1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 22

      Dư Duyệt nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của Tịch Thành Nghiễn, biết nghĩ gì, tức giận xoay mặt , thèm nhìn nữa, cúi đầu đường mình.

      Trời sinh làn da trắng, nhưng lại rất dễ bị rám đen, công trường ba ngày, chạy chạy lại dưới ánh nắng ba muoi lăm độ, liền thành đen thui như vậy, thế nên, lúc đầu, Phùng Vũ Thần suýt nữa cũng hét lên.

      Biết được mọi chuyện, Phùng Vũ Thần liền để Quý Vân Phong cho nhiều đồ ăn, liều mạng quả rồi đó, tốt với , Phùng Vũ Thần lúc nào cũng cảm thấy bất an. Chỉ vì hạng mục xíu, mà đem làn da trăng như viên ngọc bò qua bò lại biến thành đen thui thế này...

      Dư Duyệt cũng biết mình đen rồi, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tịch Thành Nghiễn, thực đau lòng quá mất! Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy người da đen bao giờ sao! Đen sao? Mặt trắng giống tốt lắm hả?

      "Đợi chút, đợi chút nào!" Tịch Thành Nghiễn nâng trán, cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, kêu lên câu, xem xét khuôn mặt nhắn của , lúc sau, phun ra câu, "Lần sau công trường nhớ đội nón vào."

      Cút! Dư Duyệt suýt nữa ném tách trà vào mặt .

      Buổi trưa Dương Diễn đến tìm Dư Duyệt, chàng này ngày cũng chạy chạy lại ở bên ngoài, thậm chí thời gian làm việc còn dài hơn, toàn bộ Tây Tạng, Thanh Hải, Tân Cương, ta đều lui tới, phơi đen như cục than, Dư Duyệt đứng cạnh ta, quả thực, đúng là người da đen và người da trắng hoàn toàn khác nhau.

      "Ngư ngư, ăn chút , sáng nay tôi làm thịt nướng đậu đũa đó nha, nếm thử xem!" Ở Cố Thú vài ngày, Dư Duyệt quen thuộc với Dương Diễn hơn, thức ăn ở công trường rất kém, vài người quản lý hạng mục ở công ty bọn họ cũng quá tiết kiệm, lấy tiền mua nồi, hằng ngày phải tự nấu cơm, Dư Duyệt bị bọn họ bắt giữ lại nấu bữa linh đình.

      Chỉ là, ngờ, chàng trai Dương Diễn này lại biết nấu ăn! Thậm chí còn ngon hơn cả ! Nhất là thịt nướng, rất tuyệt! Lần đầu tiên được ăn, chính là lúc Dư Duyệt suýt nữa nổi!

      "Được! Tôi lập tức đến ngay đây!" Dư Duyệt vừa nghe Dương Diễn lại làm thịt nướng, ánh mắt lập tức sáng bừng, vọt vào toilet rửa tay, rồi xuống làu cùng Dương Diễn.

      Đợi đến khi Tịch Thành Nghiễn dọn dẹp xong, chuẩn bị gọi Dư Duyệt xuống lầu ăn com, nhưng lại thấu bóng dáng đâu!

      Người đâu rồi? Chẳng lẽ bị mình cười nhạo mà tổn thương lòng rồi sao? Tịch Thành Nghiễn nhìn chồ ngồi trống của Dư Duyệt, nhịn được suy nghĩ miên man.

      Chuyện này cũng có gì đâu, này hẹp hòi , chỉ là rám đen thôi mà, rất nhanh trắng lại, để ý tới vậy sao, cùng lắm mình đưa ta mấy bộ trang điểm là được!

      A, cách này có vẻ khả thi đây, dù sao đồ trang điểm chất đầy nhà rồi...

      Từ trước tới nay, Tịch Thành Nghiễn có quan hệ rất tốt với tổng giám đốc công ty công nghiệp, hai người thường uống chút rượu cùng nhau, sau đó, ngành bảo vệ môi trường càng lúc càng cạnh tranh, còn dễ kiếm tiền như lúc đầu nữa, người nọ liền đổi nghề Hong Kong làm đồ trang điểm, mỗi khi hai người gặp lại nhau, người nọ đều gửi đống đồ dùng, cả nam lẫn nữ đều có.

      Tịch Thành Nghiễn dùng được, cũng cần gửi thêm nữa đâu, nhưng người nọ tính tình cố chấp, thế nào cũng chịu nghe, bởi vậy, Tịch Thành Nghiễn đành phải đặc biệt dành ra tủ trống để chứa đồ trang điểm.

      Hình như cái gì đó Lancôme, Estee... Tịch Thành Nghiễn nhíu mày cố gắng nghĩ lại, biết có cần hay , cả đống nước hoa như vậy, cho dùng cũng tốt.

      Dư Duyệt hề hay biết gì, hài lòng ăn hết thịt nướng, lau miệng, rồi cùng người phòng hạng mục trò chuyện vài câu, xong xuôi hết, mới chịu vỗ bụng vào thang máy tới tầng bốn mươi tám.

      Vừa vào trong, bà nội Dư liền gọi điện tới, Dư Duyệt cảm thấy có chút kỳ lạ, bà nội rất ít khi chủ động gọi đến, sao lần này lại như vậy? Nghi ngờ hồi, Dư Duyệt do dự cúp điện thoại, rồi chủ động gọi về, "Bà nội, sao vậy?"

      ở bên cạnh bà nội Dư, bình thường, sợ bà lớn tuổi ở nhà mình xảy ra chuyện, nên mỗi khi về nhà, thường xuyên mang về vài món đồ hiếm có ở Trung Quốc làm quà cho hàng xóm, để bọn họ chăm sóc ba nội Dư chút.

      Cũng may, mọi người làm hàng xóm với nhau gần đời người rồi, lại thấy Dư Duyệt hiếu thuận như vậy, ai nấy cũng đều chấp nhận.

      Có điều, Dư Duyệt vẫn yên lòng, nên đôi khi cũng bất chợt gọi cho bà vài cuộc.

      " có chuyện gì đâu." Giọng bà nội Dư vui vẻ mười phần, Dư Duyệt cũng thả lỏng tâm trạng ra, chỉ là... nghi ngờ chớp mắt vài cái, sao cứ cảm thấy bà nội Dư hơi là lạ.

      "Ngư Ngư, con còn nhớ người mà mấy hôm trước bà với con ?"

      "Người nào?" Trong lòng Dư Duyệt 'lộp bộp' tiếng, bỗng nhiên cảm thấy có loại dự cảm xấu.

      "Con còn trẻ mà sao mau quên vậy!" Bà nội Dư tức giận, tiếp: "Chính là cháu trai của bạn bà đó, tên là Hứa Thanh Nguyên, bà nội thấy cậu ta cũng tốt lắm, hay là hai người các con cứ gặp mặt thử xem."

      "Bà nội!" Dư Duyệt bất đắc dĩ dựa vào vách thang máy, "Con rồi..."

      "Con cái gì? Con có gì muốn ?" ngờ, bà nội Dư lúc nào cũng cưng chiều , hôm nay đột nhiên trở nên cứng rắn, "Con cũng hai mươi sáu rồi, phải con nít nữa, con cứ ở mình như vậy, bà yên tâm được sao? Con ở xa, bà ở bên cạnh chăm sóc được, dù sao cũng phải tìm người chăm sóc cho con chứ!"
      Giọng bà nội Dư dần xuống, Dư Duyệt từ người hiểu chuyện, tới bây giờ bà vẫn rất yên tâm về , vốn bà cũng muốn can thiệp vào chuyện tình của cháu mình, nhưng để dốc sức làm việc ở ngoài như vậy, bà làm sao mà yên lòng cho được, nếu có người đàn ông chăm , bà nhất rất hài lòng.

      "Ngư Ngư, nghe bà nội lần , bà hại con đâu mà!"
      Nghe bà nội vậy, trong lòng Dư Duyệt cảm thấy chua xót. Bà nội vì gia đình mà cứ sống như vậy, già như vậy rồi, mà bà vẫn còn có thể kiếm tiền, hưởng thụ tuổi già, nhưng cũng quên chuyện của được. phải chỉ gặp người đàn ông thôi sao? Nếu bà nội có thể yên tâm được, ! Có gì ghê gớm đâu!

      Nghĩ vậy, Dư Duyệt chậm rãi thở phào, với bà: "Được rồi, bà nội, con ."

      "Ai!" Bà nội Dư vui vẻ thôi, "Để bà đưa số của cậu ta cho con!"

      Tịch Thành Nghiễn phát Dư Duyệt càng lúc càng thay đổi, đồ trang điểm và nước hoa cũng xuất đầy bàn .

      Chậc chậc, này rốt cuộc cũng biết làm đẹp cho mình, vì câu kia sao? Xem ra sức ảnh hưởng của mình đối với ta hề !

      Tịch Thành Nghiễn ngồi trong phòng làm việc, đắc ý tự nhận, thái độ của đối với Dư Duyệt cũng thân thiết hơn nhiều rồi, ngay cả những lúc lên xuống với Dương Diễn, vẫn có ý kiến gì.

      Thôi được rồi, xem ra ta cũng biết quý trọng bản thân, chỉ cần câu của mình, mà ta nhớ kỹ như vậy, hay là cứ khoan dung cho ta chút vậy ~

      Tâm trạng Tịch Thành Nghiễn vô cùng tốt, cả công ty Hoa Vũ cũng bị lây lan theo, ít nhất, tổng giám đốc của bọn họ còn mắng chửi mình nữa rồi, cuối cùng, mùa xuân cũng về khắp mọi nơi! Mong sao tổng giám đốc cứ giữ vững tâm trạng như vậy!

      Buổi sáng thứ sáu, Tịch Thành Nghiễn cầm túi lớn đồ trang điểm, đặt ở ghế phó lái, lúc lái xe còn thỉnh thoảng liếc nhìn vài cái, rồi mới chịu vui vẻ làm.

      Hôm nay tới rất sớm, ngay cả Dư Duyệt vẫn còn chưa thấy đâu, Tịch Thành Nghiễn cầm túi đồ trang điểm ra ra vào vào phòng làm việc của mình nhiều lần, rối rắm suy nghĩ, "nên để bàn Dư Duyệt hay đợi ta tới rồi đưa luôn" dưới mười lần, cuối cùng cũng tám giờ rưỡi, sợ Dư Duyệt nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình, quyết định, đặt chiếc túi lên bàn Dư Duyệt, rồi vào toilet rửa tay.

      Đến lúc quay lại, Dư Duyệt tới, Tịch Thành Nghiễn còn chưa vào trong nghe được Dư Duyệt điện thoại.

      "Ừm, bảy giờ tối nay, tại nhà hàng nhìn ra biển, khoảng 5 giờ rưỡi tôi tan làm."

      "Được rồi, sao mà, đến lúc đó, chúng ta ngắm chút cũng được, bái bai."

      Gọi điện với ai thế nhỉ? Giọng lại ngọt ngào như vậy? Mới sáng sớm ăn đường rồi sao? Tịch Thành Nghiễn hiểu sao lại cảm thấy có chút vui, thẳng vào phòng làm việc, vừa định muốn mở miệng răn dạy Dư Duyệt phen, ngờ vừa ngẩng đầu lên, nhất thời sững người, chân trái vẫn còn giữ nguyên động tác, dường như cả người đều hóa đá.

      Hôm nay, trang điểm, khuôn mặt vốn rất thanh tú nay còn xinh đẹp hơn, làn da đen mất, da trắng lại quay về, có lẽ do gần đây chăm sóc rất kỹ, nên làn da càng thêm trắng nõn, nhất là đôi mắt to, đen bóng, lúc nào cũng long lanh ngập nước, tràn đầy tình cảm.

      Mái tóc lúc nào cũng được buộc gọn lên, hôm nay lại thả xuống như thác nước, khiến quyến rũ hơn tí.

      mặc áo sơ mi trắng với quần short jean như bình thường nữa, thay vào đó là chiếc váy đỏ chói, làm nổi bật đôi chân dài, cùng vòng eo nhắn của , thực làm người ta thể dời mắt được.

      "Tổng giám đốc, tổng giám đốc!" Nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn cứ đứng yên chỗ, Dư Duyệt nhịn được gọi tiếng, ai ngờ, kêu vài tiếng rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

      Cuối cùng, Dư Duyệt đành vô lễ, gọi thẳng tên , "Tịch Thành Nghiễn!"

      "Hả? Ừ..." Tịch Thành Nghiễn cúi đầu che dấu tâm tình, hô khan tiếng, "Bảy giờ tối nay, thành phố ven biển sao?"

      "Ừm." Dư Duyệt gật đầu, đặt điện thoại sang bên, cười ngây ngô, "Đồ ăn ở đó rất ngon mà!"
      "Vậy tôi cũng muốn , tan làm chúng ta cùng luôn."

      "Hả?" Dư Duyệt chớp mắt, lúng túng kéo mép váy, "Chuyện này... Tổng giám đốc, có người cùng tôi rồi..."

      "Ai?" Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, chẳng lẽ là Quý Vân Phong và Phùng Vũ Thần? Nếu vậy, tối nay bắt Quý Vân Phong ở lại tăng ca, được chứ?

      " người bạn." Dư Duyệt cụp lông mi xuống, ngượng ngùng cười, "Cứ coi như là xem mắt ."

      Cái gì?!!! Xem mắt? lại muốn xem mắt?! Nháy mắt, cả người Tịch Thành Nghiễn liền bùng nổ!

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 23

      " phải tôi với rồi sao? nên tùy tiện xem mắt như vậy được!" Tịch Thành Nghiễn tức giận, mặt tái xanh, ra, mấy ngày nay mua đồ trang điểm, mặc váy mới là vì muốn xem mắt sao? Đầu đúng là bị úng nước rồi, xã hội bây giờ rối loạn như vậy, còn dám mặc váy cúp ngực này hẹn hò với tên đàn ông xạ lạ nữa sao?!

      " phải tôi tùy tiện đâu." Dư Duyệt nghe mắng vậy, chỉ rụt cổ lại, ra vẻ đáng thương lầm bầm: "Là cháu trai của bạn bà nội tôi, phải người xa lạ mà."

      "Haaaaa....! còn dám mạnh miệng!" Tịch Thành Nghiễn tức giận, khói bốc đầy đầu, " phải người xa lạ, gặp ta bao giờ chưa? Biết ta là dạng người gì sao?" Dừng chút, đẩy ngã giá sách bàn , tức giận gầm , " chừng, ta là mặt người dạ thú đó, có thể mới gặp mặt lần đầu, mà ta kéo vào rừng rồi!"
      "Tổng giám đốc, sao đâu mà, tôi chuyện điện thoại với bà nội của ấy rồi." Dư Duyệt kinh sợ, nghẹn họng nhìn , ngờ, trí tưởng tượng của Tịch Thành Nghiễn lại phong phú tới vậy, còn có khu rừng luôn cơ đấy... Những tin tức lá cải như vậy cũng đọc nhiều lắm rồi. Nhưng, xem mắt thôi mà, có cần phải kích động đến vậy ...

      nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tịch Thành Nnghieexn, có vẽ nhưng lại muốn phê bình thêm nữa, ánh mắt quét vòng bàn, lấy ly nước đưa tới miệng , "Tổng giám đốc, hạ hỏa nào."

      Tịch Thành Nghiễn thèm nhìn, giựt lấy ly nước, nuốt xuống ngụm, rồi tiếp, " đúng là đầu gỗ mà! Tôi cho biết, tối nay, được xem mắt!"

      Dư Duyệt bất đắc dĩ lui ra phía sau từng bước, : "Nhưng mà chúng tôi hẹn xong cả rồi."

      "Bỏ là được." Tịch Thành Nghiễn để ý, đôi mắt ngừng chuyển động, giọng hơi mềm lại, "Nếu tối nay , tôi dẫn ăn cánh gà nướng, muốn ăn bao nhiêu cũng được."

      Cánh gà nướng chính là hấp dẫn lớn nhất của Dư Duyệt, Tịch Thành Nghiễn biết điểm yếu của , hoàn toàn tự tin mình có thể nhát đánh trúng, đắc ý nhìn Dư Duyệt, bé, còn mau đồng ý ! Mau xem mắt nữa !

      ngờ, lần này Dư Duyệt làm theo ý muốn của , chậm rãi lắc đầu, : "Tổng giám đốc, tôi biết chỉ muốn tốt cho tôi thôi, nhưng mà, bây giờ tôi thể cứu vãn được nữa rồi." đợi Tịch Thành Nghiễn mở miệng phản bác, trước: " nguy hiểm vậy đâu, người nhà tôi cũng hiểu Hứa Thanh Nguyên, cảm ơn quan tâm nhưu vậy." Giọng của hơi , có chút đè nén, "Dù sao, sớm muộn gì cũng phải xem mắt thôi, xem sớm chút tốt."

      "Vậy nhất định phải hả?" Tịch Thành Nghiễn khoanh tay trước ngực nhìn Dư Duyệt, ánh mắt đáng sợ, lạnh lẽo như băng.

      "Ừm." Dư Duyệt gật đầu, buông mắt xuống dám nhìn

      "Vậy cứ việc , có chuyện gì cũng liên quan tới tôi!" Tịch Thành Nghiễn nắm chặc hai tay, gân xanh nổi đầy lên, cố nén lửa giận, lạnh lùng câu, rồi xoay người bỏ .

      "A, tổng giám đốc, đợi ...! Cái túi đồ trang điểm này là của sao?" Vừa thấy , Dư Duyệt lập tức sốt ruột, sáng nay, vừa vào nhìn thấy cái bịch này bàn, lúc đầu, còn tưởng là văn kiện gì, ai ngờ, khi mở ra xem, suýt nữa, tưởng mình bị hoa mắt.

      đống đồ trang điểm hàng hiệu bên tỏng, hơn nủa còn tỏa ra bốn chữ: Tôi là nhà giàu!

      Giọng xuống, cửa phòng làm việc của cũng đóng rầm lại tiếng, đúng là giận rồi.

      Dư Duyệt hiểu sao lại tức giận đến vậy, có phải tùy tiện xem mắt đâu, mà trước đó, cũng gọi điện cho Hứa Thanh Nguyên rồi, tính tình cũng tốt, hơn nữa, còn là cháu trai của bạn bà nội, cũng hai mươi sáu rồi, phải tìm cho mình đối tượng hẹn hò thôi.

      Ngay cả người hay soi mói như Phùng Vũ Thần cũng có ý kiến gì, ngược lại còn tích cực giúp làm tóc, mua quần áo, trang điểm.

      Như vậy phải rất tốt sao? Rốt cuộc, sao ta lại nổi giận tới như vậy chứ?

      Dư Duyệt nghĩ mãi ra, mà cũng có ý định phí não làm gì, dù sao, Tịch Thành Nghiễn cũng là con rắn tâm thần, ai biết được lúc nào nổi điên chứ...

      Vừa ngồi xuống ghế, đặt chiếc túi xuống dưới mặt bàn, lại nghe thấy tiếng của phòng rầm thêm tiếng, Tịch Thành Nghiễn mặt như băng đá bước nhanh tới.

      "Tổng giám đốc, ..." Dư Duyệt đứng bật dậy, vừa muốn điều gì đó, bị Tịch Thành Nghiễn chặn lại còn từ.

      "Co cho rằng đồ trang điểm này là tôi cho sao?"

      ... đâu có , cái gì vậy?

      Tịch Thành Nghiễn lấy túi đồ trang điểm lại, lạnh lùng nhìn Dư Duyệt, "Nằm mơ! Đây là tôi mang cho người khác."

      ... À, nên vì vậy mới cho biết sao? Muốn giúp phải ?

      "Đừng nhìn tôi! cho nhìn!" Tịch Thành Nghiễn cầm lấy chiếc túi vào phòng mình.

      Để lại Dư Duyệt ngồi yên chớp mắt, mấy giây sau, mới phản ứng lại đươc, tên này có bị tự kỷ vậy, gì đâu chứ? Đúng là thể lý được mà! Tên mặt bự!

      Năm giờ rưỡi chiều, Dư Duyệt xách túi ra khỏi cửa. Bình thường, phải đợi Tịch Thành Nghiễn tới sáu giờ mới về, hôm nay, xem mắt, nên dám chậm trễ, sợ để người ta đợi, nên vừa tan làm, lập tức chạy ra ngoài.

      Có lẽ, ra quá sớm, xe buýt bình thường chật chọi như vậy mà hôm nay lại còn vài chỗ trống. Dư Duyệt mừng như điên, mãi đến khi xe buýt khởi động, mới thở phào nhõm, lấy chiếc gương từ trong túi ra, sửa lại đầu tóc chút.

      Đây là lần đầu tiên xem mắt, tuy biết đối phương là hạng người gì, nhưng Dư Duyệt vẫn cảm thấy có chút hồi hộp, sợ để lại ấn tượng xấu với người ta, đặc biệt, người này còn là cháu trai của bạn bà.

      Dư Duyệt hẹn Hứa Thanh Nguyên 6 giờ rưỡi, tới sớm nửa tiếng, vốn cho rằng Hứa Thành Nguyễn tới sớm như vậy đâu, ai ngờ, vừa bước vào điểm hẹn, thấy có người đàn ông ngồi chỗ đó!

      Nghe được tiếng bước chân, người đàn ông kia ngẩng đầu dậy, khuôn mặt đẹp trai quen thuộc xuất , thấy Dư Duyệt, ta mỉm cười, " là Dư Duyệt! Khéo đó!"

      "Đúng vậy!" Dư Duyệt vui mừng ngồi đối diện ta, " ngờ chính là Hứa Thanh Nguyên!"

      Lúc ở công trường Cố Thú, vô tình làm hư dụng cụ giám sát. Công trình trong giai đoạn quan trọng nhất, sao có thể để dụng cụ hư đây? Tất cả mọi người phân công tìm kỹ sư, Dư Duyệt liền xung phong nhận việc.

      Hôm đó, đeo kinh, lại nóng vội, phát đèn xanh biến thành đèn đỏ, trực tiếp băng qua đường luôn, hề hay biết có nhiều chiếc xe bắt đầu khởi động. May mắn, có người phía sau kéo lại, mới có thể may mắn tránh nạn như vậy.

      ngờ, người đó lại là Hứa Thanh Nguyễn, là đối tượng xem mắt đầu tiên của , đôi khi, duyên phận giữ người với người kỳ diệu.

      "Tôi cũng ngờ là Dư Duyệt đâu, lần sau cũng nên liều lĩnh như vậy nữa." Hứa Thành Nguyên vừa cười, vừa đưa thực đơn cho Dư Duyệt, "Đây, gọi món trước , chúng ta vừa ăn vừa chuyện."

      Hôm nay, ta mặc quân tây đen dài, áo sơ mi vân đen trắng, ăn mặc đơn giản nhưng hợp mốt, so với Dư Duyệt, nhìn ta có vẻ trẻ hơn rất nhiều. Nhịn được lại liếc mắt vài cái.

      Hai người gọi món xong, uống hớp soda, chuyện phiếm.

      "Đợi , cũng học trường hai mươi tư* sao?" Dư Duyệt trừng lớn mắt

      "Đúng, chẳng lẽ cũng vậy sao? Tôi học khóa 02 đó." Hứa Thanh Nguyên nhìn đôi mắt to long lanh của Dư Duyệt, nhịn được cười.

      "Vậy chúng ta là bạn học rồi." Dư Duyệt nắm tóc, "Nhưng tôi học khóa 05, hơn ba khóa, lúc tôi lên năm hai, tốt nghiệp mất rồi."

      "Tôi chưa bao giờ gặp nên cũng có ấn tượng gì, nếu khác rồi." Hứa Thanh Nguyên dừng mấy giây, bỗng nhiên .

      Trái tim Dư Duyệt nhảy dựng, hiểu ý tứ của ta, ngây ngốc cười, tiếp.

      Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, hai người vừa ăn vừa chuyện, càng ngày càng hợp hợp ý, lúc đầu cũng hơi lạ lẫm, nhưng bây giờ lại có cảm giác đồng hương gặp nhau, cuối cùng, cũng moi cả Đại Liên lên chuyện.

      "Đúng đúng, ở chỗ chúng ta phải nó là hàu với nghêu sao, lần đầu nghe, tôi hiểu gì cả." Dư Duyệt chỉ vào món ăn .

      "Ha ha, tôi cũng vậy." Hứa Thành Nghiễn suýt nữa đập bàn khen ngợi, "Sống chết cũng sao, mang lên cho ông nội kho tàu cũng được."

      Phốc, Dư Duyệt suýt nữa phun hết thức uống trong miệng, trí tưởng tượng của Hứa Thanh Nguyên cũng phong phú .

      Bên này, hai người vui vẻ trò chuyện ngừng, bên kia, người vụng trộm ngồi sau lưng Dư Duyệt, tất nhiên phải tốt lành gì rồi.

      Tịch Thành Nghiễn bóp chặt cái nĩa trong tay, lực đạo nhưu vậy khiến người bồi bàn bên cạnh vô cùng kinh sợ, thực xem nhà hàng là nhà mình rồi. Quý khách, quý khách, mau tỉnh lại được ? tới đây ăn cơm, phải tới để giết người!
      phải chưa từng gặp qua sao? Sao lại có biểu như vậy chứ? Còn cười vui vẻ nữa! Cười, cười, cười cái cọng lông! Cười như vậy đúng là muốn tên đàn ông nào đó phạm tội mà!
      Còn nữa, sao toàn thứ tiếng gì vậy?! tiếng phổ thông tốt hơn sao? Để nghe trộm chút cũng được hả? Đừng ích kỷ như vậy chứ! Xui xẻo!

      Tich Thành Nghiễn khó chịu, Dư Duyệt và Hứa Thanh Nguyên mới gặp lần mà chuyện vui vẻ như vậy, tay phải run lên, chiếc nĩa trong bay xa mất, bồi bàn sợ hãi nhìn lưng Hứa Thành Nghuyên.

      Mọi người trong nhà hàng ai nấy cũngd đều hướng mắt nhìn, tất nhiên, cũng bao gồm cả Dư Duyệt.

      TMD, xong rồi, bị phát rồi! Đây là suy nghĩ duy nhất còn tồn tại trong đầu Tịch Thành Nghiễn.

      " cần đâu, tôi tự về là được rồi." Dư Duyệt khéo léo từ chối đề nghị của Hứa Thanh Nguyên, đẩy ta vào xe, vẫy tay, " đường cẩn thận, bái bai."

      "Vậy được rồi." Dư Duyệt cố cháp, Hứa Thanh Nguyễn cũng hết cách, chỉ có thể đưa đầu ra cửa cười với : "Lần sau chúng ta liên lạc lại với nhau." Khi chuyện, ánh mắt ta liếc nhìn Tịch Thành Nghiễn oán hận ngồi cách đó xa, tiếp: "Hi vọng lần sau chỉ có hai người chúng ta thôi."

      "Khụ," Dư Duyệt ho tiếng, "Lần sau bàn."

      Đưa mắt nhìn Hứa Thanh Nguyên rời , Dư Duyệt xoay người tới trạm xe buýt, trực tiếp bước lên xe, thèm liếc mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn cái.

      cảm thấy vô cùng ủy khuất, đâu cố ý đâu chứ, ai ngờ cái nĩa kia lại bay thẳng vào lưng Hứa Thanh Nguyên như vậy? Hơn nữa, đường đường là môt ông chủ Hoa Vũ như đây, vì lo lắng an toàn cho , mà hạ mình theo cũng được sao? tức giận cái gì!

      Cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn lái xe theo sau Dư Duyệt, đưa mắt nhìn Dư Duyệt lấy chìa khóa vào nhà, đứng ở ngoài suy nghĩ vài phút, rồi gõ cửa.

      "Ai đó?" Dư Duyệt bị con rắn tâm thần Tịch Thành Nghiễn chọc giận khiến tâm trạng tốt, ngay cả trong giọng cũng vậy.

      Nghĩ tới con rắn kia ném nĩa lên người Tịch Thành Nghiễn chịu xin lỗi, ngược lại còn ngồi cách họ có bàn, vốn là theo dõi mà.

      chỉ xem mắt thôi được sao? lại làm bóng đèn như vậy, còn gì, chỉ trùng hợp thôi, tin mới lạ!

      "Em , có cần An Lợi (Amway*) ?" giọng nam trầm thấp truyền vào, vừa nghe biết chẳng phải người tốt gì.

      Tiếp thị bây giờ phách lối vậy sao, mười giờ đêm rồi mà còn muốn đẩy mạnh tiêu thụ, độc thân như , sao có thể mở cửa cho ta vào được!

      "!" Dư Duyệt đáp lời, vào toilet tắm rửa.

      Kết quả, vừa nhấc chân lên, giọng kia tiếp tục vang lên: "Cho 2 phút thôi đấy..."

      phút cũng cần!

      "Tôi cần rồi mà, mau !"

      Bên ngoài im lặng mấy giây, Dư Duyệt chợt nghe thấy giọng quen thuộc truyền tới, "Khụ, Dư Duyệt, mở cửa, là tôi, Tịch Thành Nghiễn."

      Đôi chân Dư Duyệt lảo đảo, suýt nữa ngã xuống sàn.

      Người tiếp thị An Lợi là Tịch Thành Nghiễn?! TMD, trò gì đây!

      _____________________________________________________________


      *Trường hai mươi tư: trường trung học phổ thông tại Đại Liên.

      *Amway: Công ty chuyên về thực phẩm dinh dưỡng và sức khỏe của Trung Quốc.
      Khủng Long, Xuxu2109, Phạm Jenny11 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 24

      Tịch Thành Nghiễn yên lặng ngồi ghế sofa nhà Dư Duyệt, vô thức vuốt ve tách trà sứ, nhìn trộm Dư Duyệt, rốt cuộc, rút tay ra khỏi gối ôm gấu.

      "Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?" Giọng Dư Duyệt lãnh đạm, nghe được nhịp điệu gì, nhưng vừa nghe thấy lại tức giận vô cùng, bình thường, mỗi khi hai người ở chung, đều gọi là Tịch Thành Nghiễn, thế mà bây giờ lại gọi là tổng giám đốc.

      Tịch Thành Nghiễn cảm thấy kỳ lạ, họ tiếng, cẩn thận suy nghĩ, : "Tôi chỉ muốn an toàn thôi mà."

      Sẵn tiện phá rối buổi xem mắt của luôn sao? Lại còn dám ném cái nĩa lên lưng Hứa Thanh Nghuyên, hại xấu hổ ngốc đầu lên được! Huống chi, vừa nãy còn giả thành tiếp thị Amway để lừa ! Rốt cuộc, người này thế nào đây? Đầu óc bất thường, nên mới tình gây khó dễ cho sao? đâu có động chạm gì tới đâu.

      Hơn nữa tính cách lạnh lùng của tên này đâu rồi?! Bị chó ăn mất sao?

      " ." Ngón tay Tịch Thành Nghiễn điểm vào điện hai cái, : "Mấy ngày nay, liên tục có người mất tích, nên tôi mới lo lắng cho tôi. Còn chuyện cái nĩa... Khụ." dừng chút, khuôn mặt tuấn tú chợt xấu hổ, "Chỉ là trượt tay thôi."

      người lạnh lùng, Dư Duyệt ngờ lại giải thích nhiều như vậy, cơn giận của cũng tan ít, dù sao, tên này cũng là ông chủ của mà.

      " sao, Hứa Thanh Nguyên để bụng đâu." Dư Duyệt thở dài , tới lúc này, cũng muốn chuyện xem mắt với Hứa Thanh Nguyên cho bà nghe, nếu , mọi thể diện bỏ mất.

      Tịch Thành Nghiễn vừa nghe nhắc tới Hứa Thanh Nguyên lập tức muốn mở miệng, nhưng bây giờ Dư Duyệt vẫn còn giận, dám chọc , chỉ có thể ôm con gấu vào lòng, lấy tay nhéo tai nó.

      "Tịch Thành Nghiễn," Dư Duyệt nhìn đồng hồ điện thoại, nhíu mày, nhìn Tịch Thành Nghiễn : "Sắp mười giờ rồi."

      Ơ? Muốn ở lại đây rồi sao?

      " phải về thôi."

      Lần này lại bắt , ràng lần trước cũng từng ở lại đấy thôi. Tịch Thành Nghiễn hài lòng, muốn kháng nghị, nhưng nghĩ lại, Dư Duyệt ăn mềm ăn cứng, tốt nhất, nên dịu dàng chút.

      Gật đầu cái, đứng dậy, : "Thôi được." nhấc chân lên .

      Vừa vài bước, bỗng nhiên hít hơi, đưa tay ôm lấy dạ dày, đôi chân cũng dừng hẳn,

      "Tịch Thành Nghiễn, sao vậy?" Dư Duyệt vội vàng chạy tới đỡ , nghi ngờ hỏi, "Đau dạ dày?"

      Sao lại tự nhiên đau dạ dày như vậy, ràng khi nãy vẫn còn khỏe lắm mà. Hơn nữa, lúc ăn thịt bò cay, từng với , dạ dày khóe lắm.

      "Ừm." Tịch Thành Nghiễn biết xấu hổ mím môi gật đầu, nhíu mày thấp giọng : "Có lẽ tôi ăn nhầm thứ gì đó rồi."

      Sao vậy được? Nhà hàng kia cũng được xem như rất nổi tiếng rồi, tất cả nguyên liệu đều là đồ tươi mới, làm sao mà xảy ra vấn đề được chứ. Hơn nữa, và Hứa Thanh Nguyên cũng ăn mà, bọn họ có bị đau dạ dày gì đâu, sao chỉ có mình Tịch Thành Nghiễn bị vậy?

      Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, Dư Duyệt cũng quá tin tưởng . Nhưng thấy khom người như vậy, lại có chút nỡ, lỡ như, đau dạ dày sao?

      Nghĩ vậy, đưa tay phải ra ôm hông của Tịch Thành Nghiễn, tay trái cầm lấy chiếc túi sofa, dẫn Tịch Thành Nghiễn ra cửa, : ", tôi đưa tới bệnh viện." giống như những mạnh mẽ khác, chỉ như món đồ sứ dễ vỡ, thế mà lại muốn đưa tới bệnh viện1

      Ơ? cần đâu! cần bệnh viện! Cho tôi ở lại đem là được rồi! Tịch Thành Nghiễn ngừng hò hét trong lòng. Đáng tiếc, Dư Duyệt thể đọc được suy nghĩ của , nên cũng chẳng để ở lại nhà mình. Trời mưa hôm đó, chỉ là việc ngoài ý muốn, nếu muốn giữ ở lại lần nữa, Dư Duyệt thể làm được.

      " cần." Tịch Thành Nghiễn cố gắng ra vẻ yếu ớt, ngăn cản bước chân của Dư Duyệt, "Tôi nằm nghỉ chút là khỏe lại ngay thôi mà, đó, tôi có đau lắm đâu."

      Vậy sao? Nhưng bây giờ cũng hơn mười giờ đêm rồi, cho ta nằm nghỉ chút sao, nhưng ai biết được, lỡ ta nằm chết dí ở đây luôn sao, mình thể để ta ở lại được.

      Dư Duyệt đồng ý như vậy, ngẩn đầu lên, dùng sức vỗ vào ngực mình: "Vậy tốt, để tôi đưa về nhà!"

      xong, nắm vặn cửa, đỡ Tịch Thành Nghiễn ra khỏi nhà, rồi xoay người lại khóa cửa.

      Tịch Thành Nghiễn ngơ ngác đứng yên, cả người như bị sét đánh, hoàn toàn cứng đờ, cái gì? muốn đưa về nhà sao? người đàn ông như lại để phụ nữ con đưa về nhà?! Sao suy nghĩ của này kỳ lạ dữ vậy?! Để ở lại đêm là xong chuyện rồi, cần gì phải phức tạp như vậy!

      Đáng ghét! Đáng ghét!
      ", cần." Tịch Thành Nghiễn nuốt nước miếng, nhìn Dư Duyệt lôi kéo về phía trước : "Tôi có thể tự về mà." cần con đưa về! Như vậy thực mất mắt quá rồi!
      Nhưng Dư Duyệt mặc kệ lời của , bây giờ, chỉ muốn xách cái tên phiền phức này về nhà, sau đó quay lại ngủ giấc ngon, trải qua ngày cuối tuần tốt đẹp! Nếu để Tịch Thành Nghiễn ở lại, lỡ như lại quấn lấy , bắt làm thịt bò cay, ngày cuối tuần của nhất định mất trắng!

      Vừa tới lề đường, Dư Duyệt đưa tay bắt chiếc taxi, đẩy Tịch Thành Nghiễn ngồi vào ghế sau.

      Vì thế, tổng giám đốc Tịch Thành Nghiễn của Hoa Vũ lúc nào cũng ngang ngược, bá đạo, thế mà giờ đây, hơn mười giờ đêm rồi, mà còn để thư ký của mình đưa về.

      nhìn Dư Duyệt vẫy tay với , xoay người leo lên taxi về nhà, khóe miệng co giật, hung hăng đánh vào cái cây ven đường.

      Chết tiệt.

      Thứ hai, Dư Duyệt vừa tới công ty, bị Tịch Thành Nghiễn gọi vào phòng, lấy túi đồ trang điểm bàn đưa cho , còn kiêu ngạo kèm theo câu, "Người ta cần, nên tôi đành phải quăng cho thôi."

      Thế nên, Dư Duyệt vừa nhận lấy cái túi, tâm trạng vui vẻ của giảm rất nhiều, nếu phải vì sợ vẻ mặt lạnh lẽo của Tịch Thành Nghiễn, sớm cần rồi.

      Quay lại chỗ của mình, xem mấy món đồ trang điểm chút, ting, chiếc điện thoại di động bàn lên tin nhắn, Dư Duyệt liếc mắt nhìn cái, suýt nữa quăng luôn cả Lancôme ra ngoài.

      Là tin nhắn của ngân hàng, bọn họ thông báo, tiền lương ngàn sáu của Hoa Vũ được chuyển vào tài khoản của .

      phải trừng lương tới mức thấp nhất của Thẩm Quyến sao? Dư Duyệt run rẩy cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn lại lần nữa, suýt nữa, nghĩ mình bị hoa mắt.

      Bình tĩnh lại, Dư Duyệt ngây ngô nhìn chằm chằm dãy số màn hình. Dạo này Tịch Thành Nghiễn bị gì vậy? Sao tự nhiên tốt với mình đột xuất thế?

      lo lắng khi xem mắt, bằng mọi giá ngăn cản , còn đưa cho túi đồ trang điểm hàng hiệu thế này, cho dù là người khác cần, nhưng cũng kỳ lạ, hơn nữa, còn phát đầy đủ tiền lương cho nữa! Kỳ quái .

      Kỳ lạ như vậy nhất định bị quái nhập rồi! Tâm trạng Dư Duyệt vốn kích động chợt lùi lại, nghĩ nghĩ lại, đành gõ cửa phòng Tịch Thành Nghiễn.

      "Tổng giám đốc, tôi nhận được tiền lương rồi."

      "Có vấn đề gì tìm quản lý nhân ." Tịch Thành Nghiễn sửa lại hạng mục ở Thanh Đảo, bận tới nỗi ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt câu.

      "... trừ tiền lương của tôi mà, sao, sao bây giờ lại ?" Do dự mấy giây, rốt cuộc, Dư Duyệt vẫn ấp a ấp úng .

      "À." Cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn cùng chịu ngẩng đầu lên nhìn Dư Duyệt, thưởng thức ánh mắt yên của , : "Chỉ vì hương vị của thịt bò cay thôi."

      phải đùa đó chứ? Dư Duyệt run rẩy cầm điện thoại, hề trừ đồng nào của , chỉ vì hương vị thịt bò cay của thôi đó!

      TMD, nếu vậy biết làm đầu bếp riên cho Tịch Thành Nghiễn kiếm được bao nhiêu tiền đây?

      Tổng giám đốc, nhà thiếu đầu bếp à? Sao lại để thư ký của mình kiêm luôn chức đó cơ chứ!

      Dường như đọc được suy nghĩ của , Tịch Thành Nghiễn mỉm cười : " thiếu." Dừng chút, thêm: "Hôm nay, hết giờ làm việc, theo tôi tới thăm Trình Quân."

      "Được." Dư Duyệt gật đầu, dù sao, tối nay cũng rảnh, có việc gì làm, bồi ông chủ để có thêm tiền, cũng sao cả!

      Dù sao, Trình Quân vẫn còn trẻ, cơ thể phục hồi rất nhanh, vui vẻ lại như thường rồi, có điều, Hạ Dung vẫn còn lo lắng cho , sống chết muốn xuất viện.

      Lúc Tịch Thành Nghiễn và Dư Duyệt tới bệnh viện, Hạ Dung mua đồ ăn cho Trình Quân. Trình Quân kén ăn, quen ăn cơm bệnh viện, càng quen ăn uống những món gần bệnh viện, Hạ Dung đành phải bắt xe xa chỉ để mua đồ ăn cho .

      Trình Quân đắc ý nằm giường, nở nụ cười đáng đánh đòn nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Thấy chưa, Hạ Dung rất tốt với tớ mà."

      "Vì muốn tốt cho cậu mà xem mắt đúng ?" Tịch Thành Nghiễn hừ lạnh, đợi Dư Duyệt ngồi xuống, lại hừ thêm tiếng.

      Trình Quân nghẹn lời, biết gì, im lặng hồi, mới nghĩ ra được câu phản kích, "Nhưng ít ra Hạ Dung cũng đồng ý làm bạn tớ rồi, còn cậu, vẫn chỉ là người độc thân thôi!" Dừng chút, Trình Quân nhìn thoáng qua Dư Duyệt, : " ai cùng, còn phải mang theo thư ký thế này."

      "Ai là thư ký?" Tịch Thành Nghiễn do dự mấy giây, bỗng nhiên mở miệng.

      " phải à?" Trình Quân khinh thường bĩu môi.

      "Bạn ."

      "Cái gì?" Trình Quân kinh sợ, suýt nữa ngã lăn xuống giường.

      Dư Duyệt run lên cái, ném luôn cả quả quýt vừa nhét vào tay . Tên này... phải bị điên rồi đó chứ?

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 25

      Tịch Thành Nghiễn quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Dư Duyệt và Trình Quân, tự mình lựa trái cây đẹp nhất trong khay, vừa thưởng thức, vừa nhíu mày nhìn Trình Quân tiếp: "Cậu biết sao? Cũng vì thế mà ngay cả xem mắt Hạ Dung cũng cho cậu biết." dừng chút, nhàng cười, nhìn Trình Quân mặt đỏ bừng vì tức giận, trong lòng vô cùng sảng khoái, chút cảm giác tội lỗi nào. "Được rồi, tớ trách cậu được... Cũng do cậu quá ngốc thôi."

      xong, giương tay phải lên, đổi qua táo sang tay khác, tay còn đặt mu bàn tay Dư Duyệt, còn mập mờ chà xát hai cái.

      Dư Duyệt bị dọa sợ tới mức tóc gáy dựng cả lên, suýt nữa đứng bật, chẳng qua bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tịch Thành Nghiễn, nên chỉ có thể ngồi yên bất động, để mặc Trình Quân chớp mắt đánh giá .

      "Cậu được lắm." lâu sau, Trình Quân thở dài, giơ ngón tay cái với Tịch Thành Nghiễn.

      Nhìn Tịch Thành Nghiễn xem, tính cách cáu kỉnh, nhưng dù sao cũng là người buôn bán, có đầu óc, dáng dấp đẹp trai. Trình Quân vốn nghĩ rằng, mọi tài năng của Tịch Thành Nghiễn bị dùng thường hết rồi, nên EQ mới thấp tới vậy, cứ tưởng rằng vì cái bệnh sạch phiền toái của mà cả đời này bao giờ lấy được vợ, ngờ lại trước Trình Quân bước rồi!

      phục!

      Từ trong phòng bệnh Trình Quân ra, vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn dương dương đắc ý, cảm giác mình tuyệt vời, Trình Quân chết tiệt kia dám khoe khoang trước mặt sao?! Đúng là biết lượng sức mình! Đánh chết ta!

      quay đầu nhìn Dư Duyệt, định mở miệng vai câu, Dư Duyệt dành trước, "Tổng giám đốc, yên tâm , tôi để bụng đâu."

      Cái gì cơ? Tịch Thành Nghiễn hiểu.

      Dư Duyệt nhìn thấy bộ dạng này của , còn tưởng rằng cố ý thử thăm dò mình, lại ngẩng mặt lên, nghiêm túc gằn từng tiếng: "Chuyện khi nãy tôi tuyệt đối để bụng, đều là đùa giỡn thôi, cho tổng giám đôc nghe, tôi hiểu rồi."

      Cũng... Chẳng phải...

      "Yên tâm , tôi hiểu mà!" Dư Duyệt mỉm cười nhàng với Tịch Thành Nghiễn, "Tôi giúp giữ bí mật." xong, chớp mắt nhìn , giống như đợi khen ngợi.

      Nhưng biết thế nào, Tịch Thành Nghiễn chịu phụ họa theo , chỉ mím môi, lạnh lùng nhìn , giống như vừa làm ra chuyện gì độc ác lắm. Dư Duyệt thấy vẻ mặt lạnh xuống, tất nhiên là giận rồi.

      Sao... Sao vậy? Dư Duyệt cảm thấy chuyện với Tịch Thành Nghiễn mệt người, cái gì cũng chịu , cố tình để đoán, đâu phải là con giun trong bụng , làm sao mà biết hết tất cả được!

      Chẳng lẽ mình vậy vẫn chưa đủ?

      Dư Duyệt nghĩ hồi, rồi nâng tay lên, liên tục hứa với Tịch Thành Nghiễn: "Tổng giám đốc, cứ yên tam , tôi giữ bí mật giúp , tôi thề đó!"

      biết có có phải bị ảo giác hay , sau khi xong, Dư Duyệt cảm thấy hình như vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn lạnh hơn rồi

      đường trở về, Tịch Thành Nghiễn câu gì với Dư Duyệt, chỉ im lặng lái xe, Dư Duyệt nhiều lần chuyện phiếm với , nhưng thèm để ý tới, thậm chí còn hứa làm thịt bò cay cho cũng vô dụng.

      Dư Duyệt hết cách, đúng lúc Hứa Thanh Nguyên gửi tin nhắn đến, liền mượn cơ hội này, cúi đầu chuyện với Hứa Thanh Nguyên, nhưng ra muốn 'giải tán' khí xấu hổ giữ hai người.

      Hứa Thanh Nguyên hỏi tối mai có rảnh hay , ta muốn mời Hải Thượng Thế Giới xem nhạc nước.

      Dư Duyệt xem quá nhiều nhạc nước của Hải Thượng Thế Giới, nhưng đến bay giờ vẫn bị rung động như lúc ban đầu. Nghĩ hồi, buổi tối chỉ làm cơm cho Tịch Thành Nghiễn ăn thôi, ngoài ra cũng việc gì làm, nên liền vui vẻ nhận lời.

      Hai người hẹn xong, Hứa Thanh Nguyên muốn tới Hoa Vũ đón Dư Duyệt , sau đó cùng nhau ăn cơm tối, nhạc nước ở thế giới Hải Thương buổi diễn vào lúc bảy tám giờ, nếu trễ chắc chắn thấy được gì.

      Về phần địa điểm ăn tối, Hứa Thanh Nguyển để Dư Duyệt chọn, Dư Duyệt nghĩ vài phút, cuối cùng vẫn chọn khách sạn Minh Hoa. từng tới Minh Hoa lần, đồ ăn phải đặc biệt gì, phong cảnh cũng chẳng tốt, nhưng vị trí rất được, lầu 24, là nơi có thể xem bao quát toàn thế giới Hải Thưởng, rất hấp dẫn!

      Chưa , ở đó còn có thể thấy cả biển Hong Kong.

      Dư Duyệt vừa thương lượng với Hứa Thanh Nguyên xong, chợt nghe thấy tiếng hừ lạnh, Dư Duyệt quay đầu lại nhìn, thấy Tịch Thành Nghiễn vẫn tập trung lái xe, biết tiếng 'hừ' này có phải dành cho hay , nghĩ hồi, thèm để ý tới nữa.

      Mỗi lần phạm vào con rắn tâm thần này, đều chết vì mệt mất!

      " Hải Thượng Thế Giới xem nhạc nước?" Lúc Dư Duyệt cúi đầu muốn trò chuyện với Hứa Thanh Nguyên, Tịch Thành Nghiễn chợt lên tiếng, mở miệng châm chọc, "Quê quá rồi, muốn xem nhạc nước ít ra cũng phải tới quảng trường Nhạn Tháp Tây An chứ."

      Ừ! Cả thế giới đều quê! Chỉ có mình là hợp thời đại thôi! Dư Duyệt bỏ điện thoại vào túi, liếc nhìn Tịch Thành Nghiễn, : "Chúng tôi chỉ có thể đến Hải Thượng Thế Giới để xem nhạc nước thôi, tự mình tới Tây An xem !"

      Bị Dư Duyệt trả đũa, Tịch Thành Nghiễn còn hứng chuyện, mãi đến khi dừng ở đèn đỏ kế tiếp, lạnh lùng mở miệng: "Tôi chỉ muốn bị quê mùa thôi, muốn nghe theo cũng được."

      "Cảm ơn tổng giám đốc, làm phiền ngài rồi." Dư Duyệt trừng mắt, học theo giọng của .

      Tịch Thành Nghiễn vốn nhịn lửa giận từ lâu, lúc này lại bị 'đáp trả' cái, cơn tức liền tăng lên ngừng, đợi cơ hội tới, lái xe vào khu công viên , ánh mặt lạnh lùng nhìn , "Như vậy chuyện dễ hơn đúng ?" Dừng chút, siết chặt tay lái, " tưởng mình như vậy tốt lắm sao! chút gì giống con , mà dám hẹn người ta chơi, còn ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đắc ý !" Cái từ 'đắc ý' này là do Tịch Thành Nghiễn bắt chước Dư Duyệt, dùng vào trường hợp này, quả là sia mà.

      Dư Duyệt bị chọc tức, đôi mắt to tròn lên tầng hơi nước, cố nén giọng : "Tôi đắc ý đó rồi sao, tôi có bạn trai liên quan gì tới ! Có trang điểm hay đâu cần phải xen vào đâu nhỉ?"

      chỉ là ông chủ của thôi, phải là người gì quan trọng, dựa vào cái gì mà dám như vậy! Hơn nữa, cũng hai mươi sáu tuổi rồi, muốn tìm người để kết hôn sinh con là chuyện rất bình thường, như vậy cũng vừa mắt sao?!

      Bĩnh tĩnh mà xem xét, Dư Duyệt thực muốn tiếp xúc quá nhiều với Tịch Thành Nghiễn.

      Như vậy dẫn tới phân biệt công tư, thậm chí rất dễ tới việc mang cảm xúc riêng tư vào công việc. Huống chi, mỗi lần nhìn thấy mặt Tịch Thành Nghiễn, thỉnh thoảng cũng rất tốt, nhưng có đôi khi đều thất bại đứng lên được.

      khí tràn đầy mùi súng, gân xanh nổi đầy trán Tịch Thành Nghiễn, giọng lạnh lẽo: "Đúng, chuyện đó hoàn toàn liên quan tới tôi! Mẹ nó, liên quan tới tôi phải ?!" thô lỗ hạ mui xe xuống, tiếp: "Nhưng xem, có tin tôi cho bất kỳ thời gian rảnh nào để tìm bạn trai hay , cả cuối tuần lẫn ngày thường!"

      Bạn bè, Dư Duyệt thực rất muốn chuyện với Tịch Thành Nghiễn như người bạn! Nhưng lời của đè chết cọng rơm cuối cùng của .

      Lửa giận ngừng cháy hừng hực, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt đen thui. cũng hiểu vì sao mình lại tức giận nhưu vậy, trong nháy mắt, dường như muốn phá bỏ tất cả, ngay cả chính cũng sợ ngây người.

      "Bắt đầu từ ngày mai ở lại tăng ca cho tôi! phải rất muốn tới phòng hạng mục sao? Tôi cho đấu thầu với bọn họ! Sửa tài liệu! Tôi cho thêm tiền tăng ca!"

      Đúng là ép người quá đáng mà, lộ liễu chỉnh người vậy sao, Dư Duyệt ủy khuất muốn khóc, trong lòng vô cùng buồn bực, nghẹn ngào hít thở thông. thở hổn hển dồn dập mấy cái, nắm chặc cái đệm phía dưới, thốt ra câu, "Tịch Thành Nghiễn, lo tích đức ." Muốn bắt nạt sao? Thấy vừa mắt muốn xào nấu thế nào cũng được à, như vậy coi sao được!

      Nghe thấy ... Tịch Thành Nghiễn cười lạnh, khóe môi giơ lên, giọng đầy chế giễu, "Tiền lương tháng là ngàn sáu, thêm tiền tăng ca, ít nhất tháng kiếm được hai vạn, mà tên bạn trai kia thấy giỏi kiếm tiền như vậy, biết chừng, ta sớm cho danh phận!"
      Sắc mặt Dư Duyệt trắng bệch, cãi nhau ồn ào, nhìn vài giây, rồi do dự mở cửa xe xuống.

      ! cần hầu hạ! thích ăn cơm bên ngoài, cũng về nhà nấu cơm cho ăn, ngay cả trà trong nhà, cũng đổi thành hồng trà mà thích, thư ký như vậy được xem là quá tốt, cũng chẳng quá kém, nhưng chưa bao giờ nghe chữ "tốt" nào!

      Dư Duyệt vừa vừa lau nước mắt. Từ chức từ chức, tuy ngàn sáu đủ dùng, nhưng cùng lắm năm sau về Đại Liên với Phùng Vũ Thần thôi!
      " quay lại cho tôi!" Tịch Thành Nghiễn ngờ Dư Duyệt tức giận đến vậy, trực tiếp xuống, sững người mấy giây, lập tức đuổi theo .

      Buổi tối khuya khoắt như vậy, cũng biết đường xá ở đây, nhưng để chạy lung tung vào giờ này ổn tí nào.

      Dư Duyệt để ý tới , tiếp tục về phía trước, giống như Tịch Thành Nghiễn có thứ gì ghê tởm lắm vậy.

      Có điều, bước chân dài hơn, chỉ chốc lát đuổi kịp .

      "Náo cái gì? Giữ lại mà về phát tiết với tên bạn trai kia của !" Tịch Thành Nghiễn bắt lấy cổ tay Dư Duyệt, lạnh lùng .

      còn dám theo dõi chuyện có bạn trai, Dư Duyệt giận quá hóa cười, lau mắt cái, tới bây giờ mọi chuyện cũng sứt mẻ rồi, dù sao cũng bị vạch mặt, giương cằm lên : "Phát tiết với mới đúng, tôi nỡ làm vậy với ấy." Dừng chút, nhìn thấy đôi mắt Tịch Thành Nghiễn co rút lại, cố nén cơn giận, trong lòng vô cùng vui sướng,"Sao, giận rồi à? Có bản lĩnh tới cắn tôi !"

      Dưới ánh đèn, đôi mắt to ngấn lệ của lấp lánh lạ thường, hơn mười phút trôi qua mà vẫn còn bướng bỉnh khiêu khích, Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm vào mắt , trái tim chợt nhảy dựng lên.

      cầm chặc bờ vai gầy yếu ớt của , cúi đầu, hung hăng cắn cái lên mặt .

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 26

      "Hí....." Dư Duyệt hít hơi khí lạnh, lấy tay đẩy Tịch Thành Nghiễn ra, bụm mặt dám nhìn , "... ..." Nửa ngày nên lời.

      Dưới bàn tay, má phải in dấu răng, thâm chí, Dư Duyệt còn cảm thấy dấu răng kia nhô lên, vừa tức vừa thẹn, mặt đỏ bừng, dưới ánh đèn đường, lại càng xinh đẹp hơn.

      Tịch Thành Nghiễn nhìn thẳng vào mắt , yết hầu trượt lên trượt xuống, đôi mắt đen trầm lắng, cũng biết nghĩ cái gì.

      "Sao?" nhíu mày nhìn , lời lẽ hùng hồn, "Chẳng phải cho tôi cắn sao."

      Cho cắn cắn liền sao? Ai biết làm chứ? Dư Duyệt hận thể bổ nhào bắt lấy mặt , tức giận nhìn nửa ngày, mới miễn cưỡng được vài chữ, " biết xấu hổ!"
      Cũng chỉ biết xấu hổ, cắn là nhào tới cắn liền, có ông chủ nào đối xử với thư ký của mình như vậy ? Rốt cuộc muốn gì đây!

      Nhìn khuôn mặt hồng hào của , tâm trạng Tịch Thành Nghiễn cực kỳ tốt. cũng biết vì sao mình lại làm cái chuyện đáng sợ thế này, chỉ là, vừa hạ miệng xuống, phát mùi vị cũng tệ, nếu được cắn thêm cái...

      Tịch Thành Nghiễn xoay tròn con mắt, tâm trạng càng vui vẻ.

      Có điều, vừa nghĩ tới Dư Duyệt muốn đương với Hứa Thanh Nguyên, lại mất hứng. Dư Duyệt sắp thành bạn của người khác rồi, thể nào tiếp nhận chuyện này được.

      Thay vì... Nếu vậy....

      Tịch Thành Nghiễn nắm chặt cổ tay Dư Duyệt, cho cơ hội né tránh, mở miệng : " phải muốn tìm người ư, theo tôi ."

      WTF...? Dư Duyệt bị dọa tới nỗi suýt nữa tim cũng ngừng đập, trừng lớn mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, phải tên này lại lên cơn rồi đấy chứ? ta có biết mình vậy?

      Kích thích quá lớn, thể tiếp thu được, khiến chậm chạp chút...

      Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của , Tịch Thành Nghiễn hiểu vì sao mình lại vui, nhưng đè tính tình của mình xuống, lần đầu tiên kiên nhẫn như vậy: " muốn tìm người mà, hay là cứ chọn tôi ." Dừng chút, tự chủ được hạ thấp Hứa Thanh Nguyên, " ta đâu có đẹp trai như tôi đâu, tôi có tiền, tính khí cũng chẳng được như tôi, chọn tôi là tốt nhất rồi."

      Tịch Thành Nghiễn mọn, nghĩ lại xem, nếu Dư Duyệt trở thành bạn , cần phải lo lắng suốt ngày tìm bạn trai, còn nữa, sau này lúc nào cũng được ăn thịt bò cay.

      Tịch Thành Nghiễn thầm vui vẻ trong lòng, tính toán tới chuyện tám trăm năm sau luôn rồi, đến lúc đó, mình nhất định phải dọn tới nhà Dư Duyệt ở, được, nhà Dư Duyệt quá , hay là cứ để ấy dọn tới nhà mình vậy, còn con gấu bông , ôm rất mềm mại, phải xách nó về nhà mình luôn mới được!

      Bệnh tự kỷ của tên này còn cứu chữa được nữa vậy? Dư Duyệt nhìn Tịch Thành Nghiễn, có vẻ tính khí bây giờ rất tốt!

      dùng sức hất tay Tịch Thành Nghiễn ra, nhìn thấy vẻ mặt đen thui của Tịch Thành Nghiễn, cười tiếng, rồi lớn dần, "Ha ha."

      Ha ha cái gì? Mãi đến khi về tới nhà, nằm giường, Tịch Thành Nghiễn vẫn hiểu hai chữ này. Như vậy là đồng ý hay đồng ý? Chẳng lẽ đây là tiếng lóng, có phải Dư Duyệt xấu hổ, dám trả lời ra, cố ý trả lời kín đáo sao?

      Vì thế mà đầu tóc của tổng giám đốc Tịch chẳng khác gì cái ổ quạ, nằm giường, lăn từ bên này qua bên kia, rồi lại lăn qua, khiến đầu tóc rối bù, vắt óc suy nghĩ ý nghĩa của hai từ ha ha, đối với hạng mục, chưa bao giờ nghiêm túc tới vậy.

      Cuối cùng, nghĩ thêm được nữa, đành rời giường, nhờ Baidu vạn năng trợ giúp: Ha ha là có ý gì.

      Hàng loạt đáp án ra: Sau mỗi chữ ha ha chính là 'TMD'.

      'Bộp', Note 3 của tổng giám đốc Tịch rơi thẳng xuống, thực thể tin nỗi, đối mặt với lời đề nghị chân thành của , mà Dư Duyệt lại mắng TMD! Đúng là đau cả trứng mà!

      A ------ Hình như đau trứng rồi!

      "Ao!" Tịch Thành Nghiễn kêu đau thành tiếng, điện thoại rơi chỗ nào rơi, lại cố tình rơi vào 'em trai' của ! chẳng khác gì bị cục gạch đập vào mà.

      Ai da, ngày mai phải đổi cái 5S giống Dư Duyệt mới được! Tịch Thành Nghiễn cắn góc chăn, mang thể xác và tinh thần đau đớn, ủy khuất chìm vào giấc ngủ.

      Dư Duyệt bên này cũng chẳng tốt hơn là bao, ngờ Tịch Thành Nghiễn lại muốn làm bạn của . , lúc đó, tim liên tục đập ngừng.

      Đối với Tịch Thành Nghiễn, có nhiều sức chống cự lắm, huống chi, được nam thần như tỏ tình như vậy, nếu động tâm chắc chắn được bình thường rồi.

      Nhưng trong lòng ổn định, Dư Duyệt thể năng dịu dàng được, bây giờ còn là ngày nào nữa, đương nhất định phải kết hôn, mà Tịch Thành Nghiễn tuyệt đối phải là 'thí sinh' tốt.

      Bối cánh, tư tưởng, tính cách... Chênh lệch giữ hai người quá lớn, thể tưởng tượng được lấy nhau rồi hai người thế nào.

      Ai, Dư Duyệt nhìn trần nhà tối đen thở dài, rầu rĩ xoa mi tâm, nhắm mắt lại ngủ.

      Hôm sau, Dư Duyệt vừa tới nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn ngồi yên ở chỗ , biết làm gì. rón rén tới, vừa định lên tiếng gọi , Tịch Thành Nghiễn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn .

      Dư Duyệt cứng đờ người, bị nhìn như vậy, cảm thấy thoải mái, lén lút chà xát cánh tay nổi đầy da gà, thử hỏi: "Tổng giám đốc, có, có chuyện gì sao?"

      Tịch Thành Nghiễn đứng dậy, chỉnh lại caravet, giương cằm lên : " đừng nghĩ rằng tôi biết, tôi qua thầm mắng tôi!"
      mắng hồi nào nhỉ? Thôi được... Là có chút, nhưng làm sao ta biết được? Còn nữa... quan trọng hơn là, ta muốn làm gì mình đây?

      "Tôi khong bỏ qua cho đâu." Tịch Thành Nghiễn hừ lạnh, định muốn châm chọc Dư Duyệt vài câu, liền thay lời , thành câu như vậy.

      Dù sao cũng tha cho thịt bò cay đâu.

      " chờ xem." xong, nhanh chóng bước chân về phòng làm việc của mình, để lại Dư Duyệt ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt như bị sét đánh.

      Tổng giám đốc, van xin , bình thường chút ! Ít ra, ít ra cũng phải lạnh lùng như lúc trước mới được chứ!

      Bữa trưa, Dương Diễn ngồi xếp bằng đối diện Dư Duyệt, đưa cho lý trà sữa dừa, : "Ngày mai tôi phải rồi."

      " đâu?" Dư Duyệt nhận lấy trà sữ từ tay ta, chưa kịp cảm ơn nghe ta , giật mình hỏi lại,

      Dương Diễn mới từ Tân Cương trở về, ở công ty được mấy ngày, mà bây giờ lại sắp nữa rồi.

      "Hết cách rồi." Dương Diễn múc cơm, thở dài : "Lúc chưa tới đây, hạng mục ở Tây An vốn là do tôi phụ trách, vốn kiểm tra hết mọi thứ rồi, nhưng hộ nhà xung quanh đó lại kiếm cớ cho, tôi bị áp lực , lần này tôi phải tới đó để kiểm tra hạng mục lần nữa, sau đó quay về báo cáo." Dừng chút, ta bỏ cơm vào miệng, "Lại là trận đánh ác liệt!"
      Nghe vậy, Dư Duyệt đồng cảm liếc nhìn Dương Diễn, ở công ty trước, cũng từng bị việc kiểm tra hạng mục này đè nặng, nhưng ngờ Hoa Vũ lớn như vậy, cũng có mấy hộ dám làm, Dương Diễn đối mặt với chuyện này hoàn toàn khác hẳn với .

      "Cố lên." Dư Duyệt vỗ vai ta , thuận tiện gắp đồ ăn của mình đưa lên trước mặt ta, " có muốn ăn sườn xào chua ngọt ?"

      Đôi mắt Dương Diễn sáng bừng lên, mọi ưu thương đều tan biến , "Muốn!"
      5 giờ chiều, Dư Duyệt nhanh chóng tắt máy tính, xông ra khỏi công ty, sợ Tịch Thành Nghiễn lại kiếm cớ bắt ở lại tăng ca, mãi đến khi ngồi lên xe của Hứa Thanh Nguyên, tới Hải Thượng Thế Giới, mới thở phào nhõm.

      "Cái tên kỳ quái kia lại bắt nạt nữa à?" Hứa Thành Nguyên xuống xe, vào Minh Hoa với Dư Duyệt, vừa cười vừa hỏi.

      "Khụ, có." Dư Duyệt liên tục lắc đầu, lần trước cho Hứa Thanh Nguyên biết Tịch Thành Nghiễn là ông chủ của mình, chỉ nó đó là đồng nghiệp, vậy mà Hứa Thanh Nguyên cũng tin là .

      Hứa Thanh Nguyên cười cười, hỏi nữa, vào thang máy tới tầng hai mươi tư, đôi mắt nhìn xuống qua tấm kính trong suốt của thang máy, tràn đầy phấn khởi : "Thiết kế này cũng tuyệt , có thể tận mắt nhìn mình lên tầng 24."

      Dư Duyệt nghe vậy sợ run cả người, " kỳ lạ đó, mỗi lần thang máy tôi đều sợ chết khiếp, thấy thang máy càng lúc càng lên cao, đôi chân tôi mềm nhũn cả ra."

      Hứa Thanh Nguyên cười, " nhát gan."

      Trong lúc chuyện, thang máy tới tầng hai mươi tu, hai người vào Minh Hoa, ngồi xuống chiếc bàn theo chỉ dẫn của bồi bàn.

      "Thế nào, đẹp , xem, từ chỗ này có thể ngắm toàn bộ cảnh đêm của thế giới Hải Thương luôn đó." Trời sập tối, vừa khéo có thể nhìn thấy ánh đèn nê ông xinh đẹp, tầm mắt cũng bị cản trở quá nhiều, đặc biệt là từ vị trí của bọn họ, thế giới Hải Thương, Thẩm Quyến, còn có cả vùng biển Hong Kong mệnh mộng rộng lớn nữa, rất đẹp.

      Hứa Thanh Nguyên cười cười, định trả lời, lại nhìn thấy đôi mắt mở to của Dư Duyệt, khuôn mặt nhắn tràn đầy ý cười, cả người đều tản ra hương vị tươi mát.

      Nụ cười mặt ta càng sâu, khẽ rũ mắt xuống, gật đầu, "Ừm, đẹp."

      Lúc lấy thức ăn, Hứa Thanh Nguyên bảo Dư Duyệt cứ ngồi yên, để ta lấy giùm là được rồi, ngờ, Dư Duyệt chịu, nhất định muốn cùng, Hứa Thanh Nguyên bất đắc dĩ, đành chỉ vào món ở phía xa: "Vậy lấy bò hầm và sườn dê ." Đây đều là hai món ngon nhất ở Minh Hoa, có điều phải đợi chút mới lấy được, Hứa Thanh Nguyên muốn Dư Duyệt chạy tới chạy lui, nên đành đem nhiệm vụ này giao lại cho .

      "Được, thành vấn đề." Dư Duyệt vỗ ngực, định qua, nghe Hứa Thanh Nguyên gọi lại.

      "Dư Duyệt, có món gì ăn được ?"

      "Hải sản!" Thốt ra từ, chưa kịp suy nghĩ gì, ngay cả Dư Duyệt cũng sững người.

      " ăn được hải sản? phải chứ," Hứa Thanh Nguyên nhíu mày, "Từ tới lớn sống ở biển mà lại ăn được hải sản?"

      " phải đâu." Dư Duyệt cắn môi, khẽ lắc đầu, "Tôi nghe lầm, tôi cứ nghĩ hỏi tôi thích ăn gì nhất."

      Vậy sao? Hứa Thanh Nguyên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cũng hỏi nữa, tới khu hải sản, cứ cho là thích ăn món này .

      Dư Duyệt yên lòng đứng cạnh mâm gà nướng, thở dài, vừa nãy, cứ nghĩ mình ăn cùng Tịch Thành Nghiễn, vậy còn nhớ thể ăn hải sản được...

      Tại sao lại như vậy chứ?

      ------- Mẩu đối thoại * -------

      Tịch Thành Nghiễn: "Dư Duyệt, ngoan mà, em xem! tự chui đầu vào rọ này! Em mau muốn ~ được ~

      Dư Duyệt: =.=

      _____________________________________________


      *Mẩu đối thoại : Thực ra đây là đôi lời của tác giả, nhưng mình bỏ phần ‘lảm nhảm’ của tác giả , chỉ giữ lại cuộc đối thoại của hai chị, nên đổi tên cho phù hợp luôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :