1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nằm vùng là một kĩ thuật - Nhị Nguyệt Sinh (Full 80c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      21, khóa giáo dục thứ nhất



      Thượng Trạm Bắc cúp điện thoại của Thiệu Phi Phàm ngay trước trước mặt cả nhà, Thượng Tâm ủy khuất, nháy mắt to giận mà dám gì, đối với hành động ba để cho nghe điện thoại trong lòng cảm thấy ủy khuất. trách được mẹ luôn ba giống như đứa bé có lớn lên, mẹ là đúng.

      Lần này, ba cùng ông nội của nghiêm túc khác thường, ngược lại mẹ cùng bà nội lại bình tĩnh rất nhiều, bà nội về đến nhà, nghe cả kiện liền giận quá hóa cười " sớm nên hủy hôn với nhà họ Thần, đứa bé Thiệu Phi Phàm kia, ta sớm thấy, môn đăng hộ đối, Tâm Tâm tìm được người lớn tuổi hơn so với nó cũng biết thương nó. Tâm Tâm, con có phúc hơn so với mẹ con rồi."

      Lời này Thượng Trạm Bắc thích nghe lắm, nhưng lại dám bác bỏ lời của bà cụ, đúng lúc Thiệu Phi Phàm gọi điện thoại, hỏa khí liền chút lên . Cúp điện thoại, ông ngồi trở lại ghế sofa"Thượng Phẩm đâu? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nào ngay cả bóng dáng nó cũng nhìn thấy?"

      " Ông cụ Nghiêm gia phạm vào chuyện lớn, liền lôi kéo bọn họ Newyork, bên kia HT khách hàng lớn tới, chỉ có thể để Thượng Phẩm tiếp đãi." Hạ Hâm Hữu thay nhi tử giải thích, nhân tiện hung hăng trợn mắt nhìn lão công cái, có chừng có mực phải, chớ rút ra bị kinh phong.

      Ông cụ Thượng đối với tính khí con trai giận chó đánh mèo cũng có cảm xúc, nhìn xem thời gian, liền cho tất cả mọi người giải tán nghỉ ngơi, còn mình Thượng Tâm theo vào thư phòng. Thượng Tâm thấp thỏm lo lắng, trong lòng liền nghĩ tới ông nội có thể hỏi vấn đề gì. Nhưng ai biết, ông cụ chỉ hỏi hai vấn đề, là"Tâm Tâm, con nghĩ Thiệu Phi Phàm là người tốt hay là người xấu."

      "Người tốt." Cứu ra ngoài, thay bị dao găm, hơn nữa lại vừa mới biết , căn bản mình đối với có quan hệ gì, Thiệu Phi Phàm 100% là tốt người.

      "Cháu cùng với nó có cảm giác gì?"

      Cảm giác? con ngươi Thượng Tâm vòng vo cái, ánh mắt sáng lên liền trả lời: "An toàn."

      Ông cụ nhìn tay cháu nắm vạt áo, có hơi chút khẩn trương nhưng lại nâng cao sống lưng đứng ở bên cạnh bàn, ông chợt cảm thấy đau lòng thôi. Cháu quý nhà mình gặp được người tốt lại cho cảm giác an toàn, người ông này có phải nên vui mừng hay đây?

      "Tâm Tâm, thân thể cháu cũng khá lên rồi, các trường học bắt đầu năm học mới, cháu cũng chuẩn bị chút, suy nghĩ ý định học thôi."

      Thượng Tâm bị ông đột nhiên chuyển chủ đề làm cho ngẩn ra, phản ứng kịp, khuôn mặt trầm xuống "cháu lại báo nguyện vọng, học thế nào?"

      có điền bảng nguyện vọng có nghĩa thể học, ngày thứ hai Thượng Tâm liền nhận được tin tức thông báo trúng tuyển học viện nghệ thuật G từ Hạ Hâm Hữu, thoáng ngẩn ra, sao đó tràn đầy tức giận.

      Tính khí cố chấp của lại phát tác, ném thư thông báo "Ai cho mẹ cho con cửa sau, con , con , con - - ."

      "Thích hay , ai cầu xin con. Thượng Tâm, chính con muốn , con đều 20 rồi, chẳng lẽ còn muốn cùng những đứa trẻ mười bảy mười tám ở trong phòng học, học lại? Con phải có suy nghĩ, mẹ cũng thích quản con." Hạ Hâm Hữu lạnh nhạt, cũng là những câu đâm chọt Thượng Tâm, hốc mắt cái liền đỏ. Bà giương mắt nhìn, cũng an ủi, chỉ nhàng câu "Tùy con thôi, dù sao cuộc đời của con ai cũng thể làm chủ thay con." Dứt lời, đứng lên ra cửa, ra đến cửa nhà, bà rất nghiêm túc tỏ thái độ, lần này ai cũng , cho dù Thượng Tâm .

      Thượng Tâm đầy bụng uất ức, Thượng Phẩm lại bận điên rồi, Tiểu Hồ Đồ Newyork, giờ phút này cũng có mặt mũi tìm hai chị em nhà họ Thần, người chính là biệt khuất, đúng lúc Thiệu Phi Phàm điện tới. Nha đầu giống như thấy người thân, lên tiếng, trước"Oa" tiếng khóc lên. Thiệu Phi Phàm cho là người nhà họ Thượng đối với làm lộ, liền cúp điện thoại thuê xe tới Thượng gia.

      Nhưng vừa vào nhà họ Thượng, thấy Thượng Tâm, nghe ngọn nguồn, muốn rút ra nha đầu này, chống nạnh ở trong nhà Thượng Tâm loay hoay " nha uất ức cái gì ? Học tập giỏi còn lý luận? có biết có bao nhiêu người có thể thi đậu đại học lại thể học hay , cái người này thi đậu, trong nhà có quan hệ, còn lải nhải cái gì? Tôi mà là mẹ , căn bản cũng quản nữa, thích sao mặc kệ ."

      "Hoàn hảo phải là." Thượng Tâm bị rống sửng sốt chút, lời trong lòng bất tri bất giác ra.

      "Tôi có phúc khí đó a, tôi phải, đúng là phải cám ơn ông trời rồi. quậy như vậy, tôi thể sống yên ổn qua ngày rồi. nhanh chóng chuẩn bị chút , rửa mặt, đừng ở trong nhà kìm nén. , cùng tôi ra ngoài, để cho ra đường xem chút, biết khó khăn bên ngoaì." Thiệu Phi Phàm kéo Thượng Tâm ra khỏi Thượng gia, ra cửa, kỳ quái quay đầu lại nhìn, trong nhà thế nào ban ngày trừ người giúp việc lại còn ai khác đây?"Ông cụ cùng bà cụ nhà đâu?"

      "À? Ặc, biết, có thể là hậu viện nhà họ Lưu đánh cờ ." Thượng Tâm trả lời chút để ý, theo lên xe taxi.

      Thiệu Phi Phàm cũng có để ý lắm, đóng cửa xe, liền tới cửa hàng dụng cụ đồ điện. Hôm nay vốn là có kế hoạch thu dọn nhà, vừa đúng tìm được bạn.

      Thượng Tâm đâu có qua loại địa phương này, vào mặt tràn đầy tò mò, cùng Thiệu Phi Phàm nhìn vòng, chọn ghế sa lon, tủ TV sau đó hai người liền chuyển tới chỗ đồ điện.

      "Cái này hay, cái này hay." Thượng Tâm chỉ vào cái TV 52 inh mỏng kêu, "Khá lớn, đủ ràng."

      Thiệu Phi Phàm mắt liếc giá tiền là năm con số, liếc mắt xem thường đem người kéo trở lại "Cũng đủ đắt." Quay đầu nhìn chiếc TV đối diện 36 inh, hỏi tính năng cùng giá tiền, cái kia lớn mà phòng khách của có mười mét, căn bản dùng được TV lớn như vậy .

      Tiếp theo tình huống như thế xảy ra vô số lần, Thượng Tâm nhìn cái gì đều giá tiền đắt nhất, nhưng mỗi lần Thiệu Phi Phàm đều dùng hai từ "Quá đắt" đem lý do này tiêu diệt, càng dạo càng có gì vui, ấy lại bốc đồng lên"Thiệu Phi Phàm, nghèo như vậy sao? Thế nào cái gì cũng chọn tiện nghi nha? có biết hay , tiện nghi có hảo hóa, hảo hóa tiện nghi đạo lý."( mình cũng hiểu lắm)

      Nha, nha đầu này còn biết"Tiện nghi có hảo hóa, hảo hóa tiện nghi" cười nhạo tiếng, ôm bả vai hướng quầy thu "Thượng Tâm, xem chút, người tới mua đồ đều mua cái đắt tiền nhất hay sao?"

      Thượng Tâm để tâm, tin thực phải nhìn chút, nhìn gần nửa ngày, hơn mười lần thanh toán, lại là người có mua đồ điện hơn vạn.

      "Ba quan tòa được mấy vạn, nhiều hơn trăm vạn; mẹ buôn bán liền càng cần phải rồi, thu nhập hơn tỷ mỗi năm, cho nên vừa sinh ra, cũng lo lắng ăn mặc, cái gì cũng có thể muốn đắt tiền nhất, tốt nhất. Nhưng đời này có mấy người cũng giống như đây? Đại đa số người sống qua ngày đều dựa vào tiền lương của mình, mua đồ trước hết phải suy nghĩ chút xem tiền của của mình còn bao nhiêu. Thời điểm tôi làm binh lính, chỗ ở của bộ đội đặc biệt khó khăn, mỗi tháng chúng tôi được trợ cấp mấy trăm nguyên, nhưng mấy trăm nguyên ở chổ đó cũng xài được. cũng từng ở LOVE, thể nhìn thấy những người bồi rượu kia, người khiêu vũ. Nếu họ có tiền, cho là họ nguyện ý ở nơi này, bị những khách kia chà đạp sao? Thượng Tâm, nhà có tiền chỉ có thể có phúc khí, chỉ là phúc khí này phải để cho bốc đồng, nên biết quý trọng."

      Thượng Tâm nhìn Thiệu Phi Phàm chuyện ngừng, đột nhiên có chút mê mang. Người này, tại sao với những thứ này?
      Suuuly, bornthisway011091xixon thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      22, tôi muốn học trường cảnh sát


      Thượng Tâm rất mê mang, ra cũng biết mình muốn làm gì, ban đầu mình cố chấp thi đại học G, là chí khí chẳng bằng thành giận dỗi. Thiệu Phi Phàm , phải là hiểu, nhưng"Hiểu" cùng"Làm" là hai việc khác nhau, giống như phải tất cả mọi người đều có thể đem"Lý tưởng" biến thành"Thực tế". Lý tưởng thành thực tế, cũng phải xem "Thiên thời" "Địa lợi" "Nhân hòa"( ý chỉ mọi yếu tố liên quan đến, … ra mình cũng hiểu chút ý của nó nhưng cũng biết như thế nào.hi).

      theo Thiệu Phi Phàm mua xong các dụng cụ đồ điện cần thiết, hai người ngồi vào xe giao hàng trở về nhà trọ. Thượng Tâm vừa vào nhà trọ, liền trực tiếp bật thốt lên "Đây cũng quá ."

      Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường, cũng thèm để ý đến , chỉ huy công nhân đem ghế sa lon cũ , dọn cái bàn ra, đổi thành cái mới. Khó khăn nhất là nhà bếp, phá hủy hàng khói, đổi lại thành mới, vội vàng mất gần nửa ngày. Thượng Tâm tự mình tìm việc để vui, xem TV mới, từ trung ương tới kênh địa phương, chuyển từng cái liên tiếp. Chờ Thiệu Phi Phàm cài đặt điện mới xong, đưa công nhân mới nhìn Thượng Tâm, chỉ thấy tiểu nha đầu ôm điều khiển ti vi nằm ngủ ghế sa lon.

      Chu cái miệng , bởi vì mở điều hòa, mặt ngủ vì nóng mà đỏ bừng.

      Thiệu Phi Phàm vội vàng mở máy điều hòa mới, đóng cửa sổ, đắp chăn mỏng bên cạnh cho , sau đó liền ra cửa mua thức ăn.

      Thượng Tâm dạo, có chút mệt mỏi, ngủ cái, vẫn ngủ là ngủ thẳng đến gần tối, đến khi vì đói ngửi thấy mùi thơm mà tỉnh dậy. Dụi mắt, ở trong phòng trọ hơn 40 mét từ phòng khách thấy phòng ăn, đồ ăn bàn vừa xem hiểu ngay, quét nhìn toàn bộ. có chút khách khí nào liền bò dậy, ngồi vào trước bàn cơm "Thiệu Phi Phàm, tôi đói rồi."

      "xem ra có khách sáo." Thiệu Phi Phàm hừ tiếng, tay chân mau lẹ, cho nương khách khí ăn cơm.

      Thượng Tâm gắp miếng thịt dê vào trong miệng, nghĩ thầm, lúc vừa rồi ở gian hàng đồ điện giáo huấn tôi, tôi cũng còn khách khí nữa a. lại gắp tiếp món trứng xào, cũng keo kiệt khích lệ "Tay nghề cũng tệ, nếu lần sau mẹ tôi cho tôi cơm ăn, tôi liền tới nhà ăn chực."

      Lời này có chút buồn cười, Thiệu Phi Phàm để đũa xuống, nhìn cười : "Mẹ còn dám cho cơm ăn? Thượng thủ trưởng nhà chịu để như vậy?"

      " bỏ được cũng thể, là hiểu biết tình huống nhà tôi, giống như ông nội nhà chúng tôi có hai, ra chủ nhà là mẹ tôi. Còn ba tôi lại , ở nhà họ Thượng chuyện mẹ tôi định đoạt, còn chuyên đại cả nhà họp, phải được ông nội đồng ý, nếu ông nội thông qua, liền xử lý theo chuyện ."

      "Phốc." Cái này đúng là nhìn ra, tên tuổi Hạ Hâm Hữu có nghe qua, nhưng ở nhà họ Thượng thấy, là người rất dịu dàng. Chỉ là, có câu "Người thể xem bề ngoài, nước biển thể đo lường được " , Thượng Tâm nhìn còn rất tinh danh láu lỉnh, kết quả học tập chính là người ngu ngốc."Nhanh ăn , ăn xong rồi tôi đưa về nhà."

      "Ừ." Thượng Tâm bới cơm gật đầu cái.

      Thiệu Phi Phàm đưa Thượng Tâm về nhà, , muốn vào cửa nhà họ Thượng. Nhưng nhà họ Thượng cố tình ở trụ sở quân đội, xe taxi căn bản thể tiến vào. Tuy trong nội viện này, chắc xảy ra chuyện may, nhưng vừa nhìn sắc trời, vẫn là xuống xe đưa Thượng Tâm vào nhà họ Thượng.

      Thượng thủ trưởng ngồi ở phòng khách, thấy đưa Thượng Tâm trở lại, có chút ngoài ý muốn nào."Nếu phải vội vã trở về, đánh ván cờ cùng ta."

      Thiệu Phi Phàm sững sờ chút, mới phản ứng được lời này là với , theo bản năng đứng nghiêm chào, cao giọng kêu: "Vâng" .

      Thượng thủ trưởng mất tự nhiên nhíu nhíu mày, lại gì, rồi cho người giúp việc lấy bàn cờ ra ngoài. Thượng Tâm sáng sớm liền lâu rồi, Thiệu Phi Phàm liền ngồi xuống, nhìn Thượng thủ trưởng xuất pháo trước, trong lòng trộm vui lên.

      Hình như quên , như vậy cũng bởi vì ở dưới hảo tài cờ tướng, dẫn tới chú ý của Thiệu Lão gia, hai nguời cũng bởi vì đánh cờ mà có tình cảm. Sau lại có Thiệu Phi Phàm, tuy chưa đến cửa nhà họ Thiệu, nhưng trong nhà vẫn dự sẵn cờ tướng, khi còn bé, chính là dùng cờ tướng mà biết chữ .

      Ngựa gỗ chạy như bay, khóe miệng Thiệu Phi Phàm nhếch lên, "Tướng quân."

      Tay Thượng thủ trưởng cứng đờ bàn cờ, ánh mắt nhìn chòng chọc Thiệu Phi Phàm"Xe" , liền lời.

      Thiệu Phi Phàm chỉ xe, lại vừa chỉ bên pháo "Thượng thủ trưởng, chết rồi, người thua."

      Thượng thủ trưởng thua cờ giận quá hóa cười, đặt quân cờ xuống, nhìn Thiệu Phi Phàm "Tiểu tử, đúng là tệ."

      "Đa tạ thủ trưởng khích lệ." mực cung kính trả lời, cũng khiêm tốn, mặt mày mang theo điểm khiêu khích."Sắc trời tối, quấy rầy thủ trưởng nghỉ ngơi, tôi cáo từ trước." Mở miệng tiếng"Thủ trưởng" ràng muốn rút ngắn khoảng cách.

      Thượng thủ trưởng chỉ là chau chau mày, ý vị sâu xa "Xác thực hơi trễ."

      Thiệu Phi Phàm ra khỏi nhà họ Thượng, liền cảm thấy thoải mái, đại viện nhà cao cửa rộng, đợi khó chịu. Ra khỏi đại viện, giơ tay lên chận xe taxi, xe vừa tới cửa chung cư, điện thoại di động của liền vang lên, Thiệu Phi Phàm vừa nhìn là Thượng Tâm, vội vàng nhận.

      "Thiệu Phi Phàm, đến nhà rồi sao?"

      "Đến, thế nào?" xuống xe, bộ vào chung cư.

      "Cũng có gì, là . . . . . . Là. . . . . ."

      " chuyện chớ có dông dài, có chuyện mau, có việc gì cúp điện thoại, đừng lãng phí tiền điện thoại." Thiệu Phi Phàm rất phiền khi phụ nữ cằn nhằn .

      Thượng Tâm tự nhiên biết có tính nhẫn nại, lập tức , "Tôi muốn học đại học G."

      "A!" Chuyện này? Tuy bây giờ hai người bọn họ có hôn ước, thế nhưng chuyện này cũng cần phải xin phép . Thiệu Phi Phàm vừa muốn mở miệng, điện thoại bên kia liền , giọng mang theo tia xác định tiếp "Tôi tính chút, thành tích của tôi hoàn toàn có thể đỗ G cảnh, tôi học trường cảnh sát có được hay ?"

      "À?" Giọng điệu lập tức liền lên, Thiệu Phi Phàm suýt nữa bị mình làm cho trật chân té "Tôi nương, đừng có giỡn với tôi chứ?" Thượng Tâm có cánh tay bắp chân xíu, thêm tính tình tiểu thư học trường cảnh sát? giỡn !"Thượng Tâm, cảnh sát nhân dân phải chỉ thiếu người, bây giờ lập tức rửa mặt rồi lên giường ngủ, tỉnh ngủ liền nhìn thông báo trúng tuyển đại học mà mẹ đưa cho, nhìn nhìn lại ba lần, sau đó chờ trình diện, chớ suy nghĩ lung tung cả ngày lẫn đêm, đùng có ý nghĩ kỳ lạ,. . . . . ."

      ". . . . . . Thiệu Phi Phàm, tôi là nghiêm túc, đùa." Lần này Thượng Tâm kiên định "Tôi muốn học, tôi sống hai mươi năm, tôi đều địa vị của mình, càng biết cảm giác về tồn tại của chính mình là cái gì, cho đến khia cho tôi biết là nằm vùng, ‘ tiểu đồng chí, nhiệm vụ của vô cùng nghiêm trọng ’ cái phút chốc kia, tôi đột nhiên cảm thấy phải vĩnh viễn tôi cần được bảo hộ, tôi cũng có thể bảo vệ người khác."

      Thiệu Phi Phàm rất muốn cho biết, đó là dưới tình huống đặc biệt cho nên trong lòng có ảo giác, nhưng lời đến khóe miệng, thế nào cũng thể ra miệng, lại ra lời để cho cũng kinh ngạc, "Thượng Tâm, phải suy nghĩ kỹ hãy kiên định lập trường của mình, con đường của mình mình , tôi cho khẳng định gì, cũng bác bỏ, chỉ là, nếu kiên định, tôi ủng hộ ."

      "Cám ơn , Thiệu Phi Phàm."

      Nghe điện thoại bên kia truyền thanh, Thiệu Phi Phàm liền sặc hơi, "Shit, đúng là bị trúng tà." cái lời vô lý gì vậy?, đá chậu hoa bên cạnh cước, rồi bước nhanh hướng nhà trọ tới. Về đến nhà, tắm rửa, nằm ngủ.

      Sau mấy ngày, trừ Thiệu Phi Trì gọi điện thoại thông báo, ông ông cụ chuyện cùng nhà họ Thượng, sau khi nhậm chức liền cử hành bữa tiệc đính hôn, chỉ là bữa ăn đơn giản chuyện thường như cơm bữa, có ý định công bố ra bên ngoài, Thiệu Phi Phàm liền vội vàng dọn dẹp phòng, cũng có liên lạc cùng Thượng Tâm.

      lúc Thiệu Phi Phàm sắp quên chuyện trường cảnh sát, cho là Thượng Tâm chỉ tùy tiện chút thôi, thời điểm chuẩn bị trình diện đội hình cảnh, căn bản biết chỉ câu đơn giản của , làm cho nhà họ Thượng xảy ra cuộc tranh cãi, cũng hung hăng đẩy Thượng Tâm cái, mà nghĩ đưa tay giúp nha đầu này cũng được rồi.
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      23, tiến hành cách mạng



      Bởi vì trong khi nằm vùng Thiệu Phi Phàm có biểu tốt, cho nên Quách cục bổ nhiệm làm Cảnh Đội là hợp tình hợp lý .

      Cho nên Thiệu Phi Phàm rất tự tại vào đại đội hình cảnh báo cáo, mà khi nhìn thấy cảnh phục cùng cảnh quan, trong lòng laị thoải mái, mang cảnh phục trực tiếp tìm Quách cục hỏi"Có ý tứ gì?"

      Quách cục liếc nhìn quân hàm chức vụ là"Phó Đội Trưởng" chỉ cười cười "Thế nào, làm quan còn vui hả ?"

      "Có làm quan tôi rất vui mừng, nhưng tôi muốn biết việc này là thế nào, ai làm chuyện này. Nếu như mà tôi làm rất tốt, làm được, đừng Phó Đội Trưởng, cho tôi làm cục trưởng tôi cũng dám ngồi. Nhưng việc này là người nào đó sai khiến, có quan hệ, Thiệu Phi Phàm tôi rất khinh thường."

      "A, giọng điệu của cậu lớn, còn nghĩ tới vị trí của tôi? Thiệu Phi Phàm, có phải cục trưởng làm hay tôi biết, chỉ là chức vụ này cậu nhất định có thể làm. Tôi tin tưởng cậu có năng lực này, chẳng lẽ cậu tin vào bản thân mình?" Quách cục thu lại nụ cười, gật đầu "Đây là tự tôi làm, cậu được lưu lại bất cứ cái chứng cứ gì về thân phận trước kia, ngày mai tôi đổi quân hàm cảnh viên cho cậu."

      "Ngài phải bởi vì nhà tôi. . . . . ."

      "Thiệu Phi Phàm, cậu có biết hay bây giờ cậu chất vấn lãnh đạo." Quách cục nghiêm túc nhíu mày.

      Thiệu Phi Phàm vuốt vuốt mái tóc, cầm lại cảnh quan, "Quách cục, tôi để cho ngài thất vọng." xong, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

      Quách cục nhìn tiểu tử hơi giận bỏ , cầm điện thoại lên gọi đến quân khu "Thiệu chính ủy, tiểu tử nhà ngài đúng như ngài dự đoán, cảm kích còn , ngược lại nổi giận."

      . . . . . .

      Khi Thiệu Phi Phàm rời Cảnh Đội, trong đội trực tiếp đưa cho chiếc chìa khóa xe, là công việc cần phải có xe. ngồi vào xe cảnh sát, càng nghĩ càng đúng, liền gọi điện thoại cho Thiệu Phi Trì, " chuyện công tác của tôi, các người ai cũng được phép nhúng tay vào."

      Kết quả, Thiệu Phi Trì dùng lời lẽ như Quách cục cứng mềm, trực tiếp đánh cho trở về, để cho á khẩu trả lời được, ngoan ngoãn làm Phó Đội Trưởng.

      Chỉ là may mắn, hoàn cảnh mới rất thuận lợi, hình cảnh nhị đội, các cảnh viên đều chuyển nghề từ bộ đội, đội trưởng còn là bộ đội đặc chủng, lúc vừa nghe địa phương lính, hung hăng vỗ đầu vai "Khổ, Chúng ta từng lần qua chỗ bộ đội các người, uống nước tinh khiết cũng khó khăn, nhưng những thứ này đối với các ngươi, bên kia thông tin còn là khó khăn. Nhưng mà bây giờ tốt hơn nhiều, nghe gọi điện thoại đều cần máy nhận tín hiệu rồi."

      Vừa nghĩ tới thời điểm làm lính, Thiệu Phi Phàm nhếch miệng, là khổ, thời điểm đứng nghiêm cảm giác nước mắt đều khô , đó là người thời lính ai cũng phải thể nghiệm.

      " gần đây Đội chúng ta điều tra về mấy vụ án vận độc, độc phiến, trong đó cũng liên quan đến người nằm vùng, chính vụ án Lý Lan , cậu tới đúng lúc. Lý Lan, buôn bán nhân khẩu ràng, nhưng vừa hỏi đến ma túy, ta liền thêu dệt vô cớ làm chúng ta vòng vo quanh quanh. Ngày hôm trước, tôi theo thỉnh Quách cục muốn cậu hiệp trợ, Quách cục mới cậu được điều vào đây rồi. Đội chúng ta mong cậu 48 canh giờ." Cảnh viên có phân biệt cấp , tới lui vô cùng khôi hài, chuyện làm việc cũng rất sảng khoái.

      Thiệu Phi Phàm cùng ta chuyện, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, mở ra xem cặn kẽ tất cả người nằm vùng cùng nhân viên cảnh sát. Kê kỳ quyết định để Thiệu Phi Phàm thẩm vấn Lý Lan cả đêm, để mau sớm tiến vào vụ án.

      Lý Lan nhìn thấy Thiệu Phi Phàm mặc cảnh phục xuất , trong đôi mắt... Thù hận giống như độc xà, tùy thời có thể đem răng nọc cắn vào trái tim của .

      cần Thiệu Phi Phàm mở miệng, lạnh lùng mà cười cười mở miệng, "Phàm, ngươi muốn biết vùng đất ma túy ở đâu đúng ? Ha ha ha, ban đầu ngươi lòng muốn nhận hàng, làm sao lại suy nghĩ chút độc này vào bằng cách nào đây? cho cùng, ngươi chính là còn non."

      "Tôi còn non, cũng bị giam ở chỗ này." Thiệu Phi Phàm cười ."Còn nữa, tôi tên là Thiệu Phi Phàm, bây giờ nên gọi tôi là Thiệu cảnh quan."

      Sắc mặt Lý lan cứng đờ, híp mắt, chốc lát, vừa cười ." hay, gặp ngươi, coi như Lý Lan tôi may. Chỉ là, Thiệu cảnh quan muốn biết ma túy ở đâu, trừ khi. . . . . ."

      "Trừ khi thế nào?"

      Lý Lan nhìn mắt Thiệu Phi Phàm, từng chữ "Trừ khi - phải là - ngươi - chết, phản đồ."

      "Lý Lan." Thiệu Phi Phàm quát lớn, Lý Lan lại thoải mái, có phối hợp thẩm vấn.

      Đội trưởng thấy có hiệu quả gì, liền bảo cảnh viên đem Lý Lan đưa về trại tạm giam, với Thiệu Phi Phàm "Phi Phàm, đừng nóng vội, loại phụ nữ này, tôi thấy nhiều rồi, từ từ thôi, đến lúc ta phải ."

      Thiệu Phi Phàm cũng lạc quan như vậy, Lý Lan này lại bất đồng bình thường, "Đội trưởng, Lý Lan có em gọi là Lý Dĩnh, hình như học ở Canada, nếu chúng ta thử liên lạc với em ta xem. . . . . ."

      Ánh mắt đội trưởng sáng lên "Tiểu tử sao cậu sớm." Thông qua người thân, khiến tội phạm khai ra khẩu cung, là cực kỳ có tác dụng, "Tôi liên lạc những bên có liên quan, để cho bọn họ giúp đỡ liên lạc Lý Dĩnh. Hôm nay liền đến nơi này, tất cả mọi người về nghỉ ngơi . Phi Phàm, cậu vừa mới lên ban ,liền đụng phải vụ án lớn, chỉ có thể cực khổ thôi. Chờ vụ án này được phá, trong đội tổ chức đón người mới đến cho cậu."

      Thiệu Phi Phàm gãi gãi đầu, "Nghênh cái gì mới, phá án, tôi mời mọi người ăn cơm."

      "Tiểu tử, tổ chức đón người mới đến, bản thân liền làm thịt người mới, cậu phá án nhiều tiền thưởng nhiều, còn muốn để cho chúng tôi những người lãnh lương này mời , cậu có ý tốt sao?"

      Trong đội cảnh viên"Dụ dỗ" nở nụ cười, Thiệu Phi Phàm cũng cười theo. Đảo qua ngày mệt mỏi liền về.

      Vụ án thẩm vấn ba ngày, cũng có tiến triển cái gì, Lý Dĩnh lại liên lạc được. Chính là, Nhà họ Thượng bên kia lại lại có sóng, thời điểm Thiệu Phi Phàm thẩm vấn vụ án tắt máy, mới từ phòng thẩm vấn ra, tiểu cảnh viên liền thông báo cho "đội trưởng Thiệu, có điện thoại trong phòng làm việc, từ trưa rồi, mới vừa rồi đánh tới phòng làm việc, tôi giúp nhận, là hai , để cho tra hỏi xong bảo gọi lại ngay, giống như có việc gấp."

      Việc gấp? có chuyện gì gấp? Thiệu Phi Phàm cảm ơn cảnh viên, nhanh chậm trở về phòng làm việc, trả lời điện thoại của Thiệu Phi Trì "Chuyện gì, mà vội như muốn đòi mạng vậy."

      "Chuyện gì? Ngươi nhanh chuyến đến Nhà họ Thượng, Thượng Tâm náo loạn cùng trong nhà. Hôm qua liền tuyệt thực rồi, ngươi nhanh xem chút."

      ", tôi làm gì có thời gian, trong đội vội chân cũng muốn vắt lên cổ rồi."

      "Chính là chân chạm đất, ngươi cũng phải để thời gian xem chút, vợ của mình tuyệt thực, ngươi cũng quan tâm, ta xem ngươi là cái gì. Bữa tiệc đính hôn là chủ nhật, hôm nay là thứ ba, ngươi đến ngay nhà họ Thượng, nếu cẩn thận chén cơm của ngươi."

      " là uy hiếp tôi!" Thiệu Phi Phàm muốn, tại sao nha, Nhà họ Thượng náo loạn có quan hệ gì cùng .

      Thiệu Phi Trì hình như hết hy vọng, "Ta đúng là uy hiếp ngươi, ngươi thích hay tùy." xong, trực tiếp cúp điện thoại.

      Chỉ chốc lát sau, liền có người gõ cửa phòng "Phi phàm, cho cậu nghỉ nửa ngày, nên làm gì làm cái đó ."

      "Đội trưởng ?"
      Đội trưởng thấy trừng mắt, ho khan cái, " công việc chúng ta cứ như vậy, bận rộn ngày đêm chẳng phân biệt được, trong đội có rất nhiều người độc thân tìm được vợ, cái người này tìm được vợ hãy nắm chặt, đừng làm cho tiểu tức phụ chạy. Nếu nhà vợ xảy ra chuyện, cậu liền qua xem chút, Quách cục đối với chuyện này cũng rất xem trọng, ."

      Thiệu Phi Phàm nhìn đội trưởng ra khỏi phòng làm việc cũng ra lời, mặc dù biết Thiệu Phi Trì cùng Quách cục gì, cũng biết Quách cục cùng đội trưởng thế nào, nhưng nghe lời này của đội trưởng, khẳng định phải chuyện như vậy!

      "Mẹ kiếp, tôi trêu ghẹo ai thế này?"

      Mắng tùy tiện câu rồi cầm điện thoại di động lên, và cầm áo khoác cảnh phục, cùng chìa khóa xe ra khỏi Cảnh Đội. tới cửa, suy nghĩ chút, vẫn gọi cuộc điện thoại cho Thượng Tâm, vừa lên tiếng chính là hỏi: " nương, cái người này ở nhà lại làm gì đó?"
      xixon thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      24. nhìn tiểu tử này


      Lần này, Thượng Tâm kiên trì tới cùng, cưỡng chế hay dụ dỗ, mềm, hay cứng rắn cũng được. Thiệu Phi Phàm lái xe đến Nhà họ Thượng, tất cả gia đình đều ở đây, thấy đến, Thượng Trạm Bắc hừ lạnh tiếng, Hạ Hâm Hữu lễ phép đứng lên chuyện với , "Phi Phàm, cậu khuyên nhủ Tâm Tâm , trường cảnh sát, thích hợp với nó."
      Thiệu Phi Phàm gật đầu cái, rồi thẳng lên lầu. Gõ gõ cửa phòng của Thượng Tâm, trong cửa truyền đến tiếng buồn bực Thượng Tâm "Đừng khuyên tôi...tôi chính là muốn học trường cảnh sát, mọi người giúp tay coi như xong, cùng lắm sang năm con thi lại."

      Cửa phòng bị đẩy ra, Thượng Tâm ngồi ở bên bàn đọc sách, cầm quyển sách tiếng đầu cũng quay lại.

      nương này muốn thi lại. Thiệu Phi Phàm khẽ cau mày, đóng cửa, đặt mông ngồi vào giường của "Làm nũng đủ chưa?"

      Thượng Tâm chợt quay đầu lại, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, sau đó mân mê cái miệng " có đủ, để cho tôi học trường cảnh sát, tôi liền làm. Dù sao, nhiều lắm là sang năm tôi thi lại."

      "Tôi hiểu lắm phải, trường cảnh sát thích hợp với . Những thứ khác , chỉ ba tháng đầu huấn luyện dày đặc, lột da rồi. Tiến vào trường chịu được, như vậy mặt mũi nhà họ Thượng cũng bị làm mất hết."

      "Thiệu Phi Phàm, phản đồ, lần trước còn ủng hộ tôi ." Thượng Tâm nháo " còn xem thường tôi, người khác cũng có thể kiên trì huấn luyện, tôi làm sao lại thể, đừng quên, thời điểm tôi bị vây ở LOVE, tôi còn dám nhảy từ lầu năm xuống, có cái gì tôi làm được."
      Thiệu Phi Phàm có chút nhức đầu, nằm ở giường của "Tôi nương, mới nhảy lầu năm muốn làm cảnh sát, có phải nếu nhảy từ lầu mười người nhà thủ trưởng phải chuẩn bị cho vào bộ đội đặc cảnh hay ? Tôi qua ủng hộ , nhưng cũng phải có điểm đáng tin. Đừng tôi coi thường , vào trường cảnh sát, năm giờ phải dậy chạy ! ăn xong điểm tâm còn phải huấn luyện tập thể, buổi chiều huấn luyện chạy sức nặng, đến buổi tối còn phải…. Các huấn luyện viên liền giơ lên cây thước dạy học, ngồi trong xe theo các ngươi, người nào rơi ở phía sau đánh cái cái mông của người đó."

      nhìn Thượng Tâm mắt trừng lên, liếc cái, rồi tiếp: " đừng cho là tôi lừa dối , tôi cũng trải qua như vậy ở trường quân đội, huấn luyện viên cùng giáo sư G cảnh rất nhiều, đem họ huấn luyện nằm xuống chịu trách nhiệm. Bởi vì gặp lưu manh, ai đùa với người xấu , chân ướt chân ráo cũng thể đùa giỡn. Cảnh sát nếu có bản lĩnh, những có trách nhiệm đối với mình, càng có trách nhiệm đối với nhân dân."

      Thượng Tâm bị như thế, mím môi hề phát ra tiếng nào nữa. Thiệu Phi Phàm lật người , nhìn nương này hình như do dự, trong lòng liền buông lỏng, hoàn thành nhiệm vụ, chén cơm của coi như được bảo vệ."Được rồi, cũng cần suy nghĩ nhiều như vậy, học đại học G phải tốt sao, về sau làm người nổi tiếng hoặc là ký giả, hơn nữa có thể báo cáo chút về tích dũng của cảnh sát, cũng giống như là phục vụ vì nhân dân."
      xong, liền đứng dậy muốn . Nhưng này bước chân còn chưa có bước ra, liền bị giọng kiên định của Thượng Tâm làm cho dừng lại.
      "Thiệu Phi Phàm, tôi muốn học trường cảnh sát."

      "Này!" ra vừa rồi nhiều như vậy, đều là lãng phí nước miếng !

      "Tối thiểu tôi muốn thử chút, các người đều ở đây bác bỏ tôi, tôi được, nhưng càng như vậy tôi càng muốn chứng minh là mình làm được. Tôi chưa ăn khổ, đó là bởi vì tôi có cơ hội bị khổ, cũng thể rằng tôi thể chịu khổ. Các ngươi ai cũng chưa từng nghĩ, có lẽ tôi cũng có thể rất ưu tú vậy, tôi cũng có thể tự lập cuộc sống của mình, phải chấp nhận qua loa, phải để người khác an bài thay tôi, là tôi tự mình nghĩ , tự mình muốn, mình có thể làm được. Thiệu Phi Phàm, hãy giúp tôi, để tôi thử xem." Thượng Tâm trực giác tự với mình, người trước mắt chỉ để cho dựa vào trong thời khắc nguy hiểm, giờ phút này, cũng cho cảm giác an toàn.

      . . . . . .

      Thiệu Phi Phàm dẫn Thượng Tâ xuống lầu, nét mặt hai người hoàn toàn bất đồng, người nghiêm túc, người cố làm nghiêm túc. Tự nhiên, trước mặt là Thiệu Phi Phàm, phía sau là Thượng Tâm.
      Thiệu Phi Phàm liếc nhìn mọi người "Khụ" chút, "Thượng Tâm đói bụng, để cho ấy ăn chút gì ."

      "Lý thẩm, mau mang cháo củ sen bưng lên, Tâm Tâm muốn ăn cơm." lão phu nhân nhà họ Thượng vừa nghe cháu muốn ăn cơm, liền la to, Thượng Tâm theo bà nội vào phòng ăn.

      Thiệu Phi Phàm lập tức bị Thượng Trạm Bắc cùng Hạ Hâm Hữu vây quanh, Thượng thủ trưởng cũng từ ghế salon đứng lên, ba người cũng chuyện, toàn bộ chờ mở miệng.

      Chỉ là. . . . . ."Để cho ấy thôi."

      Bốn chữ, phòng yên lặng. Chốc lát, Thượng Trạm Bắc hừ lạnh ra tiếng, vỗ vỗ bắp đùi, rất là khinh thường "Tôi rồi, tìm tiểu tử này tới có ích lợi gì. Tâm Tâm nhà chúng ta mới nghe ta ."
      Hạ Hâm Hữu cùng Thượng thủ trưởng hơi thất vọng.

      Thiệu Phi Phàm mím môi, chuyển sang Thượng thủ trưởng, " nếu Thượng Tâm muốn học, tôi cho là chúng ta nên tôn trọng ấy, ấy cũng phải đứa bé rồi, mặc dù ấy tùy hứng, thế nhưng lần có lẽ là cố chấp."

      "Ngươi hiểu cái rắm!" Thượng Trạm Bắc tính nóng lên.

      "Ngươi câm miệng!" Thượng thủ trưởng hỏa còn lớn hơn rống trở về, người nào đó mới vừa rồi còn phóng hỏa ,tiểu thú lập tức nghỉ cơm, rất là uất ức nhìn Hạ Hâm Hữu chút, chỉ là, được đồng tình mà ngược lại bị trừng cái.
      "Tiểu tử, ngươi lấy thân phận gì mà chúng ta, như vậy đây?" Thượng thủ trưởng hỏi ý vị sâu xa.

      Vẻ mặt Thiệu Phi Phàm cứng đờ.

      "Thiệu Phi Phàm. . . . . ." chẳng biết lúc nào Thượng Tâm đứng ở cửa phòng khách, nháy mắt to, mặt tràn đầy hi vọng nhìn chăm chú vào .
      Thiệu Phi Phàm chuyển sang , cũng tâm tình của mình."Ở trong nhà này, thân phận duy nhất của tôi chính là chồng chưa cưới của Thượng Tâm, nếu là thân phận gì."

      . . . . . .

      Thượng Tâm đưa Thiệu Phi Phàm rời nhà họ Thượng, thấy muốn lên xe cảnh sát, liền bắt lấy vạt áo ". . . . . . Thiệu Phi Phàm, cám ơn ."

      " nương, cái lời cảm ơn này là trị giá vàng bạc." Thiệu Phi Phàm tiếng động thở dài, vẻ mặt đau khổ. Choáng nha, câu vị hôn phu, Thượng thủ trưởng liền để cho kêu Thượng Trạm Bắc tiếng"Cha", theo cùng nhau kêu"Cha", vừa nghĩ tới sắc mặt Thượng Trạm Bắc, liền lo lắng!
      Thượng Tâm nhịn được cười.

      Thiệu Phi Phàm trợn mắt "Còn dám cười?"

      " cười, cười. . . . . ." Ngoài miệng như vậy, nhưng lại nhịn được.
      Thiệu Phi Phàm giơ cổ áo lên, điểm cái đầu Thượng Tâm " tốt nhất là kiên trì được ba tháng, nếu chỉ có thể phải đem về nhà tôi, đến lúc đó chỉ có thể ăn chay thôi ."

      Thượng Tâm tránh thoát , bĩu bĩu môi rất là nghịch ngợm "Thiệu Phi Phàm, ông nội tôi được mấy vạn tiền thưởng, đừng khóc than cho tôi, dám cho tôi ăn rau, tôi liền tìm ông nội Thiệu ."

      "Ông nội?" Thiệu Phi Phàm phản ứng chậm, mới ý thức được là kêu ông cụ nhà mình, nhịn được mắng, mẹ kiếp, đây là bối phận thế nào? quản khỉ gió, lão tử gọi"Ông nội" , đây coi là chuyện gì?"Thượng Tâm, về sau cho gọi lão già là ông nội."

      "Thế gọi là gì nha?"

      "Kêu. . . . . ." nào biết muốn gọi gì? Mở cửa xe, Thiệu Phi Phàm đặt mông ngồi vào "Gọi cái gì gọi, dù sao thể gọi là ‘ gia gia ’( chính là ông nội đó)."

      Thượng Tâm nhìn xe cảnh sát mất , lè lưỡi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      giống như, sợ tí nào rồi. . . . . .

      Vừa nghĩ mới vừa rồi Thiệu Phi Phàm vì mà lập bảo đảm, nụ cười lại càng lớn. . . . . .

      "Các ngươi phải sợ kiên trì nổi sao! Tôi cấp bảo đảm, bảo đảm ấy có thể kiên trì, tối thiểu cũng được ba tháng đầu, nếu ấy kiên trì nổi, tôi liền mang ấy về nhà tôi , ném cho người nhà họ Thượng, ném lên người Thiệu Phi Phàm tôi được chưa!"
      Thiệu Phi Phàm chuyện luôn gầm lên, chỉ là khi rống những lời này, Thượng Tâm cảm thấy thô bạo, chỉ cảm thấy rất khí phách, là người đàn ông.

      Nhà họ Thượng cũng bị rống trấn áp, nửa khắc có người chuyện, Thiệu Phi Phàm thừa dịp mọi người trầm mặc, giọng câu"Trong đội còn có việc, tôi trước."

      Thượng Tâm cười , theo câu"Tôi đưa ra ngoài" liền chạy chậm theo ra ngoài, ra biết, Thiệu Phi Phàm gấp như vậy, phải trong đội có chuyện, là sợ ông nội phản ứng kịp, để cho được. Đều vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhưng này coi như là người nào bị người nào hạ xuống?

      Sau khi xe Thiệu Phi Phàm khỏi Thượng Tâm mới quay lại
      Chỉ là, hồi gió lạnh thổi qua , Thượng Tâm co rụt cổ lại, xoay người muốn vào đại viện. Quay người lại, đại viện vừa dừng chiếc Rambo Kiel đèn lớn chiếu vào người , Thượng Tâm giơ tay lên che mắt.
      Đèn tắt, có người xuống xe, để cho chân như đóng đinh tại chỗ, vừa động cũng nhúc nhích được.
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      25.



      Lúc xe của Thần Tri Thư vừa dừng ở cửa lớn đại viện, xe cảnh sát Thiệu Phi Phàm liền dừng ở đối diện xe , chẳng biết tại sao, tay lại nắm chặt tay cầm cửa xe, cho đến khi nhìn Thiệu Phi Phàm vào đại viện, cũng có xuống xe.

      Ngồi ở trong xe, hút điếu thuốc lại tiếp điếu thuốc, toàn bộ hết canh giờ, Thiệu Phi Phàm mới ra ngoài, chỉ là, theo ở đằng sau ta là Tâm Tâm, từng là cái đuôi theo khi còn .

      Thượng Tâm nhìn mở cửa xe, từng bước từng bước đến gần , ràng có rất nhiều lời muốn , nhưng lời đến miệng lại dừng lại, chữ cũng ra, chỉ nhàng hỏi câu "Gần đây có khỏe ?"

      Thượng Tâm cũng bị hỏi có chút kỳ cục, gật đầu cái giật khóe miệng, khí trở nên có chút lúng túng."Tới lúc nào sao vào nhà?"

      Thần Tri Thư nhìn về phía đại viện chút, cười cười"Nếu , là sợ gặp em, em tin hay ?"

      Thượng Tâm ngước đầu nhìn , trong mắt mang theo xác định, Thần Tri Thư lại nhìn soi mói, muốn nhịn nữa kích động ôm vào lòng, hung hăng ôm chặt "Tâm Tâm, nhớ em, nhớ em đến ngủ được, cũng muốn học, chuyện gì đều làm được, em trở lại bên cạnh có được hay ? đồng ý với em, thề trừ em ra có người con khác, nguyện ý chờ em, đợi bao lâu đều được."

      Hai người gần sát nhau, mới ngửi thấy người nhàn nhạt mùi rượu, chân mày hơi nhíu lại, tay bé đẩy ngực của ra, nhưng Thần Tri Thư ôm quá chặt, căn bản đẩy ra được, chỉ lãng phí hơi sức thôi. ra tức, thanh có chút buồn bực " Thần, say rồi, ôm em chặt quá, em thể thở được ."

      " có say, cũng phải say mới lời này." Thần Tri Thư hơi buông lỏng cánh tay, tiếp tục ôm bả vai của , "Tâm Tâm, đồng ý với , trở lại bên cạnh được ."

      Thượng Tâm lắc đầu, sau cái chớp mắt sáng ngời của , lui khỏi nắm vòng tay , hốc mắt đỏ lên " Chủ nhật em đính hôn cùng Thiệu Phi Phàm, nếu có thời gian hãy tới tham dự."

      "Làm sao em có thể nhẫn tâm như vậy." sắc mặt Thần Tri Thư đại biến, cắn răng , "Tâm Tâm, em phải hối hận, em cũng thương ."

      "Em thương ấy, nhưng em cũng thương . Em là thích , nếu em bởi vì nhìn thấy chung cùng người khác mà khổ sở như vậy. Nhưng khi thời điểm em lâm vào nguy hiểm đối mặt với sinh tử, em mới phát em có thể nhớ . Em thương Thiệu Phi Phàm, bởi vì em còn biết cái gì gọi là , là cái gì. Chỉ là, ít nhất ở lúc này bọn em muốn đính hôn, em bài xích, cũng ghét. Tương lai, ai cũng trước được, cho nên, tại liền thuận theo tự nhiên thôi." Đây là suy nghĩ chân nhất của Thượng Tâm, đáng tiếc, Thần Tri Thư tin.

      Cánh tay dài vung lên, lại lần nữa ôm lấy "Em gạt người."

      Thượng Tâm lần này giãy giụa, ngược lại đưa tay vòng quanh hông của từng cái khẽ vuốt ve lưng của , hai người ràng dán rất gần, tuy nhiên bởi vì ôm ấp nên nhìn thấy mặt của đối phương, nhìn thấu cảm xúc của đối phương.

      xa, chiếc xe cảnh sát quay lại chậm rãi chạy qua bên cạnh hai người ôm nhau, ai cũng có phát .

      Thượng Tâm đứng có chút tê dại, đẩy Thần Tri Thư cái" Thần, em nên về nhà rồi, nếu bà nội ra tìm em ."

      Thần Tri Thư bất động, cố chấp hỏi "Tâm Tâm, em đính hôn cùng Thiệu Phi Phàm có đúng hay ?"

      " Thần. . . . ."

      "Thượng Tâm, hỏi em lần cuối cùng, em đính hôn cùng Thiệu Phi Phàm có đúng hay ?" Thần Tri Thư ôm chặt hơn, nhưng lâu cũng nghe được câu trả lời của . cười lạnh, chậm chạp cứng ngắc buông tay ra, dùng loại ánh mắt mà Thượng Tâm khó hiểu nhìn , đèn đường mờ mờ, từng bước lui về phía sau, cho đến khi đụng vào xe của mình, mới nhếch nhác dừng bước lại.

      "Mất em, mới biết em quan trọng bao nhiêu.Cũng giống như, khi em mất , cũng hiểu quan trọng bao nhiêu. Em phải hối hận, em nhất định hối hận." Niềm kiêu ngạo của , tự ái của , buông ra, nhưng cố tình chịu trở về, giờ khắc này, Thần Tri Thư rốt cuộc biết cái gì gọi là"Hối hận" . kỳ vọng cũng hối hận giống mình.

      Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể trở lại bên cạnh .

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Thiệu Phi Phàm vừa lái xe đến đầu đường, mới nhớ tới cho Thượng Tâm lễ phục đính hôn Chủ nhật chuẩn bị tốt, đưa quà tặng đính hôn cho bọn họ. Lúc này mới quay ngược đầu xe trở về nhà họ Thượng, nhưng lại ngờ tới, thấy hai người ôm nhau .

      Chân giẫm ở bàn đạp thắng xe, chẳng biết tại sao lập tức liền chuyển đến chân ga, hung hăng đạp , vọt thẳng qua nhà họ Thượng. Thiệu Phi Phàm vô vị cười cười, bọn họ đính hôn chỉ là kế hoãn binh, Thượng Tâm còn thích Thần Tri Thư, ít nhất bọn họ bằng tuổi nhau, còn là thanh mai trúc mã. còn là chú của còn hợp lý hơn. Chỉ là, hiển nhiên cái ý nghĩ này cũng có qua , khi nhìn thấy màn kia, trong lòng sinh ra vui.

      Thiệu Phi Phàm trở lại Cảnh Đội, ngồi ở trong phòng làm việc lại nhìn khẩu cung của Lý Lan, nhưng nhìn mấy lần đều tìm ra chỗ khả nghi, đứng dậy rót ly trà đậm, trong lòng phiền não, làm cho có biện pháp Tĩnh Tâm lại.

      vui! lại có thể bởi vì Thượng Tâm mà cảm thấy vui.

      Hướng về phía cửa sổ gào thét tiếng, dạ dày mơ hồ co quắp, cơm tối còn chưa ăn, lại uống nhiều trà như vậy, đau cũng kỳ quái rồi. Đặt ly trà xuống, cầm cảnh phục lên rời Cảnh Đội.

      Bình minh buông xuống, trời còn chưa sáng, nhưng phố đối diện mở 24h, trong quán nhân viên phục vụ bắt đầu bận rộn. vào gọi suất bánh bao bát cháo, rồi thả chậm tốc độ ăn, hóa giải dạ dày đau đớn.

      Viêm dạ dày khi nằm vùng phải cố gắng chịu, chỗ đó phải uống rượu còn nhiều hơn ăn ba bữa cơm, rượu cồn nhiều nên phải uống viên thuốc viêm dạ dày coi như là may mắn.

      Vẫn còn nhớ khi mới từ bỏ rượu, ăn cái gì cảm thấy ghê tởm, toàn thân giống như côn trùng, rất khó chịu. Chỉ là, biết nếu để lâu nữa, rất khó khăn. dùng rượu cồn tê dại mình, ly tiếp ly, biết là trong lòng có tác dụng hay là hữu hiệu, có lúc mức độ nghiện lên tới, uống say cũng có cảm giác. Chờ nghiện rồi, tửu lượng của cũng luyện được, mà thời điểm Cửu muốn chuyện làm ăn, càng nguyện ý mang theo , tửu lượng tốt cũng có tác dụng.


      Ăn điểm tâm xong, dạ dày đau đớn cũng có khỏi, trời cũng tờ mờ sáng, cả đêm chưa ngủ cộng thêm đau bao tử, vẻ mặt Thiệu Phi Phàm uể oải nhưng có về nhà nghỉ ngơi, chỉ tựa vào ghế trong phòng làm việc giả vờ ngủ say lát. Lúc này, trong đội mỗi người cũng hận ngày 24h thành 48 giờ, Đội trưởng mười ngày chưa rời khỏi trong đội rồi, là lính mới, phải bỏ ra hơn nhiều mới được.

      Híp mắt hơn giờ, lát nữa nhân viên chuyên cần tới làm, sao đó có người đưa tờ báo tới phòng làm việc tổng hợp, thấy nhắm mắt, người đó có chút ngượng ngùng "Đánh thức rồi, tốt."

      Thiệu Phi Phàm phất tay cái, "Bản thân tôi tự nhiên tỉnh, chuyện liên quan tới cậu." ta vừa , đội trưởng liền gõ cửa tiến vào, cảnh phục người có nhiều nếp nhăn , ràng hai người cũng về nhà, nhìn thẳng vào mắt cười tiếng "Mẹ kiếp, chờ vụ án này được phá, lão tử nhất định phải nghỉ lễ thời gian dài, ở nhà ngủ bù."

      Thiệu Phi Phàm gật đầu cái " tại tưởng niệm nhất đúng là cái gối đầu."

      "Tiểu tử cậu phải nên nghĩ tới dâu sao? chúng ta cũng biết chủ nhật cậu đính hôn, nhưng mà tình huống bây giờ khẩn trương, chỉ sợ ai có thể tham gia bữa tiệc đính hôn rồi, nhiều lắm chỉ có thể cho cậu nghỉ đêm thêm nửa ngày, xin lỗi người em." Đội trưởng có chút ngượng ngùng, người ta mới vừa vào đội, liền vất vả, thực ai vui vẻ muốn tới nhị đội hình cảnh này.

      "Cái gì xin lỗi chứ, tôi mới phải ngại, chuyện càng gấp rút. Chỉ cần cho tôi nghỉ buổi tối là được, ngày thứ hai tôi làm đúng giờ."

      "Như vậy sao được, tiểu tử cậu nên đối sử tốt với dâu chút, bây giờ nguyện ý gả cho chúng ta, người như thế cậu nên vụng trộm mà mừng , quanh năm suốt tháng, lo lắng hãi hùng còn thấy bóng người, vị kia nhà tôi, miệng đầy giận dữ."

      Thượng Tâm oán giận sao? Thiệu Phi Phàm cười khổ, cần quan tâm bận hay vội vàng , có chuyện gọi điện thoại, có việc gì cũng liên lạc, bọn họ cũng phải quan hệ chân chính.

      Đội trưởng nhìn Thiệu Phi Phàm cười bất đắc dĩ, rất có cảm xúc tiếp "Chỉ là các ngươi ở cái thành phố cũng tốt, giống nhà tôi, còn lưỡng địa ở riêng, muốn kết hôn cũng có thời gian thương lượng."

      " vị hôn thê của đội trưởng ở thành phố G sao?"

      "Ở thành phố H, tôi làm ở thành thị, ấy cũng là quân nhân, sau khi tốt nghiệp trường quân đội, làm cảnh sát " Đội trưởng vỗ đầu cái "Đúng rồi, ấy cũng tốt nghiệp trường của cậu ra."

      "Vậy là là khéo."

      "Mấy ngày nữa ấy cũng tới rồi, đến lúc đó để cho các ngươi trông thấy, chừng còn biết đấy." Đội trưởng đến vị hôn thê cực kỳ vui mừng.

      "Nhìn hưng phấn, phải chị dâu tới thăm chút thôi sao!" Thiệu Phi Phàm đưa đẩy .

      "Lần này tới cũng , tôi tốn rất nhiều công sức mới cho ấy điều tới đây, chúng tôi tính toán cuối năm nay kết hôn, liền ổn định ở nơi này."

      "Đây chính là chuyện đáng chúc mừng, vụ án được phá, chúng ta uống cùng nhau chén, mang theo chị dâu nữa."

      "Được, cậu cũng mang theo em dâu tới."

      Thiệu Phi Phàm cười cười, lại phản ứng. Đến lúc đó có phải em dâu hay còn biết nữa.
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :