1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 59

      Bên ngoài rất đông người, người phụ nữ trung niên vừa cúi đầu thầm vừa chỉ trỏ vào bên trong, Dư Duyệt dùng sức đẩy nhóm người ra, chen vào bên trong, lập tức nhìn thấy bà nội lúc nào cũng kiên cường ngồi khóc ở đầu giường.

      Lửa giận trong lòng Dư Duyệt tăng cao, định hỏi chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên giọng vui vẻ của phụ nữ vang lên, "Duyệt Duyệt, con về rồi!" Dư Duyệt quay đầu lại, chưa kịp nhìn kỹ là ai, người đó bước tới cầm tay , mồ hôi ẩm thấp trong lòng bàn tay khiến Dư Duyệt vô cùng khó chịu, nhưng giãy giụa thế nào cũng kéo ra được.

      " nhiều năm vậy rồi, cuối cùng Duyệt Duyệt cũng lớn thành người phụ nữ rồi nhỉ, cũng tại mẹ có bản lĩnh, nên thể nhìn con mình lớn lên được." Người đàn bà kia hết lời cuối, giọng bắt đầu nghẹn ngào, bà ta lau nước mắt, kéo tên con trai trắng mập bên cạnh, với Dư Duyệt: "Duyệt Duyệt, đây là em trai con Dư Sâm."

      Em trai? Từ trước tới giờ chỉ có và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, sao tự nhiên xuất thêm đứa em trai vậy? Dư Duyệt nhíu mày, thấy đôi mắt bà nội đỏ bừng, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ra đây là ba mẹ , người biến mất hai mươi mấy năm trở về! Còn dẫn theo con trai của bọn họ!

      Vương Đan thấy Dư Duyệt chỉ nhìn chằm chằm bà nội Dư, thèm chào hỏi bà ta và Dư Sâm, trong lòng hơi buồn bực, nhưng mặt vẫn ra vẻ thân thiết, nắm tay Dư Duyệt, "Cái con bé này, ngây ngốc cái gì, mẹ và ba dẫn em về thăm con đây!"

      Lời của bà gọi hồn Dư Duyệt về, rốt cuộc cũng dời mắt khỏi người bà nội Dư, nhìn người mẹ vừa sinh ra vứt bỏ mình.

      Có thể thấy, nhiều năm trôi qua, dù gần năm mươi, nhưng nhìn vẫn còn rất trẻ, làn da căng bóng được chăm sóc kỹ, chút điểm gì của người phụ nữ trung niên. người mặc chiếc áo khoác lấp lánh, mái tóc uốn xoăn thời thường, nhìn có vẻ vô cùng cao quý.

      Dư Duyệt cười lạnh tiếng, nhìn đôi vợ chồng hai mươi mấy năm vô cùng thong thả.

      lại đưa mắt nhìn người em trai, có lẽ cuộc sống của cậu ta rất thoải mái, tuy Dư Sâm được di truyền gien tốt của Dư gia, dáng người cao tận 1m8, nhưng lại được nuôi tới béo mập, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm tại chỗ, đôi mắt thẳng băng như đường may, cái khuôn mặt đó đúng là chả khác gì con gấu ngủ đông bị quấy rầy!

      "Em trai? Ba mẹ?" Dư Duyệt kéo người đàn ông trung niên đứng cạnh bà nội Dư qua bên, rồi đứng sang đó, khinh bỉ nhìn chằm chằm ba người, "Mấy người là ai vậy? Tôi là đứa được bà nội nhặt ở núi về, có quan hệ gì với mấy người sao!"

      vừa dứt lời, Vương Đan lập tức bật khóc, sắp năm mươi, nhưng người vẫn rất có khí chất, bà ta khóc thút thít nhìn Dư Duyệt, "Duyệt Duyệt, mẹ biết, lâu như vậy rồi, mà chúng ta chịu về thăm con... nên con oán hận chúng ta, nhưng mẹ cũng muốn vậy đâu, con cũng là khúc thịt của mẹ, sao mẹ có thể để con chịu khổ được, trước khi ba mẹ quyết định tới Quảng Châu làm ăn, cũng nỡ để con lại đây cho bà nội chăm sóc đâu..." Vương Đan dựa vào người con trai, khóc tới mức sắp ngất , "Con trách mẹ cũng được, nhưng mẹ vẫn muốn bồi thường cho con." Bà ta khổ sở nhìn Dư Duyệt, "Duyệt Duyệt, sức khỏe ba con tốt, con đừng giận ông ấy làm gì, em trai con cũng lúc nào cũng nhớ tới người chị là con đây, con đừng hận bọn họ, hận mình mẹ thôi là được rồi."

      Bà ta khóc , nước mắt rơi thành chuỗi, ngôn từ ra từ tận đáy lòng, biết phải viết bao nhiêu bản nháp mới được như vậy đây.

      Dư Duyệt nhúc nhích đứng xem Vương Đan diễn trò.

      thương nên dẫn theo sao? Vẫn nhớ tới ? Cho rằng là đứa ngốc à? Lúc trước, ra đời chưa được bao lâu, đôi vợ chồng này quăng ra đường đầy tuyết, chỉ vì là con , sau đó lại được bà nội nhặt về lại, cái người mẹ mở miệng ra là với thương này thậm chí thèm nhìn tới lần, chứ chi là bú sữa của bà ta. Khi đó, bà nội phải mượn hàng xóm 20 đồng để mua con dê mẹ, mỗi ngày đút sữa cho uống, mới sống sót được tới tận bây giờ, còn người làm cha mẹ như bọn họ làm được cái gì?

      Lúc và bà nội đói chỉ có thể uống nước gạo thay cơm bọn họ ở đâu? nghèo tới mức ngay cả 20 đồng đóng tiền học cũng có, lúc đó bọn họ có để tâm gì tới ?

      Nhìn người đàn bà làm bộ làm tịch trước mắt, trong lòng Dư Duyệt đột nhiên vô cùng oán hận.

      Lúc chưa thấy ba mẹ, trong lòng Dư Duyệt bọn họ chỉ là những hình mẫu mà tưởng tượng qua phim ảnh, nhưng cũng chỉ là những hình tượng xấu xa, hận có hận, nhưng người ngoài nhìn vào còn thấy bọn họ mặt dày thế nào, Dư Duyệt hận thể xét nát cái lớp mặt nạ giả tạo kia.

      Chỉ là chưa kịp gì, ba Dư lên tiếng, vừa mở miệng nghiêm túc răn dạy, chỉ mắng Dư Duyệt, mà còn kéo luôn cả bà nội Dư vào, "Đồ mất dạy! Học theo cái thói của ai vậy hả! học chỉ tổ tốn tiền!"

      Tuy bình thường che giấu khá tốt, nhưng thực ra Dư Duyệt rất nóng tính, hơn nữa, bà nội còn là điểm yếu của , người khác mắng chửi cũng được, nhưng nhất định cho phép ai mắng chửi bà!

      hừ lạnh tiếng, nhìn lướt qua người mẹ và tên em trai của mình, rồi lại nhìn bà Dư, lạnh lùng chỉ vào hai mắt mình, "Thấy chưa? Mắt tôi bị cận đấy."

      Ba Dư nghe vậy lập tức sững sờ, hiểu gì.

      "Nghe năm xưa ông cũng miễn cưỡng đậu vào trường đại học, sao tôi ràng như vậy mà ông còn hiểu được? Tôi thấy cho ông học đại học như vậy cũng tốn tiền ." Từng câu chữ Dư Duyệt đều có gai, lạnh lùng nhìn ba Dư, "Tôi cho ông biết, mắt tôi bị cận đấy, có linh hoạt gì đâu, cả người lẫn vật trong vòng bán kính mét tôi thể phân biệt được đâu, nhìn nhầm súc vật là người nhu vậy cũng có lỗi !"

      Ông nội Dư là cựu chiến binh, ông bị mất cánh tay chiến trường, cơ thể phát triển được nữa, rồi kết hôn sinh con với bà nội Dư, tuy hai người vô cùng ân ái, nhưng vẫn bằng đứa con trai của mình. Ông cưng chiều con trai mình như trái tim của mình, nhịn ăn để ông ta được đến trường, trông chờ ngày nào đó, ông ta có tương lai xán lạn, ra khỏi thôn núi này.

      Nhưng cuối cùng, tương lai có đấy, còn nhân tính . Ra khỏi thôn núi này, người vẫn mang theo vài suy nghĩ phong kiến, ví như trọng nam khinh nữ, lúc biết được Dư Duyệt là con , ba Dư chưa từng ôm được cái muốn hợp tác với vợ mình vứt .

      Khi đó, ông nội Dư qua đời, mà ông ta chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học, trong nhà nghèo tới nỗi có gì để ăn, làm sao ông ta chịu bỏ tiền nuôi món hờ như vậy được!

      Ông ta ra ngoài học vài năm, liền bị nhiễm thói xấu. Nhìn thấy mẹ mình mà ông ta còn xấu hổ, ông ta là sinh viên, ra ai ai cũng khen, nhưng bà nội Dư chỉ là người phụ nữ thôn, có người mẹ như vậy, ông ta ngại dám cho ai biết, cảm thấy rất khó chịu, trong lòng ông ta bắt đầu có ý nghĩ bà nội Dư qua đời lâu rồi, vậy là ông ta hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, hòa mình vào cuộc sống đô thị, chân chính trở thành người thành phố.

      Cố gắng ở Quảng Châu nhiều năm như vậy, cuối cùng ông cũng có nhà có xe, cũng được xem là ông chủ, còn vợ ông ta lại sinh cho ông ta đứa con trai. Được nhiều người ngưỡng mộ như vậy, trong lòng ông ta vô cùng đắc ý, bây giờ bị Dư Duyệt mắng chửi như vậy, ông ta nhịn được nữa, giơ tay muốn tát Dư Duyệt bạt tai.

      Nhưng vừa đưa tay lên, cổ tay ông đột nhiên bị giữ chặt, ba Dư đau đớn hít vào hơi khí lạnh, quay sang định lên tiếng chửi, nhưng khi thấy người kia, ông ta lập tức câm miệng.

      Tịch Thành Nghiễn biết chuyện nhà dư Duyệt, nhưng ngờ cha mẹ tim phổi biệt tăm hai mươi mấy năm còn dám vác mặt về đây! Còn giả vờ là Bạch Liên Hoa nữa cơ đấy! Những người phụ nữ trung niên đứng xung quanh xem được mời , Tịch Thành Nghiễn đóng cửa lại, vừa khóa chốt xong, định hỏi xem lần này hai vợ chồng đó về đây có mục đích gì, nhưng lại thấy ba Dư muốn đánh Dư Duyệt.

      Tịch Thành Nghiễn xông lên hai bước, nháy mắt nắm chặt cổ tay ba Dư, lực đạo kia dường như muốn bóp nát cổ tay ba Dư, "Muốn đánh vợ tôi à?" Vẻ mặt u ám, giọng lạnh lẽo, tay phải bỏ tay ba Dư ra, "Ông can đảm đó!"

      nơi ai chú ý, Vương Đan vừa nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn, ánh mắt bà ta bỗng sáng bừng lên, hơi thở nặng thêm đôi chút. Bà tay nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu, lảo đảo chạy tới cạnh ba Dư, lau nước mắt, cáu giận : " làm cái gì vậy, phải vẫn hay nhắc tới con đó sao, thế mà bây giờ lại làm như vậy!"

      xong, bà ta quay sang nhìn Dư Duyệt, "Ba con ngoài lạnh trong nóng vậy thôi, con biết đâu, trước khi tới đây, ông ấy hồi hộp tới mức mất ngủ."

      Thấy Dư Duyệt quan tâm tới mình, Vương Đan cũng thấy xẩu hổ gì, bà ta nuốt nước miếng cái, căng thẳng nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Đây, đây chắc là bạn trai của Duyệt Duyệt nhà chúng ta rồi, đúng là rất tuấn tú, tốt, Duyệt Duyệt có thể tìm được người đàn ông như vậy người làm mẹ như mẹ đây cũng mừng cho con."

      Dư Duyệt nhíu mày, cảm thấy hình như Vương Đan rất nhiệt tình với Tịch Thành Nghiễn.

      Đúng lúc đó, Dư Sâm im lặng đứng cạnh đột nhiên mở miệng , " chính là tổng giám đốc của Hoa Vũ - Tịch Thành Nghiễn!" Cậu ta thở phào nhõm, chán ghét liếc mắt nhìn Dư Duyệt, ngờ bà chị quê mùa vẫn còn chút tác dụng, tuy kéo được bao nhiêu đất đai, nhưng dù sao cũng phải câu được người, ít nhất phải là nhân vật lớn như vậy.

      "Tôi ở đây..." Dư Sâm chưa xong, đột nhiên cảm thấy bàn chân tê rần, vừa cúi đầu xuống nhìn, liền thấy mẹ lắc đầu mạnh với cậu ta. Tuy cam lòng lắm, nhưng cuối cùng cậu ta cũng thêm gì nữa.

      ra là như vậy. Dư Duyệt lạnh lùng nhìn, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao bọn họ lại đột nhiên quay về như vậy. Cái gì mà nhớ , muốn dẫn về nhà hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, mọi thứ đều là chó má, ra mục đích là vì Tịch Thành Nghiễn !

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 60

      Lúc đầu, Vương Đan và chồng là Dư Chí Lượng tới Quảng Châu kinh doanh thời trang, đúng vào thời kỳ vàng son, mà Vương Đan và Dư Chí Lượng rất chịu làm ăn, nên hai người bọn họ nhanh chóng phất lên.

      Lúc đó, ánh mắt của Dư Chí Lượng rất nông cạn, luôn muốn mua dây chuyền vàng và vàng thỏi, mặc áo lông chồn khoe khắp nơi, nhưng Vương Đan , tuy bà ta là phụ nữ, những vẫn hơn Dư Chí Lượng, tuy lúc đầu bọn họ kinh doanh thời trang, nhưng vì ngành này rất dễ kiếm tiền, nên cũng có nhiều người đua theo, tiền còn dễ kiếm như lúc ban đầu nữa.

      Nếu nhanh chóng tìm con đường khác, bọn họ đành phải quay về thôn núi, canh chừng tiền lương từng tháng của con , ngay cả tiền đóng phạt vì sinh con vẫn chưa có.

      Quảng Châu rất gần Hong Kong và Macao, chính sách quốc gia tuy bằng Thẩm Quyến, nhưng dù sao cũng được coi là lớn hơn nhiều thành phố khác. Những năm gần đây, ngành công nghiệp nặng càng lúc càng xuống dốc, vậy chính sách đối ngoại bắt đầu xuất , ngành nào cũng hướng tới thịnh vượng của quốc gia, hoàn cảnh cả nước bắt đầu thay đổi, khi đó, ngành bảo vệ mội trường cũng thầm lên.

      Tuy trình độ văn hóa của Vương Đan chỉ dừng lại ở cấp hai, nhưng bà ta rất giỏi. Lúc còn ở Quảng Châu, ngày nào bà ta cũng mua tờ báo, xem xem lại vài lần nắm bắt được mấu chốt kinh doanh.

      Bảo vệ môi trường là ngành tốt, được quốc gia ủng hộ luôn cơ mà, sao tốt được? Mặc dù Vương Đan có thiên phú kinh doanh lắm, nhưng bà ta biết, được quốc gia ủng hộ nhất định rất phát triển!

      Nên bà ta cố gắng thuyết phục Dư Chí Lượng, thay đổi cách nhìn, cắn răng đầu từ vào ngành bảo vệ môi trường. Lúc đầu, tiền mua dụng cụ, cho thuê đất, liên hệ nhiều người, tiền ra như nước, Dư Chí Lượng vô cùng đau lòng, thường mắng bà ta chỉ biết phá hoại, hận thể lập tức dẹp bỏ cái công ty này. Nhưng dần dần, bắt đầu có nhiều đại lý tới tìm bọn họ, thậm chí cả chính phủ đôi khi cũng dùng tới dụng cụ của bọn họ, Dư Chí Lượng và Vương Đan nhanh chóng thu hồi vốn, chỉ vậy, số tiền mỗi ngày bọn họ kiếm được nhiều như nước, ngừng nhiều lên.

      Bọn họ dần dần trổ hết tài năng, mua xe mua nhà ở Quảng Châu, thậm chí công ty của bọn họ còn được nằm trong top 100 công ty của Forbes.

      Thấy lợi ích trước mắt, chỉ có mỗi Dư Chí Lượng, ngay cả Vương Đan cũng bắt đầu vênh váo. Công tý càng lúc càng xuống, thanh danh cũng thối rửa , có năm doanh thu tăng cao, Vương Đan từng mong được đưa công ty ra thị trường, nhưng vi danh tiếng kém quá, nên nhiều chỗ quen biết lâu năm cũng phải từ chối, từ đó, công ty bọn họ bắt đầu xuống dốc. Nhìn thấy mấy công ty khác lúc trước chả bằng mình, thế mà bây giờ bị vượt mặt, công ty của bọn họ còn nợ bao nhiêu tiền, ngay cả tiền lương cũng có để phát cho nhân viên, Vương Đan và Dư Chí Lượng càng lúc càng lo lắng, cố gắng tìm cách cứu vớt công ty.

      Mà Tịch Thành Nghiễn, tổng giám đốc Hoa Vũ cũng bị bọn họ theo dõi.

      Nếu được Tịch Thành Nghiễn trợ giúp, bọn họ nhất định trở lại như xưa! Nợ ngân hàng, tiền lương nhân viên, chiếc xe thể thao mà con trai thích, chỉ cần Hoa Vũ cho bọn họ công trình lớn, bọn họ nhất định có mọi thứ! Nhưng dù làm thế nào chăng nữa, Tịch Thành Nghiễn vẫn chịu để ý tới bọn. Nhìn thấy công ty sắp tới đà phá sản, còn phải phát tiền an ủi cho nhân viên, Vương Đan và Dư Chí Lượng vô cùng cấp bách, thậm chí bọn họ còn chạy từ Quảng Châu tới Thẩm Quyến.

      Nhưng vẫn gặp được Tịch Thành Nghiễn, cho dù có bao vây công ty vẫn thấy được.

      Đúng lúc Vương Đan và Dư Chí Lượng muốn bỏ cuộc quay về Quảng Châu, chợt bắt gặp Tịch Thành Nghiễn ở nhà hàng, bên cạnh là xinh đẹp.

      Từ đầu, Vương Đan cảm thấy đó vô cùng quen, bà ta vắt óc suy nghĩ hồi, cuối cùng thấy ánh mặt của chồng sáng bừng, đó phải ai khác chính là Dư Duyệt, con bọn họ!

      Vương Đan và Dư Chí Lượng chưa từng quan tâm tới con này, nên tự nhiên cũng quan tâm tới bọn họ làm gì, ngay cả cái tên Dư Duyệt cũng là bà nội Dư đặt cho. Lúc Dư Duyệt mười bốn tuổi, bọn họ từng lén lút trở về, muốn dẫn .

      Khi đó bọn họ gặp trở ngại lớn, cái khách hàng cũ đều hết, bọn họ phải liên hệ với các khách mới khác.

      Nhưng thị trường lúc đó rất khó khăn. Phải biết rằng, để có được máy bảo vệ môi trường tốt rất tốn tiền, có khách hàng nào dám tìm công ty gặp khó khăn như vậy !

      Vương Đan buồn bã tới mức tóc sắp bạc trắng, nguồn tiêu thụ tốt. Đúng lúc đó, Dư Chí Lượng đột nhiên mang tin vui tới, có vị khách giàu có muốn mua lại toàn bộ bốn thiết bị của bọn họ !

      Bốn bộ, cả bốn bộ ! Ánh mắt Vương Đan sáng bừng lên, nhưng giây sâu, bà ta lại u sầu như cũ, công ty bảo vệ môi trường có ít ỏi gì đâu, nhà bọn họ cũng chẳng có gì xuất sắc, sao vị khách đó lại muốn mua lại thiết bị chứ?

      Bà ta và Dư Chí Lượng tìm hiểu tuần, cuối cùng cũng điều tra được, vị khách này rất thích những ngây thơ trong sáng.

      Dư Chí Lượng than thở gãi đâu, nếu thích trưởng thành được, ông ta có thể để vợ mình , nhưng người ta lại thích những ! Bảo ông ta phải chạy đâu tìm đây!

      Trong lúc ông ta hy vọng, Vương Đan chợt nhớ tới con bị mình vứt bỏ mười mấy năm trời!

      Lúc bà ta và Dư Chí Lượng bỏ , Dư Duyệt vẫn chưa tới tuổi, tuy lúc đó Dư Duyệt được ăn ngon mặc đẹp, nhưng vẫn trắng trẻo mập mạp, xinh đẹp lại hoạt bát, nhiều năm trôi qua, trừ khi bị tàn phế, nhất định xinh xắn!

      Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, nghĩ ra ý tưởng vô cùng hay ho.

      Nhờ người bạn ở quê giúp bọn họ cho bọn họ tấm ảnh của Dư Duyệt, bọn họ rất hài lòng, rồi lại bảo người bạn đó dẫn Dư Duyệt về giúp. Vương Đan cứ tưởng mọi chuyện vô cùng thuận lời, thành phố lớn và tình thân hoàn toàn có thể hấp dẫn bé mới ớn.

      Nhưng bà ta ngờ Dư Duyệt lại liều chết chống đối, cùng lúc đó, bà ta nghe tin ông chủ đó mua thiết bị của công ty khác rồi.

      Mượn sức thành, buôn bán ổn, đương nhiên Dư Duyệt còn tác dụng gì nữa rồi, Vương Đan và Dư Chí Lượng mang Dư Duyệt về Quảng Châu nuôi, bọn họ chỉ cần con trai là đủ rồi, thế mà mười năm sau, bọn họ trùng hợp gặp lại con của mình, vậy Dư Duyệt còn quen biết Tịch Thành Nghiễn !

      Cơ hội tới, Vương Đan và Dư Chí Lượng thăm hỏi nhiều chỗ, cuối cùng cũng hiểu mối quan hệ của Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn, trong lòng thầm oán Dư Duyệt đúng là may mắn, nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc, về sau Dư Duyệt ngày.

      Nhân phẩm của đôi vợ chồng này thế nào Tịch Thành Nghiễn hiểu , cố tình bỏ lơ lời của Vương Đan và Dư Sâm, chỉ cau mày tới cạnh Dư Duyệt, vỗ tay lên lưng , ý bảo đừng quá đau khổ.

      "Duyệt Duyệt, con cũng là, sao chịu giới thiệu cho ba mẹ biết, bao năm rồi, bây giờ con cũng sắp kết hôn, hay quá." Vương Đan đưa tay lau khóe mắt đỏ ngầu, kéo tay Dư Duyệt qua, nhưng lại bị giãy ra, bà ta lại biết xấu hổ, tiếp tục lấn tới, vừa chuyện với Dư Duyệt vừa nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Mẹ hiểu được tình cảm của bọn con, mẹ rất mừng cho con, sau này nhất định phải sống tốt đấy!"

      Đây là lần đầu tiên Dư Duyệt thấy người mặt dày như vậy, vứt bỏ hơn hai mươi năm, tuy biết được sao bọn họ biết Tịch Thành Nghiễn, nhưng lúc thấy vẫn còn giá trị lợi dụng, bọn họ lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra mà dính vào, có ba mẹ như vậy, Dư Duyệt rất hy vọng bọn họ đừng về đây nữa hơn.

      "Tôi có ba mẹ, cũng chả có em trai." Dư Duyệt kéo Tịch Thành Nghiễn lùi lại, bình tĩnh nhìn Vương Đan, "Tôi chỉ có người thân là bà nội." Dừng chút, lạnh lẽo : "Mặc kệ làm sao mấy người biết được quan hệ của tôi và Tịch Thành Nghiễn, nhưng hôm nay, tôi muốn cho mấy người biết, đừng hòng tìm Tịch Thành Nghiễn giúp đỡ, có khả năng đâu!"

      "Cái con bé này, mẹ chỉ..."

      Vương đan chưa xong, bị Dư Duyệt ngắt lời, "Mời mấy người lập tức rời khỏi nhà của tôi!"

      "Nhà của ? giấy tờ bất động sản là tên ba tôi đấy nhé !" Dư Sâm u ám , lời vô cùng ngạo mạn. người quê mua như mà lại dám cản trở cậu ta, mẹ cậu ta , chỉ cần được Tịch Thành Nghiễn giúp đỡ, tháng sau cậu ta được mua xe thể thao !

      Đó là hy vọng từ lâu của cậu ta, thế mà bây giờ Dư Duyệt lại ngăn cản cho Tịch Thành Nghiễn giúp đỡ, Dư Sâm dường như rất oán hận Dư Duyệt.

      "Dư Chí Lượng!" Bà nội Dư bỗng nhiên đứng dậy, đứng trước Dư Duyệt, chỉ vào chóp mũi Dư Chí Lượng, mắng, "Đời này tao chỉ có mỗi mày là con, cái gì cũng cho mày ăn trước, lúc trong nhà nghèo túng, tao và ba mày chẳng có lấy bộ đồ nào giữ ấm, mùa đồng, vết thương của ba mày tái phát, mà ông ấy lại còn muốn cho mày cái áo bông mới. Mày lớn lên, lương tâm bị chó tha rồi thôi , còn muốn gieo họa cho con mình! Tao cho mày biết, Dư Duyệt và tao có quan hệ gì với mày cả, mày đừng hòng muốn lấy tình thân ra để uy hiếp nó, tình thân cái rắm gì ! Mày mau cút cho khuất mắt tao ! Thấy mày là mắt tao bẩn rồi !" Bà nội Dư dừng lại thở dốc, "Còn nữa, giấy tờ bất động sản do mày đứng tên à? Có cần tao lấy ra cho mày xem lại !"

      Dư Chí Lượng bị bà nội Dư mắng tới nỗi mặt đỏ tai hồng, im lặng dám gì, trong lòng Vương Đan vô cùng hận bà nội Dư phá hỏng chuyện tốt của mình, nhưng dám mắng bà trước mặt Tịch Thành Nghiễn, trong lòng thầm rủa bà vài câu, nhưng mặt lại giả vờ cười, định nhàng ..., nhưng ngờ Dư Sâm bỗng nhiên tiến lên, vẻ mặt hung dữ đẩy ngã bà nội Dư phen.

      Bà nội Dư bị cậu ta đẩy như vậy, té xuống đất, trực tiếp ngất .

      "Bà nội !" Trong đầu Dư Duyệt 'ong' lên tiếng, sắc mặt trắng bệch. Ánh mắt đỏ như máu nhìn Dư Sâm, hề nghĩ ngợi gì, lập tức cần gạt tàn pha lê đập vào đầu Dư Sâm, máu văng tung tóe.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 61

      Vương Đan và Dư Chí Lượng thấy Dư Sâm bị thương lập tức phát điên, Vương Đan nhào qua ôm con gào khóc, còn Dư Chí Lượng oán hận nhìn chằm chằm Dư Duyệt, vung tay lên muốn tát tát, con trai mình bị thương thế này con nhất định phải bồi thường !

      Nhưng ông ta chưa kịp ra tay, bị Tịch Thành Nghiễn đá cước. Mấy năm nay, Dư Chí Lượng sống qua sung sướng, dáng vẻ cao gầy lúc còn trẻ thấy đâu, bây giờ ông ta như người phụ nữ mang thai, rất giống với phụ nữ mang thai sáu tháng. May mà sức lực của Tịch Thành Nghiễn lớn, nếu làm gì đá nổi ông ta.

      "Đừng khóc." Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng nhìn lướt qua Dư Chí Lượng, rồi cúi người ôm bà nội Dư bên ngoài xông ra ngoài, vừa an ủi Dư Duyệt bên cạnh, "Trước tiên chúng ta phải chở bà nội tới bệnh viện ."

      Dư Duyệt lau nước mắt, gật đầu lung tung. cực kỳ sợ hãi, sợ bà nôi bị Dư Sâm đẩy như vậy gặp nguy hiểm, mặc kệ tình hình của ba người kia, theo Tịch Thành Nghiễn, nắm tay bà nội Dư buông.

      "Đừng lo, bà nội bị thương được đâu..." Bà nội Dư gầy , Tịch Thành Nghiễn bế rất dễ, còn quên quay đầu an ủi Dư Duyệt, nhưng chưa hết câu, lúc nhìn bà nội Dư đột nhiên dừng lại.

      Bà cụ vừa mới té xuống đất hôn mê bất tỉnh, mà bây giờ lại mím môi cười với và Dư Duyệt, chuyện này.... Là sao đây?

      "Đừng khóc, bà nội giả vờ đấy." Vườn trái cây sau nhà Dư Duyệt, bà nội Dư ngồi lên đồi cát, cười híp mắt nhìn Dư Duyệt, " biết bọn nó còn muốn quấy rối tới khi nào, bà nhìn thấy ngứa mắt rồi!"

      Dư Duyệt chớp mắt, dễ dàng tiêu hóa được chuyện bà nội nhà mình giả bệnh, vỗ ngực cái, thở dài nhõm, "Bà nôi, bà làm con sợ muốn chết." nhìn xuống bà nội Dư, mãi tới khi xác định bà sao, mới ngồi xuống cạnh bà nội Dư, trái tim cũng thả lỏng hơn.

      "Bà có thể làm sao được!" Bà nội Dư vỗ mu bàn tay Dư Duyệt, "Bà vẫn khỏe lắm, đừng chỉ cậu ta đẩy cái, dù có đẩy thêm cái nữa bà cũng sao đâu!"

      " được bậy!" Dư Duyệt trừng mắt liếc bà.

      "Được, được, nữa." Bà nội Dư cười híp mắt, nhìn Tịch Thành Nghiễn đứng trước mặt, trong lòng bà vô cùng hài lòng.

      Năng lực phản ứng của thằng nhóc này tệ, sức lực cũng mạnh, đúng là đứa trẻ tốt!

      Vừa định khen vài câu, đột nhiên Tịch Thành Nghiễn chau mày ngồi chồm hổm trước mặt Dư Duyệt, cầm tay , "Vết thương nặng như vậy sao chịu tiếng?"

      Hả? Nghe vậy, Dư Duyệt cúi đầu nhìn xuống, đúng là lòng bàn tay mình bị mảnh thủy tinh đâm vào, máu từ miệng vết thương ngừng chảy ra.

      Tịch Thành Nghiễn biết lấy đâu ra khăn giấy, cẩn thận lau cho , lau xung quanh miếng thủy tinh, dừng chút, nhìn : "Em cố nhịn chút, lấy miếng thủy tinh này ra."

      Nếu Dư Duyệt còn biết tay mình bị thương, vừa nãy thấy bà nội té xỉu như vậy cứ cuống cuồng lên, quan tâm tới cái gì nữa, ngay cả cảm giác đau đớn cũng , bây giờ được Tịch Thành Nghiễn nhắc nhở, mới cảm thấy lòng bàn tay mình đau lên từng trận.

      Lúc lấy miếng thủy tinh kia ra ngoài, tay Tịch Thành Nghiễn run lên, giống như người bị thương là , nhổ xong, còn thổi vào tay Dư Duyệt mấy cái, dùng khăn giấy chặn máu lại, rồi kéo Dư Duyệt tới bệnh viện.

      Dư Duyệt buồn cười thôi, "Chỉ là chút vết thương thôi mà, đừng có làm lớn chuyện như vậy."

      Tuy bà nội Dư đau lòng cho cháu , nhưng cũng cảm thấy chỉ bị miếng thủy tinh đâm vào cần phải tới bệnh viện làm gì. Nhưng Tịch Thành Nghiễn kiên quyết phải . Lúc đó, Dư Duyệt cầm cái gạt thuốc, kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn Dư Duyệt bị chảy máu, tuy chỉ thấy có miếng thủy tinh thôi, nhưng ai biết được trong còn cái nào .

      Mà.... Chuyện này chỉ lần là đủ rồi, tuyệt đối cho tái diễn!

      Vì vậy, xe cứu hộ gào thét chạy tới, mọi người trong thôn đều biết người ba có lương tâm của Dư Duyệt trở về, còn đánh cả bà nội Dư và Dư Duyệt! Gì cơ? thấy tay Dư Duyệt đầy máu à, ra tay luôn đó, mọi người trong thôn bình luận, vô cùng coi thường Dư Chí Lượng. Còn vết thương đầu Dư Sâm, ai biết sao lại bị như vậy, mà cũng có mắc mớ gì tới bọn họ đâu, người ngoài!

      Trong thôn có tin tức gì mới, sau này, chuyện của Dư Chí Lượng trở thành câu chuyện phiếm trong những lần trà dự tửu hậu, cứ truyền rồi lại truyền, biết làm sao mà cả phóng viên đài truyền hình cũng biết được, chuyện Dư Chí Lượng càng được xé ra to, hấp dẫn rất nhiều người. Bất hiếu, nuôi mẹ mình, trọng nam khinh nữ... Khoản nà cũng đều bị người ta phỉ nhổ.

      Công ty của Vương Đan và Dư Chí Lượng cũng bị ảnh hưởng theo, vốn trong giai đoạn ngàn cân treo sợi tóc mà còn bị dư luận bao phủ, thể phát triển tiếp được nữa. Lần này trở về, Vương Đan và Dư Chí Lượng chẳng những được như ý nguyện, mà còn tiền mất tật mang. Vương Đan vốn cam lòng, muốn ở lại quê hành hạ trận, bà ta dễ chịu lão già kia cũng chẳng được thoải mái gì đâu! Nhưng bây giờ tình hình công ty bà ta cho phép bà ta chơi đùa nữa, lần này Dư Chí Lượng nghe theo bà nữa, Dư Sâm quấn băng trắng đầu, xuống gần 10 cân bay về Quảng Châu.

      Công ty đến mức phải tuyên bố phá sản, nhà xe gì đều bán hết , cũng liên quan gì tới Dư Duyệt.

      Bà nội Dư vốn chỉ nghĩ rằng cháu và cháu rể muốn giúp mình diễn trò nên mới dẫn tới bệnh viện, nhưng ai ngờ hai người kia đến , bắt buộc bà nội Dư kiểm tra tổng quát, rồi mới chịu tha cho bà.

      Kết quả, bà nội Dư vô cùng khỏe mạnh, cả căn bệnh huyết áp thường thấy ở những người già cũng có, lúc ra khỏi bệnh viện, bà oán trách dư Duyệt xài tiền bậy bạ. Vừa mới kiếm được ít tiền tiêu như nước rồi, đau lòng quá mất, số tiền đó có thể mua được bao nhiêu là đồ ăn, ăn được bao nhiêu bữa cơm rồi!

      Vợ chồng Dư Chí Lượng quấy rối thành, Dư Duyệt và bà nội Dư vừa về tới nhà, liền bị mấy người phụ nữ trung niên tới nhiều chuyện, nhưng nghe được bao nhiêu, lại bị khí phách của Tịch Thành Nghiễn dọa sợ, sau khi về còn tuyền truyền, đứa con Dư gia cần đúng là quá khủng khiếp, tìm được hẳn người bạn trai vô địch, có học thức vẫn là tốt nhất.

      Dư Duyệt hề biết chuyện này, và Tịch Thành Nghiễn đan cùng nhau khuyên bà nội Dư dọn tới Thẩm Quyến ở cùng.

      "Bà nội, con thể để bà ở lại đây được, hay là bà dọn tới ở cùng con , lỡ bọn họ quay lại quấy rối nữa làm sao đây? Lần này có bọn con bên cạnh mà còn dám đẩy bà, nếu bọn con có ở đây chẳng phải lớn chuyện hơn sao?!" Dư Duyệt lắc cánh tay bà nội Dư làm nũng: "Mà con ở đó cũng ăn no, chờ bà qua cải thiện cuộc sống đây này."

      Ăn no? Tới mức đó luôn à! Nghe vậy, bà nội Dư đau lòng, "Có phải con đủ tiền xài đúng ? con đừng có tháng nào cũng gửi tiền về mà nghe! Sau này đừng gửi tiền cho bà nữa, tiền tiết kiệm của bà dùng tới lúc bà xuống hố rồi còn dùng hết!"

      "Bà lại bậy rồi!" Dư Duyệt trừng mắt liếc bà nội Dư, "Dù sao con cũng quen ăn đồ ăn ở đó! Bà phải tới nấu cơm cho con! Nếu làn sau con mang bộ xương về cho bà xem!"

      "Được được được, bà với con, tinh này!" Tuy bà nội Dư muốn tới Thẩm Quyến xa xôi, nhưng cuối cùng cũng nỡ để cháu chịu khổ, nên đành đồng ý.

      Bà nội Dư vừa dứt lời, Dư Duyệt sợ bà đổi ý, lập tức vui vẻ kéo Tịch Thành Nghiễn dọn dẹp đồ của bà nội Dư.

      Trong phòng, Dư Duyệt đóng cửa lại, đỏ mắt lắp bắp : "Chuyện, chuyện đó Tịch Thành Nghiễn... Em... Em muốn xin việc..."

      Tịch Thành Nghiễn đoán được ý của muốn , nhưng mở miệng, hiếm khi mới nhìn được dáng vẻ đỏ mặt của , dại gì mà thưởng thức chứ, "Cái gì?"

      "Em... Nhà em lắm, có thể, có thể để bà nội em ở nhà ..." Dư Duyệt ngẩng đầu chớp to mắt chờ đợi nhìn .

      "Đương nhiên là được." Tịch Thành Nghiễn cười nham hiểm, dừng chút, đợi Dư Duyệt nở nụ cười thoải mái, bổ sung thêm, "Nhưng mà sau này được đòi lại đâu đó."

      Lời này có ý gì, Dư Duyệt vừa nghe hiểu được, trong lòng thầm chửi, thừa người ta gặp khó khăn mà lợi dùng, nhưng cuối cùng vẫn đành phải gật đầu.

      Tuy đây là lần đầu tiên bà nội Dư máy bay, nhưng khả năng thích ứng của bà cụ rất mạnh, cảm thấy khó chịu tí nào, máy bay vừa cất cánh bà còn vui vẻ nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, nhìn xong rồi dựa vào ghế mà ngủ, ngủ dậy cũng đúng lúc tới Thẩm Quyến.

      Cuối cùng tới địa bàn của mình, Tịch Thành Nghiễn cảm thấy vô cùng yên tâm, ở đây, dù bà nội Dư cầu cái gì cũng có thể thỏa mãn hết, giống như ở quê của Dư Duyệt, đường còn đạp phải phân...

      Tịch Thành Nghiễn đưa chìa khóa cho Dư Duyệt, bảo cứ dẫn bà nội Dư về trước, phải mua cơm chiều và tí đồ dùng hằng ngày.

      Lúc nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn đưa chìa khóa cho Dư Duyệt, trong lòng bà nội Dư khẽ run lên, mới biết được hai người ở cùng nhau, nhìn cháu trắng trẻo mềm mại nhà mình, vốn muốn nhắc nhở câu, nhưng nghĩ lại , con cháu có phúc của con cháu, tuy là vậy, nhưng chính bà còn phải ganh tị.

      Chỉ mới trong vòng ngày, bà cụ như vượt qua toàn bộ Trung Quốc, nhưng cũng xuất phản ứng gì, buổi tối còn ăn bát mỳ lớn, sau khi được Dư Duyệt chỉ cách dùng phòng tắm, bà thoải mái tắm rửa cái rồi ngủ ngay, cả đêm hề bị mất ngủ tí nào.

      Sáng hôm sau, chưa tới sáu giờ bà dậy, làm bữa sáng phong phú cho Tịch Thành Nghiễn và Dư Duyệt, rồi gõ cửa gọi hai người dậy dùng bữa. Dư Duyệt mơ mơ màng màng đứng lên rửa mặt, và Tịch Thành Nghiễm mỗi người chiếm bên bồn rửa tay, hai người cùng nhau đánh răng, tới trước, nên động tác cũng nhanh hơn Tịch Thành Nghiễn bước, đợi tới lúc rửa mặt, trong miệng Tịch Thành Nghiễn vẫn còn đầy bọt.

      " qua bên kia chút ," Dư Duyệt thấy Tịch Thành Nghiễn cứ đứng chen lấn bên cạnh, bắt đầu ngang ngược, "Em muốn rửa mặt!"

      "Được." Tịch Thành Nghiễn cười híp mắt , nhưng vẫn động đây, lúc Dư Duyệt tức giận nhìn chằm chằm , đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên mặt Dư Duyệt, làm mặt dính đầy bọt biển, "Dư Duyệt, chúng ta kết hôn ."

      Xà phòng trong tay Dư Duyệt rơi bộp xuống bồn rửa tay, tỉnh ngủ hẳn.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 62

      "Tránh ra! Chưa tỉnh ngủ nữa à." Dư Duyệt đỏ mặt đẩy chen lấy ra, cố ý giả ngu, "Em muốn rửa mặt, qua bên kia rửa , em có thời gian nhảm với !

      "Sao lại là nhảm." Tịch Thành Nghiễn nhanh chóng lấy cục xà phòng từ trong nước ra, vội vàng súc miệng, rồi dựa vào vai Dư Duyệt, nghiêm túc : " đó, Dư Duyệt, chúng ta kết hôn ."

      "Em muốn kết hôn với !" Dư Duyệt bị nhìn càng lúc càng đỏ mắt, vươn tay đánh cái, thấp giọng trách móc, " thích tìm ai tìm."

      " tìm em đây." Tịch Thành Nghiễn ôm vào lòng, vùi đầu vào cổ Dư Duyệt làm nũng, "Kết hôn nhé, được ? đối xử với em tốt."

      "Chúng ta mới quen nhau có vài ngày thôi." Dư Duyệt nhíu mày, đồng ý đẩy ra, chặn lời phản bác của Tịch Thành Nghiễn, "Đừng nữa, dù sao cũng phải chờ em thi xong xây dựng hai rồi ."

      Tịch Thành Nghiễn cam lòng, vừa định đáp lại, liền nghe thấy bà nội Dư kêu: "Ngư Ngư, đừng lề mề nữa, mau ra ăn , trứng ốp lết mà lạnh ăn ngon đâu!"

      "Con ra đây!" Dư Duyệt cất cao giọng trả lời bà nội, trừng mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn còn muốn quấy rầy tiếp bên cạnh, giựt lại cục xà phòng. Vừa nhắm mắt rửa mặt, vừa thầm than, người ta cầu hôn nếu cầm nhẫn kim cương quỳ xuống hay cái gì đó, ít nhất cũng có được bó hoa hồng, thế mà nhà mình ngược đời, cầu hôn trong toilet! Đồng ý với mới là chuyện lạ!

      Ba người ăn tối xong, Tịch Thanh Nghiễn tình nguyện dẫn bà nội dư ra ngoài dạo, tuy tháng mươi trời vẫn còn nóng, nhưng dù sao cũng tốt hơn trước nhiều, gió thu vô cùng mát mẻ, chắc bà nội Dư có thể chịu được.

      Bà nội Dư vốn là người hoạt bát, vừa nghe được ra ngoài, bà vui vẻ như đứa trẻ, lập tức đồng ý.

      Thấy vậy, Dư Duyệt thở dài hơi, trong ngực hơi chua chát, đây là năm thứ ba làm, nhưng nhờ phúc của Tịch Thành Nghiễn mà bà mới có thể ở đây, nếu có bản lĩnh chút, cũng để bà sống ở quê mình như vậy được, nghĩ hồi, mắt ửng đỏ, nắm chặt tay Tịch Thành Nghiễn lôi di, im lặng bày tỏ lòng biết ơn của mình.

      Thấy hành động nhặt của , Tịch Thành Nghiễn khẽ nhếch môi, nắm tay .

      Thẩm Quyến có rất nhiều nơi để chơi, nhưng chẳng nơi nào hợp cho người già, mà bây giờ lại trùng vào ngày 1 tháng 10, chắc chắn ở đâu cũng kín người, khổ sở suy nghĩ biết nên dân bà nội Dư đâu, bà nội Dư liền chủ động hỏi Tịch Thành Nghiễn, "Tiểu Tịch, có chùa hay miếu gì ? Bà muốn cúng chút." Bây giờ, bà nội Dư đổi từ cách gọi Tịch Thành Nghiễn sang Tiểu Tịch, có thể thấy bà cụ hoàn toàn thừa nhận Tịch Thành Nghiễn là cháu rể của mình.

      "Chùa à?" Tịch Thành Nghiễn biết ở đâu có chùa, từ tới lớn chưa từng chùa hay miếu lần nào, cuối cùng đành lén lút baidu tìm vào cảnh chùa, rốt cuộc cũng tìm được địa điểm. Mọi người chùa ở vườn Tiên Hồ rất được, mặc dù Tịch Thành Nghiễn là người theo chủ nghĩa, nhưng ai bảo bà cụ thích làm gì.

      " chùa cúng, tổng mấy cái xui xẻo , đừng để hai cái đứa vô tâm truyền vận xui cho Ngư Ngư của chúng ta." Bà nội Dư thương vỗ tay Dư Duyệt, nhìn cháu tay bà nuôi lớn, cứ thấy sao mà thế, nhưng lại đau xót thôi, con bé thế này, mà lại có đôi ba mẹ như vậy, trẻ con ai cũng được nâng niu trong tay, mà Ngư Ngư của bà, từ phải theo bà làm nông, nấu cơm nuôi heo, chuyện gì cũng làm, vô cùng vất vả, thế mà còn bị hai vợ chồng Dư Chí Lượng kia làm phiền.

      Nghĩ tới đây, bà nội Dư thầm lau nước mắt, nhìn thoáng qua Tịch Thành Nghiễn, trong lòng thở dài, thằng bé này cũng đáng thương kém.

      "Cũng cầu xin cho Tiểu Tịch luôn."

      Nghe bà vậy..., Tịch Thành Nghiễn mím môi cười, ngại ngùng gật đầu. thích cách bà nội Dư dịu dàng gọi là Tiểu Tịch, thích bà nội Dư quan tâm tới , từ tới lớn chưa từng được như vậy, nhưng bây giờ có bà cụ hiền lành bên cạnh, trái tim trống rỗng nhiều năm của cũng được lấp đầy.

      Vươn cây Tiên Hồ cách nhà bọn họ hơi xa, Tịch Thành Nghiễn lái xe gần tiếng đồng hồ mới tới nơi, chùa Hoằng Pháp nằm ngay chân núi, bắt buộc phải leo núi để lên. Lúc đầu, Tịch Thành Nghiễn định chạy xe tới trong công viên thôi, nhưng Dư Duyệt vừa nhìn thấy đám cây rậm rạp kia liền đau cả đầu, bảo Tịch Thành Nghiễn đậu ở ngoài được rồi.

      Ngọn núi này cũng cao mấy, nhưng đường rất quanh co, thanh niên suốt ngày ngồi trong văn phòng ít vận động khó mà bò lên được, huống chi là người già như bà nội Dư. Nhưng ngờ đâu, bà nội Dư lại trước dẫn đường, cái ngọn núi bé xi này có là gì, lúc Dư Duyệt học cấp ba, ngày nào cũng phải leo núi.

      Tuy năm đó, Dư Duyệt được miễn học phí, nhưng muốn học cấp ba vẫn phải chi khoản tiền , ngoài số tiền trợ cấp của ông nội Dư, bà nội Dư còn cách nào để kiếm được tiền nữa, cuộc sống rất khó khăn, thể đổi cách kiếm tiền.

      Lúc đó, cách nhà Dư Duyệt xa, có ngọn núi Đại Thanh, vài người tới đấy lập nghiệp, bao cả ngọn núi, ngày nào cũng mướn thanh niên trong thôn dọn dẹp đám cây sồi, ngày được 50 đồng, công việc vô cùng vất cả, những người trẻ tuổi ngày nào cũng làm tới eo mỏi lưng đau, nhưng chỉ được hai tháng rồi thôi, bà nội Dư bỏ cuộc, mỗi sáng, mặt trời chưa lên, bà bắt đầu công việc..., lúc mặt trời lặn bà mới về, chỉ vì 50 đồng kia mà bà lại liều mạng.

      Tới lúc Dư Duyệt biết được tiền cơm của mình từ đầu ra, lén khóc thầm, càng lúc càng tiết kiệm, cả tiền sách vở học cũng dám mua, lúc thi vào trường cao đẳng, dám mở miệng xin tiền bà nội Dư. Sau khi tốt nghiệp, chia cho bà nội Dư nửa tiền lương của mình, sợ bà vì thiếu tiền mà lao lực.

      Thấy lưng bà nội Dư còng xuống, mắt Dư Duyệt đỏ bừng, thầm thề, từ nay về sau để bà chịu khổ nửa.

      Vì được nghỉ phép tới mười ngày, cho nên rất nhiều người tới đây cúng Phật, Tịch Thành Nghiễn chen lấn trong đám người gần chết mới lấy được ba cây hương. Bà nội Dư vô cùng thành kính, bà cụ chắp hương trước ngực, nhắm mắt, quỳ gối lên đệm, nghiêm túc cúi đầu lạy ba cái trước tượng Phật.

      Cầu xin Phật Tổ phù hộ cho cháu của con sau này được bình an, hạnh phúc cả đời.

      Cầu xin Phật Tổ phù hộ công việc của cháu rể được thành công, cả đời an khang.

      Cầu xin Phật Tổ phù hộ sau này con có thể chết trong yên lặng, trở thành gánh nặng cho hai đứa cháu này.

      Lúc ra khỏi vườn cây Tiên Hồ, trời sập tối, Tịch Thành Nghiễn biết bà nội Dư quen ăn mấy món Quảng Đông, liền dẫn bà tới quán cơm mà Dư Duyệt là món Đông Bắc chính cống, bà cụ ăn rất vui vẻ, hiếm khi thấy bà phàn nàn về chuyện tiền bạc.

      "Con thấy Hứa Thanh Nguyễn thế nào?"

      "Còn thế nào được nữa bà, dù sao, dù sao cũng chỉ làm bạn được thôi." Nghe bà nội hỏi Hứa Thanh Nguyên, mặt Dư Duyệt hơi nóng, cúi đầu lầm bầm.

      "Cái con bé này." Bà nội Dư chọt ngón tay vào trán , : "Làm bạn cứ với người, đừng có thả thính người ta!"

      "Con đâu có!" Dư Duyệt phản bác, "Con nào thả thính ta!"

      "Nếu con tại sao Tiểu Hứa lại tới nhà chúng ta, con thử bà nghe nào!"

      "Đó, đó là vì con giận dỗi với Tịch Thành Nghiễn...." Dư Duyệt cắn môi, nhăn nhăn nhó nhó .

      "Con là." Bà nội Dư lắc đầu, "Quen với người ta rồi, còn cự nự làm gì, phải sống cho tốt chứ." Bà nội Dư xê tới cạnh Dư Duyệt, tận tình khuyên nhủ: "Bà vốn muốn đâu, nhưng nghĩ lại được." Dừng chút, bà tiếp: "Hai đứa định khi nào mới kết hôn?"

      Dư Duyệt run lên, rốt cuộc hôm nay là cái ngày gì thế, sao ở cũng chuyện kết hôn với hết vậy.

      "Bà nội, con..." Dư Duyệt tìm lấp liếm cho qua, liền bị bà nội Dư trợn mắt ngắt lời, "Đừng hòng lừa bà, ở chung nhà luôn rồi mà còn chịu kết hôn à? Người trẻ tuổi các con là..." Bà nội Dư lắc đầu, cảm thấy người vai dưới bây giờ đúng là ra hồn gì.

      "Con con muốn kết hôn...." Dư Duyệt vắt óc suy nghĩ, "Chỉ là, con chỉ đợi tới lúc thi xong xây dựng hai mới tính thôi."

      "Bà mặc kệ cái thi cử gì đó của con, dù sao cũng phải kết hôn , cứ ở chung như vậy còn ra thể thống gì nữa!"

      "Được rồi, được rồi." Dư Duyệt có thể đùa giỡn, mặt lạnh, giận hờn này nọ với Tịch Thành Nghiễn, nhưng lại bó tay với bà nội Dư, đành đồng ý theo, "Con biết rồi, con xem xét."

      Ý là chấm dứt tại đây, nhưng ngờ bà nội Dư cho rằng đồng ý rồi, thế nên, tới lúc Dư Duyệt hối hận còn kịp nữa...

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 63

      Nhà có người già, giống như có thêm báu vật, từ sau khi bà nội Dư tới đây, Tịch Thành Nghiễn mới chân chính cảm nhận được ý nghĩa của câu này. Lúc trước sống mình, vốn chẳng theo quy luật nào cả, nhớ xuống dưới lầu mà ăn miếng cơm, còn nhớ thôi. Mà lại rất kén ăn, mỗi lần ăn cơm là cứ tỉ mỉ từng chút, biến các bừa cơm như trận chiến. Nhưng bữa cơm tối ở nhà Dư Duyệt lại khiến vô cùng mong chờ.

      Dư Duyệt cũng bận rộn, đôi khi tăng ca, mà cũng ngại phiền phức, nên cho kén ăn, hai ngươi cứ cùng nhau ăn bữa là được rồi.

      Nhưng sau khi bà nội Dư tới đây, mọi chuyện thay đổi, tay nghề của bà khá tốt, cũng keo kiệt gì, bọn họ làm về mệt, ăn chút sao được, lúc nào cũng đổi món cho bọn họ, khiến Tịch Thành Nghiễn bây giờ mỗi lần tan việc là vội vội vàng vàng chạy về nhà.

      Tính tình bà nội Dư tốt hơn Dư Duyệt nhiều, chỉ cần làm nũng chút, ôm bà muốn ăn cái gì, buổi tối, món đó lập tức xuất bàn cơm, như Dư Duyệt, có làm nũng bao nhiêu lần cũng vô dụng!

      chỉ vậy, nhà Tịch Thành Nghiễn khá rộng và trống trãi, giống như chỉ dọn cái giường vào ngủ rồi thôi. Lúc bà nội Dư tới đây, nhìn hài lòng lắc đầu, hai đứa kia giống như là chỉ muốn sống qua ngày vậy, căn nhà đẹp thế này mà lại làm xấu !

      Vì vậy, trong lúc vô tình, trong nhà bắt đầu xuất bàn trà, ghế sofa , cả phòng bếp cũng có ghế gỗ...

      Lúc đầu, Dư Duyệt sợ bà thể thích ứng được cuộc sống ở Thẩm Quyến, nhưng ai ngờ vừa tới đây, bà như cá gặp nước. Trong khu nhà của Tịch Thành Nghiễn có trung tâm thể dục thẩm mỹ cho người già, ở đó có vài huấn luyện viên chuyên nghiệp, mấy người gia rảnh rỗi có gì làm đều thích tới trung tâm thể dục thẩm mỹ này. Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn ngày nào cũng phải làm, bà nội Dư ở mình rất buồn chán, thường xuyên qua lại, còn có ít bạn bè, bây giờ Dư Duyệt thường xuyên thấy bà nội Dư nhận được những cuộc điện thoại mời ra ngoài dạo phố.

      Thấy bà nội Dư thích ứng với cuộc sống thành phố như vậy, trái tim Dư Duyệt cũng được thả lỏng. sợ bà nội vừa tới đây vài ngày la hét đòi về nhà, đừng tới chuyện Dư Chí Lượng có thể tới quấy rầy bọn họ, mà bà nội cũng lớn tuổi rồi, để bà nội ở quê mình yên tâm.

      Có bà nội Dư ở đây, Dư Duyệt vô cùng rảnh rỗi, nên mỗi khi có thời gian trống, lập tức học bài.

      Tịch Thành Nghiễn từng với đừng quá lo lắng như vậy, chỉ là kỳ thi thôi mà, cần phải làm quá lên. Nhưng Dư Duyệt nghĩ vậy, nếu thi rớt, chẳng phải phí báo danh đắt đỏ mất trắng luôn sao! Tịch Thành Nghiễn bất lực, đành phải mỗi ngày cùng học bài với vui buồn thất thường đến tận mười giờ đêm.

      Đầu tháng mười , Thẩm Quyến liên tục đổ mưa, nhiệt độ cũng xuống thấp dần, ngày thi của Dư Duyệt cuối cùng cũng tới.

      Kỳ thi diễn ra vào thứ bảy, mọi người trong nhà còn quan tâm hơn cả , bà nội Dư còn cố tình nấu hai quả trứng cho bữa trưa của . Ăn trưa xong, Tịch Thành Nghiễn đưa , bảo đừng lo lắng, chỉ là cái bằng thôi, có thi hay cũng chẳng sao cả, vợ cần phải dựa vào cái gì kia để kiếm tiền sống qua ngày.

      Dư Duyệt gật đầu, tới trường thi còn ôm Tịch Thành Nghiễn cái.

      Chờ hai tiếng rưỡi cũng có gì khó khăn lắm, bên ngoài trường thi rất đông người, Tịch Thành Nghiễn đậu xe ở nơi yên tĩnh, có thể thấy được trường, chờ vợ mình ra. Chưa tới hai tiếng đồng hồ, Dư Duyệt ra, còn nở nụ cười vui vẻ, Tịch Thành Nghiễn biết, lần này chứng chỉ vào tay rồi.

      Hai người về nhà, bà nội Dư thấy vẻ mặt Dư Duyệt liền hiểu được mọi chuyện, bà vui vẻ cười toe toét, theo cháu cháu rể ra ngoài ăn cơm, lần đầu tiên quở trách tốn tiền bậy bạ.

      Kế hoạch của Dư Duyệt là lần này thi chứng chỉ quản lý hạng mục, lần sau thi xây dựng hai. Nhưng bà nội Dư biết, bà thể phân biệt được chứng chỉ lộn xộn này nọ, bà chỉ biết cháu từng với mình, phải đợi tới lúc thi xong mới kết hôn. Vậy chẳng phải bây giờ thi xong rồi sao? Đương nhiên tiếp theo phải kết hôn thôi!

      Bà nội Dư lén giấu Dư Duyệt hỏi Tịch Thành Nghiễn, đương nhiên biết chứng chỉ quản lý hạng mục và xây dựng hai khác nhau, nhưng... muốn nhắc bà nội Dư!

      "Bà nội, bà cứ tự quyết định là được rồi, con và Dư Duyệt có ý kiến gì đâu!" Tận dụng cơ hội, mất rồi có lần thứ hai, bên ngoài còn có mấy tên đàn ông biết xấu hổ cứ canh me Dư Duyệt, biến Dư Duyệt thành của nhà , vô cùng bất an.

      "Được rồi, được rồi!" Bà nội Dư cười thấy tổ quốc.

      "Bà nội, bà có cần chuẩn bị gì cứ con giúp tay!" Tịch Thành Nghiễn quên được hời rồi con ra vẻ, gì chứ mấy việc bán vợ thế này cao tay hơn người ta rồi.

      Bà nội Dư vỗ vai Tịch Thành Nghiễn, "Ngoan."

      Vì thế, dần dần Dư Duyệt phát có gì đó kỳ lạ, hình như bà nội mình và Tịch Thành Nghiễn cứ xúm lại biết gì, vừa thấy tới hai người bọn họ lập tức im miệng gì. Rốt cuộc hai người kia mưu gì vậy?

      Dư Duyệt hỏi Tịch Thành Nghiễn nhiều lần, nhưng lần nào Tịch Thành Nghiễn cũng giả vờ như nghe thấy, Dư Duyệt tức giận, nhào vào người cắn vài cái cho hạ hỏa. Nhưng lần nào cắn xong, Tịch Thành Nghiễn cũng lén lút cười gian trá vuốt ve dấu răng mặt mình, mà Dư Duyệt chẳng hay biết gì cả.

      Cả tháng mười hai đó, Dư Duyệt đều sống trong lo lắng, tuy rất chắc chắn, nhưng ngày công bố điểm sắp tới gần, Dư Duyệt càng lo hơn, thấy vậy, bà nội Dư lắc đầu, tâm lý của con bé này đúng là ổn tí nào, từ , mỗi lần phải bước lên bục giảng thuyết trình, hồi hộp tới mức được gì, cứ tiếp tục như vậy sao được! Quan trọng nhất là, nếu cứ trong cái trạng thái này miết kế hoạch của bà khả thi rồi!

      Cả nhà ai nấy cũng ăn tết trong bất an, Dư Duyệt vốn bắt đầu học xây dựng hai, nhưng thời gian gần đây có tâm trạng để học, mãi cho đến cuối tháng , điểm quản lý hạng mục có, Dư Duyệt đạt được điểm khá cao, lúc này, mới thở phào nhõm.

      Ban đêm, Tịch Thành Nghiễn tới tìm bà nội Dư. Hai người hợp lại tính kế, việc này kéo dài quá lâu rồi, đây chính là lúc thực .

      Vì vậy, rạng sáng hôm sau, trong lúc còn mơ mơ màng màng, Dư Duyệt bị bà nội Dư và Tịch Thành Nghiễn kéo ra khỏi chăn, ngây thơ tới studio chụp hình. Mãi tới lúc ngồi trang điểm, Dư Duyệt mới biết mình chuẩn bị chụp ảnh cưới.

      Dư Duyệt muốn phát điên lên, chụp ảnh cưới cái gì chứ?! Chính còn biết mình muốn chụp ảnh cưới luôn cơ đấy! Tất cả đều tại Tịch Thành Nghiễn giở trò! Dư Duyệt tức giận, đáng ghét nhất là, Tịch Thành Nghiễn thèm quan tâm có đồng ý hay , tự ý làm hết, còn là chuyện chụp hình cưới quan trọng thế này nữa, ít nhất.... Ít nhất cũng phải để lựa áo cưới chứ!

      Nhưng thấy bà nội Dư cũng về phe Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt biết mình còn đường sống nữa rồi, chụp chụp, chắc chắn chuyện này cũng được bà cụ nhà bọn họ cho phép rồi.

      Bây giờ mà chụp ảnh cưới cũng hơi lạnh, nhưng biết làm sao mà Tịch Thành Nghiễn mượn được người ở studio cả ngày trời, liên tục đổi địa điểm, Dư Duyệt cũng phải thay từng bộ theo, bị hành hạ như vậy, cả người đầy mồ hôi lạnh, ở đâu cũng thấy lạnh.

      Hai người như con rối bị nghịch cả ngày, Dư Duyệt bắt đầu có ý nghĩ muốn tự tử. Lúc đầu nghe phải chụp hình cười, tuy rất tức giận, nhưng vẫn hơi mong đợi, thế mà ngày trôi qua, Dư Duyệt hận thể bảo nhiếp ảnh gia lập tức dừng lại, vì vậy, vừa về tới nhà, thoải mái tắm nước nóng, đúng lúc chuẩn bị đánh giấc, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên cho biết, bọn họ còn phải chụp hai ngày nữa, Dư Duyệt hoàn toàn tức giận.

      Người ta chụp hình cưới chỉ mất ngày, sao tới phiên lại phải chụp tận ba ngày!

      biết suy nghĩ bé của Tịch Thành Nghiễn, tuy bọn họ chụp nhiều vậy thôi, nhưng lúc chọn nhất định bỏ vài tấm, Tịch Thành Nghiễn vốn định dán hình cười của bọn họ lên khắp nơi, chụp ngày sao mà đủ!

      Vì vậy, mặc dù tức giận, nhưng Dư Duyệt vẫn phải chụp ảnh cưới đúng hẹn, ba ngày trôi qua, gầy trông thấy, lúc nào cũng nổi giận với Tịch Thành Nghiễn. Cuối cùng, bà nội Dư thể xem tiếp nữa, hung hăng đánh Dư Duyệt trận, đập nát cái tính khí phách lối của .

      Ngày 16 tháng 1, ngày thứ tư hoàn thành buổi chụp ảnh cưới, hai người dẫn nhau tới cục dân chính nhận giấy đăng ký kết hôn. Hôm này là ngày mà bà nội Dư phải tính toán dữ lắm mới chọn được, cái gì mà trăm năm khó gặp ngày lành. Lấy được quyển sổ màu đỏ, Tịch Thành Nghiễn còn vui vẻ hơn cả Dư Duyệt, hiểu sao cứ đối xử với cái cuốn sổ đỏ kia khá tốt, để chỗ này được, chỗ kia xong, cứ chút lại lấy ra xem, cười ngu ngốc mình, rồi lại cất vào. Cứ như vậy, tuần trôi qua, lúc đầu, Dư Duyệt vô cùng sợ hãi, nhưng sau đó thấy quá bình tĩnh, mới chịu ngừng lại.

      Nhưng hôm sau làm, Dư Duyệt thấy có cái gì đó là lạ, sao mọi người cứ nhìn bằng ánh mắt quỷ dị vậy?

      "Dư Duyệt, chúc mừng, chúc mừng." Trùng hợp gặp Dương Diễn trong thang máy, ta đột nhiên , khiến Dư Duyệt rất bối rối.

      "Chúc mừng cái gì?"

      Dương Diễn nháy mắt mấy cái với , ra vẻ, cần giấu giếm đâu, tôi biết hết cả rồi, " và tổng giám đốc Tịch lấy giấy đăng ký kết hôn, đương nhiên tôi phải chúc mừng rồi."

      "Sao biết vậy?" Dư Duyệt cảm thấy xong rồi, chuyện này... Chẳng lẽ cả công ty đều biết hết luôn rồi...

      "À," Dương Diễn cười ha ha : "Tối qua tổng giám đốc Tịch lỡ tay để lộ tấm hình giấy chứng nhận kết hôn trong công ty ấy mà!"

      Lỡ tay à, lỡ tay cái cọng lông! Nhất định Tịch Thành Nghiễn cố ý! Dư Duyệt rầm tiếng, đẩy cửa văn phòng Tịch Thành Nghiễn ra, tức giận trừng mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Hôm nay nếu chịu ràng đừng hòng về nhà!"

      "Khụ, chỉ lỡ tay thôi mà." Tịch Thành Nghiễn ngụy biện. Thấy ánh mắt Dư Duyệt đảo qua, ỉu xìu , " đây chẳng phải muốn cho em danh phận sao! Sẵn cho nhân viên trong công ty biết bọn họ có bà chủ luôn!"

      Dừng chút, thấy Dư Duyệt chưa hết giận, tới ôm rồi hôn lên mặt , "Nếu em thực giận, cứ mang giấy chứng nhận của chúng ta gửi cho bạn bè em , hứa giận đâu!" Cầu còn được nữa mà.

      Dư Duyệt bị chọc nở nụ cười, nhưng tối hôm đó, Tịch Thành Nghiễn vẫn thấy Dư Duyệt gửi cho bạn bè mình. Chỉ năm chữ đơn giản, "bọn tớ kết hôn rồi", kèm theo tấm hình quyển sổ màu đỏ.

      Kết hôn, cuối cùng cũng kết hôn.

      ra giữ mình trong sạch hơn 30 năm, qua vạn bụi hoa cũng vừa mắt, chỉ vì thích mỗi em.

      cho em mọi thứ tốt nhất, từ trước đây cho tới mãi về sau.


      HOÀN

      ------------------------------------------------------------
      Cảm ơn các bạn ủng hộ mình :038:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :