1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 25:

      Edit: Pana

      Diệp Thanh Tuyển quyết định tạm thời bất động.

      Nàng lúc này chân đè người , bất ngờ câu đó với , hơi có chút kích thích.

      Đêm qua uống có chút nhiều, , lúc này còn có chút đau đầu.

      nhìn Vân Đại, muốn thay đề tài hỏi nàng: “ Hôm qua ta với nàng cái gì?”

      Vân Đại cho rằng để ý, lặng lẽ rút cái chân để người , lại vô tình vướng phải nơi đó của , làm lại trận nhẫn.

      “ Chàng tới lúc, liền với thiếp việc của Minh công tử.” Vân Đại thấp giọng .

      Diệp Thanh Tuyển dừng lát, lại quét mắt liếc nàng cái, sau đó xốc chăn lên đường ra khỏi phòng.

      Vân Đại thấy cuối cùng cũng muốn rời giường, mới chậm rãi thở hắt ra.

      Dùng xong đồ ăn sáng, Diệp Thanh Tuyển ra cửa đột nhiên hỏi nàng: “ Tối hôm qua có hỏi nàng câu, nàng trả lời như thế nào?”

      Vân Đại thấy đem vấn đề này hỏi lại lần nữa, tuy trong lòng có chút kỳ quái, nhưng cũng chỉ có thể trả lời lần nữa.

      “ Buổi tối hôm qua chàng có hỏi thiếp lần, thiếp lúc ấy thiếp là nữ tử có chồng....”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng sâu liếc nàng cái, tựa như vừa lòng câu trả lời của nàng, lại có chút quái dị.

      Gia rồi, Thúy Thúy liền bảo hạ nhân đem những thứ còn lại bàn thu thập sạch , rồi sau đó theo Vân Đại vào gian trong, đôi mắt vẫn luôn đánh giá Vân Đại phát cổ nàng có vết bầm sâu, kinh ngạc : “ là, đêm qua Gia cũng thô lỗ quá , di nương có đau lắm ?”

      Vân Đại ngồi trước gương liếc mắt đến cổ nhìn cái, xác định mình thiếu miếng thịt nào, biểu tình mặt lúc này mới ôn hòa rất nhiều.

      Đau tất nhiên là rất đau, bằng đêm qua nàng sợ hãi đến mức cho rằng mình bị người ta ăn đến còn mảnh vụn nào.

      Diệp Thanh Tuyển về đến sương phòng, Thanh Y liền vội vàng theo vào, trình lên phong thơ.

      “ Đây là Tưởng tri phủ lệnh cho người báo tin đến kinh thành, bị người của chúng ta chặn lại sao chép bản, bản khác vẫn đưa đến kinh thành.”

      Diệp Thanh Tuyển đem phong thư mở ra, bên trong là tin tức mà Tưởng Bình Tri báo cho Khương quý phi.

      Thư , đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Mộ quý phi năm đó rơi xuống...

      Diệp Thanh Tuyển khẽ hừ tiếng, đem tin này ném vào trong lư hương.

      “ Tưởng quý phi có nhiều động tác như vậy, ngươi cảm thấy Hoàng Hậu có biết hay ?”

      Thanh Y dừng chút : “ Đại hoàng tử gần đây được sắc phong làm Thái Tử, Hoàng Hậu tập trung vào đại này, Tưởng Quý Phi có động thái gì, quả khó mà được.”

      Thiên Tử hậu cung phi tần vô số, dưới gối hoàng tử lại chỉ có hai vị, vị là do Trần Hoàng Hậu sinh, vị còn lại do Tưởng Quý Phi sở sinh.

      Đến nỗi Diệp Thanh Tuyển, từ sống bên cạnh Lý thị, có số việc cũng ràng cho lắm.

      biết cũng có nguyên nhân của nó bởi vì căn bản phải là con ruột của Lý thị, mẫu thân thân sinh của là sủng phi năm đó.

      Cùng với vị kia trong cung thầm nâng đỡ , chưa gặp mặt lần là tỷ tỷ của Mộ phi, dì ruột của Diệp Thanh Tuyển.

      Chờ phong thư trong lư hương cháy thành tro bụi, Diệp Thanh Tuyển : “ Ngươi cho người đưa Khương Yên về Vương gia ở Giang Nam , thuận đường điều tra thân nhân của Vân thị ở Giang Nam luôn.”

      Diệp Thanh Tuyển loáng thoáng nhớ đến chút chuyện.

      Vốn tưởng rằng lần trước cho nàng ít giáo huấn nàng nên học cách ngoan ngoãn mới phải.

      Xem ra mặt ngoài nàng quả thực là ngoan ít, thẳng đến buổi sáng hôm nay, nếu phải nàng lộ ra sơ hở lớn, suýt nữa cũng để ý.

      Vật này giờ miệng đầy lời dối, mặt lại vẻ thuần lương giống như trước, cũng biết học ai bụng ý nghĩ xấu xa.

      Thực ra cực kỳ mong chờ nàng còn làm ra chuyện ngu xuẩn gì khác nữa.

      Thanh Y nghe chủ tử phân phó xong, lại sinh ra vài phần chần chờ.

      Lập tức muốn phái nhân thủ Giang Nam phải là thể, chỉ là nay là thời điểm mấu chốt, chủ tử lại còn muốn phân tâm với những người râu ria đáng kia….

      “ Kinh thành bên kia….” Thanh Y thầm nhắc nhở lần.

      Diệp Thanh Tuyển lãnh đạm : “ Gọi người tới truyền lời cho dì ta, cho nàng ta…. Ta ở đây còn ít việc cần giải quyết, xong xuất phát kinh thành.”

      Thanh Y nghe vậy, lúc này mới : “ Thuộc hạ liền đem hai việc này an bài thỏa đáng.”

      Lời Diệp Thanh Tuyển luôn hai.

      ngày ấy lưu Khương Yên ở trong phủ, tuyệt đối thay đổi chủ ý.

      Khương Yên vốn nên nắm chắc cơ hội cuối cùng của mình, cầu cho Minh Hòe Tự rũ lòng thương xót quãng đời còn lại của nàng ta cũng đến nỗi nào, nhưng nàng ta lại lựa chọn từ bỏ.

      Bích Liên thấy nàng thu thập đồ đạc, đôi mắt hơi đỏ lên.

      “ Vương gia lúc trước đối xử với di nương như vậy, di nương còn trở lại đó, chẳng lẽ di nương sợ bọn họ bức tử di nương sao….”

      Khương Yên đứng bên cửa sổ, dù chưa gì, nhưng trong lòng lại nghĩ nàng giờ việc gì chưa trãi qua hạng người nào còn chưa gặp phải.

      Trở về đối mặt với những người Vương gia cũng phải việc gì hiếm lạ.

      Bà tử bên ngoài tiến vào báo Vân di nương tới.

      Khương Yên cho người tiến vào, liền thấy Vân Đại thân váy áo thiển sắc, khuôn mặt trắng nõn, làn da oánh nộn, bên mái là chuỗi hạt châu màu tím nhạt, theo động tác của nàng nhàng lay động.

      “ Vân Đại, Gia giúp tỷ tìm được người thân, tỷ quả thực cao hứng muốn hỏng luôn rồi, tỷ rời nhà cũng hơn bảy năm rồi, ruốc cuộc cũng có thể quay về bái tạ phụ mẫu rồi, huynh đệ tỷ muội cũng lâu gặp, là nhớ mọi người.” Nàng ta vừa cười vừa với Vân Đại: “ Sau này tỷ còn ở nơi này nữa.”

      Vân Đại tới vốn cùng nàng ta bái biệt, còn tưởng rằng nhìn thấy nàng ta ưu thương sầu muộn phen, lại thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, dường như cực kỳ chờ mong được rời khỏi Diệp phủ.

      “ Nhưng bảy năm trôi qua….” Lâu như vậy, Vân Đại cảm thấy có chút lo lắng .

      Khương Yên : “ Nhà ta nguyên bản cũng là thế gia, tổ tiên có người làm quan ở kinh thành, người trong nhà cũng thông tình đạt lý, bọn họ nhận tỷ.” Nàng ta cười : “ Gia còn cho người đưa tỷ , nếu tới đó Vương gia nhận tỷ, tỷ lúc đó lại quay về Diệp phủ là được.”

      Trong lòng Vân Đại có chút nỡ.

      Người khác đều Khương Yên nịnh nọt diễm, là nữ tử đứng đắn.

      Nhưng Vân Đại từ đầu đến cuối chỉ cảm nhận được nàng đối đãi với người thân cận nàng rất ôn nhu, dường như đây mới là bản tính của nàng.

      “ Có thể cho muội biết nhà tỷ ở nơi nào, phủ đệ tên gì ….” Vân Đại thấp giọng : “ Ngày sau muội viết thư cho tỷ được ?”

      Tươi cười mặt Khương Yên ảm đạm vài phần, nhéo nhéo bàn tay nàng, lại đáp lại nàng.

      Vân Đại đợi trong chốc lát, cũng chờ nàng ta đồng ý, nếu nàng ta tiện ra, nàng cũng nên làm nàng ta khó xử.

      Hai người hàn huyên lát, Khương Yên muốn thu thập đồ đạc, liền tống cổ Vân Đại trở về.

      Khương Yên đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng Vân Đại rời , trong lòng biết nghĩ gì.

      Bích Liên chưa từ bỏ ý định mà tới khuyên nhủ di nương nhà nàng ta: “ Nếu quyết định phải , chúng ta sao cùng Minh công tử….”

      Khương Yên lãnh đạm đánh gãy lời nàng ta: “ cần, ngày khởi hành bảo người của chúng ta đổi đường bộ thành đường thủy, tránh là được.”

      Bích Liên lập tức trầm mặt lui xuống.

      Vân Đại rời chưa được bao lâu, hướng khác liền xuất đôi chủ tớ tới, đứng ở giao lộ nhìn hướng Vân Đại vừa liếc mắt cái.

      “ Đó là Vân di nương, chắc là đến thăm Khương di nương .” Tiểu nha hoàn thở dài : “ Trong phủ người cũ gần hết rồi, người mới tới chúng ta cũng quen thuộc ai, chỉ sợ sau này di nương có chút tịch.”

      Bên người tiểu nha hoàn là người có khuôn mặt đơn thuần tinh khiết, nàng lần trước ở chỗ Khương Yên có nhìn thấy Vân Đại lần, đây là lần thứ hai.

      Cẩm Ý thu hồi ánh mắt, thấp giọng : “ Chúng ta thôi, ta muốn cùng Khương tỷ tỷ nhiều hơn vài câu.”

      Qua nhiều ngày, Khương Yên rồi, trong phủ là truyền ra đủ lời nhàn thoại về gia chủ.

      Gia giờ bệnh tình thể tốt lên được, đạo quán tìm đạo sĩ làm phép, đạo sĩ kêu nên tích nhiều đức phúc khí, mới cố ý tìm người nhà của Khương di nương, chỉ còn thiếu chút nữa tự mình đưa Khương di nương về quê quán ở Giang Nam.

      Các nàng có sách mách có chứng, làm người khác đều tin đó là .

      Thúy Thúy ở bên ngoài nghe được, trở về lại cho Vân Đại nghe.

      Vân Đại bỗng nhiên nhớ tới Khương Yên cùng Minh công tử đều là người Giang Nam, hơn nữa bọn họ cơ hồ đồng thời đều muốn Giang Nam….

      Nàng biết nội tình, trong lòng cũng có chút suy đoán, chỉ là dám xác định.

      Thúy Thúy thấy nàng thất thần, liền đẩy đẩy nàng: “ Di nương mới vừa rồi muốn cái gì?”

      Vân Đại hồi thần, lại cầm mấy cây ngọc trâm bạc đưa cho nàng ta, : “ Ngươi có thể thay ta đem mấy cái này bán đổi tiền ?”

      Thúy Thúy kinh ngạc : “ Nhưng người phải có bạc để dành sao?”

      Vân Đại : “ Bây giờ ta có ý định Giang Nam, liền muốn tích góp nhiều bạc chút gửi cho thẩm thẩm, cũng uổng phí thẩm thẩm nuôi dưỡng ta thời gian…”

      Thúy Thúy nghe vậy, lại thấy nàng hiếu thuận phải việc gì xấu, liền đồng ý với nàng.

      Thúy Thúy : “ Chỉ là việc này của chúng ta thể truyền ra bên ngoài, nếu người khác biết được lại truyền những lời hay.”

      Vân Đại nhàng “ Ân” tiếng.

      Thúy Thúy cầm trâm cài ra ngoài, đến cửa dừng chân chút, quay đầu liền thấy Vân Đại cầm kim chỉ, từ dưới gối lấy ra cái yếm may vá.

      Thúy Thúy cảm thấy Vân Đại có thể nghe được lời người khác khuyên bảo, đối với ý kiến của người khác cũng biết tiếp thu, luôn luôn nhu thuận lại nghe lời.

      ràng tốt như vậy, nếu kỳ quái chỗ nào…. Cố tình Thúy Thúy lại thể được chỗ nào đúng.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 26:

      Edit: Pana

      Cuối tháng thời tiết dần lạnh hơn rất nhiều.

      Cẩm Ý làm đôi giày, tự mình đưa đến thư phòng của Gia chủ.

      Thanh Y ngăn nàng ta lại, ánh mắt nhàn nhạt liếc mắt đánh giá nàng ta: “ Di nương, Gia có việc, lúc này tiện quấy rầy.”

      Cẩm Ý : “ Những ngày gần đây Gia chuẩn bị muốn biệt trang để điều dưỡng thân thể sao?”

      Thanh Y đáp: “ Đúng.”

      Cảm Ý : “ Có thể cho ta gặp Gia trước khi …”

      Thanh Y dừng chút, ngay sau đó vào thông báo tiếng, lát liền mời Cẩm Ý vào trong.

      Cẩm Ý cầm đôi giày tay vào, liền thấy Diệp Thanh Tuyển bên ho , bên còn viết cái gì đó, trong mắt nàng ưu sầu càng sâu.

      Diệp Thanh Tuyển gác bút xuống, hỏi nàng ta: “ Nàng muốn gặp ta có chuyện gì?”

      Cẩm Ý : “ Thiếp thân có làm cho Gia đôi giày…”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Kêu hạ nhân đưa tới là được, hà tất gì nàng cất công .”

      Cẩm Ý hơi nâng mi, lại : “ Thiếp thân còn nghe Gia muốn biệt trang tịnh dưỡng mấy ngày, thiếp thân nghĩ bên người Gia cần người chiếu cố, thiếp thân xin được hầu hạ bên cạnh Gia được ?”

      Diệp Thanh Tuyển quét mắt liếc nàng ta cái.

      Cẩm Ý rũ mắt : “ Thiếp thân vốn là nha hoàn của Gia, hầu hạ Gia nhiều năm, so với người khác hiểu thói quen của Gia hơn nhiều.”

      Diệp Thanh Tuyển hơi chau mày rồi lại giãn ra, ngay sau đó lại : “ Nhưng nàng cũng thể làm ta vui vẻ, ta mang theo ai, ta tự có chủ trương.”

      Cẩm Ý nghe vậy, trong mắt xẹt qua tia mất mát.

      Mấy ngày sau, Cẩm Ý từ chỗ nha hoàn nghe được, Gia quyết định muốn mang theo vị Vân di nương ở tại Trĩ Thủy Uyển kia.

      Cẩm Ý lời, nha hoàn Cẩm Tâm khó tránh khỏi thấy bất bình thay di nương của mình.

      “ Vị Vân di nương kia mấy ngày nay đúng là đủ nổi bật, tất nhiên nàng ta nịnh nọt với Gia, nên Gia mới mang nàng ta theo.”

      Cẩm Ý : “ Nàng tất nhiên là nương làm cho người ta thích.”

      Cẩm Tâm đánh giá sắc mặt di nương của mình, chần chờ : “ Nhưng Gia chủ đâu có thích người quá lâu, trước là Tô di nương, Khương di nương, người nào được Gia thịnh sủng, nô tỳ nghe Vân di nương là thôn , ỷ vào bề ngoài có chút nhan sắc thôi, chỉ sợ như phù dung sớm nở tối tàn.”

      Cẩm Ý lắc đầu, ngữ khí buồn bã : “ Nàng với người khác có chút bất đồng, ta nhớ , có khoảng thời gian nàng treo đèn, Gia cũng nghỉ lại nơi đó của nàng…”

      Mà nơi này của nàng ta, biết đọng bao nhiêu sáp nến, cũng thấy người đâu.

      Cẩm Tâm thở dài, nghĩ đến năm đó Cẩm Ý cùng nàng ta đều là nha hoàn, Cẩm Ý lại luôn bị người khác khi dễ, đoạt công lao.

      Sau này nếu có Gia có lòng tốt nâng nàng ta lên làm di nương, sợ cũng sống yên bình được như ngày hôm nay.

      Hôm sau thời tiết tốt, thích hợp để ra ngoài.

      Vân Đại vẫn còn chưa ngủ đủ, ngồi trong xe ngựa xốc nảy ngủ gà ngủ gật.

      Xe ngựa nảy lên chút, nàng liền “ đông” hướng thành xe đụng cái.

      Trong lòng Diệp Thanh Tuyển đếm đến mười, nàng lại có dấu hiệu tỉnh ngủ.

      Chờ xe ngựa rơi vào cái hố to, Vân Đại ăn đau lúc này mới mở đôi mắt hạnh long lanh có chút mờ mịt.

      Chỉ là nàng vừa mới mở mắt, liền bắt gặp ánh mắt sâu kín của Gia, chút xê dịch mà nhìn nàng.

      Quanh thân Vân Đại lập tức cứng đờ, phản phất như bị thiên địch nhìn động vật , tay gác lên đầu gối, dám lộn xộn.

      Nàng cố tình tìm ví trí ngồi xa Diệp Thanh Tuyển nhất, nếu phải còn có rèm xe ngăn lại, sợ là nàng hận thể ra bên ngoài ngồi cùng phu xe.

      Diệp Thanh Tuyển vỗ vỗ tấm đệm lót bên người, nhìn nàng : “ Lại đây.”

      Vân Đại có can đảm làm trái ý , liền đờ người dịch qua.

      Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng: “ , ngày đó ta còn gì với nàng nữa.”

      Vân Đại xác định giờ thanh tỉnh, thấp giọng nới với : “ Ngày ấy chàng …chàng ăn thịt người…”

      Diệp Thanh Tuyển cứng họng.

      nhìn nàng : “ Loại chuyện ma quỷ này mà nàng cũng tin?”

      Vân Đại dám hé răng.

      Tin hay có cái gì quan trọng, quan trọng nhất là cắn người rất đau nha.

      Nếu nàng tin mà có thể bị cắn, nàng liều chết chống lại rồi.

      Nhưng ăn thịt người, nàng sợ lại cắn nàng thêm ngụm nữa, tất nhiên cũng chỉ có thể nước mắt lưng tròng mà tin.

      “ Nếu ta ăn thịt người cũng ăn tiểu ngốc tử nàng, lỡ ăn xong lại làm cho mình ngốc nghếch như nàng, lúc đó chẳng phải mất còn hơn được sao.” nhìn nàng .

      Vân Đại nghe xong lời này, khuôn mặt nhắn ràng giãn ra rất nhiều.

      Diệp Thanh Tuyển thấy thế càng thêm cảm thấy buồn cười.

      ăn nàng, nàng lại tin, nàng quá ngu xuẩn làm muốn xuống tay nàng ngược lại lại tin.

      Nhưng nàng biết tự lượng sức mình.

      Vân Đại nhìn ra bên ngoài liếc mắt đánh giá cái, thấy đường cũng chỉ có mỗi chiếc xe ngựa của bọn họ, liền có chút nghi hoặc : “ Chàng còn bệnh, sao mang thêm người đến hầu hạ?”

      Lúc trước Thúy Thúy có với nàng, nử tử hiểu chuyện bên người Gia rất nhiều, lúc này Gia đến biệt tranh tĩnh dưỡng thân thể, tất nhiên mang theo Vân Đại.

      Vậy mà Thúy Thúy đoán sai, Gia chỉ mang theo Vân Đại, mà những di nương khác người cũng mang theo.

      Diệp Thanh Tuyển liếc nàng cái : “ Nàng chẳng lẽ quên ta vì sao bị bệnh?”

      Vân Đại lập tức chột dạ.

      “ Nàng lây bệnh cho ta, chẳng lẽ lại phiền người khác chiếu cố ta sao, ai sai phạm tự nhiên bắt người đó tới đền bù.” lời này thập phần có lý, cơ hồ tìm ra được lý do nào để bắt bẻ.

      Diệp Thanh Tuyển xong thấy bộ dáng nàng quả thực tin tưởng lời , cảm thấy mình mang theo nàng quả đúng là sai.

      Bệnh này của vốn là giả, mang theo người khác, ngày ngày giả bộ bệnh tật phiền phức.

      Mang theo nàng lại giống vậy.

      Nàng chỉ phát giác được có chỗ nào đúng, mà có khát nước nửa ngày nàng cũng nhìn ra được.

      Nàng nếu làm nha hoàn cho người khác, sợ là sớm bị chủ tử đó đánh đuổi nàng ra khỏi phủ lâu rồi.

      “ Chàng có khát ?” Vân Đại thấy nhìn chằm chằm mình, có chút nghi hoặc .

      Diệp Thanh Tuyển có chút vui mừng gật gật đầu.

      Khuôn mặt Vân Đại u sầu : “ Thiếp cũng có chút khát.”

      Diệp Thanh Tuyển sờ sờ đầu nàng mặt biểu tình : “ Chịu đựng”

      Chờ hai người đến biệt trang, Vân Đại mới phát giác biệt trang thế nhưng nằm ở bên cạnh núi sâu rừng già cực kỳ hẻo lánh.

      Nàng nhìn quanh thấy nhà nào, nhìn thấy phía sau có vườn cây ăn quả.

      Bên trong là những quả lê chín mọng, quả to căng bóng.

      Vân Đại nghĩ đến tư vị ngọt thanh mát của quả lê, con sâu thèm ăn trong dạ dày lại tác quai tác quái.

      Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng: “ Muốn ăn sao?”

      Vân Đại dùng sức gật đầu, mắt hạnh tràn đầy mong chờ nhìn .

      Diệp Thanh Tuyển : “ Tự nàng trộm quả .”

      Vân Đại “ A” tiếng, lòng nghi ngờ có phải mình nghe lầm .

      bảo nàng trộm quả….

      Vân Đại lập tức thu lại vẻ mặt thèm thuồng, có chút mất mát : “ Thiếp lại muốn ăn.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nàng muốn ăn, vậy hái quả cho ta.”

      Vân Đại cảm thấy là khó xử, thấy thúc giục mình, đành phải làm trộm hướng tới vườn lê.

      Nàng vừa đến gần cây lên bên cạnh, trong vườn lê vụt cái xuất hắc cẩu nhe răng trợn mắt xông lên nhìn nàng rít gào.

      Vân Đại sợ đến mức rụt tay về, khuôn mặt nhắn trắng bệch núp sau lưng Diệp Thanh Tuyển.

      Hắc cẩu bị buộc dây xích, chỉ đuổi theo được hai bước, liền đứng ở đó tới gần nữa.

      Diệp Thanh Tuyển thấy Vân Đại bị dọa sợ , liền sờ sờ đầu nàng, cười : “ Nó bị buộc dây xích, nàng sợ cái gì?”

      Vân Đại vô luận như thế nào cũng chịu bước lên bước, thanh khẽ run : “ Thiếp trở về pha trà cho chàng uống được ?”

      Diệp Thanh Tuyển đành phải “ cố nhịn” mà đáp ứng nàng, mang theo nàng trở về pha trà.

      Biệt trang này , nhưng lại có người ở.

      Thôn trang ngẫu nhiên có thể nhìn thấy ít nha hoàn gã sai vặt, nhưng chỉ chớp mắt lại thấy người nào.

      Vì đền bù tiếc nuối ăn được lê cho Diệp Thanh Tuyển, Vân Đại xung phong nhận việc xuống bếp làm bữa tối cho .

      Diệp Thanh Tuyển nếm nếm, cảm thấy lúc trước Minh Hòe Tự đem nàng khen tựa như tiên nữ trời, nên bảo Vân Đại xuống bếp, làm đồ ăn cho ta nếm thử, biểu tình của đối phương nhất định làm thất vọng.

      Vân Đại gian nan ăn lát, chột dạ quét mắt liếc cái: “ Chàng như thế nào lại thở dài, sao ăn….”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Ta nghĩ, có nên đem nàng về đổi hạ nhân đến hầu hạ ta hay .”

      Vân Đại chột dạ ra lời.

      Xong cơm chiều Vân Đại bưng thuốc tới, khuyên uống thuốc.

      Diệp Thanh Tuyển nằm ở ghế, hai mắt hơi hé : “ ăn được, uống nổi.”

      Vân Đại càng thêm quẫn bách.

      Uống thuốc thôi có cái gì mà ăn được nên uống nổi, ràng ám chỉ oán giận nàng nấu đồ ăn thể ăn.

      uống thuốc sao có thể khỏi bệnh được…”

      Vân Đại ậm ừ : “ Nếu chàng uống thuốc, là thiếp hầu hạ tốt.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Muốn ta uống cũng được, nàng lấy quyển sách tới đọc cho ta nghe, đọc chữ cũng được thiếu, ta liền uống hết bát thuốc kia, nếu đọc sai …”

      Ánh mắt sâu kín dừng mặt nàng, làm cho lông tơ người Vân Đại dựng đứng hết lên.

      “ Thôi bỏ …” Vân Đại lúng ta lúng túng : “ Thuốc này ngày mai uống cũng được.”

      Nàng mới vừa rồi còn làm bộ tận tình khuyên bảo , giờ làm khó nàng chút nàng liền từ bỏ.

      Tuy rằng đây là do Diệp Thanh Tuyển cố ý làm nàng khó xử, nhưng thấy nàng đem người bệnh là để vào mắt, trong lòng cảm thấy mấy dễ chịu.

      “ Ngày mai uống cũng được…” Diệp Thanh Tuyển : “ Bất quá ta chính là muốn nghe nàng đọc sách, ăn hay uống thuốc cũng có gì quan trọng.”

      Vân Đại như thế nào cũng nghĩ đến tự mình bê đá đập chân mình, lập tức cọ tới cọ lui muốn.

      Chỉ là nàng nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng lạnh, có biện pháp nào khác đành phải đau khổ đứng dậy cầm quyển sách ngồi cạnh .

      “ Thiếp… thiếp liền đọc, chàng cẩn thận nghe chút.” Vân Đại chút tự tin .

      Diệp Thanh Tuyển hai mắt hơi hiếp, lơ đãng : “ Ta nghe đây.”

      Vân Đại đành phải mở ra trang thứ nhất mặt giấy xuất đống chữ nào là chi, hồ, giả, dã.

      Đại khái chính là giải thích bối cảnh, thời kỳ nào, có gia đình giàu có trong nhà phát sinh số tình.

      Gập ghềnh đọc xong trang thứ nhất, đến trang thứ hai, Vân Đại liền đọc nổi chữ.

      Diệp Thanh Tuyển mở mắt ra, nhìn nàng : “ Như thế nào laị đọc tiếp?”

      Vân Đại chần chờ : “ Mặt sau đều là tranh vẽ….”

      Diệp Thanh Tuyển cười nhạo: “ Lại có sách như vậy sao?”

      Vân Đại sợ hiểu lầm mình gian lận, vội đem hình ảnh giải thích cho nghe: “ này là bức họa hai người đánh nhau, vừa mới bắt đầu bọn họ nắm tay lại nắm tóc, còn cắn nhau nữa.”

      “ Bọn họ đánh nhau đến đổ mồ hôi, lại cởi hết quần áo ra lăn mặt đất đánh nhau tiếp…”

      Nàng còn muốn tiếp, bỗng nhiên liền nhìn thấy trong sách vẽ con rùa đen xấu xí nằm chính giữa hai chân của người.

      Vân Đại ngốc lăng lát, lại thấy phía dưới có hàng chú thích .

      Đại ý chắc là lai lịch của rùa đen, giải thích vì sao hai người lại có bộ dáng giương cung bạt kiếm đánh nhau.

      Vân Đại ngốc hoàn toàn .

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Quỳ :)))
      Pana thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      muốn lạy chị Đại luôn chị Đại ơi :))
      Pana thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 27:

      Edit: Pana

      Nàng đem sách khép lại, chột dạ nhìn khuôn mặt , lại thấy cười như cười nhìn lại nàng, hỏi: “ Như thế nào lại tiếp tục đọc?”

      Khuôn mặt Vân Đại nóng đến dọa người, trong đầu toàn là những dòng chữ chú thích kia.

      “ Chàng lúc trước…. chẳng lẽ muốn cùng thiếp đánh nhau?”

      Nghĩ đến cảnh tượng buổi sáng hôm đó, đầu óc linh hoạt của nàng lúc này đột nhiên học suy ra ba.

      Diệp Thanh Tuyển vỗ vỗ vị trí bên cạnh : “ Lại đây.”

      Vân Đại thấy biểu tình của cực kỳ tốt, ý thức được mình lại sai, vội vàng bưng kín miệng, dùng sức lắc đầu.

      Diệp Thanh Tuyển cười lạnh: “ Cũng nên để ta lần thứ hai.”

      Nếu trực tiếp muốn trừng phạt liền thôi, nhưng mỗi khi nàng làm sai lại lấy câu này ra uy hiếp.

      Ngực Vân Đại khẽ run, lúng túng dịch đến gần người .

      “ Thiếp vừa mới lỡ lời....” Nàng đáng thương đến nhận sai với .

      Diệp Thanh Tuyển dùng tay bóp lấy gương mặt nàng, trầm : “ Nàng có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào ?”

      Vân Đại đau, hai mắt đẫm lệ mong lung xin tha: “ Thiếp biết sai rồi...”

      Diệp Thanh Tuyển hỏi: “ Sai chỗ nào?”

      Vân Đại che khuôn mặt bị véo đến đỏ bừng, thanh lấy lòng : “ Thiếp lúc trước nên cho rằng chàng dùng được, chàng kì thực rất tốt, cái kia còn rất có tinh thần...”

      Diệp Thanh Tuyển giận đến hóa cười: “ Nàng được lắm, nàng rất được...”

      Hai đùi Vân Đại run rẩy, nhìn thấy mu bàn tay nổi lên gân xanh, biết được mình càng càng sai, vọi ném sách chạy lấy người.

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt đánh giá quyển sách kia liếc mắt nhìn đến hỉnh ảnh được vẽ đó, nam xấu, nữ càng xấu, mà vật kia của nam nhân càng xấu đến khó coi.

      hừ lạnh tiếng đem sách kia xé nát thành từng mảnh.

      Vậy mà đem vật kia của cùng nam nhân trong sách kia đánh đồng với nhau, nàng đúng là tiểu ngốc tử chưa hiểu việc đời.

      Đêm đến Vân Đại tránh ở bên ngoài, nằm chiếc giường hẹp mà nơm nớp lo sợ dám ngủ, sợ Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên dưới cơn tức giận lao đến bóp chết nàng.

      Nàng đắp chăn, trong lòng lại thầm cân nhắc nội dung trong quyển sách kia.

      Trước khi hai người kia đánh nhau đều gặm cắn nhau mấy lần, gia chủ ngày đó phải cũng hung hăng cắn nàng ngụm đó sao?

      Vân Đại càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

      Cũng phải nàng sợ đánh nhau, chủ yếu là sợ cái vật xấu xí kia.

      Đừng nhìn gia chủ lớn lên đẹp vậy, có lẽ con rùa đen của cũng nhìn được hơn trong sách vẽ là mấy đâu.

      Vân Đại sợ hãi bị tra tấn đêm, liền gặp ác mộng đáng sợ.

      Trong mộng Vân Đại nhịn được tò mò thừa dịp gia chủ chú ý đem quần kéo xuống liếc mắt nhìn cái.

      Đúng lúc này lại chợt tỉnh lại, phát giác được rùa đen xấu xí của mình bị người khác nhìn thấy, càng thêm thẹn quá hóa giận muốn bóp chết Vân Đại.

      Vân Đại giật mình tỉnh lại, hoảng hốt chuẩn bị đồ ăn sáng cho gia chủ.

      Nàng nấu nồi cháo xem như cũng tạm được, ăn cùng dưa muối Diệp Thanh Tuyển miễn cưỡng cho qua.

      Vân Đại thấy khuôn mặt trầm tĩnh của , dường như để ý đến chuyện phát sinh ngày hôm qua, trong lòng cũng an ổn rất nhiều.

      Dùng xong đồ ăn sáng, Diệp Thanh Tuyển liền mang nàng đến vườn cây ăn quả.

      Vân Đại sợ hãi nhìn quanh tìm hắc cẩu ngày hôm qua, lát sau hắc cẩu kia liền chầm chầm tới.

      Dây xích kia ràng đủ dài, nhưng hắc cẩu đến vị trí cố định liền dừng lại, tiến thêm bước nào.

      Trong lòng Vân Đại bất ổn, bất an : “ Chàng mang thiếp tới nơi này làm gì?”

      “ Nàng cảm thấy ngày hôm qua nàng những lời đó, ta mang nàng tới đây, còn có thể làm gì?” thanh Diệp Thanh Tuyển mang vài phần trầm.

      “ Tối hôm qua chính nàng mớ cả đêm.”

      Vân Đại sợ hãi, cho rằng mình hết những lời dám trong lúc ngủ, cuống quít đảm bảo : “ Thiếp tuyệt đôi dám cởi quần nhìn lén chàng…”

      Diệp Thanh Tuyển cười.

      Thực tốt, nàng còn lén dám nghĩ đến việc cởi quần nhìn lén ?

      “ Qua …”

      Diệp Thanh Tuyển vô tình đẩy tay Vân Đại, chỉ vào hắc cẩu bảo nàng qua.

      Hai đùi Vân Đại run rẩy, hai chân cảm giác nhưng mang hai quả tạ.

      “ Chàng có thể thay đổi cách chết khác ?” nàng thấp giọng cầu xin .

      Diệp Thanh Tuyển gợi lên khóe môi: “ được…”

      xong liền đẩy nàng cái.

      Vân Đại đến phía trước bước, thấy hắc cẩu kia lộ vẻ hưng phấn mà hoang mang.

      Vân Đại tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      Sau lúc lâu nàng run rẩy lông mi run run mở mắt ra, phát mình bị rơi xuống cái hố, mà phía người cẩu cúi đầu nhìn nàng.

      Vân Đại kiểm tra tay chân của mình, thế nhưng hoàn hảo, thiếu cái gì.

      Đúng lúc nàng nghi hoặc, lại thấy Diệp Thanh Tuyển cũng nhảy xuống hố với nàng.

      “ Chàng biết trước chỗ này có bẫy rập?” Vân Đại chần chờ hỏi.

      Diệp Thanh Tuyển cười lạnh tiếng: “ Chẳng lẻ ta bắt nàng cho chó ăn, chó ăn sao?”

      Vân Đại co rúm lại chút, lại thấy tìm kiếm gì đó quanh động.

      Nàng lúc này mới để ý, phía dưới cái động này được xây dựng bằng đá.

      vách còn có những hình vẽ phức tạp.

      Diệp Thanh Tuyển liền rút ra viên đá tường đá, đem bàn tay vân vê hồi.

      Vân Đại hai mắt mở to nhìn đem mặt của vách đá thành cửa ra vào.

      Vân Đại đánh giá nhất cử nhất động của đối phương, càng cảm thấy gia chủ có chuẩn bị mà đến.

      vách đá kia vốn có cửa, chỉ là khó bị người khác phát ra thôi.

      Diệp Thanh Tuyển giải thích gì với nàng, lập tức vào trong cửa đá kia.

      Vân Đại vội phủi bụi đất người cũng theo vào trong.

      Diệp Thanh Tuyển mang nàng qua hành lang chật hẹp, sâu bên trong lối mới rộng hơn rất nhiều, giống như tiến vào trung tâm của địa đạo.

      Diệp Thanh Tuyển lại đẩy cửa đá khác vào, Vân Đại theo sau vừa vào liền thấy tường treo bức tranh mỹ nhân.

      Mỹ nhân kia ăn mặc vô cùng hoa lệ, váy cùng trang sức người hoàn toàn phải là vật tầm thường, nàng có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, gọi nàng là Cửu thiên huyền nữ hạ phàm cũng quá.

      Diệp Thanh Tuyển lại thèm liếc mắt cái, đem cái hộp bên cạnh bức tranh mở ra, bên trong là tấm ngọc bài.

      Mang tiếng đến biệt trang dưỡng bệnh nhưng mục đích của chỉ có miếng ngọc bài này.

      Nếu Lý thị biết được có thể dễ dàng có được tấm ngọc bài này như vậy, chỉ sợ tức đến hộc máu.

      Đáng tiếc bà ta sớm chết, cũng nhìn được màng này.

      Diệp Thanh Tuyển quay đầu thấy Vân Đại còn đánh giá bức họa kia, liền nhướng mày hỏi nàng: “ Nàng thích?”

      Vân Đại chậm rãi gật đầu.

      “ Thiếp nghi ngờ nàng chính là tiên nữ hạ phạm, nhưng lại thấy nếu nàng là tiên nữ, người vẽ bức họa này chẳng phải gặp qua thần tiên sao…”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn thấy bức họa có con dấu quen mắt, trong mắt xẹt qua tia sắc lạnh.

      thấp giọng : “ Nếu nàng thích, ta liền tặng nàng.”

      Vân Đại thất thần, thấy đem bức họa gỡ xuống cuộn lại ném vào ngực nàng.

      Vân Đại thực hiểu đây là tình huống gì, buồn hé răng ôm bức họa theo ra khỏi địa đạo.

      Chỉ là bọn họ lại lối khác ra ngoài.

      Mà từ chỗ khác, cửa đá lần nữa được người khác mở ra.

      Thanh Y ngồi xe ngựa, chờ bọn họ.

      “ Hồi phủ ạ?” Thanh Y hỏi.

      Diệp Thanh Tuyển lại lạnh nhạt liếc Vân Đại cái : “ Đến nhanh, cũng nhanh, sợ làm người khác nghi ngờ, vẫn là về biệt trang .”

      Thanh Y nhận lệnh, liền đưa hai người bọn họ rời khỏi.

      Vân Đại ôm bụng nghi hoặc, cũng dám tùy ý mở miệng.

      Chỉ là nàng rũ mắt liền nhìn thấy mu bàn tay trơn bóng của Diệp Thanh Tuyển xuất hai huyết động.

      “ Nha, chàng bị rắn cắn?” Vân Đại sợ hãi thốt lên.

      Diệp Thanh Tuyển thèm để ý nhìn lướt qua mu bàn tay, nhớ tới vừa rồi mở chiếc hộp kia có con rắn vụt ra, chỉ là con rắn có độc gì.

      Chỉ là ngước mắt, liền nhìn thấy Vân Đại dùng ánh mắt như nhìn người sắp chết nhìn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :