1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nằm vùng là một kĩ thuật - Nhị Nguyệt Sinh (Full 80c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: làm nữ nhân của . . .

      Sau khi mọi người khỏi, Thượng Tâm sợ hãi nhìn Thiệu Phi Phàm qua khe hở của chăn, lúc này bị thuốc khống chế, ý thức rất thanh tỉnh, hơn nữa nhiều ngày bị đe dọa cùng đánh đập, tinh thần của xuống dốc trầm trọng.

      Thiệu Phi Phàm biết bị dọa, ngồi vào bên giường lại gần , lại càng lui ra phía sau."Lại đây." Giọng trầm thấp của vang lên.

      Thượng Tâm phản ứng, cắn môi dưới lại dịch xa hơn.

      Cánh tay Thiệu Phi Phàm duỗi ra đem ôm vào trong lòng, cách lớp chăn ôm lấy eo của , giọng uy hiếp " muốn bị đánh, muốn bị đưa tiếp khách phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, có biết hay ?"

      "Biết." vì khóc nên cổ họng vẫn run run, bị dọa cho hoảng sợ, hoàn toàn khuất phục " cần đánh tôi, tôi ngoan ngoãn nghe lời ."

      "Được rồi." có được đáp án mình hài lòng, ôm lấy vào phòng tắm, phòng tắm được dọn dẹp sạch , đem bỏ vào bồn tắm, thử nước đủ ấm rồi mở vòi hoa sen. Thiệu Phi Phàm mang theo chút dục vọng giúp tắm rửa sạch toàn thân, đồng thời dùng nước nóng giảm bớt đau đớn người .

      Thượng Tâm dùng cánh tay để che bộ ngực, nước ấm làm cho thần kinh của được thả lỏng, bạo dạng đánh giá Thiệu Phi Phàm, thực nghiêm túc, vẻ mặt bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa dáng người cao lớn làm cho có cảm giác áp bách.

      Thiệu Phi Phàm ôm Thượng Tâm đứng lên, nhưng chỉ cần buông lỏng tay, chân Thượng Tâm như có xương mềm nhũn xuống, hừ tiếng ra lệnh, "Đứng cho vững."

      Thượng Tâm nức nở, ủy khuất "Tôi đứng được." môi mím lại, chỉ e rằng cái gì, lập tức khóc mất.

      Thiệu Phi Phàm còn cách nào, đành phải cho tựa vào ngực mình, dùng vòi hoa sen tắm cho lượt, rồi mới tắt vòi sen, sau đó ôm trở lại phòng ngủ.

      Quấn khăn tắm lớn vào người , lấy máy sấy, sấy tóc, lại thay quần áo sạch giúp , toàn bộ quá trình Thượng Tâm như đứa trẻ nghe lời, bảo nâng cánh tay liền nâng cánh tay, bảo dơ chân liền dơ chân.

      Đem tắm rửa sạch , Thiệu Phi Phàm cuộn ga giường cùng vỏ chăn cũ bỏ rồi đổi cái mới, đổi mới xong ôm Thượng Tâm nằm xuống giường, lại thấy trừng mắt nhìn mình chằm chằm, đưa tay xoa tóc của , "Đói bụng ?"

      Thượng Tâm luôn trong trạng thái sợ hãi, có cảm giác đói khát, nhưng giờ nhắc tới, Thượng Tâm nhất thời cảm thấy dạ dày trống rỗng đến phát đau, tâm cũng hốt hoảng. thành gật đầu.

      Thiệu Phi Phàm chỉ chữ "Chờ" liền ra khỏi phòng, chốc lát sau bưng tô mì nóng đến, " hơn ba mươi giờ chưa ăn gì, nên ăn chậm chút."

      Thượng Tâm có để ý nhiều như vậy, bưng mỳ sợi lên ăn vội vàng, ăn hơn nửa bát, dạ dày trống rỗng nữa, mới thả chậm tốc độ. Đây là tô Mì rất bình thường, nếu là trước kia, Thượng Tâm muốn ăn, nhưng lúc này, lại cảm thấy hương vị này còn ngon hơn so với món do đầu bếp trong nhà làm.

      Ăn no, cả người cũng tỉnh táo hơn, buông chén canh, đứng ở bên cạnh bàn biết làm sao, tay bé gắt gao nắm lấy bát.

      Thiệu Phi Phàm nhìn bất động dám lên tiếng chờ ra lệnh, giống như sủng vật chờ đợi chủ nhân phân phó, bởi vì sợ hãi mà dám hành động thiếu suy nghĩ.

      "Bát đũa cứ để ở bàn là được."

      Thượng Tâm buông bát đũa, bước chân di chuyển đến hướng bên cạnh Thiệu Phi Phàm bảo, dừng lại ở trước mặt . Thiệu Phi Phàm đưa tay muốn đến bên cạnh mình, chỉ cúi đầu suy nghĩ chút rồi ngồi lên đùi , cúi đầu, hai tay bắt lấy nhau.

      Thiệu Phi Phàm thấy nghe lời như vậy, thoáng an tâm, ít nhất có thể cho an toàn, bất quá vẫn nên thu lưới nhanh hơn, thể để Thượng Tâm gặp nguy hiểm, nếu Thượng Tâm gặp chuyện may, thể gánh vác được trách nhiệm.

      "Nếu có lệnh của tôi được rời khỏi phòng này, trừ tôi thể tin tưởng bất cứ ai bên ngoài, đồ ăn, nước uống cũng thể tùy tiện đụng vào, quên thân phận trước kia của , nếu có nguy hiểm với bọn họ là người của tôi."

      Thượng Tâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn , mắt to mê hoặc. muốn bảo vệ sao? —— là người của sao? Thượng Tâm từng có thời gian mê xem phim điện ảnh Young and Dangerous, cả ngày chỉ ở nhà xem, khi đó từng ảo tưởng có ngày Thần Tri Thư cũng mang về nhà họ Thần "Đây là người phụ nữ của tôi ", nhưng sau khi cho Thần Tri Thư biết, lại cười nhạo , vì thế còn giận giữ náo loạn vài ngày.

      Nhưng giờ phút này, được xưng là phụ nữ của người khác, trong lòng có vui mừng hay kích động, chỉ có loại là đau. Hốc mắt đỏ lên, lớn mật, dùng tay bé giật tay áo của , "Chỉ cần tôi nghe lời , người khác làm tổn thương tôi đúng ?"

      Trong mắt Thiệu Phi Phàm lóe sáng, nhìn vào đoi mắt còn mang hơi nước của liền gật đầu, như thể khẳng định cho biết. Tay tiếp tục giữ cằm của , làm cho nhìn thẳng vào , " Từ nay về sau là là người của tôi, trừ tôi ra bất luận kẻ nào cũng thể chạm vào , nhưng đừng khiêu chiến kiên nhẫn của tôi, cũng đừng có ý đồ chọc giận tôi, hậu quả thể gánh vác được đâu."

      Thân thể Thượng Tâm run lên, tay bé bỗng nhiên buông ra, trong ánh mắt toàn là sợ hãi, cắn răng , "Thả tôi được sao? Mẹ tôi có thể cho các rất nhiều tiền, rất nhiều tiền, tôi có thể bảo mẹ tôi báo cảnh sát, , tôi bảo đảm." giơ bàn tay lên thề.

      Tay Thiệu Phi Phàm dùng sức nắm cằm của , "Tôi vừa qua quên rồi sao? phải quên thân phận của mình, nếu còn nhắc lại người nhà hoặc là muốn chạy trốn, tôi đem giao cho Lý Lan."

      Nghe thấy hai chữ "Lý Lan " khuôn mặt nhắn của Thượng Tâm liền biến sắc, bối rối lắc đầu, "Tôi , bao giờ nữa." Buổi sáng Thượng Tâm vừa mới bị đánh, quên Lý Lan muốn đem tiếp khách.

      "Thế này mới ngoan." xoa đầu giống như là trấn an, rồi để xuống."Lát nữa có người đem quần áo cho , chính mang nó cất vào tủ quần áo, xong phải ngủ giấc, buổi tối phải theo tôi tới nơi, chuyện làm ăn, làm như thế nào đến lúc đó tôi dạy ."

      Thượng Tâm gật đầu, nhìn Thiệu Phi Phàm ra ngoài, trong lòng lại càng thêm sợ hãi. đem ghế ra để chặn cửa, sau đó cuộn mình lại ghế, tay ôm lấy đầu gối.

      Thiệu Phi Phàm chủ yếu là lo cho Thượng Tâm, còn quan trọng hơn là việc mình phải làm, hôm nay có vụ mua bán lớn, mang Thượng Tâm theo, đến nơi buôn bán các , người mua là khách quen của LOVE, chỉ là giao hàng rồi lấy tiền cũng cần lộ diện. Việc này trước giờ đều là Lý Lan phụ trách, Thiệu Phi Phàm muốn tham dự vài lần đều bị Lý Lan cản trở, hôm nay Cửu mở miệng, là muốn cho bắt đầu học, về sau chính phải làm tuyến quốc tế.

      Thiệu Phi Phàm vui mừng, trong lòng lại ngừng mắng ta, còn tuyến quốc tế, ta sợ bị báo ứng sao.

      Tạm thời đến báo ứng, Thiệu Phi Phàm cẩn thận đem tin tức truyền ra ngoài, thể để cho nhiều bị bán như vậy được, phải cứu họ. Thiệu Phi Phàm đến quầy quán bar, lấy tiền đưa cho nhân viên quầy bar dọn dẹp, "Lynda, sang bên phố mua giúp tôi hộp thuốc."

      "Thuốc gì?"

      Thiệu Phi Phàm tên thuốc tránh thai, Lynda cười cười hiểu , trả lại tiền mà Thiệu Phi Phàm vừa đưa tới.

      " hộp thuốc cần gì nhiều tiền như vậy, đừng xem thường tôi." Lynda cởi tạp dề ra khỏi quầy bar, nhưng Thiệu Phi Phàm lại kiên quyết đem tiền đưa cho , "Cứ dùng cái này mua, thuận tiện mua cho tôi mấy hộp áo mưa luôn."

      Lần đầu Lynda gặp quẫn bách như vậy, trong lòng cười thầm, mặt vẫn mực cung kính tiếp nhận tiền, ra ngoài quán bar. Mười phút sau, trở lại mang theo thuốc mua, bỏ vào trong lòng ngực của , "Viên bi, quả vị, xoắn ốc còn có màu đen, nghe kia còn , nên kiềm chế chút."

      Thiệu Phi Phàm nghiêm mặt, nếu phải vừa mới nhờ vả , gõ vào trán cái rồi, "Nên làm gì làm ."

      "Phàm, qua cầu rút ván!"

      để ý tới lời của Lynda, Thiệu Phi Phàm mang theo thuốc lên lầu, khoé miệng giống như có chút ý cười.

      giờ sau, trong tay phó cục trưởng Lý Vĩnh Cửu nắm tờ giấy cũ là tờ tiền mặt trăm, dùng dụng cụ quét mặt tiền, ở chỗ góc bên trái tiền mặt có hình dạng giọt nước , đầu giọt nước chỉ phương hướng mười hai giờ.

      Lý Vĩnh Cửu nhướng mày, đem tiền mặt bỏ vào tủ sắt, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại gọi đến đại đội hình cảnh thứ nhất, "Toàn đội chuẩn bị, chờ mệnh lệnh."
      Suuuly, Chang Changbornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6. Lựa chọn sống hay chết.

      Khi Thiệu Phi Phàm dẫn Thượng Tâm đến, Cửu ôm chuyện cùng người đàn ông xa lạ, Lý Lan ngồi bên cạnh coi như có chuyện gì tự rót rượu uống mình.

      " Cửu." Thiệu Phi Phàm chào tiếng, rồi dẫn Thượng Tâm đến bên người "Gọi Cửu."

      Thượng Tâm giữ lấy ống tay áo của run rẩy gọi tiếng, Cửu nghe xong liền vỗ tay cười “Phàm, lại đây ngồi. Mới ngày mà cậu đem này thu phục, tôi đánh giá thấp cậu rồi, nghĩ tới cậu còn giỏi hơn tiểu Lan."

      Thiệu Phi Phàm cười " Cửu quá khen rồi."

      Cửu vẫy tay ý bảo ngồi xuống, rồi cho ở bên cạnh ra ngoài, sau đó ôm lấy Lý Lan "Phàm, đây là Sơn, chính là người mà cậu vẫn muốn gặp."

      Thiệu Phi Phàm kiềm chế kích động ở trong lòng, khuôn mặt chút cảm xúc bắt tay cùng ta, rồi mời rượu, sau đó bàn luận công việc cùng ta.

      ta liếc mắt nhìn Thượng Tâm ở bên cạnh, trong ánh mắt đều là tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú khiến cả người Thượng Tâm căng thẳng, phụ thuộc vào Thiệu Phi Phàm, tuy Thiệu Phi Phàm cũng là xa lạ đối với , thậm chí còn cưỡng ép , nhưng so với những người khác, Thiệu Phi Phàm lại tương đối an toàn hơn.

      Thiệu Phi Phàm cảm giác được Thượng Tâm sợ hãi, đưa tay ra đem ôm vào trong ngực, uống ngụm rượu rồi quay đầu lại đút cho uống, Thượng Tâm hoảng sợ phản ứng kịp nên bị sặc, lấy tay ôm ngực mình rồi ngừng ho khan, làm cho đàn ông trong phòng đều nở nụ cười.

      "Tửu lượng yếu như vậy phải luyện, làm phụ nữ của Phàm thể biết uống rượu được." Cửu nâng chén lên, Lý Lan ngửa đầu liền uống cạn. ở bên người Sơn, cũng lập tức uống hết .

      Thiệu Phi Phàm nâng ly rượu tới bên miệng Thượng Tâm, con mắt Thượng Tâm hơi chuyển động, như muốn né tránh, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thiệu Phi Phàm, liền cầm lấy cái ly, hai nhắm mắt lại rồi uống cạn. cảm giác cổ họng cay nồng, ngừng ho khan, làm cả khuôn mặt cũng ửng hồng.

      Thiệu Phi Phàm vỗ lưng cho , "Để Sơn, Cửu chê cười rồi, ấy còn tuổi, lần sau để ấy uống cùng hai ."

      Lúc này Sơn cũng hiểu được, này giống những ở đây mà là bạn của Phàm, ta thu hồi lại ánh mắt hứng thú ở người Thượng Tâm, quay lại bên người, nắm bả vai bàn tay theo áo xuống ngực ta, kiêng dè gì mà làm càn trước mặt mọi người, kia nũng nịu kêu"Đau", nhưng bàn tay lại vẽ loạn ở ngực ta.

      Thượng Tâm ho xong rồi, Thiệu Phi Phàm lấy cục đá lạnh cho vào miệng , sau đó ôm giống như ôm đứa trẻ đem vây ở trong lòng, đầu tựa vào gáy nhìn như vô cùng thân thiết, nhưng ra là giọng cảnh cáo , để ngoan ngoãn tựa ở trong ngực của , nên nhìn lung tung.

      Nếu mà bị ta nhìn trúng, cũng cứu được .

      Nhưng may mắn, rất nhanh ta bị bên người lấy lòng, chỉ mười mấy phút đồng hồ, quần áo bị ta cởi gần hết. Khi Thiệu Phi Phàm tiến vào việc buôn bán đàm phán xong xuôi, lúc này chỉ cần làm ta vui vẻ là được.

      Mắt thấy hai người này sắp làm chuyện gì, Cửu ra hiệu cho Thiệu Phi Phàm, vỗ vai Lý Lan ý bảo ta đem Thượng Tâm cùng ô kia ra ngoài trước. Lý Lan nghe lời, mang hai người ra ngoài, kia vừa cầm quần áo, vừa nháy mắt " Sơn, em sang phòng bên chờ nhé."

      Sơn nắm bộ ngực cái rồi mới thả ta rời .

      Thượng Tâm lo lắng nhìn Thiệu Phi Phàm rồi theo Lý Lan ra ngoài.

      Phụ nữ ra ngoài hết, đàn ông liền chuyện chính . Cửu chỉ Thiệu Phi Phàm " Sơn, mấy ngày nữa con tôi muốn đến ZNV', trong khoảng thời gian tôi có ở đây nguồn cung cấp đều giao cho Phàm và tiểu Lan, giá vẫn do tiểu Lan phụ trách, nguồn cung cấp giao cho Phàm."

      " Cửu muốn mua bán lớn sao." Buôn bán ở ZNV' càng phát triển mạnh hơn ở trong nước.

      Cửu cười cười "ZNV' là nhóm hàng quốc tế, nhóm hàng này kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó thể thiếu phần của được."

      " Cửu hay lắm, tiền cùng nhau kiếm. " Sơn rất sảng khoái nâng chén lên"Lần trước buôn bán ở Hongkong, nhóm người bên Hongkong rất hài lòng với lô hàng đó, tôi thấy nhóm hàng này cũng tồi, ở đây ít người làm trong lĩnh vực này, sau này chúng ta gia tăng nguồn cung cấp."

      Lòng người đáng sợ, hơn hai mươi còn chê ít, nên đánh chết đám người buôn lậu kia. Thiệu Phi Phàm nhẫn nhịn tay nắm chặt ly rượu, khuôn mặt vẫn mang theo chút ý cười xã giao. liếc nhìn đồng hồ quả quýt ghế, mười giờ ba mươi phút, còn nửa giờ mới tới thời gian hành động.

      cố tìm đề tài chuyện để kéo dài thêm thời gian, bởi vì lúc vừa đến các được đưa đến, mà Sơn lại ở chỗ này qua đêm, ngày thứ hai mới rời , làm như khách tới chơi bình thường.

      Nhìn ta như muốn lên lầu, lại nâng chén lên lần nữa, Thiệu Phi Phàm nhìn đồng hồ, còn 10 phút.

      " Sơn, về sau còn nhờ giúp đỡ nhiều hơn, tôi mời ly nữa." xong ngửa cổ lên uống cạn ly.

      Cửu cũng uống ly, thấy còn muốn nâng chén, liền , "Sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt, Phàm cậu đưa hàng, cũng để Sơn nghỉ ngơi."

      Thiệu Phi Phàm thể từ chối, vỗ vỗ ót, cười "Xem tôi đây vô ý, làm chậm trễ đêm xuân của Sơn rồi, nên phạt nên phạt. Để tôi đưa lên cho , làm cho đêm vui vẻ."

      Sơn rất vui mừng với đề nghị này, ánh mắt liền sáng lên. Thiệu Phi Phàm lập tức đứng dậy " Sơn lên lầu trước , tôi bảo Lý Lan chọn người tốt nhất đưa lên cho ."

      Mười giờ năm mươi lăm phút, Thiệu Phi Phàm đẩy cửa phòng ra, nhưng còn chưa bước ra ngoài, a Đinh chạy vào báo" Cửu, cảnh sát sắp tới."

      "Cái gì?" Cửu rất kinh ngạc, nhưng lập tức bình tĩnh lại"Phàm cậu đưa Sơn lên lầu trước."

      "Vâng" Thiệu Phi Phàm hộ tống Sơn lên lầu, chân mày cũng nhíu chặt, phó cục thể nào để lộ tin tức, nhưng bên này làm sao biết được tin tức? Chẳng lẽ trong cục có nội gián? Nếu như vậy khó có thể thành công rồi.

      Bên này Thiệu Phi Phàm rối rắm, bên kia còi cảnh sát vang lên, nhưng chỉ chênh lệch gần 2 phút, đợt còi cảnh sát thứ hai lại vang lên, chỉ là lần này, hàng vận chuyển ở nhà xe nhanh chóng được di rời .

      Thiệu Phi Phàm đứng ở lối lầu 4 nhìn xuống, tâm tư rất phức tạp, hai bên cùng tới, rốt cuộc là trùng hợp sao?

      Cảnh sát tra ra vấn đề gì, làm xong thủ tục liền rời . Thiệu Phi Phàm lo liệu xong chuyện ở đây, liền lên lầu, nhưng vừa lên đến cửa phòng mình, thấy Lý Lan đứng ở đó cười xấu xa.

      Thiệu Phi Phàm mắt lạnh nhìn ta " muốn làm gì?” Lý Lan cười lạnh tiếng "Vậy phải hỏi cậu rồi, của cậu phạm phải chuyện tốt gì. Cửu đem lên sân thượng." Vừa xong, Lý Lan liền lên sân thượng.

      Trong lòng Thiệu Phi Phàm liền lo lắng, rất nhanh đẩy cửa phòng ra, nhưng tìm thấy Thượng Tâm ở trong phòng. liền chạy lên sân thượng, nhưng mà màn trước mắt làm cho trái tim của thiếu chút nữa nhảy ra.

      "Cứu tôi, cứu tôi, cầu xin cứu tôi. . . . . ." cả người Thượng Tâm bị treo ngược dây anten, mũi chân sắp chạm đến rào chắn của sân thượng, nếu chặt đứt dây anten, hoặc hơi cẩn thận chút Thượng Tâm rơi từ lầu 5 xuống. Thượng Tâm nhìn thấy , trong mắt lên chút ánh sáng hi vọng, dám giãy dụa quá lớn, cẩn thận hô tên của ,khóc cầu xin "Tôi nghe lời, bao giờ chạy nữa, Phàm cứu tôi, cầu xin , tôi muốn chết. . . . . ."
      Suuulybornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: vì sao cứu tôi

      Khi Thượng Tâm nhìn thấy , trong ánh mắt lên chút ánh sáng hi vọng, dám giãy dụa quá lớn, cẩn thận hô tên của khóc cầu xin "Tôi nghe lời, bao giờ chạy nữa, Phàm cứu tôi, van xin , tôi muốn chết. . . . . ."

      Đây là lần đầu tiên Thượng Tâm gọi tên , giọng khàn khàn, còn mang theo run rẩy. Thiệu Phi Phàm cố nén kích động trong lòng mình, hít hơi sâu, rồi đến trước mặt Cửu " Cửu, muốn làm gì vậy?"

      Tay Cửu vuốt con dao gấp, tiếng va chạm giữa các con dao phát ra thanh "lách cách" "lách cách", làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.

      Lý Lan tới, ném chiếc di động vào trong ngực của , Thiệu Phi Phàm liền tiếp được, khó hiểu nhíu mày lại.

      " kia gọi điện cho cảnh sát, làm toàn bộ hai mươi ba nhóm hàng mới đều bị cảnh sát tịch thu, tổn thất gần trăm vạn hàng. Phàm, phụ nữ của cậu là lợi hại." Lý Lan châm chọc.

      Thiệu Phi Phàm cầm di động, màn hình ra cuộc điện thoại cuối cùng là 110. Ánh mắt buồn bã, nghiêng đầu nhìn Thượng Tâm bị treo, như suy nghĩ điều gì.

      Cửu cười lạnh "Phàm, biết việc này thể trách cậu được, nhưng này quá to gan." ta xong liền tới gần Thượng Tâm, Thượng Tâm ý thức được nguy hiểm, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, ngay cả kêu lên cũng quên.

      Ngày thường Cửu rất thích chơi dao, cho nên giờ, quăng ít dao gấp ở tay, dây thừng treo Thượng Tâm bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắt đứt.

      " Cửu."

      Cửu cau mày quay đầu lại "Phàm, phải cậu muốn cầu xin thay ta chứ?"

      "Phàm, cậu đừng là sau đêm liền ta ." Lời của Lý Lan mang theo chút chế nhạo.

      Thiệu Phi Phàm nhìn Lý Lan chế nhạo mình, mà chỉ nhìn Cửu " Cửu, tổn thất lần này tôi chịu trách nhiệm, xin hãy thả ấy."

      "Phàm? !" giọng Cửu mang theo hàm ý cảnh cáo."Lòng dạ đàn bà giống như những gì mà cậu nghĩ."

      Thiệu Phi Phàm qua, quan tâm đến việc khác liền thả Thượng Tâm xuống, Thượng Tâm được cứu xong liền ôm chặt lấy Thiệu Phi Phàm, cả người ngừng phát run. nhàng vỗ sống lưng của , như an ủi . Thiệu Phi Phàm kiêu ngạo cũng lấy lòng Cửu ở đối diện, chỉ " Cửu, người là đưa cho tôi, nếu cho tôi chính là người của tôi rồi. Phụ nữ của tôi dù theo tôi ngày cũng giống như năm, chỉ cần ấy là phụ nữ của tôi, tôi là đàn ông của ấy gánh vác cho ấy. Tôi bồi thường tổn thất lần này, tôi lấy lại uy tín bị đánh mất, nếu Cửu cho rằng như vậy còn được. . . . . ." Khóe miệng hơi giương lên, đưa tay ra đoạt lấy dao gấp trong tay Cửu, trước tình huống ai ngờ tới, dơ con dao lên rồi đâm xuống.

      Dao gấp đâm xuống bắp đùi của vang lên thanh làm cho mọi người đều căng thẳng, máu tươi tràn ra, nhanh chóng nhiễm đỏ quần áo của , lưu loát rút dao ra, giống như đâm vào đó phải là chân mình, lông mày cũng có nhíu cái.

      "Phàm cậu. . . . . ." mắt Cửu trợn to lên, thấy còn muốn dơ dao lên, liền nhấc tay gạt dao xuống "cậu ngu ngốc,nếu bị tàn phế, ai bán mạng cho tôi đây."

      Thiệu Phi Phàm cười cười, tay kéo Thượng Tâm, tay ấn chỗ bị thương đùi mình " tàn phế được, dao kia là tôi nên chịu ."

      Đổ máu, Cửu cụng cái gì nữa, nếu nữa làm em bất hoà. ta trừng mắt nhìn Thượng Tâm, muốn từ người nhìn xem, có năng lực gì mà chỉ đêm khiến cho Phàm thay nhận dao. Nhưng thể nhìn ra có cái gì khác biệt, chỉ là trẻ tuổi, mềm mại, hồn nhiên, bọn họ đều gặp qua mặt hàng tốt nhất, so với nhiều người, Thượng Tâm bình thường .

      "Phàm, chỉ là thôi, có đáng giá ?"

      Thiệu Phi Phàm nhìn Thượng Tâm bị doạ đến choáng váng, nghiêm túc ", ấy là đầu tiên của tôi, xem có đáng giá hay !"

      Câu của mang theo ba phần tức giận Cửu liền hiểu được, nhịn được liền cười ra tiếng "Trách được", nhìn Phàm lúng túng, đùi máu vẫn ngừng chảy, cười mắng "con mẹ nó, cậu có tiền đồ." Trước kia tôi lại biết cậu chưa từng có quan hệ nam nữ.

      Thiệu Phi Phàm gục đầu xuống giống như thành xin lỗi, thực ra là nhàng thở ra, xem ra vượt qua cửa ải.

      "Còn ở chỗ này làm gì, mang theo của cậu xuống băng bó vết thương." Cửu mắng câu, Thiệu Phi Phàm gật đầu muốn , Cửu kéo tóc Thượng Tâm lại ", nếu còn có lần sau ông trời cũng giúp được , đến lúc đó tôi trả lại cho cả dao mà hôm nay Phàm chịu thay ."

      ——————————————

      Thiệu Phi Phàm mang theo Thượng Tâm trở lại phòng, bảo lấy thuốc để băng bó, dao kia nhìn như rất sâu, ra chỉ bị thương ngoài da, xuống dao luôn rất chính xác.

      xé rách quần dài, dùng cồn rửa miệng vết thương, rửa sạch rồi bôi thuốc lên, sau đó cầm máu dùng băng vải băng vết thương lại, tay làm thành thạo như rất quen thuộc, căn bản cần giúp đỡ của người khác. Sau khi băng bó xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thượng Tâm đứng ở bên giường nhìn , trong đôi mắt còn mang theo nước mắt.

      "Sợ sao?" liếc nhìn cái, rồi cả người dựa vào đầu giường.

      Trong lòng Thượng Tâm cảm động, nước mắt chảy xuống hai bên má, giọng vẫn run rẩy như trước "Vì, vì sao cứu tôi?" Lúc nhìn dùng dao đâm vào đùi, trừ bỏ sợ hãi ra còn khiếp sợ nhiều hơn, cho nên cả người đều choáng váng.

      Thiệu Phi Phàm khẽ nhíu mày nhìn , được chăm sóc quá tốt cũng như được bảo vệ quá tốt, nếu đoán sai, Thượng Tâm vì dao kia mà cảm động. vì chuyện này mà cảm động, rất tốt bụng nghĩ, phải quá đơn thuần chính là rất ngu ngốc.

      Chỉ là, giờ phút này lại muốn lợi dụng đơn thuần cùng ngu ngốc này của .

      "Lại đây." Thiệu Phi Phàm vỗ vỗ bên giường.

      Vành mắt Thượng Tâm hồng hồng di chuyển qua đó rồi ngồi xuống.

      Thiệu Phi Phàm chạm vào , mà chỉ "Tôi chỉ điều này lần, hãy nghe cho kỹ. được chạy trốn, cũng được báo cảnh sát, nếu tin tôi, hãy nghe lời tôi, ngày nào đó tôi để rời khỏi nơi này an toàn."

      Thượng Tâm dám tin trừng mắt nhìn ", sao? cho tôi rời ?"

      "Nếu tin lời tôi." dừng lại chút, cười như cười "Nếu mà lần sau bị Lý Lan bắt vì làm chuyện nên làm, tôi giúp , cũng giúp được ."

      Thượng Tâm che mặt khóc nức nở, nước mắt theo khe hở cuả ngón tay chảy xuống "Tôi rất sợ hãi, tôi nhớ mẹ, tôi nhớ mẹ tôi...quá. Tôi thể học đại học, thể thành phố G, thể lấy Thần, được. . . . . ."

      năng có chút lộn xộn, thể chịu nổi cái loại sợ hãi này. tuần nay, dám lời nào, lúc nào cũng lo lắng và sợ hãi, cần hết ra uỷ khuất , mà giờ phút này trong lòng Thiệu Phi Phàm lại tồn tại loại phức tạp, sợ , sợ hãi , Thiệu Phi Phàm lại cảm thấy tương đối an tâm, thậm chí đó có thể là tín nhiệm. Đúng vậy, tin tưởng lời , tin.

      Trừ tin , cũng có cách nào khác.

      Nhìn Thượng Tâm khóc, Thiệu Phi Phàm nhắm mắt lại. Nếu lúc này chỉ có người có thể hiểu được Thượng Tâm, người này chính là Thiệu Phi Phàm. chỉ vì thấy tất cả những gì trải qua, mà còn bởi vì cũng từng trải qua tuyệt vọng cùng sợ hãi này. Nếu phải có tâm lý mạnh mẽ, cuộc sống mỗi ngày của đều là tuyệt vọng như vậy. Nằm vùng —— có bạn bè, có đồng nghiệp, giống như tre mồ côi bị thế giới vứt bỏ, trong cái chết mà muốn sống, nguy hiểm phải tự mình vượt qua.

      Khi cởi bỏ thân phận của bản thân, trở thành người khác, biết con đường này rất gian nan, cũng biết đây là con đường thể quay đầu được. Kỹ năng nằm vùng quan trọng nhất chính là ngụy trang, bảo vệ mình để lộ cảm xúc thực. Từ đó, luôn mỉm cười, mọi hành động đều phải của Thiệu Phi Phàm, chính vì vậy, khóc, phải có nước mắt, mà là quên mất khóc là như thế nào.
      Suuuly, Chang Changbornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      8, Thiêụ Phi Phàm bị cấm dục

      Thượng Tâm ngủ ngon, thân mình cuộn lại giống như đưá trẻ, luôn miệng gọi"Mẹ" "mẹ nước mắt liền theo khóe mắt chảy ra.

      Thiêụ Phi Phàm nhìn cái, khỏi thở dài. kéo chăn cho , nhưng lại động tới miệng vết thương đùi, máu chảy ra làm đỏ cả băng gạc màu trắng. Thiêụ Phi Phàm cầm lấy lọ thuốc chống viêm ở đầu giường, rồi đổ ra hai viên sau đó nuốt xuông. Vết thương này đáng là gì, ở bên cạnh Cửu, có lần còn bị đao xuyên qua bờ vai 3cm, thiếu chút nữa làm tàn phế


      Chỉ là,rất may mắn. có gì đáng ngại.

      xốc lên chăn, cẩn thận xuống giường, kéo lê chân bị thương ra cửa phòng, rồi gõ cửa gian phòng bên cạnh.

      ra mở cửa phòng, thấy Thiệu Phi Phàm lập tức vào trong thông báo tiếng " Cửu, Phàm tới tìm , lát nữa em lại đến."

      Cửu khoác khăn tắm từ trong phòng tắm ra, gật đầu cái, gọi Thiệu Phi Phàm vào trong." cậu sang đây trễ như vậy, có chuyện gì vậy?"

      Thiệu Phi Phàm lấy chiếc điện thoại từ túi áo ra chính là điện thoại mà Thượng Tâm dùng gọi cho cảnh sát rồi đặt ở bàn trà " Cửu, giúp tôi trả điện thoại này cho Lý Lan, cho ta, tôi phải ngu ngốc, đao hôm nay xem như tính, nhưng là lần sau, nếu để tôi biết có người dở trò tôi trả lại gấp đôi."

      Là Thượng Tâm báo cảnh sát, nhưng người cho Thượng Tâm cơ hội để báo cảnh sát lại là Lý Lan.Trong này, ai có lá gan này cũng có ai có năng lực làm cho Thượng Tâm liên lạc được với bên ngoài. Lý Lan tính toán sẵn, bên kia cảnh sát có nội gián, Thượng Tâm báo cảnh sát mà lại có nội gián, cảnh sát thu hoạc được gì nên phải rút lui, ta có thể mượn việc Thượng Tâm báo cảnh sát để hại . Bất quá, người định bằng trời định, ai cũng nghĩ đến chỉ có cảnh sát nhận được thông báo, mà đại đội hình cảnh cũng đến, hơn nữa còn chặn lại xe chứa hàng mới. Tuy lái xe bị đánh gục, chết có đối chứng, nhưng hơn hai mươi người được cứu cũng làm cho Cửu tổn thất nghiêm trọng.

      Thiệu Phi Phàm có thể nghĩ ra chuyện này, Cửu cũng hiểu được. Người hiểu, chuyện cùng người hiểu chuyện, cần quanh co lòng vòng, cũng cần thẳng ra, là có thể hiểu được.

      Cửu nắm lấy di động ở trong tay "Phàm, dưỡng thương cho tốt, rồi cậu tiếp nhận chuyện buôn bán, cậu cũng theo tiểu Lan học hỏi chút."

      Lần này Lý Lan thực làm quá mức, khóe miệng Cửu lên tia cười, ý cười ràng, ánh mắt lại tràn đầy nguy hiểm. Phụ nữ, luôn bị ghen tị làm mờ mắt mới làm ra chuyện ngu ngốc.

      Thiệu Phi Phàm gật đầu rồi "Cám ơn Cửu."

      Cửu quăng di động vào thùng rác, châm điếu thuốc lá, đưa cho Thiệu Phi Phàm điếu lại bị từ chối "Như thế nào? cai rồi?"

      "Cai rồi." thuốc lá này tốt, mới đầu hút là vì muốn có được tín nhiệm, nay ngồi vào vị trí tại, càng cần tỉnh tảo hơn "Mức độ nghiện tăng lên làm chậm trễ công việc, tôi muốn vì vậy mà mắc sai lầm."

      "Phàm, biết tôi xem trọng cậu nhất là cái gì ?" Cửu ép buộc, trong mắt tràn đầy tán thưởng "Tâm huyết! cậu chính là có tâm huyết. Nghĩa khí, có chí, được làm được. vài năm, cậu làm những gì tôi đều biết, cậu yên tâm, chỉ cần tôi có cơm quyết để cậu phải ăn cháo."

      " Cửu, tôi tin ." Thiệu Phi Phàm nghiêm túc, hai người còn chút chuyện, đến tận nửa đêm, mới trở lại phòng.

      Lúc tiến vào phòng, Thượng Tâm vẫn còn tỉnh, mắt mở to ôm chăn bông ngồi ở bên giường, thấy liền mím môi lại, khóc, nhưng bộ dáng trông đáng thương.

      "Như thế nào vẫn chưa ngủ?" ngồi vào bên giường vẫy tay cái, Thượng Tâm bỏ chăn bông xuống liền tới, thân mình vẫn còn run.

      "Tôi sợ, cứ nhắm mắt lại liền gặp ác mộng."

      " suy nghĩ linh tinh gặp ác mộng, lên giường, ngủ tiếp ." Thiệu Phi Phàm cởi quần áo ra rồi lên giường nằm xuống, Thượng Tâm lại dám nhúc nhích.

      "Lại đây." Giọng của bình tĩnh, Thượng Tâm co rụt lại, rồi dịch chuyển tới."Nằm xuống!"

      Thượng Tâm do dự chút, sau đó cẩn thận nằm xuống, dám chạm vào người , Thiệu Phi Phàm duỗi tay ra, ôm đến bên người, giọng trầm thấp như trước "Ngủ , tôi ở đây."

      Thượng Tâm khỏi bị mấy chữ "Tôi ở đây" làm rung động, giống như khi trước khóc náo loạn, mẹ ôm "Tâm Tâm đừng sợ, mẹ ở đây." Còn có ba cưng chiều "Ai dám khi dễ Tâm Tâm nhà ta, ba ba ở đây, cần sợ ai."

      Hốc mắt liền ẩm ướt, khịt mũi, nằm ở trong lòng ngực của hai mắt nhắm nghiền lại.

      hồi hoảng sợ, mấy ngày này cũng mệt mỏi, hơn nữa lúc này làm cho an tâm chỉ chốc lát sau liền ngủ say. Tay bé khoát lên lồng ngực của , ngón tay cái cùng ngón trỏ vân vê chỗ mẫn cảm của , Thiệu Phi phàm đẩy tay ra, Thượng Tâm lại gọi "Mẹ" lại tiếp tục động tác , đẩy ra, lại giống như lâm vào ác mộng, bất đắc dĩ, chỉ đành phải để tay vẽ loạn ở ngực mình.

      Thấy lại ngủ say, cười khổ, thấp giọng mắng câu: "Nha đầu, đúng làm khổ tôi!"

      dù sao cũng là đàn ông, mặc kệ trong lòng là ai, mềm mại xương, bàn tay non mịn còn vẽ lạo trước ngực, phải Liễu Hạ Huệ, tự nhiên có phản ứng sinh lý. Thiệu Phi Phàm phải nhẫn nhịn, thân thể vẫn cương cứng như trước. tự tay cầm gói ở đầu giường, rất nhanh lấy ra bao cao su, đeo vào ,bàn tay khép lại, rất nhanh di động. Chỉ chốc lát sau, thân thể run lên, tới cao triều.

      Thiêu Phi Phàm bỏ mũ ra, quăng đến bên giường. Thiệu Phi Phàm nhịn được muốn mắng người, lại phải mang mũ, thực mẹ nó phiền toái. thở dài, kéo chăn che khuất hạ thân mình, miệng vết thương bắp đùi vẫn đau, nghiêng người, cho chân Thượng Tâm đặt ở vết thương của mình, tay đặt ở cổ , tay cầm lấy tay bé của đặt trước ngực , cuối cùng ngủ thiếp .

      đêm này, là lâu dài.

      Ngày thứ hai, nhân viên dọn phòng đến gõ cửa, Thượng Tâm liền tỉnh dậy, mà Thiệu Phi Phàm cũng nhúc nhích. từ trong lòng ngực của nhích ra, bỏ chăn ra, nhưng khi nhìn thấy thân thể trần truồng của mặt đỏ bừng, tránh nhìn bộ phận quan trọng của , đẩy bả vai "Phàm, có người gõ cửa."

      Thiệu Phi Phàm chỉ nhíu mày, nhưng tỉnh lại.

      Thượng Tâm thấy thế lại thôi, nhưng khi chạm vào thấy nóng, liền đứng lên, sờ sờ trán của sau đó sờ trán của mình, ràng nóng hơn rất nhiều. liền nhảy xuống giường, mở cửa ra, đứng ở ngoài cửa chỉ có người hầu còn có hai người đàn ông khác.

      Người đàn ông thực chán ghét nhìn cái rồi hỏi " Phàm đâu?"

      Thượng Tâm hơi sợ hãi trả lời " ấy giống như bị phát sốt, vẫn còn ngủ."

      Người đàn ông nghe vậy liền nhíu mày, đẩy ra rồi vào phòng xem Thiệu Phi Phàm, sau đó ta lập tức hướng ngoài cửa hô to "A đinh, thông báo cho Cửu , Phàm phát sốt rồi!"

      A đinh nghe vậy liền chạy đến phòng bên cạnh, chỉ chốc lát sau, Cửu tiến vào, cũng sờ trán Thiệu Phi Phàm, sắc mặt có chút tốt, sau đó xốc cái chăn lên nhìn vết thương đùi , lại nhìn thấy băng gạc màu trắng bị máu nhiễm đỏ hơn phân nửa."A đinh gọi bác sĩ Lưu đến, Ali chuẩn bị nước ấm."

      Hai người nhận mệnh rồi rời , người giúp việc vào phòng dọn dẹp, khi đến dưới chân giường nhìn thấy bao cao su dùng qua quăng ở đó, Cửu cũng nhìn thấy vậy liền cười, liếc mắt nhìn Thượng Tâm đứng ở cạnh cửa biết làm sao, lắc lắc đầu, liền ra khỏi phòng.

      Thượng Tâm thấy mọi người đều rồi, lập tức chạy đến bên giường, ngồi ở bên cạnh Thiệu Phi Phàm. liếc mắt nhìn qua cửa, giống như sợ điều gì đó, và tràn đầy đề phòng.

      Lát sau, người đàn ông đeo kính theo Cửu vào phòng, người đàn ông đó liền đo nhiệt độ cơ thể Thiệu Phi Phàm, rồi băng bó lại miệng vết thương cho , châm cứu hạ sốt, sau đó truyền nước cho Thiệu Phi Phàm. Vừa treo bình nước lên, Thiệu Phi Phàm liền tỉnh lại.

      "Bác sĩ Lưu, Cửu." Thiệu Phi Phàm gọi tiếng nhưng lại ho ba tiếng.

      Người đàn ông cười cười "Phàm, dao găm mặc dù trúng động mạch chủ, nhưng cụng rất sâu, miệng vết thương thể để nước vào." Sau đó quay đầu chuyện cùng Cửu "Hết sốt là có việc gì, mỗi ngày cho cậu ấy uống thuốc chống viêm, và thay thuốc cho vết thương là được."

      Cửu gật đầu, hỏi: "Còn cần chú ý cái gì nữa ?"

      "Có." Bác sĩ Lưu cười, ánh mắt mờ ám nhìn Thượng Tâm " Miệng vết thương vẫn chưa khỏi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, ít nhất được vận động mạnh tuần."

      Cửu cười to "Bác sĩ Lưu, cậu ấy vừa mới nếm thử lần đầu lại bảo cậu ấy ăn chay, như vậy rất có lương tâm nha."
      Suuulybornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      9, Thần Tri Thư tới

      Cửu nghe vậy liền cười to "Bác sĩ Lưu, cậu ấy vừa mới ăn thịt lại bảo cậu ấy ăn chay, như vậy có lương tâm."

      Cửu làm cho Thượng Tâm thêm ngại ngùng, Thiệu Phi Phàm đỏ mặt ho khan cái, quay đầu lại vỗ tay bé của Thượng Tâm, kéo đến trước mặt bác sĩ Lưu " Hôm qua ấy bị sợi dây cứa vào da, còn chưa có băng bó, bôi thuốc lên cho ấy ."

      Lời vừa ra, ai cũng đều nhìn ra được Thiệu Phi Phàm rất quan tâm đến Thượng Tâm. Bác sĩ Lưu mang ngồi vào ghế sa lon để bôi thuốc cho , còn Cửu ngồi ở mép giường chuyện với "Tôi còn biết cậu còn là xử nam đấy?" Lời còn mang theo trêu chọc.

      Chỉ là, Thiệu Phi Phàm nghe ra được trong lời đùa này còn có ý tứ thử thăm dò, nghiêng mắt nhìn Thượng Tâm đưa lưng về phía , rồi lại nhìn hướng Cửu, mặt mang theo tia khổ sở " Cửu, tôi chắc cũng tin, nhưng là , chỉ là nghiêm trọng như vậy. gạt , ấy rất quan trọng đối với tôi. Tôi giống lăn lộn khắp nơi qua lại với rất nhiều , ngày đó chúng tôi gặp nhau tôi rất muốn đưa ấy ra nước người rời khỏi người đàn ông đó."

      Thiệu Phi Phàm thở dài "Nhắc tới cũng khéo, hôm đó khi ấy bước vào phòng tôi cảm thấy rất quen thuộc liền nhận ra là ấy. Sau đó, đưa ấy cho tôi, đêm hôm đó tôi hận, hận thể giết chết , nhưng. . . . . ."

      "Nhưng phụ nữ, hùng thể qua ải mĩ nhân!" Cửu cười tiếp, chỉ , mắng "Con mẹ nó cậu thoát khỏi được lưới tình."

      Thiệu Phi Phàm biết là do xấu hổ hay do còn phát sốt sốt mặt liền đỏ bừng, Cửu mặt có biểu cảm gì, nhưng trong lòng hiểu. Đấm cho cái " Dưỡng thương cho tốt, dưỡng thương xong chúng ta liền tiến hành buôn bán lớn, nha đầu này tuổi còn , bị hù dọa mất, chúng ta nuôi được, chạy đâu được."

      Thiệu Phi Phàm gật đầu cái, lần nữa nhìn về phía Thượng Tâm, lại bắt gặp Thượng Tâm quay đầu lại, trong đôi mắt đơn thuần mang theo tia lo lắng, còn chút sợ hãi.

      Hôm nay những lời này, là để bảo vệ cho Thượng Tâm, Cửu biết có vị trí quan trọng ở trong lòng , tự nhiên cho người làm khó , nhưng như vậy đồng nghĩa là, cũng làm cho Thượng Tâm gặp nguy hiểm, nếu là đến lúc cuối cùng, tình thế nguy hiểm khẩn cấp, Thượng Tâm chính là nhược điểm lớn nhất của .

      Trong khi dưỡng thương, Cửu ZNV', Thiệu Phi Phàm vẫn ở đây, vì muốn chân bị thương của mau khỏi, A Đinh đưa cho cây gậy, Thiệu Phi Phàm vừa nhìn liền hận đến nghiến răng "Mẹ nó, cậu để tôi chống nó xuống là rất mất mặt?"

      A Đinh bất đắc dĩ "Bác sĩ Lưu thể để chân bị thương của dùng quá sức, nếu vết thương vỡ ra."

      "Vậy tôi cũng thể chống cây gậy xuống làm mất mặt được." giơ tay lên gọi Thượng Tâm, "Lại đây."

      Thượng Tâm hiểu tới. Thiệu Phi Phàm đưa tay lên đem ôm vào dưới nách, đầu vai dựa vào ", giúp tôi xuống kiểm tra vòng."

      Từ sau khi bị thương, Thượng Tâm còn kháng cự tiếp xúc cùng đụng vào nữa, nhàn gật đầu cái, đỡ bả vai , tay bé đỡ ở bên hông .

      Thiệu Phi Phàm tựa vào xuống lầu, làm cho rất nhiều vây lại xem, lớn tiếng chào hỏi " Phàm, sao nha đầu này làm cho thích vậy?"

      Thiệu Phi Phàm lạnh lùng , Thượng Tâm tất nhiên có trả lời.

      Liếc vòng trong quán, sau đó hai người ngồi vào ghế sa lon ", lên lấy ly rượu tôi muốn uống."

      "Này? Tôi ?" Thượng Tâm kinh hãi, thế nhưng yên tâm để cho rời ?

      Thiệu Phi Phàm cười cười, nắm lấy cằm của "Thế nào? còn muốn nhân cơ hội này chạy sao?"

      . . . . . .

      Thượng Tâm cúi thấp đầu, lộc cộc chạy đến quầy rượu, đầu ngón tay xoắn lại với nhau, quay đầu lại nhìn Thiệu Phi Phàm cười như cười, cắn môi, liếc mắt qua cửa quán rượu thấy có hai bảo vệ, chung quanh lại là hộ vệ, ở trong lòng thở dài. Chạy? Như thế nào chạy? Chạy thế nào?

      Hôm nay dù Thiệu Phi Phàm để cho chạy, cũng dám chạy.

      đài truyền đến khúc nhạc, đưa đến hồi xôn xao. Thượng Tâm vừa quay đầu lại, thấy là Lý Lan hát, bài phổ biến Rock and roll mang phong cách dân tộc.

      "Phàm muốn ly rượu." xoay người cùng người bán rượu.

      Người bán rượu lấy ly, mập mờ cười nhìn " là ai?"

      "Tôi là. . . . . ." cứng họng, khuôn mặt đỏ lên, giọng : "Người phụ nữ của Phàm."

      Người bán rượu ngửa đầu nở nụ cười, rót hai ly rượu có màu sắc sặc sỡ rồi đưa tới trước mặt "Em , lần đầu tiên Phàm có phụ nữ, em có thể làm người phụ nữ của Phàm, em phải tự hào mới đúng, phải xấu hổ, rất mất mặt."

      Thượng Tâm cúi đầu cầm ly rượu, trong lòng mắng người bán rượu, còn tự hào? biết xấu hổ.

      trở lại ghế sa lon, Thiệu Phi Phàm chỉ cầm ly rượu cũng uống ngay..., nhìn mặt hồng chắc là bị tiểu đệ trong quán bar trêu chọc rồi, siết chặt tay bé của "Đừng có lúc nào cũng bày ra khuôn mặt buồn dầu như vậy, ở chỗ này phải càng hung dữ người khác càng sợ, càng mềm yếu người khác càng bắt nạt, nha đầu, phải mạnh mẽ lên."

      nhảm! Thượng Tâm lầm bầm trong lòng, sợ là tốt rồi, còn khí thế?

      "Đúng, chính là vẻ mặt này, phục cùng mang theo điểm quật cường, như vậy người khác mới dám trêu chọc ." Thiệu Phi Phàm kéo đai an toàn áo cho , quần áo này thích hợp với "Sáng mai tôi cho ngươi chuẩn bị quần áo khác cho , những thứ này bỏ ."

      Lời quá nhanh, làm phản ứng kịp. Nhưng cởi áo khoác choàng lên người , hành động của rất tự nhiên, trong nháy mắt làm tim đập rộn lên, mắt nhìn chung quanh, dám nhìn thẳng mắt của .

      Mấy ngày nay chăm sóc Thiệu Phi Phàm, tuy còn nơm nớp lo sợ, nhưng lại có vô cùng hoảng sợ giống như khi bị bắt cóc, kinh hồn bạt vía. hình như còn có suy nghĩ rằng, Thiệu Phi Phàm bao giờ tổn thương . Chính vì suy nghĩ này, cũng còn sợ hãi nữa, thỉnh thoảng còn dám chuyện cùng , biểu đạt ý kiến của mình phản bác lời .

      Mà Thiệu Phi Phàm đúng như suy đoán, đối với rất chăm sóc, thậm chí có thể là dung túng.

      Thượng Tâm từng suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì rất giống vứt bỏ Phàm sao? Suy nghĩ hỗn loạn nhưng vẫn thể lý giải, nhưng lại dám hỏi .

      " thôi, lên lầu." Thiệu Phi Phàm bỏ ly rượu xuống, Thượng Tâm chợt hiểu, vội dìu , chủ động ôm nửa bên người , ngoan ngoãn dùi lên.

      Hai người vào thang máy, trong nháy mắt khi Thượng Tâm ấn"Lầu năm", lúc cửa thang máy sắp khép lại, chợt nhìn thấy mấy hình dáng quen thuộc tiến vào cửa LOVE, xuyên qua thang máy thủy tinh nhìn thấy người đầu là ai, cả người Thượng Tâm đều ngẩn ra, giây kế tiếp, đẩy Thiệu Phi Phàm ra điên cuồng chạy ra mở cửa.

      Thần, nhìn nhầm, nhất định là Thần Tri Thư.
      Suuulybornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :