1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nằm vùng là một kĩ thuật - Nhị Nguyệt Sinh (Full 80c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      36.

      Thiệu Phi Phàm thu thập hành lý xong, liền nhận được điện thoại của Cốc đội trưởng, hiểu sao tự nhiên lại bị mắng, trước khi cúp điện thoại mới hiểu , ra là vì biết được cha của là ai.


      liền hướng điện thoại rống tiếng "Tôi cũng thể gặp ai liền cho người ấy cha tôi là ai, tên là gì chứ." Dứt lời, tức giận đùng đùng cúp điện thoại. Mới vừa cúp, điện thoại lại vang lên, còn cho là Cốc đội trưởng, vừa muốn nhấn tắt máy, lại phát là Thượng Tâm gọi tới, Thiệu Phi Phàm vội vàng nhận điện thoại.


      " gọi điện thoại cho ai vậy, tôi gọi nhiều lần vẫn gọi được."

      " người nhàm chám gọi điện thoại đến." trả lời qua loa câu "Tiểu nương, kết thúc ‘ đóng cửa từ chối tiếp khách ’? Rốt cuộc nhớ tới gọi điện thoại cho tôi sao?"

      "Mới có, là ông nội tôi bảo tôi thông báo cho , để sáng mai tới nhà tôi chuyến."

      "Ngày mai được, tôi nhận được nhiệm vụ tạm thời, ngày mai phải bay Côn Minh công tác." Thiệu Phi Phàm có chút mất mát .


      "Ngày mai ? Vậy lúc nào trở lại?"

      " biết, chắc phải mười ngày thôi." buồn buồn .

      Bên kia Thượng Tâm yên lặng mấy giây, hình như do dự nửa ngày mới "Mấy giờ vậy? Tôi tiễn ."

      Chẳng biết tại sao, Thiệu Phi Phàm nghe thấy bốn chữ cuối cùng, đôi mày nhíu chặt liền giãn ra, khách khí : "Chín giờ ở phi trường quốc tế, bảy giờ rưỡi tôi rời nhà , em tới nhà tôi hay là đến sân bay?"


      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Thượng Tâm đến sân bay, tám giờ Thiệu Phi Phàm đến đợi hơn mười phút liền nhìn thấy vào, giơ lên cái túi, biết là đựng cái gì.

      Chạy đến trước mặt , đầu tiên Thượng Tâm oán giận "Đơn vị các xảy ra chuyện gì vậy? Gần sang năm mới lại cho người công tác, được sao?"


      " phải tôi là vì phục vụ nhân dân sao, hơn nữa, lễ mừng năm mới công tác được thưởng gấp ba lần." dùng bộ mặt phớt tỉnh .

      Thượng Tâm trừng to mắt "Bởi vì tiền?" xong, liền kéo tay "Tôi muốn có nhiều tiền, bảo lãnh đạo thay đổi người ."


      Thiệu Phi Phàm liếc nhìn lay động đầu, vừa cúi đầu tiến tới bên lỗ tai "Chẳng lẽ dâu của tôi muốn ít tiền sao.!"

      Mặt Thượng Tâm đỏ lên, lui về phía sau bước dài rồi phản bác "Người nào, ai muốn gả cho !"


      " muốn! Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, ngủ cũng ngủ rồi. . . . . . nương, em gả cho , ai cưới em rồi."

      ". . . . . . láo! Ai với . . . . . . ai với . . . . . . Ngủ?" Cổ Thượng Tâm cũng phiếm hồng, mím môi, gương mặt cam lòng .

      Thiệu Phi Phàm học lời ban đầu của ở Nhà họ Thượng, "Thế nào, em quên chúng ta cùng giường chung gối sao?"

      "Thiệu Phi Phàm, biết xấu hổ!" Thượng Tâm bị trêu chọc liền nóng nảy, xoay người muốn .


      Thiệu Phi Phàm vừa thấy vậy lập tức đùa giỡn nữa, kéo cánh tay của lại , "A, chỉ đùa chút nên tức giận . cũng sắp rồi, em còn muốn giận dỗi với ."

      "Tôi giận dỗi? Thiệu Phi Phàm đáng ghét!"

      "Dạ dạ dạ, đáng ghét, có mặt mũi, ai bảo thích em."

      ". . . . ." Thượng Tâm dùng sức gạt cánh tay cảu , mặt vì xấu hổ lại càng đỏ hơn.

      Thiệu Phi Phàm bật cười, đem tay trái giơ lên, túi cũng ném đất, hai cái tay ôm chặt " đùa em. Chỉ là nương, đây đều nhiều lần thích em, có phải em cũng nên tỏ thái độ hay .".

      ". . . . . . Tỏ vẻ gì?" xin lỗi cúi thấp đầu.

      "Giả bộ, em liền giả bộ, vậy, em còn hiểu?" liếc mắt trừng . dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com


      Thượng Tâm cắn miệng, gì im lặng chính là là vàng.

      ". . . . . . chuyến bay số K17 bay Côn Minh . . . . . ." Trong radio truyền đến nhắc nhở hành khách chuẩn bị lên máy bay, Thiệu Phi Phàm thể cầm hành lý lên, xoa xoa đầu của ,
      " phải lên máy bay rồi, có ở thành phố G, em nên ngoan ngoãn ở nhà ‘ đóng cửa từ chối tiếp khách ’ đừng ra ngoài làm càn." ra nuốn cho phép cùng Thần Tri Thư ra ngoài, chỉ là muốn mất mặt.


      Thượng Tâm đem đồ xách tới đưa cho "Đây là tôi mua cho , ba tôi bên kia quen đồ ăn, hơn nữa xuống máy bay liền phải làm việc, đây đều là đồ ăn ngon, mang theo mà ăn, dù thế nào cũng thể để bụng đói. . . . . .."

      Nghe tức giận , chẳng biết tại sao Thiệu Phi Phàm lại có cảm giác trái tim mình nóng lên chút, bao nhiêu năm có ai quan tâm có đói bụng hay , ngay cả trai mình cũng vậy. Hình như sau khi mẹ qua đời, có ai với "Đừng để đói bụng" ba chữ thôi. Hôm nay, lại bị tiểu nha đầu đầy hai mươi tuổi ra, cảm động.

      có nhận túi Thượng Tâm đưa cho , đưa tay, liền kéo ôm vào trong ngực "Thượng Tâm, chờ trở lại."

      Thượng Tâm mím môi, cắm đầu ở vai , dùng sức gật đầu cái.


      Thiệu Phi Phàm buông ra, tay cầm túi đưa cho, tay cầm hành lý của mình, xoay người đến nơi xét vé.

      Nhìn xoay người , Thượng Tâm khỏi có chút thương cảm, nhìn sắp nhập quan, liền đuổi theo, mặc kệ chung quanh có nhiều người liền gọi to"Thiệu Phi Phàm."

      Thiệu Phi Phàm quay đầu lại, hai người cách có hơn năm mét. Thượng Tâm cắn cắn môi, đỏ mặt : " mà trở về, tôi tỏ thái độ." Dứt lời, liền xoay người chạy.


      Thiệu Phi Phàm liền vui mừng, khóe miệng cong lên quyến rũ, cười lên máy bay. Đợi nữ tiếp viên hàng nhắc nhở hành khách, nhịn được liền gửi tin nhắn rồi mới tắt điện thoại.

      Thượng Tâm chạy ra khỏi sân bay liền lên xe của Thượng phẩm , Thượng phẩm chưa cưới vợ, con hồ đồ thấy chạy ra khuôn mặt đỏ bừng, tò mò hỏi: " chạy cái gì, lại có người đuổi theo."

      Thượng Tâm tất nhiên , làm chuyện mắc cỡ ở trong đó, chỉ qua loa, "Đây phải là lạnh sao!"

      "Lạnh?" Tiểu Hồ Đồ nhìn bảo vệ mặc áo tay ngắn ở đại sảnh, lại quay đầu nhìn Thượng Tâm phía sau, cau mày nhìn Thượng Phẩm chỗ tài xế ", Tâm Tâm lạnh?"


      Thượng Phẩm liếc mắt xem thường, căn bản thèm để ý lời láo của , nghiêng người nịt dây an toàn cho Tiểu Hồ Đồ, trầm mặc rồi nổ máy xe.

      Tiểu Hồ Đồ phình miệng cũng truy hỏi nữa.

      Xe còn chưa có rời phi trường, Thượng Tâm nhận được tin nhắn của Thiệu Phi Phàm gửi đến. Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có bảy chữ, nhưng lại làm cho trong lòng Thượng Tâm ngọt ngào.

      ——"Chờ trở lại! Phải nhớ !"

      Thượng Tâm cầm được cười, biết giờ phút này tắt điện thoại nhưng vẫn trả lời.


      ——"Chờ trở về! phải nhớ tôi!"( mình cũng hiểu lắm)

      Sau mấy tiếng khi Thiệu Phi Phàm ở phi trường Côn Minh, nhận được cái tin nhắn này, mặt cũng cười giống như .

      Thượng Phẩm mang theo Tiểu Hồ Đồ cùng Thượng Tâm về Nhà họ Thượng, nhìn thấy hai em nhà họ Thần, ngồi trong phòng khách. lầu có thanh xoa mạt chượt.

      Thượng Tâm cùng Tiểu Hồ Đồ cũng rất biết điều kêu"Chị Thần, Thần." Rồi nắm tay lên lầu. Ánh mắt Thần Tri Thư thủy chung đều đặt ở người Thượng Tâm, cho đến khi bóng dáng của biến mất ở cầu thang.


      Thượng Phẩm đều nhìn thấy tất cả, Thượng Phẩm ngồi vào đối diện hai người họ, cởi áo khoác, nâng ly trà bàn lên, nhấp ngụm, tựa như thở dài : "Thần, hồi tâm thôi."

      Lời này từ trong miệng Thượng Phẩm ra, Thần Tri Thư thể kinh ngạc, gắt gao nắm quả đấm.

      Thượng Phẩm đặt ly trà xuống, ở xe nhìn từ kính chiếu hậu thấy em mình cầm điện thoại cười cười, cũng biết Thần Tri Thư vui. Nhiều năm như vậy, Thần Tri Thư là người như thế nào tự nhiên biết , , dù biết Thần Tri Thư làm chuyên như vậy với Thượng Tâm, trong lòng vẫn nghiêng về phía ta.

      Bởi vì trong lòng ta có Thượng Tâm, đối với người đàn ông mà , tình dục và tình có thể tách ra được, chơi đùa rồi, đến kết hôn, tự nhiên hiểu được. Đáng tiếc, khi ta sai lầm Thượng Tâm lại gặp phải Thiệu Phi Phàm, tiếc nuối nhất chính là, Thượng Tâm vẫn thích Thiệu Phi Phàm. Có lẽ, đây chính là duyên phận. Hay là hữu duyên vô phận.


      "Thần, Tâm Tâm Thiệu Phi Phàm, nếu như mà tôi nhìn lầm Thiệu Phi Phàm cũng thích Tâm Tâm. Bây giờ bọn họ đính hôn, hai người đều có cảm tình, dĩ nhiên là ai cũng thể chia rẽ. Cậu cùng Tâm Tâm. . . . . . Là có duyên phận !"

      Thần Tri Thư đập mạnh quyền ở bàn trà, gạt mạnh bình trà nóng xuống, tay bị dính nước nóng, trong nháy mắt đỏ mảnh.


      Thần Tri Mặc lấy ra bình nước, giơ tay của lên, kêu lên "Em ngu ngốc, cũng bị bỏng rồi. Chú Lý, mau cầm thuốc đên đây."

      Chú Lý cầm cái hòm thuốc đến, Thần Tri Thư lặng yên lên tiếng, để cho chị mình băng bó, băng bó xong cả người cũng ngây ngô dựa vào ghế sa lon. Thượng Phẩm lắc đầu cái liền đứng dậy, tới bên cạnh , giơ tay lên vỗ vỗ đầu vai, rồi lên lầu.

      Người mới vừa lên lầu hai, sau lưng liền truyền đến thanh của Thần Tri Mặc " cứ chắc chắn Thiệu Phi Phàm thích Thượng Tâm sao? Có phải nếu Thiệu Phi Phàm cũng làm ra chuyện có lỗi Thượng Tâm, Tri Thư liền còn có cơ hội?"
      xixon thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      37 Thần Tri Mặc ra tay

      Thượng Phẩm liền dừng lại, cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được nét mặt Thần Tri Mặc, từ trước đến giờ chuyện đều rất có khí thế, khi còn bé chính là như vậy. Dù ràng bị người ta bắt được sai lầm, vẫn có thể tìm được lý do, trợn to mắt mình sai. Cũng như tại đứng ở tòa án, chỉ cần người trong cuộc, đỏ thành đen, bảo đảm làm cho mọi người đều tin . Giờ phút này, những lời này, phải nghi vấn, mà là cảnh cáo.


      Cảnh cáo Thượng Phẩm, Thần Tri Mặc nhất định làm cho Thượng Tâm về bên cạnh Thần Tri Thư. Đáng tiếc, cảnh cáo lầm người.


      "Tri Mặc, Thiệu Phi Phàm phải người có thể động vào được. Còn nữa, phải nhớ, mặc kệ là ba mẹ tôi còn ba mẹ , Thần cùng Tâm Tâm đến được với nhau, bọn họ đều có tiếc nuối, nhưng nếu Tâm Tâm bị Thần hoặc là Thiệu Phi Phàm làm tổn thương, bọn họ cầm dao găm giết người." Thượng Phẩm rất thấp.
      Thần Tri Mặc nhìn bóng lưng của , đột nhiên cảm thấy giày cao gót dưới chân mệt chết , sống lưng thẳng tắp cũng rất đau, "Vậy còn ?"


      "Tôi? Ha ha. . . . . ." Trong tiếng cười cảm giác ra lời, rất tùy ý rất vô ý, xoay người, nhìn .

      Màu đen giày cao gót, cùng hệ màu công sở Chanel đồ, đồ trang sức trang nhã, người mang đồ trang sức duy nhất chính là vành tai có mang đôi bông tai kim cương, tóc quăn thả bên bả vai, vừa nhìn chính là người phụ nữ chuyên nghiệp nhưng lại có phong tình. Người phụ nữ như vậy, nếu dùng ánh mắt chuyên chú nhất định động lòng. Đáng tiếc, người hiểu phong tình, hoặc là , đem toàn bộ hứng thú đối với nữ nhân, đều cho người khác.


      "Tri Mặc, tôi là của ."
      Khi mà Thượng Phẩm ra hai chữ đó, trong đôi mắt vốn là ánh sáng, trong nháy mắt dập tắt, cười xoay người, giày cao gót sàn nhà bằng gỗ phát ra thanh, mỉm cười : "Thượng Phẩm, tôi cũng là chị của Thần, chị họ." Dứt lời, "Ha ha" nở nụ cười, tiếng cười kia khỏi có chút thê lương.

      Lần này, đổi lại là Thượng Phẩm nhìn bóng lưng xuống lầu, ánh mắt thâm u, cũng chưa hề rời . dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com


      Đối với Thần Tri Thư cùng Thần Tri Mặc, Thượng Phẩm cùng Thượng Tâm, bốn người giống như là em. Nhưng ai có thể nghĩ tới, bọn họ ngày đến bước này. đôi tay bé xuyên qua cánh tay của ôm chặt lấy hông của , Thượng Phẩm giơ tay lên đặt lên tay bé, vuốt ve từng cái.

      ", chị Tri Mặc thích , sao?"

      "Em ghen?"

      Đầu sau lưng quơ quơ, ôm tay của cũng theo nắm chặt, trong giọng có chút tính trẻ con lại tràn đầy tự tin, "Em còn thích hơn chị ấy, thích nhất là em, cho nên em ghen!"


      Thượng Phẩm xoay người, nhìn Tiểu Hồ Đồ "Nếu em nhìn thấy người phụ nữ khác ở chung chỗ, em cũng giống Tâm Tâm hỏi cái gì sao ??"

      Tiểu Hồ Đồ ngây thơ hết sức cau chặt lỗ mũi, rất nghiêm túc suy nghĩ chút hỏi: " phải ngủ cùng người phụ nữ khác sao?"

      " chỉ là nếu?"


      "Nếu phải ngủ cùng người khác sao?"

      "Đúng."

      Tiểu Hồ Đồ lắc đầu cái, thấy Thượng Phẩm nhăn mày lại, nghịch ngợm cười cười, dùng sức nhảy xuống, đôi tay treo đến cổ , bắp đùi kẹp hông của lại, đầu đội lên trán của , " có nếu, có cần, em giải quyết giúp . , chúng ta làm ! Em sợ đem nín hỏng."

      ". . . .
      Thượng Tâm bị mẹ Lưu gọi ra ăn cơm tối, nhìn bàn ăn, chào người lớn chỉ còn lại cùng Thần Tri Thư chỉ có chút kinh ngạc hỏi: “ cùng Tiểu Hồ Đồ còn có chị Tri Mặc đâu?”

      Hạ Hâm Hữu gắp khối cá thả vào trong chén , “Thượng Phẩm mang Tiểu Hồ Đồ ra ngoài, cũng đâu chơi, buổi tối trở lại. Tri Mặc tạm thời có chuyện, trở về rồi.”

      “Ồ!” hai thúi, chỉ biết dụ dỗ Tiểu Hồ Đồ chơi, chưa bao giờ mang theo.

      Trần Tri Thư thấy qua vui mừng, thả bát đũa xuống “Tâm Tâm, hôm nay có nhóm nhạc biểu diễn, em xem với chút .”

      “Để hôm nào Thần, hôm nay em có chút mệt mỏi.” Thượng Tâm cười cười, cúi đầu ăn cơm.

      “Vậy hôm nào thôi.” Thần Tri Thư biết muốn cùng , cũng thẳng.

      “Tiểu thư, Thiệu tiên sinh gọi điện thoại tới.” Chú Lý tới bàn cơm .

      Thượng Tâm vừa nghe liền bỏ bát đũa chạy ra phòng khách. Thần Tri Thư nhìn vui mừng, trong nháy mắt trầm xuống, gắt gao nắm chiếc đũa.

      Thiệu Phi Phàm xuống máy bay nhìn thấy tin nhắn của Thượng Tâm, ra phi trường, liền kịp chờ đợi gọi điện thoại cho , “ đến nơi.”

      “Bên kia có nóng ?” Thượng Tâm còn chưa có qua Vân Nam, cực kỳ tò mò.

      “Tạm được, mặc quần đơn lạnh.” Dừng chút đợi chuyện, chỉ là bên kia hình như lắng nghe, gì. cười cười hỏi: “Ăn cơm chưa?”

      ăn.”

      “Này nhanh ăn cơm , hai ngày gọi điện thoại cho em.” nhìn thấy cảnh viên tới đón , Thiệu Phi Phàm phất tay để chào hỏi.

      Thượng Tâm cũng chịu cúp điện thoại như vậy, mắt to chuyển cái: “Đúng, mẹ nuôi cha nuôi còn có Thần cũng chờ tôi, vậy tôi nghe nữa, tôi ăn cơm.”

      “Mẹ nó, tiểu tử kia đến nhà em ăn cơm? Nhà ta có cơm sao?” Vừa nghe thấy Thần Tri Thư, Thiệu Phi Phàm lập tức thay đổi giọng điệu: “Em nhớ sao?”

      nhớ, tôi muốn ăn cơm, còn sao? có tôi liền nghẻo rồi.” Thượng Tâm thôi, mình cũng nhịn được cười, sợ bên kia điện thoại nghe được, liền che miệng lại.

      Thiệu Phi Phàm bị tức đến điên rồi, tiểu tử kia ở nhà , còn muốn, cho ai nghe? “Ăn ít thôi, dừng lại chết đói, cho cúp điện thoại, chúng ta hàn huyên tới tiểu tử kia .” Người cảnh viên chạy tới bên cạnh , thấy chuyện điện thoại cũng liền an tĩnh đứng bên cạnh, nhưng càng nghe càng cảm thấy,c ó cái gì đúng, nghe nữa, đột nhiên liền hiểu vị này chuyện với bạn ! Tiểu cảnh viên nhịn được cười ra tiếng, nụ cười này hoàn toàn làm cho mặt Thiệu Phi Phàm đỏ bừng.

      Choáng nha, lão tử lúc nào bị đối xử như vậy. Từ khi biết Thượng Tâm, hình như cũng đều bị mất mặt. Cái gì “bị người bỏ rơi” “lần đầu tiên” “xử nam” chuyện cười cũng tới, lúc này lại “công tư bất phân”.

      Thiệu Phi Phàm nắm điện thoại di động, hướng về phía điện thoại hạ thấp giọng uy hiếp “Thượng Tâm, em phải an phận thủ thường, trở về, nếu để biết em hồng hạnh xuất tường, xem ‘Gia’ làm thế nào xử lý em!”

      Thượng Tâm che miệng cười, người này còn “Gia” (chính là ông, hay ông bà gì đó)! giọng “Gia, nếu để bản tiểu thư biết ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trở lại xem bản tiểu thư giày vò thế nào!”

      Hai chữ “Giày vò” này mang theo nhiều nghĩa khác nhau, nếu ở giường “giày vò”, Thiệu Phi Phàm còn rất nguyện ý. Tâm tư đứng đắn vừa động, liền “Giày vò , giày vò , tựa như ở LOVE , chờ trở về, ngoan!” Dứt lời, nhìn điện thoại bên kia “Thiệu Phi Phàm lưu manh.” Cười hì hì cúp điện thoại mang theo tia ngượng ngùng lại tràn đầy vẻ hạnh phúc hàn huyên cùng cảnh viên: “Vợ tôi, lễ mừng năm mới tôi lại phải công tác, ấy muốn.”

      “Hiểu hiểu, công việc chúng ta cứ như vậy, . Thiệu cảnh quan ngài khỏe chứ, tôi là Lý Văn Khải, ngài gọi tôi là Tiểu Lý là được.” Tiểu Lý cười hì hì , qua xách hành lý cho Thiệu Phi Phàm, đường giới thiệu vụ án cho . “Tối hôm nay, sáng sớm ngày mai, chúng ta liền Lệ Giang, mấy ngày nay cảnh quan Lệ Giang đều ở đây, trông chừng Lý Dĩnh.”

      “Tốt.”

      “Thiệu cảnh quan nghỉ ngơi , phòng ăn ở lầu , nếu ngài đói bụng, cầm thẻ mở cửa phòng có thể miễn phí dùng cơm.”

      “Cám ơn, tôi biết rồi.”

      Tiểu Lý , Thiệu Phi Phàm nhìn túi để ở đất chút, cởi quần áo tắm rửa, tắm xong quấn khăn tắm ngồi ở mép giường mở túi đồ ăn chuẩn bị cho . Mở ra, Thiệu Phi Phàm liền choáng váng, chốc lát mới bật cười ra tiếng.

      Trong túi trữ thực phẩm chính là bánh bích quy, nương này đúng là chuẩn bị cho như sở thích của mình. Chỉ là, Thiệu Phi Phàm muốn hỏi, những thứ đồ này có thể làm cơm ăn sao?
      Last edited by a moderator: 29/1/15
      xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      38. ai cũng phạm lỗi

      Thượng Tâm tiếp điện thoại xong, cả khuôn mặt giấu được vẻ vui mừng. Trở lại bàn cơm, Thần Tri Thư cảm thấy cười rất chói mắt, tay nắm chiếc đũa nhịn đến phát run.

      Hạ Hâm Hữu nhìn hai người nhưng có biểu gì tiếp tục ăn cơm, nhưng chồng bà ở bên cạnh lại nhịn được, thấy Thượng Tâm chuyện điện thoại xong lại vui mừng như vậy, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ cục, dương quái khí : "Thiệu Phi Phàm có chuyện gì? Gần sang năm mới lại công tác cũng biết là hay giả, hay là lừa dối con, chạy tìm người tình cũ mình." .

      Thượng Tâm hiểu tính tình cha mình, tiểu nương vui mừng, so đo cùng ông, gắp miếng dưa "Cha, người cứ muốn người khác vứt bỏ con như vậy sao? Hừ, lát nữa con gọi điện thoại cho ông nội, liền cha. . . . . ." dừng lại, mắt to chợt lóe lên "Liền lúc người công tác là lừa mẹ con, nhưng lại chạy đến Tiểu Sơn gặp người tình cũ." .

      Thượng Trạm Bắc bị tức đến trừng mắt "Con cẩn thận đừng có lung tung."

      Thượng Tâm chút hãi sợ cũng trợn mắt "Con đâu có bậy, người có thể Thiệu Phi Phàm giả công tác, vậy khẳng định trước kia người cũng từng làm như vậy, nếu người làm sao có thể hoài nghi ấy đây ? Nhất định là cha suy bụng ta ra bụng người rồi, Mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi, Thần, mọi người có phải hay ?"

      Ông tuyệt bỏ qua cho người em có chuyện cười như vậy, gật đầu, cười cười nên bị sặc cơm trong cổ họng liền ho khan, Đàm Nhã Văn giúp ông dễ thở, đồng thời tay bà cũng đưa xuống phía dưới véo bắp đùi ông, giọng " sai biệt lắm phải, Thượng lại gấp như ông."

      Lúc này Thượng Trạm Bắc mới nguôi giận, thấy mặt của Hạ Hâm Hữu biến sắc, ông chỉ còn kém giwo tay lên thề, rằng mình tuyệt đối có như vậy "Tôi no, mọi người cứ dùng tiếp." Dứt lời, quăng mặt mũi lên lầu. .


      Thượng Tâm đều dám lên tiếng, da đen cũng dám cười, Thượng Trạm Bắc nhìn con , là im lặng "Con chờ ta quay lại xử lý con!" xong, ba bước cũng thành hai bước vội vàng đuổi theo bà xã.

      Cha mẹ lần lượt lên lầu, Thượng Tâm liền le lưỡi, nhưng mà chút đều có lo lắng vẫn chút.

      "Ăn ít chút, món này rất lạnh." Thần Tri Thư qua, lại đem đĩa dưa của mình cho .

      Thượng Tâm cầm đĩa dưa con, nhai giòn vang. lầu cha cố gắng dụ dỗ bà xã, đứng ở lầu hai vọng xuống "Da đen Nhã Văn, ăn nhanh lên, ăn xong trở lại chơi bốn vòng."

      "Tốt, Nhã Văn , hôm nay phải làm cho Thượng thua sạch." Da đen chiếc đũa quẳng xuống, thúc giục bà xã"Thần con ở đây ăn cơm cùng Tâm Tâm, buổi tối liền về nhà, cho phép quầy rượu."

      "Vâng."

      Phòng khách liền yên tĩnh lại, thím Lý đem dưa lên thuận tiện lấy bát đũa dùng qua, Thần Tri Thư nhìn Thượng Tâm như con thỏ gặm dưa, ánh mắt càng tĩnh mịch. Nghĩ đến lời ban ngày của Thượng Phẩm, tim liền đau nhói "Tâm Tâm, em ta sao?" còn có tư cách hỏi như thế sao? Thần Tri Thư mím môi, cho đến khi Thượng Tâm cơm nước xong, lời này ở trong lòng thủy chung cũng hỏi ra miệng. .

      Thượng Tâm ăn xong thấy Thần Tri Thư thủy chung nhìn mình, trong lòng liền lúng túng " Thần, em ăn xong rồi, còn muốn ăn nữa sao?"

      Thần Tri Thư lắc đầu cái, đứng dậy trước bước, ở Thượng Tâm cũng muốn đứng dậy, chợt xoay người lại. Thượng Tâm giật mình ngã ngồi ghế, trong nháy mắt Thần Tri Thư đem đôi tay để lên thành ghế, vây ở trước ngực.

      " Thần, . . . . . ."

      " lần bất trung, trăm lần tha. hỏi em, em đối với như thế, nếu Thiệu Phi Phàm phạm sai lầm, em có làm như vậy hay ?"

      ". . . . . ."

      "Tại sao trả lời ? Là đàn ông có lúc phạm sai lầm, có kiềm chế dục vọng của mình, mà cũng tin Thiệu Phi Phàm có thể giữ được! Nếu như, em cũng nhìn thấy ta ôm môt người phụ nữ khác, em cũng đối với ta như với hay , nhẫn tâm chia tay?" .

      Ánh mắt Thần Tri Thư kiên định khác thường, lấy được đáp án quyết bỏ qua. Thượng Tâm biết trả lời như thế nào, chỉ có thể dựa vào tín niệm nguyên thủy nhất trong lòng mình, cho biết "Nếu đủ thích em cũng ôm những người khác, cũng giống như nếu Thiệu Phi Phàm thích em, cũng phạm sai lầm."

      Đáp án này như là lấy lòng Thần Tri Thư, cười, cười cũng như ngày trước, phách lối bá đạo lại mang theo tự tin, thu hồi hai cánh tay, cúi thấp mặt nhìn , trong giọng hình như có tia vui vẻ "Tâm Tâm, em rất hiểu đàn ông rồi, em cùng Thiệu Phi Phàm thích hợp." giơ tay lên sờ sờ đầu của , quan tâm động tác trốn tránh của , "Từ khắc này, có thể hiểu mình đủ thích em, cho nên em hãy nhớ, nếu Thiệu Phi Phàm thích nữa, em hãy trở lại bên người ." .

      Thần Tri Thư xong, khóe miệng méo mó ra phòng ăn. Thượng Tâm ngồi yên lâu nhúc nhích, thủy chung cau mày.

      , Thiệu Phi Phàm .

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Ngày thứ hai trời còn chưa sáng Thiệu Phi Phàm lên Lệ Giang, Tiểu Lý lái xe, cùng còn có vị cảnh viên họ Lưu. Ba người xe nhiều giờ, vừa xuống xe liền bắt đầu họp hội nghị cả đêm.

      ". . . . . . Có người nghi Lý Dĩnh vào ở khách sạn 2021, liên tiếp bảy ngày cũng có ra cửa, cùng với người đàn ông Trung Quốc, đây là tư liệu ta." Cảnh viên Lệ Giang đem tài liệu giao cho Thiệu Phi Phàm. .

      "Lưu Dũng, ba mươi bảy tuổi, bốn năm trước tốt nghiệp đại học y khoa nghiên cứu sinh, sau đó Canada, là đồng học của Lý Dĩnh, hai người ở Canada có bất động sản, hơn nữa tiêu xài cũng rất lớn. Căn cứ điều tra ở Canada, hai người là Lưu Học Sinh rất nổi danh tiêu sài xa xỉ." .

      "Này có chút hợp logic, tôi từng nghe Lý Dĩnh đều dựa vào tiền làm để tranh thủ học phí cùng sinh hoạt phí, bốn năm này, Lý Lan có cho ta tiền."Thiệu Phi Phàm chỉ ra chỗ mâu thuẫn, Tiểu Lý nghe xong lại cười. .

      "Đây mới là chỗ hợp lý, Lý Dĩnh đích xác là làm, nếu mà tôi đoán sai ta chính là độc phiến công(mình cũng hiểu lắm). Chị ta căn bản cho ta sinh hoạt phí." Tiểu Lý gật đầu cái, hồ sơ Lưu Dũng "Chỉ sợ Lưu Dũng này, đem kiến thức trong trường học, chế dược đều thành chế độc ."

      " là bọn họ tự sản xuất?" Cái suy đoán này quá lớn mật rồi, chỉ có Thiệu Phi Phàm kinh ngạc, đội cảnh viên cũng bị suy đoán này làm cho kinh ngạc.

      "Vô cùng có khả năng. Hơn nữa, bọn họ nhất định có liên hệ cùng Tam Giác Vàng, chỉ là chúng ta còn chưa có tìm được chứng cớ."

      có chứng cớ thể bắt người, tất cả liền cũng biến thành tưởng. Thiệu Phi Phàm day day huyệt thái dương, còn chưa bắt đầu phá án, nhức đầu. Chỉ là, lúc này, cũng phải là thời điểm nhức đầu, vỗ bàn "Cho tôi cái máy chụp hình, tôi vào dò thám." .

      "Này quá nguy hiểm?" Tiểu Lý phản đối.

      Thiệu Phi Phàm bĩu môi cái hỏi ngược lại "Chúng ta làm cái này, hề có nguy hiểm sao?" qua liền cầm túi sách lên, ra khỏi phòng họp vào phòng vệ sinh, trở ra, đổi thành quần áo bình thường, túi lớn đeo lưng, nếu đeo them cái camera giống với khách tới đây du lịch. .
      xixon thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      39.

      Cả đêm Thượng Tâm lo lắng ngủ ngon, trong đầu luôn suy nghĩ đến lời của Thần Tri Thư "Tâm Tâm, em rất hiểu đàn ông. . . . . . Là đàn ông ai cũng phạm sai lầm. . . . . ." lắc lắc đầu, buộc mình phải ngủ, nhưng khi ngủ thiếp , lại mơ thấy Thiệu Phi Phàm ôm người phụ nữ khác.

      Thượng tâ thét lên liền thức tỉnh, làm kinh động đến bà nội ở sát vách.

      "Tâm Tâm, gặp ác mộng phải ? Đừng sợ, bà nội ngủ cùng cháu." Lão phu nhân vỗ vỗ dụ dỗ cháu ngủ, coi như đứa trẻ cần chăm sóc.

      Thượng Tâm cũng ngủ được, dám ngủ."Bà nội, làm thế nào mới có thể hiểu đàn ông?"

      Lão phu nhân bị hỏi làm cho hồ đồ, thấy hốc mắt đỏ, cái miệng mếu máo, chân mày lại nhíu chặt, chỉ có cảm thán, bảo bối của bà cũng trưởng thành, lớn như vậy muốn bắt đầu hiểu đàn ông rồi. Bà kéo chăn đắp cho Thượng Tâm, rồi có mở miệng đầu tiên là cười cười "Bà nội cũng hiểu , lúc còn trẻ cảm thấy ông nội cháu đẹp trai, cùng với ông ấy bà liền thấy vui vẻ. Sau lớn tuổi, ông nội cháu có địa vị cao, theo ông ra cửa, bà liền ưỡn thẳng lưng, cảm thấy gả cho người đàn ông như vậy mở mày mở mặt. Nhưng sau nữa, ông nội cháu lại bị bệnh tim cao huyết áp, thường phải đến bệnh viện, khi đó bà mới biết được cùng với ông ấy, ngoại hình và quyền lực cái gì đều quan trọng, mà hai người khỏe mạnh làm bạn đến già mới là quan trọng nhất. Chỉ là ra, cuộc sống của bà với ông nội cháu năm mươi năm rồi, nhưng bà vẫn hiểu hết ông nội cháu, mỗi ngày ông suy nghĩ cái gì. Đều phụ nữ khó hiểu, nhưng bà nội thấy, đàn ông cũng phải là dễ đoán."

      "Này, trừ bà nội ra, ông nội còn có người khác sao?"

      đến đây, lão phu nhân liền thấy kiêu ngạo, "Ông nội cháu, bà hài lòng nhất chính là điểm này, ông ấy cổ hủ lắm, chuyện nam nữ, so với bà thấy còn nghiêm trọng hơn. Lúc còn trẻ chúng ta tham gia tụ hội, biết con nhà nào, thấy ông nội cháu liền dán lấy, bà đứng bên tức giận thôi, cháu có biết ông nội chaú phản ứng như thế nào ?"

      Thượng Tâm lắc đầu.

      Lão phu nhân cười "Ông nội cháu sửng sốt rồi đẩy ta ngồi chồm hổm dưới đất, vị tiểu thư kia mặc lễ phục hai tay chắp lại đặt sau mông ngồi chổm hổm xuống dưới đất, rất là mất thể diện và xấu hổ."

      Thượng Tâm nghe xong, cũng cười, nằm úp sấp trong ngực bà nội rất là hâm mộ : "Bà nội, bà hạnh phúc nha."

      " Tâm Tâm cũng nhất định hạnh phúc hơn bà nội. Tiểu Thiệu, đứa bé kia tuy lớn tuổi chút, nhưng lớn tuổi cũng có chỗ tốt, ta đem cháu trở thành đứa bé để mà cưng chiều, mọi việc cũng hiểu được đúng mực, so với Thần thích hợp với cháu hơn. Tuy bà nội bỏ được, nhưng khi nhìn các cháu như vậy, bà nội cũng đồng ý, đến lúc đó cháu liền sinh chắt trai cho bà nội, bà rất vui mừng."

      "Bà nội!" Thượng Tâm nũng nịu sẳng giọng, nửa là ngượng ngùng nửa là xấu hổ.

      "Được rồi được rồi, Tâm Tâm chúng ta xấu hổ rồi, bà nội nữa. Ngủ tiếp lát , xong công viên linh lợi cùng bà nội."

      "Vâng." Thượng Tâm ở trong ngực bà nội, nhàng nhắm mắt lại, có lẽ là bị lời lão phu nhân an ủi, là ngủ say. Cho tới khi Thiệu Phi Phàm, trước khi tiến vào khách sạn Lý Dĩnh ở gọi điện thoại cho , vẫn nghe máy. Cuối cùng, chỉ có thể nhắn tin nhắn, cho biết mình tiến vào nhiệm vụ, tuần này, cũng thể liên lạc với được.

      Thiệu Phi Phàm gửi tin nhắn xong liền tắt điện thoại vào khách sạn, ở đến đối diện gian phòng Lý Dĩnh, kéo cửa sổ ra, đơn giản sửa sang lại, tiếp theo bắt đầu giám thị phòng đối diện.

      Liên tiếp ba ngày, gian phòng đối diện đều có ai ra vào, Thiệu Phi Phàm có chút gấp gáp, người này thế nào ăn cơm đều ra ngoài đây? Chẳng lẽ. . . . . . Người căn bản là ở bên trong phòng?

      Thiệu Phi Phàm lập tức mặc quần áo vào, đầu tiên là gõ gõ cửa 2020, phòng 2020 là đôi vợ chồng tân hôn, hình như đến đây hưởng tuần trăng mật, mở cửa là người đàn ông, Thiệu Phi Phàm cười cười, đưa tay bắt tay cùng ta. Hỏi: "Xin chào, tôi ở tại phòng đối diện các ngươi. Tôi muốn hỏi chút, hai người Ngọc Long Tuyết Sơn rồi sao? Tôi muốn qua bên kia chút, nhưng lại biết nó ở đâu, hỏi quản lý, lại phải giới thiệu hướng dẫn du lịch cho tôi, tôi sợ làm cho họ bối rối. Muốn hỏi hai người chút."

      Người đàn ông rất là sảng khoái, mới vừa cùng lão bà xong, còn kiến nghị tìm mấy bạn cùng nhau thuê xe, tương đối thích hợp. Thiệu Phi Phàm hỏi xong liền cảm ơn họ, dạo bước đến gõ cửa phòng 2021, gõ bốn, năm lần mới có người lên tiếng.

      "Ngài khỏe chứ, tôi là khách ở phòng đối diện, tôi muốn hỏi mọi người có muốn Ngọc Long Tuyết Sơn hay , nếu muốn chúng ta liền cùng , chia đều tiền xe."

      Người đàn ông trong phòng đanh giọng .

      Thiệu Phi Phàm càng cảm thấy có cái gì đó đúng, lại gõ cửa tiếp " em, nghe khẩu chắc là người phía bắc, tôi cũng là người phía bắc, nếu , chúng ta cùng chuyến xe chứ sao. Nếu cảm thấy nhiều tiền, tôi chịu nhiều hơn chút cũng được, tôi rất thích nhiều người cho náo nhiệt. . . . . ."

      Bên này còn chưa dứt lời, cửa liền bị mở ra, ra ngoài là Lưu Dũng, trong hình mặt mày lịch , thế nhưng lúc này lại giận dữ khác thường, giọng cũng rất tốt "Cái người này có chuyện gì? Đều vẫn còn ở cửa cằn nhằn, muốn ăn đòn sao?"

      " xin lỗi xin lỗi, tôi lập tức . . . . . ." Thiệu Phi Phàm thấy mục đích đạt tới, lập tức chịu nhận lỗi, ánh mắt lại liếc hướng trong nhà, cho đến khi trở về phòng, Lưu Dũng vẫn còn ác ngoan ngoan trừng tức giận. Thiệu Phi Phàm vừa hướng ta khom người thể lễ phép, bên kia lại hừ lạnh tiếng, phách lối vô cùng. Thiệu Phi Phàm mở cửa vào nhà, chân mới vừa vào cửa, lại nghe thấy giọng nữ mềm mại " Dũng, vào ."

      Thiệu Phi Phàm chợt xoay người, trong nháy mắt Lưu Dũng dùng thân thể che kín người phụ nữ sau lưng, hướng mắng câu "Nhìn cái gì vậy?"

      Thiệu Phi Phàm làm bộ như bị sợ hãi, lập tức rụt cổ lại vào nhà, đóng cửa. Lưu Dũng bên kia mới trở về phòng.

      dán cửa sổ nhìn đối diện, trong lòng tựa như đánh trống. Cho đến xác định phòng đối diện còn thanh nữa, mới đóng cửa sổ nhắm mắt lại, nhớ lại người phụ nữ mới vừa nhìn thấy kia. Mặt của người phụ nữ này, nhìn thấy, nhưng luôn cảm thấy có cái gì đúng.

      thanh giọng điệu chuyện với Lưu Dũng, mới vừa " Dũng" rất là yếu ớt mang theo lấy lòng. . . . . . Lấy lòng? đúng, Lý Dĩnh căn bản là cần lấy lòng Lưu Dũng, là lạ ở chỗ nào.

      Thiệu Phi Phàm hết sức nhớ lại, tuy nhiên thế nào cũng nghĩ thông. Thu thập chút, lập tức ra khỏi khách sạn, ở trong thành cổ vòng hai vòng mới chuyển vào khách sạn khác. Tiểu Lý vừa thấy , lập tức ý bảo lên lầu.

      lầu là tất cả cảnh viên đại đội. Thiệu Phi Phàm vào, lập tức xem tài liệu Lý Dĩnh cùng Lưu Dũng, nhìn hai lần, cuối cùng tìm thấy được chỗ bất hợp lý ở Lý Dĩnh là chiều cao.

      Trong tài liệu ghi Lý Dĩnh cao khoảng 1m73, Lưu Dũng cao mét tám, như vậy hai người đứng chung chỗ chỉ kém nửa cái đầu. Nhưng mới vừa rồi, mặc dù thấy mặt của người phụ nữ kia, lại ràng nhìn thấy chiều cao của người phụ nữ kia chỉ đến bả vai Lưu Dũng , ít nhất hai người kém hơn hai mươi centi mét.

      cách khác, người phụ nữ kia căn bản phải Lý Dĩnh.

      Thiệu Phi Phàm ảo não vỗ vỗ trán của mình, cư nhiên bị họ lừa, bọn họ còn như đứa ngốc giám thị !

      Tiểu Lý nhìn có cái gì đúng, lập tức hỏi: "Thiệu cảnh quan, thế nào?"

      Thiệu Phi Phàm đem cái mình thấy cùng với phỏng đoán của mình, lần, cảnh viên bên này đều rất tức giận.

      "Kiểm tra phòng, liên lạc đồn công an Cổ Thành, là tra ăn trộm, lục soát khách sạn tra thẻ căn cước, lão tử muốn biết Lý Dĩnh có thể trốn nơi nào!" Thiệu Phi Phàm vỗ bàn, cầm túi sách ra khỏi khách sạn, trở lại địa điểm giám thị.

      Ban đêm tám giờ phút, cảnh sát Cổ Thành quả tới kiểm tra thẻ căn cước của lữ khách, Thiệu Phi Phàm chú ý phòng của Lưu Dũng, bên trong hình như xảy ra chút mâu thuẫn , nhưng là giải quyết cực nhanh.

      Đợi đến khi cảnh sát tra được, Thiệu Phi Phàm phối hợp móc ra chứng minh thư, mục đích mình tới đây. Kiểm lâm sau khi kết thúc, Thiệu Phi Phàm cẩn thận rời , trở lại làm việc .

      Tiểu Lý chờ tại đây rồi, "Bên trong căn bản phải Lý Dĩnh, Lưu Dũng ghi danh Lý Dĩnh là bởi vì mới đầu ta cùng Lý Dĩnh ở chung, nhưng Lý Dĩnh ở 7 ngày trước, sau đó bởi vì cãi vả cùng ta cho nên rời Lệ Giang rồi, người phụ nữ trong phòng là ta mới quen, hai người mướn chung."

      "Thúi lắm! thời điểm Tôi đến Lệ Giang, cảnh viên giám thị còn nhìn thấy Lý Dĩnh xuống lầu ăn cơm, làm sao Lý Dĩnh có thể liền rời ngày 7 đây? láo!"

      Tiểu Lý nhìn Thiệu Phi Phàm tức giận cũng bất đắc dĩ, đem khẩu cung kiểm lâm đưa cho "Nhưng quản lý cùng ta thống nhất, hai phần khẩu cung khác!"

      " Tra xét chuyến bay bên kia thế nào?" Thiệu Phi Phàm hỏi.

      bên cảnh viên tới "Điều tra, có tư liệu Lý Dĩnh ra vào nhập cảnh, chỉ là ở bảy ngày trước có người dùng tên tuổi Lý Dĩnh định bay Côn Minh Bắc Kinh chuyển cơ Canada."

      Thiệu Phi Phàm nhăn chân mày, ngồi xuống, nghĩ tới đủ loại tin tức. Nhưng nghĩ như thế nào cũng nghĩ thông. Lý Dĩnh rốt cuộc nơi nào? Tại sao Lưu Dũng phải láo? Còn có quản lý khách sạn, sao lại giúp đỡ Lưu Dũng rối, hay là Lưu Dũng rối.

      Quá nhiều làm cho người ta căn bản bắt được đầu mối.

      Suốt đêm, tất cả cảnh viên đều ở đây suy tưởng các loại khả năng có thể xảy ra, nhưng ngày thứ hai liền truyền đến tin tức Lý Dĩnh, cho dù ai cũng đều có nghĩ ra có loại khả năng này.

      Rạng sáng bốn giờ, tiểu Lưu vọt vào lầu hai, tiếng" xong" đem đánh thức toàn bộ cảnh viên vừa ngủ yên , ở lúc mọi người còn chưa khôi phục tinh thần, ra tin tức "Lý Dĩnh chết!"

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      40.
      "Chết?"

      "Chết?"

      "Chết thế nào?"

      Thiệu Phi Phàm nắm chặt quả đấm, nhìn chằm chằm tờ báo tin của cảnh viên, mặt cảnh viên cũng trầm, " giờ trước, tuần sơn phát ra Lý Dĩnh, ở dưới chân núi Tuyết Sơn, chết từ lâu, nghiệm thi đường tới nơi."

      "Giữ lại Lưu Dũng và quản lý khách sạn, còn có người phụ nữ ở cùng Lưu Dũng." Thiệu Phi Phàm ra lệnh, cảnh viên theo lệnh, lập tức hành động.

      Tiểu Lý vừa gõ bàn vừa "Sớm chết muộn chết, cố tình chết vào lúc này, ta chết rồi. Tôi rất muốn bắt Lưu Dũng, đánh cho ta trận."

      Ai cũng muốn đánh ta, nhưng ai cũng biết còn chưa tới khi đó. Thiệu Phi Phàm ngồi xuống vuốt đầu, cầm thuốc lá khay trà hút điếu, khói lượn lờ, mắt nheo lại, lóe ra ánh sáng. biết cái này xong, nếu như là Lưu Dũng giết, Lý Lan nhất định bỏ qua cho ta.

      "Tiểu Lý, chúng ta Tuyết Sơn ngay bây giờ."

      ở thời điểm Thiệu Phi Phàm vội bể đầu sứt trán, căn bản biết ở thành phố G có người giăng lưới chặt đứt đường tình của , chờ trở lại, cho nổ tung, cùng Thượng Tâm còn chưa có xác định tình cảm, làm cho nổ chia năm xẻ bảy, tốt nhất bao giờ khép lại.

      "Thần tiểu thư, đây là tất cả tư liệu muốn."

      Thần Tri Mặc nhận lấy túi hồ sơ, kéo ra ngăn kéo lấy ra lá thư dầy, đưa cho người đàn ông đối diện "Làm phiền."

      Người đàn ông đo độ dầy 1 chút, rất hài lòng cảm ơn, sau đó rời phòng làm việc của Thần Tri Mặc. Người đàn ông vừa , liền mở túi hồ sơ ra, xấp tài liệu dầy về Thiệu Phi Phàm, cặn kẽ ra ở trước mặt .

      cũng quan tâm gia thế cùng thân thế Thiệu Phi Phàm, muốn chính là biết đoạn tình cảm từng trải qua, ở hồ sơ Thiệu Phi Phàm đọc được ba chữ "Tự Là Tiêm", Thần Tri Mặc cười, phàm là người cũng có nhược điểm, người Nhà họ Thiệu của cũng giống như vậy.

      cẩn thận bỏ tài liệu vào túi, sau đó Thần Tri Mặc đứng dậy rời phòng làm việc.

      Quầy rượu đêm ồn ào ngợp trong vàng son mập mờ, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, tới chỗ này cũng là tìm việc vui. Mà khi Thần Tri Mặc thân mặc đồ chuyên nghiệp tới, hấp dẫn ít con mắt, mấy người đàn ông lôi kéo S tỷ muốn , S tỷ nhìn sang, tâm can đều muốn nhảy ra ngoài. Chỉ : "Mấy vị đại gia, để cho tôi tới, tôi cũng dám để cho vị tiểu thư kia tới ngồi. Các ngài nhìn lại chút ." qua hẳn là chạy tới bên cạnh Thần Tri Mặc.

      "Đại tiểu thư, ngài thế nào có thời gian tới đây?"

      Thần Tri Mặc đối với trường hợp này ghét, nhưng cũng ưa thích. Dồn dập hỏi: "Thần đâu?"

      "Thần thiếu mới vừa rồi còn ở quầy rượu, lúc này biết đâu, nếu . . . . . ."

      Thần Tri Mặc nhịn được cắt đứt lời , dứt khoát lưu loát mà : " tìm, tôi phòng VIP chờ nó ."

      S tỷ nào dám đáp ứng, tất nhiên lập tức tìm người .

      Nhưng mà khi Thần Tri Mặc đẩy cửa phòng, Thần Tri Thư cư nhiên an vị ở bên trong, mặt đất có đầy chai rượu, xem mắt, chán ghét nhíu nhíu mày, cẩn thận tới ghế sa lon, trực tiếp đem tài liệu ném bàn.

      "Cái gì?" Thần Tri Thư chợt nhíu mày.

      "Thứ em muốn." Thần Tri Mặc cầm ly rượu bàn, rót chén Whisky "Tự Là Tiêm bên kia em cần ra mặt, chị tới giúp em, sắp xếp thời gian tốt lắm, em phụ trách mang Tâm Tâm tới. Bọn chị làm Thiệu Phi Phàm phạm sai lầm, tại chị giúp em đoạt lại Thượng Tâm."

      Thần Tri Thư nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên cũng phải vui sướng, ngược lại là mơ hồ lo lắng."Chị, chuyện của em chị đừng nhúng tay vào."

      "Chị nhất định trông nom." kiên định .

      Quả như dự liệu, "Chị, âý thích hợp với chị...chị cần thiết cùng ấy làm như vậy. Lại , chuyện này nếu như bị ấy biết chị động tay động chân, chỉ là đẩy ấy càng xa."

      Thần Tri Mặc uống hơi cạn sạch ly rượu, khóe miệng cười ra đơn."Thần, từ trước đến giờ chị cũng đến gần được ấy, làm sao có thế đẩy ấy càng xa. Nếu như mà chị có phần thắng, em cho rằng chị nguyện ý làm như vậy sao, chính bởi vì chị thua rối tinh rối mù, biết thua là như thế nào, cho nên chị mới muốn em cũng giống như chị!" Dứt lời, rất thở dài, cầm túi lên rời khỏi phòng.

      Thần Tri Thư nhìn tài liệu bàn, do dự chút, cuối cùng cầm lên mở ra.

      Tâm Tâm, em vốn chính là của , cho nên đừng trách .

      -------------------------------------------

      Thần Tri Mặc ngồi ở quán cà phê đối diện đồn cảnh sát của Thiệu Phi Phàm, tay cầm phần tài liệu, nhưng ánh mắt lại thường xuyên hướng ra phía cửa.

      Hôm nay là ngày đầu tiên cảnh sát làm sau khi nghỉ tết, đến giờ làm việc, mấy người phụ nữ đẩy cửa vào. ngang qua cẩn thận làm rơi tài liệu của Thần Tri Mặc, mấy tờ giấy rơi lả tả.

      " xin lỗi, tôi nhặt lên giúp ." Tự Là Tiêm ngồi chồm hổm nhặt tài liệu lên, khóe miệng Thần Tri Mặc cười cười, ngoài miệng qua " cần gấp gáp."

      Hai người đứng dậy, Thần Tri Mặc nhìn vui mừng gọi. " có phải là Tự hay ?"

      "Đúng vậy, làm sao biết?" Tự Là Tiêm ở trong óc chuyển mấy vòng, cực kỳ khẳng định mình chưa từng thấy qua vị tiểu thư này.

      "A, là tôi quá đường đột, tôi họ Thần, nhất định biết tôi, chỉ là nhất định biết bạn tốt của tôi là Thiệu Phi Phàm."

      "Thiệu Phi Phàm" ba chữ khiến căng thẳng, cười có chút gượng ép, đầu tiên là xoay người bảo đồng nghiệp mua cơm trước, mình gặp bạn cũ, muốn cùng nhau ăn cơm. "Thần tiểu thư, tôi có thể ngồi xuống sao?"

      "Dĩ nhiên ngại. Mời ngồi mời ngồi." Thần Tri Mặc nhiệt tình mời ngồi xuống. " khác người trong hình mấy, cho nên tôi liền nhận ra, Phi Phàm những năm này cũng nhớ tới , mà tôi vừa hỏi ta sao lại chia tay với , ta , lần còn giận dữ. Chính là mấy ngày trước ta công tác."

      " ấy nhớ tới tôi?" mặt loại nhìn như trong tuyệt vọng, trong đôi mắt mang theo lo lắng, khóe miệng mím môi, cơ mặt căng thẳng.

      Thần Tri Mặc từng nhiều lần gặp qua cái nét mặt này, ở mặt khách hàng .

      cười cười, tay bé nửa che miệng "Nhìn tôi đây, Thiệu Phi Phàm cũng . Nghe có nhân duyên tốt, ta để cho tôi quan tâm tới chuyện của ta, chỉ là ra, hai người là đôi rất đẹp, nên tách ra như vậy. Là Tiêm, Phi Phàm ngượng ngùng muốn , tôi liền nhiều chuyện thay ta , trong lòng ta còn có , . Vừa uống say, đều là tên ."

      ", thể nào, ấy có vị hôn thê." Tự Là Tiêm cúi đầu, "Lại , tôi cũng muốn kết hôn."

      "Cái kia vị hôn thê đơn thuần, là ông cụ nhà ta cố gắng gán ghép cho ta. Tiểu nha đầu hai mươi tuổi, có thể hiểu được suy nghĩ của người ba mươi tuổi sao? Ai, chỉ là phải kết hôn, là đáng tiếc. Tôi vẫn cho rằng hai người có thể quay lại." Thần Tri Mặc nuối tiếc , đồng thời thở dài, "Xem ra Thiệu Phi Phàm có duyên với , đáng tiếc Thiệu lão tướng quân còn muốn bồng cháu, dựa vào bạn chờ đến khi nào đây!"

      "Thiệu Lão Tướng quân?" Tự Là Tiêm cau mày hỏi.

      " biết cha Thiệu Phi Phàm là ai sao?"

      Tự Là Tiêm lắc đầu, Thần Tri Mặc hơi có vẻ kinh ngạc, thuận miệng "Nhà họ Thương ở Thành Nam, Bắc thành là nhà họ Thiệu, Thiệu Phi Phàm chính là con trai út nhà họ Thiệu."

      "Cái gì?" Ánh mắt của Tự Là Tiêm lóe lên, biết là bị tin tức này khiếp sợ, hay là vì năm ấy mình bỏ khối vàng mà hối hận đây. Tóm lại, mặc kệ như thế nào đều trong kế hoạch của Thần Tri Mặc.

      nhìn đồng hồ, "Ai, tôi còn có chuyện trước bước, Tự tiểu thư chúng ta lưu số điện thoại lần sau gặp lại." qua dùng điện thoại di động của mình ý để đọc số điện thoại của mình, nhanh chóng thu hồi tài liệu, đứng dậy ra phòng cà phê mà Tự Là Tiêm như cũ ngồi ở ghế dài, tiêu hóa tin tức vừa mới biết được.

      Thần Tri Mặc cho xe thể thao dừng ở ven đường, xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn trong quán cà phê, nụ cười lãnh. Phụ nữ, lòng tham hư vinh, khi biết giá trị của bạn trai cũ lại còn đối với mình nhớ mãi quên, mà có hành động gì phải tính cách của ta rồi.

      từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, tốc độ cực nhanh gọi số điện thoại: "Là Tiêm, hình như tôi làm rơi giấy tờ trong quán cà phê, giúp tôi tìm xem có ."

      Tự Là Tiêm rất dễ dàng tìm được tài liệu làm rơi, "Có, xa chưa? Tôi đưa qua giúp ."

      " cần cần, ngày kia Phi Phàm trở lại rồi, giúp tôi đưa cho ta là tốt rồi."

      "Ngày kia sao?"

      "Đúng."

      Tự Là Tiêm chần chờ chút, còn mở miệng, " có thể cho tôi biết thời gian máy bay đến ?"

      "Năm giờ chiều 27."

      "Cám ơn."

      "Cám ơn cái gì, tôi cúp đây." Treo điện thoại, khóe miệng Thần Tri Mặc nhếch lên, thời gian lý do đều cho , giờ tự xem nên làm thế nào! "Tự Là Tiêm, tôi nên cám ơn mới đúng."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :