1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 8

      Cuối cùng Dư Duyệt đành dùng hộp quà bàn, Tịch Thành Nghiễn chỉ cần nghĩ tới con sâu xanh đáng ghét kia dính tây trang trong tay , cả người liền nổi da gà.

      Vẻ mặt ghét bỏ đưa hộp quà cho Dư Duyệt, phủi tay nhiều lần mới cảm thấy dễ chịu hơn.

      Trước khi rời , Tịch Thành Nghiễn còn đặc biệt dặn thêm, nhất định phải ở lại tiệm đợi giặt xong rồi mang về luôn, sợ tiệm giặt kia đem tây trang lẫn trong đống quần áo khác, nên muốn tự mình phơi khô.

      Xấu tính, Dư Duyệt thầm câu, ôm tây trang như tổ tông mang tới tiệm giặt.
      Công ty bọn họ nằm ở khu trung tâm, nhưng xung quanh lại hề có tiệm giặt nào, Dư Duyệt phải dùng bản đồ di động lâu, ngồi bảy tám chuyến xe buýt, mới tiệm được tiệm giặt lớn .

      Tiệm này có vẻ buôn bán được tốt lắm, bên trong chỉ treo vài bộ đồ, cũng chẳng thấy vị khách nào. Ông chủ là người người đàn ông Đông Bắc quê mùa, vừa nghe muốn đến giặt quần áo lấy liền, ông chủ lập tức lắc đầu, "Em , chuyện này thể được, sớm nhất cũng là ngày mai mới có thể lấy.

      "Ông chủ à, ông sắp xếp giúp tôi mà, đây là quần áo của ông chủ tôi, ta đặc biệt dặn tôi phải lấy liền, làm ơn, nếu lát nữa tôi bị mắng mất!" Dư Duyệt khẩn cầu, thậm chí còn ngại bấu víu quan hệ, "Ông chủ, nghe giọng ông, có vẻ là người Đông Bắc nhỉ, tôi cũng vậy, ông có thể nể tình tôi là đồng hương, giúp tôi chút."

      "Ai, được rồi, tôi làm cho liền đây." Ông chủ bị quấy rầy, còn cách nào khác, đành buông nửa củ hành tây xuống, xoa bàn tay chút, mang cho chiếc ghế, " ở đây đợi tôi, tôi làm nhanh cho , nếu buồn, bên kia có máy tính, có thể ngồi xem phim chút cũng được."

      "A!" Dư Duyệt lên tiếng, vẻ mặt cười rạng rỡ, "Cảm ơn ông chủ!"
      Mãi đến chiều, Dư Duyệt mới có thể mang quần áo về, chỉ vì giặt bộ tây trang, mà trong người chỉ còn lại 50 đồng, đau lòng tắc lưỡi, thầm mắng chửi tên tư bản nào đó cả dọc đường.

      Tịch Thành Nghiễn rất có ấn tượng với bộ tây trang bị con sâu dính lên, thế nên, khi tận mắt nhìn thấy bộ tây trang mình được giặt sạch , cũng cho phép Dư Duyệt mang quần áo tới trước mặt.

      Dư Duyệt đành giơ lên, xoay trái xoay phải, chỉnh từng góc độ cho Tịch Thành Nghiễn xem, chứng minh, giặt sạch rồi.

      "Xoay lại, tôi muốn nhìn phía trước." Tịch Thành Nghiễn cau mày, cẩn thận nhìn tây trang tay Dư Duyệt, chỉ còn thiếu cầm thêm cái kính lúp, mới chịu hài lòng.

      Dư Duyệt thầm trợn mắt, cảm thấy Tịch Thành Nghiễn có đáng giá tới đâu cũng thể bù đắp 'lỗ hỏng' tính cách của . Dùng phiền toái thay lời ca ngợi, ràng gây đây mà!
      Dư Duyệt châm chọc hồi, cầm quần áo lật qua lật lại, tầm mắt nhìn chăm chú vào tây trang mình giơ cao, cố găng nghe bất kỳ ý kiên gì, "Tổng giám đốc, thực có vấn đề gì đâu, tôi còn tự giám sát quá trình giặt, ..."

      "Thư ký Du!" còn chưa hết, liền nghe thấy giọng nghiến răng nghiến lợi của Tịch Thành Nghiễn, tay Dư Duyệt run lên, suýt ném tây trang xuống đất, vội vàng bình tĩnh lại, thoáng buông tay, chống lại ánh mặt giận dữ của , lên tiếng trả lời, "Vâng, tổng giám đốc."

      Tịch Thành Nghiễn giật lấy tây trang tong tay Dư Duyệt, chỉ vào hai chiếc nút ra hình dạng gì, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Dư Duyệt, "Có thể cho tôi biết, hai cái nút áo này là sao đây?"

      Dư Duyệt nhìn theo ngón tay , dám nhìn thẳng, cái đó là nút áo? Lồi lõm, còn bằng mấy tảng đá ngay ngắn ngoài bờ cát!

      Có điều, hai cái nút áo này làm sao mắc mớ gì tới mình chứ? Đâu phải mình làm nó biến thành như vậy!

      Lần này, Dư Duyệt cảm thấy mình có lý, cũng sợ Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng, bắt đầu vừa động viên mình, vừa nhận lấy ánh mắt áp bức từ , "Tổng giám đốc, hai cái nút này vốn là như vậy rồi."

      "Vốn là như vậy?" Tịch Thành Nghiễn dường như nghe được chuyện cười, cánh tay run lẩy bấy, quan tâm tới bất cứ cái gì nữa," dám tây trang tôi vốn là như vậy sao? Tôi mà mặc cái..."

      nhìn thoáng qua hai nút áo, trong mắt đều là vẻ ghét bỏ, vắt óc suy nghĩ lâu, cũng tìm được từ nào miêu ta cái nút xấu xí này, cuối cùng, chỉ có thể hít hơi sâu, ném tây trang lên người Dư Duyệt, " là người mang tây trang giặt?!"

      "Nhưng, nhưng tôi làm gì mà, tôi chỉ mang bộ tây trang này tới tiệm giặt thôi." Dư Duyệt cảm thấy vô cùng oan ức, đó là nút áo kim loại, đâu có bản lĩnh lớn tới nỗi khiến nó từ trơn nhẵn thành than tổ ong đâu chứ, ràng Tịch Thành Nghiễn vu khống !

      Tịch Thành Nghiễn cảm thấy mình thể chuyện với , xoa huyệt thái dương đau ỉ, bị chọc tức điện lên, "Từ trước tới giờ chưa từng giặt đồ sao? Nút kim loại được dính bột giặt, trước khi giặt phải lấy nó xuống!"

      "Hả?" Dư Duyệt há to mồm nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Chuyện này, tôi biết!"

      "Thôi, được rồi." Tịch Thành Nghiễn nhìn được, phất tay vài cái, muốn nhìn thấy nữa, " ra ngoài , tiện thể nhớ mang tây trang này vứt luôn."

      "A!" Dư Duyệt hít hơi sâu rồi thở ra, quả thực chẳng khác gì nhà tư bản, chỉ vì hai nút áo bị hư mà vứt sao?! còn có thể phá sản chút nữa ? Có điều...

      do dự, cuối cùng vẫn đem suy nghĩ ra, "Tổng giám đốc, từ trước tới giờ tôi cũng có giặt quần áo..."

      Nên? Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng nhìn .

      "Dây kéo quần áo cũng là kim loại đó thôi, sau khi giặt xong, vẫn còn rất tốt mà."

      Hí..... Tịch Thành Nghiễn thấy trơ tráo, liền hít ngụm khí lạnh vào, dám mang khóa kéo mười đồng so với nút áo đặt làm sao?!

      này ngốc hay giả vờ đây! Mình để ta làm thư ký sao đó chứ?!

      Nhìn xem! Phạm lỗi mà chịu nhận, còn trừng đôi mắt to rưng rưng nhìn mình! nhìn cái gì! được nhìn nữa!

      Tịch Thành Nghiễn vốn định đuổi ra, nhưng chưa kịp gì, bụng bắt đầu đau ỉ.

      Từ khi đuổi thư ký cũ, bữa trưa của cũng theo, đành hạ mình xuống căn tin ăn lần, ngờ lại bị Dư Duyệt ném sâu lên người!

      Buồn nôn tới giờ chiều vẫn chưa có gì vào bụng, lúc này, lại bị Dư Duyệt chọc giận, bệnh bao tử của lại tái phát.

      Vừa nhắc tới thở nổi, Tịch Thành Nghiễn tạm thời so đo với chuyện nút áo nữa, mờ mịt xoa dạ dày, vứt cho Dư Duyệt tấm thẻ, "Đợi lát nữa tôi tiếp, xuống lầu mua chút gì cho tôi ăn trước ," im lặng chút, sợ mua về đống đồ lộn xộn, bổ sung thêm câu, " phần cháo cá, củ sen ngâm mật, thêm tô canh thịt bò Tây Hồ, mật khẩu là 654321."

      Thực ra, Tịch Thành Nghiễn thích đồ ăn Giang Nam, thích ăn mặn, mà món Giang Nam lại hơi ngọt, nhưng tại đói quá rồi, dạ dày lại đau, chỉ có thể chọn quán Giang Nam dưới lầu.

      "Ách... Vâng!" Dư Duyệt trầm ngâm chút, nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn nhíu mày lập tức im lặng, cầm tấm thẻ lên ra ngoài, vừa được vài bước liền dừng lại, quay đầu, nhìn Tịch Thành Nghiễn ôm dạ dày, chần chờ : "Tổng giám đốc, bàn tôi có đồ ăn, muốn ăn ?"

      Thế là, 2 phút sau, Tịch Thành Nghiễn nhìn đồng đồ ăn bàn làm việc, lúc lâu vẫn ngẩng đầu lên.

      "Tổng giám đốc, đau dạ dày sao? Vậy ăn cái donut này , rất mềm, lại vẫn còn nóng!"

      Thấy Tịch Thành Nghiễn có động tĩnh gì, Dư Duyệt bắt đầu nhiệt tình giới thiệu món khác, " phải tổng giám đốc thích uống nước hạnh nhân lòng trắng trứng sao? Cái này cũng còn nóng đó." Dừng chút, lại đem cánh gà đổ trước mặt Tịch Thành Nghiễn, "Còn đây là cánh gà và bánh xốp dâu tây nướng, tất cả đều mới làm."

      Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm hộp gói tay , vài phút sau, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thay đổi nhìn Dư Duyệt, "Cho nên, cả chiều hôm nay ở tiệm giặt đợi, mà dạo khắp quảng trường Ích Điền?"

      "Ha ha." Dư Duyệt cười khan hai tiếng, cố gắng vượt qua cửa ải, "Chuyện này, có đâu, tôi chỉ ngang qua nhìn chút thôi..."

      Ngừng lát, lại tiếp, "Hơn nữa, lúc tôi quay lại cũng tan việc rồi."

      "Được rồi." Tịch Thành Nghiễn cắm ống hút, uống hơi hạnh nhân lòng trắng trứng, chịu đựng mùi vị khó nuốt của hạnh nhân, rồi : "Làm việc nghiêm túc, dạo trong giờ làm, còn phá hoại tây trang của tôi, tháng này, tôi trừ lương !"
      Tên này, đúng là khác gì Chu Bái Bì* mà! phá hoại tây trang của hồi nào, phải chỉ là hai nút áo thôi sao? Mua lại hai cái may lên là được rồi mà?! Hơn nữa, biết có phải do làm hay !
      Dư Duyệt bĩu môi, "Cái kia, tổng giám đốc, tôi có phá nút áo của đâu."

      "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Tịch Thành Nghiễn đặt hanh nhân lòng trắng trứng lên bàn, lấy di động trong từ trong túi ra, vẫy tay với Dư Duyệt.

      "Đến đây, tấm hình này tôi chỉ vừa mới chụp sáng nay thôi đấy, nhìn xem cái nút áo lúc đó có hình dạng như thế nào, vậy mà sau khi mang về, nó lại trở nên khác biệt như vậy?!"

      Tịch Thành Nghiễn chưa từng nhiều thế này, bị Dư Duyệt chèn ép tới nỗi tức giận thế này.

      Dư Duyệt chăm chú nhìn màn hình điện thoại của Tịch Thành Nghiễn, khó khăn nuốt nước miếng cái, ngẩng đầu, "Tổng giám đốc."

      Sao? Biết sai rồi? Biết sai cũng được! Nhất định phải trừ tiền lương ta, cho ta bài học nhớ đời!

      " ra, đóng cửa cả buổi sáng, cho ai vào, chỉ để chụp tấm hình." Dư Duyệt nhìn chằm chằm Tịch Thành Nghiễn, yếu ớt câu.

      ngờ, vị tổng giám đốc lạnh lẽo như tuyết, kỳ lạ vô cùng, nội bộ rối loạn, thế mà, lại trốn trong phòng làm việc, lén lút chụp hình!
      'Bộp' tiếng, Tịch Thành Nghiễn nặng nề đập di động lên mặt bàn, giờ phút này, suýt nữa bị lời của Dư Duyệt chia năm xẻ bảy.

      _________________________________________________

      *Chu Bái Bì: Nhân vật địa chủ độc ác, keo kiệt trong tác phẩm ‘Gà gáy nửa đêm’ của Cao Ngọc Bảo
      Last edited: 3/6/16

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 9

      "Thư ký Dư." Tịch Thành Nghiễn cất di động vào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dư Duyệt, " cảm thấy, bây giờ nên chú ý tới chuyện này sao?" Tịch Thành Nghiễn sắp bị thư ký mới bức điên rồi, chẳng lẽ tất cả phụ nữ đều là sinh vật kỳ vậy sao? ràng giây trước còn sợ hãi giải thích, giây sau lại lập tức đổi chủ đề khác.

      Cả trăm năm chụp tấm hình nào, nhưng hôm nay, mẹ cứ dây dưa dứt, nên đành phải tự chụp tấm gửi vào weixin* cho bà, thế mà, lại lẽ lút chụp ảnh trong phòng làm việc!

      Như vậy được sao? Nhưng sao có thể chuyện của mẹ cho nghe được! phải lập tức xóa bỏ ý nghĩ này trong đầu ! Nếu , mọi uy nghiêm của đều bị quét sạch còn gì!

      Tịch Thành Nghiễn cảm thấy mình nên xuất ra khí thế của ổng chủ, để biết được, tuyệt đối thể xúc phạm tới cấp của mình!

      " định làm thế nào với nút áo của tôi đây?" hơi hất cằm nhìn Dư Duyệt, giọng vừa lạnh vừa thấp.

      "Khụ." Nghe được lời của , cuối cùng, Dư Duyệt cũng nhớ lại chuyện khi nãy, cười khan tiếng, nhìn nút áo xấu xí tây trang, : "Đơn giản thôi, tôi mua cho hai cái nút khác là được rồi!"
      "Mua hai nút khác?" Tịch Thành Nghiễn suýt bị chọc cười, "Hai cái nút này là độc nhất vô nhị thế giới, xem, nên đâu mua lại cho tôi đây?"

      "Dù sao cũng chỉ là hai cái nút áo thôi mà." Dư Duyệt giọng lầm bầm, biết vì sao, từ sau khi Tịch Thành Nghiễn cho xem tấm ảnh, bỗng nhiên sợ nữa, chuyện cũng to gan hơn nhiều, "Tổng giám đốc, tay nghề của tôi rất tốt, bảo đảm may nút áo cho chê vào đâu được!"

      xong, nhanh chóng lấy tây trang đặt vào trong túi to, nâng tay nhìn đồng hồ, "Tổng giám đốc, bây giờ tám giờ rồi, chuyến xe cuối cùng về nhà tôi là 8 giờ rưỡi, tôi lập tức xuống mua nút áo cho , ngày mai sửa xong, tôi mang tây trang tới cho ."

      hơi, Dư Duyệt đeo túi lên vai, xoay người rời , ai ngờ, vừa nhấc chân lên, Tịch Thành Nghiễn đằng sau quát lên, "Đợi !"
      Dư Duyệt quay đầu lại, "Tổng giám đốc còn chuyện gì nữa sao?"

      "Đợi tôi dọn dẹp xong rồi cùng nhau xuống, nhanh thôi." Tịch Thành Nghiễn vươn tay cầm lấy chiếc túi bàn làm việc, với Dư Duyệt.

      "Tôi sắp trễ mất rồi, tổng giám đốc." Dư Duyệt đau khổ , nhìn thấy động tác của Tịch Thành Nghiễn nhanh hơn, nhất thời hiểu ra, chẳng lẽ Tịch Thành Nghiễn nghĩ sợ sao? thở phào nhõm, : "Tổng giám đốc, cứ yên tâm , tôi sợ đâu, trạm xe buýt cách đây xa, vậy tôi trước đây."

      Vừa dứt lời, còn chưa kịp rời , nghe thấy tiếng 'rầm' vang lên, cúi đầu nhìn, biết sao máy tính trong tay Tịch Thành Nghiễn lại rơi xuống bàn làm việc.

      Dư Duyệt trừng mắt nhìn, nghi ngờ hỏi câu, "Tổng giám đốc?"

      " chờ tôi chút." Tịch Thành Nghiễn tùy tiện nhét laptop vào túi, vắt óc suy nghĩ, làm sao để Dư Duyệt chịu cùng thang máy với , "Chỉ là, ngày đầu tiên làm bắt phải tăng ca, vất vả cho rồi, để tôi mời dùng bữa tối, đợi tôi 2 phút."

      " cần." Dư Duyệt sợ hãi xua tay, thế giới hề có cơm trưa miễn phí, nên bữa tối nhất định cũng chẳng tìm được! Mình làm gì mà lại được hưởng lộc, theo lý thuyết, lúc ở Quảng Châu, Tịch Thành Nghiễn cứu mình mạng, lại cho mình vào Hoa Vũ làm việc, thực ra mình là người phải mời cơm mới đúng!
      Chỉ là bản thân mình mời nổi, mà đoán chừng, người ta cũng chịu dùng cơm trong cái quán bé tẹo đâu, thôi cứ đề về sau có cơ hội báo đáp.

      " cần đâu tổng giám đốc, tôi tự mình về được rồi, hơn nữa, thực ra tôi phải là người mời mới phải, giúp tôi nhiều rồi"

      "Được!" vừa dứt lời, Tịch Thành Nghiễn chờ được đáp ứng , nhanh tới nỗi khiến Dư Duyệt có chút phản ứng nào.

      "Tôi đồng ý với ." Động tác thu dọn đồ đạc ngừng, mặt vẫn như cũ, có biểu gì, Tịch Thành Nghiễn nhìn bộ dạng ngây ngốc của Dư Duyệt, bổ sung thêm câu, " phải muốn mời tôi ăn cơm mà, tôi đồng ý với ."

      Mình có muốn mời ta ăn cơm sao? Đó chỉ là lời khách sao thôi mà! Dư Duyệt thầm vò tóc trong lòng, bắt buộc mình phải bình tĩnh lại, "Nhưng tổng giám đốc, bây giờ tôi còn phải mua nút về may lại cho nữa." Dừng chút, thương lượng hỏi "Hay là chúng ta đổi ngày khác được ?"

      "Vậy tới nhà ăn ." Tịch Thành Nghiễn sợ Dư Duyệt đợi , tiếp tục trả lời mà suy nghĩ, là cái đó, " nấu cho tôi ăn."

      ... Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra đây? Dư Duyệt ngơ ngác theo xuống tới bãi đậu xe, mãi đến khi ngồi vào ghế phó lai, vẫn chưa phục hồi tinh thần.

      Thế là, ngay từ ngày đầu tiên làm, mang ông chủ mình về nhà rồi hả? Chuyện, chuyện này nhìn thế nào cũng đều cảm thấy kỳ lạ!
      "Tổng giám đốc, có kiêng ăn gì ?" Nếu mọi chuyện trở nên thế này, đành thuận theo tự nhiên thôi, Dư Duyệt nhàng gật đầu, làm bản thân mình tỉnh táo lại chút, thừa dịp đèn đỏ, quay đầu hỏi Tịch Thành Nghiễn câu.

      "Tôi kén ăn gì đâu." Tịch Thành Nghiễn thấp giọng trả lời.

      Vậy là tốt rồi, tối qua mình vừa mua thêm thịt bỏ vào tủ lạnh, chắc cũng đủ mời Tịch Thành Nghiễn rồi, Dư Duyệt thở phào hơi.

      "Đúng rồi, tôi ăn hải sản, ăn thịt dê, ăn cải thìa, ăn..." liên tục ăn cái này ăn cái kia, Dư Duyệt bắt đầu cảm thấy mình bị nghẹt thở mất rồi.

      Cái này mà kén ăn sao?! mau cho tôi biết thế nào là kén ăn?! Dư Duyệt hận thể xách cổ áo Tịch Thành Nghiễn lên, hung hăng chất vấn phen, rốt cuộc chỉ có thể nghĩ mà thể làm, đành ủ rủ ngồi ở ghế phó lái lên tiếng, "Vâng."

      Tịch Thành Nghiễn nghe theo lời chỉ huy của Dư Duyệt, đưa tới cửa hàng gần biển, trơ mắt nhìn vui vẻ đứng trước quầy mua hai nút áo màu đen mười đồng, chuẩn bị may lên tây trang của mình.

      Thôi được, dù sao cũng muốn mặc lại tây trang kia, cứ mặc kệ . Tịch Thành Nghiễn nâng trán, theo sau Dư Duyệt, ánh mắt thỉnh thoáng liếc nhìn chiếc túi nút áo kia, bỗng nhiên, cảm thấy chỉ vì muốn tìm người thang máy chung mà để người khác mời bữa cơm như vậy, đáng giá tí nào.

      Nhưng loại ý nghĩ này lập tức biến mất còn dấu vết sau khi ăn xong bữa tối Dư Duyệt nấu.

      Có thể tay nghề của khá được, cũng có thể vì đói quá rồi, tóm lại, Tịch Thành Nghiễn rất hài lòng với bữa cơm này!

      Xem ra, thư ký này cũng có chỗ được, ăn xong, Tịch Thành Nghiễn ngồi ghế sofa nhà Dư Duyệt, vừa uống hồng trà nóng hổi, vừa thầm tính toán. Có lẽ, sau này, cứ đến nhà Dư Duyệt ăn chực vài bữa cơm đúng là lựa chọn số rồi.

      Dư Duyệt rảnh rỗi như , luồn chỉ vào kim, chuẩn bị may nút áo của Tịch Thành Nghiễn. mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế , tất cả mọi việc đều phải êm xuôi, nếu , lập tức cảm thấy khó chịu.

      Bà nôi rất khéo tay, thêu thùa càng giỏi hơn, năm đó, bà nổi tiếng nghề thêu khắp vùng, thêu cái gì cũng giống, nhất là động vật, quả bọn chúng giống như muốn ra khỏi mặt vải. Dư Duyệt thể so sánh với bà nội Dư, nhưng dù sao cũng ở chung hai mươi năm, mưa dầm thấm đất, học được năm sáu phần, khâu nút áo làm khó dễ được đâu.

      Thế là, Tịch Thành Nghiễn chưa kịp nghĩ, sau này nên lấy cớ gì để thường xuyên tới nhà ăn chực, may xong nút áo của .

      "Tổng giám đốc, xong rồi." Dư Duyệt cẩn thận dùng kéo cắt chỉ thừa còn lại, dùng tay làm thẳng tây trang, rồi đưa cho Tịch Thành Nghiễn xem, " thấy thế nào."

      Có thể thế nào được, bộ tây trang đắt tiền mà lại dùng hai nút áo năm đồng may lên, coi được sao?! Tịch Thành Nghiễn thầm khinh bỉ Dư Duyệt, vươn tay nhận lấy tây trang, nghĩ lát nữa về nhà nhất định vứt vào thùng rác, ngờ vừa nhìn xem lập tức kinh ngạc mở to mắt.

      Khâu, khâu cũng đẹp đó! Thực nhìn ra cái nút năm đồng đó nữa!

      Hơn nữa, quan trọng nhất là! Tịch Thành Nghiễn bắt đầu nảy sinh ảo giác, cảm thấy cái nút năm đồng này còn cao cấp hơn nút đặt làm của !

      Chuyện này sao có thể xảy ra được!

      Vừa nhìn thấy vẻ mặt của , Dư Duyệt biết mình thành công tốt đẹp, nhìn Tịch Thành Nghiễn cười, rót thêm hồng trà vào tách của , : "Tổng giám đốc, yên tâm , mặc cái này ra ngoài chắc chắn ai nhìn thấy được đâu."

      Tịch Thành Nghiễn nhìn cái nút hoàn mỹ trong tay, rồi lại nhìn hồng trà, cuối cùng ngửi luôn mùi hương cơm tối còn lưu lại trong phòng bếp, đột nhiên trong lòng khẽ động, ra thư ký của nàng tiên ốc, đơn giản chỉ là ở nhà!

      Nếu... Nếu có nàng ốc này ở nhà... Ngón tay thon dài của Tịch Thành Nghiễn tự chủ được điểm lên bàn trà chút, đôi mắt đen xinh đẹp híp dần lại.

      Dư Duyệt ngồi bên cạnh, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng, sao lại có cảm giác giống như bị theo dõi thế này...

      chà xát cánh tay nổi da gà của mình, có lẽ do mình nghĩ nhiều quá rồi.
      Last edited: 3/6/16

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Chị bị tính kế rồi

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 10

      Tối hôm đó, Tịch Thành Nghiễn ngây ngốc ngồi ở nhà Dư Duyệt tận mấy giờ đồng hồ, mãi đến khi ấm hồng trà cạn sạch, mới thỏa mãn rời .

      Sau khi khỏi, Dư Duyệt thở phào hơi, cầm quần áo tắm. Cho dù còn sợ như những ngày đầu gặp gỡ nữa, nhưng để người đàn ông mới quen vào nhà ngồi, cảm thấy được tự nhiên lắm.

      Chỉ là, Dư Duyệt biết mình có ảo giác hay , ngày hôm sau, Tịch Thành Nghiễn vẫn như cũ, vác khuôn mặt lạnh lùng tới công ty, nhưng cảm thấy dịu dàng với hơn, tuy nhiên, lượng công việc lại gấp đôi ngày hôm qua, còn cả văn kiện trong email, vừa xử lý xong cái này lại tới cái kia, Dư Duyệt vội vã tới nỗi có thời gian toilet.

      Cả ngày hôm đó, Dư Duyệt đầu đau sắp hôn mê đến nơi, tới giờ tan làm, vẫn chưa làm xong tất cả.

      "Vẫn chưa về?" Tịch Thành Nghiễn cầm máy tính từ trong phòng ra, nhìn Dư Duyệt ngồi đánh chữ ngừng.

      "Tổng giám đốc." Dư Duyệt có thời gian ngẩng đầu lên chuyện với , ngón tay gõ nhanh hơn, : " chút nữa, tôi hoàn thành ngay thôi."

      "Vậy à." Tịch Thành Nghiễn trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên mở miệng : "Tối nay, cả tầng bốn mươi tám này chỉ có mình tăng ca thôi."

      ... Nên? Dư Duyệt gửi văn kiện , rốt cuộc, cũng ngẩng đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn, những lời này là có ý gì?

      "Mấy ngày nay, mạch điện công ty có chút vấn đề."

      "?"

      Tịch Thành Nghiễn mấp máy môi, đứng trước bàn làm việc của Dư Duyệt, đôi mắt yên tĩnh nhìn , "Bất kỳ lúc nào cũng có thể mất điện."

      "!" sao? Nếu toàn bộ tầng bốn mươi tám chỉ có mỗi tăng ca, khi bị mất điện bị hù chết mất!
      "Nhưng, nhưng những văn kiện này tôi phải làm tới tối mới xong được." Dư Duyệt cắn môi, có chút khó .

      "Lượng việc tôi giao cho , phải có nghĩa vụ hoàn thành trước giờ tan làm chứ." Mắt hai người nhìn nhau, Tịch Thành Nghiễn nhàn nhạt câu.

      "Xin lỗi, tổng giám đốc, tôi... tôi được quen cho lắm." Dư Duyệt cảm thấy da mặt mình nóng bừng lên, phải là sinh viên vừa ra trường, đáng ra, khi được vào công ty mới làm việc nhanh hơn chứ, nhưng tới Hoa Vũ mầy ngày rồi, vẫn thể xử lý mọi việc trước giờ tan làm, chuyện này có chút khó .

      " cho tôi thêm hai ngày, tôi nhất định..."

      " cần tốn thời gian chuyện nữa." Dư Duyệt con chưa hết, bị Tịch Thành Nghiễn cắt đứt, lạnh lùng cậu, rồi đặt túi laptop lên bàn làm việc của , "Được rồi, hôm nay, tôi ở lại tăng ca cùng vậy."

      Dư Duyệt trừng mắt, đứng bật dậy, "Như, như vậy sao mà được chứ, tổng giám đốc, cần đâu, mình tôi ở lại cũng sao đâu!" Trong lòng Dư Duyệt vô cùng cảm động, lúc mới gặp , cho rằng là người lạnh lùng, thích bị người khác quấy rày, nhưng trải qua mọi chuyện, mới nhận ra, cũng rất nhiệt tình!

      Nhưng dù soa, cũng dám để ông chủ tăng ca với , đành lắc đầu từ chối.

      Tịch Thành Nghiễn nhíu mày nhìn , hừ tiếng, " tốt nhất nên dành thời gian làm việc cho nhanh hơn là cứ đứng đây chuyện nhảm nhí." đẩy cửa phòng mình ra, dừng chút, lại thêm câu, "Dù sao cũng là thư ký của tôi, đương nhiên áp lực rồi." xong, đóng cửa lại.

      Chỉ câu đơn giản như vậy, khiến trong lòng Dư Duyệt vừa mới bình tĩnh lại nổi sóng lên, tổng giám đốc của bọn họ là người tốt! Sau này, cố gắng làm việc! Cũng tiếc gì mà làm trâu làm ngựa cho !

      Trong phòng, Tịch Thành Nghiễn thoải mái dựa vào ghế salon bằng da , híp mắt như con hồ ly, thầm tính toán trong lòng: Tối nay chắc mình lại được ăn chực nữa rồi, nên ăn món nào đây? Sườn kho giấm đường hay là xương nấu bơ nhỉ, trời ơi, phân vân quá!

      Dư Duyệt vừa nghĩ tới Tịch Thành Nghiễn trong phòng làm việc đợi , cảm thấy căng thẳng, tay chân đều cứng ngắc, phải đến hai tiếng đồng hồ mới làm xong mọi việc, đến khi hai người rời khỏi công ty là tám giờ tối.

      "Tổng giám đốc, xin lỗi, hại tan làm trễ như vậy." Dư Duyệt nắm tóc, nhìn khuôn mặt thay đổi của Tịch Thành Nghiễn, thà : "Tôi chuyến xe buýt số 22 là có thể về nhà được rồi, cứ về trước , tôi cảm ơn ."

      Tịch Thành Nghiễn dường như nghe thấy lời , mở cửa xe, vẻ mặt như cũ , "Lên xe."

      " cần đâu." Liên tục để ông chủ trở về thế này, Dư Duyệt chịu nổi!
      "Đừng lãng phí thời gian." Tịch Thành Nghiễn nhíu chắc mày, nhịn được mở cửa xe ra, nhìn , hối câu, "Nhanh lên!"
      Tổng giám đốc bá đạo lại lấy uy nghiêm ra, Dư Duyệt lập tức mềm nhũn, như vợ cúi đầu ngoan ngoãn lên xe, dưới cái nhìn soi mói của Tịch Thành Nghiễn, cài dây an toàn đàng hoàng, rồi mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Làm phiền tổng giám đốc rồi."

      Tịch Thành Nghiễn đợi hết..., nhấn chân ga cái, khởi động xe.

      Tịch Thành Nghiễn lái xe cẩn thận, đây lần lần thứ ba tới nhà Dư Duyệt, sớm nhớ đường , chỉ mới 20 phút sau, tới trước cửa nhà Dư Duyệt.

      "Cảm ơn." Dư Duyệt cởi dây an toàn ra, cố nén xấu hổ, : "Tổng giám đốc, ngày mai, tôi nhất định lãng phí thời gian của nữa." Dừng chút, đưa tay mở cửa, "Vậy, vậy, tổng giám đốc, tạm biệt."

      Ơ? Sao mở được? Dư Duyệt dùng thêm lực chút, nhưng vẫn mở ra. Chuyện gì vậy... xoay qua nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Tổng giám đốc, cửa khóa rồi, tôi mở được."

      Làm vậy tôi cho biết sao?!

      Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn thản nhiên, đưa tay phải đặt tay vô lăng hạ xuống, giả vờ dùng tay trái như vô thức xoa dạ dày, với Dư Duyệt câu, " xin lỗi, tôi đói qua nên quên mất."

      " sao sao!" Dư Duyệt nhìn thấy động tác của liền tỉnh ngộ, cảm thấy mình có chút quá đáng, Tịch Thành Nghiễn đợi suốt hai tiếng đồng hồ, thế mà mình lại quên mời bữa cơm! Có điều, bây giờ đến nhà rồi, mà quanh đây cũng có tiệm ăn nào, đành để chịu ủy khuất ăn nhà thêm ngày nữa rồi.

      Nghĩ tới đây, Dư Duyệt tiếp: "Nếu tổng giám đốc chê..." còn chưa xong, cảm thấy cả người hơi lắc, cửa xe vốn đóng chặt bỗng nhiên mở ra, suýt nữa, ngã ra khỏi xe, may mắn thay, Tịch Thành Nghiễn kéo lại.

      Dưới ánh đèn mập mờ, hơi mấp máy môi nhìn , "Ừm, chê."

      Vì thế, tối nay, Tịch Thành Nghiễn lại thỏa mãn ăn sườn kho giấm đường, ánh mắt nhìn Dư Duyệt lại càng dịu dàng hơn. Tuy thấy thư ký mới của mình được tốt cho lắm, nhưng dựa vào tay nghề nấu nướng của , chắc trong thời gian ngắn, đuổi việc . Chỉ là giống Thái Thượng Đạo, mỗi lần muốn ăn chực đều phải tự mình tới, được, mình phải nghĩ cách thôi!

      Tịch Thành Nghiễn thoải mái ngồi sofa nhà Dư Duyệt, thuận tay chiếm luôn gối ôm gấu nhất, vô sỉ suy nghĩ mưu kế ra tay với thư ký của mình.

      Thế là, suốt tuần, Dư Duyệt bắt đầu phát lượng công việc của mình càng lúc càng lớn, dường như mỗi ngày đều phải tăng ca, tất nhiên, Dư Duyệt chẳng oán hận làm gì, phải vì tiền lương, mà chỉ ông chủ chiếu cố rất nhiều, cũng nên làm tốt việc của mình.

      "Dạo này thế nào rồi? Công việc có gì khó khăn đó chứ?" Bữa trưa, Quý Vân Phong ngồi đối diện Dư Duyệt, vừa gặm móng heo vừa hỏi .

      "Mọi việc đều rất tốt." Dư Duyệt híp mắt, có vẻ rất phấn chân, "Bây giờ, công việc của tôi vào nề nếp, mọi việc rất thuận lợi, tổng giám đốc, và cả Hoa Vũ nữa cũng đều tốt!"

      "Khụ." Nghe được tổng giám đốc là người tốt, Quý Vân Phong suýt nữa nghẹn móng heo mà chết, tới Hoa Vũ ba năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên, có người bảo tổng giám đốc của bọn họ là người tốt! Boss mặt lạnh là người tốt? Quý Vân Phong vuốt lồng ngực, khẳng định, quan hệ giữ Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn bình thường, đương nhiên, thể hỏi Dư Duyệt chuyện này được, nhưng, Vũ Thần nhà có thể...

      " cảm thấy tốt là được rồi." Quý Vân Phong uống canh xương hơi, dùng khăn giấy lau khóe miệng, với Dư Duyệt: "Nếu có chuyện gì cứ với tôi, đừng tự mình chịu trách nhiệm, dù sao, ở Hoa Vũ này, tôi cũng có chút tiếng ." Cho dù Hoa Vũ chưa từng đuổi người mới vào, nhưng đương nhiên vẫn phải bảo kê cho bạn của vợ mình, tuyệt đối để chuyện gì xảy ra.

      "Ừm, tôi biết rồi, cứ yên tâm ." Dư Duyệt múc muỗng cơm bỏ vào miệng, "Mọi người đều đối xử với tôi rất tốt." Chỉ có việc rất rối rắm...

      Dư Duyệt dùng muỗng chọc vào khay cơm, gần đầy, hầu như ngày nào Tịch Thành Nghiễn cũng tới nhà ăn cơm.

      Từ trước tới giờ Dư Duyệt chưa từng gặp phải chuyện này, biết phải làm gì, đành thuận theo tự nhiên. Mà mua thức ăn cũng chẳng phí bao nhiêu tiền, nhưng lần nào Tịch Thành Nghiễn những tăng ca với , thậm chí còn muốn trở về nhà. Dư Duyệt vô cùng xấu hổ, có điều, hiểu vì sao điện lầu 48 mãi vẫn chưa sửa được, thậm chí mấy ngày này còn mất điện vài lần, Dư Duyệt quyết định, bắt đầu từ hôm nay để Tịch Thành Nghiễn phải tăng ca theo .

      "Đúng rồi, Dư Duyệt." Quý Vân Phong bỗng nhiên mở miệng: " có biết mấy ngày nữa công ty chúng ta dã ngoại ?"

      "Hả?" Dư Duyệt ngạc nhiên há hốc mồm, "Tôi biết, ai với tôi cả."

      "À, là thế này." Quý Vân Phong buông muỗng xuống, " là thư ký tổng giám đốc, rất ít tiếp xúc với những đồng nghiệp khác trong công ty, nên ai cho biết chuyện này cũng là bình thường thôi. Công ty chúng ta hàng năm đều tổ chức chơi, hình như là khoảng cuối tuần sau, nếu rảnh cùng , nhân tiện làm quen với mọi người luôn, tạo chút quan hệ, để về sau có cơ hội làm hạng mục cũng vừa ý với nhau."

      "Được, tôi hiểu rồi, tôi đợi đến lúc công ty thông báo vậy." Dư Duyệt gật đầu, nhất định vụt mất cơ hội, đến Hoa Vũ là vì mong muốn ngày nào đó, mình được làm ở phòng hạng mục.

      Nhưng cả công ty du lịch, nhất định rất vui...

      Ở công ty cũ, Dư Duyệt chưa từng có những cơ hội vui chơi tập thể thế này, nên khi vừa nghe Quý Vân Phong , liền có chút vui mừng, cả buổi chiều đều đứng ngồi yên.

      Giờ tan làm, di động 'đing' lên tiếng, Dư Duyệt cầm lên nhìn tin nhắn Tịch Thành Nghiễn vừa gửi tới: Tối nay tôi muốn ăn thịt bò cay.

      Khóe miệng Dư Duyệt co rút, cảm thấy ông chủ mình bắt đầu sai bảo mình thành thạo hơn rồi, lúc trước nấu gì ăn cái đó, bây giờ lại biết gọi cơm rồi, xem ra lên cấp rồi...

      "Được, tôi làm cay nhiều chút." Dư Duyệt nhanh chóng trả lời lại .

      Suy nghĩ nhiều như vậy ích lợi gì sao?! Thôi, trước tiên cứ hầu hạ ông chủ tốt rồi tiếp!
      Last edited: 3/6/16

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 11

      Bữa tối, Tịch Thành Nghiễn ăn sạch đĩa thịt bò mới cảm thấy thoải mãn bỏ chén cơm xuống, tự động chạy đến sofa xem tivi, thậm chí còn cầm theo lon bia trong tủ lạnh, thực xem mình là chủ nhà rồi.

      "Ngày mai lại làm thịt bò cay ." Tịch Thành Nghiễn cầm bia cách cánh cửa phòng bếp với Dư Duyệt, dừng chút, lại mặt dày bổ sung, "Phần thịt bò tối nay còn dư, lát nữa tôi gói lại mang về."

      Tên này bắt đầu biết xin ăn nhờ ở đậu nhà người khác rồi! Ăn còn chưa đủ, còn muốn đóng gói mang về! Dư Duyệt vừa rửa chén vừa bất đắc dĩ suy nghĩ.

      Cứ tiếp tục thế này cũng được, thể để Tịch Nghiễn lúc nào cũng phải tăng ca theo co, tuy từng ' sao', nhưng vẫn luôn cảm thấy áy náy.

      Dư Duyệt rửa sạch rồi bỏ vào tủ chén, dùng khăn lau khô nước tay, gói thịt bò lại, đặt trước mặt Tịch Thành Nghiễn, "Đây, lát nữa nhớ mang về đấy."

      Tịch Thành Nghiễn gật đầu, kéo túi thịt bò lại gần mình chút, đây là đồ ăn khuya, tuyệt đối thể quên được!
      Dư Duyệt có tâm , đến nỗi xem tivi cũng yên lòng, ngay cả Tịch Thành Nghiễn nhét điều khiển tivi vào tay , cũng biết.

      "Có chuyện gì sao?" Nhìn thấy muốn lại thôi, Tịch Thành Nghiễn chỉnh thanh tivi lại chút, thấp giọng hỏi.

      "Chuyện này... Tịch Thành Nghiễn." Dư Duyệt xoa mái tóc rối bay trước trán, bàn tay căng thẳng nắm lấy điều khiển tivi, "Về sau, về sau cần phải tăng ca cùng tôi nữa, tôi làm mình cũng sao." Gần đây, Dư Duyệt mới biết phòng hạng mục công ty bọn họ cũng thường xuyên tăng ca, tuy phải tầng bốn mươi tám, nhưng dù sao cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, huống chi vài người của phòng hạng mục đôi khi vài vòng, đánh vài ván bóng bàn gì đó.

      Nghe được lời của , Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, thấp giọng trách câu, "Lộn xộn cái gì!"

      " phải đâu, để phải tăng ca theo tôi, tôi cũng rất áy náy, cần, tôi ở mình cũng chẳng sao đâu, Dương Diễn gần đây ta cũng đều tăng ca đến tối, hai chúng tôi có thể làm cùng nhau là được rồi, cần phải làm phiền nữa."

      "Dương Diễn là ai?" Tịch Thành Nghiễn càng nhíu mày chặc hơn, vẻ mặt lạnh lẽo, hoàn toàn cùng chủ đề với Dư Duyệt.

      "Phòng hạng mục đó, gần đây, ở Cam Túc có hạng mục rất gấp, nên mỗi ngày đều phải tăng ca." Dư Duyệt trợn mắt lên trời, đem nửa quả lựu rửa sạch đưa cho Tịch Thành Nghiễn, đùa: " là ông chủ làm sao biết được những chuyện đó."

      "Mạch điện lầu 48 vẫn chưa sửa xong." Tịch Thành Nghiễn hung hăng nhét hạt lưu vào miệng, mập mờ .

      " sao cả, cứ yên tâm ." Dư Duyệt vỗ vào bả vai , "Có ta làm bạn tôi sợ gì đâu!" Tính cách của lúc nào cũng cẩu thả, hai tuần trôi qua, quen với khuôn mặt lạnh lùng của , dù sao cũng thèm để ý tới.

      Tịch Thành Nghiễn cúi đầu yên lặng ăn quả lựu, nghiêng mặt qua bên, đột nhiên cảm thấy thịt bò cay bàn chẳng còn hương vị gì nữa.

      Dư Duyệt nghĩ rằng đồng ý, cũng cúi đầu ăn lựu. Sau này, mỗi lần tăng ca, cần ngồi đợi nữa, tốt quá!
      "Hạng mục ở Cam Túc, hiểu được bao nhiêu?" Tịch Thành Nghiễn bỗng nhiên hỏi câu.

      Dư Duyệt phun hạt lựu ra, gật đầu, "Rất đấy, Dương Diễn hạng mục này khá phức tạp, thậm chí hai ngày nữa, bọn họ phải điều động hai kỹ sư đến đó."

      "Tất nhiên, tính những hạng mục lớn, ngay cả hạng mục vẫn phải cử ít nhất kỹ sư đến công trường." Tịch Thành Nghiễn hơi híp mắt, đầu ngón tay nhịp vào bàn trà nhà Dư Duyệt, : "Quản lý hạng mục, xây dựng hai, trợ lý kỹ sư, đều là bước khởi đầu của công trình, khi thi đậu tất cả có khả năng tự gánh vác cả hạng mục." tới đây, dừng chút, thoáng nhìn Dư Duyệt chắm chú lắng nghe, hạ thấp thanh, mang theo chút mê hoặc như có như , "Nhưng chỉ như vậy, có biết, bắt đầu từ năm sau, khi có giấy chứng nhận xây dựng hai được hưởng mức lương bao nhiêu ?"

      Dư Duyệt lắc đầu.

      "Ít nhất là con số này." Tịch Thành Nghiễn dùng ngón tay biết bàn trà, hài lòng nhìn Dư Duyệt trợn to mắt.

      "Năm sau, tôi nhất định thi xây dựng hai!" Dư Duyệt nắm chặt tay, giọng đầy hăng hái.Đối với người khác, mức lương như vậy chẳng thấm vào đâu, nhưng với , số tiền đó, có thể giúp bà nội cuộc sống tốt hơn chút.

      Tịch Thành Nghiễn khẽ cười cái, giọng vẫn nhàn nhạt như cũ, chút nhịp nhàng, " phải đợi đến tháng năm năm sau mới có thể thi xây dựng hai, nhưng kỳ thi quản lý hạng mục diễn ra vào đầu tháng mười năm nay. Tuy mức lương bằng xây dựng hai, nhưng có còn hơn ."

      "Vậy khi nào được đăng ký quản lý hạng mục?" Dư Duyệt rục rịch lắng nghe, rất sợ phải đọc sách, bị kỳ thi nhiễm độc nhiều năm như vậy, nên những năm gần đây, hề động vào sách vở.

      "Tháng này." Tịch Thành Nghiễn lấy giấy bút ra, vừa viết, vừa giảng giải cho Dư Duyệt, " xem, nếu bây giờ đăng ký thi quản lý hạng mục, tháng mười thi, khoảng tháng có kết quả, khi thi đậu, tiền lương tự nhiên tăng lên. Tháng ba, lại tiếp tục ghi danh xây dựng hai, nếu có ba cửa ải đều qua mà ...," Tịch Thành Nghiễn quăng bút xuống, nhìn Dư Duyệt mỉm cười, " tính xem, tiền lương tháng của là bao nhiêu."

      Đầu óc Dư Duyệt liên tục xoay tròn, cuối cùng, dãy số lện trong đầu , vui vẻ trừng to mắt, "Nhiều đó! Tôi muốn ghi danh quản lý hạng mục! Tôi nhất định phải ghi danh!"

      "Nhưng phải thi đậu mới được." Tịch Thành Nghiễn dùng bút gõ vào bàn trà, cố gắng kéo đầu óc Dư Duyệt tỉnh táo lại.

      "Cũng đúng..." Dư Duyệt thở dài, "Tôi còn biết mình có thi đậu hay , nghe , tỉ lệ thi đậu quản lý hạng mục và xây dựng hai rất thấp."

      "Nếu ôn tập tốt, tìm người có kinh nghiệm dạy thêm..., nhất định rất dễ dàng thi đậu."

      "Nhưng tôi biết đâu tìm người có kinh nghiệm bây giờ?" Dư Duyệt nhéo lỗ tai mềm mại của gấu bông, tức giận lầm bầm.

      chỉ vừa vào công ty lâu, chẳng quen biết được nhiều người, huống chi, những người từng thi quản lý hạng mục đó, vốn đều là quản lý, bọn họ có thời gian đâu mà kèm cặp .

      "Tôi có thể giúp ." Đúng lúc, Dư Duyệt uể oải, Tịch Thành Nghiễn bỗng nhiên câu.

      Ánh mắt sáng ngời nhìn Tịch Thành Nghiễn như con mèo nhìn thấy chuột! Tịch Thành Nghiễn thèm để ý tới , nhàn nhạt : "Nhưng khi tôi rảnh mới được."

      "Tất nhiên!" Dư Duyệt gật đầu liên tục, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại xụ mặt xuống, Tịch Thành Nghiễn có bao giờ rảnh rỗi đâu, ông chủ cũ tới giữ trưa mới làm, nhưng Tịch Thành Nghiễn khác, giờ giấc của khác gì nhân viên quèn bọn họ, hơn nữa, mỗi ngày đều phải tăng ca, lấy đâu ra thời gian để kèm đây!

      "Thôi được rồi, cứ để tôi tự đọc sách, mọi người cũng tự học đấy thôi." Dư Duyệt hung hăng chà xát hai tay, cố nén mất mát trong lòng, .

      Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, đem hạt lựu cuối cùng nhét vào miệng, "Hết giờ làm việc tôi rảnh."

      "Nhưng, nhưng..."

      "Dù sao, sau khi tan làm, tôi cũng chẳng có chuyện gì, cứ quyết định vậy ." Dư Duyệt còn chưa xong, Tịch Thành Nghiễn đánh gãy lời , bá đạo sắp xếp, "Sau này, mỗi khi tan làm, tôi trực tiếp tới nhà phụ đạo, trong máy tính của tôi cũng có chương trình tự học, xem, rồi có gì hiểu cứ việc hỏi tôi."

      Meo, quả nhiên, Tịch Thành Nghiễn là người tốt! Dư Duyệt cảm động, suýt nữa lấy thân báo đáp! Sau này, ai còn dám tổng giám đốc Tịch lạnh lùng hãy tới gặp ! ràng chỉ là người ăn chua ngoa, nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ!

      lại, đối với chuyện ghi danh quản lý hạng, có vẻ Tịch Thành Nghiễn còn căng thẳng hơn ...

      Cứ như vậy, Dư Duyệt quyết định thi quản lý hạng mục, Tịch Thành Nghiễn vẫn giữ lời hứa, hằng ngày, mỗi khi trời sập tối, lại đến phụ đạo cho . Mấy ngày nay, Dư Duyệt lúc nào cũng lén lút quan sát Tịch Thành Nghiễn, phát có chút nào vừa ý, liền thở phào nhõm.

      tuần trôi qua, hai người vẫn như cũ, người học, người dạy. Chuyến dã ngoại Quý Vân Phong từng với , cuối cùng cũng được công bố, bọn họ Tây Trùng*, có thể mang người nhà theo.

      " muốn ?" Tịch Thành Nghiễn nhíu mày xoa tay, nóng lòng muốn hỏi , vô thức lên tiếng.

      "Tất nhiên rồi!" Dư Duyệt vui vẻ lên mạng tìm đồ ăn vặt, "Vì sao lại cơ chứ, chơi rất vui mà, còn nhiều người như vậy nữa!"
      "Dư Duyệt, đừng trách tôi nhắc ... còn muốn thi quản lý hạng mục nữa vậy?" Tịch Thành Nghiễn bắt đầu áp đặt , tính kế thay đổi suy nghĩ của Dư Duyệt. Đùa sao, chơi vui vẻ, cơm tối của làm sao bây giờ!

      ngờ lần này Dư Duyệt thèm nghe theo , nhất định phải Tây Trùng, "Hiếm lắm mới có được cơ hội chơi với đồng nghiệp thế này, cùng lắm, sau này tôi dành thời gian nghỉ trưa để học, dù sao, lần này, tôi nhất định phải !"

      Mặc cho Tịch Thành Nghiễn có nữa, vẫn kiên quyết phải tham gia chuyến lần này, cuối cùng Tịch Thành Nghiễn còn cách nào khác, lại muốn cuối tuần phải đơn lẻ loi, nghỉ hồi, bỗng nhiên với Dư Duyệt: "Mua dùm tôi cái quần bơi, tôi cũng luôn." chỉ muốn được cùng Dư Duyệt, nhưng lại quên, là người có mắt thẩm mỹ kỳ quái, lập tức đem việc này giao cho .

      " phải tự mua quần bơi chứ, tôi... làm sao mà tôi mua cho được." Mặt Dư Duyệt đỏ bừng, cảm thấy lời của Tịch Thành Nghiễn hợp lý, bảo mình mua quần bơi cho ta, xem mình là người giúp việc sao?!

      "Thư ký Dư, có muốn tôi nhắc nhở chức vụ của lại ?" Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, lạnh lùng .

      "Được, được, tôi mua!" Dưới uy tổng giám đốc bá đạo này, cuối cùng Dư Duyệt vẫn phải khuất phục.

      Buổi tối, trước khi ngủ, Dư Duyệt gọi điện cho Vũ Thần, kể chuyện này cho ấy nghe, cuối cùng, khổ sở gãi đầu, "Cậu có thể miêu tả quần bơi nam chút được ? Tớ chưa từng mua cái đó bao giờ!"
      "Cậu mua chắc là xấu rồi." Phùng Vũ Thần trợn mắt, khuyên nhủ : "Thôi được rồi, cậu đừng rầu rĩ nữa, chỉ mà cái quần bơi thôi mà, lát nữa tớ chụp quần của Quý Vân Phong rồi gửi cho cậu xem, cậu cứ nhìn theo đó mà mua là được rồi."

      "Được!" Dư Duyệt kích động ngao tiếng, cảm thấy Phùng Vũ Thần đúng là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn.

      " có gì đặc biệt cả, dù sao cũng chỉ là cái quần bơi." Dư Duyệt xem hình Phùng Vũ Thần chụp cho , vừa lẩm bẩm, còn tưởng mua cái gì khó lắm, ngờ lại đơn giản như vậy!

      Dư Duyệt hào hứng chạy tới máy tính, trực tiếp mở Taobao.

      loạt quần bơi ra trước mắt, Dư Duyệt bắt đầu tìm kiếm. dễ dàng kiếm được vài cái quần rất thuận mắt, suy nghĩ lại, cuối cùng Dư Duyệt vẫn chọn cái bốn mươi chín đồng! vui vẻ đặt hàng.
      Last edited: 3/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :