1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nằm vùng quân hôn - Giang hồ lang trung

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 39: Nối tiếp

      Nghiêm Thiếu Thần chui vào chiếc xe Audi màu đen, biển số bình thường, nhìn từ ngoài có lẽ người nào liên tưởng cùng với quân đội. Nghiêm Thiếu Thần lâu gặp Thường đại đội Thường Văn, khẽ vuốt cằm, ngồi bên cạnh .

      Nghiêm Thiếu Thần vẫn là đội viên Thường Văn coi trọng, mặt lộ ra nụ cười khi lâu mới gặp lại, quan sát Nghiêm Thiếu Thần bên cạnh, "Xem ra cuộc sống sau khi cưới cũng tệ."

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, lạnh nhạt : "Vì sao?"

      "Lúc gầy gò hơn bây giờ." Thường Văn cười, khóe mắt và trán lộ ra nếp nhăn khi cười.

      "Ban đầu ăn cơm đúng hạn, ngược lại bây giờ có quy luật ít." Khi Nghiêm Thiếu Thần nhớ lại kỷ niệm sau khi cưới Trình Nặc, vẻ mặt dịu dàng thể che giấu được. Truyện được đăng tải duy nhất tại.

      Thường Văn nhịn được cười ra tiếng, "Cậu tìm vợ là tốt, có thể quản được tiểu tử cậu!" Trước kia ở căn cứ Nghiêm Thiếu Thần giống như tờ giấy trắng cái gì cũng có viết, ngoài nhiệm vụ có bất kỳ chuyện gì có thể gây hứng thú cho cậu, mặt của cậu đều là vẻ hờ hững, mà nay lại giống nhau.

      "Chờ hoàn thành nhiệm vụ, tôi dẫn Tiểu Nặc đến gặp ." Nghiêm Thiếu Thần hạ chân mày, khóe miệng câu lên nụ cười.

      "Phê chuẩn, đến lúc đó tôi kêu tiểu tử Trần Đình dẫn theo bà xã của cậu ta, đến Trần Đình sắp làm baba của người ta." Ở xe Thường Văn tiện nhắc đến nhiệm vụ lần này, định đề tài vui vẻ về gia đình.

      ra lúc làm bộ đội đặc chủng, nếu thượng cấp nhiệm vụ đến tột cùng là gì, bọn họ hỏi nhiều, Nghiêm Thiếu Thần thấy Thường Văn chuyện nhiệm vụ, cũng cần nhiều lời nữa."Tốt, đến lúc đó tôi sắp xếp."

      "Cậu kết hôn cũng hơn nửa năm, làm sao có động tĩnh." Thường Văn trêu ghẹo hỏi, thấy ngậm miệng , nên cũng giỡn nữa.

      chuyện xe ngừng lại, lúc mở cửa xe có phi cơ trực thăng dừng bên cạnh, Nghiêm Thiếu Thần theo sát Thường Văn lên phi cơ trực thăng bên cạnh, vừa vào cabin bị bóng dáng quen thuộc ngăn trở cước bộ.

      "Trần Đình..." mặt Nghiêm Thiếu Thần lộ vẻ vui mừng, ngờ nhiệm vụ lần này cũng có Trần Đình, trước đó xe Thường Văn đến Trần Đình, khiến tưởng là Trần Đình bồi bên cạnh bà xã của mình.

      Trần Đình thấy chiến hữu từng đồng sanh cộng tử cũng trở về mỉm cười ấm áp, "Ngồi trước , nếu phải là bay đến thành phố B, tôi cũng ngờ cậu tham dự."

      Mục đích đến lần này phải là ôn chuyện, sau khi gặp mặt lẫn nhau Thường Văn dẫn đề tài đến nhiệm vụ lần này, " đến đây, tôi nên bố trí nhiệm vụ cụ thể."

      Nhắc tới nhiệm vụ Nghiêm Thiếu Thần cũng thu liễm vẻ mặt, lẳng lặng ngồi xuống nghe Thường Văn tự thuật, khiến thoáng kinh ngạc là lần này Thường Văn trực tiếp lãnh đạo, theo bình thường chỉ nhiệm vụ cho Trần Đình, về phần hành động làm sao hỏi đến.

      "Trước khi đến tôi hỏi cậu, còn nhớ nhiệm vụ cuối cùng trước khi rời khỏi căn cứ hay ," ánh mắt Thường Văn chuyển sang Nghiêm Thiếu Thần, "Trong lần các cậu chém đầu tập đoàn buôn lậu thuốc phiện lớn thứ hai, nhiệm vụ lần này của các cậu là người đứng đầu —— Lương Dĩ Hà."

      mặt Thường Văn ít khi lộ vẻ nghiêm nghị, cất cao giọng : "Vì nhiệm vụ đặc thù, hành động lần này có cảnh viên tham gia, cụ trưởng Tiếu Kha của thành phố B xin quân đội tương ứng hiệp trợ, chúng ta chém đầu em thứ hai của Lương Dĩ Hà trước, xem như phân giải với bọn họ, vì vậy phía phái chúng ta đến hiệp trợ."

      Đến bây giờ Nghiêm Thiếu Thần mới giật mình, ra người Trình Nặc vẫn điều tra là đại ca của người mà phát súng lấy mạng, nghĩ đến đây khóe mắt của nhíu chặt, sợ rằng đến bây giờ dự đoán được tham gia của .

      "Nghe Tiểu Nặc là cảnh viên phương diện chủ lực." Thường Văn nhàn nhạt nhìn .

      "Tôi vẫn biết ấy điều tra chuyện này," mặt lạnh như băng, nhưng trong lòng lại lo lắng đau xót. Vì từng tiếp xúc với vụ án buôn lậu thuốc phiện, xem như ít nhiều hiểu Lương Dĩ Hà. Người này trời sanh tính ngoan, mà lòng nghi ngờ rất nặng. Nếu người buôn lậu thuốc phiện có thế lực kiêu ngạo, tất phải buôn bán sung ống qua tay, Lương Dĩ Hà có thế lực quân hỏa của mình, nên lúc đầu chém đầu em hai của , tổ hành động của bọn họ làm hành loạt công tác chuẩn bị, hoàn hảo thành công. Nhiệm vụ lần này giống bình thường, nếu Tiếu Kha xin quân đội hiệp trợ.

      "Quân cảnh hợp tác phải là lần đầu, lần này nghe Lương Dĩ Hà xử lý xong chuyện ở thành phố B sau đó Miến Điện trước, từ đó trở về nước, đến lúc đó muốn bắt , càng khó khăn hơn bây giờ." Thường Văn biết Nghiêm Thiếu Thần lo lắng gì, dù lời an ủi cũng có vẻ vô lực, ai bảo phục tùng chính là thiên chức của bọn họ đây.

      Nghiêm Thiếu Thần lẳng lặng nhìn Thường Văn, trầm giọng : "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

      ※※※

      " vẫn theo bên cạnh Lâm Tu Dương, tối mai nếu đối phương chơi bịp bợm, bây giờ các người cách phạm vi trấn Mạnh Định của Thanh Thủy Hà chỉ hơn hai mươi km. Theo phân tích, Lương Dĩ Hà chắc chắn thay đổi địa điểm, mục đích của rành rành, sau đó trực tiếp Miến Điện trước. Chúng ta điều tra người này cũng mất ít tinh lực, tối mai là thời khắc cá lớn mắc câu, cho nên tôi xin các người toàn lực ứng phó, phía lãnh đạo hết sức coi trọng nhiệm vụ lần này, cho nên thể có sai lầm."

      Tiếu Kha giải thích đại khái quá trình hành động lần này, vì bộ đội bên kia có quy định, đến lúc đó bọn họ trực tiếp chạy đến trường, nên trước khi hành động hai bên chạm mặt, nên đến bây giờ Trình Nặc vẫn biết Nghiêm Thiếu Thần cũng tham dự hành động lần này. trang bị khẩu súng ngắn ngang hông, mục đích phải vì đánh gục người nào, chỉ là phòng thân. nhìn khẩu súng lạnh như băng trong tay, trong lòng hiểu tính nguy hiểm trong hành động lần này.

      "Đây là áo chống đạn của và Lâm Tu Dương, mặc ở bên trong, may chúng ta vào mùa đông, nếu người họ Lương này tâm huyết dâng trào chạm mặt Lâm Tu Dương vào mùa hè, những che chở này cũng trở nên khó giải quyết." Tiếu Kha vỗ bả vai Trình Nặc, ý bảo thoải mái.

      Trình Nặc cười nhạt, nhận lấy áo chống đạn.

      biết Mục Nhất Minh đến trước mặt từ lúc nào, "Giữ liên lạc."

      Trình Nặc gật đầu, nhớ lại hai ngày trước, nghĩ cách lấy được liên lạc với Mục Nhất Minh, cũng báo cho ta biết chuyện tối mai phải gặp mặt Lương Dĩ Hà. Buổi chiều Trình Nặc lợi dụng khi quản gia của biệt thự ra ngoài có dịp may chạm mặt Mục Nhất Minh và Tiếu Kha, lường trước vừa vào phòng bị hình cảnh ngồi đầy bên trong làm sợ hết hồn.

      Áo chống đạn lạnh như băng trong tay của giống như chạm đến thần kinh của , lần nữa hồi thần, mà trong lúc tính toán rời khỏi phòng, Mục Nhất Minh lại thấp giọng : "Chú ý an toàn."

      Cơ thể của Trình Nặc khẽ run lên, làm hình cảnh nhiều năm như vậy, "Chú ý an toàn" thành chúc phúc đơn thuần nhất của đồng nghiệp, người nào cũng thể dự đoán chờ đợi bọn họ là tình cảnh thế nào.

      Trình Nặc cười dịu dàng, " cũng vậy."

      Chờ bị đuổi về biệt thự, Lâm Tu Dương chờ trong phòng của , biết mục đích mà đến. Thuận tay đóng cửa, lấy áo chống đạn trong túi xách ra.

      đến trước mặt Lâm Tu Dương, đè thấp giọng, "Ngày mai mặc cái này vào."

      Lâm Tu Dương liếc nhìn gói đồ màu đen trong tay , vì biết là vật gì, chân mày cũng nhíu chặt. Nhưng lúc này hiển nhiên phải thời cơ tốt để chuyện, im lặng nhận lấy gói đồ, trả lời: "Đến bây giờ chú Đào vẫn chưa trở lại, mới gặp sao."

      Trình Nặc gật đầu, "Sau khi tôi vào cửa phát , có chuyện gì." Đây là câu ám ngữ, báo cho , vừa rồi ai phát .

      nhìn đồng hồ, nụ cười dịu dàng mặt, " còn trở về phòng của mình , chừng Kiều Kiều của gửi email gì cho đây."

      Lâm Tu Dương hiểu ý, biết trong hộp thư của mình có bức email của Trình Nặc, vì phối hợp , cũng trêu ghẹo : "Cũng đúng, trễ thế này, ba nên điện thoại kiểm tra cương vị."

      Trình Nặc quay lại trừng mắt , "Ít khua môi múa mép ở đây, về tôi cho ba của ."

      "Đừng, chị dâu, tôi sai lầm rồi còn được, bây giờ trở về!" Lâm Tu Dương giả vờ sợ hãi, cầm đồ ra ngoài cửa.

      Lúc Lâm Tu Dương quên đóng cửa phòng, lúc này trong lòng của nặng trĩu, kịp suy tư những việc đáng kể này. Sau khi về phòng kiểm tra email, dự đoán nội dung Trình Nặc dặn dò từ lâu, chỉ là lúc đến trước mắt, cảm xúc vẫn giống nhau. Sau khi xem email xong xóa bỏ, mở ra túi đồ, bên trong chứa áo chống đạn, Lâm Tu Dương khỏi cười khổ, là có loại ảo giác đóng phim hắc bang.

      lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Nam Kiều, nghe giọng mơ hồ của Nam Kiều vì ngủ say, khóe miệng của dâng lên nụ cười nhàn nhạt.

      "Kiều Kiều, qua hết năm chúng ta kết hôn ." Giọng của dịu dàng, hoàn toàn khác vẻ ương ngạnh tự cao của ngày thường.

      Trước đó Nam Kiều còn rất buồn ngủ, khi giọng dịu dàng của xuyên vào trong tai, nhất thời thức tỉnh.

      "Cái gì?!" Trong nháy mắt Nam Kiều nghĩ mình nghe lầm, "Kết hôn, người nào!"

      Lâm Tu Dương bất đắc dĩ, "Nếu chuyện này với người khác, tội gì cho em biết."

      Nam Kiều cố sức cấu véo cánh tay của mình, đau! Tâm đau, nhìn điện thoại trong tay mình, sai, tỉnh.

      lệnh cho mình điều chỉnh suy nghĩ, lấy lại bình tĩnh, nắm chặt điện thoại, " năm, đột nhiên chuyện, đáng tin sao?"

      ...

      Trình Nặc nhìn bóng dáng bị bao phủ trong bóng tối, mâu quang dần dần trầm. Trong điện thoại di động vẫn xuất điện thoại của Nghiêm Thiếu Thần, giống như đột nhiên có tin tức. Trạng thái như vậy kéo dài hai ngày, Lâm Tu Dương biết chuyện này, Trình Nặc bấm dãy số quen thuộc, như lường trước người nào nghe.

      Tối nay biệt thự an tĩnh khác thường, giống như cả tầng lầu chỉ có mình , Trình Nặc sợ những thế lực hắc ám này, chỉ là trạng thái như vậy khiến cảm thấy mệt mỏi khác thường, công việc ngày càng bề bộn, cuối cùng sắp đến lúc thu hoạch, nhưng hưng phấn trông mong. Loại cảm giác giống như năm đó học bổ túc ở trường cảnh sát, giáo viên bố trí huấn luyện thể năng cho bọn họ, vô cùng vô tận, cho dù hạng nhất đủ tư cách, vẫn có hạng mục khác đợi .

      Nếu lần này có thể kết thúc, tính phóng túng triệt để nghỉ dài hạn, vừa nghĩ đến chuyện trải qua với Nghiêm Thiếu Thần trong tương lai, Trình Nặc tự kìm hãm được vuốt ve bụng của mình, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Kết thúc (thượng): Sơn cung nước phục

      Sắp hoàng hôn, ánh chiều tà dần di chuyển theo quỷ đạo của mình, hoàng hôn mênh mong. quán trà hơi có tuổi, tọa lạc trong trấn này, kết cấu nhà gỗ giản dị bắt mắt. Tốp năm tóp ba khách ngồi trong phòng trà, khách trà ở đây hơn phân nửa là dân bản xứ, bọn họ ăn mặc thuần phác, vừa thưởng thức trà vừa tán gẫu. Chỉ có bốn người ngồi ở góc hơi khác thường, bọn họ cùng tác phong tây trang giày da, rất phù hợp với nhà gỗ đơn sơ.

      Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, ưu nhã thưởng thức trà phổ nhỉ, mặt duy trì nụ cười nhạt, khiến người ta có ảo giác tranh đời.

      Trình Nặc nhìn thấy nghi trung từng xuất trong bảng báo cáo và hình chiếu lúc này Lương Dĩ Hà lẳng lặng ngồi trước mặt mình, mặc dù hiểu ít nhiều về người này, nhưng trực diện như vậy tương đối là lần đầu. Lương Dĩ Hà bốn mươi tuổi, màu da ngăm đen, khóe mắt có nếp nhăn nhợt nhạt, nhưng giống như thành người đàn ông từng trải đời phong phú. rất ít chuyện, mà hơn phân nửa là nghe Lâm Tu Dương và Triệu Hạo chuyện.

      Lần này chạm mặt ở Mạnh Định càng giống như mấy người du lịch, đề tài mà bọn họ bàn bạc hề dính dáng với hạng mục hợp tác, nhưng như vậy Trình Nặc vẫn có cảm thấy nhõm. mang theo nhiệm vụ đến, chỉ có kéo dài thời gian gặp mặt khá lâu, mới có thể để người của mình có chuẩn bị đầy đủ hơn. Cảnh sát sớm có căn cứ phạm tôi của Lương Dĩ Hà, thế nhưng Lương Dĩ Hà núp khá sâu, cảnh sát vẫn tìm được thời cơ truy nã. Lúc này dám tùy tiện làm việc, dù sao Lâm Tu Dương còn ngồi bên cạnh , phải bảo đảm an toàn cho Lâm Tu Dương trước hết mới có thể áp dụng hành động.

      Vì trong lòng đầy chuyện, nên quan sát Lương Dĩ Hà càng nhìn càng nhiều. phát Lương Dĩ Hà ngoại trừ lúc Triệu Hạo giới thiệu đến về mình ánh mắt dừng lại giây lát, thời gian còn lại tồn tại của giống như trở nên như như . Nếu phải lúc trao đổi cần trả lời, thấy mình.

      "Trà Phổ Nhỉ Vân Nam, Lâm tiên sinh thưởng thức cảm giác như thế nào?" mặt Lương Dĩ Hà vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, để ly trà xuống, nhìn Triệu Hạo ý bảo tiếp chén.

      Triệu Hạo cầm ấm tử sa, đỗ trà Phổ Nhỉ vừa mới pha xong ngã vào trong ly của .

      "Lúc mới vào miệng hơi cảm thấy đắng chát, từ từ vào hầu sau đó mới ngọt lành tinh khiết và thơm."

      Lương Dĩ Hà nhíu mày, vẫn trả lời Lâm Tu Dương câu, ngược lại chuyển ánh mắt nhìn người phụ nữ đối diện mình, "Thu kí Trình biết trà đạo?"

      Trình Nặc giật mình, làm khó là trách chủ động pha trà sao? hiểu người đàn ông này ra bài theo lẽ thường, lúc muốn gì, ngược lại Lâm Tu Dương bên cạnh giành trước.

      "Bình thường tôi uống cà phê, hay pha trà."

      Lương Dĩ Hà cười bí hiểm, tầm mắt của chuyển từ Lâm Tu Dương đến Trình Nặc lần nữa, "Xem ra thư kí Trình rất được Lâm tiên sinh thưởng thức."

      Trình Nặc nghe ra ý tứ mập mờ trong lời của , "Lâm tổng có thư kí khác am hiểu trà đạo, vì vậy nếu có thiết yếu cũng là sân nhà của người thư kí kia. Nguyên tưởng rằng mình có lý do lười biếng, mong hôm nay lại vấp ngã." giả vờ tỉnh ngộ, thong dong hóa giải lúng túng.

      Khóe miệng Lương Dĩ Hà nhếch lên, rất lâu tiếp, uống hết trà trong chén, tự mình bưng bình trà tử sa lên tiếp chén, sương trắng lượn lờ quanh quẩn miệng chén.

      "Lâm tiên sinh tự mình chăm nom công ty đến nay cũng hiểu nhiều hơn, ngoài năng lực của riêng ngài, nhân lực cũng nuôi dưỡng ít lương tướng." dừng lại, ánh mắt cũng dừng lại người bọn họ, "Như vậy... Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

      Lương Dĩ Hà vươn tay chờ đối phương đáp lại, mặt của vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, Lâm Tu Dương thuận thế bắt tay với , hai người đều đứng lên, khách sáo hàn huyên đôi câu với nhau có ý rời .

      Trình Nặc nhíu chân mày, thầm nghĩ người này quả nhiên đa nghi, thực tế quyết định hợp tác với Lâm Tu Dương từ dâu, chỉ là muốn thừa này gặp mặt vì để che giấu chuyện mình trốn Miến Điện. giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ và nhanh chóng nhấn cái nút bên cạnh mặt đồng hồ, đây là tín hiệu nhắc nhở, Lương Dĩ Hà sắp bỏ trốn.

      ra quán trà, sau lưng Lâm Tu Dương, dư quang quan sát biến hóa xung quanh, Lương Dĩ Hà dần đến gần phạm vi an bài của bọn họ, hôm nay chỉ cần che chở Lâm Tu Dương đến khu vực an toàn, nhiệm vụ của xem như là kết thúc, nghĩ đến đây nhịp tim của Trình Nặc khỏi tăng nhanh.

      "Tôi còn có việc, vì vậy tạm biệt." Lương Dĩ Hà đột nhiên dừng bước, xoay người tạm biệt Lâm Tu Dương.

      "Cũng tốt, nếu ngài còn có việc, vậy chúng tôi tiện quấy rầy nhiều, chuyện hợp đồng để thứ hai thư ký soạn ra rồi fax cho quản lý Triệu." Lâm Tu Dương xem qua bố trí hành động, tự nhiên cũng biết thời điểm nguy cấp lúc này, lộ dấu vết tạm biệt, tạo khoảng cách tốt giữa bọn họ.

      đến đây, vẻ mặt Lương Dĩ Hà hơi chậm lại, ngược lại cười : "Quản lý Triệu, hộ tống Lâm tiên sinh và thư ký Trình để lại ở..."

      còn chưa hết lời, Lâm Tu Dương cắt đứt, "Hết sức xin lỗi," Lâm Tu Dương mang vẻ mặt vui vẻ, "Đến đây vài ngày, Vân Nam là địa phương tốt, vốn định ở thêm mấy ngày, thế nhưng công ty bên kia tồn động ít chuyện chờ tôi xử lý, nên đặt 2 vé máy bay lúc mười giờ ba mươi tối, đúng lúc tôi và ngài gặp mặt, vì vậy tính tối nay là đáp chuyến bay trở về thành phố B." Lâm Tu Dương nhanh chậm, lời cứng ngắc giống như nghĩ sẵn trong đầu trước như vậy, ngược lại khiến người ta cảm thấy tự nhiên.

      "Tốt lắm, như vậy, vậy sau này chúng ta còn gặp lại." Lương Dĩ Hà đưa tay nắm tay của , ngay lúc Lâm Tu Dương và Trình Nặc nghĩ là cuối cùng có thể kết thúc, "A," Lương Dĩ Hà giống như nhớ ra điều gì, vỗ ót, "Quả là gần đây bận rộn nên trí nhớ càng giảm xuống," đưa ánh mắt sang Trình Nặc, " xe của tôi để phần văn kiện, bên trong tôi có viết mấy điều đề nghị liên quan đến hợp tác lần này, nếu thư ký Trình nguyện ý, có thể cùng ra xe lấy với tôi hay ?"

      Trình Nặc cười, "Được, tôi cùng ngài," nhìn đồng hồ, lại đưa mắt sang Lâm Tu Dương, "Bây giờ cách thời gian cất cánh còn lại nhiều, tối nay nữa, ngày mai chỉ có chuyến máy bay đến thành phố B vào buổi chiều, hay Lâm tổng ngài đến sân bay trước , tôi đón xe qua sau."

      Xuất kiện chắn ngang trước mặt của Trình Nặc, phân tích Lương Dĩ Hà lúc đó có quên cầm văn kiện xuống xe hay còn ý nghĩa nào. ràng muốn bắt Trình Nặc làm bia đở đạn, để ngừa chưa chuẩn bị. Nếu người thư ký bình thường, tình trạng trước mắt tự nhiên muốn đồng ý, nhưng trước mắt ngoài cũng chỉ còn mình Lâm Tu Dương, Trình Nặc tự nhiên để lâm vào hiểm cảnh biết.

      "Được, tôi chờ ở sân bay." Trong lòng của Lâm Tu Dương giãy giụa, nhưng Trình Nặc hết lời, nếu lúc này còn kiên trì ngược lại hại Trình Nặc.

      ※※※

      Dọc theo đường , Trình Nặc sau lưng Lương Dĩ Hà, trong lòng tính toán làm sao thoát , mặc dù kéo dài khoảng cách với Lương Dĩ Hà, nhưng lại có Triệu Hạo sau lưng, mặc dù bước nhanh, nhưng nếu Trình Nặc muốn kéo ra khoảng cách trong lúc này vẫn hơi khó khăn.

      lâu lắm, hai bên đường đột nhiên có nhiều người mặc tây trang màu đen, bọn họ bên cạnh Lương Dĩ Hà, mà Lương Dĩ Hà khôi phục trạng thái trầm mặc ít lần nữa, mục đích của đạt được, Trình Nặc làm đối tượng bị uy hiếp, bất luận thế nào hay phát sinh trạng huống ra sao, vẫn còn nắm giữ quyền khống chế nhất định.

      Mà trong lúc mọi người có tâm tư khác nhau, Trình Nặc nghe tiếng kêu đau đớn sau lưng, Triệu Hạo thẳng tắp té mặt đất. Đứng mấy vệ sĩ bên cạnh Lương Dĩ Hà lập tức móc súng che chở, chờ bọn cẩn thận thăm dò, người bị mấy hướng đạn xung quanh bay đến, mấy tên sung máy phía xa che chở lãng phí viên đạn, Trình Nặc thừa dịp hốt hoảng nhanh nhẹn tung người chui vào bên trong rừng rậm.

      Thoáng trong lúc đó, Triệu Hạo và mấy tên vệ sĩ xung quanh đều chết hết, mà Trình Nặc bỗng nhiên tung tích, Lương Dĩ Hà giống như chim sợ cành cong, lại có che chở. Lần này lẩn trốn nhất định phải nấp, nên dẫn nhiều vệ sĩ, nhưng lúc này lại vô cùng hối hận. liếc nhìn Triệu Hạo té bên cạnh mình, trong mắt khỏi xẹt qua vẻ đau thương, ngay sau đó nghe thanh ma sát rất phát ra cỏ, người nhanh chóng khôi phục thần sắc, lật người nhảy vào rừng rậm.

      Rừng cây ở đây rất dày đặc, so với đường cái trống trải vừa rồi, rừng rậm này thân hiệu quả tốt hơn.

      Lương Dĩ Hà cẩn thận trong rừng rậm, mà biết rất gần khoảng cách với Trình Nặc. bên Trình Nặc ngừng thở, rất sợ khiến Lương Dĩ Hà chú ý.

      "Thư ký Trình?" Lương Dĩ Hà dường như nghe tiếng hít thở, mặt hiểm cười đến gần chỗ con mèo, Trình Nặc cưỡng bách mình nín thở, tay cẩn thận lục lọi sung lục bên hông.

      Chỉ nghe tiếng bước chân của Lương Dĩ Hà từng bước nhích lại gần mình, Trình Nặc khẩn trương trái tim muốn mau nhảy ra ngoài.

      Bên tai Trình Nặc chợt nghe "Phanh" tiếng súng vang, tiếng bước chân của người gây biến mất, cẩn thận chui ra từ trong thảm thực vật cao vút, ràng nhìn thấy vết máu bên chân, Lương Dĩ Hà bị người bắn chết.

      Nhiệm vụ chém đầu mưu lâu cuối cùng kết thúc, Trình Nặc thở dài hơi, đến hướng đạn bay ra, vẹt ra chướng ngại, hé ra khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất trước mắt mình.

      quả sợ ngây người, là Nghiêm Thiếu Thần, lại xuất ở đây.

      "OR1, con mồi bị đánh gục, đầu trúng đạn, xong."

      "OR2 với những đội viên khác có thể rút lui, xong!" Trong tai nghe vô tuyến của Nghiêm Thiếu Thần truyền ra giọng của đội trưởng Trần Đình.

      "Nhận được, xong!"

      Nghiêm Thiếu Thần chậm rãi đứng lên, nhìn người phụ nữ trước mắt lông tóc tổn hao gì, lúc này mới thở phào nhỏm. thu súng, muốn giơ tay lên dắt Trình Nặc, động tác tay hơi dừng lại, trong mắt thoáng nét do dự, mới vừa giết người, đôi tay dính đầy máu tanh, làm sao có thể đụng vào người mình xác nhận là tốt đẹp nhất đời lúc này.

      Trong mắt Nghiêm Thiếu Thần xẹt qua vẻ mất mác, Trình Nặc thấy trạng thái của , trong lòng khỏi đau nhói, từng nghĩ Nghiêm Thiếu Thần là quân nhân trời sanh, phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, tinh chuẩn bắn chết mục tiêu, nhưng cũng vì mình trở thành "Tay đao phủ" mà tâm tình phức tạp. Hôm nay người chết là kẻ đứng đầu tập đoàn buôn ma túy, có lẽ nên đền tội ngay tại chỗ, bị mất mạng tại chỗ, ai mà nguyện ý chấm dứt sinh mệnh của người khác đâu?

      Nhắm ngay mục tiêu, bóp cò, chuỗi động tác ra rất đơn giản, nhưng nếu so sánh những động tác này và kết thúc sinh mạng, đột nhiên trở nên vô lực thiếu sức sống.

      Trình Nặc mỉm cười dịu dàng, gật đầu, ý bảo hiểu đến tận lúc này, nết nhăn giữa trán của Nghiêm Thiếu Thần mới dần giản ra. Trong lòng Trình Nặc tồn đọng chuyện, vốn định nhìn thấy báo trước tiên, nhưng thấy tình trạng trước mắt, nên quyết định tạm thời buông tha.

      "Chúng ta thôi, sau khi về nhà em muốn kiện cho nghe." Trình Nặc đến bên cạnh Nghiêm Thiếu Thần, ngờ bọn họ có ngày kề vai chiến đấu, cảm xúc biến hóa cực lớn khiến bản thân khó có thể khống chế, trong mắt đều là vui vẻ.

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, Trình Nặc rất ít kích động như vậy, trực giác với mình chỉ là vì, bọn họ gặp nhau lúc này, giống như chuyện khác.

      "Còn có cái..." Lời của còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm thấy bị đau, vai phải bị người mạnh mẽ nện côn, Nghiêm Thiếu Thần nhất thời cảm thấy trước mắt choáng váng, cả người lảo đảo hai bước, nhưng giờ phút này nhất định chịu đựng, ý chí khiến cho mình thanh tĩnh. Trong thời gian nháy mắt, Trình Nặc bị người bắt.

      " được rút súng!" Kẻ cưỡng ép lớn tiếng cảnh cáo.

      Nghiêm Thiếu Thần nhìn Trình Nặc bị người đàn ông vẻ mặt căm hận dùng súng uy hiếp, híp mắt lại, bỏ qua ý nghĩ rút súng, súng tay mình thành thạo xoay vòng, nghe được thanh đạn rơi xuống mặt đất. vuốt hai tay, bày tỏ mình có vũ khí.

      "Ngươi... Lui về phía sau!" Kẻ cưỡng ép lại khoa tay múa chân để súng lục huyệt thái dương của Trình Nặc, tiếng hô của tuy lớn, trong cuối vẫn có thể nghe ra giọng run rẩy, sợ.

      Trình Nặc bị đau, nhíu chặt chân mày lại, mấy phút trước vẫn khổ não vì nhiệm vụ bị buộc kết thúc sinh mệnh khác, ngờ giờ phút này đối tượng đảo ngược, mình mất quyền lợi chúa tể sinh mạng trở thành con tin.

      "A..." Trình Nặc kìm hãm được cười lạnh, nhân vật này chuyển đổi là nhanh.

      " cười cái gì!" Kẻ cưỡng ép tức giận quát.

      trước sau cực kém khiến tâm tình của Trình Nặc trở nên bình tĩnh, " , cầu gì."

      Làm hình cảnh hơn phân nửa đều là cao thủ phân tích tâm lý học, thêm vụ án bắt cóc hàng năm, hơi hiểu tâm trí của người cưỡng ép này. Bọn họ cưỡng ép con tin, chủ yếu nhất là vì thỏa mãn cầu mà bọn họ nêu ra, mà Trình Nặc chủ động là vì trì hoãn thời gian.

      "Hắc, xem ra đúng là sợ chết!" Kẻ cưỡng ép cười nhạo khinh miệt bên tai của , súng trong tay khắc cũng rời.

      Trình Nặc nhếch môi, "Nếu như muốn báo thù, để cho tôi có cơ hội chuyện."

      "Hừ," kẻ cưỡng ép khinh thường hừ lạnh, mặt càng trầm, "Báo thù? nhắc nhở tôi, ban đầu nhị ca chết, tôi tự tay giết hung thủ, hôm nay tôi dùng máu của các người vì báo thù đại ca, nhị ca!"

      Trong lòng Nghiêm Thiếu Thần cả kinh, dường như biết người này là ai! Ban đầu ám sát em hai của Lương Dĩ Hà, ngồi ghế tài xế từng cố gắng giết , nhưng ngờ bắn trật, ngược lại bại lộ mục tiêu. Sau đó nả phát súng, bả vai bị thương, đồng đội lại bổ cho côn, sau lại hỏi muốn kết thúc tài xế này hay , Nghiêm Thiếu Thần bác bỏ, muốn nổ súng, chỉ là ngờ người này cư nhiên lại trằn trọc thành tài xế của Lương Dĩ Hà!

      Nghiêm Thiếu Thần híp mắt lại, trong lòng cuồn cuộn, hối tiếc lựa chọn ban đầu, có thể xem là lần kinh nghiệm, có lẽ vẫn chọn nổ súng nữa.

      Trình Nặc đoán chuẩn ý định của kẻ cưỡng ép, ác độc mà ngược lại thể làm sợ hãi. Trình Nặc cười nhạt, "Vì sao muốn đối mặt ước nguyện lúc đầu của mình, giả như muốn giết chúng tôi, tiếng súng dẫn cảnh viên chưa rút lui xa đến, hành động vây quét lần này ít cảnh lực, đến lúc đó ngay cả cơ hội rút lui chạy trốn cũng mong manh."

      Xung quanh chợt nghe được tạp rất , kẻ cưỡng ép nheo mắt lại, " ra là người trong nghề," biết xung quanh bố trí cảnh lực, nhìn phía trước, lạnh giọng : " và tôi cùng lên xe, để những người đó rút lui, để bọn họ đàng hoàng, chờ qua Miến Điện tôi thả , nhưng nếu như dám giở trò, chờ gặp gỡ người đàn ông của trong mộng !"

      Kẻ cưỡng ép hung dữ cùng hướng, nhưng Trình Nặc để ý, ánh mắt của dừng ở người đàn ông đứng trước mặt mình, đứng vững vàng trong gió, dù là giờ phút này thể lập tức để thoát khỏi nguy hiểm, vẫn cảm giác có hữu của khiến bản thân có cảm giác an toàn. Bọn họ vội vàng kết hôn, lại khắc ghi cuộc sống sau cưới, nhận định đây là kết cục của từ lâu, kết cục cả đời.

      Trình Nặc nhíu chân mày, vuốt ve bụng của mình, lần nữa ngước mắt, mặt của tràn đầy vui mừng, "Thiếu Thần, em cảm giác mình rất hạnh phúc."

      Đêm khuya, trời đầy sao tỏa ánh sáng của mình, ánh trăng thuần khiết, ngũ quan của được tôn lên vẻ nhu hòa, Nghiêm Thiếu Thần đứng ở mặt khác của ánh trăng, đen nhánh vô biên, ai biết giờ phút này vành mắt của ướt át, nơi cổ họng nghẹn ngào khó có thể thở dốc.

      "Ít mẹ nó nhiều chuyện," kẻ cưỡng ép rất kiên nhẫn, mắt quét vòng, đẩy Trình Nặc : " nhanh lên!"

      Cánh tay của Trình Nặc bị kẻ cưỡng ép kẹp chặt, "A!" kêu lớn, đau đến rớt nước mắt xuống, đồng thời tay của dấu sau lưng, mà Nghiêm Thiếu Thần sau lưng con ngươi tối tăm thoáng qua hàn quang.

      Điện quang hỏa thạch chỉ nghe "Phanh..." tiếng súng vang, đạn gào thét bay ra họng súng, người dĩ nhiên ngã thẳng xuống đất, khắp nơi xung quanh là mùi plastic gay mũi khi họng súng ma sát.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Kết thúc (hạ)— Hi vọng

      "Trước mắt, tình trạng thai nhi phát triển rất tốt, nếu cảnh quan Trình cảm thấy vết thương đùi có gì đáng ngại, có thể ra ngoài chút, như vậy rất có lợi với thai nhi." Bác sĩ Lâm nhìn cảnh sát nằm giường bệnh trước mặt, chuyện của bị bệnh viện lan truyền từ lâu, tò mò biết mình mang thai làm sao lại qua loa lao vào trong nguy cơ như vậy.

      Trình Nặc mang thai, ba tháng, ngày đó báo cáo kiểm tra vừa đưa ra, Nghiêm Thiếu Thần luôn bình tĩnh với bất cứ chuyện gì cũng trở nên kích động tay chân luống cuống, nghĩ đứa bé kia là tin mừng của bọn họ, lúc trước lận đận nên chịu đến.

      Kẻ bắt cóc chưa đến trước xe của bị súng bắn chết, người nổ súng là Nghiêm Thiếu Thần.

      Lúc ấy Trình Nặc chuyện rất hạnh phúc với mình, tay đặt bụng của , thừa dịp kẻ bắt cóc để ý mới lấy khẩu súng giấu bên hông ra, tất cả đều lọt vào mắt Nghiêm Thiếu Thần. Tiếu Kha cấp sung cho chỉ là để phòng thân, mặc dù lúc đó dự đoán tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, nhưng muốn dùng khẩu súng này.

      Trình Nặc cầm súng, đến khi đưa lưng về phía Nghiêm Thiếu Thần, tay của dùng sức ném ra sau, khẩu súng rơi trong tay của Nghiêm Thiếu Thần, nhưng mà mấy giây sau nghe tiếng súng vang trong dự liệu, chỉ là kẻ bắt cóc cố sức kềm cánh tay của , lúc người ngã xuống đất cũng kéo theo.

      Vì chân của Trình Nặc bị thương ở bệnh viện, nghĩ lại tra ra mang thai hơn hai tháng. Trình Nặc vốn định kiểm tra cơ thể xong trở về nhà điều dưỡng, cứ thế bị lãnh đạo trong cục giữ lại trong bệnh viện để quan sát, nhất định ngây ngô đủ tháng, nếu lấy cảnh phục ra "Uy hiếp" .

      Lúc ấy Nghiêm Thiếu Thần cũng ở bên cạnh, mặt Trình Nặc nhìn nhờ giúp đở, ngược lại làm bộ như nhìn thấy, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, đến khi lãnh đạo trong cục cũng , Trình Nặc mới nhịn được xụ mặt, "Chẳng lẽ nhìn ra em có ý gì sao!"

      Nghiêm Thiếu Thần kéo ghế ngồi xuống, tay của phủ bụng của Trình Nặc, rất lâu vẫn trả lời của , chỉ là có thể nhìn biến hóa mặt của mà đoán ra cảm xúc của phập phồng.

      "Thiếu Thần?" Trình Nặc nhất thời bắt được, giọng hỏi.

      Biểu tình mặt cuả càng nặng nề, híp mắt, trầm giọng, giọng khàn khàn , "Tiểu Nặc, em biết , rất coi trọng mỗi đứa trẻ có thể đến thế giới này."

      Trình Nặc nhíu mi, rất ít ưu tư nặng nề giống như hôm nay, tình huống giống như hôm nay, càng tỏ ra hiểu." cuối cùng làm sao vậy?"

      "Vì từng có đứa bé vì tồn tại của mà vội vả đến đời này," hốc mắt của Nghiêm Thiếu Thần hơi phiếm hồng, kèm theo suy nghĩ cũng nổi lên hơi nước.

      nhàng thở ra, "Lúc còn rất mẹ ra từng mang thai đứa bé."

      Trong lòng Trình Nặc thầm nghi ngờ, Mạc Tiên Lâm - mẹ ruột của Nghiêm Thiếu Thần từng mang thai đứa bé, dien@#dan!$le!4quydon nhưng đứa bé kia phải vì Mạc Tiên Lâm có chứng u buồn mới có sao, làm sao có liên quan đến .

      Nghiêm Thiếu Thần dường như nhìn thấu nghi ngờ của , vì vậy bổ sung thêm, " là mẹ nuôi của ."

      Trình Nặc ngẩn ra, Nghiêm lão phu nhân lại từng mang thai đứa bé, hơn nữa lại còn vì Nghiêm Thiếu Thần mà có? càng nghĩ càng kinh ngạc, "Mẹ... Bà mang thai đứa bé?"

      Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, "Sau khi bà và ba kết hôn nửa năm mang thai, lúc biết mình mang thai nghĩ bà rất hưng phấn, nhưng là... Từ lúc bà hỏi ..." Giọng của trở nên nghẹn ngào, bắp thịt mặt cũng thay đổi thành cứng ngắc, "Ngày đó bà hỏi , 'Tương lai có muốn em trai chơi chung con hay ?', lúc ấy ngẩn người rất lâu, ngờ mở miệng trả lời là: ' muốn...' xong chạy ra ngoài, lúc ấy đúng lúc trời mưa, chỉ mình đứng trong mưa ròng rã hơn nửa ngày, đến khi bà tìm được , ngừng rét run. Ngày đó bắt đầu nóng sốt, kéo dài suốt mấy ngày mới từ từ khôi phục, nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy bà. Lúc ấy biết bà đâu, khi tỉnh lại nhìn thấy bà, trong lòng hơi mất mác, đến hai ngày sau. thấy dì trong nhà hầm nồi canh gà lớn hấp tấp đến bệnh viện, len lén sau lưng dì, sau lưng dì vào bệnh viện, đến khi dì đẩy cửa phòng bệnh. Vì vậy, ghé vào bên ngoài cánh cửa để nghe lén, nhưng nghe trộm được chuyện ảnh hưởng đến nay."

      hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, tuy là cho người khác nghe chuyện xưa, nhưng vẫn cảm thấy mình lại trở về lúc đó, màn kia từng đè ép mình thở dốc nổi, có người hình dung tuổi thơ là màu vàng kim, mà mỗi lần Nghiêm Thiếu Thần nhớ đến lúc ấy, trong đầu của có thể nhớ đến hình ảnh chỉ có màu trắng đen.

      "Mẹ , bà mang thai đúng lúc, còn , chưa thể từ chuyện bi thống mẹ đẻ chết để tiếp nhận mẹ ghẻ mang thai em trai, như vậy công bằng với ." buông tiếng thở dài, ánh mắt thâm thúy nhìn phương xa, "Lúc ấy chấp nhận nguyên nhân vì bản thân , lúc ấy nghĩ là, mẹ đẻ của vì đứa trẻ sanh non mới buồn bực vui, cuối cùng mất , sợ bi kịch như vậy phủ xuống lần nữa người mẹ, cho nên mới..."

      ánh mắt của Nghiêm Thiếu Thần khóa chặc, vẻ mặt cuả ngưng trọng, mặc dù cả kiện liên quan nhiều đến , nhưng dù sao là vì câu đầy đủ của mới mất đứa bé, hầu kết của nghẹn ngào, giọng trầm thấp, "Khiến càng đau lòng hơn là, về sau mẹ thể mang thai đứa bé."

      Trình Nặc tự chủ giương miệng, giống như xem bộ phim phức tạp, nhưng liên tưởng người Nghiêm Thiếu Thần tự kìm hãm được lên lạnh run, như vậy lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy, cắn môi, chợt hiểu vì sao Nghiêm Thiếu Thần coi trọng đứa bé trong bụng của như thế.

      "Đứa bé này bình an chào đời, em bảo đảm." Tay của phủ bàn tay của Nghiêm Thiếu Thần, cảm nhận bàn tay khô ráo của , nếp nhăn mặt giống như giải thích người đàn ông này tầm thường.

      Trình Nặc ngoan ngoãn sống trong phòng bệnh quan sát tình huống dưỡng thai, mà Nghiêm Thiếu Thần nhàn rỗi, vì hành động ngày đó khiến tất cả mọi người toát mồ hôi dầm dề, nhất là sau cùng khiến mọi người ngoài ý muốn là kẻ bắt cóc là tên tài xế, tên của quan trọng, nhưng hành động của khiến ít người tham dự hành động ngày đó lâm vào trầm tư. Nhưng mà chỉ là gã tài xế, những người này thậm chí chú ý nhiều, ngờ lại cho bọn họ kích nặng nề. Có người đề xuất, sau này lúc thi hành nhiệm vụ truy bắt vì để ngừa hậu hoạn, tốt nhất quét sạch triệt để. Đề nghị này vừa khơi ra, liền có người phản đối, vì hơn phân nửa nhiệm vụ truy bắt là chỉ nhắm ngay mục tiêu trong đó, hành động quét sạch đó là khái niệm khác, bỏ qua nhân tính đạo đức , mượn trước mắt nhất để , "Thủ hạ cơ sở" như bọn họ căn bản biết lãnh đạo của mình làm gì, sao có thể áp đặt.

      Sau khi đưa ra hai quan điểm, hai bên đều có ít người ủng hộ, vì lý luận bản thân đều có mặt chính xác, dẫn đến người hai bên đối lập thảo luận kịch liệt, nhưng phút chốc có cải cọ ra nguyên cớ. Thường Văn thấy thảo luận vô cùng kịch liệt, gọi Nghiêm Thiếu Thần người duy nhất trong cuộc trải qua hai nhiệm vụ.

      "Lúc ấy sao muốn nổ súng?" Tay Thường Văn vừa kẹp điếu thuốc, vừa .

      "Ngày đó giao nhiệm vụ là truy sát Nhị đệ của Lương Dĩ Hà." Vẻ mặt Nghiêm Thiếu Thần biểu tình .

      Thường Văn ngước mày, "Lúc ấy nổ súng, bây giờ, suýt nữa gây thành họa lớn."

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu chặt chân mày, "Nếu chọn lần nữa, lúc ấy tôi vẫn nổ súng."

      Thường Văn tức giận cười, "Tiểu tử cậu chính là mạnh miệng!" chỉ phụng mệnh lướt qua, ngờ tiểu tử này vẫn cường ngạnh như vậy, tiện tay ném điếu thuốc qua, đoán cậu ta chỉ nhận lấy điếu thuốc mà có động tác kế tiếp.

      "Thế nào, bây giờ bắt đầu ngại Trung Hoa?" Thường Văn nhíu chặt chân mày, trêu ghẹo .

      " phải, Tiểu Nặc mang thai." Nghiêm Thiếu Thần đến đây, trong mắt mang theo ánh sáng nhu hòa. chưa từng nghĩ tin mừng phủ xuống nhanh như vậy.

      "Ôi, tiểu tử cậu được, còn tưởng rằng cậu miệng cọp gan thỏ, ra là đáy nền vẫn thành!" Thường Văn thường giỡn dưới như vậy với các đội viên ở nơi riêng tư.

      Nghiêm Thiếu Thần thêm, bình thường tham dự những lời vui đùa lẫn nhau như vậy, mà lúc này đúng lúc điện thoại của vang lên, vừa mở ra nhìn là Trình Nặc, dùng mắt ra hiệu với Thường Văn, lúc này mới nghe.

      "Kết quả kiểm tra thế nào?" Nghiêm Thiếu Thần chuyện tốc độ hơi nhanh, chỉ là chính cũng chú ý đến.

      Trình Nặc nghe được cảm xúc khẩn trương của trong điện thoại, nhịn được cười ra tiếng, "Yên tâm , Bảo Bảo tất cả đều bình thường, còn em lại nhiều hơn đây."

      "Tốt, em chờ , chạy đến ngay!" Trái tim Nghiêm Thiếu Thần vẫn thấp thỏm cuối cùng buông xuống, cuống quít cúp điện thoại sau đó mới ý thức Trình Nặc có thể còn có lời.

      lắc đầu bất khả tư nghị với trạng thái trước mắt của mình, muốn gọi lại, Thường Văn ngồi đối diện rốt cục nhịn được cười ra tiếng.

      "Tiểu tử cậu cũng có lúc tay chân luống cuống!" Thường Văn từng hoài nghi Nghiêm Thiếu Thần là người già thiếu tâm, bất kể chuyện gì đều xử lý sạch sẻ lưu loát giống như rất có kinh nghiệm, chưa từng thấy Nghiêm Thiếu Thần thất lễ như vậy.

      Nghiêm Thiếu Thần khỏi buồn cười, "Lần đầu làm ba ba, khó tránh khỏi khẩn trương."

      "Phải phải, tôi cũng muốn thấy dáng vẻ con gấu của tiểu tử cậu, nhanh chóng trở về bệnh viện chăm sóc Tiểu Nặc !" Thường Văn khoát tay đuổi , nghĩ thầm xem ra vẫn là quen Nghiêm Thiếu Thần trầm mặc ít hơn.

      Nghiêm Thiếu Thần vội vã bận rộn chạy đến bệnh viện, dọc đường cũng lắc đầu bật cười vì dáng vẻ hưng phấn của mình, chưa từng nghĩ người ba mươi bốn tuổi làm ra hành động khiến người ta bật cười.

      Chờ đến phòng bệnh, phát Trình Nặc giường, nhíu mi, đúng lúc ngang qua y tá kiểm tra phòng vào, kéo cánh tay của y tá , vội vả hỏi: " Trình Nặc giường bệnh số 3 đâu vậy?"

      Y tá đến bệnh viện lâu, bình thường gặp vị quan quân mặt nghiêm thích cười, khiến người ta cảm thấy uy nghiêm khó thân cận, nhưng thỉnh thoảng qua phòng bệnh, dien~dan~leqd thấy thái độ của đối đãi với vợ, y tá cũng kinh ngạc, ra vẫn có mặt dịu dàng, chỉ là mặt này chỉ đối với vợ của .

      Có lúc, y tá sợ run đứng ở cửa, đến khi người bên trong chú ý đến , khi quay đầu nhìn mình, mặt của vẫn nở nụ cười. Y tá khỏi thẫn thờ, khỏi hâm mộ vợ của .

      Y tá nhìn nắm chặc cánh tay của mình, khỏi đỏ mặt, : "Giống như... tản bộ, cùng... người đàn ông."

      chỉ lo đỏ mặt, chú ý đến biểu tình mặt của Nghiêm Thiếu Thần, câu vô Tâm của ngược lại khiến Nghiêm Thiếu Thần nảy sinh nghi ngờ, nhất thời biết người đàn ông này là ai.

      Trình Nặc lúc cảm thấy bắp chân mệt mỏi, muốn vò chỗ đau theo bản năng, lại bị Trình Mẫn Chi ngăn lại.

      "Con còn ngồi xe lăn, ta vò cho con!" Thái độ của Trình Mẫn Chi hơi cường ngạnh, nhưng Trình Nặc vẫn nghe lời của ba lẳng lặng ngồi ở xe lăn.

      Trình Mẫn Chi ngồi xổm người xuống, ngón tay nhàng xoa chỗ bị thương của , chỗ này vẫn còn máu bầm, cộng thêm Trình Nặc mang thai, bắp chân dễ dàng sưng vù, điều này rất giống mẹ của . Trình Mẫn Chi nghĩ đến đây, hốc mắt hơi ướt át, miệng lưỡi cũng cảm thấy khô.

      "Ba, làm sao người biết con nằm viện." Trình Nặc rất ít gọi ông là ba, xưng hô như thế khiến Trình Mẫn Chi giật mình, nhưng nghe vô cùng vui mừng.

      "Mấy ngày trước Tiểu Nghiêm gọi điện thoại , cho ta biết, con bị thương vì điều gì, còn con mang thai." Trình Mẫn Chi chưa từng nghĩ con của mình có ngày trở thành hình cảnh, ông càng ngờ lại là hình cảnh nằm vùng, ông nghe khỏi cảm thấy kiêu ngạo, có thể tưởng tượng vì thế mà bị thương cũng lo lắng, nhưng mà hưng phấn nhất là ông được làm ông ngoại.

      Ông luôn giỏi chuyện cũng gặp hàng xóm Trình Nặc mang thai, ông sắp làm ông ngoại, tới cửa hàng trẻ sơ sinh tự chủ được dừng lại, trong lòng suy nghĩ mua gì cho tiểu ngoại tôn trào đời trong tương lai. Hôm nay là như thế, ông mua bao lớn bao đồ dùng trẻ sơ sinh bây giờ tạm thời dùng được đến xem Trình Nặc, lúc thấy con của mình, lại áo não vì mua đồ dùng cần cho phụ nữ có thai đến cho .

      "Con bận rộn nên quên, mấy ngày nữa con có thể xuất viện, đến lúc đó để Thiếu Thần lái xe đến gặp ba." Trình Nặc thầm tự trách chính mình quên gọi điện thoại cho ba chuyện mang thai.

      " cần cố ý chạy đến, ta về hưu nên làm gì, đổi lại có thể có việc gì thành phố B gặp các con." Từ thành phố B về nhà còn đoạn đường, ông muốn Trình Nặc bị lắc lư, sớm gạt bỏ suy nghĩ của .

      "Nhưng qua thời gian ngắn nữa là ngày giỗ của mẹ, con muốn trở về gặp bà." Giọng của Trình Nặc tuy , nhưng những lời này khiến Trình Mẫn Chi nghe nhất thanh nhị sở, thực tế Trình Nặc có ý định gạt ông bái tế mẹ.

      Động tác tay Trình Mẫn Chi hơi dừng lại, rồi sau đó im lặng xoa bắp chân của Trình Nặc, vẫn đáp lại lời gì.

      "Ba, từ khi con có hài tử, con xem nhiều chuyện trước mắt phai nhạt rất nhiều, có gì hơn gia đình hòa thuận hạnh phúc, ba sao?" Mẹ của Triển Mộng Khanh vẫn là tâm bệnh của Trình Mẫn Chi, mà nhiều năm như vậy quan hệ thiếu hiểu biết của và Trình Mẫn Chi như thế có quan hệ rất lớn với mẹ.

      Trình Mẫn Chi buông tiếng thở sâu, "Tim của mẹ con chưa bao giờ thuộc về ta," có thể những lời này ra, Trình Mẫn Chi biết bỏ bao nhiêu dũng khí, cảm giác đau đớn bận tâm xâm nhập lần nữa.

      "Người kia là thanh mai trúc mã từ của bà ấy, sau lại tham gia quân ngũ, chết trận trong lần chiến tranh tự vệ. Lúc ấy nếu bà cho rằng người đàn ông kia phản bội tình của bọn họ trước, bà làm sao nguyện ý gả cho ta?" Trình Mẫn Chi vẫn còn khúc mắt qua nhiều năm như vậy, cũng thường phản phản phục phục hỏi mình, vì sao thể buông xuống.

      Trình Nặc ít nhiều hiểu nguyên nhân bọn họ bất hòa, nhưng vẫn biết ra mẹ thích người quân nhân kia, trách được lúc đầu Nghiêm Thiếu Thần mặc quân trang xuất trước mặt của ông, sắc mặt của ông đột nhiên đại biến.

      Trình Mẫn Chi cũng đoán được Trình Nặc suy nghĩ gì, ông gật đầu, "Lúc ấy, ta có tâm tư riêng bên trong, nhưng mà hoàn hảo, con rất kiên trì, người đàn ông này cũng rất đáng giá để con kiên trì cho cậu ấy."

      Trình Nặc khép mi nhìn ba lộ vẻ tuổi già trước mắt, nếp nhăn trán của ông ràng nhắc nhở ông từ từ già yếu, khỏi cảm thấy thẫn thờ, lúc ấy trẻ tuổi, thấy thân tình trước mắt, để cảm xúc mặt lạnh tương đối nhiều năm, bây giờ suy nghĩ đúng là hối hận.

      "Ba, tương lai, con và ấy cùng nhau hiếu kính người." Nước mắt đảo quanh xung quanh hốc mắt, nhưng vẫn phải nhịn, vì ba của co thích con khóc.

      "Chỉ muốn các con thường trở về gặp ta là được, nhưng mà trong lúc con mang thai xem như xong, có rãnh rỗi ta đến thăm các con." Ông vỗ bả vai của Trình Nặc, lúc đứng lên thấy đằng xa có người đàn ông thân hình cao lớn đến chỗ bọn họ, Trình Mẫn Chi đở con ngồi ở xe lăn đứng dậy, lẳng lặng chờ đến trước mặt bọn họ.

      "Ta giao con cho con, đối xử với con bé tốt." Mắt Trình Mẫn Chi đỏ ngầu, khi ông giao tay Trình Nặc vào tay Nghiêm Thiếu Thần, ông thậm chí cảm thấy muốn, con trưởng thành, mà ông vĩnh viễn coi chừng , chẳng bằng phó thác cho người đàn ông trước mắt, Trình Nặc theo , có hôn nhân mỹ mãn, ông tin chắc.

      "Nhất định!" Nghiêm Thiếu Thần rất ít hứa hẹn gì với người khác, nhưng hôm nay giống nhau, cần cho người tuổi già lời hứa an tâm, cam kết có thể thay ông tiếp tục bảo vệ con .

      Nghiêm Thiếu Thần đở Trình Nặc nhìn bóng dáng dần dần xa, chú ý đến nước mắt mặt của Trình Nặc, "Hảo hảo, khóc cái gì?"

      Lúc này Trình Nặc mới ý thức rốt cục nhịn được mà khóc, "Hôm nay ba của em chuyện của mẹ em, ông đời này trái tim của mẹ em đến bây giờ vẫn thuộc về ông, lúc ông đến đây, trong lòng em cảm thấy khổ sở, cảm thấy ba em... đáng thương, người phụ nữ cả đời, trái tim lại thuộc về mình."

      "Hôm nay ba chịu đến chuyện này, lên ông buông xuống, người càng lớn, càng theo đuổi đơn giản, càng thực tế. Cho nên những thứ nhìn thấy sờ được gì đó vướng mắc nữa, sau này chúng ta thường tiếp xúc với ông, bồi bồi ông như thế nào?" Nghiêm Thiếu Thần ôm bờ vai của , càm tự nhiên đặt đầu của .

      "Tốt, trở về sắp xếp ." Trình Nặc gật đầu, dần quen nghe Nghiêm Thiếu Thần khuyên bảo, cũng dần lệ thuộc sắp xếp mọi chuyện vì mình. được Nghiêm Thiếu Thần đở tản bộ, cảm thụ ấm áp từ ánh chiều tà chiếu vai và cảm thụ nhiệt độ của người đàn ông bên cạnh mang cho .

      Trình Nặc tựa đầu vai của , " Thiếu Thần, chờ chúng ta già rồi vẫn tản bộ như vậy, được ?"

      "Được." Nghiêm Thiếu Thần cúi đầu nhìn người phụ nữ tựa vào vai của mình, mặt của tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đó là nụ cười tươi đẹp nhất phát ra từ nội tâm.

      Trình Nặc nghĩ, hạnh phúc chính là cùng người nhau từ từ già , bồi đến tận cùng thế giới.

      Hoàn chính văn
      Fuka thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :