1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 39

      Dư Duyệt cứ nghĩ rằng Tịch Thành Nghiễn lấy cớ hôm nay là Trung Thu mà ở lại nhà , nhưng ngờ, sau khi từ công viên Thủy Thượng trở về, Tịch Thành Nghiễn chỉ đưa về nhà, chứ hề bước chân lên lâu, chỉ lập tức về nhà, muốn về sớm chút, sáng mai phải HongKong.

      Dư Duyệt chờ Tịch Thành Nghiễn bảo cùng, nhưng mãi mà vẫn gì, xem ra muốn mình rồi, nhịn hồi, cuối cùng cũng nuốt xuống lời định : Có cần em với ? Nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen của Tịch Thành Nghiễn vội vàng lao , trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. ràng hôm qua còn cho cùng, thế mà chỉ mới ngày trôi qua trở mặt!

      Nhưng lúc , Tịch Thành Nghiễn có , chiều nay về lại, nhắc nhớ chờ cơm , chắc vì ấy muốn ép buộc mình? Cho nên mới bảo mình cùng? Dư Duyệt nghĩ ngợi hồi, chợt cảm thấy ở chung với Tịch Thành Nghiễn lâu ngày, cũng bị lấy bệnh buồn vui thất thường rồi.

      Tịch Thành Nghiễn ở đây, Dư Duyệt cảm thấy hơi mất mát, nhưng lại thở phào nhõm hơi, Tịch Thành Nghiễn rất nhiều tật xấu, nhất là lúc ăn cơm, bàn cơm nhất định phải có món thích, nếu ăn hoặc ăn rất ít. Dư Duyệt thể ngày nào cũng làm những món kia, nên mỗi ngày trôi qua, đều phải nghĩ tối nay ăn gì từ sáng sớm.

      Chuyện này cũng tốt, ở đây, có thể tự do. Ngày hôm sau, mãi gần giữa trưa, Dư Duyệt mới thức dậy..., đánh răng rửa mặt xong, xuống bếp, ăn chén cháo với nấm hương muối xem như là bữa sáng lẫn bữa trưa. Ăn xong, Dư Duyệt rảnh rỗi tới nhàm chán, nhưng lại lười xem tivi, nên bắt đầu dọn vệ.

      Lau hết ngóc ngách trong nhà, dưới tủ cũng tha, cả sàn nhà cũng bóng lưỡng như tấm gương.

      Có điều, Dư Duyệt ngờ, dọn dẹp biết, tới lúc làm rồi mới nhận ra, bây giờ, trong nhà chất đầy đồ của Tịch Thành Nghiễn, từ bàn chải đánh răng, khăn mặt tới những bộ tây trang áo sơ mi, thậm chí còn có cả giày da, giống như có thêm người sinh sống với ở đây.

      về chuyện qua đêm, Tịch Thành Nghiễn cũng ở lại nhà nhiều lần, thứ nhất, nhà hẹp, đủ ở, thứ hai, muốn ngày nào cũng phải ngủ chung với Tịch Thành Nghiễn, nên khi màn đêm buông xuống, lập tức đuổi Tịch Thành Nghiễn .

      Nhưng lại cứng đầu chịu, như con kiến chuyển nhà, từng chút dọn hết đồ của mình sang nhà .

      Lúc đầu còn có thể nhắc vài câu, đừng thấy thích sạch , mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như vậy, nhưng mỗi khi thu dọn đồ qua nhà , đều vứt thẳng lên sô pha, quan tâm tây trang có bị nhăn hay .

      thời gian sau, cũng dần dần quen với hành động này của , mỗi lần vừa khỏi, xem xét vòng sô pha, xem lần này lại có mang thứ gì qua .

      Thói quen đúng là đáng sợ , Dư Duyệt thở dài, nhìn đồng hồ hơn ba giờ chiều rồi, liền thay quần áo, chuẩn bị mua đồ nấu cơm chờ Tịch Thành Nghiễn về ăn.

      Bên mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, Tịch Thành Nghiễn lại gặp phiền toái. Mỗi lần HongKong, đều phải đến cảng Phúc Điền để kiểm tra, từ trước tới nay hề gặp trục trặc gì, nhưng lần này biết sao, dấu vân tay lại giống, cho dù có kiểm vài lần cũng được, cuối cùng, trực tiếp bị đại đội bến cảng mang !

      Chết tiệt ~ Rốt cuộc gần đây làm sao vậy? Tịch Thành Nghiễn ngồi trong phòng quản lý của hải quan, cảm thấy bây giờ mình nên đốt nén nhàng.

      "Sao rồi, kiểm tra chưa?" Đội trưởng đại đội bến cảng hỏi nhân viên cấp dưới.

      "Chứng minh nhân dân, giấy thông hành đều kiểm tra xong, có vấn đề gì." Người nọ nhức đầu, cảm thấy hơi khó hiểu. Hôm nay rất nhiều người kiểm tra, nhưng vân tay của ai cũng đúng, chỉ mỗi người đàn ông trước mắt này đúng.

      " lên mạng kiểm tra chưa?" Đội trưởng vẫn chưa yên tâm, hỏi lại lần nữa. Thực ra cũng trách ông ta được, hàng năm có rất nhiều người thừa nước đục thả cầu để qua được kiểm tra, bắt được may, nếu được đến lúc xảy ra chuyện mọi người phải cùng nhau 'chơi đùa' trận rồi!

      " kiểm tra, đội trưởng, có vấn đề gì!"

      "Vậy dẫn cậu ta kiểm tra vân tay lần nữa, nếu đúng ..." Ông ta dừng lại chút, áy náy nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Vậy lần sau hãy quay lại."

      Nghe vậy, sắc mặt Tịch Thành Nghiễn đen thui.

      Lần sau quay lại? đây đến HongKong là để mua đồ cưới vợ đấy, biết ? Nếu đợi đến lần sau mới đến, lỡ lúc đó vợ chạy mất rồi chịu trách nhiệm đây?

      Ngón tay trong túi quân liên tục giật giật, Tịch Thành Nghiễn nhịn gọi cho người khác đến kiểm. Lần này, nếu vân tay đúng bàn sau.

      tới cũng lạ, lần này Tịch Thành Nghiễn lại kiểm tra đúng, dễ dàng qua, ngay cả đám đại đội cũng tin được dụi mắt, có nhầm đấy, sao lại có chuyện kỳ lạ thế này?!

      Bị việc này làm trễ giờ, lúc Tịch Thành Nghiễn tới nơi là xế chiều.

      Nghĩ tới chuyện về kịp để dùng bữa tối với Dư Duyệt, người Tịch Thành Nghiễn ngừng tỏa ra sát khí, sắc mặt đen như đáy nồi, ngay cả nhân viên buôn bán ở quầy trang sức Cartier cũng run rẩy liên tục, vị khác này tới cướp ngân hàng hay mua sắm đây?!

      Dư Duyệt làm xong bữa tối, đợi trái đợi phải ở nhà, nhưng vẫn thấy Tịch Thành Nghiễn ở đâu. muốn gọi điện cho Tịch Thành Nghiễn, nhưng chợt nhớ tới còn ở Hong Kong, thể gọi điện được, thế nên, gửi cho tin nhắn: Sao vẫn chưa về nữa?

      Vài giây sau, Tịch Thành Nghiễn đáp lại: Có chút việc, bây giờ sắp tới cửa khẩu rồi.

      Dư Duyệt: Em đợi đâu đó, em mình trước đấy.

      Lần này, Tịch Thành Nghiễn đáp lại.

      mọn, Dư Duyệt đặt điện thoại xuống bĩu môi. biết Tịch Thành Nghiễn nhất định vui vì đợi ăn cơm, để ý tới nữa, đói lắm rồi, cả ngày nay chỉ ăn có mỗi chén cháo, chờ biết tới chừng nào!

      Dư Duyệt ăn cơm xong, xem vở kịch cung đấu nhàm chán máy tính, đột nhiên tiếng chìa khó mở cửa vang lên. vội vã buông con chuột xuống, chạy ra đón.

      Lần này, Tịch Thành Nghiễn ăn mặc hết sức táo bạo, chiếc áo sơ mi cổ bẻ màu xanh nhạt, thêm chiếc quần tây màu đen, càng làm nổi bật dáng người cao lớn của . Dư Duyệt né người cho vào, đem cho đôi dép lê, : " rửa tay rồi ăn cơm, đồ ăn xong cả rồi, em hâm lại chút."

      " cần." Tịch Thành Nghiễn giữ tay lại cho .

      Hả? Dư Duyệt hơi ngạc nhiên, dựa theo trình độ phiền toái của Tịch Thành Nghiễn, chuyện đầu tiên bước vào nhà là phải rửa tay, còn có chuyện gì quan trọng hơn cả việc rửa tay sao?

      "Cho em đó." Nhìn vào đôi mắt to kinh ngạc của , Tịch Thành Nghiễn nhét chiếc hộp tinh xảo tay mình vào tay , lúc này, Dư Duyệt mới phát ra mang theo ít đồ.

      Cho nên... Đây là quà của ư?

      "Mua làm gì, em có thiếu cái gì đâu." Dư Duyệt vừa mở vừa lầm bầm . chỉ vậy thôi, chứ trong lòng vô cùng vui vẻ.

      Lúc mở quà ra, Dư Duyệt sợ ngây người, tuy hiểu nhiều về những thứ hàng hiệu lắm, nhưng vẫn biết cái đồng hồ nay hiệu Cartier... Tay Dư Duyệt run run đóng cái hộp lại, trước ánh mắt chờ đợi của Tịch Thành Nghiễn, lại mở hộp thứ hai, hộp thứ ba...

      Đến cuối cùng, chết lặng nhìn những món trang sức xa xỉ..

      "... làm gì vậy?" Dư Duyệt cảm thấy mấy thứ đồ này cũng mua đứt luôn rồi, lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên được sờ vào những món đồ hàng hiệu trong truyền thuyết này,

      "Cho em." Tịch Thành Nghiễn để ý đáp lại, nhìn vào bếp, sờ bụng, lầm bầm , "Đói bụng." Rồi nhanh chân vào toilet.

      Rửa tay xong, nhớ Dư Duyệt bảo trong bếp có đồ ăn.

      "Em... Em nhận!" Dư Duyệt đuổi theo , đặt mấy thứ kia vào trong lòng . Lúc nhìn thấy chiếc đồng hồ Cartier, có dự cảm xấu, nhưng vẫn ôm tia hy vọng nhoi mở gói tiếp theo, vốn nghĩ rằng giàu tới như vậy, ai ngờ hoàn toàn khác biệt.

      Dư Duyệt cảm thấy lòng bàn tay mình nóng bừng lên, trong lòng thầm rơi lệ, chỉ là công dân bình thường thôi, sao đột nhiên lại có nhiều món đồ xa xỉ thế này, muốn dùng đâu!

      "Sao vậy?" Nhìn thấy Dư Duyệt từ chối, Tịch Thành Nghiễn cau mày lại, sắc mặt đen xuống, sao lại chịu nhận những món quà mà tặng chứ, ràng, hề xem là bạn trai!

      Dư Duyệt nhìn sắc mặt biết hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Những thứ này đắt lắm, nếu em nhận, em có cảm giác như nuôi tổ tiên trong nhà mất, trong lòng lại vô cùng sợ hãi."

      Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn thở phào, cười tiếng, cơn giận vừa nãy tan biến trong nháy mắt, nụ cười mặt như đóa hoa, "Cho em em cứ nhận ."

      Dừng chút, nhìn thấy Dư Duyệt vẫn nơm nớp lo sợ nhận, trầm mặt xuống, thấp giọng : "Cho em em cứ nhận , do dự cái gì!" Từ 'do dự' này là học từ Dư Duyệt, bây giờ, có cơ hội dạy dỗ Dư Duyệt rồi.

      Dư Duyệt có từ chối thế nào cũng được, cảm thấy mình như cầm tim gan... nhìn vào chiếc hộp, rồi lại nhìn xung quanh căn nhà của mình, xem có nơi nào thích hợp để cất . Thế nhưng, xem xem lại nhiều lần, vẫn tìm được nơi nào, đành phải chui từ chỗ này tới chỗ kia.

      Tịch Thành Nghiễn vừa xem vừa ngứa ngáy trong lòng, cảm thấy Dư Duyệt rất đáng , cuối cùng, nhịn được nữa, thèm ăn cơm, tới xoa nắn Dư Duyệt chút, mãi đến khi Dư Duyệt đỏ mặt thở hổn hển, mới hài lòng buông tha cho , rồi rửa tay xuống bếp ăn cơm.

      Ăn xong cơm tối, hồng trà cũng uống, đến lúc Tịch Thành Nghiễn phải về nhà, nhưng hôm nay, mặc kệ Dư Duyệt có ra hiệu thế nào chăng nữa, cũng xem như thấy, ngồi yên ghế nhúc nhích.

      Dư Duyệt do dự lúc, cuối cùng vẫn mở miệng : "Tịch Thành Nghiễn, phải về nhà rồi."

      Tịch Thành Nghiễn ngẩng đầu, nhìn như động vật quý hiếm.

      Dư Duyệt bị nhìn tới nỗi lo sợ thôi, xoa mặt vài cái, rồi dè dặt hỏi, "Sao, sao vậy?"

      "Ha, nhìn em chứ gì."

      Dư Duyệt chớp mắt, nhìn xong rồi về sao?

      ngờ, Tịch Thành Nghiễn lại đọc được suy nghĩ của , cười cái, lấy viên kẹo dừa ra, chậm chạp : "Về? Tại sao phải về." xong, ngừng chút, mở miệng tiếp: "Bắt người tay ngắn, em có hiểu đạo lý này vậy?"

      Mẹ kiếp! Sao tên này lại vô sỉ vậy? hiểu đấy, sao! Dư Duyệt cảm thấy cả người ngừng run lên...

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 40

      Dư Duyệt có đấu tranh thế nào cũng vô dụng, cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn vẫn ở lại, nhưng lại kiên quyết ngủ sofa, cũng chịu ngủ sàn nhà, nhất định phải nằm giường!

      Đúng là tật xấu! Dư Duyệt dám ra tiếng, đành phải yên lặng thầm oác. Nhưng nếu ông chủ muốn ngủ giường như vậy, tiểu nhân đây đành phải ra sofa ngủ rồi. Chỉ có điều, cái ghế sofa kia rất lại hẹp, tuy gầy nhưng lại rất cao, ngủ như vậy thoái mái tí nào. Gương mặt Dư Duyệt nhăn nhó, trong lúc chuẩn bị ôm mền gối giường ra ngoài, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên bắt lấy tay .

      " đâu, lên giường nằm đàng hoàng !" Vừa tắm xong, người Tịch Thành Nghiễn vẫn còn đọng lại hơi nước, lúc giơ tay nhấc chân đều có hấp dẫn của đàn ông, khiến Dư Duyệt đỏ bừng mặt.

      lắp bắp hỏi: "Hai người thể ngủ giường được đâu, em ra sofa ngủ."

      Tịch Thành Nghiễn khẽ chớp mắt, "Sao lại ngủ được, chẳng phải trước kia chúng ta ngủ nhiều lần rồi sao, đừng già mồm cãi láo nữa."

      Nghe vậy, Dư Duyệt trừng mắt, hài lòng nhìn Tịch Thành Nghiễn, già mồm cãi láo à? mới già mồm cãi láo! Cả nhà đều già mồm cãi láo! Lúc trước chấp nhận ngủ cùng vì khi đó biểu của giống như hôm nay, như con sói háo sắc!

      "Yên tâm, tạm thời hứng thú với em đâu." Tịch Thành Nghiễn vẩy tóc, mái tóc ướt đẫm nhàng lướt qua gò má Dư Duyệt, gợi lên từng trận tê liệt. nở nụ cười nhạt, nhìn Dư Duyệt, trêu chọc : "Tới đây, ngủ , ngoan."

      Hừ! Dám hứng thú với ?! Ở bên ngoài lúc nào cũng chỉ muốn nhào vào ! Hừ! Dư Duyệt tức giận nhìn Tịch Thành Nghiễn, muốn lớn tiếng nhận xét biểu của ở công viên nước, nhưng ấp ủ lâu cũng mở miệng được, đành từ bỏ, chịu khuất phục nằm xuống bên cạnh, co lại cục, đưa lưng về phía Tịch Thành Nghiễn, dáng vẻ rất đáng thương!

      Thấy vậy, Tịch Thành Nghiễn nở nụ cười, nghiêng người tắt đèn, duỗi tay ra kéo Dư Duyệt vào lòng, ôm chặt lấy .

      "Này, ngủ vậy nóng lắm đó." Mặt Dư Duyệt áp sát vào lồng ngực rắn chắc của Tịch Thành Nghiễn, buồn bực .

      "Nóng cái gì mà nóng! phải là có quạt sao." Tịch Thành Nghiễn vỗ vào mông cái, lúc Dư Duyệt giùng giằng muốn thoát ra, trầm giọng : "Được rồi, đừng làm loạn nữa, mệt rồi."

      Ai làm loạn hả! ràng là loạn có! Thời tiết ba mươi bảy ba mươi tám độ, vậy còn có máy lạnh mà lại muốn ôm ngủ! Cò quạt điện, cái quạt đó giá chỉ năm mươi đồng mà thôi, mát cái rắm!

      Dư Duyệt thầm trề môi, nhưng cũng dần dần mệt, biết lúc nào ngủ quên luôn.

      Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của , Tịch Thành Nghiễn thả lỏng ra chút, cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng, vô cùng vui vẻ.

      này, từ khi gọi nhầm số, bị nhớ trong lòng, cuối cùng, cũng thuộc về rồi.

      Có điều... Nóng đó, mùa hè đúng là tra tấn mà! Tịch Thành Nghiễn đưa tay sờ mặt Dư Duyệt, cũng thấy nóng, trán còn có lớp mồ hôi mỏng, Tịch Thành Nghiễn có thể tưởng tượng, nếu có thể nhìn bằng mắt, bây giờ chắc chắn khuôn mặt vô cùng hồng hào.

      Tuy luyến tiếc buông tay ra, nhưng cũng nỡ để 'chịu tội' như vậy, Tịch Thành Nghiễn hôn lên khuôn mặt nhắn mềm mại của cái, rồi buông hai tay ra.

      Trong lòng nghĩ, nhất định phải tìm cách lừa Dư Duyệt tới nhà ngủ mới được, nhà rất rộng, trừ phòng ngủ chính còn vài phòng trống, chỉ vậy, nhà có hai tầng, tới lúc đó muốn ngủ thế nào ngủ! Muốn tư thế gì tư thế đó!

      Quả còn gì tốt đẹp hơn nữa!

      Buổi sáng trung thu cuối cùng, Dư Duyệt muốn dậy sớm, nhưng có Tịch Thành Nghiễn ở đây, thể nằm ỳ chỗ được, đành lề mà lề mề vừa ngáp vừa làm bữa sáng cho Tịch Thành Nghiễn, trong lòng thầm nghĩ, nếu sáng nay Tịch Thành Nghiễn về buổi trưa giấc ngủ ngon.

      Trí tưởng tượng quá tốt, nhưng vừa ăn sáng xong, Tịch Thành Nghiễn muốn dạo.

      " muốn mua gì à?" Dư Duyệt đau khổ nhìn , ngừng ám chỉ, "Em muốn mua gì cả đâu!"

      ngờ Tịch Thành Nghiễn lại mặt dày giả vờ hiểu ám hiệu của , gật đầu : "Có, em theo giúp !"
      Vì sao phải giúp chứ?! chỉ muốn ngủ giấc ngon thôi mà, sao ước mơ nhoi của lại thành thực được vậy! Dư Duyệt đưa trứng ốp lết trong đĩa của mình tới trước mặt Tịch Thành Nghiễn, cười ha ha : "Tịch Thành Nghiễn, chúng ta thương lượng chút, em cho ăn trứng của em, lát nữa, tự mình được ?"

      Tịch Thành Nghiễn hề khách sáo, dùng đũa trong đĩa trứng của ăn, quan tâm ăn hai miếng, vết răng của cũng bị ăn còn gì, Dư Duyệt vui vẻ cứ nghĩ rằng đồng ý rồi, nhưng đột nhiên mở miệng: "9 giờ rưỡi chúng ta .

      Nên ngay từ đầu có ý định tha cho sao? Vậy sao lại ăn trứng của chứ? muốn gây à?!

      "Thấy em đưa cho , cứ nghĩ em ăn." Tịch Thành Nghiễn dùng khăn giấy lâu khóe miệng còn dính váng dầu, nhìn Dư Duyệt vô tội .

      Dư Duyệt nâng trán, suýt nữa quỳ xuống lạy , cái tên này lại cosplay nữa rồi.

      Tuy Dư Duyệt tình nguyện, nhưng đến chín giờ rưỡi vẫn bị Tịch Thành Nghiễn lôi vào xe. Tịch Thành Nghiễn vốn muốn Địa Vương, nhưng Dư Duyệt sống chết cũng đồng ý, vì sau chuyện nổ bánh xe buýt, hơi bài xích nơi đó, cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn đành phải bỏ qua, lái xe tới Hải Ngạn Thành*.

      Mặc dù là ngày thứ ba của Trung Thu, nhưng Hải Ngạn Thành này lại ít người, Dư Duyệt tức giận quay đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn, " nhìn , nhiều người như vậy kìa, em đừng tới đây mà! Làm gì còn chỗ nào đậu xe nữa đâu!"

      Tịch Thành Nghiễn đáp lời, dưới cái nhìn soi mói của Dư Duyệt, chậm rãi lái xe vào bãi đậu xe dưới đất.

      ... Sao tên này lại có chỗ đậu xe ở Hải Ngạn Thành này vậy? Đúng là chẳng khoa học tí nào! Dư Duyệt nghiêm mặt, cảm thấy thể nào hiểu được suy nghĩ của bọn nhà giàu! Mẹ kiếp, tiền thuê bãi đậu xe dưới đất năm bao nhiêu vậy! chàng này năm thành phố Hải Ngạn có mấy lần, thế mà lại mướn hẳn chỗ đậu xe! Muốn phá sản à!

      Dư Duyệt thầm châm chọc, Tịch Thành Nghiễn kéo xuống xe. muốn phát biểu ý kiến đối với hành động tốn tiền này của Tịch Thành Nghiễn, nhưng ngờ vừa quay đầu lại liền phát chiếc xe thể thao màu đỏ, chiếc xe kia dường như rất thu hút ánh mắt của Dư Duyệt!

      Ferrari! ngờ lại được nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ mà thích!

      Tịch Thành Nghiễn thấy đứng yên bất động, vừa định lôi , Dư Duyệt lập tức đẩy tay ra, vội vàng lấy điện thoại, hứng phấn chụp hình chiếc Ferrari kia, " đừng quấy rầy em! Để em chụp chồng em vài tấm!"

      Chồng? Lúc đầu, Tịch Thành Nghiễn hiểu gì... Còn choáng váng cho rằng Dư Duyệt gọi mình, ai ngờ, vừa quay đầu lại nhìn, ánh mắt Dư Duyệt đặt lên chiếc Ferrari đằng kia, suýt nữa té nhào. Sắc mặt tối đen, có gì đặc biệt đâu khi người chông chính quy là đây hề tồn tại! Còn nữa, chiếc Maserati hiên ngang của mình mà còn nhìn thành xe taxi, Land Rover tuấn thèm nhìn, biết mắt thẩm mỹ thế nào mà thích cái xe đỏ chót như vậy?!

      Dư Duyệt ngờ rằng đời này có người ghen với chiếc xe nữa cơ đấy, nên cũng biết vì sao Tịch Thành Nghiễn lại lạnh lẽo như vậy, đành ngoan ngoãn theo ra khỏi bãi đậu xe, dám liếc mắt lại nhìn.

      Tịch Thành Nghiễn mua gì ở Hải Ngạn Thành, những cửa hàng Dư Duyệt để ý đều quan tâm, thậm chí còn chẳng muốn vào, cuối cùng Dư Duyệt đành bất đắc dĩ làm theo những gì muốn, kết quả, tới trưa cũng biết xem cái gì, thậm chí Dư Duyệt hơi nghi ngờ Tịch Thành Nghiễn chỉ muốn tới đây dạo mà thôi.

      Hai người ăn trưa tại Khải Tân Tư Cơ, Dư Duyệt chảy nước miếng nhìn khách sạn trước mặt, thầm cảm thán, từ khi quen biết Tịch Thành Nghiễn, được ăn ở rất nhiều khách sạn năm sao tại Thẩm Quyến, nên chẳng lẽ đây là trong những lợi ích khi quen 'đại gia' sao?!

      Dư Duyệt sớm quen nhìn Tịch Thành Nghiễn xài tiền như vứt giấy rồi.

      Ăn uống no đủ xong, Dư Duyệt cho rằng Tịch Thành Nghiễn hết điên rồi, phải về nhà thôi, nhưng ai ngờ đâu, lại muốn xem phim với .

      Dư Duyệt thực muốn lạy cái, chẳng phải bông hoa lạnh lùng đó ư?! Sao phải làm những chuyện thế này! Buổi chiều xem phim, buổi chiều phải xem phim đó!

      Nhưng thể lay chuyển được Tịch Thành Nghiễn, đành theo tới rạp chiếu phim.

      ngoài dự liệu, trong rạp chiếu phim vốn ít người, Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn mang đống thức ăn ngồi vào chỗ của mình, hai người hoàn toàn chiếm hết cả dãy ghế.

      Tịch Thành Nghiễn biết Dư Duyệt thích ăn đồ ăn của Hứa Lưu Sơn, nên cố ý mua nhiều, có bánh dày, bánh củ cải, cánh gà nướng, crepe xoài,... chung tất cả những món có thực đơn đều được mua hết. Chỉ lát sau, Dư Duyệt dẹp hết oán hận qua bên.

      ôm đồ ăn, là xem phim đấy, nhưng thực ra, ăn suốt hai tiếng đồng hồ, hoàn toàn biết màn hình chiếu cái gì. Tịch Thành Nghiễn cũng xem phim, bận nhìn Dư Duyệt rồi.

      Người ta ai ai cũng thích bạn mình ăn vận xinh đẹp, còn lại thích nhìn dáng vẻ khi ăn của Dư Duyệt. Má phình, cái miệng nhắn nhúc nha nhúc nhích, tham ăn như con chuột , hận thể lập tức mang vè nhà nuôi, mỗi ngày đều cho ăn.

      Đến khi bộ phim kết thúc, Dư Duyệt no tới nỗi được. Chậm chạp chờ đám người hết, mới từ từ đứng dậy.

      "Ngon à?" Tịch Thành Nghiễn nắm tay hỏi , đôi mắt xanh đen long lanh.

      "Dĩ nhiên rồi!" Dư Duyệt gật đầu, nhìn gói bánh dày cuối cùng trong tay, hỏi Tịch Thành Nghiễn, " ăn ?"

      Tịch Thành Nghiễn lắc đầu, ra vẻ vần. Đương nhiên, cần cái này phải là cần cái khác.

      Thừa dịp chỉ còn vài người khách ra rạp phim, Tịch Thành Nghiễn kéo Dư Duyệt vào lòng, hôn , : "Vị xoài."

      Mặt Dư Duyệt ửng đỏ, nhưng cuối cùng vẫn quát . nhét cái bánh dày vào miệng, xem đó là Tịch Thành Nghiễn, hung hăng nhài vài cái.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 41

      Hai người chơi rất vui vẻ, tới lúc về cũng hơn chín giờ tối rồi, Tịch Thành Nghiễn tìm mọi lý do để lừa Dư Duyệt về nhà , cuối cùng vẫn thành công, đành bất đắc dĩ chở Dư Duyệt về nhà.

      Tối đó, có Tịch Thành Nghiễn ngủ bên cạnh, Dư Duyệt vô cùng thoải mái, vừa nóng, vừa rộng rãi, sáng hôm sau thức dậy, tinh thần cực kỳ sảng khoái, tùy tiện dọn dẹp chút rồi vui vẻ làm.

      Dư Duyệt làm ở tầng bốn mươi tám, nhưng ở đây chỉ có Tịch Thành Nghiễn và vài lãnh đạo cấp cao của Hoa Vũ, có ai trò chuyện, nên mỗi ngày Dư Duyệt đều tới tầng bốn mươi sáu 'tâm ' lát, rồi mới lên tầng bống mươi tám.

      Hôm nay tới hơi sớm, đúng lúc gặp Dương Diễn cầm bánh bao chuẩn bị ăn trong thang máy.

      "Hôm nay tới sớm ." Dương Diễn thuận tay đưa cho Dư Duyệt lon nước dừa, rồi vừa ăn bánh bao trắng mềm, vừa câu lắm.

      "Ừm, hôm nay tôi tới sớm." Dư Duyệt cười híp mắt đáp lại, rồi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu nhìn Dương Diễn : " đúng, chẳng phải hôm nay nghỉ sao?" Mấy hôm trước, Dương Diễn vừa công tác ở Tây Tạng về, mệt muốn chết, nhưng chịu nghỉ, bảo là muốn nghỉ vào ngày đầu tiên làm sau Trung Thu, vừa khéo có thể nghỉ tận năm ngày. vậy ta còn đắc ý khoe với Dư Duyệt, thế nên mới biết được chuyện này.

      "Đừng nữa." Dương Diễn khoát tay, nuốt bánh bao xuống, "Tôi tới công ty lấy tài liệu, ngày mai lại phải công tác ở Tân Cương."

      "Sao lại là nữa?" Dư Duyệt lắp bắp kinh sợ, nhân viên ở Hoa Vũ đâu ít ỏi gì, sao cứ phải lựa người vừa Tây Tạng về, giờ lại phải chạy Tân Cương, ta chịu nổi u?

      "Tôi tự xin đó." Dương Diễn nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, vo bịch xốp trong tay thành nắm, : "Vốn định nghỉ năm ngày, nhưng đột nhiên bên Tân Cương có dự án ô nhiễm, nên tôi tự mình xin ."

      " sợ mệt à?"

      "Hết cách rồi, sang năm tôi còn phải kết hôn nữa." Thang máy dừng lại ở lầu 46, Dương Diễn ra, vừa vứt cái bịch vào sọt rác, vừa với Dư Duyệt, "Tới tận bây giờ, tôi vẫn còn phải trả góp tiền phòng, tiền trang hoàng còn biết lấy từ đâu ra bây giờ, cố gắng chút sao được."

      " mua nhà luôn rồi hả?" Dư Duyệt trừng mắt ngạc nhiên, dám tin nhìn Dương Diễn, ngờ người lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, còn thích chọc người khác lại có cuộc sống như vậy!

      "Đúng vậy." Dương Diễn gật đầu, trong mắt hơi đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn : "Nhưng phải là vi trị tốt, kế bên Long Cương, gần tới Huệ Châu luôn rồi."

      Vậy cũng giỏi lắm rồi, Dư Duyệt thầm . Bởi vì Phùng Vũ Thần từng muốn sinh sống ở Thẩm Quyến luôn, nên cũng từng theo ấy hỏi giá phòng, tự nhiên cũng biết được giá cả ở Long Cương. Mặc dù thể so sánh với nội thành, nhưng ít nhất cũng là ngàn năm, Dương Diễn có thể trả góp như vậy, đúng là khiến người khác vô cùng bội phục.

      Chỉ là chưa kịp những suy nghĩ của mình ra, Dương Diễn đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi, phải vẫn muốn tham gia vào hạng mục sao? Để tôi xin phép quản lý dẫn , có thời gian ?"

      Nghe vậy, tim Dư Duyệt thoáng đập nhanh hơn nhịp. Tuy Dương Diễn còn trẻ, nhưng có nhiều kinh nghiệm, theo ta tuyệt đối có thể học được nhiều thứ! Nghĩ tới đây, hai mắt Dư Duyệt sáng lên, nắm chặt tay, "! Sao lại chứ! Tôi nhất định với tổng giám Tịch!"

      "Tổng giám đốc Tịch có thể đồng ý sao?"

      "Có thể chứ, gần đây phòng thư ký có người mới, lần trước Lý Chí với tôi, ông ta muốn tôi sắp xếp cho ông ta số bài rèn luyện thêm, lần này, đúng lúc ông ta có thể thế chỗ tôi vài hôm rồi."

      "Tôi thấy được đó." Dương Diễn , ta cười híp mắt vỗ vai , "Đồng chí, tôi rất xem trọng ."

      Buổi sáng, Tịch Thành Nghiễn vừa làm, cảm thấy có gì đúng, bưng trà rót nước như vậy, nhìn vào là biết xu nịnh chuẩn bị cầu xin cái gì rồi. Chỉ là Tịch Thành Nghiễn đợi mấy tiếng đồng hồ mà Dư Duyệt vẫn chưa gì.

      Vẫn bình tĩnh như cũ, Tịch Thành Nghiễn đặt tách hồng trà nóng hầm hập lên bàn, gọi Dư Duyệt vào phòng.

      " , có chuyện gì?"

      "Chuyện này... Chuyện này, Tịch Thành Nghiễn." Dư Duyệt vừa cười vừa vòng qua sau Tịch Thành Nghiễn xoa bóp vai cho , " thấy em có cố gắng ?"

      Hả? Đây là câu hỏi gì vậy? Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, nhớ tới Dư Duyệt cả ngày chịu buông quyển sách ra, nhất định phải thi đậu quản lý hạng mục, gật đầu : "Cũng được."

      "Vậy xem, em chỉ học qua sách vở thôi, có kinh nghiệm thực tế, cho dù có lấy bằng quản lý hạng mục cũng thể dùng được gì."

      "Nên?"

      "Nên... Tân Cương có hạng mục ô nhiễm, ngày mai em muốn cùng Dương Diễn."

      Tân Cương? Sắc mặt Tịch Thành Nghiễn trầm xuống. cho rằng công tác là tốt lắm sao? Chẳng những phải thức thâu đêm để chuẩn bị hồ sơ dự thầu, còn phải tham gia đấu thầu, mặc kệ bao nhiêu tiếng cũng phải đợi, đôi khi còn chẳng có thời gian đâu mà ăn cơm!

      " được!" Tịch Thành Nghiễn phản đối ý kiến cả , sắc mặt u, lạnh lùng nhìn Dư Duyệt, "Em nên quan tâm tới kỳ thi trước , còn rất nhiều cơ hội cho em công tác. Nhiêm vụ quan trọng nhất của em bây giờ chính là lấy được tấm bằng, thi xong khoảng hai tháng sau có điểm, lúc đó sắp xếp cho em công tác, nếu em biểu tốt cũng có thể cho em làm số hạng mục , nhưng nếu công tác bây giờ rất tốn thời gian!"

      Dư Duyệt cũng biết bây giờ phải là lúc công tác, nhưng cần cơ hội để xem mình có thể thích ứng được hay , hoặc có thích hớp với cuộc sống phiêu bạt bên ngoài , như vậy mới yên tâm thi được, lo sợ mỗi bước của mình.

      lo lắng cho khả năng thích ứng của mình, lo cho bà nội, thậm chí còn lo tới cả chuyện gia đình sau này, nhưng lo lắng gì tới Tịch Thành Nghiễn. trắng ra, trong lòng Dư Duyệt, tin Tịch Thành Nghiễn có thể với tới cùng, có thể từ chối những kế hoạch tương lai mà Tịch Thành Nghiễn sắp xếp.

      " cho em được ?" Dự Duyệt dựa vào vai Tịch Thành Nghiễn, lần đầu làm nũng với , "Em tới Hoa Vũ bốn tháng rồi, chưa được làm cái hạng mục nào, cho em coi như để học tập chút được ?"

      làm nũng với ! Nhưng lại muốn Tân Cương năm ngày... Trong lòng Tịch Thành Nghiễn hơi dao động, vừa muốn hưởng thụ lấy lòng mình, lại vừa muốn ở bên cạnh.

      Dường như biết động lòng, Dư Duyệt hôn má cái, mềm giọng : "Em cam đoan chỉ lần này thôi, được ? Lúc về em mang mứt táo Tân Cương cho !"

      Tịch Thành Nghiễn bị chọc cười, kéo ngồi lên chân mình, bất đắc dĩ thở dài, "Nếu em muốn , nới với Dương Diễn tiếng, để ta dẫn em theo." Dừng chút, vuốt ngón tay bé của , nghiêm túc : " cảm thấy bây giờ phải là thời gian tốt để em công tác, lúc trước em làm những gì biết, nhưng sau khi tới Hoa Vũ, em chỉ làm những việc ở đây, em xác định mình có thể theo kịp Dương Dương à?"

      "Có thể chứ!" Thấy cuối cùng cũng đồng ý, Dư Duyệt vui vẻ ngậm miệng được, gật đầu mạnh, nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn tin, giơ cằm lên, kiêu ngao : "Nếu Dương Diễn cảm thấy em theo kịp ấy hỏi em có muốn Tân Cương hay rồi!"

      Nghe vậy... Tịch Thành Nghiễn híp mắt lại, "Em là Dương Diễn cho em biết hạng mục ở Tân Cương sao?"

      "Đúng đó!" Dư Duyệt hề biết tâm trạng bây giờ của Tịch Thành Nghiễn, bất tri bất giác bán đứng Dương Diễn, "Hồi sáng ấy cho em biết đấy, may là ta , chứ em chẳng biết gì cả đâu!"

      "À." Tịch Thành Nghiễn suy nghĩ gật đầu, nhàng xoa đầu Dư Duyệt cái, bảo xuống tần hai mươi lấy tài liệu. Đến khi xác định Dư Duyệt vào thang máy, lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Dương Diễn, "Đến phòng làm việc của tôi."

      Đột nhiên bị ông chủ gọi tới như vậy, Dương Diễn hơi lo sợ bất an, ta cẩn thận gõ cửa phòng Dư Duyệt, đứng trước bàn , "Tổng giám đốc Tịch, có chuyện gì sao?"

      "Hạng mục gần đây thiếu người à?" Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn thay đổi nhìn ta, đáy mắt lạnh lẽo, khiến Dương Diễn khỏi rùng mình cái, ", thiếu."

      "Vậy à." Tịch Thành Nghiễn xoay cây bút trong tay, lạnh lùng : "Sao tôi cứ thấy hạng mục lần này bị thiếu người ấy nhỉ, ngay cả thư ký của tôi trưởng phòng Dương cũng lôi làm hạng mục, vậy mà bảo thiếu người à?"

      Dừng chút, đúng lúc Dương Diễn mặt đỏ tai hồng định mở miệng giải thích, thong thả : "Mấy năm gần đây phòng hạng mục phát triển tệ, chức vụ của vài phòng trong công ty cũng lên rất nhiều, tôi thấy mình thư ký Dư nhất định đủ đâu, hay là vây , tôi cho mượn hết người ở phòng thư ký, trưởng phòng Dương thấy thế nào?"

      Mồ hôi lạnh trán Dương Diễn suýt nữa rơi xuống, ta biết tổng giám đốc Tịch biết chuyện mình rủ Dư Duyệt công tác chung rồi. Nhưng lúc Lý Chí vẫn còn làm thư ký của tổng giám đốc Tịch, chẳng phải tổng giám đốc vẫn hay gọi ông ta công tác à, sao lần này thư ký Dư thể được?

      Nhưng nghĩ nghĩ vậy thôi, Dương Diễn dám những lời này, đành phải lau mồ hôi trán cái rồi : "Tổng giám đốc Tịch, tôi... tôi nghĩ thư ký Dư là người mới, để ấy ra ngoài rèn luyện chút, tôi..."

      "Hả?" Tịch Thành Nghiễn nhíu mày nhìn Dương Diễn, "Trưởng phòng Dương quan tâm tới công việc của thư ký luôn cơ đấy, xem ra trưởng phòng Dương rất tích cực với công ty."

      " phải! Tổng giám đốc Tịch, tôi... tôi..." Mặt Dương Diễn đỏ bừng lên, bây giờ ta mới biết mình chọc vỡ tổ ong rồi, ta liên tục cam đoan , "Lần này tôi sai rồi, tôi chắc chắc để chuyện này xảy ra lần thứ hai đâu!"
      "Tôi có trưởng phòng Dương sai sao?"

      " có! Là tôi tự cảm thấy mình sai!" Dương Diễn nhanh chóng nhận lỗi, nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Tịch Thành Nghiễn, hai chân ta ngừng run rẩy, hận thể quay ngược lại thời gian bóp chết mình của sáng hôm nay!

      Tịch Thành Nghiễn gì, nhìn chằm chằm Dương Diễn, khiến Dương Diễn suýt nữa phải quỳ xuống cầu xin tha thứ mới bỏ qua, "Được rồi, lần sau đừng làm vậy nữa."

      Dương Diễn thở phào nhõm, cảm thấy mình sống lại rồi.

      "Còn nữa."

      Tổng giám đốc đáng sợ! Dương Diễn thầm rơi lệ, vắt óc suy nghĩ tìm cớ ra khỏi phòng Tịch Thành Nghiễn, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên mở miệng, khiến Dương Diễn vừa thả lỏng thấy nặng nề lại.

      " được với Dư Duyệt tôi gọi lên đây!"

      Chuyện gì vậy? Tuy Dương Diễn biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn gật đầu.


      Lúc ra khỏi phòng Tịch Thành Nghiễn ta nghĩ, xem ra tổng giám đốc Tịch hài lòng về công việc của Dư Duyệt lắm, cũng cho cơ hội công tác, sau này phải tìm cơ hội nhắc nhở chút mới được!

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      hiểu lầm tai hại, càng bôi càng đen, thanks Bánh Bao
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 42

      Buổi tối trước ngày Dư Duyệt Tân Cương, Tịch Thành Nghiễn lấy lý do tuần thể gặp mặt ngủ nhờ nhà Dư Duyệt. Dư Duyệt đương nhiên buông tha cơ hội công tác lần nầy, nên cũng ỡm ờ đồng ý.

      Buổi tối, hai người rửa mặt xong, Tịch Thành Nghiễn ngồi giường ôm laptop lướt web, Dư Duyệt ngồi dưới đất thu dọn hành lý.

      "Tân Cương lạnh, em nhớ mặc nhiều áo dày chút." Tịch Thành Nghiễn vừa xem máy tính vừa dặn dò Dư Duyệt.

      "Em biết rồi." Dư Duyệt gật đầu, tiếp nhận ý tốt của . Lúc trước Dương Diễn cũng từng với thời tiết ở Tân Cương thế nào, làm cũng để ý nhiều, lần này mang ít áo khoác, thậm chí áo mùa đông cũng mang theo mỗi thứ món.

      "Giày đâu?" Tịch Thành Nghiễn nhìn hành lý của , nhìn lướt qua lượt, thấy giày đâu, liền hỏi.

      " mang, nếu nhiều lắm." Dư Duyệt đưa lưng về phía Tịch Thành Nghiễn, lén lút gấp quần lót bỏ vào, rồi đáp.

      "Vậy sao được." Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, "Thời tiết sáng tối của Tân Cương chênh lệch rất lớn, em phải chuẩn bị cho tốt chứ." Nhìn thấy Dư Duyệt mở to mắt hiểu nhìn , thở dài, bỏ máy tính xuống, vén tay áo lên, đẩy Dư Duyệt qua bên, rồi tự mình chuẩn bị.

      Dư Duyệt trợn mắt há mồm nhìn mười ngón tay dinh nước của Tịch Thành Nghiễn mở tủ quần áo ra, chọn từng thứ rồi nhét vào hành lý, chấn động suýt nữa ngồi bệt luôn xuống đất!

      Chờ đến khi bĩnh tĩnh lại mới phát , cái hành lý xíu của bị nhét vào sắp hư tới nơi luôn rồi!

      "Đủ! Đủ rồi!" Dư Duyệt vội vàng ngăn lại. Người này cần phải nhét hết áo lông của vào hai hành lý như vậy đâu! Mới tháng chín thôi, dù Tân Cương có lạnh cũng đâu có lạnh dữ vậy.

      Tịch Thành Nghiễn búng cái trán trơn bóng của Dư Duyệt, đẩy qua bên, "Em chưa từng Tân Cương, nên biết nhiệt độ ở đấy chênh lệch thế nào đâu, mang nhiều được, lỡ tới lúc đó quen thời tiết, mà nóng lạnh cũng bất thường nữa, tới lúc đó mà ngã bệnh xem em tính thế nào!"

      "Nhưng mang theo nhiều nặng lắm, tiện nữa." Dư Duyệt lắc đầu, thấy để ý nhanh chóng lấy áo lông chạy , "Dù sao nặng quá em cũng xách nổi đâu."

      "Em ngốc ." Tịch Thành Nghiễn tức giận chỉ nhíu mày nhìn , miệng nở nụ cười có ý tốt, "Có Dương Diễn ở đấy sao em còn phải xách hành lý."

      Dư Duyệt há to miệng nhìn , "Nhưng, nhưng chức vụ của Dương Diễn lớn hơn em..."

      " sao." Tịch Thành Nghiễn dùng tay kéo áo lông về, cười híp mắt : " còn lớn hơn ta, để với ta giúp em."

      Ầm ầm, Dư Duyệt cảm thấy trong đầu mình có ngàn chữ 'mẹ kiếp' chạy qua. Sao Tịch Thành Nghiễn càng lúc càng giống tổng giám đốc bá đạo thế nhỉ? chuyện thôi mà cũng dễ thương nữa! Nhưng có điều... như vậy... Hình như hơi đẹp trai...

      Giữa trưa hôm sau, Dư Duyệt ra sân bay với Dương Diễn, dọc đường , Dương Diễn vô cùng hăng hái, giúp xách hành lý rồi lại giúp mang gửi, lấy vẻ lên máy bay, dù có từ chối tới mấy cũng có tác dụng gì, thế nên Dư Duyệt rất nghi ngờ có phải Tịch Thành Nghiễn đe dọa ta cái gì hay .

      Chuyến bay dài bảy tiếng, nhưng thể dùng di động, may mắn có mang theo mấy quyển tạp chí đọc đỡ buồn. Sau khi lên máy bay, Dư Duyệt lấy tạp chí ra, cho Dương Diễn đọc chung, hai người tập trung xem tạp chí.

      thoải mái vô cùng, nhưng Tịch Thành Nghiễn bên kia lại được như vậy, lạnh lùng nhìn Lý Chí tới thế chỗ Dư Duyệt, mãi lúc lâu sau cũng gì.

      Thư ký mới Vương Bằng cảm thấy yên lòng, mồ hôi lạnh ròng ròng ót, hận thể lập tức chuồn . Mà Lý Chí cũng bị im lặng của Tịch Thành Nghiễn làm bất an, gì, từ khi thư ký Dư tới, bệnh xà tinh của tổng giám đốc Tịch bọn họ có vẻ nghiêm trọng hơn rồi.

      "Ông chủ, đây là Vương Bằng, cậu ấy tạm thời thế chỗ Dư Duyệt vài ngày." Hết cách rồi, người là do ông ta dẫn tới, cũng chính ông ta gật đầu cho phép vào công ty, Lý Chí chỉ có thể cố gắng hết sức, đề cao Vương Bằng trước mặt Tịch Thành Nghiễn, "Lúc trước Vương Bằng từng là trợ lý tổng giám đốc, hơn nữa cũng làm được ba năm rồi, rất có kinh nghiệm."

      Vương Bằng? Cái tên quái quỷ gì vậy! Hai chữ y hệt tên Dư Duyệt nhà !

      Nghĩ vậy, Tịch Thành Nghiễn càng nhìn Vương Bằng càng khó chịu, liếc mắt nhìn Lý Chí như bọn buôn người, cười lanh, "Rất có kinh nghiệm? Vậy câu chút về kinh nghiệm của cậu xem?"

      "Sửa sang tài liệu, xử lý công việc hằng ngày của công ty, phụ trách lịch trình của cấp , những chuyện này tôi vô cùng thông thạo." Nghe Tịch Thành Nghiễn hỏi, Vương Bằng vội vàng đứng thẳng người, cẩn thận đáp.

      "Sửa sang tài liệu, sửa như thế nào? Phân loại xử lý hay phân loại quy nạp? Công việc hằng ngày ở công ty chỉ đơn thuần là giúp tổng giám đốc lo liệu những phần tài liệu cần ký, còn lịch trình của cấp , chỉ cần ghi vào vở rồi nhắc tiếng là, chuyện như vậy ai mà chẳng làm được." Vẻ mặt thay đổi nhìn Vương Bằng, "Rốt cuộc cậu còn biết cái gì nữa ? Nghe cậu vậy, tôi thấy cậu còn chẳng giỏi hơn những sinh viên vừa tốt nghiệp bao nhiêu, dựa vào cái gì mà cậu thấy mình có thể đảm nhận được chứ vụ thư ký hả!"

      Vương Bằng đổ đầy mồ hồi lạnh, nhanh chóng tiếp, "Tôi... Tôi có bằng quản lý nhân cấp hai."

      "Cậu cho rằng tôi tuyển nhân viên mà phải thư ký đấy à?" chuyển mắt nhìn Lý Chí, lạnh lùng : "Trưởng phòng Lý, ông mau cho cậu ta biết, bằng quản lý nhân có ích gì cho chức vụ thư ký !"

      Lý Chí lén lút lau mồ hôi trán, biết tổng giám đốc của bọn lại bị cái gì nữa rồi, mau nhìn cậu nhóc bị dọa sợ tới thế nào rồi này, chẳng lẽ sáng nay quên uống thuốc hả?

      "Tổng giám đốc Tịch." Lý Chí cảm thấy mình là tiền bối, phải giúp đỡ Vương Bằng trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng này, ông ta lấy hết can đảm tiến lên bước nới: "Nhiều bằng cũng là bằng, Vương Bằng..."

      Còn chưa xong, ông ta bị Tịch Thành Nghiễn ngắt lời, "Thư ký Lý đúng, vậy ông mau mau tìm bằng giáo sư về đây, xem tôi còn cần ông hay !"

      Tại sao mình lại bị bắn rồi, trái tim của ông chủ chẳng khác nào mò kim đáy biển, Lý Chí khóc ra nước mắt, ấp úng đứng yên tại chỗ nên lời, mệt mỏi quá, chưa bao giờ cảm nhận được tình cả, chắc kiếp trước ở ác lắm nên kiếp này mới gặp được ông chủ mắc bệnh xà tinh nặng như vậy! muốn làm gì làm , ông ta đứng đây nghe thôi mà cũng trúng đạn nữa à?!

      Ông ta vốn nghĩ rằng Tịch Thành Nghiễn tiếp tục phê phán Vương Bằng, nhưng ngờ, Tịch Thành Nghiễn chỉ khoát tay, kiên nhẫn , "Được rồi, mấy người còn đứng đây là gì, chờ đồ ăn à, ra ngoài làm việc , nhìn thấy hai người là phiền lắm rồi!"

      Lý Chí bị chỉ trích thương tích đầy mình, dẫn theo Vương Bằng bị bắn trăm ngàn phát ra khỏi phòng tổng giám đốc. Mãi tới khúc cua hành lang, Vương Bằng mới thở phào nhõm, đau khổ nhìn Lý Chí, " Lý, tổng giám đốc đáng sợ."

      Nghe vậy, Lý Chí liền vỗ vai cậu ta, thương hại nhìn, " sao đâu, cố gắng lên."

      ... Cậu nhóc, cậu phải cố gắng chịu đựng!

      Vài ngày sau, quả nhiên Vương Bằng chịu đủ 'cực hình', vì vậy mà cả công ty như trở thành thú dữ và thiên tai, mỗi ngày, cứ tới giờ tan tầm cậu ta đều cố gắng dốc sức chạy , nhìn rất giống như chạy trốn thú dữ vậy.

      Quả nhiên, để Hoa Vũ có thể phát triển mạnh mẽ trong mười năm ngắn như vậy, tổng giám đốc chắc chắn phải đáng sợ dị thường!

      Thế nhưng vị tổng giám đốc đáng sợ trong mắt cậu ta vẫn đợi được để gọi cuộc điện thoại, khoảng buổi tối, Dư Duyệt vừa xuống sân bây liền nhận được điện thoại, "Tịch Thành Nghiễn sao vậy?"

      "Lạnh ?" Tịch Thành Nghiễn trả lời mà hỏi lại, Dư Duyệt ngẩn người lát rồi gật đầu: "Ừm, em có mặc áo khoác rồi."

      "Dưỡng Diễn đâu rồi, ta có xách hành lý cho em ?"

      "Yên tâm , ta vẫn xách giúp em." Dư Duyệt cảm thấy hơi buồn cười, nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào, vừa định muốn gì đó với Tịch Thành Nghiễn, Dương Diễn vừa vẫy tay vừa gọi: "Dư Duyệt, mau lên! Người của công ty chờ ở đây này!"

      Cách điện thoại, Tịch Thành Nghiễn vẫn có thể nghe thấy giọng oang oang của ta.

      "Em phải về khách sạn rồi, chuyện với nữa." Vừa nghe thấy Dương Diễn giục, Dư Duyệt lập tức nuốt câu định xuống, vội vàng với Tịch Thành Nghiễn rồi cúp điện thoại.

      Tịch Thành Nghiễn tức giận vỗ ngực liên tục, đánh điện thoại cái, khó lắm với gọi được cho , ấy thế mà chưa được hai câu bị Dương Diễn phá, nhưng vậy vẫn chưa hết! Tịch Thành Nghiễn chợt nhớ tới Dư Duyệt từng lần này, muốn Tân Cương cũng là vì Dương Diễn !

      Thù cũ nối tiếp hận mới, Tịch Thành Nghiễn dần híp mắt lại, thấy cần phải đuổi cái tên Dương Diễn kia nơi xa, như vậy mới vướng bận tay chân mình!

      Ở Tân Cương xa xôi, Dương Diễn biết gì hắt xì cái, ta chà xát cánh mũi mình, nghĩ, nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở Tân Cương chênh lệch lớn , vừa mới xuống máy bay bị cảm rồi!

      Công ty chi nhanh sắp xếp khách sạn xong xuôi cho Dư Duyệt và Dương Diễn, tuy phải là khách sạn cao cấp, nhưng cũng tệ, giường gối sạch , Dư Duyệt đặt hành lý xuống, rửa mặt sơ rồi nhảy lên giường, ngồi máy bay suốt bảy tiếng đồng hồ đúng là muốn lấy mạng người mà, thắt lưng muốn rời ra thành từng miếng tới nơi rồi, bây giờ phải ngủ bù giấc ngon mới được!

      Ai ngờ, chưa kịp thay quần áo gì, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới, Dư Duyệt chạy ra mở cửa, đúng là Dương Diễn.

      "Nhanh lên, công ty chi nhánh đột nhiên thông báo mạng vừa báo giá xong, chúng ta phải tới công ty chi nhánh chuyến mới được!"

      "Được." Nghe ta vội vàng vậy, Dư Duyệt cũng nghiêm túc theo, cầm lấy áo khoác ra ngoài với Dương Diễn.

      Hai người đều rất gấp, nhất là Dư Duyệt, Dương Diễn trước , thân hình cao lớn như chặn cả con đường phía trước, Dư Duyệt vội bước vài bước, muốn ngang hàng với Dương Diễn, ai ngờ mới chuẩn bị , liền đụng phải người trước mặt.

      " xin lỗi, tôi để ý." Dư Duyệt ngẩng đầu xin lỗi.

      Vừa nghe thấy giọng của , người bên kia kiên nhẫn nhíu mày chợt ngẩng đầu lên, vui mừng kêu lên: "Dư Duyệt?"


      "Hứa Thanh Nguyên?" Sao ta lại ở đây vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :