1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nằm vùng quân hôn - Giang hồ lang trung

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34: Tốc độ bão tố

      Nhà hàng sa hoa Mỗ Nhất ở sau núi, Lâm Tu Dương ngồi trước bàn ăn chờ hai người Nghiêm Thiếu Thần và Trình Nặc từ lâu, để điện thoại vừa bấm xuống, bên kia tỏ ý mười phút sau có mặt.

      Lâm Tu Dương liếc nhìn Nam Kiều ngồi bên cạnh , thực đơn trong tay bị cầm lên lại để xuống, vẻ mặt khá mâu thuẫn, biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, lúc tầm mắt giao nhau với , Lâm Tu Dương giống như nhìn thấy trong ánh mắt tất cả đều là thức ăn ngon.

      "10 phút." Lâm Tu Dương đợi Nam Kiều hỏi, trước.

      "Có thể xem như là có hi vọng," Nam Kiều thở phào nhỏm, quay lại nhìn Lâm Tu Dương, "Ta lâu cảm nhận mắt nổ đom đóm."

      Lúc Trình Nặc bước vào phòng ăn có cảm giác hư ảo, mặc dù Lâm Tu Dương tính là người cần kiệm chăm lo gia đình, nhưng tiêu xài lý do là cực kỳ hiếm thấy. kéo cánh tay của Nghiêm Thiếu Thần, giày cao gót giẫm sàn nhà đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang sắc nhọn.

      Nghiêm Thiếu Thần rất ít mặc quần áo thoải mái, kể cả quần áo trong tủ nhà, rất hiếm khi thấy được, vì vậy Trình Nặc chuyên mua thêm cho , chẳng qua bình thường những quần áo này chỉ lẳng lặng nằm trong tủ quần áo. Hôm nay mặc áo sơ mi màu đen hở cổ, quần tây thẳng nếp màu xám tro phối với giày da sáng loáng, Trình Nặc quan sát tinh tế trước khi ra cửa, nhịn được mà thổn thức vóc người của Nghiêm Thiếu Thần chính là móc treo quần áo, cần biết là loại quần áo gì, phàm là mặc người , làm sao cũng có thể toát ra khí chất.

      Hai người vừa vào phòng bao, đối diện với Lâm Tu Dương và Nam Kiều đứng đón tiếp bọn họ, "Ai u, chờ hai người các ngươi đến đây, Kiều Kiều nhìn thực đơn mấy lần."

      Nghiêm Thiếu Thần chuyển mắt sang Nam Kiều, mặt nha đầu kia giống như mấy ngày chưa ăn no quay lại nhìn , thấy thế ôn hòa cười, : "Nên để Kiều Kiều chọn trước, buổi tối dưới núi có sương, tôi lái chậm hơn."

      " ba, cũng là tốt nhất!" Nam Kiều thừa dịp ồn ào lên, giả bộ làm dáng vẻ đáng thương rồi đứng lên kéo Nghiêm Thiếu Thần để ngồi bên cạnh mình.

      "Nam Kiều em cứ diễn , diễn tiếp lát nữa để xem sang năm em báo trong diễn trò cũng có diễn trò!" Lâm Tu Dương quá quen thuộc với kỹ xảo của rồi, vẻ mặt ghét bỏ ấn lại chỗ ngồi, quay đầu nhìn Trình Nặc, "Mấy ngày nằm viện đúng lúc tôi ra khỏi nước khảo sát hạng mục mấy ngày, buổi trưa xuống máy bay mới nghe xảy ra chuyện như vậy."

      "Hữu kinh vô hiểm*, cơ thể thể nghiệm tùy cơ ứng biến." Trình Nặc cười nhạt, Lâm Tu Dương ngụ ý chuyện bị bắt cóc, chỉ là . Trình Nặc theo thói quen muốn biết Lâm Tu Dương khảo sát hạng mục ở công ty nào, chỉ là trước mắt chưa đến lúc, mắt của nhìn trang trí xung quanh phòng bao, khỏi thổn thức " ra ngài mời chúng tôi đến đây, là thương cảm cấp dưới." Trình Nặc phải hoài nghi Lâm Tu Dương làm phô trương như vậy là có dụng ý khác, chỉ là mơ hồ cảm thấy có liên quan với chuyện ra ngoài khảo sát trước đó.

      *Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng nguy hiểm

      " nửa nửa ," Lâm Tu Dương nhíu mày, vỗ tay phát ra tiếng để phục vụ đem món ăn lên, "Món ăn chiêu bài của nhà hàng này là tôm hùm lớn, tối nay tôi chịu toàn tiệc tôm ."

      Vì đều lái xe vào núi, khui rượu, ngón tay của người di chuyển đến tiệc tôm ngon tinh sảo đặt trước bàn ăn, Trình Nặc cả ngày chưa ăn gì nên nhìn món ngon trước mặt mới ý thức dạ dày của mình phát ra tín hiệu báo động đỏ. nhìn Nam Kiều ở trước mặt, khỏi lắc đầu.

      bao lâu, đĩa trước mặt Nam Kiều xếp thành "Gò núi ", Nam Kiều chờ đợi toàn tiệc tôm lâu, buổi trưa ăn cơm xong nghe Lâm Tu Dương buổi tối mời đến sau núi ăn toàn tiệc tôm, hết sức hối tiếc buổi trưa ăn quá no rồi.

      " mới câu gì trước khi ăn toàn tiệc tôm?" Lâm Tu Dương bất đắc dĩ cầm đồ ăn trong tay của , ôn nhu nhìn hỏi.

      Nam Kiều nhíu mi, suy nghĩ tinh tế, "Món ăn chiêu bài ở đây——tôm hùm lớn." Từ trí nhớ của Nam Kiều tốt, ngoài thức ăn ngon.

      Lâm Tu Dương gật đầu, "Vậy em giữ lại dạ dày?"

      Nam Kiều bỉu môi , đoạt lại đồ ăn của mình trong tay .

      "Bản lĩnh, học được đùa giỡn thâm trầm rồi hả?" Lâm Tu Dương hừ lạnh.

      Nam Kiều liếc , : "Ai bảo sớm cho em biết buổi tối đến đây." Dứt lời, Nam Kiều lại lấp thịt tôm trong miệng, nhai ngon lành,
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35: Đánh đòn phủ đầu

      Xe gắn máy dừng lại ở điểm cuối, Nghiêm Thiếu Thần lấy nón an toàn xuống, nhàn nhạt nhìn người bên cạnh dương dương tự đắc.

      "Như thế nào ba, phải thừa nhân mình già." Lâm Tu Dương nhếch môi, cười như gió xuân.

      Khóe môi của Nghiêm Thiếu Thần nhếch lên hình cung, hình cung này vẫn kéo dài lâu, mới chậm rãi : "Chúc mừng cậu."

      "... ba" mặc dù theo Nghiêm Thiếu Thần nhiều năm như vậy, nhưng lần đầu tiên Lâm Tu Dương thấy phản ứng giống vừa rồi, thậm chí Lâm Tu Dương cảm thấy hơi xa lạ, cảm giác rất khó hiểu, Lâm Tu Dương suy ngẫm lại, nếu bình thường đầu tiên thua mình, tiếp theo xem như thua, cũng có phản ứng này.

      Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mi, chờ đợi tiếp.

      "Nguyện thua cuộc, " Lâm Tu Dương càng thấy áp lực càng lớn, chậm rãi : " đừng... quỵt nợ."

      Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt nhìn , "Thắng đến choáng váng?" giơ tay lên đánh xuống đầu của Lâm Tu Dương, "Tôi chuyện với chị dâu cậu chút."

      Lâm Tu Dương thích người khác vò loạn tóc của , lúc này bất đắc dĩ là ba, Lâm Tu Dương rất thức thời, biết ý của Nghiêm Thiếu Thần là muốn quấy rầy bọn họ, cười hắc hắc, kéo Nam Kiều chỗ khác, lúc nhanh ra xa, quay đầu lại với Nghiêm Thiếu Thần: " ba, buổi tối ở sau núi , em đặt hai căn phòng."

      Lời của Lâm Tu Dương tự nhiên ai đáp lại, Trình Nặc lẳng lặng bên cạnh Nghiêm Thiếu Thần, phía sau là bầu trời đầy sao, nhàng nắm chặt áo khoác người, người bên cạnh vì vậy mà dừng bước, xoay qua trước mặt , cỡi áo khoác của mình ra, khoác lên người .

      Khoảnh khắc khoác lên người mình có thể cảm giác được nhiệt độ của , Trình Nặc ngước mắt lên, đối diện đôi mắt thâm trầm, giờ phút này ấm áp chỉ dừng lại cơ thể.

      "Chúng ta muốn đâu?" Trước tốc độ xe nhanh, cộng thêm khí trời lạnh lẽo, Trình Nặc vừa mở miệng chuyện, gương mặt cảm thấy cứng ngắc.

      "Còn đoạn đường ngắn, muốn sao?" Giọng của Nghiêm Thiếu Thần lạnh nóng, giống như lúc trước, làm chuyện gì cũng thương lượng với , hôm nay lại trưng cầu ý kiến của .

      Trình Nặc gật đầu, hỏi địa điểm. Trình Nặc được người nắm tay tiếp nữa, kinh ngạc nhìn Nghiêm Thiếu Thần.

      Nghiêm Thiếu Thần biết vì sao nhìn mình, nhàn nhạt : "Tay của em lạnh như băng, hôm nay mặc hơi ít ."

      Trình Nặc nhếch môi lên hình cung, "Người nào hiểu được Thượng tá Nghiêm so tốc độ xe với ."

      Trình Nặc đến đây Nghiêm Thiếu Thần đáp lại nữa, Nghiêm Thiếu Thần dẫn Trình Nặc lên sườn núi bằng phẳng trống trải, đối diện với thành phố mà bọn họ hít thở nhiều năm như vậy, mặt trời mọc mặt trời lặn, mà lại chọn mãnh đất khác để nhìn nó từ xa. Cảnh đêm ở thành phố B rất đẹp, đèn neon đủ màu làm đẹp bầu trời ở thành phố, khuếch đại tình cảm hoài niệm thuộc về thành phố này.

      "Rất nhiều năm trước, thường cùng bọn họ đến sau núi, so xong rồi chỉ mình đến đây, ngồi xuống nhìn đối diện, đến ngày mai mặt trời mọc." Nghiêm Thiếu Thần ngồi ở chỗ ngoài cùng, ở đây là chỗ cách thành phố B gần nhất, cũng là chỗ mở rộng tầm mắt nhất.

      Trình Nặc thuận thế ngồi bên cạnh , ngước mắt nhìn cảnh đêm thành phố ở đối diện, cách xa tiếng động lớn ồn ào ban ngày, ban đêm khiến người say mê, vì thành phố này mà say mê.

      "Em biết cảnh đêm ở thành phố B đẹp như vậy." Trình Nặc cười cười, nếu ban ngày thành phố B giống như phong tình vạn chủng, như vậy ban đêm chính là ấy có vẻ mặt giản dị sau khi tháo mặt nạ xuống.

      "Dương Tử phát sau núi trước, ở đây chỉ là trong lúc vô tình chú ý đến."

      "Hôm nay vốn có thể thắng cuộc so tài này." Trình Nặc chống tay sau người, tầm mắt vẫn ngắm nhìn phương xa.

      "Hôm nay cậu ấy rất vui vẻ." Nghiêm Thiếu Thần trực diện trả lời .

      "Là vì nguyên do điều tra sao?" Trình Nặc hơi nhíu mi, biết lúc này tâm tình của Nghiêm Thiếu Thần dễ chịu, nhưng rất khó cảm nhận chính xác được. di end anle qu ydon

      "Mấy năm trước, có lần đến đây ngắm phong cảnh như bình thường, lâu sau Dương Tử theo kịp, trong tay còn ôm ít bia, hai em bon cùng ngồi chung tán gẫu nhiều, đề tài linh tinh, uống hết rượu cậu ấy cũng say, vốn định quản cậu ấy, ngờ trong giấc mộng Dương Tử , ' ba, chỗ nguy hiểm, học bảo vệ mình, mấy đều nhớ đến .' " đến đây, Nghiêm Thiếu Thần cau mày, cảm thấy hốc mắt nóng lên, thở ra sâu, "Cậu ấy luôn phải làm sao để cậu ấy thắng lần, vốn nghe vào lời của cậu ấy."

      Trình Nặc dựa đầu vai của , nắm lấy tay của , dịu dàng : "Dương Tử cậu ấy có chuyện gì, xin tin tưởng em, trong điều tra bên dưới em bảo vệ cậu ấy."

      Nghiêm Thiếu Thần ngồi thẳng người, tròng mắt hơi nheo lại, vẻ mặt của cứng lại, lời của Trình Nặc giống như cam kết, coi trọng cam kết.

      " tin tưởng em, vẫn luôn tin."

      ※※※

      Đến hơn nửa đêm, khi Nghiêm Thiếu Thần về cuộc sống sau khi cưới, Trình Nặc mới nhớ đến chuyện quan trọng, gãi gãi lòng bàn tay của , quay đầu hỏi: " làm sao phát em rất khả nghi, ý em là sau đó lại điều tra chuyện của em."

      Vẻ mặt của Nghiêm Thiếu Thần khẽ cứng ngắt, ngừng lúc, mới : " thực tế từ khi kết hôn đến sau này em trở nên rất khả nghi, trước đó phát chỉ vì chúng ta tiếp xúc lâu, nhất là gần đây, thậm chí tưởng tượng ra lý do em làm việc. Lúc bị bắt cóc cũng sợ hết hồn, nhưng khi dẫn lính đặc công giải cứu em, phương pháp em cởi sợi dây lộ ra chân tướng, loại phương pháp này người bình thường thể nào biết, nhưng mà lúc đó chỉ thoáng hoài nghi, cho là em chỉ đánh bậy đánh bạ, đến ngày đó ở bệnh viện, hỏi em, cuối cùng là có quan hệ thế nào với Mục Nhất Minh, em là người , lúc ấy tin chắc em phải là người bình thường, sau ngày đó quyết định điều tra em."

      Trí nhớ của Nghiêm Thiếu Thần vẫn cứ như mới với chuyện xảy ra ngày hôm đó, giải đáp của Trình Nặc đâm bị thương, nhưng chú ý ánh mắt của Trình Nặc, từng ánh mắt của người láo, mà khắc kia, ánh mắt của bán đứng .

      Trình Nặc nghe giống như xem phim, nhân vật chính của câu chuyện là hai người khác, mà chỉ phân tích kịch tình thôi. cắn môi, ai biết ngày đó giãy giụa bao nhiêu với câu trả lời đó, ràng muốn tổn thương người, lại vì cuộc điều tra này mà bị ép làm vậy.

      " may là, em để lộ dấu vết." Bờ môi Trình Nặc phá lên cười, xoay đầu đến chỗ khác.

      "Chuyện qua, suy tính quá rất nhiều về
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36: Dẫn rắn

      Trình Nặc trở lại cương vị công việc của mình lần nữa, mà xuất của dẫn đến làm tâm tình của người khác chấn động, Nam Kiều tự nguyện để Trình Nặc dẫn theo, mặt các quản lý bộ phận hơi biến hóa khi thấy lại xuất . Lúc trước Trình Nặc làm việc giỏi giang lưu loát, cũng từng quát lớn cá nhân làm việc hiệu suất kém, cho nên những quản lý bộ phận luôn có thái độ với Trình Nặc. Những ngày Trình Nặc xin nghỉ các bộ phận này thấy tự tại như thần tiên, xuất của xem là chuyện may mắn với bọn họ.

      Trình Nặc cầm giấy chứng nhận xuất viện đến bộ tài vụ trả phép, trong lúc ngang qua bộ phận quan hệ xã hội, quản lý bộ phận quan hệ xã hội Đoàn Văn Siêu cầm xấp văn kiện ra cửa, hai người vừa vặn chạm mặt ở lối .

      "Ôi, thư ký Trình," Đoàn Văn Siêu đầu tiên là sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc biến mất rất nhanh, ngược lại vẻ mặt của vui mừng, : "Bồi dưỡng cơ thể tốt rồi hả?" nhìn Trình Nặc từ xuống dưới, thấy tinh thần dồi dào, tuyệt đối giống như bị bắt cóc.

      Trình Nặc cười nhạt, "Vốn là có gì đáng ngại, ở nhà dưỡng mấy ngày."

      "Ha hả, là thư ký Trình kính nghiệp, nếu là tôi thừa cơ hội nghỉ phép nhận lương để ở nhà hưởng thụ phúc yên tĩnh đây." Vẻ mặt Đoàn Văn Siêu vui vẻ, miệng giống như bôi mật khen ngợi Trình Nặc trong trong ngoài ngoài lần.

      Trình Nặc phản ứng nhiều, chỉ có vẻ mặt, lễ phép chống đở, Đoàn Văn Siêu thấy Trình Nặc theo nên cũng thức thời, thu hồi những ca ngợi kia, vẻ mặt khôi phục nghiêm túc của ngày thường.

      "Tôi muốn giải quyết nghỉ phép, chờ đến khi mở hội nghị ngành rồi hãy ." Trình Nặc chỉ giấy chứng nhận xuất viện trong tay mình, có tâm tình tổn thời gian chuyện với Đoàn Văn Siêu ở đây.

      Đoàn Văn Siêu thấy muốn rời khỏi, chợt nghĩ đến chuyện, vội vàng : "Ôi, tôi có chuyện muốn hỏi , biết bây giờ có thuận tiện cho tôi biết hay ."

      " , nếu tôi biết, tất nhiên cho biết." Trình Nặc gật đầu.

      "Thời gian trước tôi luôn chạy hạng mục công ty thương mại nước ngoài, biết bên này Lâm tổng suy tính thế nào." Đoàn Văn Siêu thấy Trình Nặc nguyện ý nghe, nhanh chóng tình hình chung.

      "Công ty thương mại nước ngoài?" Gần đây Trình Nặc tương đối nhạy cảm với mấy chữ này, nhíu mi, "Có thể cụ thể tên của công ty đối phương sao?"

      Đoàn Văn Siêu liếc nhìn trái phải, tiến lên từng bước, giảm thấp giọng xuống bên tai của Trình Nặc : " 'Lệ Vinh'," hơi ngừng lại, thấy vẻ mặt Trình Nặc như cũ, cứ tiếp tục : "Tài liệu về bối cảnh của công ty này hấp dẫn, lúc ấy Lâm tổng cảm thấy rất hứng thú với công ty này, chỉ là chừng mười ngày trôi qua, Lâm tổng bên này ngược lại có biểu ."

      Trình Nặc biến sắc liếc mắt quan sát Đoàn Văn Siêu, gật đầu, cười : "Muốn biết thái độ của Lâm tổng?"

      Đoàn Văn Siêu làm dấu tay nhờ cậy, "Nếu có thể cho biết, Đoàn mỗ sao cảm kích." dien(_)đan(_)le(_)quy(_)don

      "Cũng khó, chờ tôi hỏi ra tình huống cho biết." Trình Nặc thu hồi vui vẻ, lễ phép đáp lại sau đó rời khỏi, vốn băn khoăn vô cớ xuất binh điều tra công ty thương mại nước ngoài "Lệ Vinh", ngờ có người lủi đụng họng súng của .

      Giải quyết xong nghỉ phép, Trình Nặc ra khỏi bộ tài vụ, nhìn đồng hồ, mười giờ mười lăm phút, lúc bình thường Lâm Tu Dương đến công ty, lần này trở về tập đoàn "ST" mục đích của trở nên ràng, giống ngày thường có đầu mối như vậy. muốn nhanh chóng giải quyết vụ án kiện sớm hơn.

      vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, chỉ thấy dáng vẻ của Lâm Tu Dương lười biến ngồi nghiêng ghế sa lon, nhàn nhạt liếc nhìn , cười dịu dàng, : "Lâm tổng."

      Lâm Tu Dương giương mắt nhìn thấy Trình Nặc, đổi lại tư thế, vẫy tay để Trình Nặc đến gần .

      "Có chuyện muốn tôi xử lý?" Trình Nặc giọng hỏi.

      "Cho xem tài liệu của công ty, hôm nay trước khi tan việc giao cho tôi báo cáo phân tích quan điểm về công ty này." Lâm Tu Dương đẩy xấp văn kiện trắng bóng đến trước mặt của Trình Nặc, khoa tay múa chân xuống độ dầy tài liệu, "Hơi nhiều, nhưng mà hẳn có thực lực này."

      Trình Nặc bình tĩnh quét mắt xấp văn kiện kia, tên công ty tựa đề ràng hấp dẫn con mắt của Trình Nặc —— Lệ Vinh.

      Ngoài mặt Trình Nặc bình tĩnh, nhận văn kiện sau đó xin phép ra ngoài, thực tế muốn biết nội dung phần văn kiện về công ty thương mại nước ngoài Lệ Vinh này nhiều hơn, đơn thuần điều tra chính
      [​IMG]

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 37: xuất động

      Trình Nặc vừa ra khỏi công ty gọi điện thoại cho Nghiêm Thiếu Thần đầu tiên, giống như bình thường hỏi có về nhà hay , vấn đề muốn ăn gì vào bữa tối, ngay sau liên lạc Mục Nhất Minh và khái quát chuyện xảy ra hôm nay cho ta, sau khi Mục Nhất Minh nghe xong bày tỏ lập tức lại với Tiếu Kha, chờ thông báo an bài công việc cụ thể. Bình tĩnh mà xem xét, ngày đầu tiên trở lại tập đoàn "ST" có thu hoạch lớn như vậy tuyệt phải chuyện dễ với bọn họ, báo cáo công tác xong tâm tình của Trình Nặc rất tốt, nghĩ kết thúc công tác cũng là chuyện trong tầm tay.

      Về đến nhà, Trình Nặc đặt rau quả mua về nhà vào phòng bếp, làm từng bước hái ray, rửa sạch, cắt khúc, nấu xào, từng món ăn gia đình đơn giản làm xong trong chớp mắt, còn dư thời gian bắt đầu ra tay nấu canh gà, vì tốn thời gian khá lâu, Trình Nặc lại làm những việc linh tinh khác ở nhà lại.

      Chờ Nghiêm Thiếu Thần về nhà, cũng là lúc mặt trời lặn, hoàng hôn phía chân trời. thay đồ mặc ở nhà đến phòng ăn thấy bàn ăn dọn đầy những món ăn ngon, xoay người vào phòng bếp thấy Trình Nặc vẫn còn bận việc, dịu dàng : "Cần giúp đỡ gì sao?"

      "Ngạch, vậy đặt chén đũa bàn ăn, ăn cơm ngay." Trình Nặc giật mình, nếu phải Nghiêm Thiếu Thần mở miệng hỏi, nhận ra về nhà.

      Cầm chén đũa sạch, Nghiêm Thiếu Thần quét mắt nồi canh nấu bếp gas, chỉ vào nồi canh hỏi: "Món này là?"

      "Canh gà."

      Khi Trình Nặc trả lời xong vấn đề của , Nghiêm Thiếu Thần lại trở nên trầm tĩnh, rất lâu cũng câu. Trình Nặc mím môi, xem ra đoán được, chỉ là muốn , cũng muốn đánh vỡ khoanh khắc an bình này.

      Bóng đêm mông lung, ánh trăng nhu hòa chiếu vào cả vùng đất từ từ ngủ say, dùng cơm tối xong, hai người trở lại phòng ngủ, vì Trình Nặc tham ăn cơm tối, khi trở lại phòng ngủ dám nằm vật xuống giường ngay, ngược lại xoa dạ dày tới lui.

      Nghiêm Thiếu Thần xem báo cảm thấy khó chịu với người cứ lại trước mặt, nhíu mi nhìn Trình Nặc , " bằng dẫn em ra ngoài tản bộ?"

      "Ngạch, em vẫn nên dạo trong phòng ." Gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, Trình Nặc trưng vẻ mặt tình nguyện.

      Nghiêm Thiếu Thần để tờ báo xuống, xuống giường đến trước mặt , lời nhìn Trình Nặc .

      Trình Nặc vừa rồi vẫn còn xoa dạ dày đột nhiên bị người xuất bên cạnh mà sợ hết hồn, vừa vuốt ngực, vừa oán giận liếc Nghiêm Thiếu Thần , "Thượng tá Nghiêm, ở nhà có thể đừng làm huấn luyện trinh sát hay ?"

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu chân mày, biến sắc : "Như vậy xem ra, em thích hợp với công tác trinh sát phản kháng."

      Trình Nặc tức giận ngồi ở mép giường, thích hợp với công tác trinh sát phản kháng, nếu trước đó làm sao để dựa vào những dấu vết kia mà tra ra thân phận của .

      Trong lúc Trình Nặc giận dỗi, tay của đột nhiên bị người nắm nhanh, Trình Nặc ngạc nhiên nhìn người đàn ông biết ngồi bên cạnh mình lúc nào , "Thiếu Thần ?"

      "Khi nào ?" Trong mắt của còn là ánh mắt nhàn nhạt như ngày thường, trong mắt xen lẫn tha thiết.

      Trình Nặc đột nhiên ngẩn ra, cái gì cũng biết, chỉ là vào lúc này nhịn được muốn hỏi thôi. cười nhạt, "Mấy ngày sau , cụ thể còn phải chờ Dương Tử."

      "Cậu ta cũng muốn ?" Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần căng thẳng, ràng khó chịu khi Lâm Tu Dương tham dự trong đó .

      Trình Nặc gật đầu, " ta xuất , cá lớn cũng thể thò đầu ra." tình, vì nguyện ý đến vấn đề này với Nghiêm Thiếu Thần, nên chuyện này chỉ có thể đến điểm là dừng, điểm này rất ràng.

      Nghiêm Thiếu Thần trầm mặc chốc lát, nhíu mi thử dò xét lại hỏi: "Tiểu tử này khinh suất trong loại vấn đề này ."

      "Dương Tử phải là người tham tiền, điều ta coi trọng đặt những lợi ích ." Trình Nặc lắc đầu, nhớ cuộc trò chuyện với Lâm Tu Dương xế chiều hôm nay, ta chắc đoán được gì, nếu "Lệ Vinh" cho ta điều kiện hậu đãi như vậy, ta động tâm.

      Nghiêm Thiếu Thần nghe xong lời này mới thở phào nhỏm, hơi khép mi, giọng : "Trước kia đội trưởng Trần Đình của luôn ta linh hội được cảm giác chờ đợi người trở về, nhưng ta cảm nhận qua chờ đợi em trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm cao, loại tư vị đó giống như là chờ tử thần thẩm phán, ai biết giây kế tiếp có người nào ngã xuống." dần dần ngước mắt lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Trình Nặc , "Trước kia cũng lĩnh hội được, có lẽ mấy ngày nữa ràng."

      Trình Nặc khỏi thương cảm với mấy câu của , loại khí này khiến thoải mái, nghiêng đầu, : "Em nghĩ em phải là nhân vật được ưa thích gì, tử thần nguyện chứa chấp em sớm như vậy."

      Nghiêm Thiếu Thần ngờ Trình Nặc dùng phương thức này bỏ lo lắng của , bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên : "Tử thần quyến luyến với người có nhiệm vụ trong người ."

      "A?" Trình Nặc hiểu hàm nghĩa trong lời của , lông mày nhắc nhíu lại, vẻ mặt mê mang.

      "Có người đáp ứng sinh con cho , cho là chuyện này cấp bách." Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

      Trình Nặc vẫn chưa trả lời gì, người bị ấn đến, nụ hôn trời đất quay cuồn xâm nhập vào, bị hôn đến thất điên bát đảo, mãi đến khi người nào đó vào chủ đề chính, mới chợt ý thức được gì, vội vàng : "Thiếu Thần?"

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, "Ừ?" Mặc dù nghi ngờ, nhưng động tác phía dưới cũng giảm bớt.

      " ... Chuyện này, khi nào trì hoãn tiếp?" Trình Nặc bị va chạm hơi đau, vừa phản ứng của cơ thể dần dần mãnh liệt.

      "Có cần thiết trì hoãn sao?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi lần nữa, phía dưới lại thẳng tiến, nhập vào toàn bộ.

      Trình Nặc thoải mái rên rỉ, nhưng vẫn rất trái lương tâm đáp lại: "... Phải vừa phải, em cuối cùng cảm thấy gần đây thế nào khắc chế."

      Nghiêm Thiếu Thần ngại nhiều, nụ hôn lập tức phủ kín môi của , tăng mấy phần sức lực ở ngang hông, mỗi lần xuống cũng đụng vào chỗ sâu nhất của , đến mười mấy lần sau đó đột nhiên cảm thấy luồng nhiệt trào ra, người bên dưới có mặt mê ly say mê, mới hạ thấp người xuống, trầm thấp bên tai : "Còn cần khắc chế sao?"

      ※※※

      Ba ngày sau Trình Nặc với Lâm Tu Dương đến thành phố biên cảnh ởVân Nam, "Lệ Vinh" lão tổng Triệu Hạo cùng toàn bộ hành trình, đầu tiên là dẫn bọn họ dạo vòng du lịch thành phố ở Vân Nam, mới trở lại trong thành biên cảnh.

      Tuy thành phố N là thành biên cảnh ở Vân Nam, nhưng chim sẻ tuy mà ngũ tạng đầy đủ, xe lái thẳng đến ngoại ô biên cạnh thành phố T, vượt qua rừng cây rậm rạp, trước mắt ràng xuất căn biệt thự ba tầng, Triệu Hạo dẫn bọn họ đến phòng, vẻ mặt đầy tươi cười : "Mấy ngày này các người chịu đựng ở chỗ này trước," chỉ chỉ quản gia đứng bên cạnh mình , "Chú Đào, là quản gia ở đây, nếu các người muốn ăn gì dùng gì, cứ việc với ông ấy là được."

      Lâm Tu Dương ngoài ý muốn với khoản đãi của , khẽ gật gật đầu, cười : "Với Triệu tổng, tôi tất nhiên khách khí."

      Trình Nặc và Lâm Tu Dương đưa mắt nhìn Triệu Hạo rời , cho đến Triệu Hạo và cả xe của cũng biến mất vào rừng rậm, Lâm Tu Dương mới hừ lạnh, : "Thịnh tình chiêu đãi liên tiếp năm ngày, đến nay vẫn ngậm miệng đến chuyện hợp tác, Triệu Hạo này rốt cuộc tính gì?"

      " biết vấn đề ở đâu, vậy tốt rồi." Trình Nặc xoay người liếc nhìn xung quanh, lúc này quản gia và người giúp việc đều xử lý vườn hoa sau biệt thự , với bọn họ mà , lúc này chuyện xem như an toàn.

      "Án binh bất động, thiếu kiên nhẫn trước là người thua." Lâm Tu Dương híp mắt, tầm mắt vẫn dừng nhóm người giúp việc và quản gia ngồi chỉ việc.

      Trình Nặc lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tu Dương, trước khi đến đây đơn độc gặp mặt Tiếu Kha, sau khi báo cáo công việc xong, Tiếu Kha ngoài an bài cụ thể, còn với câu như vậy: "Có thể kết thúc điều tra công việc của Lâm Tu Dương, qua bên kia tìm thời cơ với ta về thân phận của , hành động này chỉ vì cưỡng chế ta phối hợp nhiệm vụ của chúng ta, đồng thời cũng vì bảo vệ người thân của ta được an toàn."

      Lâm Tu Dương thấy Trình Nặc vẫn trả lời, nghi hoặc nhìn , "Hôm nay làm sao vậy, an tĩnh như vậy?"

      Trình Nặc nhíu mi, "Tìm chỗ tuyệt đối kín đáo, tôi và chuyện khác."

      Lâm Tu Dương nhíu mày, lâu mới : "Tôi làm sao cảm thấy 'Chuyện khác' mới là tin tức quan trọng đây?"

      Lâm Tu Dương với quản gia cần chiếc xe, hai người gì chỉ chạy thẳng ra rừng rậm, dẫn Trình Nặc đến quán bar còn chưa buôn bán, ông chủ ở đây dường như rất quen thuộc Lâm Tu Dương, hai người trao đổi mấy câu, liền có nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến phòng bao ở tầng hai. Lâm Tu Dương nhân viên phục vụ lấy rượu để lại ở đây ra, rồi đuổi người .

      "Tốt lắm, ." Lâm Tu Dương ưu nhã cầm lấy rượu, rót hai ly.

      Trình Nặc nhìn đồng hồ, chỉ có nửa tiếng, năng lực của Lâm Tu Dương khiến thể tưởng được. Trình Nặc nhìn nhấp rượu, lúc này mới cười : "Bây giờ tôi muốn thân phận của tôi."

      Động tác tay của Lâm Tu Dương ràng dừng lại, nghi hoặc nhìn Trình Nặc, thấy nụ cười uyển nhu mặt , tim khỏi đập rộn lên, lĩnh giáo việc Trình Nặc làm việc theo lẽ thường, mờ mịt với chuyện thân phận từ trong miệng của Trình Nặc .

      "Cái gì... Thân phận ?" Lâm Tu Dương để ly rượu xuống, phải điều chỉnh tâm tình, nếu khó đảm bảo bị lời của Trình Nặc hù dọa.

      "Trước kia tôi luôn băn khoăn chuyện thân phận này, đến hôm nay tôi nghe phân tích, lúc này mới xem như để xuống ít băn khoăn." ngừng lại, tiếp tục : "Thân phận của tôi là cảnh sát hình ở thành phố B, chủ yếu phụ trách hạng mục về tội phạm tài chính." Khi đến đây, Lâm Tu Dương quả nhiên ngồi yên, dáng vẻ vội vả muốn giải thích.

      "Lần này đối tượng điều tra cuối cùng phải là , cho nên có thể thả lỏng." Trình Nặc lại .

      "Vậy là ai?" hơi nhíu mi, "Chẳng lẽ có liên quan đến 'Lệ Vinh'?"

      " sai, đoán cực kỳ đúng," Trình Nặc vẫncười lạnh nhạt , "Lần trước chúng tôi phân tích nhân vật Triệu Hạo này, làm tôi cảm giác phải là người lãnh đạo của công ty, giống là người thi hành hơn, có phong độ, đúng ?"

      "Đúng, sai, như vậy biết ông chủ lớn phía sau bọn họ sao?"

      "Lương Dĩ Hà, nghe qua người này chứ?" Trình Nặc dừng lại, thấy Lâm Tu Dương mở to con ngươi, vẻ mặt giật mình nhìn .

      " mới là ông chủ lớn phía sau màn, trùm buôn thuốc phiện lớn nhất trong nước."

      Lâm Tu Dương trầm mặc rất lâu rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa, "Cần tôi phối hợp sao?"

      Trình Nặc cười ôn hòa , "Nếu nguyện ý, vô cùng cảm kích."

      " gì nguyện hay , tôi vô cùng vinh hạnh." Lâm Tu Dương chợt nhíu mi, cười nhạt trả lời.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 38: mưu mà hợp

      Trình Nặc giải thích nội dung vụ án với Lâm Tu Dương gần hai tiếng, dĩ nhiên chỉ đại khái, thể chi tiết tường tận cho Lâm Tu Dương, chung quy mọi thứ đều là cơ mật, vẫn phân biệt ràng phần có thể công khai.

      Thái độ của Lâm Tu Dương khiến hơi ngoài ý muốn, hỏi nhiều vì sao Trình Nặc là nằm vùng, trắng ra, ý nghĩa nào đó Trình Nặc lừa gạt , nhưng dường như coi trọng những điều này, đề tài giữa bọn họ nhiều hơn chỉ là làm sao phối hợp.

      "Cuối cùng tôi lại may mắn hợp tác với trùm buôn thuốc phiện." Hai người hơn phân nửa, Lâm Tu Dương đột nhiên ra câu như vậy, ngược lại vẻ mặt của rất nhàn nhạt, nhìn ra cảm xúc của ra sao.

      Trình Nặc nhếch môi, "Hợp tác với người của , kết cục phải là thông đồng làm bậy, chính là... Rốt cuộc lại xuất trong tầm mắt của mọi người."

      mặt Lâm Tu Dương vẫn treo nụ cười, chuyển tầm mắt sang Trình Nặc, lâu mới : "Tôi dường như cũng may mắn với xuất của ."

      Trình Nặc nhíu chân mày, " thế nào?"

      " tôi động tâm với điều kiện mà bọn họ đưa ra tuyệt đối là hành vi của sách giáo khoa trong biên chế, công ty của dụ hoặc cực lớn với tôi, tôi có mấy lần muốn đồng ý, nhưng ở đây lăn lộn nhiều năm như vậy, nên có lý trí kéo tôi lại, ra lần này đến Vân Nam, tôi rất mơ màng, vì thái độ của Triệu Hạo rất mơ hồ, cách khác nếu như gặp , tôi rất có thể mâu thuẫn mấy ngày đồng ý hạng mục này, tôi đại khái làm được lời thông đồng làm bậy, nhưng đến lúc đó chỉ có kết cục khác." Lâm Tu Dương đến đoạn này, tầm mắt của chỉ nhìn giày da của mình, giày da sáng loáng nổi bật dưới ánh đèn, ánh sáng phản xạ khiến người ta nhìn ra thâm trầm trong mắt của .

      "Chuyện tình nắm chắc đừng đụng chạm, nhưng mà người có thể được trùm buôn thuốc phiện lớn nhất chọn trúng cũng nhiều." Trình Nặc nhịn được cười, muốn khí trở nên nặng nề, vì lúc này Lâm Tu Dương thể xuống tinh thần.

      "Vì lần này tôi dẫn Nam Kiều ấy rất mất hứng," Lâm Tu Dương cười khổ, dừng lại, "Nhưng tôi dường như làm đúng rồi."

      Trình Nặc hạ chân mày, lựa chọn trầm mặc, vì vụ án muôn hình muôn vẻ mà xem những thứ tình cảm bình thường nhất, hôm nay người này là người quen thuộc bên cạnh mình, mới lựa chọn trầm mặc với người này. cố sức bảo vệ Lâm Tu Dương an toàn, nhưng bọn họ chuẩn bị vạn chuyện kịp thời, cũng đàm đương nổi có vạn nhất.

      Lúc này điện thoại di động của Trình Nặc vang lên đúng lúc, vừa thấy Nghiêm Thiếu Thần gọi đến, vỗ vai của Lâm Tu Dương, ý bảo muốn nghe điện thoại, lúc này Lâm Tu Dương nhúc nhích, thầm lắc đầu, mình cũng ra ngoài.

      Lúc Trình Nặc kết nối điện thoại vô ý lướt qua thời gian biểu điện thoại di động, rạng sáng, khỏi thổn thức, bình thường Nghiêm Thiếu Thần thể nào gọi điện thoại vào lúc này.

      "Tại sao còn chưa ngủ?" Trình Nặc nhíu mày giọng hỏi.

      "Em cũng giống vậy?" Giọng bên kia điện thoại lộ vẻ trầm thấp, giọng xuyên vào lỗ tai của .

      "Em," Trình Nặc bị hỏi nhất thời á khẩu, " định ngủ."

      "Ừ, đừng muộn quá," bên kia điện thoại lại dừng lại, "Sớm tới phải chỗ khác, thời gian xác định, đến lúc đó gọi điện thoại cho em ."

      Trình Nặc hơi cau mày, bình thường có tình huống ra ngoài làm việc, nhưng chưa từng giống hôm nay còn đặc biệt gọi điện thoại báo cáo cho , nhưng Trình Nặc vừa nhớ lại bình thường chưa bao giờ rời nhà, nghĩ đến đây lòng của xem như thoáng thả lỏng.

      Sau đó trọng tâm đề tài chỉ là ba bữa cơm nhạt nhẽo, nhưng bọn họ dường như rất hưởng thụ loại đề tài này, mãi đến khi sắp cúp điện thoại, liên quan đến cuộc chuyện với Lâm Tu Dương tối nay, Trình Nặc mới nhàng câu.

      "Hôm nay em với Lâm Tu Dương."

      "Thiếu Thần?" Bên kia điện thoại chậm chạp có trả lời, Trình Nặc gọi tên Nghiêm Thiếu Thần lần nữa.

      "Ừ, rất tốt," cuối cùng có trả lời, "Em nghỉ ngơi tốt , mặt khác, chú ý an toàn, học cách bảo vệ mình."

      Lúc Trình Nặc gật đầu cúp điện thoại trở về ngủ ngon, biết Nghiêm Thiếu Thần lo lắng cho mình, nhưng đây là nhiệm vụ, ai cũng cách nào ngăn cản, hơn nữa cho phép cự tuyệt. Điểm này, ràng hơn .

      Trình Nặc xoay người, Lâm Tu Dương dựa vào bên cạnh cửa, yên lặng nhìn chính mình, "Báo cáo xong công tác?" cười khẽ.

      Trình Nặc liếc , "Đúng, thuận tiện về ."

      Ngược lại Lâm Tu Dương lạnh nhạt, nhíu chặt chân mày, "Tôi nghe được," đột nhiên ngừng lại, giống như cảm thấy lời này thích hợp, nên bổ sung: "Dĩ nhiên, tôi phải nghe lén, ừ, nhắc tôi làm gì?" Trong lòng hơi mâu thuẫn, trắng ra là phát Trình Nặc xuất mới đến đây, nhưng vừa nghe đến mấy câu này, nhưng giải thích nữa lại có vẻ cố ý.

      Trình Nặc hiển nhiên nhìn thấu tâm tư của , giọng điệu lỳ lạ: "A, phải nghe lén, là quang minh chánh đại nghe người khác chuyện?"

      "Khụ khụ, dường như càng giải thích càng loạn, được, lỗi của tôi." Lâm Tu Dương bỏ qua giải thích với Trình Nặc, cuối cùng tin tưởng cải cọ với phụ nữ là chuyện tương đối lý trí.

      "Đừng trách ba của , " Trình Nặc mím môi, nhìn thẳng Lâm Tu Dương, nếu nghe được chuyện với Nghiêm Thiếu Thần, Lâm Tu Dương nhất định nghĩ Nghiêm Thiếu Thần biết thân phận của từ lâu, " ấy cũng là đoán được, sau khi biết chân tướng, vẫn lo lắng cho ."

      "Mặc dù cho tôi kinh ngạc tuyệt đối, nhưng tôi biết quy tắc các người, đều sinh tồn trong xã hội, nên tuân thủ phép tắc, tuyệt người mà buông tha. Ngược lại tôi mới vừa , rất may mắn có thể gặp lần này, nếu giống như nhân vật Lương Dĩ Hà vậy, tôi cần phải tốn sức để ứng phó."

      Lâm Tu Dương khoát tay, nếu Trình Nặc thẳng thắn, như vậy cũng cần tiếp tục che giấu tâm , lo lắng nguy cơ tính mạng, là dạng người gì, có bối cảnh thế nào, trước khi Lương Dĩ Hà tiếp xúc với nhất định tìm hiểu . Ngay cả Lâm Tu Dương mình thể thừa nhận, thành tựu bây giờ của mình mà có thực lực sau lưng ủng hộ thực tế, cho dù chính đề cập, người khác cũng thể biết, mà lão gia tử trong nhà càng mở mắt nhắm mắt với chuyện bên ngoài làm, chỉ cần chọc phiền toái lớn, căn bản là thái độ ngầm cho phép.

      "Tốt lắm, nếu như vậy, ngại chuyện làm sao ứng phó Lương Dĩ Hà." Trình Nặc cười dịu dàng, tiếp tục chuyện trước.

      "Tốt, chỉ là trước mắt tôi nên làm sao?" Lâm Tu Dương gật đầu, tiếp tục hỏi.

      "Nhiệm vụ của rất đơn giản, tiếp tục làm ông chủ Lâm, đừng cố ý nhắc đến hợp tác của các người, đề cập đến, cũng chỉ xem lần này là khách du lịch, lấy tịnh chế động, chỉ chờ đến khi Triệu Hạo đến tìm , mới có thể tranh thủ quyền chủ động. Dĩ nhiên, bọn họ ngồi yên, cảnh sát theo dõi chặt chẽ hành động của Lương Dĩ Hà từ lâu, mặc dù muốn tiêu hóa những tiền đen kia, cũng cần thời gian, cho nên chuyến Vân Nam lần này, Triệu Hạo nhất định chủ động tìm ." Mấy ngày nay vẫn giữ liên lạc với tổ nhiệm vụ của mình, mà mấy ngày qua dựa vào các loại căn cứ để suy đoán ra phương án tốt nhất, lần này bọn họ nhất định phải thành công.

      Lâm Tu Dương rất hài lòng với phương án này, gật đầu, lại : "Là ý kiến hay, sau đó sao, tôi làm sao dẫn Lương Dĩ Hà đến?"

      Trình Nặc cười nhạt, đến bên tai lâm tu dương, nhanh chậm : "Tìm thời cơ thỏa đáng hỏi Triệu Hạo, Ông chủ lớn của ngươi cuối cùng là người nào?' "

      ※※※

      Nghiêm Thiếu Thần thu dọn đồ vật cần chuẩn bị xong, khi đến trước cửa, nhìn lại nhà cửa, lúc về nhà nhận được điện thoại của Thường Văn, Thường Văn là đại đội trưởng của lúc ở căn cứ, sau khi rời khỏi đơn vị thường liên lạc với người ở căn cứ nữa, công việc bận rộn, nếu như cần, tất nhiên từ chối.

      Lúc Thường Văn gọi điện thoại đến, cũng ngờ, sáu bảy giờ tối, thời gian này rất khó khiến người ta liên tưởng đến chuyện có liên quan công việc.

      "Xin chào, Thường đội." Nghiêm Thiếu Thần nghe điện thoại.

      "Tiểu tử cậu ngược lại rất thong dong, trải qua cuộc sống gia đình tệ ?" Thường Văn cười cười, nhớ cũng nhận được thiệp mời lúc Nghiêm Thiếu Thần mới cưới, chỉ là quân vụ trong người, có thời gian.

      "Cũng tệ, lúc ấy đến, có thể để ấy gặp ." Nghiêm Thiếu Thần rất ít lời nịnh nọt, phân chia cuộc sống và công việc rất , lúc chuyện với lãnh đạo, rất ít nghĩ đến những đề tài khác.

      "Cậu vẫn hiểu , được, chờ hai ngày nữa tôi đến thành phố B, cậu dẫn ấy đến gặp tôi." Thường Văn cười cười, nghĩ thầm tiểu tử này lại ứng phó như cũ, chuyện có nề nếp.

      " muốn đến thành phố B?"

      "Ừ, đến cho cậu biết," Thường Văn hắng giọng, giọng hòa hoãn , "Thiếu Thần, tôi gọi điện thoại đến có chuyện."

      Nghiêm Thiếu Thần giọng hỏi, " xảy ra chuyện gì?"

      "Trong đội cần cậu, đề xuất với lãnh đạo bên , nếu như cậu nguyện ý, có thể tham gia hành động lần này." Thường Văn cầm xấp tài liệu tay, biết nếu Nghiêm Thiếu Thần chịu đến lần này, giải quyết hoàn mỹ hơn.

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, "Hành động gì?"

      "Còn nhớ lần hành động cuối cùng trước khi cậu rời khỏi căn cứ sao?"

      Nghiêm Thiếu Thần dĩ nhiên nhớ, nhiệm vụ của chính là chém đầu tập đoàn buôn lậu thuốc phiện lớn thứ hai trong nước, lần hành động đó hoàn thành thuận lợi khác thường.

      "Nhớ," Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, kiên định : "Bất kể lần này là hành động gì, tôi tham dự, nếu như có thể."

      "Tốt lắm, bây giờ cậu hãy chuẩn bị, hai mươi phút sau xe của tôi đến dưới nhà của , tình huống cụ thể chúng ta lên xe hãy ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :