1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 5

      Từ sau khi chuyến du lịch Quảng Châu kết thúc, Dư Duyệt cảm thấy toàn thân đều thoải mái, tâm trạng tiêu cực biến mất, trong người bây giờ chỉ còn lại tinh thần nhiệt tình.

      Sáng sớm thứ hai, lần đầu tiên mặc đồ công sở, tốn gần tiếng đồng hồ để trang điểm, rồi mới hít hơi sâu ngồi lên tàu điện ngầm.

      Hoa Vũ tiền nhiều như nước, trực tiếp mua luôn mảnh đất tại khu trung tâm, xây tòa nhà năm mươi tầng, ánh mặt trời rọi vào bốn chữ 'Tập đoàn Hoa Vũ' to đùng, suýt nữa khiến Dư Duyệt mù mắt.

      Vừa vào cửa, Dư Duyệt lập tức nhìn thấy Quý Vân Phong đứng đợi ở quầy tiếp tân, vội vàng qua, " chờ lâu chua?"

      " lâu lắm." Quý Vân Phong kéo tay Dư Duyệt định đăng ký, chỉ vào : "Đây là khách của tôi, cần đăng ký." Rồi dẫn vào.

      "Lát nữa, tôi dẫn tới phòng tổng giám đốc, đừng căng thẳng quá, cứ biểu tốt chút là được rồi." Quý Vân Phong ấn vào tầng bốn mươi tám, quay đầu cười với Dư Duyệt: "Nếu có thể trở thành đồng nghiệp của tôi, Vũ Thần nhất định rất yên tâm."

      "Vẫn chưa biết được mà." Dư Duyệt đè lại trái tim ngừng đập nhanh, mặt ủ mày chau nhìn Quý Vân Phong : "Làm sao bây giờ, tôi rất căng thẳng, xem, sau ót chảy mồ hôi rồi này!!"
      " có gì phải căng thẳng như vậy." Quý Vân Phong vươn tay gạt tóc Dư Duyệt chút, cười : "Tôi rất khâm phục , dám gọi điện cho tổng giám đốc, ngay cả tôi cũng làm được như vậy, cứ xem như đây là buổi phỏng vấn bình thường thôi, thoải mái ."

      Dư Duyệt gật đầu, căng thẳng tới nỗi tay cũng ướt sũng, nhưng muốn để Quý Vân Phong lo lắng, miễn cưỡng cười cái: "Được rồi, tôi biết rồi, chờ tôi phỏng vấn xong, tôi mời và Vũ Thần ăn cơm!"
      Quý Vân Phong cười, "Được, tôi chờ."

      Thang máy 'đing' tiếng mở ra, Dư Duyệt cắn môi, theo Quý Vân Phong.

      "Để tôi chút về tổng giám đốc cho nghe." Lúc đến cửa phòng tổng giám đốc, Quý Vân Phong bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dư Duyệt: "Tổng giám đốc là người nghiêm khắc, rất xem trong những trình độ chuyện nghiệp của nhân viên, thích cấp dưới mô hồ, cẩu thả. Nếu ta có hỏi câu, ngay cả cũng thể xác định có làm được , cứ chung chung là được."

      Dư Duyệt dùng sức gật đầu, cố gắng nhớ kỹ từng lời Quý Vân Phong.

      "Còn có, tổng giám đốc Tịch thích người phép tắc, lúc ngồi trả lời câu hỏi, tuyệt đối nên đánh gãy lời của ta. Nếu ..." Quý Vân Phong chớp mắt nhìn Dư Duyệt, làm động tác cắt cổ.

      "Tôi nhớ kỹ!" Dư Duyệt nắm chặt tay, nhìn cửa phòng tổng giám đốc gần trong gang tấc, nhắm chặt mắt, "Cứ mặc số phận vậy."

      "Cố lên !" Quý Vân Phong vỗ vai , ngẩng đầu gõ cửa cái.

      "Tổng giám đốc, người tuần trước hẹn phỏng vấn tới rồi."

      "Dẫn ấy vào." Giọng đàn ông quen thuộc vang lên, Dư Duyệt ngẩn người, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, giật mình há hốc mồm, "Sao lại là ?"

      Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc lại là Tịch Thành Nghiễn ! Chả trách, lần đầu tiên nghe được giọng ở khu du lịch lại thấy quen tai, ra, từng chuyện điện thoại với !

      "Hai người quen nhau sao?" Quý Vân Phong bị lời của Dư Duyệt làm kinh sợ, bất chấp Tịch Thành Nghiễn còn ở bên, trực tiếp hỏi luôn.

      "ừm." Dư Duyệt phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác gật đầu, "Quen, mấy hôm trước chúng tôi còn ngủ chung đêm."

      TMD! Cái quỷ gì vậy? Quý Vân Phong đứng yên tại chỗ, chân trái vừa nhấc lên giữ trung, bị trận sét đánh ngang tai.

      Tổng giám đốc nhà ngủ cùng Dư Duyệt sao? Chuyện gì đây? phải mọi người thường tổng giám đốc X là người bất lực, thích sạch . thích chạm vào nào sao? Ai đó có thể cho biết chuyện gì xảy ra vậy!

      " phải, tôi đúng là ngủ cùng ấy đêm, nhưng, nhưng phải kiểu đó..." Vẻ mặt thẳng thắn của Quý Vân Phong khiến Dư Duyệt hoàn toàn tỉnh lại.

      Khuôn mặt hồng hào vội vã lắp bắp giải thích, nhưng càng xóa càng đen, cuối cùng trong đầu Quý Vân Phong chỉ toàn hình ảnh và Tịch Thành Nghiễn ngủ chung.

      "Được rồi, quản lý Quý, ra ngoài trước ." Lúc người giải thích, người chỉ toàn suy nghĩ YY, Tịch Thành Nghiễn bỗng nhiên lên tiếng.

      Giọng lớn, nhưng lại vô cùng uy nghiêm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Dư Duyệt và Quý Vân Phong, hai người lập tức im lặng, người chán nản rời khỏi phòng.

      "Dư Duyệt." Tịch Thành Nghiễn nhận lấy hồ sơ của , xem sơ lần rồi ngẩng đầu nhìn , " chút về những hạng mục từng tham gia vào."

      "Các hạng mục thủy trạm, khí trạm, thủy lợi, dầu khí tôi đều tham gia qua." Tịch Thành Nghiễn lạnh lung ngồi chỗ, giải quyết công việc, Dư Duyệt nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, cẩn thận trả lời câu hỏi của .

      "Tất cả các hạng mục tôi đều trực tiếp đến công trường, tài liệu hạng mục cũng chính tay tôi sửa."

      Tịch Thành Nghiễn gật đầu, ngón tay dừng lại nơi lý lịch Dư Duyệt, hỏi tiếp: " từng tham gia kỳ thi thủy trạm, giấy chứng nhận khai thác khí, nhưng cả hai kỹ thuật cơ bản này đều có bằng cấp xây dựng hai, xin mạo muội hỏi câu, thi xây dựng hai sao?"

      "Tôi... Tôi muốn chuẩn bị thời gian." Để ghi danh được kỳ thi xây dựng hai, tất cả mọi sinh viên đều phải làm việc khoa chính quy tròn ba năm, tại Dư Duyệt làm việc tới năm thứ ba, nếu có giấy chứng nhận của công ty, ngay cả khi chưa hoàn thành ba nắm vẫn có thể đăng ký thi bình thường, nhưng tự tin, cảm thấy xây dựng hai quá khó, dám ghi danh.

      "Chuẩn bị? Có vẻ như tự tin cho lắm." Ngón tay Tịch Thành Nghiễn gõ vài cái bàn, ánh mắt sắc bén nhìn Dư Duyệt, "Nếu sau này là người có quyền chỉ đạo hạng mục, nhưng với biểu như vậy, chắc chắn làm mất mặt công ty và lòng tin khách hàng."

      "Vâng, tôi cố gắng khắc phục nhược điểm." Dư Duyệt cắn môi, ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, " cố gắng tiến bộ hơn..."

      "Toi cho rằng công ty thuê nhân viên phải để phí mấy năm bồi dưỡng, cảm thấy đúng chứ? Dư."

      "Đúng, đúng vậy." Nghe được những lời này, trong lòng Dư Duyệt cảm thấy lạnh chút, có lẽ được tuyển dụng rồi.

      đè nén chua xót trong lòng, nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt buộc bản thân phải ngẩng đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn, gằn từng chữ: "Tổng giám đốc Tịch, nhưng bản thân tôi cho rằng nếu cố gắng chuẩn bị mọi việc trở nên tốt đẹp hơn thôi." "Cố gắng có nghĩa là rụt rè." Tịch Thành Nghiễn trúng tim đen, trực tiếp ra khuyết điểm của Dư Duyệt, "Nếu sau này trở thành kỹ sư cao cấp, gặp những công trình có vấn đề, chẳng lẽ còn muốn thảo luận vài ngày nữa sao?"

      Dư Duyệt á khẩu trả lời được, quả phải người quyết đoán, thậm chí những lúc khó khan, thường thể tự quyết định được, phải nhờ đến giúp đỡ của người khác.

      Tịch Thành Nghiễn ra hết mọi tật xấu của .

      xấu hổ cúi đầu, vừa muốn tiếp, nghe thấy giọng lạnh lẽo của Tịch Thành Nghiễn vang lên, "Được rồi, Dư, tôi cảm thấy chúng ta nên chấm dứt cuộc chuyện tại đây."

      Quả nhiên vẫn được... Dư Duyệt hít mũi cái, liều mạng nuốt những lời muốn xuống bụng. Cố gắng cười tươi cái, chào Tịch Thành Nghiễn, "Tổng giám đốc Tịch, làm phiền rồi." xoay người rời .

      "Dù trước đây làm ở vị trí nào, bao nhiêu năm, tôi quan tâm, nhưng khi tới Hoa Vũ phải từng bước lên."

      Dư Duyệt vừa chạm tay vào nắm cửa, Tịch Thành Nghiễn bỗng dưng thêm câu.

      Cả người cứng đờ, dám tin quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, trái tim 'thình thịch' đập nhanh liền hồi.

      ấy vậy là sao? Chẳng lẽ mình nghĩ...

      "Tôi chỉ cho nửa ngày chuẩn bị." Tịch Thành Nghiễn nhìn thoáng lịch làm việc bàn, "Giấy kiểm tra sức khỏe, bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị cùng toàn bộ những giấy tờ, chứng nhận có giá trị tương đương, ngày mai, mang tới công ty cho tôi. Còn tiền lương..."

      dừng chút, nhìn Dư Duyệt tự chủ được nắm chặt hai tay, trong mắt lên ý cười nhàn nhạt, " từ mức thấp nhất mười ngàn lên."

      " thành vấn đề!"

      "Còn nữa, Dư, tôi cảm thấy cái này chắc là của ." Tịch Thành Nghiễn duỗi tay ra trước mặt Dư Duyệt, mở lòng bàn tay ra. mặt dây chuyền cá chép cột với sợi dây màu đỏ.

      "Là của tôi!" Dư Duyệt vui mừng nhận lấy, "Cảm ơn! cảm ơn!" Đây là mặt dây chuyền bà nội gắn vào cho từ , hơn hai mươi năm trôi qua, nó trở thành phần vận mệnh của , nếu mất , chắc hối hận cả đời.

      Thực ra, sau khi phát mình làm mất cả , lập tức gọi điện cho khu du lịch, nhưng họ từng thấy vật nào như miêu ta. Nếu phải hôm nay đến Hoa Vũ phỏng vấn, chạy tới khu du lịch tìm cá rồi, ngờ Tịch Thành Nghiễn lại là người nhặt được!

      " có gì." Tịch Thành Nghiễn thu tay lại, lòng bàn tay bị nhàng chạm vào, hơi ngứa chút, rũ mắt xuống, khẽ gãi vài cái.

      Vừa ra khỏi phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt kịp chờ lấy điện thoại ra gọi cho Phùng Vũ Thần, "Vũ Thần, tớ phỏng vấn thành công rồi! Bắt đầu từ ngày mai, tớ tới Hoa Vũ làm việc!"
      "Bây giờ, tớ muốn nghe chuyện này." ngờ Phùng vũ Thần lại vui vẻ như nghĩ, ngược lại, càm xúc của Vũ Thần lại điên cuồng, cười hắc hắc qua điện thoại, "Mau chuyện cậu ngủ chung với tổng giám đốc Hoa Vũ!"
      "Tớ có..." Dư Duyệt bất đắc dĩ đỡ trán, chắc là Quý Vân Phong lại mật báo rồi.

      "Đừng hòng lừa tớ! Chính tai Vân Phong nghe được! Nhanh lên, được lề mề! Mau cho tớ nghe chút! Rốt cuộc có phải tổng giám đốc Hoa Vũ bất như trong tin đồn ?!"

      "Tớ ..."

      " mau!"

      "Tên trứng thúi đó chắc làm đêm bảy lần chứ gì!" Liên tiếp hai lần giải thích được, rốt cuộc Dư Duyệt nhịn được, gầm câu qua điện thoại.

      Rống xong trực tiếp cúp điện thoại, định buổi tối về nhà giải thích lại với Vũ Thần, ai ngờ, vừa quay đầu lại nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn đứng trong góc , tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt thay đổi nhìn .

      ... Bây giờ, tìm cái chết còn kịp vậy?
      Last edited: 3/6/16

    2. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      Cố lên bánh đậu ơi , tớ thích sâm trung nhất tiểu , viết quái quái nhưng hài và nhàng

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 6

      "Ha ha, tổng giám đốc..." Dư Duyệt đỏ bừng cả khuôn mặt, thực hận thể tìm lỗ chui vào! cười khan hai tiếng, đặt hai tay ra phía sau, bước từng bước lui ra, lắp bắp : "Ngài, ngài bận rồi, tôi phải chuẩn bị tài liệu nhận chức đây, ha ha, tạm biệt."

      ràng lúc rời vẫn còn ngồi trong phòng cơ mà, sao chưa tới phút theo ra rồi! vậy còn phát ra! Xui xẻo !

      Dư Duyệt cụp đuôi chạy tới thang máy, điên cuồng mắng chửi trong lòng.

      "Dư Duyệt." Lúc xa, Tịch Thành Nghiễn bỗng mở miệng gọi tiếng. Có lẽ vì vừa mới hút thuốc, nên giọng của có chút khàn khàn như bình thường, Dư Duyệt phản xạ có điều kiện lên tiếng, "Vâng!"
      vốn cho rằng Tịch Thành Nghiễn dạy dỗ , thậm chí cho lời cảnh cáo, ai ngờ, chỉ gọi tiếng rồi thôi, nhìn chằm chằm , nửa ngày cất lời.

      Dư Duyệt bị nhìn như vậy, trong đầu khỏi nghĩ lung tung. Tịch Thành Nghiễn có ý gì đây? Chẳng lẽ cho đến làm sao? thuê nữa?

      Càng nghĩ càng sợ, rốt cuộc đành lấy dũng khí, đối mặt với ánh mắt của Tịch Thành Nghiễn, "Tịch, tổng giám đốc Tịch, có chuyện gì sao?"

      " có gì." Tịch Thành Nghiễn rắc tàn thuốc lên thùng rác, dập tắt ngọn lửa, "Nhớ, ngày mai được tới muộn."

      "Được, được!" Gọi chỉ vì điều này thôi sao? Ông chủ kỳ lạ...

      Tối đến, Dư Duyệt mời Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong ăn đồ nướng, Phùng Vũ Thần uống hơi nửa bình Thanh Đảo, lau miệng cái rồi cất điên cuồng cười, "Ha ha, tớ cậu có gan ngủ cùng người đàn ông lạ rồi mà, ra, chàng đẹp trai hôm đó chính là tổng giám đốc Hoa Vũ!"
      "Này, cậu giọng chút." Nhận thấy những ánh mắt trong quán nhìn chằm chằm bọn họ, Dư Duyệt nhanh chóng nuốt miếng nấm nướng xuống, dùng khuỷu tay chọt Phùng Vũ Thần, "Mọi người nhìn chúng ta kìa!"
      Dừng chút, tức giận ném thẳng cây tăm lên bàn, "Vậy mà cậu còn truy hỏi tớ, hại tớ..."

      "Hại cậu thế nào? Làm cậu mất mặt sao?" Phùng Vũ Thần chớp mắt nhìn Dư Duyệt, cười mình đủ, còn lấy tay đẩy Quý Vân Phong, "Nhanh lên, có biết hôm nay Ngư Ngư của chúng ta lại làm chuyện ngu xuẩn gì ?"

      "Có ngu thế nào cũng phải là em!" Quý Vân Phong tức giận câu, đút cho Phùng Vũ Thần xâu thịt dê, "Mau ăn , ăn cơm cũng thể chặn nổi miệng em."

      "Ai... Em này Quý Vân Phong, hôm nay ăn phải thuốc súng à? Dám chuyện như vậy!" Phùng Vũ Thần trừng mắt liếc nhìn Quý Vân Phong cái, "Đúng là tật xấu!"

      " nào có tật xấu, chẳng qua, chỉ được đẹp trai thôi." Quý Vân Phong uống ngụm bia lớn, chua chát .

      " phải, khi nào em..." Phùng Vũ Thần chưa hết câu, bỗng nhiên chợt nhớ ra gì đó, mở to hai mắt, "Em có sao, cả câu khen tổng giám đốc đẹp trai cũng có, mà còn ngồi đây ăn dấm."

      " có!" Quý Vân Phong lầm bầm câu, cúi đầu cắn miếng thịt che đậy cảm xúc, kết quả, suýt nữa nghẹn, Phùng Vũ Thần lại cười rộ lên.

      Dư Duyệt lặng lẽ thở dài, cuối cùng, Phùng Vũ Thần cũng dời chú ý , nếu nhất định hỏi tới cùng.

      Bọn họ cùng nhau nhậu nhẹt vui vẻ, còn Tịch Thành Nghiễn lại phải điên cuồng tăng ca trong công ty.

      Gần đây, Hoa Vũ lại nhận thêm hạng mục lớn, có chút vấn đề xảy ra, ban ngày, Tịch Thành Nghiễn tổ chức cuộc họp chỉ đạo công tác, tối muộn phải ở lại xem tài liệu, vội đến nỗi ngay cả ngụm nước cũng chưa kịp uống.

      Những đối tác của Hoa Vũ đều biết, Hoa Vũ luôn chú trọng tới chất lượng, cho dù là công trình , bọn họ vẫn tận tâm tới cùng, vì vậy, nhiều năm trôi qua, tới tận bay giờ, ngành bảo vệ môi trường của Hoa Vũ chưa từng xuất chuyện đạt chất lượng.

      "Tổng gián đốc Tịch, khoan !" Tịch Thành Nghiễn ký tên vào phần tài liệu, kỹ sư phụ trách hạng mục đầu đổ đầy mồ hôi, kịp gõ cửa, "Tiểu Cổ vốn hề giao hết tất cả tài liệu cho tôi, xem, thiếu rất nhiều, sáng mai tôi lại phải lên máy bay, kịp sửa lại nữa!"
      Tiểu Cổ chính là thư ký của Tịch Thành Nghiễn, rất xinh đẹp, lại vô cùng thông minh, có điều, ta lúc nào làm việc nghiêm túc, thường xuyên quên trước quên sau, đây cũng phải lần đầu tiên xảy ra chuyện tài liệu đầy đủ thế này.

      Tịch Thành Nghiễn mấp máy môi, ánh mắt đảo qua tài liệu tay, liếc mắt vài cái liền phát tài liệu thiếu vài phần quan trọng cơ bản.

      hề nghĩ ngợi, nâng tay gọi cho Tiểu , "Vì sao tài liệu hạng mục trạm nước bẩn đủ?"

      "Hả?" Tiểu Cổ khoa trương kêu tiếng, " có khả năng mà, tổng giám đốc, tôi ràng giao đầy đủ cho Thạch Công rồi, nếu , sáng mai tôi kiểm tra lại."

      "Sáng mai?" Giọng Tịch Thành Nghiễn lớn , nhưng lại vô cùng sắc bén, "Tám giờ sáng mai, Thạch Công chuyến bay, nghĩ kịp sao? Vì sao lúc chuẩn bị tài liệu lại chịu kiểm tra cẩn thận? xem, đây là lần thứ mấy rồi hả?"

      Tịch Thành Nghiễn dù là người lạnh lùng, nhưng chưa từng trách móc nặng nề với nhân viên của mình, thỉnh thoảng mắc lỗi, cũng nhận nại cho qua, coi như Tiểu Cổ là người duy nhất có bản lĩnh chọc tức điên thế này.

      "Nhưng, nhưng tài liệu của Thạch Công rất nhiều, nên khó tránh khỏi việc quên ít." Tiểu Cổ cảm thấy vô cùng oan ức, đây là hạng mục lớn, phải chuẩn bị rất nhiều, ta quên hai cái phải là chuyện rất bình thường sao? Tổng giám đốc phải nghiêm trọng hóa vấn đề đến vậy sao!
      "Tôi biết công ty mình lại có quy định, được phép mắc lỗi khi nhiều việc, hay đây là quy tắc do tự mình đặt ra? mau chuẩn bị đầy đủ tài liệu cho tôi, nếu công trình ngày mai bị trễ nãi, phải là người gánh vác mọi trách nhiệm."

      Nghe được giọng nghiêm nghị của Tịch Thành Nghiễn, Tiểu Cổ biết mình gây ra chuyện lớn rồi, vội vàng bỏ chiếc mặt na đắp giữ chừng ra, khiêm tốn : "Tổng giám đốc, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, cứ để Thạch Công tới công trường trước, những tài liệu còn thiếu, ngày mai, tôi nhất định gửi sân bay chuyển cho ta."
      Nghe được những lời này, Tịch Thành Nghiễn bộp tiếng cúp điện thoại. Hạng mục lần này là ở nông thôn thuộc vùng đất Tây Tạng, ở đó có sân bay nào sao? dễ gì tới được đó! Tiểu Cổ, ta ngay cả địa điểm hạng mục cũng biết!
      "Đổi lại thành chuyến trưa mai, sáng mai tôi đưa tài liệu cho cậu."

      "Tổng giám đốc, tôi... tôi mua vé bay thể đổi được." Thạch Công nắm tóc, có chút khó . ta là người đơn giản, cho dù công ty có trả toàn bộ phí lại, nhưng ta vẫn đều tiết kiệm tiền.

      "Vậy lại mua thêm lần nữa, vé buổi sáng cứ bỏ ." Tịch Thành Nghiễn do dự, khoanh tay nhìn Thạch Công, "Gọi Lý Chí vào giúp tôi."

      "Lý Chỉ là quản lý phòng thư ký, cấp của Tiểu Cổ. Toàn bộ quyền phụ trách chi nhánh công ty và mọi việc ta đều làm việc cùng tổng giám đốc, là trợ thủ đắc lực của Tịch Thành Nghiễn, nên tối nay ta cũng phải tăng ca vì dự án công trình này.

      Nghe Thạch Công Tịch Thành Nghiễn gọi, ta vội vàng đến gõ cửa, "Tổng giám đốc, gọi tôi?"

      "Ừm, ngày mai lập tức thông báo tuyển dụng, tôi muốn có thư ký mới, để Tiểu Cổ từ chứ ."

      "Được." Lý Chí gật đầu, đối với chuyện Tiểu Cố phải cuốn gói ra , ta hề ngạc nhiên tí nào, thực ra, nếu Tịch Thành Nghiễn , mấy ngày nữa ta cũng báo tình hình của Tiểu Cổ lên Tịch Thành Nghiễn.

      "Nhưng muốn tuyển được người xinh đẹp lại có kinh nghiệm phải rất lâu." Lý Chí thà : "Như vậy làm trễ nãi công việc của ngài mất."

      Tịch Thành Nghiễn nghĩ hồi, bỗng nhiên : "Hôm nay tôi vừa tuyển được người, tên là Dư Duyệt, ngày mai cậu dẫn ấy tới phòng nhân báo danh, rồi trực tiếp mang áy tới đây."

      Tổng giám đốc thông báo tuyển dụng từ khi nào rồi nhỉ? Lý Chí kinh hãi, nhưng hỏi nhiều, ta gật đầu đồng ý, rồi ra khỏi phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn.

      Lý Chí rồi, Tịch Thành Nghiễn nhìn lướt qua góc bàn làm việc, cầm lấy bộ lý lịch bên trong cẩn thận xem lần nữa, khóe môi dần nở lên nụ cười nhạt.

      hơn ba mươi năm qua, chưa từng có bạn , tin đồn bất lực cũng nhiều vô kể. Hừ! Dù là thầm đấy, nhưng cho là thấy biết gì sao?!

      Dư Duyệt là người đầu tiên đêm bảy lần! Người tinh mắt như vậy, khi làm việc nhất định cũng tồi! Để tới cạnh quả là lựa chọn chính xác!
      Dư Duyệt vui chơi cùng bạn tới tận hơn mười giờ. Chỗ bọn họ ăn uống rất gần nhà Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong, chỉ cần mười phút là tới, nhưng còn Dư Duyệt khác, nhà hơi xa chút, phải xe điện ngầm mới về được.

      Phùng Vũ Thần lo lắng nhìn , cứ để Quý Vân Phong lái xe đưa về, nhưng Dư Duyệt mực chịu.

      Quý Vân Phong uông ít bia, ở Thẩm Quyến, chuyện này được quản lý rất nghiêm ngặt, lỡ như, lượng cồn vượt chỉ tiêu toi.

      "Mới mười giờ thôi mà, sao đâu, cậu mau về nhà với Quý Vân Phong , xe điện ngầm ở gần đây thôi mà, chẳng lẽ tớ biết sao?" Dư Duyệt vừa đẩy Phùng Vũ Thần vừa .

      " được, ngồi xe điện ngầm cái gì, mới đây, báo chí vừa đưa tin, buổi tối xe điện ngầm chỉ toàn bọn biến thái, tốt nhất cậu đừng !"

      "Lầm gì có nhiều biến thái như vậy được." Dư Duyệt bất đắc dĩ liếc cái, thấy bạn mình vẫn còn cố chấp, đành tới bước : "Được rồi, tớ xe điện ngầm nữa, tớ bắt xe, được chưa, cậu xem, vẫn còn rất nhiều xe kia mà, các cậu cứ trước , tớ sao mà."

      Hơn mười giờ ở Thẩm Quyến đúng là giờ cao điểm, đường xe cộ như nước, sáng bừng mảng, khắp nơi đều là thanh niên, Phùng Vũ Thần nhìn bốn phía, quả nhiên, có thể bắt được rất nhiều xe, miễn cưỡng gật đều, đồng ý với Dư Duyệt, "Vậy khi nào về tới nhà cậu nhớ gọi lại hay nhắn tin cho tớ biết tiếng, nếu cậu quên tớ đánh chết cậu!"
      "Biết rồi, biết rồi." Dư Duyện giả vờ kiên nhẫn được nữa, đẩy Phùng Vũ Thần vào lòng Quý Vân Phong, "Mau đem vợ của !"

      Nhìn Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong rời , Dư Duyệt nhanh chóng bắt chiếc taxi. Tuy ở trong nội thành, nhưng phải chốn phồn hoa gì, buổi tối thường rất ít người qua lại, do đó, căn bản dám về quá muộn.

      vội vàng chạy đến ven đường, chịu nhìn người lập tức gõ cửa, "Bác tài, Phúc Điền."

      Ngưng mấy giây, trong xe có động tĩnh, Dư Duyệt lại gõ thêm vài cái, "Bác tài, có ?"

      Lại tiếp tục đợi, trong xe vẫn im phăng phắt! Dư Duyệt nhíu mày, lại gõ thêm vài cái, "Bác tài..." Còn chưa dứt lời, bỗng cửa sổ xe chợt hạ xuống.

      Bây giờ xe taxi mà cao cấp tới vậy sao, Dư Duyệt nghĩ thầm trong lòng.

      " khu Phúc Điền..."

      " gọi ai là bác tài?" Trong xe truyền tới giọng nghiến răng nghiến lợi quen thuộc, Dư Duyệt lạnh cả người, dám tin trừng lớn mắt, suýt nữa đánh rơi chiếc cằm xuống đất, "Tịch, tổng giám đốc Tịch?!"

      Tổng giám đốc Tịch đổi nghề rồi sao? Đây là phản ứng đầu tiên của Dư Duyệt. giây sau, bóng đen hai bên đường bỗng vụt tắt, Dư Duyệt ngay ngốc đứng tại chỗ.

      Chuyện này... giỏi tới nỗi xem chiếc Maserati màu xanh thành xe taxi bình thường sao?! run rẩy nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tịch Thành Nghiễn, liên tục xin lỗi, "Thực xin lỗi tổng giám đốc, là lỗi do tôi nhìn lầm, tôi đeo mắt kính! Xin lỗi!"
      biết, tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng, luôn oai phong, mà giờ phút này lại cực kỳ lo lắng.

      sống hơn ba mươi năm, gọi là tổng giám đốc khồng thiếu, đầy đủ tên họ cũng có, thậm chí cả nhũ danh, chỉ là, chưa từng có người nào dám gọi là! Bác! Tài!
      Tịch Thành Nghiễn nâng trán, cảm thấy danh dự của mình vì tiếng xưng hô này mà mất hết rồi...
      Last edited: 3/6/16

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 7

      " ở đây làm gì?" Tịch Thành Nghiễn mở cửa xe, nhíu mày hỏi câu.

      "Ăn, ăn cơm!" Dư Duyệt phục hồi lại tinh thần, hoảng loạn lắp ba lắp bắp trả lời, ngừng chút, cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải hỏi lại, "Vậy, tổng giám đốc, cũng ăn cơm ở đây sao?"

      "Ừm."

      "Vậy cứ ăn , tôi về nhà đây." Dư Duyệt kéo chiếc túi người, hận thể tìm lý do lập tức rời khỏi đây.

      "Nhà ở đâu?" ngờ Tịch Thành Nghiễn lại hỏi thêm câu.

      "Phúc Điền."

      "Lên xe, tôi tiện đường." Tịch Thành Nghiễn để ý tới ..., vươn tay vỗ vào thân xe câu. Cứ coi như, đối với bị kêu là bác tài như vậy kinh ngạc , nhưng nếu gặp tình huống thế này, thể để ở bên ngoài mình vào buổi tối thế này, hơn nữa, còn tiện đường.

      ", cần đâu." Dư Duyệt thụ sủng nhược kinh liên tục lắc đầu, "Nhà của tôi cách đây xa, tôi tự mình là được rồi."

      "Nhanh lên." Tịch Thành Nghiễn kiên nhẫn được lôi kéo , lạnh mặt câu, rồi vào xe ngồi. Dư Duyệt đứng tại chỗ do dự mấy giây, cuối cùng, đành bước lên xe theo lời uy hiếp của Tịch Thành Nghiễn.

      Vì thế, trước khi trở thành nhân viên chính thức của Hoa Vũ, Dư Duyệt may mắn được đích thân Tịch Thành Nghiễn đưa về nhà.

      Thế nên, lên giường nằm lúc lâu mới vào giấc ngủ.

      Sáng hôm sau, Dư Duyệt trang điểm chút, che quầng thăm ở mắt, rồi cầm tất cả tài liệu tới Hoa Vũ.

      Điền vào hợp đồng lao động, theo quản lý nhân tới tầng bốn mươi tám, gõ cửa phòng Tịch Thành Nghiễn, "Tổng giám đốc Tịch, thư ký mới của ngài tới."

      "Vào ." Trong phòng truyền ra giọng quen thuộc của Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt khẽ nhếch môi, giật mình nhìn quản lý phòng nhân . Ai đó có thể cho biết chuyện gì xảy ra ? ràng nhận lời làm chức vụ công trình kia mà, sao lại biến thành chức cao như vậy?! Hơn nữa còn là thư ký của Tịch Thành Nghiễn!

      "Tiểu Dư, từ nay về sau là người phụ trách các hạng mục của chi nhánh công ty và những công việc hằng ngày của tổng giám đốc." Quản lý phòng nhân tiếng bên tai , đẩy Dư Duyệt vẫn chưa hiểu được tình huống gì xảy ra vào phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn.

      " trễ." Tịch Thành Nghiễn nhìn đồng hồ đeo tay, giọng thản nhiên câu, sau đó liền chỉ vị trí của ngoài cửa, mang xấp tài liệu đặt trước mặt , "Bắt đầu từ những việc đơn giản nhất, phân loại tất cả những tài liệu hạng mục theo từng loại, nhất định phải làm xong trong ngày hôm nay."

      xong, lại cúi đầu tiếp tục phê chuẩn văn kiện.

      Dư Duyệt nhìn vào đống tài liệu đau cả đầu bàn làm việc của mình, nhịn hồi, cuối cùng, vẫn mở miệng : "Tổng giám đốc Tịch, tôi... Tôi ứng tuyển vị trí kỹ thuật, phải là dân ."

      Nghe thấy ..., Tịch Thành Nghiễn ngẩng đầu nhìn cái, "Nếu tôi nhớ lầm, lúc phỏng vấn, tôi phải làm từ những việc cơ bản nhất mà." Tuy dùng giọng nghi ngờ, nhưng lời lại mang theo mười phần uy hiếp được từ chối.

      Trái tim Dư Duyệt run rẩy, suýt nữa bị đè ép tới thở nổi, giọng càng lúc càng , "Nhưng, nhưng tôi cứ nghĩ rằng tới chức vụ thấp nhất của phòng kỹ thuật."

      phải Dư Duyệt muốn làm chức vụ dân , nhưng từ lúc tốt nghiệp tới giờ hai năm, chỉ làm ở kỹ thuật, vốn chưa từng tiếp xúc với những vị trí thế này, huống chi, còn định làm ở phòng kỹ thuật ngành bảo vệ môi trường cả đời.

      "Chứng nhận quản lý hạng mục, bằng cấp kỹ sư xây dựng hai, có cái nào ?" Tịch Thành Nghiễn đặt chiếc bút trong tay xuống, nhíu mi, sóng mũi cao cùng đôi mày đẹp mang theo chút sắc bén, "Đừng nước với tôi, các nội dung thông số kỹ thuật khai thác khí bao nhiêu, chắc cũng tự mình có kết quả rồi. Dân sao? Làm dân thế này được tiếp xúc với các hạng mục còn nhiều hơn so với chức vụ kỹ thuật nhiều."

      dừng chút, vươn tay bưng tách cà phê bàn, uông ngụm, phát cà phê nguội lạnh, liền lấy điếu thuốc từ trong túi ra, vừa châm vừa nhìn Dư Duyệt : "Nếu Dư đây muốn làm dân , tôi có thể sắp xếp cho làm ở vị trí thấp nhất của hoạt động hạng mục."

      " cần! Cảm ơn tổng giám đốc Tịch." Dư Duyệt ôm lấy tài liệu bàn, cố gắng ổn định cánh tay mình, với Tịch Thành Nghiễn: "Tôi lập tức sửa sang tài liệu."

      được làm việc tại Hoa Vũ, nhưng chỉ là dân mà thôi, còn nữa, chắc chắn, cả đời này, Tịch Thành Nghiễn bao giờ cho thăng chức.

      Hơn nữa, ở công ty cũ trước đo, Dư Duyệt học được cái gì, chỉ suốt ngày sửa sang tài liệu. Đó chỉ là công ty quy mô , chưa bao giờ nhận được những hạng mục lớn, nếu ngẫu nhiên mà có được cơ hội khó khăn như vậy, cũng tới phiên Dư Duyệt tới công trường.

      Tuy Dư Duyên chưa từng làm chức dân này, nhưng lại có thể sửa sang chuẩn bị tài liệu cách thông thạo. Là vì ở công ty cũ, tất cả nhưng tài liệu bảo vệ môi trường đều có tay Dư Duyệt đụng vào, nên đối với , những việc này vô cùng đơn giản.

      Tịch Thành Nghiễn chỉ cho ngày, nhưng ngờ, hoàn thành trước bữa trưa.

      "Được." Tịch Thành Nghiễn vừa lòng gật đầu, lần đầu tiên đánh gia năng lực của Dư Duyệt, " ăn cơm trước , nghỉ trưa giờ, sau đó tôi giao tiếp việc cho ."

      Vậy là thành quả của cũng được công nhận, Dư Duyệt mừng rỡ gật đầu như điên, chạy thẳng tới nhà ăn.

      "Ăn cơm , nghĩ cái gì nữa." Quý Vân Phong gõ lên khay cơm cái, "Xem ra, công việc hôm nay của có vẻ tồi."

      "Cũng may." Dư Duyệt cười hắc hắc, nuốt cơm xuống, tiếp tục : "Có điều, tôi được tới công trường, chỉ giúp xử lý tài liệu cho tổng giám đốc thôi."

      "Cái gì? Giúp xử lý tài liệu cho tổng giám đốc? làm thư ký của ta sao?" Quý Vân Phong giật mình, suýt nữa ném luôn cái muỗng , ngây ngốc nhìn Dư Duyệt giây, rồi học theo Phùng Vũ Thần búng vào trán , hận sắt thể rèn thành thép: ", phải hôm đó được tới công trường thủy lợi sao? Sao lại trở thành thư ký tổng giám đốc rồi? Thôi được, cứ tự cầu phúc cho mình , tôi quản được."

      "Sao vậy?" Dư Duyệt bị vẻ mặt của khiến cho hoảng sợ, cẩn thận hỏi: "Làm thư ký tổng giám đốc tốt sao?"

      "Tốt cái gì!" Quý Vân Phong thở dài, cảm thấy của vợ nhà mình thực quá ngây thơ rồi, tổng giám đốc là người dễ hầu hạ lắm sao!

      "Tôi chỉ muốn với câu thế này ——" dừng chút, thưởng thức vẻ mặt lo lắng ngừng nuốt nước miếng của Dư Duyệt, sâu xa : "Mới nửa năm, tổng giám đốc thay thư ký bốn lần, nghĩ sao."

      Cái muỗng tay Dư Duyệt keng tiếng rơi xuống bàn ăn.

      " chừng, thể làm tiếp được đâu." Quý Vân Phong an ủi , "Mau ăn , ăn no mới có tinh thần, làm thư ký tổng giám đốc là có tiền đồ nhất đó, cố lên !"

      Dư Duyệt trợn mắt nhìn , định cầm muỗng ăn tiếp, chợt phát vật gì đó vô cùng mảnh mai nằm trong bông cái xanh, có vẻ được hài hòa cho lắm.

      cúi đầu nhìn kỹ, suýt nữa phun hết cơm trong miệng ra, tất nhiên, đó là con sâu! 'Cậu' ủy khuất nằm trong khe hở bông cải, nhưng bị xào khô lên rồi!

      Nếu phát , chắc nuốt nó vào bụng rồi! Nghĩ tới đây, Dư Duyệt bắt đầu cảm thấy buồn nôn, vốn định lặng lẽ bỏ muỗng xuống, gì, tránh khiến người khác phải ghê tởm, ngờ, Quý Vân Phong lại chú ý tới hành động của , đến gần xem.

      " có gì." Dư Duyệt ôm bàn ăn, cho nhìn.

      " có gì sao lại cho tôi xem, nhanh, cho tôi liếc cái, tôi đây ăn cơm hoa vũ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy đồ ăn sạch ! Nhanh, buông tay ra! Tôi muốn chụp lại làm kỷ niệm!"

      Dư Duyệt suýt nữa quỳ lạy , chuyện này mà cũng muốn làm kỷ niệm?! Được rồi, chính bản thân ta muốn như vậy, cứ để ta xem! Buồn nôn cũng đáng!

      Nghĩ vậy, Dư Duyệt buông tay ra, chỉ bông cải xanh trong khay, "Trong này, mau tới chụp ."

      Quý Vân Phong liếc cái, thấy con sâu trong bông cải, lập tức giơ tay lên, " được, tôi phải chụp lại mang về cho Vũ Thần xem, để ấy biết, ở căn tin, tôi được ăn cơm ngon, thế mà, về đến nhà cũng làm cho tôi bữa no nê."

      giơ di động chỉnh góc độ, dùng cái muỗng múc con sâu xui xẻo lên, đem nhét vào tay Dư Duyệt, để cầm muỗng lên, còn bản thân mình ngừng điều chỉnh màn hình, vui vẻ : "Chụp như vậy mới hơn chút!"

      Vẻ mặt Dư Duyệt ghét bỏ, quyết định, bắt đầu từ giờ phút này, quen biết tên này.

      Bình thường Hoa Vũ ăn cơm vào giữ 12 giờ, Dư Duyệt và Quý Vân Phong tới sớm tận mười mấy phút, vì thế, lúc này, nhân viên mới bắt đầu lục đục xuống.

      Quý Vân Phong vì mục đích cao cả của mình, mà để Dư Duyệt đứng ghế giơ muỗng lên. Thế mà vẫn còn phiền phức, chụp tấm còn chưa đủ, lại muốn đổi thêm vài góc chụp lại. Dư Duyệt rơi vào đường cùng, đành phải phối hợp, ngờ, lúc Quý Vân Phong sắp chụp xong, chợt người bên cạnh, chú ý, đụng phải tay Dư Duyệt.

      Cái muỗng bộp tiếng, con sâu nào đó bay thẳng ra ngoài.

      Toàn thể nhân viên khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào người Tịch Thành Nghiễn!

      khí vốn ấm áp hòa thuận, trở nên lạnh lẽo, quả thực, giống như mùa hè khô nóng bỗng chốc biến thành mùa đông gió rét, tất cả mọi người giật mình há hốc mồm, cùng nhìn phía.

      Chỉ thấy, vị tổng giám đốc nghiêm nghị, mạnh mẽ, bị con sâu nấu khô, từ bả vai trượt xuống, khiến tây trang cao cấp xuất vệt ướt.

      Thôi xong rồi... Nhìn Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt chỉ có thể lên câu này.

      Tịch Thành Nghiễn đứng yên cứng ngắt, cúi đầu, nhìn con sâu trượt xuống, mãi đến khi 'cậu' rơi thẳng xuống đất mới phục hồi tinh thần

      vậy mà để con sâu dính vào người! Con sâu ghê tởm!

      Tóc gáy cả người dựng đứng, Tịch Thành Nghiễn nhìn Dư Duyệt, nhưng muốn bóp chết .

      "Tổng giám đốc, thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Dư Duyệt nhìn thấy tình hình trước mắt, lập tức cầm lấy khăn giấy, chen qua biển người, vọt tới trước mặt Tịch Thành Nghiễn, lau chùi tây trang của , "Tôi phải cố ý đâu, xin lỗi!"
      Dư Duyệt muốn tự lạy mình, rốt cuộc vận mệnh của mình tới đâu đây, dám ném cả con sâu vào người ông chủ!
      "Cởi áo cho tôi!" Tịch Thành Nghiễn hít sâu hơi, vất vả mới được câu. Thực, cứng cả người, ngày cả động đậy chút cũng được!
      "Vâng!" Dư Duyệt vốn hiểu được câu của Tịch Thành Nghiễn, tự cởi đồ mình ra, hiểu tại sao lại muốn cởi đồ ra.

      "Tôi là cởi cho tôi!" Tịch Thành Nghiễn sắp bị thư ký mới ép tới khóc rồi, người như vậy có thể làm thư ký cho được sao? Rốt cuộc, khi đó nghĩ gì trong đầu mà lại đem để cạnh chứ?!

      "Vâng!" Dư Duyệt dừng tay, cởi tây trang người xuống, theo Tịch Thành Nghiễn trở về phòng.

      "Lập tức mang giặt cho tôi! Buổi chiều tôi đến lấy!" Vừa vào phòng, Tịch Thành Nghiễn đợi được, lập tức ra lệnh.

      "Được, tổng giám đốc, tôi lập tức ngay!" Dư Duyệt gật đầu như gà mổ thóc, sợ mình chậm chạp khiến Tịch Thành Nghiễn tức giận. Dừng chút, nhìn hộp lễ phục tinh xảo bên cạnh Tịch Thành Nghiễn, : "Tổng giám đốc, ngài cho tôi mượn cái hộp kia dùng chút, nếu lỡ như tôi vò nát áo ngài rất khó sửa lại."

      xong, lập tức tới chỗ Tịch Thành Nghiễn.

      " đừng tới đây!" Bây giờ, chỉ cần Tịch Thành Nghiễn cảm thấy con sâu bò tây trang kia sợ hãi, vội vàng vươn tay ngăn Dư Duyệt lại, ai ngờ, vừa đẩy, bước chân Dư Duyệt lập tức lảo đảo, đứng yên tại chỗ, nhưng đầu đổ vào người !

      Trong nháy mắt, đầu óc Tịch Thành Nghiễn trống rỗng, chỉ còn lại suy nghĩ đáng sợ: Chắc chắn con sâu kia lại bò lên người rồi!

      Tịch Thành Nghiễn cảm thấy cuộc đời mình đều bị hủy hoại trong tay Dư Duyệt hết rồi, có thư ký thế này, tức tới chết đó chứ?

      Cảm thấy khí xung quanh lạnh thấu xương, Dư Duyệt run cái, định đẩy Tịch Thành Nghiễn ra, xin lỗi, bỗng nhiên cửa phòng liền bị đẩy ra.

      "Tổng giám đốc, Dư Duyệt, có gì..." Quý Vân Phong chưa hết, bị màn trước mắt khiến kinh hãi phải mở to mắt.

      cao gầy tinh tế dựa vào lòng người đàn ông, như chú chim tìm chỗ nép , người đàn ông kia lại cúi đầu nhìn , mặt có biểu tình gì, chỉ có mảnh lạnh lẽo khác thường.

      "Xin lỗi, làm phiền hai người rồi." Quý Vân Phong thầm chửi bậy tiếng, rồi vội chạy , cười ha ha đóng cửa lại. Vừa rồi, còn lau mồ hôi trán, giờ , lo lắng cái cọng lông! Hai người kia, quả nhiên có gian tình!

      Lúc nãy, xui xẻo mới nhận lấy cái nhìn kia của tổng giám đốc! Nhất định là vì mình phá hỏng chuyện tốt rồi! sai rồi, dám tùy tiện mở cửa phòng tổng giám đốc nữa.

      Vũ Thần mau tới cứu ! Gian phu của bạn em muốn giết chết rồi! A ~~~
      Last edited: 3/6/16

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      tiếp nhận là hi vọng được đọc đều đều, thanks

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :