1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 15

      Hai người im lặng vài giây, lát sau giọng trầm thấp của Tịch Thành Nghiễn vang lên, " cái quần bơi của tôi bao nhiêu tiền?"


      thực thể tin được, mình vừa mặc cái quần bốn mươi chín đồng! Tịch Thành Nghiễn cảm thấy thế giới của mình ngừng chấn động, 49 đồng! Hàng online! đùa sao?


      "Ha ha." Dư Duyệt cười gượng hai tiếng, liên tục xua tay, " phải đâu, tôi chỉ nhầm, là nhầm thôi mà."


      Trong lòng thầm nghĩ xong rồi, sao mình lại ra bí mật này chứ! phải muốn giấu cả đời sao? Mẹ kiếp, biết tính cách kỳ quái của Tịch Thành Nghiễn có bóp chết mình đây!


      "Lừa gạt ông chủ, cố ý ép buộc ông chủ." Tịch Thành Nghiễn lâu mới tìm lại tâm trạng, miễn cưỡng tiếp nhận mình vừa mặc chiếc quần bơi bốn mươi chín đồng, ánh mắt gắt gao nhìn Dư Duyệt, lên án hành vi phạm tội của , cuối cùng, bổ sung thêm câu trí mạng, " hoàn toàn thể đảm nhận được vị trí thư ký, tháng này tiền lương của ở mức tiêu chuẩn thấp nhất của quốc gia!"


      Tôi chết đây! Có cần phải ác độc như vậy ! Từ ngàn sáu trừ hồi còn chưa tới ngàn nữa, phải ta muốn mình húp nước sống qua ngày đó chứ? !


      đợi Dư Duyệt 'bùng nổ', Tịch Thành Nghiễn mở miệng trước, "Thế nào, thư ký Dư hài lòng chỗ nào sao? cho tôi nghe, để chúng ta có thể bàn bạc lại với nhau, " dừng chút, thêm, " chừng, Hoa Vũ phải là nơi thích hợp cho thư ký Dư."


      Đây là cảnh cáo cách lộ liễu sao, Dư Duyệt chỉ có thể nhăn mặt nuốt cơn giận xuống mặt, miễn cưỡng cười cái, ", có đâu, tôi hài lòng hết đó."


      "Vậy là tốt rồi." Tịch Thành Nghiễn hơi khiêu mi, vẫn quên khoe khoang câu, "Tôi đây làm người lúc nào cũng rất công bằng lẽ phải."


      Chỉ vì chút chuyện này mà mất cả tháng tiền lương đáng tí nào, Dư Duyệt thở dài hơi, thôi, dù sao Tịch Thành Nghiễn cũng là ông chủ của , hết giờ làm vẫn là ông chủ, nên hiền lành chút.


      Dư Duyệt nghĩ lát, cuối cùng còn rối rắm chuyện tiền lương nữa, nhận lấy áo chống nắng từ tay quản lý xong, lập tức chui thẳng vào lêu, tính nằm nghỉ chút. Ai ngờ vừa đặt người xuống, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, đợi Dư Duyệt đứng lên xem, lều trại bị từ mở ra, ánh mắt Tịch Thành Nghiễn nặng nề nhìn , hất cằm lên, ", ra ngoài!"


      Cái gì? nghe lầm đó chứ? đuổi sao? Chuyện gì nữa đây? !


      "Tổng giám đốc, đây là lều của tôi mà." Dư Duyệt dám cứng đầu cãi cố với Tịch Thành Nghiễn, đành phải giọng : "Lều của bên kia kìa, nhầm rồi."


      "Tôi nhầm." Tịch Thành Nghiễn nhướng mày, thân hình cao lớn liền chui vào, "Lều của tôi bị gió thổi ra biển mất rồi, mau ra ngoài , nhường lại cái lều này cho tôi."


      ai cho biết phải dựng lều thế nào, nên dĩ nhiên thể dựng được rồi! Nhìn đám mây trôi lềnh bềnh bầu trời, ngờ mình lại kém cỏi như vậy, ngay cả cái lều cũng dựng được, ngờ người đó lại là !


      Quản lý vội vàng dẫn theo người phụ trách lều trại tới giải thích với , bộ dáng của ông chẳng khác gì cứ để mặc trách phạt. Chỉ là, công ty hiếm khi tổ chức ra ngoài chơi, tuy tức giận, nhưng cũng muốn chỉ vì chút việc vặt mà phải giận dữ với nhân viên, khiến họ mất hứng thế này, toàn bộ tình huống cho quản lý và người phụ trách biết.

      Ai ngờ, nghe xong, mặt quản lý vô cùng lúng túng, sao ai chịu cho biết, có lều vậy!
      Chuyến lần này, công ty cho phép mang người nhà theo, nên ít nhân viên dẫn theo nửa kia của mình, mà con đem theo cả cháu, họ hàng thân thích, vì vậy, cũng khó tránh khỏi chuyện lều đủ, quản lý là người chuẩn bị lều riêng cho mình nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, thậm chí cả gia đình đông người đều phải cùng nhau chen chúc trong chiếc lều .

      "Quản lý Vương, ông tôi được bọn họ cấp lều sao?" Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn lạnh xuống, đường đường là người quản lý Hoa Vũ, thế mà lại hẹp hòi thế này, ông chủ như sợ tốn nhiều tiền, mà quản lý như ông lại ngại tiêu tiền!

      Nghe được lời của Tịch Thành Nghiễn..., quản lý Vương đổ đầy mồ hôi hột, "Thực xin lỗi, tổng giám đốc, là do tôi sơ sẩy, lần sau, tôi nhất định tái phạm. Ngài cứ việc dùng lều của tôi ! Để tôi lấy cho ngài!" xong, ông chạy định lấy mang tới.

      "Thôi, quên ." Tịch Thành Nghiễn lắc đầu ngăn chặn, nếu nhớ lầm, lần này, quản lý Vương còn mang theo hai đứa con trai, thể giành lều với con nít được.

      "Tôi tìm người ở nhờ là được."

      xong, thèm để ý tới quản lý Vương khiếp sợ vì lời của , nhấc chân .

      Chuyện này... Tổng giám đốc có thể ở nhờ ai đây? Ai mà có vinh hạnh dữ vậy nhỉ? Đầu óc quản lý Vương choáng váng ra biển, sóng biển xô vào mặt ông nhưng cũng thể tỉnh táo lại được.

      Trong công ty, tổng giám đốc của bọn họ lúc nào cũng ưa sạch , ngay cả lúc ăn cơm chung, bọn họ cũng dám ăn nhiều, vậy ai là người chịu ở chung với quả là kỳ tích! Hơn nữa, biết ông có bị ảo giác hay , lúc nào mở miệng "Tôi ở nhờ" dường như cười phải, nhưng nụ cười đó có vẻ phải ý tốt gì...

      "Vậy tôi biết đâu ngủ đây?" Dư Duyệt ngơ ngác ngồi bờ cát, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên tập kích như vậy khiến vô cùng kinh hãi, sao tên này lại ngang ngược như vậy, lều ta bị thổi ra biển, là được phép giành lều với mình sao?! Dù có là ông chủ của mình cũng được làm như vậy!

      "Cứ tùy tiện ngủ đâu đó ." Tịch Thành Nghiễn liếc xung quanh, tùy tiện kéo chiếc túi đựng quần áo ngồi lên

      "Tổng giám đốc, có thể giải thích cho tôi chút..." Dư Duyệt còn chưa hết, thấy đặt mông lên vật kia, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, "... thể ngồi lên cái kia được! Mau đứng lên!"

      Tịch Thành Nghiễn ngồi yên bất động, đôi mắt chăm chú nhìn Dư Duyệt, dường như muốn hỏi lý do.

      "Tóm, tóm lại là được! Để tôi lấy cho tấm nệm!" Dư Duyệt lắp ba lắp bắp , vươn tay muốn giành chiếc túi lại.

      Tịch Thành Nghiễn cảm thấy vô cùng kỳ quái, cái túi này bị gì sao? Bên trong có đựng đồ gì thể ngồi được hả? Cũng đâu phải hàng dễ vỡ đâu, sao keo kiệt vậy!

      ngăn tay lại, "Ngồi chút."

      " được!" Dư Duyệt chịu đầu hàng, tiếp tục vươn tay muốn cướp cái túi.

      càng như vậy, Tịch Thành nghiễn càng tò mò, cái gì bên trong mà lại căng thẳng như vậy chứ? Nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng của Dư Duyệt, đột nhiên ngứa ngáy, muốn trêu chọc chút.

      Thấy hít sâu hơi, Tịch Thành Nghiễn mò tay xuống dưới, nhích mông ra, Dư Duyệt nhìn động tác của , thèm để ý nhiều, liền nhào tới.

      muốn giành lại, Tịch Thành Nghiễn lại buông, hai người giành qua giành lại, cái túi đáng thương kia rốt cuộc cũng chịu nổi, xoạt tiếng, rách đôi, bộ nội y màu hồng cùng áo khoác mỏng rơi luôn ra ngoài.

      Dư Duyệt đỏ tận mang tai, há mồm chỉ vào Tịch Thành Nghiễn, tức giận nửa ngày vẫn nên lời.

      Tịch Thành Nghiễn ngờ lại là nội y, nhưng có điều, ngồi xuống vô cùng mềm mại, còn rất thoải mái nữa...

      "Khụ, cái kia, nhặt lên ." Tịch Thành Nghiễn quay đầu chỗ khác, cảm thấy khuôn mặt có chút nóng bừng.

      Dư Duyệt đè nén cơn giận, nhặt bộ nội y của mình lên, giấu dưới áo khoác, khuôn mặt đỏ như muốn đổ ra máu, "... ra ngoài ."

      "Tôi muốn cái lều này!" Tịch Thành Nghiễn kiên quyết , quyết định ăn thua đủ với Dư Duyệt.

      " thực là..." Dư Duyệt bị làm tức giận thôi, tên này phiền thực đó, ích kỷ lại chịu nghe lời, còn dám lấy nội y của mình ra, khiến thể chui thẳng xuống đất, bây giờ còn đứng đây vô lại như vậy, chẳng khác gì đứa con nít muốn bị ăn đòn!

      Dư Duyệt thể tìm được từ nào tử tế để hình dung , đành phải ngậm miệng lại, vươn tay đẩy ra ngoài, " ra ngoài, dù sao đây cũng là lều của tôi mà!" quên mất người này là ông chủ của rồi, chỉ nhớ tên xấu xa, dùng sức đẩy ra ngoài.

      "Dư Duyệt!" Tịch Thành Nghiễn gầm , muốn tỉnh táo lại chút, nếu rời khỏi lều trước mặt nhân viên và thư ký như vậy, nhất định chẳng khác gì đứng đây tấu hài, nhưng Dư Duyệt như bị ma nhập, nghe thấy lời của , vẫn tiếp tục đẩy.

      " thẹn quá hóa giận sao?" Cảnh cáo có tác dụng, Tịch Thành Nghiễn đành đổi cách khác.

      "Cái gì?" Dư Duyệt ngừng lại, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn .

      "Thẹn quá hóa giận." Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, "Vì bị tôi nhìn thấy nội y."

      " câm miệng lại cho tôi!" Dư Duyệt cảm thấy hàm răng mình vô cùng ngứa ngáy, hận thể tìm vật gì đo chặn họng lại!

      ngờ, Tịch Thành Nghiễn càng càng phấn chấn.

      Ánh mắt mập mờ quét vòng ngực Dư Duyệt, chế giễu : "Có điều... Cúp A đó chứ?"

      Dư Duyệt suýt nữa nghẹn chết, ánh mắt như vậy là có ý gì? Còn dám là cúp A! Vậy chắc say rượu rồi!

      "Là C!" Chuyện tới mức này rồi, mặc kệ người đó là ai, nhất định cho ra lẽ! Dư Duyệt phụng phịu, nghiến răng gằn từng tiếng.

      " ràng là cúp A mà." Trong lòng Tịch Thành Nghiễn cười lăn lộn, nhưng mặt vẫn vẻ đổi, trợn tròn mắt , "Thị lực của tôi rất tốt, từ lúc ở Quảng Châu tôi thấy rồi."

      Có thể đừng tới tối hôm đó nữa ? Dư Duyệt muốn quỳ xuống lạy Tịch Thành Nghiễn rồi! Tổng giám đốc lạnh lùng đâu mất rồi? Chẳng lẽ bị ai ăn rồi sao? Vẻ mặt thay đổi như vậy trêu chọc mà coi được sao?

      " đừng bậy, tôi ràng là cúp C mà!" xong, Dư Duyệt cố ý ưỡn ngực từng bước về phía trước.

      nụ cười nhàn nhạt xẹt qua bên môi, Tịch Thành Nghiễn nghiêm túc nhìn chằm chằm Dư Duyệt, "Hả? Tôi ngờ nó cúp C lại như vậy luôn đó."

      Gân xanh nổi đầy trán Dư Duyệt, vừa định giải thích phen, bỗng cảm thấy lực đẩy mạnh từ phía sau, giây trôi qua, ánh mắt trời rọi vào mắt , lúc mở mắt ra, phát , mình bị Tịch Thành Nghiễn đẩy ra khỏi lều.

      "Bây giờ, cái lều này là của tôi rồi nhé." Tịch Thành Nghiễn vô sỉ thò đầu ra ngoài, cười cười nhìn , há miệng , "Bái bai, cúp A."

      Trời ạ, bắt nạt người khác thú vị đó! Sao tới bây giờ mới phát điều này thế nhỉ! Tịch Thành Nghiễn vẻ mặt lãnh đạm thong thả ngồi trong lều, nhưng trong lòng cười đến nỗi sắp lộn ruột mất rồi.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 16

      Tịch Thành Nghiễn vẫn còn bình thường đúng ? Sao bỗng nhiên thay đổi nhiều quá vậy? Dư Duyệt đứng bên ngoài lều, bị câu kia của Tịch Thành Nghiễn làm kinh ngạc cả người, ngay cả ông quản lý tới lúc nào cũng hay.

      "Thư ký Dư, có thấy tổng giám đốc đâu ?" Quản lý Vương kéo qua, hỏi , hệt như kẻ trộm.

      Khóe miệng Dư Duyệt co rút, chỉ vào lều của mình, " ta ở trong lều của tôi."

      "Cũng may, hoàn hảo đó." Nghe được câu trả lời của Dư Duyệt, quản lý Vương thở phào nhõm, vỗ ngực mình, nhét chiếc túi vào tay Dư Duyệt, "Đây là lều mà tôi vừa lấy được đó, yên tâm , vẫn còn mới lắm, chưa có ai dừng qua đâu, hay là dựng giúp tổng giám đốc ?" Bây giờ, ông thực rất sợ Tịch Thành Nghiễn, thậm chí chỉ đối mặt thôi, ông cũng dám!

      Quản lý Vương mong đợi nhìn Dư Duyệt, thầm hy vọng trong lòng, có thể hoàn thành nhiệm vụ này giúp mình.

      "Được rồi, để tôi làm." Dư Duyệt im lặng chút, rồi đồng ý. Tịch Thành Nghiễn chiếm mất lều của rồi, còn cái lều dựng lên xong nhường ta cũng được.

      "Ai da, tôi rất biết ơn đấy, thư ký Dư." Quản lý Vương mừng rỡ cười toe toét, vươn tay vỗ vai Dư Duyệt, câu, "Hôm nào đó, tôi đây mời ăn cơm." Sợ Dư Duyệt đổi ý, ông lập tức vui vẻ chạy .

      Tịch Thành Nghiễn cướp lều Dư Duyệt, lại thích bắt nạt được Dư Duyệt, cảm thấy thoải mái rất nhiều, đây là lần đầu tiên, cảm thấy chuyện này rất thú vị!

      Nhất là bộ dáng Dư Duyệt đỏ mặt, nhìn ... ... Tịch Thành Nghiễn vắt óc suy nghĩ từ ngữ miêu ta Dư Duyệt, cuối cùng, trong đầu lên từ: Đáng !

      Đúng! Nhìn bộ dạng bị bắt nạt của rất tội nghiệp! Khóe miệng Tịch Thành Nghiễn khẽ nhếch lên, chẳng khác gì vừa phát được châu lục mới vậy, trong đầu , bắt đầu suy nghĩ tới kế hoạch làm thế nào để có cơ hội bắt nạt được Dư Duyệt.

      Thực ra, cái lều này rất lớn, hai người ngủ chung cũng có vấn đề gì. nhìn xung quanh lều trại, bỗng nhiên nhớ tới, lúc Dư Duyệt vừa vào Hoa Vũ lâu, được rèn luyện học tập nhiều, mà làm thư ký của , cả ngày áp lực công việc nặng nề đè lên đầu ngóc dậy nổi, trong công ty vốn chẳng quen được nhiều người, lần này, đuổi như vậy, biết có ổn đây?

      Nếu cấu xin , có lẽ, từ bị độ lượng cho ở nhờ đêm, dù sao cũng phải chưa từng ngủ chung.

      Đầu óc Tịch Thành Nghiễn hoạt động ngừng, nhưng biết tại sao, trong lòng lại mong chờ Dư Duyệt tới cầu xin mình.

      Nhưng đợi 10 phút, lại 10 phút, rồi 10 phút nữa trôi qua, cũng thấy bóng dáng Dư Duyệt đâu.

      này đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ tìm Quý Vân Phong sao? biết với Quý Vân Phong có quen nhau. Nhưng sáng nay, ràng nhìn thấy Quý Vân Phong có dẫn bạn theo, chẳng lẽ, Dư Duyệt quấy rầy gia đình người ta rồi?

      Nhưng , đây là chuyện có thể làm được... Nghĩ vậy, Tịch Thành Nghiễn đứng ngồi yên, đúng lúc suy nghĩ có nên tìm Dư Duyệt , bỗng thanh kéo lều vang lên, Tịch Thành Nghiễn sững sờ, lập tức quay người lại, ưỡn thẳng lưng, cả người cứng đờ như tấm gỗ.

      "Tổng giám đốc." Quả nhiên, đúng là Dư Duyệt, trong mắt Tịch Thành Nghiễn phát ra nhiều ý cười, nhìn , cuối cùng cũng phải cầu xin thôi, chậc chậc, hết cách rồi, thư ký của mình đúng là ngốc nghếch , nhưng cũng may mắn gặp được ông chủ bao dung như đây.

      "Tôi cho cái lều khác nhé.

      "Được rồi, tôi đành miễn cưỡng cho vào ở nhờ vậy."

      Hai người cùng lúc cất lời, xong cả hai đều sửng sốt nhìn nau, lúc sau vẫn phản ứng lại.

      Rốt cuộc, Tịch Thành Nghiễn cũng hiểu được Dư Duyệt có ý gì, bỗng nhiên đứng phắt dậy, xung quanh nháy mắt lạnh xuống như băng, Dư Duyệt run lên cái, tâm tư của Tịch Thành Nghiễn quả là khó đoán, ràng, mới vừa nãy vẫn còn rất tôt, thậm chí còn cho ở nhờ nữa đấy, thế mà mới mấy giây trôi qua trở mặt rồi.

      Chẳng lẽ, sợ lều sạch sao?

      "Tổng giám đốc, cái lều đó vẫn còn mới, chưa có ai dùng đâu, cứ yên tâm ." Dư Duyệt giọng , "Hơn nữa, tôi cũng chọn cho chỗ bờ cát sạch nhất, còn ngay sau lều tôi nữa, nếu cần gì cứ việc kêu tôi."

      Nghe xong..., Tịch Thành Nghiễn phản ứng gì, tỏ vẻ đồng ý, nhưng cũng mở miệng châm chọc , liền mở lều ra ngoài, có điều, khí lạnh lẽo xung quanh cũng tán ít.

      Đây là đồng ý rồi sao? Dư Duyệt đứng yên trong lều suy nghĩ.

      Tối đến, nhân viên Hoa Vũ tụ tập chỗ nướng thức ăn, Dư Duyệt bị Quý Vân Phong kéo theo, cùng nấu nướng với mọi người, Phùng Vũ Thần khỏi , trời sinh tính tình thẳng thắn, vừa ăn vừa giảng dạy Dư Duyệt đứng cạn.

      "Ngư Ngư, hồi đó khi còn học ở đại học, trường học lại có toilet riêng, nên mỗi lần tắm rửa đều phải dùng nhà tắm công cộng. Mang cái quần sạch theo, nhưng ai ngờ, tắm xong, mặc quần mới vào, lại để quên quần cũ trong toilet. Mấy ngày sau quay lại tìm, cũng thấy đâu, ha ha."

      Tiếng cười từ bốn phía ngừng truyền tới, Dư Duyệt xấu hổ mặt đỏ rần, dùng khuỷu tay chọc vào Phùng Vũ Thần, "Cậu câm miệng lại cho tớ! Như vậy còn có thể làm bạn tốt được sao?!"

      "Có thể!" Phùng Vũ Thần vô tội nháy mắt, "Bạn bè tất nhiên là để trêu chọc nhau rồi!"
      "Cậu!" Dư Duyệt lại, cuối cùng đành dùng sức nhéo cái, nhanh tay cướp lấy xâu thịt dê rồi vừa vừa, tìm nơi yên tĩnh.

      lang thang tới biển lớn, vừa ăn xâu thịt, ánh mắt lơ đãng nhìn phía xa xa, nhất thời ngẩn người, Tịch Thành Nghiễn ngồi đơn ngồi mình, khẽ ngẩng đầu nhìn biển, biết nghĩ cái gì.

      Lửa than chiếu sáng vào mặt , nhưng hiểu sao lại có cảm giác đơn.

      Dư Duyệt bị ý nghĩ của mình làm ngạc nhiên, Tịch Thành Nghiễn đơn sao? Thôi , cái tính cách của chỉ hận tại sao cả thế giới này để mình.

      Định về, nhưng vẫn mang theo hai lon bia tới, đặt mông ngồi cạnh Tịch Thành Nghiễn, đưa cho lon, dùng bả vai húc , " nhìn cái gì vậy?"

      Tịch Thành Nghiễn liếc , chuyện, mở lon bia, uống ực hơi.

      "Ai, thực chẳng thú vị gì cả, ít nhất cũng phải cạn ly cái chứ." Dư Duyệt thoải mái chuyện với Tịch Thành Nghiễn, thừa dịp ngây người, mở lon bia mình ra, chạm vào mặt , rồi uống ngụm, "Uống như vậy mới thú vị."

      Tịch Thành Nghiễn nhíu mày cười, " sao?"

      "Đúng vậy." Dư Duyệt nghiêm túc gật đầu, "Chúng tôi đều uống rượu thế này, uống mà có tiếng động gì còn ý nghĩ gì đâu chứ, chơi trò chơi, cụng lý, náo nhiệt mới chơi vui được."

      "Các ?" Tịch Thành Nghiễn chuẩn bị bắt được trọng điểm trong lời của Dư Duyệt.

      "Chúng tôi là người Đông Bắc." Dư Duyệt gãi đầu, ngây ngốc nhìn Tịch Thành Nghiễn cười, "Người Nam các chắc chắn có thói quen này đâu ha."

      "Nhà ở đâu?" Tịch Thành Nghiễn đổi đề tài, đây là lần đầu tiên hỏi chuyện của Dư Duyệt, tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thà đáp lại.

      "Ở Đại Liên đó."

      "Xa đây, người nhà yên tâm sao?"

      "Lúc đầu, bà nội cũng đồng ý đâu." Dư Duyệt thở dài, uống thêm ngụm bia, rồi mới tiếp: "Nhưng chẳng còn cách nào khác, tiền lương ở Đại Liên rất thấp, vật giá lại leo thang, tôi thể làm khác, đành tới Thẩm Quyển thử vận may." Dừng chút, giọng lại, còn mang theo chút mũi, "Tôi muốn phải để bà nội ở mình như vậy đâu, nhưng tôi muốn kiếm tiền."

      hiếm khi nõi chuyện trong nhà cho bạn bè nghe, thậm chí mỗi lần ai nhắc tới, hầu như chỉ mỉm cười cho qua, còn chẳng muốn nghĩ tới chuyện đó, nhưng biết sao, tối nay, lại đặc biệt cho người nghe.

      Tịch Thành Nghiễn ngẩn người, nhưng lại thông minh nhắc tới ba mẹ , chủ động đụng cái, quơ quơ lon bia, "Nào, uống ."

      Dư Duyệt gật đầu, uống hớp lớn, lau miệng với Tịch Thành Nghiễn: "Tổng giám đốc, ra, ra, mỗi lúc lạnh lùng cũng được coi là người tốt đó chứ."

      "Thế nào?" Tịch Thành Nghiễn quay đầu, cười như nhìn .

      "... xem nha." Dư Duyệt bị nhìn chằm chú như vậy, rất ngượng ngùng, đành cúi đầu đếm ngón tay, " cứu tôi ở Ôn Tuyền lần, sau đó lại cho tôi cơ hội được làm việc ở Hoa Vũ, bây giờ, còn giúp tôi học tập..." Dừng chút, hơi trái lương tâm : "Tôi cảm thấy rất tốt."

      Đương nhiên, chỉ những lúc nổi khùng lên thôi.

      Tịch Thành Nghiễn vui vẻ lắng nghe, uống luôn ngụm bia còn lại, cười : " ra tôi là người tốt như vậy, đến cả bản thân tôi còn biết."

      " phải ai cũng thành như tôi đâu nhé!" Dư Duyệt hếch mũi lên mặt, cười ha ha, "Nếu trừ tiền lương của tôi tốt hơn rồi."

      " ra, lấy lòng tôi chỉ muốn đổi lại câu cuối cùng." Tịch Thành Nghiễn nhìn khuôn mặt trắng nõn của , đôi chân ngừng đạp lên nước biển, cười như .

      " đúng, đúng!" Dư Duyệt liên tục giải thích, cuối cùng sợ Tịch Thành Nghiễn tin, đành cắn răng : " coi như tôi chưa câu cuối vậy!"
      Tịch Thành Nghiễn vui vẻ, đợi Dư Duyệt giải thích, biết rối rắm thế nào, lại mở miệng hỏi: "Có bạn trai chưa?"

      "Hả?" chuyển đề tài nhanh quá, khiến Dư Duyệt theo kịp. Im lặng vài giây, lắc đầu , "Chưa, có." Nhưng, Tịch Thành Nghiễn hỏi điều này làm gì?

      "À." nhìn , mở miệng từ, rồi tiếp tục chú tâm ngắm biển.

      Bầu trời ban đêm bao la rất đẹp, có chút sương mù, ánh sao lóe sáng khắp trời, đẹp đẽ như viên kim cương.

      Dư Duyệt nhịn được liếc trộm Tịch Thành Nghiễn.

      Vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, khóe miệng lại chứa nụ cười nhàn nhạt, gò má vững chắc nhưng rất đẹp, đôi mắt đen sáng ngời yên tĩnh, kém với ngôi sao trời chút nào.

      Dư Duyệt cúi thấp đầu, trái tim bỗng chốc đập nhanh lên, thình thịch thình thịch, ngừng đập mạnh, chẳng có cách nào bình tĩnh được.
      Last edited: 27/1/16

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 17

      biết có phải vì Tịch Thành Nghiễn tức giận hay , nhưng sáng hôm sau, Dư Duyệt cảm thấy quai hàm bên trái đau đớn chịu nổi, lấy chiếc gương trong túi ra, vừa nhìn thấy suýt khóc ngất, ra là răng khôn mọc khiến nướu sưng to, chỉ cần động đậy miệng cái đau thôi.

      Quai hàm sưng lên, khuôn mặt Dư Duyệt cũng to lên, cả hai bên đều đồng đều.

      Thế nên, vừa ra khỏi lều trại, Tịch Thành Nghiễn liền nhìn chằm chằm vào nửa mặt trái của, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười! Bình thường muốn làm cười chút khó như lên trời, mà giờ phút này, cũng biết hé miệng ra mà cười.

      Cười cười cười, cười cái cọng lông!

      Dư Duyệt ôm má trái, trợn mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, tối qua, nhất định bị hoa mắt rồi mới nhìn thấy người đàn ông yên tĩnh này để lộ nụ cười yếu ớt, Tịch Thành Nghiễn làm sao mà đáng được như vậy chứ!

      Vì răng đau, Dư Duyệt ỉu xìu cả buổi sáng, thậm chí cũng tham gia vào cuộc vui cùng đồng nghiệp, chán nản ngồi bãi cát, vừa thở dài vừa ngắm biển.

      " chơi sao?" biết từ khi nào, Tịch Thành Nghiễn đứng cạnh Dư Duyệt, từ cao nhìn xuống .

      Dư Duyệt lắc đầu, "Đau răng, muốn ."

      "Sâu răng?"

      "Răng khôn." Dư Duyệt hít hơi, sơ ý chạm vào hàm, vẻ mặt đau khổ : "Mỗi năm tôi đều mọc cái răng khôn, bây giờ là cái thứ tư rồi."

      " nhổ thôi." Tịch Thành Nghiễn ngồi xuống cạnh , đưa ra ý kiến ngắn gọn.

      mặc bộ tây trang màu xám tro, chắc cũng là kiểu mới đây. phải lúc trước lộn xộn nhất định chịu ngồi xuống cát sao? Sao bây giờ sợ dơ quần nữa? Dư Duyệt hơi nghi ngờ, nhưng cũng quan tâm nhiều việc của người khác, chỉ thành trả lời: " đâu, tôi sợ nhổ răng lắm. Tôi uống chút thuốc là được rồi, qua nửa năm, nó cũng mọc ra thôi."

      "Vậy vẫn đau chứ?" Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm má , nhíu mày đồng ý.

      "Ừm, ba răng khôn kia cũng vậy." Dư Duyệt gật đầu, muốn nhổ răng, mỗi lần nghĩ tới, cả người lại bắt đầu run rẩy, thà chịu đau như vậy, cũng nhất quyết đến gặp nha sĩ.

      "Tùy vậy." Tịch Thành Nghiễn dịu dàng đáp lại.

      Cuộc chuyện của hai người kết thúc, chẳng ai gì với ai, cứ ngồi đó ngắm biển. khí cũng hề lúng túng mấy, mãi đến khi nhân viên về đầy đủ, mới quay lại lều thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy lấy người.

      Suốt dọc đường, hề bị kẹt xe tí nào, xe buýt trực tiếp đưa bọn họ tới dưới lầu Hoa Vũ. Nghe sau đó vẫn còn vài hoạt động, nhưng Dư Duyệt đau tới muốn khóc rồi, đành phải tình huống của mình cho Lý Chí biết, rồi vội vàng rời . ngờ, chưa được mấy bước, bị Tịch Thành Nghiễn chặn lại.

      "Tôi phải mua thuốc, rồi về nhà nữa." Dư Duyệt bụm mặt, cố gắng chuyện chút, "Tối nay, tôi thể nấu cơm cho được rồi."

      "Tôi mời ăn cơm, lên xe ." Tịch Thành Nghiễn chỉ vào chiếc Land Rover đen của mình với Dư Duyệt. Từ hôm bị Dư Duyệt nhận lầm là tài xế, Tịch Thành Nghiễn còn lái chiếc Maserati màu xanh nhạt kia nữa, chắc là do tổn thương lòng tự trọng. Cố ý thay thành chiếc LandRover kiểu dáng đẹp đẽ, tốc độ nhanh, nhằm ngăn chặn trường hợp tương tự lại xảy ra.

      "Tôi..." Dư Duyệt còn muốn thêm gì đó, như lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tịch Thành Nghiễn liếc qua, nhất thời, dám nữa, đành phải lên xe, ngoan ngoãn theo vào tiệm thuốc, mua vài viên thuốc rồi bị dẫn Kinh Cơ.

      Ở công ty cũ, Dư Duyệt cũng từng tới Kinh Cơ, nhưng lần nào cũng chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn vài, nghe giá ở đây thấp nhất là 2500, mà người nghèo như làm sao có cửa bước vào đây ăn cơm chứ.

      lên tầng chín mươi lăm, Tịch Thành Nghiễn quen vài món ăn ở đây, nên liền đưa thực đơn cho Dư Duyệt, "Thích món nào cứ gọi ."

      Thực ra có thói quen ăn món Quảng Đông, là người Bắc, khẩu vị khá nặng, đối với , món Quảng Đông quá thanh đạm, huống chi còn đắt tiền như vậy nữa, Dư Duyệt cảm thấy tay mình đều run lên cả rồi.

      Chọn đại vài món, mãi tới khi bồi bàn rồi, vẫn chưa phục hồi tinh thần vì giá cả đắt đỏ kia.

      "Phong cảnh ở nhà hàng này khá tốt, nhưng hương vị món ăn chỉ có nhiêu đó thôi, đành ăn tạm vậy." Tịch Thành Nghiễn dựa lưng vào ghế, thờ ơ .

      Dư Duyệt run sợ trước lời của , tới chỗ thế này mà cũng ăn tạm thôi sao?! Rốt cuộc giàu có bao nhiêu đây! Bây giờ, thực thù hận kẻ giàu có được!

      "Đáng tiếc, ở đây lại có thịt bò cay." Tịch Thành Nghiễn nhíu mày nhìn Dư Duyệt, tiếc nuối , liếm môi nhớ lại hương vị thịt bò, phá lệ khen Dư Duyệt lần, "Tôi mai tôi làm thịt bò cay."

      Thực ra so với tới những nơi thế này, thích tay nghề của Dư Duyệt hơn, món thịt bò cay tuy đơn giản nhưng vẫn ngon nhất, cho dù ăn cả đời vẫn chưa thấy đủ!
      ngờ, Tịch Thành Nghiễn lại đánh giá tay nghề của cao như vậy! Thậm chí còn vượt qua nhà hàng năm sao luôn! Trong lòng Dư Duyệt vô cùng vui vẻ, kích động, suy nghĩ luôn câu, "Được, sau này muốn ăn gì cứ cho tôi biết... Tôi nhất định làm cho ăn!"
      "Được!" Tịch Thành Nghiễn dường như sợ Dư Duyệt đổi ý, liền nhanh chóng đồng ý.

      Thức ăn rất nhanh được mang lên, đồ ăn đặc biệt đẹp, nhìn rất tinh xảo, nhưng đồ ăn ít đến mức tội nghiệp, hơn nữa, Dư Duyệt cũng đau răng, thể ăn được bao nhiêu, lúc về còn tiếc thức ăn còn dư lại, lãng phí nhiều tiền đó!

      "Tôi tự về được rồi," Lúc bọn họ ra, trời đổ mưa, xem ra là cơn mưa lớn rồi, Dư Duyệt đưa tay lên đầu che mưa, sống chết chịu lên xe Tịch Thành Nghiễn.

      "Lát nữa mưa lớn hơn rất khó đó, tôi tự về được rồi."

      Mưa ở Thẩm Quyến lúc nào cũng to, đôi khi còn làm trận đáng sợ hơn, khi đó hoàn toàn thể nhìn thấy được cái gì, thậm chí mỗi khi mưa lớn hơn, các giao thông công cộng gì đó đều phải ngừng lại, như vậy đâu dám để Tịch Thành Nghiễn đưa về nhà.

      " sao đâu, mau lên xe , lề mề hồi, mưa lại lớn hơn nữa." Tịch Thành Nghiễn kéo tay Dư Duyệt vào xe, cúi người cài dây an toàn cho, vừa về hướng Phúc Điền, vừa với Dư Duyệt: "Từ chỗ này cách nhà khá xa, nếu tôi cũng chở về đâu."

      Dư Duyệt mấp máy môi, chuyện, sao cả ngày hôm nay, tên này lại tốt lành dữ vậy!
      Chỗ ở Dư Duyệt quá đông người, nhưng tuyệt đối chẳng phải là nơi phồn vinh gì, Tịch Thành Nghiễn đưa tới cửa nhà, vừa đinh rời , cơn mua bất chợt lớn hơn, rất lớn, vừa nhanh vừa nặng hạt, rơi vào người đều đau đớn thôi.

      Dưới tình hình này, Dư Duyệt sao có thể để được, vội vàng túm lấy áo , "Đợi mưa lại rồi hãy ."

      Tịch Thành Nghiễn gật đầu, cũng từ chối, trời mưa to như vậy, lái xe thể an toàn được.

      Biết thích uống hồng trà, Dư Duyệt vội vàng vào bếp nấu trà, Tịch Thành Nghiễn quen cửa quen nẻo ngồi ghế sa lon đọc quyển tiểu thuyết Dư Duyệt mua.

      Bên ngoài, sấm chớp rền trời, mưa to nặng nề, ngay cả tivi và máy tính cũng dám mở, may mắn Dư Duyệt mua tiểu thuyết trinh thám như vậy cũng rất hợp ý , đến mức quá nhàm chán.

      "Đây, vẫn còn nóng, đợi nguội chút rồi uống." Dư Duyệt đặt ấm hồng trà trước mặt Tịch Thành Nghiễn, rót cho ly.

      "Ừ." Tịch Thành Nghiễn 'ừ' tiếng, ý mình biết rồi.

      "Quần áo của bị ướt rồi, có muốn thay cái khác ?" Dư Duyệt nhìn tây trang ướt đẫm của Tịch Thành Nghiễn, nhịn được mở miệng hỏi.

      "Nhà có quần áo nào hợp với tôi sao?" Tịch Thành Nghiễn buông tiểu thuyết trong tay xuống, ngẩng đầu lên hỏi.

      "À..." Dư Duyệt bị hỏi như vậy, chỉ có thể gãi đầu : "Hình như là có." Dừng chút, đôi mắt bỗng sáng bừng, "Nhưng tôi có chiếc áo thun lớn lắm, nhất định mặc vừa đó!"
      xong, liền chạy về phòng, cuối cùng cũng tìm được áo thun vàng nhạt, hoa văn đầy đủ, đúng là lớn , dường như có bỏ Dư Duyệt vào vừa luôn.

      Đây là chiếc áo ở công ty cũ phát cho , ban đầu chỉ để làm váy, cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.

      Tịch Thành Nghiễn cầm chiếc áo sặc sỡ tay, khóe miệng khẽ nhếch, cái này có mặc được vậy? Mà mặc vào chắc chắn bị coi thành bệnh nhân tâm thần đó chứ?

      Dư Duyệt thấy bất động hồi lâu, cứ nghĩ là bệnh sạch của lại tái phát, ghét bỏ quần áo của , đành vội vàng giải thích: " yên tâm , tôi giặt rất sạch rồi, hơn nữa, tôi chỉ mới mặc có lần thôi."

      Mặc hay chưa, quan trọng lắm sao? Cơn mưa này biết bao giờ mới ngừng, mặc quần áo ướt đẫm như vậy cũng rất khó chịu, Tịch Thành Nghiễn im lặng lát, rốt cuộc cũng cầm quần áo của Dư Duyệt đưa tới toilet.

      Chờ đến khi Tịch Thành Nghiễn bước ra, cuối cùng Dư Duyệt cũng hiểu cái gì là bộ mặt của thế giới. Có thể đem chiếc áo quảng trường rộng thùng thình như vậy nhưng lại mặc lên như thời thường, tên này đúng là móc treo đồ mà!

      Dư Duyệt yên lặng xoay người, quyết định nhìn Tịch Thành Nghiễn, đúng là 'giết người cần dao kéo’ mà, sao mặc vào có vẻ rất lôi thôi lếch thếch, nhưng lại có thể tiêu soái như vậy, chuyện này chẳng khoa học tí nào!

      Hai người ngồi nhìn nhau lúc lâu, đồng hồ chỉ hơn mười giờ, nhưng cơn mưa mãi vẫn lại, hơn nữa Dư Duyệt bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, cứ tiếp tục thế này hay cho lắm.

      Dư Duyệt đột nhiên nghĩ tới vấn đều, nhìn sắc trời bên ngoài, quyết định : "Hay là, tối nay ngủ lại đây được ?"

      Tịch Thành Nghiễn đứng dậy, lắc đầu, " được, tôi ngay bây giờ, cũng xa lắm." Nhà Dư Duyệt chỉ có phòng khách phòng ngủ, cái ghế sofa xíu này cũng chỉ có thể ngồi được hai người, nhưng thực ra chiếc giường của cũng có thể miễn cường nằm được hai người, nhưng nếu bọn họ chen lấn giường như vậy có vẻ thích hợp cho lắm.

      "Nhưng bây giờ nguy hiểm lắm." Tuy biết người như hợp ở lại nhà mình, nhưng Dư Duyệt vẫn ngăn cản hành động của Tịch Thành Nghiễn, ở ngoài mua lớn như vậy, dù thế nào chăng nữa, cũng thể để được.

      "Nhà quá." Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng nhìn , trúng tim đen, " có chỗ ngủ."

      Dư Duyệt nghĩ hồi, rồi mở của phòng ra, "Có chỗ mà, ngủ giường, còn tôi ngủ dưới sàn." Nhà Dư Duyệt có mấy điều hòa, thể mua nổi cho phòng ngủ phòng khách được, có đôi khi, mùa hè nóng quá, thể ngủ được, liền nằm luôn sàn. Vì thế, cố ý mua luôn mộ tấm đệm và thảm.

      là làm, Dư Duyệt để ý tới Tịch Thành Nghiễn nữa, nhanh chóng trải tấm thảm xuống đất, thêm lớp đệm, cuối cùng trải thêm drap giường mỏng, rồi vỗ tay cái, ngẩng đầu cười với Tịch Thành Nghiễn: "Vậy là được rồi, cứ ngủ lại đêm, chờ sáng mai tạnh mưa, lại về nhà tắm rửa thay đồ."

      Dưới tình hình này chỉ có thể làm vậy thôi, có điều....

      " lên giường ." Tịch Thành Nghiễn cởi thắt lưng ra, ném sang bên, trực tiếp nằm xuống đất.

      "Ai, đứng dậy , tôi muốn ngủ giường đâu, tôi sợ nóng!" Tịch Thành Nghiễn hay chiếu cố như vậy, Dư Duyệt thể để ngủ dưới đất được, nhưng mặc cho thế nào chăng nữa, Tịch Thành Nghiễn cũng nhất quyết chịu đứng dậy. Cuối cùng, nhịn được, gầm tiếng, "Mệt rồi, đừng chuyện nữa, mau ngủ!"
      Dư Duyệt còn cách nào khác, đành phải leo lên giường, tắt đèn ngủ.

      Cả đêm, Tịch Thành Nghiễn cũng ngủ ngon được, tuy bệnh sạch của quá mức nghiêm trọng, nhưng cũng gì, vừa mới từ Tây Trùng về, người còn dính vài hạt cát, còn chưa tắm, làm sao có thể ngủ được đây.

      Mãi đến gần sáng, mới mơ mơ màng màng thiếp , thậm chí đến lúc trởi sáng bừng, Dư Duyệt tỉnh dậy nấu cơm, cũng biết.

      Hơn bảy giờ rưỡi, Dư Duyệt mới đánh thức ,nhét bàn chải mới tinh vào tay , đẩy Tịch Thành Nghiễn vẫn còn mơ hồ vào toilet, còn vào bếp mang bữa sáng lên.

      Lớp vàng giòn bánh bao vẫn còn thơm mùi trứng, thêm đĩa thịt xào tỏi*, còn có cả cháo trắng nóng hầm hập bên cạnh.

      "Nhanh lên, mau tới dùng bữa , lát nữa tôi còn làm nữa, tới muộn bị trừ mười đồng mất." Dư Duyệt vừa vừa đưa đũa cho Tịch Thành Nghiễn.

      Đây là lần đầu tiên có người chuẩn bị bữa sáng cho , Tịch Thành Nghiễn ngơ ngác cầm đũa nhìn Dư Duyệt vùi đầu vào ăn, lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.

      Nếu... Mang về làm ' nàng ốc' biết thế nào...


      *Tỏi: Đây là tỏi nhìn như hành lá, chứ phải củ tỏi nha. Mình biết nó gọi là gì, nhưng mình thấy nó để tỏi và cũng ăn vài lần, mùi giống như hành lá, nếu bạn nào biết tên nó nhớ mình với.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 18

      Sáng hôm sau, mặt trái Dư Duyệt to hơn, thể đeo khẩu trang được, uống hai viên thuốc giảm đau, rồi mới ra cửa.

      Tịch Thành Nghiễn tới công ty trễ hơn nhiều, chỗ ngồi Dư Duyệt ngay cửa phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn, chỉ cần vừa đến có thể nhìn thấy liền. Mỗi ngày, thấy tới, lập tức đứng lên chào hỏi, nhưng hôm nặng biết làm sao, Tịch Thành Nghiễn cố ý mạnh chân, Dư Duyệt cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên cái.

      Chẳng lẽ làm việc nhiều quá nên đầu bị hư luôn rồi sao? Tịch Thành Nghiễn nghĩ nhiều, cầm máy tính vào trong phòng xử lý công việc, mãi đến gần trưa, chợt nhớ, gần đây có tài liệu do Dư Duyệt phụ trách, nên liền gọi vào, vừa ký văn kiện vừa hỏi: "Tài liệu trạm nước có đủ chưa, tuần sau dùng tới rồi."

      "Đủ." Mặt Dư Duyệt sưng vô cùng to, ngay cả chuyện cũng , cố hết sức mới phun ra được từng chữ, "Tôi cho người mang tài liệu đến sân bay gửi cho chi nhánh công ty rồi."

      "Vậy là tốt rồi." Tịch Thành Nghiễn vừa lòng gật đầu, đặt cây viết xuống, vừa định điều gì, chợt chau mày, "Dư Duyệt, có tật xấu gì vậy, đầu sắp rơi xuống đât rồi kìa."

      là thư ký của , hình tượng của đại diện cho , mà còn đại diện cả cho , dù sao cũng nên bày ra bộ dáng rụt rè như vậy, cả đầu cũng chịu ngẩng lên.

      "Ừm... có gì." Dư Duyệt lắp bắp, vừa nghĩ tới nếu Tịch Thành Nghiễn nhìn thấy gò má sưng vù của mình, áy náy, cố gắng hồi, vẫn chịu ngẩng đầu lên, chỉ nhanh chóng ôm lấy xấp tài liệu bàn Tịch Thành Nghiễn, : "Tổng giám đốc, còn chuyện gì nữa sao? Tôi ra ngoài được chưa?"

      này hôm nay uống nhầm thuốc sao? Sao chịu ngẩng đầu lên? Chẳng lẽ mặt có gì đó khiến người khác sợ? Đầu tóc còn rối bù chr phủ cả mặt thế kia, khác gì Sadako từ giếng chui lên!

      "Tôi ngẩng đầu, lên nghe thấy à?" Giọng Tịch Thành Nghiễn có chút lạnh lẽo, "Mỗi ngày, người tới văn phòng tôi rất nhiều, thấy như vậy, ..." nghĩ mãi vẫn biết nên gì, đành chống tay đứng dậy, lãnh đạm nhìn Dư Duyệt, ra lệnh: "Ngẩng đầu!"

      Dư Duyệt muốn ngẩng đầu, nhưng lại muốn đối nghịch với Tịch Thành Nghiễn, tháng lương của bị trừ từ 1600 đến mức thấp nhất rồi, chuyện này nhớ kỹ cả đời quên! Nếu lại tiếp tục bị trừ nữa, chắc ngay cả thẻ tín dụng cũng đồng nào!

      hít hơi sau, ngẩng đầu lên nhìn Tịch Thành Nghiễn.

      "A!" Tịch Thành Nghiễn bị má trái của dọa sợ hết hồn, hít ngụm khí lạnh, phục hồi tinh thần, nhưng trong mắt vẫn có chút lạnh lẽo, "Răng bị nhiễm trùng rồi?"

      Dư Duyệt gật đầu, vẻ mặt đau khổ : "Đúng, đúng đo, tôi cứ nghĩ rằng nghiêm trọng lắm đâu, nhưng ngờ lại biến thành bộ mặt ảnh hưởng tới mỹ quan thành phố như vậy."

      " bệnh viên?" Tịch Thành Nghiễn vẫy tay với , ý bảo tới cạnh mình, nắm lấy cằm , nhìn trái nhìn phải, lạnh lùng .

      "Mấy lần trước cũng từng bị như vậy rồi, cần bệnh viện cũng tự khỏi." Dư Duyệt hất tay ra, liên tục lắc đầu. muốn bệnh viện đâu, tốn tiền lắm, hơn nữa, lúc trước mọc răng cũng bị như vậy, uống thuốc giảm đau vài ngày là được rồi, nghiêm trọng tới mức phải bệnh viện.

      "Ngẩng mặt lên!" Tịch Thành Nghiễn vươn tay nắm lấy cằm , thấp giọng trách. Xê gần tới mặt Dư Duyệt, cẩn thận nhìn chằm chằm nửa mặt trái sưng vù kia, mãi đến khi mặt Dư Duyệt nóng bừng, mới buông tay : " bệnh viện, tôi cho nghỉ nửa ngày."

      " cần đâu tổng giám đốc, cảm ơn ." Dư Duyệt ngây ngô cười ha ha, " sao, nhìn kinh khủng vậy thôi, nhưng thực ra đau lắm đâu."

      Tịch Thành Nghiễn mở miệng định thêm, ai ngờ bị Dư Duyệt giành trước.

      " làm chuyện của , tôi ra ngoài trước." nắm chặt tài liệu trong tay, như con thỏ chạy nhanh ra ngoài, để lại Tịch Thành Nghiễn đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng .

      Muốn hay cũng mặc kệ! Dù sao người đau cũng đâu phải là !

      Bữa trưa, Dư Duyệt phá lệ căn tin, chỉ lon nước dừa, uống vào, rồi xem như ăn rồi.

      Tịch Thành Nghiễn ăn cơm về, nhìn thấy lon nước dừa nằm bàn, giay sau, phục hồi lại bộ dáng lãnh đạm. tới gần Dư Duyệt, đặt chiếc túi trước mặt , "Cho đấy."

      Hả? Tịch Thành Nghiễn cho sao? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc phía Tây rồi?

      Chỉ là, mặc dù trong lòng muốn hỏi như vậy, nhưng Dư Duyệt dám biểu ra ngoài, cúi đầu yên lặng mở túi giấy ra, vừa nhìn thấy vật bên trong, mở to mắt kinh ngạc, ra hạt dẻ nóng hổi! Mấy ngày nay, rất muốn ăn, nhưng lúc nào cũng quên mất!

      "Này, cho tôi sao?" Dư Duyệt dám tim hỏi lại.

      "Ừm." Tịch Thành Nghiễn gật đầu, "Thấy bên ngoài có bán, muốn ăn chút, nhưng mua xong lại thấy xào đen thui nên hết thèm rồi."

      Nghe được lời của , khóe miệng Dư Duyệt ngừng co rút, tràn ngập cảm động khi nãy hóa thành tro tàn, mẹ kiếp, tuy , nhưng chỉ mới nhìn thôi mà, dối chút chết sao? dối, tật xấu gì vậy!

      "Cảm, cảm ơn ."

      "Đừng khách sáo." Tịch Thành Nghiễn đưa tay mở cửa ra, lúc đóng của, nhìn thấy Dư Duyệt vẫn ngơ ngác cầm túi hạt dẻ kia, thêm, "Hạt dẻ phải ăn lúc còn nóng mới ngon." Rồi đóng sầm cửa lại.

      cũng biết ăn nóng mới ngon! Nhưng bây giờ mặt sưng vù như vậy làm sao ăn hạt dẻ được? Mà ăn lại thèm...

      Dư Duyệt rầu rỉ, ngồi yên suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc, vẫn chống cự được sức hấp dẫn của hạt dẻ, lấy hạt từ trong túi ra, chỉ ăn chút thôi, sao đâu...

      Dư Duyệt nghẹo miệng cầm hạt dẻ cố gắng tránh đụng tới má trái, cố gắng dùng cái răng xíu để cắn. Đáng tiếc, thể mở miệng được, hạt dẻ lại quá cứng, giằng co nửa ngày, cũng ăn được hạt dẻ, nước miếng chảy ra ít, cảm thấy tự ghét bỏ chính mình, cuối cùng, bất đắc dĩ, nhịn đau ném hạt dẻ vào thùng rác.

      Lát sau, càng đau khổ hơn, chỉ muốn nhanh chóng ngủ giấc, thế mà lại bị Tịch Thành Nghiễn đánh thức, bây giờ ngủ được, đừng chi còn túi hạt dẻ thơm phức trước mặt.

      Mãi đến ba giờ chiều, hấp dẫn của hạt dẻ còn bao nhiêu, mới thở phào nhõm, bỗng nhiên, Tịch Thành Nghiễn lại ra, đặt túi hạt mắc ca lên bàn , "Cho người, mới lấy từ trong tủ ra đó."

      Dư Duyệt nhìn chằm chằm cái túi, hạt mắc ca còn lớn hơn hạt dẻ nhiều! vậy còn cứng hơn nữa! Bây giờ, căn bản thể ăn được!

      Tịch Thành Nghiễn nhìn thấy bộ dạng khóc ra nước mắt của , nhíu mày, biết rồi còn hỏi, "Sao vậy?"

      "Tôi đau răng, ăn được." Dư Duyệt cúi đầu, như quả cà tím già.

      "Đợi khỏi rồi ăn." Tịch Thành Nghiễn tiếp tục đâm chọt .

      Quả nhiên, Dư Duyệt vừa nghe thấy lời liền lập tức mở miệng, "Đợi đến khi tôi khỏi, hạt dẻ hư lâu rồi!"

      "Còn mắc ca?"

      "Tôi... Tôi thèm." Dư Duyệt xoắn ngón tay, lớn tiếng .

      Nghe vậy, suýt nữa Tịch Thành Nghiễn bật cười, này thành quá đó, nhưng cứ bướng bỉnh vậy cũng tốt.

      " bệnh viện, nhổ răng." Tịch Thành Nghiễn đưa ra cách giải quyết.

      "Tôi !" Vừa nghe tới nhổ răng, Dư Duyệt lập tức lắc đầu liên tục, sợ nhất là nhổ răng, nghe bác sĩ bảo muốn đưa cái kìm vào miệng, quả thực thể nhịn được, thực đáng sợ! thà đau chết cũng !

      "Vậy cứ ngồi đó mà thèm ." Tịch Thành Nghiễn hừ tiếng, chút lưu tình : "Tối nay tôi mua vịt nướng, tương ô mai, có điều, chắc thể ăn được rồi."

      Trong lòng Dư Duyệt ngừng do dự, bệnh viện, nhổ răng rất khủng bố, nhưng nếu , cứ để cái răng này đau mãi, mười ngày sau mới có thể miễn cưỡng ăn uống bình thường được, nếu vậy lỡ mất nhiều món ngon rồi...

      "Hết giờ làm việc, tôi tới nhà hàng Hứa Lưu Sơn ăn, có muốn ?" Tịch Thành Nghiễn nhạy bén nhận ra vẻ mặt do dự của Dư Duyệt, ngừng thêm.

      Hứa Lưu Sơn! thích nhất! Nhổ răng có gì đâu! Thôi được rồi, dạ dày lớn nhất! Nghĩ vậy, Dư Duyệt quyết định, " bệnh viện!"

      Vài ngày sau, nướu Dư Duyệt càng sưng to hơn, còn đau hơn mấy ngày trước, dám ăn dám đánh răng, trong lòng nghĩ tới cây kìm nhổ răng lại kinh sợ thôi, lề mà lề mề bệnh viện.

      Cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn nhìn nổi nữa, trực tiếp nhét Dư Duyệt vào xe, chạy thẳng tới bệnh viện.

      " sao đâu, có thể vì gần đây tâm trạng có chút nóng nảy, nên mới đau như vậy." Bác sĩ kiểm tra cho Dư Duyệt rồi : "Có điều, cái răng khôn này giữ được, phải nhổ thôi, vị trí đúng, lệch sang cái răng bên cạnh rồi." xong, ông xoạt xoạt viết vài cái, rồi ném cho Tịch Thành Nghiễn.

      "Cậu lo thủ tục chi phí cho bạn , để tôi kiểm tra lại chút.'

      ", ta phải... Ưm..." Dư Duyệt còn chưa xong, bị bác sĩ dùng nhíp cạy miệng ra.

      "Đừng chuyện, để tôi kiểm tra lại xem."

      Tịch Thành Nghiễn cúi đầu nhìn tay mình, hiểu sao lại nhớ tới ba từ 'bạn ' ( 女朋友) khi nãy, vài giây sau, mới chịu xoay người đóng tiền.

      Rốt cuộc, lúc nhổ răng, Dư Duyệt nhìn thấy ống tiêm tay bác sĩ, khuôn mặt chợt trắng bệch còn giọt máu, hơi choáng, mồ hôi lạnh cũng đổ đầy trắn rồi.

      "Ai, , đau đâu, cần phải sợ hãi như vậy." Bác sĩ bất đắc dĩ , thấy Dư Duyệt nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ chẳng khác gì gặp nguy hiểm, ông nặng nề thở dài, : "Bạn trai còn đứng trong đây mà vẫn sợ tới vậy, thôi được rồi, nếu sợ quá nắm tay cậu ta !"

      lúc sau, Dư Duyệt cũng động đậy, biết có nghe thấy lời thầy thuốc .

      Tịch Thành Nghiễn nhìn lâu, ánh mắt nhìn thoáng bàn tay nắm chặt của , cuối cùng, đành vươn tay nắm lấy bàn tay bé của .

      ngờ cứng rắn như sắt đá này, lại có bàn tay mềm mại như vậy...

      Xoa xoa, bóp bóp, rồi lại xoa bóp! A~ Thích quá!

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 19

      Từ phòng bệnh ra, chân Dư Duyệt mềm nhũn, tay phải vô ý thức cầm lấy cổ tay Tịch Thành Nghiễn buông. Tịch Thành Nghiễn cúi đầu nhìn thoáng bàn tay tay mình, nhíu mày, biết nghĩ cái gì.

      Lo Dư Duyệt sợ quá mà được, Tịch Thành Nghiễn đành dẫn tới hàng ghế ở hành làng bệnh viện, ngồi lát, đợi khi nào khá hơn chút về.

      Thực ra, nhổ răng cũng đáng sợ như vậy, chích thuốc tê chút, Dư Duyệt thể cảm giác được cái gì nữa, ngay cả khi hết thuốc, cũng thấy đau bao nhiêu, nhưng trong miệng lại toàn vị thuốc, có chút khó chịu, vậy, trong vòng hai mươi bốn giờ nữa, được phép đánh răng!

      Dư Duyệt gẩy mái tóc mình chút, khuôn mặt nhắn lén lút nhìn Tịch Thành Nghiễn, ông chủ bị bệnh sạch như vậy, biết có đuổi vì lý do, đánh răng hay đây?!

      Dư Duyệt suy nghĩ miên man, chợt nghe thấy giọng nữ ngọt ngào vang len bên tai, "Tổng giám đốc Tịch, sao ngài lại ở chỗ này? Răng hàm có gì thoải mái sao?"

      Dư Duyệt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mộ mặc đồ công sở đẹp đẽ mỉm cười về phía này.

      Ai thế nhỉ? Người quen của Tịch Thành Nghiễn sao?

      Tịch Thành Nghiễn cẩn thận gật đầu, thêm gì nữa, cũng giới thiệu cho biết.

      "Mấy ngày này, ông chủ của tôi bị bệnh, suýt nữa bị thủng dạ dày, đúng là muốn hù chết tôi mà." tới đây, vẻ mặt Hạ Dung có chút u sầu, dường như thèm quan tâm tới Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng, tiếp tục : " ấy chịu ăn cơm đúng bữa, còn thường xuyên bỏ luôn bữa sáng, tôi cũng từng nhắc ấy nhiều lần rồi, những có chịu nghe đâu, bây giờ tốt, vào thẳng bệnh viện nằm!"
      "Nghiêm trọng?" Nghe được lời của Hạ Dùng..., rốt cuộc Tịch Thành Nghiễn cũng mở mắt, nhíu mày hỏi.

      Hạ Dung là thư ký của Trình Quân, mà Trình Quân chỉ là đồng nghiệp còn là bạn tốt của . Người Đông Bắc, tính tình phóng khoáng, chú ý nhiều chuyện vặt vãnh, bàn rượu, chỉ có mỗi ta dám rót rượu cho Tịch Thành Nghiễn.

      Lần này, nghe Trình Quần phải nhập viện vì đau bao tử, Tịch Thành Nghiễn có chút lo lắng. Trình Quân uống rượu rất nhiều, thậm chí rượu xái năm mươi độ ta còn uống hết cả hai bình, nhìn vào chẳng khác gì uống nước sôi, vậy mỗi buổi sáng còn phải uống thêm hai ly.

      "Nghiêm trọng lắm đó!" Hạ Dung gật đầu, tức giận : "Tổng giám đốc Tịch, mau đến khuyên ông chủ của tôi , tôi thế nào ta cũng nhất quyết nghe, phải cố ý muốn làm tôi lo lắng đó chư? Lúc tôi phát ra, ta đổ mồi hôi lạnh đầy người, vẻ mặt khác gì tờ giấy! Sao có thể biết quý trọng sức khỏe..."

      Hạ Dung ngừng quở trách ông chủ của mình, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, phát , đằng sau câu oán trách kia lại tràn đầy quan tâm.

      Tịch Thành Nghiễn nhịn được nghiêng đầu nhìn Dư Duyệt, cũng là thư ký của , nhưng chẳng biết có lo lắng cho giống Hạ Dung lo cho Trình Quân nữa?

      Rốt cuộc, Hạ Dung cũng phát tiết xong, lúc Tịch Thành Nghiễn muốn tới thăm Trình Quân lát, liền vội vàng lắc đầu từ chối.

      "Tổng giám đốc Tịch, ngài tới đúng lúc rồi, ông chủ của tôi phải phẫu thuật, bây giờ vẫn còn nằm bàn mổ." xong, cúi đầu nhìn đồng hồ tay, đôi mắt lo lắng , "Xin lỗi tổng giám đốc Tịch, bây giờ tôi phải đến phòng bác sĩ lát, hỏi sau khi phẫu thuật có cần chú ý cái gì , tôi trước đây."

      Tịch Thành Nghiễn gật đầu, "Ừm. với cậu ta, mấy ngày nữa tôi tới thăm."

      Từ bênh viện ra, Tịch Thành Nghiễn mãi cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, ngay cả chỗ đậu xe cũng nhầm đường, Dư Duyệt kéo áo lại, "Tổng giám đốc, xe của đậu ở đây này."

      "Ừm..." Tịch Thành Nghiễn quẹo chân, vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, vô thức đặt tay lên dạ dày, nửa ngày cũng nhấc chân .

      "Tổng giám đốc, đau bao tử sao?" Dư Duyệt thấy vậy liền hỏi câu. phải chứ, bệnh đau dạ dày mà cũng lây được nữa sao? Chẳng phải dạ dày của Tịch Thành Nghiễn rất tốt sao?

      Ăn hai chén cơm còn được nữa là! Hơn nữa, ta còn rất nhiều sườn non nữa mà, dạ dày của ta đâu khác gì hố đen vũ trụ! Bây giờ, tự nhiên đau dạ dày thế này đúng là bình thường!

      Ừm..." Tịch Thành Nghiễn do dự chút, cuối cùng vẫn gật đầu, nhíu chặt mày, "Hơi đau."

      Muốn quan tâm tới rồi sao? Tuy đau , nhưng thỉnh thoảng cũng phải nghĩ cách cho lấy lòng chứ!

      "Ông chủ, đau bao tử sao?" Dư Duyệt nuốt nước miếng, lo lắng nhìn Tịch Thành Nghiễn.

      "Ừm." ngốc nghếch này, sao mau quan tâm hỏi han tới ông chủ !

      "Nhất định là vì ăn nhiều rồi!"

      "WTF...?" Chắc chắn lỗ tai bị lãng rồi!

      "Là do ăn nhiều." Dư Duyệt khẳng định, Tịch Thành Nghiễn lúc nào cũng tới ăn cơm tối, hơn nữa, có ai ăn tối nhiều như ! Huống chi, đôi khi còn gói mang về nhà ăn khuya nữa! phải vì ăn nhiều là vì cái gì đây?

      Ông chủ người ta đau bao tử vì làm việc mệt, còn ông chủ của là do ăn nhiều quá mà căng bụng đấy! Đúng là đối lập nhau, Dư Duyệt cảm thấy choáng váng quá...

      "Sau này, được ăn nhiều nữa, buổi tối ăn ít lại, chỉ được ăn nhiều nhất chén cơm thôi." Dư Duyệt đưa ngón tay ra, quơ quơ trước mặt Tịch Thành Nghiễn, còn bổ sung thêm câu, "Còn nữa, thịt bò cay cũng được ăn, buổi tối chỉ được ăn thôi."

      Chỉ cho ăn chén cơm, còn được ăn thịt bò cạy nữa? muốn để sống nữa rồi! Nhất định thể như vậy được!

      "Tôi khỏe lắm." Mặt Tịch Thành Nghiễn đen như than, miễn cưỡng nghiến răng .

      "Khỏe cái gì mà khỏe!" Dư Duyệt trừng mắt tán đồng, "Đau dạ dày còn may, được, tôi phải quản luôn cái miệng của nữa!" thấy vết xe đổ của tổng giám đốc Trình sao? nhất định phải làm thư ký đạt tiêu chuẩn mới được!

      "Tôi có đau dạ dày!" Tịch Thành Nghiễn hít hơi sâu, ngụy biện, "Vừa nãy, cảm giác của tôi nhầm thôi, thực ra tôi có đau!"

      " ?" Dư Duyệt nghi ngờ nhìn .

      "Ừm." Tịch Thành Nghiễn nặng nề gật đầu, lúc Dư Duyệt muốn thêm gì nữa, chặn miệng trước, "Hơn nữa, tôi là ông chủ của , có nghĩa vụ phải phục vụ tôi!"
      Dư Duyệt bĩu môi, để ý tới , mình sợ ta ăn no chết chứ lo lắng gì cho ta! Cái gì cũng biết phân biệt, thôi được rồi, so đo với con rắng thần kinh như làm gì, thích làm gì làm, dù sao cũng có phải đau đâu!
      Dư Duyệt thầm chậm chọc Tịch Thành Nghiễn, nhắm mắt làm ngơ, đột nhiên, cảm thấy thiện lương của mình lạc ở đâu rồi...

      Trình Quân đau dạ dày, Hạ Dung chạy ngược chạy xuôi, còn cố ý tới phòng bác sĩ hỏi cẩn thận, mà tới lượt , Dư Duyệt những thèm quan tâm , mà suýt nữa cắt hết lương thực của luôn rồi, trong lúc đó, Tịch Thành Nghiễn bỗng nhiên hiểu từ: Thư ký nhà người ta...

      Vì Dư Duyệt vừa làm răng xong, nên trong bốn mươi tám giờ tới chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, Tịch Thành Nghiễn đành ăn cháo cùng , nên tối hôm đó, tổng giám đốc Tịch vẫn ăn được thịt bò cay mà mình hằng nhung nhớ.

      Hơn tám giờ, Tịch Thành Nghiễn lái xe đưa Dư Duyệt về nhà, ít , Dư Duyệt cũng muốn quấy rầy lái xe, vì thế liền ghé đầu vào cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài.

      Bệnh sạch của Tich Thành Nghiễn chỉ ở quần áo, mà ngay cả xe, cũng đều rửa hằng ngày, nhiễm hạt bụi, dường như kính xe rất trong, nên tầm mắt của Dư Duyệt rất ràng, vừa liếc cái nhìn thấy vài người quân nhân đứng bên ven đường, thậm chí còn thấy cả chiếc xe quân đội, Dư Duyệt nhìn dòng chữ to tướng xe: "Đội đặc công chống khủng bố Phúc Điền, chiến đội Lam Sa.

      "A!!" Dư Duyệt hét ầm lên, đôi mắt đen lấy sắp biến thành hình trái tìm, như chú sóc con nhảy từng bừng, hận thể ra khỏi xe.

      "Hét cái gì!" Tịch Thành Nghiễn thấp giọng mắng, biết này lại phát điên cái gì! Nhắc mới nhớ, lâu rồi mới thấy nhưu vậy. Giống như là... Tịch Thành Nghiễn nhíu mày suy nghĩ, trong đầu bỗng ra câu: ngốc nghếch háo sắc!

      "Đẹp trai quá mất!" Vẻ mặt Dư Duyệt hưng phấn đỏ bừng cả lên, đôi mắt sáng trong quay lại nhìn Tịch Thành Nghiễn, " thấy ? Đội đặc công chống khủng bố Phúc Điền! Đúng là khí phách quân nhân, chân dài, thực thể đẹp trai hơn nữa rồi!"
      "Ngốc!" Tịch Thàn Nghiễn lạnh lùng hừ tiếng, đặc công có gì hay mà mê? Còn đen hơn cả bộ quân trang người, cũng chân dài, mặc âu phục đen, sao chịu mê? Vậy mới , mắt thẩm mỹ của kém ! Xí! Háo sắc! đáng ghét mà!

      " biết đâu!" Nghe vậy, Dư Duyệt hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ : "Từ , tôi rất sùng bái quân nhân, tôi còn muốn sau này, chồng tương lai của tôi là quân nhân nữa đó!" Dừng chút, giọng lại, "Đáng tiếc, tôi có cơ hội được tiếp xúc với bọn họ." Dứt lời, tiếc nuối thở dài.

      Cái gì? nghĩ tới chồng tương lai luôn rồi sao?! này có thể mặt dày thêm chút nữa vậy? ngờ lại muốn gả cho quân nhân, đến lúc đó, lỡ như ta đến Tây Tạng làm nhiệm vụ, quanh năm suốt tháng chỉ gặp mặt được hai lần, xem còn muốn gả nữa hay ! đúng! Chồng cái gì? Chồng cái đầu quỷ đó!

      Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng 'xùy' tiếng, "Gả cho quân nhân? Bọn họ có thể thích sao?"

      "Tôi làm sao?!" Dư Duyệt tức giận, trừng to mắt phản bác lại , "Sao lại chướng mắt tôi được chứ! Tôi biết nấu ăn, biết kiếm tiền, có chỗ nào tốt?"

      Sao tên này lúc nào cũng hất nước lạnh vậy, mẹ kiếp, thực thể vui vẻ gì được mà! Ảo tưởng hồi ngay cả ' lính' cũng chịu nhường!

      " tốt chỗ nào sao?" Tịch Thành Nghiễn nhìn chớp mắt, " cúp A của tốt lắm sao?"

      " ràng là..." Dư Duyệt tức giận trừng mắt, tranh cãi cùng với tên như đúng là bình thường mà, "Được rồi, tôi thèm nghe nữa, dù sao, tôi cũng muốn cãi nhau với người hiểu chuyện như ."

      "Dù sao, sau này cũng được gả cho quân nhân." Tịch Thành Nghiễn bắt chước giọng của , dừng lại chút, lạnh lùng giễu cợt: "Gả cho người có tri thức hoặc nhiều tiền còn tạm được."

      "Ha ha." Dư Duyệt cười lạnh, nhìn cái, "Ví dụ như sao?"

      Khoảnh khắc đó, khí trong xe bỗng nhiên trở nên quỷ dị, "Khụ!" Tịch Thành Nghiễn sặc nước miếng, ho kịch liệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :