1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 43

      "Sao lại ở đây?" Đúng là trùng hợp quá, Dư Duyệt ngờ lại có thể gặp Hứa Thanh Nguyên ở đây, bỗng nhiên nghĩ hình như bọn họ rất có duyên với nhau, lần đầu tiên gặp mặt, ta kịp thời kéo lại, nếu gặp tai nạn giao thông rồi, sau đó lúc xem mắt, ta lại là cháu của bạn tốt của bạn nội , ngay cả lần này dường như sắp hết cả Trung Quốc, cũng đụng phải ta.

      Hứa Thanh Nguyên cũng dám tinh, ta vươn tay xoa đầu Dư Duyệt : "Công ty của chúng tôi có hạng mục ở Tân Cương, tôi tới đây để giám sát, em sao? công tác à?"

      "Đúng vậy." Dư Duyệt gật đầu, vui vẻ cầm tay, "Khó khăn lắm tôi mới tới đây công tác lần, ngờ lại gặp được !"
      "Dư Duyệt! thôi, công ty chi nhánh giục chúng ta kìa." Nhìn thấy Dư Duyệt trò chuyện với Hứa Thanh Nguyên quên trời quên đất, Dương Diễn vội vàng lên tiếng ngăn lại.

      "Ha, đúng." Dư Duyệt vỗ ót cái : "Khi nào tôi rảnh tôi gọi cho , bây giờ tôi phải rồi."

      "Được." Hứa Thanh Nguyên dễ chịu gật đầu, nhắc nhớ chú ý chút rồi rời .

      Công ty chi nhánh vô cùng vội vàng, mặc dù tan việc, nhưng phòng hạng mục tham gia hạng mục ô nhiễm lần này vẫn chưa ai về, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào máy tính, sợ mình bỏ lỡ chút tin tức gì đó.

      "Giám đốc Dương, tới rồi." Nhìn thấy Dương Diễn và Dư Duyệt, trưởng phòng hạng mục của công ty chi nhánh - Tiền Phong đứng lên gật đầu, chào hỏi.

      "Được rồi, bận, cần phải để ý tới tôi... Tôi có cầm theo máy tính, lát nữa tham gia đấu thầu với mọi người." Dương Diễn phất tay, đáp lại.

      "Được." Nghe vậy, Tiền Phong cũng khách sao, ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính.

      Đây là lần đầu Dư Duyệt làm việc trong khí căng thẳng như vậy, lúc còn ở công ty cũ cũng công tác vài lần, nhưng khi đó cũng có gì cực khổ, mà là rất vui, mọi người đều cười hi hi ha ha, người xem phim, người cắn hạt dưa, thỉnh thoảng cũng lướt web chút, xem có tin tức gì mới hay , cho dù có thức đêm cũng phải vất vả đấu thầu, thế mà bây giờ, Dư Duyệt nhìn hàng đầu cúi thấp kia, đột nhiên cảm thấy vô cùng hăng hái.

      Đây mới là cuộc sống mà mong muốn! Cố gắng tranh giành hạng mục từng giây từng phút, quyết tâm phải có được hạng mục này, có hăng hái và mãnh liệt, Dư Duyệt cảm thấy mình như trở về lúc vừa tốt nghiệp, tuy ngây ngô, nhưng lúc làm việc phải nghiêm túc và chăm chú, nhưng mấy năm gần đây, dần dần bị xa hội bào mòn rồi.

      Bị khí xung quanh lấy nhiễm, Dư Duyệt nhanh chóng bắt tay vào làm việc, mãi tới mười hai giờ, kèm theo tiếng đánh máy cạch cạch, từng trang đấu thầu hoàn tất, cuối cùng, bọn họ cũng trả giá xong.

      "Xong rồi!" Tiền Phong bỗng nhiên vỗ bàn cái, dọa mọi người cố gắng làm việc hết hồn.

      "Tốt lắm, mọi người bận rộn cả rồi, tối nay tôi mời mọi người ăn khuya!" Tiền Phong cười hề hề, lấy cái bóp màu đen ra, : "Lãnh đạo của tổng công ty tới rồi, sao lại sôi máu chút chứ!"

      Dương Diễn thường xuyên công tác ở Tân Cương, quan hệ với Tiền Phong tệ, vừa nghe xong, Dương Diễn đứng lên đánh cái, " , muốn mời bọn tôi ăn gì?" Dừng chút, chợt nhớ nãy giờ mình vẫn chưa giới thiệu Dư Duyệt, ta liền kéo qua, nhìn đồng nghiệp của công ty chi nhánh : "Đây là thư ký của tổng giám đốc Tịch, Dư Duyệt, mọi người làm quen với nhau ."

      Tiền Phong vốn nghĩ rằng Dư Duyệt chỉ là thực tập sinh mà Dương Diễn dẫn theo để học tập thêm thôi, nên cũng để ý nhiều tới , ngờ, trắng mềm này lại là thư ký của tổng giám đốc!

      Nhưng cũng lạ ! Tính tình tổng giám đốc cáu kỉnh ai cũng biết cả rồi, thay đổi thư ký liên tục như thay quần áo, thế nên bọn họ thường xuyên gặp trường hợp gửi tài liệu tới tổng công ty như thế này, ràng lúc bọn họ muốn xin chút tài liệu người này còn phụ trách, ấy thế mà đợi tới lúc bọn họ nhìn lại đổi người khác rồi.

      Lúc đầu còn thầm châm chọc vài câu, nhưng mấy năm rồi cũng quên.

      Trong lòng Tiền Phong, có thể làm việc cho tổng giám đốc Tịch ba tháng là giỏi lắm rồi, thế mà nàng Dư Duyệt này làm hơn bốn tháng rồi.

      Vội vàng đưa bàn tay dính đầy mực ra, lên tiếng chào hỏi Dư Duyệt, "Xin chào thư ký Dư."

      Chức vụ của Tiền Phong là quản lý, đột nhiên đối xử với bằng thái độ này khiến Dư Duyệt thực kinh sợ, vội vàng đưa tay ra bắt tay với , "Cứ gọi tôi là Dư Duyệt là được rồi."

      Tiền Phong cười ha ha tiếng, "Được, tôi gọi là Dư Duyệt, cũng đừng kêu quản lý nữa, nghe ghê người lắm." xong, xoay người lại : "Được rồi, mọi người mau dọn dẹp , trễ nữa ăn khuya được đâu!"

      vừa dứt lời, mới nãy mọi người còn chậm chạp dọn dẹp, lau tay, thế mà mấy giây sau, mọi người đều làm nhanh chóng, chạy ào ra cửa như giờ cao điểm.

      Tiền Phong dở khóc dở cười, với Dương Diễn: "Phòng chúng tôi chỉ có vậy là giỏi thôi!"

      Dương Diễn cười cười , đổi đề tài, "Mau xem, tính mời chúng tôi ăn gì đâu? Tôi vừa nghĩ tới muốn ăn lắm rồi!"

      "Người của tổng công ty tới đương nhiên thể keo kiệt rồi!" Tiền Phong trừng mắt, trước cái nhìn chờ đợi của Dương Diễn, chậm rãi : "Dưới lầu công ty có quán mì thịt bò, ngon nhất ở cái Tân Cương này luôn đấy, tôi chắc chắn hai người thử xong muốn ăn thêm lầm nữa!"

      Làm nửa ngày chỉ được ăn tô mì thịt bò! Vài người bĩu môi khinh thường nhìn Tiền Phong! Thực mất mặt chi nhánh Tân Cương! Keo kiệt tới vậy luôn à!

      Nhưng châm chọc vậy thôi, chứ cuối cùng ai cũng ăn mì thịt bò, chẳng thiếu người!

      Dư Duyệt ít khi ăn chung với nhiều người như vậy, khí vô cùng thoải mái, cũng ai uống rượu, Dư Duyệt vui vẻ ăn, cuối cùng cũng giải quyết xong tô thịt bò, ngay cả canh cũng thừa lại bao nhiêu! Mãi tới khi về khách sạn, dư vị vẫn còn đọng lại trong miệng.

      Ngày hôm sau, Dư Duyệt ngủ tới giữa trưa mười giờ mới dậy, hôm nay cần phải làm gì cả, Dương Diễn kiểm tra tài liệu công trinh với người của công ty, chỉ có việc tham gia buổi đấu thầu vào ngày mai.

      Đúng lúc định ăn cơm, Dư Duyệt bỗng nhiên nhớ tới Hứa Thanh Nguyên, biết ta còn ở khách sạn hay , vì vậy, liền gọi cho ta cuộc điện thoại, vừa khéo Hứa Thanh Nguyên cũng rảnh rỗi, Dư Duyệt hẹn ăn cơm với ta.

      Cúp điện thoại xong, vừa vặn gặp Dương Diễn từ trong phòng ra.

      Dư Duyệt ngạc nhiên mở to mắt, "Sao trễ vậy?"

      "Trễ?" Dương Diễn xem đồng hồ chút, " muộn mà, mới hơn mười giờ thôi."

      "Mới?"

      "Có phải là quên rồi ?" Dương Diễn duỗi cổ tay ra trước mặt , "Thời gian ở Tân Cương và chúng ta chênh lệch nhau hai tiếng."

      Đúng là Dư Duyệt quên mất rồi, bị Dương Diễn nhắc nhở như vậy, hơi ngượng, gãi đầu chút rồi : "Tôi thể nhớ được trong khoảng thời gian ngắn như vậy."

      Dương Diễn cười cười, thấy ăn mặc chỉnh tề, còn đeo thêm cái, liền hỏi: " ăn cơm à?"

      "Đúng vậy." Dư Duyệt gật đầu, " ngờ tới tận đây còn gặp được bạn, nên tôi ăn cơm với ta chút."

      "À...." Dương Diễn khinh bỉ nhìn Dư Duyệt, mập mờ kéo dài thanh, "Có biến có biến."

      Có biến quỷ gì! Dư Duyệt trừng mắt nhìn Dương Diễn, cho dù nếu có cũng là với Tịch Thành Nghiễn mà đúng ?!

      "Được rồi, , tôi đây." Dư Duyệt sợ ta lại trêu chọc mình tiếp, nên vội vàng đổi đề tài.

      "Ừ, về sớm chút, nghỉ ngơi tốt, biết ngày mai bận tới lúc nào đâu." Dương Diễn dặn câu, rồi xách túi laptop rời .

      Điểm hẹn của Dư Duyệt và Hứa Thanh Nguyên cách khách sạn bọn họ xa, hai người quen đường quen xá ở đây, chẳng dám đâu lung tung, nên đành tới những nơi gần đây.

      Dư Duyệt hăng hái gọi đĩa gà xào ớt, nghe người ta gà xào ớt ở Tân Cương rất ngon, lúc trước cũng từng ăn lần, thấy cũng được, nhưng chưa bao giờ được ăn gà xào ớt chính thống! Hứa Thanh Nguyên thấy hăng hái như vậy, trong lòng cũng hơi vui, "Gần đây bận lắm sao?"

      Nghe vậy, nụ cười mặt Dư Duyệt cứng đờ, trước khi có quan hệ mập mờ với Tịch Thành Nghiễn, ngày nào Hứa Thanh Nguyễn cũng hẹn chơi, cứ như vậy, cho tới khi qua lại với Tịch Thành Nghiễn, chủ động liên lạc với Hứa Thanh Nguyên nữa, mà Hứa Thanh Nguyên cứ nghĩ bận rộn nhiều việc, nên dám gọi quấy rầy .

      Nghĩ vậy, Dư Duyệt cảm thấy mình rất tệ, phải chuyện qua lại với Tịch Thành Nghiễn cho Hứa Thanh Nguyên biết sớm chứ, dù sao bây giờ Hứa Thanh Nguyên cũng coi như theo đuổi .

      "Cái, cái đó, Hứa Thanh nguyên..." Dư Duyệt thấp thỏm nhìn Hứa Thanh nguyên, bàn tay dưới bàn nắm chặt lại, lắp ba lắp bắp mở miệng.

      "Hả? Sao vậy?" Hứa Thanh Nguyên cầm ấm trà châm trà cho , thấy cứ ấp úng như vậy cũng quan tâm, lịch hỏi lại, tiếp tục hành động trong tay.

      "Tôi... Tôi qua lại với Tịch Thành Nghiễn rồi!" Dư Duyệt hít hơi sâu, cắn răng hết ra.

      Tay của Hứa Thanh Nguyên run lên, trà nóng tràn ra khỏi tách mà ta vẫn biết gì, chỉ ngạc nhiên nhìn , dường như hiểu gì.

      Mãi tới khi phục vụ vội vàng chạy tới lau bàn, Hứa Thanh Nguyên mới hiểu .

      "Dư Duyệt, tôi nghe lầm đó chứ?" ta nhìn dư Duyệt, nụ cười dịu dàng mặt mất , thay vào đó là vẻ mặt luống cuống mờ mịt.

      Dư Duyệt ê ẩm trong lòng, lắc đầu cái, " đâu, tôi và Tịch Thành Nghiễn qua lại rồi, tôi... Tôi cảm thấy ấy đối xử với tôi cũng tệ..."

      "Nhưng tôi thấy ta hợp với em." Lúc này, Hứa Thanh Nguyên bình tĩnh lại, ta đặt ấm trà xuống, trúng tim đen: "Dư Duyệt, hai người khác nhau rất nhiều."

      "Tôi cũng biết mà." Dư Duyệt cúi đầu, giọng vô cùng , nhưng rất kiên quyết, "Nhưng, nhưng tôi phải thử xem."

      Hứa Thanh Nguyên ngạc nhiên nhìn , lúc lâu sau, ta thở dài, "Dư Duyệt, sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra vẫn còn có tôi bên cạnh."

      "Hả?" Lúc đầu, Dư Duyệt hiểu ta gì, nhưng kịp phản ứng lại, cười chua sót, khẽ gật đầu, "Ừm."

      Cuối cùng cũng trễ bước, Hứa Thanh Nguyên cầm tách trà lên, uống ngụm, nhìn nước trà nhạt trong tách, trong lòng vô cùng đau, giống như vừa bị người khác cưa nhát. Khó khăn lắm ta mới có thể gặp được mình thích, thế mà trong lúc bọn họ có duyên với nhau, vốn có thể nắm tay nhau tới già, ngờ lại bị người khác đâm cái.

      Nhưng mà... Hứa Thanh nguyên chậm rãi cười, tuy Tịch Thành Nghiễn ở gần với hơn, bây giờ cũng trước bước, nhưng cuối cùng ai thắng ai thua vẫn chưa biết được đâu.


      Nghĩ vậy, Hứa Thanh Nguyên híp mắt, đôi mắt xanh đen lộ ra vẻ nặng nề.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 44

      Mặc dù khúc nhạc đệm được ổn cho lắm, lúc đầu hai người hơi xấu hổ, nhưng Hứa Thanh Nguyên nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường, tiếp tục ăn cơm, ta vẫn chuyện giống như trước, thậm chí mỗi hành động cử chỉ xuất sai lầm như khi châm trà nữa.

      Lúc nãy Dư Duyệt vẫn còn lo lắng, nhưng thấy Hứa Thanh Nguyên như vậy, cũng dần dần yên tâm, bắt đầu ăn đĩa gà xào ớt của mình.

      Ăn cơm xong, Hứa Thanh Nguyên đề nghị dạo, ta muốn mua chút đặc sản Tân Cương cho bà nội, nhưng biết người già thích gì, vừa đúng lúc Dư Duyệt cũng có bà nội, nên nhờ giúp giùm.

      Dư Duyệt cũng muốn mua ít đồ cho bà nội, hai người ăn nhịp với nhau, hai người lấy điện thoại ra xem chút, rồi thuê xe tới những nơi có đặc sản nổi tiếng.

      "Hạnh nhân, mứt táo, dưa Ha-mi sấy khô?" Hứa Thanh Nguyên xách giỏ mua sắm, chỉ cần thấy hai chữ đặc sản liền mua ngay, Dư Duyệt dở khóc dở cười, vội vàng ngăn ta lại.

      "Hạnh nhân, cả mứt táo này nữa, mang tặng bạn , bà nội có còn răng nữa đâu mà ăn những thứ này!"

      "À...." Hứa Thanh Nguyên chớp mắt, "Cách đây lâu bà nội tôi vừa gắn cái răng sứ."

      "Vậy cũng được, mua cái gì đó mềm mềm chút , bà nội vừa mới trồng răng giả mà còn dám mua những thứ này cho bà nội ăn!" Dư Duyệt trừng mắt liếc ta, nhìn hai bên chút, cuối cùng lấy túi vuông mềm, giống bánh táo quơ quơ trước mặt Hứa Thanh Nguyên, "Người gia phải ăn cái này mới được, biết chưa?"

      "Được." Hứa Thanh Nguyên cầm lấy món đồ trong tay bỏ vào giỏ, ánh mắt dịu dàng khiến Dư Duyệt thể chống cự được. tùy ý bỏ đống đồ vào giỏ, rồi chạy nhanh tới quầy tính tiền.

      Khác với bà nội Hứa, răng bà nội Dư vô cùng tốt, vậy còn rất thích ăn hạnh nhân, nên lần này Dư Duyệt mua hẳn nửa ký hạnh nhân, lúc về gửi cho bà nội. Còn nho khô, cũng gửi bưu điện cho bà nội luôn!

      Lúc hai người ra khỏi siêu thị là xế chiều, ánh mặt trời cao như muốn thiêu cháy da, chẳng khác gì vào lò lửa. Dư Duyệt lau mồ hôi mặt, vứt chai nước vào thùng rác, lâu sâu, lại uống thêm chai nước, nhưng vẫn cảm thấy khô môi.

      xoay người nhìn Hứa Thanh Nguyên, nhìn thấy mặt cũng có vài giọt mồ hôi.

      "Chúng ta về khách sạn thôi, thời tiết như vậy thể chịu được."

      "Được." Hứa Thanh Nguyên gật đầu, cúi đầu nhìn túi lớn túi trong tay, ta ngẩng đầu nhìn Dư Duyệt, "Em thử nghĩ kỹ xem có cần mua cái gì nữa ?"

      Dư Duyệt gõ đầu cái, hạnh nhân, nho khô, mứt táo... Nhưng thứ đặc sản của Tân Cương đều mua cả rồi, hình như còn gì nữa. lắc đầu, " có."

      "Vậy chúng ta về thôi." Vừa xong, Hứa Thanh Nguyên đặt túi xuống, đưa tay ra bắt taxi.

      Hai người vừa lên xe, còn chưa kịp ngồi vững, điện thoại Hứa Thanh Nguyên vang lên, Dư Duyệt vội vàng cầm lấy túi, để ta rảnh tay nghe điện thoại.

      "Alo, bà nội." Hứa Thanh Nguyên vừa mở miệng, Dư Duyệt lập tức kinh sợ, quay sang nhìn Hứa Thanh Nguyên, há miệng hỏi ra tiếng: Điện thoại của bà nội à?

      Hứa Thanh Nguyên cười, xoa đầu , gật đầu.

      "À? Cuối tuần này? được đâu, con ở Tân Cương, dạ, về được."

      Xem ra bà nội Hứa muốn Hứa Thanh Nguyên về nhà, Dư Duyệt cúi đầu nghịch ngón tay mình, trong lòng hơi ỉ. Bởi vì mình thể kiếm tiền được, nên mỗi khi bà nội gọi tới chưa bao giờ bảo về nhà, nhưng mỗi lần bảo về nhà, bà nội liền rất vui, muốn làm đồ ăn ngon cho mình.

      Dư Duyệt cắn môi, đôi mắt ửng hồng.

      "Với Dư Duyệt, dạ, ấy ở ngay bên cạnh con đây, phải đâu, bà nội đừng nghĩ nhiều, bọn con chỉ tình cờ gặp nhau ở Tân Cương thôi." Dư Duyệt nghĩ, biết sao Hứa Thanh Nguyên và bà nội Hứa đổi đề tài qua , hơn nữa, nghe ta vậy, có lẽ như Hứa Thanh Nguyên cố gắng giải thích, nhưng bà nội Hứa vẫn hiểu lầm...

      Trời ạ, tuyệt đối được như vậy, nếu bà nội Hứa với bà nội , Dư Duyệt thể tưởng tượng được hậu quả như thế nào!

      Dư Duyệt càng nghĩ càng nhức đầu, vội vàng ra hiệu với Hứa Thanh Nguyên bằng miệng, muốn ta phải giải thích với bà nội Hứa, nhưng ngờ Hứa Thanh Nguyên lại hiểu sai ý , cho là muốn chuyện với bà nội, nên : "Để tự Dư Duyệt cho bà biết vậy." Rồi nhét điện thoại vào tay Dư Duyệt!

      Này! Dư Duyệt run rẩy cầm điện thoại, bất mãn trừng mắt với Hứa Thanh Nguyên, phải gì đâu!

      Hứa Thanh Nguyên buông tay ra vẻ vô tội.

      "Ngư Ngư, bà nội Hứa đây, ai cha, đứa bé ngoan, cái tên nhóc chết tiệt Hứa Thanh Nguyên sao lại lừa con tới Tân Cương vậy, suốt ngày toàn nghĩ ra ý gì đâu ! Mang con về nhà luôn tốt rồi, tới lúc đó gọi bà nội con tới đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm bữa!" Bên kia điện thoại, bà nội Hứa nhiệt tình khiến da đầu Dư Duyệt tê dại.

      Vội vàng giải thích: "Bà nội Hứa, con chung với Hứa Thanh Nguyên, bọn con chỉ tình cờ gặp ở khác sạn thôi ạ!"

      "Được được, các con chỉ tình cờ, tình cờ thôi." Bà nội Hứa vui mừng cười toe toét, nghĩ rằng thời đại nào rồi, mà người trẻ tuổi vẫn còn kinh đáo như vậy! Còn theo kịp bà già như bà đây!

      Mặc dù biết bà nội Hứa vẫn chưa tin hẳn, nhưng cuối cùng có hiệu quả chút rồi, Dư Duyệt thở dài hơi, định giải thích thêm, liền nghe bà nội Hứa : "Ai cha, sao các con lại tình cờ gặp ở Đại Liên, bà con muốn để Thanh Nguyên lái xe chở bà tìm bà nội con đây!"

      ngờ cả buổi như vậy mà bà nội Hứa vẫn lọt tai câu nào! Dư Duyệt thầm thở dài, ràng tới vậy rồi, mà bà nội Hứa vẫn như cũ, vậy còn nổi hứng trò chuyện với .

      Bà nội Hứa có bốn đứa con trai, bốn đứa con lại sinh ra sáu đứa cháu trai, đưa cháu nào, mỗi lần tới nhà người khác thấy bé đáng liền vô cùng hâm mộ. Bà xem Dư Duyệt là cháu dâu tương lai lâu rồi, lúc này bà mở máy hát lên, ngại tiền điện thoại, chuyện tới khi Dư Duyệt và Hứa Thanh Nguyên về tới khách sạn.

      "Làm sao bây giờ, bà nội hiểu lầm rồi." Dư Duyệt nhăn mặt đưa điện thoại trả lại cho Tịch Thành Nghiễn, hung hăng liếc ta cái, "Cũng tại lắm chuyện! Bà nội vốn hề biết tôi ở bên cạnh."

      "Tôi bị bà nội đánh bất ngờ nên sợ." Hứa Thanh Nguyên bật cười, cất điện thoại vào, "Đầu óc choáng váng nên ra thôi mà."

      Dừng chút, nhìn thấy Dư Duyệt ủ rủ có tinh thần, xách túi to người ra, an ủi : "Hiểu lầm hiểu lầm thôi, lần say về nhà tôi giải thích với bà ấy, bà nội tôi thấy tôi ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được vợ nên gấp gáp vậy thôi, tôi giải thích cho bà hiểu ."

      "Hy vọng vậy." Dư Duyệt yếu ớt dựa vào ghế, thở dài, "Bị hại thảm rồi..."

      Mà ở Đại Liên xa xôi, sau khi kết thúc cuộc điện thoại kéo dài 25 phút, bà bỗng thấy nhức nhối. Lúc trước cuộc sống của bà rất khổ, cho dù bây giờ con cháu trong về đều có tương lai xán lạng, thiếu tiền, cuộc sống của bà cũng trở nên đơn giản hơn.

      "Thằng nhóc đáng chết, chút rồi cúp , còn đẩy qua cho mình! Nếu có lần nữa để xem mình xử nó thể nào!" Bà nội Hứa tức giận , rồi gọi cho tổng đài tra tiền điện thoại.

      Dư Duyệt dạo chút mà thắt lưng xương sống ngừng run rẩy, vừa về tới khách sạn, đặt túi xuống, rửa mặt rồi lên giường ngủ, nên phát ra điện thoại mình hết pin.

      Tịch Thành Nghiễn gọi từ trưa tới chiều, nhưng Dư Duyệt vẫn tắt máy, suýt nữa phát điên lên, muốn bay tới Tân Cương tìm Dư Duyệt, chợt nhớ Dư Duyệt Tân Cương với Dương Diễn, nên vội vàng gọi cho Dương Diễn.

      Tài liệu hạng mục ô nhiễm sửa xong lâu, hôm nay Dương Diễn tới công ty chỉ để kiểm tra lại, thấy có chuyện gì nữa nên chiếm luôn cái ghế thoải mái nhất công ty, dưa vào ghế ngủ giấc. mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, ta nhìn màn hình bắt máy luôn, rồi tức giận rống, "Ai vậy?"

      Tịch Thành Nghiễn vì liên lạc được với Dư Duyệt nên tâm trạng cũng tốt lắm, lại nghe ta hét như vậy, lý trí cuối cùng còn sót lại tan thành mây khói, hận thể lôi Dương Diễn từ bên kia điện thoại ra đánh trăm roi!

      "Ai? đoán thử xem!"

      Giọng này hình như rất quen, nhưng nhớ nổi là ai... Dương Diễn chậc miệng, đầu óc vẫn chưa tỉnh lại, "Đoán cái gì mà đoán, có việc gì !"

      Tịch Thành Nghiễn bị ta chọc tức sôi máu, suýt nữa quăng luôn cái điện thoại, nhưng dễ dàng nhìn cơn giận xuống, thấp giọng : "Trưởng phòng Dương còn trẻ mà hay quên , có cần tôi cầm vài chai rượu tới thăm để có thể nhớ tôi là ai ?" Càng càng tức giận, cộng thêm việc tìm thấy Dư Duyệt đâu, chưa tới câu cuối thể giả vờ được nữa, đổi giọng, nghiêm túc : "Dương Diễn! Tôi phải công tác là để ngủ sao? Muốn ngủ lăn về nhà mà ngủ! Mau, cho tôi biết Dư Duyệt ở đâu?!"

      Dương Diễn té lăn xuống đất, nhưng chạy về nhà, mà là lăn xuống ghế. Tịch, tổng giám đốc Tịch sao đột nhiên lại gọi ta vậy?!

      "Tịch, tổng giám đốc Tịch..." Giọng của Dương Diễn run rẩy, cầm điện thoại bò từ dưới đất dậy, vừa định xin lỗi Tịch Thành Nghiễn, để đại nhân có thể tha cho tiểu nhân mạng, nhưng bị Tịch thành Nghiễn cướp lời trước.

      "Tôi muốn nghe gì nữa, bây giờ tôi muốn biết Dư Duyệt đâu rồi, cho ba giây, nếu vĩnh viễn về nhà luôn !"

      Dư Duyệt? Dương Diễn chớp mắt, cố gắng vận dụng tế bào não cuối cùng còn sót lại bị Tịch Thành Nghiễn dọa sợ, nhớ lại chuyện, "Hình như thư ký Dư với người nào đó tên Hứa gì đó, à Hứa Thứa Nguyên ra ngoài rồi."

      ta vừa xong, tiếng rầm từ bên kia vang lên, giống như thanh cái gì đó bị đánh vỡ, tiếp theo, giọng u của Tịch Thành Nghiễn truyền đến, " chắc chứ?"


      Dương Diễn gật đầu, "Chắc chắn!"

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 45

      Dù cách điện thoại nhưng Dương Diễn dương như có thể cảm nhận được làn gió lạnh bên kia, ta run rẩy cả người, sợ mình sai câu bị ông chủ bịt miệng, vì thế ta cẩn thận nhớ lại, cảm thấy hình như lúc đó Dư Duyệt gọi người kia là Hứa Thanh Nguyên phải, nên ta lập tức đáp lại, "Chắc chắn!"

      Bên kia yên lặng mấy giây, sau đó tiếng gầm đè nén lửa giận của Tịch Thành Nghiễn truyền tới, "Chắc rồi sao còn chịu tìm Dư Duyệt! Dương Diễn tôi cho nửa tiếng để Dư Duyệt gọi cho tôi! Nếu nợ mới nợ cũ chung ta tính lượt!"

      Dương Diễn vừa gọi điện cho Dư Duyệt vừa chạy hết sức ra ngoài, nhân viên công ty chi nhánh nhìn mà chóng mặt, trưởng phòng Dương sao vậy, lát mua chốc lại gió, chẳng lẽ đây là tính cách của người bên tổng bộ?

      Tiền Phong vốn quen với Dương Diễn như vậy, nên chỉ nhìn thoáng qua cái rồi lại cúi đầu vào internet.

      đường về khách sạn, Dương Diễn vừa thầm cầu nguyện Dư Duyệt về tới khách sạn, vừa gọi điện cho , nhưng biết sao Dư Duyệt mở máy, khiến Dương Diễn càng lúc càng vội. Tới khách sạn, ngay cả thang máy ta cũng quên, ra sức chạy thang bộ, thở hổn hển đứng trước phòng Dư Duyệt, bắt đầu đập cửa 'bịch bịch'.

      Dư Duyệt mơ mơ màng tỉnh dậy, vừa mở cửa liền nhìn thấy Dương Diễn quần áo xốc xếch, hoảng sợ, cho rằng xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng nghiêng người cho ta vào, "Sao vậy? xảy ra chuyện gì?Hạng mục có vấn đề gì à?"

      Dương Diễn gì, vừa lắc đầu vừa cúi xuống thở hổn hển, lúc lâu sau ta mới bình tĩnh lại được, nhét điện thoại của mình vào tay Dư Duyệt, đứt quảng, "Tịch, tổng giám đốc Tịch..."

      "Tổng giám đốc Tịch bảo tôi gọi cho ấy à?" Dư Duyệt khó có thể hiểu được ta muốn gì.

      Dương Diễn gật đầu, lau mồ hồi mặt, cuối cùng hơi thở cũng đều đặn lại, "Đúng vậy, nhanh lên, tổng giám đốc Tịch có việc gấp."

      Dư Duyệt mơ hồ, biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn làm theo lời Dư Duyệt gọi cho Tịch Thành Nghiễn, vừa gọi vừa suy nghĩ, nếu Tịch Thành Nghiễn có chuyện gì sao thẳng cho , mà lại gọi cho Dương Diễn làm gì.

      "Sao rồi?" Điện thoại vừa được kết nối, giọng của Tịch Thành Nghiễn tốt lắm, giống như mây đen cuồn cuộn trước cơn bão táp. Dư Duyệt dám trì hoãn thêm, vội vàng đáp lại, "Tổng giám đốc Tịch, là em, tìm em có chuyện gì à?"

      "Em đâu vậy? Sao mở điện thoại?"

      "Hả?" Nghe Tịch Thành Nghiễn vậy, Dư Duyệt vội vàng cầm lấy cái điện thoại ở bên giường, quả nhiên điện thoại tắt.

      vội vàng xin lỗi Tịch Thành Nghiễn, "Xin lỗi, tổng giám đốc Tịch, điện thoại em hết pin nên tự tắt rồi, em phát , tìm em có chuyện gì à?"

      "Có chuyện?" Tịch Thành Nghiễn cười lạnh, "Chẳng lẽ em biết có chuyện gì sao?Em xin cho em tham gia hạng mục ô nhiễm ở Tân Cương, nhưng em xem, em tới Tân Cương làm gì? Em tới công ty chi nhánh sao? Hay tìm hiểu tình hình? Mặc dù là công tác, nhưng cũng là làm, sao thư ký Dư lại có thể rảnh rỗi dạo với người đàn ông khác như vậy!"

      Lời của lạnh nhạt như mưa đá, nghe tới câu cuối cùng Dư Duyệt mới biết được, Tịch Thành Nghiễn chỉ trích tới Tân Cương chịu làm việc, mà lại dạo với Hứa Thanh Nguyên.

      "Tổng giám đốc Tịch, hôm nay kiểm tra tài liệu, nên dùng tới em, mà..." Dư Duyệt vừa định giải thích vài câu, nhưng còn chưa kịp xong, Tịch Thành Nghiễn tức giận cắt ngang.

      " dùng tới? Em có thể tìm việc để làm cơ mà! Ngồi máy bay mệt? Được, cho em thời gian nghỉ ngơi, để em có tinh thần tốt cho buổi đấu thầu ngày mai, phải để em dạo cùng người đàn ông khác!"

      khi Tịch Thành Nghiễn nghiêm túc, ngay cả những người làm ở công ty nhiều năm cũng chịu nổi huống chi là Dư Duyệt, bị phê bình như vậy, trong ngực đột nhiên đau nhói, đôi mắt đỏ bừng, muốn thêm nhưng lại nghĩ tới mình chưa từng chỉnh sửa tài liệu với Dương Diễn, chỉ khịt mũi, nuốt lời định xuống, nhàng , "Xin lỗi, tổng giám đốc Tịch, lần sau em chú ý."

      "Lần sau?" Tịch Thành Nghiễn cười lạnh, "Mượn danh công tác, kết quả lại gặp đàn ông hoang dã, em cho rằng em còn lần sau nữa sao?"

      Cái gì mà đàn ông hoang dã? Dư Duyệt bị chọc giận mặt đỏ bừng, giọng tự chủ được cao hơn chút, "Tôi chỉ tình cờ gặp Hứa Thanh Nguyên ở khách sạn thôi, sau đó đúng lúc chúng tôi đều muốn mua ít đồ, nên cùng, sao lại khó nghe vậy?"

      Tịch Thành Nghiễn tới đây, Dư Duyệt cũng hiểu đôi chút, có câu nào của có chữ 'người đàn ông khác', ra tức giận vì chuyện này.

      Nhưng Dư Duyệt biết chuyện này có gì tức giận, mọi người đúng lúc gặp nhau, nên hẹn nhau ra ngoài chút thôi mà. Có làm chuyện gì quá đáng đâu, sao lại tức giận tới vậy? Mặc dù bây giờ qua lại với , nhưng phải thể tiếp xúc với những người đàn ông khác. Giống như Tịch Thành Nghiễn, cũng thường tiếp xúc với những xinh đẹp, lại tài giỏi, nhưng gì đâu.

      " khó nghe?" Giọng của Tịch Thành Nghiễn rét lạnh như băng, "Hay là tình cờ như em hay lắm à? Hai người tình cờ từ Thẩm Quyến tới Tân Cương, Tân Cương rộng lớn như vậy, thế mà lại tình cờ gặp nhau tại khách sạn, cuối cùng lại tình cờ tới cùng chỗ, em thử làm cuộc tình cờ hoãn mỹ như vậy cho xem xem!"
      Tịch Thành Nghiễn càng càng tức, cuối cùng vỗ bàn đứng dậy, "Em lập tức mua vé về đây cho ! Ngay bây giờ!"

      " đúng là cố tình gây !" Nghe vậy, trong lòng càng lúc càng tức giận, hề quan tâm tới Dương Diễn trợn mắt há mồm bên cạnh, quát vào điện thoại: "Sao thể tình cờ được? Vậy xem, lúc đầu em gọi nhầm cho , rồi lại tình cờ gặp ở Quảng Châu, cuối cùng lại gặp khi phỏng vấn, cũng là cố ý đúng ?!"

      Tịch Thành Nghiễn nghẹn họng, niềm vui khi gọi được cho Dư Duyệt bị và Hứa Thanh Nguyên dạo phố chọc tức còn chút gì, vốn nghĩ là người dễ chuyện, xin lỗi , cũng để bụng làm gì. Tuy chuyện lén lút hẹn với Hứa Thanh Nguyên làm tức giận, nhưng nếu thái độ tốt hơn chút, vẫn có thể tha thứ cho .

      Nhưng ngờ, Dư Duyệt có chết cũng nhận! Nếu che che giấu giấu như vậy, nhất định bọn họ có chuyện gì đó thể cho người khác biết rồi, Tịch Thành Nghiễn càng nghĩ càng tức, câu dùng đầu óc để nghĩ, " chừng là vậy, ai biết được lúc đó em cố ý !

      vừa xong, Dư Duyệt lập tức bật khóc.

      Tịch Thành Nghiễn cũng cảm thấy mình lỡ lời rồi, vốn muốn thêm chút, nhưng chưa tới giây, cúp máy, tức giận tới nỗi suýt nữa quăng luôn điện thoại, này dám cúp điện thoại của ! Còn dám người khác! Có quỷ mới tin!

      "Khụ, Dư Duyệt, chuyện này... đừng khóc." Dương Diễn đứng bên cạnh khổ sở nhìn Dư Duyệt rơi nước mắt, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, ngờ thư ký Dư qua lại với tổng giám đốc Tịch nhà bọn họ! Chả trách tổng giám đốc Tịch muốn mình dẫn ấy tới Tân Cương, ra là luyến tiếc.

      Có điều tổng giám đốc Tịch cũng hơi quá đáng rồi, vừa mới nghe tiếng rống giận của , ta hiểu được, phải là chỉ dạo với người đàn ông khác thôi sao, chuyện bé xé ra to, còn mắng Dư Duyệt tới khóc.

      "Ừm, cảm ơn cho tôi mượn điện thoại." Dư Duyệt lau nước mắt mặt, vừa khóc vừa gượng cười với Dương Diễn, bỏ điện thoại vào tay ta.

      " cũng đừng quá đau lòng, tổng giám đốc Tịch chính là như vậy, ngoài miệng tha, nhưng thực ra tâm địa rất tốt." Dương Diễn cố gắng vắt óc suy nghĩ, nhưng mãi biết nên đánh giá tổng giám đốc Tịch thế nào trước mặt , duy chỉ mỗi khuôn mặt của là được, nhưng bây giờ mà chuyện này ổn cho lắm, cuối cùng, ta đành phải Tịch Thành Nghiễn là người tốt.

      "Tôi... tôi biết rồi, làm việc của mình ." Dư Duyệt xoay mặt : "Lát nữa tôi ổn thôi."

      "À, vậy được rồi." Dương Diễn đau đầu, "Tôi về phòng đây, có chuyện gì cứ gọi tôi."

      "Được rồi." Dương Diễn vừa mới nhấc chân rời , điện thoại trong tay lại vang lên, vẫn là Tịch Thành Nghiễn. ta lập tức nhận điện thoại, vừa gọi tổng giám đốc Tịch tiếng, đầu dây bên kia khách sáo bảo ta đưa điện thoại cho Dư Duyệt, Dương Diễn đành phải quay lại.

      "Dư Duyệt, bình tĩnh chuyện với em." Tuy giọng của Tịch Thành Nghiễn tệ lắm, nhưng vẫn cường bạo hơn bình thường, " đặt vé máy bay cho em, bây giờ em lập tức về Thẩm Quyến , chuyện hôm nay bỏ qua, để bụng đâu."

      "Em về." Dư Duyệt rũ mắt xuống, cố gắng ngăn chặng tiếng nghẹn của mình, "Em muốn làm xong hạng mục rồi về."

      Là muốn đợi hạng mục kết thúc hay muốn chờ Hứa Thanh Nguyên? Tịch Thành Nghiễn nắm chặt điện thoại, chiếc điện thoại 5S mỏng bị bóp tới biến dạng, giọng nặng nề, nhưng vẫn cố gắng đè nén, "Em nghe lời , hôm nay về..."

      "Tịch Thành Nghiễn, khó khăn lắm em mới tới được đây, để em làm xong rồi về." Dư Duyệt cắt ngang lời , đau khổ cầu xin. "Em và Hứa Thanh Nguyên có chuyện gì cả, đừng gây vô lý như vậy."

      xuống nước tới vậy mà còn cho rằng cố tình gây sao? Lửa giận của Tịch Thành Nghiễn lại bị đốt cháy, "Dư Duyệt, cuối cùng ai mới là người gây ? mù, em và Hứa Thanh Nguyên thế nào đều nhìn được?"

      Vốn lúc nãy còn hòa nhã thế mà giờ lại bắt đầu rùm beng lên, Dư Duyệt đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, và Hứa Thanh Nguyên chẳng có gì cả, thế mà Tịch Thành Nghiễn chịu tin . biết đối xử với rất tốt, cho dù Hứa Thanh Nguyên từng thích , cũng đối xử với , nhưng thể chịu nổi bộ dạng thần nghi quỷ ngờ như vậy.

      Dư Duyệt nhắm chặt mắt, câu đầu lưỡi cuối cùng cũng ra, "Vậy chúng ta chia tay thôi."

      Đầu Tịch Thành Nghiễn 'ong' tiếng, trống rỗng có gì, đến khi tỉnh táo lại, tính tự ái lựa chọn thay .


      "Chia chia! cho rằng tôi sống được sao?!"
      Khủng Long, Phong nguyet, Xuxu210912 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 46

      Dương Diễn cẩn thận nghe được câu chuyện tình của ông chủ, tối hôm đó, ta vô cùng bất an, sợ ông chủ mướn sát thu giết người diệt khẩu, hôm sau đấu thầu cũng yên được, Tiền Phong cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ràng hôm qua tên này vẫn còn tốt lắm mà, sao hôm nay lại như vậy.

      nhìn Dương Diễn ủ rũ, rồi lại quay sang nhìn đôi mắt sưng vù của Dư Duyệt, cảm thấy hình như vừa khóc xong, trong lòng đột nhiên suy đoán. Lúc trước Dương Diễn từng sang năm kết hôn, đối tượng kết hôn phải là Dư Duyệt đó chứ? Tối qua hai người giận nhau à?

      Đầu óc Tiền Phong bắt đầu tưởng tượng cuộc chiến giữa hai người, càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, phải biết điều, Dương Diễn tới chi nhánh Tân Cương bọn họ rất nhiều lần rồi, nhưng tới bây giờ vẫn dẫn theo nào.

      Nghĩ vậy, Tiền Phong nhịn được dùng khuỷu tay thọt Dương Diễn, nháy mắt ra hiệu: "Cãi nhau với Dư Duyệt à?"

      Đồ điên! Dương Diễn trừng mắt liếc , gì.

      "Ai da, cứ thử xem, rốt cuộc chọc gì Dư Duyệt vậy? phải hai người muốn kết hôn sao?"

      "Phụt..." Dương Diễn phun hết nước trong miệng ra, quay đầu lại kịp lau miệng, trừng mắt nhìn Tiền Phong : " đừng nhảm!" Ôi mẹ ơi, cái tên họ Tiền này đúng là muốn hại chết ta mà! Dư Duyệt chỉ dạo với tên đàn ông mà bị tổng giám đốc mắng thành người hoang dã, nếu như nghe được những lời Tiền Phong ..., lỡ mình cũng trở thành đàn ông thích làm loạn sao bây giờ?

      Dương Diễn càng nghĩ càng sợ, hình như trong công ty mình là người tiếp xúc thường xuyên với Dư Duyệt nhất phải, ngay cả Lý Chí cũng thường chuyện như vậy! Đáng sợ nhất là, ta chẳng những bảo Dư Duyệt tới Tân Cương, mà còn từng bảo tới Tây Tạng!

      Dương Diễn cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi, ta vô trí vô giác trải qua cuộc đấu thấu, vốn nghe được cái gì, lúc ra khỏi địa điểm đấu thầu, ta còn cố ý xa Dư DUyệt.

      Hạng mục ô nhiễm lần này trị giá hai mươi triệu, công ty chi nhánh Tân Cương và tổng bộ hợp tác chuẩn bị, bây giờ mọi thứ đều kết, kết quả dường như thay đổi. Vừa khéo hôm nay là thứ sáu, Tiền Phong đề nghị mọi người ra ngoài chơi, các nhân viên của công ty chi nhanh giơ tay đồng ý ào ào hoan hô, hôm nay chơi tới mấy giờ cũng được.

      Bây giờ Dương Diễn có tâm trạng chơi đùa, ta thầm nghĩ phải mau mau dẫn Dư Duyệt về Thẩm Quyến, sau đó phải dâu mình ngủ giấc an ủi mới được. Dư Duyệt vừa chia tay Tịch Thành Nghiễn, có tâm trạng đâu mà ra ngoài, hai người vô cùng ăn nhịp với nhau, trực tiếp mua vé máy bay mạng, ngay cả những tài liệu nghiệm thu của buổi đấu thầu cũng chưa kịp làm gì vội vàng rời khỏi.

      Tiền Phong có làm thế nào cũng khuyên được, cuối cùng đành mặc kệ bọn họ, biết chuyện gì xảy ra, cũng muốn tìm hiểu nhiều, tự mình vào quán đồ nướng nhậu, còn Dư Duyệt và Dương Diễn bay suốt đêm về Thẩm Quyến.

      9 giờ rưỡi, máy bay cất cánh tại Ô Lỗ Mộc Tề, gần năm giờ bọn họ mới tới sân bay Bảo An, hai người ngồi ở khoang hạng nhất, vốn thể ngủ được, nên đành phải cố gắng ngồi suốt bảy tiếng đồng hồ. Dư Duyệt đau thắt lưng tới nỗi thể đứng thẳng được, từ bị suy dinh dưỡng, lúc trưởng thành cũng khỏi bệnh, chỉ cần dạo hay ngồi lâu thời gian dài, thắt lưng lập tức đau, thể thẳng lên được.

      Dương Diễn kinh hồn bạt vía đưa về nhà, nhưng dám ở lại lâu, ta lập tức chuồn mất, Dư Duyệt gắng tắm cái rồi ngã xuống giường nghỉ.

      ràng trong người vô cùng mệt mỏi, nhưng có làm thế nào chăng nữa cũng ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy khuôn mặt của Tịch Thành Nghiễn.

      Nhớ lúc đột nhiên rằng mua cho đống thức ăn Hứa Lưu Sơn, rồi cái nhìn ranh mãnh từ sau lưng . Nhớ những lúc muốn thịt bò cay mà làm nũng với , nhớ dáng vẻ của lúc mua đống hàng hiệu rồi bắt phải nhận...

      Trong lòng biết mình thể tiếp tục cùng nữa, nhưng lại thể ngăn cản được từng hình ảnh của ùa về.

      Dư Duyệt vùi mặt vào gối, khóc thầm.

      Dư Duyệt ngủ được phút nào, chín giờ thức dậy, đầu óc như muốn vỡ tung ra. gần như tự làm khổ mình, chịu nghỉ, mà lại dọn dẹp những thứ sót lại của Tịch Thành Nghiễn ở nhà , vốn cho rằng nhiều đồ lắm, nhưng cuối cùng lại dọn thành hai valy, bao gồm cả những thứ từng tặng cho .

      giữ lại lâu, Dư Duyệt lập tức gọi cho công ty chuyển phát, gửi toàn bộ cho Tịch Thành Nghiễn.

      Trong nhà lập tức trống trải, Dư Duyệt ngạc nhiên nhìn nửa tủ trống , tim đau như cắt. vội vã tìm cái gì đó để làm, muốn suy nghĩ nhiều tới Tịch Thành Nghiễn. muốn gọi cho bà nội, nhưng lại sợ mình nhịn được mà òa khóc, khiến bà nội sốt ruột, nghĩ lúc, vẫn gọi cho Phùng Vũ Thần.

      Phùng Vũ Thần vẫn chưa dậy, giọng mơ mơ màng màng, "Mới sáng sớm tinh mơ bị quấy rầy! Có chuyện gì ?"

      "Tớ chia tay với Tịch Thành Nghiễn rồi." Dư Duyệt hít mũi, nhưng trong giọng vẫn che được tiếng nghẹn ngào, vừa nghe thấy tiếng Phùng Vũ Thần, bỗng nhiên như tìm được người nhà, khóc nín được, "Vũ Thần, tớ chia tay với Tịch Thành Nghiễn rồi."

      Phùng Vũ Thần lập tức tỉnh dậy, ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa chuyện với Dư Duyệt: "Sao vậy? ta bắt nạt cậu à? Cậu đừng khóc, tớ tới nhà cậu ngay đây! Cậu ăn cơm chưa? Tớ mang qua cho cậu... Cậu đừng ra khỏi nhà, nghe chưa?"

      Nhắc nhở xong, Phùng Vũ Thần vội vàng ra khỏi nhà, quên cho Quý Vân Phong vẫn còn trong giấc mộng biết tiếng.

      Hai mươi phút sau, Phùng Vũ Thần tới nhà Dư Duyệt, bắt ăn hết bốn cái bánh chiên, rồi uống thêm ly sữa đậu nành, xong xuôi mới chịu ngồi xuống, kéo Dư Duyệt tới bên cạnh, " , vì sao?"

      Dư Duyệt vừa lấy khăn giấy lau nước mũi, vừa thút thít kể lại chuyện ở Tân Cương.

      Nghe xong, Phùng Vũ Thần vỗ sàn cái, trực tiếp kết luận, " ta đúng là đồ thần kinh!" Tuy Dư Duyệt là bạn , nhưng chẳng lẽ bao giờ được tiếp xúc với những người đàn ông khác? ngờ lại gia trưởng như vậy, vậy đầu óc còn có vấn đề!

      " sao, đừng thèm những tên đàn ông như vậy." Phùng Vũ Thần ôm vai Dư Duyệt, lau nước mắt cho , "Khóc cái gì, chỉ là tên đàn ông thôi mà, đầy đường đấy, cậu nhìn cậu xem, đúng là có tương lai gì cả!;

      "Tớ... Qua mấy ngày là ổn thôi mà." Dư Duyệt dựa vào người nhàng nức nở, khóc gần như sắp nấc cụt tới nơi nhưng vẫn quên cậu.

      Phùng Vũ Thần thở dài, biết tuy Dư Duyệt vậy, nhưng thực ra thể buông xuống được. Đừng nhìn Dư Duyệt bình thường cẩu thả, mà xem trái tim cũng vậy. Thực ra, phải là người cầm được bỏ xuống được, ngược lại rất nể tình bạn cũ, những thứ dùng rồi nỡ ném , là cái muỗng, lớn đồ chơi, ghế... Tất cả đều được giữ lại. Lần này biết đau lòng bao lâu.

      Bỗng nhiên Phùng Vũ Thần thấy hơi hối hận, nếu lúc trước bảo Dư Duyệt chấp nhận Tịch Thành Nghiễn, có phải kết quả như hôm nay ?

      Khi đó nghĩ rất đơn giản, Dư Duyệt ngốc lắm, có đầu óc, điều kiện gia đình cũng tốt, Tịch Thành Nghiễn có tiền, đẹp trai, lại khôn khéo, vừa vặn hợp với Dư Duyệt, nhưng quên điều, gia cảnh từ của hai người giống nhau, có số việc rất khó , dần dà lâu ngày phát sinh thành chuyện lớn.

      đưa tay sờ tóc Dư Duyệt, "Được rồi, tớ ở đây với cậu... Cậu ngủ giấc , ngày mai làm phải xin đổi phòng khác đó." Sau khi chia tay có thể làm bạn, Phùng Vũ Thần cảm thấy đây chỉ là nhảm! Hai người gặp nhau chẳng những xấu hổ, mà còn cảm thấy hơi tế nhị, đoán chừng Tịch Thành Nghiễn vui vẻ điều Dư Duyệt tới phòng khác thôi.

      "Tớ... tớ muốn từ chức." Dư Duyệt lấy giấy lau mũi, thút thít .

      "Từ chức cái gì!" Phùng Vũ Thần trừng mắt liếc cái, tận tình khuyên bảo: "Cậu biết bây giờ Hoa Vũ có địa vị thế nào ? Cậu cho rằng có thể dễ dàng tìm được Hoa Vũ thứ hai lắm à? Tiền lương cao, lễ tết còn được tặng quà, ngày thường được thưởng phiếu giảm giá Haagen Dazs, vé xem phim, công ty như vậy có đốt lồng đèn cũng tìm được đâu!"

      dừng chút, thấy Dư Duyệt muốn lại thôi, biết nghĩ gì liền , "Tớ biết, nếu làm cùng công ty, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, cậu xấu hổ cũng phải thôi, nhưng cậu đừng lo quá, công ty tốt như vậy dễ tìm đâu, cậu còn định sang năm đón bà nội lên đây ở nữa cơ mà, rời khỏi Hoa Vũ, cậu có thể bảo đảm tiền lương cậu cao như ở Hoa Vũ ?"

      Thấy Dư Duyệt cúi đầu gì, Phùng Vũ Thần nắm tay , dường như làm vậy có thể động viên .

      "Cố gắng chịu đựng , Dư Duyệt..." ngửa đầu nhìn trần nhà, biết với Dư Duyệt hay với chính mình, "Mọi chuyện rồi qua thôi mà."

      Cúi đầu nhìn thấy váy ngủ Dư Duyệt còn đọng lại vết nước mắt, : "Cùng lắm sang năm cậu về Đại Liên với tớ thôi."

      lúc lâu sâu, Dư Duyệt khẽ gật đầu, ừ tiếng.

      Buổi chiều, Tịch Thành Nghiễn ngồi sofa lấy tay bụm mặt biết nghĩ gì, điện thoại chợt vang lên, giật mình, cầm điện thoại lên xem, phát là số lạ, nhận máy, dĩ nhiên là người chuyển phát.

      "Tôi có đặt mua ở web nào cả, mấy người giao nhầm rồi."

      Nhưng trai chuyển phát vẫn kiên trì là đồ của , địa chỉ, tên, số điện thoại đều đúng cả. Cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn đành gọi cho bảo vệ để trai chuyển phát vào.

      Hai thùng lớn được dán kỹ càng đặt trước mặt , Tịch Thành Nghiễn nhịn được mở ra, vừa nhìn thấy đô vật bên trong liên ngây người.

      Tất cả mọi thứ đều là đồ của , áo khoác, áo sơ mi, thậm chí ngay cả bàn chải đánh răng cái chén cũng thiếu, xem tiếp, còn thấy mấy cái quần lót lén lút giấu vào ngăn tủ của .

      Rương còn lại là những món đồ ăn từng tặng cho , đồ trang điểm và những thứ cố ý mua khi Hong Kong lần trước.

      Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn lạnh xuống, đôi mắt xanh đen như phủ tầng sương dày, bỗng nhiên đứng dậy, hung hăng đá vào cái rương phát. Lọ nước hoa Lancôme được thích rơi xuống đất, nát tan tành, chất lỏng chậm rãi chảy ra sàn nhà, nhưng cuối cùng cũng phải là mùi của .
      Khủng Long, Phong nguyet, Xuxu210910 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 47

      Sáng sớm hôm sau, Dư Duyệt trò chuyện xong cũng tới vị trí của mình, mà vào phòng làm việc của Lý Chí, đứng trước phòng làm việc đợi ông ta. Lý Chí giật mình, ông ta cứ tưởng rằng Tịch Thành Nghiễn có chuyện gì gấp, ai ngờ Dư Duyệt lại muốn chuyển phòng khác.

      "Sao lại đột nhiên muốn chuyển phòng khác vậy?" Lý Chí chào hỏi Dư Duyệt rồi vào phòng mình, ông ta vừa hỏi vừa mở máy tính. Ông ta cảm thấy Dư Duyệt làm thư ký tổng giám đốc tệ, ít nhất từ lúc tới đây, tổng giám đốc Tịch ít khi nổi giận hơn, mà cũng chưa từng thấy muốn đổi thư ký khác, chẳng phải vậy là tốt lắm sao?

      "Chỉ là từ lúc Tân Cương về, tôi đột nhiên muốn sang phòng hạng mục làm thôi mà." Dư Duyệt cười , mặt có biểu gì.

      " muốn tới phòng hạng mục à?" Lý Chí dừng động tác của mình lại, nhìn Dư Duyệt, "Phòng hạng mục thích hợp với con các đâu, mệt mỏi lắm." Phòng hạng mục phải quản lý những hoạt động bên ngoài, nơi nào có hạng mục bọn họ phải lập tức chạy ngay tới đó, phòng hạng mục cũng từng tuyển vài nhân viên nữ, cuối cùng, bọn họ chỉ làm nhiều lắm là ba tháng rồi chuyển nơi khác, bây giờ phòng hạng mục trừ đàn ông con trai ra, chỉ toàn là bụi bẩn.

      "Tôi cảm thấy tệ." Dư Duyệt ngẩng đầu nhìn Lý Chí, "Tôi có thể hợp với công việc hạng mục."

      Nếu Dư Duyệt vậy, Lý Chí cũng đành gật đầu : "Vậy , tôi hiểu được tình hình của rồi, nhưng là thư ký tổng giám đốc, tuy tôi là cấp danh nghĩa của , nhưng nếu muốn chuyển phòng khác cần phải có đồng ý của tổng giám đốc Tịch mới được, đợi tôi với tổng giám đốc xong rồi báo lại với ."

      Dư Duyệt trực tiếp tìm Lý Chí, muốn chuyện với Tịch Thành Nghiễn, cũng muốn báo cáo với . đành gật đầu, lê chân về chỗ của mình. Nhưng dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt bàn, sợ Tịch Thành Nghiễn đột ngột tới.

      Kết quả, cả buổi sáng trôi qua, nhưng Tịch Thành Nghiễn vẫn chưa tới, tốn công lo lắng đề phòng cả sáng.

      Giữa trưa, ăn cơm về, chợt phát phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn mở cửa , lén lút nhìn vào trong, liền nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn mặc bộ tây trang đen quen thuộc, Dư Duyệt thầm rùng mình, vội vàng như thấy gì, ngồi vào chỗ của mình.

      Báo cáo hằng tuần xong, Tịch Thành Nghiễn thấy Lý Chí vẫn còn đứng trước mặt chịu , kiên nhẫn được nhíu mày, "Còn việc gì nữa à?"

      Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, Lý Chí biết tâm trạng bây giờ của Tịch Thành Nghiễn được tốt, mùi khói nồng nặc có cách mấy mét vẫn ngửi được! Nhưng nếu hỏi, ông ta cũng thể trả lời. Đành cố gắng mở miệng : "Tổng giám đốc Tịch, sáng nay thư ký Dư vừa với tôi, ấy muốn chuyển phòng khác."

      Tịch Thành Nghiễn dừng động tác trong tay lại, lạnh lùng nhìn Lý Chí : "Sau đó sao? Ông đồng ý à?"

      " có, có!" Lý Chí vội vàng giải thích, " ấy là thư ký của ngài, tôi có tư cách gì để đồng ý nên mới tới đây hỏi ý kiến ngài."

      "Ừ." Tịch Thành Nghiễn thản nhiên ừ tiếng, tay phải tự giác mò vào túi tiền, lấy điếu thuốc ra, muốn đốt lửa nhưng phát Lý Chí vẫn còn ở đây. kiên nhẫn xua tay với ông ta, "Được rồi, việc này tôi biết rồi, ông ra ngoài ."

      Vậy là đồng ý hay đồng ý? Lý Chí choáng váng xoay người, muốn về phòng suy nghĩ lời Tịch Thành Nghiễn chút, nhưng đột nhiên Tịch Thành Nghiễn lại gọi lại.

      " ấy muốn tới phòng nào?"

      "Phòng hạng mục."

      "Để ấy ."

      "Hả?" Lý Chí lắp bắp kinh sợ, há to miệng, dám tin nhìn Tịch Thành nghiễn, sao Dư Duyệt lại có thể tới phòng hạng mục được chứ, chỉ là thôi mà, đâu phải nhân vật quan trọng gì, sao có thể chịu đựng nổi, tổng giám đốc Tịch đùa đó chứ?

      "Ông hiểu sao?" Ánh mắt của Tịch Thành Nghiễn lạnh như băng, đôi mắt sắc bén như dao nhìn Lý Chí, Lý Chí sợ hãi, ông ta vừa gật đầu vừa chạy .

      Lúc đóng cửa lại, ông ta nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn đứng bên cửa sổ, mở của châm thuốc lá.

      Hôm nay Tịch Thành Nghiễn mặc chiếc áo sơ mi tím nhạt, vạt áo bỏ ngay ngắn vào quần, dây nịt buộc quanh bờ hông gầy gò của , càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú đẹp trai. Cổ tay áo hơi vén lên để lộ nửa cánh tay, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc là, hút từng miếng, tư thế rất đẹp mắt.


      Nhưng người đàn ông như Lý Chí biết có nhìn ra , nhưng lúc này, điều ông ta chú ý nhất là, ông ta chỉ biết tâm trạng gần đây của tổng giám đốc Tịch được tốt lắm, nhưng ông ta tốt nhất nên phải cẩn thận cụp đuổi đối nhân xử thế, thể để mình gặp phiền phức được
      Khủng Long, Phong nguyet, Xuxu21099 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :