1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nằm vùng là một kĩ thuật - Nhị Nguyệt Sinh (Full 80c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      26 chị dâu cùng em dâu.


      Bữa tiệc đính hôn được tổ chức tại Kim Đỉnh, người Nhà họ Thượng cộng thêm người nhà họ Thiệu cộng thêm người của Đàm Nhã Văn, nhìn bàn tròn lớn, từ vị trí Thượng thủ trưởng bắt đầu có chút pha trộn, nửa quân trang nửa mặc đồ thường.

      Quân trang bên này dĩ nhiên là của nhà họ Thiệu, nhà họ Thiệu có 4 người con, trừ Thiệu Phi Phàm làm cảnh sát, còn ba người còn lại đều là quân nhân, tuy người con thứ ba làm ở trường học, nhưng cũng là bộ đội.

      khí cũng quá trang trọng hai vị ông cụ gặp mặt, đụng ly lại vui mừng. Các của Thiệu Phi Phàm chuyện cùng Thượng Trạm Bắc cũng coi như thân thiện, Đàm Nhã Văn nhìn vẻ mặt Thượng Tâm ra buồn vui, từ trong túi lấy ra hộp trang sức."Tâm Tâm, đây là quà mà mẹ nuôi mừng con đính hôn, sớm mua, vốn định chờ con cùng Thần. . . . . ."

      " lời này làm gì." Ông đẩy bà cái, đem hộp trang sức trực tiếp đưa cho Thiệu Phi Phàm, "Tiểu tử, đây là đồ cưới chúng ta cho con nuôi, cậu phải giữ láy, dám khi dễ con nhà chúng ta cẩn thận tôi xử lý cậu."

      Thiệu Phi Phàm siết hộp trang sức, qua tay đặt ở bên cạnh bàn, cười cười gật đầu cũng gì.

      Vành mắt Thượng Tâm có hơi hồng, lôi kéo Đàm Nhã Văn "Mẹ nuôi" lại biết gì. Chỉ là, lúc này, hay có cái gì khác biệt? Nhớ tới bóng lưng Thần Tri Thư rời đêm hôm đó, còn có những lời tức giận kia, nước mắt Thượng Tâm liền dừng ở hốc mắt.

      Trưởng bối đều ở đây, trường hợp này dám khóc, cho nên vẫn cắn răng câu nào, sợ há miệng, nước mắt liền rớt xuống. Thiệu Phi Phàm ngồi ở bên người , nhìn nha đầu này muốn cắn bể đôi môi mình hay sao, cũng có chút tức giận, gắt gao siết chặt tay của , ai mời rượu nâng chén liền uống.

      Tiệc cưới xong xuôi, Thượng Tâm muốn cùng người nhà trở về, Thiệu Phi Phàm có chút khó chịu, nắm tay buông. Thiệu Phi Trì nhìn thấy cười cười " vợ chồng mới muốn ở với nhau lát, ông cụ chớ yên lòng, chỉ chốc lát nữa tôi tự mình đưa Tâm Tâm trở về nhà họ Thượng."

      Thượng thủ trưởng gật đầu, Thượng Trạm Bắc tất nhiên tiện gì mang theo vợ, cùng con trai trở về nhà. Người nhà họ Thiệu cũng thức thời tránh , cho hai người chút gian riêng.

      " cầm cổ tay của tôi cũng đỏ rồi, mau buông ra." Thượng Tâm mở miệng, nhìn cổ tay mình liền cau mày.

      Thiệu Phi Phàm cũng buông tay, giận dỗi cho nên lại càng dùng sức thêm "Thượng Tâm, mặc kệ chúng ta đính hôn hay là giả, cũng nên tôn trọng đối phương."

      Thượng Tâm trừng "Có ý tứ gì?"

      "Ý tứ đúng là, muốn hợp lại cùng Thần Tri Thư tôi có ý kiến, chỉ là phải hiểu, trước khi chúng ta giải trừ hôn ước, ôm ôm ấp ấp cùng . Tôi muốn bị người ta mình bị đội nón xanh (cho cắm sừng) mình còn biết."

      " linh tinh cái gì vậy?"

      "Tôi cái gì biết sao?" Thiệu Phi Phàm hất tay của ra, ra ngoài hành lang khách sạn " đêm hôm đó tôi đều nhìn thấy ôm ôm ấp ấp cùng , còn thừa nhận? Thượng Tâm, trước kia tôi làm sao lại phát , là người thành đây? Còn thừa nhận!"

      Hình như Thượng Tâm kịp thời phản ứng, bật cười "Ngày đó là hiểu lầm, tôi cùng Thần đều trong sạch, náo cái gì?" hết lời, mặt mày nhảy lên "Thiệu Phi Phàm, biết bây giờ giống cái gì ?"

      Thiệu Phi Phàm nhíu mày sờ mũi cái, "Cái gì?"

      "Ghen. ăn dấm của tôi chứ?" cực kỳ kinh ngạc kêu ra ngoài, giây kế tiếp, người liền bị Thiệu Phi Phàm ôm vào trong ngực, miệng bị hung hăng che kín. Bên tai truyền tới tiếng uy hiếp, " hưu vượn, Thiệu Phi Phàm tôi ghen với ? Vô nghĩa! Thượng Tâm, tôi cho biết, tuy chúng ta đính hôn là giả , nhưng cũng phải có những cái cần phải để ý ."(câu cuối cùng mình chém vì hiểu lắm,he)

      Thượng Tâm ô ô hai tiếng bày tỏ mình đồng ý, mới được buông ra.

      "Thứ nhất, được tiếp xúc quá thân mật với người khác phái, làm cho người khác hiểu lầm, tạo thành rắc rối cho tôi."
      " cũng giống vậy!"

      "Tiếp theo, nếu như gặp được người trong lòng, trước tiên phải thông báo cho đối phương để đối phương còn chuẩn bị."

      "Đồng ý!"

      "Cuối cùng, trong lúc đó phải phối hợp với đối phương khi có tụ hội, chờ thời điểm chúng ta tách ra phải đem hết toàn lực trấn an người nhà của mình, để cho người nhà gây ra phiền toái cho đối phương."

      "Đồng ý!"

      Thượng Tâm ngẩng đầu lên, bộ dáng vẻ kiêu ngạo. Thiệu Phi Phàm lại thấy chưa đủ khuyến khích, thậm chí có chút ủ rũ cúi đầu. Chỉ là, nghe đêm kia là hiểu lầm, tức giận của cũng vơi rất nhiều.

      Bởi vì uống rượu, cộng thêm những ngày qua nghỉ ngơi đúng, dạ dày lại bắt đầu kháng nghị. dựa vào vách tường, lòng bàn tay đặt ở dạ dày.

      " đau bao tử?"

      " có việc gì."

      có việc gì rốt cuộc vẫn là đau à? Thượng Tâm rất hài lòng với đáp án này, liền nâng váy tới phía trước, cùng phục vụ hai câu, rồi xoay người trở lại bên cạnh Thiệu Phi Phàm, trong tay có nhiều hơn hộp thuốc bao tử."Cho , trước trở về ăn cơm rồi uống thuốc, rồi ngủ. Chú Thiệu làm việc ăn cơm đúng, bà nội tôi ăn cơm đúng giờ dễ dàng mắc phải bệnh bao tử. Tôi về trước đây, về trễ, ba tôi mắng."

      Thiệu Phi Phàm đưa Thượng Tâm ra khỏi khách sạn, thấy lên xe Thiệu Phi Trì mới xoay người lên xe Thiệu Lão. Ông cụ liếc nhìn thuốc bao tử trong tay , cười tiếng "Là nương tốt, tiểu tử ngươi phải đối đãi tốt với người ta."

      Lần đầu Thiệu Phi Phàm phản bác lời của ông, vẻ mặt chuyển sang cửa sổ, nhìn mây theo tốc độ xe nhanh chóng thoáng qua ngoài cửa sổ.

      Sau khi kết thúc bữa tiệc đính hôn, cùng Thượng Tâm đều rất phối hợp thực quy định, tự nhiên sống qua ngày. Thỉnh thoảng Thượng Tâm trốn người nhà, vào trong đội tìm ăn bữa cơ ở phòng ăn Cảnh Đội, ở phòng làm việc của ngây ngốc gần nửa ngày. Thiệu Phi Phàm lúc này mới phát , miệng nương này cũng rất có thể .

      bận nhìn bản án, tự nhiên rãnh theo . Thượng Tâm mình chơi, vừa chơi vừa chuyện."Thiệu Phi Phàm, phong thủy phòng làm việc này rất tốt, tọa bắc triều nam(cái này mình hiểu lắm), thông gió hóng mát." Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường "Kín gió chết người."

      Thượng Tâm lè lưỡi tiếp, dù sao nương này luôn có chuyện hết.

      Đội trưởng nghe vị hôn thê của tới, cố ý tới đây nhìn chút, vừa vào cửa, cực kỳ nhiệt tình hô tiếng"Em dâu" trong nháy mắt làm cho Thượng Tâm kinh ngạc. Chỉ là Đội trưởng nhìn Thượng Tâm cũng có chút kinh ngạc"Em dâu" có phải còn quá hay ?

      Thiệu Phi Phàm thấy thế nào cũng phải hai mươi tám hai mươi chín rồi, là người ăn ngay thẳng quanh co lòng vòng liền hỏi thẳng em dâu này " Em đâu năm nay bao nhiêu tuổi?"

      "20." Thiệu Phi Phàm báo nhiều hơn tuổi, liếc nhìn Thượng Tâm cảnh cáo chớ lắm mồm.

      20 cũng lớn, đội trưởng cười mập mờ, thọc chút Thiệu Phi Phàm " em, cậu ở thời điểm người ta còn vị thành niên liền đem người ta lừa về chứ!"

      Thiệu Phi Phàm rất khinh bỉ nhìn ta " nghĩ rằng tôi giống như , tiểu đồng chí nhà chúng tôi tuyệt đối là tự nguyện cùng tôi, chuyện lừa gạt bịp bợm phải là việc cảnh sát nên làm."

      "Stop!"

      Thượng Tâm nghe vậy nhịn được"Xì" tiếng bật cười, mắt to nháy mắt, khóe miệng có hai lúm đồng tiền cực kỳ xinh đẹp, nhìn thần sắc sáng ngời." đội trưởng, tôi năm nay mới quen Thiệu Phi Phàm, cho nên ấy cũng phải lừa vị thành niên."

      "Mới biết tới năm liền đính hôn?" đội trưởng trừng mắt, quay đầu vỗ vỗ Thiệu Phi Phàm "Được nha người em, ngươi cũng rất nhanh, còn cưới chui."

      Thiệu Phi Phàm, hung tợn trừng mắt Thượng Tâm để cho chớ lung tung, mới giải thích "Này sợ tuổi còn chạy mất, nên đánh nhanh thắng nhanh sao!"

      Đội trưởng cười to, xem chút "Chị dâu cậu cũng sắp đến, đừng để cho em dâu về, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm."

      "Được." Thiệu Phi Phàm đồng ý, rồi đưa đội trưởng ra khỏi phòng làm việc, trở lại liền nhìn thấy Thượng tâm hướng về phía cửa le lưỡi.

      Đầu lưỡi ở giữa cánh môi nhàng, dí dỏm lại mất vẻ đáng , trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy bộ vị của thân thể lập tức liền bị trêu chọc, cũng thể bình tĩnh.
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      27. tôi phải đào binh



      Còn chưa gặp được vị hôn thê của đội trưởng, Cảnh Đội liền nhận được nhiệm vụ tạm thời, toàn thể xuất cảnh. Thiệu Phi Phàm đưa Thượng Tâm về nhà, lập tức chỉnh trang xuất cảnh cùng trong đội.


      Thượng Tâm nhìn bốn chiếc xe cảnh sát xuất cảnh, chuông báo vang lớn rời khỏi Cảnh Đội, cầm điện thoại di động lên, có chút lo lắng. Trở về nhà, cũng đứng ngồi yên, cũng dám gọi điện thoại cho Thiệu Phi Phàm sợ làm ảnh hưởng công việc của .

      Thượng thủ trưởng theo mấy chiến sĩ bắn bia, về nhà chỉ thấy cháu bộ tâm thần thấp thỏm liền hỏi "Xảy ra chuyện gì?"

      Thượng Tâm đơn giản câu "Ông nội, gần đây trong cục làm vụ án gì à?"


      " biết, cho dù biết cũng thể cho cháu biết, Cảnh Đội cùng quân đội cũng có hiệp nghị bảo mật, chuyện vụ án thể tùy tiện . cho phép cháu hỏi Phi Phàm, mang đến phiền toái cho công việc của nó tốt." Thủ trưởng nhắc tới công việc cũng nghiêm trang so với ai khác, sủng ái cháu cũng thể được.

      Thượng Tâm bĩu môi, , điện thoại ở trong tay lại nắm càng chặt. Cho đến đêm khuya, khi nhận được điện thoại báo bình an của Thiệu Phi Phàm, mới yên tâm tắt điện thoại ngủ.

      Thiệu Phi Phàm theo đội trưởng quét hít thuốc phiện, hơn mười kẻ nghiện tụ tập chung chỗ hít thuốc phiện, hút xong sau đó tùy ý đánh đập mấy quầy rượu. Báo cảnh sát là người trong quầy rượu, khi bọn chạy đến, kia bị đánh thoi thóp, 120 tới, bước đầu kiểm tra xương sườn đứt ba cái, lá phổi còn bị tổn thương.


      Chép xong khẩu cung, đưa phạm nhân giam giữ hơn mười giờ, mở điện thoại di động ra, chỉ nghĩ tìm vận may điện thoại gọi , ngờ người giờ nên ngủ rồi, mà Thượng Tâm thế nhưng còn chưa ngủ.

      Ở trong điện thoại nghe câu kia" sao chứ?" Tim của khỏi động, khóe miệng tự chủ câu lên.

      " lo lắng cho tôi?"

      "Mới lo lắng, tôi sợ tàn tật, lại ỷ lại vào tôi." Tiểu nha đầu mạnh miệng ." trễ thế này, đừng quấy rầy tôi ngủ, ai nha, nữa , tôi cúp điện thoại đây."


      Thiệu Phi Phàm nghe trong điện thoại truyền đến thanh cười cười, tắt điện thoại, đem quần áo đồng phục vứt xuống chỗ ngồi phía sau, rồi lái xe, về nhà.

      Chớp mắt cái, nghỉ hè cứ như vậy mà qua rồi. ngày Thượng Tâm tựu trường, Thượng thủ trưởng rất trịnh trọng cho biết, vào trường cảnh sát chính là cảnh viên dự bị, cho nên dù có mặc người là đồng phục học sinh hay là cảnh phục đều phải dùng kỷ luật nghiêm khắc nhất. Mà nếu lựa chọn vào trường cảnh sát, được bỏ cuộc.

      Thượng Tâm dùng sức gật đầu cái, theo cha mẹ cùng trai, trường học báo cáo.


      Thiệu Phi Phàm đồng ý ở trường học đợi , nhưng muộn rồi còn thấy người, Thượng Tâm cũng có chút nóng nảy "Người này làm sao còn chưa tới?"

      "Có thể là tạm thời có vụ án, chúng ta vào trước ." Hạ Hâm Hữu ý bảo ông xã xách hành lý, trước bước vào sân trường.

      Thượng Tâm quệt mồm, ràng có chút vui mừng, hôm nay vào trường học, lập tức phải chịu huấn luyện, có ba tháng là được ra, nhưng Thiệu Phi Phàm lại. . . . . . Chân dẫm cái, liền vào trường học.

      Nộp học phí, báo cáo, điền thông tin, chọn phòng ngủ. . . . . . loạt thủ tục cũng làm xong, Thượng Tâm cầm phiếu ăn cơm, sau đó nháy mắt nhìn ba mẹ cùng trai, chẳng biết tại sao, trong lòng ê ẩm có chút lo lắng.


      Thượng Trạm Bắc chịu nổi nhất là cái ánh mắt này của con , tâm cái liền mềm nhũn "Tâm Tâm, nếu chúng ta nữa, về nhà thôi."

      "Hồ đồ!" Hạ Hâm Hữu trợn mắt nhìn chồng mình cái, quét mắt nhìn Thượng Tâm, dặn dò câu "Đúng hạn ăn cơm, có chuyện gì gọi điện thoại về nhà." Sau đó, bà rất giống nữ vương liền ra trường học. Thượng Phẩm thở dài, vỗ vỗ vai em , cũng vội vàng theo mẹ mình rời khỏi trường học.

      Nhìn người nhà rời , Thượng Tâm mếu máo, nước mắt liền rơi xuống, cũng quản bên cạnh có người xem náo nhiệt hay , ô ô khóc suốt trở về phòng ngủ.

      Cùng phòng với Thượng Tâm là ba nhìn thấy vậy liền sợ choáng váng, rồi buông đồ trong tay tới an ủi, chỉ là, Thượng Tâm là loại càng dụ dỗ càng khóc lớn, oa oa khóc ba có biện pháp. Cũng may, lúc này điện thoại Thượng Tâm vang lên, ba như thấy được cứu tinh đến "Thượng Tâm, đừng khóc, trước nghe điện thoại." xong, liền nhấn phím call, đưa di động tới bên lỗ tai .

      Điện thoại di động bên kia vừa mới hô tiếng"Thượng Tâm" Thượng Tâm bên này liền khóc lên "Oa" "Thiệu Phi Phàm, tôi lại nhớ đến ba mẹ rồi, làm thế nào?"

      Thiệu Phi Phàm sớm dự liệu đến cái tình trạng này, liền mắng câm miệng, rồi bảo xuống lầu. Thượng Tâm khóc sưng mắt, ở cùng phòng ngủ yên lòng mình xuống lầu, liền đưa xuống lầu, lập tức nhìn thấy Thiệu Phi Phàm thân cảnh phục . Cao lớn rắn rỏi, tuấn dật mặt mang theo mồ hôi, làm nương tliền đỏ mặt.


      Thượng Tâm nhìn Thiệu Phi Phàm theo bản năng mếu máo muốn khóc, Thiệu Phi Phàm liền " lấy nước mắt lại, miệng ngậm lại, nếu lại khóc nữa tôi liền cho tới chỗ ông nội , xem ông sửa chữa thế nào."

      Thượng Tâm run lên, nhưng ngược lại lấy nước mắt lại rồi. Đôi mắt uất ức nhìn

      Thiệu Phi Phàm mang đồ tới xách lên lầu cho , thả vào trong ngăn kéo, sau lại đem những quần áo kia, cùng đồ dùng hàng ngày mang tới xếp loại cất xong "Ba tháng này các phải mặc đồng phục, quần áo mang đến nhất định là mặc nhiều, giường đệm bàn cho phép bỏ thứ kia vào, tủ được bỏ vào tôi liền mang về, chờ chấm dứt huấn luyện quân đưa tới cho ." xong, lấy cái chăn mang tới, rồi cho mặc bộ đồ đồng phục trường học phát, "Đây là chăn đặc chế, gấp lên rất dễ dàng, còn lại đều là chút thuốc dán cùng cao dán, mặc kệ có mệt mỏi đến đâu khi trở về phòng ngủ cũng phải xoa lên, nếu ngày thứ hai xuống nổi giường. . . . . ."


      Thiệu Phi Phàm bên dọn dẹp, bên lẩm bẩm, đứng bên, mấy mê đến thất điên bát đảo, bạn trai lại săn sóc như vậy nơi nào tìm được? Thế nào bọn họ gặp phải đây?

      Chúng nương lá gan rất lớn, chỉ có ánh mắt ngông cuồng, miệng cũng che giấu "Thượng Tâm, bạn trai là đẹp trai."


      "Đúng , tôi làm sao lại có đụng phải người đẹp trai như vậy đây? Hôm nay nhập trường, nhìn thấy nam sinh lớp chúng ta mỗi người đều giống như mặt mũi cũng có rửa sạch ."

      "Thượng Tâm, đem bạn trai giới thiệu cho chúng ta a!"

      Thượng Tâm nghe vậy, chẳng biết tại sao trong lòng có chút mùi vị ra được, trầm mặc, trong mắt lại có chút tức giận, " ấy phải là bạn trai của tôi, ấy là vị hôn phu của tôi —— Thiệu Phi Phàm."

      Vị hôn phu ba chữ quả rung động, ba trợn tròn mắt tràn đầy kinh ngạc, chốc lát, như có tiếc hận thở dài chính mình trở lại bên giường thu dọn đồ đạc.


      Thiệu Phi Phàm vẫn biến sắc, cho đến khi nghe Thượng Tâm giới thiệu, khóe miệng mới chịu đựng ngừng câu lên. Thu thập xong, thân thiện giúp đỡ ba nương chỉnh sửa chút nội vụ, rồi vung tay lên, mời họ ăn.

      Thượng Tâm vào trường được ra, cho nên bữa cơm này chỉ có thể giải quyết ở trong trường, kết quả là, phòng ăn trong trường , bốn nương thêm Thiệu Phi Phàm, vui vẻ ăn bữa. Bửa tiệc này, phải là ăn , nên Thiệu Phi Phàm chữ cũng thiếu, chỉ là nội dung phải là"Thượng Tâm tuổi còn , hiểu chuyện .Để cho bọn họ giúp đỡ chút." Lại là"Thượng Tâm bị làm hư rồi, cái gì cũng xuôi tai , để bọn họ cần để ý."

      Trong phòng ngủ Thượng Tâm xếp thứ hai, người nhiều tuổi nhất chỉ hơn Thượng Tâm 3 tháng, nhưng lại ràng thành thục hơn Thượng Tâm rất nhiều. nương này là từ thủ đô tới, chuyện rất nhiệt tình, vỗ tay cái " Thiệu yên tâm, tôi trông nom Thượng Tâm , có chuyện ."


      Thiệu Phi Phàm gật đầu cái, lần nữa cám ơn.

      Ăn cơm, rồi đưa bọn họ trở về phòng ngủ, cũng phải nha. Thượng Tâm kéo vạt áo , nước mắt lại bắt đầu muốn rơi. Thiệu Phi Phàm lập tức sưng mặt lên " thích khóc như vậy sao, tại liền nghỉ học , đỡ phải mất mặt."


      Thượng Tâm cắn miệng, thể gì.

      Thiệu Phi Phàm thở dài, xoa xoa đầu ."Chỉ ba tháng, cái trôi qua rồi, làm được." Vừa mới dứt lời, Thượng Tâm đầu bổ nhào trong ngực , nước mắt nước mũi hung hăng lau ngực cái. Làm cho vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười.

      Thượng Tâm trở lại phòng ngủ, đưa cổ nhìn xe cảnh sát rời . Đây là lần đầu tiên rời nhà vào ở trong trường, còn vừa rời liền bị cách ly huấn luyện ba tháng, lo lắng là thể nào, có chút lo lắng có chút sợ hãi, kiên định muốn tới trường cảnh sát, cái loại tín niệm đó lúc này cũng có chút xíu dao động, nhưng Thiệu Phi Phàm mới vừa câu kia" làm được" , giống như lập tức liền khẳng định , để cho ổn định.

      ra , chỉ muốn có người nguyện ý khẳng định lời của .

      Thiệu Phi Phàm, cám ơn . —— nằm ở tấm phản cứng, Thượng Tâm đắp lên chăn Thiệu Phi Phàm đưa tới cho , đây là chăn "Đặc chế", trong lòng yên lặng nhớ tới, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, làm xong chuẩn bị tâm tư để nghênh đón cuộc sống mới.

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Thượng Tâm mới đầu cũng hiểu Thiệu Phi Phàm đưa chăn tới có ích lợi gì, nhưng ngày thứ hai người tự xưng là huấn luyện viên của bọn họ, đem chăn của bốn ném lên mặt đất, Thượng Tâm mới hiểu.


      "Cái này gọi là gấp chăn sao? Chăn gấp tốt, ai cũng cần ăn cơm trưa, còn tốt cơm tối cũng cần ăn."

      "Nếu là tới cơm tối cũng tốt đây?" Thạch Xuân Húc cả gan câu, chỉ thấy huấn luyện viên bả vai có ngôi sao trừng mắt, quét bốn , gằn từng chữ, " cần ngủ, xếp tốt ngủ tiếp." Dứt lời, xoay người đến phòng ngủ bên cạnh.

      Trong lòng mặc dù phẫn nộ, nhưng đối mặt với huấn luyện viên, ai cũng dám cái gì nữa, nhanh chóng buồn bực xếp chăn. Thượng Tâm bên này rất nhanh nhìn thấy góc cạnh, bởi vì chăn hàng năm được gấp chỉnh tề.


      Làm học sinh đầu tiên trong kí túc xá được phép ăn cơm, Thượng Tâm có chút ít kiêu ngạo, hé miệng cười trộm ngửa đầu xuống lầu, căn bản chú ý sau lưng ánh mắt ghen tỵ.

      "Có gì đặc biệt hơn người, phải chỉ là gấp cái mền." Thạch Xuân Húc lời chua cay.


      Phòng ngủ lớn tuổi nhất lên tiếng, người tuổi nhất chỉ tiếp câu "Người ta đó phải là gấp chăn, là có vị hôn phu, ai kêu chúng ta có vị hôn phu !"

      Thạch Xuân Húc hừ lạnh tiếng, hình như rất là khinh thường. Phòng ngủ lâm vào an tĩnh, chỉ có thanh gấp chăn cùng tiếng ảo não than thở.


      Nếu như ngày thứ nhất nội vụ sạch , học sinh có tính nhẫn nại, ngày thứ hai rạng sáng bốn giờ, tiếng chuông vang lên, để cho mọi người cũng nhếch nhác từ phòng ngủ xông tới. Đồng phục hơi lớn mặc người, cái mũ có méo mó đội ở đầu.

      Huấn luyện viên giơ cái loa "Ba phút sửa sang xong trang phục của mình, điểm số xong, hai nhóm về phía sau bãi tập trang bị, tiến hành chạy sức nặng 5km."

      "Cái gì?"

      "Đây phải là muốn chết sao?"

      " giỡn!"


      Trong trường nhất thời loạn thành đoàn, mặt huấn luyện viên đổi sắc, giơ cái loa kêu"Còn có hai phút, ba phút có điểm số xong lại chạy thêm ba cây số."
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      28. huấn luyện học sinh mới


      Trong doanh trại nhất thời loạn thành đoàn, huấn luyện viên mặt đổi sắc, giơ cái loa liên tiếp kêu"Còn có hai phút, ba phút có điểm số xong lại chạy thêm ba cây số."

      . . . . . .

      Lần đầu tiên Thượng Tâm tham gia sức chạy nặng, khi lưng đeo gần hai mươi cân trang bị, suýt nữa đứng vững, nhưng người khác cõng nó lên chạy ra ngoài, thể cứng rắn đuổi theo.

      Nam sinh huấn luyện ở trước mặt, nữ sinh ở phía sau, qua ba vòng phần lớn mọi người đều có thể đuổi theo đồng đội, lại qua ba vòng nữa mỗi địa phương đều có người bị bỏ rơi ở phía sau. Thượng Tâm cảm giác gót chân giống như là đổ chì, càng ngày càng chìm xuống thể nào nhấc lên được.

      Đội ngũ cách càng ngày càng xa, mấy cùng phòng cũng chạy trước tiên, nhưng thế nào cũng đuổi kịp, càng ngày càng nhiều người vượt qua , lại thể nào cố gắng vượt qua được, trời sinh thể chất khỏe mạnh như vậy.

      Nơi xa Lý Hiệu Trưởng cùng phụ trách trường cảnh sát lần này đứng đài ngắm nhìn bọn họ được huấn luyện nhập ngũ "Nhóm học sinh này kém hơn so với năm trước, qua được mấy cái cản trở này, sợ rằng quá ba tháng phải nghỉ học."

      Lý Hiệu Trưởng nhận lấy kính viễn vọng nhìn học viên rơi ở phía sau, chỉ chỉ người cuối cùng kéo trang bị : "cậu xem đem người nào giày vò đều được, chỉ là phải giữ lại ấy, ấy mà có chuyện gì, trở về sợ là Thiệu chính ủy tha cho cậu."

      Hách Liên cau mày, nhìn gương mặt học sinh kia ghét bỏ. Loại thiếu gia công chúa này, đừng trường cảnh sát, trong quân khu cũng thiếu, chỉ là Thiệu chính ủy, người kia phải cái loại cửa sau lãnh đạo sao, biết Thiệu gia còn có người em trai, nghe thời điểm đầu quân, khổ luyện mệt mỏi nhất, khó khăn nhất.

      Nha đầu này có quan hệ gì? Có thể được Thiệu chính ủy quan tâm như vậy đây .

      Lý Hiệu Trưởng cười cười cho biết bí mật, " ấy là em dâu Thiệu chính ủy, gọi là Thượng Tâm."

      "Em?" Tuy mọi người đều biết ông có em trai, nhưng năm nay cũng tương đối rồi, làm sao tìm được vợ như vậy?

      " Cậu nhất định biết Ông nội Thượng Tâm." Lý Hiệu Trưởng để xuống kính viễn vọng, theo phía sau giáo viên chủ nhiệm cùng với học sinh mới đến bãi tập phía trước, cùng Hách Liên thả chậm bước chân ở phía sau, "Thượng Vệ Quốc."

      "Lão thủ trưởng!" Hách Liên rất kinh ngạc, từ trước đến giờ băng sơn cũng có vẻ mặt.

      Lý Hiệu Trưởng gật đầu cái, "Cháu Lão thủ trưởng, khóc nháo muốn tới trường cảnh sát, nghe còn tuyệt thực. Thủ trưởng hết cách rồi, chỉ đành phải đưa ấy tới đây, chỉ là thủ trưởng muốn đối xử như nhau thể cho ấy bất kỳ đặc quyền gì, thể chất được liền trực tiếp khuyên rút lui. Nhưng. . . . . . Thiệu chính ủy chào hỏi rồi."

      Hách Liên giận tái mặt, cười lạnh "Lý Hiệu Trưởng tích cực như vậy, hướng quân khu điều tạm ta huấn luyện, chính là đào cái hố này cho ta nhảy rồi chờ xem!"

      Lý Hiệu Trưởng cúi đầu cười cười, thủ trưởng cùng chính ủy nhưng là ai cũng đắc tội nổi, chỉ đành phải ra hạ sách này."Hách Liên, chuyện này cậu mới có thể thuyết phục được."

      Hách Liên rất cấp cho chút mặt mũi tiếp, trực tiếp nhìn xuống dưới. Đến bãi tập, đại đa số mọi người chạy đủ mười km rồi, huấn luyện viên chỉ huy, học sinh hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm, còn lại chạy tiếp.

      Thạch Xuân Húc sờ sờ mồ hôi đầu, có vội vã phòng ăn, ngược lại chế giễu Thượng Tâm, "Lúc này còn có vị hôn phu giúp ?"

      Trì Đan vừa qua, đúng lúc nghe thấy lời này, lau mồ hôi đầu, đẩy chút : " ăn nhanh ." Thạch Xuân Húc"Nha" tiếng, kéo cái ngồi chồm hổm mặt đất thở, ba người cùng nhau vào phòng ăn.

      Trong thao trường người càng càng ít, có ba học sinh ngồi đất chạy, huấn luyện viên cho bọn họ biết, nếu chạy xong, bị nghỉ học. nữ học sinh "Oa" khóc lên, kêu"Nghỉ học liền nghỉ học", rồi bỏ trang bị chuyển bước hướng đến ký túc xá . Bên thao trường chủ nhiệm đứng lại liền khuyên .

      Thượng Tâm cúi đầu đứng tại chỗ thở, đôi ủng quân nhân đứng ở trong tầm mắt của , thanh lạnh lùng vang lên đỉnh đầu, "Dừng lại liền đại biểu buông tha, cũng muốn theo nghỉ học sao?"

      Cái này"" dĩ nhiên là học sinh nữ, Thượng Tâm đứng lên "Tôi chạy xong ." xong, kéo trang bị tiếp tục tiến lên.

      Hách Liên híp mắt nhìn biết là cố chấp hay là quật cường gian nan về phía trước, giây kế tiếp, xoay người theo đại bộ đội vào phòng ăn. Chờ Thượng Tâm chạy xong 5km, cả người cũng tê liệt, đặt mông ngồi xuống dưới đất thể dậy được nữa rồi.

      cứ ngồi như vậy, nhìn đội ngũ vào học lâu rồi, để ý bị những người khác cười nhạo, bởi vì đứng lên nổi. Mọi người cũng xa, đôi ủng quân nhân lại đứng ở bên người " thích hợp nên buông tha."

      Thượng Tâm ngước đầu nhìn , thở hổn hển phục lắm phản bác, "Tôi có thể làm Được."

      "Có thể làm liền đứng lên nghe giảng."

      Người này đáng ghét như vậy, trong lòng Thượng Tâm lầm bầm, nếu có thể đứng lên đâu có ngồi ở đây."Tôi nghỉ lát liền qua."

      "Huấn luyện viên Lý." Hách Liên quát to tiếng, huấn luyện viên phụ trách đội nữ sinh lập tức thét lên "người này muộn khóa học lý luận quân trừ điểm."

      "Dạ!"

      "Ngươi!" Thượng lòng tham phục đứng lên, "Cái người này người làm sao như vậy. . . . . .".

      Hách Liên nhìn cũng nhìn " tại đứng lên, có thể vào nghe giảng rồi. Còn có ba phút nếu coi như tới trễ."

      Thượng Tâm ngẩn ra, bắp chân trong nháy mắt lại bắt đầu mềm nhũn, chỉ là bị kích, ngược lại cố hết sức lực, vào lớp học .

      Hách Liên ý bảo huấn luyện viên Lý đuổi theo, còn ngồi chồm hổm nhặt lên trang bị Thượng Tâm để đó, đưa về chỗ đồ dự trữ, đây chính là tài sản quốc gia.

      Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày bốn giờ, đúng lúc bắt đầu chạy sức nặng 5km. Dược cao cùng thuốc Thiệu Phi Phàm chuẩn bị cho , tất cả đều dùng tới, mỗi ngày buổi tối liền trở lại ký túc xá, đều vừa khóc vừa bôi vết thương cho mình. Hết sức nhớ nhung Thiệu Phi Phàm cùng người nhà. Điện thoại di động bị mất rồi, ngay cả thẻ điện thoại cũng bị lấy , hoàn toàn bị giam ở trường học, cái tổng huấn luyện viên biến thái kia mỗi ngày biến đổi loại hình đa dạng hành hạ bọn họ, đừng hay vận động nên chịu nổi, ngay cả Thạch Xuân Húc là vận động viên, đều có chút chịu nổi liền bắt đầu oán trách.

      "Đây là đại học huấn luyện sao? Người kia coi chúng ta thành lính của họ !"

      " tôi xem các nên dùng ít sức lực mà ngủ , còn biết ngày mai mấy giờ chúng ta bị triệu tập họp khẩn cấp đấy." Đàm Siêu tức chưa đủ , nghiêng mắt xem Thượng Tâm chút " cũng đừng khóc, khóc xong vẫn bị huấn luyện, có sức lực khóc nên chạy mau lên, ngày ngày đều là người chạy xong cuối cùng, cũng ngại mất mặt."

      Thượng Tâm hít hít lỗ mũi, phải muốn khóc, cũng phải là ngại mất mặt, mà là mỗi ngày huấn luyện xong vào phòng ngủ nhìn thấy đồ Thiệu Phi Phàm lưu lại cho , nước mắt liền nhịn được rơi xuống, nhịn đều nhịn được.

      "Thượng Tâm, tôi xem cũng đừng kiên trì, dứt khoát nghỉ học là được rồi. Dù sao có vị hôn phu nuôi, sợ cái gì?" Mấy ngày nay, ít học sinh nghỉ học .

      Thượng Tâm di chuyển thân thể, bọc chăn chặt, giống như mình bị người khác ôm dạng, , "Tôi tuyệt đối nghỉ học , tôi có thể làm được."

      Hai tiếng cười khẽ lên, có người "Tắt đèn chớ " trong phòng liền an tĩnh lại.

      Thượng Tâm cắn góc chăn, biết mình đắc tội Thạch Xuân Húc cùng ấy khi nào, hai người chuyện với luôn mang theo giễu cợt, trong lòng càng thêm uất ức, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống.

      hung hăng nhắm mắt lại, thầm"Tôi có thể làm được, tôi có thể làm được, tôi có thể . . . . . . Thiệu Phi Phàm, tôi có thể làm được."
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Lại lần rời nhà


      Khi kết thúc tháng huấn luyện thứ nhất, trường học cho học sinh ngày ngày nghỉ, nhưng được ra khỏi trường, chỉ cho bọn họ tự tìm nơi nghỉ ngơi học tập lý luận quân , chuẩn bị cuộc thi lý luận ngày thứ hai.

      Thượng Tâm ôm quyển sách ngồi ở bên góc kí túc xá nghiêm túc ghi chép, lát liền thấy Trì Đan đổi quần áo rồi vỗ vỗ , "Có hay ?"

      "?" Thượng Tâm quay đầu nhìn , " đâu?"

      Trì Đan nhìn cửa chút, hạ thấp giọng "Về nhà, tối hôm nay điểm danh, chúng tôi tính toán về nhà ở đêm, ngày mai trở về trước cuộc thi."

      "Có thể ?" có chút lo lắng.

      "Tôi và Tiểu xuân còn có đàm cực kỳ đều , nhất định phải , tối nay kí túc xá chỉ còn mình thôi." Trì Đan mặc dù thích tật xấu động chút là khóc của Thượng Tâm, nhưng cũng thích Thạch Xuân Húc và đàm cực kỳ cùng nhau lập , nên trước khi gọi tiếng.

      Thượng Tâm vừa nghe buổi tối chỉ còn mình , cũng suy tính có thể bị bắt được hay , lập tức đổi quần áo cùng Trì Đan chạy ra kí túc xá. Cùng đại bộ đội hội tụ, mới biết muốn ra ngoài phải leo tường. Mấy nam sinh rất nghĩa khí giúp đỡ nữ sinh nhảy qua, mặc kệ có biết hay , cũng cong lưng cho nữ sinh chèo qua.

      "Mỹ nữ, ổn thôi, tôi giúp ... liền chèo lên ." nam sinh cười hì hì cùng Thượng Tâm, Thượng Tâm đỏ mặt gật đầu, có chút vụng về chèo lên tường, sau đó quay đầu lại cám ơn cùng nam sinh.

      "Tôi tên là Kỷ Thành, xinh đẹp cho tôi biết tên !" Phía dưới nam sinh ồn ào nháo lên.

      Thượng Tâm mặt càng đỏ hơn, giọng , "Tôi tên là Thượng Tâm." Sau đó liền nhảy xuống. Ngoài tường nữ sinh nghe thấy nam sinh cười ầm lên đều nhìn Thượng Tâm có ý tốt, Thượng Tâm đỏ mặt cũng kịp tạm biệt với mấy người cùng phòng, liền chạy đến bên đường bắt xe về nhà.

      Xe taxi dừng ở cửa đại viện, Thượng Tâm trả tiền, rồi bước nhanh vào trong nhà. Bước chân hình như cũng nhàng hơn rồi, tháng này, quả thực như khổ hình. Vừa vào cửa nhà, ngờ ông nội và bà nội đều ở đây. Thượng Tâm kích động hô tiếng, chợt nhào tới trong ngực bà nội, "Bà nội, cháu nhớ người muốn chết."

      Lão phu nhân chuyện cháu với Thượng thủ trưởng, ai biết liền nghe thấy tiếng cháu trở lại rồi, vừa vui mừng vừa kích động, "Tâm Tâm, là Tâm Tâm, phải quân khu huấn luyện ba tháng sao? Thế nào tháng trở lại rồi hả ?" Nhìn cháu vừa gầy vừa đen, bà đau lòng thôi.

      Thượng Tâm nhe răng cười cười, "Sắp tới có cuộc thi, hôm nay được nghỉ ngơi học tập. Tất cả mọi người đều chạy về nhà, cháu cũng theo họ chạy ra ngoài!"

      "Ai, có thể dọa chết bà nội rồi, ta gọi điện thoại cho ba mẹ cháu." Lão phu nhân qua phải cho con trai, con dâu gọi điện thoại, nhân tiện bảo phòng bếp làm thức ăn.

      Ông cụ lại cảm thấy có cái gì đúng, "Theo quy định ba tháng đầu các ngươi huấn luyện đều bịt kín, làm sao có thể cho các ngươi về nhà đây?"

      Thượng Tâm ngồi ở đối diện ông nội, bĩu bĩu môi, "Trường học mới có nhân từ như vậy, để cho chúng cháu nghỉ phép về nhà, là chúng cháu nhảy tường ra ngoài. Cháu lần đầu tiên leo tường, đừng , là có chút ít khẩn trương."

      Thượng Tâm còn chuyện ngừng, căn bản phát ông nội ở đối diện trầm mặt, sắc mặt càng ngày càng kém. Cho đến khi ông gầm lên giận dữ dọa sợ hãi.

      "Hồ đồ! Cháu quả hồ đồ!" Thượng ông cụ tức giận tới mức run lên, nhìn cháu vẫn hồ đồ lờ mờ như cũ, giận dữ giơ tay lên lại để xuống, với Thượng Tâm, "Cháu...cháu đây là hành động trốn binh có biết hay ? Vô tổ chức vô kỷ luật, tự tiện rời khỏi đơn vị, nếu ai cũng giống như cháu vậy Cảnh Đội cũng cần cứu người rồi, quân đội cũng cần đánh giặc."

      "Cháu liền quay trở về trường học cho ta, trước thừa nhận sai lầm với giáo viên, hơn nữa viết thư hối lỗi thỉnh cầu trách phạt." Thượng ông cụ giận đến , kêu lên làm cho lão thái thái cùng người giúp việc cũng chạy tới đây.

      Thượng Tâm sớm rơi lệ đầy mặt, tất cả mọi người đều về nhà rồi, tại sao thể trở về."cháu muốn, người khác đều về nhà như vậy, tại sao cháu được."

      "Cháu là người nhà họ Thượng được!" Ông cụ vỗ bàn, " ra ngoài, cút ra ngoài!"

      "Vệ Quốc, ông làm cái gì vậy. . . . . ." Lão phu nhân cũng bị làm cho sợ, bà liền đau lòng cháu , nhắm mắt mở miệng, chuyện chưa xong, liền bị ông cụ rống trở về, "bà câm miệng, người nào khuyên liền cút ra ngoài theo nó. Mẹ nuông chiều con hư, bà còn muốn nuông chiều nó đến bao giờ!"

      Lão phu nhân hiểu tính khí ông cụ nhà mình nhất, hết lời này ra rồi, sợ là tức giận. Bà xoay người nắm tay cháu , "Tâm Tâm khóc, bà nội bảo tài xế đưa cháu trở về trường học, chờ huấn luyện kết thúc bà nội liền làm cho cháu bàn lớn đồ ăn ngon."



      "Cháu muốn!" Thượng Tâm cũng lấy sức lực mà khóc, lau nước mắt, cứng rắn hô tiếng, " hôm nay cháu trở về trường học!" Tiếp theo nhấc chân chạy ra ngoài nhà họ Thượng.

      Lão phu nhân định đuổi theo, thấy ông cụ bên này ôm ngực ngồi vào ghế sa lon, bà mới lo lắng xoay người lại, hướng về phía người giúp việc kêu: "Mau lấy thuốc cho thủ trưởng."

      "bà trước cho người tìm nha đầu, đừng để nó lạc nữa." Thượng thủ trưởng vẫn còn đau lòng cháu .

      "Cái người này, cũng bị ông mắng chạy, mới nhớ tới sợ nó chạy mất! Người ta đều về nhà, tại sao Tâm Tâm nhà chúng ta thể trở về?"

      "Muốn vào bộ đội thể có hành vi này, ta đời làm quân đội , nếu cháu của mình lại đào binh, Thượng Vệ Quốc ta để mặt mũi ở đâu." Hơi thở ông cụ có chút ổn, chỉ là thanh vẫn còn vang to.

      Lão phu nhân trừng mắt nhìn ông cụ, bà vẫn như cũ nhịn được oán trách "Lão cổ quái!"

      Thượng Tâm chạy ra khỏi đại viện, theo thói quen muốn chạy về hướng nhà Thần, trước kia bị uất ức, đều là tìm cha mẹ nuôi tìm an ủi. Nhưng vừa nghĩ giờ phút này, chạy nhà Thần thích hợp. Trái tim càng thêm uất ức, đáng thương mình có chỗ nào để . Càng nghĩ càng khổ sở, chẳng có mục đích đường dạo lung tung, dạo mệt mỏi rồi, khẽ hít lỗ mũi, quyết định tới nơi mà nghĩ đến nhà"Đầu sỏ gây nên".

      . . . . . .

      Hôm nay tâm tình Thiệu Phi Phàm tốt lắm, mấy lần cũng thấy vị hôn thê của Cốc đội trưởng, hôm nay chính thức được điều đến đây làm việc, nhắc tới cũng khéo, công việc địa điểm lại đều ở lầu dưới bọn .

      Cốc đội trưởng dĩ nhiên là vui mừng, đến lúc tan việc chào hỏi em trong đội rồi mời bọn họ ăn cơm, là muốn giới thiệu chị dâu.

      Thiệu Phi Phàm dĩ nhiên là muốn , chỉ là ngờ"Chị dâu" là người quen, lại càng khéo chị dâu này lại chính là bạn trước của ——. khí nhất thời trở nên lúng túng, chỉ là cũng may, hai người đều là người thông minh, chỉ là người quen biết cũ, căn bản đến chuyện tình cũ.

      ăn qua loa vài miếng, đúng lúc Thiệu Phi Trì gọi điện thoại tới, liền trong nhà có việc phải trở về trước, nhanh chuồn lấy người.

      đến đây, hôm nay Thiệu Phi Phàm có tâm tình gì. Họ quen biết ở Trường quân đội, hai người hợp chuyện đương là bình thường, chỉ là khiến Thiệu Phi Phàm cảm thấy thoải mái là phương thức chia tay. Chính là năm 3ĐH, mọi người đều vì tiền đồ của mình mà bôn ba, đại đa số đều muốn trở về bộ đội, phần trong nhà có năng lực trực tiếp chuyển nghề tới chỗ Cảnh Đội, còn dư lại dĩ nhiên là tự tìm đường ra.

      Thiệu Phi Phàm muốn gặp người nhà họ Thiệu, tất nhiên mình là tiểu thiếu gia nhà họ Thiệu nổi tiếng thành phố G. Đối mặt tốt nghiệp, lựa chọn buông tha tình . Thiệu Phi Phàm hồi tưởng lúc đó "Phi phàm, tôi , nhưng cuộc sống thể chỉ có tình là đủ. Nhà tôi giới thiệu đối tượng cho tôi, cũng là quân đội, nhà ấy có thể giúp tôi chuyển nghề đến thành phố H làm cảnh sát, cơ hội này dễ dàng, tôi muốn bỏ qua."

      Lời này, Thiệu Phi Phàm cầm được cũng buông được, chỉ câu chúc phúc, liền tiêu sái buông tay ra, sau lại nhận được nhiệm vụ nằm vùng, dường như quên mất chuyện này.

      Nhưng, dù thế nào cũng nghĩ ra người có thể chuyển nghề quân nhân cho chính là cốc đội trưởng, càng nghĩ tới trở thành lão bà của người em. Chuyện này hay!
      cầm cảnh phục vào chung cư, bởi vì uống rượu nên đem xe cảnh sát để lại trong cục. dạo lên lầu, móc cái chìa khóa định mở cửa vừa ngẩng đầu lên, mới phát ra còn có người ngồi xổm ở cửa nhà mình.

      Thượng Tâm ôm đầu gố mơ mơ màng màng ngủ thiếp , bị người đẩy cái mới thức tỉnh, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiệu Phi Phàm, liền dụi mắt đứng lên, có chút oán trách "Làm sao trở lại trễ như thế, tôi đều chết đói rồi."

      "Làm sao ở chỗ này?" Thiệu Phi Phàm mở cửa cho vào nhà, có chút kinh ngạc hỏi.

      Thượng Tâm ngồi vào ghế sa lon, cong môi " cho rằng tôi muốn tới nơi này sao, nếu tôi cũng ngồi chồm hổm ở cửa nhà đợi buổi chiều!"

      Này oán giận của có chút giải thích được, Thiệu Phi Phàm hiểu ra sao, chỉ là nhìn mắt của sưng lên, khuôn mặt nanh còn bẩn thỉu, biết chắc là xảy ra chuyện. Nghĩ tới mới vừa kêu"Đói bụng" , liền để xuống cảnh phục, tới phòng bếp nấu bát mì trứng gà cho . Đợi ăn no, mới bắt đầu hỏi ràng.

      Thượng Tâm vừa nghĩ mình bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, liền uất ức vừa đỏ mắt, liền đem uất ức mình cho Thiệu Phi Phàm. Thiệu Phi Phàm vừa nghe, ngừng than thở. Chuyện này xác thực tốt, sợ là Thượng thủ trưởng cũng giận đến .

      Thượng Tâm đôi câu, nhìn nha đầu này làm bộ đáng thương cũng dám nặng, "Được rồi, hôm nay ngủ ở đây đêm, ngày mai tôi đưa về trường học, sau đó nhận sai với ông nội . Trước neen tắm nước nóng, nhìn bẩn như vậy này."

      Thượng Tâm rên tiếng, cũng đàng hoàng quay đầu vào phòng tắm.

      Thiệu Phi Phàm suy nghĩ chút liền cầm điện thoại lên gọi đến nhà họ Thượng "Thượng Tâm ở nhà cháu, sáng mai cháu đưa ấy trở về trường học." Lời này mới vừa xong, bên kia liền kêu lên.

      "Thiệu Phi Phàm, cậu mà làm chuyện bất chính với Tâm Tâm nhà ta, lão tử ta liền cắt của cậu. . . . . ."
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30


      Thiệu Phi Phàm đem điện thoại ra xa lỗ tai, cho đến khi bên kia đổi giọng mới để điện thoại gần sát lại, thanh Hạ Hâm Hữu rất mềm mại nhưng mất uy nghiêm "Tiểu Thiệu, cậu hãy khuyên Tâm Tâm, đứa này bị chúng ta làm hư rồi, ông nội nó vừa như vậy chắc khóc ngày.".

      "Tôi biết ." Thiệu Phi Phàm dừng chút mới : "Người yên tâm." biết gọi như thế nào"Bá mẫu" kêu ra miệng được, bây giờ gọi"chị" lại hợp.

      Hạ Hâm Hữu cũng so đo gọi như thế nào"Trời tối rồi, để nó ở lại chỗ cậu , chỉ là quấy rầy cậu nghỉ ngơi.".

      " quấy rầy, cần phải vậy. Ngày mai tôi đưa ấy đến trường học, trường học để tâm, mọi người yên tâm. Chỉ là. . . . . ."

      "Ông cụ chúng ta khuyên."

      Thiệu Phi Phàm thở hơi, chỉ sợ thủ trưởng nghiêm túc, để nhà trường cho Thượng Tâm chịu huấn luyện, khai trừ cũng phạt nặng .

      Sau khi Hạ Hâm Hữu nghe được Thiệu Phi Phàm cần lo lắng "Yên tâm" tâm bà mới buông xuống, đơn giản mấy câu lại cảm ơn rồi mới cúp điện thoại. Sau khi xong bà liền trừng chồng mình bên cạnh cái, bà cảm thấy nhức đầu. Từng người đều cho bà yên tâm, ban ngày mới vừa nhận được điện thoại của mẹ chồng Tâm Tâm về nhà, còn chưa chạy về tới nhà, lại nhận được tin tức Tâm Tâm bị ông cụ đuổi ra ngoài, bà bảo tài xế vượt mấy cái đèn đỏ để về nhà, quả nhìn thấy chồng mình cùng với ông cụ.

      quân lệnh như núi.

      người sốt ruột vì con .

      Bà cũng phản ứng gì đối với hai cha con, mắt lớn trừng mắt . Ông cụ trái tim được khỏe, Hạ Hâm Hữu chỉ đành phải lôi kéo Thượng Trạm Bắc, trước hết để cho ông câm miệng.

      Nghe chuyện xảy ra, trước hết Hạ Hâm Hữu cho người tìm Tâm Tâm, biết được đến nhà Thiệu Phi Phàm, mới bắt đầu phê bình lão công mình hiểu chuyện. Bên này còn chưa có phê bình xong, điện thoại Thiệu Phi Phàm liền gọi tới, ai biết Thượng Trạm Bắc nhận điện thoại liền rống lớn, đem phát tiết chỗ bị tức ở ông cụ lên Thiệu Phi Phàm.

      là xấu hổ. Thiệu Phi Phàm có người cha vợ như vậy, đúng là xui xẻo.

      chỉ có Hạ Hâm Hữu nghĩ như vậy, Thiệu Phi Phàm cũng nghĩ như vậy. Cúp điện thoại, liền suy nghĩ, cực phẩm tiểu tức phụ(chính là vợ đó), lại thêm cực phẩm cha vợ, làm sao lại xui xẻo như vậy!

      Vẫn là câu kia—— đây là trêu ai ghẹo ai?

      Bất đắc dĩ, khi Thượng Tâm từ phòng tắm thò cái đầu đầu làm bộ đáng thương hỏi "Thiệu Phi Phàm, có áo ngủ hay ?" Thời điểm này, còn phải bận rộn lo lắng, từ trong tủ quần áo lấy ra cái áo T-Shirt cho đại tiểu thư làm áo ngủ.

      Thượng Tâm tắm xong, ăn uống no đủ, lại bị Thiệu Phi Phàm khuyên giải giáo dục phen, cũng hiểu ra sai lầm của mình, hề tức giận với ông nội nữa. Gác chân ngồi ở ghế sa lon, mắt to chăm chú biết lại nghĩ cái gì.

      Thiệu Phi Phàm cũng lười để ý đến , ngày nay làm vụ án lại uống chút rượu, tắm rửa, đổi áo ngủ liền trực tiếp lên giường.

      Thượng Tâm thấy nằm giường, bước cũng thoáng qua, vô cùng tốc độ chui vào chăn của .

      " làm gì đấy?" Thiệu Phi Phàm sợ hết hồn, nhìn Thượng Tâm vẻ mặt khó hiểu.

      Thượng Tâm , "Ngủ nha, nghĩ làm sao?"

      Thiệu Phi Phàm chỉ chỉ ghế sa lon "Tiểu thư, gối đầu cho ở đó, chăn cũng đặt ở mặt thảm rồi."

      "Tôi ngủ ghế sa lon." kiên quyết.

      Thiệu Phi Phàm bật cười "Vậy cho là tôi có thể nằm vừa cái sofa đó?" phải để giường cho , mà là cái ghế sa lon đó quá .

      Thượng Tâm kéo kéo chăn, bản thân đứng lên, thanh có chút thấp "Đây là giường hai người, tại sao thể cùng nhau ngủ."

      Cùng nhau ngủ? Khụ khụ, trừng mắt nhìn , nhất thời im bặt. Nửa ngày mới níu lấy giáo dục "Thượng Tâm, cho rằng tôi là Liễu Hạ Huệ chứ?"

      Thượng Tâm bị vừa hô, vừa làm bộ dáng vẻ đáng thương, ủy khuất thầm "Nhưng. . . . . . Nhưng tôi muốn ngủ mình. . . . . . Nếu phải bởi vì mọi người đều về nhà, tôi cũng biết nhảy tường ra ngoài."

      "Vậy ở nhà ngủ thế nào?"

      "Mỗi ngày đều là bà nội dỗ tôi ngủ thiếp mới trở về phòng . Nếu , phòng khách dỗ tôi ngủ thiếp , liền trở lại."

      "Tôi có bệnh!" Thiệu Phi Phàm quát lớn, chống cự nổi ở đáy lòng mắng. tắt đèn bàn, ôm chăn ngã đầu nằm xuống.

      Thượng Tâm biết thỏa hiệp, liền cũng nằm xuống.

      Chỉ là qua nửa giờ, Thiệu Phi Phàm rất giận liền mở đèn bàn lên, hướng về phía Thượng Tâm gào thét "Thượng Tâm, rốt cuộc muốn làm gì?"

      Nếu phải biết lai lịch , cho rằng nha đầu này cố ý quyến rũ . Mới vừa mơ mơ màng màng ngủ, tay bé của liền trượt vào trong áo ngủ của , trượt vào coi như xong, còn sờ loạn ở bên trong, sờ loạn cũng chịu đựng, nhưng cư nhiên tiến thêm bước nhéo . . . . . .. là ai có thể nhịn nổi!.

      Thượng Tâm xoa xoa mắt mờ mịt, cái tay vẫn còn ở người , nửa ngủ nửa tỉnh trách cứ " kêu cái gì à?"

      "Tôi kêu cái gì?" Thiệu Phi Phàm kéo tay bé của " tôi kêu cái gì?"

      Thượng Tâm Thanh tỉnh lại, khuôn mặt đỏ lên "Tôi có thói quen, sửa đổi được."

      " đây là thói quen gì?" vô cùng hiểu.

      "Sờ ngực chứ sao. Khi còn bé tôi hay sờ của mẹ, mẹ ở nhà liền sờ ba, sau tôi trưởng thành, ba mẹ đều cho tôi sờ soạng, tôi liền sờ bà nội." Thượng Tâm thản nhiên, giống như cử động này vô cùng bình thường. Thiệu Phi Phàm có chút biết làm sao. Thời điểm bọn họ ở LOVE, thể phát thói quen cổ quái này của , chỉ là ngờ thói quen cổ quái này, còn là người nhà nuông chiều nên. hai mươi tuổi, buổi tối ngủ còn phải sờ ngực? người nhà họ Thượng còn nuông chiều nàng.

      "Thượng Tâm, vậy ở ký túc xá sờ của người nào?" Cũng thể sờ đồng học phòng ngủ?

      Lúc này Thượng Tâm ngại quá nên cúi đầu xuống, ngón tay níu lấy góc chăn, rất giọng mà : "Sờ của chính tôi."

      Bùm! Thiệu Phi Phàm ngã xuống đất dậy nổi! là phục , đúng là vô địch..

      . . . . . .

      Ngày thứ hai, mắt Thiệu Phi Phàm quầng thâm, vào trong cục lấy xe trước, xin Cốc đội trưởng nghỉ rồi trở về nhà đón Thượng Tâm, lại đưa đến trường học.

      Đến cửa trường học, Thượng Tâm chỉ vào bên kia "Hướng cửa sau mở, tôi phải chèo qua từ bên kia.".

      Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường, trực tiếp lái xe đến cửa trường học. Bảo vệ trường ngăn xe lại, Thiệu Phi Phàm trực tiếp lấy ra thẻ quân hàm làm chứng. Thượng Tâm thấp thỏm, cực kỳ oán giận , "Thiệu Phi Phàm, làm sao lại rêu rao như vậy, biết là tôi trốn hay sao, nếu như bị phát liền nguy rồi."

      "Đoán chừng Thượng thủ trưởng nhà gọi điện thoại cho hiệu trưởng, coi như leo tường vào, cũng giống nhau bị phát , còn bằng quang minh chính đại vào sân trường." Thiệu Phi Phàm qua loa, rồi lái xe vòng qua phía sau, đến nhà tù xa ngừng lại, quay cửa kính xe xuống, chỉ chỉ chỗ trèo tường, cho Thượng Tâm nhìn.

      Chỉ thấy dãy học sinh đứng ở chân tường, giơ tay, mấy huấn luyện viên đứng ở chân tường, nhảy vào tới bắt .

      Thiệu Phi Phàm lại khởi động xe, vòng qua lầu phòng ngủ của , dừng ở cửa, để cho xuống xe."Mấy giờ tới cuộc thi?".

      "Sắp tới rồi."

      "Trở về đọc sách , chứ đừng có vào trường thi, cái gì cũng biết. Còn nữa, mặc kệ người khác cái gì, liền hôm qua ở túc xá, bọn họ có bắt được trèo tường, cũng có chứng cớ."

      "Nhưng phải ông nội tôi gọi điện thoại cho hiệu trưởng sao?" Thượng Tâm lo lắng .

      Thiệu Phi Phàm xoa xoa đầu của "Ngốc, bắt trộm cần bắt tại trận. Bọn họ lại bắt được , phải thừa nhận, còn có thể đôi co với thủ trưởng Thượng sao? Cho mấy mạng, cũng dám."

      "Có ?"

      "Đương nhiên là , tôi còn có thể lừa sao? Mau vào thôi, chớ vào lúc này bị người khác nhìn thấy." Thiệu Phi Phàm đẩy vào trong, đến cửa, nhìn vào mới xoay người rời khỏi. Nhưng còn trở về đến xe, chỉ nghe thấy Thượng Tâm gọi ..

      Chẳng biết tại sao lại chạy ra, khuôn mặt nanh còn hồng hồng.

      "Thế nào?"

      Thượng Tâm nhăn nhó cắn cắn miệng, chần chờ cái mới ngẩng đầu lên "Thiệu Phi Phàm, tốt!" xong, xoay người liền chạy ngược về, thoáng cái có bóng người..

      Thiệu Phi Phàm bị đơ đứng nguyên tại chỗ, chờ phản ứng lại, bật cười "haha". Lại lại câu của Thượng Tâm "Thiệu Phi Phàm, tốt!" xong càng thêm vui vẻ.
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :