1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NaDuong

      NaDuong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      60
      Ô nam 9 xuất rồi này hiuhiu
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    2. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      chút góp ý với bạn có được ? Mình nghĩ là bạn nén đổi " tổng tài điện thoại bằng đó là số điện thoại của Tổng giám đốc, nghe thuần Việt hơn , có phải . Nhưng vẫn cảm ơn bạn nhiều, cố gắng len bạn mến!!!
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    3. ngocmc

      ngocmc New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      117
      Chương 3
      tiếng trong trẻo lại vang dội này, hiển nhiên bị quất .

      Cảm giác rất đau... Cả người Dư Duyệt run lẩy bẩy, nhận thấy người đàn ông đột nhiên dừng bước, trong lòng cả kinh, người này thẹn quá thành giận sau đó trực tiếp ném mình xuống chứ?

      "Cái kia..." liều mạng nghiêng đầu muốn đối mặt với tầm mắt người đàn ông, cho biết cố ý, ai ngờ lại phát căn bản có chú ý tới động tác của mình, ngược lại ánh mắt bình tĩnh dừng ở nơi nào đó, nửa ngày cũng dời mắt.

      Dư Duyệt nghi hoặc theo tầm mắt của cúi đầu nhìn, nhất thời sợ hãi kêu tiếng che ngực lại.

      Lúc này áo tắm rộng lùng thùng dọc bờ vai buông xuống dưới, kiểu thiết kế của áo tắm căn bản che được cảnh xuân trước ngực, lộ ra bộ ngực trắng noãn non mềm, run rẩy. vừa bước ra khỏi bể tắm, da còn lưu lại giọt nước như có như , dưới đèn mờ mịt có loại mê hoặc .

      ngẩn người, động tác cực nhanh thả xuống, xoay mặt sang chỗ khác.

      "Cảm, cảm ơn ." Dư Duyệt đỏ mặt nắm dây lưng áo tắm, lui về sau bước , đầu cũng dám ngẩng lên, cố nén ngượng ngùng trong lòng cảm ơn, "Nếu , chỉ sợ tôi chìm xuống đáy rồi."

      " có việc gì." Giọng người nọ nhàn nhạt, rất trong trẻo lạnh lùng, căn bản để việc mình mới cứu mạng người trong lòng.

      Dư Duyệt biết sao luôn cảm thấy giọng người này hình như nghe ở đâu rồi...

      " cũng tới nơi này nghỉ ư, buổi tối núi muỗi nhiều, đừng ra ngoài dạo." Dư Duyệt bánh ít , bánh quy lại, dặn người trước mặt câu.

      "Ừhm." Hình như người đàn ông trời sinh ít, cũng có thể do đối mặt với người lạ có gì để , chỉ bật ra tiết đơn giản.

      Dư Duyệt biết cứ ngớ ngẩn tiếp hai người xấu hổ, bèn vỗ vỗ bọt nước người, : "Tôi về phòng trước, quấy rầy tản bộ, tóm lại rất cảm ơn ."

      xong, cúi người cảm ơn, liền xoay người bỏ , đột nhiên nhìn thấy dưới ánh đèn đường có cái gì đó lóe lên, chăm chú nhìn, ngờ là thẻ phòng.

      Cúi đầu thấy hai tay trống , Dư Duyệt ngồi xổm xuống nhặt thẻ phòng lên, thở phào nhõm, may mà phát , bằng đến lúc đó vào phòng được rất phiền phức.

      Khách sạn mà bọn Dư Duyệt ở là phòng kiểu Nhật, bên ngoài là hành lang bằng gỗ lim, ngoài hành lang là vườn vải, cho nên bây giờ trong hành lang đặc biệt tối, mặc dù có ánh trăng, cũng khó nhìn được số phòng.

      Dư Duyệt cầm thẻ phòng quẹt bảng điện tử vài lần cũng quẹt được, gấp tới mức trán cũng toát mồ hôi.

      Chẳng lẽ bị dính nước nên hỏng? chưa từng nghe có chuyện như vậy đấy!

      Lẽ nào bản thân nhầm phòng?

      nhíu mày suy nghĩ lúc, phòng Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong đối diện phòng , thế có lẽ đây là phòng của họ, mình thử phòng phía sau xem.

      Lúc này khóa điện tử rốt cuộc vui vẻ vang lên, Dư Duyệt thở phào nhõm, xem ra là mình nhầm.

      Nhưng đợi đến khi đẩy cửa phòng, bật đèn sáng khắp phòng, lập tức phát đúng.

      Dù là bộ âu phục tường hay giày da đất, đều lên rằng đây là phòng của đàn ông!

      Sao có thể nhầm chứ? Chẳng lẽ thẻ này là thẻ đa năng, phòng nào cũng có thể quẹt?

      Dư Duyệt nghi hoặc lắc đầu, định ra khỏi phòng, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo liền cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, giọng người đàn ông lạnh như băng vang bên tai, " là ai? Đến phòng tôi làm gì?"

      "Cái kia, cái kia tôi cũng biết sao vào nhầm phòng nữa." Cổ tay lập tức đau buốt, cánh tay cũng bầm tím, Dư Duyệt cả người phát lạnh, vội vàng giải thích: "Tôi dùng thẻ phòng mở được phòng của tôi, nghĩ là nhầm phòng, ngờ lại mở được phòng của , rất xin lỗi, tôi cố ý."

      Lực bóp cổ tay buông lỏng, Dư Duyệt xoay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ngờ là người cứu ở suối nước nóng!

      "Sao lại là ?"

      quan tâm ngạc nhiên, Tịch Thành Nghiễn nhíu mày sờ sờ túi quần mình, lại phát bên trong rỗng tuếch. tới cửa rút thẻ phòng rút ra, cẩn thận nhìn, mới : "Đây là phòng 106, phòng tôi."

      Dư Duyệt nhận thẻ phòng nhìn kỹ, phát phía dán cái mác ghi: 106.

      " xin lỗi, vừa rồi tôi nhìn thấy mặt đất có cái thẻ phòng, tưởng là của tôi nên nhặt lên, tôi ở phòng 105." Dư Duyệt rất xấu hổ liên tục xin lỗi. Nửa đêm nhầm phòng người ta, dù phải cố ý, cũng dễ dàng khiến người khác phản cảm, vả lại người này còn vừa mới cứu mình.

      Nhưng thế thẻ phòng mình đâu? Chẳng lẽ chìm trong bể nước nóng rồi?

      Trong lòng Dư Duyệt sợ hãi, tay phải để ý vung lên, thẻ phòng trong tay liền thẳng tắp bay ra ngoài, dừng ở góc cách xa bọn họ.

      Đối diện với tầm mắt của Tịch Thành Nghiễn, lập tức ngượng ngùng, nắm mái tóc ướt sũng, muốn nhặt thẻ phòng, đột nhiên đèn trong phòng lại tắt.

      Phòng trong khách sạn đều cắm thẻ phòng bảng điện tử mói có điện, Tịch Thành Nghiễn rút thẻ phòng ra mà vẫn còn có thể chống đỡ vài giây mới tắt đèn là kỳ tích rồi.

      Trong phòng tối đen, yên tĩnh cách đáng sợ, bên ngoài biết có con gì kêu, tự dưng giống như nhạc dạo đầu của phim kinh dị.

      Dư Duyệt xoa xoa cánh tay nổi da gà, cảm thấy đêm hôm khuya khoắt mình ở trong phòng của đàn ông lạ hay, hơn nữa còn muốn tìm thẻ phòng .

      Vì thế bèn tằng hắng cổ họng, với Tịch Thành Nghiễn: "Cái kia, xin lỗi, cẩn thận vào phòng , tôi ngay."

      "Đứng lại!" Chân mới được nửa bước, liền bị tiếng quát chói tai của người đàn ông dọa sợ.

      Cả người Dư Duyệt run run, nháy mắt vô số hình ảnh giết người cướp của lướt qua trong đầu, bả vai rụt lui, "Chuyện, chuyện gì?"

      "Nhặt thẻ phòng tôi về." Giọng người đàn ông vừa thấp vừa trầm, còn mang cảm giác ra lệnh.

      " tại hơn mười giờ, tôi muốn tìm của thẻ phòng tôi, xin lỗi, có thể nhờ tự nhặt được ?" Dư Duyệt có chút khó xử.

      Làng du lịch này ngay dưới chân núi, tuy rằng du khách tới đây rất nhiều, nhưng muốn đêm khuya người qua vườn vải và suối nước nóng tìm thẻ phòng. rất thách thức rồi.

      Nếu lại đợi chút nữa, có thể dám .

      " tìm thẻ phòng tôi về trước, tôi cùng ." Tịch Thành Nghiễn chút do dự câu, ngừng lát, nghe được trả lời, cho rằng chịu, tay bám lấy góc bàn, miễn cưỡng chống đỡ bản thân lung lay sắp đổ, nhịn xuống đầu óc từng đợt choáng váng lại nhấn mạnh thêm câu, "Tôi lừa , nhặt, nhặt thẻ phòng về, tôi nhất định nuốt lời."

      Còn giống như rất lời, Dư Duyệt vừa vuốt tường từng bước góc bên kia, vừa ở trong lòng nghĩ đến. Nêud người này tìm thẻ phòng với mình cũng đủ thời gian nhặt chục cái thẻ phòng chứ, nghĩ gì vậy?!

      Bệnh chung của phòng khách sạn này là lấy ánh sáng tốt, cửa sổ , mà phòng này lại kéo rèm, bởi vậy trong phòng có thể tối đến thấy năm ngón tay.

      Dư Duyệt ngồi xổm xuống, gian nan mò mẫm thẻ phòng mặt đất, chỉ thiếu điều kề sát mặt xuống đất thôi.

      " tên gì?" cố gắng đấu tranh với bóng tối, người đàn ông trong phòng nhiên mở miệng hỏi câu, giọng còn hơi run, giống như cố hết sức khắc chế cái gì.

      Dư Duyệt phản xạ có điều kiện đáp câu, "Dư Duyệt."

      "Dư Duyệt? Dư trong dư thừa, duyệt trong lòng thẳng thắn duyệt?" Giọng người đàn ông có chút lạ, nhưng Dư Duyệt cũng chú ý, chỉ trợn mắt : "Đúng rồi, nhưng nếu thành hàng năm có thừa dư, vui sướng duyệt tôi càng vui vẻ hơn."

      "Tôi gọi Tịch Thành Nghiễn."

      "Vâng " Dư Duyệt vừa tìm thẻ phòng vừa câu có câu tán gẫu với Tịch Thành Nghiễn. biết có phải ảo giác của , Dư Duyệt luôn cảm thấy Tịch Thành Nghiễn liều mạng tìm đề tài với ...

      Đầu ngón tay bỗng đụng phải cái gì đó cứng cứng, Dư Duyệt thầm vui vẻ, vội vàng cầm thẻ phòng đứng dậy, vui vẻ hô: "Tôi tìm được rồi!"

      "Cài vào bảng điện tử !"

      Tịch Thành Nghiễn có vẻ còn kích động hơn ... Dư Duyệt vừa nghi hoặc, vừa dựa vào cảm giác bước ra cửa phòng, lúc được nửa, tay đột nhiên bị cái gì nắm chặt.

      Dọa suýt thét chói tai nhảy dựng lên, may mà Tịch Thành Nghiễn kịp thời lên tiếng, "Sợ ngã xuống."

      Còn rất săn sóc, Dư Duyệt chớp chớp mắt ở trong lòng nghĩ, nhưng trong lòng luôn có cảm giác là lạ.

      "Trực tiếp mở cửa tìm thẻ phòng ." Ngay khi Dư Duyệt sắp quẹt thẻ phòng vào bảng điện tử, Tịch Thành Nghiễn bỗng cướp thẻ phòng, cất vào túi, gần như gấp gáp mở cửa.

      Ánh sáng nhàng từ ngoài hắt vào, bóng đêm chỉ thoáng cái bị đuổi , Dư Duyệt gật gật đầu, xoay lại nhìn Tịch Thành Nghiễn, cười lộ ra hàm răng , "Cám ơn , đúng là người tốt."

      " có gì." Tịch Thành Nghiễn ung dung đáp câu, cất thẻ phòng vào túi.

      Hai người ở cạnh bể tắm tìm nửa ngày, thậm chí Dư Duyệt xuống nước lần, nhìn chằm chằm mặt nước đau cả mắt, cũng tìm được thẻ phòng .

      Hết cách rồi, tới nước này chỉ còn cách tìm lễ tân. Dư Duyệt ủ rũ đến quầy lễ tân, kết quả cũng là tin tức làm càng thêm chấp nhận được: quầy chỉ có phòng 105 là có thẻ dự phòng!

      "Kỳ quái, sao ở phòng 105 đều làm mất thẻ?" Trước quầy vừa nhanh nhẹn ghi lại, vừa giọng than thở, "Xin lỗi quý khách, thẻ dự phòng của phòng 105 mấy hôm trước bị khách làm mất, chúng tôi còn chưa kịp bổ sung, đêm nay chỉ có thể mời chị chấp nhận."

      Chấp nhận? chỗ ngủ chấp nhận thế nào! Dư Duyệt giật giật tóc, vừa cảm khái bản thân gần đây xui xẻo, vừa hỏi lễ tân, "Thế có thể cho tôi mở phòng khác được ? Tiền thuê phòng tôi trả."

      quan hệ, của thay người! Dư Duyệt vừa khóc thầm, vừa an ủi bản thân.

      Dù sao thứ hai Hoa Vũ phỏng vấn, khi phỏng vấn thành công, tháng tiền lương thấp nhất cũng là mười ngàn đó! thèm dãi từ lâu! Chút ít tiền thuê phòng có tính là gì!

      "Ngại quá." Nghe Dư Duyệt , lễ tân cười càng thêm xấu hổ, "Giờ phòng của khách sạn chúng tôi đầy rồi."

      Dừng chút, nhìn Dư Duyệt gần như hỏng mất, vội vàng nhìn sang Tịch Thành Nghiễn, thêm: "Nhưng chị có thể ở chung với bạn."

      Dư Duyệt nhất thời kịp phản ứng, cho rằng bạn là Phùng Vũ Thần và Quý Vân Phong, đau khổ : "Bọn họ muốn là phòng có giường lớn, tôi có cách nào chen chúc với bọn họ."

      " phải, là này mà." lễ tân dùng ánh mắt tha thiết nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Phòng này là phòng tiêu chuẩn, Chị có thể ngủ chung phòng với này!"

      Mặc kệ Tịch Thành Nghiễn lạnh mặt và nỗ lực thả ra khí lạnh để bày tỏ bản thân phản đối, nhưng sau khi nghe lễ tân xong, đối mặt với vẻ mặt sáng tỏ của Dư Duyệt, vẫn thua cuộc...

      Vì thế, Tịch Thành Nghiễn luôn luôn thích sạch ghét bụi bẩn ghét người lạ, thậm chí ghét phụ nữ, làm sao cũng nghĩ tới, chỉ nhất thời tốt bụng nhặt thẻ phòng với người ta, kết quả lại nhặt về ...
      Last edited by a moderator: 10/11/16

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 4

      " ngủ bên ngoài, tôi ngủ bên trong." Vừa vào cửa, đem thẻ phòng cắm vào trong hộp, Tịch Thành Nghiễn nhanh chóng sắp xếp chỗ ngủ cho Dư Duyệt.

      "Được." Dư Duyệt ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn vô ý thức đưa tay tới cổ áo, muốn mở ra, chợt nhận ra trong phòng mình có thêm , ảo não nhíu mày, bỏ tay xuống, vội vàng : "Cảm ơn chứa chấp tôi... tôi, tôi qua phòng bạn tôi mượn bộ đồ trước ."

      Cửa phòng Dư Duyệt mở được, bé tiếp tân chỉ có thể đợi tới sáng mai, tìm người mở khóa tới, toàn thân đều ướt sũng, ngay cả chiếc quần lót cũng có, đành tới phòng Phùng Vũ Thần mượn.

      Tịch Thành Nghiễn 'ừ' tiếng, rồi xoay người, tiếp tục mở nút áo.

      Dư Duyệt lấy hết dũng khí gõ cửa phòng Phùng Vũ Thần, do dự cho ấy biết mọi chuyện, tội nghiệp nhìn , "Vũ Thần, cậu có bộ đồ nào dư cho tớ mượn , nếu chắc tối nay tớ ngủ được."

      Phùng Vũ Thần ôm trán liếc cái, vài giây sau, ấy liền hung hăng chọc trán , "Dư Duyệt, cậu to gan quá rồi ! Dám ngủ cùng người đàn ông xa lạ ! Cậu biết ta là loại người nào sao? Mau với tên đó, tối nay, cậu ngủ chung với tớ !"
      " cần đâu Vũ Thần, ta thực là người tốt !" Dư Duyệt liên tục xua tay cần, kể cho nghe về chuyện Tịch Thành Nghiễn cứu mình, muốn thay đổi suy nghĩ của Vũ Thần.

      "Tốt cái gì mà tốt! Cậu tiếp xúc với ta được bao nhiêu!" Phùng Vũ Thần xuy tiếng, khinh thường giải thích, " chiếc giường lớn thế này, ba người chúng ta ngủ đủ rồi, nếu , cứ để Quý Vân Phong ngủ dưới sàn !"

      " được !" Dư Duyệt bướng bỉnh, nhất quyết nghe theo đề nghị của Phùng Vũ Thần. Bình thường, công việc của Quý Vân Phong rất bận, phải thường xuyên công tác tới tận hai tháng mới về, khó khắn lắm hai người bọn họ mới có thời gian cùng nhau, làm sao có thể ở lại đây làm bóng đèn được, huống chi còn ngủ chung giường.

      "Tớ muốn đánh chết cậu!" Vẻ mặt Phùng Vũ Thần chỉ tiếc sắt thể rèn thành thép nhìn , quay đầu vào trong kêu tiếng, "Quý Vân Phong, mau ném cho em cái áo khoác." Kéo Dư Duyệt mặc áo, vừa chạy về phía phòng Tịch Thành Nghiễn, "Để tớ xem ta là loại người thế nào , nếu được, cậu phải lập tức qua ngủ cùng tớ!"

      Dư Duyệt gật đầu như gà mổ thóc, dẫn Phùng Vũ Thần tới phòng 106.

      Phùng Vũ Thần gõ cửa vài cái, khuôn mặt tuấn tú của Tịch Thành Nghiễn dần lộ ra, kéo tay Dư Duyệt, rầm tiếng đóng cửa lại.

      "Vũ Thần, cậu sao vậy?" Dư Duyệt khó hiểu hỏi Phùng Vũ Thần, " phải cậu muốn nhìn ta chút à? Sao ta vừa mở cửa cậu liền đóng lại?"

      "Tớ thấy được rồi!" Phùng Dư Duyệt che ngực, thấp giọng hét lên, "Được rồi, Ngư Ngư, tớ tin tưởng, ta chắc làm gì cậu đâu, còn bây giờ, cậu theo tớ về phòng lấy đồ!"

      Dư Duyệt khó hiểu: "Làm sao mà cậu nhìn ra được?" Dừng chút, kiêu ngạo tiếp: "Tớ ta là người tốt rồi mà."

      " phải vậy." Phùng Vũ Thần chậc chậc hai tiếng, vỗ vào khuôn mặt , "Nhìn thấy khuôn mặt của ta, cuối cùng, tớ cũng biết được thế nào là đẹp như hoa rồi." dừng chút, quay đầu đánh gia Dư Duyệt, "Cậu yên tâm , cậu có cởi hết nằm giường, ta cũng hứng thú với cậu đâu! Có điều...." cố ý kéo dài , vài giây sau mới tiếp: "Tớ bắt đầu lo lắng cho tên kia rồi, lỡ như nửa đêm thanh vắng, cậu nổi thú tính, lao vào ta sao đây?"

      "Phùng Vũ Thần!" Dư Duyệt cắn răng cắn lợi nhìn , vươn tay cướp lấy chiếc váy, vỗ cái vào ót , "Cậu mau thu hồi lại ý nghĩ xấu xa kia , khoan ! Tại sao có quần lót?"

      Phùng Vũ Thần nhún vai, chỉ xuống bụng mình, "Tớ chỉ mang theo cái để thay, cái kia tớ vừa mới giặt, vẫn còn ướt lắm."

      "Thế tối nay làm sao tớ ngủ được đây?" Dư Duyệt kinh sợ bắt lấy bả vai của Phùng Vũ Thần, may mắn, Quý Vân Phong vẫn còn trong phòng tắm, "Chẳng lẽ, cậu muốn tớ chỉ mặc chiếc váy rồi lên giường ngủ sao?!"

      "Cậu tự nghĩ cách ." Phùng Vũ Thần đặt mông ngồi lên giường, ngẩng đầu, nở nụ cười xấu xa nhìn Dư Duyệt, "Dù sao ta cũng hứng thú với cậu đâu, cậu để ý nhiều làm gì, cứ mặc vậy ngủ đêm ."

      "Cút!" Dư Duyệt đập chiếc gối vào mặt Phùng Vũ Thần.

      ***

      Rời khỏi phòng Vũ Thần, Dư Duyệt cúi đầu ngồi giường biết nghĩ cái gì, thậm chí hề phát Tịch Thành Nghiễn tắm rửa xong.

      Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm vào chiếc áo ướt sũng, giọt thành vũng của , rốt cuộc, vẫn nhịn được mở miệng : " ngủ thôi."

      " cứ ngủ trước , đừng để ý tới tôi." Dư Duyệt cúi đầu, yếu ớt : " đó, cứ ngủ , có cần tôi tắt đèn giúp ?"

      này bệnh gì sao? Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, giọng tự chủ được ra lệnh chút, "Mau ngủ !" ở ké phòng mình, ngủ giường mình, mà còn kiêu ngạo như vậy?

      "Tôi ngủ..."

      "Cho hai giây, ngủ hoặc rời khỏi đây." Tịch Thành Nghiễn quất khăn mặt vào chiếc ghế khác, dọa Dư Duyệt nhảy dựng lên.

      "Tôi có cách nào ngủ được!" Dư Duyệt khóc ra nước mắt, chống lại ánh mắt " ngủ được, tôi giết " của Tịch Thành Nghiễn, nhắm hai mắt lại, cắn chặt ra, cuối cùng, đành ra, "Tôi... Tôi có quần lót !"

      Vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng yên tĩnh lại, Tịch Thành Nghiễn nhàn nhạt nhìn vài lần, rồi yên lặng xoay đầu, ra ngoài.

      Vài giây sau, Dư Duyệt cảm thấy chiếc túi từ trời rơi xuống, đập thẳng vào đùi, hoảng sợ, chụp lấy vật kia, dưới cái nhìn soi mói của Tịch Thành Nghiễn, mở chiếc tui ra, chăm chú nhìn vào bên trong, nhất thời kinh sợ mở to mắt.

      Là quần lót năm! Mặt còn in chữ 'Prada' to đùng. Chuyện này... Chuyện này... Dư Duyệt cảm thấy cả lòng bàn tay nóng bừng lên, dùng hai ngón tay gắp chiếc quần lót, ngẩng đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn, muốn hỏi sao lại ném quần lót nam cho mình.

      Tịch Thành Nghiễn bình tĩnh nhìn , : "Còn mới, tôi vẫn chưa mặc, dùng ."

      Dư Duyệt căng thẳng cầm chiếc quần chạy vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa, năm phút sau, run run tay mặc chiếc quần lót nam màu đỏ táo bạo kia vào.

      Dư Duyệt cao hơn 172cm, chỉ tiếc, khá gầy, khung xương lại , vừa mặc vào bị tuột xuống lại, cần tới thiết kế cho trứng kia.

      Đáng tiếc, còn lựa chọn nào khác, hoặc cởi ra, hoặc mặt vào rồi ngủ. Dư Duyệt hít hơi sâu, tự động viên mình chút, thấp thỏm mở cửa ra ngoài.

      Nhưng...

      biết Tịch Thành Nghiễn có chê cười ? Có giễu cợt ? Trong đầu ngừng suy nghĩ miên man, ánh mắt liếc nhìn Tịch Thành Nghiễn, biết mình nghĩ nhiều quá rồi, dựa đầu vào giường, cầm văn kiện trong tay, cẩn thận đọc, có hứng thú nhìn chút.

      mặc áo ngủ sọc đen trắng, xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra bên ngoài, vài sợi tóc hơi buông xuống trán, gò má khôi ngô lạnh lùng, đôi mắt đẹp. Dư Duyệt thở dài hơi, yên lặng chui vào chăn, dường như, hiểu vì sao từ cái nhìn đầu tiên, Vũ Thần hoàn toàn đồng ý cho ở cùng .

      Người như cần làm gì, dù có đứng yên chỗ, các xinh đẹp nhất định chạy ào ào tới, sao có thể nảy sinh thú tính với được cơ chứ !
      Tính cách Dư Duyệt luôn cẩu thả, nghỉ hồi lập tức bình thường trở lại, cảm thấy ngủ chung với người đàn ông xa lạ như vậy cũng phải chuyện gì đáng sợ, đặt đầu xuống gối, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Từ khi Dư Duyệt trong nhà vệ sinh ra, thực ra Tịch Thành Nghiễn muốn ngẩng đầu, để hai người bọn họ cảm thấy xấu hổ, có điều, ngờ này lại bất cẩn như vậy. vừa xem xong văn kiện thứ nhất, Dư Duyệt lăn ra ngủ.

      Tịch Thành Nghiễn buông văn kiện xuống, rót ly nước, rồi quay lại nhìn Dư Duyệt giường, phát tư thế ngủ của thực thảm, nỡ tranh giành, cái đùi trắng mềm đặt ngang lên chăn, chắc nào ngủ yên giấc thế này, tuy chưa thấy bộ dạng ngủ say của các khác, những chung nhất định phải như vậy.

      Khóe miệng Tịch Thành Nghiễn giật cái, dùng hai ngón tay nắm lấy góc chăn, cố sức kéo, đắp lên đùi Dư Duyệt, rồi thở phào nhõm hơi, tắt đèn trở về giường ngủ.

      Ai ngờ, vừa di chuyển, Dư Duyệt cũng chuyển động theo, còn nhíu mày, bất mãn dùng chân đá chăn ra.

      Tịch Thành Nghiễn vốn muốn để ý tới , dù sao cũng phải là người chịu thiệt, chỉ là, khi vừa nhìn thấy cặp đùi kia, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của lại tái phát, trầm ngâm vài giây, tới, giúp đắp lại chăn.

      Dư Duyệt dường như muốn chống đối lại , chỉ cần đắp chăn lên, liền dùng chân đá xuống, cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn đành mang chiếc ghế tới, ngồi ngay đầu giường, đá lần, lập tức đắp lại cho !

      Giằng co qua lại biết bao lâu, Tịch Thành Nghiễn bắt đầu buồn ngủ, nhưng vẫn bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế quấy rối, khiến vô cùng mệt mỏi, cuối cùng, vất vả mới nghĩ ra cách, giảm nhiệt độ điều hòa xuống bảy tám độ, thế này, Dư Duyệt mới vô thức rúc vào trong chăn.

      Tịch Thành Nghiễn cảm thấy thoải mái ít, tắt đèn, lên giường ngủ.

      Đêm đó, tuy Dư Duyệt ngủ rất ngon, nhưng vẫn nằm mơ, thấy mình cưỡi xe đạp lao xuống dốc núi, sau khi ngủ dậy, liền cảm thấy toàn thân đau nhức, suýt nữa dậy nổi.

      mơ mơ màng màng đứng lên, dụi mắt vào toilet, dùng sức nắm vặn cửa, trực tiếp đẩy cửa ra vào.

      giây sau, đột nhiên đứng yên tại chỗ, cơn buồn ngủ lập tức biến đâu mất, đôi mắt đen láy mở to...

      Tịch Thành Nghiễn chỉ mặt chiếc quần lót trừng mắt nhìn , tay phải còn đặt ngay mép quần, có lẽ chuẩn bị tắm.

      Vóc người tệ, thân hình cao gầy, đường cong cơ bắp hoàn mỹ, quần lót chặt chẽ bao lấy nơi đó... Ánh mắt Dư Duyệt tự chủ được liếc nhìn xuống dưới, ừm... Xem ra kích cỡ cũng tệ.

      "Nhìn đủ chưa?" Thái dương Tịch Thành Nghiễn giật liên hồi, cắn răng lát mới được câu này.

      "Khụ, xin lỗi, cứ tiếp tục ." Gò má Dư Duyệt nóng bừng, vội vàng nhắm mắt ra ngoài, rầm tiếng đóng cửa lại, nhịp tim bắt đầu bình phục lại.

      Ôi trời, lần đầu tiên nhìn thấy 'cái đó' của đàn ông, ngại chết được!

      Mãi đến khi Tịch Thành Nghiễn tắm xong, Dư Duyệt còn trong phòng nữa.

      Coi như cũng biết điều! Tịch Thành Nghiễn cởi áo choàng tắm người ra, ngồi giường hừ tiếng. Ánh mắt cẩn thận rơi vật sáng màu xanh giường, nhìn kỹ chút, ra là mặt dây chuyền.

      Con cái chép híp mắt cười, ngu ngốc ngơ ngác chẳng khác gì kia.

      Nhìn chằm chằm cá chép mấy giây, Tịch Thành Nghiễn 'xì' tiếng, dời tầm mắt chỗ khác.

      Mặc quần áo xong, mang theo chiếc vali lưu luyến, mở cửa rời .

      Cửa phòng 'rầm' tiếng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mảnh tối tăm, mặt dây chuyền tội nghiệp mình đơn nằm giường.

      Mấy giây sau, cửa phòng lại vang lên, vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn thay đổi kéo vali vào lại, ghét bỏ dùng hai ngón ta gắp lên, bỏ vào túi của mình.
      Last edited: 3/6/16

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      tịch thành nghiễn là chủ tịch hoa vũ rồi
      chị có bạn tốt ghê, chị ngủ với trai lạ k lo cho chị mà lo cho ng kia

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :