1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 40:

      Edit: Pana

      Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Vi Cảnh cố ý dậy sớm.

      Bên ngoài nha hoàn tới lui, lúc ngang qua rồi bước chân chậm rãi xa dần.

      Vân Đại tránh ở phía sau cánh cửa, dám ra gặp người.

      Trình Vi Cảnh cười cười, nhắc nhở nàng: “ Nếu đệ muốn rời khỏi đây, cần phải đường đường chính chính mà , bằng chưa ra khỏi viện này, có người lại nghi ngờ đệ là kẻ trộm cũng biết chừng.”

      Vân Đại nhàng “ Ân” tiếng, hít sâu hơi lấy dũng khí, hai người mới trước sau rời khỏi phòng.

      Lúc này còn sớm, bọn nha hoàn viện nào ở viện người đó vẩy nước quét nhà, đường cũng gặp người nào.

      Vân Đại được đoạn đường dài, ngực thở ra hơi.

      Nàng giờ mặc nam trang, tóc được búi lên, lại có thân phận là gã sai vặt, cùng vị Vân di nương kiều trong phủ khác trời vực.

      Trình Vi Cảnh đánh giá thần sắc khẩn trương của nàng cười : “ Như thế mới tốt, dọc theo đường gặp được mấy người, vận khí của đệ tồi.”

      Vân Đại muốn đáp lại , bỗng dưng chỗ ngã rẽ xuất đôi chủ tớ đến.

      Trong đầu Vân Đại trống rỗng, theo bản năng xoay người sang chỗ khác, đúng lúc lại chui vào trong ngực Trình Vi Cảnh.

      Lúc này Trình Vi Cảnh cùng Vân Đại muốn ra khỏi phủ, mà Diệp Thanh Tuyển cùng Thanh Y đường đến thư phòng, hai bên cùng đường nên vừa lúc chạm mặt.

      Vân Đại dám ngẩn đầu, lưng như bị kim châm.

      Trình Vi Cảnh quả sai, dọc theo đường nàng gặp nhiều người, nhưng lần gặp toàn gặp được nhân vật lớn, xác thực là người có “ vận khí tốt.”

      Cũng may Trình Vi Cảnh có đem nàng đẩy ra.

      Diệp Thanh Tuyển dừng lại trước mặt , ánh mắt tối tăm dừng lại người ở trong ngực , ngữ khí ôn hòa : “ Trình công tử có nhã hứng.”

      Trình Vi Cảnh tiện giải thích, chỉ bất đắc dĩ : “ Ta có chút nuông chiều tiểu thư đồng của mình.”

      Hai người bọn họ cũng gì nhiều với nhau, Trình Vi Cảnh buổi sáng mình muốn ra cửa chuyến, Diệp Thanh Tuyển hơi hơi gật đầu, cùng Thanh Y rời .

      Chờ đối phương xa, Vân Đại sợ hãi ngẩn đầu lên.

      Trình Vi Cảnh : “ Đệ sợ đến vậy sao?”

      Trong lòng Vân Đại tất nhiên là sợ muốn chết, nhưng chỉ lắc lắc đầu.

      Hai người lúc này thuận lợi ra khỏi phủ, Trình Vi Cảnh lại : “Đệ chờ ở chỗ này, lát lão Lý đến đưa đệ , an bài chỗ ở cho đệ.”

      Vân Đại hơi hơi gật đầu, thấp giọng cảm tạ với .

      Trình Vi Cảnh nhìn nàng, vẫn yên tâm : “ Lát nữa lão Lý tới, khi nào báo tên của ta đệ mới theo .”

      Vân Đại cảm thấy ngữ khí lúc này của giống như dặn dò đứa trẻ, thầm : “ Lão Lý là xa phu, đệ có gặp qua rồi.”

      Trình Vi Cảnh cười : “ Vậy là tốt rồi, vậy ta trước.”

      Vân Đại nhìn rời , đợi lát, xác định xung quanh có ai, liền men theo chân tường hướng nơi khác mà .

      Nếu Trình Vi Cảnh còn ở đây, phát ngoài miệng Vân Đại trăm điều thuận theo, chỉ là chân trước còn ngoan ngoãn vâng lời, chân sau liền xoay người chạy mất.

      Những điều gia chủ chỉ dạy, điều nàng nên học nhất là làm người hai mặt, trước mặt người khác mặt, sau lưng là mặt khác.

      Nếu Diệp Thanh Tuyển biết được những lời khiển trách cùng cảnh cáo của mình đối với nàng có chút tác dụng nào, ngược lại con thỏ ngốc nghếch lúc này lại học được cách dối gạt người khác, chắc là tức giận đến mức nội thương.

      Cẩn thận nghĩ lại, lúc trước Vân Đại vào phủ xác con thỏ trắng thuần khiết ngoan ngoãn thiện lương nghe lời.

      Nếu nàng gặp được phu quân tốt, sau này trưởng thành hơn chút, có lẽ hiền thê lương mẫu.

      Nhưng cố tình nàng lại gặp được Diệp Thanh Tuyển đầy bụng xấu xa, để bị hết lần này đến lần khác khi dễ, tất nhiên cũng học chút da lông, có bản lĩnh lớn gì, nhưng cũng có chút tâm tư nào đó.

      bên nàng rời xa Diệp phủ, bên thầm nghĩ bộ dáng mình lúc này hôm qua để lại ấn tượng những người gặp qua nàng trong Diệp phủ, mình nên thay đổi chút để bị nhận ra.

      Vân Đại tìm được hộ nông gia, thấy lão bà tử ở trước cửa, liền cầm bạc qua.

      Lão bà tử thấy bạc, đối với Vân Đại cười khép mồm được.

      Vội mời Vân Đại vào nhà, đem quần áo của tôn tử mình làm tốt đưa cho Vân Đại thay.

      Vân Đại ở trong phòng chuẩn bị cởi đai lưng, liền nghe thấy ngoài cửa sổ có thanh quen thuộc vang lên.

      biết vị tiểu công tử kia giờ ở nơi nào?”

      “ Công tử đó còn ở trong phòng.”

      Động tác Vân Đại lập tức cứng đờ.

      Thanh này phải của Thanh Y là ai nữa.

      Trong lòng nàng hoảng sợ, đem quần áo sửa sang lại cho tốt, muốn nghiêng người nghe ngóng cho cẩn thận, mới đến cửa, cánh cửa gỗ trước mặt bị người khác cước đá văng ra.

      Vân Đại hoảng sợ, Thanh Y bình tĩnh vào phòng, đánh giá liếc mắt nhìn nàng như xác định điều gì, mang bộ dáng xử lý việc công : “ Đắc tội.”

      Vân Đại sợ đến mức hồn phách đều bay đâu mất rồi.

      đến chén trà , Thanh Y đem người đến trước mặt Diệp Thanh Tuyển, đem Vân Đại ném đến bên chân Diệp Thanh Tuyển.

      Vân Đại chịu đựng run rẫy trong lòng, trong đầu xoay chuyển nên tìm cách xin tha thứ như thế nào, lại bị đối phương bóp lấy cằm.

      Nàng cuối thấp đầu, lại bị bức bách ngẩn đầu lên đối diện cặp mắt u tĩnh gợn sóng kia của Diệp Thanh Tuyển.

      Diệp Thanh Tuyển cảm xúc đánh giá gương mặt nàng lúc này, lúc nàng sắp cứng người thành cục đá mới chậm rãi mở miệng.

      “ Ngươi tên gì?”

      “ Vương… Vương Nhị…”

      Vân Đại theo bản năng hạ thấp thanh đem tên giả ra, xong mới run run phát thế nhưng mình trợn mắt dối trước mặt .

      Khóe môi Diệp Thanh Tuyển căng chặt lúc này mới khẽ nhếch.

      “ Tên này đúng là hay …”

      biết có phải là ảo giác của Vân Đại hay , Vân Đại cảm thấy lời này của ra từng câu từng chữ như nghiến từ trong kẽ răng phát ra.

      Diệp Thanh Tuyển cười lạnh tiếng, buông nàng ra, ánh mắt nhìn nàng tựa như vực sâu vạng trượng, chứa nửa phần cảm xúc.

      gợi lên khóe môi, mặt luôn luôn ôn hòa nhã nhặn nhưng lúc này hiếm thấy căng chặt nhẫn.

      rũ mắt đánh giá bộ dáng cải trang ra gì kia của nàng, ngữ khí trào phúng : “ Cuộc đời ta hận nhất là nô tài chạy trốn, ngươi nếu là kẻ sai vặt, tốt nhất nên làm tốt công việc của mình, cũng nên học kẻ khác biết tốt xấu làm con bạch nhãn lang, suốt ngày chỉ biết làm những việc ăn cây táo rào cây sung.”

      Mỗi chữ của phản phất như nện lên đầu Vân Đại, chỉ kém chỉ vào trán Vân Đại mắng nàng là đồ biết tốt xấu, là kẻ ăn cây táo rào cây sung.

      Vân Đại cho rằng kế tiếp đối mặt với nàng là khổ hình, nhưng thản nhiên phân phó Thanh Y : “ Đem đưa về chỗ ở của Trình Vi Cảnh .”

      Thanh Y với Vân Đại: “ Thỉnh…. Vương Nhị công tử theo ta…”

      Cùng lúc đó, Trình Vi Cảnh vừa mới đưa người ra khỏi phủ, chưa được bao lâu, lão Lý cùng Tế Mặc đến báo vẫn chưa gặp được Vân Đại.

      Giữa mày Trình Vi Cảnh hơi nhếch, lòng đầy nghi ngờ, liền nhìn thấy Vân Đại bị người “ đưa” trở về.

      “ Trình công tử, chủ tử nhà ta hy vọng có bất luận đường ngang ngã rẽ nào, nên cạnh công tử có người nào khác tự tiện rời , lần tới mọi chuyện đơn giản như vậy nữa.” Thanh Y lạnh lùng .

      Tâm tư Trình Vi Cảnh khẽ động, đáp ứng : “ Được.”

      Đừng nhìn vị Tam hoàng tử này từ lớn lên ở nhân gian, nhưng tâm tư cùng thế lực của so với những người ở kinh thành hề đơn giản chút nào.

      Trình Vi Cảnh cảm thấy mình cùng Vân Đại có làm hại gì đến ai, việc đưa nàng ra khỏi phủ có quan hệ gì đến việc Thanh Y nhắc nhở.

      Nhưng cẩn thận nghĩ lại, bất luận việc gì chưa được Diệp Thanh Tuyển cho phép, tiến vào phủ rồi tự tiện rời , xác thực làm người khác khả nghi.

      Chỉ là chân trước Vân Đại vừa mới bước ra phủ, chân sau liền bị người khác bắt trở về, tốc độ nhanh như vậy chưa chắc Diệp Thanh Tuyển ngầm đối với đưa ra lời cảnh cáo.

      Mặc dù phụng mệnh mà đến, nhưng nhất cử nhất động lại bị giám sát dưới mắt của đối phương.

      Tế Mặc mở miệng muốn gì đó, lại bị Trình Vi Cảnh ngăn lại.

      Trình Vi Cảnh quét mắt nhìn trần nhà cái, tuy có nhìn thấy cái gì, cũng bởi vì vậy đối với vị Gia chủ Diệp gia này thủ đoạn lường trước được.

      Vân Đại vào phòng, trái tim ngừng đập như trống bỏi lúc này mới hơi chậm lại chút.

      Diệp Thanh Tuyển quả thực nhận ra nàng?

      Nàng nhịn được nhìn mình trong gương, lại biết giải thích làm sao.

      Trình Vi Cảnh đành lòng làm nàng khó xử, liền trấn an : “ giờ muốn đưa đệ ra khỏi phủ có chút khó khăn, chỉ là chúng ta hai ngày sau rời khỏi đây, đệ cần lo lắng quá.”

      Vân Đại nhớ đến lúc nãy mình lén chuồn êm , đối mặt với lời trấn an của lúc này thập phần chột dạ.

      Nơm nớp lo sợ mấy ngày.

      Vân Đại thấy những hạ nhân trong phủ nhìn mình như nhìn người xa lạ, tâm căng chặt lúc này mới dần thả lỏng.

      Chờ đến ngày rời phủ, Vân Đại cùng Trình Vi Cảnh lên xe ngựa trước, thế nhưng phát hạ nhân trong phủ chỉ còn lại mấy người.

      Nhưng nàng lại biết, mặc dù còn lại mấy người sau đó cũng cho người xử lý hết.

      Trong phủ cũng ít người, mặc dù hậu viện của Diệp Thanh Tuyển chỉ có mấy người, sớm bị Diệp Thanh Tuyển đưa trước khi Trình Vi Cảnh tới.

      Kỷ Lưu Tô thân thể hư nhược, cùng đám nam tử lên đường cũng tiện, cũng kịp lộ trình, nàng ta sớm được Thanh Phỉ hộ tống rời trước đó mấy ngày.

      Giống như lời Trình Vi Cảnh , bọn họ ở Diệp phủ nghỉ ngơi chưa được mấy ngày, cùng Vân Đại ngồi xe ngựa rời Diệp phủ, Vân Đại còn cho rằng mình nằm mơ.

      đường, Vân Đại nghĩ có nên tách ra riêng với Trình Vi Cảnh hay , vừa xoay người hướng bên sườn ngoài cửa sổ liếc mắt cái, liền nhìn thấy chiếc xe ngựa khác, tấm màng bị gió thổi lên, lộ ra gương mặt tuấn của Diệp Thanh Tuyển.

      Ngón tay Vân Đại run run, quay đầu nhìn về phía Trình Vi Cảnh vần luôn trầm mặc, chần chờ : “ Chiếc xe cách vách kia…”

      Trình Vi Cảnh nâng ngón trỏ đè xuống môi, mặt tuy có ý cười ôn hòa, trong mắt lại lộ ra vài phần cẩn thận dặn dò Vân Đại: “ Chớ có hỏi nhiều.”

      Vân Đại càng thêm cảm thấy quái dị.

      Xe ngựa được ngày, trời tối vừa lúc vào thành.

      Hạ nhân an tĩnh dỡ đồ đạt xuống, Thanh Y lại tới trước mặt Trình Vi Cảnh : “ Gia chủ nhà ta lần này ra cửa, mang theo nhiều người, cần hạ nhân hầu hạ, muốn mượn người của Trình công tử.”

      Trình Vi Cảnh : “ Bên người ta có Tế Mặc cũng coi như là người cẩn thận. Tế Mặc…”

      cần” Thanh Y mặt cảm xúc đánh gãy lời , cùng : “ Gia chủ nhà ta thích người có khuôn mặt xấu xí, bằng kêu người phía sau công tử là Vương Nhị đến .”

      Trình Vi Cảnh hơi ngẩn ra, tuy trực tiếp đồng ý, chỉ là ruốt cuộc cũng có đáp ứng.

      Vân Đại thấy Thanh Y xuất , người liền thẳng đứng cương cứng như cây cột.

      “ Chẳng lẽ ngươi muốn?”

      Ánh mắt Thanh Y chậm rãi dừng ở người Vân Đại, Vân Đại lập tức chột dạ nhìn về phía Trình Vi Cảnh : “ Đệ nguyện ý…”

      Nàng như vậy, Trình Vi Cảnh cũng có lời nào để ngăn cản.

      nếu Vân Đại phải là gã sai vặt của , khó tránh chọc đến vị hay đa nghi kia.

      “ Đệ đến đó hãy cẩn thận, nếu có vấn đề gì khó khăn, nhớ tới tìm ta.” Trình Vi Cảnh đành thấp giọng cùng nàng.

      Vân Đại gật gật đầu, theo Thanh Y qua.

      đường Thanh Y lời, Vân Đại quét mắt nhìn nhiều lần, lại nhịn được mở miệng: “ Thanh Y…”

      Thanh Y lập tức : “ Ta cùng với Vương Nhị ngươi thân quen, thỉnh cần nhiều với ta.”

      Lời sắp ra lập tức chết non trong bụng Vân Đại.

      Thanh Y đến trước gian phòng đẩy cửa ra, liền bảo Vân Đại vào.

      Vân Đại càng đoán ra tâm tư của bọn họ, liền rụt rè theo vào.

      Diệp Thanh Tuyển lúc này ngồi bên mép giường, bộ dáng chuẩn bị ngủ.

      Trong lòng Vân Đại run sợ qua, tùy ý nhìn nàng cái.

      “ Múc nước đến rửa chân cho ta.” Diệp Thanh Tuyển bình tĩnh phân phó.

      Vân Đại nhàng thở ra, lập tức lấy nước.

      Nàng bưng nước ấm tới, hầu hạ cởi giày, liền nghe thấy giọng lộ ra nhè lạnh lẽo của Diệp Thanh Tuyển: “ Ngươi lớn lên nhìn giống với người mà ta biết….”

      Biểu tình Vân Đại ngưng trệ, thấp giọng : “ là trùng hợp…”

      “ Đúng là trùng hợp.” dương quái khí : “ Nàng chính là thị thiếp ta sủng ái nhất.”

      “ Đáng tiếc con người nàng lại là con bạch nhãn lang, ta hết lòng hết dạ thương nàng ấy, nàng ấy trước mặt nhu thuận nghe lời sau lưng cả ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện chạy trốn.”

      Vân Đại cảm thấy tầm mắt của tựa như con dao sắt nhọn từng nhát từng nhát cứa lên lưng nàng, làm người nàng nổi lên tầng da gà.

      Nàng chột dạ tới mức hận thể quỳ xuống dập đầu xin tha thứ, nhưng cố tình chịu vạch trần nàng.

      Lúc trước nàng tính toán chạy trốn khỏi Diệp phủ chưa từng nghĩ đến hậu quả.

      Bắt được, có lẽ duỗi đầu bị chém đao là cùng.

      Nhưng gia chủ vẫn là gia chủ, có rất nhiều biện pháp tra tấn nàng đến mất ăn mất ngủ.

      giờ kì dị như vậy phản phất treo đầu nàng là thanh đại đao, lúc nào cũng nhắc nhở việc nàng làm.

      Khuôn mặt của Vân Đại trắng bệch, nàng còn chưa tiêu hóa xong thủ đoạn lúc trước của , giờ đổi cách khác, lúc đẩy nàng vào hầm băng, khi vào hố lửa, nóng lạnh xen bảo nàng hưởng thụ tốt.

      Cái này còn bằng trực tiếp vạch trần thân phận nàng, bảo nàng quỳ xuống xin tha hay đánh mắng như thế nào tùy ý còn thống khoái hơn.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 41:

      Edit: Pana

      Sáng sớm ngày thứ hai, đoàn người tiếp tục khởi hành rời .

      Hôm qua Vân Đại ngồi trong xe ngựa của Trình Vi Cảnh có áp lực gì, hôm nay lại ngồi bên người Diệp Thanh Tuyển, chỉ biết gồng mình lên ngồi ngay ngắn, ngay cả hai mắt vì buồn ngủ cứ nhíu lại với nhau cũng dám tựa vào thành xe để ngủ.

      Diệp Thanh Tuyển chẳng buồn để ý đến nàng, từ sáng đến giờ làm như quen biết nàng, ngữ khí khi chuyện cũng lạnh hẳn.

      Tuy Vân Đại nơm nớp lo sợ, nhưng tốt xấu gì cũng đến mức thời thời khắc khắc hãi hùng khiếp vía.

      Nàng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nghe Diệp Thanh Tuyển : “ Túi tiền của ngươi tinh xảo.”

      Vân Đại nghe thấy đột nhiên mở miệng, da đầu dâng lên hồi tê dại.

      “ Rời nhà, nếu có tiền bước cũng khó …”

      Vân Đại vừa , cánh tay dịch tới bên túi tiền lặng lẽ đặt bàn tay lên che lại.

      Diệp Thanh Tuyển ôn tồn : “ Chắc ngươi cũng biết bạc của Diệp phủ đều có ấn ký của Diệp phủ.”

      Vân Đại mấp máy môi, thế nhưng dám đáp lại lời này của .

      Đến trưa, xe ngựa dừng lại dựng tạm lều trong rừng làm nơi nghỉ ngơi.

      Tùy tùng cho ngựa ăn, Trình Vi Cảnh nhìn qua chỗ Vân Đại, nhìn thấy Vân Đại đem miếng lương khô cẩn thận đưa cho nam tử bên cạnh.

      Biểu tình Diệp Thanh Tuyển đạm mạc, duỗi tay nhận lấy, cũng làm nàng khó xử, Trình Vi Cảnh thấy vậy mới nhàng thở ra.

      Vân Đại chú ý đến xung quanh bốn bề vắng lặng, thấy người khác chú ý đến mình liền trộm rời trong chốc lát, lát sau trở về, vẻ mặt như trút được gánh nặng.

      Diệp Thanh Tuyển nhận bình nước nàng đưa uống ngụm, bình thản với nàng: “ Đem túi tiền của ngươi tới cho ta xem.”

      Vân Đại giật mình, hít hơi lấy can đảm đưa ra nghi vấn: “ ….Công tử xem túi tiền của tiểu nhân làm gì?”

      Diệp Thanh Tuyển gợi lên khóe môi: “ Đêm qua ta phát giác người mất số bạc, nghi ngờ ngươi lấy trộm, cho nên vừa rồi ở xe ngựa ta lừa người, nếu ngươi chột dạ, đem túi tiền dấu , nếu ngươi chột dạ đem túi tiền ra cho ta kiểm tra.”

      “ Chẳng lẽ ngươi giao ra?” tầm mắt Diệp Thanh Tuyển hơi lạnh dừng mặt nàng.

      Vân Đại lúng ta lúng túng : “ có, tiểu nhân tại đưa cho công tử…”

      Nàng cứng người đứng dậy rời .

      Diệp Thanh Tuyển liền nhìn thấy nàng chui vào trong rừng cây.

      Vân Đại lúc này đứng bên mương nước bẩn, muốn đâm đầu vào đó chết quách cho rồi.

      Mới vừa rồi nàng e sợ Diệp Thanh Tuyển phát bạc nàng mang theo có ấn ký của Diệp phủ, liền trộm chạy vào trong rừng ném bạc vào mương nước này.

      Mương nước bẩn này cũng sâu, chỉ là bên trong có chút sạch hơi bốc mùi bùn đất, đặc biệt trong nước bùn có ít sâu bọ vùng vẫy trong đó.

      Túi tiền kia chỉ nổi lên góc , nàng tốn ít công phu để lộ góc cho dễ tìm được.

      Chân mày Vân Đại nhíu thành hàng, vẻ mặt khó xử, muốn đứng dậy tìm người mượn ít bạc để tạm ứng phó, bỗng dưng đằng sau có người chuyện: “ Sao còn nhặt lên?”

      Vân Đại hoảng sợ, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển biết đứng sau lưng nàng khi nào.

      “ Nô tài… vừa rồi có chút việc, cẩn thận làm mất nó.” Vân Đại tái nhợt giải thích: “ Bên trong có bao nhiêu tiền, chỉ là cái túi …”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng, ngữ khí ý vị uy hiếp: “ Vẫn là nên nhặt lên mới tốt.”

      Ánh mắt lạnh lùng phía sau lưng Vân Đại, chỉ cần hạ tầm mắt nàng có tiền đồ vươn bàn tay run run nhặt lên.

      Nàng tìm xung quanh có con suối đem túi tiền giặt sạch, chỉ là trong lòng bàn tay phản phất như chạm vào con sâu trong đống bùn đất.

      Mặc dù đầu ngón tay dính dính, Vân Đại cũng tuyệt vọng cảm thấy cả người mình đều tỏa ra hương vị hối thối của mương nước bẩn kia.

      Diệp Thanh Tuyển ước lượng bạc vụn trong túi, bộ dáng cười như cười.

      “ Lần sau nên đem tâm can bảo bối của mình vứt xuống mương như vậy.”

      Vân Đại theo trở về, nhìn bạc trắng trong tay khổ sở khóc ra nước mắt.

      Nàng trộm xoa xoa “ Tâm can” lớn được giấu người, lúc này mới thu liễm vài phần bi thương.

      Có thể thấy được lúc trước nàng tốn ít thời gian mới có thể giấu được ngân phiếu ở trong tấm vải bó ngực.

      thêm mấy ngày, đúng lúc gặp phải mưa to.

      Cũng may vận khí của họ tồi, mưa bao lâu, liền nhanh chân tìm được chỗ để trú mưa.

      Vân Đại ở hành lang tránh mưa, Trình Vi Cảnh đánh giá sắc mặt của nàng, bảo Tế Mặc mang đến bộ quần áo cho Vân Đại, quan tâm : “ Thời tiết ngày càng lạnh, trận mưa này qua , ngày mai càng lạnh hơn, bộ quần áo này hơi cũ chút, tốt xấu gì cũng có thể dùng để chống lạnh.”

      Vân Đại lo có biện pháp để mua thêm quần áo, cảm tạ đối phương xong, liền vui mừng ôm bọc quần áo rời .

      đợi đến ngày hôm sau, ban đêm sương xuống lạnh buốt, Vân Đại thừa dịp trong phòng có ai liền vào thay quần áo.

      Nàng vốn cảm thấy gì, thẳng đến khi Diệp Thanh Tuyển bước vào trong, ánh mắt luôn dừng bộ quần áo nàng vừa thay xong, làm Vân Đại thập phần hoảng hốt.

      Cũng may gì, chỉ gọi người mang nước tới, tắm rửa phen.

      Đến khi đổi thân quần áo khác ra, Vân Đại lại chậm chạp theo phía sau , muốn thay lau khô tóc.

      Diệp Thanh Tuyển cảm thấy bộ quần áo người nàng càng thêm chói mắt, nhưng vẫn mang bộ dáng bất động thanh sắc.

      “Mấy ngày qua ngươi là thông minh.”

      Vân Đại thầm nghĩ cũng nhiều ngày trôi qua, như thế nào cũng nên tiêu chút tức giận, lại lấy lòng : “ Công tử quá khen…”

      Diệp Thanh Tuyển ngoài cười nhưng trong cười : “ Nước tắm còn lại thưởng cho ngươi dùng.”

      Vân Đại lập tức kinh ngạc: “ A, nước này bẩn...”

      Nàng mới thốt lên, vội vàng ngậm miệng lại.

      Nhìn lại sắc mặt Diệp Thanh Tuyển lúc này, khóe môi phảng phất hàm chứa ý cười như có như , ánh mặt lại tựa như mũi đao lập lòe hàn quang dày đặc.

      “ Tiểu nhân liền ngay...” Vân Đại cứng đờ người xoay người sang chỗ khác.

      Thùng tắm được đặt sau tấm bình phong, Vân Đại từ đằng sau nhìn ra bên ngoài, xác định có ai, lúc này mới cởi xiêm y, tạm chấp nhận dùng nước tắm còn thừa của gia chủ tắm rửa sạch .

      Chờ nàng tắm xong ra, nước cũng lạnh, nàng bị đông lạnh đến mức người run bần bật, hướng giường gỗ đơn sơ của mình, lại nhìn thấy giường được lót tới ba cái chăn.

      Vân Đại muốn dọn bớt chăn, lại nghe giọng lành lạnh của Diệp Thanh Tuyển: “ lạnh sao, dọn làm chi?”

      Vân Đại nghe thấy thanh của , chỉ cảm thấy lông tơ người mình đều run lên.

      “ Tiểu nhân thấy lạnh...” Vân Đại sợ hãi nhìn , thấp giọng .

      Diệp Thanh Tuyển hơi trào phúng: “ lạnh cũng tốt, bằng ta lại sợ ngươi chạy tìm người khác mượn quần áo, vô duyên vô cớ biết mất mặt xấu hổ là gì.” ( edit: ối giời! Ghen kìa...)

      Vân Đại nhớ đến đủ loại tình huống xảy ra nhiều ngày qua, cảm thấy mình giờ giống như bị mẹ chồng độc ác khi dễ tiểu tức phụ, mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng, chút ngon ngọt đều chưa từng nếm qua.

      Vân Đại nghẹn bụng ủy khuất, hai mắt ngưng lệ quyết định cho mình đao để thống khoái.

      “ Kỳ tiểu nhân phải họ Vương...” Nàng lấy hết can đảm .

      “ Vậy ngươi họ gì?” bộ dáng Diệp Thanh Tuyển rất có hứng thú hỏi.

      “ Tiếu nhân họ Vân, là đám mây ....” Vân Đại cẩn thận nhìn .

      “ Đúng ...”

      Diệp Thanh Tuyển chậm rãi cười lạnh: “ Nhưng ta cảm thấy ngươi sinh ra rất hợp với họ Vương.

      Nếu ngươi thích làm Vương Nhị, liền làm cho tốt, nếu lại có mắt nhìn, ta liền đưa ngươi xuống...”

      Vân Đại run sợ lùi người về sau, trong lòng nghi ngờ muốn đưa nàng đâu.

      Chờ đến khi nàng ngủ bị ba tấm chăn đè đến mức nóng chịu được liền tỉnh, mới lĩnh hội được ý tứ trong lời của .

      còn có thể đưa nàng đâu, đương nhiên là đưa xuống hoàng tuyền rồi...

      Sáng sớm hôm sau, Vân Đại cái gì cũng dám đến tìm Trình Vi Cảnh trả lại quần áo.

      Nàng mặc bộ quần áo có chút đơn bạc, lát sau có người đưa kiện quần áo tới cho nàng, : “ Đây là công tử nhà ta muốn đưa cho ngươi.”

      Vân Đại ngẩn người, đem quần áo mặc vào, nhìn vào gương, lại phát giác mình cùng con chó to lớn giống nhau, cả khuôn mặt cũng lộ ra vẻ ngu đần.

      Lúc sau nàng lắc lư trước mặt người khác vài vòng, quả thực ai cảm thấy nàng bị lạnh.

      Cũng may lộ trình còn lại dài, bọn họ chưa tới nửa tháng ruốt cuộc cũng tới kinh thành.

      Trình Vi Cảnh đem Diệp Thanh Tuyển an trí ở dịch quán, hơi hơi nhè thở ra.

      Kỳ đường đến kinh thành sợ đường xá xa xôi vất vả, mà sợ nửa đường có người hành thích.

      Nhưng chuyện này cũng có xảy ra, có thể thấy được những người nấp trong tối kia vẫn cẩn thận từng bước thám thính tình hình.

      Trước khi Trình Vi Cảnh rời , với Diệp Thanh Tuyển: “ đường này công tử vất vả nhiều, trước nghỉ tạm tại dịch quán chờ tin tức, nhưng Vương Nhị là người bên cạnh ta, ta tại muốn mang , ta cho người an bài vài hạ nhân đến hầu hạ công tử...”

      Vân Đại tức khắc dâng lên vài phần hy vọng, mắt hạnh long lanh nhìn đối phương.

      Diệp Thanh Tuyển quét mắt liếc nàng cái, chút lưu tình đánh gãy hy vọng bé vừa mới nhen nhóm lên của nàng, “ cần.”

      quay đầu lộ ra nụ cười ôn nhu, ánh mắt nhìn Vân Đại lộ ra tia sủng nịch: “ Dọc theo đường thiếp thất nhà ta bướng bỉnh, làm Trình công tử chê cười.”

      Thần sắc Trình Vi Cảnh hơi cứng lại.

      Diệp Thanh Tuyển thong thả từ từ nhấp ngụm trà.

      “ Tiện thiếp nhà ta chưa được ta cho phép len lút chạy ra ngoài, mất công Trình công tử hỗ trợ tìm được người, ân tình này, ta tất nhiên ghi nhớ trong lòng.”

      Trình Vi Cảnh nghe xong lời giải thích này, càng thêm kinh ngạc nhìn Vân Đại, thấy nàng rũ đầu, mặc dù mang bộ dáng tiểu tức phụ bị người khi dễ, nhưng vẫn dám mở miệng chối cãi.

      loáng thoáng nhớ tới những hành động khác thường của Vân Đại, lại nghĩ đến trong tiệc tất niên có gặp nàng ở Diệp phủ, những nghi hoặc trong lòng cũng dần dần trở nên ràng.

      Trình Vi Cảnh thất thần ra khỏi dịch quán.

      Tế Mặc dọc theo đường cũng vô cùng mờ mịt.

      “ Vương Nhị thế nhưng là nữ nhân, công tử, nàng lúc trước là...”

      “ Đừng nữa.” Trình Vi Cảnh lạnh lùng cắt ngang lời , cũng quay đầu lại, thẳng.

      Tế Mặc thấy thái độ khác thường của , lại biết vì Vân Đại là nữ nhân, hay vì Vân Đại những là nữ nhân, mà còn là nữ nhân của người khác mà khó chịu.

      Vừa tiễn Trình Vi Cảnh , Vân Đại cảm thấy mình lần này xong đời rồi.

      Khó trách dọc đường so đo với nàng, nàng còn ngây ngốc cho rằng muốn so đo cùng mình.

      Vân Đại nhớ loáng thoáng trước kia trong thôn có nhóm thím .

      đời này có người có hai loại tính tình.

      người nóng tính, tức giận lúc ấy, nhưng thời gian qua lâu, tức giận giảm phần nào, người phạm sai lầm bị mắng lúc đó, nhưng có thể bị người khác để trong lòng.

      Còn loại còn lại dù tức giận hay gì đều bất động thanh sắc, mặc kệ thời gian qua bao lâu, khi nhìn thấy đối phương, vẫn đem sai lầm của đối phương lúc trước liệt kê ra từng cái từng cái, mỉm cười hỏi đối phương trừng phạt như thế nào mới tốt.

      Vân Đại chần chờ ngước mắt nhìn , liền nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt hết sức ôn hòa của Diệp Thanh Tuyển, hai đùi càng thêm run rẩy.

      “ Nàng bây giờ còn biết cải trang khi ra cửa, quả thực rất tiến bộ.” Mở miệng câu đầu tiên của là tán dương nàng câu.

      Vân Đại chột dạ đáp: “ Chàng giáo huấn thiếp nhiều như vậy, thiếp tự nhiên hiểu chuyện lên ít...”

      Diệp Thanh Tuyển lại : “ Những việc làm gây khó dễ cho nàng đường là do trong lòng ta sinh khí, làm cho nàng khó xử vài phần thôi, nàng đường chăm sóc chiếu cố ta như vậy, có công lao cũng có khổ lao, nàng xem có phải hay ?”

      lắc mình biến hóa, biến thành người cực kỳ thông tình đạt lý.

      Vân Đại nghi hoặc nhìn , trong lòng càng thêm dám xác định.

      Gia chủ bị làm sao vậy, xấu cũng cực kỳ xấu, nhưng có thời điểm quả thực có bạc đãi nàng...

      “ Nàng biết ta để ý nhất là điều gì ?” Diệp Thanh Tuyển rũ mắt hỏi nàng.

      Vân Đại chần chờ : “ Để ý thiếp biết tốt xấu, ăn cây táo, rào cây sung?”

      Diệp Thanh Tuyển mặt biểu gì, trong lòng cười lạnh tiếng.

      Nàng còn rất tự mình hiểu lấy....

      “ Tất nhiên phải.” gợi lên khóe môi, chậm rãi : “ Ta cũng phải đồng ý cho nàng rời , ta ở Mộ Châu như thế nào cũng là người có uy tính có danh dự, nàng chạy như vậy, đối với thanh danh của ta quả thực tốt.”

      Vân Đại giật mình.

      Thanh danh bên ngoài luôn luôn tốt, cũng là người rất giữ thể diện.

      nhìn nàng : “ Nàng chạy ra bên ngoài, người ngoài phỏng đoán ta có phải hay là người thường ngày hay ngược đãi thị thiếp, hoặc gia đình bất chính, mới để cho thị thiếp của mình chịu được chạy trốn ?”

      Vân Đại càng xấu hổ khi nghe lời này.

      Nàng tất nhiên biết mình làm vậy là đúng...

      “ Nhà người khác , hậu viện có di nương Cẩm Ý, nàng cùng nam tử khác có gút mắc, hành bất chính, ta cũng khiển trách gì nặng nề liền thành toàn cho bọn họ.” từng bước từng bước dụ thỏ trắng vào hàng sói của mình: “ Nàng cảm thấy ta vì chút chuyện này mà làm khó nàng sao?”

      Vân Đại quả thực cẩn thận suy nghĩ lời .

      Đúng vậy, Cẩm Ý là thiếp của , nàng cũng vậy, đánh giá sắc mặt gia chủ, lại phát mặt tia dị sắc nào.

      “ Nếu giải quyết việc này khó cũng khó.” Diệp Thanh Tuyển chậm rãi : “ Chỉ cần nàng cho ta lý do là được.”

      Vân Đại cẩn thận nghĩ nghĩ, sợ mình tùy tiện mở miệng lại sai điều gì đó.

      “ Chàng quả thực là người rộng lượng...”

      Nàng trước hết những lời hay, thấy có quá nhiều cảm xúc, liền nhịn được thả lỏng cảnh giác.

      Nàng chần chờ lát, giọng : “ Thiếp xác thực có thích nam nhân khác...”

      Ý cười mặt Diệp Thanh Tuyển càng sâu: “ Nga? Là người nào, ra nếu ta có biết đánh giá giúp nàng chút.”

      Trong lòng Vân Đại xẹt qua tên mấy người nam tử nàng biết, há mồm định tùy tiện ra cái tên, liền nghe thấy thanh “ răng rắc” rất .

      Cái ly trong tay Diệp Thanh Tuyển nứt thành hai nửa.

      Sắc mặt nàng lập tức cứng đờ, cái tên vừa mới tới môi liền nuốt trở về.

      “ Sao nữa.” Diệp Thanh Tuyển làm như có việc gì, giơ tay cầm lấy cái ly khác: “ Nàng thích nam tử nào?”

      Đáng tiếc nụ cười mặt đẹp đến bao nhiêu, trầm trong mắt của đều dấu được.

      Vân Đại nuốt ngụm nước bọt, thanh cũng mỏng manh , tên người nào cũng dám nghĩ.

      Vân Đại ấp a ấp úng mới ra được cái tên: “ Là... là Vương tiểu ca ca cách vách nhà thiếp...”

      “ Có thể.” Diệp Thanh Tuyển hào phóng đáp ứng nàng.

      Vân Đại lại hoảng hốt.

      “ Ta cũng làm khó người khác, nàng muốn rời phủ tất nhiên có thể.”

      dùng ngón tay miết miết thành ly, nhàng chuyển động.

      “ Bất quá ấn theo quy củ trong phủ, phải đánh gãy chân mới có thể rời .”

      Thanh càng ôn nhu .

      “ Chân bị đánh gãy, nàng có thể tự dùng bản lĩnh của mình bò ra khỏi cửa lớn, ta những thành toàn cho hai người, còn tặng cho nàng rương hoàng kim.”

      Dáng vẻ này của cho dù ai nhìn thấy đều cảm thấy lời rất nghiêm túc.

      Nhưng nếu vừa rồi bóp nát cái ly, Vân Đại thiếu chút nữa tin lời .

      Nàng lúc này khóc được, cười cũng xong, khuôn mặt trắng như tờ giấy, hoàn toàn mờ mịt.

      Bộ dáng bị dọa choáng váng của nàng, trong mắt Diệp Thanh Tuyển lúc này, lại như nghiêm túc suy xét, muốn giữ lại đôi chân, hay dùng đôi chân này đổi lấy phần tự do sau này.

      Trong lòng Diệp Thanh Tuyển cười lạnh, thầm nghĩ chờ đánh gãy chân nàng, đừng đến cổng lớn, đến cửa phòng này muốn dưới mí mắt của mà để nàng bò ra ngoài, liền đem tên viết ngược....

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kaka, mắc mệt với chị lắm luôn á. Đọc đến chương này, thấy Diệp ghen mắc cười quá à
      Hale205Pana thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 42:

      Edit: Pana

      Diệp Thanh Tuyển hỉ nộ vô thường Vân Đại nhìn thấu.

      Nhưng giờ nàng biết những lời lúc này của tất cả đều đáng tin.

      số việc nàng có thể có lý giải được, nhưng có những việc dù nàng có nghĩ nát óc cũng nghĩ ra.

      “Vì sao thị thiếp bên người chàng rời phủ…. Lại có thể được nhiều thứ tốt như vậy… còn thiếp…”

      Mắt chứa thủy quang, cảm thấy mình sinh ra so với người khác dường như xui xẻo hơn chút

      Tô Ngọc Nương phong quang rời , trong lòng Vân Đại có thể thấy được gia chủ đối với có chút đặt biệt hơn những người khác, mặt dù là nam nhân nhưng gia chủ cho người đưa đến kinh thành, nghe còn tặng cho tòa nhà lớn để ở.

      Khương Yên Giang Nam, người khác hâm mộ nàng ấy có thể được gia chủ hỗ trợ tìm thấy người nhà, nhưng Vân Đại lén lút biết được gia chủ đem cửa hàng ở Giang Nam cho nàng, đối với nàng coi như hết tình hết nghĩa.

      Cẩm Ý lòng muốn chết, về sau như thế nào lúc đó nàng trốn khỏi phủ nên biết được.

      Nhưng Vân Đại dám khắn định điều dù đối phương có đắc tội như thế nào với gia chủ cũng toàn vẹn tứ chi để rời .

      Vì sao khi đến phiên nàng, phải làm “ người tàn tật” để được rời .

      Nàng có lá gan tham lam nhà cửa vàng bạc cửa hàng, nhưng sao lại muốn đánh gãy chân của nàng?

      Cũng khó trách mấy ngày hôm nay trào phúng nàng là sủng thiếp của , ruốt cuộc thị thiếp khác có khổ như “sủng thiếp” là nàng.

      Nàng càng nghĩ càng buồn bực càng nghĩ càng ủy khuất.

      Diệp Thanh Tuyển sâu trong lòng châm lên ngọn lửa, chỉ câu làm kiềm chế được, từ trước đến nay luôn là người giỏi nhẫn, cũng thắng nổi lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng.

      Nàng còn biết mình sai ở đâu, cảm kích tha cho mạng chó của nàng, còn muốn so đo mặc cả với ?

      “ Nàng có cái gì sao cùng với các nàng ấy?” bỗng dưng cười lạnh, nàng biết ngâm thơ đọc sách cũng biết ca hát đàn múa, biết mình có điểm nào so với người khác, càng thêm túng quẫn.

      Lời này của lại chọc đúng chân đau của nàng.

      Đúng rồi, nàng cái gì cũng biết, nàng còn mặt mũi hỏi vấn đề này, phải tự rước lấy nhục vào thân hay sao?

      Con ngươi Vân Đại hàm chưa nước mắt, trong lòng càng thêm khổ sở.

      “ Nàng muốn rời phủ như vậy, lúc Minh Hòe Tự muốn mang nàng cơ hội tốt như vậy, sao nàng cùng ta?” Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng.

      Ngực Vân Đại như bị đánh thêm cú.

      Nàng sao lại nghĩ…. Nhưng lúc đó phải bóp nát ly rượu trong tay sao, mắt nàng còn chưa bị mù cảm thấy dưới tình huống đó đồng ý cho nàng rời sao.

      “ Kia… thiếp chẳng phải sao…”

      Nàng dám lòng mình với , đem đáp án trong lòng sửa lại mới trả lời lần nữa.

      Nàng vốn là người có bản lĩnh, tất nhiên cũng có cốt khí chống đối , cũng có can đảm nhìn cho người đánh gãy chân nàng.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn thấy bộ dáng ủy ủy khuất khuất đứng đó của nàng, trong lòng càng giận sôi máu.

      làm sao có thể tin chút bản lĩnh nàng cũng có.

      Toàn bộ Diệp phủ người có bản lĩnh làm tức giận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói phải là nàng sao, nàng so với người khác có bản lĩnh hơn nhiều.

      “ Nàng xác định rời nữa sao?” nghiến răng nghiến lợi hỏi, mặt lại mang theo nụ cười lạnh lẽo.

      “ Vâng…” Vân Đại rũ đầu, bộ dáng uể oải, giống như thỏ đấu lại sói xám.

      Tuy rằng ngốc, nhưng nàng cũng biết bây giờ nàng hoàn toàn thất bại.

      chỉ như thế, nàng còn bị người ta nắm lỗ tai đá cái mông, chút mặt mũi cũng chừa cho nàng.

      Nàng cho rằng như vậy đủ thảm lắm rồi, thế nhưng mọi chuyện vẫn còn phần sau.

      “ Nếu , chúng ta nên lấy giấy bút đến tính toán chút.” Diệp Thanh Tuyển .

      Trong lòng Vân Đại nghi ngờ, nghĩ mãi ra nàng còn thiếu nợ cái gì.

      “ Nàng cũng biết ta ở Mộ Châu mỗi phân tiền đều dễ dàng gì kiếm được…” nâng khóe môi, lại làm người ta sởn hết cả tóc gáy.

      Vân Đại chột dạ nghĩ đến cảnh tượng đem bạc lấy ngày ấy, thấp giọng : “ Nhưng toàn bộ số bạc người thiếp chàng lấy lại hết rồi.”

      Diệp Thanh Tuyển hòa hoãn : “ Theo như Diệp quản tính, nàng chỉ lấy bạc còn cầm số trang sức đổi lấy bạc, giờ người nàng còn có ngân phiếu ít nhất giá trị trăm lượng bạc…”

      Vân Đại càng thêm luống cuống, miệng nhanh hơn não: “ Nhưng tiền đó thiếp đều ném…Ô…”

      Bỗng dưng nàng bị người khác kéo cổ áo, kiên nhẫn cuối cùng mặt Diệp Thanh Tuyển ruốc cuộc tiêu tán hầu như còn.

      là cái miệng chỉ biết phun ra toàn lời giả dối, còn dám dối trước mặt , biết sợ là gì.

      “ Ta thấy những túi tiền của nàng tinh xảo, miếng lót ngực người nàng cũng kém đâu nhỉ…” dương quái khí .

      Vân Đại đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức có phản ứng.

      thế nhưng biết!

      Nàng nào biết những việc lúc nãy, chừa đường sống cho nàng rồi, cho nàng chút thể diện cuối cùng, nhưng nàng lại biết quý trọng, đem bán mình cách sạch , đến cái tiết khố cũng còn.

      Đem ngân phiếu giấu trong ngực, nàng sợ chỉ số thông minh cả đời nàng đều dùng hết vào việc này, uổng công nàng nghĩ ra?

      Vân Đại đỏ mặt, run rẩy : “ Thiếp nhớ ngân phiếu được để ở đâu rồi... trở về rồi thiếp đưa cho chàng được ?”

      Nếu vừa rồi nàng thành khẩn ra lời này, có lẽ còn có thể tha thứ chút.

      Lúc này sợ quá trễ.

      Vân Đại nhìn người đầy lệ khí trước mặt, ăn thịt người còn làm được còn chuyện gì mà dám làm.

      Thời điểm Vân Đại mặc niệm cho cái mạng của mình Thanh Y lúc này lại vào phòng.

      Có người khác ở đây, Diệp Thanh Tuyển tiện phát tác, sắc mặt cũng hòa hoãn vài phần.

      “ Chuyện gì?”

      Vân Đại mất mặt quen, da mặt cũng dày lên chút làm bộ có chuyện gì, bàn tay khẽ sờ sờ nếp gấp nơi cổ áo của mình.

      Thanh Y là người trầm ổn, làm như biết chuyện gì, trầm giọng : “ Mấy ám vệ được phái Giang Nam có hai người bị trọng thương, hai người khác bị thương .”

      Vân Đại vừa nghe đến Giang Nam, lỗ tai theo bản năng dựng đứng lên.

      Nàng nhịn được liếc mắt nhìn Diệp Thanh Tuyển cái, thấp giọng hỏi : “ Chàng phái người Giang Nam?”

      Thanh Y lại : “ Chủ tử phái người Giang Nam đúng là để tìm di nương.”

      quét mắt nhìn nàng ánh mắt có phần bất mãn, thích nàng làm loạn kế hoạch của chủ tử .

      thấy Diệp Thanh Tuyển gì, liền tiếp tục : “ Thị tỳ bên người di nương rất có thể người Giang Nam tìm người thân nên đưa địa chỉ cho chúng ta, chúng ta dựa theo địa chỉ tìm kiếm người, vừa đến nơi đó liền bị mai phục.”

      Gia phái bốn người đều là cao thủ, lại bị đối phương mai phục tận mười mấy người, toàn ra sát chiêu, hiển nhiên muốn đưa người khác vào chỗ chết.”

      Mỗi chữ ra, sắc mặt Vân Đại có chút tốt.

      Nàng đem lời nghĩ trong lòng mấy lần, chỉ có cái kết luận.

      “ Nếu nàng Giang Nam, giờ chỉ sợ còn lại thi thể lạnh băng.” Diệp Thanh Tuyển nhanh chậm bồi thêm câu.

      phái cao thủ còn bị như thế, chi đến nàng là nương tay trói gà chặt, chỉ cần ngón tay cũng có thể đưa nàng vào chỗ chết.

      Khuôn mặt của Vân Đại lập tức trắng bệch.

      Việc này nghe cực kỳ huyễn hoặc, từ khi sinh ra đến giờ Vân Đại nào có tưởng tượng được đến cảnh chém giết máu me như vậy.

      “ Thẩm thẩm sao có thể đối xử với ta như vậy…” Nàng nhìn Diệp Thanh Tuyển trong mắt toàn là mê mang, tình nguyện tin tưởng vào chuyện này.

      Thẩm thẩm đau nàng thương nàng nuôi dưỡng nàng mười mấy năm, nếu thích nàng, diệt trừ nàng dễ như giết con muỗi, khi nàng còn chẳng phải có nhiều cơ hội xuống tay tốt phải sao?

      Chớ đến chuyện nàng phải là hài tử thân sinh của thẩm thẩm, thiếu những gia đình khác ở trong thôn bán con mình để đổi tiền, thẩm thẩm việc gì phải đợi đến bây giờ?

      Loại nghi hoặc này nàng có thể nghĩ đến, tất nhiên Diệp Thanh Tuyển cũng vậy.

      Nhưng kỳ quái ở điểm Vân Đại đến cùng quan trọng như thế nào mà khiến đối phương dùng sức dồn nàng vào chỗ chết như vậy.

      Có thể thấy được tồn tại của nàng có uy hiếp lớn như thế nào.

      Chỉ bằng nàng, có thể uy hiếp được chuyện gì?

      Vân Đại lập tức thể lý giải hết được mọi chuyện.

      người nuôi dưỡng mình, mình xem như phụ mẫu thân sinh đột nhiên lại muốn giết mình, đổi lại là người khác cũng chưa chắc tin.

      “ Chỉ là thẩm thẩm của nàng Giang Nam, trước đó lâu ta có điều tra được thẩm thẩm cùng đường tỷ của nàng tới kinh thành.” Diệp Thanh Tuyển lại đem chuyện này cho nàng biết.

      Trong đầu Vân Đại loạn thành đoàn, hoang mang lo sợ : “ Chàng có thể giúp thiếp tìm thẩm thẩm sao, thiếp muốn gặp mặt chuyện…”

      “ Ta tất nhiên có thể giúp nàng…” Diệp Thanh Tuyển .

      Vân Đại lập tức vui vẻ: “ sao?”

      Diệp Thanh Tuyển ý vị : “…. Phải xem biểu của nàng .”

      quá hiểu nàng, sẹo vừa liền là quên đau, dễ dàng đáp ứng nàng, chẳng phải làm cái đuôi của nàng dâng lên tận trời sao.

      Vân Đại tựa như hiểu được ý , mặt đỏ bừng mảng.

      Bỏ qua chuyện này, hai người họ bên trong thương nghị đại , Vân Đại cố ý lảng chỗ khác, lúc này được giải thoát, ra khỏi phòng.

      Bên ngoài có mấy nha hoàn thấy nàng tới, liền hành lễ với nàng, mang nàng an trí phòng khác.

      Trong phòng, Thanh Y muốn rồi lại thôi.

      “ Có chuyện gì ngươi cứ thẳng.” Diệp Thanh Tuyển .

      “ Thẩm thẩm của Vân di nương dọc theo đường đến kinh thành hành tung bí , vừa vào đến kinh thành liền biến mất vô ảnh vô tung, người bình thường tuyệt đối thể làm được.” Thanh Y .

      Diệp Thanh Tuyển dặn dò : “ Trong kinh thành nhiều mối quan hệ phức tạp, thể hành vội vàng.”

      Ngày đó chính mắt thấy nàng cùng đường tỷ của nàng ngồi chiếc thuyền, tiểu ngốc tử này ràng bị đường tỷ của mình đẩy xuống thuyền.

      Nàng lại hồn nhiên vô tư, giống như chim hoàng yến cả ngày tâm tâm niệm niệm muốn bay tìm thẩm thẩm của nàng.

      Nửa ngày trôi qua.

      Buổi tối Diệp Thanh Tuyển nghỉ ngơi sớm, lại có nha hoàn mang đến chiếc hộp gấm.

      Nha hoàn kia cụp mi rũ mắt : “ Hộp gấm này là Vân nương sai nô tỳ mang đến.”

      Mí mắt Diệp Thanh Tuyển giật giật, khó thấy được nàng chủ động làm cái gì cho như vậy.

      Nàng cũng phải tâm lấy lòng , thí dụ lần trước nàng làm cho đôi giày, kim thêu đồ án lên đó nàng cũng lười làm, mang dáng vẻ lòng dạ tiểu nhân nóng lòng chờ ban thưởng của nàng, là làm người khác chướng mắt.

      tay cầm hộp gấm, vẫy lui nha hoàn, đem hộp gấm kia mở ra, nhìn thấy bên trong là mảnh vải .

      vươn tay cầm lấy mảnh vải kia, hình hết lược, tức giận cười lạnh tiếng.

      điều nhịn chín điều lành, nàng là dứt lòng hi sinh “ tâm can bảo bối lớn” của mình a.

      Đây là miếng vải bó ngực màu vàng nhạt, bên trong may thêm cái túi , trong túi đựng đầy ngân phiếu.

      Nếu phải biết nàng là người có đầu óc, cho rằng nàng đột nhiên thông suốt, hiểu được cách lấy quần áo trêu chọc người.

      Diệp Thanh Tuyển đem ngân phiếu lấy ra, ước chừng có sáu tờ, so với tính nhiều hơn tờ.

      Có thể thấy được là xem nàng rồi.

      đem vải quấn ngực đến gần chút, liển ngửi thấy được mùi hương hỗn tạp …

      Vì phải giấu diếm thân phận cùng ngân phiếu, nhiều ngày đường như vậy, chỉ sợ lần cũng đổi qua…

      Trong phòng Vân Đại nơm nớp lo sợ sai nha hoàn đưa hộp gấm qua, lại thấy gia chủ có động tĩnh gì.

      Ôm tâm tư thấp thỏm ngủ, ngày thứ hai nàng dậy sớm, cố ý kéo nha hoàn kia chỗ khác, muốn hầu hạ Diệp Thanh Tuyển rửa mặt, tìm cơ hội thể trước mặt .

      Chỉ là nàng vào phòng, liếc thấy giường có đồ vật khả nghi.

      Vân Đại đem đồ vật kia nhặt lên, thấy nó bị vo thành đống nhăn nhúm đúng là cái quấn ngực tối hôm qua nàng đưa tới.

      Nàng nghi hoặc, mở cái quấn ngực kia ra, liền thấy có thứ gì đó màu trắng đục.

      Nàng ngơ ngác dường như nghĩ tới cái gì đó, mặt đỏ tai hồng khẩn trương ném nó mặt đất.

      Vân Đại liếc mắt phát Diệp Thanh Tuyển lúc này tỉnh, con ngươi tối tăm chút xê dịch nhìn nàng chằm chằm.

      Sắc mặt bình tĩnh, dường như thứ nằm mặt đất kia căn bản cùng có nửa điểm quan hệ.

      “ Có việc?” có chút sinh khí trước khi rời giường, sắc mặt đen thùi lùi.

      Vân Đại vội giọng : “ Thiếp mang nước ấm đến cho chàng, muốn chờ chàng tỉnh, hầu hạ chàng rửa mặt.”

      Nàng đến đây vì có mục đích, bộ dáng nịnh nọt lấy lòng kia thấy trong mắt liền dâng lên bụng tức giận

      vỗ vỗ vị trí bên cạnh giường, sắc mặt u : “ Muốn hầu hạ ta đúng , lại đây…”

      Vân Đại chần chờ nhìn khoảng trống cho người nằm kia, trong đầu khó tránh khỏi suy nghĩ chút việc tốt.

      có thể hay muốn cắn nàng…

      Nàng bỗng nhiên cảm thấy lạnh hết cả người, lông tơ cổ giương nanh múa vuốt dựng thẳng hết lên.

      “ Thiếp….” Nàng nâng cái cổ cứng đờ : “ Thiếp ra ngoài chờ chàng.”

      Ném xong lời này, lòng bàn chân như được bôi dầu nhanh chóng chạy .

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng hoảng sợ bỏ chạy, hừ lạnh tiếng.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kaka, bả nghĩ chuyện ma quỷ, ông nghĩ chuyện người lớn. Khổ ghía
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :