân Đại xuống nước – vận mệnh Vân Đại thay đổi- Vân Đại chịu ảnh hưởng mơ thấy Vân Kiều bị nam chủ giết chết( cũng hiểu lầm người này chính là mình)- nữ chủ thành thị thiếp của nam chủ- Vân Kiều lại thành thiên kim tiểu thư- Vân Kiều thuê sát thủ thủ tiêu Vân Đại.

    4. hoakun

      hoakun New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      21
      Hóng phần tiếp ngày nào cũng vào cung xem có chương mới ko cảm ơn Editor nhiều nhiều
      Panabaongocbt thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Cảm ơn bạn #hoakun nhìu nhìu...<3<3<3<3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :