1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 20

      Dư Duyệt phát Tịch Thành Nghiễn càng lúc càng bình thường, mới sáng sớm bắt làm việc. Lát muốn cà phê, xíu lại muốn trà, hồi lại muốn mua cái này mau cái kia, để yên giây nào!

      Bình thường rất phiền toái, nhưng cũng tới mức này, hôm nay chẳng biết có dây thần kinh nào bị hỏng , nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của , cũng dám hỏi nhiều.

      Dư Duyệt đặt ấm hồng trà lên bàn làm việc của Tịch Thành Nghiễn, giọng : "Tổng giám đốc, tôi pha trà rồi, vẫn còn nóng, ngài uống ."

      Tịch Thành Nghiễn cúi đầu xem văn kiện, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng 'hừ' tiếng. Dư Duyệt muốn quỳ xuống lạy mà, 'hừ' là có ý gì đây? Chưa uống thuốc phải ? Hay muốn ép phải ra vào? Tên này đúng là con rắn tâm thần đầu tiên thế giới mà!

      Dư Duyệt vắt óc suy nghĩ xem, gần đây mình có đắc tội với , nhưng mãi mà vẫn nghĩ ra. Trong thời gian này, quen thuộc với công việc thư ký, còn phạm sai lầm nữa, hạng mua của chi nhanh công ty cũng nắm bắt từng cái. Mỗi tối tan việc, vẫn làm thịt bò cay như thường cho ăn, dường như chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra, vậy chắc là lại lo chuyện bao đồng rồi...

      Dư Duyệt nghĩ ra, Tịch Thành Nghiễn cũng có động tĩnh gì, muốn làm phiền nữa, liền câu, "Tổng giám đốc, tôi ra ngoài đây." xong, liền chạy lấy người.

      Kết quả, chưa được bao nhiêu bị gọi lại.

      "Đứng lại!"

      "Tổng giám đóc, còn việc gì nữa sao?" Dư Duyệt nén giận, mỉm cười quay lại, trong lòng sắp phát điên mất rồi. Mẹ kiếp, phải muốn sao? Hừ? Chắc là buổi sáng vẫn ăn chưa no rồi!

      "Thư ký Dư." Tịch Thành Nghiễn đặt bút xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt Dư Duyệt, chắc cũng thấy luôn lông mặt Dư Duyệt rồi. Rốt cuộc, tên này muốn làm gì đây? Mấy tháng gần đây, Tịch Thành Nghiễn ăn trực nhà khá nhiều lần, giữ hai người cũng xa lạ gì với nhau, bình thường đều gọi thẳng tên , nhưng hôm nay lại gọi thư ký, trong lòng Dư Duyệt bỗng nhiên cảm thấy thoải mái tí nào.

      "Làm thư ký phải có thái độ gì với ông chủ của mình?" Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng hỏi.

      chê lễ phép với sao? Trong lòng Dư Duyệt lộp bộp tiếng. Nhưng cũng trách được, cho dù là ai, khi nhìn thấy người lạnh lẽo như , nhưng thấy thịt bò cay lại sáng mắt, cũng có cách nào trở về thái độ cũ được.

      Chỉ là, Dư Duyệt vẫn cúi đầu nhận lỗi, "Xin lỗi, tổng giám đốc, là lỗi của tôi, tôi sửa."

      "Sửa? biến sửa thế nào sao?" biết tại sao, nghe được câu trả lời của , Tịch Thành Nghiễn càng giận hơn, giọng lạnh băng hề có tí điệu nào, "Vậy chút xem, muốn làm thế nào?"

      Dừng chút, thêm, "Trừ cúi đầu, gật đầu, muốn tôi thấy thế nào nữa?"

      ... Chẳng lẽ mỗi lần gặp chỉ làm được hai hành động này thôi sao? Còn cái gì nữa nhỉ? Dư Duyệt vắt óc suy nghĩ cái thư ba, thấy Tịch Thành Nghiễn càng lạnh lẽo hơn, đầu co lại, thẳng: "Quỳ xuống?"

      Dáng vẻ Tịch Thành Nghiễn như vậy có khác gì vua chúa bạo ngược đâu chứ!

      Gân xanh nổi đầy trán Tịch Thành Nghiễn, xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy mình thể lý với này được.

      " , !" Tịch Thành Nghiễn nhịn được phất tay, đuổi Dư Duyệt nửa tỉnh nửa mê ra ngoài, tự mình ngồi suy nghĩ trong phòng, 'bộp' tiếng, đóng màn hình lại.

      Thái độ gì? Phải giônthư ký của Trình Quân chứ! Còn quỳ xuống nữa cơ đấy! Quỳ cái cọng lông! Muốn tự mở miệng ra sao? Đúng là ngốc hết sức!

      Đúng lúc Tịch Thành Nghiễn sắp bùng nổ, điện thoại của bỗng vang lên, cầm lấy, quả nhiên là điện thoại của Trình Quận, vừa nhận cuộc gọi, giọng Trình Quân bắt đầu oan oang: "Ôi trời, em tốt, suýt nữa tớ chết ở bênh viện luôn đây! Cậu biết đâu, dạ dày của tớ giống như bị viên đạn bắn trúng vậy, suýt nữa thủng lỗ rồi! Sau này tớ dám uống rượu xái nữa đâu." Dừng chút, ta lại thêm câu khiến lửa giận của Tịch Thành Nghiễn lên cao trào..., "May mà có tiểu Hạ ở bên cạnh, chẳng biết tớ thành cái dạng gì rồi!"

      Lời an ủi tới bên miệng bỗng nhiên cứng đờ, Tịch Thành Nghiễn ha ha cười lạnh, "Nghe , gần đây Hạ Dung xem mắt hả?"

      "Cái gì? Sao tớ biết?" Tịch Thành Nghiễn vừa dứt lời, Trinh Quân như con mèo bị dẫm đuôi, hét lên,"Cậu nghe ai ? Ai?"

      Tịch Thành Nghiễn để ý nhiều, tiếp tục đả kích bạn tốt, "Đến lúc Hạ Dung kết hôn sinh con, cậu đừng quên cho tớ biết đó... Để tớ cho hồng bao."

      "Cút!" Trình Quận ân hận trách, trực tiếp cúp điện thoại, biết làm gì sau đó.

      Tịch Tành Nghiễn bỏ điện thoại xuống, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, khoe cái gì, muốn đả kích mới đúng!

      Buổi trưa, Dư Duyệt vẫn chưa ăn cơm được, mấy ngày nay, phải ăn thức ăn lỏng, nên sáng nay mới cố ý mua mấy lon nước dừa, cảm thấy đói bụng liền uống vài hớp, ngoại trừ toilet nhiều chút, cũng cảm thấy quá đói.

      Tịch Thành Nghiễn biết đâu ăn cơm, lúc cũng thèm chào tiếng, hất cằm lên tới trời xanh, cả người đều lạnh lẽo. Dư Duyệt đưa mắt nhìn , rốt cuộc cũng thở phào nhõm, có ông chủ bị thần kinh cũng chẳng phải chuyện đùa.

      Lấy điện thoại ra, Dư Duyệt gọi cho bà nội, vì sưng nướu nên chuyện ràng lắm, nhưng gần tuần rồi, gọi điện về, chắc bà nôi lo lắng lắm.

      Quả nhiên, điện thoại vừa kết nối, bà nội Dư lo lắng, "Ngư Ngư, sao lâu rồi con về cho bà, xảy ra chuyện gì hay đủ tiền xài? Ai da, sau này con đừng gửi nhiều tiền như vậy, bà ở mình cũng dùng nhiều đâu, vật giá ở Thẩm Quyến rất cao, con giữ lại tiền, tiêu dùng cho mình chút, nghe lời ."

      "Bà nội, bà yên tâm , con có tiền mà." Dư Duyệt tới chuyện chuyển công tác với bà, nếu bà nội Dư lo lắng, làm nũng, "Bà đừng nhớ con nhé... Tháng mười năm nay còn về thăm bà. Bà cũng đừng tiết kiệm làm gì, cứ dùng !"

      "Tháng mười về sao?" Giọng bà nội Dư đầy vui vẻ, "Vậy con muốn ăn cái gì, bà nội làm cho con! Còn cái quán mì lạnh Song Hân mà con thích dời tới sau nhà chúng ta rồi, bà nội ăn thử giùm con, mùi vị hề thay đổi!"

      Dư Duyệt cảm động khịt mũi, quan tâm bà nội Dư có nhìn thấy , dùng sức gật đầu, : "Đợi con về, con nhất định ăn!"

      "Còn nữa, Ngư Ngư, còn cũng đừng lo cho bà nội nhiều quá, con năm nay cũng hai mươi lăm rồi, có đối tượng chưa? Phải mau mau kết hôn chứ."

      "Bà nội!" Dư Duyệt cắn môi, "Sao suốt ngày bà cứ chuyện đó vậy, con muốn kết hôn sớm đâu, phải giặt quần áo, nấu cơm, rồi còn mang thai nữa!"

      " gì vậy!" Bà nội Dư đồng ý, mắng , "Sao kết hôn được, bà cho con biết, con nên nắm chặt chút! , bà bỏ qua cho con đâu, bằng mọi cách."

      Bà nội Dư rất sáng suốt, năm nay hơn 70 tuổi rồi, nhưng tai mắt lại bị gì, cơ thể khỏe mạnh, còn thường xuyên xem sách cũ của Dư Duyệt để lại.

      Lúc người Nhật Bản xâm chiếm Đại Liên, bà cũng từng đến trường, cũng năm năm tiểu học chứ ít, thành tích của bà rất tốt, vốn còn có ý định học lên cấp hai, nhưng ai ngờ, vừa chuẩn bị tốt nghiệp tiểu học, bọn Nhật Bản vừa khỏi, bọn Tây lại bước vào. Bắt hết tất cả xinh đẹp trong cùng, bà nội Dư hết cách, đành phải dọn đồ trốn ở nông thôn, từ lúc đó, bà liền bỏ lỡ cơ hội đến trường.

      Nhưng tới bây giờ, bà vẫn vô cùng niềm nở, Dư Duyệt mua cho bà di động, chỉ cần dạy vài ngày, bà dừng được, những lúc ở nhà mình, bà còn lấy ra chơi trò bảo vệ củ cải.

      "Bà nội muốn dùng cách gì đây? Bây giờ, con vẫn còn ở Thẩm Quyến, bà nội quản được con đâu!" Dư Duyệt dương dương đắc ý .

      " quản được? Để bà cho con xem bà có quản được hay !" Bà nội Dư hí mắt, nhanh chậm : "Năm trước, bà liên lạc với bạn thời tiểu học, bây giờ bà ấy ở Kim Châu, nhưng cháu trai lại ở Thẩm Quyến, mới hai mươi tám tuổi thôi, vẫn chưa kết hôn, nghe còn là ông chủ của công ty..."

      "Bà nội! Con sai rồi! Bà quản được con! Bà lợi hại nhất!" Dư Duyệt vừa nghe thấy kỳ lạ, giống như lừa xem mắt vậy, liền nhanh chóng đánh gãy lời của bà... lấy lòng .

      "Xảo quyệt!" Bà nội Dư cười mắng Dư Duyệt, thêm vài câu, rồi mới cúp điện thoại, nhưng cũng nhắc nhiều tới chuyện cháu trai của bạn.

      Lại bị thúc giục! Ai, Dư Duyệt vò tóc mình, cảm thấy mình vẫn còn trẻ mà, mới tốt nghiệp đại học có ba năm thôi, gấp làm gì! Ít nhất cũng phải đợi tới lúc ba mươi tuổi rồi hãy kết hôn chứ.

      Tịch Thành Nghiễn từ bên ngoài trở về, thấy Dư Duyệt rầu rĩ, biết nghĩ gì, vốn định làm lơ qua, ai ngờ, lại nhịn được, nhiều chuyện hỏi, " sao vậy?"

      "Hả, có chuyện gì đâu." Dư Duyệt xoa bóp mặt mình, đổi thành bộ dạng vui cười, ngẩng đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn.

      có chuyện gì? Xem là người ngu sao?! Rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Tịch Thành Nghiễn lại tái phát, biết được nhất định bỏ qua!

      "Vậy sao đầu óc cứ ở đâu vậy?"

      " có gì đâu." Dư Duyệt nắm tóc, nhìn sắc mặt xấu xí của Tịch Thành Nghiễn, lập tức thêm, "Là chuyện xem mắt thôi." Dừng chút, cảm thấy đủ, bổ sung thêm: " đúng, phải là chuyện kết hôn chứ."

      Cái gì? chuẩn bị xem mắt? Còn muốn kết hôn rồi! biết tại sao, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên cảm thấy tức giận, hận thể bóp cổ Dư Duyệt, lớn tiếng cho !

      Đầu óc nhanh hơn hành động, có bất kỳ động tác gì, lạnh lẽo , " cho !"

      "Hả?" Dư Duyệt ngơ ngác chớp mắt, kịp phản ứng.

      " cho xem mắt!" Tịch Thành Nghiễn nắm chặt tay, gằn từng tiếng.
      Last edited: 1/2/16

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Bạn nào thấy lỗi type hay chính tả cho mình biết tiếng để mình sửa nha, mấy hôm nay mình hơi đau mắt, thể đọc lại được, cảm ơn mọi người :3
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Cap doi nay thu vi that. Thanks co
      Bánh Đậu thích bài này.

    4. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      bạn bánh đậu ra chương mới đều quá ,đọc sướng ٩(^‿^)۶

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 21

      Nhìn thấy Dư Duyệt mở to đôi mắt long lanh nhìn mình, hiểu sao, đột nhiên Tịch Thành Nghiễn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, quay mặt chỗ khác, ho tiếng, : "Mấy ngày nay, mạng liên tục có tin nữ sinh đại học gì đó mất tích dấu vết, hình như đều liên quan tới đàn ông phải, nếu muốn dễ nghe bọn chúng đều tìm bạn , khó nghe là đều là bọn lừa đảo!"

      Khóe miệng Dư Duyệt co giật cái, bây giờ, ở Thẩm Quyến cũng có rất nhiều người xem mắt mà, sao biết được ai là lừa đảo, đúng là vơ đũa cả nắm, đòn đánh chết mọi người.

      Dư Duyệt nhịn được cải lại: "Cũng có rất nhiều người xem mắt mới kết hôn được đó, ở cái Thẩm Quyến này, vẫn còn rất nhiều người lập gia đình mà."

      " còn dám mạnh miệng!" Tịch Thành Nghiễn bị chọc tức đến nỗi khói bốc lên đầy đầu, cho rồi mà, sao lại chịu ngoan ngoãn nghe lời gì hết vậy! Những tên đàn ông kia có thể đáng tin được sao, còn muốn kết hôn với người ta, nằm mơ . ngốc như vậy, chừng, còn giúp người ta vui vẻ kiếm tiền nữa đấy!

      Tịch Thành Nghiễn hận sắt rèn thành thép, dùng ngón tay chọc vào trán Dư Duyệt, hơi nguôi giận, lạnh lùng : "Lúc trước, có bị đối tượng hẹn hò kéo vào khu rừng để hiếp, trước, giết, sau!" xong, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thậm chí Dư Duyệt cảm thấy lạnh sống lưng luôn rôi.

      "Khuôn mặt của bé đó bị đập nát bét, cả đôi mắt cũng bị lấy mất luôn." Dừng chút, nhìn đôi mắt hoảng sợ của Dư Duyệt, tiếp tục : "Đúng rồi, mạng còn có cả ảnh chụp nữa đó, muốn xem ?"

      " cần!" Dư Duyệt vừa nghĩ tới hình ảnh kia, cả da đầu đều tê dại rồi, còn buôn nôn nữa, liên tục lắc đầu.

      "Còn xem mắt nữa ?" Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm vào mắt .

      " , nữa đâu!" Dư Duyệt xoa xoa dạ dày của mình, cưỡng ép cơn buồn nôn xuống, vô lực : "Nghe vậy, sau này mà xem mắt chắc tôi cũng gặp trở ngại rồi."

      Còn sau này nữa sao? Tịch Thành Nghiễn mấp máy môi vui, tính tình của này đúng là y hệt tảng đá trong hầm cầu, vừa thúi vừa cứng! Cứng đầu chịu nghe lời, biết sau này, tên đàn ông mà chịu người như chứ! Hoàn toàn có!

      "Ha ha." Tịch Thành Nghiễn cười lạnh tiếng, khinh thường quan sát Dư Duyệt vài lần, " biến mình thành người trưởng thành trước rồi tiếp."

      xong, thèm liếc nhìn Dư Duyệt cái, bày ra bộ dạng lạnh lùng mở cửa vào phòng làm việc.

      Để lại Dư Duyệt ngồi chỗ tức giận phát điện, cái gì mà người trưởng thành? Chẳng lẽ bây giờ vẫn chưa trưởng thành sao?

      Nghĩ nghĩ lại, cuối cùng, nhịn được, vội chạy vào toilet, nhìn mình trong tấm gương lớn. Áo sơ mi trắng, quần short jean, mái tóc đen dài thẳng, mọi người ai cũng đều mặc như vậy cả mà, sao lại phải người trưởng thành chứ?! Tịch Thành Nghiễn chắc là bị đuôi rồi!

      Dư Duyệt nhe răng trợn mắt với cái gương, vẫn cảm thấy buồn bã, đứng trong toilet gọi điện cho Phùng vũ Thần, đem mọi chuyện kể lại cho Phùng Vũ Thần Nghe, chợt đầu dây bên kia điên cuồng la hét, "Cậu xem, sao ta lại tớ phải là người trưởng thành chứ? Tớ làm phiền còn mắt ta rồi sao?! ta dựa vào cái gì mà , lúc xem mắt, nhất định tớ trở ngại ánh mắt của người ta chứ, dựa vào cái gì?"

      "Cậu muốn nghe chứ?"

      "Tất nhiên!" Dư Duyệt tức giận đến nỗi nước bọt cũng phun đầy lên màn hình, "Cậu cũng cảm thấy ta quá đáng rồi đúng ? cần phải dối lòng làm gì, cứ , để tớ thoải mái chút!"
      "Tớ cảm thấy ta cũng có lý." Phùng Vũ Thần vừa nhét xoài vào miệng, vừa với Dư Duyệt.

      "Cái gì?" Dư Duyệt dám tin trừng lớn mắt, "Cậu... Cậu cũng thấy vậy sao?"

      "Tất nhiên." Phùng Vũ Thần bỏ muỗng xuống, tiếp tục đả kích Dư duyệt, "Cậu tớ nghe xem, cái áo sơ mi trắng với cái quần short jean cậu mặc, câu mua từ lúc nào vậy? từng mặc váy chưa? Cậu từng thay đổi chút chưa? Trang điểm chưa? kệ giày có được bao nhiêu đôi mới hả?"

      "Này, này..." Mặt Dư Duyệt đỏ lên, mạnh mẽ giải thích: "Nhưng tớ thấy mọi người xe buýt đều mặc như vậy mà!"

      "Nên các cậu cũng chỉ có thể chen lấn xe buýt mà thôi." Phùng Vũ Thần chế giễu, "Ngư Ngư, cậu hai mươi sáu tuổi rồi, nên tìm bạn trai thôi. Tính cách cố chấp của cậu tớ cũng chẳng thèm quan tâm đâu, nhưng cậu nhìn lại cậu xem, suốt ngày cứ mơ mơ màng mang, làm chuyện ngu ngốc mà cũng biết, làm sao mà có tên nào che chở cậu được cơ chứ?"

      Dừng chút, Vũ Thần thở dài, giọng xuống, "Hơn nữa, Ngư Ngư, có thể năm sau tớ và Quý Vân Phong về Đại Liên..."

      "Cái gì? Sao vậy? Các cậu ở đây rất tốt mà? Sao lại bỗng nhiên muốn trở về?" Lời của Phùng Vũ Thần đột nhiên cảnh tỉnh , trực tiếp đánh nhát vào đầu Dư Duyệt, đầu lưỡi cũng rối cả lên.

      "Đừng cho ai biết được ?" Phùng Vũ Thần 'xuy' tiếng, tự giễu : "Tiền lương của tớ và Quý Vân Phong năm cộng lại rất thấp, nhưng đến bây giờ, bọn tớ cũng dám dọn ra ngoài, tiền điện nước bọn tớ xài tháng cũng chưa bao giờ vượt quá năm ngàn. Tớ cũng muốn ở lại Thẩm Quyến cả đời, nhưng bây giờ, bọn tớ thể kiếm được nhiều tiền, phải rất khổ sở sao?"

      Giọng Vũ Thần dần , còn mang theo chút mờ mịt, "Nhưng quá khó, người nhà bọn tớ thức giục kết hôn sinh con rồi, tới muốn bán căn phòng ở Huệ Châu , nhưng tới muốn có căn phòng ở Quan Nội. Như vậy, sau này con cái của bọn tớ mới được hưởng thụ tốt, Quý Vân Phong cũng ủng hộ tớ, ấy , cố gắng làm hết tất cả mong muốn của tớ."

      nghẹn ngào tiếp: "Nhưng mấy ngày trước, tớ phát Quý Vân Phong đứng được bình thường, kéo quần lên, tớ mới thấy đùi ấy đều là vệt máu, dường như được tốt cho lắm. Khoảng thời gian đó ấy công tác tại Tây Tạng, sau đó tớ mới biết, ấy còn nhập viện vài hôm, nhưng ấy cũng chịu tớ biết câu, tớ càng lúc càng cảm thấy mất lòng tin. Đại Liên cũng tốt, tiền lương của bọn tớ đủ để sống cuộc sống thoải mái ở Đại Liên, nên Ngư Ngư, cậu mau tìm người đàn ông nào đó chăm sóc mình ."

      Mãi đến khi cúp điện thoại, Dư Duyệt vẫn còn hoảng hốt, biết, muốn tìm người đàn ông chẳng dễ dàng gì, cũng muốn cắm rể ở chốn đô thị phồn hoa này, nhưng bây giờ nhớ lại, hai năm qua, Dư Duyệt mới phát mình tốn khá nhiều thời gian, còn lại, hầu như chẳng thu hoạch được gì.

      Tiền gửi trong ngân hàng còn chưa tới năm số , mỗi ngày đều đóng ổ trong phòng trọ bốn mươi mét vuông, mùa hè sợ nóng nhưng dám mở điều hòa, đồ ăn thức uống lại cắt xén ít, thậm chí, còn liếc mắt nhìn bất kỳ loại trái cây nào...

      Ở Thẩm Quyến ba năm, lúc nào cũng tràn đầy tin tưởng, liều mạng tiến về phía trước.

      Tối hôm đó, Dư Duyệt đợi Tịch Thành Nghiễn, tự mình về nhà. Tịch Thành Nghiễn dọn dẹp xong, lại thấy Dư Duyệt đâu, chờ lúc, mới biết, trước rồi.

      Chắc vì buổi chiều tức giận quá thôi, đầu óc thành đó, Tịch Thành Nghiễn cũng để ý nhiều, cho suy nghĩ vài ngày, phải hiểu được, chỉ muốn tốt cho thôi, hừ hừ, đến lúc đó, muốn bồi thường cho mình bàn, đúng! nhiều bàn thịt bò cay mới được!

      Dư Duyệt cũng để bụng chuyện vụn vặt làm gì, nhưng lại rất quan tâm tới lời của Phùng Vũ Thần. càng cố gắng học tập hơn, nhìn thấy bộ dạng liều mạng của , Tịch Thành Nghiễn chợt cảm thấy sốc vô cùng, biết bị cái gì kích động, vốn muốn khuyên nhủ chút, nhưng nghĩ lại, vậy cũng tốt, có thể thi được quản lý hạng mục, sau này còn có thể thi luôn xây dựng hai.

      Nhưng ngờ, Dư Duyệt chỉ khác thường như vậy, mà còn muốn đến công trường với ! Đây chắc là đùa thôi.

      Tịch Thành Nghiễn vỗ bàn cái, vẻ mặt lạnh lùng dọa người, " là thư ký của tôi, phải người của phòng hạng mục, cảm thấy đề nghị của mình hợp lý sao?"

      "Tổng giám đốc, hạng mục này là do tôi phụ trách sửa lại, nên tôi phải có trách nhiệm tới giám sát công trường chứ." Đối mặt với cơn giận của Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt kiêu ngạo, xu nịnh giải thích.

      "Được rồi." Tịch Thành Nghiện giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn Dư Duyệt, " vậy, nhất định phải tới đó sao?" Tất cả chi nhánh công ty đều tay thư ký của quản lý, theo lý thuyết mà , cũng được phép tới công trường, nhưng thực tế, chưa từng có người nào muốn như vậy! Rốt cuộc, này nổi điên cái gì đây? xem tới công trường cũng như chơi đúng ?

      Gió thổi ngày nắng, lấy đàn ông ra dùng, đàn ông dùng gia súc! Cuối cùng, cũng hiểu được câu này!

      "Tổng giám đốc, mấy ngày nay, chi nhánh công ty cũng có việc gì, nên tôi muốn Cố Thú ba ngày, tuyệt đối làm trễ nãi việc của ." Nếu thực muốn trở thành người phụ trách hạng mục, chỉ học lý thuyết thôi chưa đủ, kinh nghiệm thực hành cũng kém phần quan trọng. Lần này, ở Cố Thú chỉ là hạng mục , như Dư Duyệt muốn xem chút, còn những hạng mục lớn, đừng Tịch Thành Nghiễn có đồng ý hay , cho dù có xuống xem cũng hiểu được gì.

      "Được, cho ." Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn lạnh như băng, "Ba ngày sau phải về lại, phải ăn cùng ngủ cùng với công nhân Cố Thú." nhất định phải dạy dỗ chút.

      "Vâng, tổng giám đốc, cảm ơn !" Dư Duyệt vui mừng cảm ơn Tịch Thành Nghiễn, rồi chạy ra ngoài.

      Vì thế, liên tục ba ngà sau, cả Hoa Vũ đều ngập trong khí căng thẳng, nhất là phòng hạng mục, đứng đầu ngọn gió. Trường phòng và phó tổng giám đốc vinh hạnh được Tịch Thành Nghiễn gọi vào phòng hung hăng mắng trận, hai người nơm nớp lo sợ, buổi tối cũng tự giác tăng xa đến khuya, nhưng mãi vẫn hiểu vì sao tổng giám đốc lại tức giận như vậy.

      Buổi sáng ngày thứ tư, Tịch Thành Nghiễn mặc bộ tây trang màu xanh ngọc, trước khi ra khỏi cửa còn soi gương lâu, sửa tóc vài lần đến khi hài lòng mới chịu ra khỏi cửa.

      Hôm nay kia trở về, chậc chậc, chịu khổ ít rồi, sau này, chỉ có thể ở dưới cánh chim bồ cầu của để được che chở thôi, hừ, nếu muốn vài câu ngọt ngào có thể suy nghĩ chút, hay là...

      Tịch Thành Nghiễn che giấu đắc ý trong mắt, nhanh chóng vào phòng làm việc, dựa theo thời gian này, chắc Dư Duyệt cũng tới rồi.

      "Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành." Tịch Thành Nghiễn chưa kịp bước chân vào phòng, nghe thấy giọng quen thuộc truyền tới.

      Hừ, cuối cùng cũng chịu trở về! Tịch Thành Nghiễn cố gắng tỏ ra lạnh lùng, ngẩng đầu lên, ngờ, vừa nhìn thấy, liền sững người.

      TMD! đen thui như bao công này là ai vậy?! Thư ký bé mềm yếu của đâu mất rồi? Chẳng lẽ bị ác nữ này bắt luôn rồi sao?

      Bà chị, bà chị, bà chị là ai vậy!! Bà chị tới đây làm gì!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :