1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nằm vùng quân hôn - Giang hồ lang trung

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Ngoài ý muốn

      Trong lòng Trình Nặc phấp phỏng, nhưng nhanh chóng ép xuống, hơi nhíu mi, môi khỏi giơ lên, hỏi: "Loại mức độ nào?"

      Mục Nhất Minh mím môi, suy tư chốc lát, thờ ơ : "Tôi nghĩ là xuất phát từ thói quen, gia nhập đến bây giờ, từ trước đến nay suy nghĩ rất cẩn thận, tôi nghĩ lần này cũng như thế."

      Trình Nặc tiếp lời, trong lòng tán thành quan điểm của Mục Nhất Minh, Lâm Tu Dương có thể làm được đến vị trí hôm nay, bằng vào gan dạ sáng suốt và tài trí bên ngoài, trong đó nhạy bén cẩn thận cũng là mấu chốt thành công của ta, dù sao người làm nghề tài chính, nếu nắm chặc toàn bố cục, rất khó đặt chân kinh doanh ở đây. Hành động của ta chỉ là loại phản ứng bản năng, bất luận đối diện với người nào.

      "Gần đây sếp vùng khác, nhưng mà liên lạc với ấy, ấy đồng ý hành động của tối qua, muốn chúng ta tiếp tục ngồi theo dõi." Mục Nhất Minh đại khái nội dung trò chuyện của và Tiếu Kha hôm nay cho nghe.

      " cảm thấy lần này ta giống ngày thường?" Trong lòng Trình Nặc nổi lên khác thường, hiểu vì sao lần này Tiếu Kha ra tay phóng khoáng với hành động của bọn họ như thế, bàn về bình thường, ta trấn giữ chỉ huy, thậm chí vì tiến độ của vụ án mà thường thúc giục. Lần này, trong lòng Tiếu Kha dường như có dự tính từ lâu, trước mắt ta giống như chỉ để và Mục Nhất Minh đến mà thôi.

      Mục Nhất Minh cười nhạt, nghe được ý tứ trong lời của Trình Nặc, an ủi: "Chúng ta chỉ phụ trách hoàn thành mệnh lệnh mà cấp đưa xuống, về phần lực lượng thi hành chúng ta cần suy tính." hơi dừng lại, cảm giác người chuyện với trong điện thoại dường như được chuyên chú, "Gần đây Tiếu Đầu để chúng ta thường giữ liên lạc, vậy phải tiếp tục theo Lâm Tu Dương, sếp dự cảm gần đây ta hoạt động tương đối nhiều."

      Trình Nặc liếc nhìn ra cửa, đè thấp giọng : "Chuyện này còn cần ? Thành phố B lập tức tổ chức hội nghị thượng đỉnh về giao lưu tài chính Á Âu, đến lúc đó nhân vật nổi tiếng giới tài chính tụ họp lại, đây là cơ hội tốt." nhìn đồng hồ, vì ở nhà, Trình Nặc thể nào hề kiêng kỵ trao đổi công việc, biết giây kế tiếp Nghiêm Thiếu Thần xuất trong tầm mắt của mình. Theo , có gì đáng sợ hơn so với việc phát người ngủ bên cạnh mình là nhân vật nguy hiểm. Nếu có ngày tự tay đẩy Lâm Tu Dương vào chỗ tòa án xét xử, biết Nghiêm Thiếu Thần còn tín nhiệm bao nhiêu."Tôi phải cúp điện thoại, khuya rồi, có diễn biến ngày mai tùy thời liên lạc."

      Có lẽ vì nghĩ tới những nội dung vui này, sau khi Trình Nặc cúp điện thoại, u buồn mặt nhất thời vơi . Khi trong trạng thái như vậy mà xoay người đụng vào hai tròng mắt của Nghiêm Thiếu Thần, mặt lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh bị vẻ mặt lạnh nhạt che giấu.

      " vừa làm gì ở phòng khách?" mặt của nở nụ cười được tự nhiên, nhưng nếu ngay cả nụ cười cũng có, Nghiêm Thiếu Thần càng nghi ngờ mình.

      Nghiêm Thiếu Thần chú ý vẻ mặt biến hóa của , bất động thanh sắc : "Mấy ngày tới nghỉ ngơi ở bộ đội buổi tối, trở về. Mới vừa kết thúc diễn tập, nên báo cáo và phân tích trao đổi rất nhiều."

      Trình Nặc hơi kinh ngạc, tránh vấn đề của mình, chậm rãi đối mặt với con ngươi của Nghiêm Thiếu Thần, nhìn ánh mắt của bình thản gợn sóng, nhất thời ra được chỗ nào có vấn đề, thể làm gì khác hơn là lặng lẽ gật đầu, "Tốt, mấy ngày nay đừng quen ăn cháo vào buổi tối, dạ dày của bớt đau." Tay Trình Nặc rất tự nhiên kéo cánh tay của , trong mắt lộ vẻ ôn nhu.

      Nghiêm Thiếu Thần khẽ thở dài, trở tay ôm vào trong ngực, vuốt ve sau lưng của , lực độ càng lúc càng mạnh, đến khi Trình Nặc bị ôm thở nổi.

      "Thiếu Thần?" Trình Nặc ngước mắt, vẻ mặt nghi hoặc.

      Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt nhìn , con ngươi nhìn càng lờ mờ, làm như nhìn thấy thần sắc biến hóa mặt của Trình Nặc, chậm rãi ôm chặt , khi hai thân thể dán chặc chung chỗ, cơ thể của Trình Nặc bắt đầu run rẩy.

      Giọng Nghiêm Thiếu Thần trầm thấp thuần hậu, "Tiểu Nặc, người kia chỉ là đồng nghiệp trước kia?"

      Nghiêm Thiếu Thần câu bên tai , khiến nghe mà giật mình. Cơ thể của Trình Nặc ràng run lên, gượng cười, "Đúng, bây giờ ngoài quan hệ công việc
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29: Đêm mưa

      Trình Nặc kinh ngạc nhìn người ngoài cửa sổ, mặc dù giương dù, nhưng vẫn cảm giác tầm mắt của mông muội, từng bước đến gần , Trình Nặc cầm lên túi, quay đầu tạm biệt với Mục Nhất Minh, muốn mở cửa xe, lại phát Nghiêm Thiếu Thần trước bước, cửa xe bị mở từ bên ngoài ra, mặt Trình Nặc hơi đình trệ, biết nên xuống xe, hay vẫn ngồi ở đây.

      Hạt mưa ngoài xe rơi vào, rớt đùi ẩm ướt, chung quanh đều là tiếng mưa rơi, Trình Nặc nghĩ đây là đêm mưa mà cả đời khó quên. Mục Nhất Minh bên cạnh cười nhạt, với Trình Nặc, "Xuống xe , chồng của tự mình đến đón ."

      Trình Nặc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cắn môi, ngửa đầu liếc nhìn Nghiêm Thiếu Thần, lời, lạnh lùng nhìn bọn họ.

      "Tiểu Nặc, xuống xe." Giọng của Nghiêm Thiếu Thần lạnh lùng.

      đưa tay ra ngoài, Trình Nặc giật mình, đặt cánh tay tay của , bị nhàng nhắc lên, người cũng xuống xe, Trình Nặc quay đầu nhìn bọn họ, Nghiêm Thiếu Thần và Mục Nhất Minh lạnh lùng nhìn nhau, Trình Nặc biết thời gian này đến tột cùng kéo dài bao lâu, tóm lại chỉ cảm thấy rất dài.

      "Hân hạnh được gặp mặt, Thượng tá Nghiêm." Khóe môi Mục Nhất Minh lên ý cười, cũng xuống xe, chỉ khẽ gật đầu.

      "Hân hạnh được gặp mặt," hờ hững nhìn Mục Nhất Minh, giọng vắng lạnh : "Tạm biệt."

      Trình Nặc vẫn được che chở dưới ô dù, ô dù lớn, và Nghiêm Thiếu Thần đứng cùng nhau, bả vai Nghiêm Thiếu Thần ướt phân nửa, cắn môi, trong bụng thấp thỏm, biết gì, ràng bị dính ướt, nhưng ngay cả câu ân cần cũng cảm thấy đúng lúc.

      Hai người vào cầu thang, lúc này hơn tám giờ tối, vì trận mưa lớn này, trong hành lang có bóng người xuống lầu hóng mát, cho nên rất an tĩnh, an tĩnh chỉ còn lại thanh bộ của và Nghiêm Thiếu Thần, vong vong lại ở hành lang xung quanh, từng tiếng mặt nền, đánh vào trong lòng Trình Nặc, muốn Nghiêm Thiếu Thần hiểu lầm, muốn vì vậy mà tức giận, nhưng thể như mong muốn.

      Nghiêm Thiếu Thần mở cửa phòng ra, vào sau đó để cho lối , Trình Nặc bước theo sát vào. vừa mới xoay người đóng cửa, lại xoay trở về, Nghiêm Thiếu Thần đứng trước mặt mình, khoảng cách giữa chỉ cách nhau vật liệu may mặc, sau khi con ngươi đối diện với , thấy khó dời di. Ánh mắt của Nghiêm Thiếu Thần lạnh như băng, lại giống như khối đá nam châm hút chặc.

      Ánh mắt của Trình Nặc rơi bàn ăn, bàn thức ăn, nhất thời hối hận, ra chuẩn bị cơm. nghĩ đến mình Nghiêm Thiếu Thần ngồi cạnh bàn ăn chờ đợi mình, trong lòng bất ổn.

      Trình Nặc cắn môi, lâu mới : " xin lỗi, em nghĩ trở về."

      Trình Nặc biết lời như vậy hề có tác dụng, Nghiêm Thiếu Thần có trở về hay cũng phải là nguồn gốc vấn đề, nguồn gốc là ở , chồng mình vừa về nhà, liền chạy ra ngoài có bóng người, đây mới là mấu chốt của vấn đề, là cho Nghiêm Thiếu Thần đòn nặng nề, trong lòng Trình Nặc thầm đánh trống, bất kể hôm nay làm ra chuyện gì, cũng yên lặng chịu đựng.

      "Món ăn nguội, hâm nóng lên lại." Tầm mắt Nghiêm Thiếu Thần dường như nhìn xuống người , xoay người bưng thức ăn bàn, Trình Nặc định nhúng tay, bị lạnh lùng chặn lại, hề quay đầu lại, giọng vắng lạnh : "Ngồi xuống, cần em giúp."

      Hôm nay có lỗi trước, nếu tranh cãi ầm ĩ với , có lẽ trong lòng tốt hơn, nhưng trong lòng Trình Nặc hoàn toàn yên lòng, Nghiêm Thiếu Thần càng nhẫn phát tác, chứng minh trong lòng càng tức giận, càng áp chế nội tâm, càng cảm thấy thống khổ.

      Trước mắt là chén cháo trắng, còn bốc hơi nóng, vừa từ bên ngoài trở về, nhiễm lạnh cả đêm, nếu uống nó xong, có lẽ dạ dày ấm áp hơn. nhìn bốn món ăn bàn, biết đây phải là tự Nghiêm Thiếu Thần làm, có lẽ là mua bên ngoài, nhưng chỉ có thể tan việc có trở về, trong nhà chuẩn bị cơm, nếu cũng chọn phương thức này.

      Người đối diện hoạt động, lúc ăn cơm thích chuyện, thậm chí ngay cả tiếng ăn cơm cũng rất , Trình Nặc cầm chiếc đũa, lại cảm giác nặng nề, biết nên ăn gì, đơn giản giải quyết hết chén cháo trước mắt.

      Trong lúc đó vẫn dám nhìn , đến khi húp hết cháo, để chén đũa xuống mới chú ý Nghiêm Thiếu Thần có thay quần áo, áo sơ mi quân trang màu xanh biếc vẫn còn thấm ướt.

      Nghiêm Thiếu Thần nhận ra nhìn mình, tầm mắt của vừa nhấc, người đối diện liền cuống quít thu hồi tầm mắt, cầm chén để xuống, vì dường như nghe được thanh chén đụng vào mặt bàn, Trình Nặc lại vội vàng ngước mắt, "Em rửa chén, thay y phục , ướt cảm lạnh." Nghiêm Thiếu Thần nhìn thấu vẻ mặt mất tự nhiên, nhưng muốn , đứng dậy vào phòng ngủ.

      Trình Nặc thấy rời khỏi, lúc này mới thầm thở phào nhỏm, đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, mình rửa chén ở trong phòng bếp, chung quanh chỉ có tiếng chén leng keng và tiếng nước chảy, trong lòng vẫn ngổn ngang, biết Nghiêm Thiếu Thần gì với .

      yên lòng, tay cẩn thận để ổn định, chén "Ba" từ bồn nước rơi xuống, chén vỡ mặt đất, mảnh vụn văn đầy đất.

      Trình Nặc muốn xoay người nhặt những thứ đồ này, ngờ người bị bế lên, cảm giác vật liệu may
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30: Nguy cơ

      Lần này ở thành phố B tổ chức hội nghị thượng đỉnh giao lưu tài chính Á Âu được người trong giới tài chính chú ý, trùm tài chính tề tụ về, ra cho oai là giao lưu, thực chất chỉ vì tìm kiếm đối tác phát triển trong năm năm cho xí nghiệp của mình sau này. Công ty Lâm Tu Dương cũng ngoại lệ, mặc dù tập đoàn ST phát triển rất mạnh trong mấy năm qua, trong lúc nhất thời năng lực trong nước thể dòm ngó công ty tài chính đưa ra thị trường, nhưng nếu muốn củng cố địa vị của mình sau này, còn phát triển lâu dài, nhất định phải tìm kiếm đối tác lâu dài, đạt tới mục đích đôi bên cùng có lợi.

      Tối nay là tiệc chúc mừng khai mạc hội nghị thượng đỉnh giao lưu, Trình Nặc làm thư ký quan trọng nhất của Lâm Tu Dương, tự nhiên đáp ứng lời mời tham gia, tối nay là bạn của Lâm Tu Dương, trước đó Lâm Tu Dương với , tối nay cần tìm khác, chỉ an tâm làm bạn tốt nhất của ta là được. Sau khi Trình Nặc nghe xong mỉm cười, lạt mềm buộc chặt, xem ra ông chủ Lâm này vận dụng thuần thục.

      Trình Nặc mặc bộ dạ phục màu đen ôm người, lộ ra ngoài làn da trắng nõn và sa tanh màu đen đánh thẳng mạnh vào thị giác, trang điểm tinh tế chỉ đeo chuỗi dây chuyền trân châu, tóc dài vén sau tai thành búi tóc, nửa thân trần hở vai, dạ phục màu đen nổi bật ánh lên đường cong lả lướt lộ vẻ mị.

      khoác cánh tay của Lâm Tu Dương, chân mang giày cao gót ba phân, chân thành đến trước thảm đỏ, ánh đèn chói mắt, cảnh đêm sặc sỡ ồn ào chung quanh thành phố, xuất của làm phóng viên ở chung quanh chú ý, trong hai năm Lâm Tu Dương thần long thấy đầu đuôi vui đùa với những minh tinh diễn viên trong giới giải trí, thường là tin tức tình cảm của minh tinh, mấy ngày nữa có kết quả, khi các phóng viên ở đây đều phỏng đoán dẫn nữ minh tinh nào tham gia tiệc chúc mừng tối nay, ngờ người chủ bữa tiệc này làm giống thường ngày, chưa ai thấy qua người người tri thức này.

      Có lẽ dưới ánh sáng lộng lẫy ở đây là chấn động nho trước mặt những người này, nhưng Trình Nặc rất ràng mục đích của Lâm Tu Dương. ta chắc kéo Nam Kiều bảo vệ trong tay tham gia bữa tiệc như vậy, dẫn ra ngoài, chỉ vì tránh những tin đồn cần thiết.

      " thoạt nhìn ứng đối rất ung dung." Sau khi bọn họ ngồi xuống Lâm Tu Dương bên cạnh khẽ mỉm cười với , mặn lạt câu như vậy.

      Trình Nặc hơi suy nghĩ ý tứ lời của , nhíu mày, khóe môi thoáng lên ý cười, "Đây chẳng phải là nguyên nhân Lâm tổng đồng ý mang tôi ra ngoài?"

      Lâm Tu Dương ngẩn ra, lại có thể chơi đùa đến cùng với mình, gật đầu, ngoài ý muốn hỏi, " đoán được?"

      "Hoàn cảnh này, Nam Kiều thích hợp." Trình Nặc dịu dàng cười , chân mày rũ xuống, trang điểm tinh tế nên nhìn ra vẻ mặt mệt mỏi của , cuộc sống như thế Trình Nặc biết lúc nào là đầu, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, dĩ nhiên càng hy vọng lần này là kết quả tốt, trực giác của tự với mình, Lâm Tu Dương có vấn đề.

      "A, ngược lại rất hiểu tôi, Kiều Kiều khó chịu mấy ngày vì tôi dẫn ấy ra ngoài." Lâm Tu Dương khẽ cười, thể Trình Nặc là hoa Giải Ngữ, trách ba lại nhìn trúng .

      " ấy thích náo nhiệt," Trình Nặc khẽ cười, lần nữa nâng mi, ly rượu đỏ trước mắt, là Lâm Tu Dương đưa cho .

      Trình Nặc nhận ly rượu đỏ, nhấp miệng, lại : "Hiểu việc này đừng dễ dàng ra khỏi miệng, có vài người sống cả đời cũng hiểu bao nhiêu. Càng là chuyện đơn giản, người ta càng càng nghĩ nó phức tạp." Mấy ngày nay quan hệ của và Nghiêm Thiếu Thần thân mật như trước vậy, Trình Nặc luôn muốn giải thích chuyện gần đây với , nhưng vừa nghĩ đến nội dung giải thích cụ thể bỏ qua, có thể gì, lời ? Nghề nghiệp của cho đáp án —— cho phép.

      Nghiêm Thiếu Thần là hũ nút, rất nhiều chuyện đều thích giấu trong lòng, lần này cũng ngoại lệ, biết Nghiêm Thiếu Thần hiểu lầm, có thể chuyện này khiến hiểu lầm thành chuyện khác, giống như tình huống bây giờ, chờ kết quả lộ ra sau đó giải thích với .

      Trình Nặc nghĩ đến đây mà kìm hãm được buông tiếng thở dài, hôn nhân cần cả đời kinh doanh, chuyện phát sinh mỗi thời mỗi khắc người bọn họ cũng dầy đặc giống như cây Diệp Tử, ngoài phối hợp và ăn ý, còn cần bọn họ làm rất nhiều, tỷ như tín nhiệm.

      "Thế nào, gần đây ba giận dỗi?" Lâm Tu Dương gác chân đầu gối, quơ ly đế coo, ưu nhã thưởng thức rượu đỏ trong ly.

      Trình Nặc nhún vai, " tệ, mâu thuẫn ."

      Lâm Tu Dương vừa nghe xong khỏi nghĩ đến chuyện Lâm Tiêu với trong điện thoại ngày đó, mấy ngày trước Lâm Tiêu dạo cửa hàng đúng lúc gặp được Trình Nặc, và người đàn ông xa lạ uống cà phê trong nhà hàng, kết hôn cũng có nghĩa là thể có bạn bè khác phái, chuyện này bản thân cũng đáng giá được nhắc tới, chỉ là Lâm Tiêu ràng thấy được vẻ mặt khác trong mắt của người đàn ông xa lạ, tin tưởng, người đàn ông kia có mưu đồ khác với Trình Nặc.

      "Trình Nặc, có hiểu lầm, phải lúc sau tự động xua tan." Lâm Tu Dương ám chỉ ngụ ý, dĩ nhiên tin tưởng Trình Nặc có thể nghe hiểu được.

      Trình Nặc ngoéo môi, nhíu chặt chân mày, "Là hiểu lầm, luôn có ngày đó xua tan."

      Trong lúc bọn họ tán gẫu, bên cạnh Lâm Tu Dương xuất những ông chủ làm ăn khác, nhưng đều là chào hỏi bình thường, rất ít đề cập đề tài trọng tâm về xí nghiệp của mình.

      Trình Nặc nhìn đồng hồ, tiệc chúc mừng tiến hành hơn phân nửa, xem ra trước đó và Mục Nhất Minh đoán đúng, Lâm Tu Dương vẫn rất an phận. Trình Nặc giương mắt, nhìn thấy bóng dáng của Mục Nhất Minh trong đám người, mặc tây trang giày da, sau lưng người đàn ông mặc tương tự , Mục Nhất Minh phát mình, hai người đưa ánh mắt, sau đó Mục Nhất Minh câu gì với người đàn ông kia, rồi rời .

      Trình Nặc nhận được ám hiệu, đặt ly đế cao khay của nhân viên phục vụ, liếc
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Giải cứu

      Trình Nặc cảm giác ót bị đau đớn, lúc mở mắt ra xung quanh toàn bóng tối, trong gian bịt kín tràn ngập mùi vị tinh di, biết mình bị bắt cóc, xác thực mà chỉ là người "cùng trói", vì cách hai thước còn có người, bị trói lại giống như .

      tìm được gì đó cởi trói rồi, hôm nay thiếu trợ thủ. Miệng Trình Nặc bị băng keo dán kín, thể chuyện, nhưng điều này ảnh hưởng di chuyển của , trước phương diện này huấn luyện cầm nhặt thuần thục, rón rén di chuyển cơ thể, cẩn thận di chuyển đến người bị hại khác, nhìn người nọ, biết tỉnh, chỉ là tạm thời cách nào tiếp nhận chuyện mình bị bắt cóc, cả bị trói kia cơ thể ngừng run rẩy, thậm chí phát ra giọng nức nở .

      Trình Nặc di chuyển đến bên cạnh , dùng chân đá đá bắp chân của , làm kia chú ý, hơi khom lưng nghiêng lên trước, ý bảo tay của mình bị trói rất chặt, sau đó lại giơ chân lên chỉ miếng thủy tinh của chai rượu bể bên cạnh .

      kia hiểu ý đồ của Trình Nặc, cũng vội vàng gật đầu bày tỏ mình nghe hiểu, sau đó lại thấy Trình Nặc chỉ chân của , đồng thời làm ra động tác đá, nhìn hiểu sau đó vội vàng gật đầu, lúc này đổi lấy Trình Nặc hài lòng mỉm cười khích lệ.

      thu hồi nước mắt, nghe Trình Nặc phân phó dùng chân câu mảnh thủy tinh vỡ, khéo léo đá qua chỗ Trình Nặc.

      Trình Nặc thấy miểng thủy tinh bên cạnh, lại mỉm cười với kia, bản thân liền hoạt động cơ thể, đến khi bắt được miểng thủy tinh. Trói buộc là kỹ thuật sống, nhìn dây thần như trói rất chắc cũng có mặt yếu kém nhất, tìm được, cổ tay cố gắng giương lên trước, từ từ cắt đứt sợi dây, vẫn quên phân tích chuyện kế tiếp.

      Sợi dây cắt được phân nửa, chợt nghe ngoài phòng náo loạn, căn phòng phong kín tương đối kín, chỉ có thể dựa vào suy đoán cảnh tượng ngoài phòng. Mà lúc chuyện lớn sắp hoàn thành, cửa khéo chặt đột nhiên từ ngoài mở ra, trong nháy mắt cửa phòng mở ra bị ánh nắng rực rỡ chiếu vào, nhìn lên đến nỗi chói mắt.

      Trình Nặc theo bản năng giấu miếng thủy tinh trong lòng bàn tay, nếu đối phương phát động tác của , đồng thời muốn nguy hiểm tánh mạng của , nhất định nhân nhượng giải quyết luôn người này. Trình Nặc nghĩ như vậy, cảm xúc mặt cũng thay đổi ung dung lạnh nhạt. khép hờ con ngươi, giống như cửa này chưa bao giờ bị mở ra.

      Tiếng bước chân dồn dập mà có lực, thanh im bặt dừng lại bên cạnh , dừng lại giây đồng hồ, Trình Nặc cảm giác nhịp tim nhanh, cố gắng duy trì vẻ mặt vừa rồi, đến khi nghe có người gọi tên của .

      "Tiểu Nặc."

      Trình Nặc giật cả mình, giọng này hết sức quen thuộc, dần dần mở mắt ra, khi nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Thiếu Thần kiên nghị, mới tin chắc tiếng vừa rồi phải là ảo giác, Nghiêm Thiếu Thần quả nhiên xuất , hơn mười tiếng bị trói buộc, người xông vào phòng tối đen này là .

      Sau lưng Nghiêm Thiếu Thần xuất mấy đặc cảnh, bên cạnh Trình Nặc đồng thời được giải cứu, người nhà của kia lục tục chạy tới, trong lúc nhất thời phòng an tĩnh trở nên nhốn nháo, tiếng khóc nổi lên bốn phía, chỉ có cảm xúc của Trình Nặc và Nghiêm Thiếu Thần rất lạnh nhạt.

      Nghiêm Thiếu Thần ngồi xổm người xuống, thấy sợi dây cổ tay Trình Nặc cắt hơn phân nửa, hơi ngừng lại, người bình thường dễ dàng biết được thủ pháp cắt như vậy, nhưng cũng chỉ thoáng qua nghi ngờ như vậy, sợi dây nhanh chóng được Nghiêm Thiếu Thần thuần thục cởi ra, Nghiêm Thiếu Thần ôm lấy cơ thể Trình Nặc rời khỏi.

      Sau Trình Nặc được đưa đến bệnh viện thành phố tiếp nhận trị liệu ngắn, phải là đối tượng công kích chủ yếu trong kiện bắt cóc lần này, chỉ vì lúc đó mấy tên cướp phòng ngừa mấy cảnh sát theo bên cạnh, mới bắt cóc để uy hiếp, dđ///le///quy//don mà thực tế Trình Nặc chỉ bị tổn thương ở ngay lúc ấy, sau đó cũng chỉ bị người buộc chặc trong phòng tối, đến khi Nghiêm Thiếu Thần xuất .

      Trình Nặc dưỡng bệnh trong bệnh viện, Nghiêm Thiếu Thần liên tiếp chăm sóc cả đêm, làm bạn bên cạnh mình, khi tỉnh lại, tay Nghiêm Thiếu Thần vẫn nắm chặc , gân xanh bàn tay nhô ra, bàn tay có cả khe hở, giống như Nghiêm Thiếu Thần ra từ trong cơn ác mộng.

      Trình Nặc giật cơ thể, tiếng động như vậy cũng làm động đến Nghiêm Thiếu Thần, nhạy bén ngẩng đầu lên, thấy dịu dàng nhìn mình, thần sắc mặt mới giản ra.

      "Cảm giác thế nào?" Nghiêm Thiếu Thần giọng hỏi.

      Trình Nặc lắc đầu, tay mặc cho siết, dường như rất hưởng thụ sáng sớm như vậy, lúc mở mắt ra là có thể thấy .

      "Muốn uống nước sao?" Nghiêm Thiếu Thần hỏi tiếp, muốn xoay người bưng nước, cánh tay bị kéo lại, quay đầu chần chờ nhìn Trình Nặc, "Làm sao?"

      Trình Nặc lắc đầu, biết Nghiêm Thiếu Thần khẩn trương cho mình, hốc mắt nhanh chóng ươn ướt, "Em biết đến, em chỉ ngờ người xông vào đầu tiên chính là , khờ, sợ trong nhà còn có tên cướp khác sao, làm sao khi đó dùng những cách đề phòng học ban đầu." Trình Nặc càng càng kích động, dường như dám nghĩ đến chỗ xấu, giống như chuyện gì cũng được dễ dàng.

      Nghiêm Thiếu Thần trở tay nắm chặc , cánh tay khác ôm vào trong ngực mình, cảm giác cơ thể của người trong ngực vẫn run rẩy, trong lòng ra là tư vị gì, tóm lại làm rất thoải mái.

      "Ngày đó làm sao muốn siêu thị?" Nghiêm Thiếu Thần ấm giọng hỏi.

      "Thèm ăn, muốn làm xương sườn."

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, hơi hối tiếc, vốn có thể tránh khỏi bắt cóc, ngày đó chủ động xương sườn, nghĩ vậy mà Nghiêm Thiếu Thần tăng sức lực tay, " xin lỗi." Giọng khàn khàn mà trầm thấp.

      Cơ thể Trình Nặc run lên, Nghiêm Thiếu Thần rất ít để lộ cảm xúc của mình, cho dù là đối mặt với , xin lỗi như vậy có ý nghĩa khác thường với Trình Nặc, nhất định là áy náy chuyện của mình, áp đặt tất cả tội lỗi người mình.

      "Em có trách ," Trình Nặc vội vàng , "Chuyện như vậy ai muốn gặp, nếu em có thể biết trước ngày đó hỗn loạn chừng còn trực tiếp tìm kia, kêu ấy đừng siêu thị." ngồi dậy, tròng mắt nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thiếu Thần, tiếp tục : "Nguy hiểm là thể biết trước, nhưng vì có , dù có nguy hiểm cũng bình yên chờ đến giải cứu em, em tin tưởng có năng lực đó. dien~dan~le~qd Giống như lần này, trong lòng em cũng quá sợ hãi, Nghiêm Thiếu Thần, là cho em lòng tin như vậy, xin đừng tự trách, em nghĩ khi biết em gặp nguy hiểm, nhất định đặt tự trách ở trong đầu, khi đó chỉ nghĩ làm sao cứu em ra phải ?"

      Nghiêm Thiếu Thần trầm mặc , Trình Nặc sai, khi biết được tin tức này, quá kinh hoảng, chỉ thoáng kinh nghiệm của mình, sau đó phối hợp cảnh sát giải cứu các . Khi đó bi thương nhiều hơn nữa đều là phí công, làm nên chuyện gì.

      "Ngay lúc đó quyết định sáng suốt như vậy, làm sao bây giờ lại mê mang?" Trình Nặc nhợt nhạt mỉm cười, nhìn ra Nghiêm Thiếu Thần suy tư, thầm yên tâm, tiếp tục : "Mặc dù kết hôn với lúc thời gian tiếp xúc lâu, nhưng em cảm thấy làm được chuyện lý trí nhất và cảm tính nhất với , em tin vừa thấy , nhưng em tin tưởng duyên phận trong tăm tối, hơn nữa phải là thể." siết chặc tay của , cả người cũng nằm trong ngực của , " Có lẽ sau này em còn gặp phải loại chuyện này, khi đó em chờ xuất như lần này."

      Trình Nặc lời này phải vì phối hợp khí, tùy thời tùy khắc đều dấn thân vào nguy hiểm, lần này may mắn nhất là chuyện bắt cốc liên quan đến vụ án điều tra, chỉ đột nhiên xông vào vụ tai hoạ này. Sau này có lẽ phát sinh chuyện như vậy, nhưng muốn giống lần này, lẳng lặng chờ .

      "Hôm nay cần đoàn bộ sao?" Trình Nặc nhìn vẫn mặc áo sơ mi quân trang xanh biếc, ngay cả áo khoác vẫn mắc giá áo bên cạnh.

      " lo lắng cho em, mẹ vừa gọi điện thoại đến, muốn đưa Má Vương đến, chăm sóc cho em mấy ngày." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, vẻ mặt lo lắng.

      "Nhanh đừng làm phiền Má Vương, hai cụ trong nhà còn cần bà chăm sóc, em có bệnh có đau, đâu cần làm lớn chuyện như vậy." Trình Nặc vội vàng từ chối, "Lúc này để hai cụ quan tâm, rất áy náy, nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ đừng bận rộn, mấy ngày nữa hai chúng ta cùng nhau về nhà thăm họ, giảm bớt lo lắng cho bọn họ."

      Nghiêm Thiếu Thần bất đắc dĩ, lúc ấy cũng muốn mẹ làm như vậy, chỉ là trở về bộ đội, trong bệnh viện có người chăm sóc , là lo lắng.

      Trình Nặc dường như nhìn thấu tâm tư của , khỏi đâm ngực của , "Lúc nào cũng thay đổi thành lề mề, nếu cơ thể của em khó chịu, có thể che giấu sao?"

      Trình Nặc khuyên giải xong mới thúc giục Nghiêm Thiếu Thần rời khỏi, trong nhất thời trong phòng trở lại an tĩnh, Trình Nặc xuống giường hỏi thăm cùng bị bắt cóc với từ trong miệng của y tá, ra là ở cách vách phòng của , gọi Lâm Nhiễm.

      Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Lâm Nhiễm còn ngủ say, nữ sinh năm hai đại học quả rất khó tiếp nhận tai hoạ đột nhiên xuất như vậy, bọn cướp nhìn trúng gia tài của nhà họ Lâm, đường cùng sinh tội ác, muốn bắt cốc Lâm Nhiễm giao khoản tiền của bất chính. Trình Nặc nhìn Lâm Nhiễm bên trong cửa sổ thủy tinh, mặt thoát khỏi vẻ ngây thơ, giữa hai lông mày lại tăng thêm kinh ưu ( kinh hãi và ưu sầu) nên có, nhìn thấy cảnh này, trong lòng có tư vị, giống như tự trách, cảnh sát, nhưng bảo vệ được ấy.

      "Đừng tự trách, chuẩn bị kịp thôi."

      Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cắt đứt suy nghĩ của Trình Nặc, xoay người, ra là Mục Nhất Minh. nhàn nhạt liếc nhìn, tiếp, hai người lẳng lặng ngồi trong thang máy, cho đến tầng cao nhất của bệnh viện.

      "Sao cũng đến." Trình Nặc chắp tay sau lưng, cảm thấy mệt mỏi, lần bắt cóc này người có tổn thương gì, nhưng hôm nay ngừng điều tra cũng tra được kết quả mong muốn tâm càng trở nên mệt mỏi, dien@#$dan@$le!#$quy@$don ngược lại chẳng bằng những cảnh sát qua lại đường phố, giải vây trước tiên.

      "Lúc ấy tôi nên để ở siêu thị," Mục Nhất Minh dưới quan sát , "Hoàn hảo, có đáng ngại."

      Trình Nặc cười lạnh, "Tôi có làm được chức trách của cảnh sát, đơn thuần bảo toàn cho mình, phải điều tôi có thể làm."

      "Chức trách của là gì tôi nghĩ cần nhiều, lần này đơn thuần là ngoài ý muốn, huống chi bé kia cũng sao." Mục Nhất Minh biết vẫn tự trách, nhíu chân mày.

      Trình Nặc ngửa đầu nhìn bầu trời, bầu trời xanh thẳm chỉ có mấy đám đám mây bay, nắng gắt như lửa, chiếu xuống mặt đất ánh sáng vàng rực rỡ, "Ánh mặt trời dù tốt hơn nữa cũng thấy chỗ, Lâm Nhiễm có gì đáng ngại, nhưng lần bắt cóc này tạo thành bóng ma lúc nào mới có thể tiêu trừ." Trình Nặc cúi đầu, nhìn Mục Nhất Minh, cười nhạt, "Hôm nay đến tìm tôi phải chỉ an ủi đơn giản như vậy ."

      " sai, buổi tối Đầu muốn gặp chúng ta, chuẩn bị sẵn sàng ."

      Trình Nặc hơi nhíu mi, Tiếu Kha lại lộ diện, trong nhiều ngày điều tra như vậy mà ta vẫn dấu kín bản thân, vẫn thể dự đoán phát sinh chuyện gì tối nay, nhưng dự cảm đến lúc tiết lộ vụ điều tra tài chính.

      Chương 32: Vén lên bí mật

      Đêm khuya, Trình Nặc cự tuyệt Nghiêm Thiếu Thần muốn ở lại chăm sóc , nhìn Nghiêm Thiếu Thần lái xe ra bệnh viện, mười giờ phút, Trình Nặc kéo màn cửa sổ lại, mặc quần áo đen mạnh mẽ, tóc dài vén lên, đeo mắt kính rộng lớn rồi từ rời khỏi bệnh viện.

      Buổi chiều lúc Nghiêm Thiếu Thần đến phòng bệnh của , lúc ấy Trình Nặc gọt táo, thấy đến bên cạnh mình thuận miệng hỏi muốn ăn hay .

      Nhưng Nghiêm Thiếu Thần liếc nhìn quả táo trong tay , tầm mắt chuyển đến túi trái cây tủ đầu giường, mím môi khẽ hỏi: "Hôm nay ai đến?"

      Trình Nặc giật mình, thầm mắng mình vô ý, vậy mà đặt túi trái cây mà Mục Nhất Minh để lại trước mắt Nghiêm Thiếu Thần, chần chờ rất lâu, nhìn lại Nghiêm Thiếu Thần, từ trong ánh mắt của nhìn ra dáng vẻ dường như cái gì cũng đoán được.

      "Mục Nhất Minh, lần trước các người gặp mặt." Trình Nặc vừa ra lời này, Nghiêm Thiếu Thần ước chừng vài phút cũng mở miệng câu, Trình Nặc đặt quả táo ở góc bàn, khí xung quanh đột nhiên giảm xuống.

      "Quan hệ của các người là đồng nghiệp bình thường?"

      Trước khi ra ngoài còn cố ý hỏi y tá sắp xếp của tối nay, được biết là có chuyện gì mới yên tâm to gan rời khỏi, Trình Nặc đến đường sân sau của bệnh viện, bao lâu có chiếc Audi màu đen dừng lại bên cạnh, Trình Nặc dáng vẻ phục tùng sau khi mở cửa xe ra, ngồi xuống.

      Vị chanh nhàn nhạt tràn ngập trong xe, xe chạy rồi mới lấy mắt kiếng xuống, nhìn khuôn mặt quen thuộc ngồi cạnh chỗ tài xế, mới dần dần nở nụ cười.

      Xuyên qua kính chiếu hậu, Tiếu Kha nhìn Trình Nặc cười nhạt, Mục Nhất Minh lái xe với tốc độ ổn định, chạy thẳng đến biệt viện tiếp giáp giữa thành phố B và nông thôn. Vì sắc trời gần tối, lại vào đầu mùa đông, lúc xuống xe Trình Nặc khỏi rùng mình, thấy Mục Nhất Minh móc chìa khóa mở cửa nhà, mới vội vàng ôm cánh tay chui vào nhà.

      Trong nhà vẫn mở máy sưởi, lúc mở đèn hành lang phòng khách Trình Nặc chú ý hai ly trà còn phân nửa khay trà, quay đầu nhìn Tiếu Kha và Mục Nhất Minh.

      Tiếu Kha nhìn ra nghi ngờ trong mắt của Trình Nặc, cười nhạt : "Tôi và Nhất Minh ở đây trước khi đến bệnh viện."

      Trình Nặc thấy có ý giải thích hỏi nhiều nữa, thẳng đến quầy ba, cầm hộp trà Long Tĩnh thượng hạng trở lại trước khay trà ở phòng khách.

      "Uống cái này ?" lắc lắc trà Long Tĩnh trong tay, ý bảo Tiếu Kha.

      Tiếu Kha gật đầu, "Được," dứt lời tính ngồi bên ghế sa lon, Mục Nhất Minh đưa cho điếu thuốc, mới vừa thả vào khóe miệng, liếc nhìn Trình Nặc, trầm mặc rất lâu mới : "Lên kế hoạch gần nhất ?"

      "Ừ?" Trình Nặc nấu nước, Tiếu Kha nội tình câu khiến hiểu ra sao.

      "A, kết hôn có kế hoạch?" Tiếu Kha khỏi cười ra tiếng, cầm điếu thuốc quơ quơ trước mắt .

      Trình Nặc hơi nhíu mi, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, Tiếu Kha hỏi gần đây có kế hoạch muốn sinh con hay , đỏ mặt, "Thiếu Thần hút thuốc lá ở nhà."

      "Nước sôi rồi." Mục Nhất Minh đột nhiên chen vào câu.

      Tiếu Kha nhìn Mục Nhất Minh, bất đắc dĩ cười "Được, vào chủ đề chính," đến đây, Tiếu Kha thu lại nụ cười mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, giọng : " tôi đọc xong báo cáo điều tra của cả đêm."

      Trình Nặc vừa nghe xong cũng tỉnh táo tinh thần, ngồi ngay ngắn người lại, "Kết luận là?"

      Tiếu Kha cười nhạt, chéo chân, : "Người điều tra vẫn là Lâm Tu Dương," hơi dừng lại, như đoán, mặt Trình Nặc lộ vẻ phức tạp, "Nhưng, lần này thay đổi mục tiêu giống như vậy."

      Trình Nặc nhíu mi, hiểu liếc nhìn Mục Nhất Minh, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt khiến tin chắc, hai người này trước khi gặp mặt , nhất định truyền đạt trước. tiếp nữa, biết Tiếu Kha tiếp.

      "Lương... Dĩ... Hà." Tiếu Kha bật thốt lên tên, kể cả Trình Nặc và Mục Nhất Minh đều nhíu lông mày, sắc mặt đại biến.

      Lương Dĩ Hà, vài năm gần đây người này là danh nhân trong hắc bạch lưỡng đạo, đường xưng là Lương gia. Người này mở sòng bạc ngầm làm giàu, phía sau có bang phái của mình và giới thương mậu, giới giải trí cũng có quan hệ, nhưng chân chính nổi danh là vì buôn bán ma túy, hôm nay là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất trong nước, vì tay có lượng lớn súng ống đạn dược, bị cảnh giới trong nước và cả Myanma chú ý, mà hành tung bí hiểm, bình thường Thần Long thấy đầu thấy đuôi, công việc truy bắt thường gặp trở ngại.

      Trình Nặc luôn tham gia vào vụ án tội phạm tài chính lại ngờ có ngày liên quan đến nhiệm vụ truy nã ma túy, nhíu mi nhìn nhau với Mục Nhất Minh, thấy mờ mịt giống mình, biết trước đó Tiếu Kha cũng "Tiêm dự phòng " cho .

      "Đầu, theo lý thuyết, đây phải phạm vi quản lý của chúng ta ." Trình Nặc phải lâm trận lùi bước, chỉ là cảnh sát chuyên quản truy nã ma túy dĩ nhiên chuyên nghiệp hơn họ, hơn nữa vừa nhìn, nhân lực ràng đủ. dien{_}dan{_}le{_}quy{_}don

      Tiếu Kha cười cười, chân này gác lên chân kia, " còn có lúc sơ suất," móc phần văn kiện trong túi xách ra, chỉ nội dung trong đó, "Cái này, hẳn là quen thuộc."

      Trình Nặc giương mắt nhìn, ra là báo cáo điều tra do viết, gật đầu, trong đó nhắc đến gần đây Lâm Tu Dương dính dấp với công ty thương mại nước ngoài tên là "Lệ Vinh", tuy có khả nghi, nhưng nhất thời có chứng cớ thích hợp.

      "Công ty này, chủ tịch Triệu bên kia chúng ta gặp mặt nhau, nhưng mà..." Trình Nặc hơi nhíu mi, suy nghĩ tỉ mỉ, " ra vẫn cảm thấy người họ Triệu này hơi kỳ quái, bây giờ suy nghĩ lại tôi đại khái biết là chuyện gì xảy ra."

      Tiếu Kha vung tay lên, cười chờ tiếp.

      "Cảm giác giống như con rối, ban đầu chỉ cảm thấy quả quyết, tại chỉ ra, hiểu rồi." Trình Nặc nhớ lần bọn họ tiếp xúc, lúc đến khoản tiền Triệu 晧tìm lý do rời khỏi, đến sáng hôm sau mới gọi điện thoại , bày tỏ đồng ý.

      "Trẻ dễ dạy," Tiếu Kha ấm giọng cười, "Lương Dĩ Hà dựa vào buôn lậu thuốc phiện lời được số tiền đen lớn tự nhiên muốn rửa tiền, 'Lệ Vinh' chỉ là vỏ rỗng, trước đó có thể thông qua thực lực của mình để tiếp nhận, nhưng hôm nay buôn bán ma túy rất lớn, công ty thương mại nước ngoài hiển nhiên là ăn vô, vì vậy tính thông qua ngành tài chính lớn nhất để thu nạp tiền tiếp tục rửa." Tiếu Kha nhấp miệng trà Long Tĩnh mà Trình Nặc vừa bưng lên, thấm giọng, cần nhiều lời nữa, lúc này nên để thuộc hạ phát huy tưởng tượng.

      Mục Nhất Minh hơi nhíu mi, "Ở giới tài chính, gần hai năm qua tập đoàn 'ST' của Lâm Tu Dương đúng là nổi danh, nghề này nhức đầu, thể cố định gì, buôn bán là ý niệm tài chính vô hình, thích hợp qua lại tài chính kể ra trội hơn, như vậy với Lương Dĩ Hà mánh khóe mà , tuyệt đối bị hấp dẫn. Huống chi Lâm Tu Dương là người cẩn thận, có thể đưa công ty tài chính mới ra mua bán ra thị trường, đầu lĩnh dương tự nhiên năng lực , Lương Dĩ Hà muốn để tiền bạc của mình thất bại trong loại xí nghiệp buôn bán ý niệm tài chính, cho nên chọn trúng Lâm Tu Dương."

      Tiếu Kha gật đầu, Mục Nhất Minh phân tích rất đúng chỗ, cân nhắc toàn bộ biên cạnh cạnh góc bên trong, hài lòng nở nụ cười, "Ta xem hết báo cáo mà Tiểu Nặc gửi đến cả đêm, lúc đầu còn hơi thất vọng với hai người, đến khi nhắc đến 'Lệ Vinh', tôi mới vui mừng, dĩ nhiên đến lúc biết chân tướng." Tiếu Kha ngồi thẳng người, thần sắc mặt trở nên nghiêm túc, lại : "Nhiệm vụ truyền xuống, các người tiếp tục theo dõi công ty của Lâm Tu Dương, dĩ nhiên chú trọng ở đâu, tôi cần nhắc lại."

      "Nhưng là sếp," Trình Nặc cắt ngang Tiếu Kha, nhận được đồng ý của mới : "Như vậy xem ra Lâm Tu Dương thành vấn đề."

      Trình Nặc cần Tiếu Kha cho mình trả lời khẳng định chắc chắn, điều tra đến hôm nay, rất khó cân bằng, nhất là trực giác đáng sợ kia của .

      Tiếu Kha phất tay Mục Nhất Minh, ý bảo vào xe trước chờ bọn họ, thấy sau khi Mục Nhất Minh , Tiếu Kha mới : " vấn đề của Lâm Tu Dương, thể đột nhiên thay đổi thái độ, dĩ nhiên nếu lúc này ta hợp tác mật thiết với 'Lệ Vinh', vậy giao phó trách nhiệm theo dõi ta như cũ."

      Con ngươi của Trình Nặc mù mịt, thấy Tiếu Kha đứng dậy muốn rời khỏi, khi qua bên cạnh mình, vội vàng đuổi theo nắm cánh tay của , vẻ mặt Trình Nặc kiên trì nhìn tiếu kha.

      Tiếu Kha cũng bị ánh mắt của làm cho hiểu, "Sao vậy?"

      Trình Nặc đột nhiên mở miệng được, muốn thẳng thắn với Nghiêm Thiếu Thần, kết hôn đến nay mâu thuẫn của và Nghiêm Thiếu Thần chủ yếu ở thân phận chân của . Đây là kết quả, chờ điều tra ra kết quả, cũng thể tháo ra. Xế chiều hôm nay khi Nghiêm Thiếu Thần hỏi quan hệ của và Mục Nhất Minh, die~~ndan~~lequ~~ydon vẫn cúi đầu, nội tâm của giãy giụa, biết láo khiến quan hệ của họ trở nên bế tắc hơn, nhưng trước mắt công việc của cho phép bản thân xử lý theo cảm tính.

      chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn , lâu mới : "Xin lỗi, tôi lừa , tôi và Mục Nhất Minh từng là người ."

      Trong mắt Nghiêm Thiếu Thần chợt lóe lên thất vọng, sau đó híp mắt, nâng môi, lạnh giọng hỏi: "Đúng ?"

      Lúc ấy Trình Nặc nhìn hiểu suy nghĩ của Nghiêm Thiếu Thần, tiếp tục chất vấn hỏi mình, càng bực tức rời khỏi, vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh , nhìn ăn cơm tối xong, khác ngày thường, hỏi có muốn ở lại hay .

      "Lâm Tu Dương là người thế nào tôi nghĩ bây giờ rất ràng, tôi đảm bảo Lâm Tu Dương thân cận với Lương Dĩ Hà. Tiếu Xử, tôi nghĩ... Tôi muốn , Nghiêm Thiếu Thần là người biết đúng mực, ấy hiểu chuyện, cho nên tôi..." Trình Nặc cắn môi, bây giờ được nữa, nếu bọn họ tiếp tục bế tắc như vậy nữa, vết nứt trực tiếp của và Nghiêm Thiếu Thần cách nào chữa trị, mặc dù có ngày có thể cho biết chân tướng, khi đó tâm của Nghiêm Thiếu Thần tồn tại khúc mắc vì điều tra an hem của mình.

      Trình Nặc ngước mắt nhìn Tiếu Kha, nhìn quanh mong mỏi, mặc dù ngoài miệng cần nhiều lời nữa, nhưng Tiếu Kha dường như hiểu tâm tư của , Tiếu Kha khoát tay, "Đây là chuyện nhà của , tôi xen vào."

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33: Thẳng thắn

      Trở về bệnh viện lần nữa, đường tính là gần, ba người tiếp tục trò chuyện vụ điều tra lần nữa ở xe. Lúc đèn đỏ, Mục Nhất Minh dừng xe, nhìn vẻ mặt của Tiếu Kha lộ vẻ buồn ngủ, liền : "Đầu, tôi có vấn đề."

      Hôm nay tâm tình của Tiếu Kha dường như tệ, ta cười hàm chứa gật đầu ý bảo tiếp.

      "Nếu biết người cần điều tra phải là Lâm Tu Dương từ lâu, vì sao khổ sở phí tâm gạt chúng tôi đây? Huống chi, nếu như trước kia cho chúng tôi biết ai mới là mục tiêu, tôi nghĩ tôi và Trình Nặc tăng tính mục đích điều tra hơn."

      Tiếu Kha lắc đầu, nhìn Trình Nặc xuyên qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt của lạnh nhạt, ôn thanh : "Tiểu Nặc, nếu là tôi, nếu trả lời Nhất Minh?"

      Đèn tín hiệu chuyển đổi, xe Audi màu đen chậm rãi chạy về phía trước, đúng lúc chạy qua tầng kiến trúc cao nhất của thành phố B — Cao ốc thương mại quốc tế Vị Lân, nó là kiến trúc tiêu biểu của thành phố B, người địa phương lấy kiến trúc làm cao ngạo. Tầm mắt của Trình Nặc vẫn dừng lại ở đỉnh cao nhất của tòa kiến trúc, đến khi xe chạy về phía trước, hoàn toàn bao phủ trong dư quang.

      thu hồi tầm mắt, cười ấm áp : "Ta nhớ Vị Lân từ khởi công đến hoàn thành vẫn bị bên ngoài chú ý, mỗi lần thay đổi đều phải đưa ra câu trả lời với bên ngoài, cảm giác chú ý phòng bị này chỉ là vinh quang, càng là trói buộc hơn. Giả thiết hai chúng ta là tòa kiến trúc, nếu làm xong khi đó bề ngoài xem ra cùng với tòa nhà bình thường còn kinh ngạc, hành động của chúng ta càng giữ bí mật, càng tự do." nhìn ánh mắt của Tiếu Kha, thấy vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, tiếp tục : "Nếu lúc đầu Đầu cho chúng ta biết người cần điều tra là Lương Dĩ Hà, tôi nghĩ đầu tiên chuyên môn của chúng ta là vết thương trí mệnh, bằng những cảnh sát làm nhiệm vụ truy bắt ma túy hàng năm; tiếp theo, lấy chuyện lăn lộn mò mẫm trong hắc bạch lưỡng đạo nhiều năm như vậy, có lẽ chúng ta thể điều tra ra đầu mối, bị phát , muốn ngóc đầu trở lai, Lương Dĩ Hà có đối sách. Lựa chọn Lâm Tu Dương, chúng ta khơi lên điều tra càng thuận buồm xuôi gio, hơn nữa chỉ có thể thăm dò công ty của Lâm Tu Dương, chúng ta mới có khả năng dẫn cá mắc câu."

      Trình Nặc vừa dứt lời, tiếng vỗ tay của Tiếu Kha vang lên, "Nhiều ngày gặp, tâm tư của nha đầu này càng kín đáo hơn lúc trước."

      Trình Nặc vừa nghe xong cũng thuận thế nổi lên lém lỉnh, " phải mấy ngày trước vung hai tay áo lên, thả lỏng mặc kệ tôi và Mục Nhất Minh," dương môi cười nhạt, "Cũng được, xem như Đầu khen tôi."

      Tiếu Kha xuyên qua kính chiếu hậu, ý nghĩa tượng trưng chỉ chỉ, "Nhất Minh, nha đầu này miệng càng ngày càng sắc bén rồi."

      Mục Nhất Minh nhàn nhạt nhìn , ôn nhu cười, từ chối cho ý kiến.

      ※※※

      Sáng sớm hôm sau khi Trình Nặc tỉnh dậy Nghiêm Thiếu Thần đến, mở mắt ra, nhìn mặt hề thay đổi lẳng lặng nhìn mình, nội tâm lại sôi trào. Tối qua hỏi chuyện Tiếu Kha, giống như văn kiện bí mật giấu kín dưới mặt đất rất lâu, hôm nay cuối cùng có thể tạm biệt mặt trời, lại biết nên bắt đầu từ đâu. Trình Nặc biết nên làm sao mở miệng, giống như đoán ra ánh mắt lạnh nhạt của Nghiêm Thiếu Thần lúc này.

      " đến sớm." Trình Nặc cười dịu dàng, chống người dậy tìm lời mở đầu.

      Nghiêm Thiếu Thần dáng vẻ phục tùng, gật đầu, "Hôm nay đón em xuất viện, rửa mặt xong sau đó chúng ta xuất phát."

      Trình Nặc nhíu mi, lại quên chuyện xuất viện, "À, nhưng nhìn , phòng lớn vẫn chưa dọn dẹp, còn có thủ tục xuất viện gì đó." chỉ vật hỗn tạp giường và tủ đầu giường.

      "Em rửa mặt, để làm những thứ này, trước khi vào làm xong thủ tục xuất viện rồi." Nghiêm Thiếu Thần xong đứng lên bắt đầu dọn dẹp đồ của .

      Trình Nặc cảm khái tính tình của hai, nghĩ còn tức giận mình trả lời hôm qua, định nhiều nữa, mình cầm đồ dùng rửa mặt ra ngoài.

      Chờ bọn họ về nhà hơn mười giờ sáng, sáng sớm bụng Trình Nặc trống , bận rộn việc lớn cả buổi như vậy thực đói bụng, đổi dép để túi ghế sa lon rồi chui vào phòng bếp.

      Trong lòng mong đợi có thể nhìn thấy ít rau dưa và thịt tươi ướp lạnh trong tủ lạnh, đáng tiếc ngoài mấy hộp thực phẩm ăn liền có gì khác, Trình Nặc suy nghĩ lại, ở nhà nhiều ngày như vậy, Nghiêm Thiếu Thần nấu cơm, sao có thể có. Chỉ là cầm mấy hộp thực phẩm ăn liền lên nhìn, trong lòng có tư vị, mấy ngày nay vì chăm sóc sinh hoạt thường ngày của , ngay cả ăn cơm cũng trở nên qua loa rồi.

      Trình Nặc quay đầu xem người ngồi trong phòng khách, lên trước rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh , dường nét khuôn mặt của Nghiêm Thiếu Thần lộ ra dưới ánh mặt trời,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :