1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 48

      Gần đây khí ở Hoa Vũ rất vui vẻ, nguyên nhân là bông hoa lạnh lùng của bọn họ cuối cùng cũng rồi! chỉ vậy, ngày nào tổng giám đốc Tịch của bọn họ cũng đều dẫn bạn vào công ty! Sau đó lại cùng nhau về nhà!
      Nghe bạn tổng giám đốc cao 1m75, rất xứng đối với tổng giám đốc.

      Nghe bạn của tổng giám đốc có mái tóc màu đỏ rượu uốn lượn rất đẹp, ngoái đầu lại nhìn cười cái cũng có thể chết người.

      Nghe nối bạn của tổng giám đốc biết làm nũng, là đàn ông, chẳng ai có thể chống cự lại được.

      Nhân viên nữ trẻ tuổi ở Hoa Vũ bắt đầu vỗ ngực liên tục, bọn họ biết tổng giám đốc thích mẫu người nóng bỏng quyến rũ, các cũng trang điểm rồi đấy! ngờ, tổng giám đốc nhìn lãnh đạm như vậy mà khẩu vị lại nặng quá.

      "Ngư Ngư, em làm thư ký tổng giám đốc lâu vậy rồi, em có tin tức gì độc nhất vô nhị ?" Lúc nghỉ trưa, Phùng Quân nháy mắt ra hiệu tới cạnh Dư Duyệt, nhiều chuyện.

      "À?" Sắc mặt Dư Duyệt hơi trắng bệch, mắt còn có vòng màu xanh nhạt, vừa nhìn biết tối qua an giấc.

      " bạn của tổng giám đốc Tịch đây." Phùng Quân kéo ghê của mình tới cạnh Dư Duyệt. vừa tới gần , liền giật mình hoảng sợ, "Mấy ngày rồi em ngủ vậy? Sao quầng thâm mắt lại lớn như vậy? Trời ạ, chẳng khác gì con gấu trúc cả!"

      Mắt Dư Duyệt vừa đen lại vừa to, bình thường lúc mở to mắt ra nhìn người khác luôn long lanh nước, lộ ra vẻ hiểu biết, khiến người khác vừa nhìn thích ngay. Thế nhưng lúc này lại ủ rũ, vòng mắt xanh đen, ngay cả khóe mắt cũng bị lộ ra chút.

      Phùng Quân lớn hơn Dư Duyệt vài tuổi, tính tình lại nhanh nhẹn, ngày đầu tiên tới phòng hạng mục, ta rùm beng muốn Dư Duyệt làm em , bây giờ nhìn thấy như vậy, ta thèm nhiều chuyện nữa, chạy nhanh tới trước mặt Dư Duyệt, chớp mắt nhìn , ngờ càng nhìn càng ngạc nhiên, "Ngư Ngư, quầng thâm mắt này của em rất nghiêm trọng đó, phải em rồi sao... có học cũng đừng liều mạng như vậy, bằng quản lý hạng mục dễ lấy thôi mà." Phùng Quân chưa thi quản lý hạng mục, chỉ mới lấy bằng xây dựng hai, ta thấy, xây dựng hai có khó lấy đâu, chi là quản lý hạng mục.

      "Em biết, chỉ là gần đầy em hơi mất ngủ thôi, mấy ngày là khỏe lại thôi." Dư Duyệt rũ mắt xuống, hàng long mi dài run lên, mấy ngày nay gương mặt ít, lộ ra vẻ đáng thương, lập tức khiến Phùng Quân nhớ lại con gấu to trong tủ hàng, nhịn được xoa đầu , "Em ngẩng mặt lên chút nào, sao cứ thấy khóe mắt em hơi hồng ấy nhỉ, có phải nóng quá nên đau mắt đỏ rồi ?"

      "A," Dư Duyệt đưa tay sờ khóe mắt, mấy ngày nay cảm thấy khóe mắt hơi đau nhức, nhưng có tâm trạng quan tâm, mà cũng để ý nhiều, lúc này nghe Phùng Quân vậy, liền ngoan ngoãn ngẩng đầu để Phùng Quân xem.

      Nhìn vẻ mặt lanh lợi của Phùng Quân hận thể lập tức đưa về nhà làm em , ta xích lại gần Dư Duyệt, cẩn thận nhìn mắt , cuối cùng còn đưa tay sờ, rồi kết luận, "Đúng là em bị đau mắt đỏ rồi."

      "Hí...." Bị ta lấy tay chạm vào như vậy, khóe mắt Dư Duyệt bỗng nhiên đau đớn thôi, hít hơi khí lạnh, trong mắt nhịn được nổi lên tầng hơi nước,

      "Sao vậy? làm em đau à?" Nghe thấy hít vào như vậy, Phùng Quân liền luống cuống tay chân, mặt ta dán hẳn lên mặt , "Em sao chứ?"

      Đau đớn trôi qua, Dư Duyệt muốn trả lời Phùng Quân..., nhưng đột nhiên phát tư thế bây giờ của hai người quá thân mật, Phùng Quân cách rất gần, gần tới nổi có thể cảm nhận được hơi thở hổn hển vì căng thẳng của .

      "Em... Em sao..." Dư Duyệt lúng túng xoay mặt , muốn đưa tay đẩy Phùng Quân ra, nhưng ngờ Phùng Quân ngốc nghếch biết tư thế của hai người lúc này rất mờ ám, ta vẫn nhìn mặt Dư Duyệt như cũ. Còn buồn bực tại sao Dư Duyệt cứ lui ra sau, ta chỉ quan tâm thôi mà, có ăn thịt đâu!

      Phùng Quân định giữ mặt Dư Duyệt gì đó, nhưng chợt phát có cái gì rất lạ, vì sao nghỉ trưa mà cả phòng lại yên ắng quá vậy? Chẳng lẽ mọi người ngủ rồi? ta khó hiểu quay đầu lại nhìn, muốn xem chút có chuyện gì xả ra, ngờ vừa nghiêng đâu, liền nhìn thấy đôi mắt rét lạnh như băng.

      Phùng Quân sợ hãi té từ ghế xuống đất, tay chân biết để vào đâu, ấp úng kêu, "Tổng giám đốc Tịch."

      Dừng mấy giây, thấy Dư Duyệt vẫn ngây ngốc ngồi yên, ta nhịn được nắm tay , : "Nhanh lên!"

      Dư Duyệt liếc mắt thấy Tịch Thành Nghiễn tới, thể phục hồi tinh thần lại, bị Phùng Quân nhắc nhở như vậy, mới kịp phản ứng, mọi người trong phòng thấy Tịch Thành Nghiễn đều đứng lên cả rồi, mà chỉ mình còn ngồi chướng mắt lắm.

      vội vàng đứng cạnh Phùng Quân, cúi đầu gọi, "Tổng giám đốc Tịch."

      Tịch Thành Nghiễn gì, chỉ thản nhiên đứng đây, đôi mắt tình cảm nhìn xẹt qua , rồi lại nhìn Phùng Quân. Ánh mắt lạnh thấu xương khiến cả người Phùng Quân cứng đờ, trong lòng thêm kêu khổ, mình nào có đắc tội tổng giám đốc Tịch, ánh mắt này của ta đúng là muốn giết chết mình rồi!

      Cuối cùng, nhìn Phùng Quân hết hai phút, Tịch Thành Nghiễn cũng chịu lên tiếng, "Gần đây cậu làm hạng mục gì?"

      "Hạng mục thủy trạm ở Thương Hải." Phùng Quân thành trả lời.

      " lớn?"

      "Tàm tạm." Phùng Quân nghĩ rồi : " lớn ."

      " lớn là có ý gì?" Ánh mắt Tịch Thành Nghiễn lạnh như băng nhìn ta, dường như muốn chọc Phùng Quân thành lỗ, "Nếu tôi nhớ lầm cậu là sinh viên ngành kỹ thuật mà, ở đây làm phó quản lý vài năm xã giao nhiều quá nên quên mất nghề chính của mình luôn rồi sao?"

      " phải đâu, tổng giám đốc Tịch." Phùng Quân bị giáo huấn tê cả da đầu, chữ cũng dám phản bác lại, đành phải giải thích, "Tôi... Tôi chỉ thấy hạng mục này lớn thôi... Là lỗi của tôi, tôi phải kỹ cho ngài nghe mới đúng."

      "Hả?" Tịch Thành Nghiễn khiêu mi, ánh mắt càng lạnh lẽo, "Cậu ám chỉ với tôi là công ty hiểu hạng mục làm sao?"

      ", phải..."

      "Dương Diễn với tôi gần đây phòng hạng mục mấy cậu rất bận, nên tôi muốn tới xem xem các cậu bận cái gì." Tịch Thành Nghiễn 'hừ' tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp nơi, "Tháng này, trưởng phòng phòng hạng mục, phó quản lý bị trừ 10% tiền lương! Còn về phần giám đốc..." Tịch Thành Nghiễn nhìn Triệu Thành Thiên ngáy o o, ghét bỏ nhìn, "Khi nào dậy bảo ta tới phòng làm việc gặp tôi."

      Tịch Thành Nghiễn đến rồi , để lại những tiếng rên sau lưng.

      Phùng Quân tủi thân đá vào bàn, "Tổng giám đốc thực chẳng biết điều tí nào! ràng lúc trước tôi có báo cho ta biết hạng mục lần này chỉ cỡ trung thôi! Nhưng ta có gì đâu, sao lần này đột nhiên lại bảo tôi vậy!"

      Dương Diễn bị vạ lây, nhưng bất mãn gì, ngược lại còn nặng nề thở dài hơi, bản thân ta là người có tiền án, nên dù sao tổng giám đốc Tịch phạt ta như vậy còn tốt hơn là phạt nặng tay! Ít nhất cũng cho ta biết tổng giám đốc định phán tử hình mình!

      Còn Phùng Quân... Dương Diễn xem thường liếc ta cái, gào cái rắm! lâu như vậy còn hiểu ! phải cách cậu làm là sai, nhưng cái hành động của cậu đúng!

      Lúc Tịch Thành Nghiễn vừa vào, cả khuôn mặt của Phùng Quân dường như dính luôn lên mặt Dư Duyệt, sao có thể tức giận được?

      "Đừng gào nữa." Vẻ mặt Dương Diễn thay đổi liếc ta, trực tiếp đá cước, "Tôi cho cậu biết nhé, nếu lần này cậu giành được cái hạng mục ở Thượng Hải, cậu cứ chờ chết !"

      " ràng mấy hôm trước tổng giám đốc Tịch vẫn còn tốt lắm mà, sao hôm nay đột nhiên lại như vậy?" Phùng Quân xoa chỗ bị Dương Diễn đá, nhớ lại khi nãy bị Tịch Thành Nghiễn mắng trước mặt mọi người, ta cảm thấy hơi tức giận, ngồi xuống ghế, rầu rĩ vui, đoán: "Chẳng lẽ ta chia tay với bạn rồi, nên trút giận lên tôi?"

      Phùng Quân càng nghĩ càng thấy đúng, ngửa mặt nhìn Dương Diễn, " Dương, em vừa nghĩ xong chuyện, cũng thấy mà, hôm nay vẻ mặt của tổng giám đốc Tịch chẳng khác gì bị táo bón đâu, nhất định là bị tóc đỏ kia đá rồi!"

      Ngu dữ vậy trời, mau tỉnh ngộ lại ! Ngay cả người của tổng giám đốc Tịch là ai mà cũng dám đoán mò! Dương Diễn cảm thấy Phùng Quân ngốc tới nỗi có thuốc chữa, thèm để ý nữa, ta quay về chỗ mình ngủ, để lại Phùng Quân hiểu chuyện gì, chẳng biết tại sao mình lại bị đối xử như vậy.

      Quay đầu nhìn Dư Duyệt, thấy nằm úp xuống bàn, xem ra tính ngủ rồi, đành phải chạy tới chỗ những người ngủ mà nhiều chuyện.

      Từ lúc ra khỏi phòng hạng mục, Tịch Thành Nghiễn suýt nữa nhịn được đóng gói Phùng Quân lại ném ra cửa sổ lầu 46! vừa vào thang máy, vừa gọi điện cho Triệu Thành Thiên, "Triệu Thành Thiên, để Phùng Quân Thượng Hải!"

      "Hả?" Triệu Thành Thiên chóng mặt vì ngủ cả ngày, nên cũng cảm thấy giọng của có gì đó bình thường, cho dù ông biết hạng mục ở Thượng Hải cho lắm, nhưng vẫn giải thích chút, "Nhưng tài liệu hạng mục vẫn chưa đủ, với lại, hạng mục đó chúng ta để công ty chi nhánh Thượng Hải làm cũng được rồi, tôi..."

      Chưa xong, Tịch Thành Nghiễn gầm ngắt lời, "Tôi bảo để cậu ta để cậu ta ! Lập tức! Lập tức cho tôi! được, bây giờ ông đặt vé máy bay luôn !"

      Cúp điện thoại, Triệu Thành Thiên sờ vài cọng tóc đầu mình, gọi Phùng Quân vào thông báo cho ta biết, rồi thở phào hơi, gần đây tổng giám đốc Tịch càng lúc càng khó chịu, gió là gió, mưa là mưa, có khác gì tới thời kỳ mãn kinh đâu...
      Last edited: 30/6/16

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 49

      Tuy Tịch Thành Nghiễn cầu Phùng Quân phải lập tức Thượng Hải công tác, nhưng rốt cuộc, hôm đó Phùng Quân vẫn được. Ở Thẩm Quyến đột nhiên có hạng mục thủy trạm muốn Phùng Quân phải tới, mà xử lý hạng mục đó xong, còn phải về thu dọn hành lý, rồi ra sân bay, cả chuyến cuối cùng cũng kịp giờ, nên đành phải mua vé chuyến bay vào ngày hôm sau.

      Trước khi tan sở, Triệu Thành Thiên báo cáo chuyện này với Tịch Thành Nghiễn, tuy mặt Tịch Thành Nghiễn đen như đáy nồi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, phát tác, dù sao nếu bây giờ có làm gì chăng nữa cũng thể đổi sân bay khác được.

      Lúc trước khi qua lại với Dư Duyệt, Tịch Thành Nghiễn điên cuồng tăng ca, chỉ vậy, bởi vì thang máy là chướng ngại của , nên thường xuyên bắt cả tầng bốn mươi tám ở lại tăng ca, do đó tầng cao nhất ở Hoa Vũ lúc nào cũng sống trong đau khổ, nhưng dám , đành phải chịu đựng hằng ngày.

      Nhưng kể từ khi có Dư Duyệt, thường tan tầm rất đúng giờ, lại thêm ngày nào cũng có món mình thích, nên Tịch Thành Nghiễn cũng về sớm, cuối cùng cả tầng bốn mươi tám cần chịu đựng ách thống trị độc ác của ông chủ nữa, mọi người vui mừng thôi, chỉ còn kém chưa khua chiêng gõ trống ăn mừng.

      Từ từ cũng thành quen, muốn bỏ nhưng rất khó, mặc dù chia tay với Dư Duyệt, nhưng ngày nào Tịch Thành Nghiễn cũng về đúng giờ, có điều, mỗi khi tới bãi đậu xe mới phát , buổi tối còn ai nấu cơm cho ăn nữa rồi.

      Tịch Thành Nghiễn vui nhìn chiếc Ferrari màu đỏ vừa mới mua, lần đó ở Hải Ngạn Thành, Dư Duyệt thèm thuồng chảy nước miếng nhìn chiếc Ferrari màu đỏ, vì chuyện đó mà cố ý thay xe, chỉ là, xe chưa kịp chuyển từ nước ngoài về, chia tay với . Hơn nữa, sau khi chia tay, cho dù lái chiếc xe này ngang qua vài lần, nhưng cũng để ý gì.

      Tịch Thành Nghiễn tức giận đạp chân ga, vừa định tăng tốc, liền nhìn thấy Dư Duyệt và Phùng Quân cười ở phía trước.

      Ma xui quỷ khiến, chạy chậm lại, sau bọn họ gần xa, thấy Dư Duyệt cười với Phùng Quân rạng rỡ như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, làm thế nào cũng thể đè nén được.

      "Được rồi, về , em xe buýt là về tới nhà ngay ấy mà." Dư Duyệt vẫy tay với Phùng Quân, " phải ngày mai ngày Thượng Hải sao? cần đưa em về đâu, nhà em gần đây thôi."

      " sao, lần này công tác biết khi nào mới về được." Phùng Quân thở dài, "Em ở lại làm việc cho tốt, cái gì khó quá làm được đừng gắng sức, cứ để người khác làm, học chăm chỉ vào, cố gắng thi đậu bằng quản lý hạng mục vào tháng mười nữa."

      "Em biết rồi." Dư Duyệt cảm động gật đầu, " yên tâm , chờ về chừng..." tới đây bỗng nhiên ngừng lại, khi đó Tịch Thành Nghiễn từng với , đợi khi nào xong bằng quản lý hạng mục để làm những hạng mục , nhưng bây giờ bọn họ chia tay, nên lời của cũng còn giá trị gì nữa.

      Nghĩ vậy, Dư Duyệt gượng cười, "Dù sao em cũng cố gắng!"

      "Tốt! có nghị lực! trai đây cổ vũ cho em!" Phùng Quân vỗ đầu , đưa tay phải ra, "Nào, vỗ tay cái nào!"

      Dư Duyệt vỗ vào tay ta cái, rồi lấy thẻ xe buýt ra chen chúc lên xe.

      Phùng Quân rồi, trong phòng hạng mục Dư Duyệt cũng quen nhiều người, vốn giao tình của và Dương Diễn tệ, nhưng từ khi Dương Diễn biết, và Tịch Thành Nghiễn qua lại với nhau, ta dám thân thiết như trước nữa, vậy nên, Dư Duyệt vô cùng rảnh rỗi, thời gian học càng lúc càng nhiều, vì vậy, tới cuối tháng chín, Dư Duyệt mang hết những tài liệu quản lý hạng mục máy tính xem lại nhiều lần!

      Lễ quốc khánh sắp tới, mọi người trong công ty vô cùng vui vẻ, ngoại trừ hơi khó chịu chút.

      "Dư Duyệt, viết bảng đấu thầu tốt đấy." Tới giờ tan việc, cuối cùng Dư Duyệt cũng có thể gửi bản thảo bảng đấu thầu vào hộp thư của Dương Diễn, ta đọc nhanh như gió, trong lòng thầm đánh giá Dư Duyệt.

      Bảng đấu thầu rất dễ viết, chỉ cần học thời gian ngắn ai cũng viết được, nhưng nếu muốn viết ràng, mạch lạc, phân loại, bảng tham khảo bắt mắt rất khó, nhưng bảng đấu thầu Dư Duyệt viết chỉ biết nhìn mấy lần, vốn ta cũng chẳng có gì để sửa.

      "Ha ha." Dư Duyệt thụ sủng nhược kinh : "Ở công ty cũ, tôi là người viết bảng đấu thầu đấy, nếu viết hai năm mà tốt chắc tôi là củi mục rồi."

      Dương Diên gật đầu, nhìn đồng hồ thấy 5 giờ rưỡi rồi, ta vừa tắt máy tính vừa với Dư Duyệt: "Bảng đấu thầu này ngày mai gửi cho công ty chi nhánh , sau này có viết cũng cần phải gửi cho tôi sửa nữa đâu, viết xong cứ trực tiếp gửi là được."

      Dư Duyệt ngờ Dương Diễn lại đánh giá mình cao như vậy, vui vẻ gật đầu, định mở miệng , đột nhiên trận rống to từ ngoài cửa truyền vào: "Tôi về rồi đây! Dương, Dư Duyệt, tôi về rồi!"

      Dư Duyệt và Dương Diễn ngạc nhiên quay đầu lại, ngờ Phùng Quân lại về trước lễ quốc khánh.

      "Sao về sớm vậy?" Dương Diễn nghi ngờ hỏi.

      "Đừng nữa." Phùng Quân khoát tay, uống ngụm nước: "Em phải cố gắng hết sức để làm, cuối cùng mới có thể hoàn thành có hạng mục kia, đấu thầu xong, thấy còn việc gì nữa, nên mới vội vàng về trước lễ quốc khánh!"

      Dừng chút, Phùng Quân nhìn Dư Duyệt, hai mắt tỏa sáng, "Ngư Ngư! Em biết đâu, ở Thượng Hải thèm món gà rán của em lắm đấy! Thèm sắp điên tới nơi rồi! được, tối này em nhất định phải cho qua nhà em ăn chực!" ta nhìn Dư Duyệt, rồi quay qua nhìn Dương Diễn, " Dương cũng luôn nha!"

      "Được rồi, tôi..." Dương Diễn co rút khóe miệng, muốn tự chối, nhưng ngờ Dư Duyệt lại đồng ý luôn, "Được! cùng , siêu thị với tôi luôn, chúng ta ăn bữa ngon, coi như là mừng lễ quốc khánh sớm!"

      "Tôi.." Dương Diễn còn chưa kịp từ chối, điện thoại Dư Duyệt bỗng vang lên, ngắt lời ta.

      Dư Duyệt vừa nghe điện thoại, vừa kéo Phùng Quân và ta ra khỏi phòng.

      "Hôm nay à, hôm nay được, có đồng nghiệp tới nhà tôi ăn cơm." Những ngày cuối tuần gần đây, Dư Duyệt thường ra ngoài ăn cơm với Hứa Thanh Nguyên, thực ra tâm trạng được tốt, cuối tuần muốn ở nhà, Hứa Thanh Nguyên biết và Tịch Thành Nghiễn chia tay, nhưng muốn cứ ngây ngốc ở nhà như vậy, nên đành kéo ra ngoài, dần dần, Dư Duyệt và ta thường xuyên ra ngoài cùng nhau vào ngày cưới tuần.

      Chỉ là biết hôm nay thế nào, mà Hứa Thanh Nguyên lại gọi điện cho , mới tối thứ sáu muốn ra ngoài, nhưng may, hôm nay Phùng Quân và Dương Diễn tới nhà .

      "Ai?" Bây giờ Hứa Thanh Nguyên hơi mâu thuẫn đối với từ đồng nghiệp của , phải biết điều, lúc trước cũng giới thiệu Tịch Thành Nghiễn là đồng nghiệp, nhưng chưa tới nửa ngày sau, đối phương lại là ông chủ của Hoa Vũ! Lần này đồng nghiệp phải là Tịch Thành Nghiễn nữa đó chứ?

      Hứa Thanh Nguyên hơi lo, ta đợi ngày Tịch Thành Nghiễn và Dư Duyệt chia tay lâu lắm rồi, cơ hội tốt như vậy tuyệt đối thể bỏ lỡ được, lần này mặc kệ thế nào ta cũng phải nắm chắc cơ hội!

      " biết đâu, là đồng nghiệp mới của tôi."

      Nghe vậy, cuối cùng, Hứa Thanh Nguyên cũng yên tâm, ta thở phào nhõm, cười với bên kia điện thoại: "Bây giờ tôi cũng tới nhà em ăn chực bữa luôn nhé."

      Dư Duyệt cảm thấy vậy cũng chẳng có gì là tốt, nên lập tức đồng ý, hai người trò chuyện vài câu rồi cúp máy.

      Tối đó, Dư Duyệt làm khoảng tám món, Phùng Quân ăn tới nỗi miệng đầy dầu mỡ, suýt nữa chôn mặt vào trong đĩa luôn. Mặc dù lúc đầu Dương Diễn chịu tới, nhưng cuối cùng cũng bị thức ăn mê hoặc, vừa chuyện vừa nhân cơ hội cướp cánh gà bỏ vào chén của mình.

      Hứa Thanh Nguyên cần phải , ta là người Bắc điển hình, cởi mở, hào phóng, biết ăn , biết giải cách xử , nên rất nhanh lấy lòng Phùng Quân thành công, còn Phùng Quân lại coi ta là bạn trai Dư Duyệt.

      Ăn cơm xong, Dư Duyệt vào bếp pha trà, Phùng Quân lặng lẽ thầm vào tai Hứa Thanh Nguyên: "Này, sau này có lộc ăn rồi nhé, bây giờ muốn kiếm được biết nấu cơm, mà nấu ngon nữa hiếm lắm đấy."

      Hứa Thanh Nguyên cười cười, trong mắt lên vẻ đắc ý, "Đương nhiên rồi."

      Dương Diễn bên cạnh nghe vậy liền kinh hồn bạt vía, đúng là chính mắt ta nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn và Dư Duyệt chia tay, nhưng cũng do cái tên Hứa Thanh Nguyên này nên tổng giám đốc mới hiểu lầm đấy, hai người cãi nhau, càng cãi càng tức, kết quả hai người đành chia tay.

      ta biết bây giờ tổng giám đốc Tịch có ý gì, nhưng kể từ khi chia tay Dư Duyệt, tóc đỏ kia xuất ở công ty bọn họ càng lúc càng nhiều. Dương Diễn phức tạp nhìn Hứa Thanh Nguyên trò chuyện vui vẻ với Phùng Quân, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, ta biết có tên chuyện Hứa Thanh Nguyên dần dần vào nhà Dư Duyệt ở đây?!

      " phải đối xử với Dư Duyệt tốt, bây giờ ấy là em tôi, sau này nếu tôi biết đối xử tệ bạc với ấy, tôi nhất định tha cho !" Bên kia, Phùng Quân ngốc nghếch bắt đầu kề vai sát cánh với Hứa Thanh Nguyên, còn ra vẻ trai cảnh cáo Hứa Than Nguyên.

      Hứa Thanh Nguyên bị cảnh cáo như vậy cũng tức giận, ngược lại còn cười híp mắt, thấy Dương Diễn kinh hồn bạt vía, ta uống xong tách trà liền vội vàng tìm cớ kéo Phùng Quân về.

      "Sau này chuyện của Dư Duyệt cậu đừng nên xen vào." Thấy ánh mắt khó hiểu của Phùng Quân, Dương Diễn lại cảm thấy đau đầu, nhưng thể cặn kẽ được, đành phải mơ hồ cảnh cáo Phùng Quân.

      "Nhưng mà..."

      "Bất kể chuyện gì chăng nữa!" Dương Diễn trừng mắt liếc ta cái, khởi động xe, "Chuyện tình cảm của người ta cậu can thiệp làm gì, Dư Duyệt Hứa Thanh Nguyên phải bạn trai ấy, cậu làm ầm lên làm gì, về sau nhớ đàng hoàng chút!"

      Phùng Quân bĩu môi, há mồm muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Dương Diễn, ta đành thôi, "À."

      Đối diện nhà Dư Duyệt chính là đường cái, rộng lắm, nhưng hơi gấp khúc, lúc Dương Diễn quẹo cua, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ lóe lên qua kính chiếu hậu. Đúng là những người lao động như ta có làm lụng vất vả cả đời cũng thể mua những vật phẩm xa xỉ ấy được.

      Xí! tối rồi mà con táo bạo như vậy! Dương Diễn thầm ghen tị trong lòng trách móc câu, rồi mới yên tâm lái xe.
      Khủng Long, Phong nguyet, Xuxu21099 others thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá tiếp editor ới!!!
      Bánh Đậu thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 50

      Sáng hôm sau, Dư Duyệt vừa làm Triệu Thành Thiên gọi vào phòng, cho biết bên Giang Tô có hạng dầu kí, hỏi có muốn , Dư Duyệt nghĩ hồi, cuối cùng cũng từ chối, nếu quyết định bằng quản lý hạng mục, vậy sau này nhất định phải tích hợp hệ thống hay vài dự án, dầu khí có vẻ thích hợp cho lắm.

      lấy lý do mình vừa nghĩ cho Triệu Thành Thiên biết, ông ta cũng gật đầu đồng ý, bảo phải cố gắng học kỹ, nhất định phải lấy được bằng quản lý hạng mục để phòng hạng mục bọn họ bị thua kém, rồi để về làm việc.

      Thực ra trong lòng Dư Duyệt cũng hiểu được, Triệu Thành Thiên chỉ cổ vũ , cái gì mà phải cố lấy cho được bằng quản lý hạng mục để phòng hạng mục bị thua kém chứ, phòng hạng mục là nơi tập trung những thành phần 'trâu bò' nhất công ty, nhiều người cũng có bằng xây dựng rồi, chỉ là nhân viên có bằng quản lý hạng mục có tác dụng gì đâu. cảm động, quyết định phát triển phòng hạng mục, dù sao đồng nghiệp ở đây đối xử với cũng tệ.

      Chu Tuấn Giang Tô công tác, trước khi , còn nhiều chuyện kéo Dư Duyệt đứng trước của thang máy tạm biệt. Phùng Quân nhịn được vẫy tay đuổi , "Được rồi, chỉ có tuần chứ mấy, làm như sinh ly tử biệt vậy, mau ! Nhìn ghê người quá!"

      " tuần!" Chu Tuấn trợn mắt nhìn Phùng Quân, nhường nhịn gì, "Được, cậu tuần chả là cái gì, tôi tuần cậu đừng ăn đồ Dư Duyệt làm đấy nhé!"

      "Khụ." Phùng Quân giả vờ ho tiếng, lên tiếng phản đối: "Đừng nữa, có Dư Duyệt cũng sống ba mươi năm rồi đấy thôi!"

      "Sống xa hoa quen rồi giờ sống nghèo khổ khó lắm!" Chu Tuấn ngửa mặt lên trời thở dài, đặt tay lên vai Dư Duyệt, nhìn chằm chằm, : "Ngư Ngư à, lúc tôi về nhất định phải nâng tám kiệu... đúng, tám đĩa tám chén chào đón tôi đó nha!"

      "Được." Dư Duyệt bị chọc cười, theo hồi cũng sắp điên luôn rồi, "Đợi về tôi làm thịt nướng cho ăn!"
      Trong phòng hạng mục, ai ai cũng là động vật ăn thịt, đặc biệt là thịt sườn và thịt mỡ rất được hoan nghênh. Nhưng bọn họ nài nỉ nhiều lần rồi, Dư Duyệt cũng chỉ làm lần, , làm phí công cũng lười.

      "Là tự đó!" Chu Tuấn buông hành lý xuống, cố ý nắm tay Dư Duyệt ngây thơ, móc tay với , " được đổi ý!"
      "Được rồi!" Dư Duyệt cười nhìn , " cứ yên tâm ."

      "Đúng đó!" Phùng Quân xua tay đuổi người, " cứ yên tâm , phần của tôi ăn giùm luôn cho!"

      Chu Tuấn khinh thường hừ tiếng! Cửa thang máy mở ra, phải vào rồi. Tới khi cửa đóng lại, Tiểu Phùng và Dư Duyệt vẫn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của .

      và Phùng Quân xoay người về phòng, Phùng Quân thể nghiêm túc được phút nào, quay đầu lại mặt dày hỏi Dư Duyệt, "Ngày mai mang cái gì tới vậy?"

      "Chờ xem." Dư Duyệt hất cằm lên, cố ý cho ta biết, thản nhiên lướt qua, mặt còn nở nụ cười ác ý, về phòng làm việc của mình, để Phùng Quân vẫn đứng đó vò đầu bứt tai, mấy giây sau cũng đuổi theo.

      Hành lang lúc nãy còn ồn ào bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, Tịch Thành Nghiễn từ nhà vệ sinh ra, ánh mắt u nhìn theo hướng Phùng Quân rời , đôi mắt lạnh như ngày ba chín.

      Buổi chiều, Triệu Thành Thiên bất ngờ nhận được thông báo tổng giám đốc Tịch muốn họp với toàn nhân viên bộ phận hạng mục, ông liền vội vàng ôm laptop và bút theo đám người vào phòng họp.

      Tịch Thành Nghiễn là hai giờ rưỡi họp, Triệu Thành Thiên biết gần đây tâm trạng của Tịch Thành Nghiễn tốt, nên cố ý dẫn người trong phòng tới đông đủ lúc hai giờ hai mươi phút, sợ lại bị ông chủ bắt bẻ.

      Nhưng ông ngờ, lúc bọn họ vừa tới, Tịch Thành Nghiễn ngồi thẳng ở ghế chủ trì, ánh mắt bất thiện nhìn bọn họ chằm chằm.

      Triệu Thành Thiên thầm kêu khổ, biết tổng giám đốc Tịch lại lên cơn gì, nhưng chẳng ai dám nhắc nhở Tịch Thành Nghiễn, thực ra bọn họ đâu có tới trễ, mà tại tới sớm quá đó thôi, ông đành lôi Dương Diễn và Phùng Quân đứng đối diện Tịch Thành Nghiễn giải thích, " xin lỗi, tổng giám đốc, chúng tôi tới trễ."

      Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng đảo mắt nhìn ông, rồi quay qua Dương Diễn, cuối cùng ngừng người Phùng Quân, dường như sắp bị ép thành nước tới nơi.

      hừ tiếng, chống tay đứng dậy, giọng lạnh lùng chút nhịp điệu nào, "Gần đây, phòng hạng mục hả hê quá nhỉ, có phải thấy mình làm xong vài hạng mục ngon lắm hả? Trong công ty dám bắt người khác đợi, chắc mấy người cũng để khách hàng đợi mình nữa đúng !"

      Dứt lời, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, Triệu Thành Thiên sợ đến nỗi linh hồn bay tới tận chân trời, cả người run rẩy, vội vàng giải thích: "Tổng giám đốc Tịch, lần này là lỗi của tôi..."

      "Tổng giám đốc Tịch, , phải chút xíu nữa mới họp sao?" Triệu Thành Thiên còn chưa xong, Phùng Quân bên cạnh giọng ngắt lời.

      Phùng Quân tiếp xúc nhiều với Tịch Thành Nghiễn, biết tính tình thế nào, ta có mưu tính gì, tính tình khá thẳng thắn, bây giờ ta vẫn chưa biết Tịch Thành Nghiễn cố tình gây phiền phức cho bọn, ta cứ tưởng nhớ nhầm giờ, nên chỉ nhắc câu.

      Hết rồi! ta vừa xong, trong đầu Triệu Thành Thiên lập tức 'ong' tiếng, bên trong chỉ còn sót lại mỗi ý nghĩ này, Dương Diễn bên cạnh kéo tay áo Phùng Quân, bảo ta lập tức câm miệng, vừa định lên gì đó, Tịch Thành Nghiễn tức giận rống.

      "Chút xíu nữa mới họp? Tôi nên cảm thấy may mắn vì cậu vẫn còn nhớ chút nữa mới họp à?" Vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt sắc bén như con dao, chém từng khúc mặt Phùng Quân, "Chút nữa mới họp chút nữa mới tới? Khách hàng hẹn cậu chuyện làm ăn, cậu còn muốn người ta chờ cậu nữa à? Ngay cả chuyện thế này cũng làm được còn làm hạng mục gì nữa!"

      đóng laptop lại, trực tiếp chỉ đích danh Phùng Quân, "Nếu cậu ngây thơ vậy lo mà ở lại phòng làm việc học hỏi cho tốt ! Bắt đầu từ bây giờ tới cuối năm, cậu phải ở lại tổng bộ học tập cho tôi, được công tác! Ngày mai, cậu chuyển tới phòng thư ký, để Lý Chí dạy dỗ lại cậu!"

      Phùng Quân là người quản lý hạng mục, nếu ta được kiểm tra, chỉ suốt ngày ngồi trong phòng làm việc, hoặc tới phòng thư ký, chắc chắn còn nghi ngờ gì nữa, ta bị phạt nặng, Phùng Quân nghẹn họng, giận nhưng dám gì, chỉ có thể ấp ùng lên tiếng, dám lung tung nữa.

      Với cú đành này, khí cuộc họp vô cùng kỳ lạ, cả đám người phòng hạng mục ai nấy cũng cúi đầu xuống, giống như mặt bàn có vàng vậy, vậy, Tịch Thành Nghiễn còn lạnh như băng nhìn bọn họ, vẻ mặt nặng nề, giọng như băng đá cậu nào cũng lạnh lẽo khiến mọi người đều run lập cập.

      " tóm lại, tôi hài lòng với biểu gần đây của phòng hạng mục." Tịch Thành Nghiễn nhìn mọi người bên dưới, "Các người hả hê lắm đúng ? Đáng gờm lắm à? Toàn bộ công ty có tới mười mấy phòng, mà có phòng nào như các người đâu? Từ hôm nay trở , phòng hạng mục bị giảm nửa tiền lương! Tiền trợ cấp cũng bị giảm nữa!" Dừng chút, lỡ đãng nhìn Phùng Quân, nhớ tới dáng vẻ ta cầm gương mặt Dư Duyệt suýt nữa hôn luôn , nghiến răng nghiến lợi căm tức, "Còn nữa, trong công ty cấm đương cùng phòng!"

      Cuộc họp chấm dứt, Tịch Thành Nghiễn ra khỏi phòng họp đầu tiên, để lại đám người của phòng hạng mục nhìn nhau. Bị ông chủ gây khó dễ như vậy làm gì, dù sao tháng nào cũng có vài ngày như vậy, nên có tức giận cũng là chuyện thường mà thôi. Nhưng câu cuối cùng của ông chủ là có gì đây, , cấm! ! Đương! Cùng! Phòng!

      Triệu Thành Thiên thẩn thờ ngồi đấy cảm thấy cả người mình ổn chút nào.

      Ông đột nhiên nhận ra lần này ông chủ nổi giận rồi.

      Trong phòng bọn họ chỉ có mỗi Dư Duyệt là nữ, nhưng chỉ mới tới hơn 2 tuần thôi mà, chắc chắn ai trong phòng rồi, vậy chỉ có : Trong phòng bọn họ nhất định có người bắt đầu làm rối lên rồi!

      Trời ạ... Triệu Thành Thiên bụm mặt, vẻ mặt thay đổi quay đầu nhìn Dương Diễn, rồi lại nhìn Phùng Quân, đầu óc hoàn toàn dừng lại được.

      Hai người kia thường xuyên to với nhau, lúc Phùng Quân vừa tới phòng hạng mục, Dương Diễn cũng đặc biệt chú ý tới ta! Lúc đó ông cảm thấy có gì, nhưng bây giờ nghĩ lại chút, ra từ lúc bắt đầu có vấn đề!

      "Quản lý Triệu, ông sao chứ?" Phùng Quân cẩn thận đẩy Triệu Thành Thiên cái, lo lắng hỏi.

      Triệu Thành Thiên nhìn Phùng Quân, da trắng, mũi cao, mắt , dáng vẻ cũng tuấn tú, Triệu Thành Thiên cúi đầu nhìn tay của Phùng Quân cánh tay mình, ông bỗng nhiên rùng mình cái, đứng bật dậy, lảo đảo ra khỏi phòng hợp, bóng dáng đau thương kỳ lạ.

      "Quản lý Triệu sao vậy?" Phùng Quân khó hiểu hỏi Dương Diễn.

      Vẻ mặt Dương Diễn hiểu gì, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần sau khi biết bị trừ lương, vậy còn gặp phải hành động kỳ lạ của giám đốc phòng, Dương Diễn lắc đầu , "Tôi cũng biết."

      "Quên ." Phùng Quân gãi đầu, vỗ vai Dương Diễn, "Về thôi, suy nghĩ của tổng giám đốc Tịch ai mà hiểu được."

      hiểu được... Dương Diễn lén lút nhìn Dư Duyệt bên cạnh, hiểu sao, ta cứ cảm thấy chuyện này có liên quan tới Dư Duyệt.

      Hôm đó, Phùng Quân mang laptop chạy tới phòng Lý Chí, ta lúc nào cũng vui vẻ, dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh, sao cũng được, dù sao ta cũng có bị trừ tiền lương đâu. Lý Chí bị ta quấy rầy, đành ném cho ta quyển bách khoa toàn thư về lễ nghi thương mại, bảo ta xem xong rồi tiếp, nhưng có điều kiện: Đừng xuất hêện trong phòng của ông nữa!

      Mà lúc này, Tịch Thành Nghiễn biết câu cấm đương người cùng phòng gây sốc cho Triệu Thành Thiên, ngậm điếu thước, nhắm nửa mắt dựa lên tường biết nghĩ gì.

      về? Ở luôn trong phòng hạng mục à? Sao có thể như vậy được? nhịn vài ngày nữa, nếu mười ngày sau vẫn chịu chủ động về làm thư ký cho , vậy... Tịch Thành Nghiễn kẹp điếu thuốc, hít hơi sau, nếu vậy... đành phải cướp về rồi!

      nghĩ, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tịch Thành Nghiễn nhướng mày, định nổi giận phen, nhưng vừa nhìn thấy người mới vào, dẹp cơn giận qua bên, "Chị tới rồi."

      "Tối nay ăn món Thái ụược ?" Chu Viện đưa tay nắm cánh tay Tịch Thành Nghiễn, nũng nịu .

      "Được." Tịch Thành Nghiễn dập điếu thuốc, dịu dàng cười, đồng ý với chị.

      _____________ Mẩu đối thoại ______________

      Triệu Thành Thiên: Thực xin lỗi! Tổng giám đốc Tịch! Là tôi quản lý tốt phòng của chúng tôi! Tôi có lỗi!

      Tịch Thành Nghiễn: ?

      Triệu Thành Thiên: đương đồng tính có gì đáng sợ đâu! Tôi nhất định ngăn lại!


      Tịch Thành Nghiễn: = 口 = (Ông ta gì vậy, nhưng ông ta có vẻ rất nghiêm túc...)
      Phong nguyet, Phạm Jenny, Lim-04036 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chào mọi người, dạo gần đây tình hình giữa TQ và VN khá căng thẳng nên mình tạm ngừng edit thời gian, tới khi vụ việc lắng xuống mình quay lại. Mong mọi người thông cảm. Cảm ơn.
      AliceNguyenLạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :