1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nằm vùng quân hôn - Giang hồ lang trung

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Chân thành

      Trình Nặc ngước mắt, lẳng lặng nhìn Nghiêm Thiếu Thần, đây là lần đầu tiên chịu chủ động những điều này, tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng của .

      " biết mẹ thế nào với em, từ tính cách của như vậy, thực tế nghi ngờ biết những thứ này có liên quan đến mẹ đẻ của hay . Từ lúc có trí nhớ, bà là người phụ nữ thích cười, thường nghiêm mặt u sầu. Khi đó thân thiết với bà nhiều, lúc ấy lại thân thiết với mẹ, ít nhất bà gì, trả lời chắc chắn cái đó. Qua lâu, nghe mẹ ruột của lại mang thai, người nhà đều ăn mừng, duy chỉ có hề có phản ứng. Nữa sau lại nghe đứa bé kia có..." Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, mím môi, tạm thời .

      "Thiếu Thần?" Trình Nặc nghi ngờ hỏi, chú ý vẻ mặt của Nghiêm Thiếu Thần, chỉ sợ vì thế mà vào cục diện bế tắc, cười nhạt, an ủi , " ra , muốn cũng sao, đó là quá khứ."

      Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, "Lần đầu tiên bị bà đánh, là chuyện sau khi còn đứa bé kia, ngày đó chúng ta cùng nhau tản bộ bên ngoài, đùa nghịch súng đồ chơi mới mua được, lúc ấy bà vừa với câu gì, để ý nghe, có thể bà thấy để ý tới bà, hai chúng ta nhìn nhau mấy giây sau đó bà đột nhiên xáng cho bạt tai. Đoạn trí nhớ này vĩnh viễn quên, lúc tránh thoát bà chạy sang đường đối diện, bà cũng chạy theo." mím môi chặc, môi trắng bệch có vẻ hợp với gương mặt cương nghị cua . Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, dừng lại lần nữa, nhưng trong giọng vẫn bình thản như cũ.

      Trình Nặc lo lắng nhìn , Nghiêm Thiếu Thần dường như nhận ra, gật đầu với , ý bảo mình sao.

      "Ngày đó bà xảy ra tai nạn xe cộ, mà đứng bên cạnh của bà, cho rằng bà thương là đứa con chưa chào đời, ngờ bà cứu ." Nghiêm Thiếu Thần nhíu chặc chân mày, cố hết sức bình tĩnh kể lại chuyện này, vẫn mâu thuẫn nhớ lại chuyện cũ, từng nhận định do tùy hứng nên hại chết bà.

      "Sauk hi bà qua đời tự giam mình trong phòng, gần nửa năm ra khỏi nhà nửa bước. gặp người, lời nào, cho dù là bọn Dương tử đến tìm , cũng gặp." nhàn nhạt thở dài, "Sau đó là mẹ, bà đau xót mắng trận, tốt, phải là đàn ông, gánh vác. xong lời cuối cùng bà ôm khóc rống, bà muốn sau này tự giận mình nữa, mẹ mạng của bà thể để cho lãng phí." Nghiêm Thiếu Thần khép mắt, rất lâu mới mở ra, mắt của ửng hồng, dưới trời chiều trong con ngươi hơi lóe sáng trong.

      Trình Nặc biết khóc lã chã lúc nào, mím môi mặc cho chất lỏng mặn chảy vào trong miệng, hơi chua xót. Mạc Tiên Lâm cứu mạng của , Diệp Lan cứu hồn của ." Chuyện cũ, có thể bỏ ra, ảnh hưởng của mẹ tự nhiên cần phải , nhưng mấu chốt là tự , là lựa chọn sống lại."

      Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt lắc đầu, rất lâu mới : "Sau khi mẹ và ba cưới cũng từng có đứa bé, vì chuyện mẹ ruột của ban đầu, bà có băn khoăn, đứa bé bị bà xảy mất, đến bây giờ cả người đầy bệnh."

      Lúc này Trình Nặc mới chợt hiểu lúc Diệp Lan tự nhũ ở bệnh viện có: "Thân thể của dì ra ràng nhất, lúc còn trẻ thương thân thể bệnh dứt, hôm nay già rồi, phải trả nợ nần bệnh tật thân thể."

      Khi đó, còn chú ý mặt Diệp Lan chợt lóe nụ cười khổ, nhìn như bày tỏ, thực tế phải là nhung nhớ và áy náy với đứa bé kia. Trình Nặc tin tưởng nếu phải vì Nghiêm Thiếu Thần, Diệp Lan nhất định sinh đứa bé kia, nghĩ đến đây khỏi cảm khái, Nghiêm Thiếu Thần có mẹ như vậy, cũng xem là chuyện đáng vui mừng nhất qua nhiều năm.

      Trình Nặc lơ đãng ngước mắt trùng hợp giao với tầm mắt của Nghiêm Thiếu Thần, trải qua lần thổ lộ tình cảm này, Trình Nặc càng cảm thấy từng sống dễ dàng, Trình Nặc mím môi, tươi cười dịu dàng, : "Sau khi trở về em nhất định hảo hảo kính mẹ ly rượu, là bà cứu trở lại."

      Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần ôn hòa, gật đầu "Tốt, chờ quân diễn kết thúc, chúng ta cùng nhau trở về gặp hai cụ."

      Trình Nặc cười nhạt, trán ỷ vai của , hơi thở của Nghiêm Thiếu Thần ấm áp bao quanh , mùi hương người của giống như độc dược, cám dỗ nghiện, khiến cách nào kềm chế.

      "Chờ chúng ta già rồi, giống như hôm nay vậy thường ra ngoài dạo, phơi nắng như thế nào?" Cằm của Trình Nặc đệm vai của , người tự nhiên rúc vào trong ngực của .

      Nghiêm Thiếu Thần dáng vẻ phục tùng nhìn người trong ngực, mím môi, gật đầu.

      Trình Nặc bị ánh mắt của Nghiêm Thiếu Thần hấp dẫn, sợ run, "Thượng tá Nghiêm, hôn quân nhân trước mặt mọi người, người đó bị phân xử ?"

      Nghiêm Thiếu Thần hơi sửng sờ, rất lâu mới bình tĩnh : "Xung quanh có ai."

      "Phốc," Trình Nặc nhịn được cười ra tiếng, chưa từng gặp Nghiêm Thiếu Thần nghiêm trang đàm luận lời như thế với mình, vì khi đó xác định Nghiêm Thiếu Thần đến tột cùng là tính tình quá buồn bực hay là cố làm bình tĩnh.

      Trình Nặc thăm dò cổ, khi hôn nhàng xuống gò má của , lập tức ngồi xuống lại, đỏ mặt nhìn vẻ mặt của nữa.

      Trình Nặc nghĩ, nếu bọn họ từng bị thương, biết cái gì là hạnh phúc luyến tiếc. Huống chi có thể làm bạn đến già phải là cha mẹ của mình, mà là người kia bên cạnh của mình, sợ bọn họ vì chuyện nhà vụn vặt có cải vả nhiều hơn nữa, quay đầu lại vẫn là chân chính quý trọng bạn già bên cạnh mình, bạn già bạn già, làm bạn đến già.

      "Chúng ta trở về thôi, buổi tối em và Trương Diêu nghỉ ngơi sớm, đặt cho các em chuyến bay ba giờ chiều mai." Giọng Nghiêm Thiếu Thần bình thản .

      "Được, ngày mai em trở về, ở nhà chờ , chú ý an toàn." Trình Nặc cười nhạt, đạt được mục đích khi đến đây, gặp được , biết an ổn sao, vừa lòng rồi.

      Sáng hôm sau Trình Nặc dẫn Trương Diêu từ nhà khách quân đội trở về kí túc xá đơn của Nghiêm Thiếu Thần và Dư Mặc, nhưng Trình Nặc chưa ngồi xuống nghỉ ngơi ổn định, trong phòng truyền đến mấy tiếng gõ cửa.

      Trình Nặc đẩy cửa vừa nhìn, lại là Dư Mặc.

      Số lần và Dư Mặc tiếp xúc cũng nhiều, huống chi Dư Mặc và Nghiêm Thiếu Thần đều là người ăn có ý tứ, bình thường trao đổi cũng rất ít, chứ đừng nhắc đến hôm nay lại chủ động.

      "Tham mưu trưởng Dư, có chuyện gì sao" Vì quan hệ của Trình Nặc và Dư Mặc là quen, lúc chuyện cũng rất lễ phép.

      "Ừ," Dư Mặc nhàn nhạt dạ, lại tiếp.

      Trình Nặc nhíu mi, hiểu : "Tham mưu trưởng Dư, làm sao?"

      "Có thể giúp tôi khuyên nhủ Diêu Diêu hay ?" Dư Mặc khó khăn .

      "Ừ?"

      " ấy biết hôm nay phải , đều cáu kỉnh, tôi khuyên cũng khuyên, chính là có cách." Dư Mặc nghĩ thầm lúc này nếu có cái lỗ dưới đất, nhất định chút do dự chui vào.

      Trình Nặc gật đầu vào kí túc xá đơn của Dư Mặc, thấy Trương Diêu cúi đầu, cặp chân thành dậm dưới đất.

      "Chị đến làm chi!" Trương Diêu cảm giác có người bên cạnh, giương mắt vừa nhìn, biết là Trình Nặc đến làm thuyết khách, liền cảnh giác ngồi ngay ngắn người lại.

      "Làm sao, hoan nghênh?" Trình Nặc nhíu mi, cười .

      "Hừ," Trương Diêu hừ lạnh, "Người nào khuyên cũng vô dụng, em muốn trở về hôm nay!"

      "Diêu Diêu, chuyện của em giải quyết sao?" Trình Nặc cười nhạt đổi đề tài.

      Trương Diêu vừa nghe hề chuyện trở về nữa nên lòng cảnh giác cũng dần dần tháo xuống, gật đầu, "Ừ." Có thể là nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, mặt Trương Diêu lại đỏ lên.

      Trình Nặc vẫn quan sát vẻ mặt biến hóa của ấy, câu môi cười yếu ớt, nhìn ấy : "Nếu chị là em, lúc này nhất định tránh ra."

      "Tại sao?" Lúc này Trương Diêu hề ngăn cách Trình Nặc nữa, ngược lại có hăng hái tham thảo với .

      "Chị nhớ em hẳn là hôm qua mới xác định ý nghĩ của ta ," Trình Nặc nhìn , thấy gật đầu, lại : "Chuyện tình cảm rất vi diệu, tối hôm qua mới xác định nên chuyện đối mặt với em tự nhiên cảm thấy lúng túng, nếu lúc này em trở về với chị, vậy ta thỉnh thoảng nhớ tới em, hơn nữa lo lắng cho an toàn của em, nhưng giả như em vẫn ngây ngô ở đây, ta vẫn cách nào nhìn thẳng mình, nhìn thẳng đoạn tình cảm của các người, Diêu Diêu em hãy cho các người gian lẫn nhau, để cho ta suy nghĩ kỹ, như thế nào?"

      Trình Nặc thấy trầm mặc, cười nhạt, " theo chị sao?"

      Trương Diêu hồi thần, gật đầu, mặc dù trong mắt đều là muốn.

      ※※※

      bắt đầu có hai ngày diễn tập quân tiến hành khẩn cấp, thực lực hai phe Hồng Lam là tương đương, bộ đội chủ lực đều ở đây diễn tập đưa đến tác dụng , đến nay hai phe chiến đấu vẫn phân cao thấp. Lần diễn tập quân này chủ yếu huấn luyện về vận dụng chiến tranh công nghệ cao, hệ thống tác chiến bao gồm hệ thống vũ khí thông thường, hệ thống bảo đảm tiếp viện, hệ thống cùng quản lý. Hóa thành trước mắt là trinh sát và quấy nhiễu Reda của doanh điện tử phía bộ chỉ huy bên Lam. Trong diễn tập lần này doanh điện tử - Vương Triết lần đầu vận dụng hệ thống đặc chế do đó đạt tới tiếp viện chiến tranh, tiếp viện tình báo và tiếp viện hậu cần.

      Vận dụng kỹ thuật tin tức điện tử là tốt xấu có quan hệ trực tiếp đến lần này quân diễn có thể thành công hay , nhưng cướp lấy bãi đất và khống chế tổn hại chiến đấu vẫn là chỉ tiêu cân nhắc thể thay đổi như cũ, mới vừa nhận được tin tức trước mắt bên Lam vẫn chưa tìm được mục tiêu bãi đất, mà lúc này đối với bên Hồng, ưu thế rệt nhất là bọn họ tìm được đại khái phương vị mục tiêu.

      cầm lên ống điện thoại: "Doanh trinh sát phóng sáng tầm mắt cho tôi, nhanh chóng tìm mục tiêu bãi đất của chúng ta."

      Từ khi nước Mĩ chiến tranh với Iraq đến nay, chiến tranh kỹ thuật cao ảnh hưởng đến chiến tranh đại ngày càng mấu chốt, Nghiêm Thiếu Thần trấn giữ bộ chỉ huy, Đoàn tham mưu Tô Húc bên cạnh chỉ vào bản đồ quân diễn : "Lúc này bên Lam chỉ phái đoàn, mặc dù chúng ta chiếm ưu thế nhân số, nhưng đội hình chi đoàn này thể coi thường."

      Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, mím môi tiếp. Trải qua hai ngày đối kháng tác chiến nữa, mơ hồ có loại cảm giác quen thuộc với hình thức tác chiến bên Lam.

      Mà trong giay phút suy tư đột nhiên nhận được tin tức tốt, bộ binh bên Hồng liên tục gặp đội đánh úp bên Lam đột kích, tổn hại chiến đấu khá nhiều.

      trầm mặt, nhíu chặc chân mày, chắp tay sau lưng nhớ lại lần nữa hình thức tác chiến của bên Lam hai ngày qua, trong đầu đột nhiên thoáng qua linh quang, "Đội Liệp Ưng?"

      Tô Húc bên cạnh nhíu mi, chặn lại : "Cậu hoài nghi đội Liệp Ưng tham dự diễn tập lần này?"

      Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, đội Liệp Ưng chính là bộ đội đặc chủng lúc đầu dốc sức, Nghiêm Thiếu Thần đợi ở đội Liệp Ưng nhiều năm như vậy, tương đối quen thuộc với hình thức tác chiến của bọn họ.

      Tô Húc vừa thấy Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, cũng khỏi băn khoăn, "Từ trước đến nay đội Liệp Ưng thực tập huấn là nhanh chính xác ngoan, hôm nay mặc dù binh lính của chúng ta chiếm ưu thế, nhưng lúc ưu thế vô hình cũng trở thành tai họa cho chúng ta." Binh lực bên Hồng bại lộ quá nhiều, đến lúc đó bên Lam đánh ta trở tay kịp, chỉ dùng làm thu ngư ông thủ lợi,

      "Chưa chắc," Nghiêm Thiếu Thần từ tốn , đến trước mặt Vương Triết, tiếp tục nhìn làm việc.

      "Tiểu Vương, cậu đổi hình thức dò xét," cúi người xuống, mấy câu gì bên tai Vương Triết, chỉ thấy mặt Vương Triết lộ ra vẻ mặt tán thành.

      Dứt lời Nghiêm Thiếu Thần tiếp tục chắp tay sau lưng quan sát toàn trận quân diễn, hôm nay đánh giá hai bên xem ra bên Lam mạnh hơn, bộ binh ngụy trang của bọn họ gay cho bên Lam tổn hại mười người, mà bọn họ vì nhất thời sơ sót để cho bên Hồng đột kích chiếm ưu thế, tổn thương bốn mươi mấy người.

      Chỉ chốc lát sau, Vương Triết đột nhiên hô: "Báo cáo thủ trưởng, tôi tìm được hệ thống điều khiển chủ lực của bên Lam!"

      Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt quét mắt Vương Triết, lại : "Kế tiếp cậu phải làm hết sức bí , nếu bị bọn họ phát , biết nên làm sao ."

      Vương Triết gật đầu, vùi đầu cẩn thận tiến vào khu vực hệ thống điều khiển chủ lực của bên Lam, chỉ chốc lát sau lại : "Báo cáo Đoàn trưởng, bên Hồng phản kích quấy nhiễu hệ thống nghiêm mật, vừa rồi được bị đối phương phát , nhưng chúng ta bỏ virus vào quấy nhiễu, nếu có gì bất ngờ xảy ra, hệ thống điều khiển chủ lực của bọn họ lâm vào trạng thái tê liệt trong hai giờ tới".

      Nghiêm Thiếu Thần hơi híp mắt, lạnh nhạt : "Rất tốt, khổ cực cho cậu."

      Tiệp chiến liên tiếp hồi báo, doanh trinh sát tìm được chính xác vị trí bãi đất, Nghiêm Thiếu Thần cầm ống điện thoại lên, : "Bộ binh ngụy trang xin chú ý, lập tức đánh hạ bãi đất số ba hướng chín giờ, nhớ phải cẩn thận, được thêm cho ta cố gì."

      Trong mười mấy giờ Nghiêm Thiếu Thần thủy chung nhíu chặc chân mày, đến khi truyền đến tin bộ binh ngụy trang thuận lợi đánh hạ bãi đất, hơn nữa có tổn thất binh lính, mà bên Hồng vì hệ thống virus của Vương Triết, hôm nay vẫn lâm vào tê liệt. Lúc này bộ binh ngụy trang của bên Hồng cũng vọt lên vươn tay vay đánh Vương Triết ngược lại để phán đoán bộ chỉ huy bên Lam, Nghiêm Thiếu Thần quen thuộc hình thức tác chiến cuar đội Liệp Ưng, cho nên chui tử, nhanh chóng tìm được bộ chỉ huy bên Lam, có thể bắt được.

      "Tổ đạo diễn vừa đến thông báo, trước hết cướp lấy bãi đất mục tiêu, cắt đứt bộ chỉ huy của đối phương, phán định bên hồng thắng." Dư Mặc sải bước tiêu sái vào bộ chỉ huy, mặt tươi cười rạng rỡ.

      Vẻ mặt của Nghiêm Thiếu Thần ung dung hòa hoãn, nhàn nhạt quét mắt bản đồ: "Tôi nghĩ có người tìm tôi giằng co sau đó."

      "Người nào?" Dư Mặc nhíu mi hiểu hỏi.

      "Trần Đình, đội Liệp Ưng tham dự diễn tập lần này, vừa rồi tôi để cho Vương Triết thay đổi phương thức trinh sát, mới tìm được bộ chỉ huy bên Lam." Nghiêm Thiếu Thần yên lặng vừa , nghĩ thầm Trần Đình đến tột cùng xuất lúc nào.

      "Tiểu tử cậu ra cho tôi!"

      Quả nhiên, điện thoại của Nghiêm Thiếu Thần liền đến sau đó, khẽ ừ, cúp điện thoại ra ngoài. Hơn nửa năm thấy, em chiến hữu nhiều năm chạm mặt, trong lúc nhất thời vẻ mặt đều phức tạp.

      "Tiểu tử cậu có bản lĩnh, ngay cả kẻ hỡ của lão tử cũng dám chui!" Trần Đình vỗ bả vai Nghiêm Thiếu Thần, mặt cố ý lộ ra mấy phần vui.

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, nhàn nhạt : "Trước mấy hình thức tác chiến bên Lam khiên tôi thể hoài nghi đến các người."

      "Cậu tạm thời được tiện nghi còn khoe mã, cho tôi nghe , vừa rồi cài virus vào là người nào ở doanh điện tử?" Trần Đình khoát tay, nhức đầu nhất chính là Nghiêm Thiếu Thần cần biết lúc nào dáng vẻ thản nhiên tự nhiên, giống như chuyện này nên làm như vậy.

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu chân mày, chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn : "Vương Triết, năm ngoái vào doanh điện tử."

      Trần Đình như có điều suy nghĩ híp mắt, trầm mặc, ngược lại nở nụ cười, ánh mắt nhìn về Nghiêm Thiếu Thần, "Người đến đội chúng tôi chưa bao lâu, tiểu tử này tôi rất coi trọng."

      Nghiêm Thiếu Thần im lặng lên tiếng, cũng nhanh chóng tỏ thái độ.

      "Làm sao, tha được? Đứa này là mầm non trong phương diện này, đến chỗ chúng tôi học bổ túc thêm, tương lai có thể dùng vô số giá trị." Trần Đình duy trì nụ cười như cũ, thời gian công của Nghiêm Thiếu Thần cũng ngắn, tiểu tử đau tiếc nhân tài như mạng, muốn đào người từ trong tay trừ phi đến tương lai bộ đội phát triển.

      Nghiêm Thiếu Thần mím môi, trầm giọng : "Tôi có thể hỏi cậu ta, về phần cậu ta có hay , tôi làm chủ được."

      "Ôi, xem ra là chịu tha?" Trần Đình nhịn cười được cười, vỗ vai tiếp tục : "Chúng ta đều là Chủ nghĩa xã hội, ở đâu cần ở đâu chuyển!"

      Nghiêm Thiếu Thần thu lại vẻ mặt, : "Còn có chuyện khác sao, quân diễn cũng nhanh chóng kết thúc, tôi có thể trở về thành phố B trước."

      Trần Đình nhíu mi, cười : "Vội vả gặp vợ ?" Ngày đó Nghiêm Thiếu Thần kết hôn Trần Đình vừa lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ, cho nên bỏ lỡ cơ hội tham gia hôn lễ, "Mấy ngày nữa tôi cũng phải thành phố B, đến lúc đó chúng ta gặp lại."
      Last edited: 28/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Theo dõi

      Trình Nặc mặc áo khoác màu đen, đeo mắt kính rộng lớn treo ở sống mũi, xỏa tóc dài, vừa vặn ngăn che nửa khuôn mặt của , giày cao gót ba tấc giẫm mặt đá cẩm thạch ở văn phòng phát ra tiếng vang. Trình Nặc và Lâm Tu Dương vẫn giữ khoảng cách vừa đủ, có tự tin để phát được tồn tại của mình.

      Tối qua Lâm Tu Dương liên tục nhận mấy cuộc điện thoại trong phòng làm việc, sắc mặt càng ngày càng đen, vì vậy Trình Nặc để tâm, đến sáng hôm nay, cuộc điện thoại vừa gọi đến, thái độ của Lâm Tu Dương càng đưa đến chú ý của Trình Nặc. Lúc ấy đầu tiên là nhìn xung quanh, mới tay đặt điện thoại bên tai, vội vã vào buồng trong của phòng làm việc.

      Gần đây Lâm Tu Dương ở trong công ty, Trình Nặc có thể điều tra cực kì ràng, dù sao mới đến công ty bao lâu, thứ nhất là núp tốt, sau này đứng khó khăn.

      Qua giờ, Lâm Tu Dương mới mở cửa, qua bên cạnh vị trí của Trình Nặc, được mấy bước lùi trở lại. Lâm Tu Dương gõ bàn làm việc của Trình Nặc, giọng lười biếng noi: "Lát nữa báo lại cho tôi sắp xếp của xế chiều hôm nay."

      Trình Nặc nhìn , mặt nhìn ra gì khác thường, thầm cảm khái, nghe Mục Nhất Minh Lâm Tu Dương nhạy bén, lòng dạ cũng thâm sâu, ban đầu tiếp xúc Lâm Tu Dương cũng nhiều, nhưng gần đây tương đối tán thành với đánh giá của Mục Nhất Minh.

      "Ba giờ đến bốn giờ chiều, mời dự họp hội nghị ngành quản lý, năm giờ rưỡi có hẹn với Vương Hàng Trường." Trình Nặc mở máy vi tính xách tay ra, đứng lên .

      Lâm Tu Dương trầm mặc mấy giây, "Bây giờ điện thoại cho thư kí trợ lý của Vương Hàng Trường, buổi chiều tôi tạm thời có chuyện, ước chừng ngày mai dùng cơm tối với ta, đến lúc đó tôi tạ lỗi với ta."

      Trình Nặc giật mình, tự nhiên đẩy cuộc hẹn với Vương Hàng Trường xuống, cười nhạt, che đậy nghi ngờ trong lòng, "Tốt lắm, tôi lập tức làm, ngài có thay đổi khác, xin kịp thời cho tôi biết."

      "Ừ, nhanh."

      Lâm Tu Dương vội vã trở lời rồi ra ngoài, Trình Nặc hơi nheo mắt, thấy lại nhận cuộc điện thoại, đứng lên đến gần Lâm Tu Dương, ôn hòa cười, chỉ ly nước trong tay .

      "Được, sau này tôi liên lạc lại cho ." Lâm Tu Dương thấy Trình Nặc đến, cuống quít cúp điện thoại, "Có chuyện?"

      Trình Nặc dương môi cười yếu ớt, "Muốn uống trà sao? Từ sáng đến bây giờ, ngài có uống cái gì."

      nhíu chân mày quét mắt ly nước trong tay, "A, vậy pha cho tôi ly Thiết quan ."

      Trình Nặc gật đầu xoay người ngồi bên cạnh khay trà bắt đầu pha trà, đột nhiên Lâm Tu Dương gọi tên của .

      "Ừ?" Trình Nặc quay đầu nghi ngờ nhìn .

      "Buổi tối ... Thôi, ba có thể sớm trở lại, buổi tối tự tôi được rồi." Lâm Tu Dương khoát tay, bỏ ý tưởng vốn có.

      "Ừ, cám ơn." Trình Nặc xé túi lá trà ra, rót toàn bộ Thiết quan vào ly trà, mà những động tác đơn giản này chỉ là ở che giấu cảm giác áy náy trong lòng của . Nhiều ngày tiếp xúc như vậy, trực giác của tự với mình, Lâm Tu Dương chỉ là thương nhân bình thường, cộng thêm nguyên nhân và Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc ít nhiều gì nhận thức chủ quan với Lâm Tu Dương.

      "Ai, sau khi ba của tôi trở lại phải khuyên ấy ở nhà lâu, hôm kia gặp dì Diệp, bà vẫn thầm ba luôn chạy ra bên ngoài." Trong bụng Lâm Tu Dương buồn bực, vì sao gần đây Trình Nặc luôn tránh mình.ddlqdon

      Trình Nặc xoay người, bình thản : "Tình cảnh của ấy cũng phải là ràng, tôi làm vợ của ấy, luôn tốt vì chuyện này mà ràng buộc ấy." biết lời của Lâm Tu Dương còn tiết kiệm nửa câu, Diệp lão phu nhân sợ và Nghiêm Thiếu Thần chung đụng ít mà xa cách nhiều quá lâu ngày, ảnh hưởng tình cảm của bọn họ.

      "Trình Nặc, có lúc tôi cũng đặc biệt tò mò với , làm sao suy nghĩ của luôn giống người khác?" Lâm Tu Dương nhíu mi, dáng vẻ ngoài cười nhưng trong cười.

      " làm sao?" Sau khi đổ nước ly trà nóng đầu tiên, hỏi.

      "Người nhà ai sau khi kết hôn mà như keo như sơn, sao tôi thấy trạng thái của ba giống người khác đây?" Lâm Tu Dương híp mắt, còn .

      "Cảm giác trước giờ chúng tôi giống như vào cuộc sống người già?" Trình Nặc nhịn được buồn cười, cầm Thiết quan trong tay bưng đến trước mặt Lâm Tu Dương, "Trước khi kết hôn, tôi đoán được ba của là trạng thái như bây giờ, cho nên tôi vì thế mà oán trách, dù sao chúng tôi nhìn trúng phải là trước mắt, tương lai ấy luôn có thời gian rảnh rỗi. Giống như bây giờ, tôi cảm thấy ấy bắt tay vào nghiệp có thể mang cho ấy vinh quang và phong phú, tôi sao tự nguyện mà làm đây?"

      Lâm Tu Dương nhàn nhạt liếc , hồi lâu mới : " , tham gia hội nghị buổi chiều xong, có chuyện hãy về trước, cần kêu tôi."

      Trình Nặc tiếp, vừa ra khỏi phòng làm việc liền gọi điện thoại ra ngoài.

      "Là công ty xe taxi sao? Năm giờ rưỡi chiều tôi cần chiếc xe taxi.” Trình Nặc bấm số điện thoại của Mục Nhất Minh, khi đối phương nhận điện nghe vậy.

      Mục Nhất Mình nhíu mi sửng sốt, nhàn nhạt trả lời: “ Biết.”

      Trình Nặc khép điện thoại lại, lúc này tâm tình của hơi mâu thuẫn, Lâm Tu Dương còn mâu thuẫn với mình như lúc đầu, vừa rồi chịu trước để cho tan việc là vì Nghiêm Thiếu Thần liên tiếp hai tháng trở về. Lâm Tu Dương động lòng trắc , mà lúc này hành động giống như lợi dụng điểm này của . khi Trình Nặc lâm vào suy nghĩ như vậy, tâm tình trở nên phức tạp. Với Lâm Tu Dương mặt là đối tượng điều tra, mặt là em của Nghiêm Thiếu Thần, mà biết hành dộng của mình chỉ làm mình chọn trong hai ở tương lai mà thôi, chuyện này cách nào cân bằng.

      Năm giờ rưỡi chiều, thấy Lâm Tu Dương thu dọn đồ đạc của mình sau đó vội vã rời khỏi, Trình Nặc theo sát phía sau, chỉ cách khoảng cách hai cái cửa, sau khi thấy tiến vào thang máy, lúc này Trình Nặc mới nhấn bên thang máy, lại bấm số điện thoại của Mục Nhất Minh, “ Xin chào, tài xế tới chưa? Tôi xuống lầu.”

      Phương pháp am chỉ như vậy bọn họ dùng qua mấy lần điều tra trước, nhắc nhở Mục Nhất Minh mục tiêu xuất , muốn chú ý. Trình Nặc vào thang máy, ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      “ Chị ba, oa mới nghe chị muốn dùng xe, chị đâu, em lái xe đưa chị .”

      Nam Kiều đâm đầu đến mình, Trình Nặc hơi dừng lại, ngược lại cười , “ Chị phải về nhà, nhưng mà năm nay chị có mua bảo hiểm ngoài ý muốn cho thân thể, xe của em chị tạm thời hưởng thụ nổi.”

      Nam Kiều thấy tin kĩ thuật lái xe của mình nhất thời cảm thấy thất bại, bỉu môi mặt vui, “ Chị ba tin em, kĩ thuật lái xe này là em học ở năm, chị tin em, sao có thể tin kĩ thuật của ấy.”

      Trình Nặc mỉm cười, “ ấy, chị tự nhiên có thể tin, nhưng mà, chị nghe Dương tử dẫn em xã giao, nếu có tài xế ở đây, ta uống rượu.”

      “ Hừ, chị , em còn có việc!” Nam Kiều nhịn được hừ lạnh, xoay người tức giận ra ngoài.

      Theo Nam Kiều rời , Trình Nặc nhanh chóng thu nụ cười vào, nhìn thời gian đồng hồ, nhanh chóng nhấn thang máy “ CLOSE”.

      ra công ty Trình Nặc bước nhanh đến đầu đường, nhìn xe taxi ở khúc quanh ven đường, vẫy tay đợi xe dừng lại, lúc Trình Nặc lên xe liếc nhìn Mục Nhất Minh ngồi ở ghế tài xế, “ Vừa rồi xảy ra tình huống, nhìn hướng Lâm Tu Dương lái xe.”

      Mục Nhất Minh im lặng gật đầu, chân đạp cần ga theo.

      Trình Nặc ngồi ở hàng ghế sau từ trước đến này lo lắng kĩ thuật lái xe của , xuyên qua kính chiếu hậu nhìn khoảng thời gian thấy người, “ Gần đây Đầu bận vụ án gì?”

      Sau khi Trình Nặc vẫn tò mò vì sao từ lúc vào tập đoàn “ ST” Tiếu Kha gọi cuộc điện thoại đến, giống như quên chuyện điều tra Lâm Tu Dương.

      “ Còn là mấy vụ án phe phái mà em biết.” Mục Nhất Minh nhìn , dường như đoán được nghi ngờ trong lòng , “ ta lúc em kết hôn vì ở thời kì đặc thù, thể giáp mặt chúc mừng em, nên phê cho em thời gian nghỉ kết hôn để bồi thường lại.”

      mặt Trình Nặc bị kiềm hãm, lời Mục Nhất Minh lạnh lùng phải là nghe hiểu, nhưng cảm thấy chuyện này đơn giản như vậy, có liên quan đến điều tra lần này, gần đây Tiếu Kha chưa bao giờ bày tỏ điều gì, đây mới là trọng điểm nghi ngờ của .

      “ U, thời gian nghỉ kết hôn cần bao nhiêu tiền lì xì? Vậy tôi xem là bồi thường hay là buôn bán lời?” Trình Nặc cười chuyển đề tài, để che giấu nghi ngờ của .

      Mục Nhất Minh lạnh lùng nhìn , “ đuổi theo ta, em biết địa điểm cụ thể mà ta gặp mặt sao?”

      Trình Nặc vừa nghe lời này lập tức thu nụ cười, nhìn xe Audi cực kỳ quen thuộc trước mặt kia, lắc đầu, : “ ta làm việc rất cẩn thận, làm sao để tôi phát giác, lần này biết được thời gian ta hẹn gặp là tôi đoán được.”

      Mục Nhất Minh nhíu mi, “ Bây giờ em điều tra còn phải bí , chờ thời cơ chín mùi nhường em điều tra lên từ từ.”

      ám chỉ ngụ ý nội dung Trình Nặc hiểu , gật đầu, “ Nhưng mà trước mắt để xem, Lâm Tu Dương cũng có chỗ khả nghi ràng.”

      “ Ừ, chúng ta thể bỏ qua bất kì chi tiết, hôm nay cách làm của em rất bình thường, báo cáo với sếp Tiếu.” Mục Nhất Minh xoay chuyển phương hướng, cùng xe của Lâm Tu Dương lái đến con đường khác.

      Trình Nặc gật đầu, quên mất hoàn cảnh xung quanh, trong đầu đột nhiên nhớ ra gì đó, cuống quít : “ ta có thể hẹn ở Offices phía trước, tôi thấy ta đến lần, nhưng mà lần trước ta tới đây còn dẫn tôi theo cùng.”

      Mục Nhất Minh khóa tầm mắt ở Offices trước mặt, nhanh chóng phân tíhc tình thế trước mắt, tỉnh táo : “ thả em xuống đầu đường trước mặt, em đến quán cà phê Starbucks trước Offices ngồi ngây ngô chờ thông báo.”

      Trình Nặc đeo mắt kính lên, theo chỉ thị của Mục Nhất Minh trước tiên cùng nhau nấp, sau năm phút điện thoại di động của có tiếng tin nhắn, “ Ra sau Offices tiến vào từ cửa tây, thẳng lên lầu 13, lúc ra ngoài phải chú ý bí mật, thấy được tình huống chỗ ta.”

      Tầng 13 của Offices là chỗ giải trí, vì nguyên nhân theo dõi điều tra vụ án, hai năm qua vẫn ra vào các khu giải trí lớn của thành phố B, nên cũng thành khách hàng của VIP ở đây, tự nhiên biết Tiếu Kha làm sao lấy được thân phận hội viên của , thậm chí Trình Nặc cũng biết những tài liệu cụ thể về hội viên này.

      “ MIV327” Trình Nặc báo số hội viên ở dây của mình, nhân viên phục vụ thấy Trình Nặc trước mắt là hội viên cao cấp ở đây, cúi người nhiệt tình chào : “ Xin hỏi Lâm phu nhân có cần phục vụ gì sao?”

      Trình Nặc nhíu chặt lông mày, cong môi cười, : “ phải vừa có người họ Lâm vào?”

      Nhân viên phục vụ nhíu mi, thấy công khai hỏi thăm tin tức của những khách hàng khác, thể cảnh giác.

      “ Tôi là em họ của ấy, làm nhiệm vụ , tôi thể từ chối.” Trình Nặc cười cười, thong thả trả lời.

      Nhân viên phục vụ do dự phút chốc, “ Ngài ấy đến phòng bao K79 trước mặt, cụ thể người nào ngồi bên trong tôi lắm.”

      Trình Nặc cong môi, hài lòng gật đầu, lấy tiền mặt trong túi xách ra, nhét vào áo trong túi của ta, đây là phần thưởng để tưởng thưởng việc ta phối hợp cũng như nhắc nhở ta.

      Nhân viên phục vụ rất thức thời, cúi người 30 độ chào lễ với Trình Nặc, “ Lâm phu nhân, xin thong thả.”

      Trình Nặc đến phòng bao K79, đến khi phát bóng dáng Lâm Tu Dương, vội vàng trốn sang bên lối , chợt trước mắt tối sầm, có người đè trước người Trình Nặc, cảnh giác, bên tai lại truyền đến giong quen thuọc, “ Là , phối hợp với .”

      Là Mục Nhất Minh, Trình Nặc hơi yên tâm, ngẩng đầu lên, gương mặt gần như dính môi Mục Nhất Minh, thậm chí có thể cảm giác hơi thở ấm áp của .

      “ Người trong phòng bao, em thăm dò ra sao?” Sau khi Lâm Tu Dương , Mục Nhất Minh đứng thẳng người, nhàn nhạt hỏi.

      “ Nhân viên phục vụ biết, em thấy còn phải bắt tay vào nhân viên phục vụ phòng bao này.” Trình Nặc lắc đầu, vì Mục Nhất Minh kéo xa khoảng cách với lần nữa, mới xem là bình phục nhịp tim đập nhanh, chiêu này với Mục Nhất Minh chỉ dùng lần, biết có liên quan đến kết hôn hay , bây giờ dùng lại loại phương pháp này, đỏ mặt tới mang tai, thậm chí nghĩ vạn nhất cảnh này bị Nghiêm Thiếu Thần phát nên làm gì bây giờ.

      “ Em trở về thôi, chuyện kế tiếp giao cho .” Mục Nhất Dương nhìn , lạnh lùng .

      Trình Nặc ngẩn ra, “ cần tôi hiệp trợ?”

      “ Lâm Tu Dương biết em, nhiệm vụ của em chính là đưa địa điểm ta gặp mặt, như thế này nghĩ hết biện pháp đến gần phòng bao, nhiệm vụ của em hoàn thành.”

      Trình Nặc gật đầu, nếu như bị Lâm Tu Dương phát cũng ở đây, chỉ bị bị bại lộ thân phận chân của , hơn nữa phá hủy toàn bộ cố gắng của bọn họ trước đây.

      cẩn thận, tôi chờ tin của .” Trình Nặc xong xoay người ra ngoài.

      ra Offices cả người Trình Nặc đột nhiên buông lỏng, ngửa đầu nhìn trời xanh, thế giới này bất luận là ai đều làm công việc về mình, mà lựa chọn chính là công việc vĩnh viễn trái ngược ánh mặt trời, Trình Nặc vì thân phận của bây giờ mà khốn nhiễu, thậm chí nghĩ công việc của và Nghiêm Thiếu Thần cơ bản giống nhau, chỉ là đặt ở bên ngoài, hoạt động bí mật.

      Cởi xuống thân phận nằm vùng của , mình chỉ là phu nhân già đình bình thường, Trình Nặc nhớ mấy ngày trước Nghiêm Thiếu Thần gọi điện thoại đến, sắp bay trở về thành phố T, cụ thể ngày nào cả cũng xác định.

      Trình Nặc nhìn đồng hồ, vào siêu thị tính toán mua vài món ăn, mấy ngày nay sau khi tan việc vẫn tái diễn những động tác này, vì mỗi ngày xác định Nghiêm Thiếu Thần có thể trở về hay .

      Đợi Trình Nặc về đến nhà sắc trời tối dần, phân loại rau dưa tịt trứng mua, do dự tối nay có muốn làm bữa cơm hai người hay , khóa cửa phòng khách đột nhiên bị chuyển động.

      Trình Nặc ngẩn ra, vội vàng chạy đến, khi mở cánh cửa từ bên trong ra, sắc mặt của lập tức nở nụ cười sáng lạn, “ trở lại, em phải nấu cơm.”
      Last edited by a moderator: 4/3/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Ăn thịt

      Trình Nặc vừa xoay người về phòng bếp tiếp tục nấu cơm, cánh tay của đột nhiên bị người chợt lôi trở về, cả người theo quán tính đụng trở về.

      ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quanh người bị Nghiêm Thiếu Thần ôm chặc, Trình Nặc giật mình, ánh mắt của nhìn chằm chằm con ngươi đen như mực kia, hai tay Trình Nặc vịn bả vai Nghiêm Thiếu Thần, lúc ánh mắt giao nhau mủi chân của cũng nhón lên, đến khi Trình Nặc biết dùng đại não khống chế tư tưởng, cuối cùng cảm tính chiếm cứ phần lý trí còn sót, cánh môi đụng vào, hấp dẫn nhau, vân vê trằn trọc. tấc tấc sâu hơn, đầu lưỡi đều là mùi của đối phương.

      Trình Nặc từ chủ động ban đầu dần dần biến thành bị động, Nghiêm Thiếu Thần tiến đến gần, từng bước thối lui, đến cuối cùng cánh môi gần như bị mút sưng đỏ lên.

      Nghiêm Thiếu Thần buông cánh môi của ra, hô hấp trở nên nặng nề, tay bắt đầu dạo chơi thân thể của . Trình Nặc bị vuốt ve cũng dần dần cảm giác, cơ thể tự chủ được gần sát hơn, thậm chí di chuyển lên xuống, khó chịu cầu xin vô ích.

      Nghiêm Thiếu Thần ôm lấy Trình Nặc, lửng thững đến phòng ngủ, xa cách liên tiếp hơn hai tháng, lúc tạm biệt câu kia bị dục vọng nổi lên thay thế, cả hai người ai cũng ràng, kế tiếp dùng dục vọng chân nhất để chứng minh.

      "Thiếu Thần, đừng..." Lời của Trình Nặc chỉ phân nửa, ngay cả cũng kinh ngạc giọng trở nên khàn khàn, đỏ mặt nhất thời biết nên tiếp tục hay là nên làm gì khác.

      Nghiêm Thiếu Thần nhếch môi, cũng trả lời điều gì, để Trình Nặc nằm ngang, ngón tay thon dài từ từ cởi bỏ nút áo trước ngực của , nút, hai nút, ba nút...

      Trong chớp mắt toàn bộ quần áo rơi ra, thân thể của đè ép xuống mình, kèm theo sức nặng áp chế của cơ thể , Trình Nặc lại có cảm giác an ủi. Cơ thể của bị Nghiêm Thiếu Thần vuốt ve từng tấc, trằn trọc đến trước ngực, lực độ tay của đột nhiên tăng lên, Trình Nặc bị đau, khẽ hừ lạnh, thân thể của tự nhiên co rúc, lại bị Nghiêm Thiếu Thần vô tình cản lại.

      "Phối hợp , bây giờ." Nghiêm Thiếu Thần hạ thấp cơ thể xuống, giọng trầm thấp như ma quỷ lọt vào lỗ tai của , từng hồi kích thích dục vọng của .

      Hơi thở của phả vào cổ của , chọc hơi ngứa ngáy, Trình Nặc vừa muốn di chuyển, người liền bị giam cầm gắt gao, lưỡi ẩm ướt dùng sức mút cổ của , đến khi phiếm đỏ mới bỏ qua. Tay Nghiêm Thiếu Thần từ trước ngực của bắt đầu từ từ dời xuống, khi đụng vào bộ vị bên dưới cơ thể của , Trình Nặc phản xạ có điều kiện co rúc cơ thể.

      "Hôm nay ..." Trình Nặc cắn môi, khó có thể tưởng tượng hôm nay Nghiêm Thiếu Thần khác thường, nhất là khác thường ở giường. Bình thường, luôn có thể băn khoăn đến suy nghĩ của , nhưng hôm nay khí thế của khiến Trình Nặc giật mình.

      Trình Nặc cảm giác được bàn tay khô ráo vuốt ve bắp đùi của mình, cơ thể của bị động tác như thế kéo nóng rang, dần dần mắt của trở nên mê ly, đầu lưỡi của khô khốc cũng dần dần diễn biến thành mưu cầu dục vọng. Lúc đầu óc trống rỗng, chợt giữa hai chân cảm thấy vật nóng cứng rắn để chỗ nào, cơ thể của trở nên kích động, cả người nóng bỏng lên.

      Trình Nặc tự chủ được nâng mông lên, đến gần vật thể nóng cứng rắn, biết khó có thể dung nạp, nội tâm ngứa ngái khiến mất tất cả lý trí.

      "Thiếu Thần, em muốn."

      mềm cổ họng, nâng cổ lên tiến đến gò má của bắt đầu hôn, nụ hôn của giống như mèo khát nước lâu, tham lam liếm mút, lưỡi ẩm ướt mềm dẻo từng tấc quét xung quanh gò má của , mắt của vẫn ở trạng thái nửa khép, dường như vẫn tìm được mục tiêu, tay của siết cánh tay của chặc, thân thể dán chặc vào.

      Nghiêm Thiếu Thần đáp lại nụ hôn của , dần dần tách đôi chân của ra, tăng lực độ nụ hôn, ngang hông dùng lực, tiến vào hành lang ẩm ướt.

      Mặc dù phải là lần đầu tiên, nhưng khi tiến vào Trình Nặc ràng bị đau, cắn môi thống khổ bám vào phía dưới của . Mà sau khi Nghiêm Thiếu Thần tiến vào cũng nhanh chóng rút ra đứng lên, ngược lại đẩy sát dục vọng vào trong, khiến dần dần thích ứng.

      Trình Nặc bị đau cắn môi, lông mày nhíu chặc, vách tường bên trong bị xâm chiếm, cảm giác kéo căng tê liệt chống đỡ, lại khiến biểu đạt thỏa mãn.

      " chút, em đau ."

      Trình Nặc vỗ người đàn ông đè ở người mình, chậm rãi rút ra di chuyển, người đàn ông nhíu chân mày, vẻ mặt như thường, lần nữa hôn lên môi của , lực độ hơi trở nên mạnh mẽ, vừa vặn giảm sức lực. Trình Nặc bị đụng hơi buồn bực, nhất sau khi là phản kháng cách người nào đó xử lý càng khiến buồn bực, thay đổi , còn tìm lý do quang minh chánh đại ăn đậu hủ.

      Nghiêm Thiếu Thần thẳng vào thẳng ra, mỗi lần xuống đâm vào chỗ sâu, nhìn ánh mắt người trước mặt càng trở nên mê ly, đột nhiên rút ra, vỗ vỗ thân thể của , "Ngồi lên."

      Trình Nặc giật mình, bình thường động tác của bọn họ xem như bình thường, thậm chí chỉ có duy nhất, cách nguyên thủy nhất là dùng dục vọng nguyên thủy nhất va chạm, nghĩ hôm nay, cảm thấy rất khác thường.

      "Làm sao?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, hỏi.

      "Cảm giác thay đổi," cười nhạt, đứng lên cất bước, ngồi chồm hổm ở bụng của , có thể cảm giác nơi nào đó của kêu gào dục vọng, thậm chí hơi bận tâm mình ngồi lên. Trình Nặc nhờ bôi trơn trước đó, dần dần ngồi lên, mặc dù có cảm giác thỏa mãn như khi bị sức nặng cơ thể của đè xuống, cũng là loại cảm giác vi diệu khác, thời khắc này dục vọng cả người nhen nhóm, cảm giác bành trướng như bị xé rách lần nữa.

      Trình Nặc thử mấy cái, nhanh chóng tìm được cảm giác trong đó, ngồi người của , khuôn mặt càng đỏ thắm theo động tác di chuyển lên xuống của mình, có mấy lần vì ổn định, suýt nữa mất thăng bằng. Nghiêm Thiếu Thần hơi đở mông của , để cho chống đở lần nữa.

      Động tác của càng lúc càng nhanh, giữa răng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, thân thể và thân thể ăn ý đạt đến đỉnh cao nhất vào lúc này, nghĩ đè ép cổ họng cảm nhận cao triều lần đầu tiên tối nay, Nghiêm Thiếu Thần chợt lật người đè bên dưới lần nữa.

      Trình Nặc hơi giận, nhưng vừa nghĩ đến chuyện như vậy, lại cảm thấy rất lúng túng, nhưng đợi phản ứng nhiều, người bị va chạm lần nữa. Lúc này Nghiêm Thiếu Thần như trước mỗi cái đều tiến công vào, ngược lại mấy cái nặng mấy cái , bị động tác của khơi lên kích động, cặp chân tự chủ được quấn ở hông của , cầu xin càng tiếp xúc vào dày đặc.

      Trình Nặc tính toán được đến tột cùng Nghiêm Thiếu Thần va chạm bao nhiêu lần, chỉ bám víu theo động tác từ từ của , càng về sau Nghiêm Thiếu Thần vẫn như lúc ban đầu, mỗi lần xuống đâm vào chỗ sâu, để cảm thấy chỗ sâu bị va chạm, kích thích , làm chưa có kích động giống trước kia. Ngay cả Trình Nặc cũng dám tưởng tượng tiếng rên rỉ phát ra từ trong miệng của , giọng của khàn khàn, chỉ dựa vào dục vọng chân nhất, rốt cục cảm thấy cả người mình cũng bay lên, thân thể co quắp, trước mắt tất cả cũng trở nên mông lung, giống như cõi đời này chỉ có , dục vọng lên đỉnh khiến toàn thân run rẩy, cả người mềm nhũng ở dưới , lặng lẽ thừa nhận sức nặng của .

      Hôm nay Nghiêm Thiếu Thần dường như rất hăng hái, thấy thân thể Trình Nặc khá hơn vừa rồi, liền vỗ mông của , để cả người nằm lỳ ở giường, đở mông của , từ phía sau tiến vào. Vì mới cảm thụ lần cao triều, bên trong trơn trợt, lúc tiến vào lại càng phí sức, ngang hông lần nữa di chuyển rút ra, mạnh mẽ va chạm vào trong.

      thực tế cơ thể của Trình Nặc vẫn còn trong trạng thái xụi lơ, cả người mềm nhũng ở giường, chỉ dựa vào chân và Nghiêm Thiếu Thần nâng đở mới có mất thăng bằng, lúc trước mệt mỏi đến gần như động được, nhưng phương thức từ phía sau tiến vào lại cảm nhận lần đầu tiên, càng khiến kích động hơn lúc trước, mỗi lần va chạm xuống đều đụng phải chỗ sâu, Trình Nặc tự chủ được kẹp chậc hai chân, đòi hỏi va chạm sâu hơn.

      Nghiêm Thiếu Thần biết lần nữa phấn khích, mà phối hợp cũng khiến dần dần đạt tới đỉnh, động tác của càng lúc càng nhanh, mỗi lần xuống đều va chạm mạnh vào bên trong, quay về phòng ngủ trong lúc thân thể va chạm, mùi dâm mỹ, sau mười mấy cái cảm thấy vách bên trong trơn trợt, mà sau đó cũng đạt đến đỉnh, kêu gào phóng thích dục vọng.

      ※※※

      số việc thể tiết chế, cho dù lúc này có xa cách trong thời gian dài. Về sau Trình Nặc toàn bộ lấy thể lực của mình mà chống đở, yên lặng phối hợp động tác của , đến cuối cùng hoàn toàn mềm nhũng ở giường. Nghiêm Thiếu Thần ôm vào trong ngực, nhàng hôn trán của , cơ thể của Trình Nặc lại phát ra thanh hề đúng lúc.

      Bụng của nổi lên xì xào lải nhải, sai bạn học Trình Tiểu Nặc cuối cùng thua trận qua mấy lần "Thân thể đọ sức" với Thượng tá Nghiêm, còn rất thành thực phát ra tín hiệu đói bụng.

      Trình Nặc hơi lúng túng, nhưng càng nén giận khó hiểu hơn, vốn là nấu cơm trong phòng bếp, vốn là vẫn còn suy nghĩ buổi tối phải nấu món gì, ngờ Nghiêm Thiếu Thần trở về hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của , ít nhất ăn cơm, bị Thượng tá Nghiêm ăn ngay cả xương cũng còn.

      Bây giờ lười nhấc cả cánh tay, mà trong nhà người duy nhất nấu cơm cũng chỉ có mình , lần này tức giận. Trình Nặc hung ác hăng trợn mắt nhìn , " nên làm sao bây giờ!"

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, nghĩ đến Trình Nặc nổi giận, nhưng nhớ lại, người ta nổi giận cũng bình thường, liền nhàn nhạt : "Nếu , làm."

      Trình Nặc liếc , lại : " làm gì?" hỏi muốn làm món gì, cũng mình muốn ăn món gì, trực tiếp cầu thấp nhất, rốt cuộc làm món gì!

      Khoan hãy vấn đề này làm khó Nghiêm Thiếu Thần, xác thực làm món nào,diendanlqdon yên lặng suy nghĩ, : "Em ăn mì ăn liền sao? Đập trứng gà vào."

      "Hai ta trao đổi suy nghĩ, vào lúc này ăn món này sao?" A, còn học được kết hợp món ăn! Trình Nặc tức giận cười cười, vừa rồi dường như là phục vụ người cần thỏa mãn, bây giờ tô mì ăn liền muốn đuổi ?

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, lại suy nghĩ, người sai, gật đầu, nhưng vẻ mặt khó xử, " phòng bếp xem thử, làm món nào khác tốt hơn."

      Trình Nặc khoát tay, muốn tư thế lăn qua lăn lại như thế nào lăn qua lăn lại như thế đó, cầu của chỉ có , ăn bữa cơm tối, điều này tính là làm khó người .

      Nghiêm Thiếu Thần thấy phản đối, xuống giường, mặc quần áo tử tế, còn quên đắp chăn mềm mỏng lên người , từ tốn câu: "Chờ chút, ngủ trước ."

      Trình Nặc bị cử chỉ cuối cùng của khỏi cảm động, yên lặng gật đầu, thấy tắt đèn đóng cửa, mí mắt của ngày càng sụp, trong chốc lát người ngủ say, trước khi ngủ say nghĩ vấn đề cuối cùng là, làm món gì?

      Nghiêm Thiếu Thần đấu tranh với phòng bếp gần hai tiếng, cuối cùng giơ cờ tuyên cáo đầu hàng, lần đầu tiên phát ra phòng bếp cũng là loại văn hóa, là tò mò chỗ thần bí. Trình Nặc chui vào phòng bếp mấy tiếng sau có thể làm ra bàn thức ăn ngon miệng, nhưng vào mấy tiếng sau là phòng bếp trở nên hỗn độn.

      Nghiêm Thiếu Thần lặng lẽ buông tiếng thở dài, lấy điện thoại di động ra bấm số gọi ra ngoài.

      Lâm Tu Dương thấy Nghiêm Thiếu Thần điện thoại cũng cảm thấy buồn bực, cầm điện thoại di động đóng cửa phòng bao, nhấn nút trả lời, "Ôi, ba, làm sao rãnh rỗi gọi điện thoại?"

      "Trình Nặc ngủ thiếp , trong nhà có cơm, cậu có điện thoại quán ăn bên ngoài ở đây sao?" Nghiêm Thiếu Thần đếm xỉa vấn đề của , ngược lại trực tiếp cắt ngang vào chủ đề chính.

      "Ôi, chị ba làm sao ngủ nữa, có thời gian nấu cơm?" Lâm Tu Dương cười xấu xa hỏi ngược lại, lúc này cũng sợ Nghiêm Thiếu Thần đột nhiên giết qua đánh cho mập mình, dù sao người kia trong nhà của còn chưa ăn cơm.

      Sắc mặt Nghiêm Thiếu Thần hơi trầm xuống, thản nhiên : "Cậu có điện thoại đúng ? Tôi hỏi Bình Tứ tốt hơn."

      "Ai ai, trai đừng có gấp gáp cúp điện thoại, em có ở đây, chờ." Lâm Tu Dương biết chừng mực, thấy Nghiêm Thiếu Thần từ thành phố T trở về, trong bụng tự nhiên vui mừng, đọc dẫy số, đợi lải nhải vài câu với Nghiêm Thiếu Thần, người thẳng tiếng cám ơn, cúp điện thoại.

      Lâm Tu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên có vợ rồi thay đổi lớn, ra ba quan tâm người nào? Lâm Tu Dương khép điện thoại lại, muốn tiến vào phòng bao lần nữa, mơ hồ cảm thấy có người đứng sau lưng, nghi ngờ xoay người, chỉ thấy người đàn ông chính trực khuôn mặt lạnh lùng đứng thẳng trước mặt .

      "Ai, là nhân viên phục vụ ở đây?" Lâm Tu Dương thấy người của ta mặc giống nhân viên phục vụ ở đây, nhưng vẫn cảm thấy ta khác biệt với nhân viên phục vụ ở đây, cụ thể cũng được sở.

      "Đúng." Mục Nhất Minh ổn định .

      ※※※

      Trình Nặc bị đánh thức lần nữa, hơn tám giờ tối, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, rời giường mặc áo ngủ vào, hai chân vừa tiếp xúc mặt đất, mềm nhũn xuống, hung tợn liếc mắt ra ngoài cửa, quả nhiên có số việc chỉ có bọn họ mới có thể thần thanh khí sảng (sảng khoái tinh thần).

      Trình Nặc mạnh mẽ chống thân thể cuối cùng đến trước bàn ăn, khi nhìn thấy thức ăn bàn, trước mắt khỏi sáng lên, chẳng lẽ xem thường tài nấu nướng của Nghiêm Thiếu Thần?

      " làm?" Trình Nặc kinh ngạc chỉ vào thức ăn bàn hỏi.

      Nghiêm Thiếu Thần lặng lẽ lên tiếng, Trình Nặc bưng chén cháo hớp thử, lại hỏi, " làm?" dien~đan~lqd

      "Ừ, là đồ ăn mua ngoài." Nghiêm Thiếu Thần trả lời.

      "Phốc..." Trình Nặc chưa ăn miếng cơm, bị sặc, quả nhiên xem trọng tài nấu nướng của Nghiêm Thiếu Thần. Lúc muốn chế nhạo mấy câu, điện thoại di động lại vang lên tiếng chuông, tiếng chuông giống bình thường, quay về phòng, cũng thu hồi nụ cười trong nháy mắt.
      Last edited: 28/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26 Cuống quít

      "Tốt lắm, chờ tôi ở đâu, bây giờ tôi qua." Trình Nặc khép điện thoại lại, vẻ mặt chợt trở nên tự nhiên, trong miệng vẫn lưu lại mùi cháo, làm sao lại nếm ra hương vị. Trình Nặc lẳng lặng liếc nhìn Nghiêm Thiếu Thần, trầm mặc mấy giây, : "Vừa rồi nhận được điện thoại của bạn, có việc cấp."

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, "Làm sao?"

      Trình Nặc cảm thấy da đầu tê dại, hành động vừa rồi của mình ràng như vậy, Nghiêm Thiếu Thần thể phát , "Bây giờ em cần phải ra ngoài, trễ nhất mười giờ trở về."

      lẳng lặng nhìn thẳng Trình Nặc, lâu lời.

      "Thiếu Thần?" Trình Nặc nhàng vỗ cánh tay của .

      "Cụ thể chuyện gì?" Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt hỏi.

      Trình Nặc mất tự nhiên nuốt yết hầu, ngay cả chính cũng tiện giải thích, diện cớ đến chỗ Dương Tiếu càng thích hợp, vẻ mặt của vừa rồi làm điện thoại tăng thêm vẻ thần bí.

      Trình Nặc nhợt nhạt cười tiếng, "Ta vốn phải dừng lại ở California Mĩ thời gian, hôm nay người bạn bên đó trở về nước, trước đó vốn an bài ngày mai tụ họp, nghĩ đến vừa trở lại gặp chuyện phiền toái." lẳng lặng nhìn Nghiêm Thiếu Thần, chú ý vẻ mặt của biến hóa, thấy vẻ mặt của vẫn bình thường mới tiếp tục , "Ví tiền của cậu ấy bị sờ soạng, dự định khách sạn tốt lại có tiền mặt trả tiền phòng, bây giờ còn lại đường."

      Trình Nặc biết giải thích có hợp lý hay , trước mắt mấu chốt nhất vẫn phải nhìn Nghiêm Thiếu Thần, chỉ có tin, chuyện này mới coi như xong.

      Nghiêm Thiếu Thần rất bình tĩnh, trầm mặc mấy giây, gật đầu, "Cậu ấy ở đâu, bằng đưa em ."

      Trình Nặc vừa nghe lời này, nghi ngờ phản ứng của Nghiêm Thiếu Thần bên cạnh, vừa thầm mắng mình lấp liếm, ổn định ý nghĩ, nhắm mắt tiếp tục ứng phó, " cần, vì chuyện này cần thiết, mình em là được."

      Nghiêm Thiếu Thần chú ý động tác tay của , chiếc đũa cạnh tay của , mà ngón tay mất tự nhiên gõ mặt bàn, bình tĩnh nhìn xuống, ánh mắt chuyển trở lại mặt của .

      Trình Nặc cho tới bây giờ đều là dùng ánh mắt xem xét người khác, ngờ hôm nay lại bỏ sót người, hơn nữa đối phương còn là Nghiêm Thiếu Thần. cố ra vẻ bình tĩnh, lẳng lặng chờ câu trả lời của .

      " sớm về sớm, ở nhà chờ em." Nghiêm Thiếu Thần trầm tư, .

      Trình Nặc nhanh chóng quét mắt vẻ mặt của , trong lòng hơi bất an, Nghiêm Thiếu Thần ngoài mặt bình tĩnh thực tế đáng sợ hơn, đây chính là tín hiệu nguy hiểm, vì thu toàn bộ ý nghĩ chân ở trong lòng, mặt nhìn ra khác thường nào. Nhưng Trình Nặc vội vả ra khỏi cửa, có thể làm chỉ có tiếp tục làm tốt công việc còn lại.

      "Tốt, em xử lý xong trở về." Trình Nặc đứng lên nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, rời khỏi tầm mắt của Nghiêm Thiếu Thần, sợ cố giả bộ bình tĩnh bị phá vỡ trong ohuts chốc.

      Nhưng người càng sợ điều gì, lại càng đến điều đó, Trình Nặc còn chưa xa mấy bước, giọng của Nghiêm Thiếu Thần vang lên sau đó.

      "Em đổi tiếng chuông?" vẫn ngồi bên cạnh bàn ăn, ánh mắt nhìn Trình Nặc cuống quít rời khỏi, giọng bình thản. diendanle!#!quyd

      Trình Nặc hơi chậm lại, sơ sót, đây mới là sơ sót lớn nhất, vốn định đối xử khác nhau, ngờ Nghiêm Thiếu Thần chú ý đến chỗ này. Trình Nặc chỉ thiết lập tiếng chuông đặc thù cho ba người, Mục Nhất Minh, Tiếu Kha, người khác chính là Nghiêm Thiếu Thần, bất đồng là tiếng chuông của Nghiêm Thiếu Thần khác biệt với bất luận người nào.

      "À, có, nghe mấy tiếng chuông tệ, nên trở về đổi lại nghe." Trình Nặc nghĩ nếu thân phận của bọn họ là vợ chồng, hôm nay trả lời như vậy phải chết thể nghi ngờ.

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu chặt chân mày, bất động thanh sắc ừ, cần nhiều lời nữa.

      Trong lòng Trình Nặc càng nắm chắc khi phản ứng từ chối cho ý kiến, thầm cắn môi, ra khỏi nhà, thậm chí dám liếc nhìn nhiều hơn.

      ※※※

      "Trong điện thoại ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trình Nặc nhướng mày nghi ngờ hỏi.

      Từ trong nhà vội vàng ra ngoài, xe của Mục Nhất Minh chạy đến, ngồi lên xe, hai người chạy thẳng đến chân cầu bờ sông, trong lúc đó lời nào.

      Đón gió thổi qua mặt sông, Trình Nặc cảm nhận gió đêm ươn ướt, trong lòng lại hề vui mừng, trong điện thoại Mục Nhất Minh chỉ , Lâm Tu Dương tiếp xúc trực diện với .

      "Lâm Tu Dương đột nhiên ra khỏi phòng bao nhận điện thoại, tôi đứng sau lưng ta cách đó xa." Mục Nhất Minh nhìn mặt sông, bình tĩnh trả lời.

      "Làm sao có thể, biết bí mật sao?" Trình Nặc sửng sốt, theo lý thuyết Mục Nhất Minh ngay cả bí mật cơ bản nhất này cũng biết, sai lầm cấp thấp như vậy xuất người của ta, Trình Nặc thậm chí cảm thấy tức cười.

      "Lúc ấy xảy ra ngoài ý muốn, bất quá ta nhìn ra tôi là ai, nghĩ tôi là nhân viên phục vụ." Mục Nhất Minh tránh ánh mắt của Trình Nặc, trả lời nội dung thậm chí hơi cứng ngắt.

      Trình Nặc càng nghi ngờ phản ứng của , có thể cảm giác được Mục Nhất Minh hết toàn bộ cho biết, ta che dấu phần, dĩ nhiên phần râu ria với vụ án này.

      Trình Nặc buông tiếng thở dài, cũng biết có vấn đề nếu người ta quyết định che giấu, tiếp tục truy cứu cũng có ý nghĩa, trầm giọng : "Lần sau chú ý , sai lầm này tái phạm lần nữa, lúc này chúng ta xem như kiếm củi ba năm thiêu giờ."

      Mục Nhất Minh gật đầu, chuyện phát sinh hôm nay, "Lúc ấy tôi giả trang nhân viên phục vụ, vào phòng bao lần, LâmTu Dương hẹn gặp người buôn bán châu báu ở thành phố B, bọn họ rất cẩn thận, lúc tôi gõ cửa vào liền dừng đề tài bàn bạc, trợ lý của người nọ thấy tôi phải là nhân viên phục vụ trước nên hỏi tôi nhiều câu hơn."

      Trình Nặc suy tư, nhất thời có đề nghị tốt, "Chuyện này cần lập tức báo cáo cho Đầu, để ông ta cho chúng ta phương án, ngày mai tôi trở về công ty tận lực tìm ra dấu vết, mà ngày mai có thể hỏi thăm tin tức cụ thể của người đàn ông kia hay ."

      "Ừ, cái này cần , tôi cũng làm." Mục Nhất Minh gật đầu, ban đêm ánh đèn xung quanh mặt sông rất tối, nhưng chỗ Trình Nặc đứng lại vừa lúc ở trong phạm vi ánh đèn, chú ý vết hồng cần cổ của Trình Nặc, khỏi nhíu mi, trong đầu nhớ lại lời Lâm Tu Dương khi ra khỏi phòng bao nhận điện thoại, là điện thoại của Nghiêm Thiếu Thần gọi đến, thậm chí còn nghe được nội dung mấy câu đối thoại ngắn ngủi khi định né tránh.

      Mục Nhất Minh khẽ mím môi, "Em chưa ăn cơm?"

      Trình Nặc ngẩn ra, nghĩ thầm làm sao biết, khi dùng ánh mắt xem xét để nhìn Mục Nhất Minh, nhìn thấu trong mắt Mục Nhất Minh tránh né cùng tránh né, chợt nhớ lại trong nhà Nghiêm Thiếu Thần gọi thức ăn mua ngoài, cửa hàng thức ăn bên ngoài ở con đường gần công ty "ST", khi ghéo chuyện Lâm Tu Dương ra khỏi phòng bao nhận cuộc điện thoại, cùng chuyện này liên hệ chung chỗ, lúc Trình Nặc nghĩ đến điều gì, khỏi căm tức. Nhưng trước mắt vẫn ở bờ sông, bọn họ chạm mặt an toàn, Trình Nặc thể tức giận vào thời khắc này, nếu hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      "Chúng ta về nhà ăn, nếu có chuyện khác, tôi tạm biệt trước." Trình Nặc hít sâu, cố gắng áp chế tâm tình của mình.

      "Tôi lái xe đưa về?" Mục Nhất Minh thấy vẻ mặt của khác thường, cũng nhịn được nghi ngờ, vội vàng theo hỏi.

      Trình Nặc nhíu chặc chân mày, khẽ cười hai tiếng, " cần, lần trước sơ suất ở hội sở, chúng ta thể tái phạm hai lần, tạm biệt." Trình Nặc xoay người lên cầu, dọc đường vẫn nghĩ ra Mục Nhất Minh làm sao sơ sót những điều này chỉ vì cuộc điện thoại của Lâm Tu Dương và Nghiêm Thiếu Thần, vẫn nghĩ ra.

      ※※※

      Lúc Trình Nặc về đến nhà Nghiêm Thiếu Thần vẫn chưa ngủ, nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, hơi kinh hãi, mặt hơi áy náy.

      " trễ thế này còn chưa ngủ." Trình Nặc đến gần , Nghiêm Thiếu Thần ngồi mình ghế sa lon, hai tay của đặt đầu gối, mặc dù nhìn ra tâm tình của , nhưng ngồi ở chỗ đó lời khí thế khiến Trình Nặc cảm thấy áp lực.

      Nghiêm Thiếu Thần ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt bình thản nhìn , giọng lạnh lẽo, " chờ em trở về."

      Trình Nặc lặng thinh, bị xong nhất thời biết nên gì, thuận thế ngồi bên cạnh , dựa vào cơ thể của , tay ôm eo của , ôn nhu cười, "Để chờ lâu, đừng mất hứng, được ?"

      Trình Nặc lớn như vậy dường như chưa từng làm nũng trước mặt người khác, muốn ỷ vào tình cảm mà che dấu Nghiêm Thiếu Thần, chỉ là muốn thấy tức giận, hơn nữa là vì .

      Nghiêm Thiếu Thần phủ tay cánh tay của , bàn tay ấm áp khô ráo, "Chuyện xử lý xong?"

      Trình Nặc sửng sốt, nghĩ đến muốn ra cửa phải láo, vội vàng tiếp câu, "Đúng, em thấy báo cảnh sát cũng vô dụng, trước hết cho cậu ta ít tiền mặt."

      Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, tay đột nhiên nắm chặt, đứng lên kéo lên, "Nghỉ ngơi ."

      Trình Nặc bị dắt trở về phòng ngủ, trong phòng vốn là mùi dâm mỹ lúc này sớm tản ra ít, nhưng Trình Nặc nhìn khăn trải giường hơi xốc xếch miễn nghĩ đến trước đó. đỏ mặt tránh khỏi tay của Nghiêm Thiếu Thần, mình cầm áo ngủ tắm.

      Ban đêm, hơi thở Nghiêm Thiếu Thần bao quanh lần nữa, xa cách liên tục hơn hai tháng, ngay cả chính cũng mừng rỡ vì gặp lại. Trình Nặc vùi ở trong ngực của , ban đầu là vì lúc trước mới ngủ, Trình Nặc trừng mắt, sôi nổi, vùi trong ngực Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc cảm thấy có tác dụng thôi miên, hơi thở của có thể khiến cảm xúc của mình vững vàng, cho đến dần dần ngủ say. Mới vừa kết hôn, hai người vẫn còn xa lạ lẫn nhau, còn từng cố ý tránh né, nhưng sáng sớm tỉnh lại Trình Nặc buồn bực mình vì sao lại chui vào trong ngực của . Càng về sau, dần dần thói quen có Nghiêm Thiếu Thần tồn tại bên cạnh, lại bắt đầu thích ứng mấy đêm thỉnh thoảng ở nhà.

      Lúc sắp mê man ngủ, Nghiêm Thiếu Thần đột nhiên ôm chặc vào trong ngực, giọng trầm thấp từ tính : "Trình Nặc, sau này đừng ra ngoài trễ như vậy ."

      mặt Trình Nặc hơi đình trệ, giọng của như dòng nước ấm rưới vào trong cơ thể của , chóp mũi của chua xót, gật đầu, giọng trả lời: " trở về." Trình Nặc nghĩ nếu bỏ ra công tác của , có lẽ bọn họ thân thiết hơn. Nhưng thực tế ngay cả chính cũng thể bảo đảm sau này có thể có chuyện tương tự xảy ra hay , thể thẳng thắn với Nghiêm Thiếu Thần, mặc dù ra cho oai là lời dối có thiện ý nhưng với Nghiêm Thiếu Thần lại là loại lừa gạt, trong lòng Trình Nặc rất áy náy.

      "Thiếu Thần, tin tưởng em, được ?" Trình Nặc nhìn thẳng , dưới ánh trăng mặt mũi của Nghiêm Thiếu Thần ràng, thấy được phản ứng của .

      Trình Nặc thình lình hỏi câu này khiến cảm thấy chần chờ, bình tĩnh nhìn Trình Nặc, lâu mới : "Em là người thân mật nhất, làm sao tín nhiệm em?"

      Trình Nặc bị lời này làm cảm động đồng thời hối tiếc từ từ xông lên đầu, khiến khó có thể yên giấc.

      Sáng hôm sau khi Trình Nặc mang đôi mắt thăm đen làm, Lâm Tu Dương ngồi bàn làm việc cứ vui vẻ ngừng, hơi kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ mặt dính cái gì sạch ?

      Trình Nặc muốn đến toilet xem xét tình huống, Lâm Tu Dương bắt chéo hai chân, tư thế lười biếng nhìn , "Trình Nặc," gọi lại.

      "Có chuyện?" Trình Nặc quay đầu lại, nhíu mi hiểu.

      "Hôm qua cho rời khỏi sớm, dường như là tôi làm sai." Lâm Tu Dương chậm rãi xong, nhìn Trình Nặc từ xuống dưới, ngoài ý muốn bắt được vẻ mặt hốt hoảng của .

      Trình Nặc cảm giác đầu óc bị nổ tung, Lâm Tu Dương dường như ám chỉ ngụ ý, nếu làm sao vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện hôm qua tan ca sớm, cảm giác có ngàn vạn con kiến bò người, hôm qua ở trung tâm giải trí tự nhận nấp rất tốt, chẳng lẽ ta phát điều gì? Lòng bàn tay của Trình Nặc đều là mồ hôi lạnh, cố làm mình trấn định, khiến cho mình hề kinh hoảng nữa.

      Trình Nặc cong môi cười, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Tu Dương, "Làm sao, Lâm tổng hối hận chuyện tối qua để tôi về nhà trước?"

      " có chuyện này," Lâm Tu Dương cười nhạt, nhìn vẻ mặt Trình Nặc khác thường, khỏi nghi ngờ, híp mắt, chậm giọng : "Nhưng mà, khẩn trương điều gì?"
      Last edited: 28/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Chuyện nghiêm chỉnh

      Trình Nặc nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hơi hơi híp mắt, nhìn Lâm Tu Dương, nội tâm nổi lên từng tầng gợn sóng, nhưng mặt vẫn bình thản dao động.

      ngoéo khóe môi, lạnh nhạt : "Là sao? Tôi thấy là người nào đó quá mức để tâm chuyện nhà của người ta." Trình Nặc biết tối qua Nghiêm Thiếu Thần gọi đồ ăn mua ngoài là trong con đường gần công ty, tối qua Mục Nhất Minh thình lình hỏi có phải chưa ăn cơm hay , khả nghi, dù sao lúc ấy chỉ có ta nghe được nội dung cuộc điện thoại của Lâm Tu Dương.

      Lâm Tu Dương thất thanh cười, "Tôi tôn trọng , hoàn toàn vì là vợ của ba tôi, cho nên nếu có ngày tôi phát làm tí xíu chuyện có lỗi với ba của tôi, tôi Lâm Tu Dương là người đầu tiên bỏ qua cho !" Lâm Tu Dương lạnh lùng nhìn , nhớ lại tối qua khi lái xe về nhà, ngang qua bờ sông Đại Kiều, nhìn thấy Trình Nặc mình dưới cầu lên. Lúc ấy chỉ cho là ba đưa cùng, lúc muốn ngồi chờ ba lên cười nhạo bọn họ , lại phát chiếc xe hơi màu đen lái từ dưới cầu lên. nhìn người đàn ông trong xe, nhưng dám khẳng định phải ba ngồi chiếc xe kia,

      Thời điểm xe hơi lái lên trước sau với Trình Nặc quá ba đến năm phút đồng hồ, vì chuyện này mà Lâm Tu Dương trầm tư lâu, nghĩ ra tối qua hơn tám giờ ba mới điện thoại cho , Ngụ ý chính là Trình Nặc buồn ngủ, nhưng màn kia hơn mười giờ đêm làm sao cũng giải thích được.

      Trình Nặc quen với lời lạnh nhạt của Lâm Tu Dương từ lâu, nhưng hôm nay trạng thái của ta giống như là biết chuyện gì, Trình Nặc im lặng nghĩ những lời của Lâm Tu Dương với xác suất phát sinh cơ bản là . Trình Nặc nhàn nhạt quét mắt nhìn , giọng cười, chữ nào qua bên cạnh .

      Trình Nặc tỏ thái độ khinh thường khiến Lâm Tu Dương ít nhiều bị kích thích, hung tợn cắn chặt răng, nhưng nghĩ thầm, tối qua lẽ là mình nhìn nhầm rồi? Loại chuyện căn cứ này mà tốt nhất ít xáo trộn, dù sao cũng là hai người kia sống qua ngày, vạn nhất đúng, đến lúc đó phá hư tình huynh đệ tốt.

      nghĩ như vậy, đâm đầu đến chính là Nam Kiều tóc quăn đầu lộn xộn, Lâm Tu Dương vừa thấy uốn kiểu tóc như vậy, nhất thời trong lòng bị lửa đốt.

      "Đến đây," Lâm Tu Dương lạnh lùng .

      Nam Kiều đột nhiên nghe bên tai phát ra câu như vậy, cảm thấy nghi ngờ nhìn chung quanh, sai trước mắt trong phòng này chỉ còn lại hai người bọn họ.

      hận được bước phân thành hai bước đến, tình nguyện trừng mắt, " năm, tìm em..."

      Lâm Tu Dương nhìn tạo hình "Ổ chim" của liền giận dễ sợ, hung tợn cắn môi, cố sức bình phục tâm tính của , ghét bỏ xốc sợi tóc của lên, "Em làm sao sửa kiểu tóc này!"

      Nam Kiều tức giận đánh rơi tay của , giận trừng, "Kiểu tóc này thế nào, năm nay lưu hành kiểu này!" Tối qua nhà tạo mẫu tóc cường lực tiến cử, sau khi sửa xong tóc này, nhà tạo mẫu tóc thậm chí bị bản thân cảm động, chết sống nhận tiền của !

      "Nam Kiều, em có mắt nhìn , người tạo hình là vì làm hư tóc của em, nhận tiền của em, đó là tâm đành lòng!" Lâm Tu Dương tức giận .

      Đây là nghệ thuật, người toàn thân có mùi tiền sao hiểu được! Nam Kiều nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại ra, dù sao bây giờ là "Áo cơm cha mẹ" của mình. diendanlqdon

      "Hôm qua em tan việc sớm, nhàn rỗi chuyện gì nên làm tóc." Nam Kiều cúi gầm đầu .

      "Hắc? Hôm qua em trốn việc trước tiên hả?" Lâm Tu Dương dở khóc dở cười, nương này có cần thành thực như vậy hay .

      " có, ra cùng chị ba, em muốn cho chị ấy nhờ xe, chị ấy vui đấy, tự mình gọi xe taxi về nhà." Nam Kiều đúng lý hợp tình phủ quyết, nghĩ thầm hôm qua tài lái xe của còn bị chị ba chút lưu tình cự tuyệt.

      "Ừ?" Lâm Tu Dương dường như nghe ra chỗ mấu chốt gì, trong lòng suy nghĩ, "Em hôm qua Trình Nặc gọi xe trở về?"

      "Đúng, bây giờ chị ba càng ngày càng hưởng thụ, ra chị ấy thà chen lách xe điện ngầm chứ nguyện tốn thêm mười mấy đồng thuê xe về nhà."

      Lâm Tu Dương nhíu mày, như vậy xem ra tối qua thấy người ở bờ sông là Trình Nặc, sao ta nhất định phải chỗ bí mật như vậy.

      khẽ mỉm cười với Nam Kiều, "Mấy ngày nay nếu em có việc gì có thể dây dưa nhiều với chị ba của em."

      "A?" Nam Kiều kinh ngạc, hôm nay thái độ của năm rất khác thường.

      "Gần đây tư tưởng của chị ba em theo trào lưu mới, học nhiều ở chị ấy." Lâm Tu Dương ý vị thâm trường cười cười, nhưng lại lo lắng trước mắt nha đầu này theo Trình Nặc học lung tung, thu lại nụ cười, vỗ bả vai của Nam Kiều, "Thủ kỳ tinh hoa khứ kỳ tao phách, hiểu ?"

      Mãi đến khi Lâm Tu Dương rất xa, Nam Kiều vẫn đoán ra được mấy câu của , trước mắt hiểu ra sao,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :