1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 12

      Ngày Tây Trùng, Dư Duyệt cố ý dậy sớm, mang theo hai túi đồ ăn vặt lớn, vui vẻ vào công ty. Thực ra cũng muốn mang nhiều đồ như vậy, nhưng Tịch Thành Nghiễn cùng, muốn phải sắp xếp tất cả, nên Dư Duyệt đành phải chuẩn bị mọi thứ, tránh khiến ông chủ vừa lòng.

      Chuyến này, công ty bọn họ thuê vài chiếc xe buýt, lúc Dư Duyệt lên xe, Tịch Thành Nghiễn yên vị ngồi hàng thứ nhất, thấy , hơi gật đầu, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.

      Ánh mắt Dư Duyệt mờ mịt nhìn bốn phía, rất nhanh, phát vấn đề, xung quanh Tịch Thành Nghiễn thước, có bất kỳ người nào ngồi, ai ai cũng mang theo nụ cười rạng rỡ lên xe, nhưng nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn ngồi đó, bọn họ lập tức dập tắt nụ cười, nơm nớp lo sợ chạy , thế nên, cuối cùng, những chiếc xe khác đầy chỗ, chỉ có chiếc của Dư Duyệt chỗ ngồi hết.

      "Chuyện gì vậy? Ngư Ngư, sao tổng giám đốc lại cùng thế?" Quý Vân Phong lặng lẽ gửi tin nhắn cho Dư Duyệt, cũng trách được, tới công ty hơn ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên, tổng giám đốc tham gia dã ngoại với bọn họ.

      "Quan sát dân tình thôi mà." Dư Duyệt đảo mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn lãnh đạm, vất vả mới gửi được bốn chữ ( "体察民情.") cho Quý Vân Phong, gì nữa, dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Tối hôm qua, nôn nao tới nửa đêm vẫn chưa ngủ được, lúc này, xe buýt lâu lâu lại nảy lên cái, nhất thời mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

      Từ Phúc Điền Vãng Tây có rất nhiều đường hạn chế tốc độ, nên xe cũng nhanh lắm, đầu Dư Duyệt lắc lư theo tiết tấu xe, từ từ tự chủ được dựa vào vai Tịch Thành Nghiễn.

      ghét bỏ dùng ngón tay đẩy mặt qua, ngồi cách xa Dư Duyệt chút. Tướng ngủ của này chẳng đẹp đẽ gì! Nhìn cái môi kìa, còn mở ra chút nữa cơ đấy, biết có chảy nước miếng ra đây? Nghĩ vậy, Tịch Thành Nghiễn lại đưa tay đẩy mặt ra.

      Dư Duyệt ngủ thoải mái, bị Tịch Thành Nghiễn động vào, tư thế lập tức thay đổi, cổ cuộn tròn lại khiến đau vô cùng, đầu óc mơ màng, thể xem xét được mọi việc, chỉ có thể động vài cái, rồi lại theo quỹ đạo cũ, dựa đầu vào vai Tịch Thành Nghiễn, tiếp tục mộng đẹp.

      Mặc cho Tịch Thành Nghiễn đẩy thế nào, đều kiên quyết dậy, cuối cùng còn nằm vai người ta, thoải mái hừ tiếng. Tịch Thành Nghiễn cứng người, sợ lúc nào đó, chảy nước miếng lên người .

      Cuối cùng cũng tới Tây Trùng, Tịch Thành Nghiễn rất biết ơn trời đất, con đường này gian nan vất vả! Khi trở về, mình nhất định được để ta ngồi cạnh mình nữa!

      Dư Duyệt ngủ say như chết, ngay cả xe dừng lại lúc nào cũng biết, vài đồng nghiệp quen biết muốn gọi tiếng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo như ai thiếu tám trăm vạn của Tịch Thành Nghiễn, bọn họ đành lủi thủi xuống xe, cuối cùng, cả chiếc xe chỉ còn lại hai người Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn.

      "Dậy." Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, giật bả vai, trầm giọng gọi Dư Duyệt.

      Dư Duyệt vẫn say giấc nồng như cũ, thậm chí còn chậc chậc vài tiếng.

      "Dậy nhanh lên!" Tịch Thành Nghiễn ghét bỏ nhìn , do dự chút, vươn ngón trỏ chọc vào mặt , "Đến nơi rồi."

      "Ừm..." Dư Duyệt giật vài cái, chôn đầu sâu vào cổ , thậm chí, cả khuôn mặt nhắn đều dán cả vào cổ .

      Tịch Thành Nghiễn giật mình, suýt nữa nhảy ra khỏi ghế, bị chạm vào, cổ có chút tê dại, hơn nữa, lại vô cùng ngứa ngáy, giống như bị móng vuốt mèo cào, nhưng lại xấu hổ kỳ lạ.

      "Dậy mau! Dư Duyệt!" Tịch Thành Nghiễn xoa cánh tay nổi đầy da gà, rồi hung ác nhéo mặt cái, "Đến nơi rồi!"
      Dư Duyệt bị nhéo méo miệng, giọt nước miếng rơi thẳng xuống vai , lên đóa , đậm màu nước bọt.

      "Xin lỗi, thực xin lỗi!" Dư Duyệt lúng túng, định đưa tay giúp lau chút, nhưng giọt nước kia lại thấm vào lớp áo , thể làm gì được nữa, đành liên tục xin lỗi với .

      "Giặt cho tôi!" Tịch Thành Nghiễn cởi áo khoác người ra, ném thẳng vào người Dư Duyệt, đứng dậy rời khỏi xe, được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dư Duyệt, lạnh lùng , " phải giặt quần áo cho tôi."

      "Được, tôi giặt, tôi giặt!" Dư Duyệt oán hận chút nào, dám nước miếng lên người ông chủ, thực to gan quá rồi! Đừng phải giặt cái áo, nếu cần, cũng nguyện ý 'giặt rửa' cả người !

      Dù sao, hôm nay chỉ là ngày cuối tuần bình thường, phải ngày nghỉ gì đặc biệt, nên Tây Trùng khá vắng người, biển xanh rộng lớn mênh mông, làn sóng nhàng xô vào bờ cát, núi non xanh biếc lại tô thêm sắc màu cho vùng biển bao la.

      Dư Duyệt há to mồm nhìn biển, lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi đến khi Tịch Thành Nghiễn đẩy cái, nhắc nên thay đồ bơi, lau khóe miệng cái, thu hồi rung động trong lòng, ôm áo tắm, vui vẻ chạy vào toilet.

      "Quần bơi của tôi." Dư Duyệt chạy xa, Tịch Thành Nghiễn mới nhớ quần bơi của ở trong túi của , vội vàng kêu Dư Duyệt.

      "Chờ tôi quay lại!" Dư Duyệt quay đầu lên tiếng trả lời, vui mùng chạy về phía trước, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở khúc cua, Tịch Thành Nghiễn miễn cưỡng nuốt tức giận vào bụng, lạnh lùng đứng ven biển đợi .

      Vài đồng nghiệp thay áo tắm, nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn đứng mình, giằng co nửa ngày, bọn họ quyết định đẩy Lý Chí vào chỗ chết.

      "Tổng giám đốc, chuyện này, tôi giúp dựng lều nhé." Lý Chí gãi đầu, thấp thỏm hỏi. ta làm ở Hoa Vũ năm năm, sớm hiểu tính cách Tịch Thành Nghiễn, vừa nhìn thấy bộ dạng , ta biết tổng giám đốc của bọn họ tức giận.

      ta hề muốn tiếp xúc với Tịch Thành Nghiễn, nhưng hết cách rồi, nhân viên quèn bọn họ thể nhậu mà để ông chủ đứng bên nhìn thế này.

      Tịch Thành Nghiễn nhàn nhạt liếc ta, lạnh lùng tuôn ra hai chữ, " cần." Có vẻ cơn giận lên cao ngút trời, Lý Chí run lên cái, dám hỏi gì nữa, chạy xa khỏi lều trại của Tịch Thành Nghiễn

      Lúc Tịch Thành Nghiễn chuẩn bị bùng nổ, Dư Duyệt cũng chịu quay lại. Tịch Thành Nghiễn nhận ra đó là bộ đồ tắm xanh lá từng mặc ở Quảng Châu lần trước.

      Dư Duyệt da trắng chân dài, eo ngực to, mặc bộ áo tắm như vậy, nhìn vô cùng đẹp mắt, vài đồng nghiệp nam ở Hoa Vũ thể dời mắt , Tịch Thành Nghiễn hừ tiếng, cẩn thận quan sát Dư Duyệt trước mặt, nhàng , "Giống thông đấy."

      Ai? Giống thông? Dư Duyệt chớp mắt, Tịch Thành Nghiễn có ý gì đây? Chẳng lẽ mình mềm mại như thủy thông sao? Ôi trời, xấu hổ quá mất! Tịch Thành Nghiễn chưa bao giờ khen ai, nhưng ngờ, lời khen của lại có kỹ thuật như vậy!

      Dư Duyệt thẹn thùng cúi đầu, nắm góc áo tắm, xấu hổ : "Tổng giám đốc, tôi..."

      còn chưa kịp hết, bị Tịch Thành Nghiễn giễu cợt, "Cả người xanh lè, rất giống hành lá* đấy nhé!"
      Mẹ kiếp... Vậy còn làm bạn được ?! Ánh mắt Dư Duyệt nhìn chằm chằm , vốn nghĩ rằng khen , nhưng ngờ, lại chế giễu ! Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi thế này, xứng làm ông chủ Hoa Vũ! phải chỉ giọt nước miếng lên người thôi sao? Đâu đến nỗi phải vậy!
      "Ha ha." Dư Duyệt cười lạnh hai tiếng, hề thẹn quá hoa giận, bình tĩnh đưa tay vào trong túi, lấy vật, ném vào người Tịch Thành Nghiễn, "Quần bơi của đó, là loại dành cho ông già sáu mươi tuổi, cần cảm ơn tôi đâu!"
      Tịch Thành Nghiễn vội vàng cúi đầu, ngờ, khi nhìn thấy, suýt nữa ngất , chuyện này... Rốt cuộc, đùa cái gì vậy?! Đây là quần bơi chứ phải khăn lau?!

      Đừng tới màu sắc và hình vẻ ngốc nghếch kia, nhưng còn mặt cười mông là thế nào đây? Mặc cái này mà ra ngoài được sao? Rốt cuộc mua cái gì cho vậy!
      "... ..." Tịch Thành Nghiễn bị quần bơi sáu mươi tuổi của Dư Duyệt chọc giận run lên, nửa ngày nên lời, cúi đầu trầm giọng , "Tôi mặc!"

      " mặc thôi, tôi xuống biển chơi đây, bye bye." Dù sao cũng nghỉ phép mà, Tịch Thành Nghiễn thể xen vào chuyện của được! Dư Duyệt hư tiếng, ôm phao xuống biển.

      " được ! Mau đổi quần bơi khác cho tôi!" Tịch Thành Nghiễn bắt lấy tay , thấp giọng ra lệnh.

      "Chấp nhận , tổng giám đốc, bây giờ làm sao tôi đổi cho được." Dư Duyệt liếc mắt lên trời, " ai nhìn đâu, yên tâm nhé."

      " được, đổi cái khác cho tôi!" Tịch Thành Nghiễn chịu thỏa hiệp, cầm tay Dư Duyệt buông.

      Meo, còn lên mặt nữa cơ đây! Dư Duyệt thầm mắng trong lòng, quay người lại, nghi ngờ nhìn Tịch Thành Nghiễn từng bước tới chỗ , dường như có thể nghe hô hấp của .

      "Tổng giám đốc."

      "Sao?" Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, muốn lùi ra sau bước, nhưng lại sợ Dư Duyệt nhân cơ hội chạy , đành phải đứng tại chỗ nhúc nhích nhìn .

      " buông tôi ra..." Dư Duyệt cười đê tiện, dùng ngón tay xoay dây áo tắm , nhón chân vào tai Tịch Thành Nghiễn, "Tôi dùng dây áo tắm đánh nhé!"

      "!!!" Tịch Thành Nghiễn cứng người, đột nhiên buông tay.
      Last edited: 3/6/16

    2. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      chớp mắt long lanh cầu chương mới ^ ^

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 13

      Dư Duyệt vui vẻ ôm phao xuống biển, Tịch Thành Nghiễn sống chết cũng chịu thay cái quần bơi mất mặt đó, mặc cả quần tây áo sơ mi xuống biển, thỉnh thoảng, có vài người nhìn với ánh mắt kỳ lạ, thực muốn hóa thành cơn gió bay , dù Tịch Thành Nghiễn có mạnh mẽ cỡ nào, nhưng đối mặt với những mắt nhìn như kẻ tâm thần, cũng chịu nổi được.

      "Tịch Thành Nghiễn, xuống đây ." Dư Duyệt nằm phao bồng bềnh trôi biển lát, cuối cùng, cũng còn chút lương tâm, lau mặt, lên bờ tìm Tịch Thành Nghiễn.

      "!" Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn thay đổi, trực tiếp từ chối lời mời của , thèm liếc nhìn cái, sợ mình nhịn được mà bóp chết !

      " sao." Dư Duyệt chỉ những người ngồi bờ cát, kiên nhẫn khuyên: " nhìn xem, những người khác đều mặc quần bơi, có khác gì của đâu, nếu , cho tôi biết, muốn kiểu dáng thế nào?"

      Tịch Thành Nghiễn mấp máy môi, gì, ánh mắt vô tình lên chút tủi thân, dạng gì sao? Màu đen hay màu xám tro là được rồi, chung, phải là màu sắc rực rỡ!
      " ai chê cười , cũng mặc quần bơi sao?" Dư Duyệt giữ chặt cánh tay , lôi đến toilet, thấy Tịch Thành Nghiễn hó hé tiếng nào, tất nhiên là hờn dỗi rồi, đành đem mình ra so sánh, " nhìn áo tắm của tôi xem, cũng là màu xanh đó, nhưng phải tôi vẫn mặc bình thường đó sao? thôi, tổng giám đốc Tích, nếu xuống biển, mọi người vui đâu đó."

      Nhân viên Hoa Vũ vốn rất mong chờ chuyến lần này, nhưng ai dám tới kéo tay ông chủ mặt lạnh đứng bờ nhìn mình chơi đùa cả, bọn họ đành phải liên tục dừng ánh mắt bảo Dư Duyệt mau tới khuyên nhủ Tịch Thành Nghiễn.

      "Tôi lừa đâu." Dư Duyệt cật lực lôi kéo Tịch Thành Nghiễn, vắt óc suy nghĩ từ ngữ an ủi , "Có ai nhìn thấy quần bơi của khi ở dưới biển đâu chứ, đúng ?"

      Cũng đúng... Tịch Thành Nghiễn suy nghĩ mấy giây, cuối cùng cũng chịu hạ mình hừ tiếng, tỏ vẻ, đồng ý với lời đề nghị của .

      Dư Duyệt lau mồ hôi lạnh trán, thầm thở dài nhõm hơi.

      Thay quần bơi xong, Tịch Thành Nghiễn cố ý tìm chỗ vắng người nhất xuống biển, Dư Duyệt còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ mặc đồng nghiệp vui chơi náo nhiệt, theo tới chỗ chỉ có những du khách tụm năm tụm ba với nhau.

      Dư Duyệt biết bơi, nên tới đâu đều phải mang theo phao, nhưng Tịch Thành Nghiễn lại như vậy, bơi bướm rất tốt, cơ thể thon dài xinh đẹp như độc chiếm cả vùng biển khơi bao la rộng lớn, động tác nhàng mà linh hoạt, thấy Dư Duyệt mở to mắt nhìn, liên tục cảm thán, nếu tính tình của Tịch Thành Nghiễn quá xấu thế này, , quả thực là mỹ nam hoàn hảo.

      "Dư Duyệt, sao lại ở đây? Mau chơi với chúng tôi , Vũ Thần thay đồ, ấy lập tức tới ngay thôi." Tịch Thành Nghiễn bơi khá xa, mà Dư Duyệt lại chán nản ôm phao đưa qua đưa lại ở gần bờ, Quý Vân Phong tới .

      Dư Duyệt nhìn quần bơi của tổng giám đốc, khóe miệng nhịn được co rút, lâu sau, mới đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, mở miệng : " được rồi, bọn cứ chơi , lát nữa tôi qua chỗ mọi người sau, còn bây giờ, vẫn phải ở cạnh ông chủ."

      "Đâu thế?" Nghĩ đến vẻ mặt tổng giám đốc lạnh như băng, cả người Quý Vân Phong cứng đờ, vội vàng hỏi.

      "Ừm, cái bóng đen đằng xa kia kìa." Dư Duyệt hất cằm chỉ phía xa xa, .

      " vất vả cho quá." Quý Vân Phong thở phào nhje nhõm, nhìn Dư Duyệt mình đung đưa mặt biển, rồi lại quay sang nhìn nhóm đồng nghiệp náo nhiệt bên kia, .

      " sao, cứ chơi với Vũ Thần ."

      " chơi mình như vậy chán lắm đó." Quý Vân Phong khó xử nắm tóc, suy nghĩ mấy giây, bỗng nhiên mở miệng: "Vậy , để tôi kêu mọi người qua đây chơi cùng cho vui!" xong, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ, cảm thấy ý nghĩ của mình chẳng chê vào đâu được, chạy , thể chờ thêm giây phút nào nữa.

      "Ai! cần đâu..." Dư Duyệt còn chưa xong, Quý Vân Phong chạy xa lắm rồi, thở dài, thấy Tịch Thành Nghiễn bơi về, thôi xong rồi, binh đến tướng chặn rồi.

      Đến khi Tịch Thành Nghiễn bơi tới nơi, giật mình phát bờ biển vốn yên tĩnh lại trở nên vô cùng náo nhiệt. Thậm chí còn có vài đồng nghiệp dẫn theo người nhà vẻ mặt tươi cười xán lạn ngang qua , rốt cuộc chuyện gì xảy ra đây... Thư ký của đâu rồi?

      Tịch Thành Nghiễn lau khô nước mặt, ánh mắt sắc bén xuyên qua đám người, tập trung vào nơi nào đó mấy giây liên. Thấy Dư Duyệt, Quý Vân Phong và nào đó cười vui vẻ, đó thỉnh thoảng còn hất nước vào mặt Dư Duyệt.

      Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, dám để mặc chơi với người khác, đây là tư cách của thư ký sao?! Nhất định phải trừ tiền thư ký như vậy mới được!

      Dường như bọn họ có thần giao cách cảm với nhau, lúc Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm Dư Duyệt vài giây, bỗng nhiên quay đầu lại, trùng hợp đối mặt với đôi mắt bất mãn của .

      sững sờ, vội câu với Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong, rồi lập tức ôm phao, chen lấn qua nhóm người, bơi tới trước mặt Tịch Thành Nghiễn, ngốc ngếch cười, "Tổng giám đốc, về rồi."

      Tịch Thành Nghiễn chuyện, vẻ mặt thay đổi đập tay xuống mặt biển, khiến những giọt nước bay thẳng vào mặt , Dư Duyệt lau khô nước mặt, gân xanh trán suýt nữa nổi lên, nhịn hồi, miễn cưỡng chặn lại cái hắt nước của Tịch Thành Nghiễn, nhàng : "Chơi vui , lát nữa lên bờ, chúng ta chụp tấm hình ."

      Để mặc cái quần bơi xấu xí như vậy chụp hình sao? quyết tâm bôi bác sao? Tịch Thành Nghiễn liếc Dư Duyệt cái, ánh mắt tràn đẩy vẻ khinh bỉ, " cần."

      Dư Duyệt thấy nghẹn lúc mới chịu chuyện, nghe câu của xong, cười ha hả tiếng, "Vậy, vậy tiếp tục bơi ?"

      "Ừ." Tịch Thành Nghiễn ừ tiếng, liếc mắt nhìn , đâm đầu vào biển.

      Dư Duyệt thở phào nhõm, ước gì ta bơi xa xa chút. Tên này khó hầu hạ quá rồi!

      Ai ngờ, chưa nghĩ được bao nhiêu, đột nhiên cảm thấy có gì đó nắm lấy chân mình, kéo xuống biển, cơ thể chợt mất thăng bằng, Dư Duyệt hoảng sợ trừng lớn mắt, suýt nữa khống chế được thét lên.

      "Tịch Thành Nghiễn! mau buông tôi ra!" Xung quanh nhiều người như vậy, Dư Duyệt dám lớn tiếng, chỉ có thể cắn răng thấp giọng cảnh cáo , "Tôi biết bơi đâu!" nắm chặt phao bơi, há miệng thở dốc, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể.

      Tịch Thành Nghiễn làm lơ giọng hoảng sợ của , cầm bên đây túm bên kia, dường như xem Dư Duyệt như món đồ chơi.

      Dư Duyệt sợ bị kéo xuống biển tới nỗi nên lời, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt, suýt nữa khóc vì bị bắt nạt.

      Thấy như vậy, rốt cuộc, Tịch Thành Nghiễn cũng từ bi buông ra, nổi mặt nước.

      Nhìn thấy ngoi lên, Dư Duyệt bắt đầu bình tĩnh lại, run rẩy thoáng buông phao bơi ra, muốn chuyện với Tịch Thành Nghiễn chút, đột nhiên, cảm thấy hoa mắt, giây sau, phao bơi của bị lấy .

      Dư Duyệt hét lên tiếng, cả người khống chế được chìm dần xuống, cơn khủng hoảng sắp chết đuối bất ngờ lấn chiếm toàn bộ suy nghĩ của , nắm chặt cánh tay Tịch Thành Nghiễn, ngừng đạp nước loạn xạ.

      "Dư Duyệt, Dư Duyệt!" Tịch Thành Nghiễn ngờ lại sợ hãi đến như vậy, vội vàng đem phao bơi đặt vào ngực , dịu dàng , "Bình tĩnh chút, tôi chỉ đùa cho vui thôi mà, phao bơi đây này, mau, cầm lấy ."

      Đáng tiếc, Dư Duyệt vô cùng sợ hãi, thể nghe được lời của , Tịch Thành Nghiễn bất đắc dĩ, đành phải vươn tay nắm hông Dư Duyệt, để tỉnh táo lại, ngờ vừa tới, đột nhiên cơn đau tan lòng nát dạ từ dưỡi tuyền tới, có gì đó đá vào nơi đó của rồi!
      "Hí..." Tịch Thành Nghiễn hít ngụm khí lạnh, khuôn mặt trắng bệch. Dù có lực nước cản lại, nhưng cước này của Dư Duyệt hề , Tịch Thành Nghiễn đợi đến khi bớt đâu, cắn răng thấp giọng với Dư Duyệt: "Được rồi đó! Mau cầm phao ! cần phải đạp nước nữa!"

      Đau chết rồi! này gầy gò như vậy, nhưng ngờ lại đá cước đau như vậy! May là ở trong nước đó! Nếu ở bờ... Tịch Thành Nghiễn nghĩ tới đây, lập tức cảm thấy đau đớn thôi...

      Trong chốc lát, Dư Duyệt còn sợ hãi nữa, miễn cưỡng nghe lời của Tịch Thành Nghiễn, nước biển dính vào mắt ít, khiến đôi mắt đau xót mở được, hai tay vồ loạn xạ, chuẩn bị nắm lấy cái phao.

      Hai người giằng co hồi, bờ biển tới gần, dường như chân Dư Duyệt chạm được đáy rồi, nắm chặt lấy tay Tịch Thành Nghiễn, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn tan hết, nên khẩn cẩn tìm phao bơi.

      Ánh mắt mơ màng, tầm nhìn lại , tìm nửa ngày vẫn thấy phao bơi đây, tay phải buồn chán đập nước hai cái, nhưng ngờ, lại bắt được cái gì đó, Dư Duyệt chớp mắt vài cái, rồi dùng tay xé ra, tiếng vải rách dưới biển che giấu được, truyền thẳng vào tai hai người.

      Tiếng gì vậy? Dư Duyệt phản ứng kịp, có điều, khi nhìn thấy vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn đen thui, Dư Duyệt lập tức kinh sợ, quên luôn cả phao bơi!

      TMD! xé rách quần bơi của Tịch Thành Nghiễn mất rồi!

      Quả nhiên, sản phẩm giá rẻ bốn mươi chính đồng đúng là đáng tin...

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tuc cuoi doan cuoi qua, thanks Co
      Bánh Đậu thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 14

      "Tổng giám đốc, tổng giám đốc, đừng giận!" Dư Duyệt nhìn thấy ánh mắt giết người của Tịch Thành Nghiễn liền lạnh người, nhanh chóng cầm tay bàn tay dưới nước đề phòng 'bùng nổ', liên tục trấn an: "Cái đó, tôi quá mạnh tay, nên chắc bị rách nhiều đâu, chúng ta mau tới chỗ nước cạn xem chút, chừng chỉ là vết thôi!"

      cái gì! Gân xanh nổi đầy trán Tịch Thành Nghiễn, dám cá, quần bơi này chắc chắn bị rách! Trứng cũng lộ hết rồi! Vậy mà còn dám rách nhiều đâu!

      " mua quần bơi này bao nhiêu tiền?" Tịch Thành Nghiễn nhịn cơn giận xuống, cắn chặt răng hỏi.

      "Rất, rất đắt đó." Dư Duyệt xoay tròn đôi mắt, dối: " trăm lẻ chin đồng lận đấy!"

      trăm lẻ chín! Tịch Thành Nghiễn hít ngụm khí lạnh, dám tùy tiện mua đại cho ! Còn rất đắt!

      "Dư Duyệt!" Tịch Thành Nghiễn bị chọc tức giận, " dám mua trăm đồng cho tôi sao?" Biết thế mình để ta mua! ngờ, này mắt thẩm mỹ bình thường, mà còn keo kiệt nữa cơ chứ!

      trăm lẻ chín đồng cái quần bơi còn sợ rẻ?! Dư Duyệt thể nào tưởng tượng nổi, nếu biết cái quần mình mặc chỉ có giá bốn mươi chín đồng!
      Nghĩ tới đây, Dư Duyệt run lên cái, quyết định mang theo bí mật này suốt đời!

      "Tổng giám đốc, đừng giận, để tôi lên bờ rồi mắng tiếp, nhé?"

      vừa nhắc tới lên bờ, Tịch Thành Nghiễn càng lạnh lẽo. Lên bờ? còn dám bảo lên bờ sao? Quần bơi của bị xé rách, bảo làm sao mà lên bờ được? Vừa lộ trứng vừa chạy nhong nhong?!

      Đầu óc của đâu rồi? Chắc phải bị chó tha mất đâý chứ?!

      Dướng như biết suy nghĩ cái gì, Dư Duyệt nuốt nước miếng cái, khó khăn : " phải đợi đến tối, ai để ý mới chịu lên đó?" Dừng chút, nhìn thấy ánh mắt Tịch Thành Nghiễn nghe thấy lời chợt lạnh băng, vội vàng thêm, "Tôi cùng ."

      " muốn tôi ở trong biển ngày ăn uống sao?"

      "Á...." Tất nhiên, Dư Duyệt hề nghĩ tới chuyện này, ngừng lại chút, đầu óc trôi theo sóng vài phút, bỗng nhiên, đôi mắt sáng bừng nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Tôi có cách!"

      Tịch Thành Nghiễn hiểu sao, bị ánh mắt nhìn như vậy, đột nhiên rùng mình cái, cảm thấy rất bất an...

      Mấy phút sau, tất cả nhân viên Hoa Vũ đều há to miệng, ngạc nhiên, bất động nhìn cùng hướng.

      Tổng, tổng giám đốc kiêu ngạo lạnh lùng của bọn họ lại dùng chiếc khăn màu hồng quấn quanh hông! Là màu hồng đó! Đúng là muốn chọc mù mắt chó của bọn họ mà, ai đó biết được chuyện gì xảy ra ?! Đây là tổng giám đốc sao!

      Tịch Thành Nghiễn nhìn thấy ánh mắt nhân viên của mình ngừng nhìn , vừa tức vừa quẫn, nắm chặt phao lưng, kéo tay Dư Duyệt bên cạnh, thấp giọng rống: "Mau che tôi lại!"

      Dư Duyệt cúi đầu ngoan ngoãn làm theo, chút tức giận, cố gắng lấy người che lại.

      Tịch Thành Nghiễn vẫn chưa hả giận, chỉ trong ngày, mà mặt mũi của bị vứt sạch! vậy mà dùng phao bơi màu hồng! Thực thể nhịn được nữa! được, cần phải 'bùng nổ' chút! Nếu nghẹn chết mất!

      Tịch Thành Nghiễn thẳng vào lều, lúc Dư Duyệt muốn vào cùng, rống lên tiếng, " được vào!" Rồi kéo khóa lều lại. lát sau, tiếng cởi quần sột soạt vang lên, tiếp theo, lại trận im lặng kỳ lạ nổi lên, ngay sau đó, Dư Duyệt cả đời bao giờ quên được tin dữ, "Thư ký Dư! Trừ tiền lương! phần ba, được! nửa!"
      Dựa vào cái gì mà trừ tiền lương ! Dư Duyệt tức giận cắn môi, nhưng lại dám kháng nghị.

      Tịch Thành Nghiễn thay quần áo xong, khuôn mặt vẫn đen như cũ, thèm liếc nhìn Dư Duyệt cái, hoàn toàn xem là người vô hình. Dư Duyệt cũng dám vô lễ vói , nên chỉ có thể hấp tấp theo , thỉnh thoảng còn lấy lòng.

      Đáng tiếc, lần này, Tịch Thành Nghiễn thực bị chọc tức, ngay cả bánh quy tự nướng cũng thể lấy lòng được .

      "Phải làm sao bây giờ?" Dư Duyệt thở dài, vắt óc suy nghĩ cách để Tịch Thành Nghiễn nguôi giận, nhưng đáng tiếc, chưa kịp nghĩ cái gì, bị trưởng phòng quản lý gọi lại, "Dư Duyệt, mặc quần áo size bao nhiêu đấy, công ty có cấp cho mỗi người áo chống nắng, lát nữa về tới lều tôi đưa cho."

      Hoa Vũ đúng là tiền nhiều như nước, lợi ích nhiều vô cùng, những như cầu cơ bản như ăn, mặc, ở, lại đều được công ty bao trọn gói, đúng là trâu bò mà!

      "Size L." Dư Duyệt ngẩng đầu nhìn quản lý cười cười, "Cảm ơn ngài nhiều nhé, áo chống nắng để đâu vậy, tôi tự lấy là được rồi."

      "Ai, cần phải như vậy." Quản lý liên tục xua tay, "Lát nữa, tôi cho nhân viên mang tới cho. cứ ở yên trong lều đó , 2 phút sau nhận được thôi." xong, quản lý liền nhấc chân rời .

      Ai ngờ, chưa được bao nhiêu, bên tai bỗng truyền tới giọng lạnh lẽo của Tịch Thành Nghiễn, "Size L? Tôi nghĩ mặc XL mới vừa chứ.

      "!" Tên này ngây thơ , vẫn còn muốn trả thù cơ đấy! Dư Duyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể nhàng : "Tổng giám đốc, tôi luốn mặc size L, tôi hiểu bản thân mình mà." Ngụ ý là, biết đừng xen vào.

      ngờ, Tịch Thành Nghiễn nghe xong chỉ cười lạnh, "Tôi hiểu ?" Ánh mắt dạo vòng trước ngực Dư Duyệt, : "Mắt tôi rất tinh, chỉ cần nhìn cái là biết được thôi mà." cố ý nhấn mạnh, Dư Duyệt xấu hổ đỏ bừng mặt quay chỗ khác, với quản lý: "Nghe tôi , lấy cho ấy size XL."

      "Được, được, tổng giám đốc." Quản lý bị Tịch Thành Nghiễn dọa sợ ngây người, luôn cảm thấy mình bị cuốn vào chuyện kỳ lạ... Ông thấp thỏm trả lời câu, xoay người chạy , nhìn chẳng khác gì bị quái vật đuổi theo sau.

      "Tịch Thành Nghiễn!" Dư Duyệt đỏ mặt kêu , chỉ mau cho quần bơi bốn mươi chín đồng thôi mà, có cần phải làm như vậy , áo tắm của sáu mươi đồng rồi, mua cho chiếc quần bơi bốn mưới chín đồng phải quá tốt rồi sao? Mắng cũng mắng rồi, mặt lạnh cũng khoe xong, ngay cả tiền lương của cũng bị trừ mất nửa mà vẫn chưa đủ sao? Còn đứng trước mặt đồng nghiệp chuyện mập mờ! Lỡ như quản lý ra, chắc thứ hai chết đuối trong bát quái quá!

      "Sao?" Tịch Thành Nghiễn trả lời, khiêu mi nhìn Dư Duyệt tức giận nhưng thể 'bùng nổ' được, cảm thấy vô cùng hả dạ, phải muốn hãm hãi trăm năm sao? Vậy có hãm hại lại ? sao? Nực cười!

      "... thực ..." Dư Duyệt nửa ngày vẫn được từ nào để hình dung Tịch Thành Nghiễn, đành phải cắn môi, đặt mông ngồi xuống bờ cát hờn dỗi.

      "Giận rồi sao?" Tịch Thành Nghiễn nhìn bờ cát nhẵn nhụi, im lặng hồi, vẫn đem chuyện cái phao đặt sang bên, ngồi xuống bờ cát, nhàn nhạt hỏi.

      Dư Duyêt vốn lười cùng , nhưng Tịch Thành Nghiễn là ông chủ , là cơm áo mẹ cha, đành yên lặng, nuốt cơn giận xuống bụng, cắn răng chút, "."

      "Thưc ra, lần này công ty mua áo phòng nắng hơn số." Tịch Thành Nghiễn im lặng mấy giây, bỗng mở miệng.

      Dư Duyệt nghe vậy khiếp sợ nhìn , Tịch Thành Nghiễn, , giải thích với sao? Sao tự nhiên thụ sủng nhược kinh thế này! Giống như... Giống như còn giận nữa, dù sao tổng giám đốc cũng nhận lỗi rồi!

      "Cho nên mới muốn tôi mặc XL sao?"

      "Ừm." Tịch Thành Nghiễn mặt thay đổi lên tiếng, liếc nhìn Dư Duyệt hòa dịu ít, thầm cười trong lòng, : "Chỉ vì muốn tốt cho thôi."

      Vốn Tịch Thành Nghiễn cũng vì mới làm vậy, nhưng lại ích kỷ quá! Dư Duyệt cảm động, nháy mắt quên mọi cục diện gay gắt khi nãy, hít mũi ngẩng đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn, : "Cảm ơn tổng giám đốc."

      "Đừng khách sáo." Tịch Thành Nghiễn đứng dậy, thân hình cao to mạnh mẽ nổi bật dưới ánh mặt trời.

      Dư Duyệt ngước cổ nhìn , ánh mặt trời rọi vào khiến mặt có chút nhợt nhạt như bóng ma, mái tóc cụp xuống, tia nắng ngừng lấp lóe phía , vẻ mặt tuấn tú dường như có thể khiến người ta hít thở được.

      Khuôn mặt nóng bừng lên, Dư Duyệt khẽ rũ mắt xuống, "Tổng giám đốc, còn chuyện gì sao?"

      " có gì đâu." Tịch Thành Nghiễn nhìn đỉnh đầu đen thui của , cười , "Chỉ là cảm thấy cảm giác lừa được rất thú vị."

      Hả? Có ý gì đây? Dư Duyệt chớp mắt, hiểu.

      "Lừa ." Tịch Thành Nghiễn cười, " cảm thấy tôi biết được kích cỡ của áo chống nắng sao? Ngốc ! Mới lừa cái dính!"

      "!!" Tên này có cần phải ác như vậy ! Dư Duyệt hận thể bổ nhào cắn Tịch Thành Nghiễn vài cái.

      "Còn nữa." Tịch Thành Nghiễn dừng chút, tiếp tục kích thích Dư Duyệt, "Tôi nhé." hơi hí mắt, nhìn chẳng khác gì con hồ ly tính kế, "Ngày đó, ở Quý Châu tôi nhìn thấy hết rồi..."

      "Đủ rồi!" Dư Duyệt bỗng nhiên nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Đừng nữa!"
      "Được rồi, vậy nữa." Tịch Thành Nghiễn nhún vai, vẫy tay với Dư Duyệt rồi rời . vài bước, chợt quay đầu lại, "Bây giờ, rất tức giận phải ?"

      Ừ!

      "Muốn đánh người lắm phải ?"

      Ừ!!

      "Còn muốn cắn tôi nữa, đúng chứ?"

      Ừ!!!

      "Đây, đến, tôi cho cắn." Tịch Thành Nghiễn nhìn ánh mắt nghi ngờ của Dư Duyệt, tà ác cười, thấp giọng , "Cởi quần cho cắn."

      "!!" TMD~ còn vô sỉ hơn nữa được ?!

      cỗ khí nóng tràn tới mặt , Dư Duyệt vừa giận vừa thẹn, đầu óc choáng váng, thốt ra câu, "Ha ha, cắn cái rắm! Giữ lại quần bơi hàng online bốn mươi chín đồng của làm kỷ niệm !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :