1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. agaisuchi

      agaisuchi New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      14

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 51

      Lúc Tịch Thành Nghiễn dẫn Chu Viện tới bãi đậu xe, đúng lúc gặp Dư Duyệt và Phùng Quân, hai người vừa cười vui vẻ vừa tới bãi đậu xe, ngay cả có người sau lưng cũng phát ra. Tịch Thành Nghiễn mím môi, nét mặt mới nãy vẫn còn mềm mại thế mà bây giờ lại trở nên vô cùng u ám.

      Chu Viện nhìn , rồi lại nhìn hai người trước mắt, híp mắt lại như nghĩ gì đó.

      "Em quen người trước mặt à?" Tuy là dùng câu hỏi, nhưng giọng của Chu Viện vô cùng chắc chắn.

      " quen." Tịch Thành Nghiễn bị câu hỏi của chị dọa sợ, định thần lại, mấy giây sau, mới u ám .

      "Thôi ." Chu Viện cười nham hiểm, "Ánh mắt em dính vào chặt vào người người ta rồi kìa." Dừng chút, chị nhíu mày, "Sao? Có chị bên cạnh rồi mà em còn muốn khác nữa à?"

      "Đừng nhảm." Tịch Thành Nghiễn dùng đầu ngón tay đẩy người của chị định dựa tới, rũ mắt xuống, "Em chỉ tò mò sao ban ngày ban mặt mà cái đôi tình nhân đó lại biết xấu hổ như vậy!" Lời đầy căm giận, lạnh như băng, khiến Chu Viện run lên cái.

      Chị đảo mắt, bỗng nhiên kéo Tịch Thành Nghiễn nhanh lên trước, lúc Tịch Thành Nghiễn chưa kịp phản ứng gì, bọn họ chạy tới cạnh Dư Duyệt và Phùng Quân, ý lớn, gây chú ý với hai người kia, "Thành Nghiễn, tối nay em tới nhà được ?"

      Thấy Tịch Thành Nghiễn phản ứng, chị lắc cánh tay , "Được vậy."

      Phùng Quân và Dư Duyệt nhìn thoáng qua.

      Chuyện tới mức này rồi, phủ nhận hay khẳng định đây, Tịch Thành Nghiễn nhìn thấy đôi mắt to của Dư Duyệt vô cùng ngạc nhiên, trong lòng đột nhiên buồn bã, vẻ mặt thay đổi gật đầu, "Được."

      Nghe vậy, Chu Viện cười như hoa nở, vịn tay Tịch Thành Nghiễn, kéo tới bãi đậu xe, để lại Dư Duyệt và Phùng Quân thừ người sau lưng.

      "Mẹ kiếp!" Mãi tới khi hai người biến mất sau khi khúc cua, Phùng Quân mới phản ứng được, ta dám tin mở to hai mắt nhìn Dư Duyệt, "Tổng giám đốc Tịch của chúng ta đúng là nhanh tay ! Mới đương mấy hôm trước thôi, thế mà bây giờ lại tiến từng bước với bạn vậy rồi à?!" Đáng sợ quá, nghĩ lại bây giờ mình vẫn còn độc thân, tối nay còn phải xem mắt nữa, trong lòng ta khỏi ghen tỵ, chua chát : "Dù sao những kẻ có tiền chắc ai cũng vậy thôi."

      "Đúng vậy, kẻ có tiền." Dư Duyệt giọng lặp lại.

      cúi đầu, Phùng Quân thể nhìn thấy nét mặt của , nhưng cứ cảm thấy hình như mặt tái ít.

      "Ngư Ngư, em sao đó chứ, sao cứ thấy mặt em có gì đó đúng lắm." Phùng Quân lập tức bị dời lực chú ý, thèm nghĩ tới chuyện của Tịch Thành Nghiễn nữa, ta quan tâm nhìn Dư Duyệt, đưa tay sờ trán , hình như phát sốt.

      " sao cả." Dư Duyệt ngẩng đâu cười với ta, dưới ánh đèn ở bãi đậu xe, sắc mặt càng trắng bệch.

      Phùng Quân hoảng sợ, "Em sao à?"

      "Ừm." Dư Duyệt gật đầu, "Chỉ tại ánh đèn thôi mà."

      Phùng Quân là người thần kinh thô, nghe vậy, ta hỏi tiếp nữa. tới trước xe mình, khởi động xe.

      Trong lúc dùng cơm chiều, Tịch Thành Nghiễn luôn yên lòng, ngay cả bản thân mình nuốt sống mấy cái trứng tôm mà cũng hay biết gì, linh hồn bé của như bị hút mất rồi.

      Chu Viễn bất lực nhìn , nhịn được dùng đũa gõ vào cái đĩa trước mặt , "Em sao thế? nghĩ gì vậy?"

      " có gì." Tiếng động lanh lảnh kéo Tịch Thành Nghiễn về lại, nhíu mày, u ám : "Chỉ suy nghĩ chuyện làm ăn thôi mà."

      Hừ, có suy nghĩ chuyện làm ăn đó? Chỉ sợ là nghĩ tới ở bãi đậu xe kia thôi. Chu Viện đặt đũa xuống, lấy giấy lau miệng, : " cho chị, rốt cuộc kia có quan hệ gì với em?" Thấy Tịch Thành Nghiễn muốn kiếm cớ cho qua chuyện, Chu Viện trừng mắt, "Chị muốn nghe !"

      Mỗi lúc vẻ mặt chị thế này, Tịch Thành Nghiễn biết chị nghiêm túc, nếu , chắc chắn chị nổi giận lên mất, đành bất đắc ra ba chữ, "Bạn cũ."

      "Khụ." Chu Viện sặc nước chanh, dám tin nhìn , "Em... Em quen bạn à?"

      Tịch Thành Nghiễn giả vờ như thấy chị nhìn mình như quái vật, hơi cúi đầu, gật đầu. Trong lòng vẫn còn để ý tới chuyện khi nãy. Nhà Dư Duyệt và nhà Phùng Quân đâu ở cùng hướng với nhau đâu, sao cứ mỗi lần tan làm bọn họ lại cùng nhau, vậy còn chung xe! Có phải buổi tối bọn họ có kế hoạch gì vậy?

      ngờ ngoài Hứa Thanh Nguyên, lại còn Phùng Quân!

      Tịch Thành Nghiễn nắm chặt đôi đũa trong tay, dường như muốn bẻ gãy đôi đũa bằng gỗ đó! này suốt ngày cứ trang điểm xinh đẹp rồi lại trêu hoa ghẹo nguyệt! Hơn nữa, nhìn bộ dạng của ấy, hình như hề để chuyện ấy và mình chia tay trong lòng, mỗi lần nhìn thấy ấy, lúc nào ấy cũng cười đùa vui vẻ! Quan trọng hơn, bên cạnh còn có người khác!

      Dù mình và Dư Duyệt trước mặt ấy, mà ấy còn xem mình! ràng ấy xem mình là quá khứ, muốn quên mình luôn rồi!

      Vậy sao được! Tuyệt đối thể được!

      "Nếu là bạn em để ý làm gì." Chu Viện sửa sang lại cho mình xong, chị vừa lau giọt nước bên khóe miệng vừa : "Người ta ai có liên quan gì tới đâu!"

      Dừng chút, chị đột nhiên cười duyên liếc mắt đưa tình với Tịch Thành Nghiễn, "Em còn có chị mà!"

      Bây giờ Tịch Thành Nghiễn có tâm trạng đùa với chị, nghe vậy đáp trả lại chị..., mà lại lấy tay chống trán, dường như nghĩ phải làm gì vậy giờ.

      Chu Viện thấy như vậy, thở dài : "Thành Nghiễn, có phải em vẫn bỏ được ấy ? Vậy em cho chị nghe xem, sao bọn em lại chia tay vậy? Em trèo tường hay ấy trèo tường?"

      Tịch Thành Nghiễn nghe xong, nghẹn lời, mãi lúc sau vẫn gì, khó khăn điều chỉnh trạng thái lại, kể lại mọi chuyện ở Tân Cương, Chu Viện nghe xong, dám tin trừng to mắt, nhìn Tịch Thành Nghiễn như người ngoài hành tinh.

      "Bọn em chia tay chỉ vì chuyện như hạt mè thôi à?" Chu Viện cảm thấy não của hai người đúng là hàng hiếm thấy, chẳng phải chỉ ăn cơm cùng với người đàn ông khác thôi à, vậy mà cũng chia tay.

      "Cái gì mà chuyện chứ?" Tịch Thành Nghiễn đồng ý nhíu mày, " ấy biết tên kia có ý đồ với mình, mà còn thân mật ăn cơm với người ta, ràng ấy thay lòng còn gì!"

      "Em trai à..." Chu Viện vỗ vai Tịch Thành Nghiễn, cảm thấy nếu lần này khơi thông cậu em họ này, dù sau này làm hòa với tên Dư Duyệt kia, chắc chắn cũng vì chuyện mà chia tay tiếp cho xem.

      "Chị đây cho em biết, chuyện này chẳng có gì đâu, ngoại trừ cái tên đàn ông đó theo đuổi con bé, chẳng lẽ hai người quen biết gặp nhau ở nơi xa lạ được ăn bữa cơm cùng nhau nhau à, em đừng có chuyện bé xé ra to như vậy."

      "Em có, ràng ấy..."

      "Em câm miệng! Nghe chị !" Chu Viện trừng mắt, trấn áp Tịch Thành Nghiễn muốn phản kháng.

      "Được rồi, dựa theo logic của em, ấy làm vậy là đúng, chị cũng miễn cưỡng thừa nhận là đúng, nhưng sao em lại chịu ăn đàng hoàng, còn bảo cái gì mà phải lập tức về lại Thẩm Quyến, đây là thái độ em đối xử với bạn mình đó à? ràng đó là thái độ với cấp dưới! Cứng rắn, còn nể tình, nếu chị là bé kia, chị chắc chắn cũng chia tay với em!"

      Chị dừng lại, nhìn Tịch Thành Nghiễn cúi đầu gì, trong lòng thầm thở dài, đúng là em trai ngốc, trong lòng rất tốt, nhưng mỗi lần mở miệng ra chẳng khác gì vả vào mặt người khác!

      "Em phải nhàng giải thích với bé đó chứ, con ai cũng thích ăn mềm, em có thể vì em ghen thôi, em muốn sau này ấy lại tiếp xúc với người đàn ông kia nữa, hoặc cũng có thể ấy gặp người đàn ông kia khiến em vui, còn em lại ra lệnh cho người ta như vậy là sao!"

      "Em có ghen!" Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng 'hừ' tiếng, quay đầu nơi khác.

      Chu Viện trợn mắt lên trời, cảm thấy cậu em trai này thể dạy được nữa rồi, vịt chết tại miệng, vậy mà còn muốn con người ta trở về với mình, nằm mơ !

      Nghĩ hồi, chị đưa tay cầm ly nước chanh lên, vô ý , "Nhưng chị thấy Dư Duyệt cũng xinh đẹp đó chứ."

      "Đúng đó!" Tịch Thành Nghiễn vui vẻ gật đầu, đây là lần đầu tiên nở nụ cười trong lúc dùng cơm chiều hôm nay."

      "Chàng trai bên cạnh bé ở bãi đậu xe cũng tệ, chị thấy hai người bọn họ cũng xứng đôi đấy, biết có phải là bạn trai mới của đây."

      "Sao có thể như vậy được!" Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn ném đôi đũa xuống, gầm : "Phùng Quân chỉ là phó quản lý thôi mà, dù có là trưởng cũng có gì đặc biệt đâu, sao có thể xứng với Dư Duyệt được!"

      Nghe vậy, Chu Viện vô tội buông tay, "Có thể chị sai rồi, chừng Dư Duyệt coi trọng cậu ta sao."

      Tịch Thành Nghiễn ngồi nghĩ lại những điều Chu Viện vừa , càng nghĩ càng bất an, hình như Dư Duyệt coi trong Phùng Quân, thấy vẻ mặt thay đổi, Chu Viện lại ăn cơm như bình thường.

      Đúng lúc chị định gọi thêm chén cơm nữa, Tịch Thành Nghiễn đối diện bỗng nhiên đứng bật dậy, dọa chị hết hồn.

      "Em đâu vậy?"

      "Về nhà!"

      "Chị vẫn chưa ăn xong mà." Chu Viện biết chỉ lấy cớ về nhà mà thôi, nhưng thực ra trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, muốn tìm Dư Duyệt, chị mím môi cười, vạch trần , chỉ lén lút chê cười trong lòng.

      "Chị cứ ăn từ từ." Tịch Thành Nghiễn cầm lấy áo khoác ghế, sau khi quyết định xong, cảm thấy thể tốn thêm giây nào nữa, hận thể lập tức bay tới nhà dư Duyệt hỏi rốt cuộc và Phùng Quân là như thế nào với nhau, nhanh chân ra ngoài, vừa vừa với Chu Viện: "Đừng vội, ăn no rồi tính." Dừng chút, trước khi còn quên chém chị họ mình nhát, "Em bảo bồi bàn lát nữa mang thêm cho chị ba bát cơm to rồi!"

      Chu Viện tức giận vỗ ngực liên tục, cảm thấy mình thể ăn nổi nửa bát cơm còn lại nữa.

      Em trai của người đáng như vậy, sao em trai của chị lại thế này?! Ngoại trừ kiếm tiền ra chẳng có cái gì được nữa!

      Hừ, hi vọng Dư Duyệt làm khó làm dễ nó nhiều nhiều chút!

      Dư Duyệt ở nhà cắt trái cậy đột nhiên hắt xì cái to, xoa xoa mũi, lẩm bẩm câu, "Thời tiết chuyển mùa, chắc là bị cảm rồi, phải mua gói rễ bản lam ( thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.) rồi."
      Khủng Long, Phong nguyet, Xuxu210912 others thích bài này.

    3. Henlun

      Henlun New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      7
      :yoyo68::yoyo68: Mình hóng mỗi ngày, có ai giống mình ko??
      Bánh Đậuagaisuchi thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      P/s: Xin lỗi các bạn, thời gian qua mình hơi bận, kèm theo cái máy có chút vấn đề, đến tận bây giờ mới có thời gian mang sửa rồi lấy về. Xin lỗi để các bạn đợi lâu :sad:
      ------------------------------------------------------------------------------
      Chương 52

      Chỗ Tịch Thành Nghiễn ăn cơm với nhà Dư Duyệt cách nhau xa, chỉ cần 20 phút là tới, vậy mà lúc này Tịch Thành Nghiễn lại cảm thấy vô cùng xa xôi, hận tất cả các con đường phải là đèn xanh, biết tại sao hôm nay gặp toàn đèn đỏ! Tịch Thành Nghiễn u ám dừng xe, hận thể đập hết các cột đèn giao thông!

      Vừa thấy đèn xanh bật lên, lập tức đạp chân ga, chạy nhanh về phía trước.

      Mà bên Phùng Quân, có vẻ buổi xem mắt hôm nay tệ, ta quen trang Giai Duyên, tên là Tôn Miễu, rất đoan trang, lại có bằng thạc sĩ ngành khai thác mỏ, dù là phương diện nào cũng đều rất tốt. Nhưng vừa nghe thấy câu khen ngợi..., Tôn Miễu lập tức xụ mặt xuống.

      "Đừng nữa." tức giận uống trà sữa, cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được người nghe mình kể khổ, "Điều kiện tốt? Thôi , có lợi ích gì đâu chứ? Chẳng phải tôi chỉ là ế hai mươi bảy tuổi thôi sao, thế mà lần trước ba mẹ tôi lại gọi điện, giới thiệu cho tôi tên đàn ông ba mươi lăm tuổi ly hôn! Đúng là chịu nổi mà!" xong, còn vỗ bàn vài cái cho hợp với tình hình.

      Phùng Quân bật cười, cảm thấy này rất thích hợp với ta, tính tình thẳng thắn, giả vờ giả vịt, đúng là được tạo ra cho riêng ta thôi.

      Nghĩ vậy, Phùng Quân bưng ly trà sữa dừa lên, hít hơi sâu, ta khẽ rũ mi xuống, "Ế cũng tốt."

      Thấy Tôn Miêu tức giận nhìn chằm chằm mình, ta vội vàng giải thích, "Đúng lúc gặp được tôi!"

      Nghe vậy, mặt Tôn Miễu hơi đỏ ửng.

      Ấn tượng của hai người đều rất tốt, vì vậy, hai người quyết định thử quen nhau xem.

      Thực ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, ở cái thành phố Thẩm Quyến này, có rất nhiều người xa xứ có thời gian đương, lúc nào cũng phải cố gắng, cố gắng, đợi tới lúc điều kiện của mình tốt lên rồi, có thể chân chính sống yên ổn ở thành phố này, và tìm nửa cho riêng mình.

      Nhưng tới lúc đó rồi, khó có thể tìm người thích hợp với mình.

      Đành phải xem mắt, gặp mặt lần đầu tiên nhất định phải qua lại với nhau, thậm chí dù có quen nhau ba tháng chăng nữa, mới nửa năm chịu nổi áp lực và tuổi tác của mình nên đành cưới chui thôi.

      Phùng Quân lái xe đưa Tôn Miễu về nhà, dọc đường ta vui vẻ ngâm nga theo bài hát, tâm trạng thực rất vui vẻ, thậm chí lúc ngang qua Chu Hắc Áp, nhớ tới Dư Duyệt rất thích ăn, ta còn dừng xe, xuống mua cho cân, rẽ vào cua quẹo, chuẩn bị đưa Chu Hắc Áp cho dư Duyệt, thuận tiện khoe mình tìm được bạn .

      Nửa đêm, Dư Duyệt hoảng sợ khi nghe thấy tiếng gõ cửa, xác nhận bên ngoài đúng là Phùng Quân, mới dám mở cửa ra.

      "Cho em đấy." Chu Quân cười híp mắt nhét Chu Hắc Áp vào tay Dư Duyệt, rồi thẳng vào nhà , ngồi ghế sofa, khách sáo cầm quả táo Dư Duyệt vừa rửa xong cắn cái, dưới ánh mắt nghi ngờ của Dư Duyệt, cười hề hề, "Hôm nay trai em xem mắt rất thành công! Em chuẩn bị có chị dâu rồi nhé!"

      " sao?" Nghe được tin tức này, Dư Duyệt cũng rất vui, dù sao Phùng Quân hơn ba mươi tuổi rồi, cũng nghe mẹ ta nhiều lần bảo ta tìm bạn , chậm trễ nữa hay tí nào. Nghĩ vậy, Dư Duyệt nhanh chóng ngồi cạnh Phùng Quân, đeo bao tay vào, vừa ăn Chu Hắc Áp vừa hỏi chuyện của Phùng Quân.

      Phùng Quân khoe Tôn Miễu là độc nhất vô nhị, cuối cùng, còn khoe thầm vào tai Dư Duyệt: "Sao, ánh mắt trai của em tệ chứ!"
      "Đúng là tệ tí nào!" Dư Duyệt bị cay hít vào hơi, tới lúc trở lại bình thường mới gật đầu cái: "Khi nào quan hệ của hai chị ổn định rồi, nhớ dẫn Tôn Miễu tới cho em nhìn cái đấy!"

      " thành vấn đề!" Phùng Quân rộng rãi vỗ ngực, "Đợi tới lúc cưới ấy về làm vợ, đây cho em làm phù dâu!"
      Từ khi Dư Duyệt chuyển tới phòng hạng mục, mối quan hệ giữa và Phùng Quân càng ngày càng tốt hơn, nhiều người còn cho rằng bọn họ phát triển xa lắm rối, thậm chí ngay cả Dương Diễn cũng từng lén lút hỏi Phùng Quân vấn đề này, nhưng ngờ đâu, Phùng Quân vô tội lắc đầu phủ nhận.

      ta hiểu tại sao ai cũng xem ta và Dư Duyệt là người , tuy ngày nào ta cũng gần gũi với Dư Duyệt, nhưng hề có ý nghĩ gì khác với , cảm thấy này rất dễ chịu, mà ta cũng có em , thường xuyên qua lại, ta liền coi Dư Duyệt là em mình.

      Gì cơ? Giữa nam nữ có tình bạn trong sáng à?

      Bọn họ nào có phải là bạn bè đâu, bọn họ là người thân mà!

      Cuối cùng, Dương Diễn cũng xác định được, ta hề có ý nghĩ xấu xa gì với Dư Duyệt, mới thở phào nhõm hơi, may là có, nếu , ngày chết của ta còn xa nữa đâu.

      Phùng Quân ngồi ghế sa lon, trò chuyện với Dư Duyệt hồi, ăn vài miếng Chu Hắc Áp, lấy giấy lau miệng, uống miếng nước, rồi chuẩn bị về.

      "Lần sau em nhớ làm đồ ăn ngon cho đây!" Phùng Quân cầm tay nắm cửa, quay đầu với Dư Duyệt.

      "Chắc chắn rồi." Dư Duyệt cười híp mắt trả lời: "Hôm nay tới quá bất ngờ, em cũng chuẩn bị được gì, lần sau nhất định làm món thịt nướng mà thích ăn nhất cho !"

      Phùng Quân vừa nghe thấy thịt nướng, sắp chảy nước miếng tới nơi luôn rồi, đáp lại Dư Duyệt vài câu rồi mở cửa ra.

      Kết quả, vừa mở cửa ra, ta lập tức ngẩn người, đứng sững tại chỗ, đột nhiên đóng cửa lại.

      Dư Duyệt theo ta, bị thân hình cao lớn của ta che lại, thấy được cái gì, thấy hành động kỳ lạ của ta, vội vàng hỏi, "Sao vậy?"

      "Hình như vui quá nên bị hoa mắt luôn rồi." Phùng Quân chà mặt, trong lòng cứ cho rằng hôm nay mình vui quá nên bị ảo giác mà thôi.

      ta thấy tổng giám đốc Tịch ở bên ngoài nhà Dư Duyệt! Ha ha, buồn cười , làm sao mà tổng giám đốc Tịch tới nhà Dư Duyệt được! Xem ra tối nay mình phải tìm người chở về giùm rồi, nếu lại xuất ảo giác như vậy nữa biết làm gì nữa bây giờ!

      Phùng Quân hít hơi sâu, lấy lại bình tĩnh mở cửa ra, kết quả Tịch Thành Nghiễn vẫn xuất trước mắt, hơn nữa, mặt còn đen hơn khi nãy nữa!

      Mẹ kiếp! Gặp quỷ rồi!
      Phùng Quân sợ hãi lùi lại, vừa định đóng cửa lại, bị Tịch Thành Nghiễn chặn cửa.

      trừng mắt nhìn thoáng qua Phùng Quân, rồi lại nhìn Dư Duyệt ngạc nhiên chút, đẩy Phùng Quân ra, vào, đóng cửa lại, u ám : " được ! ràng cho tôi!"

      Phùng Quân phản ứng chậm chạp, bây giờ đầu óc ta cứ quay mòng mòng, trong lòng nghĩ thầm, ông chủ chỉ muốn đến kiểm tra sau giờ làm việc mà thôi, đột nhiên, nghe thấy Dư Duyệt lạnh lùng , " tới đây làm gì?"

      Phùng Quân run người cái, vội vàng đưa tay kéo , thầm cảnh cáo . Em à, đây chính là ông chủ đó, em dám chuyện với ông chủ như vậy, chẳng lẽ muốn ở lại Hoa Vũ nữa sao! Em ngốc nghếch như vậy, trai như ta thể cứu được nữa rồi!

      Tịch Thành Nghiễn đáp lại ..., thực ra, khi nhìn thấy tách trà bàn, tim của chìm tới tận đáy cốc rồi. vẫn nhớ, khi còn thường xuyên tới nhà Dư Duyệt, mua cho cái tách này để uống hồng trà, lúc Dư Duyệt trả lại những thứ của cho , Tịch Thành Nghiễn nhìn thấy cái tách trà kia, mừng thầm trong lòng, có phải muốn giữ vài thứ của để làm kỷ niệm ?

      Nhưng bây giờ, lại thấy Dư Duyệt dùng cái tách kia rót trà cho người đàn ông khác!

      Đáy mắt Tịch Thành Nghiễn trầm xuống, tức giận nhìn Dư Duyệt, đáy mắt đỏ bừng, "Cái tách đó là của !"

      Dư Duyệt thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái tách kia, biết suy nghĩ gì, chuẩn bị cả lời của mình, "Tách của ? Đó là tôi mua đấy."

      "Là mua cho ." Tịch Thành Nghiễn tới cạnh khay trà, nhìn trong tách vẫn còn nước, ghét bỏ nhìn chỗ khác. Ánh mắt hung tợn ngừng người Phùng Quân, Phùng Quân run sợ, nuốt nước miếng, kêu, "Tịch, tổng giám đốc Tịch..."

      Trong lòng Tịch Thành Nghiễn lửa giận ngút trời, nhìn thấy gương mặt Phùng Quân, hận thể xé ta làm đôi. ngờ, lúc mình quyết định tới nhà Dư Duyệt giải hòa, lại thấy người đàn ông trong nhà !

      Bọn họ quen nhau rồi sao? ràng bọn họ chỉ mới chia tay nhau chưa tới tháng, thế mà lại có người đàn ông khác rồi!

      Tịch Thành Nghiễn thể nào chấp nhận được này! nắm chặt tay, càng nhìn càng thấy Phùng Quân đáng bị đánh! Bước lên bước, vừa vung quả đấm lên, bị Dư Duyệt cản lại.

      Ánh mắt lạnh lùng, sợ hãi nhìn thẳng , "Tổng giám đốc Tịch, đây là nhà của tôi."

      "Nhà em... Nhà em!" Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng lập lại, bỗng nhiên nổi điên nắm chặt tay , đôi mắt đỏ ngầu như sói nhìn chằm chằm , "Rốt cuộc em có phải là con vậy? Sao dè dặt chút nào thế hả? Hơn nửa đêm còn dẫn đàn ông hoang về nhà!"
      "Mắc mớ gì tới ?" Dư Duyệt mạnh mẽ hất cằm lên, hừ lạnh, "Đây là nhà của tôi, tôi muốn dẫn đàn ông hoàng nào về nhà dẫn thôi!" tức giận cố ý nhấn mạnh ba chữ đàn ông hoang của Tịch Thành Nghiễn.

      Sau chuyện ở Tân Cương, rất nhạy cảm với ba chữ này, Tịch Thành Nghiễn nhắc lại như vậy, sao có thể nổi giận được chứ!

      Nhìn đôi môi khẽ đóng rồi khẽ mở của , càng tức giận hơn, ánh mắt Tịch Thành Nghiễn càng hung tợn, trước cái nhìn khiêu khích của , đột nhiên đưa tay phải giữ gáy , dùng sức kéo về phía mình, cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi !

      Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Chúa ơi! Phùng Quân đứng bên cạnh nhìn hai người như xem phim, đôi mắt trừng ra tới nỗi sắp rơi tới nơi! Đây, đây là hôn luôn rồi à?! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Phùng Quân dùng sức nắm tóc, cảm thấy IQ của mình đủ dùng rồi! nghĩ biết có nên lên tách hai người ra , bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh băng nhìn .

      Phùng Quân giật mình, chà mạnh vào cánh tay nổi da gà của mình, thông suốt được mọi chuyện.

      Nhìn vào tình hình này, Dư Duyệt ràng có gì đó với tổng giám đốc Tịch, bỗng nhiên phá đám tình cảm của ông chủ như vậy, Phùng Quân cảm thấy rất áp lực, chẳng lẽ ông chủ muốn giết người diệt khẩu ta rồi sao...

      đúng! Bây giờ ta phải mau mau ra khỏi nhà Dư Duyệt mới được!

      Nghĩ vậy, Phùng Quân cầm chặt áo khoác của mình, nhàng, từng bước ra tới cửa, lặng lẽ mở cửa rồi chạy thẳng ra ngoài.

      May , cuối cùng cũng được ngồi vào xe mình, Phùng Quân thở phào hơi, trong lòng thầm nghĩ, còn sống là tốt.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243

      Chương 53


      " điên rồi à?" Trong phòng, Dư Duyệt đẩy Tịch Thành Nghiễn ra, lau vết máu khóe môi, mặt đỏ bừng biết là xấu hổ hay tức giận, y hệt trái táo , nhìn vào hận thể cắn cái.

      " điên." Tịch Thành Nghiễn thà đáp lại, hai tay giữ lấy vai , để né ra, nhìn vào mắt , gằn từng tiếng: "Dư Duyệt, chúng ta làm hòa thôi."

      Dư Duyệt ngẩn người, ngờ lại như vậy, ngẩn hồi lập tức nổi giận, ta xem mình là cái gì chứ? vứt vứt, muốn lượm về lượm, huống chi, ràng thấy có bạn mới rồi!

      Muốn trái ôm phải ấp, ngồi hưởng tề nhân chi phúc (Ý cuộc sống giàu sang, nhiều vợ) à! nằm mơ rồi!

      " thể!" Nghĩ vậy, Dư Duyệt cứng rắn trả lời, "Chia tay rồi còn làm hòa gì nữa?!" Nghe kỹ chút, trong giọng của hơi tủi thân.

      ràng là chia tay với trước kia mà! Đây là lần đầu tiên Tịch Thành Nghiễn nghe được đạo lý, nhưng thông minh ra, nhớ tới những lời dỗ dành mà Chu Viện dạy ..., dịu dàng : " hối hận rồi, chúng ta làm hòa được ?"

      xong, đưa tay sờ mặt Dư Duyệt.

      Dư Duyệt cười lạnh, " hối hận à, sao tôi cảm thấy hối hận tí nào vậy nhỉ, bạn mới của rất đẹp, về nhà sống yên ổn với ấy !" hơi, xong mới phản ứng được, tự mình mà sao cứ nghe chua chua, rất giống như ghen!

      thẹn quá hóa giận hất tay Tịch Thành Nghiễn ra, nhìn nữa, dời đề tài, " , sau này chúng ta cầu về cầu, đương về đường, đừng chạy tới đây phá tôi nữa, cái gì mà hòa hay hòa..., chúng ta hợp nhau, dù có làm hòa chăng nữa cũng vì những chuyện cỏn con mà chia tay nữa thôi." Đây vốn chỉ là dỗi, nhưng càng Dư Duyệt càng cảm thấy đau long, vòng mắt ửng đỏ.

      Tịch Thành Nghiễn nghe thấy giọng nghẹn ngào, vốn bị lời của khoét mạnh vào tim, lửa giận bùng lên trong phút chốc lại dập tắt.

      thở dài, cố ý xoay người Dư Duyệt lại, nhìn vào mắt gằn từng tiếng: " hề có bạn mới, em đừng đoán mò, chúng ta..."

      " cho rằng tôi biết gì à? cứ giả vờ tiếp !" Dư Duyệt khịt mũi, bướng bỉnh để nước mắt chảy xuống, " Cái tóc đỏ rượu, tôi thấy ràng, ấy..."

      chưa dứt lời, Tịch Thành Nghiễn liền bật cười, Dư Duyệt tức giận nhìn chằm chằm , " cười cái gì?"

      "Đó là chị họ ." Đây là lần đầu tiên Tịch Thành Nghiễn cười sau khi bước vào nhà , dù EQ của có thấp chăng nữa, cũng biết Dư Duyệt ghen, cúi đầu cười, che giấu chút nào, tâm trạng vô cùng tốt, "Gần đây mới từ Mỹ về, vì từ quan hệ giữa và chị ấy rất tốt, nên mới lúc nào cũng theo , mấy ngày nữa chị ấy phải về rồi."

      Chị, chị họ? Dư Duyệt trợn mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, ngờ xinh đẹp kia lại là chị họ của Tịch Thành Nghiễn! chớp mắt, nước mắt lưng tròng cuối cùng cũng rơi xuống, vẻ mặt đau lòng gì, ngược lại còn đầy ngạc nhiên, nhìn có vẻ hơi buồn cười.

      Tịch Thành Nghiễn cười híp mắt đưa tay lau nước mắt cho , tâm trạng tốt : "Chuyện này mà cũng ăn giấm được à."

      "Ai, ai ghen chứ!" Mặt Dư Duyệt đỏ bừng, ngay cả đôi tai trắng noãn cũng đỏ cả lên, nhìn vào ánh mắt cười như của Tịch Thành Nghiễn, khó chịu cắn môi cúi đầu, mặc cho Tịch Thành Nghiễn có làm gì cũng chịu ngẩng đầu.

      Tịch Thành Nghiễn bất lực, đành phải theo , ôm vào ngực, cố gắng nhớ lại những gì Chu Viện ..., liều mạng kìm nén xấu hổ trong lòng, nghiêm túc : "Dư Duyệt, chúng ta làm hòa thôi, vẫn muốn như vậy, từ lúc bắt đầu muốn chia tay với em, chỉ dỗi thôi nên mới vậy, em đừng giận."

      Dừng chút, thấy Dư Duyệt có phản ứng gì, cũng để ý, tiếp: "Biết em dạo phố với Hứa Thanh Nguyên, rất tức giận, phải là ra lệnh với em, chỉ khống chế được thôi, em suy nghĩ chút xem, lúc nào ta cũng theo đuổi em... Còn em cũng từng ta là đối tượng thích hợp để kết hôn với em, vậy sao có thể lo được, nên mới muốn em lập tức về lại Thẩm Quyến, muốn đặt em trong tầm mắt, nhưng ngờ lại chọc giận em, thực xin lỗi."

      Nghe vậy, Dư Duyệt ngẩn người, bọn họ quen nhau năm tháng rồi, đây là lần đầu tiên Tịch Thành Nghiễn xin lỗi. Bình thường rất kiêu ngạo, cho dù đôi khi có cosplay chút, ngây thơ chút, làm nũng gì đó, nhưng chưa bao giờ hạ mình nghiêm túc xin lỗi như vậy.

      Dư Duyệt ngơ ngác để ôm vào lòng, biết vì sao lại muốn khóc. "Xa nhau lâu như vậy, vẫn chờ em chịu thua mà theo , cuối cùng em vẫn là người thắng cuộc." Tịch Thành Nghiễn buông ra, bất đắc dĩ cười, " nhịn được nữa nên mới tới đây, chúng ta là hòa , được ?"

      Dừng chút, nhân lúc Dư Duyệt ngây người, hỏi: "Chỉ là... Dư Duyệt, bây giờ mối quan hệ giữa em và Phùng Quân là thế nào? Sao trễ rồi mà cậu ta vẫn còn ở nhà em." Im lặng hồi, sợ Dư Duyệt lại nổi giận, vội vàng xấu hổ thêm, " rất để ý."

      Dáng vẻ của Tịch Thành Nghiễn rất được, nhưng mặt ít có biểu gì, lúc nào cũng xụ mặt xuống, gặp chuyện gì vui lắm mới giơ môi cười nhạt cái, y hệt bức tượng điêu khắc, nhìn đẹp, nhưng lạnh băng như dính khói bụi trần gian.

      Vậy mà lúc này mắt hơi rũ xuống, lông mi thon dài ngừng run rẩy, giống như cánh bướm muốn cất cánh bay , lại giống như yên lòng, rất hợp với khuôn mặt nhợt nhạt đỏ ửng của , đúng là đẹp kinh hồn, Dư Duyệt nhìn tới ngây dại, hề nghĩ ngợi nhiều trực tiếp trả lời Tịch Thành Nghiễn.

      "Em... Em với Phùng Quân có quan hệ gì cả, tối nay ấy xem mắt thành công, vui quá nên mới tới đây cho em biết."

      Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn thở phào nhõm, may , nếu sợ mình nhịn được đuổi theo Phùng Quân chặt thành nhiều khúc!

      xong, Dư Duyệt chợt nhớ Phùng Quân vẫn còn ở nhà , vội vàng đẩy Tịch Thành Nghiễn ra, nhìn xung quanh tìm Phùng Quân, kết quả, nhìn nhìn lại, ngây người, Phùng Quân đâu rồi? Sao lại đột nhiên biến mất để lại dấu vết gì thế nhỉ?

      Tịch Thành Nghiễn thấy bộ dạng ngây ngốc của , nhịn được hôn lên môi cái, : "Đừng tìm nữa, cậu ta vừa về rồi."

      "Hả?" Dư Duyệt choáng váng, biết chuyện gì xảy ra, "Sao ấy lại về rồi?"

      Tịch Thành Nghiễn cười, khóe môi giơ lên nụ cười tốt, "Vì cậu ta dám là bóng đèn của ông chủ và bà chủ đâu."

      " bậy cái gì vậy!" Mặt Dư Duyệt đỏ bừng như sắp chảy máu tới nơi, nhưng đẩy Tịch Thành Nghiễn ra nữa.

      " hỏi em nhiều vậy, nhưng em chưa trả lời đâu đấy." Tịch Thành Nghiễn nắm tay Dư Duyệt, buộc ngẩng đầu lên nhìn mình, "Cho câu trả lời chắc chắn, nếu trong lòng thoải mái tí nào đâu."

      thoải mái cái rắm! Dư Duyệt cắn môi, cảm thấy mặt mình nóng bừng như lửa đốt, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng xong, tin thể nhìn ra ý của , bắt phải câu đó làm gì?! Tật xấu!

      Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của , Dư Duyệt đành nuốt xuống cơn thẹn quá hóa giận, chuẩn bị hồi, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cuối cùng cũng lắp bắp : "Ừm, , giống như đó."

      " cái gì?" Tịch Thành Nghiễn nhất quyết tha cho , nếu Dư Duyệt chịu , hỏi cả đêm luôn.

      Dư Duyệt vốn muốn đẩy ra, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước cái tính cứng đầu của , nhắm mắt lại rống to, "Làm hòa! Làm hòa! hài lòng chưa!"

      Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn cười to, vui vẻ, ôm Dư Duyệt, chôn mặt vào ngực , lắng nghe tiếng tim đập thình thích, cảm thấy lúc trước, cứng đầu đợi Dư Duyệt tới làm hòa đúng là ngu quá rồi! Ôm bà xã thơm mềm vào ngực, trong phút chốc có thể đền bù được những ngày nằm ngủ chiếc giường lớn trống .

      Đây mới đúng là cuộc sống, Tịch Thành Nghiễn thầm cảm thán trong lòng, vui vẻ tới nỗi rất muốn ôm Dư Duyệt xuống lầu chạy vài vòng!
      Dư Duyệt thấy vui như vậy cũng vui lây, hiểu lầm được giải quyết, thấy xấu hổ gì, đưa tay ôm cổ Tịch Thành Nghiễn, quên tất cả những cảnh cáo của Phùng Vũ Thần, kệ , dù sao cũng thích , , cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán, nhìn thấy cùng với khác, hận thể xông lên tách bọn họ ra, cuối cùng, bây giờ cũng lại thuộc về ! vì sĩ diện mà chia tay nữa! Sau này, dám chọc giận , có cách đối phó với !

      Vui vẻ trôi qua, Tịch Thành Nghiễn buông Dư Duyệt ra, vứt luôn cái tách trà chướng mắt bàn trà vào thùng rác, còn mình lấy tách của Dư Duyệt dùng. Dư Duyệt thấy làm vậy, cũng gì, vui, muốn làm gì làm , dù sao cả cũng rất vui.

      "Dư Duyệt, chúng ta thương lượng chút được ?" Tịch Thành Nghiễn im lặng lát, cuối cùng vẫn mở miệng , vuốt ve cái ly trong tay, trong lòng hơi bất an, "Dù em có đồng ý hay , chúng ta vẫn nên chuyện chút."

      "Gì cơ?"

      "Sau này, em có thể... Ít gặp Hứa Thanh Nguyên..."

      "Hả?" Dư Duyệt sửng sốt, nhìn thấy đôi mắt hơi lo lắng, sảng khoái gật đầu, "Được!"

      giận à? Còn đồng ý nữa? Tịch Thành Nghiễn tin nhìn Dư Duyệt, cảm thấy mình vừa nghe lầm, "Em... em đồng ý rồi?"

      "Đúng vậy." Dư Duyệt buồn cười nhìn , " thích em gặp nữa, thực ra, lúc ở Tân Cương em ngờ lại tức giận tới vậy, trước đó, lâu rồi em cũng chưa gặp ta, em ngốc tới nỗi biết mình có bạn trai rồi mà vẫn gặp người đàn ông khác, chỉ là lần trước, trùng hợp gặp nhau, ăn chút kỳ quá, nên bớt buồn .

      Chíp chíp, vợ mình rộng lượng! Tịch Thành Nghiễn ôm Dư Duyệt vào ngực, cọ qua cọ lại. Đột nhiên cảm thấy khi đó mình cố tình gây chuyện, nên mới vì chuyện cỏn con kia mà nổi giận với Dư Duyệt, đúng là nên như vậy!

      Tịch Thành Nghiễn vô cùng áy náy, ôm Dư Duyệt , "Xin lỗi, Dư Duyệt, lần đó là tốt."

      " sao." Dư Duyệt vỗ mu bàn tay , rộng lượng trả lời , lén lút nở nụ cười để Tịch Thành Nghiễn thấy. Chậc, bạn trai dễ cảm động quá làm có cảm giác đạt được thành tựu tí nào!
      Khủng Long, Phong nguyet, Xuxu210911 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :